07/07/2025
"𝐂𝐚̉ 𝐱𝐨́𝐦 𝐚𝐢 𝐜𝐮̃𝐧𝐠 𝐛𝐢𝐞̂́𝐭 𝐧𝐡𝐚̀ 𝐧𝐨́ 𝐧𝐨̛̣ 𝐧𝐠𝐚̣̂𝐩 đ𝐚̂̀𝐮” – 𝐦𝐞̣ 𝐜𝐡𝐮́ 𝐫𝐞̂̉ đ:𝐚𝐲 𝐧𝐠𝐡:𝐢𝐞̂́𝐧 𝐧𝐠𝐚𝐲 𝐭𝐫𝐨𝐧𝐠 𝐥𝐮́𝐜 𝐫𝐮̛𝐨̛́𝐜 𝐝𝐚̂𝐮 𝐧𝐡𝐮̛𝐧𝐠 𝐧𝐚̀𝐨 𝐧𝐠𝐨̛̀ 𝟏𝟎 𝐩𝐡𝐮́𝐭 𝐬𝐚𝐮, 𝐭𝐨𝐚̀𝐧 𝐛𝐨̣̂ 𝐠𝐢𝐚̂́𝐲 𝐧𝐨̛̣ 𝐜𝐮̉𝐚 𝐠𝐢𝐚 đ𝐢̀𝐧𝐡 đ𝐨́ đ𝐮̛𝐨̛̣𝐜 𝐱𝐞́ 𝐭𝐚𝐧 𝐭𝐫𝐞̂𝐧 𝐬𝐚̂𝐧 𝐤𝐡𝐚̂́𝐮 𝐜𝐮̛𝐨̛́𝐢 𝐯𝐚̀ 𝐫𝐨̂̀𝐢...
Cô dâu tên Ngọc. Hiền lành, ít nói, s:ố:ng cùng bố và em gái sau khi mẹ m:ấ:t sớm. Bố cô — một người đ àn ông gầy gò, đen sạm vì nắng gió — làm thợ hồ nuôi hai chị em ăn học. Nhà nghèo, nhưng lúc nào cũng giữ gìn lễ nghĩa.
Ngày rước dâu, dù cố gắng gi:ản tiện hết mức, nhà gái vẫn chuẩn bị tươm tất từng khay trầu, ly trà. Bố Ngọc mặc bộ vest cũ được người quen cho mượn, tự tay gài từng chiếc kẹp tóc cho con gái rồi lặng lẽ đứng chờ.
Xe nhà trai đến. Đoàn người bước vào trong á:nh mắt hồi hộp của họ hàng. Không khí ban đầu vẫn ổn, cho đến khi lễ rước b:ắt đầu, mẹ chú rể — một bà buôn vàng giàu có có tiếng trong vùng — bất ngờ buông giọng chát chúa, rõ từng chữ trước mặt hai họ:
“Cưới vợ nghèo thì phải chấp nhận gá:nh thêm n:ợ. Cả xóm ai mà chả biết nhà nó n:ợ chồng chất!”
Không khí như đông cứng.
Ngọc cúi gằm mặt. Bố cô siết chặt tay, không nói lời nào, chỉ có đôi mắt đỏ hoe nhìn con gái.
Ba ngày sau — tiệc cưới chính thức.
Tiệc tổ chức ở trung tâm lớn nhất thành phố. Họ nhà trai đi xe sang, áo vest chỉnh tề, nụ cười rạng rỡ. Ngọc bước lên sân khấu trong váy tr:ắ:ng thanh nhã, vẫn dịu dàng như ngày đầu, không chút phô trương.
MC b:ắt đầu phần giới thiệu cảm ơn hai bên gia đình. Khá:n phòng rộn rã tiếng vỗ tay.
Đúng lúc đó, á:nh đèn phụt tắt.
Sân khấu t:ối om vài giây, rồi một màn hình LED khổng lồ phía sau bất ngờ bật sáng.
Hiện lên là những hình ảnh phóng lớn: giấy v:ay n:ợ, sổ ghi n:ợ, giấy thế chấp… Từng con số, từng dòng chữ đỏ chói như cứa thẳng vào không khí buổi lễ.
Khá:n phòng xôn xao. Khách mời thì thầm. Một vài người ngơ ngá:c, vài người nhìn nhau đầy ái ngại.
Không ai biết ai đã cho chiếu những hình ảnh đó lên. Nhưng hầu hết á:nh mắt đều đồng loạt hướng về mẹ chú rể — người hôm trước từng đay nghiến nhà gái không chút nể nang.
Bà cười khẩy, quay sang định nói gì đó với người bên cạnh thì…
ẦM!
Cửa hậu trường mở to:a:ng. Từ bóng t:ối, một người đ àn ông bước ra. Điển trai, vest đen lịch lãm, gương mặt điềm tĩnh. Trong tay anh là một tập hồ sơ dày cộp.
Anh bước lên sân khấu, cầm micro, nói rõ ràng:..
Đọc tiếp nội dung đầy đủ của câu chuyện tại bình luận 👇