Tin Nóng

Tin Nóng Yêu
(1)

15/11/2025

Nhờ mẹ ruột mỗi ngày đến phụ giúp việc nhà và chăm cháu, nấu đồ ăn sáng cho vợ tôi ăn, chỉ sau một năm sau vợ tôi nhập viện, nghe bác sĩ nói mà tôi bủn rủn chân tay, kết quả xét nghiệm khiến tôi tởn đến già, không ngờ mẹ đẻ lại dám làm ra chuyện này...
Từ ngày vợ sinh con, công việc của tôi bận rộn nên phải nhờ mẹ ruột đến ở cùng, phụ giúp việc nhà và chăm cháu. Mỗi sáng mẹ đều dậy sớm, nấu đồ ăn sáng cho vợ tôi, lúc thì bát cháo nóng, lúc thì cốc sữa đậu, tôi nghĩ thầm: “Mẹ thương con dâu như con đẻ, vợ mình thật có phúc.”
Một năm trôi qua, vợ tôi bỗng gầy rộc, xanh xao, rồi nhập viện cấp cứu. Tôi run rẩy ngồi ngoài cửa phòng bệnh, lòng như lửa đốt. Khi bác sĩ bước ra, cầm kết quả trên tay, tôi bủn rủn cả chân tay.
– “Vợ anh bị ngộ độc chì tích tụ trong cơ thể suốt một thời gian dài. Nếu không phát hiện kịp, đã nguy hiểm đến tính mạng.”
Tôi sững sờ. Ngộ độc chì? Ở đâu ra? Vợ tôi đâu có dùng thuốc linh tinh, cũng chẳng tiếp xúc hóa chất. Sau khi bác sĩ hỏi kỹ, tôi mới như sét đánh ngang tai: chì có trong nguồn thực phẩm thường xuyên sử dụng… chính là từ món sữa đậu nành và cháo mà mẹ tôi ngày nào cũng nấu.
Tôi lập tức lục tìm, mới bàng hoàng phát hiện ra... 👇👇

14/11/2025

Bất ngờ trở về từ Nhật sau 4 năm XKLĐ, tôi sững sờ thấy dây phơi đầy quần áo trẻ con, người phụ nữ lạ trong nhà gọi mẹ chồng bằng mẹ. Tháng sau, tất cả họ đã phải chuyển ra khỏi nhà!
Tôi về quê đúng 4 năm 2 tháng kể từ ngày đặt chân sang Nhật làm việc.
Đêm trước chuyến bay, tôi không chợp mắt. Tôi cứ hình dung cảnh thằng cu Bin – mới 3 tuổi lúc tôi đi – chạy ùa ra ôm mẹ. Tôi tưởng tượng cả căn nhà cũ đang được sửa lại từ số tiền tôi gửi về. Tưởng chồng tôi – Hùng – sẽ nắm tay tôi, nói:
– Khổ cho em quá, vợ ạ.
Tôi ôm những tưởng tượng ấy suốt 4 năm ròng. Ngày tôi bay đi, nhà tôi nghèo đến mức mái tôn dột mưa, tường b**g vôi, đêm nằm thấy gió thốc vào mặt. Tôi chỉ có một mong muốn: đi làm để đổi đời.
Tôi gom từng đồng, nhịn ăn, nhịn mặc, làm tăng ca đến kiệt sức – tất cả gửi về cho Hùng.
Cánh cổng mới bằng sắt, sơn màu đen sang trọng. Bên trong, một căn nhà hai tầng mới tinh, sáng choang.
“Hùng đã xây xong rồi! Giỏi quá…!” – Tôi reo thầm.
Tôi mở cửa cổng bước vào thì nghe tiếng trẻ con bi bô trong nhà. Giọng không phải của Bin.
Chuyện đó không khiến tôi nghi ngờ… cho đến khi một giọng phụ nữ trẻ măng cất lên:
– Con đừng nghịch nữa. Bố về mắng bây giờ.
Tôi sững người.
Vừa lúc đó, từ trong nhà, một cô gái tầm 22–23 tuổi bước ra. Cô ta mặc váy hoa, tóc buộc cao, mặt phấn son nhẹ.
Thấy tôi kéo vali, cô ta thoáng giật mình, rồi nhanh chóng tươi cười:
– Chị… chị tìm ai ạ?
Tôi chưa kịp trả lời thì mẹ chồng tôi trong nhà đi ra.
Bà nhìn tôi như nhìn người xa lạ:
– Ơ… My đấy à? Sao… về mà không báo trước?
Tôi nghẹn họng.
– Con… về thăm nhà, thăm Bin.
Cô gái trẻ quay sang mẹ chồng tôi, ngọt như mật:
– Mẹ ơi, bố Hùng bảo chiều nay anh ấy về sớm mà…
"Mẹ"…?
Tôi đứng ch;ế;;t trân.
Cô ta gọi mẹ chồng tôi là “mẹ”?
Mẹ chồng tôi không phản bác, còn gật đầu rồi dỗ đứa bé đang ôm búp bê.
Đứa bé khoảng 2 tuổi. Hoàn toàn không phải con tôi. Con tôi lấm lem tha thẩn chơi 1 mình ngoài ngõ, tôi nhìn mà tim như có ai b;óp nghẹt.
Xem tiếp tại bình luận 👇👇

Đừng tiếc một 💓nếu bạn không phải là người vô tâmCon bây giờ vẫn nhớ những đêm khuyaCha đi vắng, mưa thét gào gió thổiMẹ...
14/11/2025

Đừng tiếc một 💓nếu bạn không phải là người vô tâm
Con bây giờ vẫn nhớ những đêm khuya
Cha đi vắng, mưa thét gào gió thổi
Mẹ che gió, che bốn bề nước xối
Bóng mẹ hằn trên vách lá liêu xiêu....
Nhớ như in khi trời tắt nắng chiều
Khoai sắn hết , chúng con ra đầu ngõ
Đường làng to, dáng mẹ gầy bé nhỏ
Bầy con thơ bụng réo trông chờ..
Những đông nào trong buổi sớm tinh mơ
Bao khe ngòi mẹ mò cua bắt ốc
Nước mênh mông, dáng mẹ còng đơn độc
Mang thân cò gánh hết cuộc đời con.
Trong đêm khuya con vẫn mộng chập chờn
Gợi ký ức tháng năm buồn khốn đói
Con mơ thấy mùi rau đồng nóng hổi
Những ngày mưa mẹ luộc để thay cơm...
Mẹ ra đi trong một sớm mưa buồn
Bỏ lại con giữa cuộc đời trống vắng
Con thèm lắm những tháng ngày yên lặng
Thời ấu thơ đói bụng ngóng mẹ về.
Con ước mình không tỉnh những cơn mê
Để thấy mẹ mỗi đêm về thân thuộc
Ở bên mẹ nắm bàn tay gầy guộc
CÔNG ĐẤNG SINH THÀNH
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT

Bác sĩ v;ô s;inh đỡ đ;ẻ cho người yêu cũ, nào ngờ giây phút đứa trẻ chào đời, anh bàng hoàng ch;ết l;ặng không nói được ...
14/11/2025

Bác sĩ v;ô s;inh đỡ đ;ẻ cho người yêu cũ, nào ngờ giây phút đứa trẻ chào đời, anh bàng hoàng ch;ết l;ặng không nói được câu nào ....
Khoa s;ản hôm đó đông nghẹt. B;ệnh v;iện tuyến đầu giữa thành phố chẳng mấy khi yên ắng. Bác sĩ Nam vừa kết thúc một ca m/ổ l/ấ/y th/a/i xong thì nhận được lệnh gấp: một s;ản phụ chuyển dạ nhanh, c;ổ t;ử c;;;ung mở gần trọn, cần bác sĩ trực chính.
Anh vội vàng thay áo, bước vào phòng s;;inh. Nhưng vừa nhìn thấy người nằm trên bàn, Nam sững lại.
Là Vy – người yêu cũ của anh, người từng nắm tay anh 7 năm, rồi đ;;ột ng;;;ột rời đi không một lời giải thích. Giờ cô nằm đó, mồ hôi nhễ nhại, b;;;ụng vượt mặt, tay s;;;;iết chặt chiếc điện thoại, nhưng ánh mắt khi nhìn thấy Nam thì thoáng hoảng hốt.
– “Anh… là bác sĩ chính à?” – Vy thì thào.
Nam không trả lời. Anh chỉ gật đầu, rồi đẩy cáng vào phòng s;;inh.
Ca s;;inh khó. Vy huyết áp tụt nhanh, t;;im th;;ai yếu, phải can thiệp gấp. Trong lúc căng thẳng ấy, Nam vẫn giữ vững chuyên môn. Mọi người đều nín thở phối hợp. Sau gần 40 phút, đứa trẻ chào đời.
Nhưng ngay khi đỡ lấy đứa bé, Nam s;;ững người. Đứa trẻ… có một vết b;ớt đ;ỏ sau g;á;y – y hệt như Nam. Vết bớt hiếm gặp, hình dấu chấm mờ, nằm ở vị trí ..... Đọc tiếp câu chuyện dưới phần b;;ình l;;uận 👇👇👇

Chú rể qu;a đ;ờ;i trước ngày trọng đại, cô dâu 18t vẫn làm đám cưới một mình, đêm tân hôn xảy ra chuyện xôn xao👇👇
14/11/2025

Chú rể qu;a đ;ờ;i trước ngày trọng đại, cô dâu 18t vẫn làm đám cưới một mình, đêm tân hôn xảy ra chuyện xôn xao👇👇

14/11/2025

Thay đổi lịch trình đi công tác về sớm, tôi đứng ngoài cửa nghe chồng h/í h//ửng nói với mẹ: Ôi dồi ôi, mỗi đêm cô ấy "đòi" những 3 lần, mẹ thích nhé, kiểu này sắp có cháu đích tôn vế rồi...
Hôm nay may mắn xong việc sớm, tôi hí hửng quyết định không báo trước mà về nhà tạo bất ngờ. Trong bụng nghĩ cảnh chồng mừng rỡ ôm lấy tôi, mẹ chồng tíu tít hỏi han, chắc hẳn ấm lòng lắm.
Nhưng đời mà… bất ngờ thường chẳng giống ta tưởng.
Tôi mở cổng thật khẽ, bước đến gần cửa thì giọng mẹ chồng vang lên trong nhà:
– Rồi đấy, sắp có cháu đích tôn cho bà bế rồi! Mẹ vui lắm!
Giọng Quốc cười khúc khích, đầy phấn khởi:
– Ôi dồi ôi, mỗi đêm cô ấy đòi những ba lần cơ mà, mẹ cứ yên tâm!
Chân tôi như chôn dưới nền gạch. “Cô ấy”? Ai cơ? Tôi đi công tác ba ngày, vậy ba đêm vừa rồi… anh ta chiều ai? Mà ba lần một đêm? Tôi – người vợ hợp pháp – còn chưa từng đòi hỏi vậy.
Bàn tay tôi siết chặt lấy quai vali. Vừa tủi thân, vừa cay mắt. Nghĩ đến cảnh chồng ph;;ản b;;ội mà giọng lại hớn hở khoe với mẹ mình, tôi muốn xông vào t;;;át cho hắn ta tỉnh ngộ.
Cửa mở cái “rầm”.
Hai mẹ con quay lại nhìn tôi tròn mắt.
– Em… về rồi à? – Quốc lắp bắp như bị bắt quả tang.
Tôi đứng chống nạnh, giọng run run vì giận:
– Ba lần một đêm là ai đòi hả anh?
Anh ta cứ;;ng h;ọng. Mẹ chồng nhìn tôi rồi nhìn con trai, có vẻ hiểu nhầm gì đó.
Tôi quay sang mẹ chồng:
– Mẹ, mẹ biết hết đúng không?
Không khí nặng như sắp sụp trần.
Cuối cùng, Quốc hít sâu:
– Là… 👇👇👇 Đọc tiếp câu chuyện dưới bình luận

14/11/2025

Cụ bà 100t m::ất vào 3 giờ sáng thứ Hai, đúng vào ngày gia đình đang tất bật chuẩn bị đám cưới cho Khánh – người cháu nội được coi như “đích tôn của họ”.
Sự trùng hợp ngh::iệt ng::ã khiến cả họ rơi vào thế khó. Sau một hồi bàn bạc, cuối cùng trưởng họ tuyên bố: — “Ta::ng làm trong đêm. Không được để ảnh hưởng chuyện đại hỷ của cháu.”
Tin lan ra khắp làng. Người thương cụ thì thở dài, người khó chịu thì xì xào: “Một đời cụ sống vì người ta mà cuối đời lại bị tiễn đi vội thế này…” Nhưng họ Lê đã quyết. Lễ ta::ng cụ Mận được làm gấp trong đêm, ánh đèn vàng nhợt nhạt soi lên gương mặt cụ – bình thản nhưng như đang gi::ận d::ữ.
Theo lời thầy, 3h sáng thứ 3 là “giờ đẹp” để d:i qu:an. Lễ ta::ng vội vã: Không nhạc kèn, không đội trống, chỉ vài tiếng tụng kinh y::ếu ớt, rồi mọi người lật đật đưa li:nh cữ:u lên xe. Chiếc xe ta::ng vừa lăn bánh được vài chục mét thì… “Ục— ục… tạch!”
Tiếng máy khựng lại. Lái xe tái mặt, đề máy hàng chục lần – không nổ. Trưởng họ s::ốt ru::ột thắp nhang khấn lia lịa: — “Mẹ ơi, đi cho nhẹ nhàng mẹ nhé, đừng làm khó con cháu…”...
Trời càng lúc càng tối đen, gió thốc thẳng vào hàng tre cong vẹo bên đường, tiếng lá kêu xào xạc như ai o:án. Anh Việt – con rể trưởng – cầm đèn pin cúi xuống kiểm tra. Vừa rọi xuống gầm xe, anh h::ét th:ất thanh...
Xem tiếp dưới bình luận....👇👇

14/11/2025

Đêm tân hôn, vừa mới ra sau nhà thay cái váy ngủ bà giúp việc đã lao vào kéo tôi ra bụi chuối thì thầm "m;à;;y có muốn giống con vợ trước không", tôi cứng đơ người chưa kịp hoàn hồn thì trong nhà chồng hét lớn, tôi chạy vào thấy bát hương trên bàn thờ cháy đùng đùng còn chồng thì đã...
Tôi, Linh, 27t, vừa chính thức trở thành vợ của Minh – người đàn ông mà cả xóm này đều khen là “đàn ông mẫu mực”.
Minh 35 tuổi, làm nghề buôn bán xe máy, sở hữu một tiệm lớn trên đường Lê Văn Thọ và căn nhà ba tầng khang trang do bố mẹ để lại. Anh galant, nói chuyện ngọt ngào, lúc nào cũng cười – nụ cười làm tôi xiêu lòng từ lần gặp đầu tiên ở tiệm cà phê gần nhà. Nhưng đêm nay, tôi mới nhận ra, nụ cười ấy che giấu một bí mật k;i;nh ho;à;;ng.
Đám cưới kéo dài đến tận khuya, khách khứa ra về gần hết, tôi mệt lả. Bộ áo dài cưới bó chặt khiến tôi khó thở, mồ hôi nhễ nhại dính vào lưng. Minh, vẫn còn đang tiếp mấy người bạn bên bàn rượu ngoài sân trước, quay sang tôi, giọng nhẹ nhàng:
“Linh, em ra sau nhà thay đồ đi, phòng tắm nhỏ ở đó tiện hơn. Trong nhà còn đông người, lộn xộn lắm.”
Tôi gật đầu, không nghĩ ngợi gì. Cầm chiếc váy ngủ màu hồng phấn mà mẹ mua cho, tôi bước qua khoảng sân sau, nơi ánh đèn đường hắt qua hàng rào xiêu vẹo, chiếu lên bụi chuối um tùm.
Vừa bước vào căn phòng tắm nhỏ, ngột ngạt với mùi xà phòng cũ, tôi kéo khóa áo dài. Đúng lúc đó, một bóng người lao tới từ phía bụi chuối. Tôi giật bắn, suýt hét lên, nhưng bàn tay gầy guộc của bà Tư – người giúp việc nhà Minh – đã bịt chặt miệng tôi.
Bà Tư, ngoài 60, tóc bạc phơ, là người tôi chỉ mới gặp vài lần khi đến nhà Minh chơi. Bà ít nói, lúc nào cũng lặng lẽ làm việc, ánh mắt buồn buồn như giấu điều gì. Đêm nay, mặt bà tái mét, mắt láo liên, kéo tôi ra sau bụi chuối, nơi bóng tối nuốt chửng mọi âm thanh.
“M;à;y có muốn giống con vợ trước không?” bà thì thào, giọng run rẩy, như sợ ai đó nghe thấy.
Tôi cứng đơ, mồ hôi lạnh túa ra, thấm ướt cả lưng áo. Vợ trước? Minh chưa từng nhắc đến chuyện anh đã có vợ. Trong suốt một năm yêu nhau, anh chỉ kể rằng mẹ mất sớm, bố đi làm ăn xa ở Campuchia, và anh là con một, sống cùng bà Tư từ nhỏ. Tôi lắp bắp, cố hỏi:
“Bà… bà nói gì? Vợ trước là ai?”
Bà Tư định trả lời, nhưng từ trong nhà, tiếng Minh hét lên, át cả tiếng lá chuối xào xạc:
“Linh! Linh! Vào đây ngay!”
Vào đến phòng khách, tôi chết lặng. Bát hương trên bàn thờ tổ tiên bốc cháy, ngọn lửa không lớn nhưng dữ dội...
Xem tiếp tại bình luận 👇👇

Bài toán lớp 1 khiến cộng đồng mạng chia phe tranh luận👇
14/11/2025

Bài toán lớp 1 khiến cộng đồng mạng chia phe tranh luận👇

Quá khứ không ai dám tin của vợ chồng Mailisa 🥲 👇 👇 👇
14/11/2025

Quá khứ không ai dám tin của vợ chồng Mailisa 🥲 👇 👇 👇

14/11/2025

Tôi là Hồng, giáo viên cấp ba về hưu đã 10 năm. Góa chồng năm 60 tuổi, tôi từng nghĩ cuộc sống của mình sẽ khép lại với những trang sách, chén trà và vài buổi họp mặt hội người cao tuổi.
Chồng tôi – ông Minh – là người đàng hoàng, sống hết lòng với vợ con. Nhưng căn bệnh u;ng th;ư qu;á;i á;c đã cướp ông đi sau ba năm chiến đấu. Ngày ông mất, tôi chẳng còn tha thiết gì chuyện đi lại hay mở lòng với ai.
Thế nhưng, định mệnh luôn có cách để kéo người ta khỏi bóng tối. Và của tôi… mang tên Quốc – một chàng trai 25 tuổi, trẻ hơn tôi đúng 40 tuổi tròn.
Tôi gặp Quốc trong một buổi học vẽ tại trung tâm văn hóa quận. Ban đầu, tôi thấy ngạc nhiên vì một cậu trai trẻ như vậy lại tham gia lớp vẽ toàn người trung niên và cao tuổi. Quốc có nụ cười hiền, đôi mắt to và sáng. Cậu thường đến sớm, sắp bàn ghế cho mọi người và trò chuyện thân thiện, lễ phép.
Tôi không nghĩ gì nhiều cho đến lần cậu tình nguyện chở tôi về vì hôm đó trời mưa to, xe tôi bị thủng lốp. Từ hôm ấy, hai cô cháu – ban đầu tôi vẫn quen gọi thế – bắt đầu nói chuyện nhiều hơn. Quốc kể mình là nhân viên IT, từng học Đại học Bách Khoa, nhưng đang ấp ủ mở một studio thiết kế riêng. Mê vẽ từ nhỏ nhưng không có điều kiện theo đuổi, giờ tranh thủ học lại để thoả niềm đam mê.
Cậu nói chuyện có duyên, lịch sự và đầy hoài bão. Tôi thấy mình như sống lại những ngày tháng mới yêu chồng, khi còn là cô giáo trẻ dạy văn tràn đầy nhiệt huyết. Quốc hay gọi tôi là “cô Hồng xinh đẹp nhất lớp”, và mỗi lần như vậy tôi lại bật cười, má đỏ ửng như thiếu nữ.
Chúng tôi bắt đầu đi uống cà phê sau giờ học, rồi ăn tối, rồi… Quốc tỏ tình. Cậu bảo:
– “Con biết người ta sẽ nói gì, nhưng con thật lòng. Con yêu cô.”
Tôi hoảng hốt. Tôi hơn cậu những 40 tuổi. Tôi có cháu nội bằng nửa tuổi cậu. Tôi là người phụ nữ từng có chồng, có tuổi, có nếp nhăn, có vết nám. Tôi từng nói:
– “Quốc, con đang lẫn lộn giữa sự kính mến và tình yêu thôi. Cô… không thể đâu.”
Nhưng cậu không từ bỏ. Quốc nhắn tin, gọi điện, đến nhà thăm tôi, mua thuốc bổ, dắt tôi đi khám bệnh, dạy tôi cách dùng điện thoại thông minh, đặt app giao hàng… Mỗi lần tôi yếu lòng, cậu đều có mặt.Dần dần, tôi không còn chống cự nữa. Trái tim tôi đã chịu thua. Cảm giác được yêu thương, được quan tâm sau bao năm đơn độc khiến tôi mềm lòng. Tôi thấy mình trẻ lại, yêu đời. Tôi mặc váy hoa, thoa chút son mỗi khi đi gặp Quốc. Tôi cười nhiều hơn. Bọn trẻ trong nhà thấy tôi vui, cũng mừng. Nhưng tôi giấu kỹ mối quan hệ này với chúng.
Một ngày, Quốc nói:
– “Mẹ con ở quê muốn gặp cô. Con muốn dẫn cô về ra mắt.”
Tôi bối rối, nhưng trong lòng lại dấy lên một thứ cảm giác rất nữ tính – hồi hộp, e thẹn và kỳ vọng. Tôi đồng ý. Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ “lấy chồng” lần nữa, nhưng với Quốc, tôi bắt đầu tin vào điều kỳ diệu.
Ngày chuẩn bị về quê Quốc, cậu đến nhà, mang theo bó hoa lớn và vẻ mặt hơi khác thường. Cậu im lặng một lúc rồi nói:
– “Cô ơi, con có chuyện này muốn nhờ.”
Tôi nhìn cậu, tim bỗng đập nhanh, linh cảm có điều gì đó không ổn. Cậu tiếp:
– “Con đang chuẩn bị mở studio. Giấy tờ thuê mặt bằng xong rồi, nhưng vẫn thiếu vốn. Con cần tạm khoảng 10 cây vàng. Vay ngân hàng thì phức tạp, mà không kịp xoay. Cô có thể giúp con… mượn tạm không? Sau này con kiếm được sẽ trả đủ.”
Xem tiếp tại bình luận 👇👇

14/11/2025

Mười năm h:iếm m;;uộn, tôi quyết định lyhon vợ để tìm hạnh phúc mới. Ngày ra toà, một câu nói của cô ấy khiến tôi rungminh, hoá ra người đ//au nhất lại là người im lặng nhất...
Mười năm hôn nhân của tôi và An trôi qua trong im lặng. Không tiếng cười trẻ thơ, không tiếng bập bẹ “ba ơi”, chỉ có những đơn thuốc, những lần đi khám, và ánh mắt lảng tránh mỗi khi mẹ tôi hỏi:
“Có tin gì chưa con?”
Ban đầu, tôi còn nắm tay cô ấy, an ủi:
“Rồi cũng được thôi mà. Mình cứ kiên nhẫn.”
Nhưng năm này qua năm khác, sự kiên nhẫn ấy cạn dần.
An vẫn vậy – hiền, ít nói, bận rộn trong căn nhà vắng. Cô ấy dậy sớm, nấu ăn, giặt đồ, làm việc ở cơ quan, rồi về nhà dọn dẹp đến khuya. Cô không oán trách, không than thở, chỉ lặng lẽ sống, như thể mình là một phần không thể thiếu của căn nhà này – nhưng lại chẳng thuộc về nó.
Còn tôi, tôi bắt đầu thấy ngột ngạt.
Mỗi lần về quê, mẹ tôi lại thở dài:
“Con người ta có con bế ẵm đầy nhà, còn con… Mười năm rồi, chẳng lẽ tu//yệt t//ự?”
Tôi bực. Nhưng thay vì bênh vợ, tôi chọn cách im lặng. Vì tôi cũng thấy mình mệt.
Mệt với những cái nhìn thương hại của họ hàng. Mệt với cảm giác thất bại.
Rồi tôi gặp Hương.
Một cô gái trẻ hơn An bảy tuổi, nhanh nhẹn, tươi cười, và đặc biệt là không gánh trên vai cái nhãn “hiếm muộn”.
Hương khiến tôi thấy mình trẻ lại, thấy mình “còn đàn ông”, còn được khao khát.
Tôi biết mình sai, nhưng vẫn lao vào như con thiêu thân.
Đỉnh điểm là khi Hương m//ang th//ai.
Tôi ho/ang m/ang, rồi mừng rỡ. Cuối cùng, tôi cũng sắp được làm cha.
Tôi trở về, nói với An rằng tôi muốn l//y hô/n.
Cô chỉ nhìn tôi, đôi mắt bình thản đến lạ.
“Lý do?”
“Anh… anh muốn có con. Chúng ta đã cố gắng quá lâu rồi, em biết mà.”
Cô không nói gì thêm.
Sau đó, cô ký vào đơn, nhẹ tênh 👇👇👇 Đọc tiếp dưới bình luận

Address

An Nhơn
Hoài Nhon
55000

Telephone

+84392133380

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Tin Nóng posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Tin Nóng:

Share