Một Chiếc Chanh Vô Tree

Một Chiếc Chanh Vô Tree Contact information, map and directions, contact form, opening hours, services, ratings, photos, videos and announcements from Một Chiếc Chanh Vô Tree, Hanoi.
(853)

Page có 2 quả Chanh chua ngọt về chung nhà vào 16/6/2025 ❤️

Chanh chỉ có duy nhất page này nha ❤

Mình là Chanh 🍋, cảm ơn mọi người đã ủng hộ và yêu thích cái ổ zô tree này của mình 🌸 Mọi người thấy truyện hay thì đánh giá page 5 sao cho Chanh nha

[Full] Tôi đi theo Phó Hàn Thanh bảy năm, anh ta nói chán rồi, quay lưng đi tìm cô gái trẻ hơn, mềm mại hơn. Lần này tôi...
27/10/2025

[Full] Tôi đi theo Phó Hàn Thanh bảy năm, anh ta nói chán rồi, quay lưng đi tìm cô gái trẻ hơn, mềm mại hơn. Lần này tôi không làm ầm ĩ, tôi vứt nhẫn, cắt chiếc váy cưới mới mua.

Đêm khuya, tôi lên máy bay rời Bắc Kinh. Bạn bè anh ta nhao nhao cá cược xem bao lâu tôi sẽ chịu cúi đầu cầu xin hòa giải.

Phó Hàn Thanh cười lạnh lùng: “Không quá ba ngày, cô ấy lại khóc lóc quay về cầu xin tôi thôi.”

Nhưng hết ba ngày lại thêm ba ngày, tôi vẫn bặt vô âm tín.

Phó Hàn Thanh không thể ngồi yên được nữa, lần đầu tiên chủ động gọi điện cho tôi: “Trần Hề, làm loạn đủ rồi thì về đi...”

Đầu dây bên kia lại truyền đến tiếng cười trầm thấp của một người đàn ông: “Phó Tổng, dỗ dành con gái không thể để qua đêm được, nếu không, sẽ có người nửa đường cướp mất đấy.”

Phó Hàn Thanh mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi: “Để Trần Hề nghe điện thoại!”

Thẩm Lương Châu cúi đầu hôn nhẹ tôi: “Không nghe được, cô ấy vẫn đang mơ màng, tôi phải hôn cô ấy tỉnh đã.”

1

Năm thứ bảy tôi ở bên Phó Hàn Thanh. Tôi lén mua váy cưới, lấy hết can đảm chuẩn bị cầu hôn anh ta. Nhưng không may, tôi đến trễ vài phút trong buổi tụ họp hôm đó. Vừa kịp nghe anh ta nói chuyện với bạn bè.

“Ý cậu là Trần Hề à, chán từ lâu rồi.”

Phó Hàn Thanh châm điếu thuốc, cười cợt nhả: “Bảy năm rồi, đổi lại là cậu, cậu không chán sao?”

Những người kia cũng hùa theo cười lớn: “Nói chí phải, bảy năm, dù là tiên nữ cũng thành vô vị rồi.”

“Nhưng Trần Hề thực sự rất đẹp.”

“Dáng cũng chuẩn nữa, sinh nhật Hàn Thanh lần trước, cô ấy mặc chiếc váy cúp ngực đó, có người đàn ông nào ở đó mà không nhìn chằm chằm?”

“Nói thật nhé Hàn Thanh, hồi đó cậu thích cô ấy như thế, giờ thực sự nỡ lòng nào?”

Giọng Phó Hàn Thanh lạnh nhạt: “Tôi nói dối lúc nào à?”

“Vậy... nếu tôi theo đuổi Trần Hề, cậu không phiền chứ?”

“Cứ theo đi.” Phó Hàn Thanh thản nhiên nhả ra một vòng khói: “Chỉ cần mấy người không thấy ghê tởm.”

“Tự trọng chút đi, cậu cũng không thấy mất mặt à, người mà Hàn Thanh đã chơi chán rồi cậu cũng dám 'đổ vỏ'?”

Lại một tràng cười vang.

Tối hôm đó, tôi không bước vào phòng, chỉ kiếm đại cớ nói rằng tôi đau đầu rồi về nhà trước. Phó Hàn Thanh không hỏi thêm một chữ nào, liền cúp máy.

Quyết tâm chia tay, có lẽ chính là vào đêm đó, đã hoàn toàn được định đoạt.

Không quá hai ngày, trong giới bắt đầu lan truyền tin đồn. Phó Hàn Thanh đang theo đuổi một sinh viên năm hai trường nghệ thuật, trẻ tuổi, non nớt và ngây thơ.

Cảnh tượng anh ta theo đuổi người khác luôn kinh người.

Giống như hồi anh ta theo đuổi tôi, làm như muốn thông báo cho cả thiên hạ, ném tiền mua nhà, mua xe, mua trang sức một cách tùy tiện. Cô gái nhỏ đó chưa từng thấy cảnh tượng này bao giờ, chưa đầy hai ngày đã hoàn toàn sa ngã.

Bạn bè tổ chức tiệc, Phó Hàn Thanh trực tiếp đưa người đó đến. Vừa bước vào cửa, tất cả mọi người đều im lặng.

Mấy cô bạn có quan hệ tốt với tôi đều nhìn tôi với vẻ lo lắng. Tôi cười nhẹ: “Sao mọi người không nói gì nữa, nhìn tôi làm gì?”

Phó Hàn Thanh vòng tay ôm cô gái ngồi xuống, lúc này mới nhìn thẳng vào tôi: “Trần Hề, hôm nay đúng lúc có cơ hội, anh nói thẳng luôn.”

“Ừm, anh nói đi.”

“Bao năm qua cứ hợp tan rồi tan hợp cũng chán rồi, tình cảm cũng nhạt đi từ lâu.”

Tôi siết chặt tay, chiếc nhẫn trên ngón giữa cấn sâu vào da thịt, nhưng tôi dường như không cảm thấy đau.

“Huyên Huyên trẻ, đơn thuần, anh thật sự thích em ấy, không muốn để em ấy chịu thiệt thòi.” Phó Hàn Thanh xoa tóc cô gái: “Anh phải cho em ấy một danh phận.”

Tôi khẽ gật đầu: “Được, tôi hiểu.”

“Sau này vẫn là bạn bè, có khó khăn gì cứ tìm anh, chỉ cần ở Bắc Kinh, chuyện của em anh vẫn sẽ lo như trước.”

“Thôi khỏi đi.” Tôi cười nhạt rồi đứng dậy: “Đã chia tay thì nên dứt khoát, để cô gái ấy khỏi hiểu lầm.”

Phó Hàn Thanh hơi nhướng mày ngạc nhiên, lát sau mới đáp: “Cũng phải.”

“Vậy mọi người cứ tiếp tục, tôi xin phép về trước.”

“Để tài xế đưa em về?”

“Không cần đâu, tôi tự gọi xe là được.”

Tôi bước ra khỏi phòng, khi tiện tay đóng cửa lại, tôi nghe thấy có người hỏi:

“Mọi người nói lần này Trần Hề chịu đựng được bao lâu?”

“Hai ngày?”

“Lần này cô ấy có vẻ thật sự giận rồi, vậy tôi cá một tuần.”

Phó Hàn Thanh nhìn cánh cửa chưa đóng hoàn toàn, cười lạnh lùng: “Không quá ba ngày, cô ấy lại khóc lóc quay về thôi. Bao nhiêu năm qua chả đều như vậy à, tôi thấy chán lắm rồi.”

“Cũng phải, Trần Hề làm sao rời bỏ cậu được, ai mà chẳng biết cô ấy yêu cậu điên cuồng thế nào...”

Tôi tự giễu cợt bản thân, siết chặt túi xách rồi nhanh chóng bước về phía thang máy.

Về đến căn hộ, tôi vào góc phòng thay đồ lấy chiếc váy cưới xuống. Mất nửa năm chờ đợi mới có, nhưng đáng tiếc, vĩnh viễn không có cơ hội mặc nó.

Chiếc váy cưới này là đặt may riêng, không thể trả lại. Tôi dứt khoát tìm một cái kéo, cắt nát nó. Dù sao, giữ nó lại đây cũng chỉ làm chướng mắt Phó Hàn Thanh.

Trước khi rời đi lần cuối, tôi tháo chiếc nhẫn, đặt trên bàn trà. Tôi không mang theo nhiều đồ, ngoại trừ đồ dùng cá nhân, những thứ khác tôi đều không cần.

Nghĩ một lát, tôi lại để lại cho Phó Hàn Thanh một tờ giấy nhắn. Căn nhà này và mọi thứ bên trong, anh ta có thể tùy ý xử lý, không cần hỏi ý tôi.

Tôi đặt vé máy bay lúc rạng sáng, bay tới Hồng Kông. Cô bạn thân nhất của tôi đã kết hôn và chuyển đến đó trước Tết, vừa hay tôi có thể đến tìm cô ấy để thư giãn.

Bạn thân hẹn tôi đi shopping và uống trà chiều.

Buổi tối còn có một buổi tụ họp nhỏ, toàn là bạn học và người quen cũ. Khi cuộc vui đã được ba vòng rượu, lại có người đẩy cửa bước vào.

Vài cô bạn học nữ lập tức sáng mắt: “Thẩm Lương Châu? Cậu đúng là khách hiếm đấy.”

“Đúng vậy đại gia, tối nay cậu ghé qua đây làm gì thế?”

“Tôi vừa hay đang bàn chuyện ở phòng bên cạnh, nghe nói bạn bè cũ tụ họp, nên tiện thể qua góp vui.”

Thẩm Lương Châu vừa nói, ánh mắt dừng lại ở một chỗ trong giây lát, rồi mới chậm rãi dời đi.

Cô bạn thân lén lút véo tôi: “Hề Hề, Thẩm Lương Châu đến vì cậu đúng không?”

Tôi nhìn người đàn ông đó với ánh mắt mơ màng vì say. Thân hình cao hơn cả Phó Hàn Thanh một chút, mặc áo khoác đen bên ngoài, bên trong là bộ vest công sở cùng màu. Khuôn mặt cực kỳ tuấn tú, dáng người rất cân đối, đôi chân dài vô tận.

Tôi nheo mắt nhìn một lúc, rồi mới rụt ánh mắt lại lắc đầu: “Không thể đâu, bao năm nay chúng tôi có liên lạc gì đâu.”

Cô bạn thân mặc kệ tôi, trực tiếp gọi Thẩm Lương Châu: “Đại gia Thẩm, lát nữa cậu có thể làm phiền cậu đưa Hề Hề về giúp tôi được không? Chúng tôi đều uống rượu rồi, gọi xe công nghệ tôi không yên tâm về cô ấy.”

Tôi ngây người ngẩng đầu nhìn Thẩm Lương Châu. Ánh mắt của Thẩm Lương Châu cũng xuyên qua mọi người, rơi trên mặt tôi.

Khoảng hai giây sau, tôi thấy anh ấy gật đầu: “Được.”

“Cảm ơn cậu nhé đại gia.”

Cô bạn thân cười toe toét ngồi xuống, ghé sát tai tôi nói một câu: “Hề Hề, bảy năm chỉ ngủ với một người đàn ông, xét kiểu gì cũng không đáng. Phó Hàn Thanh có thể trăng hoa lăng nhăng, tại sao cậu không thể mở ra mùa xuân thứ hai cho mình? Hơn nữa, cực phẩm như Thẩm Lương Châu, không ngủ là phí.”

“Cậu sao biết anh ấy sẽ ngủ với tôi?”

“Ánh mắt Thẩm Lương Châu nhìn cậu sắp lột sạch cậu rồi bảo bối. Tin tôi đi, tôi hẹn hò mười tám người rồi, kinh nghiệm hơn cậu.”

Thẩm Lương Châu lái xe đưa tôi về khách sạn.

Đến dưới lầu khách sạn, tôi tháo dây an toàn, cảm ơn anh ấy: “Cảm ơn anh tối nay đã đưa em về.”

Thẩm Lương Châu quay đầu nhìn tôi: “Em khách sáo rồi.”

Tôi mở cửa xe, lúc chuẩn bị xuống xe, đột nhiên nhớ lại những lời Phó Hàn Thanh đã nói hôm đó. Như bị ma xui quỷ khiến, tôi mở lời: “Anh có muốn lên phòng uống chén trà không?”

Thẩm Lương Châu đã hôn tôi ngay trong thang máy. Tôi vốn dĩ đã say, lại bị anh ấy hôn một cách mạnh mẽ và bá đạo như vậy, suýt nữa thì ngạt thở.

“Có camera...!” Tôi hổn hển, hai má đỏ bừng, chân mềm nhũn gần như không đứng vững, chỉ có thể ôm chặt eo anh ấ.

Thẩm Lương Châu liếc nhìn camera, quay người lại, đổi sang một góc khác, rồi lại cúi xuống hôn tiếp.

Khi quẹt thẻ mở cửa phòng, anh ấy đột nhiên gọi tôi lại: “Trần Hề, bây giờ em hối hận anh vẫn có thể dừng tay.”

“Hối hận cái gì?”

Tôi ngẩng mặt nhìn Thẩm Lương Châu, ngón tay quấn quanh cà vạt của anh ấy, kéo anh ấy lại gần: “Anh đã hôn môi em sưng cả lên rồi, giờ mới nói dừng tay à?”

Thẩm Lương Châu bật cười, anh ấy đưa tay, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào đôi môi hơi sưng của tôi: “Vậy thì sau này dù em có hối hận cũng vô dụng rồi.”

Lần đầu tiên của chúng tôi, Thẩm Lương Châu thậm chí còn không kìm nén được để vào đến phòng ngủ.

Lưng tôi bị cọ vào tường hơi đau, tôi không nhịn được vừa khóc vừa cắn anh ấy một cái:

“Thẩm Lương Châu, anh là đồ cầm thú à, không biết thương hoa tiếc ngọc sao?”

Bàn tay nóng rực của anh ấy lót sau lưng tôi.

Cuối cùng, anh ấy vừa thở dốc vừa hôn lên cổ tôi: “Trần Hề, anh hơi không nhịn được nữa rồi...”

(Cho Chanh xin 99 lai để lên full bộ này nhé mn ơi, flop gòyyyy)

[Full] Tôi nuôi một cậu em trai ở Trường Thể thao. Rõ ràng tôi chẳng làm gì cả, chỉ hôn cậu ấy một cái thôi, mà cậu ấy l...
27/10/2025

[Full] Tôi nuôi một cậu em trai ở Trường Thể thao. Rõ ràng tôi chẳng làm gì cả, chỉ hôn cậu ấy một cái thôi, mà cậu ấy lại làm như chịu ấm ức lớn lắm, hốc mắt đỏ hoe.

Haizz.

Cậu này không nghe lời, vậy thì đổi sang cậu khác thôi.

Ai ngờ cậu ấy lại càng đỏ mắt hơn: “Chị ơi em nghe lời mà, chẳng lẽ... chị chỉ muốn hôn thôi sao?”

1

Năm tốt nghiệp, nổi máu nổi loạn, tôi tài trợ cho một sinh viên nghèo vừa lên đại học.

Tôi chuyển đủ tiền sinh hoạt phí bốn năm học cho cậu ấy một lần, còn bản thân thì nghèo rớt mồng tơi.

Cố gắng cầm cự được nửa năm, tôi đành mặt dày tìm đến tận nơi.

Nếu cậu ấy có thể trả lại cho tôi một năm tiền sinh hoạt phí cũng được!

Chị đây thật sự quá nghèo rồi!!!

Tuy nhiên, khi tôi bước vào cổng Trường Thể thao, nhìn thấy cậu thiếu niên đang chạy trên sân tập đổ mồ hôi, tôi trợn tròn mắt.

Tiền bạc là vật ngoài thân, khoảnh khắc đó đã bị tôi vứt ra sau đầu. Đột nhiên tôi hiểu ra niềm vui của một "phú bà" là gì rồi.

Hít hà, hít hà.

“Chị ơi!”

Cậu trai vẫy tay với tôi, rồi nhanh chóng chạy về phía tôi, vẻ mặt mừng rỡ, hệt như một chú chó Golden nhìn thấy thịt.

Các cậu em khác trên sân tập cũng nhao nhao vẫy tay chào tôi.

Tôi cười tươi rói, hư vinh được thỏa mãn cực độ.

Thế nhưng đến tối, cậu em đã tỏ tình với tôi.

Tôi á?

Mặc dù tôi mê trai, nhưng cậu này có vẻ vội vàng quá mức?

Tôi đưa hai tay lên ôm ngực.

Chẳng lẽ cậu em nghĩ tôi là "phú bà", nên muốn đi đường tắt?

Tôi khẽ ho khan hai tiếng, đang nghĩ xem nên từ chối thế nào cho khéo thì cậu em lại lên tiếng.

“Xin lỗi, em nói thế có đường đột quá không? Em nên cho chị thêm thời gian để suy nghĩ mới phải.”

Tôi á?

Sao cậu ấy lại còn giành quyền chủ động với tôi vậy?

Tôi lại càng không biết trả lời thế nào.

Trông thấy khóe mắt cậu ấy đỏ ửng, trong mắt như chứa đầy sương nước, lòng tôi càng thêm rối bời, vội vàng rút giấy ăn dúi vào tay cậu ấy.

“Em đừng như vậy.”

Đột nhiên tôi hiểu vì sao đàn ông lại thích trà xanh rồi!!!

Cảm giác thật là... kích thích!

Thế nhưng, miệng cậu em nói rằng cho tôi thêm thời gian, mà tối về nhà, hầu như cứ cách một tiếng lại nhắn tin gợi ý tôi về câu trả lời.

Trong lúc hồ đồ, tôi đồng ý ngay lập tức. Trong lúc tôi còn đang cảm thấy tội lỗi vì chuyện "trâu già gặm cỏ non", thì cậu em đã ôm hộp cơm tự tay làm đến gõ cửa nhà tôi.

Cảm giác thật là… sướng!!!

Thôi kệ đi.

Dù sao, ai có thể từ chối một chàng trai trẻ vừa biết chơi bóng rổ, biết hát, lại còn biết nấu ăn chứ?

Sau vài ngày ngọt ngào ngắn ngủi, tôi phát hiện ra cậu em có vẻ không phóng khoáng như tôi nghĩ.

Rõ ràng tôi chẳng làm gì cả, chỉ hôn lên má cậu ấy. Cậu ấy lại làm như chịu ấm ức lớn lắm, hốc mắt đỏ hoe nhìn tôi.

Cái ánh mắt nhỏ bé đó, nhìn đến mức tim tôi tan nát.

Chậc chậc chậc.

“Sao thế?” Tôi ghé lại gần véo má cậu ấy.

Cậu ấy bĩu môi: “Trước đây chị cũng hay làm thế này với người khác à?”

Haizz.

Làm ầm lên chỉ vì ghen thôi à?

Tôi cười và dỗ dành cậu ấy.

“Em là người đầu tiên.”

“Em không tin.”

Mặc cho tôi nói thế nào, cậu ấy vẫn tỏ ra không tin. Tôi thấy hơi bực mình.

Chẳng lẽ đàn ông lại khó kiếm đến vậy sao?

Cậu này không nghe lời, biết đâu cậu tiếp theo sẽ ngoan ngoãn hơn. Tôi ném chiếc gối ôm trong tay xuống, đứng dậy định bỏ đi.

Thế nhưng cậu ấy lại túm lấy vạt áo tôi, khóe mắt dường như lấp lánh nước mắt.

“Chị ơi.”

Giọng nói trầm khàn đó, đơn giản là khiến tim tôi tan chảy. Mắt cậu ấy càng đỏ hơn: “Chị ơi em nghe lời mà, chẳng lẽ... chị chỉ muốn hôn thôi sao?”

Tôi: “?”

2

Em trai nhỏ trà xanh tên là Tô Dã, sinh viên năm nhất Trường Thể thao, đặc biệt là còn "zin" 100%.

Tuy tên nghe có vẻ hoang dã, nhưng cậu ấy cực kỳ ngoan. Mỗi ngày tan sở về nhà, tôi đều thấy cậu ấy ôm hộp cơm ngồi xổm ở cầu thang chờ tôi, ánh mắt mong chờ.

Tôi bảo đưa chìa khóa cho cậu ấy thì cậu ấy từ chối: “Chị ơi, em muốn cùng chị về nhà.”

Ngọt ngào thế này ai mà chịu nổi?

Sống hai mươi hai năm, đây là lần đầu tiên tôi được người ta gọt hoa quả, cắt sẵn rồi đưa tận miệng. Hơn nữa còn đổi món liên tục, hôm nay nho, mai xoài, mốt cherry...

Tối nào cậu ấy cũng nán lại đến 10 giờ 50 phút, rồi chạy nhanh ba cây số về Trường Thể thao, chen vào ký túc xá kịp lúc chuông đóng cửa reo.

Sau đó gọi video cho tôi nửa tiếng, rồi mò mẫm đi vệ sinh.

Ban đầu tôi không quen, thấy quá dính người. Nhưng nhìn đôi mắt đen láy của cậu ấy chỉ toàn là hình bóng tôi.

À, đây chính là tình yêu!

“Hòa Hòa, dạo này em vui vẻ thế, ngày nào cũng dán mắt vào điện thoại cười toe toét. Mau khai thật, có phải đang yêu không?”

Tôi cười rạng rỡ: “Có một em trai nhỏ, vừa ngoan vừa dính người.”

Chị Lý cười trêu chọc: “Em trai có ngoan không thì chị không biết, nhưng chị biết chắc chắn là khỏe khoản giường chiếu.”

Tôi nín cười: “Đây không phải chuyến xe dành cho trẻ con, em phải xuống xe thôi.”

Chị Na và mấy người khác vây quanh, giữ chặt tôi trên ghế.

“Hòa Hòa, ở tuổi em chị đã kết hôn rồi, đừng bảo thủ thế, thử nhiều vào, lỡ mà nhìn được nhưng không dùng được thì sao!”

Tôi cười gật đầu: “Vâng, em sẽ tìm cơ hội thử xem.”

Chị Lý bảo tôi xin ảnh cơ bụng sáu múi của em trai nhỏ, mấy bà chị từng trải này sẽ giúp tôi kiểm tra xem cơ thể cậu ấy có đạt tiêu chuẩn không!

Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh lần đầu tiên tôi đến Trường Thể thao tìm cậu ấy, lúc cậu ấy chưa mặc áo.

Hít hà, hít hà.

Lau sạch nước miếng, tôi nhắn tin cho Tô Dã trên WeChat: “Làm việc đối diện máy tính, mắt chị mệt quá.”

Tô Dã trả lời ngay lập tức: “Chị ơi, tối em mang thuốc nhỏ mắt cho chị.”

Cả đám phụ nữ đang chầu chực bên cạnh, không thể chờ đến tối được.

Tôi trả lời: “Chị muốn xem cơ bụng sáu múi để rửa mắt.”

Tô Dã: “... Chị ơi, chờ em một chút.”

Sau đó, cậu ấy gửi ảnh. Bàn tay to lớn với khớp xương rõ ràng vén chiếc sơ mi trắng lên, để lộ cơ bụng bên trong.

Chị Lý phóng to bức ảnh, nhìn cái eo và rất hài lòng: “Cái eo này là cái eo tốt.”

Chị Na phóng to bức ảnh bàn tay, cũng gật đầu: “Bàn tay này là bàn tay tốt.”

Tôi: “...”

Tô Dã nhắn WeChat hỏi: “Chị ơi, chị thích không?”

Tôi thành thật trả lời: “Thích!”

3

Tối hôm đó, Tô Dã mang theo lỉnh kỉnh đồ đạc ngồi xổm trước cửa nhà tôi. Các loại thuốc nhỏ mắt, mặt nạ mắt, cây xanh, thậm chí còn chuẩn bị cả món gan heo xào cho tôi.

“Chị ơi, chị nằm xuống đi, hôm nay em mới học được một bài massage mắt, em mát xa cho chị.”

Đây chính là niềm vui của một phú bà sao?

Tô Dã massage được nửa chừng, đột nhiên hỏi: “Chị, chị có thấy nóng không?”

Tôi nhìn cái điều hòa đang bật 24 độ, lẽ nào nó hỏng rồi?

“Vậy em hạ nhiệt độ xuống chút nữa nhé?”

“Không cần đâu, em cởi áo ra là hết nóng.”

Sản phẩm thật còn chấn động hơn cả ảnh.

Tôi nuốt nước miếng.

Tô Dã ngồi xuống bên cạnh tôi, hơi thở tuổi trẻ phả vào mũi.

“Chị ơi, cơ bụng sáu múi của em rất cứng, chị có muốn sờ thử không?”

Nói rồi, cậu ấy chủ động nắm tay tôi đặt lên cơ bụng.

Quaooo… Cảm giác chạm vào thật tuyệt!!!

Tôi không nhịn được mà véo véo, Tô Dã khẽ rên lên một tiếng.

“Chị làm em đau à?”

Mặt Tô Dã đỏ bừng, dường như đang kìm nén điều gì đó.

“Không, chỉ là nóng quá, em đi tắm đây.”

Cậu ấy chạy thẳng vào phòng tắm. Nhưng thật trùng hợp, phòng tắm của căn hộ này là kính mờ. Dù không thấy rõ hoàn toàn, nhưng đường nét cơ thể vẫn rõ ràng.

Nghe tiếng nước chảy rào rào, tôi đeo kính vào, ngồi xổm trước cửa phòng tắm, cặp chân dài một mét tám này!!!

(Truyện siu cháy siu hot không thể bỏ lỡ, siêu phẩm nữa nè mn ơi, cho Chanh xin 199 lai để lên ling full bộ này nhé ạ)

[Full] "Dì Cả" của tôi đã đình công hai tháng, mẹ tôi nghi ngờ tôi có thai do yêu đương. Thế là bà đưa tôi đi khám. Kết ...
27/10/2025

[Full] "Dì Cả" của tôi đã đình công hai tháng, mẹ tôi nghi ngờ tôi có thai do yêu đương.

Thế là bà đưa tôi đi khám. Kết quả, người ngồi khám lại chính là bạn trai cũ tôi đã đá hai tháng trước.

Anh mặt mày lạnh nhạt, giọng nói cũng toát lên vẻ băng giá: “Lên giường nằm ngay ngắn, vén áo trên lên, kéo quần dưới xuống.”

Sau đó, anh còn chê tôi không nghe lời, tự tay kéo quần cho tôi.

Nhưng khi rèm che được kéo lại, anh lại tháo kính, cúi người đè lên tôi: “Chẳng phải chúng ta chưa đi đến bước cuối cùng sao, sao lại chậm kinh hai tháng?”

1

Không ngờ, tôi lại tái ngộ người yêu cũ vào lúc thảm hại nhất.

Thật ra, vừa nãy khi nhìn màn hình hiển thị ở sảnh, thấy cột bác sĩ điều trị hiện lên ba chữ Cố Tri Tiết, não tôi đã bị đứng hình vài giây.

Không thể trùng hợp đến thế được...

Tôi vẫn ôm hy vọng mong manh, rằng ở một thành phố lớn như vậy, gặp người trùng tên là chuyện bình thường.

Thế nhưng, khoảnh khắc bước vào cửa và bốn mắt nhìn nhau, trái tim đang treo lơ lửng của tôi cuối cùng cũng đã c/h/ế/t.

Trang phục sạch sẽ giản dị, mặc chiếc áo blouse trắng tạo cảm giác tin tưởng cho bệnh nhân.

Mang danh Phó Chủ nhiệm bác sĩ Bệnh viện lớn cấp thành phố, bàn tay đang cầm bút ký của anh vẫn có khớp xương rõ ràng đến hoàn hảo.

Đây không phải là người yêu cũ của tôi thì là ai nữa?

Giọng điệu của anh công việc hóa: “Hứa Tuyết Vi phải không? Em thấy khó chịu ở chỗ nào?”

Tốt lắm, chia tay chưa được hai tháng mà vừa chạm mặt đã có thể giả vờ như không quen biết.

Thật tàn nhẫn. Mặc dù lời tôi nói lúc chia tay còn tuyệt tình hơn thái độ bây giờ của anh gấp bội.

Nguyên văn lời tôi là: “Cố Tri Tiết, sau khi chia tay hôm nay, trừ khi anh nằm trên giường bệnh, cầu xin được gặp tôi một lần, có lẽ em sẽ nể mặt mà đến thăm anh.”

Giờ đây, lời nói đã thành sự thật, chúng tôi quả nhiên trùng phùng ở bệnh viện.

Chỉ là người là dao thớt, tôi là cá thịt; anh là bác sĩ điều trị chính, còn tôi là bệnh nhân đang chờ phán quyết của số phận.

Càng đừng nói đến chuyện tôi nể mặt đến thăm anh, số khám của anh nổi tiếng đến mức tôi căn bản không thể đặt được, phải nhờ mẹ tôi động dùng tiền tươi, trả giá gấp đôi, mới khó khăn lắm mua được từ dân phe vé.

Vừa rồi nghe mấy cô gái bước ra bàn tán, bác sĩ điều trị đẹp trai cỡ nào, quả nhiên Tiểu Hồng Thư không lừa người ta.

Không cần lấy thuốc, chỉ cần xin được WeChat của bác sĩ điều trị là đủ rồi, gương mặt đó đẹp trai đến mức chết người, khiến người ta nhịn không được muốn sống thêm vài chục năm nữa.

Lúc đó tôi còn rất tò mò, chẳng lẽ người tên này đều đẹp trai đến vậy sao? Cho tôi mở mang tầm mắt một chút.

Giờ gặp rồi, quả nhiên là thảm khốc thật.

Chỉ là từ này dùng để hình dung tình cảnh của chính tôi.

2

Bình thường tôi ăn nói lưu loát, nhưng từ khoảnh khắc bước vào phòng khám, miệng tôi cứ như bị đoạt hồn.

Mẹ tôi thì hoàn toàn không nhận ra những sóng ngầm giữa tôi và Cố Tri Tiết.

Bà bắt đầu lớn tiếng kể lể bệnh tình của tôi: “Bác sĩ Cố ơi, con bé chậm kinh hai tháng rồi, không có thai thì cũng là bị bệnh rồi, bác sĩ phải kiểm tra kỹ lưỡng cho Tuyết Vi nhà tôi nhé!”

Nếu châu Phi cần xây dựng cơ sở hạ tầng, với mức độ ngại ngùng này, tôi có thể đào thêm một kim tự tháp nữa.

“Vâng thưa bác gái, chúng ta sẽ tiến hành từng bước một.” Cố Tri Tiết đối xử với bệnh nhân quả thật là y đức cao cả, khiến người ta cảm thấy ấm áp, yên tâm.

Nhưng tôi lại nhìn thấy rõ ràng, anh cúi đầu viết vào sổ bệnh án của tôi: “Bệnh nhân nghi ngờ có thai, kinh nguyệt chậm trễ, không những ‘nối kèo’ liền mạch mà mới hai tháng đã mang thai con của người khác…”

Này này, đoạn sau là bệnh án thật sao?

“Em có bạn trai không?”

Đây là câu hỏi thường lệ của khoa phụ khoa, đặc biệt là liên quan đến chu kỳ kinh nguyệt, họ đều hỏi về lịch sử tình trường trước đây.

Tôi còn chưa kịp mở lời, mẹ tôi đã nhanh nhảu trả lời: “Có có, hơn nữa Tuyết Vi nhà chúng tôi với bạn trai tình cảm rất tốt, vô cùng ân ái!”

“Đã thử thai chưa?”

“Chưa, vừa biết con bé chậm kinh là tôi vội vàng đưa nó đến đây luôn. Giờ đặt được số khám thật không dễ dàng gì.” Mẹ tôi tranh lời.

“Vậy à?”

Thoạt nhìn, vẻ ngoài của Cố Tri Tiết vẫn rất bình tĩnh, nhưng tôi, người đã dự cảm được nguy cơ, lại thấy rõ.

Bàn tay cầm cây bút bi của anh, vì nắm quá chặt, các khớp ngón tay đã trắng bệch. Ngay cả đầu bút bi cũng cong thành góc bảy mươi độ, lực xuyên qua giấy, làm rách ba lớp giấy.

Không phải, đại ca, anh làm rõ đi, đó là bệnh án của tôi, không phải sổ nhật ký tử vong đâu!

“Có phải rất có khả năng là có thai không ạ?” Giọng mẹ tôi đầy mong đợi.

Còn tôi thì vội vàng đứng bật dậy: “Con nghĩ là con hết bệnh rồi, tự dưng cảm thấy sắp có kinh lại rồi.”

Tôi biết rõ, với tính chiếm hữu của Cố Tri Tiết, nếu còn ở lại thì tôi tiêu đời.

Tuy nhiên, mẹ tôi lại mạnh mẽ ấn tôi ngồi xuống.

“Cái con bé này, nói gì thế, số khám này khó đặt biết bao nhiêu, đã xếp hàng được rồi thì có chỗ nào không khỏe phải nói với bác sĩ.”

Lúc này, tôi thấy như có kim châm sau lưng, như có g*i trong họng, như ngồi trên đống lửa.

Cố Tri Tiết cuối cùng cũng đổi sang giọng điệu ân cần: “Bác gái ở đây, có lẽ Tuyết Vi sẽ hơi ngại.”

Mẹ tôi chợt hiểu ra, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Có gì mà phải ngại, mẹ mày cái gì mà chưa từng thấy.”

Mẹ có biết vị bác sĩ Cố đang đứng trước mặt mẹ là người thế nào không?

Trên giường anh chính là cầm thú đấy! Chỉ là nhìn qua trông có vẻ đạo mạo mà thôi.

Nếu đây là một bộ phim, thể loại của tôi hẳn là phim thảm họa, và bây giờ nên có một cảnh quay dài cận cảnh tôi.

Nhìn cánh cửa phòng khám từ từ đóng lại, trong mắt tôi, nó hệt như chiếc máy chém đang từ từ hạ xuống.

Khán giả duy nhất của màn đối đáp giữa chúng tôi - mẹ tôi cuối cùng cũng đã đi ra. Cố Tri Tiết cuối cùng cũng không giả vờ nữa.

Anh đặt cây bút vốn chẳng dùng để viết bệnh án xuống.

Vị bác sĩ hệ cấm dục lạnh lùng vô tâm, đôi mắt hoa đào ẩn dưới cặp kính gọng bạc, cười lạnh: “Được lắm, Hứa Tuyết Vi, em giỏi thật đấy, bố đứa bé là ai? Mới chia tay hai tháng, em đã có con rồi.”

“Cái người gửi tin nhắn kia quả nhiên nói không sai, em đúng là một người lẳng lơ...” Cố Tri Tiết đột nhiên dừng lại, “Thôi bỏ đi, từ nay về sau, đường ai nấy đi, em chỉ là đến khám, không liên quan gì đến anh.”

Giọng Cố Tri Tiết băng giá.

Tôi mù tịt, tin nhắn gì, lẳng lơ gì cơ, chẳng lẽ Cố Tri Tiết gặp phải lừa đảo viễn thông?

(Truyện siu hot các bà ơi, cho Chanh xin 199 lai để lên ling full nhé ạ)

[Full] Ai cũng biết, tôi và Tống Dư Thanh như nước với lửa. Thế nhưng, mỗi đêm khuya, chúng tôi lại về chung một nhà. Lú...
26/10/2025

[Full] Ai cũng biết, tôi và Tống Dư Thanh như nước với lửa.

Thế nhưng, mỗi đêm khuya, chúng tôi lại về chung một nhà.

Lúc triền miên, ánh mắt anh dành cho tôi đầy sự si mê cháy bỏng, rồi lại khàn giọng bên tai tôi hỏi: "Bảo bối, còn chưa chịu thua sao?"

1

Dạo gần đây, cái tên chó má Tống Dư Thanh này lại có thêm một tật xấu kỳ lạ.

Cứ thích về nhà lúc nửa đêm, rồi lại đòi hỏi tôi, đánh thức tôi khỏi giấc mộng.

Lại một lần nữa xảy ra chuyện này, tôi đá mạnh vào người anh.

Tống Dư Thanh quen tay nắm lấy bắp chân tôi, vừa xoa nắn vừa cười khẽ: "Tổng Thời, hôm nay không vui sao?"

Anh bàn chuyện hợp tác không thành, tất nhiên là tôi vui. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh có thể quấy rầy tôi.

"Ra ngoài!"

"Em muốn ở trên?" Tống Dư Thanh nhướng mày, buông lỏng: "Cũng được."

Một đêm triền miên vài lần, đến khi chuông báo thức vang lên, tôi đến sức mở mắt cũng không còn.

Tên chó má nào đó thì lại tràn đầy năng lượng, mặt mày hớn hở, đứng trước gương chỉnh lại cà vạt, còn không quên quay đầu trêu chọc tôi:

"Sau này đừng có lúc nào cũng nghĩ đến việc đối đầu với tôi, có thời gian thì rèn luyện thể lực đi."

Tôi cầm gối ném về phía anh: "Cút!"

Tống Dư Thanh nghiêng đầu tránh đi, lại đi tới. Thấy ánh mắt đầy ý đồ xấu xa của anh, tôi vội quấn chặt chăn, chỉ ló đầu ra.

"Bây giờ mới trốn sao? Muộn rồi chứ?" Tống Dư Thanh cười càng thêm đắc ý, lại cúi đầu hôn nhanh lên môi tôi một cái, "Buổi đấu thầu lúc mười giờ, Tổng Thời đừng đến muộn nhé."

Tôi dựa vào.

Suýt chút nữa thì quên mất chuyện này.

Vậy ra tối qua anh làm mạnh như vậy là để tôi hôm nay đến muộn?

2

Trên đường đến buổi đấu thầu, trợ lý Tiểu Thái cứ liếc trộm tôi qua khóe mắt. Cuối cùng lần thứ năm, tôi nhịn không nổi mà hỏi:

"Sao thế? Mặt tôi có dính gì à?"

Tiểu Thái lắc đầu, rồi lục trong túi ra một chiếc gương nhỏ đưa cho tôi.

"Chị Âm, trên cổ chị... hình như dính thứ gì đó."

Tôi nhìn vào gương, rồi mắt tối sầm lại, suýt chút nữa thì ngất đi.

Tiểu Thái thật biết cách ăn nói.

Còn Tống Dư Thanh... anh ta đáng bị vạn lần lăng trì!

Anh lại để lại một vết hôn trên gáy tôi. Sáng sớm ra cửa vội, lại thêm vị trí ở phía sau, tôi cũng không để ý nhìn kỹ, may mà Tiểu Thái phát hiện và kịp thời nhắc nhở tôi. Nếu không, cổ mà dính vết hôn đi tham dự buổi đấu thầu, chắc canh sẽ trở thành đề tài bàn tán trong giới.

Ai bảo bình thường tôi xây dựng hình tượng nữ tổng tài độc thân chứ?

Đến hiện trường buổi đấu thầu, tôi phát hiện Tống Dư Thanh hôm nay không dẫn theo trợ lý nam như mọi khi, mà đổi thành một nữ thư ký dịu dàng.

Đồ đạc thì anh tự mình cầm, lúc ngồi xuống còn giúp nữ thư ký kéo ghế.

Thật thú vị.

Tiểu Thái thấy tôi cứ nhìn về phía đó, liền chia sẻ tin tức với tôi:

"Nghe nói đó là vị hôn thê của Tống tổng, thanh mai trúc mã của anh ấy, hai người cuối năm sẽ kết hôn."

Vị hôn thê?

Vậy còn tôi thì sao?

Hai cuốn giấy đăng ký kết hôn để trong tủ đầu giường có phải là giả không?

Tiểu Thái không biết chuyện chúng tôi bí mật kết hôn, còn kích động nói: "Tống tổng yêu đương rồi chắc sẽ không còn nhiều thời gian đối phó với chúng ta nữa, đợi anh ấy kết hôn sinh con thì càng bận rộn, đến lúc đó chị Âm có thể tha hồ phát triển, sẽ không còn ai cản đường nữa!"

Tôi nghe mà lòng như bị nghẹn lại, dưới chân không cẩn thận, lại đá phải ghế của người ngồi phía trước.

Một đám người xung quanh đều bị tôi dọa cho giật mình.

Có người quay đầu lại quan tâm hỏi:

"Tổng Thời, sắc mặt cô sao lại kém vậy? Có phải không khỏe không?"

Tôi gượng cười: "Không sao, tôi đi vệ sinh một chút."

Tống Dư Thanh cũng đi theo.

3

Lúc tôi cúi xuống rửa tay, anh nghịch ngợm kéo khăn quàng cổ trên cổ tôi, cười càn rỡ.

"Tôi còn tưởng em sẽ không phát hiện, còn đang nghĩ để mọi người xem chút gì đó mới lạ."

"Có ý gì sao?" Tôi đối diện ánh mắt anh trong gương, cười lạnh đầy châm chọc, "Nghe nói Tống tổng cuối năm sẽ kết hôn? Đến lúc đó có mời tôi không?"

Tống Dư Thanh đưa tay, muốn ôm tôi từ phía sau, bị tôi gạt ra.

"Đừng, nhỡ bị người ta nhìn thấy, sẽ nói tôi là kẻ thứ ba chen chân vào, tôi gánh không nổi cái nồi đen như vậy."

Tống Dư Thanh bị tôi đẩy lùi về sau một bước, anh liền thuận thế hai tay đút túi, vẫn cười nói: "Ăn giấm rồi?"

Tôi liếc anh một cái: "Cho dù tôi có ăn c.ứ.t, cũng sẽ không ăn giấm của anh."

"Tôi biết ngay Tổng Thời là người biết suy nghĩ."

"Anh quá khen."

Đúng lúc này, cô bạn thanh mai trúc mã mà tôi cho rằng là thư ký kia đi tới. Cô ta nhỏ giọng hỏi Tống Dư Thanh: "A Thanh, anh xong chưa?"

"Ừ."

"Vậy chúng ta về nhé, chú tìm anh có việc."

"Được."

Sau khi hai người nói chuyện xong, bạn thanh mai trúc mã còn mỉm cười gật đầu với tôi, rồi mới khoác tay anh ta rời đi.

Tống Dư Thanh từ đầu đến cuối không quay đầu nhìn tôi một cái.

Thật tài tình.

Tôi cầm điện thoại lên, nhanh chóng gõ hai chữ gửi đi: "Ly hôn."

Tống Dư Thanh cũng lập tức trả lời hai chữ: "Không ly."

"......"

Sao anh ta lại nói không ly?

Vừa muốn thanh mai trúc mã thành đôi, vừa muốn tôi - người vợ hợp đồng bí mật - không la lối om sòm.

Mặt anh ta dày thế? Không sợ phạm tội lắm thê nhiều thiếp sao?

(Bộ truyện siu cháy trước khi đi ngủ đây mn ơi, cho Chanh xin 129 lai bộ này với ạ, đủ lai lên ling luôn để tạ lỗi nhả ling muộn nè)

[Full] Trong giờ học, tôi cố tình gửi tin nhắn cho vị giáo sư dạy thay kia.【Ông xã, tối nay có thể làm chuyện ấy, nhưng ...
26/10/2025

[Full] Trong giờ học, tôi cố tình gửi tin nhắn cho vị giáo sư dạy thay kia.

【Ông xã, tối nay có thể làm chuyện ấy, nhưng nếu anh cười một cái thì coi như hủy bỏ. 】

Khóe miệng ai đó trên bục giảng khẽ cong lên.

Tối đó, tôi tức giận tố cáo anh không tuân thủ luật chơi. Vị giáo sư thong thả bóc hộp bao cao su siêu mỏng 0.01 mới.

“Cười thì chắc chắn là nghỉ làm rồi.”

Tôi: ‘??’"

1

Sáng sớm đến phòng học chuyên ngành, tôi thấy không khí hơi xao động. Tôi ngồi xuống và chọc chọc cô bạn cùng phòng.

"Có chuyện gì vậy? Trường cuối cùng cũng chịu hoàn lại tiền sách thừa à?"

Bạn cùng phòng đáp: "Không, là Giáo sư Vương hôm nay có việc, gọi sư đệ cũ của ông ấy đến dạy thay một tiết. Nghe nói cũng là một đại lão học thuật."

"Cậu không biết đâu, đại lão đó vừa mới đến lộ mặt một cái, đeo kính gọng vàng vào, nhìn ảo diệu như nam chính phim thần tượng vậy."

"Xí, chỉ là đàn ông thôi mà."

"Thật sự rất đẹp trai, kiểu người đàn ông thành đạt trưởng thành, hoàn toàn là mẫu hình lý tưởng của cậu đấy."

Tôi chẳng mấy hứng thú. Nói chuyện vài câu với bạn cùng phòng xong, tôi định chợp mắt vài phút trước khi vào học.

Nhưng lưng và eo đau nhức, nằm sấp trên bàn càng ngủ càng khó chịu, ngồi không yên.

Bực mình thật.

Thôi không ngủ nữa.

Tôi dứt khoát rút điện thoại ra gửi tin nhắn điên cuồng cho một người.

【Đã nói là em có tiết học buổi sáng mà, tối qua anh vẫn quá đáng như vậy!】

【Anh chắc chắn là cố ý, chỉ vì em trêu anh lớn hơn em bảy tuổi thôi sao, đồ bụng dạ hẹp hòi.】

【Hận anh!】

【Tuần này em ở ký túc xá, không về nhà đâu, cái lão già nhà anh tự mình đón 520 đi nhé.】

Đối phương không trả lời tôi.

Họp hành từ sáng sớm à?

Con ngựa học thuật đáng thương.

Tôi tiếp tục lạch cạch gửi biểu tượng cảm xúc để xả giận. Đang chăm chú gửi tin nhắn cực kỳ vui vẻ thì phòng học ồn ào đột nhiên im lặng.

Ngay sau đó, cô bạn bên cạnh bắt đầu điên cuồng chọc tôi.

"Lạc Lạc, Lạc Lạc, thầy giáo dạy thay đến rồi! Cậu mau nhìn xem!"

"Rồi rồi rồi, gửi xong mấy tin này là xem."

Tôi không vội ngẩng đầu. Giây tiếp theo, một giọng nam quyến rũ vang lên từ bục giảng.

"Tôi là Cố Tri Dục, Giáo sư Vương có việc gấp ở nhà, đã nhờ tôi tạm thời dạy thay các bạn một tiết vật lý đại cương."

?

!

Trong khi cô bạn cùng phòng đang điên cuồng "sít sa sít sao" bên cạnh, tôi từ từ, chậm rãi, như một kẻ ngây dại ngước lên. Ánh mắt vừa vặn chạm phải vị giáo viên dạy thay tên Cố Tri Dục này.

Anh ấy trầm tĩnh lạnh lùng, còn tôi thì trợn tròn mắt.

Đẹp trai!!!

Mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản cùng quần tây, nhưng cơ ngực lại làm áo sơ mi căng lên, quần tây ôm lấy đôi chân dài. Vóc dáng gợi cảm chẳng kém các blogger "cà khịa" trên mạng là bao.

Đeo kính gọng vàng, đúng chuẩn chất daddy ngập tràn.

Quả thực đẹp trai đến mức khiến người ta muốn chết.

Và tôi là thật sự muốn chết.

Không.

Ai hiểu được cái cảm giác điên rồ khi người đàn ông chó má tối qua còn giở trò lưu manh trên giường, hôm nay đột nhiên trở thành thầy giáo của mình cơ chứ?

"Thầy giáo dạy thay này thật sự rất đẹp trai đúng không? Đúng là cực phẩm tinh anh trưởng thành, phù hợp với mọi định nghĩa lưu manh giả danh tri thức."

"Hình như thầy ấy cứ nhìn về phía chúng ta đấy, á á á—"

"Lạc Lạc, Tống Lạc?"

"Cậu sao vậy, sắc mặt kỳ lạ thế?"

Bạn cùng phòng thấy tôi không ổn, vội vàng hỏi nhỏ. Tôi hồi hồn, nhếch mép cười như không cười.

"Không sao, cậu nói đúng thật, thầy giáo mới tên Cố Tri Dục này đẹp trai thật, đạo mạo giả nhân nghĩa."

"Hả? Đạo mạo giả nhân nghĩa là từ tốt à?"

Bạn cùng phòng khó hiểu.

"Là từ tuyệt vời nhất."

Tôi mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm Cố Tri Dục, người đã bắt đầu giảng bài nghiêm túc trên bục giảng. Sáng nay tôi muốn xin nghỉ ngủ nướng, anh sống chết không đồng ý.

Tôi còn tưởng anh muốn thúc đẩy tôi học hành tử tế, không muốn tôi lười biếng sa đọa.

Cái độ vô tình đó, Hi**er thấy còn phải rơi nước mắt.

Hóa ra là muốn chơi trò tình thú này với tôi?

Xem tôi có chơi cho anh chết luôn không!!!

Khi Cố Tri Dục yêu cầu chúng tôi tự mình phân tích sơ đồ thí nghiệm trong sách, tôi lại mở khung chat của anh ta lên, gửi hai câu cực kỳ thiếu đòn.

【Ông xã, tối nay có thể tiếp tục làm chuyện ấy, em muốn chơi trò tình thú khác lạ hơn, kiểu thầy trò cũng hay đấy.】

【Nhưng anh cười một cái thì coi như hủy bỏ nhé.】

Điện thoại của Cố Tri Dục đặt trên bục giảng rung lên một tiếng, anh không vội nhìn, vẫn giữ vẻ nghiêm túc của một người thầy mẫu mực.

Thế là tôi cố tình hắt hơi một cái. Khi ánh mắt người đàn ông nhìn về phía tôi, tôi lắc lắc điện thoại, dùng khẩu hình miệng ra hiệu.

【Xem điện thoại đi.】

Lúc này Cố Tri Dục mới cầm điện thoại lên. Ngón tay thon dài lướt nhẹ mở khóa. Dưới ánh mắt đầy ý đồ xấu của tôi, khóe miệng anh từ từ cong lên.

Cười không thành tiếng.

?

Không thể nào.

Cố Tri Dục giờ lại dễ bị trêu chọc đến vậy sao?

Hai câu thôi đã có thể khiến anh bật cười à?

Tôi đang hả hê muốn cười nhạo anh thật lớn, thì anh gửi lại một tin nhắn:

【Tan học xuống bãi đậu xe của trường em, cùng về nhà.】

Sau khi tan học, Cố Tri Dục bị một đám nam thanh nữ tú vây quanh, khéo léo xin thông tin liên lạc. Còn tôi thì thong thả đi theo bạn cùng phòng về ký túc xá.

Vừa mới nằm xuống giường định ngủ bù, điện thoại của Cố Tri Dục đã gọi đến ngay sau đó.

"Sao không đợi anh ở bãi đậu xe?"

Liếc nhìn cô bạn cùng phòng đang đeo tai nghe xem chương trình tạp kỹ, tôi hạ giọng chặn lời anh:

"Bãi đậu xe nào cơ, em đã nói là sẽ ở ký túc xá một tuần rồi."

"Anh chưa đồng ý."

"Chuyện này cần anh đồng ý à, cái đồ đáng ghét nhà anh trong lòng không có một chút gọi là tự nhận thức à?"

"Lạc Lạc, hẹn hò rồi sao lại trở nên hư thế?"

Đúng vậy.

Không ai biết, tôi và vị thầy giáo đẹp trai Cố Tri Dục, người chỉ đến dạy thay một tiết, đang yêu nhau.

Không có chuyện Mary Sue máu chó nào cả.

Anh là anh hàng xóm của tôi, từng kèm tôi vài bài tập, cùng lắm chỉ được coi là thanh mai trúc mã. Từ nhỏ anh đã là "con nhà người ta", học giỏi kinh khủng, làm việc giỏi kinh khủng, đẹp trai kinh khủng.

Sau khi tôi thi đỗ vào trường đại học ở thành phố nơi anh làm việc, tôi mới có thêm liên lạc với anh. Vì chênh lệch bảy tuổi, trong quá trình tiếp xúc, tôi luôn cảm thấy anh có một sự kiểm soát và khoảng cách vô thức khiến người ta sợ hãi, nhưng cũng mê đắm.

Đối diện với kiểu đàn ông xuất sắc, trưởng thành, chín chắn như vậy, tôi là người nảy sinh ý đồ xấu trước, chủ động theo đuổi anh.

Ban đầu Cố Tri Dục lạnh lùng từ chối tôi vài lần. Sau này dưới sự kiên trì không ngừng nghỉ cộng thêm mè nheo của tôi, anh cuối cùng cũng chịu buông lỏng và đồng ý.

Kết quả, vừa yêu đương, tôi đã phát hiện ra anh không hề đứng đắn như vẻ bề ngoài. Ngược lại, anh chẳng có chút nhân tính nào, quản tôi cứ như quản cháu nội vậy.

Tôi cũng chậm rãi nhận ra, lão già Cố Tri Dục này thực chất chỉ đang chờ tôi chủ động theo đuổi anh. Mỗi chiêu trò theo đuổi vụng về của tôi đều thành công vì có sự phối hợp của anh.

Tôi càng nghĩ càng giận, bắt đầu ăn nói thiếu suy nghĩ.

"Yêu đương thì sao, kết hôn còn ly hôn nữa là, biết đâu ngày nào đó chúng ta lại chia tay."

"Nói câu này là lại muốn bị phạt à?"

Giọng Cố Tri Dục trầm tĩnh, nặng nề.

Tối qua khi tôi không biết sống chết trêu chọc anh rằng mối quan hệ của chúng tôi là 'trâu già gặm cỏ non', anh cũng dùng cái giọng nguy hiểm này, và rồi tôi đã phải trả giá cho điều đó.

Nghĩ đến đó, lưng tôi càng đau hơn, chân càng nhức mỏi. Tôi lập tức hơi rụt rè, rúc vào trong chăn lầm bầm:

"Dù sao cũng không về, anh đã định trừng phạt em rồi, em mới không tự dâng mình lên để bị anh bắt nạt."

Cố Tri Dục bình thản nói: "Vậy hộp bánh ngọt, hai đĩa tôm hùm đất và ba túi đồ nướng mà anh đặt giao đến nhà hôm nay ai sẽ giải quyết? Lẽ nào lại cho mấy con chó hoang trong khu à?"

"???"

Tôi do dự vài lần, cuối cùng vén chăn lên, giọng điệu nghiêm túc.

"Đại Hoàng nó có biết ăn mấy món nặng mùi này không?"

"Em đến ngay đây, đợi em ở bãi đậu xe."

Vội vàng tạm biệt bạn cùng phòng, tôi xách túi đi thẳng đến bãi đậu xe của trường. Sau khi chui vào xe của Cố Tri Dục, anh không hề trách móc tôi vì cơn giận vừa rồi, cũng không nhắc đến chuyện tôi trêu chọc anh trong lớp học hôm nay.

Anh hôn tôi như thường lệ, còn rất chu đáo lau mồ hôi cho tôi. Hệt như một chính nhân quân tử đơn thuần chỉ muốn gọi tôi về nhà ăn uống.

Tôi tạm thời buông bỏ cảnh giác, ngoan ngoãn đi theo anh về nhà.

Vừa vào nhà, tôi chợt nhận ra hình như đã quên điện thoại trong xe.

"Cố Tri Dục, em phải xuống lấy điện thoại nữa."

Vừa quay người lại, “Rầm”, cửa nhà đã bị Cố Tri Dục đóng mạnh. Anh giơ tay cởi chiếc cúc áo sơ mi trên cùng, hỏi một câu khó hiểu:

"Tống Lạc, bây giờ em đói không?"

Tôi ngơ ngác: "Không đói, sáng anh đã làm bữa sáng cho em, ăn khá no, bây giờ còn chưa đến trưa."

"Vậy thì được, bây giờ chúng ta có thể làm chuyện chính rồi."

Chân tôi mềm nhũn, trực giác mách bảo nguy hiểm.

"Chuy-chuyện gì?"

"Thực hiện lời em nhắn cho anh trong lớp học."

Cố Tri Dục nhìn chằm chằm tôi, sau một tiếng kim loại nhỏ, chiếc đồng hồ bạc lấp lánh bị anh tháo xuống ném lên tấm thảm mềm mại.

Tiếp theo là cặp kính cũng bị ném sang một bên.

Chiếc đồng hồ treo tường phong cách Tây Ban Nha với các vân đá cẩm thạch trong phòng khách phát ra tiếng tích tắc cực kỳ yếu ớt.

Không khí mờ ám đột ngột dâng trào.

Trước đây tôi còn thắc mắc tại sao năm ngoái khi anh mua nhà, ngoài vị trí, lại đặc biệt chú trọng đến khả năng cách âm của tường.

Sau này tôi mới hiểu.

Anh muốn giăng bẫy hại tôi!!!

Sau một trận hoan lạc, tôi nằm trên giường, ánh mắt u oán nhìn chằm chằm Cố Tri Dục. Anh chỉ mặc một chiếc quần ngủ, cởi trần đi vào bếp rót cho tôi một cốc nước.

Lúc này đang ngồi bên mép giường, định đút cho tôi uống, không còn chút vẻ nho nhã ban ngày nào.

"Lạc Lạc, uống chút nước đi, giọng em khàn hết rồi."

(Chòi ơi lại 1 bộ đỉnh nữa nè mấy bà ơi, cho Chanh xin 199 lai bộ này để lên ling full ạ, lai lẹ cho Chanh nào mn ới)

Address

Hanoi

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Một Chiếc Chanh Vô Tree posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Một Chiếc Chanh Vô Tree:

Share