25/11/2025
Cuộc đời trái ngang làm 100 điều tốt ko ai nhớ? Làm 1 điều sai họ nhớ cả đời 💁♀️Từ khi xảy ra chuyện Mailisa, mình đã theo dõi rất nhiều bài viết về Mailisa Chỉ lẳng lặng đọc, trong lòng như gánh nặng
- 1 kỷ niệm đáng suy ngẫm của tình người !
Không phải vì tôi quen chị, hay vì tôi đứng về phía chị.
Tôi chỉ thấy… đời này đôi khi tàn nhẫn với những kẻ đã từng cố gắng.từng nổ lực
Người ta nói chị sai.
Và theo báo chí công bố, chị sai thật — sai hoàn toàn theo pháp luật.
Nghề kinh doanh mà đi lệch luật, sớm muộn gì cũng phải trả giá.
Đó là điều không ai chối cãi.
Nhưng giữa những lời lên án đó, tôi cứ nhớ hoài một chi tiết mà báo chí từng đăng nhiều lần:
chị đi lên từ nghèo.
Không phải nghèo bình thường, mà là nghèo đến mức…
muốn một bữa ăn tử tế cũng khó.
Chị từng cắt tóc thuê, từng đi phun xăm dạo, từng làm tất cả mọi thứ không tên để có tiền phụ gia đình.
Những người đi lên từ nghèo…
tôi hiểu họ.
Họ lì lắm.
Họ nhẫn lắm.
Họ bám lấy cơ hội như bám lấy hơi thở cuối cùng.
Rồi họ gặp may.
Gặp cơ hội.
Gặp đúng người.
Gặp một cuộc đời mới.
Chị xây được một thương hiệu lớn.
Có tiền.
Có tiếng.
Có nhân viên thương yêu.
Có người ngưỡng mộ.
Có ngày khiến cả xã hội trầm trồ vì cơ ngơi, biệt phủ, xe sang.
Nhưng hôm nay…
Khi những tấm ảnh chị bị đưa lên — không trang điểm, không chỉnh chu, không ánh sáng, không hào quang…
tôi thấy đau.
Đau vì đó không chỉ là hình của một con người đang bị bắt.
Đó là hình của một người mẹ, một người vợ, một người lao động, một người từng đi qua khổ cực, bỗng chốc rơi thẳng từ đỉnh cao xuống đáy vực chỉ trong vài giờ.
Người ta nhìn tấm hình đó rồi cười, rồi mổ xẻ:
“Nhìn mặt kìa.”
“Đáng đời.”
“Cho chừa.”
Nhưng tôi tự hỏi:
Nếu một ngày, hình ảnh tệ nhất của mình — lúc tiều tụy nhất, lúc tuyệt vọng nhất — bị đem ra khắp mạng…
mình chịu nổi không?
Nếu đó là mẹ mình?
Vợ mình?
Chị gái mình?
Mình có chịu nổi không?
Những câu trả lời… nghe thôi cũng đủ để nhói tim.
Tôi không nói chị đúng.
Chị sai — theo đúng những gì báo chí đưa.
Sai thì phải chịu.
Pháp luật sinh ra để xử việc sai.
Nhưng có một điều khác, tôi thấy nhiều người vô tình quên mất:
Trước khi chị sai, chị đã từng làm nhiều điều đúng.
Chị từng xây nhà cho người nghèo.
Từng phát quà, từng giúp người bệnh, từng hỗ trợ những mảnh đời mà xã hội ngó lơ.
Người ta bảo:
“Ăn gian thì từ thiện làm gì?”
Tôi chỉ muốn hỏi lại:
Có bao nhiêu người ăn gian mà chẳng hề làm nổi một điều tốt nào?
Vậy tại sao điều tốt của người khác lại bị xóa sạch trong một nốt nhạc?
Tôi không bênh.
Tôi chỉ học.
Tôi học được ba điều từ câu chuyện này:
– người kinh doanh muốn bền thì phải thẳng. Chỉ cần lệch một chút thôi, một ngày nào đó tất cả sẽ đổ sập lên chính mình.
– lòng tốt, dù nhỏ, cũng đáng để giữ. Đừng vì một sai lầm mà vứt bỏ luôn phần người của người ta.
– khi nhìn thấy một con người ngã, đừng dùng nỗi đau của họ để đổi lấy vài cái like, vài câu bình luận sắc lẻm… vì biết đâu, một ngày nào đó, người ngã lại là chính mình.
Chúng ta đâu ai hoàn hảo.
Đời người dài lắm… và chẳng ai dám chắc mình chưa từng đi lệch một li.
Nhưng chỉ những người thật sự may mắn… mới chưa phải trả giá.
Còn những người hôm nay ngã xuống…
đôi khi họ chỉ thiếu đi chút may mắn mà thôi.
Vậy nên, thay vì nhìn câu chuyện này bằng sự hả hê…
Tôi nhìn bằng sự thương.
Thương cho một hành trình từng rất đẹp.
Thương cho một con người từng rất ráng.
Thương cho một số phận bị lật ngược chỉ trong chớp mắt.
— vì đời này, chẳng ai nói trước được điều gì…..
Nguồn : sưu tầm