25/07/2025
12 năm biết chồng ngo//ại t//ình, vợ vẫn im lặng, khi chồng h/ấp h/ối, vợ nói một câu khiến anh ta t/ái m/ặt...
Trong suốt 12 năm hô//n nh//ân, Hạnh chưa bao giờ nói ra sự thật mà cô biết. Người ngoài nhìn vào cứ nghĩ cô may mắn khi lấy được chồng thành đạt, có nhà lầu xe hơi, con cái ngoan ngoãn. Nhưng chỉ mình Hạnh hiểu rõ, trái tim cô đã ch///ết từ lâu.
Ngày phát hiện chồng ngo///ại t///ình, Hạnh vừa sinh con gái thứ hai được bốn tháng. Đêm đó, cô thức dậy pha sữa cho con thì không thấy chồng nằm bên cạnh. Đi qua phòng làm việc, Hạnh thấy anh đang thì thầm gọi video với một cô gái trẻ. Giọng anh nhẹ nhàng, dịu dàng, những câu nói mà cả đời này cô chưa từng được nghe. Hạnh đứng đó, tay siết chặt bình sữa đến mức các đốt ngón tay trắng bệch. Nhưng cuối cùng, cô lẳng lặng quay về phòng, không nói một lời.
Từ đó, anh vẫn tiếp tục mối q//uan h//ệ ấy, rồi thêm nhiều cô gái khác nữa. Hạnh biết hết. Nhưng cô im lặng. Cô không đ///ánh gh/////en, không kh/óc ló/c, không trá///ch m////óc. Cô chỉ chăm chỉ đi làm, nuôi dạy hai con và dành dụm tiền riêng. Thỉnh thoảng, khi nghe mấy người bạn kể chuyện gia đình, cô chỉ cười bu/ồn: “Mình sống vì con thôi.”
Anh vẫn cho cô tiền hàng tháng, vẫn đưa gia đình đi du lịch, vẫn chụp những bức ảnh gia đình hạnh phúc đăng Facebook. Còn cô, sau những bức ảnh ấy, lại quay về căn phòng của riêng mình, nằm co ro đến sáng.
12 năm trôi qua, sức khỏe anh đột nhiên su//y sụ//p vì UT ga//n gi//ai đo//ạn cu//ối. Căn b//ệnh đến nhanh như cách anh từng lạn/h nh/ạt với cô. Nằm trên giường bệ//nh, anh gầ//y rộ//c, da và//ng v//ọt. Mỗi lần mở mắt, anh chỉ thấy vợ ngồi bên cạnh, lặng lẽ lau người, đút từng thìa cháo, đổ từng bô nước tiểu. Cô không kh/óc, cũng không trá//ch mó//c. Ánh mắt cô trống rỗng, bình thản đến đá//ng s//ợ.
Ngày anh sắp m//ất, ngư//ời tì///nh cũng đến thăm. Cô gái ấy trẻ trung, ăn mặc sành điệu, bước vào phòng bệnh với đôi giày cao gót vang lên lạnh lẽo giữa hành lang. Nhưng khi thấy Hạnh đang ngồi bên giường, cô ta khựng lại, rồi quay người bỏ đi. Không ai dám tra//nh già//nh với một người phụ nữ đã im lặng 12 năm, chịu đựng đủ mọi ca//y đắ//ng mà vẫn ở lại chăm sóc chồng đến giây phút cuối cùng.
Anh mấp máy môi, gọi tên vợ. Giọng anh yế/u ớ/t như sợi chỉ:
– Em… lại đây… Anh… x/in l/ỗi…
Hạnh đứng dậy, bước tới, nhẹ nhàng nâng đầu anh lên đặt lên gối. Cô nhìn anh, đôi mắt vẫn bình thản nhưng sâu thẳm là cả một trời u ám:
– Anh muốn nói gì?
Anh thở dốc, cố gắng nuốt nước bọt khô khốc:
– Anh biết… anh có l/ỗi… Anh xi/n lỗ/i vì tất cả… Em vẫn… yêu anh… đúng không?
Hạnh khẽ cười. Nụ cười nhạt nhòa như sương sớm:
– Yêu anh à?
Anh gật đầu yế//u ớ//t, đôi mắt ầng ậc nước, bàn tay ru//n rẩ//y níu lấy tay cô. Trong khoảnh khắc ấy, anh nghĩ mình vẫn là cả thế giới của cô, vẫn là người đàn ông mà cô sẵn sàng h/y sin/h tất cả.
Nhưng Hạnh cúi sát xuống, thì thầm bên tai chồng một câu mà cả đời này anh không thể nào quên...
- ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇👇👇