08/11/2025
7 NĂM LÀM KẺ ĐÓNG THẾ
Vợ tôi ngủ với tôi nhưng lại tưởng tượng ra người yêu cũ. Tôi, một thằng đàn ông từng là 'hotboy', đã phát hiện ra suốt 7 năm qua mình chỉ là KẺ ĐÓNG THẾ cho tình cũ của vợ, ngay trên chính chiếc giường của mình.
Anh Tú à, tôi không biết phải bắt đầu từ đâu để lột tả hết cái cảm giác này. Nó không phải là đau khổ. Nó là một sự CAY CÚ. Là NHỤC NHÃ. Là một cú tát trời giáng vào chính bản ngã đàn ông, vào cái thứ mà tôi luôn tự hào nhất: sự hấp dẫn giới tính của mình.
Để anh và mọi người hiểu, tôi phải nói rõ, tôi là một gã đàn ông có ngoại hình. Rất có ngoại hình.
Thời đại học, tôi là "hotboy" của cả khoa, thậm chí là của cả trường. Con gái theo tôi, yêu tôi, khóc vì tôi, nhiều không đếm xuể. Tôi cao 1m82, thân hình chuẩn, và đã có vài lời mời nghiêm túc để theo nghề người mẫu chuyên nghiệp. Tôi đi đến đâu, ánh mắt phụ nữ dán vào tôi đến đó. Thậm chí bây giờ, khi đã ngoài 30, đã là bố của một đứa trẻ, tôi ra đường vẫn khiến nhiều cô gái trẻ phải ngoái nhìn. Tôi nói ra không phải để khoe khoang, mà là để mọi người hiểu, tôi CHƯA BAO GIỜ thất bại trong việc chinh phục phụ nữ. Tôi là niềm khao khát của họ.
Và có lẽ vì "ăn" quá nhiều "sóng gió" tình trường, nên khi quyết định kết hôn, tôi đã làm một việc mà bạn bè tôi gọi là "điên rồ": Tôi chọn cưới một người phụ nữ... siêu xấu.
Vâng, anh không nghe nhầm đâu. Vợ tôi, nếu so với tôi, là một sự chênh lệch khập khiễng đến mức lố bịch. Da cô ấy ngăm đen, mắt một mí, gò má cao, vóc dáng không có gì đặc biệt. Khi tôi dắt cô ấy về ra mắt, mẹ tôi đã suýt ngất. Bạn bè tôi sững sờ. Họ hỏi tôi có bị bỏ bùa không.
Tôi chỉ cười. Tôi nghĩ mình đã quá khôn ngoan.
Tôi đã mệt mỏi với những cô gái đẹp. Họ đỏng đảnh, họ kiểm soát, họ ghen tuông, và xung quanh họ cũng có quá nhiều vệ tinh. Tôi cần một hậu phương vững chắc. Tôi cần một người vợ AN TOÀN. Một người vợ mà tôi biết chắc sẽ chỉ có mình tôi, sẽ tôn thờ tôi, sẽ biết ơn tôi vì đã "ban" cho cô ấy một người chồng như tôi. Tôi đã nghĩ, với nhan sắc của cô ấy, cô ấy sẽ không bao giờ dám "léng phéng". Đó là một sự bảo hiểm tuyệt đối.
Và 7 năm qua, tôi đã sống trong sự đắc thắng của lựa chọn "an toàn" đó. Cô ấy chăm con, lo việc nhà, đối nội đối ngoại đâu ra đấy. Cô ấy hiền lành, ít nói, và đặc biệt là không bao giờ ghen tuông vớ vẩn. Tôi đã tự mãn, nghĩ rằng mình đã tìm được "mảnh ghép hoàn hảo".
Cho đến tuần trước. Cú tát của định mệnh.
Tôi vô tình đọc được đoạn chat của cô ấy với con bạn thân nhất. Họ nói về tôi. Và về "người cũ" của cô ấy.
Anh Tú à, tôi đã đọc đi đọc lại cái dòng tin nhắn đó hàng trăm lần, và mỗi lần, máu trong người tôi lại sôi lên. Con bạn thân của cô ấy hỏi: "Mày sống với một người đẹp trai như chồng mày, có lúc nào thấy 'lệch' không?".
Và vợ tôi trả lời: "Nói thật với mày, 7 năm nay, nhiều lúc tao 'ngủ' với chồng tao... mà tao toàn nhắm mắt lại để tưởng tượng đó là Hắn (tên người yêu cũ của cô ấy). Phải làm thế tao mới 'lên' được. Chồng tao đẹp thật, nhưng tao không có cảm giác. Tao vẫn nhớ Hắn."
TÔI. KHÔNG. CÓ. CẢM. GIÁC.
CÔ ẤY DÙNG TÔI ĐỂ TƯỞNG TƯỢNG RA THẰNG KHÁC.
Anh hiểu cảm giác của tôi lúc đó không? Nó không phải là ghen. Nó là một sự SỈ NHỤC. Một thằng đàn ông như tôi, một "hotboy" mà bao người khao khát, lại phải trở thành công cụ tình dục, một kẻ đóng thế không hơn không kém, cho một thằng khốn kiếp nào đó trong quá khứ của vợ mình. Mà vợ mình là ai? Là người phụ nữ XẤU XÍ mà mình đã "cúi xuống" chọn để làm vợ!
Thế giới của tôi sụp đổ. Hóa ra, 7 năm qua, trong những giây phút ân ái thân mật nhất, khi tôi đang "làm việc" thì trong đầu cô ta lại là hình ảnh một thằng đàn ông khác. Hóa ra cái vẻ hiền lành, an phận đó là giả dối. Hóa ra tôi, với tất cả sự tự tin về ngoại hình và kỹ năng của mình, lại không bằng một "bóng ma" trong quá khứ của cô ta.
Sự kiêu hãnh của tôi bị giày xéo. Lòng tự trọng của tôi bị nghiền nát.
Tôi đã lôi cô ta ra nói chuyện. Lần đầu tiên trong 7 năm, tôi thấy cô ta không hiền lành. Cô ta khóc lóc, rồi cô ta gào lên, thừa nhận tất cả. Cô ta nói cô ta không cố ý, nhưng cô ta không kiểm soát được trái tim mình. Cô ta nói gã kia là "mối tình khắc cốt ghi tâm" mà cô ta không thể quên, dù gã đó đã bỏ cô ta để cưới người khác. Cô ta van xin tôi tha thứ, nói đó chỉ là "tư tưởng" chứ cô ta không hề "hành động".
"Ngoại tình tư tưởng" ư? Cái thứ đó còn kinh tởm hơn cả ngoại tình thể xác. Thể xác, người ta có thể "ăn bánh trả tiền" rồi quên. Đằng này là tâm hồn, là sự khao khát, là sự so sánh ngấm ngầm mỗi ngày.
Tôi cảm thấy bẩn thỉu. Tôi cảm thấy ghê tởm mỗi khi nhìn thấy cô ta. Tôi nhìn vào mâm cơm cô ta nấu cũng thấy ghê tởm. Tôi nhìn vào cái giường ngủ của chúng tôi cũng thấy ghê tởm. Tôi, kẻ chinh phục, lại là thằng bị lừa dối một cách cay đắng nhất.
Tôi muốn ly dị. Ngay lập tức. Tôi không thể hít thở chung một bầu không khí với người đàn bà đã chà đạp tôi như vậy.
Nhưng anh Tú à, nỗi nhục nhã nó còn lớn hơn. Giờ đây, tôi bị một thứ cảm giác khác nó hành hạ.
Thằng con trai tôi. Nó 4 tuổi. Tôi biết chắc chắn 100% nó là con tôi, là giọt máu của tôi. Nhưng từ hôm đó, tôi không thể ngừng việc... soi mói nó. Tôi cứ nhìn chằm chằm vào mặt nó, cố tìm xem nó có nét nào... giống cái thằng "Hắn" trong trí tưởng tượng của vợ tôi không.
Tôi biết điều này là bệnh hoạn. Là vô lý. Nhưng tôi không kiểm soát được. Tôi bị ám ảnh. Tôi ám ảnh rằng ngay cả khi "tạo ra" con tôi, có khi nào cô ta cũng đang... tưởng tượng đến gã kia không? Và cái ý nghĩ đó làm tôi muốn phát điên. Tình yêu của tôi dành cho con trai mình bỗng nhiên bị xen vào một sự ngờ vực, một sự ghê tởm do chính tôi tự tạo ra.
Tôi đang ê chề, nhục nhã, và cay cú tột độ. Tôi đã nghĩ mình là người "ban ơn" trong cuộc hôn nhân này, hóa ra tôi mới là thằng HỀ. Một thằng hề đẹp mã, bị một con mụ xấu xí dắt mũi suốt 7 năm trời.
Giờ tôi phải làm sao đây? Ly dị là chắc chắn rồi. Nhưng làm sao để tôi bước ra khỏi cuộc hôn nhân này mà không mang theo nỗi nhục nhã này? Làm sao để tôi giải thích với gia đình, bạn bè? Rằng "Tôi bỏ vợ vì cô ta tưởng tượng ra thằng khác khi ngủ với tôi"? Họ sẽ cười vào mặt tôi. Cái thằng "hotboy" kiêu ngạo ngày nào giờ lại thảm bại dưới tay một người vợ "an toàn".
Và quan trọng nhất, tôi phải làm sao để nhìn mặt con trai tôi mà không bị cái bóng ma của gã đàn ông kia ám ảnh?
Tôi thật sự bế tắc trong vũng lầy của sự sỉ nhục này.
[HỘP ĐEN - Nơi bạn được trút bỏ]
🖤 Đừng gồng mình chịu đựng nữa! Hãy trút vào đây! Gần nửa triệu độc giả vẫn đang ở đây, bên bạn, lắng nghe và cho bạn những lời khuyên chân tình, thiết thực.
💌 Rất nhiều những cái ôm dành cho sự dũng cảm bạn đã dám nói ra, viết ra thay vì nuốt giấu giữ trong lòng bạn.
✍️ Lưu ý:
Tôi có thể biên tập lại câu chuyện của bạn sao cho mạch lạc, dễ hiểu hơn trước khi đăng tải.