
02/08/2025
Phần 6 – Đứa Trẻ Nhặt Được Cuốn Sổ
“Không ai dạy con viết để chữa lành. Con chỉ viết… vì chẳng ai chịu nghe con nói.”
Hè năm lớp 6.
Mẹ đưa tôi về quê ngoại chơi, bảo rời xa máy tính một thời gian.
Ngoại ở gần một cái hồ nhỏ. Người lớn gọi là “hồ Bình Yên”, nhưng tôi nghĩ họ chỉ bịa ra để hồ nghe lạ tai.
Mỗi sáng, tôi thấy người ta tới đó, im lặng. Ngồi. Không nói gì.
Tôi không hiểu. Sao người ta lại không làm gì?
Một sáng, tôi đang chơi đuổi bắt thì thấy trong bụi cây có cái gì thò ra.
Là một cuốn sổ. Cũ. Mép giấy nhàu.
Tôi mở ra xem.
Toàn chữ của người lớn. Dài ngoằng. Buồn buồn.
Tôi chẳng hiểu lắm. Nhưng có một trang trống. Tôi lấy bút, viết vào đó:
“Hôm nay mẹ mắng. Con ghét mẹ.
Nhưng nếu mẹ đi xa thì con sẽ buồn.”
(Viết xong rồi xé trang, giấu vào túi áo. Trang trong sổ thì để trắng lại như cũ.)
Tối đó, tôi không giận mẹ nữa.
Hôm sau, tôi viết tiếp:
“Con ước có ai đó lắng nghe con.
Nhưng con cũng sợ nếu người ta cười.”
Vẫn không để lại trong sổ. Lại xé, lại giấu.
Tôi viết suốt cả mùa hè. Viết trên bìa vở cũ, mặt sau tờ lịch, bao bánh snack.
Tôi không cho ai biết.
Chỉ biết rằng viết xong, lòng nhẹ hơn.
Không phải vì ai an ủi. Mà vì có một nơi tôi không cần phải diễn.
Mười năm sau, tôi quay lại hồ.
Cuốn sổ không còn trong bụi cây nữa. Nhưng gốc cây ấy vẫn đó. Phiến đá cũ vẫn ở đó.
Tôi ngồi xuống.
Và lần đầu tiên, tôi viết thẳng lên phiến đá, dòng đầu tiên:
“Tôi đã lớn lên nhờ những dòng chữ mình từng viết trong im lặng.”
Không ai dạy tôi viết để sống thật.
Nhưng hồ ấy, mùa hè ấy, đã dạy tôi cách lắng nghe chính mình.