Tin Người Việt 5 Châu

Tin Người Việt 5 Châu tạp chí đời sống việt

Người đàn bà gó-a chồng bị cả làng bảo n;g-u vì cứ ở lại bám rịt lấy mảnh đất bằng lỗ mũi cho đến khi bà qua đời đ;/ột n...
11/07/2025

Người đàn bà gó-a chồng bị cả làng bảo n;g-u vì cứ ở lại bám rịt lấy mảnh đất bằng lỗ mũi cho đến khi bà qua đời đ;/ột ngộ;/t, cả làng khai quậ-t nền nhà lên thì mới b-ẽ bà-ng...
Bà Sáu – một góa phụ hơn 30 năm – sống co ro trong căn nhà lá d-ột n-át nằm sát mé rạch nhỏ, trên một mảnh đất chưa đầy 25m², hẹp đến mức người ta trêu:
“Trải chiếu còn không vừa, ch-ôn cũng chật!”
Hàng xóm r-ỉ tai nhau:
“Chồng chế;/t lâu rồi, không con cái, sống vậy chi cho khổ?”
“Bán đi thì có vài trăm triệu, dư sống nốt đời. Đằng này cứ bám như keo!”
“N/g-u quá, ai mà làm dâu cũng sợ kiểu đàn bà vậy!”
Bà Sáu chẳng nói gì. Sáng ra sông rửa mặt, chiều tưới cây, tối ngồi thắp nhang trước bàn thờ. Lặng lẽ – nhưng chưa bao giờ chịu rời mảnh đất đó, dù có người trả giá cao.
Cho đến một buổi trưa oi ả, bà Sáu ngã q-uỵ ngay trước cửa.
Qua đời mà không để lại một lời trăn trối. Chính quyền địa phương buộc phải làm thủ tục kiểm tra đất để bàn giao, vì không có di chúc, không người thân.
Khi đội khảo sát tới, nền nhà cũ kỹ được dỡ lên. Và rồi… Tiếng hô thất thanh vang lên:
Dưới nền nhà – ngay chính giữa nơi bà Sáu trải chiếu mỗi tối chính là... 👇 👇 👇

Ông lão bán rau làm xước siêu xe nữ tỷ phú, chỉ 1 cuộc điện thoại gọi con trai và cái kết bất ngờ...Giữa trưa nắng gay g...
11/07/2025

Ông lão bán rau làm xước siêu xe nữ tỷ phú, chỉ 1 cuộc điện thoại gọi con trai và cái kết bất ngờ...Giữa trưa nắng gay gắt ở Sài Gòn, tiếng phanh xe rít lên chát chúa khiến mọi ánh mắt trong con hẻm nhỏ đổ dồn về một điểm. Một cụ ông lưng còng, tay run run giữ chặt giỏ rau vừa rơi xuống, còn trước mặt là một chiếc xe hơi bạc tỷ – nước sơn đen bóng loáng vừa bị rạch một vết dài...
Chuyện xảy ra ở một con hẻm nhỏ quận 3, nơi còn lưu giữ nếp sống cũ của người Sài Gòn xưa. Nhà cửa san sát, trẻ con đá banh ngoài hẻm, và người dân vẫn quen mặt nhau như bà con trong xóm.
Ông Lâm – một cụ già ngoài 70 tuổi – sống cùng người vợ bệnh tật trong một căn phòng trọ nhỏ lợp tôn, mỗi ngày đẩy xe rau rong ruổi khắp hẻm kiếm vài chục nghìn sống qua ngày. Từng là giáo viên thời trẻ, ông về hưu sớm vì hoàn cảnh. Cuộc đời dồn dập biến cố khiến ông trở nên trầm lặng, kiệm lời, và luôn giữ thái độ nhẫn nhịn với mọi việc trên đời.
Hôm đó là một ngày nắng như đổ lửa. Ông Lâm đẩy xe rau như mọi khi, đi ngang qua khu biệt thự cuối hẻm, nơi có căn nhà sang trọng vừa mới được tu sửa lại. Phía trước là chiếc Mercedes S-Class đen bóng, đậu sát mép đường.
Khi ông cúi xuống buộc lại bó rau cải trên xe, thì một tiếng động bất ngờ vang lên – “rầm!” – chiếc xe đẩy của ông do bị trượt bánh đã lăn nhẹ về phía trước và cạnh kim loại bên xe rau đã vô tình cà vào bên hông chiếc Mercedes, để lại một vết trầy dài chừng 40cm.
Ông Lâm chết lặng. Ông run rẩy lùi lại, mắt nhìn quanh như cầu cứu. Một vài người dân xung quanh đã bắt đầu xì xào, có người chép miệng:
– "Thôi xong rồi, xe bà chủ Linh đó... xe đó gần 10 tỷ đấy!"
Đúng lúc đó, một người phụ nữ bước ra từ cổng biệt thự. Trông bà khoảng 40 tuổi, dáng cao ráo, mặc bộ đầm công sở hàng hiệu, khuôn mặt trang điểm kỹ càng nhưng ánh mắt lại sắc lẹm, lạnh lùng. Bà chính là Trần Mỹ Linh – một nữ doanh nhân thành đạt, được mệnh danh là “nữ tỷ phú bất động sản” khi sở hữu hàng loạt khu đất vàng khắp TP.HCM.
Nhìn thấy vết xước trên xe mình, bà Linh nhíu mày:
– “Ai làm?” – giọng nói sắc như dao cắt.
Một người hàng xóm chỉ về phía ông Lâm – đang đứng run run như bị đông cứng.
– “Tôi… tôi không cố ý… xe tôi trượt bánh… xin lỗi cô…”
Bà Linh bước nhanh tới, mắt quét từ đầu đến chân ông Lâm, rồi nói lạnh tanh:
– “Ông có biết chiếc xe này bao nhiêu tiền không? Một vết xước vậy sửa cũng mất vài chục triệu! Ông có đền nổi không?”
Ông Lâm lúng túng:
– “Tôi… tôi chỉ là người bán rau, tôi không có tiền…”
– “Không có tiền thì làm sao sống ở thành phố này? Ông tưởng đây là cái chợ quê để làm gì cũng được sao?”
Bà Linh rút điện thoại ra, định gọi bảo vệ khu phố đến. Mọi người bắt đầu xì xào. Một vài người tỏ ra thương cảm ông Lâm, nhưng chẳng ai dám lên tiếng cản bà Linh.
Ông Lâm chợt nhớ ra điều gì đó, run run lấy điện thoại, gọi cho ai đó:
– “Tú à… con có thể qua đây một chút được không… ba có chuyện rồi…”
Chỉ 15 phút sau, một chiếc ô tô bán tải màu xám trờ tới. Một người đàn ông cao lớn, dáng vẻ cứng cáp, mặc áo sơ mi, bước ra. Anh khoảng ngoài 30 tuổi, ánh mắt sắc sảo nhưng điềm tĩnh. Anh chính là Nguyễn Minh Tú – con trai duy nhất của ông Lâm, hiện đang là giám đốc kỹ thuật cho một công ty công nghệ lớn, ít khi về nhà vì công việc bận rộn.
Tú đến bên cạnh ông Lâm, đỡ cha vào bóng râm rồi quay sang bà Linh:
– “Chào chị. Tôi là con trai ông Lâm. Tôi xin phép được giải quyết chuyện này.”
Bà Linh nhìn anh từ đầu đến chân, cười khẩy:... Xem thêm tại bình luận 👇👇

Bà Nội Nhường Giường Ngủ Cũ Cho Cháu Trai mới cưới vợ, nằng nặc bắt cô dâu chú rể phải độ-/ng ph/òng trong đó, nào ngờ 1...
11/07/2025

Bà Nội Nhường Giường Ngủ Cũ Cho Cháu Trai mới cưới vợ, nằng nặc bắt cô dâu chú rể phải độ-/ng ph/òng trong đó, nào ngờ 1 tuần sau cô dâu bỏ chạy trong đêm vì dưới gầm giường toàn là...

Đám cưới của Hùng – đứa cháu đích tôn trong gia đình – được tổ chức rình rang khắp cả làng. Ai cũng mừng, riêng bà nội thì rưng rưng nước mắt, lật đật dọn dẹp căn phòng xưa, lau từng mép giường cũ, chiếc giường gỗ lim đen bóng đã theo bà từ thời con gái.

“Giường này ngày xưa bà với ông mày động phòng đấy,” bà nội cười móm mém, vỗ vỗ thành giường, rồi quay sang Hùng và cô dâu mới – Lan – với ánh mắt đầy xúc động. “Giờ đến lượt tụi bây. Bà tin cái giường này hên, nằm vào là sớm có cháu bồng!”

Cô dâu chú rể ban đầu ngại ngần, nhưng trước sự nằng nặc của bà và họ hàng, đành xuôi theo. Đêm tân hô/n, chiếc giường gỗ kẽo kẹt những tiếng cọt kẹt lạ lùng. Lan thì thấy là lạ, vừa đặt mình xuống đã rợ;/n gáy, nhưng Hùng cười xòa, “Giường cũ nó thế, em đừng tưởng tượng.”

Nhưng từ hôm đó, chuyện lạ bắt đầu xảy ra.

Mỗi đêm, Lan đều nghe thấy tiếng gõ nhẹ dưới gầm giường. Có đêm đang ngủ, cô giật mình thấy chăn bị kéo tụt khỏi người. Cô lay Hùng dậy, nhưng anh luôn cho là cô nằm mơ.

Đêm thứ sáu, tiếng thì thầm vang lên bên tai cô khi cô vừa chợp mắt.

Lan bật dậy, tim đập loạn xạ. Cô quyết định kể lại mọi chuyện với bà nội.

Bà chỉ cười nhẹ, ánh mắt tối sầm đi lạ thường:
“Giường ấy... không phải ai cũng nằm được đâu. Chỉ người có duyên…”

Lan lạnh sống lưng. Đêm hôm đó, cô không ngủ. Và khi kim đồng hồ chỉ đúng 3 giờ 33 phút sáng, cô nghe tiếng gì đó trườn ra khỏi gầm giường, khẽ khàng và dai dẳng như hơi thở kề sát gáy.

Lan gào lên. Sáng hôm sau, mọi người trong nhà phát hiện cô dâu đã biến mất. Không một lời để lại, không vali, không điện thoại. Chỉ có chiếc giường trống trơn, chăn màn xộc xệch. Nhà gái sốt ruột kéo cả công an đến diều tra, thật không ngờ dưới gầm giường toàn là... 👇👇

RÚNG ĐỘNG BẮC NINH: Vợ Đaпg Vuι Bȇп NҺȃп TìпҺ – CҺồпg Bắt Quả Taпg Và Gȃү Á.п Tạι Trậп...Có những người đàn ông, cả đời ...
11/07/2025

RÚNG ĐỘNG BẮC NINH: Vợ Đaпg Vuι Bȇп NҺȃп TìпҺ – CҺồпg Bắt Quả Taпg Và Gȃү Á.п Tạι Trậп...

Có những người đàn ông, cả đời chỉ sống vì hai từ “gia đình”. Xuất thân từ miền quê nghèo, họ không có gì ngoài đôi bàn tay chai sạn và một trái tim chân thành. Họ cật lực lao động, chấp nhận vất vả để vợ con được sống đủ đầy. Nhưng có ai ngờ được, những hy sinh âm thầm ấy lại có thể bị đáp lại bằng sự phản bội đau đớn đến tột cùng?

Hôm ấy, vào buổi sáng ngày 12 tháng 10, tại một khu trọ công nhân ở khu công nghiệp Yên Phong, tỉnh Bắc Ninh, bà Hòa – một phụ nữ ngoài 50 tuổi, chủ dãy nhà trọ – nhận thấy điều bất thường. Đã hai ngày liền, bà không thấy Hạnh – cô gái công nhân ở căn phòng cuối dãy – ra ngoài. Thay vào đó, một mùi lạ ngọt lợ bốc lên trong không khí, khiến bà không khỏi rùng mình.

Sự lo lắng lên đến đỉnh điểm khi một nữ công nhân tên Linh – bạn làm cùng ca với Hạnh – chạy đến hỏi thăm. Họ quyết định phá cửa sau khi nhiều lần gọi mà không có tiếng trả lời. Khi cánh cửa mở ra, tất cả đều chết lặng... Bạn đọc tiếp câu chuyện dưới phần bình luận 👇 👇 👇

Cô gái bị cả trường kh/inh thư/ờng vì có bố làm lao công, khi công bố điểm thi tốt nghiệp, ai nấy đều…Mai luôn ngồi cuối...
11/07/2025

Cô gái bị cả trường kh/inh thư/ờng vì có bố làm lao công, khi công bố điểm thi tốt nghiệp, ai nấy đều…
Mai luôn ngồi cuối lớp. Không phải vì học d/ốt, mà vì cô s/ợ những ánh mắt s/oi m/ói. Từ năm lớp 10, cả trường đã biết bố cô là lao công. Mỗi sáng, khi bạn bè xuống sân tập thể dục, bố cô lom khom đổ rá/c, hốt lá khô, lau từng bậc cầu thang. Tay ông đen sạm, móng tay lúc nào cũng dính đất cát. Đồng phục lao công bạc màu, dính vài vệt sơn cũ. Có lần, một nhóm nam sinh chỉ tay cười:
– Ê, bố nó kìa. Nhìn quê thấy gh/ê.
– Ha ha, chắc sau này nó cũng đi quét rá/c. Đúng là con nhà lao công.
Mai nghe hết. Tim cô thắt lại. Nhưng cô không khóc. Về nhà, cô tự nhủ: “Khóc cũng không thay đổi được gì. Học đi.”
Buổi tối, khi cả xóm đã lên đèn, Mai vẫn cặm cụi ngồi bên bàn học nhỏ xíu. Ngoài hiên, bố ngồi vá lại chiếc quần đồng phục bị rá/ch ở đầu gối. Ông thở dài, tay r/un r/un xỏ kim:
– Mai này… Mai cố gắng học giỏi, đừng như bố.
Mai đặt bút xuống, quay sang:
– Con tự hào về bố mà.
Bố cười, nụ cười kh/ắc kh/ổ nhưng ấm áp. Ông không nói gì thêm.
Thời gian trôi qua, câu nói ch/ế gi/ễu vẫn văng vẳng bên tai Mai. Thỉnh thoảng, bạn bè né xa cô chỉ vì s/ợ bị “dây mùi rá/c” của bố. Những lúc ấy, cô c/ắn r/ăng chịu đựng. Lòng tự trọng đa/u nh/ói, nhưng cô càng quyết tâm hơn.
Cuối năm lớp 12, kỳ thi tốt nghiệp đến gần. Trong khi bạn bè đi học thêm, Mai ở nhà tự học. Tiền học thêm đối với cô là thứ x/a x/ỉ. Mỗi tối, cô học tới 2-3 giờ sáng. Mắt thâm quầng, tay chai sần vì ghi chép.
Rồi ngày công bố điểm thi cũng đến. Sân trường đông nghịt. Giáo viên chủ nhiệm đọc kết quả từ dưới lên. Mỗi cái tên xướng lên, Mai lại thấy tim đập nhanh hơn. Khi chỉ còn ba người cuối cùng, cô nghe vài tiếng x/ì x/ào:
– Chắc Mai r/ớt rồi. Con lao công mà đòi thủ khoa?
– Ha ha, để coi nó được bao nhiêu điểm.
Giáo viên im lặng giây lát. Rồi bà mỉm cười:
– Và thủ khoa của trường năm nay, với tổng điểm tuyệt đối… là....................ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇 👇

Máy bay rơi tự do, mọi người tưởng mình sẽ ch/ế/t. Trong những giây phút cuối cùng, điều kỳ diệu đã đến.....Tiếng còi bá...
11/07/2025

Máy bay rơi tự do, mọi người tưởng mình sẽ ch/ế/t. Trong những giây phút cuối cùng, điều kỳ diệu đã đến.....
Tiếng còi báo động vang lên chói tai, chấn động cả khoang máy bay. Chuyến bay số hiệu VN258 từ Hà Nội đi Paris vừa rời khỏi không phận Việt Nam thì đột ngột rung lắc dữ dội. Hành khách g/ào th/ét, hành lý rơi loảng xoảng xuống sàn. Đèn báo hiệu khẩn cấp nhấp nháy đỏ rực.

Cơ trưởng Nguyễn Văn Minh, một phi công kỳ cựu với 20 năm kinh nghiệm, cố gắng giữ bình tĩnh. Giọng ông vang lên trong loa nội bộ: "Xin hành khách giữ nguyên vị trí, cài dây an toàn. Chúng tôi đang gặp trục trặc kỹ thuật."

Khoang máy bay trở nên hỗn loạn. Những chiếc mặt nạ dưỡng khí rơi xuống. Một bà cụ già nắm tay cháu gái run rẩy cầu nguyện. Một người đàn ông trung niên ôm điện thoại, gọi liên tục cho một số máy không ai bắt. Ở ghế 14A, một cô gái trẻ mở máy ghi âm, thì thầm: "Mẹ ơi, con xin lỗi… con yêu mẹ nhiều lắm."

Tiếp viên trưởng Linh loạng choạng trong lối đi, cố trấn an hành khách nhưng nước mắt cô đã lăn dài từ bao giờ. Mỗi người trong khoảnh khắc tưởng chừng cận kề cái chết, đều trở về với bản ngã chân thật nhất.

Ở hàng ghế cuối, cậu bé khoảng 10 tuổi hỏi mẹ: "Mẹ ơi, nếu con chết, con có được gặp bố không?" Người mẹ siết chặt cậu vào lòng, không nói nổi lời nào.

Máy bay rung mạnh như thể đang lao xuống không trung. Áp suất giảm đột ngột. Trong buồng lái, cơ trưởng Minh căng thẳng đối thoại với bộ phận kiểm soát không lưu. Hệ thống định vị bị mất tín hiệu. Tầm nhìn mờ đục. Họ đang ở giữa một vùng mây dày đặc, bị hút vào một vùng xoáy lạ chưa từng được cảnh báo.

Thời gian dường như ngừng lại. Trong khoảnh khắc đó, từng người hành khách – từ già đến trẻ, từ doanh nhân bận rộn đến sinh viên du học, từ người nổi tiếng đến công nhân bình thường – đều buông bỏ tất cả mọi mặt nạ họ từng mang. Không còn khoảng cách, không còn danh phận, chỉ còn nỗi sợ, tình yêu và sự thật.

Một người đàn ông đứng dậy giữa khoang, dù bị tiếp viên ngăn cản, lớn tiếng nói................................ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇 👇

Chỉ mười lăm phút sau khi giám thị phát đề, Nam đột ngột dừng bút, em g-ụ:c đầu xuống bàn, không ho;ả:ng l:-o;ạ;n, không...
11/07/2025

Chỉ mười lăm phút sau khi giám thị phát đề, Nam đột ngột dừng bút, em g-ụ:c đầu xuống bàn, không ho;ả:ng l:-o;ạ;n, không rơi nước mắt, chỉ im lặng, không viết thêm một chữ nào
Tiết trời đầu hè oi ả đến mức quạt trần trong phòng thi quay đến phát mỏi cũng không thổi nổi một làn gió mát. Ánh sáng lóa lên từ những tấm kính cao, in xuống sàn lớp học những vệt nắng hình ô cửa. Ngoài hành lang, tiếng ve n:-ổ ran.
Nam ngồi ở bàn thứ ba dãy gần cửa sổ. Vẫn tư thế thẳng lưng quen thuộc, ánh mắt chăm chú như bao lần kiểm tra trước đây. Em luôn là đứa khiến cả phòng thi nhìn theo: bởi sự bình tĩnh, bởi cách viết nhanh mà gọn, bởi danh tiếng “Nam học giỏi nhất khối.”
Nhưng hôm ấy, chỉ mười lăm phút sau khi giám thị phát đề, Nam đột ngột dừng bút.
Em g-ụ-c đầ:-u xuống bàn. Không h-oả:ng l:o-ạ:n. Không rơi nước mắt. Chỉ im lặng, không viết thêm một chữ nào.......... Đọc tiếp tại bình luận 👇 👇 👇

Vợ m/ất tôi v/ứt con riêng của cô ấy ra khỏi nhà, đi đâu thì đi 10 năm sau đ/au đ/ớn khi biết sự thật…Tôi n/ém chiếc cặp...
10/07/2025

Vợ m/ất tôi v/ứt con riêng của cô ấy ra khỏi nhà, đi đâu thì đi 10 năm sau đ/au đ/ớn khi biết sự thật…
Tôi n/ém chiếc cặp sách cũ kỹ xuống sàn, nhìn thằng bé 12 tuổi bằng ánh mắt lạnh t/anh.
“Đi đi. M/ày không phải con tao. Vợ tao ch/ết rồi, tao không có nghĩa vụ nuôi mày nữa. Đi đâu thì đi.”
Nó không kh/óc. Nó chỉ cúi đầu thật thấp, khẽ nhặt chiếc cặp r/ách, quay lưng đi, không một lời v/an x/in.
Mười năm sau, khi sự thật được phơi bày, tôi chỉ ước thời gian có thể quay ngược lại....
Tôi tên Hưng, 36 tuổi khi vợ tôi – Mai – m:ấ:t sau một cơn tai biến. Cô ấy ra đi quá đ:ột ng:ột, để lại tôi và một thằng bé – tên là Phúc – 12 tuổi. Nhưng Phúc không phải con r/uột tôi. Nó là con riêng của Mai trước khi đến với tôi. Tôi lấy Mai năm cô ấy 26, một người phụ nữ từng trải qua một cuộc tình không danh phận và mang th/ai trong đơn đ/ộc.
Hồi đó, tôi thương cô ấy. Cảm phục nghị lực làm mẹ đơn thân, tôi chấp nhận cả đứa con không phải của mình. Nhưng yêu thương không bền mãi nếu nó không xuất phát từ r/uột gan. Tôi nuôi Phúc như một nghĩa vụ, không hơn.
Mọi thứ vỡ vụn khi Mai m/ất. Không còn ai ở giữa để giữ tôi lại gần thằng bé. Phúc im lặng, sống khép mình, lễ phép nhưng xa cách. Có lẽ nó cảm nhận được – tôi chưa từng thật lòng thương nó.
Chỉ một tháng sau đám t/ang vợ, tôi nói lời đó với nó.
“Ra khỏi nhà. Mày s/ống hay ch/ết là việc của mày.”
Tôi nghĩ nó sẽ kh/óc, sẽ van xin. Nhưng không. Nó chỉ đi. Và tôi – không hề thấy day dứt.
Tôi bán căn nhà cũ, chuyển sang khu khác. Làm ăn thuận lợi, có thêm một người phụ nữ khác bên cạnh, không vướng bận con cái. Những năm đầu, thỉnh thoảng tôi vẫn nhớ đến Phúc – không phải vì lo lắng mà vì tò mò: nó đang ở đâu? Sống ra sao?
Nhưng rồi thời gian giết ch/ết cả nỗi tò mò. Một đứa trẻ 12 tuổi – không gia đình, không người thân – sẽ đi đâu? Tôi không biết. Cũng không muốn biết. Tôi từng nghĩ: nếu nó ch/ết, có khi lại nhẹ n/ợ.
Cho đến một ngày, đúng mười năm sau.
Tôi nhận được điện thoại từ một số lạ:
“Alo, anh Hưng? Anh có thể đến lễ khai trương phòng tranh TPH ở đường Trần Quốc Toản vào thứ Bảy này không? Có người rất muốn anh có mặt.”
Tôi định tắt máy vì không quan tâm. Nhưng câu nói cuối khiến tôi khựng lại:
“Anh không muốn biết về Phúc sao?”....................ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇 👇

Cậu bé nh;ặt r;ác vô tình nhặt được chiếc đài cũ phát ra âm thanh kỳ lạ, c;ảnh s;át r;un r;ẩy khi bật lên ...Nam, 13 tuổ...
10/07/2025

Cậu bé nh;ặt r;ác vô tình nhặt được chiếc đài cũ phát ra âm thanh kỳ lạ, c;ảnh s;át r;un r;ẩy khi bật lên ...
Nam, 13 tuổi, sống cùng bà ngoại trong căn nhà tạm lợp tôn ở ven kênh quận 8. Cha mẹ Nam mất trong một t;ai n;ạn lao động khi cậu mới lên 6. Bà ngoại – người phụ nữ già yếu, mưu sinh bằng nghề nhặt ve chai – gồng gánh nuôi Nam ăn học từ đó đến giờ.

Hằng ngày sau giờ học, Nam đạp xe ra bãi rác gần khu công nghiệp cũ. Khu này từng là xưởng may lớn, sau bỏ hoang mười mấy năm, giờ biến thành nơi vứt phế liệu. Với đôi găng tay cũ, chiếc bao tải vắt trên xe, Nam cặm cụi tìm từng vỏ lon, dây điện, khung sắt gãy… gom từng đồng mua gạo, mua sách.

Chiều hôm đó, trời chuyển mưa, gió lùa qua khu nhà kho đổ nát. Khi Nam đang lật những thùng giấy mục nát bên góc tường, cậu phát hiện một hộp gỗ nhỏ đã cũ kỹ nhưng còn nguyên khóa gài. Tò mò, cậu cạy nhẹ nắp.

Bên trong là một chiếc đài cassette loại cũ, kiểu của những năm 90 – loại dùng để phát băng từ. Điều lạ là chiếc đài không hề bị mốc hay hỏng nặng. Dù bụi phủ dày, dây điện vẫn được cuộn cẩn thận, pin còn trong hộp.

Nam mang về, lau chùi cẩn thận. Với chút hiểu biết nhờ hay mày mò máy móc, cậu kiểm tra sơ bộ rồi cắm thử điện. Đèn nguồn lập tức sáng lên. Bên trong đã có một cuộn băng cassette được lắp sẵn.

Tò mò, Nam nhấn nút play. Chiếc đài rè rè khởi động, rồi phát ra tiếng ghi âm cũ mờ:

“Thứ Hai, 13 tháng 11. Hiện trường khu nhà số 9. Có tiếng động lạ. Gửi cảnh báo ngay cho trực ban. Lặp lại: khu nhà số 9 – bất thường lúc 2 giờ sáng…”..............................ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇 👇

Vợ sinh con qua 3 tháng mà vợ vẫn không chịu ch/iều chu/ộng, không kiềm chế được mình nên tôi đã kéo em lên g:iường, vừa...
10/07/2025

Vợ sinh con qua 3 tháng mà vợ vẫn không chịu ch/iều chu/ộng, không kiềm chế được mình nên tôi đã kéo em lên g:iường, vừa mới đưa tay xuống thì em đã...

Tôi là Trung, 32 tuổi, sống cùng vợ – Lan – và cậu con trai 3 tuổi tên Bin ở một khu phố nhỏ tại Đà Nẵng. Chúng tôi cưới nhau đã 5 năm, từng là một cặp đôi hạnh phúc với những mơ mộng về tương lai. Nhưng từ khi sinh Bin, mọi thứ bắt đầu thay đổi. Lan, vốn là một người phụ nữ năng động, trở nên khép kín, ít nói, và luôn giữ khoảng cách với tôi. Dù đã sinh con được ba năm, cô ấy vẫn không muốn gần gũi tôi, luôn tìm lý do để tránh những khoảnh khắc thân mật.

Tôi cố gắng hiểu rằng Lan có thể mệt mỏi vì chăm con, hoặc áp lực từ việc làm mẹ lần đầu. Nhưng tôi cũng là một người đàn ông, tôi khao khát được yêu thương, được gần gũi vợ mình. Tôi đã cố gắng nhiều lần, từ việc giúp đỡ cô việc nhà, đưa cô đi chơi để thay đổi không khí, đến việc trò chuyện để hiểu tâm tư của cô. Nhưng Lan chỉ im lặng, hoặc trả lời qua loa: “Em mệt, anh thông cảm cho em.”

Dần dần, sự kiên nhẫn của tôi cạn kiệt. Tôi bắt đầu cảm thấy bực bội, tự hỏi liệu Lan có còn yêu tôi nữa không. Một tối nọ, khi Bin đã ngủ say, tôi lại cố gắng gần gũi Lan. Tôi nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau, thì thầm: “Lan, chúng ta là vợ chồng, em đừng xa cách anh mãi thế này.” Nhưng Lan đẩy tôi ra, giọng lạnh lùng: “Em không muốn, anh để em yên.” Lời nói ấy như giọt nước làm tràn ly. Tôi không kiềm chế được, cảm giác bị từ chối khiến tôi tức giận. Tôi kéo Lan lên giường, cố gắng hôn cô, nhưng cô vùng vẫy, không đáp lại.

Khi tôi vừa đưa tay chạm vào vai cô, Lan bỗng bất động. Tôi hoảng hốt, gọi tên cô: “Lan, em sao vậy?” Nhưng cô không trả lời, hơi thở của cô ngừng lại. Tôi lay mạnh, hét lên, nhưng Lan vẫn không tỉnh. Tôi vội bế cô chạy đến bệnh viện gần nhất, lòng hoảng loạn, chỉ biết cầu mong cô không sao. Trên đường đi, tôi khóc, tự trách mình: “Mình đã làm gì thế này?” ..........................ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇 👇

Cô gái nhường ghế hạng thương gia cho cựu chiến binh, cả máy bay đều bảo cô lo chuyện bao đồng, hôm sau trực thăng riêng...
10/07/2025

Cô gái nhường ghế hạng thương gia cho cựu chiến binh, cả máy bay đều bảo cô lo chuyện bao đồng, hôm sau trực thăng riêng hạ cánh ngay trước nhà...
Lan bước lên máy bay, ánh mắt sáng lên khi nhìn thấy ghế hạng nhất mà cô đã dành dụm cả năm trời để mua vé. Đây là chuyến bay từ Hà Nội về Đà Nẵng để dự đám cưới chị gái, và Lan muốn tự thưởng cho mình một trải nghiệm đặc biệt. Cô kéo vali, mỉm cười với tiếp viên hàng không, rồi chuẩn bị ngồi xuống ghế 1A bên cửa sổ.
Đột nhiên, một ông lão lớn tuổi, dáng vẻ khắc khổ, bước vào khoang hạng nhất. Ông mặc một bộ đồ cũ kỹ, trên ngực đeo một tấm huân chương đã phai màu, và đôi chân ông run rẩy khi cố kéo chiếc ba lô nặng trịch. Tiếp viên hàng không lịch sự nói: “Thưa ông, ghế của ông ở khoang phổ thông, phía sau ạ.” Ông lão thở dài, gật đầu, nhưng ánh mắt ông lộ rõ sự mệt mỏi. Lan nhìn ông, lòng chợt trỗi lên một cảm giác khó tả. Cô nhận ra ông là một cựu chiến binh, có lẽ từng chiến đấu để bảo vệ đất nước.
Không do dự, Lan đứng dậy, mỉm cười với ông: “Ông ơi, ông ngồi ghế của cháu đi, cháu đổi với ông.” Ông lão ngỡ ngàng, lắc đầu từ chối: “Không được đâu cô, ghế hạng nhất đắt lắm, tôi không thể nhận.” Nhưng Lan kiên quyết, nhẹ nhàng đỡ ông ngồi xuống, rồi kéo vali của mình về phía khoang phổ thông.
Quyết định của Lan khiến cả khoang máy bay xôn xao. Một người đàn ông trung niên, ngồi ở hàng ghế gần đó, nhíu mày: “Cô gái này lo chuyện bao đồng thật. Ghế hạng nhất mà cũng nhường, đúng là rảnh rỗi.” Một phụ nữ khác, tay đeo đầy vàng, thêm vào: “Đúng thế, ông lão đó chắc quen ngồi ghế phổ thông rồi, nhường làm gì cho phí tiền.” Những lời xì xào lan khắp khoang, nhưng Lan chỉ mỉm cười, không đáp lại. Cô tìm đến ghế của ông lão ở hàng 25C, một ghế giữa chật chội, và ngồi xuống, lòng nhẹ nhõm.
Trong suốt chuyến bay, Lan nghe những lời bàn tán từ phía sau. Một vài hành khách trẻ tuổi còn chụp ảnh cô, đăng lên mạng xã hội với dòng trạng thái chế giễu: “Cô gái nhường ghế hạng nhất cho ông lão, bao đồng quá mức!” Nhưng Lan không bận tâm. Cô mở điện thoại, xem lại bức ảnh gia đình, và nghĩ về những câu chuyện bố cô từng kể – về những người lính hy sinh cả tuổi trẻ cho đất nước. Cô tự nhủ: “Mình làm đúng rồi.”
Khi máy bay hạ cánh, Lan rời sân bay Đà Nẵng trong ánh hoàng hôn rực rỡ. Ông lão cựu chiến binh, tên là ông Hòa, bước đến cảm ơn cô lần nữa trước khi chia tay. Ông nắm tay cô, giọng nghẹn ngào: “Cô là người tốt bụng nhất mà tôi từng gặp. Cảm ơn cô, tôi sẽ không quên.” Lan chỉ cười, vẫy tay chào ông, rồi bắt xe về nhà.
Sáng hôm sau, khi Lan đang pha cà phê trong căn nhà nhỏ ở ngoại ô Đà Nẵng, cô nghe thấy tiếng động cơ ầm ầm từ trên cao. Một chiếc trực thăng màu đen bóng loáng bất ngờ hạ cánh ngay trước sân nhà cô, khiến hàng xóm xung quanh đổ xô ra xem. Lan ngỡ ngàng, chạy ra ngoài, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Từ trực thăng, một người đàn ông mặc vest bước xuống... đọc tiếp dưới bình luận 👇 👇 👇

Hà Nộι Bàпg Hoàпg: Sát Hạι CҺồпg - NҺét Bồп Cầu - Rồι Đι Du LịcҺ 1 Tuầп NҺư KҺȏпg Có CҺuүệп GìSáng ngày 8/5/2024, tổ kỹ ...
10/07/2025

Hà Nộι Bàпg Hoàпg: Sát Hạι CҺồпg - NҺét Bồп Cầu - Rồι Đι Du LịcҺ 1 Tuầп NҺư KҺȏпg Có CҺuүệп Gì

Sáng ngày 8/5/2024, tổ kỹ thuật chung cư H9 ở quận Nam Từ Liêm, Hà Nội nhận được phản ánh kỳ lạ: nước thải từ tầng 12 có màu lạ và mùi bất thường. Tưởng là sự cố đường ống, họ bắt tay tháo rời các đoạn ống kiểm tra.

Tuy nhiên, điều họ phát hiện không đơn thuần là rác thải thông thường. Bên trong có những vật thể lạ, mềm, và mùi tanh khó tả. Một người thợ sửa ống đứng chết lặng, chỉ thốt lên một câu:
– Cái này… không giống thịt động vật…

Công an phường được gọi tới chỉ 15 phút sau. Cảnh sát hình sự thành phố vào cuộc. Một hiện trường tưởng như kín đáo lại bắt đầu lộ ra những manh mối gây ám ảnh cho toàn bộ cư dân.

Đường ống gặp sự cố liên quan đến 12 căn hộ, nhưng có một căn khiến tất cả chú ý: căn 1206 – nơi sinh sống của đôi vợ chồng Nguyễn Mạnh Trường và Nguyễn Thu Hạnh.

Hai tuần qua, hàng xóm không còn thấy anh Trường xuất hiện. Trong khi đó, chị Hạnh vẫn ra vào bình thường, thậm chí đăng ảnh check-in tại một resort biển. Mọi người chỉ nghĩ anh Trường đi công tác dài ngày, cho đến khi... nước trong nhà họ đổi mùi.

Khi cảnh sát phá khóa kiểm tra căn hộ, bên trong sạch sẽ một cách khác thường. Nhưng khe thoát sàn nhà vệ sinh lại có mùi rất lạ. Những vật thể nhỏ li ti, sợi tóc và vài dấu vết khác khiến tổ điều tra không thể xem nhẹ.

Camera an ninh được trích xuất, soi lại toàn bộ ba ngày từ 28–30/6. Vào đêm 29, có một cảnh quay đáng chú ý:...Bạn đọc tiếp dưới phần bình luận 👇 👇 👇

Address

Số 2, Đường Công Xã, Phường Bến Nghé, Quận 1
Ho Chi Minh City
700000

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Tin Người Việt 5 Châu posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Tin Người Việt 5 Châu:

Share

Category