10/07/2025
Cô gái nhường ghế hạng thương gia cho cựu chiến binh, cả máy bay đều bảo cô lo chuyện bao đồng, hôm sau trực thăng riêng hạ cánh ngay trước nhà...
Lan bước lên máy bay, ánh mắt sáng lên khi nhìn thấy ghế hạng nhất mà cô đã dành dụm cả năm trời để mua vé. Đây là chuyến bay từ Hà Nội về Đà Nẵng để dự đám cưới chị gái, và Lan muốn tự thưởng cho mình một trải nghiệm đặc biệt. Cô kéo vali, mỉm cười với tiếp viên hàng không, rồi chuẩn bị ngồi xuống ghế 1A bên cửa sổ.
Đột nhiên, một ông lão lớn tuổi, dáng vẻ khắc khổ, bước vào khoang hạng nhất. Ông mặc một bộ đồ cũ kỹ, trên ngực đeo một tấm huân chương đã phai màu, và đôi chân ông run rẩy khi cố kéo chiếc ba lô nặng trịch. Tiếp viên hàng không lịch sự nói: “Thưa ông, ghế của ông ở khoang phổ thông, phía sau ạ.” Ông lão thở dài, gật đầu, nhưng ánh mắt ông lộ rõ sự mệt mỏi. Lan nhìn ông, lòng chợt trỗi lên một cảm giác khó tả. Cô nhận ra ông là một cựu chiến binh, có lẽ từng chiến đấu để bảo vệ đất nước.
Không do dự, Lan đứng dậy, mỉm cười với ông: “Ông ơi, ông ngồi ghế của cháu đi, cháu đổi với ông.” Ông lão ngỡ ngàng, lắc đầu từ chối: “Không được đâu cô, ghế hạng nhất đắt lắm, tôi không thể nhận.” Nhưng Lan kiên quyết, nhẹ nhàng đỡ ông ngồi xuống, rồi kéo vali của mình về phía khoang phổ thông.
Quyết định của Lan khiến cả khoang máy bay xôn xao. Một người đàn ông trung niên, ngồi ở hàng ghế gần đó, nhíu mày: “Cô gái này lo chuyện bao đồng thật. Ghế hạng nhất mà cũng nhường, đúng là rảnh rỗi.” Một phụ nữ khác, tay đeo đầy vàng, thêm vào: “Đúng thế, ông lão đó chắc quen ngồi ghế phổ thông rồi, nhường làm gì cho phí tiền.” Những lời xì xào lan khắp khoang, nhưng Lan chỉ mỉm cười, không đáp lại. Cô tìm đến ghế của ông lão ở hàng 25C, một ghế giữa chật chội, và ngồi xuống, lòng nhẹ nhõm.
Trong suốt chuyến bay, Lan nghe những lời bàn tán từ phía sau. Một vài hành khách trẻ tuổi còn chụp ảnh cô, đăng lên mạng xã hội với dòng trạng thái chế giễu: “Cô gái nhường ghế hạng nhất cho ông lão, bao đồng quá mức!” Nhưng Lan không bận tâm. Cô mở điện thoại, xem lại bức ảnh gia đình, và nghĩ về những câu chuyện bố cô từng kể – về những người lính hy sinh cả tuổi trẻ cho đất nước. Cô tự nhủ: “Mình làm đúng rồi.”
Khi máy bay hạ cánh, Lan rời sân bay Đà Nẵng trong ánh hoàng hôn rực rỡ. Ông lão cựu chiến binh, tên là ông Hòa, bước đến cảm ơn cô lần nữa trước khi chia tay. Ông nắm tay cô, giọng nghẹn ngào: “Cô là người tốt bụng nhất mà tôi từng gặp. Cảm ơn cô, tôi sẽ không quên.” Lan chỉ cười, vẫy tay chào ông, rồi bắt xe về nhà.
Sáng hôm sau, khi Lan đang pha cà phê trong căn nhà nhỏ ở ngoại ô Đà Nẵng, cô nghe thấy tiếng động cơ ầm ầm từ trên cao. Một chiếc trực thăng màu đen bóng loáng bất ngờ hạ cánh ngay trước sân nhà cô, khiến hàng xóm xung quanh đổ xô ra xem. Lan ngỡ ngàng, chạy ra ngoài, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Từ trực thăng, một người đàn ông mặc vest bước xuống... đọc tiếp dưới bình luận 👇 👇 👇