
07/10/2025
Hai anh em xin cơm thừa chạy về cho mẹ nằm li//ệt – không ngờ gặp lại ba là một tỷ phú......Cơn mưa rào buổi chiều đổ xuống con hẻm nhỏ lầy lội, hắt vào tấm áo mỏng sờn vai của Minh – chàng trai mới hai mươi mốt tuổi, dáng người gầy gò nhưng ánh mắt cứng cỏi. Anh đang đạp chiếc xe cũ cà tàng, trên giỏ xe là hai hộp cơm nhựa – thứ cơm thừa mà người ta thương hại cho sau ca làm ở quán ăn.
“Cố lên Minh ơi… mẹ đang chờ cơm,” anh tự nói khẽ, đôi môi tím tái vì lạnh.
Căn phòng trọ chừng mười mét vuông ở cuối hẻm là nơi Minh và mẹ sống. Mẹ anh – bà Tư – từng là công nhân may, sau một tai nạn giao thông, bà liệt nửa người, nằm một chỗ đã hơn ba năm. Từ ngày đó, Minh bỏ đại học, đi làm bưng bê, rửa chén, chạy bàn, chỉ mong có tiền mua thuốc cho mẹ.
Đêm nay, trời mưa, đường vắng. Minh tấp vào một cửa hàng sang trọng bên đường – chỗ anh thường xin cơm thừa. Nhưng lần này, người quản lý mới xuất hiện, lạnh lùng đuổi:
“Không có chuyện phát cơm ở đây nữa! Cậu đi chỗ khác!”
Minh cúi đầu, nói nhỏ: “Anh ơi, tôi chỉ xin ít đồ ăn cũ cho mẹ tôi thôi, bà ấy liệt nằm một chỗ rồi…”
Người đàn ông kia cau mày, nhưng một giọng khác vang lên:
“Khoan đã, để tôi xem cậu ta.”
Giọng nói trầm, dứt khoát – của một người đàn ông tầm năm mươi, áo sơ mi trắng, đeo đồng hồ Rolex. Ông nhìn Minh từ đầu đến chân, rồi chậm rãi hỏi:
“Cậu tên gì?”
“Dạ… Minh.”
“Minh… họ gì?”
“Dạ, Nguyễn Văn Minh.”
Ông ta khựng lại, ánh mắt sững sờ. Bàn tay run nhẹ, rồi siết chặt chiếc cốc cà phê trên bàn.
Nguyễn Văn Minh – cái tên ấy… hơn hai mươi năm trước, ông từng nghe, từng thốt ra trong nước mắt.
Người đàn ông ấy là ông Khải, chủ chuỗi nhà hàng sang trọng, một tỷ phú từng đánh mất đứa con trai năm xưa sau vụ ly hôn đầy cay đắng. Vợ ông – bà Tư – rời đi khi ông đang chìm trong công việc, không biết rằng bà mang trong mình giọt máu của ông.
Giờ đây, thằng bé đứng trước mặt ông – gầy gò, nghèo đói – lại mang khuôn mặt, ánh mắt, và thậm chí cả nốt ruồi dưới khóe môi giống hệt người cha.
“Cậu… nói mẹ cậu tên gì?”
“Dạ, mẹ tôi là Tư… Tư Lành.”
Chiếc cốc trên tay ông Khải rơi xuống, vỡ tan.
Cả căn phòng chìm trong im lặng. Ông đứng dậy, tiến lại gần, ánh mắt dằn xé giữa nghi ngờ và hy vọng:
“Minh… mẹ con… đang ở đâu?”
Minh ngẩng lên, ngạc nhiên:
“Ở khu trọ hẻm 18… sao ông biết mẹ tôi?”
Ông Khải không trả lời. Ông chỉ khẽ nói:
“Lên xe đi. Ta muốn gặp bà ấy.” ... Quý độc giả xem thêm tại đây 👇 https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=10007