Thênh Thang Đường Đời

Thênh Thang Đường Đời Những cảm xúc thường nhật của những người sống chậm cùng suy niệm

ĐỜI CÓ BAO LÂU MÀ HỮNG HỜ------------------Sáng nay, tôi ngồi cà phê với đứa em mà tôi đã quen cũng ngót ngét 15 năm như...
11/09/2025

ĐỜI CÓ BAO LÂU MÀ HỮNG HỜ
------------------
Sáng nay, tôi ngồi cà phê với đứa em mà tôi đã quen cũng ngót ngét 15 năm nhưng trong một khung cảnh thê lương. Đó là những dãy nhà tái định cư mấy chục tầng nhưng không có một người nào ở. Tôi nghe bạn ấy kể rằng, đây là nơi lúc trước dùng làm bệnh viện dã chiến trong thời covid và rất nhiều người đã đến đây nhưng không bao giờ trở về.

Nơi đây, trở thành những khung cảnh hoang tàn và thiếu hơi người. Từng toà nhà với những vết tường đã xuất hiện vết nứt, gạch ốp tường cũng rơi từng mảng, các thiết bị phòng cháy chữa cháy cũng đã bắt đầu rỉ sét…nơi đây chẳng khác gì một khu nhà hoang.

Ly cà phê vừa đặt xuống thì tôi và bạn cùng ôn những kỷ niệm về quá khứ đã qua nhưng đan xe hiện tại phủ phàng cùng tương lai mịt mờ. Chúng ta ở thời điểm này thì ai mà chẳng mang những gánh nặng vô hình của cơm áo gạo tiền và những trách nhiệm không thể thoái thác.

Còn quá khứ đã qua, dù có huy hoàng như thế nào cũng chỉ là kỷ niệm, chúng ta không thể sống mãi với kỷ niệm. Chúng ta cần nhìn vào hiện thực với những hoá đơn cần chi trả và những thứ khác cần tiền để thanh toán. Chúng ta đã qua cái thời nhàn nhả, tận hưởng cuộc sống trong thảnh thơi của tuổi trẻ.

Khi áp lực cuộc sống và gia đình chồng chất lên nhau, bạn mới nhận ra mình đã không còn ở cái tuổi chỉ cần ăn một viên kẹo cũng thấy vui vẻ nữa rồi.

Thất bại keo này thì ta bày keo khác, vấp ngã ở đâu thì đứng lên ở đấy chỉ cần không từ bỏ thi coi như đã thành công rồi. Dù công việc có thế nào, kiếm được ít tiền hay nhiều tiền thì cũng phải làm vì chúng ta làm gì còn lựa chọn ở thời điểm này.

Cho nên giờ tôi gặp ai hay hợp tác làm gì thì tôi đều hỏi “làm việc này thì bao nhiêu tiền”. Tôi đã chán nghe bánh vẻ hay nghe ai nói về tương lai của một việc gì. Cuộc sống không giống cuộc đời, những gì ta nghĩ chẳng bao giờ xảy ra trong cuộc sống, những gì xảy ra trong cuộc sống có bao giờ như ta nghĩ ?

Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ !
------------------
Sài Gòn 11/09/2025

MẮC KẸT QUÁ KHỨ - HIỆN TẠI NGÓ LƠ --------------Mỗi khi ở hiện tại, người ta gặp bất trắc thì luôn nghĩ về hào quang tro...
04/09/2025

MẮC KẸT QUÁ KHỨ - HIỆN TẠI NGÓ LƠ
--------------
Mỗi khi ở hiện tại, người ta gặp bất trắc thì luôn nghĩ về hào quang trong quá khứ của bản thân nhưng có những chuyện đã qua dù là thành công hay là một con người ở phiên bản thành đạt thì giờ cũng không quan trọng. Bởi mỗi thời kỳ, mỗi giai đoạn đều khác nhau.

Nếu ở quá khứ bạn làm một việc gì đó thành công thì không có nghĩa là cùng một cách thực hiện và công việc đó bạn sẽ thành công hiện tại khi thế giới đã thay đổi quá nhiều.

Ngày trước bạn có thể làm sếp của một công ty nọ hay làm chủ doanh nghiệp đang ăn nên làm ra nhưng biến chuyển thời cuộc thì bạn đã trắng tay vì không biết thích nghi. Hiện tại, bạn cứ nghĩ về hào quang đã qua, bỏ lơ hiện tại thì cuộc đời mãi chìm đắm trong niềm đau.

Quá khứ không định nghĩa bạn là ai, chỉ có hiện tại bạn là gì mới điều bạn cần quan tâm. Cũng như những niềm vui trong quá khứ thì chỉ cần nghĩ đến mà bản thân còn cười được thì bạn còn cảm xúc nhưng nụ cười cũng bị biến dạng trước hiện thực cuộc sống rồi như nhà văn Nguyễn Ngọc Tư viết trong cuốn "Tiếng gọi chân trời"

"Nghĩ đời mình vui nhiều, không phải không có, cố thì sẽ bới được ra giữa đống ký ức bộn bề, lau dọn chúng cho sáng bóng nhưng đều là chuyện đã qua, nhớ lại vui trong bụng thôi, khó lấy đó mà cười thành nụ."

Gặp lại một người bạn đã từng quen và bạn tỏ ra hiểu rõ bản tính anh ta từ quá khứ nhưng khi gặp lại chính con người ấy nhưng người ta đã thay đổi quá nhiều và bạn thất vọng thì dở rồi. Con người ở quá khứ sẽ khác xa với con người hiện tại bị cuộc đời nhào nặn thành một con người khác.

Bản chất ngây ngô năm 20 tuổi thấy có lợi nhưng đến năm 30 tuổi bị đời vả cho vài nhát thì tính thơ ngây sẽ bị nhấn chìm thay bằng tính thực dụng hơn. Đến năm 40 tuổi thì đi qua nhiều biến cố thì bản chất lại trở nên trầm tư hơn nên đừng bao giờ nói rằng bạn hiểu rõ ai đó ở trong quá khứ và cả hiện tại.

Trong tiểu thuyết "Cuộc săn cừu hoang" của Haruki Murakami có đoạn này mà tôi đã thấy khá hay

"Tế bào cơ thể tự thay thế mỗi tháng. Ngay cả chính lúc này đây, Hầu hết mọi thứ anh nghĩ anh biết về em chỉ là kỷ niệm. Và những kỷ niệm này ngày càng nhạt nhòa trôi xa dần như những tế bào bị thay thế."

Những gì bạn biết về một người trong quá khứ cũng chỉ là kỷ niệm, được lưu giữ tại thời điểm đó. Nhưng kỷ niệm đó thì không thể đóng băng ở quá khứ và chờ đến hiện tại để "rã đông". Vì thế, khi gặp lại một người bạn cũ mà người ta đã thay đổi quá nhiều so với quá khứ thì bạn cũng đừng tỏ ra bất ngời vì "CUỘC SỐNG MÀ" !
-------------

NHỮNG LỜI SAU CÙNG KHI MÀY HOÁ HƯ KHÔNG--------------Hôm qua, tao đã từ Sài Gòn về nhà mày, để gặp mày một lần cuối cùng...
02/09/2025

NHỮNG LỜI SAU CÙNG KHI MÀY HOÁ HƯ KHÔNG
--------------
Hôm qua, tao đã từ Sài Gòn về nhà mày, để gặp mày một lần cuối cùng khi mày còn ở trần gian. Tao đã ngồi nghe những người thân từ vợ mày, ba mẹ mày, bạn bè và đồng nghiệp của mày đã nói về những ngày cuối đời của mày như thế nào. Tao đã phải rơi lệ và quay mặt đi để giấu những giọt nước mắt sắp tuôn trào, giọt nước mắt xót thương từ một thằng đàn ông.

Vào ngày 01/09/2025, mày sẽ về với đất trong chiếc quan tài được hạ huyệt ở cái nghĩa trang lạnh lẽo. Mày sẽ trở thành hạt bụi trong hư không, sẽ chẳng còn một con người với danh tính riêng hay như cách bạn bè quen biết hay gọi là “thằng Đê” bằng xương bằng thịt nữa. Mày sẽ chỉ tồn tại trong ký ức của người thân, sẽ hiển hiện như kỷ niệm trong trí nhớ của bạn bè, sẽ là trí tưởng tượng trong tâm trí của đứa con gái 5 tuổi của mày qua từng cầu chuyện mà mẹ nó (vợ mày) kể cho nó nghe.

Mày đã sống không uổng phí một giây phút nào khi còn tồn tại. Khi truyền thuốc trên chiếc giường trong phòng ICU ( chăm sóc đặc biệt) của bệnh viện Chợ Rẫy trong đau đớn nhưng mày vẫn còn nghĩ đến công việc, nghĩ đến cuộc hẹn vào tháng 10 cùng anh em đi chụp hình và làm show. Mày vẫn còn nghĩ đến vợ và con, mày vẫn lạc quan là sẽ tiếp tục sống mạnh mẽ nhưng cuộc đời vốn đâu phải như mày nghĩ hay muốn là được. Vì mày đang mang trong người căn bệnh “UT MÁU” – một căn bệnh mà những người đã trải qua và sống tiếp chỉ đếm trên năm đầu ngón tay.

Tao với tư cách là bạn cùng xóm, cùng lớn lên với mày, cùng học chung trường và chung lớp với mày. Tao muốn kể về cuộc đời mày qua từng ký ức của tao như những lời tiễn đưa mày đến nơi an nghỉ cuối cùng.

Mày và tao thuộc thế hệ 8x, sinh trưởng và lớn lên trong quá trình từ thời bao cấp đến xoá bỏ bao cấp. Khi tao còn đang gom từng chiếc dép dứt bán ve chai, gom từng lon bia hay đào sắt vụn ở đống xà bần để đổi những cây kem hay kiếm từng tờ 200 đồng thời đó thì mày đã có cơ hội tiếp xúc với cây đàn Organ. Đám bạn bè cùng thời đó thì được mấy đứa được như mày. Nên mỗi khi trường tiểu học gần nhà tổ chức lễ hay có tiết mục văn nghệ gì thì tao thấy ba mày chở chiếc đàn Organ trên chiếc xe 70 đến cổng trường. Ông đã cặm cụi lắp từng dây và đấu nối thiết bị để cho mày sẵn sàng “múa phím thoăn thoắt” và “cất giọng oanh vàng” cùng những bài hát thiếu nhi.

Ở một cái trường làng, khi đường đi vẫn còn lầy lội, sân trường vẫn còn lởm chởm những tấm đan lát vội hay bục giáo viên chỉ lát xi măng và thủng lỗ chỗ. Những chiếc bàn học cũ kỹ và chẳng có hộc bàn, khung cửa sổ trong lớp học chỉ là những cây sắt gỉ sét và không có cửa thì mày đã là ngôi sao sáng nhất trường với kỹ năng chơi đàn và ca hát. Thế hệ bạn bè bằng tuổi, học chung trường như tao và mấy đứa bạn thì mấy ai biết chơi đàn và hát hay như mày.

Ba mày – Bác Thảo đã không từ bỏ một cơ hội nào để mày được học, thi thố tài năng chơi đàn và ca hát. Ở cái xóm lao động nghèo, ngoại ô của thành phố thì chẳng có một chỗ nào dạy học mấy kỹ năng đó. Nên ba mày đã chở mày đi học các kỹ năng nghệ thuật từ đánh đàn và ca hát ở trung tâm thành phố (cách nhà 20 km). Ông muốn cho mày tiếp xúc với nghệ thuật chuyên nghiệp từ nhỏ để phát triển. Ông đã chở mày đi thi và tiếp xúc với nhiều cuộc thi từ nhỏ đến lớn để mày cọ xát và học hỏi, nâng cao chuyên môn.

Kết thúc cấp 1 ở trường làng, mày được vào học ở một trường cấp 2 chuyên và thuộc hàng chuẩn quốc gia của tỉnh ở thập niên 90 thời đó là Trường THCS Trần Hưng Đạo. Tao vẫn cứ tưởng, mày sẽ trở thành một người khác hay phát triển được thành một người làm nghệ thuật : nghệ sĩ đàn dương cầm, ca sĩ nào đó ở tuổi mười mấy…… Nhưng khi kết thúc những năm cấp 2, mày cùng tao và cả đám mấy chục người vào học ngôi trường cấp 3 vừa mới được xây dựng xong. Cuộc đời có nhiều ngã rẽ, những năm cấp 2 đã xảy ra chuyện gì với cuộc đời mày, mày đã không phát triển được kỹ năng hay từ bỏ để trở thành một người bình thường.

Những năm cấp 3, tao học chung với mày năm lớp 11, mày vẫn học làng nhàng và chẳng có thành tích gì nổi bật. Mày đã bỏ cái "linh hồn" thần đồng và “kỹ năng học tập” ở đâu mất rồi. Nhưng mày vẫn còn kỹ năng ca hát với chất giọng đặc biệt và lay động lòng người. Mày với thằng Thuận chung khối liên tiếp là đối thủ cạnh tranh và giành giải thưởng trong các cuộc thi văn nghệ của trường cấp 3 ở vùng ngoại ô của thành phố.

Rời trường cấp 3, mỗi đứa một ngã, mày đã thi và học kiến trúc ở trường Đại Học Hồng Bàng. Những năm tháng làm sinh viên thì mày luôn cây văn nghệ sôi nổi nhất, lúc nào mày cũng mang tiếng hát ra để phục vụ những người thích nghe nhạc nhưng mày vẫn chưa một lần đụng đến phím đàn một lần nữa. Tao đã nghe những người bạn học cùng trường với mày (cách đây hơn 20 năm) nói về mày với những năm tháng đó. Cái tên mày luôn nổi bật nhất trong các hoạt động văn nghệ của trường.

Sau này, mày khởi nghiệp với nghề chụp hình và phát triển thịnh vượng. Mày đã mua xe và cưới vợ, sinh con, đã cùng với nhiều anh em bao tất cả show chụp hình đám cưới và sự kiện từ trong xóm cho đến khắp thành phố, kể cả lên Sài Gòn. Các anh em đồng nghiệp chung show với mày chưa bao giờ phàn nàn cách mày làm việc, bạn bè cấp 3 cho đến đại học luôn ủng hộ mày. Họ đã trở thành khách hàng của mày và kể cả tao. Từ chụp hình cưới cho đến chụp đầy tháng, thôi nôi của con họ hay những ngày vui trong cuộc đời của họ. Ai cũng nói mày chụp hình rất có tâm và luôn hài lòng khách hàng, những khách hàng ấy không phàn nàn gì vì mày có cái tâm làm nghề.

Mày cũng tạo ra công việc và dạy nghề cho mấy đứa nhỏ trong xóm, mày hướng dẫn chúng nó từ cách chụp hình và tư vấn mua máy. Chúng nó đã gọi mày bằng thầy, mày có show gì cũng gọi chúng nó đi theo. Mày luôn tận tâm và cống hiến hết sức để chỉ dạy từng li từng tý, giúp chúng nó có một cái nghề đàng hoàng và không lông bông.

Những bạn bè chung show, đồng nghiệp với mày, chưa một ai phàn nàn về cách hành xử của mày vì mày luôn thật thà, và tốt tính nên show nào cũng thành công. Mày đã mở rộng mối quan hệ và phát triển công việc kinh doanh thuận lợi.

Nhưng một ngày đầu năm 2025, những cơn sốt và khó chịu trong người xảy ra với tần suất nhiều lần thì mày đã được các sĩ chuyên khoa của chợ Rẫy chẩn đoán “UT Máu”. Một người đàn ông không rượu bia, thuốc lá, cà phê, hay la cà quán xá ngoài đường, thường xuyên chơi thể thao là đá bóng, công việc cũng phải chạy đi và chạy lại như thế mà ông trời đã phát cho mày "cái án tử” (mắc loại UT khó chữa nhất). Cuộc sống sau đó của mày chỉ tính từng giờ đồng hồ và từng ngày trôi qua.

Sau những lúc điều trị ở phòng ICU và bước ra khỏi phòng đó, mày vẫn hăng say làm việc, vẫn nhận show chụp hình, kết xe hoa và cùng đồng nghiệp tổ chức tiệc cưới. Nhưng không một ai biết mày đang “tận lực tri thiên mệnh” (cố gắng hết sức và nhìn ông trời) với căn bệnh UT máu. Mày vẫn giấu mọi người và không cho ai biết. Mày không muốn bạn bè hay người thân thương hại và không muốn ai nhìn thấy mày hốc hác hay tóc rụng hết sau mỗi lần hoá trị.

Nên mày đã gọi người thân mang cho bộ tóc giả và đội tóc giả lên, chụp hình luôn cười và trêu đùa người thân, giấu đau đớn đằng sau nụ cười để gửi hình về cho vợ mày. Mày luôn lạc quan và yêu đời, mày muốn được sống tiếp cạnh vợ con và cùng anh em lang thang chụp hình, đi show khắp nơi. Mày cảm thấy phải trân quý từng khoảnh khắc trôi qua, từng giây hay từng phút của một ngày khi còn có thể thở mà không phải đút hai ống thở vào lỗ mũi.

Nhưng khi cơ thể đã sức tàn lực kiệt, tâm trí và thể lực đã bị bào mòn, mày không muốn ch_ế_t trong căn phòng ICU lạnh lẽo này. Mày đã van xin bác sĩ và gia đình được về nhà, về lại nơi mày đã từng lớn lên, để được sống những giây phút cuối đời bên vợ và con gái (bé súp lơ).

Những ngày cuối tháng 8 với những cơn mưa dai dẳng, căn bệnh UT đã chiến thắng trong cuộc chơi sinh t_ử. Nhịp tim mày đã ngừng đập và trút hơi thở cuối cùng. Mày đã ra đi vĩnh viễn, giã từ cõi tạm trần gian để về chốn vĩnh hằng. Mày đã dừng lại ở sân ga là chiếc quan tài bằng gỗ và nằm trong lòng đất khi vừa mới qua 40 mùa xuân.

Mày sẽ vẫn sống, vẫn hiển hiện trong từng ký ức của bạn bè, người thân và trí tưởng tượng của con gái 5 tuổi đang còn ngây thơ qua từng tấm hình bên cạnh vợ mày đang kể cho nó nghe.
---------------
RIP ! Bạn của tôi
Sài Gòn 01/09/2025

SÀI GÒN MỘT CHIỀU MƯA--------------Chiều nay, bầu trời tại Sài Gòn lại tối đen và mưa bắt đầu rơi kèm theo gió. Từng con...
27/08/2025

SÀI GÒN MỘT CHIỀU MƯA
--------------
Chiều nay, bầu trời tại Sài Gòn lại tối đen và mưa bắt đầu rơi kèm theo gió. Từng con đường đầy nước và trơn trượt vì nước mưa lênh láng. Khắp các ngã đường, chỗ nào cũng đông kín với những dòng xe chen lấn. Có vài chỗ ngã tư hay ngã ba thì dừng đèn đỏ lâu hơn bình thường vì dòng người cứ tranh giành để đi trước nên những tiếng kèn inh ỏi không ngừng. Tôi lái xe trên đường và cũng phải dừng để chờ đèn đỏ và nghe văng vẳng vài câu chửi của những người ở đằng sau.

Sau giờ tan ca hay hết giờ hành chính, ai cũng hối hả để về nhà. Giữa dòng người hối hả nhưng tôi vẫn điều khiển xe chạy chầm chậm và lắng nghe cũng như cảm nhận mưa rơi từ lúc hoàng hôn vừa kết thúc đến lúc mây đen kéo về. Tôi chẳng cần phải đi nhanh vì không có việc gì phải gấp, thằng con đi học đã người đón nên tôi có thời gian lặng ngắm Sài Gòn lúc mưa rơi.

Tôi đã sống ở mảnh đất này hơn 20 năm, từ một dân tỉnh lẻ lê lết lên đây học. Sau khi ra trường, tôi đã quyết định sống tại Sài Gòn để lập nghiệp và mưu sinh. Hơn hai mươi năm cuộc đời, tương đương một phần ba cuộc đời đã trôi qua. Tôi đã trải qua nhiều cung bậc cảm xúc cũng như đã có nhiều kỷ niệm với mảnh đất cùng với nhiều biến thiên của thời cuộc.

Ở Sài Gòn, tôi đã có những người bạn đã từng rất thân, có những người lạ đã từng quen và những người quen giờ đã thành xa lạ. Mỗi một mối quan hệ dù gắn bó dài lâu hay đã chia ly thì cũng có những kỷ niệm khó phai và những khoảnh khắc dịu êm.

Sài Gòn có những nơi quen thuộc và đong đầy những ký ức tươi đẹp. Có những nơi giờ đã không còn tồn tại và những nơi dù đã trải qua những cuộc biến động của thời cuộc nhưng vẫn trường tồn theo thời gian. Trong những lần đi trên đường, trong ký ức của tôi nhớ về một địa chỉ cũ của một quán ăn hay cà phê nào đó nhưng khi đến nơi thì tôi đã thấy bảng treo với dòng chữ “cho thuê mặt bằng” và cũng có những nơi mà giờ đã chuyển hướng kinh doanh một mặt hàng khác.

Tôi mới nhận ra rằng ‘Tuổi trẻ thì sống trong hoài bão, còn tuổi già thì sống hoài niệm”. Tôi đã từng là một thanh niên với nhiều hoài bão, với những dự định nhưng khi đã trải qua hơn 20 năm ở mảnh đất này dù nhiều việc đã thành nhưng vẫn còn nhiều việc chưa trọn vẹn. Tôi cũng phải suy tư và cố gắng thêm nữa, để những mong muốn thành hiện thực. Giờ thì tôi đang sống trong hoài niệm và ký ức của quá khứ.

Tôi vẫn còn những suy tư và vặn ga để di chuyển, nhìn từng người trên đường cũng như tôi, đang nhích từng milimet để di chuyển vì phía trước có kẹt xe. Họ cũng đang sống ở Sài Gòn cũng đang là nạn nhân của cơn mưa và kẹt xe nhưng họ là những người xa lạ. Trong lòng tôi dấy lên một cảm giác là muốn nghe một tiếng gọi của người quen, để biết tôi không cô đơn nhưng trong tiếng mưa rơi và còi xe inh ỏi như thế này. Nhưng tất cả suy nghĩ và mong muốn hời hợt của tôi vì mỗi người đều có một lớp áo mưa bên ngoài thì sao ta có thể phân biệt được ai với ai.

Bất giác, tôi lại nhớ một câu trong cuốn sách “Yêu người ngóng núi” của Nguyễn Ngọc Tư.

“Ngày ngày kẹt giữa đám đông, chen chúc trên những con đường đông nghịt người, nhiều khi tôi giật mình, trời ơi, họ kia, đồng loại mình kia, sao mình lại thấy cô đơn đến rã rời”.

Tôi đã về đến nhà, bật máy và gõ cại suy nghĩ của mình….một chiều mưa Sài Gòn.
-----------
Triệu Dương
Sài Gòn 25/08/2025

THÀ NGHI NGỜ CÒN HƠN BẤT NGỜ-------------------Cuộc đời tôi từng trải, lên voi xuống chó, thăng trầm đủ hết cùng nhiều c...
24/08/2025

THÀ NGHI NGỜ CÒN HƠN BẤT NGỜ
-------------------
Cuộc đời tôi từng trải, lên voi xuống chó, thăng trầm đủ hết cùng nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau nên tôi không bao giờ tin những gì mà người khác nói, làm hay hành động mà chưa qua kiểm chứng. Nhất là cái vẻ bề ngoài mà người ta đang cố tạo nên để phông bạt cho bản thân.

Ngày trước, tôi đi làm một công ty Agency kia, với vị trí Operation Manager. Công ty tôi ký hợp đồng với nhà cung cấp kia với cách thiết bị OOH trong 9 tháng với giá trị gần 1 tỏi.

Đứng ở vị trí Operation Manager thì tôi phải đảm bảo kế hoạch được vận hành chu toàn. Tôi hỏi anh sếp, anh đã gặp nói chuyện ở bên ngoài với công ty kia chưa. Anh ấy trả lời là “chưa”, tôi mới đặt câu hỏi “thế thì anh dựa vào đâu tin người ta”. Anh trả lời “niềm tin”.

Chẳng lẽ tôi lại nói “niềm tin là cái thứ vớ vẫn nhất ở cuộc đời này”, nhưng cuối cùng tôi không nói và tự bản thân đi xác minh.
Thế là tôi yêu cầu công ty viết thư giới thiệu, cầm đống card visit của mình đi sang bên kia nói chuyện. Tôi phải thăm văn phòng công ty đó, nói chuyện với một ai đó có cấp bậc tương đương tôi hoặc cao hơn. Dĩ nhiên thì tôi có bao giờ gặp 1, 2 lần đâu. Sau vài cuộc gặp thì tôi thấy Ok, chính tay cầm hợp đồng này sang tận công ty Partner kia để chắc chắn là bản thân không lầm người. Cuối cùng trong quá trình vận hành kế hoạch Marketing đó trơ tru, không lỗi gì.

Có một câu nói thì tôi vẫn thấy hay “hãy ra đời kinh doanh thì bạn sẽ biết xã hội như thế nào”

Tôi không thánh thiện và lạc quan như mọi người, tôi có niềm tin tuyệt đối với Tuân Tử là “ Tất cả mọi con người đều là ác” còn thiện lương chỉ bài học mà bất cứ ai cũng đều được dạy là phải thực hành, phải sống như vậy.

Chính trong bản thân chúng ta đều có ma quỷ trong người. Chỉ khác là ai ít, ai nhiều, ai lộ ra hay cố che giấu cái bản chất ma quỷ đó hay kiềm chế nó mãi mãi trong linh hồn không trỗi dậy thôi.
Ngay cả bản thân tôi thì cũng chưa chắc đã là người tốt trong vài trường hợp nên chẳng có lý do gì để chúng ta tin tưởng một người mà không qua quá trình tiếp xúc hay nói chuyện.

Chỉ khi "đụng chuyện" thì mới hiểu rõ bản chất con người đó thế nào thôi.

Giống như việc đi từ thiện vậy, ai mà chẳng được dạy là là người tốt thì phải đi làm việc thiện, giúp người giúp đời. Nhưng khi bạn làm việc thiện thì tâm của bạn đã lương thiện chưa hay ma quỷ vẫn còn dẫn lối thực hiện từ thiện với mục đích cá nhân.

Tôi sẽ kể cho bạn nghe một anh tu sĩ nọ. Anh là đệ tử tục gia lúc nào cũng rao giảng hết tất cả kinh thư bí lục, phật pháp, thiền tông các kiểu. Anh còn tự tay đứng ta kêu gọi làm tự thiện và kèm số tài khoản cá nhân. Đúng là anh ta có làm nhiều chương trình từ thiện, cũng chụp hình, cũng báo cáo nhưng một ngày đẹp trời thì cả đống người kéo đến nhà anh quậy banh chòi vì thu tiền người khác nhưng không làm từ thiện. Cuối cùng thì anh ta thừa nhận, bản thân đứng ra lợi dụng lòng tin mọi người đệ trục lợi cá nhân. Còn những câu chuyện trên báo thì mọi người đã nhiều đọc rồi thì tôi không nói nữa.

Bất cứ khi gặp vấn đề gì, hay nghe ai nói gì thì bạn phải đặt “NGHI NGỜ” để khỏi bất ngờ. Ngay cả việc đọc sách cũng thế “Đọc sách mà cứ tin hết vào những gì sách viết thì đừng đọc thì hơn”.

Nên khi bạn nghe mấy câu chuyện truyền cảm hứng thì bạn phải hiểu có bao nhiêu phần trăm sự thật, bao nhiêu phần trăm giả dối trong đấy mà người ta cố ý “phông bạt” hay mang mác doanh nhân để đi lừa đảo.

Nó liên quan đến một hội chứng tâm lý học có tên là “Hiệu ứng Rashomon - Có bao nhiêu “sự thật” trong một sự việc?”.

Hiệu ứng Rashomon là hiện tượng xảy ra khi một sự kiện được các cá nhân liên quan diễn giải theo nhiều cách khác nhau, thậm chí trái ngược nhau. Có nghĩa là một sự thật nhưng mỗi người sẽ có một cách kể khác nhau, cố y tập trung nói về bản thân nhiều hơn hoặc một lợi ích nào đó còn sự thật được che giấu hoặc họ cũng chẳng biết.

Cho nên với mọi sự kiện hay sự việc gì xảy ra thì phải đặt “giả thuyết nghi ngờ” cho dù những tình huống hay câu nói nào đó đã được chứng minh là đúng nhưng hiện tại thì nó có thể sai đấy.
Vì thế, khi ra đời tôi chẳng tin bất kỳ ai, hay nghe ai nói gì, nhất là mấy bạn mặc áo vest lúc nào cũng đạo mạo và phong cách doanh nhân đẳng cấp.
-------------

ĐỪNG CỐ GIẢI THÍCH BẢN THÂN VỚI NGƯỜI KHÁC-----------Giải thích bản thân với người khác là việc làm phí thời gian, người...
19/08/2025

ĐỪNG CỐ GIẢI THÍCH BẢN THÂN VỚI NGƯỜI KHÁC
-----------
Giải thích bản thân với người khác là việc làm phí thời gian, người đã ghét bạn thì nói gì họ cũng ghét. Người hiểu bạn, không nói cũng hiểu. Người không hiểu bạn, có giãi bày cũng vô dụng.

Vì thế quá trình trưởng thành và lớn lên đến tuổi này, khi tôi đã đi qua 2/3 cuộc đời thì tôi nhận ra rằng đừng cố gắng giải thích bản thân với người khác làm gì ?

Làm việc không cần ai cũng hiểu, làm người không cần gặp ai cũng giải thích. Hoặc là kết bạn với những người có tâm hồn thú vị, chung tần sống năng lượng. Hoặc là hòa hợp với những người giản đơn và bình dị, ý nghĩa của cuộc gặp gỡ là soi sáng hay cùng nhau phát triển. Nếu như không có may mắn đó, vậy thì ngại gì “một mình một cõi” không chơi với ai.

Trong quá trình kết giao và làm bạn với nhiều người của tôi từ mấy đứa em nhỏ tuổi hơn đến những bạn bè bằng tuổi và cũng có những anh - chị - cô - chú rất thân nhưng bỗng một ngày họ rời bỏ tôi, block hay huỷ kết bạn trên mạng xã hội thì tôi chỉ cười và chẳng bao giờ giải thích hay thanh minh với họ dù chỉ một lời hay một câu nào.

Bởi vì, họ đã có tư duy của chính họ và mang định kiến về bạn nên bạn có giải thích hay thanh minh thì cũng chẳng đến đâu. Họ sẽ luôn tìm cách để nói rằng bạn sai và lệch “khỏi quy chuẩn đạo đức” của họ. Bạn nên nhớ rằng chỉ cần bạn không phạm pháp, không vi phạm thuần phong mỹ tục tối thiểu hay hại người - lợi dụng ai thì chẳng có gì phải thay đổi cách sống.

Những người hiểu lầm bạn như một tấm kính đã phủ đầy bụi, dù bạn có lau một góc hay lau sạch thì họ vẫn nói còn mờ nên tại sao ta phải phí sức đi giải thích với người ta.

Bạn im lặng hay bỏ qua cho những điều sai trái mà họ gán cho mình không phải là yếu đuối. Mà chỉ vì bạn muốn bản thân được bình yên, không bị cuốn vào những cuộc tranh luận vô bổ và không bao giờ kết thúc. Bởi vì bình yên không đến từ việc người khác hiểu đúng về mình, mà đến từ việc mình không bị cuốn vào cơn bão giận dữ hay theo cách sống của một ai đó.

Những người hiểu lầm và rời bỏ tôi, thì tôi chỉ thấy họ đáng thương vì những định kiến mà họ không thể phân biệt đúng hay sai. Họ chỉ sống trong một căn phòng chật hẹp được dựng bằng 4 bức tường tư duy của chính họ. Chính vì thế, bất cứ ai sống hay hành động trái với tư duy hay suy nghĩ của họ thì họ ghét, giận dữ, phê phán người đó thôi.

Cuộc đời này bạn không cần chứng minh hay giải thích với ai nếu người đó không phải là người trả tiền cho bạn (khách hàng), vợ(chồng), hay cha (mẹ). Còn khi người ta đã là bạn bè của bạn mà khi bạn bị hiểu lầm nhưng họ chưa một lần nói chuyện hay hẹn bạn mà đã nghỉ chơi với bạn thì đó không phải là BẠN mà chỉ là BÈ.

CHÂN LÝ KHÔNG CẦN ÂM THANH, SỰ THẬT VẪN LÀ SỰ THẬT, NGƯỜI NGAY THẲNG – CHÍNH TRỰC thì không gì phải lo lắng.

Bạn cũng nên nhớ rằng "Có những điều khi ta càng giải thích thì người ta càng không muốn hiểu; ta càng ra sức chứng minh, họ càng muốn phủ nhận." Bởi họ không thực sự tìm kiếm sự thật, họ chỉ đang cố bảo vệ bức tường định kiến của chính họ và bảo vệ cái tư duy sai lệch của họ dành cho bạn.

Vì thế, bạn buồn bã hay phí sức giải thích thì càng vào vòng luẩn quẩn cuộc đời nên hãy mỉm cười, im lặng để thời gian làm công việc của nó. Việc quan trọng nhất của cuộc đời là sự bình yên và giữ thanh thản trong tâm hồn.

Chỉ cần bạn SỐNG KHÔNG SAI thì đừng nghĩ nhiều. Được người khác hiểu là may mắn, nhưng không được hiểu cũng chưa chắc là bất hạnh. Những gì mà phải hoàn toàn ký thác ở sự thấu hiểu của người khác thường không mấy giá trị
--------------

ĐÁM ĐÔNG CÔ ĐƠN-------Con người có trí khôn và tư duy nên mới tồn tại nên khi bạn đã từng trải qua nhiều thăng trầm, hiể...
14/08/2025

ĐÁM ĐÔNG CÔ ĐƠN
-------
Con người có trí khôn và tư duy nên mới tồn tại nên khi bạn đã từng trải qua nhiều thăng trầm, hiểu rõ luật pháp, cận kề những phút sinh tử, thấu đạt các triết lý của cuộc đời thì bạn sẽ biết sống bình an là như thế nào.

Khi đứng trước mọi việc xảy ra thì thì những người từng trải và chín chắn sẽ dùng tư duy và cân nhắc để ra quyết định cuối cùng mà không theo đám đông. Bởi một sự việc được nhiều người ủng hộ, một hành động được đám đông làm theo hay một tình huống được nhiểu người hưởng ứng chưa bao giờ là chân lý.

Sự thật vẫn là sự thật, chân lý dù có bóng mờ của đám đông che lấp nhưng cuối cùng thì chân lý vẫn là chân lý, dù được nhiều người đồng tình nhưng một điều chắc chắn là không phải tuyệt đối đúng hoàn toàn, sẽ có một bộ phận người không đồng tình hay nghe theo.

Như một viên kim cương thật thì lúc nào cũng có một vết nứt trong lõi của nó, còn kim cương không có một vết nứt nào là đồ nhân tạo. Với những người thợ kim hoàn không tinh thông thạo nghề thì vẫn bị lừa kim cương nhân tạo là kim cương thật dù nó có giấy tờ chứng minh kim cương đó là thật và được nhiều người chứng minh nó là hàng thật. Nên bất cứ khi nào, chúng ta cũng cần tỉnh táo và cân nhắc mọi việc.

Một khi bạn sáng suốt và thông tuệ, bạn sẽ hiểu đám đông cô đơn như thế nào. Họ chỉ đại diện cho một nhóm người chứ không phải toàn nhân loại, đám đông chỉ là tập hợp những người lười suy nghĩ và tư duy nên khi họ thấy nhiều người tham gia là muốn nhập hội đám đông đó.

Một vấn đề hay một sự việc thì khi bạn có tư duy thì phải biết lật trái - lật phải hay bẻ cong nó để tìm ra cốt lõi là gì. Chính vì thế mà nhà triết học - toán học René Descartes mới nói "Tôi tư duy nên tôi tồn tại”.

Con người có tư duy nên gặp chuyện gì cũng phải "lắc não" để ra quyết định dù đúng hay sai cũng do bản thân và đừng tìm cách đổ thừa hay tìm ai đổ trách nhiệm. Vì thế, tôi vẫn luôn nói " Tiên trách kỷ, hậu trách kỷ". (Đầu tiên trách mình, sau đó cũng trách bản thân không đủ thông tuệ).
------

NGÀY MƯA, CÀ PHÊ MỘT MÌNH---------------Sài Gòn hôm qua mưa tầm tã, tôi ngồi uống cà phê một mình và nhìn mưa rơi lất ph...
12/08/2025

NGÀY MƯA, CÀ PHÊ MỘT MÌNH
---------------
Sài Gòn hôm qua mưa tầm tã, tôi ngồi uống cà phê một mình và nhìn mưa rơi lất phất và những ký ức về ngày xưa bỗng xuất hiện. Đối với tôi việc uống cà phê không cần quá nhiều người, chỉ nên uống một mình vì uống cà phê không cần đám đông hay những câu chuyện rôm rã do nhiều người tạo ra vì tôi không chịu được tiếng ồn ào.

Một mình một cõi vốn là lựa chọn của tôi từ mấy chục năm nay, trừ lúc những lúc dành thời gian cho gia đình nên khi có cơ hội thì tôi vẫn thích ở một mình. Nói như nhà văn Haruki Murakami trong cuốn “Tôi nói gì khi nói về chạy bộ”

“Có thể hơi ngớ ngẩn một chút khi ai đó đến tuổi tôi rồi mới nói điều này, nhưng tôi chỉ muốn chắc là mình nói rõ ràng, cặn kẽ: tôi là kiểu người thích được ở một mình. Để diễn đạt chính xác hơn, tôi là kiểu người không thấy buồn phiền khi ở một mình”

Tính cách của tôi từ xưa đến nay, chẳng phải là người hướng nội và không phải là người hướng ngoại mà là một người hướng nội khi bản thân cần và hướng ngoại khi công việc cần (Tiếng Anh gọi là Ambivert).

Vì thế, việc uống cà phê một mình đối với tôi rất thoải mái tinh thần và chính những lúc ấy tôi tư duy hay suy nghĩ nhiều hơn. Chỉ trong lặng im, người ta mới trải lòng những với những nỗi niềm thầm kín. Khi ở thời buổi hôm nay, cái gì cũng cũng nhanh và vội vàng nên việc uống cà phê có lẽ là thứ duy nhất đủ để giữ chân người ta chờ đợi một cái gì đó, khi chờ những giọt cà phê rơi vào trong ly hay đợi máy pha cà phê rú lên từng hồi để từng giọt cà phê rơi xuống một chiếc cốc nhựa.

Bên ly cà phê, người ta trải lòng mình cùng những tâm sự vui buồn, những ký ức tưởng chừng đã ngủ quên hay những cảm xúc tưởng như đã chai sạn trước sóng gió cuộc đời. Hôm nay, bỗng nhiên ký ức xa xưa đã hiện về trong trí óc của tôi. Tôi nghĩ rằng ký ức kia dù có đẹp hay buồn thì cũng là những khoảnh khắc đã xảy trong đời mỗi người.

Có một giai đoạn trong đời, khi tôi còn làm truyền thông & sự kiện nên ngày nào tôi phải gặp quá nhiều người đến nỗi tôi cảm thấy ngột ngạt vì tôi không có đến một giây phút ngồi uống cà phê một mình vì tôi phải nói chuyện với quá nhiều người. Chương trình này vừa kết thúc, tôi lại lên đường thực hiện một chương trình khác. Tôi bị cuốn vào vòng quay hối hả của công việc, guồng quay tấp nập của những cuộc gặp gỡ.

Tôi thích ra ngoài quán cà phê hơn việc uống cà phê tự pha ở nhà. Vì tôi không chỉ thích uống cà phê mà còn thích không gian quán cà phê, ở không quan thoáng đãng và nhấp từng ngụm cà phê có thể khiến tôi tập trung và nhiều ý tưởng hơn. Đôi khi, tôi tìm lại từng mảng ký ức mà tôi đã quên trong sâu thẳm tâm hồn.

Người ta tìm đến r_ư_ợu khi cuộc đời bi ai, tìm đến b_ia để quên đi nỗi sầu nhưng chỉ tìm đến cà phê khi gặp nỗi buồn không thể gọi tên. Nỗi buồn thì uống sao cho hết, ta làm thế nào vơi nỗi buồn này ? Nên ta hãy từ từ mà thưởng thức thức uống này, cà phê sẽ tan và nỗi buồn rồi sẽ dịu đi.

Việc khuấy thìa bằng kim loại đập vào cái ly thuỷ tinh và nghe tiếng lanh canh khiến ta cảm thấy đời chậm chầm trôi, từng khoảnh khắc chậm rãi trong cái sự hối hả của thời đại. Tiếng muỗng và ly chạm vào nhau khiến ta nghĩ về miền ký ức nào trong quá khứ vốn chưa từng ngủ yên và nổi buồn hiện tại hoà quyện làm thành hỗn hợp cảm xúc mà không thể gọi tên.

Cuộc sống này thì nỗi buồn thì đầy mà niềm vui ngày một khan hiếm. Như câu thơ của nhà thơ Yến Lan

Rồi năm tháng cách xa
Thành công chen thất bại
Có nỗi buồn khoẻ ra
Còn niềm vui chạnh mãi.

Hay nói như nhà văn Nguyễn Ngọc Tư trong cuốn Gió lẻ và 9 câu chuyện khác

“Mình rất thích những gì buồn, vì có những nỗi buồn rất đẹp; và buồn thì làm người ta nhớ lâu hơn là vui.”

Cà phê đâu chỉ là để uống và nỗi buồn đâu dễ lãng quên, nó chỉ tạm thời lắng xuống đáy lòng. Cuộc sống chẳng bao giờ giống cuộc đời vì những điều ta nghĩ không bao giờ xảy ra trong cuộc sống, những điều xảy ra trong cuộc sống có bao giờ giống như ta nghĩ.
--------------

CÓ MỘT BỘ PHẬN "NGUỴ TRI THỨC"--------------------Xã hội càng phát triển, AI càng lúc lên tầm cao mới, giúp con người kh...
22/07/2025

CÓ MỘT BỘ PHẬN "NGUỴ TRI THỨC"
--------------------
Xã hội càng phát triển, AI càng lúc lên tầm cao mới, giúp con người không biết thông minh hơn hay lười suy nghĩ và tư duy. Có những vấn đề hay những bài viết mà tôi đọc xong chỉ thấy cả một bầu trời "hư cấu và tào lao" nhất là những vấn đề về sức khoẻ hay chỉ dạy ai đó làm một việc cụ thể gì.

Gần đây, tôi đọc bài viết của một bạn rất nổi tiếng chỉ dạy về cách dạy trẻ thoát thân khi gặp sự cố thì tôi đã thấy phi lý, chưa kể ngôn từ và văn phong thì chắc chắn 100% do AI viết nhưng có 8000 lượt share và cả triệu tương tác. Cuộc sống mà, ai cũng mưu cầu nổi tiếng. Nhưng nếu bạn là một người giàu trải nghiệm, đã trải qua những cảnh sinh tử hay thăng trầm cuộc đời thì bạn sẽ thấy "PHI LÝ" và "ĐẦY HƯ CẤU".

* ĐẶC ĐIỂM CỦA NHỮNG KẺ "NGỤY TRI THỨC"

1. Thích trích dẫn triết lý, danh ngôn, sách vở… nhưng tư duy và cách sống luôn không đúng những gì họ nói.

2. Tỏ ra là một kẻ "học rộng, hiểu sâu, đọc nhiều".... trích dẫn ông A anh B chị C nói để thao túng người khác và nói họ đang hiểu sai hay bắt bẻ kiến thức người khác không phải để trao đổi mà ÁP ĐẶT TƯ DUY.

3. Khi thấy người khác làm sai hay mắc lỗi gì, không giúp họ sửa sai nhưng nhân cơ hội đó để "DẠY ĐỜI". Họ khoe khoang bản thân là một chuyên gia trong lĩnh vực này, nói những câu mà người nghe không hiểu gì để họ bày tỏ sự ngốc nghếch của họ.

4. Lúc nào cũng muốn áp đảo người khác và thích tranh luận để khoe mẽ và muốn “thắng tranh luận” bằng mọi thủ đoạn.

5. Lúc nào cũng thích chia sẻ tri thức, kiến thức về vấn đề gì để PR bản thân và muốn gây ấn tượng với mọi người là CHUYÊN GIA, là TRI THỨC nhưng bài viết thì quá nông cạn và không có luận cứ hay luận điểm thậm chí không tính khả thi (khả năng xảy ra).

6. THÍCH dùng từ chuyên ngành hay chuyên môn, ngôn ngữ phức tạp mà không chú thích để tạo cảm giác bản thân là NGƯỜI TRÍ THỨC khiến người nghe hay người đọc không hiểu gì.

7. TỎ vẻ là người đọc nhiều nhưng thiếu tư duy "PHẢN BIỆN", nói thẳng ra là chẳng hiểu gì. Họ cứ copy mấy bài trên mạng và post luôn lên trang cá nhân. Còn có tư duy tý xíu nhờ AI sửa lại hay nhờ AI viết luôn nên bài viết lúc nào cũng "SÁO RỖNG" không có tính khả thi và quá hàn lâm.

8. Lúc nào cũng thích tranh luận và cố ý "gây war", không nghe bất cứ ai nói hay bản thân thể hiện sự khiêm nhường hay tôn trọng người khác.

9. Thích hóng hớt mọi chuyện hay chuyện cá nhân của bất cứ ai và chèn ngang bài viết hay lời nói của bản thân để tỏ ra họ là chuyên gia, đã trải nghiệm rồi và biết rất rõ vấn đề đang được nói. Mục đích để "DẠY ĐỜI".

10. Hay trích dẫn bài viết của bản thân trong quá khứ, hay bài báo nào mà cá nhân họ nói hay được mời phỏng vấn để thể hiện bản thân là "CHUYÊN GIA", là TRÍ THỨC, là tầng lớp tinh hoa. Mở miệng là chê bai người khác dù chưa rõ lý do hay nguyên nhân là gì.

Address

Ho Chi Minh City
70000

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Thênh Thang Đường Đời posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Thênh Thang Đường Đời:

Share

Category