02/09/2025
NHỮNG LỜI SAU CÙNG KHI MÀY HOÁ HƯ KHÔNG
--------------
Hôm qua, tao đã từ Sài Gòn về nhà mày, để gặp mày một lần cuối cùng khi mày còn ở trần gian. Tao đã ngồi nghe những người thân từ vợ mày, ba mẹ mày, bạn bè và đồng nghiệp của mày đã nói về những ngày cuối đời của mày như thế nào. Tao đã phải rơi lệ và quay mặt đi để giấu những giọt nước mắt sắp tuôn trào, giọt nước mắt xót thương từ một thằng đàn ông.
Vào ngày 01/09/2025, mày sẽ về với đất trong chiếc quan tài được hạ huyệt ở cái nghĩa trang lạnh lẽo. Mày sẽ trở thành hạt bụi trong hư không, sẽ chẳng còn một con người với danh tính riêng hay như cách bạn bè quen biết hay gọi là “thằng Đê” bằng xương bằng thịt nữa. Mày sẽ chỉ tồn tại trong ký ức của người thân, sẽ hiển hiện như kỷ niệm trong trí nhớ của bạn bè, sẽ là trí tưởng tượng trong tâm trí của đứa con gái 5 tuổi của mày qua từng cầu chuyện mà mẹ nó (vợ mày) kể cho nó nghe.
Mày đã sống không uổng phí một giây phút nào khi còn tồn tại. Khi truyền thuốc trên chiếc giường trong phòng ICU ( chăm sóc đặc biệt) của bệnh viện Chợ Rẫy trong đau đớn nhưng mày vẫn còn nghĩ đến công việc, nghĩ đến cuộc hẹn vào tháng 10 cùng anh em đi chụp hình và làm show. Mày vẫn còn nghĩ đến vợ và con, mày vẫn lạc quan là sẽ tiếp tục sống mạnh mẽ nhưng cuộc đời vốn đâu phải như mày nghĩ hay muốn là được. Vì mày đang mang trong người căn bệnh “UT MÁU” – một căn bệnh mà những người đã trải qua và sống tiếp chỉ đếm trên năm đầu ngón tay.
Tao với tư cách là bạn cùng xóm, cùng lớn lên với mày, cùng học chung trường và chung lớp với mày. Tao muốn kể về cuộc đời mày qua từng ký ức của tao như những lời tiễn đưa mày đến nơi an nghỉ cuối cùng.
Mày và tao thuộc thế hệ 8x, sinh trưởng và lớn lên trong quá trình từ thời bao cấp đến xoá bỏ bao cấp. Khi tao còn đang gom từng chiếc dép dứt bán ve chai, gom từng lon bia hay đào sắt vụn ở đống xà bần để đổi những cây kem hay kiếm từng tờ 200 đồng thời đó thì mày đã có cơ hội tiếp xúc với cây đàn Organ. Đám bạn bè cùng thời đó thì được mấy đứa được như mày. Nên mỗi khi trường tiểu học gần nhà tổ chức lễ hay có tiết mục văn nghệ gì thì tao thấy ba mày chở chiếc đàn Organ trên chiếc xe 70 đến cổng trường. Ông đã cặm cụi lắp từng dây và đấu nối thiết bị để cho mày sẵn sàng “múa phím thoăn thoắt” và “cất giọng oanh vàng” cùng những bài hát thiếu nhi.
Ở một cái trường làng, khi đường đi vẫn còn lầy lội, sân trường vẫn còn lởm chởm những tấm đan lát vội hay bục giáo viên chỉ lát xi măng và thủng lỗ chỗ. Những chiếc bàn học cũ kỹ và chẳng có hộc bàn, khung cửa sổ trong lớp học chỉ là những cây sắt gỉ sét và không có cửa thì mày đã là ngôi sao sáng nhất trường với kỹ năng chơi đàn và ca hát. Thế hệ bạn bè bằng tuổi, học chung trường như tao và mấy đứa bạn thì mấy ai biết chơi đàn và hát hay như mày.
Ba mày – Bác Thảo đã không từ bỏ một cơ hội nào để mày được học, thi thố tài năng chơi đàn và ca hát. Ở cái xóm lao động nghèo, ngoại ô của thành phố thì chẳng có một chỗ nào dạy học mấy kỹ năng đó. Nên ba mày đã chở mày đi học các kỹ năng nghệ thuật từ đánh đàn và ca hát ở trung tâm thành phố (cách nhà 20 km). Ông muốn cho mày tiếp xúc với nghệ thuật chuyên nghiệp từ nhỏ để phát triển. Ông đã chở mày đi thi và tiếp xúc với nhiều cuộc thi từ nhỏ đến lớn để mày cọ xát và học hỏi, nâng cao chuyên môn.
Kết thúc cấp 1 ở trường làng, mày được vào học ở một trường cấp 2 chuyên và thuộc hàng chuẩn quốc gia của tỉnh ở thập niên 90 thời đó là Trường THCS Trần Hưng Đạo. Tao vẫn cứ tưởng, mày sẽ trở thành một người khác hay phát triển được thành một người làm nghệ thuật : nghệ sĩ đàn dương cầm, ca sĩ nào đó ở tuổi mười mấy…… Nhưng khi kết thúc những năm cấp 2, mày cùng tao và cả đám mấy chục người vào học ngôi trường cấp 3 vừa mới được xây dựng xong. Cuộc đời có nhiều ngã rẽ, những năm cấp 2 đã xảy ra chuyện gì với cuộc đời mày, mày đã không phát triển được kỹ năng hay từ bỏ để trở thành một người bình thường.
Những năm cấp 3, tao học chung với mày năm lớp 11, mày vẫn học làng nhàng và chẳng có thành tích gì nổi bật. Mày đã bỏ cái "linh hồn" thần đồng và “kỹ năng học tập” ở đâu mất rồi. Nhưng mày vẫn còn kỹ năng ca hát với chất giọng đặc biệt và lay động lòng người. Mày với thằng Thuận chung khối liên tiếp là đối thủ cạnh tranh và giành giải thưởng trong các cuộc thi văn nghệ của trường cấp 3 ở vùng ngoại ô của thành phố.
Rời trường cấp 3, mỗi đứa một ngã, mày đã thi và học kiến trúc ở trường Đại Học Hồng Bàng. Những năm tháng làm sinh viên thì mày luôn cây văn nghệ sôi nổi nhất, lúc nào mày cũng mang tiếng hát ra để phục vụ những người thích nghe nhạc nhưng mày vẫn chưa một lần đụng đến phím đàn một lần nữa. Tao đã nghe những người bạn học cùng trường với mày (cách đây hơn 20 năm) nói về mày với những năm tháng đó. Cái tên mày luôn nổi bật nhất trong các hoạt động văn nghệ của trường.
Sau này, mày khởi nghiệp với nghề chụp hình và phát triển thịnh vượng. Mày đã mua xe và cưới vợ, sinh con, đã cùng với nhiều anh em bao tất cả show chụp hình đám cưới và sự kiện từ trong xóm cho đến khắp thành phố, kể cả lên Sài Gòn. Các anh em đồng nghiệp chung show với mày chưa bao giờ phàn nàn cách mày làm việc, bạn bè cấp 3 cho đến đại học luôn ủng hộ mày. Họ đã trở thành khách hàng của mày và kể cả tao. Từ chụp hình cưới cho đến chụp đầy tháng, thôi nôi của con họ hay những ngày vui trong cuộc đời của họ. Ai cũng nói mày chụp hình rất có tâm và luôn hài lòng khách hàng, những khách hàng ấy không phàn nàn gì vì mày có cái tâm làm nghề.
Mày cũng tạo ra công việc và dạy nghề cho mấy đứa nhỏ trong xóm, mày hướng dẫn chúng nó từ cách chụp hình và tư vấn mua máy. Chúng nó đã gọi mày bằng thầy, mày có show gì cũng gọi chúng nó đi theo. Mày luôn tận tâm và cống hiến hết sức để chỉ dạy từng li từng tý, giúp chúng nó có một cái nghề đàng hoàng và không lông bông.
Những bạn bè chung show, đồng nghiệp với mày, chưa một ai phàn nàn về cách hành xử của mày vì mày luôn thật thà, và tốt tính nên show nào cũng thành công. Mày đã mở rộng mối quan hệ và phát triển công việc kinh doanh thuận lợi.
Nhưng một ngày đầu năm 2025, những cơn sốt và khó chịu trong người xảy ra với tần suất nhiều lần thì mày đã được các sĩ chuyên khoa của chợ Rẫy chẩn đoán “UT Máu”. Một người đàn ông không rượu bia, thuốc lá, cà phê, hay la cà quán xá ngoài đường, thường xuyên chơi thể thao là đá bóng, công việc cũng phải chạy đi và chạy lại như thế mà ông trời đã phát cho mày "cái án tử” (mắc loại UT khó chữa nhất). Cuộc sống sau đó của mày chỉ tính từng giờ đồng hồ và từng ngày trôi qua.
Sau những lúc điều trị ở phòng ICU và bước ra khỏi phòng đó, mày vẫn hăng say làm việc, vẫn nhận show chụp hình, kết xe hoa và cùng đồng nghiệp tổ chức tiệc cưới. Nhưng không một ai biết mày đang “tận lực tri thiên mệnh” (cố gắng hết sức và nhìn ông trời) với căn bệnh UT máu. Mày vẫn giấu mọi người và không cho ai biết. Mày không muốn bạn bè hay người thân thương hại và không muốn ai nhìn thấy mày hốc hác hay tóc rụng hết sau mỗi lần hoá trị.
Nên mày đã gọi người thân mang cho bộ tóc giả và đội tóc giả lên, chụp hình luôn cười và trêu đùa người thân, giấu đau đớn đằng sau nụ cười để gửi hình về cho vợ mày. Mày luôn lạc quan và yêu đời, mày muốn được sống tiếp cạnh vợ con và cùng anh em lang thang chụp hình, đi show khắp nơi. Mày cảm thấy phải trân quý từng khoảnh khắc trôi qua, từng giây hay từng phút của một ngày khi còn có thể thở mà không phải đút hai ống thở vào lỗ mũi.
Nhưng khi cơ thể đã sức tàn lực kiệt, tâm trí và thể lực đã bị bào mòn, mày không muốn ch_ế_t trong căn phòng ICU lạnh lẽo này. Mày đã van xin bác sĩ và gia đình được về nhà, về lại nơi mày đã từng lớn lên, để được sống những giây phút cuối đời bên vợ và con gái (bé súp lơ).
Những ngày cuối tháng 8 với những cơn mưa dai dẳng, căn bệnh UT đã chiến thắng trong cuộc chơi sinh t_ử. Nhịp tim mày đã ngừng đập và trút hơi thở cuối cùng. Mày đã ra đi vĩnh viễn, giã từ cõi tạm trần gian để về chốn vĩnh hằng. Mày đã dừng lại ở sân ga là chiếc quan tài bằng gỗ và nằm trong lòng đất khi vừa mới qua 40 mùa xuân.
Mày sẽ vẫn sống, vẫn hiển hiện trong từng ký ức của bạn bè, người thân và trí tưởng tượng của con gái 5 tuổi đang còn ngây thơ qua từng tấm hình bên cạnh vợ mày đang kể cho nó nghe.
---------------
RIP ! Bạn của tôi
Sài Gòn 01/09/2025