Thênh Thang Đường Đời

Thênh Thang Đường Đời Những cảm xúc thường nhật của những người sống chậm cùng suy niệm

Khi bạn già đi, bạn bắt đầu nhìn cuộc sống theo một cách khác. Bạn dần hiểu rằng hạnh phúc thực sự không nằm ở số tiền b...
15/05/2025

Khi bạn già đi, bạn bắt đầu nhìn cuộc sống theo một cách khác. Bạn dần hiểu rằng hạnh phúc thực sự không nằm ở số tiền bạn kiếm được, bằng cấp bạn có, hay ngôi nhà và chiếc xe của bạn lớn đến đâu. Đến một lúc nào đó, những thứ vật chất sẽ mất đi giá trị. Điều thực sự quan trọng là sự bình yên trong tim, niềm vui trong những ngày sống, và sự tĩnh lặng trong cuộc đời.

Khi còn trẻ, ta thường đuổi theo thành công, địa vị và sự giàu có. Ta nghĩ rằng những điều đó sẽ khiến mình hạnh phúc mãi mãi. Nhưng theo thời gian, ta học được rằng hạnh phúc thật sự đến từ những điều giản dị — như ngồi bên những người thân yêu, cười với nhau về những kỷ niệm cũ, hoặc chỉ đơn giản là tận hưởng một buổi tối yên bình ở nhà.

Gia đình và những người bạn chân thành trở thành kho báu quý giá nhất. Những người quan tâm đến bạn, ở bên bạn những lúc khó khăn, yêu thương bạn vì chính con người bạn — đó mới là những người thực sự quan trọng. Sự hiện diện và nâng đỡ của họ có giá trị hơn bất kỳ thứ gì tiền bạc có thể mua.

Bạn không còn khao khát có thêm nữa, mà bắt đầu biết ơn những gì mình đang có. Bạn nhận ra rằng có vài người bạn thật lòng còn quý hơn nhiều người bạn giả tạo. Một ngôi nhà nhỏ nhưng yên bình còn tốt hơn một căn biệt thự đầy căng thẳng. Và một trái tim đầy yêu thương còn quý giá hơn một tài khoản ngân hàng đầy tiền.

Khi có tuổi, bạn nhận ra những điều tuyệt vời nhất trong cuộc sống thực ra không phải là vật chất. Tình yêu, sự bình yên, lòng tốt và niềm vui giản dị mới là những điều mang lại hạnh phúc đích thực. Và đó chính là lúc bạn thật sự bắt đầu sống.

Cuối cùng, cuộc đời không phải là về những gì bạn sở hữu, mà là về cảm xúc bạn mang trong tim, những người bạn yêu thương, và cách bạn sống từng ngày.
----------------

GẶP NHỮNG NGƯỜI CẦN GẶP – TRÁNH TIÊU HAO NĂNG LƯỢNG-------------------Ngày còn trẻ, tôi vốn là người quảng giao, thích k...
12/05/2025

GẶP NHỮNG NGƯỜI CẦN GẶP – TRÁNH TIÊU HAO NĂNG LƯỢNG
-------------------
Ngày còn trẻ, tôi vốn là người quảng giao, thích kết bạn mọi lúc và mọi nơi. Nhưng giờ, khi tôi đã có tuổi nên tôi đã không còn hứng thú giao lưu với những người không quen biết nữa vì thời gian và năng lượng của tôi có hạn.

Tôi sẽ không đến một cuộc hẹn nếu như ở đó tôi không quen biết bất cứ ai vì nếu tôi đi thì tôi phải tự giới thiệu bản thân là ai, làm gì, sống như thế nào….nghe đã thấy oải. Tôi sẽ tham gia một event gì nếu tôi được mời hoặc diễn giả trong buổi đó là người mà tôi đã tìm hiểu thì tôi sẽ đi còn không thì sẽ tìm một quán cà phê và ngồi đó đọc sách còn hơn đi gặp những người lạ.

Tôi đã đến cái tuổi không còn muốn tranh luận đúng – sai hay phải trình bày quan điểm của mình trước bất cứ ai. Cho dù, giờ bạn nói 2 + 2 = 3 hay trái đất sắp ngừng quay hay đại loại những chuyện thi phi thì tôi cũng không quan tâm.

Tôi luôn cẩn trọng khi gặp một ai đó nếu vào buổi sáng thì càng dò xét hơn nữa vì nó sẽ ảnh hưởng một ngày của tôi diễn ra như thế nào. Dù tôi là một người có thể kiểm soát tư duy và cảm xúc khá tốt nhưng tôi không chắc bản thân sẽ thay đổi thế nào nếu gặp một người làm tôi khó chịu.

Gần đây, tôi đang đọc cuốn sách “Hội hè miên man” của Hemingway thì tôi thấy tôi và Ernest Hemingay có nhiều nét tương đồng như ông viết trong cuốn sách này như sau :

"Thứ duy nhất làm hỏng một ngày chính là con người và nếu ta tránh được các cuộc hẹn thì mỗi ngày sẽ là vô tận. Con người luôn là nhân tố làm mất vui, trừ một vài người hiếm hoi vốn tươi trẻ như chính mùa xuân."

Cho nên nếu tôi tránh gặp những người mà khiến tôi tụt cảm xúc thì một ngày đó coi như trôi qua lãng phí. Nên nếu, tôi muốn thay đổi không khí thì tôi thường ra quán cà phê ngồi một mình và đọc sách. Tôi cũng có nét tương đồng với E.Hemingway là đều thích ngồi quán cà phê làm việc. Nên mỗi khi đi đến đâu thì điều đầu tiên là tôi phải tìm một quán cà phê thoáng đãng để khi cần làm gì tập trung thì ra đó ngồi.
--------------

VIỆC ĐỌC GIÚP ỔN ĐỊNH TÂM TRÍ---------Tôi đang làm vài dự án chia sẻ về viết và đọc thì laptop lại đình công và điện tho...
12/04/2025

VIỆC ĐỌC GIÚP ỔN ĐỊNH TÂM TRÍ
---------
Tôi đang làm vài dự án chia sẻ về viết và đọc thì laptop lại đình công và điện thoại thì tự nhiên tắt nguồn nhưng mở hoài không lên…..bao nhiêu niềm cảm hứng bất chợt tan biến. Tôi đưa tay lấy ba lô và nón ra ngoài đi dạo nhưng gặp trời Sài Gòn bỗng nhiên đổ cơn mưa tầm tã nhưng thay vì than phiền thì tôi "tận hưởng" sự không may của bản thân.

Laptop hư, điện thoại hỏng và trời mưa vốn không phải là việc mà bản thân tôi có thể kiểm soát được nên tôi nghĩ chẳng có gì để buồn hay khiến bản thân lo lắng và bất an. Theo chủ nghĩa khắc kỷ, bạn chỉ tập trung vào những chuyện hay sự kiện mà bạn có thể kiểm soát và không quan tâm nhiều đến chuyện mà bạn không thể kiểm soát thì cuộc đời sẽ nhẹ nhàng và bình an hơn.

Từ lúc tôi bắt đầu luyện tập và tu dưỡng theo thuyết khắc kỷ thì tôi cảm thấy đời nhẹ nhàng. Có nhiều lúc khi nghịch cảnh đến bất ngờ, tôi cũng muốn hét lên : "tôi thật bất hạnh" nhưng cuối cùng thì tôi chẳng bao giờ nói ra những từ đó vì ý nghĩ chỉ thoáng qua rồi vụt tắt.

Bởi chúng ta chẳng bao giờ biết trước tai ương, bất hạnh hay nghịch cảnh cũng như may mắn sẽ đến lúc nào. Chúng ta chỉ có thể phản ứng với sự kiện đó nếu nó xảy ra với thái độ "trung dung" (dung hòa, duy trì mọi việc, mọi vật ở mức độ vừa phải, cân bằng).
Khi trời mưa thì tôi tạt vào một quán cà phê, gọi một ly đen đá không đường và tập trung đọc một cuốn sách.

Việc đọc sách giúp tôi thư giản và ổn định tâm trí trước những hỗn loạn của cuộc đời.

Trong balo hay cặp táp của tôi luôn có vài quyển sách. Chúng giúp tôi thư giãn mỗi khi gặp chuyện gì tồi tệ hay giết thời gian trong việc chờ đợi một ai đó trong một cuộc hẹn Việc duy trì đọc và viết hằng ngày đã giúp tôi khá nhiều trong cuộc sống, hai việc này giúp tôi thoát khỏi bế tắc mỗi khi gặp bất lợi trong cuộc sống.

Tôi có thể ngồi mấy tiếng ở quán cà phê chỉ để đọc xong một cuốn sách và không quan tâm những gì đang xảy ra xung quanh. Đó là sự tập trung cao độ và đọc sâu. Đây là một quá trình được luyện tập và thực hành mỗi ngày. Có một chuyện là bạn không thể một hay hai ngay, dăm tuần hay nửa tháng thì bạn sẽ có thói quen đó.
---------

KÈO NÈO – THỨ RAU DẠI CÙNG MÙI VỊ TUỔI THƠ--------------Một bà chị bán trái cây, cắm một bình hoa màu xanh, dù chỉ nhìn ...
09/04/2025

KÈO NÈO – THỨ RAU DẠI CÙNG MÙI VỊ TUỔI THƠ
--------------
Một bà chị bán trái cây, cắm một bình hoa màu xanh, dù chỉ nhìn sơ qua thì tôi đã biết đó là cây gì. Vì nó là rau dại mà tuổi thơ tôi vẫn thường ăn trong những thập niên 90 ở quê nhà.

Sài Gòn thì làm gì ai bán cái thứ rau dại mọc ven bờ kênh và rẻ rúng này. Đôi khi bạn có thể ra chợ nhìn thấy nó nhưng có lẻ không nhiều bởi vì không có ai ăn nên nó cũng sẽ không bán nhiều. Nó sẽ được bán theo bó với nhiều loại rau khác để ăn bún mắm. Cái chợ xung quanh khu tôi sống dù ngày nào cũng mua nhưng tôi không thấy loại cây này được bày bán.

Tôi vẫn nhớ hình ảnh của loài rau dại mọc gần bờ ao, cái mương, hay con kênh nào đó ….ở quê nhà trong ký ức tuổi thơ, với hoa màu vàng kết thành từng chùm với tên gọi dân gian là KÈO NÈO. Ngoài ra nó còn có cái tên khác : nê thảo, tai tượng, cù nèo…tuỳ mỗi vùng miền thì lại có cái tên khác.

Ở quê có ruộng, có ao nên loài cây này phát triển mạnh mẽ, mọc theo từng bụi như lục bình nhưng ít người ăn bởi không nhiều người biết loài cây này có thể ăn được.

Khi còn là một cậu bé ở miền quê, tôi nhớ những lần đi hái rau dại xung quanh, thấy đám rau kèo nèo này thì lại hái mang về, mẹ của tôi thường xào không với tỏi hay thêm ít thịt nạt mỡ vào xào chung thành một bữa cơm ngon lành vào những năm thập niên 90. Nhà ai tát ao thì có những bụi cây kèo nèo rất lớn được vớt lên bờ.

Ngày đó, nhà còn nghèo nên có gì ăn đó, rau xung quanh nhà đa số là trồng hay mọc dại. Những loài rau mọc dại mà có thể ăn được rau muốn, dền cơm, rau lan….. đều được chế biến thành món ăn trong thời kỳ thiếu thốn ấy.

Giờ tôi đã có loại rau này và vợ tôi – dần tỷ đáng yêu đã nấu 2 món canh và xào như thế này, thế là tôi tận hưởng cái thứ mùi vị rau dại của ngày xưa. Có những ký ức mà không thể nào quên, có những kỷ niệm chỉ cần ta vô tình nhìn thấy trong cuộc sống thì cũng ùa về trong tâm trí với đầy đủ màu sắc.
-------------

HÃY TÁCH BẢN THÂN KHỎI XÃ HỘI NGAY KHI CÓ THỂ------Mỗi ngày trôi qua, cuộc sống và mạng xã hội đều tràn đầy tin tức tiêu...
05/04/2025

HÃY TÁCH BẢN THÂN KHỎI XÃ HỘI NGAY KHI CÓ THỂ
------
Mỗi ngày trôi qua, cuộc sống và mạng xã hội đều tràn đầy tin tức tiêu cực, drama, khủng hoảng kinh tế, tình trạng lay off ….cùng nhiều hình ảnh của một cá nhân hay tổ chức nào đó gây cho bạn khó chịu. Chúng ta đang sống trong thời đại của sự bội thực tin tức và video clip. Liệu bạn có nghĩ một ngày bạn tắt kết nối mạng xã hội, không gặp ai, tách bản thân ra khỏi mọi thứ chưa ?

* TÁCH BẢN THÂN KHỎI MỌI THỨ

Nếu bạn đã không chịu nổi một xã hội ồn ào như vậy thì phải tập thói quen ở một mình và ngắt kết nối với xã hội từ mạng xã hội, điện thoại….dành cho bản thân sự yên lặng cần thiết để lắng nghe bản thân, suy tưởng, hay làm một việc gì mà bạn yêu thích.

Bạn hãy hình thành thói quen mang theo một phần nỗi cô đơn của mình vào xã hội, hãy học cách ở một mình ở một mức độ nào đó ngay cả khi bạn đang ở cùng một người khác; không nói ngay những gì bạn nghĩ, và cũng không gán ý nghĩa quá chính xác hay đánh giá những gì người khác đang nói.

Bạn phải tập thói quen đừng mong đợi người khác hay bất cứ ai mà bạn quen biết giúp đỡ về mặt đạo đức, trí tuệ, thậm chí tài chính.... bớt kỳ vọng vào người khác cũng là cách giúp bản thân bình an và củng cố bản thân bằng cảm giác thờ ơ với ý kiến của họ, đó là cách chắc chắn nhất để luôn thực hành lòng khoan dung, rèn luyện đức hạnh trong chủ nghĩa khắc kỷ.

Với phương sống này thì sẽ có người nói bạn lạnh lùng hay lãnh cảm nhưng đó là suy nghĩ của họ về bạn chứ không phải tư duy của bạn. Với cách sống này sẽ giúp bạn không tiếp xúc quá gần với xã hội. Dĩ nhiên, nó sẽ bảo vệ bạn khỏi bị lây nhiễm tiêu cực hay thậm chí bị bị xúc phạm về danh dự và niềm tin bởi xã hội.

Xã hội hay các mạng xã hội khác giống như một ngọn lửa với nhiều thanh củi cháy, ở đó sẽ có thanh củi sưởi ấm bản thân bạn nếu có một khoảng cách hợp lý nhưng nếu bạn đứng gần quá thì bạn sẽ bị bỏng hay bị thiêu đốt rồi bạn lại phàn nàn và buông lời trách móc ngọn lửa nhưng lửa thì có tội gì đâu. Tất cả do bạn đứng quá gần và tiếp xúc quá lâu nên mới bị tổn thương.

* MARCUS AURELIUS

Marcus Aurelius viết tác phẩm "Suy tưởng" từ năm 161 tới năm 180 TCN, ghi lại những suy nghĩ riêng tư cho bản thân và những tư tưởng về tư duy triết học cho chính bản thân ông ấy. Dù Marcus Aurelius đang là vua của một nước bận rất nhiều việc nhưng khi giải quyết hết tất cả mọi việc thì ông đều dành thời gian cho bản thân, ở một mình để “suy tưởng”.

Bất cứ khi nào, ông không bận việc quân, việc nước, quan hệ gia đình thì ông đều ở một mình viết nhật ký mỗi ngày, mỗi tháng. Giờ thì cuốn hồi ký ấy trở thành lời dạy cho những ai muốn tìm hiểu chủ nghĩa khắc kỷ.

Cuộc sống là của bạn, bạn không cần phải sống theo định hướng của ai, hãy chọn cho bản thân một phương pháp sống thoải mái và bình an nhất.

Như lời Macus Aurelius từng chia sẻ :

Không gì đáng thương hại hơn một kẻ cứ mãi chạy vòng quanh, “đào bới những thứ sâu dưới lòng đất” và dò đoán tâm hồn mọi người xung quanh hắn. Người này chẳng bao giờ nhận ra mình chỉ cần chú tâm vào sức mạnh bên trong và tôn kính nó hết lòng. (”Suy tưởng” - MARCUS AURELIUS)

TÔI THỨC DẬY LÚC 4 GIỜ SÁNG

Hôm nay, tôi thức dậy lúc 4h sáng. Trời vẫn còn bóng đêm nhưng tôi ngồi đọc sách và bắt đầu suy tư. Khi mặt trời ló dạng, lúc 6 giờ sáng, tôi ra quán cà phê ngồi uống cà phê một mình và tiếp tục đọc sách, tôi cảm thấy bình an và thanh thản khi không kiểm tra điện thoại và mạng xã hội.

Tôi vẫn thường tách bản thân ra khỏi xã hội, ngắt kết nối mọi thứ và với bất cứ ai chỉ những kết nối với người thân cận nhất trong gia đình vào một ngày tháng cụ thể như thế. Rồi sau ngày hôm đó, tôi tiếp tục hoà mình vào vòng chảy của xã hội và những vòng quan hệ - kết nối của chính mình
----------------

[KHẮC KỶ] BẠN ĐÃ TỪNG NGHĨ VỀ CÁI CHẾT CHƯA ?-----------------Cái chết không sớm thì muộn sẽ đến với cuộc đời bạn nhưng ...
01/04/2025

[KHẮC KỶ] BẠN ĐÃ TỪNG NGHĨ VỀ CÁI CHẾT CHƯA ?
-----------------
Cái chết không sớm thì muộn sẽ đến với cuộc đời bạn nhưng bạn sẽ làm gì để đối mặt với nó : phủ nhận hay công nhận nó sẽ xảy ra, bạn liệu có làm chủ được cái chết hay sự ra đi của bản thân hay không. Chắc chắn là không nên mỗi ngày trôi qua, khi biết ta còn sống thì hãy sống trọn vẹn.

Một anh diễn viên nọ, mới qua 40 nhưng đã giã từ cõi tạm, sau mấy năm chống chọi căn bệnh ung thư. Rồi anh Mai Triều Nguyên – sáng lập viên hệ thống Mai Nguyên (chuyên bán điện thoại, đồ công nghệ) đã mãi mãi ra đi ở tuổi 49 trong một sự cố.

Cuộc sống vô thường, chúng ta chẳng bao giờ làm chủ sinh mạng của bản thân nên bạn đã bao giờ nghĩ đến cái chết chưa ? Chắc chắn chẳng ai nghĩ vì các bạn đang khoẻ mạnh, cuộc sống đang vui vẻ thì chẳng có lý do gì để nghĩ về cái chết nhưng tôi vẫn nghĩ về nó hằng ngày. Tôi biết một ngày thì tôi có thể ra đi mãi mãi.

* CÁI CHẾT CỦA BA VỢ TÔI

Tôi vẫn nhớ hình ảnh ba vợ lúc sinh thời, ông đang khoẻ mạnh và bình thường thì đi khám sức khỏe định kỳ nhưng bác sĩ có triệu chứng bất thường ở gan năm ông 62 tuổi. Sau đó ông đi khám ở bệnh viện lớn thì phát hiện căn bệnh K (ung thư) mà đang ở cuối giai doạn 3 rồi. Ông cũng chống chọi với nó được 3 năm rồi giã từ cuộc sống.

Nên mỗi ngày trôi qua, tôi cò thứ dậy và biết mình còn thở thì tôi tập trung tận hưởng cuộc sống : chuyện gì không vui thì bỏ qua, ghét ai thì chỉ cần gạt người đó sang một bên, chuyện không may thì coi như số phận, không tranh đấu và cãi vã vì những chuyện không đâu và có khả năng làm bản thân khó chịu.

Tôi chỉ tập trung sống và hoàn thành vai trò của một người con, một người cha, một người chồng ở hiện tại. Còn tương lai thì tôi chẳng dám hứa và cũng không nghĩ đến.

* NẰM BÊN VỢ KHI ĐI NGỦ

Hôm qua, lúc đi ngủ, vợ bảo đau lưng vì sinh mổ nên phải chích thuốc tê ở cột sống để thằng con trai chào đời. Thế là tôi phải đấm lưng cho nàng, massage cho cô ấy và tâm sự đủ điều vì tôi biết một ngày tôi sẽ không có cơ hội làm được điều này.

Thằng con trai đòi làm vũ khí từ phi tiêu, dao găm, kiếm, súng, đao….từ giấy các tôn, thế là tôi cất công ngồi cắt giấy và xếp cho nó. Bởi tôi sợ, một ngày tôi sẽ không có cơ hội để thực hiện điều này.

Bạn không sai nếu bạn nghĩ là bạn sẽ sống lâu, thậm chí là trường thọ và bạn có thể chứng kiến cảnh mấy đứa con lớn lên từng ngày, bạn nghĩ đến ngày nó thành thân sẽ nói gì. Nhưng cuộc sống vô thường, chẳng ai nói trước tương lai. Hôm nay bạn còn thở, nhưng ngày mai thì chẳng ai biết bạn sẽ bị gì. Vì thế, hãy tập trung những giây phút ở hiện tại, tận hưởng niềm vui còn sống mỗi ngày.

Như Lucius Annaeus Seneca - triết gia khắc kỷ từng nói :

Chúng ta chẳng bao giờ nghĩ đến tai họa cho đến khi nó ập đến. Chúng ta cứ ngỡ mình là ngoại lệ, rằng con đường mình đi sẽ bớt chông g*i hơn kẻ khác, và vì thế, ta chẳng chịu học gì từ những bi kịch của người đời. Bao nhiêu đám tang đã đi ngang cửa, vậy mà ta chưa từng thực sự suy ngẫm về cái chết. Biết bao người đã ra đi khi tuổi đời còn quá trẻ, vậy mà ta vẫn mơ mộng về tương lai của con cái, hình dung chúng trưởng thành, khoác lên mình chiếc áo toga, lên đường nhập ngũ, kế thừa gia sản của cha mẹ.
------------
Triệu Dương

ĐỪNG ĐỢI HÔM NÀO ĐÓ MÀ HÃY LÀ NGÀY MAI -----------Tôi đã cùng vợ và thằng con trai đi đến quán cà phê có sinh vật biển t...
03/03/2025

ĐỪNG ĐỢI HÔM NÀO ĐÓ MÀ HÃY LÀ NGÀY MAI
-----------
Tôi đã cùng vợ và thằng con trai đi đến quán cà phê có sinh vật biển thật để nó xem những gì trong sách khác gì ở ngoài đời
Đêm tối trước lúc đi ngủ, tôi và vợ nằm nói chuyện và vợ tôi vô tình lướt thông tin về quán cà phê có những hổ biển nhân tạo cùng nhiều sinh vật dưới biển. Tôi đã đề xuất : ngày mai dắt Tiger tiểu đề đi luôn, vì nếu chờ hôm nào rảnh để đi thì biết khi nào mới dẫn nó đi được.

Vì tôi biết cuộc sống này vô thường, khi mỗi ngày trôi qua chúng ta có quá nhiều chuyện xảy ra và cần xử lý, một điều chắc chắc là chúng ta không biết khi nào chúng ta mới rãnh. Nên khi bạn nghĩ ra một chuyện gì cần làm thì cần làm ngay và luôn, hoặc chậm nhất là ngày mai. Bởi vì khi bạn càng trì hoãn thì mãi mãi bạn chẳng bao giờ thực hiện được.

* TÔI VÀ THẰNG CON CÙNG ĐỌC SÁCH

Ở nhà, tôi có cuốn sách về động vật biển (như hình) tôi và thằng con (và tôi hay gọi nó là tiểu đệ Tiger) đã đọc mòn hết cả sách. Tôi cứ lật đến trang nào có hình động vật nào thì nó đã biết tên con ấy tên gì. Một đứa trẻ 5 tuổi thì chưa biết chữ, nó chỉ nhìn hình và nhớ những lần tôi chỉ nó gọi tên con vật đó. Tôi luôn khơi gợi trí tò mò và thích khám phá của nó, mỗi ngày một ít để nó hứng thú việc đọc sách, tìm hiểu thế giới xung quanh.

Trong cuốn “động vật dưới biển này” có tất cả 21 loại cá mập và thằng nhóc đã thuộc tên tất cả 21 loại cá mập này theo sự hướng dẫn của tôi. Có những loại cá mập mà người lớn còn không biết tên nữa nói chi một đứa con nit. Dĩ nhiên, khi tôi cùng nó đọc thì cả hai chúng tôi cũng biết động vật ở dưới biển vô cùng phong phú.
Khi bạn đọc sách quá nhiều thì bạn phải cần kiểm chứng ở thực tế, tôi và nó đã biết tên các loại sinh vật biển rồi thì nó cần nhìn thấy những động vật ấy thực tế ngoài đời. Dĩ nhiên quán cà phê với những sinh vật dưới biển sống động này là cơ hội không thể bỏ qua.

* CHÚNG TÔI CÙNG ĐẾN QUÁN CÀ PHÊ CÓ SINH VẬT BIỂN

Trước tết 2025, tôi đã cho nó đi nhìn những động vật trong cửa hàng Rạn Biển khi tôi và dần tỷ được mời đi ăn ở đây. Thay vì ngồi ăn với bạn bè thì tôi và Tiger tiểu đệ đi khám phá thế giới sinh vật biển. Và bây giờ một quán cà phê cách nhà 17 Km và một ly cà phê 20.000 VNĐ nhưng thằng đệ Tiger được nhìn những gì mà nó đọc trong cuốn sách sẽ trở thành sinh vật thật thì tại sao tôi chần chừ vì chi phí quá cơ hội quá rẻ.

Sáng sớm khi nó ngủ dậy, tôi hỏi nó muốn ăn gì ? Vì tôi luôn cho nó lựa chọn và tôn trọng quyết định của nó. Tôi luôn dạy nó, chỉ dẫn cho nó đối mặt với mọi vấn đề trong cuộc sống. Một khi nó hiểu và ra quyết định gì thì tôi bắt nó cam kết sẽ thực hiện mà không hối tiếc. Hôm nay, nó nói muốn ăn cơm tấm.

Tôi dắt nó đi ăn sáng món cơm tấm và hai đứa chúng tôi nói chuyện về những động vật biển vì tôi muốn khơi gợi trí tò mò và sự thích thúc của nó. Tôi nói ăn cơm xong thì cả nhà sẽ đi ngắm cá mập thật, mấy động vật dưới biển mà nó hay nhìn trong sách ở ngoài đời. Tôi hỏi nó có thích không, nó nói thích ! Ok Let’s Go.
Sau khi nó ăn xong thì tôi chở nó về nhà, tôi nói vợ chuẩn bị thay đồ đi thôi. Khi chúng tôi đến quán cà phê thì tôi mệt mỏi luôn vì tôi luôn chạy theo nó đến chỗ này đến chỗ kia để coi và tôi đã hỏi nó những sinh vật kia tên gì. Nó đã trả lời vanh vách, không sai con nào. Có vài con mới mà tôi chưa chỉ nó thì tôi phải chỉ nó đọc tên kèm thêm những đặc tính của con vật đó.

Những sinh vật có mặt trong cái hồ ở quán cà phê gồm : cá mập, con sam, cá hề, cá đuôi g*i xanh, cá bướm, com nhum, sao biển, cá nhím…..nếu bạn muốn tìm hiểu sinh vật biển cùng con thì có thể đến đây. REEF Coffee - 332 Luỹ Bán Bích, Q. Tân Phú, TPHCM.

Có những chuyện khi bạn muốn làm thì thời gian để bắt đầu là ngay bây giờ, khi bạn muốn gặp ai hay thực hiện việc gì thì ngày mai làm luôn, càng để lâu thì luôn bị trì hoãn chi phối. Những dự tính của bạn chỉ nằm trong suy nghĩ hay trên giấy thôi, mãi mãi không thể thực hiện. Tôi là người sống rất vội và không thích trì hoãn.
---------------

CHỦ NGHĨA KHẮC KỶ NÓI VỀ NHỮNG MẤT MÁT---------------Cuộc đời con người khi càng lớn tuổi, mang thêm nhiều trọng trách v...
24/02/2025

CHỦ NGHĨA KHẮC KỶ NÓI VỀ NHỮNG MẤT MÁT
---------------
Cuộc đời con người khi càng lớn tuổi, mang thêm nhiều trọng trách và cuộc sống có được niềm vui thì càng ít mà mất mát thì càng nhiều. Có những thứ vô tình hay cố ý không còn thuộc sở hữu của bạn, rồi một ngày bạn nhận ra bạn đã mất nó vĩnh viễn.

Con người ta lại cảm thấy day dứt, sầu nào vì đánh mất thứ đó và chẳng biết làm sao để thoát khỏi tâm trạng đó. Cuộc sống nếu cứ sống trong tình trạng đó thì có phải khổ sở lắm, nhưng nếu bạn quên đi và chấp nhận rằng bạn không còn nhìn thấy nó một lần nào nữa thì bạn sẽ hạnh phúc hơn.

Như Seneca – Nhà triết học khắc kỷ từng nói

“Khi bạn mất đi bất cứ một thứ gì, thay vì nuối tiếc và phàn nàn, hãy nói: "Cám ơn thần may mắn đã cho tôi có được thứ ấy trong thời gian vừa qua. Tôi đã sử dụng nó một cách hiệu quả và đúng đắn, và giờ đây tôi hạnh phúc trả nó lại cho ngài"

Nhưng bản chất con người luôn cố chấp và tự dằn vặt bản thân, hay đổ thừa sai lầm của mình là từ người khác để thoả mãn cái tôi đau khổ.

Nhưng từ lúc nghiên cứu và thực hành khắc kỷ thì tôi đã dần thay đổi bản thân, tâm tính và tâm trạng. Tôi đã thoát ra mọi đau khổ từ bản thân hay người khác mang lại. Thay vì thù hằn một ai đó đã làm điều bất lợi cho bản thân, hay nói xấu bản thân tôi thì tôi đã không còn chấp niệm.

Ngày còn tuổi mười tám đôi mươi, tôi sở hữu toàn bộ truyện đường dẫn đến khung thành bộ 1, vua trò chơi, conan, 7 viên ngọc rồng….nhưng khi lên Sài Gòn thì mẹ tôi đi bán ve chai hết. Thay vì trách móc mẹ tôi, hay dằn vặt bản thân thì tôi chỉ nhủ thầm : “Tôi đã có nó, tôi đã sử dụng nó thật cẩn thận, nó giúp tuổi thơ của tôi thêm rực rỡ nhưng giờ nó đã không còn bên tôi nữa. Xin cảm ơn bọn mày nhé mấy cuốn truyện”

Bạn nên nhớ là bạn chẳng sở hữu bất cứ gì trong cuộc đời này, ngay cả chính thân thể của bạn thì nó không thuộc quyền sở hữu của bạn đâu, có những trường hợp thân thế bị chấn thương mà bạn chẳng can thiệp được. Hay cả những mối quan hệ mà bạn luôn tự hào và hãnh diện nhưng một ngày đẹp trời thì mối quan hệ ấy cũng chẳng còn nữa. Bạn lại tiếc nuối hay đau khổ vì nó, thì có đáng không ?

Bạn đang làm việc rất tốt trong một công ty, và đang muốn thăng tiến nhưng một ngày nọ thì bạn bị sa thải mà chẳng rõ nguyên nhân thì bạn sẽ thù công ty đó, hay nguyền rủa sếp bạn nhưng kết quả thì chẳng thay đổi : bạn đã mất việc.

Nên thay vì để những ngoại cảnh xấu, hay đồ vật bạn đánh mất gây ảnh hưởng đế cảm xúc của bạn thì hãy tập quên nó càng nhanh càng tốt để cuộc sống bạn thoải mái và bình an hơn.
-----------------

CHIẾC ĐỒNG HỒ KỶ VẬT CỦA BA TÔI-----------Tôi nhìn cái đồng hồ màu vàng và dây màu đen trên bàn đã hết pin, thế là tôi đ...
21/02/2025

CHIẾC ĐỒNG HỒ KỶ VẬT CỦA BA TÔI
-----------
Tôi nhìn cái đồng hồ màu vàng và dây màu đen trên bàn đã hết pin, thế là tôi đi thay pin và lau dầu cho nó, và tôi đã hồi tưởng người ba vợ đã khuất bóng từ 6 năm trước.

Ba vợ tôi tạ thế đã 6 năm, nếu tính đến năm 2025 thì ba vợ tôi đã 72 tuổi nếu ông còn mạnh khoẻ và không bị chứng ung thư bắt kết thúc cuộc đời ở tuổi 66.

Có thể nói trong 10 năm hôn nhân chính thức của tôi và vợ thì tôi làm con rể của ông được 4 năm. Còn những lần trước đó thì tôi chỉ là khách, mổi khi tôi vào nhà xin phép đưa con gái rượu của ông đi chơi thì chỉ "gọi bác xưng con."

Căn bệnh ung thư gan đã bào mòn thân xác và tinh thần của ông rất nhiều. Từ lúc phát bệnh thì đã ở cuối giai đoạn 3, ông đã chống chọi được 3 năm trước khi ông đến cõi vĩnh hàng. Trời đất và ông bà phù hộ nên ông đã ra đi trong lúc ngủ say một cách nhẹ nhàng và không đau đớn.

Những ngày cuối đời, ông chẳng ăn được gì, thân người ốm trơ xương nhưng tinh thần lúc nào cũng minh mẫn. Ông dặn dò vợ, 2 đứa con gái kỹ lưỡng nhưng có một điều là ông đã mãi mãi không bao giờ thấy mặt thằng cháu ngoại – con trai của chúng tôi.

* CHIẾC ĐỒNG HỒ KỶ VẬT

Sau ngày đám tang, những đồ vật của ông thì phần cho từ thiện, phần thì đưa họ hàng, còn lại thì đã đốt bỏ. Tôi được mẹ vợ trao cái đồng hồ (không số, không kim dây và dây da cá sấu thiệt này) . Chiếc đồng hồ này, ông rất thích và đã đeo lúc sinh thời trong 15 năm.

Nó trở thành kỷ vật thiêng liêng của tôi từ đó đến mai sau. Thỉnh thoảng tôi vẫn lấy ra đeo một vài lần. Lúc nào, nó hết pin thì tôi lại đi thay. Ngày hôm qua, khi tôi cần đeo đồng hồ để ra ngoài thì thấy nó đã hết pin. Tôi lấy đồng hồ này đi lau bụi và lau dầu, thay pin cho nó. Tôi đã quyết định rằng sẽ đeo đồng hồ này thường xuyên hơn, như một cách để nhớ về ông và hy vọng rằng ông ở trên trời sẽ phù hộ cho tôi và gia đình.

* NHỮNG NGÀY CUỐI ĐỜI BÊN ÔNG

Những ngày trong bệnh viện, trong lúc thăm ông và lo lễ tang cho ông, thì tôi đã đọc cuốn sách "Khởi sinh của cô độc". Tôi nhận thấy rằng những gì mà nhà văn Paul Auster miêu tả về người cha quá cố của ông trong cuốn sách này thì tương tự như cuộc sống của ba vợ tôi vậy. "Khởi sinh của cô độc" trở thành cuốn sách viết về người cha hay mẹ đã khuất hay nhất đối với tôi.

Ba vợ tôi đã sống một cuộc đời cô độc đúng nghĩa : không bạn thân, bạn già hay bạn vong niên hay họ hàng cho đến ngày ra đi khỏi trần gian. Nhiều lúc, ông thèm bia mà không có ai uống cùng, thế là chúng tôi kéo nhau ra quán hay ông sang nhà tôi làm dăm lon cho đã rồi về.

Cả đời ông chỉ sống vì vợ vì con, ông cũng quý mến thằng con rể là tôi như con ruột. Ngày làm đám tang cho ông vì nhà không có đàn ông nên tôi cũng đứng ra thay vợ làm tròn chữ hiếu trong 3 ngày cuối cùng mà ông còn ở dương thế. Vợ tôi chỉ có “nước mắt ngắn dài” vì cô ta đang mang bầu thằng tiểu đệ Tiger và đã cận ngày sinh nên không thể gánh trọng trách và bổn phận làm con trong đám tang của ba cô ấy.

Thật sự, khi mất đi cha hay mẹ, thì bạn mới thấm thía được 2 chữ “mồ côi” dù đã người trưởng thành nhưng một khi một trong 2 người mất đi thì phận làm con dù thế nào cũng đau xót và thương nhớ không nguôi.
---------

TÔI DẮT TIỂU SƯ ĐỆ MUA HOA TẶNG “DẦN TỶ”---------------Ngày hôm nay là ngày lễ tình yêu, tình yêu vốn không phải chỉ là ...
14/02/2025

TÔI DẮT TIỂU SƯ ĐỆ MUA HOA TẶNG “DẦN TỶ”
---------------
Ngày hôm nay là ngày lễ tình yêu, tình yêu vốn không phải chỉ là tình yêu nam nữ thuần tuý mà còn là tình yêu của người con dành cho cha, cho mẹ hay tình yêu của một ai đó dành cho một người nào đó. Thế là hôm nay, sau khi tôi đón “tiểu đệ” đi học về, chúng tôi cùng đi đến một tiệm bán hoa.

Tôi và nó chọn một bông hoa hồng nhung đỏ thắm và tôi giảng cho nó hiểu tình yêu là gì, chúng ta mua hoa để làm gì. Tôi nói cho nó hiểu tại sao thế giới loài người cần tình yêu thương vì không có lòng yêu thương thì xã hội loài người không phát triển được.
Tôi phải dạy thằng con 5 tuổi luôn yêu cha thương mẹ, hãy bày tỏ tình yêu thương đó bất cứ khi nào ngay khi nào có thể bởi cuộc đời ai nói trước được điều gì.

Sau đó, tôi bảo nó chọn một bông hồng mà nó thích nhất. Nó cầm một bông hoa, tôi đã nói với nó :

“Khi mẹ đi làm về thì con hãy chạy ra ôm mẹ và tặng mẹ cành hoa hồng này rồi nói : Con yêu mẹ, nhân ngày tình yêu – valentine, con xin tặng mẹ một bông hồng”.

Mỗi đứa trẻ trong một gia đình, cần được dạy không chỉ là kiến thức, tri thức mà còn phải được kỹ năng sống, lòng yêu thương và trắc ẩn. Còn là con trai thì cần được dạy sự lịch thiệp của một quý ông và sự lãng mạn.

Cuộc sống thì vô thường, ngay khi bạn nghĩ đến làm một việc gì thì hãy làm khi có thể, bởi bạn đâu biết ngày bạn đi xa là khi nào.Tôi đã sống đã sống 2/3 đời người, tôi trân trọng từng phút giây khi tôi còn tồn tại, tôi muốn dạy cho thằng nhóc tất cả mọi thứ mà tôi biết. Tôi cùng nó đọc sách, cùng chơi, cùng đánh cờ, lắp ráp mô hình….bởi tôi biết một ngày tôi sẽ rời xa nó trong trường hợp “bất khả kháng”.

Như những câu thơ của nhà thơ Du Tử Lê

“Hãy nói về cuộc đời
Khi ta không còn nữa
Sẽ lấy được những gì
Về bên kia thế giới ...”

CHIỀU 23 TẾT : RANG ĐẬU PHỘNG VÀ UỐNG BIA QUÁ HẠN-------------Hôm nay 23 Tết, nhà nhà cúng ông táo, ngoài đường thì ngườ...
22/01/2025

CHIỀU 23 TẾT : RANG ĐẬU PHỘNG VÀ UỐNG BIA QUÁ HẠN
-------------
Hôm nay 23 Tết, nhà nhà cúng ông táo, ngoài đường thì người ta lục tục đi thả cá chép ở bờ sông để đưa ông táo về trời. Tôi thì ngồi nhà đọc sách, rang đậu phộng cười với đời.

Người ta thì có năm giàu, có năm nghèo, nhưng từ 2020 tới giờ thì năm nào tôi cũng nghèo. Tôi còn không biết do phong thuỷ, tử vi, tướng số ….hay gì nhưng 4 năm qua, 4 mùa xuân đến (2021, 2022, 2023, 2024) thì tôi không giàu lên một tý nào. Tết đến xuân về thì lòng “ứa gan” chứ không "chứa chan" gì sất.

Vợ ở công ty gọi về , nhắn cắm nồi cơm và mở tủ lạnh coi còn gì để nấu ăn. Tôi trả lời vợ xong thì nấu nồi cơm, mở tủ lạnh ra thì trống trơn và không có gì. Tôi nhìn thấy mấy lon bia và tiện tay lấy thì vô tình nhìn vào dưới lon, hiện lên dòng chữ . NSX : 04/11/2023 và HSD : 04/11/2024.

Giờ là đang Tháng 01/2025, điều này có nghĩa là HSD đã qua lâu rồi. Tôi còn đang suy nghĩ, bia cũng có hạn sử dụng nữa à ? Tại sao, hạn sử dụng chỉ có một năm. Vì theo tôi biết, những đồ hộp đóng nắp tự động thì HSD ít nhất cũng 3 năm chứ HSD 01 năm thì quá ngắn thì làm sao mà bán kịp. Tôi nghiệp mấy cửa hàng bán lẻ và đại lý lắm, nhất mấy luật giao thông theo nghị định 168 và kinh tế đang xuống thì ai mà đi mua bia.

Tôi còn nhớ số bia này là tôi được tặng từ năm 2023….một thùng mà uống hoài không hết vì uống một mình thì một lon là xỉn rồi.
Tôi đi loanh quanh nhà, tìm xem nhà còn gì ăn không. Trứng cũng đã hết, rau hay gì cũng không thì tôi thấy hũ động phộng trên kệ. Thế là tôi không nói gì và đi rang đậu phộng, uống bia hết hạn cho đời thêm vui.

Cuộc sống mà, hôm nay có tiền, ngày mai còn không biết có tiền hay không chứ nghèo thì chắc chắn vẫn chưa hết. Một năm kinh tế suy thoái, kéo theo nhiều hệ luỵ, người ta thắt lưng buộc bụng vì kinh tế đang đi xuống.

Đậu phộng đã rang xong, nóng hổi, giòn. Tôi bật nắp lon bia và tận hưởng cái cuộc sống không có gì khi tết về thật “SẢNG KHOÁI”. Người ta có tiền thì đi sắm tết, mình không có tiền thì khỏi sắm tết.
Bia hết hạn vẫn uống được vì vô trùng khi sản xuất, nên mùi bia vẫn còn ngon lắm. NGHÈO thì đòi hỏi gì cao sang, có bia uống là tuyệt vời rồi.
---------------

Những lúc cuộc đời mỏi mệt thì tôi lại đọc truyện ngắn, tiểu thuyết của chị Tư. Chị tuy là người phụ nữ nhỏ bé nhưng nhữ...
18/01/2025

Những lúc cuộc đời mỏi mệt thì tôi lại đọc truyện ngắn, tiểu thuyết của chị Tư. Chị tuy là người phụ nữ nhỏ bé nhưng những câu văn chị viết ra như nói hộ lòng người ta.

Sài Gòn đêm nay, tôi lại thấy lạnh thật sau khi có việc nên phải ra đường. Tôi chạy xe mà tay rung rung nhưng cũng "trố mắt" nhìn cái đèn đỏ và bảng hiệu giao thông để không ăn biên bản. Sài Gòn thì vẫn vậy quay đều trong những vòng kẹt xe.

Một năm kinh tế buồn, các quán xá thay nhau đóng cửa và treo cái bảng cho thuê mặt bằng. Bạn bè thì đứa bị nghỉ việc, đứa làm chủ thì cũng cười trong nước mắt....nhưng có đứa cũng giàu và trúng đậm. Vì tôi chỉ nghe những người thất bại nói, còn mấy đứa bạn thành công hay giàu sụ thì ai nhớ đến tôi đâu.

Cuộc sống mà ! Chạy trên đường lớn nhiều khi buồn, thấy mình tội nghiệp lắm, cái gì cũng lớn, cũng giàu mà mình nhỏ xíu và nghèo. Sài Gòn mà không có hẻm hóc thì chán chết, người nghèo không biết chui vào đâu sống, chui vào đâu ăn cơm”. (Trích "Chị gái Sài Gòn, giờ tóc đã qua vai? " - Nguyễn Ngọc Tư).

Về tới nhà, tôi pha ly cà phê nhớ tới lời thoại trong phim "Người trong giang hồ", nhân vật Trần Hạo Nam có nói " Hồng Kông giờ là năm 1997 rồi" thì tôi cũng nói "Sài Gòn giờ năm 2025 rồi, có những quy định hay luật ban hành thì người dân làm gì được đâu". Nên ta cứ thong thả tận hưởng cái cảnh kẹt xe ở Sài Gòn vậy và tận hưởng cái nghèo đang bủa vây.
-----------
Sài Gòn 17/01/2025.

Address

Ho Chi Minh City
70000

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Thênh Thang Đường Đời posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share

Category