13/10/2025
Bác Sáng khẽ thò tay vào túi áo, cẩn thận lấy ra một tờ giấy đã ngả màu và một chiếc khăn mùi soa cũ. Bác đưa tờ giấy cho Mận, rồi từ từ mở chiếc khăn mùi soa, bên trong là một chiếc nhẫn vàng nhỏ nhắn, giản dị. Giọng bác khản đi:
“Trước lúc bà quên mất mình là ai, bà cảm nhận được sức khỏe của mình yếu đi nên đã đưa cho bác Hiền giữ hộ lá thư này và chiếc nhẫn. Bà dặn, bà già rồi nên chẳng biết lúc nào về với các cụ, chẳng may bà mất trước khi con lấy chồng thì nhờ bác Hiền đưa hộ cho con cái này.”
Mận run run đón lá thư từ tay bố, những ngón tay chạm vào nếp giấy đã sờn cũ. Nó cẩn trọng mở ra, đọc từng dòng chữ xiêu vẹo của bà, như nghe thấy giọng nói yêu thương, mộc mạc ngày nào của bà:
“Bà già, lẩm cẩm lú lẫn lắm rồi. Chẳng biết lúc nào về với các cụ. Chắc là chẳng kịp nhìn thấy cháu gái của bà lấy chồng, đẻ con rồi. Cả một đời lam lũ, bà chỉ dành dụm được có ngần này thôi. Khi nào Mận của bà lấy chồng, thì dùng làm của hồi môn, cho đỡ thiệt thòi với người ta, con nhé.”
Đọc xong những dòng chữ cuối cùng của bà, Mận nghẹn lại, cổ họng đắng ngắt, nước mắt cứ thế lã chã tuôn rơi, chảy dài trên gò má. Bác Sáng vòng tay qua vai con gái, khẽ vỗ về:
“Bà thương con nhiều lắm đấy, Mận à.”
--
🍁 "Có người đợi cơm" - Hạ Mer
🍁 Đặt sách tại đây: https://tinyurl.com/conguoidoicom-shopee