Thư Viện Lá Rụng & Chút Phép Màu Trong Giỏ Mây

Thư Viện Lá Rụng & Chút Phép Màu Trong Giỏ Mây lá kể chuyện, nắng pha trà, bà yêu tinh già khâu vá lại tâm tình bằng con chữ

The How of Happiness – Một Công Thức Dịu Dàng Cho Cuộc Sống Hạnh PhúcNếu Lá nào đó từng nghĩ rằng hạnh phúc chỉ là một m...
10/10/2025

The How of Happiness – Một Công Thức Dịu Dàng Cho Cuộc Sống Hạnh Phúc

Nếu Lá nào đó từng nghĩ rằng hạnh phúc chỉ là một món quà bất ngờ từ số phận — thì cuốn sách The How of Happiness sẽ nhẹ nhàng nhắc các Lá rằng, thật ra, hạnh phúc là một kỹ năng. Một hành trình có thể rèn luyện, nuôi dưỡng và bền bỉ theo đuổi.

1. Chiếc bánh Hạnh phúc: Một công thức thú vị

Tác giả Sonja Lyubomirsky đã tạo ra một hình ảnh sống động để nói về hạnh phúc: một chiếc bánh ba lớp.

50% là "S" – Điểm thiết lập di truyền: Đây là mức hạnh phúc cơ bản mà mỗi người sinh ra đã mang theo. Có vẻ hơi bất công, nhưng tin tốt là các Lá vẫn còn 50% khác để "can thiệp".

10% là "C" – Hoàn cảnh: Giàu nghèo, đẹp xấu, sức khỏe... tất cả những điều chúng ta thường cho là quyết định hạnh phúc lại chỉ đóng vai trò khá nhỏ.

40% là "V" – Những hành động có chủ đích: Đây mới là phần các Lá thực sự làm chủ — những việc Lá chọn làm mỗi ngày, với ý thức, sự chủ động và thành tâm.

Thông điệp ở đây rất rõ: Hạnh phúc không phải điều xảy đến với ta. Đó là điều ta chủ động tạo ra, mỗi ngày.

2. Kẻ thù thầm lặng: Sự thích nghi cảm xúc

Các Lá có để ý rằng cảm giác vui mừng từ một chiếc điện thoại mới thường không kéo dài lâu? Đó chính là hiện tượng thích nghi hedonic — khi con người rất nhanh chóng coi những điều tốt đẹp là bình thường.

Chính vì vậy, việc thay đổi hoàn cảnh (ví dụ: mua đồ, thay việc, đổi nơi sống...) không tạo ra hạnh phúc dài lâu. Nhưng may thay, những hành động có chủ đích – nếu được làm mới liên tục – có thể "qua mặt" sự thích nghi này.

3. Làm thế nào để hạnh phúc (trong 40%) thực sự hiệu quả?

Cuốn sách giới thiệu 12 hoạt động nâng cao hạnh phúc (ví dụ: biết ơn, tử tế, sống chánh niệm...). Nhưng áp dụng thế nào để không bỏ cuộc giữa chừng?

Phù hợp cá nhân: Không có công thức chung. Các Lá cần tìm ra những hoạt động "vừa vặn" với tính cách và nhịp sống của mình. Cứ thử nghiệm như đang chọn món ăn yêu thích.

Đa dạng và thời điểm: Đừng lặp đi lặp lại một cách máy móc. Hạnh phúc cần sự tươi mới. Thay đổi cách ta làm, hoặc thời điểm làm – để trải nghiệm luôn sống động.

Nỗ lực và động lực: Hạnh phúc không tự nhiên mà có – nó giống như chăm sóc một khu vườn. Các Lá phải gieo hạt, tưới nước, dọn cỏ – đều đặn và đầy tâm huyết.

4. Làm bạn với cảm xúc tiêu cực

Hạnh phúc không đồng nghĩa với việc lúc nào cũng vui vẻ. Nó cũng bao gồm khả năng đối diện và vượt qua những lúc khó khăn.

Đừng suy nghĩ quá mức: Thay vì cứ lặp lại mãi một suy nghĩ tiêu cực trong đầu, hãy thử phân tâm bằng những hoạt động cần sự tập trung, hoặc giới hạn thời gian cho “giờ buồn bã”.

Ứng phó một cách xây dựng: Người hạnh phúc không phải người không gặp khó khăn, mà là người biết cách đối mặt thông minh. Lên kế hoạch, tìm ý nghĩa, hoặc đơn giản là... tìm một người để chia sẻ.

Tha thứ để tự giải thoát: Giận dữ, oán hận giống như giữ cục than nóng trong tay – người đau đầu tiên là các Lá đó thôi. Học cách tha thứ không chỉ là vì người khác, mà là vì sự bình an của chính mình.

5. Những điều nhỏ nhưng hay bị lãng quên

Tạm thời vs. Bền vững: Mua một món đồ mới có thể mang lại niềm vui, nhưng niềm vui bền vững đến từ cảm giác hài lòng sâu sắc về cuộc sống. Hãy chọn đầu tư vào thứ mang lại cảm giác đó.

Mục tiêu nội tại mới là chìa khóa: Theo đuổi tiền bạc, danh tiếng có thể khiến ta vui... một lúc. Nhưng nếu hướng đến sự trưởng thành, kết nối và cống hiến – các Lá sẽ có một hạnh phúc vững vàng hơn.

Hạnh phúc là động, không tĩnh: Nó là một quá trình, không phải một trạng thái “đạt được rồi thì thôi”. Thậm chí, điểm thiết lập hạnh phúc ban đầu của ta cũng có thể được nâng lên – nếu kiên trì.

Lời kết nhẹ nhàng

Cuốn The How of Happiness không hứa hẹn một chiếc chìa khóa vàng. Nhưng nó giống như một bản đồ – giúp các Lá hiểu rõ mình đang ở đâu, có thể đi đâu, và đi bằng cách nào.

Hạnh phúc không phải một cơn gió thoảng qua – nó là hành trình các Lá đang âm thầm tạo nên, từng ngày, bằng những lựa chọn nhỏ, đầy yêu thương và kiên trì.

Chiếc kính tâm trí & những tách trà nguộiCó những hôm, tôi mang cả một tách trà ấm sang cho ai đó – một câu nói dễ thươn...
28/08/2025

Chiếc kính tâm trí & những tách trà nguội

Có những hôm, tôi mang cả một tách trà ấm sang cho ai đó – một câu nói dễ thương, một lời góp ý nhẹ nhàng như hơi nước – và rồi họ nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu, như thể tôi vừa ném cục đá lạnh vào lòng họ.

Tôi đã quen với phản ứng đó. Có chút buồn, có chút tủi. Nhưng phần nhiều là ngồi lặng xuống, nghĩ: Họ đã nghe mình qua lớp kính nào?

Lời nói – dù ấm áp – vẫn không thể đi thẳng từ tim tôi sang tim người. Nó phải len qua mê cung lọc tầng tầng lớp lớp của tâm trí họ. Như ánh sáng xuyên qua những ô cửa kính màu: cùng một lời, người này thấy là vàng nắng, người kia thấy là xám tro.

Có người đang mang trong mình vết xước cũ, nên lời tử tế nghe như phán xét. Có người đang tự giận mình, nên lời động viên hóa thành mũi kim. Có khi bạn đưa hoa, mà họ chỉ thấy g*i.

Tôi từng tưởng, nếu đủ tinh tế, nếu dùng từ cẩn trọng, nếu rót câu từ như pha trà – chậm, nóng, có chủ đích – thì sẽ tránh được hiểu lầm. Nhưng không. Trà ngon cũng có thể nguội đi nếu người bên kia đang mang khẩu vị lạnh.

Là do họ? Không hẳn. Là do tôi? Chưa chắc.

Là do cả hai đang sống trong lớp kính riêng – màu được nhuộm từ quá khứ, từ tổn thương, từ niềm tin đã từng bị sứt mẻ. Mỗi người mang trong mình một bộ lọc. Không ai trong chúng ta bước vào một cuộc đối thoại bằng trái tim trống trơn.

Và tôi, với thói quen soi chiếu của dân làm chữ nghĩa, hay lạc trong mê cung của những câu hỏi:
"Họ có đang nghe mình bằng nỗi đau?"
"Liệu lời mình vừa nói có vô tình khơi lên điều họ đã giấu kỹ?"

Tôi cứ tự dựng một bức tường kiểm duyệt trong đầu, để rồi lại thèm được vô tư. Thèm nói mà không sợ, như những đứa trẻ cười vang giữa cơn mưa, chưa biết sợ lạnh là gì.

Khoa học gọi đó là interpretation bias. Tôi gọi là chiếc kính tâm trí.

Còn linh hồn tôi thì thầm bảo:
“Không phải ai cũng đến kiếp này để hiểu bạn. Một số chỉ đến để soi bạn, để phản chiếu điều bạn chưa nhìn thấy trong chính mình.”

Có thể vì thế, mà mỗi hiểu lầm – nếu ta đủ can đảm dừng lại – lại trở thành một chiếc gương. Vừa nhắc mình dịu hơn, vừa nhắc mình thật hơn.

Bài học không phải là làm sao để nói cho đúng, mà là học cách chấp nhận: có những người không thể hiểu ta bằng ngôn từ. Nhưng họ vẫn là một phần trong hành trình ta học cách hiểu chính mình.

Giữa những lớp kính, vẫn có ánh sáng lọt qua. Và đôi khi, chỉ cần một tách trà được đặt xuống bàn… là đủ để linh hồn cảm thấy đã được lắng nghe.

------
[Ghi chú bên lề của Elen’dra, trong một đêm gió quấn qua giá sách thứ chín]

Có những linh hồn chọn đến đời này không để nói, mà để học im lặng. Không để được hiểu, mà để học cách tồn tại trong hiểu lầm – với trái tim vẫn mềm.

Bởi lẽ, giữa muôn vàn rung động con người, điều linh hồn học được không nằm ở chỗ ta được lắng nghe, mà là cách ta giữ được ánh sáng của mình, khi lời nói không đi tới đâu cả.

Thiện ý, nếu là thật, sẽ để lại dư âm – dù đi qua lớp kính nào. Không phải ai cũng nghe được nó... nhưng cánh cửa học yêu thương thường chỉ mở ra, sau một khoảnh khắc hiểu lầm.

Và có thể, chính khi ta được hiểu sai, là lúc linh hồn học được bài học đúng.

Giữa rừng những âm thanh dồn dập của đời sống, có một lối mòn dẫn vào khu vườn nhỏ – nơi lá rơi đúng nhịp và ánh nắng ch...
18/06/2025

Giữa rừng những âm thanh dồn dập của đời sống, có một lối mòn dẫn vào khu vườn nhỏ – nơi lá rơi đúng nhịp và ánh nắng chưa từng bị làm phiền. Thư Viện Lá Rụng này giống như lối mòn ấy, hơi khuất, hơi ẩm mùi gỗ mục, nhưng đủ yên để nghe lại tiếng mình.

Ở đây, mỗi bài viết là một chiếc túi vải đựng chút nắng muộn, vài chiếc lá già và một mẩu suy nghĩ chưa kịp đặt tên. Có thể là một đoạn trò chuyện với cái tôi hay lẩn trốn, cũng có thể là tiếng cười nhẹ lúc nhận ra: à, mình vẫn còn thương mình ghê gớm.

Người giữ thư viện là một bà yêu tinh già sống ẩn trong chái rừng. Tên Elen'dra. Tính hay gom gió và hong ký ức bên hiên, nấu nắng thành trà và dùng lá để gấp lại một ngày. Bà không cố gắng làm thơ, nhưng đôi khi câu chữ tự nhiên thở ra như mùi vỏ cam phơi nắng.

Nếu một ngày nào đó bạn đi lạc giữa quá nhiều thứ phải hiểu, và thèm một nơi chẳng bắt mình giỏi giang gì cả – thì có thể nơi này đang để dành nắng cho bạn, và cả một cái ôm.

[vì trái tim luôn biết]Trái tim sẽ luôn biết cách trở về với vẹn nguyên.Vốn dĩ tâm trí mới là đối tượng cần được lưu tâm...
16/10/2024

[vì trái tim luôn biết]

Trái tim sẽ luôn biết cách trở về với vẹn nguyên.Vốn dĩ tâm trí mới là đối tượng cần được lưu tâm.

Đầu ta phải chăng luôn bị khóa cứng bởi vọng tưởng về quá khứ, bởi việc nắm níu những hình bóng, những sự việc đã làm tổn thương ta và mãi không buông?

Những lổn nhổn ấy hiện diện trong đầu như lưỡi dao sắc bén, làm ta giật mình giữa đêm, khiến ta vụn vỡ mà khóc lóc, phá hủy ta hết lần này đến lần khác, dẫn dụ ta quẩn quanh trong những trải nghiệm tương tự không hồi kết...

Nó cũng chính là chiếc lồng, giam ta mãi với ũ rũ đớn đau, với những lối suy nghĩ lặp đi lặp lại rằng ta không hề được/không xứng được hạnh phúc.

Việc ta cần làm là cùng với trái tim xoa dịu tâm trí, khuyên bảo rằng an toàn rồi, ta lớn rồi, vững chãi rồi và rất khát khao được vui vẻ rồi. Cùng thực hành việc hiểu, không phán xét, nhìn nhận mọi góc độ bằng tình thương, tha thứ cho người và cho mình, rồi buông và xả.

Chỉ cần một bước khởi đầu nhỏ xíu đầy dũng cảm của tâm trí thôi, trái tim sẽ luôn biết làm thế nào để trở về với vẹn nguyên, trong trẻo.

Ừ, trái tim đã biết và luôn biết. Tâm trí giỏi lắm, tâm trí cố lên 💪💪💪.

[chậu tưởng ký]Khung cửa sổ, góc quán quen, hương khói lãng đãng từ chiếc ly mờ hơi lạnh. Ngồi đó, an an tĩnh tĩnh nhìn ...
09/02/2024

[chậu tưởng ký]

Khung cửa sổ, góc quán quen, hương khói lãng đãng từ chiếc ly mờ hơi lạnh. Ngồi đó, an an tĩnh tĩnh nhìn xuống những bóng cây đổ dài trên mặt đường đêm vàng vọt, tịnh yên.
Đêm cuối năm trôi thiệt chậm như nhịp thở đều. Cả tôi và một cái tôi khác cùng nhìn những dòng suy nghĩ được kéo ra khỏi đầu, thả chầm chậm vô chiếc tưởng ký trước mặt.
------
[tịnh yên]

Đang đi sâu vào hành trình tịnh yên của tôi và tôi. Khi bên ngoài càng lặng lẽ thì bên trong lại càng rộn ràng nhiều cuộc đối thoại sâu sắc. Càng quan sát, càng chuyện trò với bên trong, càng nhiều điều thú vị bắt đầu biểu hiện. Nhiều khi, ngỡ ngàng và bất ngờ vì thấy rõ ràng là mình vẫn có hiểu mình chút nào đâu??? Nhìn vạn vật bên ngoài thì dễ, con mắt quan sát bản tâm luôn tầng tầng bị che phủ bởi cái chấp, cái ngã...
------
[trốn tránh những cảm nghiệm sâu sắc]

Khi chấp nhận ghi danh vào trường thi lớn, tạm gọi là "học bài", điểm chuyển hóa luôn nằm sau giai đoạn cảm nghiệm sâu sắc. Nôm na là, buồn tan buồn nát, khóc tới nước mắt chán không thèm rớt ra nữa, cô đơn vô cùng tận, hoặc nghi ngờ đến từng mảnh nhỏ trong hệ giá trị tự thân... thì mới thực sự chạm tới thứ cần chạm.
Ai trải qua rồi đều hiểu những đoạn cao trào này không như thơ như phim, mà khó chịu như móng mèo lấy hết sức bình sinh cào vô ruột.
Thế nên, các học sinh sinh viên giỏi giang dễ bị "giả tốt nghiệp", nhanh nhanh chóng chóng "nhận ra bài học" bằng những lý thuyết góp nhặt hoặc hỏi dò đứa bàn bên chứ chớ phải do mình thực sự tự quan sát một cách sâu sắc. Vừa bước một hai tầng vào bài thì đã vội vàng pass game bằng một sự nhận thức nửa vời hoặc lạc hướng.
Nhưng đời không như là mơ, những biểu hiện ban đầu của bài học đều na ná nhau, nhưng khi bóc tách kỹ thì xuất phát điểm luôn có những điểm khác nhau vô cùng vi tế. Thế nên, càng tưởng mình giỏi sẽ càng dễ rớt hoặc không tìm ra được aha moment.
Sau đoạn dài mãi miết lọt hố, các học sinh giỏi sẽ hiểu là, cảm nghiệm chậm, sâu và thực sự đầy thì câu hỏi then chốt của bài thi mới thực sự xuất hiện. Hiểu là, dù học hành thành thục tới độ nào, khi bài học mới bắt đầu biểu hiện, nên quên hết những kinh nghiệm đi. Chỉ bằng việc quán sát trong trẻo và sự kiên nhẫn với những đoạn chậm chạp của bản thân, cho phép mình và cái tôi được chìm trong cảm xúc, trọn vẹn ở đó, rồi cánh cửa sáng sủa tự nhiên hé mở và thoát ra bằng tất cả sự sâu sắc.
Điều này cần một sự dũng cảm và lòng tin tuyệt đối vào khả năng thi cử của bản thân haha.

Do not love half lovers.Do not entertain half friends. Do not indulge in works of the half talented.Do not live half a l...
29/09/2023

Do not love half lovers.
Do not entertain half friends.
Do not indulge in works of the half talented.
Do not live half a life and do not die a half death.
If you choose silence, then be silent.
When you speak, do so until you are finished.
Do not silence yourself to say something
And do not speak to be silent.
If you accept, then express it bluntly.
Do not mask it.
If you refuse then be clear about it
For an ambiguous refusal
Is but a weak acceptance.

Do not accept half a solution.
Do not believe half truths.
Do not dream half a dream.
Do not fantasize about half hopes.
Half a drink will not quench your thirst.
Half a meal will not satiate your hunger.
Half the way will get you no where.
Half an idea will bear you no results.

Your other half is not the one you love.
It is you in another time yet in the same space.
It is you when you are not.
Half a life is a life you didn't live,
A word you have not said,
A smile you postponed,
A love you have not had,
A friendship you did not know,
To reach and not arrive,
Work and not work,
Attend only to be absent,
What makes you a stranger to them closest to you,
and they strangers to you.

The half is a mere moment of inability
but you are able for you are not half a being.
You are a whole that exists
to live a life, not half a life.

Khalil Gibran

Giữa những ồn ào bận rộn, lúc nào cũng phải có một khoảng thinh không ta dành cho chính ta.Hôm nay mình có khỏe không?  ...
27/04/2023

Giữa những ồn ào bận rộn, lúc nào cũng phải có một khoảng thinh không ta dành cho chính ta.

Hôm nay mình có khỏe không?

Đỉnh kout của self-care là bức thư tuỳnh mùa thu kia 😅. Còn bạn thì sao?
07/09/2022

Đỉnh kout của self-care là bức thư tuỳnh mùa thu kia 😅. Còn bạn thì sao?

Nhiều người thắc mắc chữa lành để làm gì, lật hết các tổn thương lên để làm gì, đi vào hành trình vật vã đó để làm gì?Ch...
05/09/2022

Nhiều người thắc mắc chữa lành để làm gì, lật hết các tổn thương lên để làm gì, đi vào hành trình vật vã đó để làm gì?

Chữa lành là để được trở về chính mình. Dám khóc dám cười, dám yêu dám ghét. Để không phải giấu nỗi đau sau những chiếc mặt nạ. Để không phải cảm thấy lạc lõng và cô đơn ngay trong những nơi náo nhiệt ồn ào. Để nhận biết bên trong khi bớt vụn vỡ thì ta sẽ vui vẻ nhẹ nhõm biết bao. Cái niềm vui đó có thể tồn tại không lâu nhưng chúng vô cùng thật.

Một lần can đảm chữa lành là một lần chịu quay về nhận biết mặt tối của mình, tổn thương của mình để yêu thương bản thân và hiểu được làm như thế nào mình thực sự hạnh phúc mà không cần trông chờ vào cảm xúc của bất cứ ai.

Chúc mọi người chữa lành vui vẻ êm ái nha :))))

31/08/2022

There is nothing wrong.

Sadness is not wrong.

Fear is not wrong.

Confusion is not wrong.

Our pain is not wrong.

Resisting and fighting and judging and shaming and shunning our pain is what makes it all seem so… wrong.

And yet here is a deeper truth, for those who are open:
Even our resistance of pain is not wrong.

If resistance is what’s happening in the moment, it cannot be wrong. It is a valid expression of life, vital and alive and true.

We can bow to our ‘resistance’. Find the sacredness in it.

Beyond ‘right’ and ‘wrong’, there is an unconditional love that embraces even our present-moment resistance. There is a Now that is vast, and forgiving.

In the end, even ‘resistance’ is just another concept. Another judgement. Another way to make ourselves… wrong.

"RESISTANCE BAD. SELF-LOVE GOOD".

That’s what we learn.
But we never actually “resist” our pain (just as we never actually "accept" it). We just never learned how to BE WITH it, that's all. How to sit with it. Stay with it. Have a cup of tea with it. See it as a beloved friend, at home in the vastness.

Our ignorance is our innocence. Instead of 'resistance', let us speak of our innocence, our not knowing, our intelligent turning-away from what we are not yet ready to face. Let us be gentler with ourselves. Kinder to our trauma. Considering what we have been through, what we have survived, we are doing so well.
Our pain is not wrong.

It is an invitation.

Inviting us to come closer...

Falling through imagined layers...
Into great
mystery.
- Jeff Foster -

Address

Ho Chi Minh City

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Thư Viện Lá Rụng & Chút Phép Màu Trong Giỏ Mây posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share