Nhậm Kỷ

Nhậm Kỷ Contact information, map and directions, contact form, opening hours, services, ratings, photos, videos and announcements from Nhậm Kỷ, Digital creator, Tân Kỳ Tân Quý, Ho Chi Minh City.

Gần đây tôi bỗng mọc ra... một cái đuôi.Trắng trắng, mềm mềm, là một nhúm lông tròn xoe—đuôi thỏ.Tôi giấu rất kỹ, sợ bị ...
06/08/2025

Gần đây tôi bỗng mọc ra... một cái đuôi.

Trắng trắng, mềm mềm, là một nhúm lông tròn xoe—đuôi thỏ.

Tôi giấu rất kỹ, sợ bị người khác phát hiện tôi là một "người quái dị”.

Cho đến một lần say rượu, sếp tôi nhẹ nhàng bóp lấy cái đuôi ấy, giọng điệu mập mờ:
“Thỏ con à, ngon quá sẽ bị chó sói ăn thịt đấy…”

1

Đây là lần thứ ba trăm tôi thở dài nhìn nhúm lông trắng phía sau mình.
Là thật đó—tôi, một thiếu nữ chưa chạm tay ai, được giáo dục duy vật chính thống, đột nhiên mọc ra… đuôi.

Một cái đuôi lông trắng mềm mịn, tròn vo như quả bông nhỏ.
Quan trọng là, tôi sờ thử rồi—nó mọc thật trên da tôi, khiến tôi phải cắt một lỗ trên q/u/ầ/n l/ó/t để… lôi nó ra ngoài.

Tôi soi gương từ phía sau, nhìn bản thân chẳng khác gì một tên bienthai cosplay.
Huhu, không muốn sống nữa.

Sau khi mọc đuôi, phản ứng đầu tiên của tôi là nghi ngờ mình mắc bệnh nan y, tiếp đó là viết di chúc, chuẩn bị hậu sự.
Cuối cùng tôi quyết định gọi video hỏi mẹ.

Màn hình vừa hiện lên, mắt tôi còn đỏ hoe, mẹ tôi đã kêu “Ôi trời”:
“Con gái sao thế này? Ai batnat con à? Sao khóc như con thỏ vậy?”

“…”

Giờ tôi không chịu nổi hai chữ “con thỏ” đâu.

Nghĩ đến thân thể là do bố mẹ ban cho, tôi lắp bắp dò hỏi xem nhà mình có ai từng mắc bệnh di truyền gì kỳ lạ không, chẳng hạn như mọc ra thứ gì đó khác người.

Mẹ tôi nhìn tôi một lúc, rồi đột nhiên vỗ đùi cái đét:
“Con gái, chẳng lẽ con mọc đuôi rồi hả?”

Hả???

Mẹ biết chuyện này á?

Ánh mắt bà cứ như thấy chuyện quen thuộc lắm, làm tôi cảm thấy mình quá thiếu kiến thức.

Câu chuyện còn chưa dừng lại, ba tôi cũng bị kéo tới, ông hơn năm mươi nhưng vẫn nho nhã, ghé mặt vào camera:
“Âm Âm sao thế?”

Mẹ tôi đáp: “Không sao, con mình cuối cùng cũng mọc đuôi rồi.”

…Cuối cùng?

Nói kiểu gì vậy trời?

Sau đó, dưới ánh mắt choáng váng của tôi, bố mẹ kể tôi nghe về thân thế thật sự.

“…”

“Ý ba mẹ là… hai người là thỏ tinh? Mà con cũng vậy?” Tôi không tin nổi.

“Đúng rồi con, giờ mình sống giữa loài người cũng ổn lắm. Trước đây con mãi không mọc đuôi, ba mẹ còn lo đấy.”

Sợ tôi không tin, hai người còn show luôn cái đuôi trong video—đúng là bông trắng mềm mại, tôi đúng là con ruột thật rồi.

Theo lời họ nói, mọc đuôi là dấu hiệu sắp bước vào kỳ phát t ì n h của thỏ tinh.
Tôi còn chưa tiêu hóa xong cú sốc thì mẹ hỏi:

“Dạo này con có bạn trai chưa?”

Tôi chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, mới tốt nghiệp hơn một năm, áp lực công việc đủ cht rồi, ai còn thời gian yêu đương?

“Chưa có bạn trai hả?” Mẹ tôi nhíu mày, “Thế thì hơi phiền đấy, hay là kiếm đại một người dùng tạm?”

Dùng tạm???

Không ngờ mẹ tôi lại cởi mở thế!?

“Đừng dạy hư con bé.” – Ba tôi còn đáng tin hơn, ông nói, “Kỳ phát t ì n h chỉ kéo dài ba bốn ngày, qua rồi là ổn, đuôi cũng sẽ tự rụt lại, sau này con sẽ học được cách kiểm soát.”

Tôi hỏi: “Nếu con là thỏ tinh thật, sao con không biết dùng pháp thuật như trong phim?”

Mẹ lườm tôi một cái: “Bớt xem mấy phim nhảm vô bổ đó đi.”

“…” Một cú điện thoại, tôi từ người bình thường biến thành thỏ tinh.

Ba mẹ bảo tôi đừng lo, đuôi thỏ không quá lộ, không ảnh hưởng sinh hoạt, loài người cũng có nhiều tiểu yêu như tôi, bình thường đều sống như người.

Càng nghe càng sai sai.

Thôi được rồi, sau khi xác định rõ thân thế và chắc chắn mình không bệnh, tôi quyết định tiếp tục đi làm kiếm tiền. Mặc váy rộng, đè cái đuôi xuống, hoàn hảo.

Tôi mới đi làm hơn một năm, đây là công việc đầu tiên, lương cũng khá, thỉnh thoảng còn được lười biếng có lương.

Điều quan trọng nhất là… sếp cao 1m87, vai rộng eo thon, mỗi ngày mặc vest, khiến các chị em phòng làm việc phải chảy nước miếng, than rằng phúc lợi này có gấp ba lương cũng không ai muốn nhảy việc.

Tôi thì… là dân hủ lão làng, mỗi lần sếp đi ngang qua đều tranh thủ ngắm gương mặt yêu nghiệt ấy.
Không đùa đâu, sếp còn có cái mông cong vểnh rất duyên.

Nhưng tôi chỉ thưởng thức khi sếp… im lặng.

“Thư Âm, sếp gọi cô vào phòng.” Đồng nghiệp nam ngồi cạnh ném cho tôi ánh mắt thương cảm—ý bảo tâm trạng sếp không tốt.

Tâm trạng tôi cũng như phủ lên một tầng sương lạnh.

Tôi xách tâm lý “liều cht vì việc công” bước vào.

“Anh Phó…”

Tôi còn chưa nói hết câu, Phó Diễn đã bắt đầu xả:

“Đừng gọi tôi là Phó tổng, cái bản kế hoạch cô làm rồng bay phượng múa thế này, hai năm nữa chắc thay tôi làm sếp luôn rồi.”

“…”

Tôi cũng muốn lắm.

“Không phản bác gì à?” Phó Diễn thấy tôi im, có vẻ còn hơi lạ lẫm.

“Anh nói đúng, tôi sẽ sửa lại ngay.” Tôi chẳng buồn đôi co, với tên thích bắt bẻ này thì càng ngắn gọn càng tốt, tôi đưa tay lấy tài liệu trên bàn.

Nhưng anh ta giữ chặt lại, ánh mắt lam sẫm nhìn tôi chăm chú, làm tim tôi đập lỡ một nhịp.

Phó Diễn nổi tiếng là nam thần toàn công ty, chủ yếu nhờ đôi mắt này—quá đẹp, cứ như lai Tây.

“Cô không khỏe?” Phó Diễn hỏi.

Tôi ngẩn ra—sao anh ta biết?

Đúng là từ khi mọc đuôi, tôi luôn thấy cơ thể lạ lạ, nhưng không giống kiểu bị bệnh, nên tôi mặc kệ.

“Hôm nay cô không cãi lại,” Phó Diễn hừ nhẹ, “Bình thường phản hồi kế hoạch còn dám chửi cả trời đất cơ mà?”

“?”

Không cãi lại là anh khó chịu à?

Tên này bị gì vậy trời?

“Đã không khỏe thì tối nay khỏi đi team building.” Phó Diễn hiếm khi có lòng tốt, phất tay cho tôi nghỉ.

Hôm nay là thứ Sáu, vốn được về sớm đi ăn chung với team, nhưng thật ra dân văn phòng chẳng ai thích mấy vụ tụ tập này.

Chỉ là tối nay Phó Diễn tự bỏ tiền mời ăn tiệc hải sản, mỗi đầu người hơn cả ngàn tệ, nghĩ đến thôi tôi đã tỉnh rượu.

“Không cần, tôi vẫn ổn ạ.” Tôi nhìn anh kiên định, không biết anh có thấy được vẻ thành khẩn trong mắt tôi không.

Dù là thỏ tinh, tôi cũng là loại đã quen ăn sơn hào hải vị.

Phó Diễn liếc tôi một cái đầy ẩn ý: “Vậy thì đi đi.”

Tối hôm đó, tiệc đúng là xứng giá—cua hoàng đế, tôm hùm, rượu vang cả chục ngàn một chai—đều khiến tôi thấy đáng giá khi từ bỏ tối cuối tuần.

Chỉ là sau khi uống thêm một ly, tôi bỗng thấy môi khô khốc, chỗ đuôi thì ngứa ran, mắt nhìn mọi thứ đều mơ hồ.

Tôi đoán là mình say rồi.

Tôi đứng dậy, nói muốn đi vệ sinh. Một chị đồng nghiệp thấy mặt tôi đỏ liền hỏi có cần đi cùng không, tôi khoát tay:

“Không sao, tôi tự đi được.”

Vào nhà vệ sinh, tôi tạt nước rửa mặt, nhìn người trong gương má đỏ hây hây, mắt long lanh, môi thì đỏ mọng…

Cảm giác tê dại trong người bao trùm lấy tôi.

Tôi ngẩn ra—nhớ đến lời bố mẹ về kỳ phát t ì n h… chẳng lẽ… là bây giờ?

Không ổn rồi, tôi phải về ngay.

Tôi loạng choạng bước ra, chân đã yếu hẳn, cánh cửa dường như xa xôi vạn dặm.

Bất chợt chân mềm nhũn, mắt tối sầm, cả người ngã xuống.

Nhưng không hề thấy đau như tưởng tượng, tôi rơi vào một vòng tay mang theo mùi gỗ thoảng nhẹ.

Lờ mờ tôi nghe một giọng quen quen bật cười:
“Thỏ trắng nhỏ, em còn định chạy đi đâu…”

Đã full

Trong một chương trình truyền hình thực tế, tôi gọi điện cho kẻ th/ù không đội trời chung của mình chỉ để giở trò trêu c...
05/08/2025

Trong một chương trình truyền hình thực tế, tôi gọi điện cho kẻ th/ù không đội trời chung của mình chỉ để giở trò trêu chọc:

"Anh có thể cho tôi mượn 2 triệu tệ không? Tôi muốn m/ua một chiếc váy."

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó bật ra một câu đầy khiêu khích:

"...Vậy em l/ột đồ tôi ra mà mặc đi."

Ngay giây tiếp theo, điện thoại tôi rung lên báo tin nhắn:

[Tài khoản ngân hàng có đuôi 8975 của bạn đã nhận 10 triệu tệ vào lúc 08:13 ngày 11/09…]

1.
Trong trò chơi truyền hình thực tế, yêu cầu là gọi điện cho bạn bè trong giới, dẫn dắt đối phương nói ra câu nói chỉ định mà không để lộ việc đang ghi hình.

Câu nói đó được quyết định bằng cách rút thăm.

Tôi mở mảnh giấy ra, mắt tối sầm lại—

[Câu nói chỉ định: Bạn có bệ/nh à?]
Trời đất ơi, cái đề gì mà lạ hoắc, nghe cứ như bài nghe hiểu trắc nghiệm cấp ba.
Chưa kịp hoàn h/ồn, Giang Lê đã bất ngờ nghiêng người tới gần, còn thuận tay khoác lấy tay tôi lắc qua lắc lại.
Cô ta diễn giỏi thật đấy.
Mới quen chưa đến nửa tiếng đã giả vờ thân thiết như chị em từ kiếp trước.
Tôi gượng cười, da mặt căng cứng, từ chối khéo.
"Không sao đâu, không cần đổi."
[Cái Lâm Dự này là cái quái gì? Giang Lê rõ ràng muốn tốt cho cô ta, tỏ thái độ với ai vậy?!]

[Lê Lê đáng thương quá, lên chương trình còn bị b/ắt n/ạt.]

[Con này chắc là loại cạnh tranh với phái nữ đấy, đối với con gái thì lạnh nhạt, còn con trai thì lao vào nói chuyện không ngừng.]

[Tôi theo dõi cô ta mấy tập rồi, cô ta với Triệu Hoàn Hằng cười nói vui vẻ, đúng là loại mê trai!]

[Lê Lê đừng quan tâm cô ta nữa, bạn coi cô ta là bạn tốt, cô ta coi bạn như công cụ!]

Tôi cúi đầu bỏ qua những bình luận, suy nghĩ xem nên gọi cho ai.

Câu nói kiểu này, người có chút thể diện đều không ch/ửi ra được, ngoại trừ...

Nhưng nếu không hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ phải cùng đội với Giang Lê!!!

Tôi thở dài, liếc nhìn người đang tương tác giả tạo với màn hình kia.

"Các bạn đang nói gì vậy, em với chị Dự rất thân, em thích chị Dự, chị Dự cũng rất tốt với em!"

Thôi được rồi, buồn nôn một phút và buồn nôn cả ngày, tôi vẫn sẽ chọn.

Tiếng đợi vang lên, camera độ phân giải cao bắt chính x/á/c ghi chú trên điện thoại tôi dành cho nam diễn viên nổi tiếng Hạc Dữ Quy.

[Trai trẻ m*ng cong nhưng miệng đ/ộc ch*t người].

Ch*t rồi, sao tôi lại sơ suất chuyện ghi chú này?!

Cả phòng trường nhìn tôi với ánh mắt phức tạp, tôi cười gượng vài tiếng.

"Khụ khụ, sản phẩm của sự thất bại trong trò chơi thử thách, quên đổi lại."

Tiếng chuông lòe loẹt vẫn vang lên không ngừng, không ngoài dự đoán, chỉ còn mười giây nữa là cuộc gọi sẽ thất bại.

Bầu không khí ngột ngạt kỳ lạ lan tỏa.

Giang Lê vỗ vai tôi như để an ủi.

"Không sao đâu, Dữ Quy tối qua quay cảnh đêm, giờ này chắc đang ngủ đó."
Ồ, cô biết rõ thật đấy ha.

Đã full

Bạn thân của Hoắc Tinh Dự hỏi:“Văn Triều theo cậu bao năm nay rồi, bao giờ mời chúng tôi uống rư---ợu mừng đây?”Hoắc Tin...
05/08/2025

Bạn thân của Hoắc Tinh Dự hỏi:
“Văn Triều theo cậu bao năm nay rồi, bao giờ mời chúng tôi uống rư---ợu mừng đây?”

Hoắc Tinh Dự búng tàn thu--ốc trong tay, nhả ra một vòng khói:
“Lâm Linh sắp về nước, tôi định tổ chức tiệc đón gió cho cô ấy.”

“Lâm Linh? Cậu không sợ Văn Triều làm loạn khi biết chuyện sao?”

Hoắc Tinh Dự cười khẩy, chẳng mấy bận tâm:
“Nếu cô ấy thật sự có bản lĩnh đó, tôi còn có thể nhìn cô ấy cao thêm vài phần.”

Lục Trạch cười nhẹ:
“Cũng đúng, ai mà chẳng biết cô ấy coi cậu còn quan trọng hơn cả mạng sống của mình!”

Một tháng sau, tôi im lặng, không làm loạn, triệt để biến mất khỏi thế giới của Hoắc Tinh Dự.
Hành động hiếm hoi mà Hoắc Tinh Dự cho là “có bản lĩnh” của tôi lại khiến chính anh ấy hoàn toàn sụp đổ.

1.

“Triều Triều, sao em không ăn? Món ăn không hợp khẩu vị à?”

Bạn gái mới của Lục Trạch, Diệp Tử, lo lắng nhìn tôi.
Hôm nay là ngày họ công khai tình cảm, Lục Trạch theo lệ mời chúng tôi ăn cơm, giới thiệu bạn gái với mọi người.

“Không, chỉ là em muốn đi vệ sinh một chút.”

“Ồ, em có cần chị đi cùng không?”

Tôi từ chối ý tốt của cô ấy, đứng dậy rời khỏi phòng bao.
Đi ngang qua nhà vệ sinh, tôi không dừng lại mà đi thẳng đến ban công.

Hoắc Tinh Dự đã bị Lục Trạch kéo ra ngoài gần hai mươi phút rồi, tôi lo anh ấy sẽ hút thuốc.
Bệnh cơ tim của anh ấy vừa mới khỏi, bác sĩ dặn phải từ từ hồi phục, không được nóng vội.

Qua cánh cửa kính của ban công, tôi nhìn thấy bóng dáng của Hoắc Tinh Dự và Lục Trạch.
Vặn tay nắm cửa, tôi định đẩy cửa bước vào.

“Văn Triều theo cậu bao năm nay rồi, bao giờ mời chúng tôi uống rượu mừng đây?”

Giọng nói của Lục Trạch vang lên, tay tôi khựng lại giữa không trung.

Im lặng trong giây lát, Hoắc Tinh Dự búng tàn thuốc, nhả ra một vòng khói:
“Lâm Linh sắp về nước, tôi định tổ chức tiệc đón gió cho cô ấy.”

“Lâm Linh? Cậu không sợ Văn Triều làm loạn khi biết chuyện sao?”

Hoắc Tinh Dự nhướn mày, vẻ mặt thờ ơ:
“Nếu cô ấy thật sự có bản lĩnh đó, tôi còn có thể nhìn cô ấy cao thêm vài phần.”

Lục Trạch bật cười:
“Cũng đúng, ai mà chẳng biết cô ấy coi cậu còn quan trọng hơn cả mạng sống của mình!”

Gió trên ban công không lớn, nhưng tôi lại cảm thấy lạnh buốt từng cơn.
Tôi khẽ đóng lại cánh cửa vừa định mở, lặng lẽ rời đi, không một tiếng động.



2.

“Tối nay tan làm sớm một chút, Lục Trạch tổ chức một buổi gặp mặt, cùng đi nhé.”

Hoắc Tinh Dự nhận lấy tập tài liệu tôi đưa, thuận miệng thông báo.
Tôi là trợ lý đặc biệt của Hoắc Tinh Dự, cũng là bạn gái anh ấy.
Chúng tôi gần như lúc nào cũng ở bên nhau.

“Lại đổi bạn gái nữa à? Lần trước Diệp Tử ấy, em thấy cũng rất được.”

“Không phải,” tay Hoắc Tinh Dự đang ký tên bỗng khựng lại,
“Lâm Linh về nước rồi, tổ chức tiệc đón gió cho cô ấy.”

Tôi rót cho mình một ly nước, ngồi xuống sofa.
“Mọi người vẫn còn giữ liên lạc sao?”

Hoắc Tinh Dự cúi đầu vào tài liệu, giọng có chút mất kiên nhẫn:
“Bọn anh là bạn thân từ nhỏ, chẳng lẽ vì em mà tuyệt giao với cô ấy?”

“Chẳng lẽ anh vẫn còn nhớ chuyện xảy ra hồi cấp ba đó sao?”

Tất nhiên tôi vẫn nhớ, chẳng lẽ Hoắc Tinh Dự đã quên rồi?

Chiều hôm đó, trời âm u, mưa lất phất, hành lang bên ngoài lớp học đông kín người hóng chuyện.
Lâm Linh mặc một chiếc váy trắng ôm dáng đơn giản, vẻ kiêu ngạo toát lên từ ánh mắt, chặn tôi lại ở cửa sau lớp học.

“Cô chính là Văn Triều?”

Cô ấy rất xinh đẹp, đường nét rạng rỡ, dáng vẻ thanh thoát, khiến tôi – người đứng đối diện với dáng cúi đầu, lưng hơi còng – trông chẳng khác nào một chú vịt con xấu xí.

Cô ấy chỉ liếc nhìn tôi một cái, rồi khinh thường quay sang Hoắc Tinh Dự:
“Anh nói chỉ cần thắng giải chạy 100 mét thì sẽ ở bên tôi. Cô ta là thế nào đây?”

“Chúng tôi không phải…”

Tôi định giải thích, nhưng Hoắc Tinh Dự đột nhiên nắm lấy tay tôi.
Tôi ngạc nhiên quay đầu lại, anh ấy không nhìn tôi, mà siết chặt tay tôi hơn, mỉm cười nhìn Lâm Linh:

“Xin lỗi, anh đã thất hứa.”

Hoắc Tinh Dự còn nâng tay chúng tôi lên, như để khẳng định thêm:
“Anh đã có người trong lòng rồi.”

“Cô ta?” Lâm Linh cười nhạo, ánh mắt đầy vẻ khinh miệt:
“Hoắc Tinh Dự, mắt anh mù rồi sao? Cô ta thậm chí không bằng một ngón tay của tôi, vậy mà anh lại chọn cô ta!”

“Lâm Linh, đừng quá đáng.”

“Tôi quá đáng?”
“Hoắc Tinh Dự, anh ở bên cô ta chính là sỉ nhục tôi!”

Cô ấy đóng sầm cửa bỏ đi.

Chỉ đến khi đám đông giải tán, tôi mới nhận ra cảm giác đau âm ỉ truyền đến từ bàn tay bị nắm chặt.

Đã full

(H) “Chú Trịnh… có thể dừng được chưa? Tôi… tôi…”Anh cúi xuống, l**i chạm vào nơi mềm mịn trước *cô, thong thả * * từng ...
04/08/2025

(H) “Chú Trịnh… có thể dừng được chưa? Tôi… tôi…”

Anh cúi xuống, l**i chạm vào nơi mềm mịn trước *cô, thong thả * * từng điểm một. Anh chưa từng nghiêm túc thưởng thức đôi * này, nay lại tham lam muốn chiếm hữu cả hai bên cùng lúc. Đôi lúc, đầu l**i của anh còn cố tình lướt nhẹ qua phần nhô cao đang cứng lại, khiến cả người cô không thể không cong lên đáp lại theo bản năng.

Cô ngửa cổ th\\\ở dốc, hai tay nắm chặt ga giường, hoàn toàn bất lực trước từng đợt kích thích đê mê. Trịnh Khải Thiên nhếch môi cười khẽ, đưa h* thân c///ọ nhẹ lên vùng tam giác m__ềm m__ại gi|||ữa h__ai ch*n cô. Tay anh giữ lấy cằm cô, giọng khàn đặc như r**u ngâm lâu ngày:

“Em yêu, muốn chơi với anh một trò nhỏ không?”

Anh không đợi câu trả lời, mà khẽ luồn tay xuống bên dưới, nhẹ nhàng tách hai * ư*t át đang khép chặt, đầu ngón tay không ngừng xo@ nơi nhạy cảm nhất. “Nếu em chịu nghe lời, anh có thể sẽ tha cho em đêm nay… còn nếu không…”

Giọng anh kéo dài đầy mập mờ, trong khi ngón tay đã bắt đầu len sâu vào trong, khơi dậy từng đợt sóng âm ỉ.

“… Không được… tôi không thể…” Mộng Thanh vội vàng đưa tay nắm lấy cổ tay anh, ánh mắt đầy hoảng loạn: “Chúng ta không thể làm vậy… tôi sẽ… có th*i mất… chú Trịnh, xin dừng lại…”

Trịnh Khải Thiên vẫn tiếp tục xoay nhẹ ngón tay, chạm vào nơi m\\ềm m||ại và đang run rẩy vì h--am mu---ốn chưa được giải tỏa. Anh nghiêng đầu, giọng trầm xuống như cố tình dồn ép:

“Em vừa nói gì cơ?”

“Tôi… tôi xin chú… đừng… đừng chạm vào… nữa…”

Mộng Thanh cố lùi lại, nhưng chỉ càng bị anh kéo sát hơn, thân thể mềm nhũn bị kìm chặt giữa đệm giường và vòng tay người đàn ông kia. Cô không ngờ mình sẽ một lần nữa nằ--m dư---ới th---ân người này… lại còn bị tr//êu đ///ùa đến mức không thốt nên lời.

“Anh không nghe rõ… em nói lại lần nữa xem?”

Tên: Làm Dâu Nhà Họ Trịnh

Ta là một ám vệ nữ giả nam trang, nhưng lại chẳng làm việc của ám vệ, mà ngày ngày ôm vị chủ thượng không tiện đi lại đi...
04/08/2025

Ta là một ám vệ nữ giả nam trang, nhưng lại chẳng làm việc của ám vệ, mà ngày ngày ôm vị chủ thượng không tiện đi lại đi giải, ôm hắn lên giường, có khi còn phải hầu hắn tắm rửa.

Chủ thượng rất hung dữ với ta, lần nào thấy ta cũng lập tức mặt đỏ.

Ta vẫn luôn cho rằng hắn rất ghét ta.

Cho đến một ngày nọ, chủ thượng đỏ mắt hỏi ta — có phải ta không yêu hắn?

Ta: "?"
01

Ta là ám vệ giả nam.

Có lẽ vì do đích thân chủ thượng đưa ta về, nên hắn vẫn luôn khoan dung với ta.

Thậm chí sau khi đôi chân tàn phế, hắn không cho các ám vệ khác đến gần, lại bằng lòng để ta ở bên cạnh hầu hạ.

Thế nhưng, kể từ ngày bị thương, tâm tính chủ thượng tựa hồ lúc nắng lúc mưa.

Mỗi khi ta ôm hắn đi tắm, sắc mặt hắn khi thì đỏ ửng khi thì tái xanh, ánh mắt cũng đầy giằng co lưỡng lự.

Không biết bắt đầu từ khi nào, hắn hay thất thần nhìn ta chằm chằm, mà mỗi lần bị ta phát hiện, hắn lại thẹn quá hóa giận.

Tuy ta có chút nghi hoặc, nhưng cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ cho là do thương thế khiến tính tình thay đổi.

Vì thế ta không hỏi gì, chỉ ngoan ngoãn tận tâm làm tròn phận sự.

Hôm nay là ngày biểu tiểu thư đến thăm, giờ đã không còn sớm, mà chủ thượng vẫn chưa rời giường.

Đang lúc ta do dự không biết có nên đánh thức hắn hay không, thì ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng ồn ào.

Có lẽ bị đánh thức, một bàn tay xương khớp rõ ràng sốt ruột hất tung màn giường.

“Ai ở bên ngoài ồn ào?”

Thanh âm khàn đục, mang theo vẻ bất mãn và mỏi mệt rõ rệt.

Màn giường vén lên, lộ ra khuôn mặt tuyệt sắc yêu mị, đôi mắt phượng dài hẹp khẽ nhướng, đa tình quyến rũ.

Một mái tóc đen mượt buông nhẹ phía sau, theo động tác ngồi dậy mà rũ về trước.

Do bị quấy rầy giấc ngủ, hắn khẽ nhíu mày, vẻ mặt mang vài phần bực bội.

Thấy ta đứng ngẩn tại chỗ không nhúc nhích, Dung Cẩm tựa nhẹ vào đầu giường, khẽ ngoắc tay với ta.

“Lại đây.”

Ta ngoan ngoãn bước tới, quỳ một gối bên giường.

Hắn duỗi tay, tự nhiên vòng lấy cổ ta, đầu tựa vào hõm vai ta.

“Ôm ta ra ngoài xem một chút.”

Chủ thượng ôm chặt lấy ta, giọng nói lộ vẻ mỏi mệt.

Nghe thế, ta liền luồn tay dưới đùi hắn, một tay bế hắn lên, nhân tiện mang theo chiếc xe lăn bên cạnh.

Ta giơ chân đá cửa phòng, đặt xe lăn xuống, đang định chuyển chủ thượng sang đó thì —

Một tiếng thét vang dội cắt ngang động tác của ta.

Ta quay đầu nhìn, chỉ thấy không xa có người đang đứng — là biểu tiểu thư mới tới phủ Dung gần đây.

Lúc này, nàng ta kinh ngạc đến ngây người.

Ta nghiêng đầu, không hiểu vì sao nàng ấy lại khiếp sợ đến thế.

Biểu tiểu thư chỉ tay về phía chúng ta, lắp bắp mãi, rồi đỏ mặt nói:

“Ta thật không ngờ…”

“Dung Cẩm biểu ca lại… lại có sở thích long dương!”

Nàng ta quan sát ta và chủ thượng một lúc lâu, sắc mặt cực kỳ phức tạp, sau cùng vội vàng buông một câu:

“Ta… hôm khác sẽ đến thăm huynh.”

Nhìn bóng dáng nàng ta hoảng hốt bỏ đi, ta đưa tay gãi đầu, ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

Còn chưa kịp suy nghĩ, người trong lòng đã bắt đầu giãy giụa, đôi tay trắng bệch đè lên vai ta, đẩy ra một chút.

Ta cúi đầu nhìn, chỉ thấy chủ thượng ban nãy còn mềm nhũn tựa trong lòng ta, nay mặt đỏ rực, đôi mắt tràn đầy xấu hổ phẫn nộ.

“Thả ta xuống.” Chủ thượng nghiến răng.

Ta đành cẩn thận đặt hắn vào xe lăn.

Vừa đặt xuống, hắn lập tức điều khiển xe tránh xa ta một chút.

Đến khi cách ta một khoảng mà hắn thấy vừa đủ, hắn mới chịu dừng lại.

“Chủ thượng, chẳng hay thuộc hạ đã làm sai điều gì?”

Ta định bước lên một bước, nhưng nhớ đến phản ứng khi nãy, ta lại dừng chân, đứng tại chỗ bất an nhìn hắn.

Ta vốn ngốc nghếch, chủ thượng thường mắng ta là đầu gỗ.

Chắc hẳn vừa rồi ta lại làm điều gì không đúng, nên hắn mới tức giận đến vậy?

Nghe tiếng ta, chủ thượng hít sâu một hơi, từ từ ngẩng khuôn mặt đỏ bừng lên.

Hắn nhìn ta chằm chằm, ánh mắt khó đoán.

Hồi lâu sau, hắn nghiến răng mở miệng:

“Ngươi không sai.”

“Chỉ là, ta không thích nam nhân.”

Không thích nam nhân? Rồi sao?

Ta lặng lẽ đối mặt với hắn.

Bị ta nhìn, hắn siết chặt tay vịn xe, lại nhấn mạnh:

“Ta… ta không thích nam nhân.”

Ta biết mà, hắn là nam nhân, tất nhiên sẽ thích nữ tử chứ!

Vậy… tại sao lại nói với ta mấy lời này?

Ta nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn hắn.

Chủ thượng liếc ta một cái, rồi theo bản năng tránh đi ánh mắt ta.

Đến lần thứ ba lên tiếng, không hiểu sao khí thế của hắn yếu hẳn, giọng nói cũng thấp hơn:

“Chắc… là không thích.”

Vừa nói xong, hắn liền mím môi đầy hối hận, không nói thêm gì nữa.

Chủ thượng nhìn ta một cái thật sâu, rồi xoay xe trở về phòng.

Nhìn cánh cửa đóng chặt, ta lại đưa tay gãi đầu, mù mờ không hiểu gì.

02

Ta nghĩ mãi không thông, đành tìm lão đại tâm sự.

Tìm được thì thấy lão đang ngồi xổm trên cây gặm hạt dưa.

Ta lặng lẽ leo lên, vỗ vai lão một cái: “Lão đại.”

Lão đại giật bắn mình, tay run lên suýt làm đổ hết hạt dưa.

Ta thừa cơ quét sạch số hạt còn lại trong tay lão về phía mình.

“Lão đại, hình như ta lại làm chủ thượng nổi giận rồi.”

“Mặt hắn đỏ gay luôn.”

Ta vừa gặm hạt vừa kể.

Lão đại phủi tay, tò mò hỏi: “Ngươi lại làm gì?”

Ta ngừng nhai, hơi chột dạ, kể lại hết chuyện xảy ra hôm nay.

Kể xong, ta trông mong nhìn lão, mong lão nghĩ giúp ta cách nào để dỗ chủ thượng nguôi giận.

Lão trầm ngâm, mắt chợt sáng lên.

“Chắc chắn là do ngươi ôm chủ thượng bị người ngoài trông thấy!”

“Nên hắn mới giận. Dù gì hắn cũng sĩ diện lắm mà!” Lão đại nắm tay, vẻ mặt nghiêm túc.

Ta bỗng hiểu ra, gật đầu lia lịa.

Thì ra là vậy!

Chủ thượng là người mạnh mẽ, nhất định không muốn để người ngoài thấy bộ dạng chật vật như thế.

Sớm biết thế ta đã đặt hắn xuống nhanh hơn, thì đâu đến mức bị biểu tiểu thư bắt gặp.

Nghĩ vậy, ta vỗ vai lão đại, kích động nói: “Đa tạ lão đại, ta biết phải xin lỗi thế nào rồi!”

Ta nhét đống hạt còn thừa vào tay lão, nhảy xuống cây, định đi tìm chủ thượng tạ lỗi.

Sau lưng liền vang lên tiếng gào đầy tức giận:

“Ngươi cái đồ khốn! Dám đưa cho ta mấy cái vỏ hạt dưa ăn dở!”

Nghe vậy, ta vội vàng tăng tốc, sợ bị bắt lại rồi ăn đòn tơi tả.



03

Vào phòng, ta thấy chủ thượng đang ngẩn người nhìn ra cửa sổ.

Ta đi đến sau lưng hắn, định mở miệng nhận lỗi.

Đang lúc chọn lời, hắn đột nhiên quay đầu.

Đôi mắt phượng dài hẹp liếc ta một cái, nhẹ nhàng như chẳng mang cảm xúc gì.

Không hiểu sao, ngay lúc nhìn thấy ta, khuôn mặt trắng ngọc của hắn lại ửng hồng.

Dung Cẩm khẽ nhắm mắt, vẻ mặt hiện lên chút giằng co.

Mở mắt lần nữa, hắn nghiêng đầu, giọng trầm thấp:

“Đứng xa ra.”

Thấy bộ dạng đó của hắn, ta giật mình.

Hỏng rồi… chủ thượng đã ghét ta đến mức vừa thấy mặt đã đỏ bừng, còn không cho lại gần?

Ta vội vàng quỳ một gối, lo lắng nhìn hắn:

“Chủ thượng, là ta sai rồi.”

“Lần sau ta ôm ngài sẽ tránh người ngoài.”

Ta chân thành nhận lỗi, hết sức hối cải.

Nhưng lời vừa dứt, mặt hắn hình như càng đỏ hơn.

“Ngươi—”

Chủ thượng chỉ ta, tay run rẩy.

Ta ngước mắt nhìn hắn, hắn hít sâu một hơi, rồi chỉ thẳng ra cửa:

“Ra ngoài.”

Ta nhìn cửa, rồi lại nhìn hắn — mặt đầy tức giận — do dự chưa dám đi.

Hắn liếc ta một cái, hình như dịu lại một chút:

“Sao? Không nỡ đi à?”

Nghe thế, ta len lén ngẩng đầu quan sát sắc mặt hắn.

Thấy hắn không giận như ban nãy, ta lấy dũng khí nói:

“Ta đi rồi, ai ôm ngài đi giải?”

Ta đầy lo lắng.

Từ lúc hắn tàn phế, toàn bộ việc ôm đi nhà xí, ôm lên giường, tắm rửa… đều là ta làm.

Giờ hắn đuổi ta, ai thay ta đây?

Huống hồ chủ thượng vốn không thích nha hoàn lại gần, ám vệ thì dường như chỉ có ta được phép tiếp cận.

Tính ra giờ cũng là lúc hắn thường đi giải rồi.

Nếu ta đi, thì hắn phải làm sao?

Vừa dứt lời, mặt chủ thượng càng đỏ, hình như tức không nhẹ.

Trong cơn thẹn quá hóa giận, hắn định ném đồ.

Ánh mắt quét qua ấm trà, qua sách dày, qua bút lông dính mực…

Cuối cùng không cầm gì cả, chỉ giật túi tiền bên hông, ném về phía ta.

Ta phản xạ bắt lấy.

“Ra ngoài!” Hắn giận dữ.

Ta lặng lẽ giơ túi tiền lên:

“Vậy… cái này?”

Hắn phất tay mất kiên nhẫn: “Thưởng cho ngươi đấy!”

Nghe vậy, ta vui vẻ nhét túi vào lòng.

Chủ thượng đúng là người tốt, ta chọc hắn tức đến mức vậy, mà hắn còn thưởng bạc!

Ta vui vẻ bước ra ngoài, định ghé phố Đông mua bánh hoa quế thưởng cho bản thân.

À phải, tiện thể mua luôn bánh táo chà – món chủ thượng thích nhất.
04

Hôm sau, chủ thượng dường như đã hết giận.

Thấy ta mua bánh táo chà về, miệng thì chê bai nhưng tay lại vô cùng thành thật, từng miếng từng miếng, rốt cuộc cũng ăn sạch không sót mẩu nào.

Ăn xong, hắn lau miệng, rồi bảo ta đẩy hắn ra ngoài, cùng hắn đến dự yến tiệc.

Khi đến trước xe ngựa, ta liếc nhìn người xung quanh, lại nhìn chủ thượng, nhất thời do dự.

Nghĩ đến chuyện hôm trước, ta phân vân một thoáng rồi dứt khoát xách cả xe lẫn người, trực tiếp bê chủ thượng đặt lên xe.

Bao nhiêu người đang nhìn, với tính cách sĩ diện như chủ thượng, nếu lại để ai trông thấy bộ dạng bị ta bế, chắc chắn hắn sẽ nổi giận lần nữa.

Y như lần bị biểu tiểu thư bắt gặp.

Sau khi ngồi vững trên xe, ta đầy mong chờ nhìn chủ thượng, hy vọng hắn có thể khen ta khôn khéo, biết điều.

Nhưng vừa quay đầu, ta đã thấy môi hắn mím chặt, tay siết lấy tay vịn xe lăn, sắc mặt đen thui.

Ta không hiểu vì sao hắn lại tức, chỉ đành ngoan ngoãn ngồi một bên, không dám hé miệng.

Trong xe lập tức lặng ngắt như tờ.

Có lẽ không quen bầu không khí trầm mặc như thế, chủ thượng vén rèm xe, thất thần nhìn cảnh vật bên ngoài.

Xe đi được nửa đường, ta vô tình nhìn thấy quán bánh quen thuộc bên đường.

Nghĩ tới chuyện vừa rồi làm hắn khó chịu, trong lòng ta thoáng nổi lên một ý tưởng.

Hay là… mua thêm bánh táo chà cho chủ thượng vui vẻ một chút?

Nghĩ đến đó, ta vội lên tiếng bảo dừng xe.

Chủ thượng hờ hững liếc ta một cái, nhưng không ngăn cản.

Xuống xe, ta bước vào tiệm, quen thuộc gọi một phần bánh.

Có lẽ do sắp được chủ thượng tha lỗi, tâm trạng ta bỗng tốt hẳn lên.

Khi đi ngang một nữ tử đang bán thân chôn cha bên đường, ta không khỏi dừng bước.

Do dự một chút, ta lấy hết số ngân lượng trên người, đặt vào tay nàng ấy.

Tự thấy làm được chuyện tốt, ta cười tươi rói.

Vừa bước lên xe, còn chưa kịp mở miệng dỗ dành chủ thượng, ngẩng đầu đã thấy hắn giận đùng đùng.

“Thế nào? Vừa ý nàng rồi à?” Giọng điệu chủ thượng âm dương quái khí.

Ta bị câu hỏi bất thình lình ấy làm cho mù mờ không hiểu gì.

“Ừm ừm, chủ thượng nói đúng lắm.” Nghĩ không ra lý do gì, ta đành gật đầu lấy lệ.

Thấy ta gật đầu, sắc mặt chủ thượng càng đen hơn, đuôi mắt đều ửng đỏ.

“Không được!”

“Bổn tọa không cho phép ngươi thích người khác!” Hắn đột nhiên nắm chặt cổ tay ta, giọng điệu hung hãn khác thường.

Ta không rõ vì sao hắn nổi giận, nhưng vẫn theo bản năng vội vàng dỗ dành.

“Được được được, ta không thích người khác.”

“Ta chỉ thích chủ thượng thôi.”

Nghe vậy, chủ thượng thoáng sững người, vẻ mặt có phần mất tự nhiên.

Hắn lúng túng thu tay về, trong mắt thoáng hiện chút thẹn thùng giận dỗi.

“Không ai cần ngươi thích.” Hắn khẽ lầm bầm.

Tuy nói vậy, nhưng sắc mặt rõ ràng đã dịu đi nhiều.

Tâm tình đã ổn, hắn lại bắt đầu tỏ ra quan tâm.

“Vừa rồi, vì sao lại cho bạc cho nữ tử kia?”

Hắn mở miệng bình thản, như thể chỉ hỏi bâng quơ.

“Chỉ là nhìn thấy nàng ấy, ta bỗng nhớ đến chính mình.”

“Nếu năm đó không gặp được chủ thượng, có lẽ ta giờ vẫn đang lang thang đầu đường xó chợ.”

Ta thành thật nói, giọng điệu vô cùng chân thành.

Khi còn nhỏ, nếu không phải hắn đưa ta về, có lẽ giờ ta vẫn là kẻ không nhà.

Thế nên ta vô cùng quý trọng cuộc sống hiện tại.

Dù người khác có nói chủ thượng tính tình quái gở, ta cũng nguyện ý dỗ hắn, chiều hắn, thỏa mãn mọi yêu cầu của hắn.

Nghe ta nói vậy, chủ thượng sững lại.

Hắn như nhớ đến thân thế của ta, trong mắt lóe lên một tia xót xa.

Một hồi lâu, hắn hé môi như muốn nói gì, nhưng lại chẳng biết nên nói thế nào.

Cuối cùng, hắn chỉ nắm lấy tay ta, siết thật chặt.

Xe ngựa lặng lẽ trôi trong yên ắng.

Thế nhưng, ta vẫn cảm nhận được ánh mắt ấm áp thỉnh thoảng lặng lẽ nghiêng về phía mình.

Đã full

Đang họp thì tôi bỗng nhiên bị hạ đường huyết, thế là tôi ngã phịch xuống ngồi ngay lên đùi sếp.Đồng nghiệp hỏi tôi có c...
03/08/2025

Đang họp thì tôi bỗng nhiên bị hạ đường huyết, thế là tôi ngã phịch xuống ngồi ngay lên đùi sếp.

Đồng nghiệp hỏi tôi có cảm giác thế nào khi ngồi lên đó.

Tôi buột miệng đáp: "Mềm nhũn mà xẹp lép, đ/á/nh giá 1 sao!"

Chiều hôm đó, cả công ty đồn ầm lên rằng sếp “không được”.

Trong văn phòng, Hạ Thời Diễn chậm rãi kéo lỏng cà vạt:

"Trợ lý Chúc, ngồi lên đây."

1.
Ch*t rồi, ch*t rồi, muộn mất rồi!

Tôi chỉ kịp vệ sinh cá nhân qua loa và khoác vội chiếc áo ngoài trong năm phút, bữa sáng cũng chẳng kịp đụng đến, tức tốc lao đến công ty.

Đợt sale Double 11 này khiến tôi thức trắng đêm hăm hở đặt m/ua cả chục món đồ, mãi đến 3:30 sáng mới chợp mắt được. Chuông báo thức sáng nay đúng nghĩa "gọi h/ồn, h/ồn không thưa".

"Chúc Mộng! Cậu ở đâu rồi? Diễn Q/uỷ đang triệu tập họp khẩn đấy!"

Đồng nghiệp Tiểu Nguyên gọi điện thúc giục liên hồi.

"Tới ngay, tới ngay đây!"

Cúp máy, tôi như giẫm lên mây chạy như đi/ên.

Không nói đâu xa, ông chủ Hạ Thời Diễn này đích thị là "q/uỷ hút m/áu" giữa đời thường - vẻ ngoài điển trai tựa công tử Bá Đức, nhưng cách hành xử thì á/c hơn cả Diêm Vương.

Ngày nào cũng mặt lạnh như tiền, bộ vest đen mặc hoài không đổi, trong mắt anh chỉ có công việc chất thành núi. Tôi nghi ngờ ngoài vest ra thì trong tủ nhà anh chẳng có gì khác.

Làm thư ký cho anh đúng chuẩn "nghề chọn người". Nghe Tiểu Nguyên kể, trước tôi đã có cả đống thư ký bị đuổi việc, chưa ai trụ nổi 3 tháng. Thế mà tôi đã phá kỷ lục, lì lợm chịu được 8 tháng trời.

Công việc hàng ngày ngoài sắp xếp lịch trình và xử lý núi tài liệu cho Diễn Q/uỷ, tôi chỉ còn biết cắm đầu vào ca đêm và công tác. Thời buổi này sếp còn cuồ/ng việc hơn trâu, chẳng hiểu anh ấy xoay xở thế nào mà lúc nào cũng có việc để tăng ca.

Nếu không cố giữ hình tượng "cô thư ký tận tâm trách nhiệm", có lẽ tôi đã bị tống khứ từ lâu. Tuy Diễn Q/uỷ mặt đơ như tượng, yêu cầu lắm thứ lại còn tỉ mẩn từng li, nhưng bù lại đãi ngộ quá hậu hĩnh - lương tăng ca cao chót vót lại bao ăn uống đầy đủ, thành ra cũng đỡ vật vã hơn.

2.
Ch*t rồi, ch*t rồi, muộn mất rồi!

Tôi chỉ kịp vệ sinh cá nhân qua loa và khoác vội chiếc áo ngoài trong năm phút, bữa sáng cũng chẳng kịp đụng đến, tức tốc lao đến công ty.

Đợt sale Double 11 này khiến tôi thức trắng đêm hăm hở đặt m/ua cả chục món đồ, mãi đến 3:30 sáng mới chợp mắt được. Chuông báo thức sáng nay đúng nghĩa "gọi h/ồn, h/ồn không thưa".

"Chúc Mộng! Cậu ở đâu rồi? Diễn Q/uỷ đang triệu tập họp khẩn đấy!"

Đồng nghiệp Tiểu Nguyên gọi điện thúc giục liên hồi.

"Tới ngay, tới ngay đây!"

Cúp máy, tôi như giẫm lên mây chạy như đi/ên.

Không nói đâu xa, ông chủ Hạ Thời Diễn này đích thị là "q/uỷ hút m/áu" giữa đời thường - vẻ ngoài điển trai tựa công tử Bá Đức, nhưng cách hành xử thì á/c hơn cả Diêm Vương.

Ngày nào cũng mặt lạnh như tiền, bộ vest đen mặc hoài không đổi, trong mắt anh chỉ có công việc chất thành núi. Tôi nghi ngờ ngoài vest ra thì trong tủ nhà anh chẳng có gì khác.

Làm thư ký cho anh đúng chuẩn "nghề chọn người". Nghe Tiểu Nguyên kể, trước tôi đã có cả đống thư ký bị đuổi việc, chưa ai trụ nổi 3 tháng. Thế mà tôi đã phá kỷ lục, lì lợm chịu được 8 tháng trời.

Công việc hàng ngày ngoài sắp xếp lịch trình và xử lý núi tài liệu cho Diễn Q/uỷ, tôi chỉ còn biết cắm đầu vào ca đêm và công tác. Thời buổi này sếp còn cuồ/ng việc hơn trâu, chẳng hiểu anh ấy xoay xở thế nào mà lúc nào cũng có việc để tăng ca.

Nếu không cố giữ hình tượng "cô thư ký tận tâm trách nhiệm", có lẽ tôi đã bị tống khứ từ lâu. Tuy Diễn Q/uỷ mặt đơ như tượng, yêu cầu lắm thứ lại còn tỉ mẩn từng li, nhưng bù lại đãi ngộ quá hậu hĩnh - lương tăng ca cao chót vót lại bao ăn uống đầy đủ, thành ra cũng đỡ vật vã hơn.

Đã full

Address

Tân Kỳ Tân Quý
Ho Chi Minh City
72010

Opening Hours

Monday 07:00 - 21:00
Tuesday 07:00 - 21:00
Wednesday 07:00 - 21:00
Thursday 07:00 - 21:00
Friday 07:00 - 21:00
Saturday 07:00 - 21:00
Sunday 07:00 - 21:00

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Nhậm Kỷ posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share