![[Full] Tôi đi theo Phó Hàn Thanh bảy năm, anh ta nói chán rồi, quay lưng đi tìm cô gái trẻ hơn, mềm mại hơn. Lần này tôi...](https://img4.medioq.com/029/947/122225282600299471.jpg) 
                                                                                                    27/10/2025
                                            [Full] Tôi đi theo Phó Hàn Thanh bảy năm, anh ta nói chán rồi, quay lưng đi tìm cô gái trẻ hơn, mềm mại hơn. Lần này tôi không làm ầm ĩ, tôi vứt nhẫn, cắt chiếc váy cưới mới mua.
 
Đêm khuya, tôi lên máy bay rời Bắc Kinh. Bạn bè anh ta nhao nhao cá cược xem bao lâu tôi sẽ chịu cúi đầu cầu xin hòa giải.
 
Phó Hàn Thanh cười lạnh lùng: “Không quá ba ngày, cô ấy lại khóc lóc quay về cầu xin tôi thôi.”
 
Nhưng hết ba ngày lại thêm ba ngày, tôi vẫn bặt vô âm tín.
 
Phó Hàn Thanh không thể ngồi yên được nữa, lần đầu tiên chủ động gọi điện cho tôi: “Trần Hề, làm loạn đủ rồi thì về đi...”
 
Đầu dây bên kia lại truyền đến tiếng cười trầm thấp của một người đàn ông: “Phó Tổng, dỗ dành con gái không thể để qua đêm được, nếu không, sẽ có người nửa đường cướp mất đấy.”
 
Phó Hàn Thanh mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi: “Để Trần Hề nghe điện thoại!”
 
Thẩm Lương Châu cúi đầu hôn nhẹ tôi: “Không nghe được, cô ấy vẫn đang mơ màng, tôi phải hôn cô ấy tỉnh đã.”
 
1
 
Năm thứ bảy tôi ở bên Phó Hàn Thanh. Tôi lén mua váy cưới, lấy hết can đảm chuẩn bị cầu hôn anh ta. Nhưng không may, tôi đến trễ vài phút trong buổi tụ họp hôm đó. Vừa kịp nghe anh ta nói chuyện với bạn bè.
 
“Ý cậu là Trần Hề à, chán từ lâu rồi.”
 
Phó Hàn Thanh châm điếu thuốc, cười cợt nhả: “Bảy năm rồi, đổi lại là cậu, cậu không chán sao?”
 
Những người kia cũng hùa theo cười lớn: “Nói chí phải, bảy năm, dù là tiên nữ cũng thành vô vị rồi.”
 
“Nhưng Trần Hề thực sự rất đẹp.”
 
“Dáng cũng chuẩn nữa, sinh nhật Hàn Thanh lần trước, cô ấy mặc chiếc váy cúp ngực đó, có người đàn ông nào ở đó mà không nhìn chằm chằm?”
 
“Nói thật nhé Hàn Thanh, hồi đó cậu thích cô ấy như thế, giờ thực sự nỡ lòng nào?”
 
Giọng Phó Hàn Thanh lạnh nhạt: “Tôi nói dối lúc nào à?”
 
“Vậy... nếu tôi theo đuổi Trần Hề, cậu không phiền chứ?”
 
“Cứ theo đi.” Phó Hàn Thanh thản nhiên nhả ra một vòng khói: “Chỉ cần mấy người không thấy ghê tởm.”
 
“Tự trọng chút đi, cậu cũng không thấy mất mặt à, người mà Hàn Thanh đã chơi chán rồi cậu cũng dám 'đổ vỏ'?”
 
Lại một tràng cười vang.
 
Tối hôm đó, tôi không bước vào phòng, chỉ kiếm đại cớ nói rằng tôi đau đầu rồi về nhà trước. Phó Hàn Thanh không hỏi thêm một chữ nào, liền cúp máy.
 
Quyết tâm chia tay, có lẽ chính là vào đêm đó, đã hoàn toàn được định đoạt.
 
Không quá hai ngày, trong giới bắt đầu lan truyền tin đồn. Phó Hàn Thanh đang theo đuổi một sinh viên năm hai trường nghệ thuật, trẻ tuổi, non nớt và ngây thơ.
 
Cảnh tượng anh ta theo đuổi người khác luôn kinh người.
 
Giống như hồi anh ta theo đuổi tôi, làm như muốn thông báo cho cả thiên hạ, ném tiền mua nhà, mua xe, mua trang sức một cách tùy tiện. Cô gái nhỏ đó chưa từng thấy cảnh tượng này bao giờ, chưa đầy hai ngày đã hoàn toàn sa ngã.
 
Bạn bè tổ chức tiệc, Phó Hàn Thanh trực tiếp đưa người đó đến. Vừa bước vào cửa, tất cả mọi người đều im lặng.
 
Mấy cô bạn có quan hệ tốt với tôi đều nhìn tôi với vẻ lo lắng. Tôi cười nhẹ: “Sao mọi người không nói gì nữa, nhìn tôi làm gì?”
 
Phó Hàn Thanh vòng tay ôm cô gái ngồi xuống, lúc này mới nhìn thẳng vào tôi: “Trần Hề, hôm nay đúng lúc có cơ hội, anh nói thẳng luôn.”
 
“Ừm, anh nói đi.”
 
“Bao năm qua cứ hợp tan rồi tan hợp cũng chán rồi, tình cảm cũng nhạt đi từ lâu.”
 
Tôi siết chặt tay, chiếc nhẫn trên ngón giữa cấn sâu vào da thịt, nhưng tôi dường như không cảm thấy đau.
 
“Huyên Huyên trẻ, đơn thuần, anh thật sự thích em ấy, không muốn để em ấy chịu thiệt thòi.” Phó Hàn Thanh xoa tóc cô gái: “Anh phải cho em ấy một danh phận.”
 
Tôi khẽ gật đầu: “Được, tôi hiểu.”
 
“Sau này vẫn là bạn bè, có khó khăn gì cứ tìm anh, chỉ cần ở Bắc Kinh, chuyện của em anh vẫn sẽ lo như trước.”
 
“Thôi khỏi đi.” Tôi cười nhạt rồi đứng dậy: “Đã chia tay thì nên dứt khoát, để cô gái ấy khỏi hiểu lầm.”
 
Phó Hàn Thanh hơi nhướng mày ngạc nhiên, lát sau mới đáp: “Cũng phải.”
 
“Vậy mọi người cứ tiếp tục, tôi xin phép về trước.”
 
“Để tài xế đưa em về?”
 
“Không cần đâu, tôi tự gọi xe là được.”
 
Tôi bước ra khỏi phòng, khi tiện tay đóng cửa lại, tôi nghe thấy có người hỏi:
 
“Mọi người nói lần này Trần Hề chịu đựng được bao lâu?”
 
“Hai ngày?”
 
“Lần này cô ấy có vẻ thật sự giận rồi, vậy tôi cá một tuần.”
 
Phó Hàn Thanh nhìn cánh cửa chưa đóng hoàn toàn, cười lạnh lùng: “Không quá ba ngày, cô ấy lại khóc lóc quay về thôi. Bao nhiêu năm qua chả đều như vậy à, tôi thấy chán lắm rồi.”
 
“Cũng phải, Trần Hề làm sao rời bỏ cậu được, ai mà chẳng biết cô ấy yêu cậu điên cuồng thế nào...”
 
Tôi tự giễu cợt bản thân, siết chặt túi xách rồi nhanh chóng bước về phía thang máy.
 
Về đến căn hộ, tôi vào góc phòng thay đồ lấy chiếc váy cưới xuống. Mất nửa năm chờ đợi mới có, nhưng đáng tiếc, vĩnh viễn không có cơ hội mặc nó.
 
Chiếc váy cưới này là đặt may riêng, không thể trả lại. Tôi dứt khoát tìm một cái kéo, cắt nát nó. Dù sao, giữ nó lại đây cũng chỉ làm chướng mắt Phó Hàn Thanh.
 
Trước khi rời đi lần cuối, tôi tháo chiếc nhẫn, đặt trên bàn trà. Tôi không mang theo nhiều đồ, ngoại trừ đồ dùng cá nhân, những thứ khác tôi đều không cần.
 
Nghĩ một lát, tôi lại để lại cho Phó Hàn Thanh một tờ giấy nhắn. Căn nhà này và mọi thứ bên trong, anh ta có thể tùy ý xử lý, không cần hỏi ý tôi.
 
Tôi đặt vé máy bay lúc rạng sáng, bay tới Hồng Kông. Cô bạn thân nhất của tôi đã kết hôn và chuyển đến đó trước Tết, vừa hay tôi có thể đến tìm cô ấy để thư giãn.
 
Bạn thân hẹn tôi đi shopping và uống trà chiều.
 
Buổi tối còn có một buổi tụ họp nhỏ, toàn là bạn học và người quen cũ. Khi cuộc vui đã được ba vòng rượu, lại có người đẩy cửa bước vào.
 
Vài cô bạn học nữ lập tức sáng mắt: “Thẩm Lương Châu? Cậu đúng là khách hiếm đấy.”
 
“Đúng vậy đại gia, tối nay cậu ghé qua đây làm gì thế?”
 
“Tôi vừa hay đang bàn chuyện ở phòng bên cạnh, nghe nói bạn bè cũ tụ họp, nên tiện thể qua góp vui.”
 
Thẩm Lương Châu vừa nói, ánh mắt dừng lại ở một chỗ trong giây lát, rồi mới chậm rãi dời đi.
 
Cô bạn thân lén lút véo tôi: “Hề Hề, Thẩm Lương Châu đến vì cậu đúng không?”
 
Tôi nhìn người đàn ông đó với ánh mắt mơ màng vì say. Thân hình cao hơn cả Phó Hàn Thanh một chút, mặc áo khoác đen bên ngoài, bên trong là bộ vest công sở cùng màu. Khuôn mặt cực kỳ tuấn tú, dáng người rất cân đối, đôi chân dài vô tận.
 
Tôi nheo mắt nhìn một lúc, rồi mới rụt ánh mắt lại lắc đầu: “Không thể đâu, bao năm nay chúng tôi có liên lạc gì đâu.”
 
Cô bạn thân mặc kệ tôi, trực tiếp gọi Thẩm Lương Châu: “Đại gia Thẩm, lát nữa cậu có thể làm phiền cậu đưa Hề Hề về giúp tôi được không? Chúng tôi đều uống rượu rồi, gọi xe công nghệ tôi không yên tâm về cô ấy.”
 
Tôi ngây người ngẩng đầu nhìn Thẩm Lương Châu. Ánh mắt của Thẩm Lương Châu cũng xuyên qua mọi người, rơi trên mặt tôi.
 
Khoảng hai giây sau, tôi thấy anh ấy gật đầu: “Được.”
 
“Cảm ơn cậu nhé đại gia.”
 
Cô bạn thân cười toe toét ngồi xuống, ghé sát tai tôi nói một câu: “Hề Hề, bảy năm chỉ ngủ với một người đàn ông, xét kiểu gì cũng không đáng. Phó Hàn Thanh có thể trăng hoa lăng nhăng, tại sao cậu không thể mở ra mùa xuân thứ hai cho mình? Hơn nữa, cực phẩm như Thẩm Lương Châu, không ngủ là phí.”
 
“Cậu sao biết anh ấy sẽ ngủ với tôi?”
 
“Ánh mắt Thẩm Lương Châu nhìn cậu sắp lột sạch cậu rồi bảo bối. Tin tôi đi, tôi hẹn hò mười tám người rồi, kinh nghiệm hơn cậu.”
 
Thẩm Lương Châu lái xe đưa tôi về khách sạn.
 
Đến dưới lầu khách sạn, tôi tháo dây an toàn, cảm ơn anh ấy: “Cảm ơn anh tối nay đã đưa em về.”
 
Thẩm Lương Châu quay đầu nhìn tôi: “Em khách sáo rồi.”
 
Tôi mở cửa xe, lúc chuẩn bị xuống xe, đột nhiên nhớ lại những lời Phó Hàn Thanh đã nói hôm đó. Như bị ma xui quỷ khiến, tôi mở lời: “Anh có muốn lên phòng uống chén trà không?”
 
Thẩm Lương Châu đã hôn tôi ngay trong thang máy. Tôi vốn dĩ đã say, lại bị anh ấy hôn một cách mạnh mẽ và bá đạo như vậy, suýt nữa thì ngạt thở.
 
“Có camera...!” Tôi hổn hển, hai má đỏ bừng, chân mềm nhũn gần như không đứng vững, chỉ có thể ôm chặt eo anh ấ.
 
Thẩm Lương Châu liếc nhìn camera, quay người lại, đổi sang một góc khác, rồi lại cúi xuống hôn tiếp.
 
Khi quẹt thẻ mở cửa phòng, anh ấy đột nhiên gọi tôi lại: “Trần Hề, bây giờ em hối hận anh vẫn có thể dừng tay.”
 
“Hối hận cái gì?”
 
Tôi ngẩng mặt nhìn Thẩm Lương Châu, ngón tay quấn quanh cà vạt của anh ấy, kéo anh ấy lại gần: “Anh đã hôn môi em sưng cả lên rồi, giờ mới nói dừng tay à?”
 
Thẩm Lương Châu bật cười, anh ấy đưa tay, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào đôi môi hơi sưng của tôi: “Vậy thì sau này dù em có hối hận cũng vô dụng rồi.”
 
Lần đầu tiên của chúng tôi, Thẩm Lương Châu thậm chí còn không kìm nén được để vào đến phòng ngủ.
 
Lưng tôi bị cọ vào tường hơi đau, tôi không nhịn được vừa khóc vừa cắn anh ấy một cái:
 
“Thẩm Lương Châu, anh là đồ cầm thú à, không biết thương hoa tiếc ngọc sao?”
 
Bàn tay nóng rực của anh ấy lót sau lưng tôi.
 
Cuối cùng, anh ấy vừa thở dốc vừa hôn lên cổ tôi: “Trần Hề, anh hơi không nhịn được nữa rồi...”
(Cho Chanh xin 99 lai để lên full bộ này nhé mn ơi, flop gòyyyy)                                        
![[Full] Tôi nuôi một cậu em trai ở Trường Thể thao. Rõ ràng tôi chẳng làm gì cả, chỉ hôn cậu ấy một cái thôi, mà cậu ấy l...](https://img3.medioq.com/229/947/122225258942299471.jpg) 
                                                                                                    ![[Full] "Dì Cả" của tôi đã đình công hai tháng, mẹ tôi nghi ngờ tôi có thai do yêu đương. Thế là bà đưa tôi đi khám. Kết ...](https://img3.medioq.com/829/947/122225245658299471.jpg) 
                                                                                                    ![[Full] Ai cũng biết, tôi và Tống Dư Thanh như nước với lửa. Thế nhưng, mỗi đêm khuya, chúng tôi lại về chung một nhà. Lú...](https://img3.medioq.com/229/947/122225200322299471.jpg) 
                                                                                                    ![[Full] Trong giờ học, tôi cố tình gửi tin nhắn cho vị giáo sư dạy thay kia.【Ông xã, tối nay có thể làm chuyện ấy, nhưng ...](https://img5.medioq.com/429/947/122225165414299471.jpg) 
                                                                                                     
                                         
   
   
   
   
     
   
   
  