LUV Vietnam

LUV Vietnam Luv Vietnam – Hành Trình Hạnh Phúc- Kiến Tạo Phụ Nữ Đắt Giá

Giao hàng toàn quốc 2-3 ngày,Luôn Tuyển Sỉ và CTV trên Toàn Quốc,Bóc kiểm tra hàng và kiểm hàng khi nhận.

“CÔ TA KHÔNG CƯỚP CHỒNG TÔI… VÌ ANH TA CHƯA BAO GIỜ THUỘC VỀ TÔI.”Tôi biết anh phản bội.Tôi biết anh có người khác.Không...
21/04/2025

“CÔ TA KHÔNG CƯỚP CHỒNG TÔI… VÌ ANH TA CHƯA BAO GIỜ THUỘC VỀ TÔI.”
Tôi biết anh phản bội.
Tôi biết anh có người khác.
Không phải nhờ ai nói.
Chỉ đơn giản là… phụ nữ khi yêu đủ sâu, họ cảm nhận được.
Linh cảm chưa bao giờ sai – chỉ là mình không dám tin.

Ngày tôi phát hiện ra sự thật, tôi đứng trước 3 lựa chọn.

Không phải lựa chọn xem có còn yêu hay không,
Mà là: Xử lý thế nào, khi người đàn ông mình gọi là “chồng” lại không còn gọi mình là “người duy nhất”?

✅ 1. La hét, gào khóc, làm lớn lên… để đòi lại công bằng?
Tôi đã nghĩ tới.
Tôi đã muốn gặp cô ta.
Tôi muốn hỏi: "Cô có biết tôi là ai không?"
Tôi muốn làm mọi thứ để anh thấy rằng tôi không dễ bị thay thế.
Rằng tôi có quyền nổi giận, có lý do để đau.

Nhưng rồi tôi nhận ra…
Tôi có thể làm ầm mọi thứ lên.
Nhưng cái tôi nhận lại là gì?
Một người đàn ông bị ép ở lại.
Một cuộc hôn nhân đầy căng thẳng.
Một đứa con sống giữa hai người chẳng còn yêu thương.

✅ 2. Tha thứ, làm như chưa từng có chuyện gì?
Tôi cũng đã thử.
Tôi nghĩ: “Nếu mình im lặng, biết đâu anh quay lại thật.”
Tôi dọn cơm, tôi giặt đồ, tôi cố vui vẻ.
Tôi giả vờ mình không biết – vì sợ nếu nhắc đến, mọi thứ sẽ tan vỡ thật.

Tôi tự lừa mình:
"Anh chỉ say nắng. Chắc rồi sẽ qua."

Nhưng không.
Chính lúc tôi im lặng… là lúc anh đi xa hơn.
Người ta không sợ bạn đau.
Người ta chỉ sợ bạn bỏ đi.
Mà tôi… thì chưa từng dám rời bỏ.

✅ **3. Nhìn lại tất cả – và hỏi mình một câu:
“Anh ta có bao giờ thuộc về mình?”**

Đây là lúc tôi nhận ra:
Cô ta không cướp chồng tôi.
Vì anh ta chưa bao giờ thật sự là của tôi.

Tôi chỉ là người làm tròn vai.
Là người ở bên khi anh cần ổn định.
Là người hợp lý – chứ không phải người được chọn bằng trái tim.

Anh không thuộc về tôi.
Và chưa bao giờ thuộc về gia đình này – theo đúng nghĩa.

🧩 Vậy tôi chọn cách xử lý nào?
Tôi không làm ầm.
Tôi không đập phá.
Tôi cũng không cố giả mù.

Tôi chọn đối diện với sự thật.

Sự thật rằng… tôi xứng đáng với hơn thế.
Rằng tôi không thể níu giữ một người không còn cảm xúc.
Rằng tôi không nên đánh đổi cả cuộc đời để giữ lại một vai diễn.

❗ NÊN LÀM GÌ KHI PHÁT HIỆN NỬA KIA NGOẠI TÌNH?
Tôi không có câu trả lời tuyệt đối.
Nhưng tôi biết rõ một điều:

Cái cần giữ, không phải là một người đàn ông…

Mà là phần giá trị, lòng tự trọng và trái tim nguyên vẹn còn lại của bạn.

Bạn có thể tha thứ – nếu họ thật sự quay lại.
Bạn có thể làm ầm – nếu bạn chấp nhận cái giá của mọi tổn thương kéo theo.
Bạn có thể im lặng – nhưng đừng để bản thân mất tiếng nói mãi mãi.

Và quan trọng nhất:
Bạn có quyền chọn rời đi.
Khi bạn nhận ra – họ chưa bao giờ thật sự là của mình.

Không ai có thể cướp một người muốn ở lại.
Và cũng không ai giữ được một người chưa từng xem mình là nhà.

“YÊU ĐẾN MỨC BỊ LỪA CŨNG CAM LÒNG… CÓ KHI KHÔNG PHẢI YÊU – MÀ LÀ TỰ GIẾT MÌNH TRONG IM LẶNG.”Tôi từng nghĩ… yêu hết lòng...
20/04/2025

“YÊU ĐẾN MỨC BỊ LỪA CŨNG CAM LÒNG… CÓ KHI KHÔNG PHẢI YÊU – MÀ LÀ TỰ GIẾT MÌNH TRONG IM LẶNG.”
Tôi từng nghĩ… yêu hết lòng là điều đúng.
Tôi từng tin… nếu mình cố gắng đủ nhiều, chịu đựng đủ lâu, người ta rồi cũng sẽ quay đầu lại.

Tôi từng yêu… đến mức đánh đổi cả lòng tự trọng, miễn là người ấy vẫn quay về nhà mỗi tối.
Chỉ cần anh còn gọi tôi là “em”, còn gọi đứa nhỏ là “con mình”… tôi sẽ tha thứ tất cả.
Tôi sẽ lờ đi mùi nước hoa không quen.
Tôi sẽ nhắm mắt khi thấy những dòng tin nhắn thân mật không phải gửi cho tôi.
Tôi sẽ ngồi ăn cơm như không có chuyện gì – dù lòng thì nhói từng nhịp.

Và tôi gọi đó là yêu.

Nhưng giờ nhìn lại, tôi thấy mình… đã yêu quá mức.

Không phải yêu người ta.
Mà là yêu mù, yêu dại, yêu đến mức tự làm tổn thương chính mình.

🔻 Bạn có đang như tôi ngày trước không?
Nếu bạn có những dấu hiệu này… thì có thể, bạn cũng đang yêu quá mức mà không biết:

1. Bạn biết họ sai… nhưng vẫn chọn im lặng.
Không phải vì bạn không giận.
Mà là vì bạn sợ mất họ hơn sợ mất chính mình.

2. Bạn tha thứ… không phải vì họ thay đổi, mà vì bạn không đủ can đảm để ra đi.
Bạn tự dỗ mình: “Thôi thì… ít ra họ vẫn về nhà.”
Nhưng bạn biết không? Một người vẫn về nhà không có nghĩa là họ vẫn còn ở lại với bạn.

3. Bạn đặt họ lên trên cả cảm xúc, giới hạn và lòng tự trọng của mình.
Họ bận – bạn thông cảm.
Họ lạnh nhạt – bạn tự tìm lý do.
Họ sai – bạn tự trách bản thân.

Vì bạn sợ. Sợ làm căng lên rồi họ đi thật.
Nhưng họ đã đi từ lâu rồi… chỉ là bạn chưa dám nhìn nhận điều đó.

4. Bạn thấy mình cạn kiệt, mệt mỏi… nhưng vẫn không thể dừng lại.
Mỗi ngày, bạn tự hỏi:
“Mình còn phải cố đến bao giờ?”
“Mình có còn là chính mình không?”

Bạn vẫn sống, vẫn cười, vẫn chăm sóc họ – nhưng là bằng phần còn sót lại của một người phụ nữ đang dần rỗng ruột.

5. Bạn đánh mất tất cả – chỉ để giữ một người… không hề muốn ở lại.
Bạn không còn bạn bè.
Không còn thời gian riêng.
Không còn tiếng cười như trước.
Bạn cắt hết mọi thứ, nhường hết mọi thứ… để giữ một người không còn trân trọng sự hiện diện của bạn.

❗Yêu như thế… không phải là yêu.
Đó là tự giam mình vào một mối quan hệ chỉ còn một chiều.
Là bỏ đói chính mình để người khác được no nê cảm xúc.

Là chấp nhận bị lừa, bị quên, bị xem nhẹ…
chỉ để giữ lấy hai chữ “còn ở lại”.

Tôi viết những dòng này không phải để chỉ trích ai –
Mà là viết cho chính tôi của ngày xưa.
Cho một người phụ nữ từng nghĩ “cố gắng là đủ”.
Và cho những ai hôm nay vẫn đang yêu đến mức tự biến mình thành chiếc bóng.

Nếu bạn thấy mình trong những dòng chữ này…
Tôi không nói bạn phải rời đi.
Tôi chỉ mong bạn – đừng yêu đến mức đánh mất chính mình.

Người ta có thể bỏ bạn.
Nhưng bạn thì đừng bỏ rơi bản thân.

Đừng chờ đến khi bạn không còn một giọt nước mắt nào để khóc...
mới nhận ra rằng mình đã yêu quá nhiều, cho một người không xứng đáng.

“TÔI TỪNG NGHĨ MÌNH LÀ NGƯỜI HẠNH PHÚC NHẤT…”“…Cho đến khi phát hiện, MÌNH CHỈ LÀ CÁI BÓNG TRONG CUỘC ĐỜI NGƯỜI ĐÀN ÔNG ...
19/04/2025

“TÔI TỪNG NGHĨ MÌNH LÀ NGƯỜI HẠNH PHÚC NHẤT…”
“…Cho đến khi phát hiện, MÌNH CHỈ LÀ CÁI BÓNG TRONG CUỘC ĐỜI NGƯỜI ĐÀN ÔNG ẤY.”

Tôi từng tin mình có tất cả.
Một mái nhà. Một người chồng đi làm đều đặn, không rượu chè, không đánh đập. Một đứa con ngoan. Những bữa cơm tối có đủ ba người.
Và trong mắt người khác – tôi là người phụ nữ hạnh phúc.

Tôi cũng từng nghĩ vậy.

Cho đến một ngày… tôi nhận ra mình chỉ là một phần trong cuộc đời anh, chứ chưa bao giờ là trung tâm.
Tôi là người anh gọi là vợ.
Nhưng không phải người anh tìm về mỗi khi mệt mỏi.
Không phải người đầu tiên anh kể những chuyện anh lo.
Không phải người anh chọn để ngồi im cùng trong những buổi chiều không cần nói gì cả.

Tôi chỉ là người phụ nữ giữ nhà.

Nấu ăn, giặt đồ, dạy con, chờ cơm, lo lễ Tết nội ngoại.
Tôi cố gắng để mọi thứ ổn, để anh không phiền lòng, để con có đủ đầy.
Tôi chọn lùi lại, nhường hết ánh sáng cho anh, vì nghĩ: "Mình là hậu phương thì cần gì nổi bật."

Nhưng rồi đến một ngày, tôi nhận ra…
Tôi lùi đến mức không còn thấy chính mình đâu nữa.
Tôi đi bên cạnh anh như cái bóng – lặng lẽ, vô hình, tồn tại nhưng không bao giờ được nhìn thấy thật sự.

Anh không làm gì sai rõ ràng.
Anh không la hét, không vung tay, không ngoại tình (ít nhất là tôi nghĩ vậy).
Anh chỉ... không còn để ý.

Không để ý tôi thay đổi kiểu tóc.
Không để ý tôi sút cân sau nhiều đêm mất ngủ.
Không để ý tôi hay cười ngày xưa giờ lặng lẽ hơn hẳn.
Không để ý tôi đã thôi không hỏi: “Anh có mệt không?”
Vì tôi biết, anh cũng sẽ không bao giờ hỏi tôi câu đó.

Tôi từng là người phụ nữ đầy hy vọng.
Từng tin rằng yêu đủ, nhẫn nhịn đủ, chăm sóc đủ… sẽ khiến một người đàn ông quay về nhìn mình như thuở ban đầu.

Nhưng không phải.

Có những người – dù bạn có cố gắng đến đâu – họ cũng sẽ không nhìn bạn bằng đôi mắt từng thương bạn ngày trước nữa.

Tôi không trách anh.
Tôi chỉ tiếc cho chính mình – vì đã lỡ sống trong ảo tưởng quá lâu.
Ảo tưởng rằng nếu tôi đủ tốt, tôi sẽ đủ quan trọng.
Ảo tưởng rằng nếu tôi lặng lẽ hy sinh, người ta sẽ nhận ra và trân trọng mình hơn.

Tôi nhận ra, có những thứ mình phải tự trao cho chính mình:
Sự hiện diện.
Giá trị.
Và tình yêu thương.

Vì nếu chính tôi còn không xem mình là nhân vật chính trong cuộc đời mình…

Thì đừng trách ai biến tôi thành cái bóng.

Bạn có đang sống như một cái bóng?
Bạn có đang âm thầm lùi lại, hy sinh, cố gắng… chỉ để rồi chẳng còn ai thấy được sự tồn tại của bạn?

Tôi không biết bạn đang ở đoạn nào của hành trình.
Nhưng nếu hôm nay, bạn đang cảm thấy “Mình bị quên mất giữa chính cuộc đời mình”,
Thì có lẽ đã đến lúc:
Bạn bước ra khỏi cái bóng ấy.
Và sống như thể ánh sáng phải tìm cách chạm đến bạn – chứ không phải ngược lại.

Có người hỏi tôi:“Chị phát hiện anh ngoại tình rồi mà vẫn ở lại, chị không sợ à?”Tôi chỉ cười.Không phải kiểu cười cho q...
18/04/2025

Có người hỏi tôi:
“Chị phát hiện anh ngoại tình rồi mà vẫn ở lại, chị không sợ à?”

Tôi chỉ cười.
Không phải kiểu cười cho qua chuyện.
Mà là kiểu cười… như thể mình vừa nghe một câu hỏi ngây thơ từ ai đó chưa từng hiểu nỗi đau thấm vào xương tủy.

Tôi không còn sợ nữa.
Không phải vì tôi mạnh mẽ.
Mà vì tôi… đã chai lì với nỗi đau.

Tôi từng biết cảm giác bị phản bội là thế nào.
Từng thấy tin nhắn anh gửi cho cô gái khác, dịu dàng và tha thiết hơn mọi lời anh từng nói với tôi.
Từng nghe người ta kể về những lần họ thấy anh ôm ai đó bên ngoài quán cà phê quen, khi tôi đang đợi cơm nguội ở nhà.
Từng đứng trước gương, tự hỏi:
“Mình đã làm gì sai? Mình chưa đủ tốt chỗ nào?”

Tôi từng khóc.
Nhiều đến mức có lúc tưởng mình đã khóc hết nước mắt cho một đời người.
Từng gào thét, van xin, đập vỡ cốc, ném đi mọi hy vọng.
Rồi lại lặng lẽ nhặt lên từng mảnh vỡ, tự dọn dẹp nỗi đau trong im lặng…
…vì không muốn con thấy mẹ gục ngã.

Tôi từng tha thứ.
Từng nghĩ: “Chỉ cần anh quay về, tôi sẽ bỏ qua tất cả.”
Nhưng hóa ra tha thứ không làm nỗi đau biến mất.
Nó chỉ khiến mình phải sống cùng với nó – mỗi ngày, mỗi đêm.
Lặng lẽ. Dai dẳng. Giống như sống cùng một cái g*i trong tim, không đủ lớn để giết chết… nhưng đủ nhỏ để khiến mình đau từng chút một.

Và khi bạn đã đi qua hết những tầng địa ngục của cảm xúc…
Bạn sẽ hiểu – nỗi sợ không còn nằm ở việc họ có làm sai gì nữa hay không.
Mà nằm ở chỗ:
Liệu mình còn đủ sức để chịu thêm một cú đánh vào lòng tin đã rách nát chưa kịp lành?

Tôi không còn ghen nữa.
Không còn tra hỏi.
Không còn đi kiểm tra điện thoại, không soi mói giờ về, không gặng hỏi những cái tên lạ trong danh bạ.

Không phải vì tôi tin anh.
Mà vì tôi không muốn tự biến mình thành kẻ đáng thương thêm một lần nào nữa.

Tôi không còn giận dữ khi biết anh đi với người khác.
Tôi chỉ im lặng.
Nhưng lòng thì mệt rã rời.

Tôi không sợ mất anh.
Thật đấy.
Tôi sợ mất chính mình – người phụ nữ từng cười rất nhiều, từng tin vào tình yêu, từng nghĩ chỉ cần yêu đủ là giữ được nhau.
Tôi sợ một ngày nào đó nhìn vào gương, tôi không còn nhận ra người trong đó là ai.
Tôi sợ con tôi lớn lên chứng kiến mẹ nó như một cái bóng – sống mà không còn hồn.

Tôi không sợ anh ngoại tình…

Tôi chỉ sợ – nếu thêm một lần nữa – tôi sẽ không thể gượng dậy nổi.

Bạn đã bao lần tha thứ, rồi lại tự hỏi mình đang cố gắng vì điều gì?
Bạn có đang sống trong một mối quan hệ, mà mọi cảm xúc dường như chỉ còn lại sự chịu đựng?

Tôi không biết bạn là ai.
Nhưng nếu bạn từng tổn thương đến mức… cảm xúc của bạn cũng không còn nguyên vẹn,
Thì tôi muốn nói:
Bạn không yếu đuối.
Bạn chỉ đã đau… quá nhiều.

Và nếu hôm nay bạn vẫn tiếp tục chịu đựng – cũng đừng trách mình.
Bởi sống sót sau phản bội… đã là một loại can đảm rồi.

Đừng chờ đến lúc bạn không còn đủ sức để rơi nước mắt mới bắt đầu học cách yêu lại chính mình.

Có một kiểu cô đơn rất lạ.Không phải khi bạn ở một mình.Mà là khi bạn nằm cạnh người từng nói yêu bạn nhất… và bỗng dưng...
17/04/2025

Có một kiểu cô đơn rất lạ.

Không phải khi bạn ở một mình.
Mà là khi bạn nằm cạnh người từng nói yêu bạn nhất… và bỗng dưng không còn cảm thấy gì nữa.

Anh quay lưng về phía tôi. Thở đều. Như thể mọi thứ vẫn ổn.
Tôi nằm đó, mở mắt nhìn trần nhà. Mọi thứ đều im lặng. Ngoại trừ tiếng lòng mình.

Không ai nói gì.
Không ai chạm vào ai.
Không ai hỏi: “Em có ổn không?”
Và tôi cũng chẳng còn muốn biết “Anh đang nghĩ gì.”

Chúng tôi vẫn gọi nhau là vợ chồng.
Vẫn ăn cơm cùng bàn.
Vẫn chung giường mỗi đêm.
Vẫn mặc định rằng chúng tôi là một gia đình.

Nhưng cái “chúng tôi” ấy… đã chết từ lâu rồi.
Chết trong những lần anh không còn lắng nghe.
Chết trong những lần tôi phải nuốt nước mắt vào trong để tránh một cuộc cãi vã vô nghĩa.
Chết trong những tin nhắn anh giấu.
Và chết nhiều nhất… là trong sự im lặng giữa hai con người từng yêu nhau rất đậm.

Tôi không biết từ khi nào tôi bắt đầu giật mình giữa đêm – không phải vì ác mộng – mà vì ánh mắt người nằm cạnh không còn dành cho tôi.

Tôi không biết từ khi nào tôi thôi không ôm anh nữa khi ngủ.
Và anh… cũng chẳng thèm quay lại hỏi vì sao.

Chúng tôi đang sống trong một cái vỏ hôn nhân.
Một thứ giống như tình yêu… nhưng không còn hồn.

Người ta thường sợ bị bỏ rơi.
Nhưng tệ hơn cả bị bỏ rơi… là bị lãng quên trong chính mối quan hệ mà mình từng dốc hết lòng.

Tôi từng yêu anh rất nhiều.
Tôi từng mơ về những chuyến du lịch cùng nhau khi con cái lớn khôn.
Tôi từng tin rằng chỉ cần cố gắng, mọi thứ sẽ trở lại như xưa.

Nhưng hình như… tôi đã cố một mình.

Anh bận.
Bận với công việc.
Bận với điện thoại.
Bận với những cuộc nhậu chẳng bao giờ kết thúc trước nửa đêm.
Bận đến mức không còn nhận ra, tôi đã thu mình lại – từ một người phụ nữ hay cười – thành một người vợ chỉ biết im lặng.

Và cái đáng sợ nhất không phải là anh thay đổi.
Mà là tôi cũng thay đổi.
Tôi dần quen với việc không được quan tâm.
Dần quen với việc ăn cơm một mình.
Dần quen với sự trống trải, cả khi anh đang ở bên.

Tôi từng nghĩ, chỉ cần mình chịu đựng thêm một chút, hy sinh thêm một chút… thì anh sẽ quay về.

Nhưng không.
Có những người – một khi đã đi lạc khỏi trái tim bạn – sẽ không bao giờ trở lại.
Và bạn cũng không còn đủ can đảm để mở lòng thêm lần nữa.

Bạn đang sống… hay chỉ đang tồn tại trong một mối quan hệ đã mất linh hồn?

Hãy hỏi mình câu đó, trước khi mọi thứ chỉ còn lại… một cái giường lạnh và một trái tim hóa đá.

“Mọi người đều hỏi tại sao tôi không rời đi… Nhưng có ai hỏi tôi còn lại vì điều gì không?”Tôi không biết nữa…Tôi không ...
16/04/2025

“Mọi người đều hỏi tại sao tôi không rời đi… Nhưng có ai hỏi tôi còn lại vì điều gì không?”
Tôi không biết nữa…

Tôi không biết từ khi nào mà mỗi sáng mở mắt ra, tôi lại phải tự nhủ mình: “Cố thêm một chút nữa thôi, vì con.”

Tôi không biết từ khi nào… mà căn nhà từng đầy tiếng cười, giờ chỉ còn những bữa cơm nguội lạnh, và những câu đối thoại hời hợt đến đáng sợ.

Anh vẫn về nhà. Vẫn nằm cạnh tôi. Vẫn dùng chung bàn chải đánh răng và đôi dép ở cửa. Nhưng có những lúc, tôi nhìn người đàn ông ấy và cảm thấy… lạ lẫm như thể anh là một người hoàn toàn khác.

Lạnh. Xa. Và im lặng.

Chúng tôi nói chuyện ít đi. Không còn ôm nhau khi ngủ. Anh không còn hỏi tôi có mệt không, có ăn uống đầy đủ không. Và tôi cũng thôi không hỏi anh đã đi đâu, về lúc nào.

Tôi biết.
Biết hết.

Tôi biết anh có một người khác. Một người khiến anh mỉm cười khi nhắn tin. Khiến anh vội vã tắt màn hình điện thoại khi tôi bước vào phòng. Khiến anh viện cớ công việc để vắng mặt trong những buổi họp phụ huynh của con, trong những bữa cơm gia đình ngày cuối tuần.

Bạn bè hỏi tôi:
“Sao mày không bỏ đi?”

Tôi chỉ cười. Cười một nụ cười méo mó mà tôi cũng không biết nên gọi tên nó là gì.

Bỏ đi à?

Ừ, tôi cũng từng nghĩ đến. Không ít lần. Những đêm thức trắng, ôm gối khóc thầm, tôi cũng tự hỏi: “Mình còn chịu đựng cái gì nữa?”

Nhưng rồi sáng hôm sau, con trai tôi ôm lấy chân tôi, giọng ngái ngủ:
“Mẹ ơi, hôm nay ba có chở con đi học không?”

Và tôi đứng yên. Không khóc nữa.
Vì tôi biết… tôi còn lại là vì điều gì.

Không phải vì tôi ngu ngốc.

Không phải vì tôi không đủ lòng tự trọng.

Cũng chẳng phải vì tôi còn yêu anh đến mức mù quáng như người ta nói.

Tôi ở lại…
Vì tôi sợ con tôi lớn lên trong một gia đình không trọn vẹn.
Tôi ở lại…
Vì tôi từng thề trước bàn thờ cha mẹ anh rằng sẽ cố gắng giữ gìn tổ ấm này đến cùng.
Tôi ở lại…
Vì tôi sợ khi mình rời đi, mình không còn là mình nữa.

Ai đó từng nói:
“Phụ nữ mạnh mẽ không phải vì họ không biết đau. Mà vì họ biết đau rồi, nhưng vẫn chọn im lặng để người khác được bình yên.”

Đúng là vậy.

Tôi không biết mình còn chịu được đến bao giờ.
Tôi không chắc ngày mai mình có bật dậy và quyết định rời đi hay không.
Nhưng hôm nay… tôi vẫn ở lại.

Có một nỗi cô đơn… không đến từ sự một mình.Mà đến khi bạn nằm cạnh người từng yêu sâu đậm, nhưng lòng lại trống rỗng.Vẫ...
15/04/2025

Có một nỗi cô đơn… không đến từ sự một mình.
Mà đến khi bạn nằm cạnh người từng yêu sâu đậm, nhưng lòng lại trống rỗng.

Vẫn có người bên cạnh.
Vẫn có lời qua tiếng lại mỗi ngày.
Nhưng chẳng còn ai thật sự lắng nghe. Chẳng ai muốn hiểu nữa.

Hai người sống cùng một nhà, nhưng như hai cái bóng.
Không cãi vã, không rời bỏ, cũng chẳng còn quan tâm.

Bạn từng hy vọng.
Từng nhủ lòng: "Chắc anh ấy mệt", "Chắc cô ấy bận".
Nhưng rồi nhận ra:
Còn gì đau hơn việc có người bên cạnh mà vẫn thấy cô đơn?

Bạn vẫn sống, vẫn làm tròn vai.
Nhưng mỗi đêm… bạn thấy mình nhỏ bé, lạc lõng trong chính cuộc đời mình.

Tình yêu không chết vì sóng gió.
Nó chết dần trong im lặng, trong sự thờ ơ… và trong những cái chạm ngày một hời hợt.

Bạn không cần trả lời ai cả.
Chỉ cần tự hỏi:
“Tôi có còn hạnh phúc không?”
“Tôi đang giữ gì… và đánh mất điều gì?”

Hôn nhân không phải là nơi để tồn tại.
Nó phải là nơi để được là chính mình — mà vẫn được yêu thương.

Nếu bạn không còn cảm nhận được điều đó…
Hãy lắng nghe mình, trước khi quá muộn.

RANH GIỚI CỦA NGOẠI TÌNH – KHI TRÁI TIM LẠC HƯỚNGMột ngày nọ, LUV đã nhận được một câu hỏi rằng:“Có phải người đàn ông n...
12/04/2025

RANH GIỚI CỦA NGOẠI TÌNH – KHI TRÁI TIM LẠC HƯỚNG

Một ngày nọ, LUV đã nhận được một câu hỏi rằng:
“Có phải người đàn ông nào rồi cũng sẽ một lần ngoại tình không?”

Nghe có vẻ cay đắng, nhưng nếu bạn từng trải qua một cuộc hôn nhân dài lâu, có lẽ bạn sẽ hiểu…
Ngoại tình đôi khi không xuất phát từ việc thiếu yêu thương, mà từ sự thiếu thốn cảm xúc.
Không phải lúc nào người ta cũng rời bỏ gia đình – đôi khi, họ chỉ vô tình… rời bỏ chính mình.

Bởi ai rồi cũng có những phút yếu lòng.
Có những ánh nhìn mới lạ, những giọng nói dịu dàng, những cảm giác chưa từng có… khiến người ta rung động.

Và rồi, ranh giới bắt đầu mờ đi.
Nhưng có người biết dừng lại.
Vì nhớ đến ánh mắt trong veo của con thơ.
Vì nghĩ về người vợ tảo tần nơi căn bếp vẫn đợi chờ bữa cơm chiều.

Họ tự vạch ra một giới hạn – đó là lòng tự trọng, là đạo đức, là trách nhiệm.
Họ chọn giữ lại bản thân mình – một người chồng, một người cha tử tế.

Cũng có người chọn bước qua giới hạn ấy.
Với những lý do tưởng chừng vô hại:
“Chắc vợ mình sẽ không biết đâu.”
“Mình vẫn về nhà, vẫn chăm lo cho con cái, chỉ là mình cần chút gì đó để bớt nhàm chán thôi.”

Và thế là, tình cảm mơ hồ ban đầu ấy dần trở thành hiện thực.

Thật ra, câu chuyện không bắt đầu từ việc ai đúng – ai sai.
Nó bắt đầu từ lúc người ta không còn đủ tỉnh táo để dừng lại, khi trái tim đã dần rời xa tổ ấm của chính mình.

Vì thế, dù bạn là đàn ông hay phụ nữ – hãy tự hỏi chính mình:
Ranh giới của tôi nằm ở đâu?
Bạn có đủ tỉnh táo để dừng lại khi cảm xúc bắt đầu lệch hướng?
Bạn có đủ bản lĩnh để giữ gìn một cuộc hôn nhân, thay vì chạy theo một cảm giác thoáng qua?
Và nếu đã trót vượt qua ranh giới ấy, bạn có đủ can đảm để sửa sai, để hàn gắn không?

Nếu bạn đang ở trong một mối quan hệ rạn nứt…
Nếu bạn không hiểu vì sao người ấy vẫn nói yêu bạn, nhưng vẫn lặng lẽ phản bội…
Nếu bạn thấy mình đang lạc lối và đánh mất niềm tin…

Hãy bình tĩnh nhìn lại.
Bởi đôi khi, chỉ cần một câu hỏi thành thật:
“Ranh giới của tôi… thực sự nằm ở đâu?”
… cũng đủ để dẫn trái tim bạn quay về đúng chỗ.

Hôn nhân không tình yêu – Cuộc hành trình cô đơn hai ngườiHôn nhân không tình yêu là khi hai người cùng đi chung một đoạ...
11/04/2025

Hôn nhân không tình yêu – Cuộc hành trình cô đơn hai người

Hôn nhân không tình yêu là khi hai người cùng đi chung một đoạn đường, nhưng trái tim lại rẽ về hai hướng khác nhau. Có thể họ vẫn chia sẻ không gian, trách nhiệm, thậm chí cả một mái nhà – nhưng lại chẳng thể chạm đến cảm xúc sâu thẳm trong nhau.

Những cái ôm, lời yêu thương trở nên gượng gạo. Những nụ cười không còn xuất phát từ niềm vui thật sự, mà chỉ để duy trì một khuôn mẫu “hôn nhân đúng chuẩn”. Mỗi ngày trôi qua, họ dần quên mất lý do từng khiến mình chọn ở bên nhau.

Nỗi đau lớn nhất trong một cuộc hôn nhân không tình yêu không phải là sự cãi vã, mà là sự im lặng. Là khi bạn nằm bên cạnh người từng là cả thế giới của mình, nhưng lại cảm thấy như đang ngủ cạnh một người xa lạ. Là khi bạn khao khát một cái nắm tay ấm áp, nhưng biết rằng cảm xúc ấy đã không còn tồn tại.

Tệ hơn nữa, những tổn thương ấy không dừng lại ở hai người – mà còn lan rộng đến cả gia đình. Trẻ con lớn lên trong một mái nhà thiếu vắng tình yêu thật sự sẽ mang theo sự bất an, và những vết hằn trong tâm hồn mà chẳng lời nào chữa lành được.

Tình yêu không phải là tất cả, nhưng nó là thứ duy nhất có thể gắn kết hai con người trong một cuộc hôn nhân. Không có tình yêu, hôn nhân chỉ là một bản hợp đồng – nơi trách nhiệm không thể thay thế cảm xúc, và nghĩa vụ không thể lấp đầy khoảng trống trong tim.

Hôn nhân không có tình yêu không phải là dấu chấm hết – mà là lời nhắc nhở: “Kết hôn đúng lúc không quan trọng bằng kết hôn đúng người.”

Nếu bạn đang chuẩn bị bước vào hôn nhân, hãy tự hỏi: "Liệu người này có phải là người mà mình muốn nắm tay đi qua cả những ngày bão giông, không chỉ bằng trách nhiệm, mà bằng yêu thương sâu sắc?"

Còn nếu bạn đang sống trong một cuộc hôn nhân không tình yêu, đừng sợ thay đổi. Hạnh phúc không đến từ việc cam chịu, mà từ dũng khí dám lựa chọn lại điều xứng đáng hơn cho trái tim mình.

Đừng để cuộc đời mình trôi qua trong một mối quan hệ mà trái tim không thể tìm thấy sự bình yên.

Ghen tuông – Gia vị của tình yêu hay liều thuốc độc?Ghen tuông là cảm xúc tự nhiên trong tình yêu, bắt nguồn từ bản năng...
10/04/2025

Ghen tuông – Gia vị của tình yêu hay liều thuốc độc?

Ghen tuông là cảm xúc tự nhiên trong tình yêu, bắt nguồn từ bản năng sở hữu và khao khát được yêu thương. Khi yêu, chúng ta thường lo sợ mất đi người mình trân trọng, đặc biệt là khi có sự xuất hiện của “người thứ ba”. Trong mức độ hợp lý, ghen tuông có thể khiến mối quan hệ thêm thú vị, là biểu hiện của sự quan tâm và nỗ lực giữ gìn tình cảm.

Nhưng khi ghen trở thành nỗi ám ảnh, nó dễ biến thành liều thuốc độc. Bạn sẽ bị cảm xúc chi phối, dẫn đến kiểm soát, nghi ngờ, và khiến đối phương ngột ngạt, mất đi sự tự do. Ghen tuông mù quáng thường không dựa trên thực tế, mà từ những bất an trong lòng mỗi người.

Hãy tự hỏi: Cảm xúc ghen của bạn đến từ sự nghi ngờ có cơ sở, hay chỉ là nỗi lo không tên? Nếu là do mất niềm tin, thì điều cần chữa là sự bất an trong chính bạn, chứ không phải kiểm soát người kia.

Tình yêu bền vững được xây dựng trên sự tin tưởng, thấu hiểu và tôn trọng. Khi đủ tự tin và yêu thương chính mình, bạn sẽ không cần lo sợ “mất đi” ai đó. Và nếu ghen, hãy chọn cách chia sẻ nhẹ nhàng, không trách móc – bởi một cuộc trò chuyện chân thành có thể hóa giải mọi hiểu lầm.

Ghen tuông là con dao hai lưỡi – có thể làm tình yêu thêm đậm sâu, nhưng cũng có thể khiến nó rạn nứt. Tình yêu cần sự tự do để thở, cần niềm tin để sống, và cần sự thấu hiểu để tồn tại.
Đừng để ghen tuông – thứ tưởng là yêu – vô tình giết chết những giá trị thiêng liêng ấy.

Address

Hanoi
100000

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when LUV Vietnam posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to LUV Vietnam:

Share