Fan A Xìn

Fan A Xìn Fan A Xìn

Về chăm bố đ/ẻ ố/m, chồng gọi ngay shipper chở vali đồ của vợ qua kèm lời nhắn: “Khỏi về”; 30 phút sau, anh ta nhận tr/á...
29/09/2025

Về chăm bố đ/ẻ ố/m, chồng gọi ngay shipper chở vali đồ của vợ qua kèm lời nhắn: “Khỏi về”; 30 phút sau, anh ta nhận tr/ái đ/ắng...

Bố Lan năm nay đã ngoài 70, sống một mình ở quê. Mấy hôm nay ông bị số/t cao, phải nhập viện huyện. Nghe tin, Lan vội vàng xin phép chồng là Hùng về chăm bố vài ngày.

– Anh ơi, bố em đang yế/u lắm. Em về trông bố mấy hôm nhé, xong việc em lên ngay.
– Lúc nào nhà ngoại có chuyện là em cứ phải bỏ chồng con mà đi. Ở nhà anh còn bận, ai nấu cơm, ai chăm con? – Hùng đáp lại, giọng lạnh tanh.

Lan im lặng. Suốt 8 năm làm vợ, cô đã quá quen với sự í/ch k/ỷ của chồng. Nhưng lần này, cô không thể b/ỏ mặ/c bố. Cô thu dọn ít đồ, gửi con cho bà nội, rồi bắt chuyến xe sớm về quê.

Cả đêm ở bệnh viện, Lan không ngủ. Nhìn bố nằm thiêm thiếp, cô chỉ cầu ông sớm bình phục. Cô gọi điện về cho chồng báo tin, nhưng anh ta không nghe máy.

Sáng hôm sau, khi Lan đang thay khăn ướt cho bố, điện thoại cô reo lên. Tin nhắn từ Hùng:

“Khỏi về. Tôi gửi đồ qua rồi. Sống ở đâu thì ở đó luôn đi.”

Chưa kịp hiểu chuyện gì, cô nhận được cuộc gọi từ shipper:
– Chị ơi, em là người giao hàng từ Hà Nội, có người đặt gửi vali quần áo, ghi tên chị, địa chỉ là bệnh viện huyện…

Lan ch/ết lặ/ng. Cô chạy ra cổng bệnh viện, thấy một anh shipper đang loay hoay với chiếc vali quen thuộc của mình. Cô mở ra – toàn bộ đồ đạc, giấy tờ, thậm chí cả chiếc áo ng/ủ cô hay mặc ở nhà.

Người đàn ông ấy thật sự đã đu//ổi cô đi.

Lan ngồi sụp xuống, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Không phải vì ti/ếc cuộc hôn nhân đã rạ/n n/ứt từ lâu, mà vì cô không ngờ, người chồng từng đầu ấp tay gối lại có thể ph/ũ ph/àng đến vậy – đúng lúc cô đang l/o cho bố ố/m. Và rồi cô đã đưa ra một quyết định... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Lương hưu 13 triệu, tôi vẫn lên trông cháu, nhưng sau khi biết con dâu lưu tên tôi là gì trong điện thoại, tôi b/ỏ về qu...
29/09/2025

Lương hưu 13 triệu, tôi vẫn lên trông cháu, nhưng sau khi biết con dâu lưu tên tôi là gì trong điện thoại, tôi b/ỏ về quê ngay lập tức...

Bà Lan, 60 tuổi, vừa nghỉ hưu sau hơn ba mươi năm đứng trên bục giảng. Nghĩ mình còn khỏe, bà chủ động nói với con trai:
– Mẹ lên thành phố trông cháu cho hai đứa, đỡ tốn tiền thuê người.

Con trai bà – Tuấn, một kỹ sư xây dựng, mừng ra mặt. Nhưng con dâu – Mai – chỉ cười gượng:
– Dạ… mẹ muốn lên thì tụi con cũng mừng.

Từ ngày bà Lan dọn lên, căn nhà nhỏ thêm tiếng trẻ con, nhưng cũng thêm những tiếng thở dài khẽ khàng. Bà làm việc quần quật: sáng dậy sớm nấu ăn, đưa cháu đi học, chiều đón về, tối giặt đồ, dọn dẹp. Mọi việc đều do bà gánh, trong khi vợ chồng Tuấn bận rộn với công việc.

Lương hưu 13 triệu mỗi tháng, bà không giữ cho riêng mình. Tháng nào cũng dúi cho con dâu vài triệu tiền chợ, nói là “đỡ cho tụi con một phần”. Bà không tính toán, chỉ mong gia đình yên ấm, con cháu ngoan ngoãn.

Nhưng càng ngày, bà càng cảm nhận rõ ràng sự lạn/h nh/ạt từ con dâu. Mai ít nói, tr/ánh mặt, thỉnh thoảng còn ca/u c/ó khi bà góp ý chuyện nuôi con. Tuấn thì đi làm suốt, chẳng để ý.

Chiều hôm ấy, khi bà đang phơi quần áo, Mai vội vã chạy ra:
– Mẹ ơi, mẹ có điện thoại không? Nháy máy giúp con phát, con làm rơi điện thoại đâu rồi!

Bà Lan lấy điện thoại trong túi áo, làm theo lời con dâu. Chỉ vài giây sau, tiếng chuông vang lên trong phòng khách. Bà đi theo, nhặt chiếc điện thoại rơi dưới ghế sofa, định đưa lại thì màn hình sáng lên – đúng lúc có cuộc gọi từ chính bà.

Ánh mắt bà kh/ựng lại. Trên màn hình hiển thị tên người gọi chính là... đọc tiếp dưới bình luận 👇

L///ừa mẹ đi khám, con gửi thẳng mẹ vào viện dưỡng lão rồi chi//ếm 3 căn nhà – 1 tháng sau, bà khiến họ s//ốc n/ặng...Bà...
29/09/2025

L///ừa mẹ đi khám, con gửi thẳng mẹ vào viện dưỡng lão rồi chi//ếm 3 căn nhà – 1 tháng sau, bà khiến họ s//ốc n/ặng...

Bà Lan năm nay 75 tuổi, góa chồng đã hơn 10 năm. Cả đời bà v/ất v/ả buôn bán, dành dụm từng đồng để nuôi ba người con ăn học nên người. Khi về già, bà có trong tay ba căn nhà: một căn đang ở, hai căn cho thuê – coi như của để dành. Bà vẫn tự lo được mọi thứ, từ nấu ăn đến đi chợ, chỉ mong con cái yêu thương nhau.

Nhưng càng lớn, các con bà càng xa cách. Con trai cả – anh Cường – là người tính toán, th/ực dụ/ng. Cô con gái thứ hai – Hạnh – thì luôn nghe lời anh trai. Chỉ có cô út – Mai – là thi thoảng vẫn lui tới chăm mẹ, nhưng lại bị hai anh chị x/em thườ/ng vì “chẳng có sự nghiệp”.

Một ngày nọ, anh Cường nói với mẹ bằng giọng ân cần lạ thường:
– “Mẹ à, dạo này trông mẹ yế/u rồi, hay để con đưa mẹ đi khá/m tổng quát. Bệnh viện tư này tốt lắm, có cả khu nghỉ dưỡng cho người già.”

Bà Lan mỉm cười, tin tưởng gật đầu. Cả đời bà vẫn nghĩ “con mình chẳng bao giờ h/ại mình đâu”.

Sáng hôm sau, anh Cường lái xe đưa mẹ đi. Nhưng thay vì đến bệ/nh vi/ện, xe rẽ vào một viện dưỡng lão cao cấp ở ngoại ô. Khi nhận ra điều đó, bà hoa/ng m/ang hỏi:
– “Ủa… đây đâu phải bệnh viện, con đưa mẹ đi đâu vậy?”

Anh Cường nắm tay mẹ, giọng dịu dàng:
– “Mẹ cứ nghỉ ngơi ở đây vài hôm cho khỏe. Ở đây có bác sĩ, có người chăm sóc 24/24, chứ mẹ ở nhà một mình ng/uy hi/ểm lắm.”

Nói rồi, anh ký giấy gửi mẹ lại, quay đi thật nhanh. Bà Lan gọi theo:
– “Cường! Con ơi, mẹ không muốn ở đây… Mẹ muốn về nhà…”

Nhưng cánh cửa đã khép lại. Bà ngồi lặng lẽ nhìn chiếc xe con trai rời đi trong nước mắt.

Mấy ngày đầu, bà không ăn uống nổi. Mỗi tối, bà ngồi bên cửa sổ, nhìn ra khoảng sân có hàng cây phong nhỏ, lòng ngh/ẹn đắ/ng. Bà gọi điện cho con nhưng không ai nghe.

Một tháng sau... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Con tôi mới sin/h từ viện về được chục ngày thì ngày nào cũng có con ch/ó đ/en đến bên giường s/ủ/a liên tục lúc 12 giờ ...
29/09/2025

Con tôi mới sin/h từ viện về được chục ngày thì ngày nào cũng có con ch/ó đ/en đến bên giường s/ủ/a liên tục lúc 12 giờ đêm👇

Từ ngày vợ si/n/h con trở về, trong nhà tôi bỗng có chuyện l/ạ. Đêm nào cũng thế, đúng tầm nửa đêm, một con ch/ó đ/e/n không biết từ đâu xuất hiện, đứng ngay bên giường nôi của đứa bé mà s/ủ/a liên hồi. Nó không c//ắ//n ai, cũng không xông đến, chỉ gầ//m g/ừ, nh/e n//a//nh và s/ủ//a đến khản cả tiếng rồi bỏ đi khi trời gần sáng.
Mười đêm liên tục như thế. Vợ tôi h//o/ả/ng lo/ạ//n, cứ bế c/on mà khóc, còn tôi thì vừa b/ực vừa lo. Tôi rình bắ/t nó, nhưng hễ vừa bật đèn lên, nó lại biế/n m/ất như chưa từng tồn tại.

Không thể chịu đựng thêm, tôi gọi công an đến. Mấy anh công an ban đầu còn cười, bảo có lẽ tôi mệt mỏi si/nh ảo giác. Nhưng rồi ngay đêm họ ở lại, con chó ấy lại xuất hiện thật. Nó s//ủ//a đi//ê/n cu/ồ//ng, hướng thẳng xuống gầm giường, ánh mắt đ//ỏ ng//ầ/u soi rực trong bóng tối.

Mọi người gi//ậ/t m/ìn//h, rọi đèn pin xuống......ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN👇

Giám đốc tình cờ gặp lại cô giáo chủ nhiệm lớp 12 năm xưa la/ng th/ang trên phố, hành động sau đó của anh khiến mọi ngườ...
28/09/2025

Giám đốc tình cờ gặp lại cô giáo chủ nhiệm lớp 12 năm xưa la/ng th/ang trên phố, hành động sau đó của anh khiến mọi người không cầm được nước mắt...

Nguyễn Hoàng Minh, giám đốc một tập đoàn công nghệ lớn, ngồi trong chiếc xe sang trọng, mắt lơ đãng nhìn dòng người tấp nập qua khung kính. Anh vừa kết thúc một buổi họp căng thẳng, đầu óc vẫn còn vương vấn những con số và chiến lược. Xe dừng ở một ngã tư, Minh bất chợt nhìn thấy một dáng người quen thuộc. Một bà cụ tóc bạc phơ, mặc áo dài màu tím nhạt đã sờn, đang bước đi chậm rãi trên vỉa hè. Đôi mắt anh nheo lại, tim bất giác đập nhanh. “Không lẽ… cô Hương?” – anh lẩm bẩm.

Cô Hương, cô giáo chủ nhiệm lớp 12 của Minh năm xưa, là người đã để lại dấu ấn sâu đậm trong cuộc đời anh. Ngày đó, Minh là một cậu học trò nghịch ngợm, học hành làng nhàng, gia đình lại khó khăn. Chính cô Hương đã kiên nhẫn kèm cặp, động viên anh vượt qua những ngày tháng chán nản. Cô từng nói: “Minh, em có tiềm năng, chỉ cần em tin vào chính mình.” Lời nói ấy như ngọn lửa sưởi ấm trái tim cậu học trò trẻ, để rồi Minh quyết tâm học hành, thi đỗ đại học và từng bước xây dựng sự nghiệp lẫy lừng như hôm nay.

Nhưng tại sao cô Hương lại ở đây, một mình, dáng vẻ ti/ều t/ụy đến thế? Minh ra hiệu cho tài xế dừng xe, vội vàng mở cửa bước xuống. Anh tiến lại gần, giọng r/un r/un: “Cô… cô Hương, có phải cô không ạ?”... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Mẹ 70 tuổi tìm đến con trai mượn tiền ch/ữa b/ệnh, con trai chỉ đưa 1 bịch mì tôm rồi đu/ổi k/héo, về nhà mở ra bà s/ững...
28/09/2025

Mẹ 70 tuổi tìm đến con trai mượn tiền ch/ữa b/ệnh, con trai chỉ đưa 1 bịch mì tôm rồi đu/ổi k/héo, về nhà mở ra bà s/ững s/ờ khi thấy...

Chiều muộn, trời lất phất mưa. Bà Hòa lom khom chống gậy đi từng bước chậm chạp trên con đường đất đầy sỏi. Trên vai là chiếc túi vải cũ sờn, trong đó chỉ có vài tờ giấy khá/m b/ệnh và mấy đồn/g b/ạc lẻ đủ để mua ổ bánh mì. Bà đã 70 tuổi, đôi chân ru/n ru/n, nhưng hôm nay bà quyết định phải đi — đi tìm con trai mình, thằng Quân, đứa con trai bà từng nuôi khôn lớn bằng tất cả tì/nh thư/ơng và sự h/y si/nh của một người mẹ.

Bà mắc bệ/nh ti/m/, bác sĩ bảo cần ph/ẫu thu/ật gấp, chi phí lên đến hàng chục triệu. Bà không có nổi số tiền đó, chỉ còn cách tìm đến con trai để v/ay tạm. Quân là chủ cửa hàng vật liệu xây dựng, cuộc sống kh/á g/iả, nhà cao cửa rộng, xe hơi bóng loáng. Bà tin rằng, dù con có bận rộn, cũng sẽ không nỡ để mẹ mình kh/ổ.

Khi đến nơi, bà dừng lại trước cánh cổng sắt to đùng, ấn chuông. Tiếng "ting ting" vang lên nhưng mãi một lúc sau mới có người ra mở. Người phụ nữ trẻ — vợ của Quân — nhìn bà từ đầu đến chân, rồi lạ/nh lù/ng nói:
– Mẹ lên đây làm gì vậy?

Bà cười hiền, giọng run run:
– Mẹ lên thăm hai đứa, tiện thể có chuyện muốn nhờ Quân giúp một chút…

Vợ Quân không nói gì thêm, chỉ quay vào gọi chồng. Quân từ trong bước ra, ăn mặc bảnh bao, trên tay vẫn cầm điện thoại.
– Mẹ lên có việc gì thế? Con đang bận lắm.

Bà rụt rè lấy từ túi ra tờ giấy khám bệnh:
– Mẹ bị b/ệnh t/im, bác sĩ nói phải m/ổ sớm. Mẹ chỉ cần va/y tạm con ít tiền, khi nào con út ở quê bán được lúa thì mẹ gửi trả…

Quân chau mày, khẽ thở dài:
– Trời ơi, mẹ ơi, con cũng đang kẹt tiền làm ăn, giờ đâu dư dả gì. Mẹ về đi, để con tính sau.

Bà lặng người, mắt hoe đỏ.
– Mẹ chỉ cần ít thôi, đủ tiền viện phí… Con giúp mẹ một lần này được không?

Quân quay sang vợ, rồi nói như muốn kết thúc nhanh cuộc nói chuyện:
– Thôi, mẹ cầm tạm bịch mì này về ăn đi. Con đang kẹt thật, vài hôm nữa có tiền con gửi về cho mẹ sau.

Anh ta lấy trong thùng xe ra một bịch mì tôm, dúi vào tay mẹ, rồi đẩy nhẹ bà ra khỏi cổng.
– Mẹ về sớm đi, trời sắp mưa rồi, không khéo ốm thêm đấy.

Bà Hòa cúi đầu, ôm bịch mì vào lòng, cố giấu những giọt nước mắt đang lăn dài. Cánh cổng sắt đóng lại, để lại phía sau người mẹ già đứng chơ vơ giữa cơn mưa đang nặng hạt.

Trên đường về, bà không trá/ch con. Bà tự nhủ: "Chắc con thật sự k/hó kh/ăn. Dù sao nó cũng cho mình bịch mì, coi như tấm lòng."

Về đến căn nhà nhỏ xiêu vẹo, bà đặt bịch mì lên bàn. Bụng đ/ói, bà định pha tạm gói mì ăn cho ấm. Khi mở bịch ra, bà b/ất ng/ờ phát hiện bên trong không chỉ có mì tôm… mà còn... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Đi làm từ thiện trên vùng cao nhưng bị lạc đường, chàng trai xin trú nhờ trong 1 ngôi nhà ven rừng, ai ngờ vừa vào trong...
27/09/2025

Đi làm từ thiện trên vùng cao nhưng bị lạc đường, chàng trai xin trú nhờ trong 1 ngôi nhà ven rừng, ai ngờ vừa vào trong cậu s/ững ng/ười khi thấy tấm ảnh thờ giống hệt cậu lúc nh/ỏ...

Sau gần một giờ lang thang, đôi chân mỏi nhừ, Hùng phát hiện một ngôi nhà gỗ nhỏ nằm chênh vênh bên sườn đồi, khói bếp lượn lờ từ ống khói. "May quá, chắc có người ở," Hùng lẩm bẩm, bước tới gõ cửa. Cánh cửa gỗ kêu cọt kẹt mở ra, một bà cụ tóc bạc, khuôn mặt hiền từ nhưng đôi mắt đầy nét u buồn, nhìn anh. "Cháu ơi, lạc đường à? Vào đây đi, trời tối rồi."

Hùng cảm ơn rối rít, bước vào ngôi nhà đơn sơ. Bên trong, mùi củi cháy và hương thảo mộc thoang thoảng. Một bàn thờ nhỏ đặt ở góc phòng, trên đó là bức ảnh đen trắng của một cậu bé chừng 5 tuổi, đôi mắt to tròn, nụ cười rạng rỡ. Hùng bất giác rùng mình. Cậu bé trong ảnh giống hệt anh lúc nhỏ – từ nụ cười, đôi mắt, đến cái sẹo nhỏ trên trán. Anh đứng sững, tim đập thình thịch. "Bà ơi... cậ/u b/é này là ai vậy?" Hùng hỏi, giọng run run.

Bà cụ nhìn anh, rồi quay sang bức ảnh, ánh mắt thoáng ngỡ ngàng. "Cháu... cháu hỏi về thằ/ng b/é này sao?" Bà thở dài, ngồi xuống chiếc ghế mây cũ kỹ. "Đó là con trai ta, tên là Minh. Nhưng nó mất tích từ khi mới 5 tu/ổi, cách đây hơn 20 năm rồi." Đọc tiếp dưới bình luận...👇

CEO tặng học bổng cho bé gái ngh///èo, không ngờ chính là con ru//ột anh chưa từng gặp mặt...Anh Dũng, 42 tuổi, là CEO c...
27/09/2025

CEO tặng học bổng cho bé gái ngh///èo, không ngờ chính là con ru//ột anh chưa từng gặp mặt...
Anh Dũng, 42 tuổi, là CEO của một tập đoàn bất động sản nổi tiếng. Thành công, giàu có, có tiếng là người sống lý trí và lạnh lùng. Ít ai biết, sau ánh hào quang đó là một v/ết thư/ơng lòng sâu kín mà anh gi/ấu suốt hơn hai mươi năm.
Năm ấy, Dũng còn là một sinh viên năm cuối ngành kinh tế. Anh yêu s/ay đắ/m một cô gái tên Hạ – dịu dàng, học khoa sư phạm. Họ từng mơ về một căn nhà nhỏ, một mảnh vườn và tiếng cười trẻ thơ. Nhưng rồi, khi Hạ ma/ng th/ai, một bi/ến c/ố lớn xảy ra: Dũng bị gia đình b/ắt đi du học độ/t x/uất do cha mẹ ph/ản đ/ối mối qu//an h//ệ đó. Chuyến đi ấy kéo dài, không liên lạc được. Khi anh trở về, Hạ đã rời khỏi ký túc, không để lại bất cứ dấu vết gì. Anh tìm kiếm trong vô vọng, cuối cùng đành tin rằng cô đã bỏ đi và… không giữ lại đứa trẻ.
Nhiều năm sau, Dũng thành đạt, nhưng trong tim vẫn khuyết một khoảng trống. Anh không kết hôn, chỉ lao vào công việc và các hoạt động thiện nguyện. Mỗi năm, anh đều trao học bổng cho trẻ em nghè/o vượt khó ở các vùng sâu vùng xa – một phần để bù đắp những gì anh thấy mình đã đánh mất.
Năm đó, tại một buổi trao học bổng ở vùng núi, anh bất ngờ chú ý đến một cô bé học lớp 9 tên Vy. Gương mặt gầy, đôi mắt sáng, và cách cô bé lễ phép khiến anh thấy thân quen kỳ lạ.
Vy sống cùng mẹ trong một căn nhà lá chênh vênh. Trong buổi gặp mặt ngắn ngủi, Vy nói rằng em rất thích ngành sư phạm, mong muốn sau này trở thành cô giáo như mẹ. Anh Dũng mỉm cười, xúc động vì nghị lực của cô bé. Anh quyết định hỗ trợ riêng thêm toàn bộ học phí đến đại học.
Nhưng rồi một điều kỳ lạ xảy ra…
Một lần, thư ký của anh vô tình gửi cho anh hồ sơ chi tiết của những học sinh được trao học bổng. Khi đến phần của Vy, anh lặng người.
Tên mẹ: Trần Diệu Hạ.
Từng chữ như bó/p ngh/ẹt lồng ng/ực anh... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Năm 2007, em trai m/ất t/ích, bố mẹ tìm kiếm suốt 18 năm nhưng vô vọng, một lần đi công tác, anh trai nhìn thấy người ph...
27/09/2025

Năm 2007, em trai m/ất t/ích, bố mẹ tìm kiếm suốt 18 năm nhưng vô vọng, một lần đi công tác, anh trai nhìn thấy người phục vụ liền bật kh/óc n/ức n/ở...

Năm 2007, khi tôi học lớp 9, gia đình tôi chìm trong một bi/ến c/ố không thể nào quên. Hôm ấy, mẹ dẫn em trai tôi – Huy, mới tròn 4 tuổi – ra chợ. Giữa dòng người đông đúc, chỉ một thoáng s/ơ s/ẩy, em bi/ến m/ất không dấu vết.

Bố mẹ lập tức báo tin, chạy khắp nơi tìm kiếm. Từ làng trên xóm dưới, đến các tỉnh lân cận, rồi cả những nơi xa lạ, chỉ cần nghe ai nói thấy đứa trẻ giống Huy là bố mẹ lại v/ội v/ã lên đường. Nhưng lần nào trở về cũng chỉ trong nước mắt.

Suốt 18 năm, ngôi nhà của chúng tôi không bao giờ khóa cửa hẳn. Mẹ tin rằng, nếu Huy tìm được đường về, em sẽ bước vào như chưa từng rời xa. Bố tôi thì lặng lẽ giữ chiếc xe đạp cũ của em, thỉnh thoảng lại lau chùi, như để nhắc nhở rằng một ngày nào đó nó sẽ được dùng lại.

Tôi lớn lên cùng n/ỗi đ/au ấy. Mỗi lần thấy mẹ kh/óc ng/ất bên bàn thờ, tôi thầm hứa: Nếu một ngày nào đó gặp lại em, tôi nhất định đưa nó về bằng mọi giá.

Tháng 4 năm ngoái, tôi đi công tác ở một thành phố lớn. Buổi tối, sau cuộc họp, tôi cùng đồng nghiệp ghé một quán ăn nhỏ. Người phục vụ bước ra, dáng người gầy, gương mặt xanh xao nhưng đôi mắt… khiến tim tôi c//hấn độ//ng.

Ánh mắt ấy, tôi đã từng thấy trong những tấm ảnh cũ. Vết sẹ/o nh/ỏ ở lông mày phải – chính xác là vết sẹo Huy để lại sau một lần ng/ã x/e. Tôi r/un rẩ/y đứng dậy, nghẹn ngào gọi:

“Huy! Có phải em là Huy không?”

Cậu thanh niên g//iật mì/nh, nhìn tôi bối rối. Một thoáng sau, đôi môi cậu run run:
“Anh… biết tôi sao?”... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Vừa đến đón dâu, mẹ chú rể ng//ã lă/n ra đất còn quần chú rể ư///ớt sũ///ng khi thấy cô dâu bước xuống từ cầu thang, trờ...
27/09/2025

Vừa đến đón dâu, mẹ chú rể ng//ã lă/n ra đất còn quần chú rể ư///ớt sũ///ng khi thấy cô dâu bước xuống từ cầu thang, trời ơi, sao lại như thế này...

Từ ngày gặp My, Thắng thay đổi hẳn. Anh không còn rong chơi như trước mà muốn ổn định, lập gia đình. My hiền lành, công việc ổn định, ngoại hình dễ nhìn và gia đình có nền tảng. Khi Thắng đưa My về ra mắt, mẹ anh cũng gật đầu đồng thuận sau buổi trò chuyện.

Sau vài tháng tìm hiểu, hai bên gia đình nhanh chóng bàn đến chuyện cưới hỏi. My nói với Thắng:

"Em muốn may một chiếc váy cưới thật đẹp để giữ làm kỷ niệm. Mình đi du lịch cũng sẽ dùng nó chụp ảnh."

Thắng đồng ý ngay. My chọn chiếc váy màu hồng tinh tế, thanh lịch, rất hợp với vóc dáng. Khi đem khoe với mẹ chồng tương lai, bà cười hiền:

"Xinh thế này mặc gì cũng đẹp. Lúc trẻ mẹ cũng ước có váy như vậy."

Đám cưới được ấn định vào ngày đẹp trời. Mẹ Thắng chuẩn bị kỹ càng, từ lễ ăn hỏi đến lễ rước dâu. Sáng hôm đó, nhà trai khởi hành đúng giờ. Khi đến nhà My – một căn biệt thự nhỏ ở ngoại ô – mọi người đứng đợi cô dâu xuất hiện.

Khi đồng hồ chỉ gần trưa, từ trên cầu thang, My xuất hiện. Nhưng không ai ngờ cô lại mặc chiếc váy trắng cũ, có dấ/u v/ết lấ/m lem thay vì chiếc váy hồng như đã chuẩn bị. Mọi người sử/ng s/ốt. Mẹ cô lập tức hỏi:

"Con bị sao thế? Váy đâu? Sao mặc bộ này?"

My bình tĩnh đáp:

"Mẹ đừng l/o. Con muốn nói vài điều trước khi về nhà chồng."

Ngay lúc đó, đoàn nhà trai bước vào. Khi thấy cô dâu, mẹ Thắng bỗng cho/áng vá/ng ng/ã xuống, còn Thắng thì lắ/p bắ/p không nói nên lời. Cả họ nhà trai lặ/ng đi vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thắng ru/n rẩ/y tiến tới:

"Tại sao em lại mặc chiếc váy đó..."... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Ối dồi ôi! Thấy bảo là mới có cờ ní-p của cô g;/ái bị nói “gọi v-ốn” trên sân pic, trên sân cỡ này, trên… cỡ nào 👇👇
27/09/2025

Ối dồi ôi! Thấy bảo là mới có cờ ní-p của cô g;/ái bị nói “gọi v-ốn” trên sân pic, trên sân cỡ này, trên… cỡ nào 👇👇

Con trai tôi mua nhà tiền tỷ rồi đón bố mẹ vợ tới sống cùng, một hôm tôi lên chơi đúng giờ cơm tối, con trai liền to tiế...
26/09/2025

Con trai tôi mua nhà tiền tỷ rồi đón bố mẹ vợ tới sống cùng, một hôm tôi lên chơi đúng giờ cơm tối, con trai liền to tiếng: Sao bố lên không nói trước với con?...

Con trai tôi tên Nam, là niềm tự hào lớn nhất trong cuộc đời tôi. Hai vợ chồng tôi ở quê làm nông, quanh năm chỉ biết tới đồng ruộng, gom góp từng đồng mới cho con ăn học. Ngày nó báo tin được nhận vào một công ty lớn trên thành phố, tôi và vợ ôm nhau khó/c vì vui mừng. Rồi khi Nam gọi về: “Bố mẹ ơi, con vừa mua nhà rồi”, tim tôi như nở hoa. Ngôi nhà ấy trị giá mấy tỷ – một con số mà cả đời tôi có mơ cũng không dám nghĩ tới.

Tôi tin rằng những v/ất v/ả, h/y sin/h của mình cuối cùng cũng được đền đáp. Nam đón bố mẹ vợ lên ở cùng để tiện chăm sóc, tôi cũng chẳng nề hà, vì nghĩ con trai lấy vợ rồi thì việc ưu tiên bên thông gia cũng là lẽ thường tình. Thỉnh thoảng, tôi mới lên thăm, ở lại vài hôm để nhìn con cháu cho đỡ nhớ.

Hôm ấy, tôi lên thành phố đúng vào giờ cơm tối. Tôi nghĩ sẽ có bữa cơm s/um v/ầy, ngồi ăn cùng vợ chồng con và bố mẹ thông gia. Thế nhưng khi tôi vừa bước vào cửa, Nam cau mày rồi buông một câu khiến tôi chế/t lặ/ng:

– Sao bố lên không gọi cho con trước?

Giọng nó có phần to tiếng, không còn sự th/ân m/ật ngày nào. Tôi đứng kh/ựng lại, cười gượng:

– Bố nhớ các con, nên bố tranh thủ đi xe chuyến chiều lên.

Không khí trong mâm cơm nặng nề. Tôi gắp miếng thức ăn đưa lên miệng mà chẳng thấy vị gì. Bố mẹ vợ của Nam nói chuyện rôm rả, còn con dâu thì chỉ lo gắp cho cha mẹ mình. Nam thì hầu như không gắp cho tôi lấy một miếng. Tôi thấy lòng mình nh/ói lên, nhưng vẫn cố giấ/u đi.

Đêm đó, tôi không sao chợp mắt. Nằm trong căn phòng dành cho khách, tôi cảm thấy lạ lẫm, như người dưng trong chính ngôi nhà mà con trai mình sở hữu. Gần nửa đêm, tôi khát nước nên dậy đi vệ sinh. Khi ngang qua phòng Nam, tôi nghe thấy tiếng nói chuyện khe khẽ của hai vợ chồng nó.

Giọng con dâu tôi vang lên:

– Anh phải nói với bố anh chứ. Nhà này chật, mà ông ấy cứ lên không báo trước thế này em không thoải mái đâu.

Nam im lặng một lát rồi thở dài:

– Ừ, nhưng nói thế nào cho khéo bây giờ? Em biết tính bố rồi, bố tự ái lắm.

– Thì cũng phải nói! – cô con dâu g/ắt nhẹ – Không khéo mai mốt ông ấy cứ ở luôn đây thì làm sao? Nhà này là để em chăm sóc bố mẹ em, đâu phải để đón thêm người khác.

Tôi ch//ết lặ/ng. Tai ù đi, tim thắt lại. Vậy ra trong lòng con tôi, tôi chỉ là “người khác”. Bao năm lam lũ, tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình nghe được những lời như thế. Tôi quay về phòng, ngồi thừ cả đêm, không thể nào chợp mắt.

Sáng hôm sau... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Address

Quan 1
Ho Chi Minh City
700000

Telephone

+84988866665

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Fan A Xìn posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Fan A Xìn:

Share