Giao thông Văn minh

Giao thông Văn minh Contact information, map and directions, contact form, opening hours, services, ratings, photos, videos and announcements from Giao thông Văn minh, News & Media Website, Số 79 Phố Trần Hưng Đạo, Phường Trần Hưng Đạo, Quận Hoàn Kiếm, Hanoi.

Hai anh em xin cơm thừa chạy về cho mẹ nằm li//ệt – không ngờ gặp lại ba là một tỷ phú......Cơn mưa rào buổi chiều đổ xu...
07/10/2025

Hai anh em xin cơm thừa chạy về cho mẹ nằm li//ệt – không ngờ gặp lại ba là một tỷ phú......Cơn mưa rào buổi chiều đổ xuống con hẻm nhỏ lầy lội, hắt vào tấm áo mỏng sờn vai của Minh – chàng trai mới hai mươi mốt tuổi, dáng người gầy gò nhưng ánh mắt cứng cỏi. Anh đang đạp chiếc xe cũ cà tàng, trên giỏ xe là hai hộp cơm nhựa – thứ cơm thừa mà người ta thương hại cho sau ca làm ở quán ăn.

“Cố lên Minh ơi… mẹ đang chờ cơm,” anh tự nói khẽ, đôi môi tím tái vì lạnh.

Căn phòng trọ chừng mười mét vuông ở cuối hẻm là nơi Minh và mẹ sống. Mẹ anh – bà Tư – từng là công nhân may, sau một tai nạn giao thông, bà liệt nửa người, nằm một chỗ đã hơn ba năm. Từ ngày đó, Minh bỏ đại học, đi làm bưng bê, rửa chén, chạy bàn, chỉ mong có tiền mua thuốc cho mẹ.

Đêm nay, trời mưa, đường vắng. Minh tấp vào một cửa hàng sang trọng bên đường – chỗ anh thường xin cơm thừa. Nhưng lần này, người quản lý mới xuất hiện, lạnh lùng đuổi:
“Không có chuyện phát cơm ở đây nữa! Cậu đi chỗ khác!”

Minh cúi đầu, nói nhỏ: “Anh ơi, tôi chỉ xin ít đồ ăn cũ cho mẹ tôi thôi, bà ấy liệt nằm một chỗ rồi…”
Người đàn ông kia cau mày, nhưng một giọng khác vang lên:
“Khoan đã, để tôi xem cậu ta.”

Giọng nói trầm, dứt khoát – của một người đàn ông tầm năm mươi, áo sơ mi trắng, đeo đồng hồ Rolex. Ông nhìn Minh từ đầu đến chân, rồi chậm rãi hỏi:
“Cậu tên gì?”
“Dạ… Minh.”
“Minh… họ gì?”
“Dạ, Nguyễn Văn Minh.”

Ông ta khựng lại, ánh mắt sững sờ. Bàn tay run nhẹ, rồi siết chặt chiếc cốc cà phê trên bàn.
Nguyễn Văn Minh – cái tên ấy… hơn hai mươi năm trước, ông từng nghe, từng thốt ra trong nước mắt.

Người đàn ông ấy là ông Khải, chủ chuỗi nhà hàng sang trọng, một tỷ phú từng đánh mất đứa con trai năm xưa sau vụ ly hôn đầy cay đắng. Vợ ông – bà Tư – rời đi khi ông đang chìm trong công việc, không biết rằng bà mang trong mình giọt máu của ông.

Giờ đây, thằng bé đứng trước mặt ông – gầy gò, nghèo đói – lại mang khuôn mặt, ánh mắt, và thậm chí cả nốt ruồi dưới khóe môi giống hệt người cha.

“Cậu… nói mẹ cậu tên gì?”
“Dạ, mẹ tôi là Tư… Tư Lành.”

Chiếc cốc trên tay ông Khải rơi xuống, vỡ tan.

Cả căn phòng chìm trong im lặng. Ông đứng dậy, tiến lại gần, ánh mắt dằn xé giữa nghi ngờ và hy vọng:
“Minh… mẹ con… đang ở đâu?”

Minh ngẩng lên, ngạc nhiên:
“Ở khu trọ hẻm 18… sao ông biết mẹ tôi?”

Ông Khải không trả lời. Ông chỉ khẽ nói:
“Lên xe đi. Ta muốn gặp bà ấy.” ... Quý độc giả xem thêm tại đây 👇 https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=10007

Chứng kiến chồng và cô thư ký tại trận, tôi ngay lập tức ra tay khiến cả hai phải vào đường cùng, không còn đường thoát....
07/10/2025

Chứng kiến chồng và cô thư ký tại trận, tôi ngay lập tức ra tay khiến cả hai phải vào đường cùng, không còn đường thoát...Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ trở thành nhân vật chính trong một bộ phim bi kịch của chính cuộc đời mình. Nhưng buổi chiều hôm ấy — một ngày mưa tầm tã giữa tháng Sáu — tôi đã tận mắt chứng kiến tất cả: chồng tôi, người đàn ông từng thề nguyện “chỉ yêu mình em suốt đời”, đang quấn quýt trong vòng tay cô thư ký trẻ tại chính văn phòng mà tôi cùng anh xây dựng từ những ngày đầu.

Mọi chuyện bắt đầu từ một linh cảm. Gần đây, anh hay đi sớm về khuya, điện thoại luôn đặt chế độ im lặng. Mỗi khi tôi hỏi, anh chỉ cười nhạt: “Dự án mới đang căng, em đừng suy nghĩ linh tinh.” Nhưng đàn bà mà — chúng tôi luôn có trực giác chính xác hơn bất kỳ thiết bị theo dõi nào. Hôm ấy, tôi mang theo một túi đồ ăn anh thích, định ghé qua công ty bất ngờ. Đúng là bất ngờ thật — nhưng không ai ngờ lại là kiểu “bất ngờ” khiến cả cuộc hôn nhân sụp đổ.

Tôi đứng chết lặng bên khung cửa kính mờ. Bên trong, họ đang cười đùa, tay anh đặt lên eo cô ta, môi ghé sát tai nói điều gì đó khiến cô thư ký đỏ mặt. Tôi không còn nghe rõ, chỉ thấy miệng họ cười, và tim mình tan vỡ. Cơn giận như thiêu đốt, tôi đẩy cửa xông vào. “Các người đang làm gì ở đây?” – giọng tôi lạnh lẽo đến mức chính tôi cũng không nhận ra.

Cô ta bật dậy, lắp bắp chỉnh lại áo. Chồng tôi thì mặt cắt không còn giọt máu, vội vàng bước tới: “Em nghe anh giải thích đã...” Nhưng tôi không còn muốn nghe. Mười năm hôn nhân, bao nhiêu tin tưởng, hi sinh, hóa ra chỉ để đổi lại cảnh này sao?

Tôi không khóc. Tôi chỉ nhìn anh, rồi quay sang cô ta, nở một nụ cười mà chính mình thấy đáng sợ. “Hai người cứ tiếp tục đi. Nhưng sau hôm nay, tôi sẽ khiến cả hai phải trả giá — bằng tất cả những gì mình có.”

Tôi rời khỏi văn phòng, mưa tạt vào mặt, lạnh buốt. Nhưng trong lòng tôi lại rực lửa. Tôi biết, từ khoảnh khắc ấy, tôi không còn là người vợ hiền của ngày xưa. Tôi sẽ là người vợ bị phản bội — và là kẻ trả thù.... Quý độc giả xem thêm tại đây 👇 https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=10004

Hưng về nhà sớm hơn thường lệ. Trời vừa sẩm tối, ánh đèn ngoài ngõ hắt vào sân nhà lấp loáng. Anh dắt chiếc xe máy cũ và...
07/10/2025

Hưng về nhà sớm hơn thường lệ. Trời vừa sẩm tối, ánh đèn ngoài ngõ hắt vào sân nhà lấp loáng. Anh dắt chiếc xe máy cũ vào góc sân, lòng nhẹ nhõm nghĩ đến buổi tối sum vầy: vợ chồng, con cái cùng nhau ra quán bún riêu đầu ngõ – món khoái khẩu của bé Na. Cả tuần nay anh làm tăng ca, chưa kịp nói chuyện tử tế với vợ con.

Nhưng vừa bước qua bậc cửa, Hưng khựng lại. Từ phòng ngủ vang lên tiếng thì thào quen thuộc. Là giọng Hoa – vợ anh.
Anh định gõ cửa gọi, nhưng tiếng nói nhỏ nhẹ bên trong khiến anh ngừng lại:
– Mẹ cầm lấy đi, con không thể để mẹ sống khổ như vậy mãi. Tiền này mẹ cứ giữ mà chi tiêu, có thiếu thì bảo con.
Một thoáng im lặng. Rồi tiếng bà cụ run run đáp:
– Con giữ mà lo cho chồng con, cho cháu. Mẹ còn làm được, chẳng đến mức…

Hoa cắt lời, giọng lạc đi:
– Con không yên tâm. Mẹ cứ cầm. Hưng không biết đâu, con giấu được mà.

Nghe đến đó, Hưng chết lặng. Tim anh đập thình thịch, mặt nóng ran.
“Không biết đâu”? Vậy ra vợ anh đã lén đưa tiền cho mẹ đẻ – tiền mà lẽ ra phải để trả nợ ngân hàng tháng này. Anh nhớ rõ, mới hôm qua, Hoa còn bảo chưa có tiền mua đôi giày cho con đi học, phải đợi lương tháng sau.

Một cục tức dồn lên ngực. Hưng siết chặt tay, rồi như có ai thôi thúc, anh đạp mạnh cánh cửa phòng.

Cửa bật tung. Hoa giật mình quay lại, mặt tái đi. Bà cụ hốt hoảng đứng lên, tay vẫn nắm chặt xấp tiền dày cộp.

– Cô làm cái gì vậy hả Hoa?! – Hưng gằn giọng, bước tới, mặt đỏ bừng. – Tiền đâu mà cô đưa mẹ cô nhiều thế này?

Hoa cứng họng, đôi môi mấp máy:
– Em… em chỉ…

– Chỉ cái gì? – Anh quát. – Cả tháng nay tôi còng lưng đi làm, vay nợ, ăn mì gói, còn cô thì giấu tôi đem tiền đi biếu mẹ đẻ?

Không khí trong phòng đặc quánh. Bé Na nghe tiếng cãi vã chạy ra, đứng nép ngoài cửa, đôi mắt tròn xoe sợ hãi.

Hoa ôm lấy xấp tiền, nước mắt rơi lã chã:
– Anh đừng nói thế. Mẹ em đau khớp, sống một mình ở quê, không ai chăm. Em chỉ muốn giúp mẹ một ít…

– Một ít à? – Hưng cười nhạt. – Một ít mà gần chục triệu thế này?

Anh giật lấy xấp tiền, ném xuống giường. Tiếng tiền chạm nhau nghe khô khốc.
Ngoài kia, trời sấm rền một tiếng dài. Cơn mưa đầu mùa bắt đầu trút xuống.

Hoa cúi gằm, im lặng, còn Hưng thì thở hổn hển, ánh mắt đầy giận dữ.
Từ giây phút đó, bữa tối sum vầy trong đầu anh vụt tắt, nhường chỗ cho một đêm giông tố – không chỉ ngoài trời, mà ngay trong chính ngôi nhà nhỏ này...Quý độc giả xem thêm tại đây 👇 https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=10001

40 tuổi chưa lấy chồng, vì mẹ giục quá nên tôi chấp nhận lên xe hoa với một ông chú 65 tuổi có 2 đời vợ. Cả làng cả xóm ...
07/10/2025

40 tuổi chưa lấy chồng, vì mẹ giục quá nên tôi chấp nhận lên xe hoa với một ông chú 65 tuổi có 2 đời vợ. Cả làng cả xóm d;ị ngh;ị, không ai th:è;m đế;n đ:ám cưới của tôi... 5 năm sau mọi thứ thay đổi hoàn toàn....“Ngày tôi lấy chồng, trời đổ mưa. Mưa tầm tã như để rửa sạch những lời dị nghị của cả làng… nhưng không ai chịu tin rằng, tôi lấy chồng vì yêu.”

Tôi tên là Hạnh, năm nay 40 tuổi. Ở cái tuổi người ta đã có con học đại học, tôi vẫn là “gái già” trong mắt thiên hạ. Mẹ tôi – người đàn bà gầy gò, quanh năm quần quật với ruộng đồng – chẳng còn đủ kiên nhẫn để nghe hàng xóm nói ra nói vào. Mỗi lần ai đó lướt qua sân, bà lại thở dài:
“Con à, 40 rồi… không lấy chồng thì sau này ai lo cho con?”

Tôi cười gượng, né tránh. Nhưng rồi, người đàn ông 65 tuổi ấy xuất hiện – ông Quang, một thương binh đã qua hai đời vợ, con cái đều đã yên bề gia thất. Ông góa vợ 5 năm, sống trong căn nhà rộng, có tiền, có lương hưu. Mẹ tôi nhìn ông bằng ánh mắt vừa mừng vừa lo, còn tôi… chỉ thấy trống rỗng.

Một buổi chiều, mẹ nói thẳng:
“Lấy chú Quang đi con. Ổn định, hiền lành, có người bầu bạn. Mẹ chỉ sợ sau này con cô độc.”
Tôi im lặng. Ba năm trôi qua trong sự thúc ép, tôi đành gật đầu như kẻ đầu hàng số phận.

Đám cưới được tổ chức gấp, không bạn bè, không đồng nghiệp, không cả lời chúc phúc. Người làng xì xào:
“Gái 40 lấy ông già 65, chắc vì tiền.”
“Thôi, có còn hơn không.”
Tôi chỉ cười nhạt, cắm mặt vào bó hoa cưới, cảm thấy nước mắt mằn mặn thấm vào môi.

Sau lễ cưới, tôi về sống trong ngôi nhà lớn, lạnh lẽo, nơi chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc và bóng ông Quang đọc báo trong im lặng. Ông hiền lành, ít nói, đôi khi vụng về pha cho tôi cốc trà, hay lặng lẽ để lại túi trái cây trước cửa phòng. Nhưng khoảng cách tuổi tác như bức tường vô hình. Tôi không yêu ông, chỉ cố học cách chấp nhận.

Rồi một ngày, tôi phát hiện ông Quang đang giấu bệnh nặng, căn bệnh ông chưa từng nói với ai. Cùng lúc đó, con trai riêng của ông – anh Tuấn, 35 tuổi, trở về từ thành phố với ánh mắt căm ghét người “dì ghẻ” như tôi. Chính lúc ấy, cuộc đời tôi bước sang một ngã rẽ khác — nơi mà mọi thứ bắt đầu thay đổi hoàn toàn sau 5 năm…Quý độc giả xem thêm tại đây 👇 https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=9996

Trả tiền cơm cho ông lão và bị m-ất việc. Cô gái không ngờ 24 giờ sau, 5 xe sang lại đậu kín trước sân, khiến cả quán s-...
06/10/2025

Trả tiền cơm cho ông lão và bị m-ất việc. Cô gái không ngờ 24 giờ sau, 5 xe sang lại đậu kín trước sân, khiến cả quán s-ố-c.......Cơn mưa chiều tạt xiên qua ô cửa kính, hắt vào quán cơm nhỏ nằm nép mình giữa khu công nghiệp. Cô gái trẻ, tên Vy, vừa kết thúc ca làm ở công ty may. Đôi tay cô còn vương mùi vải và keo dán. Cô bước vào quán, vừa định gọi bữa tối đơn giản — một phần cơm trứng — thì ánh mắt cô dừng lại ở góc bàn gần cửa.

Một ông lão tóc bạc, người gầy, áo sờn vai, đang run run đếm từng đồng tiền lẻ. Bà chủ quán cau mày, giọng gắt:

“Tôi nói rồi, thiếu tiền thì thôi, khỏi ăn. Cơm chứ có phải từ thiện đâu.”

Ông lão ngập ngừng:

“Tôi... tôi chỉ còn có ba nghìn... mà chưa ăn gì từ sáng…”

Không ai nói gì. Cả quán im phăng phắc. Mấy công nhân nhìn nhau, rồi cúi xuống ăn tiếp, giả vờ không thấy. Vy bỗng nghe tiếng tim mình đập mạnh. Cô đứng dậy, bước tới quầy:

“Cô tính tiền cho phần cơm của ông ấy luôn vào hóa đơn của cháu nhé.”

Bà chủ nhìn Vy, cười nhạt:

“Cô dư tiền hả? Lo thân mình còn chưa xong.”

Vy chỉ đáp khẽ:

“Dạ, không sao đâu.”

Ông lão ngẩng đầu, mắt rưng rưng:

“Cô... cô tốt quá. Tôi sẽ nhớ ơn này.”

Vy chỉ cười, đỡ lấy hộp cơm nóng đưa cho ông. Cô không ngờ, hành động nhỏ ấy lại khiến cả đời mình rẽ hướng.

Tối hôm đó, khi cô về đến khu trọ, điện thoại rung liên hồi. Tin nhắn từ phòng nhân sự:

“Công ty thông báo chấm dứt hợp đồng lao động với cô từ ngày mai. Lý do: vi phạm nội quy – cư xử không phù hợp với khách hàng.”

Vy chết lặng. Hóa ra người phụ nữ bán cơm là chị dâu của quản lý sản xuất, và vụ “làm mất mặt” bà ta đã đến tai sếp.

Cô gục xuống bàn, nước mắt hòa với tiếng mưa ngoài cửa sổ. Mấy trăm ngàn tiền tiết kiệm cuối cùng giờ chỉ đủ trả phòng trọ và cơm vài ngày. Vy cười cay đắng:

“Giúp người... mà hóa ra tự hại mình.”

Sáng hôm sau, cô dậy sớm đi xin việc ở khu công nghiệp khác. Không ai nhận. Không hồ sơ, không giới thiệu, và trong lý lịch, cô vừa “bị buộc thôi việc”. Buổi trưa, Vy quay lại quán cơm cũ, định xin làm phụ bán. Nhưng bà chủ hất hàm:

“Ở đây không nhận người thích xen chuyện thiên hạ.”

Vy quay đi. Giữa trưa nắng, con đường bụi mịt mù. Cô không ngờ rằng chỉ 24 giờ sau, chính con đường ấy sẽ chật kín 5 chiếc xe sang đậu trước quán cơm kia — và người bước xuống đầu tiên lại là ông lão mà cô từng trả tiền cơm cho....
Quý độc giả xem thêm tại đây ... 👇 https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=9987

Trong đám giỗ ở nhà chồng, mọi người đang tụ tập ăn uống vui vẻ. Em chồng tôi – người luôn miệng châm chọc – cười nói gi...
05/10/2025

Trong đám giỗ ở nhà chồng, mọi người đang tụ tập ăn uống vui vẻ. Em chồng tôi – người luôn miệng châm chọc – cười nói giữa đám đông “Chị mà biến mất chắc chẳng ai nhớ đâu.” Cả nhà bật cười ầm lên. Tôi chỉ mỉm cười, giơ ly bia lên, đáp: “Vậy để xem nhé.” Tối hôm đó, tôi xếp đồ, rời khỏi căn nhà, cắt hết liên lạc. Một năm sau, họ mới là những người bị lãng quên — còn tôi, sống bình yên, hạnh phúc, chẳng ai còn nhắc tới họ nữa...“Chị mà biến mất chắc chẳng ai nhớ đâu.”
Câu nói ấy bật ra giữa tiếng cụng ly rộn ràng, xen giữa mùi khói thịt nướng và men bia cay xè. Mọi người cười ầm lên, như thể đó chỉ là một câu đùa vô hại.

Tôi mỉm cười, cụng nhẹ ly với em chồng — người nhỏ hơn tôi ba tuổi nhưng luôn coi mình là trung tâm của cả nhà. Ánh mắt cô ta lấp lánh, đắc thắng vì vừa “châm” được tôi một mũi. Trong tiếng cười ấy, không ai để ý đến tôi đang siết chặt ly đến mức các khớp ngón tay trắng bệch.

Tôi đã quen với kiểu đối xử ấy. Suốt ba năm làm dâu, tôi như cái bóng trong ngôi nhà này — người ta quen nhìn thấy tôi dọn dẹp, nấu nướng, nhưng chẳng mấy ai thật sự thấy tôi. Cứ mỗi dịp giỗ, tết, tôi lại là người dậy sớm nhất, dọn bàn thờ, lo bếp núc, rồi lặng lẽ thu dọn khi mọi người đang nhậu nhẹt, cười đùa. Họ không cần cảm ơn, chỉ cần mọi thứ “tự nhiên mà có”.

Chồng tôi — Nam — ngồi cạnh, bật cười theo mọi người, không buồn liếc nhìn tôi. Đôi khi tôi nghĩ, nếu tôi thật sự biến mất, anh cũng chỉ đơn giản bảo “chắc cô ấy về ngoại”, rồi tiếp tục cuộc sống như chưa từng có tôi.

Đêm ấy, khi tiếng cười tàn, tôi một mình rửa đống chén bát còn sót lại. Nước rửa chén làm da tay rát buốt, mà tôi lại thấy lòng mình lạnh hơn cả nước. Câu nói của em chồng cứ lặp đi lặp lại trong đầu như một bản nhạc méo mó.
“Chị mà biến mất chắc chẳng ai nhớ đâu.”

Lúc đó, tôi bỗng thấy một ý nghĩ lóe lên — biết đâu mình nên thử?

Khoảng hai giờ sáng, tôi mở tủ quần áo, gói gọn vài bộ đồ, ít tiền tiết kiệm, và cuốn sổ nhỏ tôi vẫn viết lén mỗi đêm. Tôi đứng nhìn lại căn phòng, nơi từng là “tổ ấm” của tôi — thực ra chỉ là nơi tôi ở nhờ. Cánh cửa khẽ khép lại, không một tiếng động.

Không ai biết tôi đi đâu, cũng chẳng ai hỏi.

Tôi tắt điện thoại, xóa tài khoản mạng xã hội, thuê một căn phòng trọ nhỏ ở một thị trấn cách xa thành phố hơn trăm cây số. Lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi ngủ một giấc dài mà không bị giật mình bởi tiếng chồng quát hay tiếng bát đũa va nhau.

Tôi đã biến mất — đúng như lời họ nói.
Chỉ khác là, tôi biến mất để được sống....
Quý độc giả xem thêm tại đây...👇
https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=9971

Nhà tôi bị bão cuốn hư hỏng hết, tôi đành sang ở nhờ nhà thằng con trai ở Hà Nội. Nó bảo: ‘Bọn con cần riêng tư, vợ con ...
05/10/2025

Nhà tôi bị bão cuốn hư hỏng hết, tôi đành sang ở nhờ nhà thằng con trai ở Hà Nội. Nó bảo: ‘Bọn con cần riêng tư, vợ con thấy không tiện.’ Tôi bèn gọi cho bạn cấp ba—giờ là một doanh nhân thành đạt. Không ai biết tôi vẫn giữ số của anh. Khi anh tới nơi, anh chỉ nói đúng ba chữ...”...“Bão cuốn hết rồi.”
Đó là câu đầu tiên bà Lan nghe được khi tỉnh dậy sau một đêm trắng. Giọng hàng xóm nghẹn ngào bên ngoài: “Nhà chị… chỉ còn cái nền.”

Bà Lan, năm mươi lăm tuổi, góa chồng đã gần mười năm, nhìn đống gạch vụn ngổn ngang trước mắt. Mái tôn méo mó, tủ gỗ sập một nửa, chiếc khung ảnh cưới cháy nám góc. Bà không khóc. Có lẽ nước mắt cũng bị gió bão thổi bay hết rồi.

Bà chỉ còn lại cái vali cũ — bên trong là vài bộ quần áo ướt và tấm sổ tiết kiệm đã lem. Không còn nơi nào để về, bà đành lên xe khách, lầm lũi đi Hà Nội, nơi có đứa con trai duy nhất — Tuấn.

Tuấn là kỹ sư, ở chung cư mới với vợ là Thảo. Cửa mở, con dâu nhìn bà, ánh mắt thoáng qua một nét do dự.
“Ôi, mẹ đến rồi à?”
Tuấn kéo vali giúp, gật đầu: “Mẹ ở tạm ít hôm nhé, để con tính lại cái nhà dưới quê.”
Bà mỉm cười, “Ừ, mẹ chỉ ở nhờ chút thôi.”

Nhưng “ít hôm” hóa ra chỉ được ba ngày.
Tối thứ tư, khi bà đang rửa chén, nghe tiếng thì thầm trong phòng ngủ:
“Anh nói với mẹ đi, chứ em thấy… không tiện.”
“Nhưng giờ mẹ chưa biết đi đâu.”
“Bọn con cũng cần riêng tư chứ.”

Bà Lan đứng chết lặng. Nước ấm tràn qua tay, chén rơi xuống vỡ tan.

Sáng hôm sau, Tuấn ngập ngừng:
“Mẹ… hay mẹ tạm tìm chỗ khác ở, để bọn con dễ sinh hoạt hơn.”
“Ờ, mẹ hiểu mà,” bà nói, giọng nhẹ tênh, như thể chính mình cũng tin vậy.

Cả buổi chiều, bà ngồi ở bến xe, ôm vali, chẳng biết đi đâu.
Đêm xuống, Hà Nội đổ mưa, mưa nhỏ nhưng lạnh hơn cả cơn bão quê nhà.

Trong túi áo, bà lục ra chiếc điện thoại cũ, màn hình nứt đôi, lướt qua vài số. Dừng lại ở cái tên: Minh – bạn cấp ba.
Bà không biết sao vẫn giữ số ấy. Có lẽ vì thói quen, hoặc vì một góc ký ức chưa tắt.

Bà do dự hồi lâu rồi bấm gọi.
Giọng nam trầm ấm vang lên sau hai hồi chuông:
“Lan à? Là em hả?”
“Ừ… Anh Minh, em… Em đang ở Hà Nội.”
“Ở đâu? Gửi anh địa chỉ.”

Hai mươi phút sau, một chiếc xe đen dừng trước trạm xe. Người đàn ông bước xuống, áo sơ mi sẫm, gương mặt có nét từng trải. Ông không hỏi gì, chỉ nhìn bà thật lâu rồi nói ba chữ:
“Lên xe đi.”

Bà Lan cắn môi. Nước mưa hòa với nước mắt. Cánh cửa xe đóng lại, và một chương khác của đời bà bắt đầu — nơi mà quá khứ, lòng tự trọng và sự cô đơn cùng va vào nhau dữ dội...
Quý độc giả xem thêm tại đây..👇
https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=9968

Tôi đang khám th;ai, thấy chồng bế nhân tình xông vào phòng cấp cứu h/é/t: “Bác sĩ, vợ tôi sắp sinh rồi!”, tôi cười lạnh...
04/10/2025

Tôi đang khám th;ai, thấy chồng bế nhân tình xông vào phòng cấp cứu h/é/t: “Bác sĩ, vợ tôi sắp sinh rồi!”, tôi cười lạnh ôm bụng b/ầu ra đi và cái kết...“Khoảnh khắc ấy, tôi chỉ thấy bụng mình quặn lại, không phải vì cơn đau chuyển dạ, mà vì một vết d/a/o đ//âm thẳng vào tim.”

Hôm đó, tôi được bác sĩ hẹn vào bệnh viện kiểm tra vì bụng có dấu hiệu gò cứng, sợ sinh non. Tôi ngồi chờ ở phòng cấp cứu, tay khẽ đặt lên bụng, thì bất chợt cửa bật mở. Tiếng bước chân vội vã vang lên, rồi giọng chồng tôi hốt hoảng:

– Bác sĩ! Vợ tôi sắp sinh rồi, mau cứu!

Tôi quay đầu lại, tim như ngừng đập. Người đàn ông tôi gọi là chồng đang bế một người phụ nữ khác, bụng bầu vượt mặt, mồ hôi nhễ nhại, gương mặt nhăn nhúm giả vờ đau đớn.

Bác sĩ cùng y tá chạy đến đỡ “vợ” anh ta. Tôi ngồi sững trên ghế, lạnh lẽo đến tận xương tủy. Nụ cười chua chát bật ra nơi khóe môi khi anh ta nhìn tôi thoáng chốc, ánh mắt bối rối rồi nhanh chóng quay đi, tiếp tục chăm sóc cho người đàn bà kia.

Không một lời giải thích. Không một chút áy náy.

Mọi thứ trước mắt tôi vỡ vụn. Tôi khẽ ôm lấy bụng bầu, đứng dậy. Mỗi bước đi nặng nề, nhưng tôi phải bước. Tôi không thể để con mình chứng kiến cảnh mẹ bị chà đạp ngay khi còn chưa kịp chào đời.

Ra đến cửa, tôi nghe loáng thoáng giọng anh ta:

– Cố lên em, anh ở đây rồi, vợ anh mạnh mẽ lắm…

Hai chữ “vợ anh” khiến lòng tôi nhói buốt. Hóa ra, người đàn bà đó mới là “vợ” trong tim anh ta, còn tôi chỉ là kẻ thế thân hợp pháp trên giấy tờ.

Tôi không khóc. Chỉ cười lạnh, tựa như một lời tiễn biệt cho đoạn hôn nhân đã mục ruỗng từ lâu. Cơn đau bụng lại dồn đến, nhưng tôi cắn răng chịu đựng, bước đi trong ánh mắt ngỡ ngàng của vài y tá. Không ai ngăn lại. Không ai hỏi han.

Bởi tất cả họ đều tin rằng, người phụ nữ đang nằm trên giường kia mới là vợ chính thức của chồng tôi.

Và tôi, kẻ bị phản bội, chỉ còn con đường rời đi, bắt đầu một cuộc chiến mới – chiến đấu cho chính bản thân mình và đứa con trong bụng....Quý độc giả xem thêm tại đây 👇 https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=9959

Người mẹ đi mua sắm nhưng không bao giờ quay lại, 14 năm sau gia đình bà mới phát hiện ra lý do ...Trưa hôm ấy, trời Sài...
03/10/2025

Người mẹ đi mua sắm nhưng không bao giờ quay lại, 14 năm sau gia đình bà mới phát hiện ra lý do ...Trưa hôm ấy, trời Sài Gòn oi bức, nắng như đổ lửa. Bà Hồng, 42 tuổi, bảo với chồng và hai con rằng mình sẽ ra chợ An Đông mua ít vải và nhu yếu phẩm. Bà vốn thích may vá, và còn hứa với con gái út sẽ khâu cho nó một chiếc váy mới để mặc trong dịp lễ. Không ai ngờ rằng đó là lần cuối cùng họ nhìn thấy bà.

Ông Nam – chồng bà – hôm ấy ở nhà sửa lại cánh cửa, còn hai đứa nhỏ thì loay hoay với bài tập. Thời gian trôi, trời đã nhá nhem tối mà bà Hồng vẫn chưa về. Ban đầu ông Nam nghĩ chắc vợ gặp bạn bè, mải trò chuyện. Nhưng đến 9 giờ tối, ông bắt đầu thấy lạ, gọi điện thoại bàn ở sạp quen nhưng không ai thấy bà.

Sáng hôm sau, gia đình chính thức báo tin mất tích. Công an phường tiếp nhận, hỏi han và ghi chép. Họ cho rằng có thể bà Hồng đi theo bạn bè, hoặc buồn chán gia đình mà bỏ đi. Nhưng ông Nam khẳng định vợ mình không bao giờ làm thế, bà yêu con thương chồng, sống trách nhiệm.

Những ngày sau đó, gia đình chạy khắp nơi: bệnh viện, nhà ga, bến xe, thậm chí hỏi cả những người bán hàng rong quanh chợ. Một số người nói có thấy bà đi bộ ra khỏi chợ, dáng vẻ bình thường, tay cầm túi đồ nhỏ. Sau đó thì… không còn ai biết.

Hai đứa trẻ đêm nào cũng khóc. Con gái út còn cầm khung vải mẹ để dở dang, ôm vào lòng mà nức nở. Cả căn nhà vốn ấm cúng giờ như bị khoét mất một mảng.

Thời gian dần dần trôi. Ban đầu là hy vọng tìm thấy bà sau vài ngày. Rồi hy vọng biến thành vài tháng, vài năm. Tin tức thưa dần. Cuộc sống mưu sinh cuốn gia đình đi, nhưng nỗi trống trải ấy không bao giờ lấp đầy.

Đến năm thứ 10, nhiều người quen khuyên ông Nam nên “xem như bà đã mất”, lo cho con cái và cho chính bản thân. Nhưng ông vẫn giữ tấm ảnh cưới đặt trang trọng trong tủ kính. Ông tin, hoặc ít nhất muốn tin, rằng một ngày nào đó vợ sẽ trở về. 14 Năm Dài Dằng Dặc .... Qúy độc giả xem thêm tại đây 👇 https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=7936

Chồng cũ của tôi đã mất cả chục năm trời đ/ổ hết tội lên đầu tôi vì cuộc hôn nhân không con cái. Hôm nọ tình cờ gặp ở ph...
03/10/2025

Chồng cũ của tôi đã mất cả chục năm trời đ/ổ hết tội lên đầu tôi vì cuộc hôn nhân không con cái. Hôm nọ tình cờ gặp ở phòng khám, anh ta chỉ vào người vợ mới đang mang b/ầu, rồi c;ười kh;ẩy: ‘Cô ấy sinh con cho tôi được, còn cô thì không.’ Anh ta chắc mẩm tôi sẽ đau khổ, t;ủi nh/ục. Nhưng tôi chỉ nhìn thẳng vào mắt anh ta, mỉm cười bình thản và nói câu mà tôi đã chờ suốt bao năm: ‘Bác sĩ bảo tôi hoàn toàn bình thường. Còn anh… đã bao giờ đi khám chưa?...Phòng khám chiều hôm ấy đông người, tiếng loa gọi tên bệnh nhân vang lên từng hồi. Tôi ngồi một mình, tay nắm chặt tập hồ sơ, cố gắng giữ vẻ ngoài bình thản. Sau mười năm sống trong những lời dằn vặt của cuộc hôn nhân cũ, tôi đã quen với việc người khác nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại. “Không thể sinh con” – đó là bản án mà chồng cũ từng treo lơ lửng trên đầu tôi, khiến tôi mang mặc cảm suốt một thời gian dài.

Đúng lúc đó, một giọng cười quen thuộc vang lên. Tôi ngẩng lên và thấy anh ta – người đàn ông đã từng nắm tay tôi trong lễ cưới, giờ sánh bước bên một người phụ nữ bụng bầu đã khá lớn. Ánh mắt anh ta dừng lại nơi tôi, thoáng bất ngờ rồi nhanh chóng biến thành một nụ cười nhạo báng. Anh ta chỉ tay về phía người vợ mới, giọng đầy khiêu khích:
“Cô ấy có thể sinh con cho tôi. Khác với cô.”

Câu nói ấy vang lên như một nhát dao. Mười năm qua, tôi đã nghe đủ những lời như vậy, nhưng không ngờ hôm nay, ngay giữa nơi công cộng, anh ta vẫn muốn đâm thẳng vào nỗi đau cũ. Nhiều ánh mắt xung quanh xoay lại nhìn, có người tỏ ra khó xử, có người thì buông tiếng thở dài. Anh ta nghĩ tôi sẽ gục ngã, sẽ cúi đầu trong tủi nhục như những năm tháng trước.

Nhưng anh ta không biết – tôi đã khác. Sau khi ly hôn, tôi đã đi khám, đã dám đối diện với sự thật thay vì sống trong bóng tối của lời buộc tội. Và kết quả, bác sĩ nói cơ thể tôi hoàn toàn bình thường, không hề có trở ngại nào trong việc mang thai.

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, khẽ nhếch môi cười, giọng bình thản nhưng sắc lạnh:
“Bác sĩ nói em ổn. Anh… đã bao giờ đi khám chưa?”

Không khí lập tức đông cứng lại. Khuôn mặt anh ta thoáng biến sắc, nụ cười khẩy trên môi đông cứng. Người vợ mới bên cạnh nhìn anh ta, rồi quay sang tôi, vẻ mặt đầy ngờ vực. Mọi thứ đảo chiều trong tích tắc – kẻ tưởng mình là kẻ thắng lại trở thành người bị nghi ngờ. Còn tôi, lần đầu tiên sau mười năm, cảm thấy trái tim mình nhẹ nhõm, như trút được tảng đá đè nặng...
Quý độc giả xem thêm tại đây 👇 ... https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=9950

Cưới nhau từ lúc hàn vi, tay trắng. 5 năm sau khi tôi giàu có thành Giám đốc thì vợ lại đòi ly hôn. Tôi bực bội kí luôn ...
03/10/2025

Cưới nhau từ lúc hàn vi, tay trắng. 5 năm sau khi tôi giàu có thành Giám đốc thì vợ lại đòi ly hôn. Tôi bực bội kí luôn đơn ly hôn để xem không có mình cô ấy sống sao. Một hôm bất ngờ thấy vợ cũ nhặt ve chai bên đường.. tôi mới hiểu lý do...“Anh tưởng sau này giàu có thì hạnh phúc sẽ bền chặt, nào ngờ mọi thứ lại vỡ vụn chỉ trong một tờ giấy.”

Tôi và Lan cưới nhau từ khi cả hai còn tay trắng. Năm ấy, tôi mới ra trường, lương ba cọc ba đồng, còn Lan làm công nhân may, ngày tăng ca tới mệt rã rời. Chúng tôi thuê một căn phòng trọ chật hẹp, mùa hè nóng như đổ lửa, mùa mưa dột tứ phía. Có những hôm hai vợ chồng chỉ ăn cơm với rau muống luộc chấm nước mắm, vậy mà vẫn thấy ấm áp, bởi lúc nào cũng có nhau.

Lan là người phụ nữ kiên nhẫn, chịu thương chịu khó. Khi tôi quyết định vay mượn để khởi nghiệp, cô ấy không cản, thậm chí còn mang đôi bông tai duy nhất – kỷ vật mẹ để lại – đi bán, đưa tôi lấy vốn. Tôi đã hứa trong lòng: “Sau này thành công, nhất định phải bù đắp cho vợ.”

Năm năm sau, công ty tôi thành đạt, tôi từ một gã nghèo kiết xác trở thành Giám đốc. Xe sang, nhà mặt phố, nhân viên hàng chục người. Ai gặp cũng kính nể, chúc mừng. Thế nhưng, khi tôi tưởng hạnh phúc sẽ viên mãn, Lan lại đột ngột đưa đơn ly hôn.

Tôi choáng váng. Trong đầu hiện lên muôn vàn câu hỏi: “Cô ấy có người khác? Cô ấy thấy tôi thay đổi? Hay chê trách tôi không còn quan tâm?” Nhưng khi hỏi, Lan chỉ im lặng, rồi thở dài:
– Chúng ta nên dừng lại thôi.

Tôi tức giận, cảm thấy bị phản bội. Cơn tự ái của một người đàn ông thành đạt trỗi dậy. Tôi nghĩ: “Ngày xưa nghèo khó thì bám, giờ tôi có tiền lại đòi bỏ. Được, để xem không có tôi thì sống sao.” Thế là, không cần cân nhắc, tôi ký vào đơn ly hôn, lạnh lùng quay lưng, như thể muốn chứng minh cho cô ấy thấy sự quyết đoán của mình.

Sau ly hôn, tôi lao vào công việc, tiệc tùng và những mối quan hệ mới. Nhưng sâu thẳm, đôi khi vẫn thấy hụt hẫng khi trở về căn nhà rộng lớn, trống trải.

Cho đến một buổi chiều mưa, đang ngồi trong xe chờ đèn đỏ, tôi bất ngờ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bên đường. Người phụ nữ lom khom, gầy gò, đang lục trong đống rác nhặt những chai nhựa. Áo mưa rách, tóc xõa, đôi tay run run. Tôi nín thở nhìn kỹ – chính là Lan.

Tim tôi chợt thắt lại. Mọi ký ức ùa về. Một câu hỏi xé lòng bật ra trong đầu: “Tại sao Lan lại ra nông nỗi này?”...
Quý độc giả xem thêm tại đây 👇 https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=9947

Vợ chồng tôi đang háo hức chuẩn bị mua nhà, thì bất ngờ chồng rút sạch 1 tỷ đồng tiền tiết kiệm chung để xây nhà cho mẹ ...
02/10/2025

Vợ chồng tôi đang háo hức chuẩn bị mua nhà, thì bất ngờ chồng rút sạch 1 tỷ đồng tiền tiết kiệm chung để xây nhà cho mẹ chồng. Tôi tức tốc sang tận nơi chất vấn, nhưng bà chỉ bình thản đáp: “Tiền con trai cũng là tiền của mẹ.” Ngay lúc đó, tôi quyết định lặng lẽ làm thủ tục sang tên toàn bộ đất đai cho mẹ đẻ, rồi nộp đơn ly hôn. Đến ngày ra tòa, cả nhà chồng mới hốt hoảng, nhưng mọi chuyện đã quá muộn để xoay chuyển..."Người ta nói hôn nhân là chuyện của hai người, nhưng khi bước vào rồi mới biết, đôi khi nó lại là cuộc chiến của cả hai gia đình. Và trong cuộc chiến đó, kẻ thắng chưa chắc đã hạnh phúc, nhưng kẻ thua thì chắc chắn mất mát."
Chúng tôi đã dành dụm suốt 5 năm trời, mỗi tháng bớt từng đồng từ lương, ăn tiêu tằn tiện để gom góp được 1 tỷ đồng – số tiền mà cả hai dự định sẽ làm vốn mua một căn nhà nhỏ trước khi có con. Tôi tin tưởng chồng, để anh giữ thẻ tiết kiệm, vì nghĩ đàn ông thì lo chuyện lớn, mình chỉ cần vun vén gia đình.
Nhưng một buổi chiều, khi đi làm về, tôi bất ngờ nhận tin nhắn từ ngân hàng: “Số dư tài khoản của quý khách hiện là 0đ”. Tim tôi như rơi xuống, tôi lập tức gọi cho chồng, giọng run run hỏi:
– Anh rút hết tiền làm gì vậy?
– Anh… xây lại nhà cho mẹ. Mẹ ở nhà cũ dột nát, anh không thể để bà khổ được.
Tôi bỏ dở cả bữa cơm tối, tức tốc sang nhà mẹ chồng. Đứng giữa sân, tôi nhìn căn nhà đang xây dở, gạch đá ngổn ngang, và mẹ chồng thì đang ngồi chỉ đạo thợ. Tôi gằn giọng hỏi:
– Sao mẹ lại lấy tiền tiết kiệm của vợ chồng con?
Bà chỉ cười nhạt:
– Tiền con trai cũng là tiền của mẹ. Nhà mẹ, mẹ muốn làm gì thì làm.
Câu nói ấy như dao cứa vào lòng. Tôi quay về, không khóc, không cãi nhau nữa. Đêm hôm đó, tôi lặng lẽ soạn hồ sơ, sang tên toàn bộ mảnh đất cha mẹ tôi cho trước khi cưới sang tên mẹ đẻ. Ba ngày sau, tôi nộp đơn ly hôn.
Tin tôi đòi ly hôn khiến cả nhà chồng náo loạn. Chồng tôi cuống cuồng gọi điện, xin lỗi, nói sẽ vay mượn trả lại tiền, thậm chí hứa bán chiếc xe anh rất quý để bù vào. Nhưng tôi chỉ trả lời một câu: “Anh đã chọn mẹ, thì hãy sống với mẹ.”
Nhà chồng tổ chức một “phiên họp gia đình”.... Quý độc giả xem thêm tại đây https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=7050

Address

Số 79 Phố Trần Hưng Đạo, Phường Trần Hưng Đạo, Quận Hoàn Kiếm
Hanoi
10000

Telephone

+84979797999

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Giao thông Văn minh posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Giao thông Văn minh:

Share