WAN Night Stand

WAN Night Stand We are a creative agency that bonds Gen Z and brands. We create IDEAS that CONNECT Best of all, it’s personalized and distributed in one place.

𝐖𝐄𝐀𝐋𝐋𝐍𝐄𝐓 - 𝐘𝐎𝐔𝐑 𝐎𝐍𝐄 𝐔𝐍𝐈𝐐𝐔𝐄 𝐏𝐋𝐀𝐓𝐅𝐎𝐑𝐌

Through unique and immersive experiences, and partnering with only the best content publishers and creators, WEALLNET is your daily content platform that provides carefully curated, quality content. An all-in-one platform that comprehensively combines the best and latest news – both local and global, exclusive KOL and Creator entertainment, a safe and secure chat and hot promotional deals, all at the touch of your finger-tips. Download the app today !

🩸 KHÁM NGHIỆM T.Ử T/H.I – CÔNG VIỆC CHỈ DÀNH CHO KẺ DÁM NHÌN THẲNG VÀO C.Õ.I Â.M 🩸Phòng lạnh. D/a.o m.ổ sắc lẹm.Một ca t...
07/08/2025

🩸 KHÁM NGHIỆM T.Ử T/H.I – CÔNG VIỆC CHỈ DÀNH CHO KẺ DÁM NHÌN THẲNG VÀO C.Õ.I Â.M 🩸

Phòng lạnh. D/a.o m.ổ sắc lẹm.

Một ca t/ử t/h.i vừa chuyển đến: nam giới, da tím tái, t/ử v/o.n.g chưa đầy 12 tiếng.
Bác sĩ pháp y bình thản đeo găng, chuẩn bị r/ạ.c.h lớp da bụng để kiểm tra như thường lệ.

Ba sinh viên thực tập nín thở quan sát.

Nhưng…
Khi d/a.o vừa kề sát ngực…
Mắt x/á/c c/h/ế/t bật mở. Trợn trừng. Đen ngòm.
Hàm răng nghiến ken két như gào thét câm lặng.

Gã t/ử t/h.i bật dậy như còn sống, gào rú đau đớn như linh hồn chưa rời x/á.c.

Tay hắn vồ lấy bác sĩ gần nhất, xô ngã cả bàn mổ.
Cả căn phòng hoảng loạn.

Và rồi, mắt bác sĩ giãn ra. Đồng tử co rút. Hơi thở đứt quãng.
Một dòng gì đó… đen đặc trườn vào mắt ông. Thứ gì đó… đang chui vào bên trong con người ông.

T/ử t/h.i ngã gục xuống. Còn bác sĩ… lảo đảo lùi lại. Hơi thở gấp.
Ánh mắt… không còn là ánh mắt của ông nữa. Gương mặt… đang dần biến dạng.
Lạnh hơn. Cứng hơn. Trắng bệch hơn.

Đám sinh viên trân trối nhìn.
Rồi… một kẻ trong nhóm hét lên: “Thầy ơi!!! Sao… thầy lại nằm trên bàn mổ???”

Cả nhóm nhìn lại.
Trên bàn… Là bác sĩ pháp y nằm bất động, trắng bệch.

Còn người đang đứng trước mặt họ…
…là cái x/á./c đã sống dậy. Nhưng trong cơ thể của ông.

Nguồn ảnh: Silent horror
----------------------

"Ba ơi, con vừa mơ thấy ác mộng."Tôi mở mắt, lờ đờ chống tay ngồi dậy. Đồng hồ điện tử bên giường phát ra ánh sáng đỏ lậ...
06/08/2025

"Ba ơi, con vừa mơ thấy ác mộng."
Tôi mở mắt, lờ đờ chống tay ngồi dậy. Đồng hồ điện tử bên giường phát ra ánh sáng đỏ lập lòe trong bóng tối - 3 giờ 32 phút sáng.
"Con muốn lên giường kể cho ba nghe không?"
"Dạ… không."
Sự e dè trong câu trả lời của con bé khiến tôi tỉnh táo hẳn. Ánh sáng mờ nhòe chỉ vừa đủ thấy dáng người nhỏ nhắn, tái nhợt của con gái tôi đứng cạnh giường.
"Sao vậy, công chúa?"
"Bởi vì trong giấc mơ đó, con cũng thấy khung cảnh tương tự như bây giờ, và khi con kể cho ba nghe… thì cái thứ đang đội lốt mẹ bắt đầu ngồi dậy."
Con bé vừa nói dứt câu, bỗng tôi cảm nhận thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng khiến tôi rùng mình và rồi…
Tấm chăn phía sau lưng tôi… bắt đầu cựa quậy.
----------------------

Rừng Cấm EdenMinh là một nhiếp ảnh gia trẻ yêu thích thiên nhiên hoang dã. Trong một chuyến phượt rừng một mình, anh vô ...
04/08/2025

Rừng Cấm Eden

Minh là một nhiếp ảnh gia trẻ yêu thích thiên nhiên hoang dã. Trong một chuyến phượt rừng một mình, anh vô tình lạc vào khu rừng nguyên sinh chưa từng có dấu chân người, nơi mà dân bản địa gọi bằng cái tên lạnh gáy: Rừng Cấm Eden.

Giữa trưa nắng, trong khi đang say sưa chụp ảnh, Minh chợt thấy hai cô gái khỏa thân lấp ló sau tán cây. Họ đứng giữa rừng sâu như thể không hề e ngại, làn da trắng bệch, mái tóc đen dài phủ kín. Minh đỏ mặt, tay run run đưa máy ảnh lên, định chụp lén. Một tấm, hai tấm…

Bỗng… một trong hai người quay lại. Đôi mắt cô ta mở to dị thường. Minh sững người. Trái tim đập thình thịch. Người còn lại cũng từ từ xoay mặt, nhưng điều khiến Minh suýt hét lên là cô ta có 1 cái đầu nhỏ nằm ngay... trên ngực.

Hai cô gái dần tiến lại gần hơn. Giờ đây Minh mới nhận ra: những bộ phận trên cơ thể họ vô vùng dị hợm và gớm ghiếc: 1 gương mặt nhỏ ghê rợn trồi ra ngay giữa lưng, lấp ló phía sau mái tóc dài đen bóng, 1 gương mặt kinh dị khác lại “mọc” phía trước ngực. Cơ thể họ nhợt nhạt, nhơn nhớt như da cá c.h.ế.t, và đôi mắt trừng trừng như xuyên thấu tâm can.

Minh lùi lại, đánh rơi máy ảnh. Anh quay đầu bỏ chạy trong vô vọng. Nhưng phía sau, tiếng cười lanh lảnh của hai "người phụ nữ" vẫn vang vọng giữa rừng sâu, kéo dài như một bản ru tử thần.

Người ta kể rằng… chiếc máy ảnh của Minh sau đó được tìm thấy dưới gốc cây. Trong thẻ nhớ là bức ảnh mờ nhòe của hai bóng trắng kỳ dị, với đôi mắt vẫn đang nhìn thẳng vào ống kính. Minh thì… không bao giờ trở ra nữa.

Nguồn ảnh: Silent horror
----------------------

❗️Cứu người? Hay… thả quỷ?Đôi khi… bạn không nên cứu người nếu chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra…Sân đất trống sau trườ...
31/07/2025

❗️Cứu người? Hay… thả quỷ?

Đôi khi… bạn không nên cứu người nếu chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra…

Sân đất trống sau trường.
Một cô gái gục dưới đất, tóc tai rũ rượi, m/á.u me be bét.

Ba đứa học sinh khác gào thét, đ/á.n.h đ/ậ.p cô như điên loạn.
Ai cũng tưởng chúng là lũ bắt nạt.

Một người đàn ông chạy tới, hét lớn: “Dừng lại ngay! Mấy đứa đang làm gì thế?!”
Cả bọn hoảng sợ bỏ chạy.

Ông đỡ cô gái dậy, vừa run vừa lẩm bẩm trách: “Sao chúng dám làm chuyện d.ã m/a.n vậy…”

Vừa dứt câu, đột nhiên 1 luồng khí lạnh tràn qua dọc sống lưng.

Cô gái từ từ ngẩng đầu lên. Đôi mắt… không có t.r.ò.n.g trắng.
Miệng cong lên, không phải cười… mà là nhe răng.

Phập!

Một chiếc đuôi mọc ra từ sống lưng cô.
Cơ thể vặn vẹo. Lưng r.á.c.h n.á.t.
Cô bật dậy, lao vào ông ta như dã thú. Tiếng thịt x/é toạc vang lên.

Cảnh tượng sau đó… chỉ còn là một vệt m.á/u dài loang lổ trên đất.

Ba đứa học sinh đứng xa, mặt c.ắ/t không còn giọt m.á/u. Miệng lẩm bẩm:
“Bọn em không bắt nạt… Bọn em đang cố giữ bạn mình lại… Trước khi thứ đó hoàn toàn chiếm lấy x/á.c cô ấy.””

💀Có những thứ bạn không nên xen vào… nếu không muốn trở thành nạn nhân đầu tiên.

Nguồn ảnh: Silent horror
----------------------

Tôi viết những dòng này không phải để dọa ai. Tôi chỉ muốn cảnh báo bạn: nếu bạn đã lỡ đọc đến đây, có lẽ đã quá muộn rồ...
30/07/2025

Tôi viết những dòng này không phải để dọa ai. Tôi chỉ muốn cảnh báo bạn: nếu bạn đã lỡ đọc đến đây, có lẽ đã quá muộn rồi.

Tôi là du học sinh tại Nhật, sống một mình trong căn phòng trọ nhỏ ở ngoại ô Tokyo. Mọi thứ bắt đầu cách đây một tuần, khi tôi đọc một bài viết trên diễn đàn Reddit Nhật về Kanashibari - hiện tượng bóng đè được cho là do linh hồn của những người phụ nữ chết oan nhập vào người sống.

Bài viết nói rằng: “Một khi bạn đã biết về Kanashibari, bạn sẽ bị chúng viếng thăm trong vòng ba ngày." Tôi bật cười. Tôi từng bị bóng đè vài lần, nhưng chẳng bao giờ tin vào chuyện tâm linh.

Đêm đầu tiên trôi qua êm ả.

Đêm thứ hai, tôi mơ thấy một người phụ nữ mặc kimono cũ rách, mái tóc dài che kín mặt, đang ngồi trên cửa sổ phòng tôi. Không rõ vì sao, tôi biết cô ta tên là Aya. Tôi bật dậy lúc 3:33 sáng, tim đập thình thịch. Cửa sổ… vẫn đóng. Nhưng… có vết bàn tay in mờ trên kính, như ai đó đã tì mặt vào để nhìn vào trong.

Đêm thứ ba.
Tôi tỉnh dậy giữa đêm với cảm giác ngực bị đè nặng như có người ngồi lên. Không cử động được. Không nói được. Căn phòng tối đen, chỉ có ánh sáng từ đèn đường hắt qua khe rèm. Tôi liếc mắt… và thấy một bóng người ngồi ngay trên ngực tôi. Tóc dài phủ xuống mặt tôi, lạnh buốt. Tôi có thể cảm nhận được… mùi tanh của m/á/u và đất.
Tôi không biết mất bao lâu để thoát ra khỏi trạng thái đó. Khi có thể cử động lại, tôi bật đèn. Căn phòng trống rỗng. Nhưng trên ga giường có dấu lõm… như có ai đó vừa ngồi đó thật.
Tôi không ngủ lại được.

Sáng hôm sau, tôi gọi điện kể với mẹ. Bà nói tôi bị stress, rồi cúp máy. Tôi cũng nghĩ vậy, nên quyết định đứng lên dọn dẹp phòng cho thoáng. Khi gom đồ lại, tôi thấy con búp bê bằng vải cũ kỹ ở trong ngăn kéo - món đồ chơi rẻ tiền tôi nhặt ở một cửa hàng đồ cũ tuần trước. Tôi không nhớ đã để nó vào ngăn kéo khi nào. Nhưng đêm qua… nó không nằm ở đó.

Tối hôm đó, tôi đặt con búp bê ra ngoài ban công. Nhưng đến sáng, nó lại nằm trên gối của tôi.
Tôi đã cố đốt nó. Nhưng khi lửa bén lên, tôi nghe tiếng rít khẽ, như ai đó gào thét trong cơn đau tột độ. Và... bếp gas tắt ngúm dù không có gió.

Từ đó, đêm nào tôi cũng bị bóng đè. Cô ta ngồi lên tôi, nhìn chằm chằm với đôi mắt trắng dã. Cô ta thì thầm:
“Em đã chọn anh. Đừng cố thoát.”

Tôi không dám về nước. Không dám nhờ thầy cúng. Tôi chỉ viết câu chuyện này… hy vọng rằng khi bạn đọc nó, cô ta sẽ chọn bạn thay vì tôi.

Nếu đêm nay bạn cảm thấy ngực nặng trĩu, không thể kêu cứu… thì xin lỗi. Aya đã đến.

Chỉ có hai cách thoát khỏi Kanashibari: hoặc bạn chết, hoặc có người khác thay thế.

Và giờ… bạn đã đọc rồi.
Chúc ngủ ngon.
----------------------

“Chỉ một lần thôi …”Trường học có những góc khuất mà ánh nắng chẳng bao giờ chạm tới. Ở đó, có những người bị lãng quên ...
28/07/2025

“Chỉ một lần thôi …”

Trường học có những góc khuất mà ánh nắng chẳng bao giờ chạm tới. Ở đó, có những người bị lãng quên như cô ấy.

Không ai nhớ tên cô. Một thân hình đồ sộ, bước đi nặng nề, hơi thở khò khè luôn lẩn khuất sau lớp khẩu trang ẩm mốc. Cô không chơi với ai. Nhưng ánh mắt cô thì luôn dán chặt vào một người: Minh, cậu học sinh hiền lành, thư sinh, chẳng bao giờ để tâm đến ai ngoài sách vở.

Cho đến một buổi chiều, trên đường về, Minh rẽ qua con hẻm tắt gần sân thể dục. Một bóng đen chặn đầu, rồi bất thình lình ép cậu vào tường.

Là cô ta. Gần hơn bao giờ hết, hơi thở của cô phả thẳng vào mặt Minh, nồng nặc mùi hôi thối. Gương mặt đỏ phừng phừng, nụ cười méo xệch, ánh mắt dại đi vì thèm khát điều gì đó không bình thường. Cô thì thào, giọng khản đặc như ai đang rít lên trong cổ họng:
"Chỉ một lần thôi, chỉ cần cậu... chạm vào mình..."

Cô ta túm lấy tay Minh, áp mạnh lên n.g.ự.c mình, khối t.h.ị.t mềm nhũn, ẩm ướt, nóng hổi như đang mưng mủ. Minh vùng vẫy, gào thét, nhưng sức cô ta mạnh khủng khiếp. Cậu cảm thấy da t.h.ị.t mình như đang dính chặt vào lớp da của cô.

Trong khoảnh khắc hoảng loạn, Minh gồng mình bẻ tay cô ta ra khỏi người mình. Một tiếng "RẮC!" khô khốc vang lên, cánh tay to lớn của cậu g.ã.y l.ì.a, m.á.u phun ra như vòi xịt. Minh ngã xuống đất, hét lên đau đớn, rồi lấy hết sức chạy thục mạng, không dám ngoái lại.

Nhưng phía sau, cô ta không đuổi theo. Cô chỉ đứng đó, lặng lẽ nhặt lấy cánh tay đã rời khỏi cơ thể. Mắt mở to, tròng trắng giãn ra, môi run rẩy mỉm cười 1 cách b.i.ế.n t.h.á.i. Rồi cô ôm lấy cánh tay của Minh như một món quà tình yêu, vuốt ve nó, thậm chí dùng nó để thỏa mãn ham muốn b.ệ.n.h h.o.ạ.n của mình, mặc cho m.á.u vẫn nhỏ giọt lên nền gạch, loang lổ như hoa nở.

Cô ta thì thầm đắc ý: "Giờ em đã có một phần của anh rồi..."

Nguồn ảnh: Silent horror
----------------------

CẨN THẬN… CÓ NGƯỜI ĐANG NGỒI ĐẰNG SAU BẠN. Tàu điện đêm, toa vắng, có 1 cô gái trẻ ngồi cuối toa, lặng lẽ nhắn tin cho n...
24/07/2025

CẨN THẬN… CÓ NGƯỜI ĐANG NGỒI ĐẰNG SAU BẠN.

Tàu điện đêm, toa vắng, có 1 cô gái trẻ ngồi cuối toa, lặng lẽ nhắn tin cho người yêu.

Một cuộc trò chuyện bình thường, cho đến khi cô cảm thấy… có ai đó đang nhìn chằm chằm.

Cô nghiêng sang phải - một người đàn ông đang dán mắt vào màn hình cô.
Khó chịu, cô né sang trái - một bé trai cũng đang đọc, cười toe toét như đang hóng chuyện.

Cô đảo mắt qua lại. Mỗi lần cô tránh một bên, ánh mắt lại xuất hiện từ phía đối diện.
Không phải vô tình. Là đang cố đọc.

Cô bật dậy, rời ghế. Ngồi lên hàng ghế trước, tách biệt hẳn khỏi hai người lạ.

"Không sao… chỉ là mấy người quái dị thôi." Cô tự trấn an, tiếp tục nhắn.
Bất ngờ…

Vừa mới cúi xuống gõ tiếp dòng tin, 2 gương mặt lúc nảy bất ngờ trườn lên từ kẽ ghế sau lưng. Sát sàn sạt. Ánh mắt trắng dã, mặt cười rợn gáy.

Cô hét toáng lên: “Áaaaaaa….”

Nhưng toa tàu im phăng phắc.
Chỉ tiếng bánh ray nghiến vào nhau như tiếng xương gãy.

Cô quay lại trong run rẩy…Hai cái đầu đang lơ lửng phía sau ghế. Lạnh ngắt. Câm lặng.

Và rồi…
Cô chết sững.

Phía cuối toa, hai cái thân xác kia vẫn ngồi nguyên. Thẳng lưng. Bất động. Không có
đ/ầ.u.

Thì ra… những kẻ đọc trộm tin nhắn cô suốt từ đầu đến cuối, chưa từng là người.

Nguồn ảnh: Silent horror
----------------------

Ông Ba Bị/Ông Kẹ là một nhân vật trong dân gian Việt Nam, chuyên bắt trẻ con lạc lõng hoặc nghịch ngợm vào những đêm khu...
23/07/2025

Ông Ba Bị/Ông Kẹ là một nhân vật trong dân gian Việt Nam, chuyên bắt trẻ con lạc lõng hoặc nghịch ngợm vào những đêm khuya vắng, được miêu tả như một con quái vật có hình dáng giống người, nhưng có thể biến hình, với cái miệng rộng đầy răng sắc nhọn. Ông ta luôn ẩn mình trong bóng tối và chờ đợi những lúc trẻ em không để ý để đưa chúng vào chỗ c.h.ế.t.

Ở một vùng quê nhỏ bé bên bờ sông Hương, cách trung tâm thành phố Huế không xa, có một ngôi làng tên là Thanh Trì. Nơi đây nổi tiếng với những truyền thuyết rùng rợn về Ông Ba Bị - một linh hồn mà không ai dám nhắc đến, vì nếu nhắc đến tên của ông, cái c.h.ế.t sẽ đến gần.

Chuyện kể rằng, vào một đêm trăng thanh gió mát, có một cậu bé tên Minh Tài, khoảng 10 tuổi, sống cùng ông bà trong một ngôi nhà nhỏ gần bờ sông. Mẹ của Minh Tài mất sớm, còn cha cậu làm việc xa, nên cậu thường hay chơi một mình trong khu rừng gần đó.

Một hôm, khi Minh Tài đang chăn vịt bên bờ sông, cậu nghe thấy một tiếng thì thầm nhẹ như gió thoảng qua: “Minh Tài… Minh Tài…” Cậu quay lại, nhưng chỉ thấy một bóng người cao lớn, mặc chiếc áo đen rách nát, đứng dưới tán cây cổ thụ. “Ai vậy?” Minh Tài hỏi, nhưng không nhận được câu trả lời, chỉ thấy người ấy mỉm cười, ánh mắt đỏ ngầu như lửa.

“Ông Ba Bị, sao ông lại ở đây?” Minh Tài không thể kiềm chế được sự tò mò. Người ấy không đáp mà chỉ khẽ lắc đầu, rồi bước vào rừng sâu.
Cả ngày hôm đó, Minh Tài cảm thấy một sự bất an xâm chiếm trong lòng. Cậu nhớ lại những câu chuyện mà ông bà kể về Ông Ba Bị, rằng ông ta không bao giờ tha thứ cho những đứa trẻ đi lạc trong rừng vào ban đêm, rằng đôi mắt ông có thể thấy mọi thứ trong bóng tối, và đặc biệt là… ông thích ăn thịt trẻ con.

Đêm đó, khi mọi người trong nhà đều đã ngủ, Minh Tài nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng, nhịp nhàng trên nền đất. Cậu mở mắt, nhưng không thấy gì ngoài bóng tối. Đột nhiên, cậu nghe thấy tiếng cười khe khẽ vang lên từ ngoài cửa sổ. Đó là tiếng cười của một người đàn ông, nhưng sao lại lạnh lẽo và khủng khiếp đến thế.
Minh Tài rón rén đứng dậy, đi đến cửa sổ, nhưng chỉ thấy một đôi mắt đỏ như lửa đang nhìn chằm chằm vào mình từ ngoài sân. Cậu cảm thấy cơ thể mình như bị đóng băng lại, không thể cử động. Cái bóng ấy từ từ tiến gần đến cậu, môi nhếch lên thành một nụ cười rợn người, rồi một giọng nói rền rĩ vang lên: “Đã đến lúc trả món nợ rồi, Tài ơi…”

Sáng hôm sau, bà của Minh Tài thức dậy và không thấy cháu mình đâu. Cả làng tìm kiếm khắp nơi, nhưng chỉ tìm thấy chiếc dép nhỏ của cậu dưới gốc cây cổ thụ nơi cậu đã gặp Ông Ba Bị. Họ kể rằng, khi ánh sáng chiếu vào, cây cổ thụ đó có hình dạng kỳ lạ, giống như một cái miệng khổng lồ, ngập tràn những chiếc răng sắc nhọn.

Từ đó, những người dân trong làng không dám nói về Ông Ba Bị nữa. Nhưng thỉnh thoảng, vào những đêm trăng sáng, người ta vẫn nghe thấy tiếng cười khẽ vang lên từ sâu trong rừng, như lời nhắc nhở rằng: "Ông Ba Bị vẫn luôn theo dõi…
----------------------

Một nữ sinh đang trên đường về nhà thì bất ngờ bị một tên biến thái từ trong ngõ lao ra, đe dọa http://xn--c-ora.xn--hmg...
22/07/2025

Một nữ sinh đang trên đường về nhà thì bất ngờ bị một tên biến thái từ trong ngõ lao ra, đe dọa http://xn--c-ora.xn--hmg.ng/ hi.ế.p. Trong cơn hoảng loạn, cô vùng bỏ chạy, may mắn thoát ra được đường lớn.

Hắn điên cuồng đuổi theo, đôi mắt vằn đỏ, gào thét như kẻ mất trí. Cả hai lao băng qua đường, tiếng còi xe inh ỏi xé ngang không khí.

Bất ngờ, “ẦM!” – một chiếc xe tải lao tới với tốc độ kinh hoàng, đâm thẳng vào tên biến thái. Cơ thể hắn bị xé làm đôi, máu me trào ra từng đợt, lòng gan, ruột thịt tung tóe, nhuộm đỏ cả mặt đường.

Cô gái đứng sững lại, nhìn xác hắn nằm bất động. Trên mặt cô là sự hoảng hốt pha lẫn nhẹ nhõm – cuối cùng con ác mộng cũng đã kết thúc. Nhưng rồi...
Không… không thể tin nổi.

Nửa thân trên của hắn bất ngờ giật lên, hai tay chống xuống đất, cái đầu lắc lư như bị g.ã.y cổ. Hắn nhổm dậy, lết trên hai cánh tay rỉ m.á.u, miệng rít lên những tiếng lạ lùng, không còn giống tiếng người.

Trong tích tắc kinh hoàng đó, hắn lao đến cô gái với tốc độ phi nhân loại – và “rắc”, cơ thể cô bị ch.ặ.t đôi như cách hắn vừa c.h.ế.t.

Tên biến thái ấy không phải người nữa. Hắn là hiện thân của một con q.u.ỷ đội lốt xác thịt để kéo theo một linh hồn thuần khiết xuống đ.ị.a. n.g.ục cùng hắn.

Nguồn ảnh: Silent horror
----------------------

BẮC KIM THANG, CÂU HÁT CỦA NGƯỜI CHẾT TRÔI?Ở một cù lao nhỏ biệt lập giữa dòng nước lớn, từng có hai người bạn sống nươn...
21/07/2025

BẮC KIM THANG, CÂU HÁT CỦA NGƯỜI CHẾT TRÔI?

Ở một cù lao nhỏ biệt lập giữa dòng nước lớn, từng có hai người bạn sống nương tựa vào nhau như anh em. Một người bắt ếch về đêm, người kia bán dầu lúc rạng sáng. Cơm ăn không đủ no, nhà không đủ ấm, nhưng tình nghĩa thì đầy.

Ngày mẹ anh bắt ếch qua đời, chính anh bán dầu đã không tiếc đồng xu cuối cùng để lo ma chay. Từ đó, tình bạn như khắc sâu vào máu thịt. Nhưng rồi vào một đêm định mệnh, anh bắt ếch cứu được hai con chim le le và bìm bịp khỏi bẫy. Để đền đáp ân nhân, chúng thì thầm cho anh biết một sự thật lạnh sống lưng:

“Có hai oan hồn ma da dưới sông. Chúng sắp hết hạn để đầu thai. Nếu không ai thế mạng trong 7 ngày tới… chúng sẽ mãi bị giam dưới đáy sông lạnh lẽo. Và chúng đã chọn… hai anh…”

Anh bắt ếch kinh hãi, tìm mọi cách giữ bạn bên mình. Lấy cớ giỗ mẹ, chuốc rượu ngày này qua ngày khác, mong níu bạn khỏi cây cầu định mệnh. Nhưng đến ngày cuối cùng, chính anh lại ngủ quên. Và sáng hôm sau, anh bán dầu tỉnh dậy, lo sợ bỏ lỡ buổi chợ, anh liền vội vã đi qua cây cầu khỉ quen thuộc, không biết rằng phía dưới là những oan hồn q.u.ỷ dị đang trực chờ để tóm lấy linh hồn anh…

Cây cầu hôm đó ướt át và trơn trượt lạ thường, khiến anh bán dầu trượt chân, rơi ngay xuống sông. Không tiếng kêu, không ai chứng kiến. Chỉ có dòng nước lặng im… và t.h.i t.h.ể anh dần chìm xuống đáy sông.
Sáng hôm sau, xác anh bán dầu nổi lên, trương phình và bốc mùi. Xót thương cho bạn mình, anh bán ếch ôm mặt khóc nức, còn le le, bìm bịp bay lên trời, cất tiếng kêu ai oán như tiếng kèn đưa ma.

Từ đó, dân gian truyền nhau khúc hát ru ám ảnh:
“Bắc kim thang cà lang bí rợ,
Cột qua kèo là kèo qua cột.
Chú bán dầu qua cầu mà té,
Chú bán ếch ở lại làm chi?”

Người ta bảo… đó không chỉ là câu hát thiếu nhi, mà là tiếng gọi của những linh hồn chưa siêu thoát…

----------------------

“Hồ này… không phải để bắt cá. Mà để “cá” bắt người.”Trăng mờ treo lơ lửng. Mặt hồ đen kịt như một tấm vải liệm.Gã đàn ô...
17/07/2025

“Hồ này… không phải để bắt cá. Mà để “cá” bắt người.”

Trăng mờ treo lơ lửng. Mặt hồ đen kịt như một tấm vải liệm.
Gã đàn ông chèo thuyền ra giữa lòng hồ, cắm cần, thả mồi, châm thuốc… như thường lệ.

Gió không thổi. Nước không gợn. Hồ im ắng đến bất thường.

Bất chợt…
Cần câu giật mạnh.
Gã giật mình, siết chặt tay cầm: “Được hàng bự rồi đây…”

Lưỡi câu kéo lên…
Một cái đ.ầ.u n.g.ư.ờ.i!!!
Tóc xoã. Mắt mở trừng. Miệng ngoác đến mang tai.

Gã chưa kịp la. Nhiều cái đầu khác nổi lên.
Im lìm. Lạnh ngắt.
Tất cả đều đang nhìn hắn như đám o/a.n hồn trồi lên đòi mạng.

Gã hoảng hốt quăng cần. Trượt chân. Ngã nhào xuống thuyền.
Lặng. Tĩnh mịch. Hồ lại trở về bình yên c.h/ế.t c/h.óc.

Vài phút sau.
Một chiếc thuyền khác nhẹ trôi ngang.
Người cha đang chèo. Phía sau là bé gái và ba con búp bê của cô.

Cả ba... đều bị rớt đầu.

Bé cười khúc khích: “Ba ơi, con kéo tóc tụi nó mạnh quá!”
“Vớt đầu lên gắn lại đi con.” Người cha bảo.
Bé cúi xuống, nhặt từng cái đầu cắm lại lên thân búp bê.

Thì ra cái đ.ầ.u n.g.ư.ờ.i mà gã đàn ông kia câu lên là của những con búp bê này.

Vậy… gã đàn ông vô tình câu trúng, hay… ai đó cố tình gài cái đầu đó vào cần câu?

Trong lúc bé gái loay hoay,
Một cái đầu khác nổi lên sau thuyền. Không phải nhựa. Không phải đồ chơi. Là thật.

Đôi mắt nó mở trừng. Miệng cười toe toét… Dõi theo đứa bé!

Nguồn ảnh: Silent horror
----------------------

HUYỀN THOẠI Q.U.Ỷ NHẬP TRÀNGTrong một ngôi làng nhỏ nằm sâu trong rừng, người ta đồn đại về một nghĩa địa cổ, nơi những ...
16/07/2025

HUYỀN THOẠI Q.U.Ỷ NHẬP TRÀNG
Trong một ngôi làng nhỏ nằm sâu trong rừng, người ta đồn đại về một nghĩa địa cổ, nơi những linh hồn không siêu thoát lang thang. Dân làng gọi đó là "Q.u.ỷ Nhập Tràng" - hiện tượng khi xác chết bị ma quỷ chiếm đoạt, sống lại để gieo rắc nỗi kinh hoàng.

Một đêm trăng rằm, Nam, một thanh niên tò mò, quyết định thám hiểm nghĩa địa để kiểm chứng lời đồn. Anh mang theo một cây thánh giá và một bình nước thánh, hy vọng chúng sẽ bảo vệ mình. Gió lạnh thổi qua, mang theo tiếng rì rầm như tiếng thì thầm từ lòng đất. Những tấm bia đá loang lổ rêu xanh đứng sừng sững, tựa như những bóng người bất động.

Khi Nam tiến sâu vào nghĩa địa, anh nghe thấy tiếng động lạ, hệt như tiếng đất bị cào xới. Dưới ánh trăng mờ ảo, anh thấy một bàn tay gầy guộc, trắng nhợt, trồi lên từ một nấm mồ mới. Tim Nam đập thình thịch, nhưng chân anh như bị đóng đinh, không thể di chuyển. Một cái x.á.c, quần áo rách nát, từ từ bò ra khỏi đất. Đôi mắt nó trống rỗng, nhưng miệng lại nở nụ cười ghê rợn, lộ ra hàm răng đen kịt.

"Ngươi... đến đây làm gì?" Giọng nói khàn khàn, không giống của người sống, vang lên từ cái xác. Nam run rẩy, giơ cây thánh giá lên. Nhưng thứ đó chỉ cười lớn hơn, tiếng cười như dao cứa vào không khí. "Thánh…giá…ư? Vô…dụng…" Nó tiến tới, từng bước chậm rãi nhưng chắc chắn.

Nam vội vã đổ nước thánh lên người nó. Cái xác rít lên, làn da bốc khói, nhưng vẫn không dừng lại. "Mày…đã… xâm phạm... nơi này…," nó gầm gừ, "TRẢ… GIÁ..!" Đột nhiên, từ các nấm mồ xung quanh, những cái xác khác bắt đầu trồi lên, từng cái một, như những con rối bị giật dây. Chúng vây quanh Nam, đôi mắt trắng dã lóe lên dưới ánh trăng.

Trong khoảnh khắc hoảng loạn, Nam nhớ đến lời bà cụ trong làng: "Nếu gặp quỷ nhập tràng, chỉ có lửa mới xua đuổi được chúng." Anh vội lấy bật lửa trong túi, châm vào một cành khô gần đó. Ngọn lửa bùng lên, và lũ xác sống lùi lại, rít lên đau đớn. Nam ném cành cây cháy về phía cái xác đầu tiên. Nó gào thét, cơ thể bốc cháy, rồi đổ sụp xuống thành một đống tro.

Nhưng khi Nam quay lại, những cái xác khác đã biến mất. Tiếng thì thầm trong gió cũng ngừng lại. Nghĩa địa trở về tĩnh lặng, như thể chưa từng có gì xảy ra.
----------------------

Address

76 Mạc đĩnh Chi Phường đa Kao, Quận 1
Ho Chi Minh City
700000

Website

https://onelink.to/6s4bkc

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when WAN Night Stand posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to WAN Night Stand:

Share