Một Chiếc Chanh Vô Tree

Một Chiếc Chanh Vô Tree Contact information, map and directions, contact form, opening hours, services, ratings, photos, videos and announcements from Một Chiếc Chanh Vô Tree, Hanoi.
(856)

Page có 2 quả Chanh chua ngọt về chung nhà vào 16/6/2025 ❤️

Chanh chỉ có duy nhất page này nha ❤

Mình là Chanh 🍋, cảm ơn mọi người đã ủng hộ và yêu thích cái ổ zô tree này của mình 🌸 Mọi người thấy truyện hay thì đánh giá page 5 sao cho Chanh nha

[Full] Cuộc hôn nhân hợp đồng của tôi với giáo sư lạnh lùng sắp hết hạn nhưng tôi đã yêu anh ấy, còn anh ấy lại chẳng hề...
14/12/2025

[Full] Cuộc hôn nhân hợp đồng của tôi với giáo sư lạnh lùng sắp hết hạn nhưng tôi đã yêu anh ấy, còn anh ấy lại chẳng hề có hứng thú với tôi.

Trên đường đến Cục Dân chính, anh ấy gặp tai nạn xe và mất trí nhớ. Để cưa đổ anh, tôi đành nhẫn tâm lừa dối.

"Em là vợ của anh, và anh là người cuồng vợ."

Với khả năng diễn xuất tinh tế của tôi, anh ấy tin là thật.

"Vợ à, không gì quan trọng hơn em đâu."

"Vợ à, lại thêm lần nữa đi."

Khi tôi đang tự mãn thì bất ngờ nhìn thấy lịch sử tìm kiếm trên điện thoại của anh:

[Phải làm sao nếu lỡ yêu đối tượng hợp đồng?]

[Làm thế nào để người khác tin rằng mình thực sự mất trí nhớ?]

1

Khi tôi đang lái xe đến Cục Dân chính thì nhận được điện thoại của Thẩm Thư Mặc. Hôm nay là ngày chúng tôi hẹn nhau làm thủ tục ly hôn, mà tôi đã chậm năm phút vì kẹt xe, chắc chắn anh ấy gọi để giục vì sợ tôi không đến.

Dù sao thì cuộc hôn nhân của chúng tôi cũng chỉ là một giao dịch đôi bên cùng có lợi, không hề có bất kỳ nền tảng tình cảm nào. Tôi hít sâu một hơi, bắt máy, nhưng đầu dây bên kia lại là một giọng nói xa lạ.

"Xin chào, cô có phải là cô Tống không? Là phu nhân của tiên sinh Thẩm?"

"Ừm, tôi là Tống Tương, có chuyện gì vậy?" Cũng không thể coi là nói dối, dù sao thủ tục ly hôn vẫn chưa làm xong.

"Chồng cô đã bị tai nạn xe hơi, hiện đang ở Bệnh viện Nhân dân số Ba, xin cô hãy đến ngay."

Thẩm Thư Mặc bị tai nạn xe hơi!

Tim tôi lập tức đập loạn xạ, tôi nhấn ga lao thẳng đến bệnh viện. Mặc dù là hôn nhân hợp đồng, nhưng qua ba năm tiếp xúc, không biết từ lúc nào tôi đã thích anh ấy rồi.

Một người đàn ông cao 1m85, có tám múi bụng, vai rộng eo hẹp, cơ liên sườn hoàn hảo, đẹp trai như Phan An, cứ lảng vảng trước mặt bạn mỗi ngày, chắc chắn bạn sẽ không kìm được mà liếc nhìn thêm vài lần.

Sau khi liếc nhìn vài lần, tôi lại phát hiện anh ấy học thức uyên bác, chu đáo, tôn trọng phụ nữ, có vô số phẩm chất tốt đẹp.

Sinh nhật của tôi, các ngày kỷ niệm lớn nhỏ anh ấy đều nhớ rõ ràng, nhất định phải tổ chức đầy đủ nghi thức; khi tôi đến tháng, anh sẽ chuẩn bị sẵn túi chườm nóng; tiền lương trợ cấp hàng tháng đều được chuyển thẳng vào thẻ của tôi...

Mặc dù biết tất cả những điều này chỉ là diễn kịch để đối phó với người ngoài, nhưng suốt ba năm qua, tôi thực sự khó lòng mà không tin là thật.

Càng gần đến ngày hợp đồng kết thúc, tôi càng nhận ra mình đã giả vờ thành thật, yêu Thẩm Thư Mặc.

Để thăm dò xem anh ấy có thích tôi không, tối hôm kia, tôi đã thay chiếc váy ngủ lụa bó sát, cố tình uống một chút rượu, vừa thấy anh về, tôi đã giả vờ say xỉn lao vào lòng anh.

Một nữ minh tinh ngực mềm eo thon, da trắng mặt đẹp như tôi, lại còn rúc vào lòng anh, miệng lẩm bẩm những lời trêu ghẹo: "Thư Mặc, em nóng quá, người anh mát lạnh thật..."

Là đàn ông thì ai cũng sẽ hiểu ý tôi mà. Nhưng tên này lại chẳng hề lay động, trực tiếp bế tôi lên giường: "Tương Tương, em say rồi."

Sau đó đi vào bếp nấu cho tôi một bát canh giải rượu, tôi giả vờ say nên không hợp tác, không chịu uống. Anh ấy lại không hề mất kiên nhẫn, kiên trì đút cho tôi từng muỗng nhỏ.

Tôi còn có thể nói gì nữa, đành phải "tỉnh lại", trở về với kiểu tương đối lịch sự của hai đứa tôi trước đây.

"Giáo sư Thẩm, xin lỗi, vừa rồi em say quá. Nếu có điều gì thất thố, mong anh bỏ qua."

Thẩm Thư Mặc rõ ràng thở phào nhẹ nhõm: "Không sao, nếu em có chuyện gì không vui thì có thể nói với anh, uống rượu say không tốt cho sức khỏe."

Tôi kể chuyện này cho cô bạn thân kiêm quản lý Tư Tư nghe, là một tay lão luyện trong tình trường, cô ấy đã giúp tôi phân tích.

"Tương Tương, tin tốt là, Giáo sư Thẩm không phải là tên tra nam thích chiếm tiện nghi."

"Thế còn tin xấu?"

"Tin xấu là Giáo sư Thẩm chẳng có hứng thú gì với cậu hết."

Trái tim đang treo lơ lửng của tôi cuối cùng cũng hạ xuống.

2

Trong phòng bệnh, Thẩm Thư Mặc nằm im lìm trên giường, đầu quấn một lớp băng gạc trắng, sắc mặt tái nhợt, toát lên một vẻ mong manh khó tả.

"Bác sĩ Phan, tình hình của Thư Mặc thế nào rồi ạ?"

Phan Đình Vân, bạn thân của Thẩm Thư Mặc, là bác sĩ khoa thần kinh ở đây, cũng là bác sĩ điều trị chính của anh.

Bác sĩ Phan khẽ cau mày: "Chấn động não."

Lòng tôi lập tức thắt lại: "Không nguy hiểm đến tính mạng chứ?"

"Không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng..." Bác sĩ Phan ho khan một tiếng, "Thư Mặc bị mất trí nhớ."

Tôi sững sờ: "Mất trí nhớ?"

"Ừm, cậu ấy đã tỉnh lại một lần, nhưng đến tôi, cậu ấy còn không nhận ra."

Bác sĩ Phan đẩy gọng kính, nghiêm nghị nói: "Đừng lo lắng, sau khi não bộ bị tổn thương, mất trí nhớ là một di chứng rất phổ biến."

"Ký ức có phục hồi được không ạ?"

"Cái này còn tùy trường hợp, không dễ nói. Trong thời gian này đừng kích động cậu ấy." Bác sĩ Phan nhìn tôi đầy ẩn ý.

Tôi gật đầu: "Vâng, tôi biết rồi."

Không ngờ một tình tiết kịch tính như vậy lại xảy ra với tôi, tôi gọi điện kể cho Tư Tư nghe.

Giọng Tư Tư tràn đầy phấn khích: "Tương Tương, đây quả là ông trời giúp cậu rồi!"

"Chắc chắn anh ấy không nhớ hai người là hôn nhân hợp đồng, vậy thì cậu chính là vợ thật của anh ấy rồi."

Tôi nhất thời chưa phản ứng kịp: "Thì sao?"

Tư Tư có vẻ hận sắt không thành thép: "Ngốc quá, cưới trước yêu sau không hiểu à?"

Tôi bừng tỉnh, dù sao anh ấy cũng mất trí nhớ rồi, vậy cách chúng tôi hòa hợp với nhau hàng ngày là do tôi nói là được thôi.

Tôi hoàn toàn có thể khiến anh ấy tin rằng anh ấy là một cuồng vợ, thậm chí nhân cơ hội này gạo nấu thành cơm luôn!

"Bảo bối của tôi, cậu là nữ diễn viên được đề cử Ảnh hậu đó, một Giáo sư Thẩm bé nhỏ này thì dễ dàng thôi!" Tư Tư còn không quên cổ vũ tôi.

Tôi lập tức tràn đầy tự tin, nhìn vào giấy đăng ký kết hôn trong túi, tinh thần càng thêm vững vàng. Chúng tôi vốn dĩ đã là vợ chồng hợp pháp đã đăng ký kết hôn và tổ chức tiệc cưới.

Tôi nhắm vào chồng mình, có vấn đề gì à?

Tất nhiên là không có vấn đề gì rồi!!!

[Full] Tôi và anh trai của cô bạn thân đã chớp nhoáng kết hôn. Phó Ngạn Thư là giáo sư đại học lạnh lùng ít nói, còn tôi...
14/12/2025

[Full] Tôi và anh trai của cô bạn thân đã chớp nhoáng kết hôn. Phó Ngạn Thư là giáo sư đại học lạnh lùng ít nói, còn tôi là công chúa Kinh Thành kiêu căng nuông chiều.

Tất cả mọi người đều nói chúng tôi không hợp.

Sau khi kết hôn, anh ấy cũng đối xử với tôi lạnh nhạt đến cùng cực. Đêm kỷ niệm ngày cưới, tôi thuê nam người mẫu thì bị Phó Ngạn Thư bắt gặp ngay tại trận.

Anh ấy trút bỏ vẻ ngoài cao quý và điềm tĩnh thường ngày, ghì chặt tôi xuống dưới thân một cách hung hãn:

"Vợ à, em chỉ được phép có một mình anh thôi."

1

Nghe thấy tiếng cửa nhà mở ra, tôi mơ màng mở mắt. Ánh đèn lờ mờ, nhưng vẫn có thể nhìn rõ khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông.

Phó Ngạn Thư đặt cặp tài liệu xuống, đang cởi áo vest. Tôi đứng dậy khỏi ghế sofa, đi đến sau lưng anh, ôm lấy eo anh.

"Ông xã, anh về rồi."

Rõ ràng, động tác của Phó Ngạn Thư cứng lại một chút. Anh không lộ vẻ gì, nhẹ nhàng gỡ cánh tay tôi ra, rồi khẽ thở dài:

"Sao lại ngủ trên sofa nữa? Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, không cần phải đợi anh tan làm. Ngoan, về phòng ngủ đi."

Tôi hơi nản lòng.

2

Kết hôn gần một tháng, nhưng Phó Ngạn Thư luôn lạnh nhạt với tôi. Không muốn tôi đợi anh, thực chất là không muốn gặp tôi thì phải?

Có lẽ, cuộc hôn nhân chớp nhoáng này ngay từ đầu đã là một sai lầm. Nhưng tôi vẫn không cam lòng, khẽ móc ngón tay vào tay Phó Ngạn Thư.

"Ông xã, hôm nay em mới mua một chiếc váy ngủ mới. Anh có thích không?"

Chiếc váy ngủ lụa mỏng manh, hai dây làm nổi bật đường cong cơ thể tôi. Màu đỏ rượu càng tôn lên làn da trắng nõn.

Đây là chiếc váy ngủ gợi cảm mà tôi đã mất cả buổi chiều để chọn lựa. Ánh mắt Phó Ngạn Thư chỉ dừng lại trên người tôi trong chốc lát. Anh cầm điều khiển máy lạnh, điều chỉnh nhiệt độ tăng thêm vài độ.

Anh dịu dàng nói:

"Thời tiết bây giờ vẫn còn lạnh, Tiểu Nghi, em mặc quá ít rồi."

Tôi sững sờ trong giây lát. Không phải chứ, đến mức này mà vẫn không lay động được Phó Ngạn Thư sao...

Phó Ngạn Thư còn tìm một chiếc chăn mỏng đắp lên người tôi.

"Em ngủ trước đi, anh còn phải làm việc."

3

Tôi co ro trong chăn, lặng lẽ nhìn Phó Ngạn Thư đi vào thư phòng. Đáng lẽ tôi nên nhận ra sự thật sớm hơn, Phó Ngạn Thư không thích tôi. Kể từ khi kết hôn, điều tôi nhìn thấy nhiều nhất chính là bóng lưng của anh.

Kim đồng hồ đã qua mười một giờ, nhưng Phó Ngạn Thư vẫn chưa trở về phòng ngủ.

Trằn trọc không ngủ được, tôi dứt khoát đứng dậy, đi hâm nóng một ly sữa cho Phó Ngạn Thư.

Đến trước cửa thư phòng, tôi mới phát hiện cửa chỉ khép hờ. Tôi hé cửa ra một khe hẹp, lén lút quan sát bên trong. Phó Ngạn Thư đang ngồi trước máy tính, hình như đang họp video.

Anh lật xem tài liệu luận văn, thở dài một hơi thật sâu. Biểu cảm của anh lạnh lùng, lời nói cũng không hề nể nang:

"Tôi thấy cậu viết không phải là luận văn, mà là những lời chê bai trên Douban.

"Cậu có biết không? Tạp chí Giai Thoại mà đọc bài của cậu cũng phải tối sầm mặt mũi.

"Tính giải trí thì thấm sâu vào lòng người, nhưng hoàn toàn không thể hiện được tính học thuật."

Không biết người đối diện đã nói gì, Phó Ngạn Thư bị chọc cười:

"Tôi thấy cậu đừng học tiến sĩ nữa, chi bằng đi làm biên kịch phim truyền hình đi.

"Còn hỏi tôi tại sao?

"Bởi vì cách hành văn của cậu cũng hoang đường và phi lý như cốt truyện vậy."

Đối diện vẫn tiếp tục báo cáo, Phó Ngạn Thư nghe mà cau chặt mày. Anh thở ra một hơi:

"Cậu xóa tên tôi ở cuối luận văn đi.

"Tôi thấy đó không phải là lời cảm ơn, mà là vu khống.

"Ngày mai đến văn phòng gặp tôi, tôi sẽ nói kỹ với cậu về một số vấn đề trong thí nghiệm của cậu.

"Sau này viết luận văn hãy đặt tâm vào một chút, đừng viết giống như kịch bản phim truyền hình máu chó."

Thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên tôi thấy một Phó Ngạn Thư như vậy. Trước mặt tôi, anh luôn điềm tĩnh, tự chủ và kiệm lời. Tôi không ngờ, đối với sinh viên anh lại có thể độc mồm độc miệng đến thế...

Điều đó làm tôi nhớ lại nỗi kinh hoàng bị luận văn tốt nghiệp chi phối nhiều năm trước.

4

Lòng tôi xao động, bất cẩn không chú ý đến bước chân. Trong lúc luống cuống, tôi vô tình đẩy mạnh cửa thư phòng. Phó Ngạn Thư quay sang nhìn tôi, biểu cảm dịu đi một chút:

"Em đến đây làm gì?"

Tôi hơi luống cuống:

"Em muốn mang sữa cho anh..."

Anh đứng dậy, tháo tai nghe, và cuộc gọi video tự động chuyển sang chế độ loa ngoài. Bên kia vang lên tiếng kinh ngạc:

"Trời ơi, đó là sư mẫu sao?

"Thầy Phó, thầy nói chuyện với sư mẫu ôn nhu quá đi mất!"

Phó Ngạn Thư nhàn nhạt nói:

"Nếu cậu có thể dành tinh thần hóng hớt này cho học thuật, có lẽ bây giờ đã đoạt giải Nobel Y học rồi."

Cuộc gọi video bị ngắt, thư phòng chỉ còn lại một khoảng tĩnh lặng. Tôi muốn chủ động nói chuyện với Phó Ngạn Thư, nhưng lại không tìm được chủ đề.

Tôi chợt nhận ra, dù sống chung dưới một mái nhà, nhưng khoảng cách giữa chúng tôi thực sự rất xa. Những thuật ngữ y học chuyên ngành mà anh và sinh viên đang thảo luận, tôi chẳng hiểu được một câu nào.

Chỉ có thể nghe hiểu những lời anh mắng người.

Cuối cùng, tôi chỉ đành cúi đầu, nói nhỏ:

"Ông xã, em đi nghỉ trước đây, anh cũng ngủ sớm đi nhé."

[Full] Anh trai của cô bạn thân là một Phật tử Kinh Khuyên cao lãnh nổi tiếng. Thế nên sau khi chúng tôi Liên hôn, cả ha...
14/12/2025

[Full]
Anh trai của cô bạn thân là một Phật tử Kinh Khuyên cao lãnh nổi tiếng. Thế nên sau khi chúng tôi Liên hôn, cả hai luôn phân giường ngủ.

Cho đến hôm đó tôi uống quá say, về nhà ôm lấy anh khóc lóc:

“Chồng em tuy đẹp trai, nhưng lại không cho em chạm vào!'"

Tôi vừa định buông tay, đã nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh vang lên trên đỉnh đầu.

"Cho chạm."

1

Quán bar lúc chín giờ tối, tôi ngã vào lòng cô bạn thân, đắm chìm trong sự xa hoa.

Đang uống đến cao hứng, một chàng trai có mái tóc ngắn gọn gàng chủ động bưng ly rượu đến trước mặt tôi: "Người đẹp, uống cùng một ly không?"

Tôi thu lại nụ cười nơi khóe môi, đánh giá anh ta từ trên xuống dưới.

Ừm! Trông cũng được!

Tiếc là không đẹp trai bằng chồng tôi.

"Xin lỗi, tôi kết hôn rồi."

Sắc mặt đối phương hơi đổi: "Đây không phải là lời biện hộ để từ chối tôi đấy chứ?"

Tôi nhếch môi: "Hơn nữa, chồng tôi còn đẹp trai hơn anh nhiều."

Lúc này, đối phương mới ngượng nghịu bưng ly rượu rời đi.

Cô bạn thân hứng thú huých nhẹ tôi: "Chị dâu, xem ra chị rất tự tin về anh trai tôi nhỉ?"

Tôi kiêu ngạo gật đầu: "Chồng của Tô Nguyệt này có thể tệ sao?"

Có lẽ vì chơi với cô bạn thân quá vui, tôi quên cả kiềm chế, vài ly rượu ngoại đã khiến tôi say mèm. Khi say, người ta thường mất đi lý trí, nói ra rất nhiều điều... mà lúc tỉnh sẽ không bao giờ nói.

Lúc này, tôi dựa vào lòng cô bạn thân, lẩm bẩm cảm thán:

"Tuy nói là tôi đã kết hôn, chồng lại đẹp trai như thế, nhưng người ta chẳng cho tôi chạm vào, thì có ích gì chứ?

"Ôi huhu... Cậu có hiểu cái nỗi khổ nhìn thấy mà không ăn được không?

"Trai đẹp rõ ràng ở ngay trước mặt, thân phận còn là chồng tôi, vậy mà tôi ngay cả chạm vào một chút cũng là điều xa xỉ.

"Quả nhiên, vợ của Phật tử Kinh Khuyên cao lãnh không phải ai muốn làm cũng được."

Trong lúc tôi đang tự thương cảm, cô bạn thân lẳng lặng an ủi tôi. Cô ấy bất an lay lay cánh tay tôi: "Chị không lẽ là say rồi chứ..."

Giờ phút này, cô bạn thân sắp khóc đến nơi: "Tô Nguyệt! Chị tỉnh táo lại đi! Cái bộ dạng này của chị mà bị anh trai tôi thấy được thì không chỉ mình chị, mà cả tôi cũng chắc chắn sẽ gặp rắc rối... Chị mau tỉnh lại đi!"

Nhưng mặc kệ cô bạn thân lay gọi thế nào, tôi lúc này vẫn đang trong trạng thái mơ màng, chỉ cảm thấy cô bạn thân trước mặt thật ồn ào.

2

Sau khi thấy không thể đánh thức tôi, cô bạn thân đành lén lút đưa tôi về nhà. Ban đầu cô ấy định đưa tôi về rồi chuồn thẳng, nhưng không ngờ, vừa đến cửa nhà đã đụng phải Cố Mặc đang "ôm cây đợi thỏ" ở cửa.

Dưới ánh đèn không xa, bóng dáng cao ráo, tuấn tú ngay lập tức thu hút ánh mắt của tôi. Người đàn ông mặt mũi lạnh lùng, vai rộng eo thon, dù không làm gì, toàn thân anh vẫn toát ra khí chất cao quý, lạnh lùng.

"Gu của tôi."

Tôi thầm mừng rỡ nói xong câu đó, bước đi loạng choạng trên đôi giày cao gót, vén mớ tóc rủ xuống ngực, để lộ xương quai xanh trắng nõn quyến rũ, rồi bước tới chỗ đối phương:

"Trai đẹp, đi một mình à? Anh trông hơi quen mắt, cùng uống..."

Anh chỉ lẳng lặng nhìn tôi, khẽ nhíu mày, sau đó ánh mắt chuyển sang cô bạn thân đang vội vàng đuổi theo bên cạnh tôi:

"Cố Mạn, em trông chị dâu như thế này à? Sau này không được phép đưa cô ấy đến nơi như thế nữa!

"Anh thấy em gần đây quá rảnh rỗi rồi, nếu đã vậy, tiền tiêu vặt tháng này chắc chắn em cũng không cần nữa."

Cô bạn thân sắp khóc tới nơi: "Anh... em oan uổng quá, em đâu biết chị dâu mới uống vài ly đã say thành ra thế này?"

Cố Mặc cau chặt mày: "Còn dám biện minh. Mười phút nữa anh sẽ gọi điện thoại về hỏi, nếu em còn chưa về đến nhà, tiền tiêu vặt cả năm nay em đừng hòng lấy."

Một câu đơn giản trực tiếp khiến cô bạn thân không còn lời nào để nói. Lạnh lùng liếc nhìn cô bạn thân một cái, Cố Mặc trực tiếp đỡ tôi vào nhà.

Nếu lúc này tôi tỉnh táo, chắc chắn đã sợ tới mức không dám hé răng. Nhưng tôi lại đang say, vẫn tiếp tục "làm trò con bò":

"Chồng tôi đẹp trai nhất, ai cũng không thể sánh bằng, đẹp trai hơn gấp một trăm lần, không! Một ngàn lần, một vạn lần so với tên đẹp trai vừa tới bắt chuyện với tôi!

"Chồng tôi đẹp trai nhất, tiếc là... đẹp trai thì đẹp trai, tôi căn bản không thể đến gần."

Tôi lảm nhảm trong miệng, mềm nhũn dựa vào người anh. Bàn tay rộng rãi của người đàn ông vững vàng đỡ lấy eo tôi, giọng trầm thấp vang lên bên tai tôi:

"Vẫn còn người bắt chuyện với em?"

"Đương nhiên rồi, tiểu thư đây xinh đẹp thế này, "thị trường" cực kỳ tốt đấy!" Tôi mơ hồ đáp lời, cả người dựa vào ngực anh, tiện thể tìm một tư thế thoải mái để mượn lực.

Người đàn ông nhíu mày chặt hơn, giữa đôi mày đẹp đẽ thoáng nét không vui:

"Em uống bao nhiêu rồi?"

Tôi mềm mại dựa vào lòng anh: "Không nhiều, chỉ vài ly thôi."

Anh cau mày: "Vài ly đã say thành ra thế này?"

Tôi lại cọ sát vào lòng anh, người đàn ông mặt không biểu cảm, im lặng đưa tôi về phòng.

LIST CUTE HỀ HƯỚC SIU CHÁY 🔥 #1. Đăng ký kết hôn xong, chồng rẻ tiền quăng cho tôi một tập tài liệu dày năm phân."Chúng ...
13/12/2025

LIST CUTE HỀ HƯỚC SIU CHÁY 🔥

#1. Đăng ký kết hôn xong, chồng rẻ tiền quăng cho tôi một tập tài liệu dày năm phân.

"Chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác, hôn kỳ một năm, mãn hạn thì ly hôn. Nếu không có ý kiến gì thì ký tên đi."

Một thời gian sau.

Nửa đêm tôi thức dậy đi vệ sinh.

Nghe thấy chồng rẻ tiền đang lén lút gọi điện thoại.

"Khổ nhục kế thật sự có hiệu quả không?"

Ngày hôm sau, tôi tận mắt nhìn thấy anh dùng nước ấm ngâm nhiệt kế, sau đó ngậm vào miệng.

Thấy tôi bước tới, anh giả vờ giả vịt nói: "Anh hình như bị... sốt rồi."

#2. Tôi và kẻ thù không đội trời chung từ thuở thanh mai trúc mã đã kết hôn.

Khi đăng ký kết hôn, tôi thề rằng đây chỉ là một cuộc hôn nhân thương mại, tốt nhất là không ai làm phiền ai.

Nhưng sau khi kết hôn, tôi chỉ đến quán bar gọi vài 'tiểu cún con'. Anh quay đầu mách bố mẹ, đóng băng thẻ của tôi.

Khi số dư ngày càng ít đi, tôi chỉ có thể lặng lẽ mặc chiếc váy ngủ hai dây gợi cảm, bước vào phòng ngủ của anh.

"Ông xã, anh thấy bộ đồ này của em có đẹp không?"

#3. "Tôi phá sản rồi."

Đối tượng xem mắt thứ sáu trong ngày hôm nay đã nói như vậy.

Tôi ngước lên nhìn anh, người đàn ông mặc vest chỉnh tề, trạc tuổi tôi, ngũ quan sắc nét, tuấn tú. Sắc mặt và giọng điệu của anh đều thản nhiên.

"Nhà cửa, xe cộ đều đã được dùng để trừ nợ, hiện tại tôi là nhân viên bình thường của một công ty niêm yết."

Tôi nhấp một ngụm cà phê, gật đầu.

"Anh có biết nấu ăn không?"

Đối phương hiển nhiên sững sờ một chút.

"Có."

"Có giỏi làm việc nhà không?"

"Cũng được."

"Tính tình thế nào?"

"Rất tốt."

"Có mối quan hệ phức tạp nào với người yêu cũ hay gia đình cần giải quyết không?"

"Không."

"Mỗi tháng anh cần bao nhiêu tiền tiêu vặt?"

"... Tùy em quyết định?"

Tôi vô cùng hài lòng, sau đó nói với anh: "Tôi công việc ổn, có cả nhà lẫn xe, nghề tay trái cũng kiếm ra tiền. Tôi sẵn lòng nuôi anh, anh có muốn đăng ký kết hôn với tôi không?"

Đối phương cũng nâng ly cà phê lên nhấp một ngụm, nhướng mày: "Tôi đồng ý."

Cứ như vậy, tôi, Khương Ninh, đã kết hôn chớp nhoáng ở tuổi hai mươi chín. Đối tượng đăng ký kết hôn là một người đàn ông bằng tuổi tôi, tên Hạ Diệc Minh, Cao-nghèo-đẹp trai, và có cả múi bụng.

À, múi bụng thì tôi chưa thấy, đó là điều Hạ Diệc Minh nói ra để tôi cảm thấy mình không quá thiệt thòi mà thôi.

#4. Trong show tạp kỹ chơi trò Thật lòng hay mạo hiểm. Người dẫn chương trình bảo tôi gọi cho người mới nhất trong lịch sử cuộc gọi, và dẫn dụ đối phương nói ra từ khóa của chương trình.

Sau khi điện thoại được kết nối, tôi còn chưa kịp mở lời.

Thái tử gia Kinh Khuyên đã nói: "Không phải em đòi chia tay tôi vì cái người được gọi là bạch nguyệt quang kia sao? Còn gọi điện cho tôi làm gì?

"Em nghĩ tôi sẽ níu kéo em à?

"Sao em không nói gì? Bị câm rồi à?

"Bảo bối, anh sai rồi, anh sẽ không ghen tuông nữa QAQ.

"Anh nhất định sẽ an phận thủ thường, tuân thủ phu đạo, nhưng anh bắt buộc phải là vợ cả! Điều này anh tuyệt đối không nhượng bộ!

"Sao em vẫn không nói gì?

"… Làm thiếp cũng được! Em làm ơn để ý đến anh đi bảo bối QAQ."

Sau đó, cụm từ Thái tử gia Kinh Khuyên vì tình nguyện làm thiếp đã leo lên vị trí số một hot search.

Cả mạng xã hội bùng nổ.

Máy chủ trực tiếp sập!!!

#5. Sếp tôi lên cơn nghiện yêu, muốn tìm người yêu và kết hôn.

Tôi: "Sắp xếp!"

Danh sách các thiên kim tiểu thư, danh viện có đủ kiểu, người béo người gầy, mỗi người một vẻ. Tôi hoa mắt chọn lựa, nhưng sắc mặt sếp lại đen như đít nồi.

"Sao danh sách này không có cô?"

Tôi: "???"

Trả lương cho tôi có bấy nhiêu thôi mà còn ảo tưởng tôi phải bán cả thể xác lẫn linh hồn nữa ư? Thần thiếp không làm được!

#6. Tôi kết hôn bí mật với Thái tử gia Kinh Khuyên Lục Hoài Chu. Trước hôn nhân, anh lạnh lùng cảnh cáo tôi: “Phải tuân thủ Ước Pháp Tam Chương.”

“Không được ngủ chung, không được ôm, không được hôn.”

Tôi trợn trắng mắt, thật sự nghĩ bản thân là miếng bánh thơm ngon ai cũng muốn tranh giành chắc.

Sau khi kết hôn, anh lại thay đổi như một người khác, đêm đêm đều bò lên giường tôi. Cuối cùng tôi không thể nhịn được nữa, đạp người xuống giường: “Ước Pháp Tam Chương là do chính anh nói ra đấy!”

Anh đỡ eo, nhìn tôi với vẻ mặt vô tội: “Vợ yêu, lúc đó anh bị chập mạch.”

#7. Thái tử Kinh Khuyên hình như là gay, sau khi kết hôn, anh chưa từng chạm vào tôi, nhưng rất thích chuyển khoản tiền. Cho đến khi anh tìm một nam tiểu tam, tiền chuyển cho tôi bắt đầu ít đi. Tôi quyết định lấy thái độ vợ cả, đích thân đến dạy dỗ tên tiểu tam này. Khi anh vội vàng chạy tới, tôi và nam tiểu tam kia đã cãi nhau một trận. Tên nam tiểu tam kia vô cùng ngạo mạn, vừa thấy anh đã mách lẻo: “Vợ anh vừa vào nhà đã nói bóng nói gió mắng tôi không biết xấu hổ, anh mau quản cô ấy đi.”

Hừ, tôi cũng biết mách lẻo!!!

Tôi kéo lấy ống tay áo không tồn tại của Thái tử gia, khóc lóc thảm thiết như hoa lê đái vũ.

"Ông xã, hu hu hu, anh và cậu ta yêu nhau sống chec đã là có lỗi với em rồi, nhưng bây giờ cậu ta còn giẫm lên mặt em, anh cũng không quản cậu ta sao?"

Thái tử gia: "..."

Nam tiểu tam: "..."

Tôi cúi đầu, không thấy vẻ mặt bẽ bàng của hai người họ, lại còn làm bộ làm tịch dậm dậm chân.

"Ông xã, anh nói gì đi chứ!?"

Sau đó, Thái tử Kinh Khuyên dùng hành động thực tế chứng minh cho tôi thấy anh không phải gay. Trong lúc tôi kiệt sức, anh buông lời lẽ trêu chọc hết câu này đến câu khác:

"Vẫn còn nghĩ anh thích đàn ông à?"

"Hửm? Bà xã, sao em không nói gì nữa vậy?"

#8. Tôi phải lòng anh trai chồng của cô bạn thân, Mạnh Quan Hạc, một vị Giáo sư đại học.

Nửa đêm nhắn tin cho anh: [Chồng ơi, anh đẹp thật đấy.]

Anh trả lời tôi hai chữ: [Giữ chừng mực.]

Theo đuổi hơn một tháng, bông hoa lạnh lùng kia vẫn không hề dao động.

Tháng thứ hai, bạn thân tôi khóc lóc nói muốn ly hôn, tôi vỗ ngực: "Tớ sẽ đi cùng cậu!"

Sau đó nhắn tin cho Mạnh Quan Hạc: [Ông chú già, nhìn là biết không được tích sự gì!]

[Tạm biệt, không bao giờ gặp lại!]

Tối hôm đó, tôi bị Mạnh Quan Hạc nhốt trong phòng, rơm rớm nước mắt xin lỗi: "Em sai rồi."

Anh cười lạnh một tiếng trầm thấp: "Muộn rồi."

#9. Thay chị gái kết hôn với đại lão giới kinh đô nửa năm, anh vẫn từ chối thân mật với tôi.

Dần dần tôi nản lòng thoái chí, muốn ly hôn.

Thế nhưng, tình cờ tôi lại nghe được cuộc trò chuyện giữa anh và mấy người bạn thân.

“Có vài người ấy mà, rõ ràng là có ham muốn mạnh đến mức muốn c/h/ế/t, nhưng lại vì sợ dọa vợ mà cố gắng kìm nén, người đó là ai thì tôi không nói đâu nhé.”

“Phụ nữ là khó cưỡng lại cám dỗ nhất đấy, Dục ca à, anh cứ thế này mãi, chị dâu mà chạy theo người khác thì anh có khóc cũng không kịp đâu.”

Người đang bị trêu chọc đó chỉ nhàn nhạt nhấp một ngụm rượu: “Thứ tôi không thể cho, người khác có thể cho cô ấy. Tôi chỉ cần cô ấy chơi đủ rồi có thể về nhà.”

Nghe vậy, mấy người bạn thân đều bật cười: “Đừng có ra vẻ cao thượng thế, có giỏi thì đừng ngày nào cũng lên tài khoản phụ hỏi thăm một cách đau khổ chứ.”

Trong lòng tôi chợt động, vội vàng mở tài khoản của Tần Tư Dục ra.

Và nhìn thấy bài đăng được ghim trên đầu.

【Cuối cùng cũng cưới được người mình thầm yêu, nhưng tôi lại có chứng nghiện ái ân, phải làm sao để mang lại trải nghiệm tốt cho đối phương mà không làm cô ấy sợ hãi đây?】

#10. Tôi và chồng không hề thân thiết. Mỗi ngày ngoài gật đầu mỉm cười, thì là "ân ái" một cách lịch sự:

"Xin hỏi anh có thể cởi quần của em không?"

"Làm ơn ôm anh chặt một chút, vất vả cho em rồi."

"Em có thể nhấc eo lên được không? Nếu được thì anh thật sự vô cùng cảm ơn."

Vì anh ấy quá lịch sự, tôi luôn nghĩ anh ấy không thích tôi. Cho đến khi tôi than thở với bạn bè rằng tôi sợ đau nên tuyệt đối không bao giờ muốn sinh con.

Tối hôm đó, tôi thấy anh ấy đăng lên mạng xã hội:

"Có ai muốn đi triệt sản cùng không? Hai người cùng đi bệnh viện bên cạnh giảm giá 50%."

Tôi: "?"

[Full] Thái tử Kinh Khuyên hình như là gay, sau khi kết hôn, anh chưa từng chạm vào tôi, nhưng rất thích chuyển khoản ti...
13/12/2025

[Full] Thái tử Kinh Khuyên hình như là gay, sau khi kết hôn, anh chưa từng chạm vào tôi, nhưng rất thích chuyển khoản tiền. Cho đến khi anh tìm một nam tiểu tam, tiền chuyển cho tôi bắt đầu ít đi.

Tôi quyết định lấy thái độ vợ cả, đích thân đến dạy dỗ tên tiểu tam này. Khi anh vội vàng chạy tới, tôi và nam tiểu tam kia đã cãi nhau một trận.

Tên nam tiểu tam kia vô cùng ngạo mạn, vừa thấy anh đã mách lẻo: “Vợ anh vừa vào nhà đã nói bóng nói gió mắng tôi không biết xấu hổ, anh mau quản cô ấy đi.”

Hừ, tôi cũng biết mách lẻo!!!

Tôi kéo lấy ống tay áo không tồn tại của Thái tử gia, khóc lóc thảm thiết như hoa lê đái vũ.

"Ông xã, hu hu hu, anh và cậu ta yêu nhau sống chec đã là có lỗi với em rồi, nhưng bây giờ cậu ta còn giẫm lên mặt em, anh cũng không quản cậu ta sao?"

Thái tử gia: "..."

Nam tiểu tam: "..."

Tôi cúi đầu, không thấy vẻ mặt bẽ bàng của hai người họ, lại còn làm bộ làm tịch dậm dậm chân.

"Ông xã, anh nói gì đi chứ!?"

Sau đó, Thái tử Kinh Khuyên dùng hành động thực tế chứng minh cho tôi thấy anh không phải gay. Trong lúc tôi kiệt sức, anh buông lời lẽ trêu chọc hết câu này đến câu khác:

"Vẫn còn nghĩ anh thích đàn ông à?"

"Hửm? Bà xã, sao em không nói gì nữa vậy?"

1

Gia đình phá sản. Để chống đỡ nhà máy kẹo của gia đình, tôi đã chạy đi tham gia vòng tuyển chọn xem mắt của Thái tử Kinh Khuyên Tạ Kỳ Diễn. Kết quả là bị mẹ của Thái tử gia – Bà Diêu, chọn trúng ngay từ cái nhìn đầu tiên, thành công lọt vào vòng chung kết.

Để thành công gả vào nhà hào môn, tôi kéo Bà Diêu lại gần để làm thân.

"Ông xã của con, tức là con trai mẹ, anh ấy thích mẫu con gái thế nào ạ?"

Vòng chung kết tuyển chọn xem mắt này là các ứng viên lần lượt gặp mặt Tạ Kỳ Diễn.

Tạ Kỳ Diễn thích ai thì người đó sẽ được gả vào nhà họ Tạ hào môn.

Trước khi đến, tôi đã tìm hiểu về Tạ Kỳ Diễn trên mạng. Tin đồn anh đẹp trai, dáng người chuẩn, chỉ số thông minh cao. Còn về việc anh thích kiểu con gái nào, thì lại không có bất kỳ thông tin nào được tiết lộ.

Bà Diêu nghe tôi hỏi câu này, nghẹn lại một lúc lâu.

"Ừm, ừm, A Diễn nhà dì à, thằng bé thích, thích..."

Tôi thất vọng thở dài, "Dì cũng không biết sao?"

Bà Diêu sốt ruột đến mức trán toát mồ hôi. Cuối cùng, dưới ánh mắt mong đợi của tôi, bà ấy mới thốt ra một câu:

"A Diễn, nó thích con gái gợi cảm! Đúng, chính là con gái gợi cảm!"

Hửm?

Tôi cúi đầu nhìn bộ ngực phẳng lì của mình, cảm thấy mình đang tự chuốc lấy sự sỉ nhục.

"Dì ơi, con nghĩ con hết hy vọng rồi!"

Bà Diêu chuyển ánh mắt xuống ngực tôi, im lặng. Giây tiếp theo, bà ấy lại nắm lấy tay tôi, thay đổi lời nói:

"Dì vừa nói lung tung thôi, A Diễn nhà dì thích ngực phẳng, như vậy mới cao cấp."

Hửm?

Xem ra Bà Diêu rất hài lòng với tôi!!!

Tôi ngước nhìn ánh mắt khích lệ của Bà Diêu, quyết định cố gắng một phen.

2

Tối hôm đó, tôi về nhà đặt mua mười đôi miếng độn ngực trên mạng.

Giao gấp!

Đợi miếng độn ngực đến nơi, tôi nhét chúng vào áo một cách điên cuồng. Cho đến khi tạo ra được sự "sóng gió cuồn cuộn" thì tôi mới dừng tay rồi lên đường đi dự buổi tiệc xem mắt với Tạ Kỳ Diễn.

Nhà hàng Bà Diêu sắp xếp là nơi nổi tiếng nhất thành phố.

Phong cảnh đẹp, món ăn ngon!

Tôi đợi rất lâu mà Tạ Kỳ Diễn vẫn chưa đến. Để tránh lãng phí thức ăn nguội lạnh, con bé tham ăn là tôi đã quét sạch hết các món trên bàn. Kết quả là tôi vừa ăn xong thì Tạ Kỳ Diễn đến.

Tạ Kỳ Diễn thật sự rất đẹp trai. Làn da trắng nõn, sống mũi cao thẳng, dưới đôi lông mày sắc nét còn có một nốt ruồi son. Anh mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, khuỷu tay vắt một chiếc áo vest màu mực.

Dáng người cao ráo, khí chất thanh lãnh, quý phái. Nhìn qua, chính là kiểu bạn trai mà tôi đặc biệt muốn bao nuôi trước khi nhà tôi phá sản.

Anh kéo ghế ra ngồi xuống, giọng nói ôn hòa lịch sự:

"Xin lỗi, vừa có một cuộc họp, để cô đợi lâu rồi."

Nội tâm tôi điên cuồng hóa thân thành gà la hét, nhưng trên mặt lại nặn ra một nụ cười quyến rũ.

"Không sao đâu ạ, công việc quan trọng nhất."

Sau đó, tôi dịu dàng mở lời:

"Anh đói rồi phải không, đồ ăn trên bàn vừa được dọn lên, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện nhé."

Bé con trong lòng tôi đắc ý chống nạnh. Hôm nay tôi vừa gợi cảm, quyến rũ, lại còn dịu dàng hiểu chuyện.

Chỉ là Thái tử gia thôi, chiến thắng!

3

Ngay lúc tôi đang thầm tuyên bố chiến thắng trong lòng. Tạ Kỳ Diễn cúi đầu quét mắt qua những chiếc đĩa trống rỗng trên bàn, rồi ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô tội:

"Hửm? Nhà hàng này đổi sang phục vụ 'thực đơn không khí' từ bao giờ vậy?"

Tôi: "..."

Chết tiệt, quên mất chuyện mình đã ăn hết sạch đồ ăn trên bàn rồi.

Tạ Kỳ Diễn lại gọi thêm một phần ăn. Thậm chí còn hảo tâm hỏi tôi có muốn gọi thêm một phần nữa không. Tôi mỉm cười lắc đầu, sau đó nhìn chằm chằm anh ăn.

Trong lòng không ngừng bực bội:

【Tiêu rồi, tiêu rồi, ấn tượng đầu tiên mất hết rồi.】

Tôi vẫn chưa nghĩ ra làm cách nào để cứu vãn tình huống xấu hổ này thì Tạ Kỳ Diễn cầm khăn ăn lên, lau miệng một cách chậm rãi.

"Tôi ăn xong rồi."

Sau đó, ánh mắt Tạ Kỳ Diễn đánh giá tôi từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở một góc nào đó dưới gầm bàn.

"Trần Chanh tiểu thư hôm nay đến là để xem mắt với tôi sao?"

Tôi ngoan ngoãn gật đầu như một con chim cút. Tạ Kỳ Diễn cười một cách khó hiểu, giọng nói đầy từ tính:

"Ồ, tôi cứ tưởng cô đến để làm hoạt động quảng cáo nào đó!?"

Tôi không hiểu, nghi hoặc nhìn anh. Tạ Kỳ Diễn cười rất lịch thiệp, nhưng câu nói tiếp theo lại khiến tôi suýt chút nữa xấu hổ muốn độn thổ.

"Trần Chanh tiểu thư, cô hình như đánh rơi thứ gì đó dưới gầm bàn."

Trong lòng tôi đột nhiên dấy lên một dự cảm không lành. Theo hướng ngón tay anh ta chỉ, tôi từ từ cúi đầu xuống.

Rồi mắt tôi trợn tròn, nhìn trừng trừng!

Trời ơi, thứ bị rơi này chẳng phải là miếng độn ngực trong bộ ngực "sóng gió cuồn cuộn" của tôi sao?

4

Sau buổi xem mắt, Bà Diêu gọi điện thoại cho tôi.

"Chanh Chanh à, con và A Diễn xem mắt có thuận lợi không?"

Tôi nằm trên giường. Mỗi khi nhớ lại cảnh tôi cúi xuống nhặt miếng độn ngực dưới sàn nhà. Ngón chân tôi lại vô thức bắt đầu cấu thành một cái lâu đài.

Chuyện cũ không nên nhớ.

Tôi thẫn thờ thở dài một hơi.

"Dì à, con trai dì chắc là không vừa ý con rồi."

Bà Diêu vội vàng.

"Sao lại thế được? Chanh Chanh nhà mình đáng yêu đến thế cơ mà."

Huhu~ Bà Diêu thật sự là người quá tốt!

Nhưng tốt nhất là để người khác gánh cái lỗi này, tôi tiện tay đổ tội cho Tạ Kỳ Diễn.

"Chắc là vì anh ấy không thích phụ nữ!"

Ai ngờ chỉ một câu nói tùy tiện của tôi, lại khiến Bà Diêu lật tẩy hết mọi chuyện.

"À, Chanh Chanh, con biết rồi sao?"

Tôi mờ mịt: "À?"

Biết gì cơ?

Bà Diêu ở đầu dây bên kia luyên thuyên, kể hết chuyện riêng tư của Thái tử gia.

"Chuyện A Diễn thích đàn ông, dì vốn định nói với con sau. Con cũng đừng trách dì, dì chỉ muốn A Diễn chịu mở mắt nhìn con gái, đừng lúc nào cũng chỉ đi với đàn ông."

Sau đó, Bà Diêu lại đáng thương nói:

"Chanh Chanh, con có thể tha thứ cho dì không?"

Tôi bị tin Tạ Kỳ Diễn thích đàn ông làm cho kinh ngạc.

Nghe những lời che đậy của Bà Diêu, tôi lại bốc hỏa. Tôi tuy thiếu tiền, nhưng cũng chưa đến mức phải làm vợ đồng tính chứ.

"Không tha thứ! Dù dì dùng lý do gì, dì cũng đang lừa..."

Bà Diêu khóc lóc ngắt lời tôi: "Ba mươi triệu!"

Từ 【gạt】 còn đang vướng ở cổ họng, tất cả những lời muốn nói đều bị ba chữ này chặn lại.

"Cái gì?"

Bà Diêu nghẹn ngào: "Ba mươi triệu nhân dân tệ để kết hôn với con trai dì, nếu một năm sau hai đứa không nảy sinh tình cảm, tiền vẫn thuộc về con, ly hôn tùy con quyết định."

Sơ suất rồi!

Coi như những lời tôi nói phía trước chưa từng tồn tại. Tôi choàng ngồi dậy, thái độ nghiêm chỉnh lễ phép, ngoan ngoãn như một nàng dâu ba tốt.

"Mẹ, con nghe lời mẹ, con nhất định sẽ giúp chồng quay về chính đạo."

Address

Hanoi

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Một Chiếc Chanh Vô Tree posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Một Chiếc Chanh Vô Tree:

Share