Trần Trọng Vinh - Life Coach

Trần Trọng Vinh - Life Coach Contact information, map and directions, contact form, opening hours, services, ratings, photos, videos and announcements from Trần Trọng Vinh - Life Coach, Digital creator, Vườn Tùng Tinh hoa viên, Hanoi.

Chào mừng đến với Trần Trọng Vinh – Life Coach!
Đây là nơi chia sẻ những câu chuyện truyền cảm hứng, chiến lược phát triển bản thân và các bài học quý giá giúp bạn vượt qua thử thách và đạt được mục tiêu trong cuộc sống.

Phần 6 – Đứa Trẻ Nhặt Được Cuốn Sổ“Không ai dạy con viết để chữa lành. Con chỉ viết… vì chẳng ai chịu nghe con nói.”Hè n...
02/08/2025

Phần 6 – Đứa Trẻ Nhặt Được Cuốn Sổ

“Không ai dạy con viết để chữa lành. Con chỉ viết… vì chẳng ai chịu nghe con nói.”

Hè năm lớp 6.
Mẹ đưa tôi về quê ngoại chơi, bảo rời xa máy tính một thời gian.

Ngoại ở gần một cái hồ nhỏ. Người lớn gọi là “hồ Bình Yên”, nhưng tôi nghĩ họ chỉ bịa ra để hồ nghe lạ tai.

Mỗi sáng, tôi thấy người ta tới đó, im lặng. Ngồi. Không nói gì.

Tôi không hiểu. Sao người ta lại không làm gì?

Một sáng, tôi đang chơi đuổi bắt thì thấy trong bụi cây có cái gì thò ra.
Là một cuốn sổ. Cũ. Mép giấy nhàu.
Tôi mở ra xem.
Toàn chữ của người lớn. Dài ngoằng. Buồn buồn.

Tôi chẳng hiểu lắm. Nhưng có một trang trống. Tôi lấy bút, viết vào đó:

“Hôm nay mẹ mắng. Con ghét mẹ.
Nhưng nếu mẹ đi xa thì con sẽ buồn.”

(Viết xong rồi xé trang, giấu vào túi áo. Trang trong sổ thì để trắng lại như cũ.)

Tối đó, tôi không giận mẹ nữa.

Hôm sau, tôi viết tiếp:

“Con ước có ai đó lắng nghe con.
Nhưng con cũng sợ nếu người ta cười.”

Vẫn không để lại trong sổ. Lại xé, lại giấu.

Tôi viết suốt cả mùa hè. Viết trên bìa vở cũ, mặt sau tờ lịch, bao bánh snack.

Tôi không cho ai biết.
Chỉ biết rằng viết xong, lòng nhẹ hơn.
Không phải vì ai an ủi. Mà vì có một nơi tôi không cần phải diễn.

Mười năm sau, tôi quay lại hồ.

Cuốn sổ không còn trong bụi cây nữa. Nhưng gốc cây ấy vẫn đó. Phiến đá cũ vẫn ở đó.

Tôi ngồi xuống.
Và lần đầu tiên, tôi viết thẳng lên phiến đá, dòng đầu tiên:

“Tôi đã lớn lên nhờ những dòng chữ mình từng viết trong im lặng.”

Không ai dạy tôi viết để sống thật.
Nhưng hồ ấy, mùa hè ấy, đã dạy tôi cách lắng nghe chính mình.

Phần 5 – Người Không Viết“Tôi từng nhận được cuốn sổ ấy. Nhưng tôi không viết. Tôi đã chối bỏ cơ hội của chính mình.”Tôi...
27/07/2025

Phần 5 – Người Không Viết

“Tôi từng nhận được cuốn sổ ấy. Nhưng tôi không viết. Tôi đã chối bỏ cơ hội của chính mình.”

Tôi không phải kiểu người thích viết lách. Tôi cũng chẳng tin vào mấy thứ gọi là “chữa lành”, “thức tỉnh”, hay “tự vấn”.

Tôi 42 tuổi. Ly dị. Hai đứa con sống với mẹ nó.
Tôi làm việc, về nhà, uống bia, ngủ. Vòng lặp như cái đồng hồ hỏng.

Mấy thằng bạn thì bảo:

“Mày cần phải biết tha thứ cho mình.”
Tôi cười nhạt. Tha thứ? Tôi còn chưa biết phải ghét cái gì cho đúng.

Một buổi sáng, trời âm u, tôi đi bộ ngang hồ.

Không hiểu vì sao lại dừng lại. Có một cuốn sổ trong hốc đá.
Tò mò. Mở ra.

Toàn là mấy câu linh tinh:

“Tôi từng muốn biến mất.”
“Tôi sợ người ta nhìn thấy con người thật của mình.”
“Tôi đang tập viết ra điều mình giấu trong lòng.”

Tôi định cười. Nhưng ngón tay cứ giữ chặt trang giấy.

Tôi mang cuốn sổ về nhà.
Đặt trên bàn suốt một tuần. Không viết một chữ.
Mỗi lần cầm bút lên, có cái gì đó trong cổ họng nghẹn lại.

Tôi thấy mình muốn viết, nhưng lại thấy sợ.
Viết rồi thì sao? Có thay đổi được gì không?

Ngày thứ tám, tôi lặng lẽ mang sổ trả lại chỗ cũ.
Không viết. Không để lại dấu vết.

Tôi cảm thấy… xấu hổ.

Nhiều tháng sau, tôi quay lại hồ.
Cuốn sổ vẫn ở đó. Trang mới đã đầy.

Tôi không chạm vào. Chỉ ngồi xuống phiến đá.

Rồi, như một phản xạ, tôi rút ví ra, lấy một tờ hóa đơn cũ, và viết sau lưng:

“Tôi không muốn tha thứ.
Nhưng tôi cũng không muốn khổ nữa.”

Tôi gấp tờ giấy, nhét vào giữa cuốn sổ. Không ký tên. Không đề ngày.

Và lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi thấy mình không hoàn toàn đóng kín nữa.

🕯 Có những người không viết gì suốt cả đời. Nhưng chỉ cần một lần dám thừa nhận, họ bắt đầu bước qua được chính mình.

Phần 4 – Người Gác Hồ“Tôi không hỏi anh là ai. Tôi chỉ nhận ra: người đến hồ này đều đang tìm cách sống lại.”Tôi sống ở ...
26/07/2025

Phần 4 – Người Gác Hồ

“Tôi không hỏi anh là ai. Tôi chỉ nhận ra: người đến hồ này đều đang tìm cách sống lại.”

Tôi sống ở đây từ trước khi người ta gọi nơi này là “hồ Bình Yên”.

Khi ấy, nó chỉ là một cái hồ nhỏ, nước đục, không tên. Không ai tắm, chẳng ai câu, cũng hiếm người ghé qua. Vậy mà tôi cứ lui tới mỗi sáng. Lúc 5h, lúc 4h45, lúc cả khi trời còn chưa sáng nổi.

Không vì tập thể dục. Không vì sở thích.
Mà vì tôi không còn nơi nào để đi.

Cách đây bảy năm…

Vợ tôi mất. Tai nạn. Cô ấy ngồi phía ghế phụ, tôi là người cầm lái.

Cảnh sát bảo tôi không sai.
Nhưng tôi biết, lẽ ra tôi đã dừng lại vài giây trước đó để chỉnh kính chiếu hậu, thì cô ấy đã không chết.

Tôi không tìm đến cái chết. Nhưng tôi ngừng sống từ ngày hôm đó.

Sáng nọ, tôi bước ra bờ hồ. Mặt trời chưa lên.
Tôi mang theo một cuốn sổ trắng. Không định viết gì. Chỉ muốn giả vờ đang làm gì đó. Như thể viết là một hành động sống – dù tôi không còn tin mình đang sống.

Tôi viết đại:

“Tôi ghét bản thân mình.
Nhưng tôi cũng không biết cách tha thứ.”

Viết xong, tôi gấp sổ lại và bỏ vào hốc đá gần gốc cây cổ thụ.

Không định quay lại.

Nhưng tôi đã quay lại. Hôm sau.
Rồi hôm sau nữa.

Một tuần sau, có người đã viết thêm vào đó. Không rõ ai. Chữ khác tôi.

“Tôi thấy mình giống cha tôi. Dù tôi đã từng thề sẽ không như ông.”

Tôi không biết điều gì đã xảy ra sau đó. Nhưng cuốn sổ… cứ có thêm chữ.

Tôi không viết thêm, chỉ lặng lẽ canh giữ nó.
Dọn cỏ quanh hốc đá. Tránh nước mưa thấm.
Đặt thêm tờ giấy mới khi hết.

Tôi trở thành một người gác hồ vô danh, chỉ để giữ cho một cuốn sổ không bị quên lãng.

Rồi một ngày, tôi thấy cậu trai trẻ ngồi ở phiến đá. Gương mặt ấy… tôi từng thấy trong gương. Ánh mắt ấy… tôi từng mang mỗi sáng.

Tôi bước đến. Không cần hỏi. Chỉ cần nói:

“Yên bình không đến khi cháu chạy trốn.
Nó đến khi cháu dám nhìn thẳng vào điều khiến cháu bất an.”

Cậu gật đầu. Tôi bước đi.

Tôi không hỏi tên cậu là gì. Cậu cũng không biết tôi từng là người viết dòng đầu tiên trong cuốn sổ ấy.

Chuyện đó không quan trọng.

Vì những người đến hồ này không cần biết người gác hồ là ai.
Họ chỉ cần biết:
Ở đây, họ có thể viết. Và có thể bắt đầu sống lại.

Tôi không cứu ai cả. Tôi chỉ giữ yên một nơi cho người ta tự cứu mình.

Tuần qua bạn đã mệt mỏi, bối rối, loay hoay, nhưng bạn không bỏ cuộc.Bạn vẫn thức dậy, vẫn làm việc, vẫn cố gắng để trở ...
05/07/2025

Tuần qua bạn đã mệt mỏi, bối rối, loay hoay, nhưng bạn không bỏ cuộc.
Bạn vẫn thức dậy, vẫn làm việc, vẫn cố gắng để trở nên tốt hơn.

Bạn xứng đáng được tự hào vì chính mình.

Hãy viết xuống 3 điều bạn biết ơn nhất trong tuần này, nhỏ thôi cũng được:

- Một người bạn nhắn tin hỏi thăm
- Một bữa cơm ấm áp
- Một buổi sáng không trễ giờ

Lòng biết ơn là chiếc chìa khóa mở ra những điều tốt đẹp hơn trong tuần tới.

05/07/2025

Sự nhất quán trong hành động chính là nền tảng đưa tổ chức vươn lên dẫn đầu.

Bạn từng bắt đầu vì người khác, điều đó không sai.Nhưng rồi bạn nhận ra:Bạn chỉ có thể đi đến cuối hành trình nếu bạn đi...
04/07/2025

Bạn từng bắt đầu vì người khác, điều đó không sai.
Nhưng rồi bạn nhận ra:
Bạn chỉ có thể đi đến cuối hành trình nếu bạn đi vì chính mình.

Không ai có thể chạy thay bạn.
Không ai cảm nhận được sự thay đổi trong bạn bằng chính bạn.

🌻 Vậy nên hôm nay, tiếp tục đi. Nhưng lần này, vì bạn.

Bạn không cần phải vội vã chứng minh điều gì.Bạn không cần phải chạy đua với ai cả.Bạn chỉ cần sống đúng với giá trị của...
03/07/2025

Bạn không cần phải vội vã chứng minh điều gì.
Bạn không cần phải chạy đua với ai cả.
Bạn chỉ cần sống đúng với giá trị của mình.

Cây đến mùa sẽ trổ hoa, và người sống đúng, sớm muộn gì cũng tỏa sáng.

Hãy kiên nhẫn với hành trình của bạn. Vì bạn đang đi đúng hướng.

Hồi nhỏ, chúng ta được dạy rằng: ai điểm cao là giỏi.Nhưng khi lớn lên, bạn sẽ nhận ra:Sự trưởng thành không nằm ở điểm ...
02/07/2025

Hồi nhỏ, chúng ta được dạy rằng: ai điểm cao là giỏi.
Nhưng khi lớn lên, bạn sẽ nhận ra:
Sự trưởng thành không nằm ở điểm số, mà ở cách bạn đứng dậy sau thất bại.

Đừng để quá khứ giam cầm tương lai.
Bạn không bị định nghĩa bởi những điều từng không làm được.

Mỗi ngày là cơ hội để viết lại phiên bản tốt hơn của chính mình.

Bạn chưa giỏi cũng chẳng saoKhông ai trở nên phi thường trong một đêm.Tất cả những người giỏi bạn ngưỡng mộ, đều từng là...
01/07/2025

Bạn chưa giỏi cũng chẳng sao

Không ai trở nên phi thường trong một đêm.
Tất cả những người giỏi bạn ngưỡng mộ, đều từng là người mới bắt đầu, đầy vụng về và thiếu tự tin.

Điều quan trọng không phải là bạn đã giỏi chưa. Điều quan trọng là bạn có dám tiếp tục, dù chưa giỏi không?

Bạn chỉ cần tiến 1%, mỗi ngày. Sau 1 năm, bạn đã thay đổi 37 lần con người hiện tại.

Kiên trì không ồn ào. Nhưng nó thay đổi tất cả.

Cây sẽ không ra hoa nếu không vươn mình lên khỏi mặt đất.Bạn cũng vậy, nếu chỉ ngồi chờ “đến mùa”, thì có thể, chẳng mùa...
30/06/2025

Cây sẽ không ra hoa nếu không vươn mình lên khỏi mặt đất.
Bạn cũng vậy, nếu chỉ ngồi chờ “đến mùa”, thì có thể, chẳng mùa nào đến cả.

Bạn có thể sâu sắc, có thể tài năng, nhưng nếu không bắt tay vào làm, tất cả chỉ là tiềm năng bỏ quên.

Đừng nhầm sự chờ đợi với sự trì hoãn.
Hành động mới là thứ biến giấc mơ thành sự thật. Bắt đầu đi, dù chỉ là một bước nhỏ. Hãy làm, rồi chỉnh sửa dần.

Bạn không cần hoàn hảo để bắt đầu, nhưng phải bắt đầu để có ngày chạm đến phiên bản hoàn hảo của mình.

“Những đứa trẻ học giỏi ngày xưa… giờ thành người bình thường?”Nghe có vẻ đáng tiếc. Nhưng khoan, bạn có chắc đó là thất...
30/06/2025

“Những đứa trẻ học giỏi ngày xưa… giờ thành người bình thường?”

Nghe có vẻ đáng tiếc. Nhưng khoan, bạn có chắc đó là thất bại?

Tôi thì không nghĩ vậy. Rất nhiều người từng là một trong số những “đứa học giỏi ngày xưa”. Và tôi quen rất nhiều người như thế.

Họ giờ là ai?
Là bác sĩ làm việc 12 tiếng một ngày nhưng vẫn cười khi về nhà.
Là cô giáo vùng cao, ngày ngày dạy chữ trong lớp học mưa dột, nhưng ánh mắt vẫn ấm như nắng.
Là kỹ sư, nhân viên văn phòng, người mẹ bỉm sữa, anh chủ tiệm bánh nhỏ…

Không ai nổi bật cả. Nhưng tất cả đều đang sống tử tế, sống có ích, không xin ai, không làm phiền ai, không bỏ cuộc trước đời.

Vậy tại sao lại gọi họ là “bình thường”?

Học giỏi không phải tội lỗi.
Thật dễ để mỉa mai những đứa trẻ từng đứng nhất lớp mà giờ “chẳng hơn ai”. Nhưng thử hỏi: Có bao nhiêu người dùng được chính nền tảng học tập ngày xưa để bước qua khó khăn, để tự học lại mọi thứ khi thất nghiệp, để hiểu và lắng nghe người khác bằng một cái đầu biết suy nghĩ?

Điểm số không quyết định cuộc đời, đúng.
Nhưng việc từng nghiêm túc với học tập, từng có kỷ luật và nỗ lực, là điều không nên bị xem nhẹ.

Bạn nghĩ học giỏi thì sẽ được trải thảm đến thành công ư? Không.
Người học giỏi cũng phải vật lộn, cũng va vấp, cũng bị từ chối, thất bại, lạc hướng như bất kỳ ai khác. Nhưng nếu có điều gì giúp họ trụ lại được, thì chính là kỷ luật, khả năng thích nghi và thói quen không bỏ cuộc, thứ họ đã học từ thời còn ôn thi trong bóng đèn bàn mỗi đêm.

Tôi chỉ sợ một điều…
Là chúng ta đang cổ vũ cho sự dễ dãi.
Rằng không cần học hành, không cần cố gắng, rồi cuộc sống sẽ có đường riêng cho mỗi người.

Nghe có vẻ “hiểu đời”. Nhưng sự thật là, ai cũng có thể thành công, nhưng không ai thành công nhờ may mắn mãi mãi.

Vì vậy, đừng coi thường những đứa trẻ học giỏi.
Chúng không đáng bị gọi là “hết thời”.
Chúng chỉ đang trưởng thành theo cách thầm lặng hơn bạn tưởng.

Và bạn biết không,
Sống một cuộc đời bình thường nhưng trọn vẹn, sạch sẽ, tự lực, là điều rất phi thường.
Trần Trọng Vinh

Làm sao để xây dựng một sự nghiệp vững vàng?Làm sao để sống một cuộc đời đáng tự hào?Không phải nhờ những khoảnh khắc bù...
28/06/2025

Làm sao để xây dựng một sự nghiệp vững vàng?
Làm sao để sống một cuộc đời đáng tự hào?

Không phải nhờ những khoảnh khắc bùng nổ nhất thời, mà nhờ những hành động nhỏ được lặp lại mỗi ngày.

- Kiên định.
- Nhẫn nại.
- Từng bước một.

Chính những chiến thắng nhỏ, tưởng như không đáng kể, khi tích lũy đủ lâu sẽ tạo nên kết quả phi thường.

Dù bạn đang theo đuổi sự nghiệp, sức khỏe, gia đình hay hành trình tinh thần, hãy luôn nhớ rằng: thành tựu lớn luôn được tạo nên từ những bước đi nhỏ.

…Cứ tiếp tục…Mỗi ngày một chút. Bạn sẽ ngạc nhiên khi thấy mình đã đi xa trên hành trình của mình. Trần Trọng Vinh

Address

Vườn Tùng Tinh Hoa Viên
Hanoi
11811

Telephone

+84377888988

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Trần Trọng Vinh - Life Coach posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share