27/11/2025
Bị ép ly h:ô:n vì nhà tôi ph:á sả:n, khi gặp lại tôi nói 7 từ, mẹ chồng cũ liền sang tên nhà đất
Bố mẹ ru:ột tôi rơi vào khủng hoảng tài chính, buộc phải bán nhà và bán đi cửa hàng duy nhất để tr:ả n:ợ. Từ chỗ luôn được che chở, tôi phải tự lo toan từng thứ nhỏ nhất. Cùng lúc ấy, nhà chồng bắt đầu gây sức ép bắt tôi và anh Phong ly h:ôn.
Tôi và anh từng yêu nhau rất nhiều. Nhưng tình yêu đó đứng trước gia đình anh lại mong manh đến đa:u lòng.
Mẹ chồng liên tục c:hì ch:iết, cho rằng tôi sẽ là gánh nặng. Bà thậm chí lấy chuyện sống chết ra để buộc anh phải chọn. Cuối cùng, anh vì áp lực mà buông tay tôi, dù tôi biết anh không muốn.
Tôi vẫn nhớ rõ ngày ký giấy ly hô:n. Ánh mắt anh nhìn tôi, buồn nhưng b:ất lự:c.
- Coi như chúng ta hết duyên, dừng lại ở đây thôi em.
Sau ly h:ôn, tôi chuyển ra một phòng trọ nhỏ, tự mình xoay xở với mọi thứ. Thời điểm đó, tôi cứ như một con thuyền nhỏ trôi lạc giữa biển lớn, chẳng biết đâu là bờ. Nhưng đúng lúc tưởng chừng không còn gì có thể khiến tôi nhói lòng thêm được nữa, tôi phát hiện mình mang tha:i.
Những tháng ngày mang th:ai một mình là quãng thời gian tôi không bao giờ quên. Sáng đi làm, tối về tự lo từng bữa ăn, từng cơn ốm nghén. Nhưng cũng chính khoảng thời gian ấy, tôi học được cách mạnh mẽ.
Mỗi lần con cựa quậy trong bụng, tôi lại thấy mình có thêm một lý do để sống tốt hơn. Tuy nhiên, trong sâu thẳm, tôi vẫn băn khoăn có nên cho con nhận bố không, chồng cũ có còn thương tôi chút nào?
Bởi lẽ, bạn bè thỉnh thoảng kể rằng anh vẫn chưa hẹn hò với ai, đôi lần còn nhắc tên tôi. Nghe vậy, trái tim tôi lại chùng xuống, vừa hy vọng vừa lo sợ. Hy vọng vì tình cảm của chúng tôi có thể chưa hẳn đã mất, lo sợ vì tôi không biết liệu bản thân có đủ dũng cảm để đối mặt với nhà chồng cũ thêm lần nữa không.
Rồi một buổi chiều sau hơn 1 năm ly h:ôn, định mệnh đưa chúng tôi gặp lại nhau.
Hôm đó tôi đưa con đi dạo trong trung tâm thương mại. Đúng lúc tôi cúi xuống chỉnh mũ cho con, một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau.
- Em… là em thật sao?
Tôi quay lại. Chồng cũ đứng cách tôi vài bước, mắt s:ững s:ờ nhìn tôi rồi nhìn đứa trẻ trong xe đẩy. Anh đứng ch:ết lặng vài giây, ánh mắt vừa bối rối vừa ngạc nhiên.
Sau đó, anh lắp bắp hỏi tôi về đứa trẻ. Suy nghĩ một lúc, tôi đã nói hết mọi chuyện với anh. Anh sững sờ, như thể không thể tin nổi thông tin vừa tiếp nhận.
Ngay hôm sau, anh tìm đến tận chỗ tôi ở. Vừa thấy tôi mở cửa, anh qu:ỳ sụp xuống.
- Xin em… hãy cho anh cơ hội. Anh muốn bù đắp cho em và con. Anh hứa sẽ sửa sai.
Tôi không ngờ anh hành động như vậy. Trái tim tôi mềm ra nhưng cũng đầy sợ hãi. Tôi đã tổn thương quá nhiều từ gia đình anh, và tôi không chắc mình có đủ lòng tin để quay lại. Vì thế, tôi không trả lời anh ngay.
Ngay ngày hôm sau nữa, chồng cũ và mẹ anh lại đến tìm tôi. Tuy thấy đứa bé giống hệt anh Phong, nhưng mẹ chồng cũ vẫn hỏi:
- Đứa trẻ thật sự là con của thằng Phong ư? Không phải… của người khác chứ?
Tôi nhìn sâu vào mắt bà, bình tĩnh đáp vỏn vẹn 7 từ.. đọc tiếp dưới bình luận