
08/07/2025
Chồng đi nước ngoài rồi c-ắt đ-ứt liên lạc, con dâu ở lại chăm mẹ chồng li/ệt suốt 20 năm và cái kết bất ngờ..."Nhiều người bảo tôi dại, rằng chồng đã bỏ đi thì việc gì phải gồng gánh thay phần người khác. Nhưng họ không biết, có những sợi dây không phải máu mủ ruột thịt, nhưng lại bền chặt như ngh/iệp d/uyên…"
Trời Huế tháng Ba, mưa phùn lất phất, những giọt nước lặng lẽ thấm vào tà áo nâu sòng của người đàn bà hơn 40 tuổi, dáng người gầy guộc, bước chậm chạp trên con đường làng nhỏ dẫn về căn nhà cấp bốn cũ kỹ. Bên trong, trên chiếc giường tre kê sát cửa sổ, một bà lão nằm im, đôi mắt mờ đục nhìn xa xăm, không còn đủ sức để nói rõ thành lời.
Người phụ nữ đó là tôi — tên là Nhàn.
Hai mươi năm trước, tôi là cô dâu mới về nhà chồng. Anh Hùng – chồng tôi – là con trai duy nhất trong một gia đình nghèo. Mẹ anh bị tai biến nhẹ từ vài năm trước, đi lại khó khăn, nhưng vẫn còn nhận biết và trò chuyện được. Tôi về làm dâu với đủ ước vọng, mơ về một tổ ấm giản đơn, nơi mình cùng chồng vun vén qua ngày.
Ba tháng sau đám cưới, anh nhận được lời mời đi xuất khẩu lao động ở Hàn Quốc. Ban đầu, anh bảo chỉ đi ba năm, có tiền sẽ về mở tiệm sửa điện lạnh. Tôi gật đầu đồng ý, dù trong lòng lo lắng. Đàn bà quê tôi, ai có chồng đi nước ngoài cũng rưng rức nỗi sợ giống nhau – sợ chờ đợi mỏi mòn mà không có hồi kết.
Hai năm đầu, anh gửi tiền về đều đặn, gọi điện mỗi tuần. Nhưng đến năm thứ ba, cuộc gọi thưa dần. Đến khi tôi phát hiện số điện thoại không liên lạc được nữa thì cũng là lúc người ta bảo anh đã có “vợ mới” bên đó.
Tôi như rơi xuống vực. Nhưng còn mẹ – mẹ chồng tôi. Bà bị tai biến lần hai, lần này nặng hơn, liệt nửa người, mọi sinh hoạt đều phải có người chăm sóc.
Họ hàng bàn ra tán vào, nói tôi còn trẻ thì nên tính đường khác. Họ bảo tôi không nợ gì cái nhà này cả, chồng đã bỏ thì coi như hết phận. Nhưng tôi không đành. Bà dù không sinh ra tôi, nhưng luôn thương tôi như con ruột. Những tháng đầu về làm dâu, bà chống gậy dậy từ sớm nấu cháo cho tôi vì biết tôi hay đau dạ dày. Tôi nhớ mãi cái lần tôi ốm sốt, bà lo lắng gọi hàng xóm chạy sang đỡ tôi xuống giường, tự tay lấy khăn lau trán tôi dù chân tay bà đã run.
Tôi không thể bỏ bà.
Vậy là tôi ở lại. Ngày đi chợ, tối giặt giũ, đêm thức dậy thay tã cho bà. Mười ngón tay tôi đầy vết chai, tóc điểm bạc khi chưa đến tuổi 35. Tôi không có con – chưa kịp có trước khi anh đi. Nhiều lần nằm bên bà, nghe tiếng gió rít ngoài mái tôn, tôi tưởng như cả thế gian chỉ còn hai người đàn bà cô độc ôm nhau mà sống.
Bà nhiều lúc tỉnh táo, nước mắt rơi đầy gối, khều tay tôi: “Mẹ nợ con, Nhàn à…” Tôi nắm tay bà, chỉ nói một câu: “Mẹ sống khỏe là con vui rồi.”
Có đôi lần, tôi định gửi đơn ra xã xin xác nhận ly hôn đơn phương. Nhưng rồi lại thôi. Tôi chẳng thiết lập gia đình mới, chẳng ai ở tuổi tôi muốn cưới một người đã gắn bó với mẹ chồng liệt suốt 10 năm mà chẳng có lấy một đứa con.
Cuộc sống cứ thế trôi. Tôi mở một sạp hàng nhỏ trước nhà, bán nước, bánh mì, cà phê. Người làng thương hoàn cảnh, nên thường ghé ủng hộ. Có anh thợ hồ góa vợ từng muốn ngỏ lời, nhưng tôi từ chối. Không phải vì tôi còn yêu chồng cũ, mà vì tôi không muốn chia phần yêu thương ít ỏi tôi đang dồn cho mẹ chồng.
Rồi bà yếu dần. Tôi đưa bà đi viện, bác sĩ nói bà sống được ngày nào hay ngày đó.
Một tối đầu đông, bà nắm tay tôi, cố nói thành lời: “Con… tha cho nó… tha cho mẹ…”
Tôi khóc. Không biết mình khóc vì thương bà, hay vì trái tim mình đã chai lì đến độ chẳng còn giận ai nữa.
Thời gian ấy, tôi nghe tin anh Hùng vẫn còn ở Hàn Quốc.... Xem thêm tại bình luận