Beest Tin 247

Beest Tin 247 Nơi chứa chấp những "con mọt" phim Hàn

Chồng đi nước ngoài rồi c-ắt đ-ứt liên lạc, con dâu ở lại chăm mẹ chồng li/ệt suốt 20 năm và cái kết bất ngờ..."Nhiều ng...
08/07/2025

Chồng đi nước ngoài rồi c-ắt đ-ứt liên lạc, con dâu ở lại chăm mẹ chồng li/ệt suốt 20 năm và cái kết bất ngờ..."Nhiều người bảo tôi dại, rằng chồng đã bỏ đi thì việc gì phải gồng gánh thay phần người khác. Nhưng họ không biết, có những sợi dây không phải máu mủ ruột thịt, nhưng lại bền chặt như ngh/iệp d/uyên…"
Trời Huế tháng Ba, mưa phùn lất phất, những giọt nước lặng lẽ thấm vào tà áo nâu sòng của người đàn bà hơn 40 tuổi, dáng người gầy guộc, bước chậm chạp trên con đường làng nhỏ dẫn về căn nhà cấp bốn cũ kỹ. Bên trong, trên chiếc giường tre kê sát cửa sổ, một bà lão nằm im, đôi mắt mờ đục nhìn xa xăm, không còn đủ sức để nói rõ thành lời.
Người phụ nữ đó là tôi — tên là Nhàn.
Hai mươi năm trước, tôi là cô dâu mới về nhà chồng. Anh Hùng – chồng tôi – là con trai duy nhất trong một gia đình nghèo. Mẹ anh bị tai biến nhẹ từ vài năm trước, đi lại khó khăn, nhưng vẫn còn nhận biết và trò chuyện được. Tôi về làm dâu với đủ ước vọng, mơ về một tổ ấm giản đơn, nơi mình cùng chồng vun vén qua ngày.
Ba tháng sau đám cưới, anh nhận được lời mời đi xuất khẩu lao động ở Hàn Quốc. Ban đầu, anh bảo chỉ đi ba năm, có tiền sẽ về mở tiệm sửa điện lạnh. Tôi gật đầu đồng ý, dù trong lòng lo lắng. Đàn bà quê tôi, ai có chồng đi nước ngoài cũng rưng rức nỗi sợ giống nhau – sợ chờ đợi mỏi mòn mà không có hồi kết.
Hai năm đầu, anh gửi tiền về đều đặn, gọi điện mỗi tuần. Nhưng đến năm thứ ba, cuộc gọi thưa dần. Đến khi tôi phát hiện số điện thoại không liên lạc được nữa thì cũng là lúc người ta bảo anh đã có “vợ mới” bên đó.
Tôi như rơi xuống vực. Nhưng còn mẹ – mẹ chồng tôi. Bà bị tai biến lần hai, lần này nặng hơn, liệt nửa người, mọi sinh hoạt đều phải có người chăm sóc.
Họ hàng bàn ra tán vào, nói tôi còn trẻ thì nên tính đường khác. Họ bảo tôi không nợ gì cái nhà này cả, chồng đã bỏ thì coi như hết phận. Nhưng tôi không đành. Bà dù không sinh ra tôi, nhưng luôn thương tôi như con ruột. Những tháng đầu về làm dâu, bà chống gậy dậy từ sớm nấu cháo cho tôi vì biết tôi hay đau dạ dày. Tôi nhớ mãi cái lần tôi ốm sốt, bà lo lắng gọi hàng xóm chạy sang đỡ tôi xuống giường, tự tay lấy khăn lau trán tôi dù chân tay bà đã run.
Tôi không thể bỏ bà.
Vậy là tôi ở lại. Ngày đi chợ, tối giặt giũ, đêm thức dậy thay tã cho bà. Mười ngón tay tôi đầy vết chai, tóc điểm bạc khi chưa đến tuổi 35. Tôi không có con – chưa kịp có trước khi anh đi. Nhiều lần nằm bên bà, nghe tiếng gió rít ngoài mái tôn, tôi tưởng như cả thế gian chỉ còn hai người đàn bà cô độc ôm nhau mà sống.
Bà nhiều lúc tỉnh táo, nước mắt rơi đầy gối, khều tay tôi: “Mẹ nợ con, Nhàn à…” Tôi nắm tay bà, chỉ nói một câu: “Mẹ sống khỏe là con vui rồi.”
Có đôi lần, tôi định gửi đơn ra xã xin xác nhận ly hôn đơn phương. Nhưng rồi lại thôi. Tôi chẳng thiết lập gia đình mới, chẳng ai ở tuổi tôi muốn cưới một người đã gắn bó với mẹ chồng liệt suốt 10 năm mà chẳng có lấy một đứa con.
Cuộc sống cứ thế trôi. Tôi mở một sạp hàng nhỏ trước nhà, bán nước, bánh mì, cà phê. Người làng thương hoàn cảnh, nên thường ghé ủng hộ. Có anh thợ hồ góa vợ từng muốn ngỏ lời, nhưng tôi từ chối. Không phải vì tôi còn yêu chồng cũ, mà vì tôi không muốn chia phần yêu thương ít ỏi tôi đang dồn cho mẹ chồng.
Rồi bà yếu dần. Tôi đưa bà đi viện, bác sĩ nói bà sống được ngày nào hay ngày đó.
Một tối đầu đông, bà nắm tay tôi, cố nói thành lời: “Con… tha cho nó… tha cho mẹ…”
Tôi khóc. Không biết mình khóc vì thương bà, hay vì trái tim mình đã chai lì đến độ chẳng còn giận ai nữa.
Thời gian ấy, tôi nghe tin anh Hùng vẫn còn ở Hàn Quốc.... Xem thêm tại bình luận

Sang nhà chị chồng ngủ 1 đêm, tôi s/ững s/ờ khi nghe lý do tôi và chồng không có c;on suốt 5 năm...Tôi từng tin rằng hôn...
08/07/2025

Sang nhà chị chồng ngủ 1 đêm, tôi s/ững s/ờ khi nghe lý do tôi và chồng không có c;on suốt 5 năm...Tôi từng tin rằng hôn nhân chỉ cần tình yêu là đủ, rồi thời gian sẽ ban tặng những điều còn thiếu. Nhưng sau 5 năm bên chồng, khi tôi vẫn chưa có một đứa con để bồng bế, tôi bắt đầu nhận ra: có những điều không thể chờ đợi mãi. Chỉ đến một đêm ngủ nhờ nhà chị chồng, tôi mới sững sờ phát hiện ra sự thật mà suốt nửa thập kỷ qua tôi bị che giấu.

Tôi lấy chồng năm 28 tuổi. Chồng tôi, Minh, là một người hiền lành, ít nói nhưng rất thương vợ. Chúng tôi yêu nhau gần 3 năm trước khi quyết định về chung một nhà. Lúc đó, tôi cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian.

Sau đám cưới, chúng tôi dọn về sống ở căn chung cư nhỏ Minh đã mua từ trước. Anh là kỹ sư xây dựng, thường xuyên đi công tác xa. Còn tôi là giáo viên mầm non – công việc nhẹ nhàng, ổn định. Tuy không giàu có, nhưng cuộc sống của chúng tôi yên bình và đủ đầy.

Thế nhưng, năm này qua năm khác, chúng tôi vẫn không có con. Ban đầu, tôi không quá lo. Tôi nghĩ có lẽ do công việc căng thẳng, hoặc do hai đứa chưa thực sự sẵn sàng. Nhưng sau 2 năm, rồi 3 năm, khi những người bạn thân cưới sau tôi đã lần lượt sinh con, còn tôi vẫn lặng lẽ nhìn que thử thai chỉ hiện một vạch, nỗi bất an trong tôi lớn dần.

Tôi bắt đầu tìm đến bệnh viện. Tất cả xét nghiệm, từ nội tiết đến hình ảnh học, đều cho kết quả bình thường. Tôi khỏe mạnh. Bác sĩ đề nghị chồng tôi đi kiểm tra. Minh cười gượng rồi khéo léo đánh trống lảng:

– Anh khỏe mà. Ngày trước từng hiến máu, bác sĩ bảo tốt lắm.

Tôi không ép. Có lẽ vì tôi tin vào sự vô tư, yêu thương mà anh dành cho mình. Tôi chờ thêm một năm nữa. Rồi một năm nữa.

Lúc đó, tôi bắt đầu thấy mình như đang trôi giữa khoảng không vô định. Không con cái, không mục tiêu. Bố mẹ chồng hiền lành, không thúc ép. Nhưng ánh mắt bà mẹ chồng mỗi lần nhìn tôi vẫn khiến tôi thắt ruột.

– Không sao đâu con. Có lẽ chưa có duyên – bà an ủi.

Nhưng một ngày, bà ngập ngừng bảo tôi:

– Hay là... con thử về quê chơi với chị Thủy một hôm. Dạo này chị ấy ốm yếu mà thương mẹ lắm. Con rảnh thì ghé ngủ một đêm với chị ấy, nói chuyện cho vui.

Chị Thủy là chị gái của chồng, hơn anh 5 tuổi, đã ly hôn và sống với mẹ ruột dưới quê. Tôi ít khi tiếp xúc với chị, vì tính chị hơi khó gần và trầm lặng.

Thấy mẹ chồng tha thiết, tôi đồng ý.

Tôi bắt xe về quê. Chuyến xe chầm chậm đưa tôi qua những con đường nhỏ ngập nắng. Đã lâu rồi tôi không có cảm giác được tách khỏi thành phố ồn ào như vậy.

Chị Thủy đón tôi với vẻ mặt ngạc nhiên, nhưng không giấu được niềm vui. Chị ít nói, nhưng không lạnh lùng như tôi tưởng. Tối đó, sau khi ăn cơm, chúng tôi ngồi trên chiếc giường tre ngoài hiên, cùng nhau uống trà và nghe tiếng ếch kêu trong đêm.

Bất chợt, chị hỏi:

– Em và Minh... vẫn chưa có c;on à?

Tôi khựng lại. Đây là lần đầu tiên có người trong nhà chồng hỏi tôi điều đó một cách trực diện như vậy. Tôi khẽ gật đầu.

Chị Thủy nhìn tôi, ánh mắt thoáng buồn. Một lúc sau, chị lặng lẽ nói:

– Em có muốn biết lý do không?

Tôi ngạc nhiên, tim đập mạnh. Trong đầu tôi bắt đầu nảy ra hàng loạt giả thuyết.... Xem thêm 👇

Dám dừng xe của tôi ư, những người CSGT này thật thú vị. Cô gái cho phép anh ph/ạt tôi. P//hạt nặng vào nhé, chị không c...
08/07/2025

Dám dừng xe của tôi ư, những người CSGT này thật thú vị. Cô gái cho phép anh ph/ạt tôi. P//hạt nặng vào nhé, chị không có tiền lẻ đâu....Trưa hè tháng Bảy, mặt đường như nứt ra dưới cái nắng gắt của thành phố. Những tia nắng phản chiếu trên nắp capo chiếc xe hơi màu đen bóng loáng đậu sát lề đường, tạo thành những vệt chói lóa đến nhức mắt. Một chiếc ô tô dừng giữa ngã tư khi đèn giao thông đã chuyển sang đỏ được hơn bảy giây. Một chiếc mô tô phân khối lớn của Cảnh sát giao thông ngay lập tức lướt tới. Tiếng còi huýt sắc như lát dao mỏng cắt ngang dòng âm thanh ồn ã của phố xá.

Bên trong xe, một người phụ nữ trẻ tháo kính râm, môi nhếch nhẹ đầy thách thức.

“Dám dừng xe của tôi ư, những người CSGT này thật thú vị. Cô gái cho phép anh phạt tôi. Phạt nặng vào nhé, chị không có tiền lẻ đâu.”

Câu nói ấy, tưởng như chỉ là một lời trêu đùa nửa vời, lại trở thành khởi đầu cho một câu chuyện mà chính cô cũng không ngờ đến.

Thanh Mai, 32 tuổi, giám đốc một công ty truyền thông đang lên tại Sài Gòn, là kiểu người phụ nữ không ngại va chạm, sắc sảo và kiêu hãnh. Cuộc đời cô là một chuỗi những nỗ lực tự thân, từ đứa con gái tỉnh lẻ lên thành phố học đại học, đi làm thêm đủ nghề, rồi đứng dậy thành công với hai bàn tay trắng. Từ lâu, Mai tin rằng tiền có thể giải quyết được gần như mọi vấn đề. Kể cả những lần vi phạm giao thông.

Cô không hẳn là người xấu – chỉ là đã quen với việc được ưu tiên, được nể trọng, và đôi khi, được tha thứ chỉ vì địa vị của mình.

Cảnh sát Tuấn – 27 tuổi, quê ở Đồng Tháp – là một người đàn ông điềm tĩnh, ít nói và đặc biệt ghét những người lái xe thiếu ý thức. Anh không quan tâm họ giàu hay nghèo, xinh đẹp hay quyền lực – chỉ quan tâm đến sự an toàn của những người đi đường.

Khi dừng chiếc xe đó lại, anh không hề biết người trong xe là ai. Câu nói của cô gái khiến anh hơi khựng lại – không phải vì bị “đe nẹt”, mà vì cảm giác buồn lạ lùng. Một người phụ nữ có vẻ ngoài thanh lịch, lại có thể nói ra một câu thiếu thiện chí đến vậy.

“Chào chị, tôi yêu cầu chị xuất trình giấy tờ xe và bằng lái. Chị đã vượt đèn đỏ – đây là lỗi nghiêm trọng có thể gây tai nạn cho người khác.”

Mai không thèm nhìn anh. Cô lục ví, đưa giấy tờ kèm theo một câu nữa:

“Phạt luôn cho nhanh. Tôi không có thời gian đứng đây tranh luận đâu.”

Tuấn bình tĩnh nhìn cô một lúc lâu. Anh không nhận tiền. Anh cũng không vội lập biên bản. Thay vào đó, anh nói:

“Chị có thể không quan tâm đến mức phạt. Nhưng tôi cần chị hiểu rõ, hành vi của chị có thể khiến một đứa trẻ bị tai nạn khi qua đường. Tôi gặp nhiều trường hợp như vậy rồi.”

Mai cười khẩy: “Tôi không cần nghe bài thuyết giáo đó. Anh làm đúng trách nhiệm thì cứ phạt, thế thôi.”... Xem thêm 👇

Thương 2 bà cháu ă;n xi;n mưa ướt, tôi liền mời vào nhà trú tạm, ai ngờ cậu bé liền chỉ tay lên về phía bức ảnh trên tườ...
08/07/2025

Thương 2 bà cháu ă;n xi;n mưa ướt, tôi liền mời vào nhà trú tạm, ai ngờ cậu bé liền chỉ tay lên về phía bức ảnh trên tường rồi nói 1 câu khiến tôi bàng hoàng...hương hai bà cháu ăn xin mưa ướt, tôi liền mời vào nhà trú tạm, ai ngờ cậu bé liền chỉ tay lên về phía bức ảnh trên tường rồi nói một câu khiến tôi bàng hoàng..."

Chiều ấy, trời Sài Gòn bỗng đổ mưa như trút. Cơn mưa đầu mùa không lớn, nhưng dai dẳng và lạnh. Tôi – một người đàn ông ngoài ba mươi, sống một mình trong căn nhà nhỏ nằm trong con hẻm ở quận Tân Bình – đang nhâm nhi ly trà nóng thì nghe tiếng trẻ con ho khúc khắc bên ngoài cửa.

Tò mò nhìn qua khe cửa, tôi thấy một bà cụ dáng người còm cõi, lưng còng gập, tay cầm chiếc túi nilon che đầu, bên cạnh là một cậu bé tầm chín, mười tuổi, gầy gò, áo mỏng dính ướt đẫm. Hai bà cháu đứng nép dưới hiên nhà tôi, không dám gõ cửa, chỉ mong tránh cơn mưa đang ngày càng lạnh buốt.

Tôi mở cửa, mời họ vào.

“Vô nhà ngồi tạm đi bà ơi, mưa vầy đứng hoài coi chừng bệnh đó.”

Bà cụ lúng túng, đôi mắt lòa nheo lại nhìn tôi, run run: “Cảm ơn chú... tụi tôi không dám làm phiền đâu.”

“Không có gì, vô đi, lau người cho thằng bé kẻo cảm.”

Thế là hai bà cháu vào nhà. Tôi đưa cái khăn lông và một ly trà nóng. Cậu bé rụt rè nhận lấy, nhưng mắt vẫn đảo quanh căn nhà, lạ lẫm.

Căn nhà tôi đơn sơ, ngoài mấy món đồ nội thất cơ bản thì chỉ có vài bức ảnh treo tường. Một bức là hình tôi chụp cùng bố mẹ đã mất, một là bức ảnh cũ màu đen trắng – một người lính trẻ trong bộ quân phục, tay cầm nón sắt, nét mặt cương nghị. Bức ảnh ấy tôi treo ngay trên kệ tủ giữa phòng khách. Đó là bác tôi – liệt sĩ, người anh của cha tôi.

Cậu bé đột ngột đứng bật dậy, mắt tròn xoe, chỉ tay lên bức ảnh rồi hỏi:

“Ông kia là ai vậy chú?”

Tôi cười hiền: “Đó là bác của chú, mất từ hồi chiến tranh…”

Chưa kịp nói hết câu, cậu bé lẩm bẩm một câu khiến tôi sững người:

“Con từng thấy ông đó… trong giấc mơ.”

Tôi im lặng vài giây. Những lời ấy như một cơn gió lạnh thổi xuyên tâm trí. Làm sao một đứa bé ăn xin – chưa từng quen biết tôi – lại nhận ra được người trong bức ảnh chụp từ mấy chục năm trước?

Tôi cố giữ bình tĩnh, hỏi lại:

“Con thấy sao?”

“Ông ngồi dưới gốc cây, tay cầm quyển sổ. Ông kể chuyện chiến tranh... rồi bảo con phải tìm người có ngón tay cong...”

Tôi giật mình nhìn xuống bàn tay trái của mình – ngón trỏ hơi cong nhẹ từ nhỏ vì một tai nạn lúc chơi bóng bàn hồi cấp hai.

Bà cụ lúc đó đã tỉnh táo hơn, vội vã kéo tay đứa bé lại, miệng thì thào: “Đừng nói linh tinh nữa, Tí.”

Nhưng tôi lúc này như bị cuốn vào một điều gì đó rất lạ... Xem thêm

Mẹ chồng rủ bạn đi ăn rồi gọi con dâu tới thanh toán – ai ngờ con dâu cao tay khiến bà ng/ã ng/ửa...“Con tới nhà hàng đi...
08/07/2025

Mẹ chồng rủ bạn đi ăn rồi gọi con dâu tới thanh toán – ai ngờ con dâu cao tay khiến bà ng/ã ng/ửa...“Con tới nhà hàng đi, mẹ đang ăn với bạn, con tới thanh toán giúp mẹ nhé.”
Nghe mẹ chồng nói thế qua điện thoại, Hương đứng sững giữa hành lang văn phòng. Cô đang ngập đầu trong việc, deadline dí sát lưng. Nhưng điều khiến cô nghẹn lại không phải là việc bị điều đi bất thình lình, mà là cách bà nói như một mệnh lệnh, không một lời cảm ơn hay đề nghị. Cứ như việc con dâu đi trả tiền cho bữa tiệc bạn bè của mẹ chồng là điều hiển nhiên.

Hương – 29 tuổi, làm nhân sự tại một công ty dược phẩm – chưa từng có mâu thuẫn gay gắt gì với mẹ chồng suốt gần hai năm sống chung. Nhưng mối quan hệ ấy chưa từng thật sự hòa thuận. Mẹ chồng cô – bà Thanh – là mẫu người “truyền thống giả tạo”, ngoài mặt dịu dàng, hay khen con dâu với hàng xóm, nhưng trong nhà thì hay nói xéo, kiểm soát từng chút, thậm chí bới móc cả việc nhỏ nhặt như quần áo Hương giặt chưa thơm hay món ăn cô nấu không giống “mùi vị miền Trung” của bà.

Dạo gần đây, bà Thanh hay tụ tập với nhóm bạn trong hội hưu trí. Các bà rủ nhau đi ăn nhà hàng, thỉnh thoảng còn đăng hình “ăn sang” để khoe với bạn bè cũ. Bà thường nói với Hương và chồng rằng:

“Bọn trẻ tụi bây đi ăn hoài, mẹ đi có mấy lần mà còn phải ngó chừng chi phí. Giờ mẹ cũng có bạn, cũng cần tận hưởng tuổi già chứ.”

Thế nhưng, vấn đề là tiền chi tiêu đó bà không hề bỏ ra – mà khéo léo “đẩy” sang con cái. Đầu tiên là chồng Hương, nhưng anh bận rộn và thẳng thắn: “Mẹ thích đi thì mẹ chủ động nhé, tụi con đâu có rảnh chạy theo thanh toán mỗi tuần.” Thế là bà chuyển hướng sang Hương – người ít cãi lời, lại hay cả nể.

Buổi trưa hôm ấy, đúng vào lúc Hương đang chuẩn bị thuyết trình cho một buổi họp quan trọng, điện thoại reo. Mẹ chồng không vòng vo:

“Con tới nhà hàng T., bàn số 5 nhé. Mẹ đang ăn với cô Nga, cô Hoa, cô Liên, con chắc biết đó. Tụi mẹ xong sớm, con tới thanh toán giúp mẹ luôn nha.”

Không một lời hỏi han, không ngỏ ý nhờ. Chỉ là thông báo.

Hương khựng lại. Cô chưa kịp phản ứng, mẹ chồng đã cúp máy. Hơi thở cô trở nên gấp gáp, sự mệt mỏi của bao nhiêu ngày bị "dắt mũi" dồn lên ngực.

Trong đầu Hương lúc đó không chỉ là giận, mà là tỉnh táo. Cô đã nhún nhường đủ rồi. Giờ là lúc để “trả bài”.

Cuộc gặp gỡ không như mong đợi

Một tiếng sau, khi buổi họp kết thúc, Hương bước vào nhà hàng T. – một nhà hàng kiểu Âu nằm trong khu đô thị sang trọng. Cô ăn mặc chỉn chu, áo sơ mi trắng và chân váy dài, không vội vã như mọi khi, mà bước đi đầy tự tin.

Ở bàn số 5, bà Thanh đang cười đon đả, tay cầm ly vang đỏ, miệng không ngừng kể chuyện. Ba người bạn – trang điểm kỹ lưỡng, ăn mặc sang chảnh – cũng đang vui vẻ. Đĩa thức ăn gần như trống không, vài chai rượu vang đặt trên bàn.

Bà Thanh thấy Hương bước vào, gương mặt hơi sượng một chút – rồi lập tức lấy lại phong độ:

“Ồ, con tới rồi à! Mẹ gọi vậy có gấp không? Thông cảm nghen, cô Hoa hôm nay mừng sinh nhật, tụi mẹ ăn uống một bữa linh đình.”

Một cô bạn lên tiếng:

“May có con dâu tâm lý quá, chứ tụi này còn đùa nhau ‘ai trả đây?’, ai ngờ có người tới lo rồi!”

Tiếng cười khanh khách vang lên, nhưng Hương chỉ cười nhẹ... Xem thêm 👇

Giúp việc bị đ/uổi khỏi nhà chỉ vì nghi ă/n c/ắ/p chiếc đồng hồ Rolex, ai mà có ngờ bà lại c;ứu chủ nhà...."Chiếc đồng h...
08/07/2025

Giúp việc bị đ/uổi khỏi nhà chỉ vì nghi ă/n c/ắ/p chiếc đồng hồ Rolex, ai mà có ngờ bà lại c;ứu chủ nhà...."Chiếc đồng hồ Rolex biến mất vào một buổi sáng thứ Hai, khi nhà chỉ có một người giúp việc lớn tuổi và cậu con trai đang ngủ. Không ai chứng kiến, không có camera trong phòng. Và cũng chẳng ai ngờ rằng, việc đuổi một người vô tội đã mở ra một chuỗi sự kiện khiến cả gia đình phải cúi đầu xin lỗi..."

Gia đình ông Khánh ở quận 2 sống khá sung túc. Ông là giám đốc công ty bất động sản, còn bà Thủy – vợ ông – ở nhà nội trợ và quản lý tài chính gia đình. Họ có một cậu con trai học cấp 2 tên là Minh. Gia đình thuê bà Tám – một người giúp việc gần 60 tuổi – đã làm cho họ hơn 3 năm.

Bà Tám hiền lành, ít nói, làm việc chăm chỉ và chưa từng để gia đình phàn nàn điều gì. Dù tuổi đã lớn, bà luôn dậy sớm nấu ăn, lau dọn nhà cửa, giặt giũ, chăm sóc Minh những khi bố mẹ đi vắng. Cả khu dân cư ai cũng quý bà, thường gọi là “bà Tám quê nhưng thiệt thà”.

Một sáng thứ Hai, ông Khánh phát hiện chiếc đồng hồ Rolex trị giá gần 300 triệu – quà sinh nhật vợ tặng năm ngoái – biến mất khỏi ngăn kéo phòng làm việc. Ngăn kéo không khóa. Ông nhớ rõ đã tháo đồng hồ ra chiều hôm qua khi về nhà, để ngay tại đó.

Bà Thủy tái mặt, hỏi từng người. Minh không biết gì – nó còn đang vùi đầu vào game. Trong nhà, ngoài bà Tám ra, không ai khác có lý do để vào phòng làm việc lúc sáng. Cam;era ngoài hành lang không quay vào phòng. Tất cả dồn ánh mắt về bà Tám.

– "Bà có vào phòng tôi sáng nay không?" – ông Khánh hỏi.

– "Dạ có, tôi lau dọn sơ qua như mọi khi rồi ra liền."

– "Có thấy đồng hồ trên bàn không?"

– "Dạ không chú ơi. Tôi đâu có để ý, cũng không đụng gì."

Sự im lặng nặng nề bao trùm. Bà Thủy bắt đầu nổi cáu, gọi bà Tám là “kẻ tham lam”, “ăn ch/áo đ//á bát”. Bà Tám cố giải thích, giọng run rẩy: “Tôi chưa bao giờ lấy gì của ai. Nhà mình tin tôi ba năm nay, sao lại nghi o;an vậy?”

Nhưng sự mất mát của một tài sản giá trị đã khiến lòng tin tan biến. Ông Khánh không gọi công an, nhưng nói thẳng: “Tôi không muốn làm lớn chuyện, nhưng bà không còn ở lại được nữa.”

Không khóc, không v/a/n x/in, bà Tám chỉ nhẹ nhàng gật đầu, thu dọn đồ đạc trong im lặng. Trước khi bước ra cửa, bà chỉ nói một câu:

– "Tôi không lấy, và một ngày chú sẽ biết điều đó."

Những tháng ngày sau:

Gia đình thuê người giúp việc mới, trẻ hơn, nhanh nhẹn hơn, nhưng chẳng ai cảm thấy dễ chịu như với bà Tám. Người mới hay lén dùng điện thoại, làm việc không kỹ. Minh thậm chí nhớ bà Tám, dù cậu không dám nói ra – vì bố mẹ luôn tỏ ra “khó chịu” mỗi khi nhắc tới bà.

Hai tháng trôi qua. Chiếc đồng hồ vẫn không tìm ra. Câu chuyện tưởng chừng đã rơi vào quên lãng… cho đến một đêm.

Ông nội chăm cháu g;ái 10 t;uổi mỗi ngày, một hôm bà hàng xóm thấy điều kỳ lạ khi sang chơi…Mỗi buổi chiều, đúng 4 giờ, ...
08/07/2025

Ông nội chăm cháu g;ái 10 t;uổi mỗi ngày, một hôm bà hàng xóm thấy điều kỳ lạ khi sang chơi…Mỗi buổi chiều, đúng 4 giờ, bà Sáu lại đi ngang qua căn nhà nhỏ cuối hẻm để sang chơi với ông Tư – người hàng xóm sống một mình, đang nuôi đứa cháu gái 10 t;uổi tên Thảo. Ông Tư hiền lành, ít nói, đã ngoài 70, tóc bạc gần hết. Cháu Thảo thì ngoan ngoãn, lễ phép, đôi mắt to tròn luôn ánh lên vẻ lanh lợi. Mọi người trong xóm thương hai ông cháu, đặc biệt cảm động khi biết mẹ bé Thảo qua đời vì tai nạn, còn cha b;é thì đi xuất khẩu lao động chưa biết ngày về.
Thế nhưng, một buổi chiều nọ, bà Sáu đang rảo bước qua con hẻm quen thì bất chợt dừng lại, trố mắt nhìn vào cửa sổ nhà ông Tư. Đôi chân bà khựng lại. Ánh mắt bà không giấu nổi hoang mang. Qua khe cửa sổ khép hờ, bà thấy điều gì đó… rất lạ.
Ông Tư từng là giáo viên tiểu học, về hưu đã hơn mười năm. Cuộc sống của ông sau khi vợ mất trở nên lặng lẽ, nhưng khi con trai gửi bé Thảo về cho ông chăm, căn nhà cũ như có sức sống trở lại.
Mỗi sáng, ông dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng cho cháu rồi đưa bé đi học. Trưa về, ông lại nấu cơm, tranh thủ chợp mắt một chút, rồi chiều đón cháu về. Dù tuổi cao, ông vẫn cố gắng cập nhật chương trình học để kèm cháu học bài. Cứ thế, cuộc sống của hai ông cháu giản dị nhưng đầm ấm.
Bà Sáu thường sang chơi, mang theo chút bánh, trái cây hoặc chỉ đơn giản là ngồi trò chuyện cho đỡ buồn. Bà quý ông Tư bởi sự kiên nhẫn, cẩn thận và thương cháu hết mực. Thỉnh thoảng, ông Tư hay nhắc lại chuyện xưa – những ngày còn đi dạy, những kỷ niệm với vợ, với con trai… và cả những lo lắng cho tương lai bé Thảo.
Một lần, bà Sáu hỏi:
– "Sao không thuê người phụ giúp ông chăm cháu? Ông có tuổi rồi mà..."
Ông Tư chỉ cười hiền:
– "Cháu mình mà bà, tự tay chăm thì yên tâm hơn. Với lại, nó cũng ngoan, chẳng làm ông phiền gì cả."
Thảo đúng là đứa bé ngoan. Mỗi chiều đi học về, cô bé đều rửa tay sạch sẽ, dọn dẹp cặp sách, phụ ông làm bếp chút việc lặt vặt rồi mới ngồi học. Bé ít khi mè nheo, lại biết quan tâm đến ông. Có lần Thảo dùng tiền tiết kiệm mua cho ông cái áo sơ mi mới vì thấy ông chỉ mặc hoài hai cái áo cũ bạc màu.
– "Con mua cho ông, vì ông không chịu mua đồ mới…" – bé lí nhí nói.
Ông Tư xúc động ôm cháu vào lòng. Những khoảnh khắc ấy khiến ông quên hết mệt nhọc tuổi già.
Thế nhưng, rồi cái ngày đó đến. Buổi chiều hôm ấy, bà Sáu như thường lệ đi ngang qua thì thấy cửa sổ nhà ông Tư khép hờ, ánh đèn vàng hắt ra, và... bà bỗng khựng lại.
Trong căn phòng, ông Tư đang ngồi cạnh bé Thảo – điều không lạ. Nhưng điều khiến bà giật mình là ông Tư đang cầm một cây bút, tay run run, vẽ từng nét gì đó lên… tay bé Thảo. Bà Sáu nheo mắt, cố nhìn cho rõ. Hình như ông đang ghi… chữ? Cô bé ngồi im, gương mặt không biểu lộ gì.
Một luồng nghi ngờ dấy lên trong đầu bà Sáu. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao ông lại vẽ chữ lên tay cháu? Sao cô bé lại lặng thinh như thế?
Tối đó, bà trằn trọc không ngủ được. Sáng hôm sau, bà gõ cửa nhà ông Tư sớm hơn thường lệ.
– "Hôm qua tôi đi ngang, thấy ông đang viết gì đó lên tay cháu bé… Ông làm gì thế?"
Ông Tư hơi ngạc nhiên nhưng không tỏ ra khó chịu. Ông mời bà vào, rồi từ tốn giải thích... Xem thêm ở bình luận

Người Đàn Ông đi trên cao tốc được 30 phút thì mới phát hiện ra Có Cậu Bé N;ấp Sau Ghế, vội vàng xuống mở cốp thì bẽ bàn...
08/07/2025

Người Đàn Ông đi trên cao tốc được 30 phút thì mới phát hiện ra Có Cậu Bé N;ấp Sau Ghế, vội vàng xuống mở cốp thì bẽ bàng khi trên tay cậu bé đang cầm...Trên cao tốc Long Thành – Dầu Giây, giữa trưa nắng cháy, một người đàn ông trung niên chợt phanh gấp giữa làn đường khẩn cấp. Mặt ông tái đi như không còn giọt máu khi nghe tiếng động lạ từ sau lưng. Và khi mở cốp xe, ông chết lặng: cậu bé ấy, người mà ông không hề hay biết đã ở đó suốt nửa tiếng đồng hồ, đang cầm trên tay một tấm ảnh cũ nhàu nát…

Nguyễn Văn Tâm – 45 tuổi, là một kỹ sư xây dựng, vừa nhận chuyển công tác từ Biên Hòa về TP.HCM. Ông sống một mình đã gần 10 năm kể từ ngày ly hôn. Cuộc hôn nhân ấy tan vỡ không phải vì hết yêu, mà vì nghèo đói, mâu thuẫn không lối thoát, và một sai lầm khiến ông luôn day dứt – sự vắng mặt trong những ngày tháng quan trọng nhất của con trai.

Sáng hôm ấy, ông thu xếp đồ đạc, chất hành lý vào xe bán tải cũ. Chuyến đi này đánh dấu một khởi đầu mới – một vị trí tốt hơn, thu nhập cao hơn. Ông quyết định sẽ cố gắng làm lại cuộc đời, dù đã quá muộn để bù đắp.

Chiếc xe rời khỏi khu dân cư ở Biên Hòa lúc 10 giờ sáng. Cao tốc khá thông thoáng. Tâm bật một bản nhạc Bolero yêu thích, rít một hơi thuốc rồi thả hồn theo dòng xe. Mọi thứ tưởng chừng suôn sẻ.

Thế nhưng, khoảng 30 phút sau khi vào cao tốc, ông giật mình vì nghe tiếng “soạt… soạt” nhỏ từ phía sau. Ông liếc gương chiếu hậu – chẳng thấy gì bất thường. Rồi một tiếng ho nhẹ vang lên. Ông tái mặt.

“Có ai đó trong xe?” – Tâm thì thầm, tim đập mạnh. Ông lập tức tấp vào làn dừng khẩn cấp, bật đèn hazard và bước xuống, tay run run mở cửa phía sau. Không có ai.

Chợt, ông nghe tiếng động từ cốp xe phía sau. Dù bán tải có thùng kín, nhưng ông chưa từng nghĩ có ai lọt vào được. Tay run lên vì hoảng, ông mở cốp. Và trước mắt ông là một cảnh tượng kỳ lạ – một cậu bé chừng 10 tuổi, gầy gò, mặt lem nhem, ôm balo cũ kỹ, đang nhìn ông bằng ánh mắt sợ hãi xen lẫn quyết đoán.

– Cháu… cháu không ăn cắp gì đâu! – Cậu bé thốt lên, lùi lại trong góc thùng xe.

Tâm sững sờ vài giây. Trái tim ông quặn lên.

– Cháu… là ai? Sao cháu lại ở đây?

Cậu bé không trả lời ngay, chỉ rút trong túi ra một tấm ảnh. Đó là một người đàn ông trẻ, tay bế một đứa bé mới sinh – bức ảnh rõ ràng đã bạc màu, nhưng nét mặt trong ảnh… giống Tâm đến kỳ lạ.

– Mẹ cháu nói… chú là ba cháu.

Một cơn gió nóng phả qua mặt Tâm, mà ông cảm giác như lạnh băng. Đôi chân gần như khuỵu xuống. Ông không dám tin... Xem thêm tại bình luận

Tôi là vợ lẽ, vừa kết hôn 1 tháng thì anh nhà phát hiện bị UT g/an giai đoạn cuối. Biết trước chẳng còn sống được lâu nê...
08/07/2025

Tôi là vợ lẽ, vừa kết hôn 1 tháng thì anh nhà phát hiện bị UT g/an giai đoạn cuối. Biết trước chẳng còn sống được lâu nên anh đã chia hết tài sản, tôi chính là người được thừa kế toàn bộ tài khoản tiết kiệm 30 tỷ của anh còn các con ru-ột chỉ được vài bộ nữ trang bằng bạc của mẹ quá cố để lại. Sau 49 ngày của anh, tôi mới ra ngân hàng tất toán sổ tiết kiệm thì ng-ớ ngư-ời khi nghe nhân viên thông báo…“Tôi chưa từng mơ mộng gì cao sang. Làm vợ lẽ, tôi chấp nhận đứng sau. Nhưng tôi không nghĩ rằng mình lại đứng trước sự thật này…”
Ngọc – 28 tuổi, quê gốc ở Tiền Giang, lên Sài Gòn làm kế toán từ năm 23 tuổi. Không nổi bật về sắc vóc, nhưng cô có đôi mắt biết cười và cách nói chuyện mềm mại khiến người ta dễ mến. Chính sự nhẹ nhàng đó khiến ông Cường – một doanh nhân ngoài 50, góa vợ gần 3 năm – phải lòng cô ngay lần đầu gặp mặt tại một buổi tiệc liên hoan công ty.
Ngọc biết thân phận mình khác biệt. Ông Cường có ba người con lớn – hai gái, một trai – đều đã trưởng thành và có công việc riêng. Dù chưa chính thức phản đối, ánh mắt của họ nhìn cô luôn khiến Ngọc phải rút lại một bước, sống lặng lẽ như một cái bóng sau lưng chồng.
Cuộc hôn nhân giữa cô và ông Cường diễn ra chóng vánh, thậm chí không tổ chức rình rang. Một buổi tiệc nhỏ chỉ có vài người thân cận, không thiệp mời, không đăng ký trên mạng xã hội. Ngọc không bận tâm. Cô nghĩ, chỉ cần ông yêu thương và che chở cho cô là đủ.
Vậy mà, đúng một tháng sau ngày cưới, ông Cường sụp đổ tại nhà tắm, được đưa vào bệnh viện trong tình trạng suy gan nặng. Chuỗi ngày sau đó là chuỗi tin dữ dồn dập. Kết luận từ Bệnh viện Chợ Rẫy: ông mắc u;ng th;ư g;an giai đoạn cuối, d;i c;ăn sang phổi và xương, tiên lượng sống không quá 3 tháng.
Khoảng thời gian đó, cả nhà sống trong trạng thái treo lơ lửng giữa hy vọng mong manh và chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất. Nhưng có một điều không ai ngờ – trước khi sức khỏe suy sụp hoàn toàn, ông Cường đã triệu tập luật sư và lập di chúc.
Di chúc có mặt đầy đủ vợ chính thức (đã mất), ba người con và Ngọc – vợ mới cưới. Luật sư công bố ngắn gọn:
Nhà đất đứng tên ba mẹ con trước đây giữ nguyên.
Cổ phần công ty chia đều cho ba người con, mỗi người 20%.
Tài khoản tiết kiệm trị giá 30 tỷ đồng tại ngân hàng ACB, chủ tài khoản là ông Cường, sẽ được chuyển toàn quyền sở hữu cho bà Nguyễn Thị Ngọc – người vợ hiện tại.
Sự im lặng bao trùm căn phòng. Hai cô con gái chỉ biết mím môi. Người con trai út, tên Duy, gằn giọng:
– Ba đang bị bệnh, đầu óc tỉnh táo không?
Ông Cường, dù thở khó khăn, vẫn ráng nói:
– Của cải chỉ là phù du. Tao sống được thêm ngày nào, tao muốn người bên cạnh tao lúc cuối cùng được yên ổn.
Ngọc cúi mặt, tim đập hỗn loạn. Cô chưa bao giờ đòi hỏi điều gì. Nhưng từ giây phút đó, cô biết mình đang đứng giữa cơn bão ngầm.
49 ngày sau khi ông Cường mất, Ngọc mới dám đến ngân hàng ACB, chi nhánh Nguyễn Đình Chiểu, để tất toán sổ tiết kiệm mà chồng đã để lại.
Cô ăn mặc gọn gàng, không trang điểm, cầm theo sổ tiết kiệm và bản sao di chúc có công chứng. Nhân viên ngân hàng đón tiếp lịch sự, kiểm tra hồ sơ, rồi mời cô ngồi đợi để xác nhận thông tin từ phòng nghiệp vụ.
Khoảng 15 phút sau, một nhân viên nữ quay lại, nở nụ cười có phần gượng gạo:
– Dạ chị Ngọc, rất tiếc phải thông báo... tài khoản tiết kiệm này đã bị tất toán vào ba ngày sau khi ông Cường qua đời....Xem thêm 👇

Sau nhiều lần bàn bạc, tôi và em trai quyết định sẽ kiếm một người phụ nữ trẻ để chăm sóc bố. Bố đã vất vả nuôi chúng tô...
07/07/2025

Sau nhiều lần bàn bạc, tôi và em trai quyết định sẽ kiếm một người phụ nữ trẻ để chăm sóc bố. Bố đã vất vả nuôi chúng tôi, giờ cũng có điều kiện rồi. Ban đầu, bố phản đ;ối k;ịch l;iệt, nói rằng ông đã già rồi, không cần phải kết hôn lại nữa. Nhưng sau những cuộc trò chuyện dài đầy tình cảm, chúng tôi thuyết phục được ông....Ai ng;ờ đêm tân hôn....Đêm đó, tôi chợt tỉnh giấc vì tiếng động lạ phát ra từ căn phòng của bố. Tiếng thì thầm xen lẫn tiếng giường c/ót k/ét khiến tôi đ/ứng s/ững. Không thể nào... Bố tôi đã hơn bảy mươi, bị cao h;uyết áp, đ;au kh;ớp và suốt bao năm nay sống lặng lẽ như cái bóng. Vậy mà đêm tân hôn... lại có chuyện như thế xảy ra.
Nguyễn Văn Hải – bố tôi – năm nay đã ngoài 72 tuổi. Mẹ mất sớm khi tôi và em trai còn học cấp hai. Từ đó đến nay, ông một mình nuôi hai anh em khôn lớn, vừa làm cha vừa làm mẹ. Tôi – tên là Minh – nay đã có vợ con ổn định ở Sài Gòn. Em trai tôi – Dũng – thì làm kỹ sư cầu đường, đi suốt.
Mỗi lần về quê, tôi lại thấy bố già thêm một chút. Mái tóc bạc nhiều hơn, lưng còng hơn và đôi mắt cứ xa xăm nhìn về phía cánh đồng trống trải. Căn nhà ba gian ngày xưa từng đầy ắp tiếng cười, nay chỉ còn mỗi tiếng radio lẩm bẩm và tiếng gió lùa qua những khe cửa gỗ đã mục.
Tôi thương bố. Dũng cũng vậy. Nhiều lần anh em tôi nói chuyện với nhau rằng bố cô đơn quá. Nhưng ông vẫn cứng đầu: “Tao già rồi, sống thêm vài năm là cùng. Gái gú gì nữa, tụi bay lo chuyện vợ con của tụi bay đi.”
Nhưng nỗi cô đơn là thứ âm thầm giết chết con người. Tôi biết, có những đêm ông không ngủ được, cứ đi ra đi vào, bật quạt rồi lại tắt, như thể đang tìm một điều gì đó đã mất. Có lần ông cầm cái áo cũ của mẹ mà khóc – tưởng không ai thấy.
Sau nhiều lần bàn bạc, tôi và Dũng quyết định thuê người phụ nữ đến chăm sóc bố. Nhưng ở vùng quê, chuyện thuê người ở thì không có gì lạ, chứ để "cưới vợ mới cho bố" là cả một chuyện lớn. Dư luận sẽ xì xào. Họ hàng sẽ dị nghị. Nhưng chúng tôi chấp nhận.
Chúng tôi muốn tìm một người thật lòng. Không phải vì tiền, không phải vì danh nghĩa. Chỉ cần người đó có thể nấu cho ông bữa cơm nóng, nghe ông kể chuyện xưa, cùng ông uống ly trà mỗi chiều.
Và rồi, chúng tôi gặp chị Hường – một phụ nữ góa chồng, 32 tuổi, người cùng xã. Hường hiền lành, chăm chỉ, và quan trọng nhất: có lòng thương người. Cô không đòi hỏi gì nhiều, chỉ mong có chốn nương tựa.
Ban đầu bố tôi phản đối kịch liệt.
– Tao đã già, không cần đàn bà con gái gì hết! – ông gằn giọng, không thèm nhìn mặt hai đứa con trai.
Nhưng chúng tôi không bỏ cuộc. Tôi ngồi nói chuyện với bố cả buổi chiều hôm đó, nhắc lại những kỷ niệm cũ với mẹ, nhắc đến những ngày bố bệnh, không ai chăm. Tôi không khóc, nhưng mắt cay.
Dũng thì thực tế hơn: “Bố không lấy Hường thì tụi con vẫn phải thuê người. Mà thuê người ngoài thì ai biết họ chăm bố ra sao?”
Im lặng.
Rồi một tuần sau, bố gọi tôi vào phòng. Ông không nói gì, chỉ lặng lẽ đưa tấm ảnh mẹ cho tôi giữ.
– Tao đồng ý.
Chúng tôi không làm đám cưới rình rang. Chỉ là mâm cơm nhỏ, vài mâm cỗ mời họ hàng thân thiết. Bố mặc chiếc áo dài truyền thống cũ – vẫn còn thơm mùi long não. Cô Hường thì mặc áo dài tím nhạt, tóc vấn cao, trông rất nền nã.
Không ai cười to. Không ai chúc tụng lớn tiếng. Mọi thứ lặng lẽ, vừa đủ ấm áp. Như thể cả làng ai cũng hiểu, cũng thông cảm cho người đàn ông góa vợ hơn 30 năm nay mới có người “bạn đời”.
Tôi thấy ánh mắt bố hôm đó có gì đó khác. Một chút ngại ngùng, một chút hồi hộp... và cả một chút háo hức.
Sau tiệc cưới đơn sơ, tôi và Dũng ở lại một đêm rồi sẽ về lại thành phố. Nhưng khoảng gần 1 giờ sáng, tôi tỉnh giấc vì một âm thanh rất lạ – từ căn phòng bên cạnh, nơi bố và “vợ mới” đang ngủ.... Xem thêm tại bình luận

Address

193 Trung Kính, Yên Hòa, Cầu Giấy
Hanoi
100000

Telephone

+84375954992

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Beest Tin 247 posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share

Category