23/07/2025
Ông Ba Bị/Ông Kẹ là một nhân vật trong dân gian Việt Nam, chuyên bắt trẻ con lạc lõng hoặc nghịch ngợm vào những đêm khuya vắng, được miêu tả như một con quái vật có hình dáng giống người, nhưng có thể biến hình, với cái miệng rộng đầy răng sắc nhọn. Ông ta luôn ẩn mình trong bóng tối và chờ đợi những lúc trẻ em không để ý để đưa chúng vào chỗ c.h.ế.t.
Ở một vùng quê nhỏ bé bên bờ sông Hương, cách trung tâm thành phố Huế không xa, có một ngôi làng tên là Thanh Trì. Nơi đây nổi tiếng với những truyền thuyết rùng rợn về Ông Ba Bị - một linh hồn mà không ai dám nhắc đến, vì nếu nhắc đến tên của ông, cái c.h.ế.t sẽ đến gần.
Chuyện kể rằng, vào một đêm trăng thanh gió mát, có một cậu bé tên Minh Tài, khoảng 10 tuổi, sống cùng ông bà trong một ngôi nhà nhỏ gần bờ sông. Mẹ của Minh Tài mất sớm, còn cha cậu làm việc xa, nên cậu thường hay chơi một mình trong khu rừng gần đó.
Một hôm, khi Minh Tài đang chăn vịt bên bờ sông, cậu nghe thấy một tiếng thì thầm nhẹ như gió thoảng qua: “Minh Tài… Minh Tài…” Cậu quay lại, nhưng chỉ thấy một bóng người cao lớn, mặc chiếc áo đen rách nát, đứng dưới tán cây cổ thụ. “Ai vậy?” Minh Tài hỏi, nhưng không nhận được câu trả lời, chỉ thấy người ấy mỉm cười, ánh mắt đỏ ngầu như lửa.
“Ông Ba Bị, sao ông lại ở đây?” Minh Tài không thể kiềm chế được sự tò mò. Người ấy không đáp mà chỉ khẽ lắc đầu, rồi bước vào rừng sâu.
Cả ngày hôm đó, Minh Tài cảm thấy một sự bất an xâm chiếm trong lòng. Cậu nhớ lại những câu chuyện mà ông bà kể về Ông Ba Bị, rằng ông ta không bao giờ tha thứ cho những đứa trẻ đi lạc trong rừng vào ban đêm, rằng đôi mắt ông có thể thấy mọi thứ trong bóng tối, và đặc biệt là… ông thích ăn thịt trẻ con.
Đêm đó, khi mọi người trong nhà đều đã ngủ, Minh Tài nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng, nhịp nhàng trên nền đất. Cậu mở mắt, nhưng không thấy gì ngoài bóng tối. Đột nhiên, cậu nghe thấy tiếng cười khe khẽ vang lên từ ngoài cửa sổ. Đó là tiếng cười của một người đàn ông, nhưng sao lại lạnh lẽo và khủng khiếp đến thế.
Minh Tài rón rén đứng dậy, đi đến cửa sổ, nhưng chỉ thấy một đôi mắt đỏ như lửa đang nhìn chằm chằm vào mình từ ngoài sân. Cậu cảm thấy cơ thể mình như bị đóng băng lại, không thể cử động. Cái bóng ấy từ từ tiến gần đến cậu, môi nhếch lên thành một nụ cười rợn người, rồi một giọng nói rền rĩ vang lên: “Đã đến lúc trả món nợ rồi, Tài ơi…”
Sáng hôm sau, bà của Minh Tài thức dậy và không thấy cháu mình đâu. Cả làng tìm kiếm khắp nơi, nhưng chỉ tìm thấy chiếc dép nhỏ của cậu dưới gốc cây cổ thụ nơi cậu đã gặp Ông Ba Bị. Họ kể rằng, khi ánh sáng chiếu vào, cây cổ thụ đó có hình dạng kỳ lạ, giống như một cái miệng khổng lồ, ngập tràn những chiếc răng sắc nhọn.
Từ đó, những người dân trong làng không dám nói về Ông Ba Bị nữa. Nhưng thỉnh thoảng, vào những đêm trăng sáng, người ta vẫn nghe thấy tiếng cười khẽ vang lên từ sâu trong rừng, như lời nhắc nhở rằng: "Ông Ba Bị vẫn luôn theo dõi…
----------------------