
15/05/2025
Hai tuần sau vụ bắt cóc, Lâm Tịch Du dần hồi phục cả thể chất lẫn tinh thần. Nhưng điều cô không ngờ là, từ sau biến cố đó, Thẩm Kình như... biến mất.
Anh không nhắn tin, không gọi điện, cũng không đến đón cô tan làm như thường lệ.
Cô hỏi dì Lý, dì chỉ lắc đầu, bảo: “Cậu Thẩm bận xử lý vài việc riêng.”
Tịch Du nghiến răng. Lần này cô quyết không chờ bị động nữa.
"Lần nào cũng là anh âm thầm biến mất, rồi lại tự quay về như chưa có gì xảy ra..."
Đêm đó, cô quyết định tự mình đến căn hộ cũ nơi anh từng ở. Nhưng khi đến nơi, cửa khoá. Hộp thư cũng trống không. Cả căn nhà im lặng như chưa từng có ai sống ở đó.
Tối hôm sau.
Khi vừa bước ra khỏi công ty, điện thoại cô nhận được một tin nhắn:
"20h. Đài thiên văn trên đỉnh Nam Sơn. Em phải đến. – Thẩm Kình."
Cô trừng mắt nhìn dòng chữ. Lẽ ra phải giận. Nhưng trái tim lại đập mạnh không kiềm chế.
20:00 – Đài thiên văn Nam Sơn
Trời tháng Bảy trong veo, không mây, gió mát.
Tịch Du bước lên từng bậc cầu thang, trong lòng hồi hộp. Cửa kính đài thiên văn tự động mở ra, bên trong không bật đèn — chỉ có ánh sáng từ các vì sao chiếu xuống qua mái vòm lớn mở toang.
Ở giữa sân kính, một bàn nhỏ được phủ khăn trắng, hai ly champagne đặt gọn gàng.
Và anh — Thẩm Kình — mặc sơ mi đen, vest xám tro chỉnh tề, đang đứng chờ cô.
Ánh sáng từ các vì sao đổ xuống làm đôi mắt anh sâu thẳm như vũ trụ.
“Lâm Tịch Du.” – Anh gọi tên cô bằng giọng trầm ấm, như bao lần trước.
“Anh biến mất làm gì?” – Cô hỏi, mắt rưng rưng.
“Chỉ để chuẩn bị điều này cho em.”
Anh bước lên một bước, rồi... quỳ xuống.
Hộp nhẫn nhỏ được mở ra — bên trong là chiếc nhẫn kim cương hình giọt nước, lấp lánh như sao.
“Anh từng nghĩ mình là người sống trong bóng tối, không thể yêu, không thể có một gia đình.”
“Nhưng em bước vào cuộc đời anh — mang theo ánh nắng, nụ cười, và sự bướng bỉnh điên cuồng nhất từng có.”
“Anh từng mất phương hướng, từng nghĩ rời xa là tốt nhất. Nhưng giờ, anh chỉ muốn sống một cuộc đời bình thường — mỗi sáng ăn sáng với em, mỗi tối ôm em ngủ.”
“Làm vợ anh nhé, Lâm Tịch Du.”
Không gian lặng đến mức nghe được tiếng tim cô đập.
Tịch Du rơi nước mắt, nhưng nụ cười lại sáng rực như sao trời.
Cô chìa tay ra:
“Đồ ngốc... sao còn phải hỏi... Em đã chờ câu này từ lần đầu anh gọi em là 'công chúa nhỏ' rồi.”
Anh đeo nhẫn cho cô, đứng dậy kéo cô vào lòng — hôn lên trán, rồi siết cô thật chặt như thể không bao giờ buông nữa.
Ngoài trời, một vì sao băng chợt lướt ngang.
Ba tháng sau – Đám cưới của họ
Khách sạn Thịnh Khang – tầng cao nhất được bao trọn cho hôn lễ.
Chủ đề đám cưới là: "Bảo vệ em, yêu em", đúng như tên câu chuyện họ đã cùng viết nên.
Tịch Du mặc váy cưới đuôi cá lộng lẫy, ôm sát thân người thon gọn. Tóc búi cao, điểm thêm hoa baby trắng.
Thẩm Kình mặc tuxedo đen đơn giản nhưng sang trọng. Anh không cài hoa cài áo — vì cô dâu đã nói: “Anh là bông hoa đẹp nhất rồi.”
Khi hai người bước vào lễ đường, tất cả ánh mắt đều dõi theo — không chỉ vì họ đẹp đôi, mà vì những ánh nhìn giữa họ… đã đủ viết nên một bản tình ca.
Cha cô – Lâm tổng – trao tay cô cho Thẩm Kình, nhỏ giọng nói:
“Tôi giao con bé cho cậu. Cả đời này, cậu không được để nó rơi nước mắt một lần nữa.”
Thẩm Kình gật đầu. Anh cúi người:
“Con hứa, bác trai.”
Trong lời thề nguyện, anh nhìn sâu vào mắt Tịch Du:
“Nếu có kiếp sau, anh vẫn sẽ là người đứng giữa thế giới và mọi nguy hiểm… để che chở cho em.”
Cô mỉm cười:
“Còn em… sẽ là người đứng sau anh, vững vàng và tin tưởng.”
Tiếng vỗ tay vang lên. Nụ hôn dài, nhẹ nhàng mà mãnh liệt.
Hôn lễ kết thúc bằng ánh đèn pháo hoa trên sân thượng.
Cô ôm anh, thì thầm vào tai:
“Giờ thì… anh không được biến mất nữa đấy.”
Anh cười, ghì chặt cô trong lòng:
“Cả đời này, em chạy cũng không thoát đâu.”
Hết Chương 14 – Lời cầu hôn giữa những vì sao (Bộ Truyện: Bảo Vệ Em, Yêu Em - Tác giả: Tâm Như)
Ngoại truyện – Có một ông chồng tên Thẩm Kình
1 | Thẩm tổng phiên bản “chồng nhà người ta”
Từ sau đám cưới, mọi người trong tập đoàn Lâm thị râm ran truyền tai nhau một chuyện: “Vệ sĩ truyền kỳ” Thẩm Kình nay đã chuyển nghề… làm “chồng quốc dân”!
Lý do?
Thẩm tổng – người đàn ông lạnh lùng trong công việc – giờ đây mỗi ngày đều xuất hiện đúng 5 giờ chiều tại bãi đỗ xe công ty vợ.
Không trễ một phút.
Lúc đầu nhân viên còn nghĩ: “Chắc tiện đường.”
Đến khi thấy anh mang giày bệt cho vợ, xách túi, mở cửa xe, chỉnh dây an toàn rồi mới nổ máy, thì ai nấy đều ngậm miệng.
Cô thư ký trẻ từng vô tình hỏi đùa:
“Anh Thẩm, anh sợ chị Tịch Du à?”
Thẩm Kình cười nhạt: “Không sợ. Là yêu quá thì chiều thôi.”
Sáng hôm sau, trên bàn thư ký có thêm... một thùng dâu tây, ghi thiệp:
“Ăn nhiều dâu, bớt hóng chuyện.” – Thân ái, Thẩm Kình.
2 | “Nụ hôn buổi sáng là nghi thức sống còn”
Mỗi sáng, dù có họp sớm, có lịch công tác hay trời mưa bão — Thẩm Kình nhất định phải hôn tạm biệt vợ trước khi ra khỏi cửa.
Một lần, Lâm Tịch Du mải ngủ, không để ý.
Anh dừng lại bên giường, cúi xuống khẽ nói:
“Em không hôn anh, anh ra đường dễ lạc lắm đấy.”
Tịch Du mắt nhắm mắt mở, đưa tay túm cổ áo anh kéo lại:
“Thế này đã đủ định hướng chưa?”
Đáp lại là một nụ hôn sâu hơn cả mức cần thiết.
Kết quả: anh đi làm muộn 15 phút, nhưng vẻ mặt lại hài lòng như thắng trận.
3 | Khi ông chồng cưng chiều quá hóa “thảm họa”
Một ngày nọ, trong bếp.
Tịch Du: “Anh, em thèm bánh ngọt lắm.”
Thẩm Kình (đang rửa rau, mặc tạp dề hồng có thỏ con): “Anh làm.”
20 phút sau, căn bếp trông như hiện trường chiến tranh. Lò nướng kêu cảnh báo, bột mì bay như tuyết giữa tháng Sáu.
Khi chiếc bánh được đưa ra bàn, Tịch Du nuốt nước mắt ăn một miếng, cười gượng:
“Ừm… mùi giống… khói… với tình yêu.”
Thẩm Kình nghiêm túc: “Được rồi. Lần sau anh gọi thợ bánh đến dạy anh làm lại.”
“Không cần, anh chỉ cần ngồi cạnh là ngọt rồi.” – Cô mỉm cười kéo anh ngồi xuống.
4 | Là bố nhưng vẫn là người đàn ông sợ vợ
Một năm sau, bé Thẩm Nặc chào đời. Cả nhà gọi yêu là “Tiểu Nặc Nặc” – bản sao thu nhỏ của Lâm Tịch Du, tóc xoăn má phính và… tính tình cực kỳ “khó ở”.
Mỗi tối, người ru con chính là Thẩm Kình.
Anh hát ru bằng… giọng đặc vụ:
“Con ngủ đi, ba canh gác rồi. Không ai dám bắt cóc đâu…”
Thẩm phu nhân vừa bước vào phòng, anh lập tức đổi giọng dịu dàng:
“Cục cưng à~ ngủ ngoan nhé~ ba yêu con nhất đời~”
Khi Tiểu Nặc Nặc khóc giữa đêm, Thẩm Kình bật dậy trước cả vợ, đeo tạp dề, pha sữa, thay tã như một ninja phiên bản ông bố cuồng con.
Còn Tịch Du chỉ cần ngáp một cái là anh đã dúi vào tay cô ly sữa nóng:
“Vợ anh mất ngủ là tội của anh. Uống cái này, rồi ngủ thêm 10 phút.”
Cô nheo mắt, chọc vào ngực anh: “Anh chiều em thế… có mưu đồ gì không?”
Thẩm Kình cười: “Mưu đồ gì cũng được… miễn là ở bên em cả đời.”
5 | Lời kết: Nếu đời là chiến trường, thì em là hòa bình của anh
Mỗi ngày, trước khi đi ngủ, Thẩm Kình đều thì thầm vào tai Tịch Du:
“Cảm ơn em đã chọn anh.”
Còn cô?
Cô mỉm cười, áp tay vào lồng ngực anh – nơi trái tim từng tràn ngập khói súng – nay chỉ đập vì vợ và con.
“Thẩm Kình, đời này anh không được đi đâu nữa.”
“Dù chỉ một giây.”
Anh hôn lên trán cô, khẽ nói:
“Đã là vợ anh, thì đừng hòng thoát.”
[Hết truyện]
(Like Page để đọc các truyện tiếp theo nha; Nhớ comment xuống dưới để khi có truyện mới mình sẽ TAG vào đọc nhé..)