16/09/2025
Đi Tìm Một Đường Quyền Thất Lạc: Nỗi Niềm Từ Lai Vung Và Lời Nhắn Gửi Giữ Hồn Võ Việt
Sáng nay, giữa không gian tĩnh lặng của một quán cà phê nhỏ nép mình trong khu chợ Long Toàn (Bà Rịa), Lê Nguyễn nhận được một dòng tin nhắn từ phương xa. Người gửi là anh Nguyễn Thanh Rồng, một người con của đất Lai Vung (Đồng Tháp), vùng đất mà Lê Nguyễn đã đôi lần ghé lại, lòng đầy thương mến.
Dòng tin của anh không phải lời hỏi thăm thường nhật, mà là một nỗi niềm trăn trở, một lời nhắn gửi gắm cả một niềm tiếc nuối và hy vọng. Anh viết:
"Mình có 'bài thiệu' của một đường quyền tên là 'Thái Ất' do ba mình để lại. Nghe nói bài này thuộc võ Kinh của người Việt mình. Tiếc là lúc ba còn sống, ông có ý định dạy cho con cháu nhưng ai cũng lo công việc nên bỏ qua. Giờ ba mất rồi mới thấy tiếc. Mình gửi cho bạn, nhờ hỏi các bậc lão võ sư xem có ai còn nhớ không. Nếu có, nhờ họ biểu diễn lại rồi ghi hình lưu lại. Cảm ơn rất nhiều!"
Đọc từng chữ, Lê Nguyễn như thấy lại hình ảnh một người cha già, ôm trong lòng cả một di sản tinh thần, mong mỏi trao truyền nhưng rồi đành mang theo về với đất. Và giờ đây, là nỗi day dứt của người con, khi nhận ra mình đã lỡ mất một báu vật ngay trong chính gia đình mình. “Đường quyền Thái Ất” – chỉ nghe tên thôi đã gợi lên một điều gì đó cổ xưa, trầm mặc, mang đậm dấu ấn của võ học nước nhà.
Ký ức chợt ùa về những chuyến đi Lai Vung. Mảnh đất ấy từng có những cây đại thụ trong làng võ mà Lê Nguyễn may mắn được quen biết. Đó là anh Kim Tuấn của phái Thần Võ Đạo huyền bí, là thầy Ngô Hồng Oanh (thầy Bảy Oanh) của dòng võ Thất Sơn An Giang lừng lẫy. Lê Nguyễn đã thầm nghĩ, giá như các anh, các thầy còn đây, có lẽ câu trả lời đã nằm trong tầm tay. Nhưng tiếc thay, dòng chảy thời gian đã cuốn đi những pho tư liệu sống ấy, để lại những khoảng trống mênh mông trong kho tàng võ học dân gian.
Lời nhắn của anh Rồng không chỉ là chuyện riêng của một gia đình, mà còn là tiếng vọng chung cho rất nhiều di sản văn hóa đang dần phai nhạt theo năm tháng. Bao nhiêu bài quyền, bao nhiêu câu hò điệu lý, bao nhiêu nghề thủ công… cũng đang đứng trước nguy cơ thất truyền như thế, khi lớp người cũ ra đi mà lớp trẻ chưa kịp nhận về.
Xin được chia sẻ “bài thiệu” của đường quyền Thái Ất lên đây, với một hy vọng mong manh rằng, giữa cõi mạng rộng lớn này, một người thầy, một bậc cao niên nào đó sẽ nhận ra những vần thơ quen thuộc. Biết đâu, từ những câu chữ tưởng chừng im lặng ấy, một đường quyền thất lạc sẽ được tái sinh, để di sản của người cha ở Lai Vung không chìm vào quên lãng.
Đó là cách chúng ta cùng nhau góp nhặt, lưu giữ và thắp lại những gì cha ông đã trao truyền. Bởi lẽ, hồn cốt của một dân tộc đôi khi không nằm ở những gì quá lớn lao, mà ẩn náu chính trong những di sản bình dị như thế. Và biết đâu giữa dòng đời hối hả, hồn xưa võ Việt vẫn đang chờ được đánh thức.