Hội Creepypasta Việt Nam

Hội Creepypasta Việt Nam Tuyển Admin. Trang có Tarot Reader, Phong Thủy Tâm Linh.

Liên hệ: Lê Bảo Trân (Fox Mei) hoặc ins:  để được tư vấn nhé .
15/05/2025

Liên hệ: Lê Bảo Trân (Fox Mei) hoặc ins: để được tư vấn nhé .

Từ những ngày chập chững không có gì, đến bây giờ page đã đạt được cột mốc 16K lượt thích. Con số không nhiều nhưng là m...
01/02/2025

Từ những ngày chập chững không có gì, đến bây giờ page đã đạt được cột mốc 16K lượt thích. Con số không nhiều nhưng là mồ hôi nước mắt, công sức của tất cả những admin đã và đang làm việc tại Hội Creepypasta Việt Nam. Năm mới Lavender xin chúc toàn thể các bạn đang theo dõi page và các thành viên đã từng và đang làm việc tại hội 1 năm tràn đầy sức khỏe, niềm vui và nhiều may mắn.
Nhân dịp đây, page vẫn tuyển thêm admin. Hiện chỉ có 2 admin đang làm việc tại hội, mở rộng cánh cửa tâm linh chào đón tất cả các bằng hữu đam mê tâm linh và sáng tác vào page. K và Lavender xin cảm ơn và luôn chào mừng mọi người!
Trân trọng.

Tạm biệt năm 2024, xin chào 2025Mến chào độc giả của Hội Creepypasta Việt Nam,Chỉ còn hai tiếng nữa là năm 2024 chính th...
31/12/2024

Tạm biệt năm 2024, xin chào 2025

Mến chào độc giả của Hội Creepypasta Việt Nam,

Chỉ còn hai tiếng nữa là năm 2024 chính thức kết thúc, một cánh cửa mới mang số 2025 sẽ được mở ra. Chúng ta hãy nhìn lại hành trình một năm qua nhé!

Một… hai… ba…

Có những niềm vui, nỗi buồn đan xen nhau. Có những chuyện đã được thực hiện, cũng có nhiều việc vẫn chưa hoàn thành. Tạm gác lại muộn phiền, âu lo, hãy để lại chúng trong căn phòng của năm 2024, khóa cửa và sẵn sàng bước tiếp ở năm 2025.

Hội xin được gửi lời cảm ơn chân thành và sâu sắc nhất đến quý độc giả vì đã luôn ủng hộ chúng mình trong năm qua.

Hoài niệm xong, mong quý độc giả sẽ tiếp tục đồng hành cùng Hội Creepypasta Việt Nam trong năm mới. Tất cả chúng ta cùng mở cánh cửa năm 2025, sẵn sàng để bước tiếp.

Hội Creepypasta Việt Nam xin kính chúc độc giả sẽ hoàn thành được những mục tiêu, dự định đã ấp ủ.

Thân mến,
Hội Creepypasta Việt Nam

Mến chào độc giả của Hội Creepypasta,Series “Self-Experience” – “Trải nghiệm cá nhân” là chuỗi các tập nói về vấn đề tâm...
31/12/2024

Mến chào độc giả của Hội Creepypasta,

Series “Self-Experience” – “Trải nghiệm cá nhân” là chuỗi các tập nói về vấn đề tâm lý, hiện tượng tâm linh mà K. đã từng gặp. Vì sao K. lại để “vấn đề tâm lý” và “hiện tượng tâm linh” làm hai chủ đề cạnh nhau? Bởi vì mình cho rằng hai yếu tố đó có tác động lẫn nhau. Do gặp vấn đề tâm lý mà thần kinh con người dễ bị tác động tiêu cực, dẫn đến việc thu hút/ gặp phải các sự việc mà khoa học không giải thích minh bạch được, vậy nên họ cho rằng chúng là hiện tượng tâm linh.

Với series này, K. sẽ kể về từng biến cố làm tâm linh của mình không ổn định, dẫn đến việc dễ gặp các hiện tượng mà lúc đó mình cho rằng nó là tâm linh, nhưng sự thật thì chưa chắc vậy. Thêm nữa, K. xin phép chia sẻ cho độc giả về cách mà mình đã vượt qua giai đoạn đó thông qua trị liệu tinh thần.

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ K. và Hội Creepypasta.
Thân mến,
K.
Kristine

I – Giấc mơ
___________________________________

Chúng ta không thể chắc chắn rằng mình đã trải qua những hiện tượng tâm linh ngoài đời thật, nhưng gặp chúng trong mơ thì có thể khẳng định. Có nhiều lần, bạn mơ thấy ma quỷ, nhưng chưa chắc đã là điềm xấu. Cũng có khi, bạn mơ thấy thần phật, nhưng là điềm tốt hay xấu thì chưa thể khẳng định.

Trong những năm cấp hai, tôi là đối tượng thường xuyên bị tẩy chay với những lý do vô cùng sai luân lý, và đều xuất phát từ lòng đố kỵ của người khác. Suốt thời gian đó, tôi bắt đầu có những vấn đề tâm lý, do không đến gặp bác sĩ nên không thể biết chắc chắn đó là gì.

Mỗi đêm, tôi thường mơ cùng một giấc mơ. Đó là bị rượt đuổi bởi một thế lực nào đó không có hình hài nhất định. “Nó” đuổi theo tôi qua mọi con đường. Từ cánh đồng ngô đến những con hẻm chật hẹp, từ trường học đến sân bay, thậm chí là tôi không thể trốn vì nó sẽ luôn tìm ra tôi. Có những lần tôi ngoái đầu nhìn lại, thấy rằng “Nó” là một chú hề với cái đầu to như sắp phát nổ. Lần khác, nó là một con sói đen. Lần khác nữa, nó là một người đàn ông mặc quần jeans xanh, trên tay cầm con dao găm. Tất cả mọi lần “Nó” cho phép tôi được thấy thì không lần nào có hình dạng trùng nhau. Trong giấc mơ, tôi cứ chạy, chạy mãi, có khi lại trốn rồi tạm thời cắt đuôi được “Nó”, nhưng sẽ lại bị phát hiện và rượt theo. Tôi biết đó là mơ, thậm chí là từng cố gọi bản thân tỉnh dậy, nhưng đều thất bại. Trong khi những giấc mơ khác tôi có thể tự tỉnh dậy nếu muốn, giấc mơ này lại hoàn toàn bám riết chân tôi cho đến khi có một ai đó, hoặc chuông báo thức bên ngoài gọi tôi dậy. Mỗi khi tỉnh dậy sau giấc mơ đó, người tôi luôn đẫm mồ hôi, tim đập thình thịch như đã thực sự chạy bộ suốt đêm. Tôi không có cảm giác sợ, thay vào đó là thấy mệt mỏi. Điều đặc biệt nhất là tôi sẽ nhớ được từng chi tiết trong giấc mơ đó, không bao giờ quên được.

Tôi cứ đi ngủ với giấc mơ đó cho đến khi nó trở thành ác mộng thực sự.

Vẫn như kịch bản cũ, tôi sẽ chạy trốn khỏi “Nó” cho đến khi báo thức reo. Chạy trên hành lang của chung cư cũ, tôi nhảy xuống mái nhà, tiếp đất với đôi chân trần. Rồi tôi lại chạy băng băng trên chiếc cầu gần nhà, rẽ vào ngõ sân banh rồi tiếp tục đi mãi. Trên đường chạy, tôi nhìn thấy người thân, bạn bè của mình đang lướt qua, họ vẫn tỏ ra thản nhiên khi thấy tôi. Không ai nhìn thấy “Nó” phía sau tôi, và tôi thậm chí còn có thể “bay” trong giấc mơ đó – một cảm giác rất đặc biệt, nhưng rất dễ làm người ta tỉnh giấc. Trong lúc đó, “Nó” gào lên tên tôi, nhưng không thể mô tả được giọng nói. “Nó” giống như giọng nói trong suy nghĩ của chúng ta, không biết trầm hay bổng, dễ nghe hay khàn đặc. Tôi chỉ biết chạy, rồi lại nhìn về phía sau – “Nó” bây giờ đã hóa thành một cái xá.c không đ.ầu, nộ.i tạng lặc lìa khỏi ổ bụng, m.áu bắn tung tóe. Khi chạy, từng bộ phận của nó lặc lìa, rơi rớt trên mặt đường. Tôi không thể làm gì ngoài chạy và cầu nguyện cho báo thức reo lên.

Đúng như lời cầu nguyện của tôi, báo thức đã reo lên inh ỏi. Tôi mừng rỡ tỉnh giấc để rồi nhận ra rằng: tiếng báo thức đó là giả. Bởi vì khi “tôi” trong mơ tỉnh lại, tôi lần nữa nhìn thấy “Nó” với hình dạng không đ.ầu đó, đứng cạnh giường và chầm chậm ghé sát vào người tôi. Tôi cố hét lên, cố bảo bản thân phải tỉnh dậy, nhưng không được. Tôi không thể nói, thậm chí cổ họng của “tôi” còn bị nghẹn, như đã bị c.âm. Rồi tôi lại phải chạy, băng qua những nơi quen thuộc mà lại xa lạ vô cùng. Tôi bắt đầu cảm thấy sợ, sợ rằng mình sẽ kẹt trong giấc mơ mà không thể tỉnh lại được. Tôi cứ chạy mãi, chạy mãi, “Nó” thì không ngừng thay hình đổi dạng: mãng xà, chó săn, người lính, quỷ mọc sừng,...

Lần nữa, báo thức reo lên. Tôi nghe thấy tiếng “Nó” tên mình đầy điên loạn. Rồi mọi thứ chợt nín bặt, thanh âm kì lạ vang lên tựa tiếng loa và micro nhiễu sóng. Tôi trở về với thực tại, đã thật sự tỉnh mộng.

Nhận thấy mức độ nghiêm trọng của vấn đề, tôi tìm đến các biện pháp tâm linh. Tìm hiểu một lúc, tôi quyết định mua vài hòn đá thạch anh sau khi đọc được công dụng của chúng – ngủ ngon, khai trừ ác mộng. Tôi đặt ba viên đá: trắng, hồng và tím, với hy vọng đặt chúng dưới gối sẽ giúp mình không mơ thấy “Nó” nữa.

Glitch In The Matrix (II)        2. Cuộc gọi lúc một giờ sáng Tôi từng có một mối tình sâu đậm thời trung học. Đó là một...
30/12/2024

Glitch In The Matrix (II)

2. Cuộc gọi lúc một giờ sáng

Tôi từng có một mối tình sâu đậm thời trung học. Đó là một anh chàng người Nhật, đến Việt Nam để du học. Anh không theo đạo, không kiêng cữ điều gì. Vậy nên, những điều kỳ lạ mà tôi đã gặp khi được kể cho anh nghe đều biến thành “chuyện trùng hợp”, và anh luôn giải thích chúng bằng khoa học.

Nhưng câu chuyện sau đây khiến anh không thể giải thích được nữa.

Chúng tôi có vài lần đi du lịch cùng những người bạn thân của anh. Hè năm ấy, tôi chọn Vũng Tàu làm điểm đến trong hai ngày. Đêm ngày thứ nhất, chúng tôi đến quán nhậu gần homestay, ăn chơi đến mười một giờ đêm. Sau đó, chúng tôi tản bộ trên đường về. Khi ấy, đường phố Vũng Tàu không quá vắng vẻ, nhưng con đường vào homestay lại không còn bóng người. Một bên là khu vui chơi trẻ em đã đóng cửa, nhưng những chiếc vòng xoay, cầu trượt đã b**g tróc sơn khiến nó như đã bị bỏ hoang. Tôi đi bên cạnh anh, để nhóm bạn anh đi trước soi đường. Trong lúc đi, mọi người rôm rả nói chuyện, vô tư gọi tên nhau. Tôi đã nhắc nhở nhưng không ai nghe theo vì cho rằng: “We don’t speak Vietnamese, how could ‘they’ know?”/ “Bọn tôi không nói tiếng Việt thì sao ‘họ’ hiểu được?”

Về đến homestay, cả nhóm bày biện đồ ăn ra để tiếp tục nhậu. Tôi đi thẳng vào phòng ngủ. Đang ngủ, tôi nghe tiếng người yêu gọi, anh thậm chí còn đập cửa và hét lớn tên tôi. Tôi mơ màng đi ra để mở cửa, vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra.

Anh lao vào, ôm chặt tôi. Mọi người cũng chen chúc vào trong phòng, tìm kiếm thứ gì đó.

“Có chuyện gì vậy?” tôi ngơ ngác hỏi.

“Có chuyện gì trong này vậy, Kristine? Em ổn không?” người yêu tôi hỏi, giọng điệu nghiêm túc và lo lắng.

Khi hỏi ra, tôi mới biết được câu chuyện.

Tầm một giờ sáng, anh nhận được cuộc gọi của tôi, thậm chí là số điện thoại của tôi, nhưng không được đặt tên danh bạ. Không chần chừ, anh bắt máy. Đầu dây bên kia im lặng vài giây rồi tự tắt máy. Anh gọi lại lần nữa cho số máy không được đặt tên đó. Đầu dây bên kia vẫn bắt máy, nhưng nó nín bặt. Rồi một tiếng hét vang lên, không rõ là của nam hay nữ. Tiếng ấy như còi báo động của xe cứu thương bị bóp nghẹt đến mức biến dị.

Tất cả mọi người đều nghe thấy, và họ nhanh chóng đi kiểm tra tình trạng của tôi. Thế nhưng, tôi chẳng làm sao cả, thậm chí tôi không gọi điện cho anh.

“Chắc chắn là số của em,” anh khẳng định.

Nhưng khi kiểm tra lịch sử cuộc gọi, không ghi nhận lại bất kỳ cuộc gọi nào lúc một giờ sáng hay trước đó hai tiếng. Thậm chí, lần cuối mà tôi gọi cho anh (số điện thoại có cả biệt danh anh đặt) là một ngày trước. Điện thoại của tôi cũng ghi chính xác như thế, không có cuộc gọi đi.


3. Móng tay của ai?

Trong gia đình, chỉ có mình tôi gắn móng tay giả. Bộ móng tôi dùng lúc đó có màu hồng nhạt, vẽ chiếc nơ bướm màu xanh. Lần nọ, em gái tôi hớn hở đưa cho tôi một chiếc móng còn nguyên, thậm chí vẽ chi tiết chiếc nơ xanh, y hệt cái trên tay tôi.

“Hai làm rớt trong bồn rửa chén,” nó nói.

Tôi còn cảm ơn nó và cho rằng đó là của mình.

“Chắc keo chưa khô nên rớt,” tôi bảo.

Khi nhìn lại hai bàn tay của mình, bộ móng giả vẫn còn nguyên vẹn, thậm chí không sứt mẻ. Tôi ướm thử kích cỡ của chiếc móng “bị rơi” kia, nhận ra nó vừa khít với ngón út của mình. Nhưng mười chiếc móng vẫn ở đây mà, cái này “rơi” từ đâu ra?

_______________________________________
Thế giới này vẫn còn quá nhiều ẩn số chưa thể giải mã. Biết đâu nó là một ma trận thực sự, tất cả đều được lập trình sẵn bởi một đấng tối cao, và thi thoảng sai số xảy ra, vài dòng code lỗi vô tình lọt vào, để chúng ta phát hiện. Đây là trải nghiệm của tôi, còn bạn? Bạn đã bao giờ phát hiện “trục trặc” trong ma trận chưa?

“Liệu thế giới chúng ta đang sống là hiện thực? Hay tất cả chỉ là một ma trận được lập trình sẵn bởi một thế lực tối cao...
29/12/2024

“Liệu thế giới chúng ta đang sống là hiện thực? Hay tất cả chỉ là một ma trận được lập trình sẵn bởi một thế lực tối cao?”

Có bao giờ bạn trải qua những sự việc kỳ lạ như thể cuộc sống đang “bị lỗi” không? Ví dụ như khi nhìn vào gương, thi thoảng bạn thấy màu áo của mình khác, hoặc ảnh phản chiếu trong gương lại không bị đảo ngược chiều. Thêm nữa, khi bạn tìm một món đồ nào đó ở đúng vị trí đó, nhưng mãi vẫn không thấy. Bạn quyết định rời đi, quay lại thì thấy được món đồ mà bạn đã cố tìm vẫn nằm trơ trơ ở đó. Người ta gọi đó là “Glitch In The Matrix” hay “Trục Trặc Trong Ma Trận”.

K. thường gặp hiện tượng này cách đây hai năm, và lần khiến tôi nhớ nhất là vào năm lớp 9. Sau đây, tôi xin kể cho các độc giả nghe từng câu chuyện lạ kỳ mà tôi đã gặp.
________________________________

1. Cây cọ vẽ

Năm lớp 9, lớp tôi là lớp sôi nổi nhất trong các phong trào. Tôi và một người bạn thân – Q. thường được phân nhiệm vụ liên quan đến vẽ. Do tính chất của công việc, tôi và Q. thường xuyên ở lại trong lớp để hoàn thành. Buổi chiều nọ, chúng tôi đã ở lại đến hơn sáu giờ, mà chỉ mở hai chiếc đèn ngay đầu lớp để tiết kiệm điện. Tôi còn nhớ rõ, chúng tôi có tổng cộng năm cây cọ vẽ, một cây đặc biệt có thân đen và được chế tác khá tinh xảo, cũng là cây tôi thích dùng nhất. Vì sợ ma, tôi đòi Q. phải đi rửa cọ cùng mình. Ngôi trường khi ấy gần như không còn ai ngoài bác bảo vệ và một vài cô lao công, nhưng họ đều ở tầng dưới, không có trên dãy hành lang này.

Chúng tôi đang hướng đến nhà vệ sinh thì nghe thấy tiếng gọi: “Này, sao hai đứa chưa về?”

Tôi và Q. đứng lại, chúng tôi nhận ra đó là cô lao công đang đứng ở tầng dưới nhắc nhở. Tôi chỉ đáp lại: “Dạ lát nữa tụi con về.”
Sau đó, cô bảo rằng chúng tôi nhanh chóng về trước khi cổng đóng. Chúng tôi lại dạ vâng cho qua chuyện, rồi cô cũng rời đi. Vì Q. là con trai, nó phải đứng ngoài hành lang đợi tôi rửa cọ bên trong. Lúc rửa cọ, tôi có nghe loáng thoáng tiếng Q. càu nhàu, thúc giục tôi làm nhanh lên, tôi không đáp, định lát nữa sẽ cho nó một trận. Trong lúc đó, tôi có vô tình liếc mắt lên tấm gương ở bồn rửa tay, và nhìn thấy ảnh phản chiếu của mình trong gương rất lạ – nó không bị đảo chiều. Bởi vì tôi kẹp nơ bên trái, mà trong gương, nó vẫn ở cùng chiều với tôi. Tôi thấy bất ngờ lắm, còn chạm vào kẹp tóc để xác nhận. Nó vẫn không thay đổi, tôi lấy làm lạ. Rồi sống lưng tôi bắt đầu lạnh buốt, một cảm giác rờn rợn ập đến với tôi. Đôi mắt đó, gương mặt đó vẫn là chính tôi thôi, nhưng thật lạ lẫm và… đáng sợ. Tôi nhanh chóng chạy ra ngoài, cầm theo cọ vẽ.

Khi trở về lớp học, tôi bảo Q. nhanh chóng dọn đồ đạc để đi về mà không dám nói nó biết chuyện tôi đã gặp. Q. vẫn đứng lại đó, vẽ tiếp phần còn lại.

“Xong cái này về liền,” Q. trả lời.

Nếu là tôi trong trạng thái bình thường, tôi sẽ ở lại vẽ với nó, nhưng sống lưng tôi vẫn còn lành lạnh.

“Mai làm tiếp, về nhanh đi mà,” tôi nài nỉ.

Q. cuối cùng cũng chịu buông bỏ.

Trong lúc thu dọn đồ đạc, tôi nhận ra cây cọ vẽ màu đen đã mất tích. Tôi vô cùng lo sợ vì cho rằng ban nãy, tôi đã “gom” sót lại nó, và bây giờ, nó chỉ có thể nằm trên bồn rửa tay trong nhà vệ sinh. Rồi tôi bảo Q., cố cầu xin, van nài nó hãy vào nhà vệ sinh nữ và lấy cọ thay tôi. Sau một lúc lâu, nó đồng ý, giọng điệu hơi hậm hực.

Nhưng trong lúc nó đi, tôi đã tìm ra chiếc cọ vẽ màu đen đó, nó nằm lẫn lộn với bốn chiếc còn lại. Nghĩa là, tôi đã gom hết cọ.

Thế mà Q. quay lại với cây cọ màu đen trên tay.

“Nè bà nội,” nó ném chiếc cọ lên bàn.

Tôi tròn mắt nhìn chiếc cọ “mới” đó, rồi đưa cho Q. xem chiếc mà tôi vừa tìm được. Cả hai hoàn toàn trùng khớp, từ vết màu acrylic không rửa được, đến chỗ lông cọ hơi ngả đen. Tôi và Q., hai đứa nhìn nhau mà không nói được câu nào. Rồi chúng tôi im lặng, nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc để về nhà. Chúng tôi cất cọ và màu vào một hộp thiếc, để trong ngăn bàn tôi. Rồi khi rời đi, Q. khóa cửa lớp, tôi có nhìn lại chỗ ngồi của mình, bất giác mà mí mắt khẽ giật.

Sáng hôm sau, chúng tôi là hai người vào lớp sớm nhất. Tôi kiểm tra lại hộp họa cụ. Tại sao chỉ còn một chiếc cọ màu đen? Hôm qua chúng tôi đã thấy tận hai chiếc, thậm chí còn cầm lên và so sánh chúng với nhau. Vậy tại sao bây giờ, trong hộp chỉ còn duy nhất một chiếc?

Jigsaw 4 (Saw IV) là phần phim tiếp tục chuỗi kinh dị về ông trùm bẫy chết người Jigsaw (John Kramer), dù ổng đã chết nh...
16/12/2024

Jigsaw 4 (Saw IV) là phần phim tiếp tục chuỗi kinh dị về ông trùm bẫy chết người Jigsaw (John Kramer), dù ổng đã chết nhưng trò chơi vẫn không dừng lại. Phim này đúng kiểu "mày tưởng vậy là xong á? Chưa đâu!", và plot twist cuối làm người xem "ú oà" vì bị dắt mũi từ đầu tới cuối.

---

Mở đầu:

Phim bắt đầu gây sốc với cảnh mổ xác Jigsaw. Trong bụng ổng, bác sĩ lôi ra một cái băng cassette. Bật lên nghe thì giọng Jigsaw lạnh tanh: "Trò chơi chưa kết thúc. Tao chết nhưng tao còn kế hoạch". =)))))

Sau đó, phim xoay qua Thanh tra Rigg, một cảnh sát tốt bụng nhưng lại bị "bệnh nghề nghiệp" – lúc nào cũng muốn cứu người, bất kể là ai. Mấy tay này bị Jigsaw "soi" liền vì tính đó là điểm yếu, nên lần này ổng cho Rigg làm nhân vật chính của trò chơi.

---

Trò chơi chết người:

Rigg bị ép tham gia một loạt thử thách "không cứu thì không đành, mà cứu là tự hại mình". Tất cả bẫy đều xoay quanh việc ép Rigg phải học cách "đừng can thiệp chuyện không phải của mình". Nhưng mà nói dễ, làm khó.

1. Bẫy đầu tiên: Rigg phải đối mặt với một cô gái bị hành hạ. Nhưng thay vì lao vào cứu như bản năng, anh phải để cô tự giải thoát. Jigsaw muốn dạy rằng: “Muốn sống thì phải tự cứu mình.”

2. Tiếp theo: Rigg gặp một gã buôn người khốn nạn. Lần này, anh phải đặt ra câu hỏi: “Thằng này có đáng để cứu không?” Jigsaw muốn ép Rigg học cách chọn lọc, không phải ai cũng đáng giá.

3. Đỉnh điểm: Rigg đối mặt với một thằng bạo hành gia đình. Anh phải đặt lòng tốt lên bàn cân, vì cứu nó có khi là sai lầm.

---

Quá khứ của Jigsaw:

Song song với trò chơi của Rigg, phim tua ngược lại quá khứ của Jigsaw, giải thích vì sao ông ta thành kẻ sát nhân. Hóa ra, John từng là người đàn ông bình thường, yêu thương gia đình. Nhưng sau khi mất đứa con vì tai nạn, rồi bị phản bội, ông trở thành "thầy giáo" với phương pháp dạy học kinh dị.

---

Cú twist:

Rigg cuối cùng cũng mò được tới phòng nơi Eric Matthews (một thanh tra khác, bị bắt từ mấy phần trước) đang bị giam. Nhưng twist là đây:

Rigg tưởng phải xông vào cứu Eric, nhưng Jigsaw đã tính trước. Hành động của Rigg khiến Eric chết.

BÙM! Lúc này, Hoffman, đồng đội của Rigg, lộ diện là tay sai mới của Jigsaw. Hắn ung dung bỏ đi, để Rigg nhận ra mình chỉ là con cờ.

---

Kết thúc:

Phim khép lại đúng kiểu "chưa kịp thở". Rigg thua cuộc, Strahm (một đặc vụ FBI) bị kẹt trong căn phòng kín, chuẩn bị đối mặt bẫy mới. Hoffman? Hắn đã ra ngoài, tiếp tục kế hoạch điên rồ của Jigsaw.

---

Đánh giá:

Phần này không chỉ máu me mà còn tâm lý, xoáy sâu vào câu hỏi: "Ai đáng được cứu, ai không?" Cốt truyện lắt léo, twist cuối thì bóp não đúng kiểu "số phận an bài từ đầu". Xem xong đảm bảo ám ảnh, nhất là đoạn Rigg nhận ra mình "quá tốt nên hại chính mình".

"Lavender và những tư liệu khác"

Bẫy số 3: Bẫy Ghế KhoanMô tả: Nạn nhân bị gắn vào một chiếc ghế kim loại, hai mũi khoan sắc nhọn đang từ từ tiến vào cổ....
27/11/2024

Bẫy số 3: Bẫy Ghế Khoan
Mô tả: Nạn nhân bị gắn vào một chiếc ghế kim loại, hai mũi khoan sắc nhọn đang từ từ tiến vào cổ. Người đó không thể cử động được, chỉ còn biết nhìn vào những mũi khoan đang dần đến gần. Thanh tra Sing phải tìm ra chìa khóa trong hộp để cứu người này, nhưng chiếc hộp lại rất khó mở, và thời gian thì đang đếm ngược. Nếu không kịp, người đàn ông sẽ mất mạng.

Jigsaw nói gì?
“Có tỉnh lại chưa, Jeff? Chắc tôi phải tìm thuốc an thần mạnh hơn mới được. Đừng khóc, tôi đang tặng cho ông một cơ hội sống. Ông là thí nghiệm cho một thứ mạnh mẽ hơn chính ông.”
Giọng của Jigsaw vang lên qua loa, lạnh lùng và tràn ngập sự thách thức.

“Bây giờ ông sẽ phải lựa chọn. Trong vòng 20 giây, cuộc sống của người này sẽ kết thúc. Chiếc chìa khóa để cứu ông ta nằm trong cái hộp đó. Thời gian không còn nhiều đâu. Cái gì quan trọng hơn với ông, Thanh tra? Bắt tôi hay cứu người?”

Thanh tra Sing nhìn sang người đàn ông đang hoảng loạn, cảm thấy tâm trí mình rối bời. Anh phải cứu anh ta, nhưng chỉ còn một vài giây nữa thôi. Anh nhìn hộp chìa khóa nhưng không biết phải làm sao. Cảm giác gấp gáp khiến anh gần như không thể thở nổi.

Giọng của Jigsaw lại vang lên, như thể đang quan sát mọi thứ:
“Chúc may mắn, Thanh tra. Đây là sự lựa chọn cuối cùng của ông. Mỗi quyết định của ông sẽ có hậu quả, giống như những gì tôi đã trải qua.”

Nạn nhân hoảng loạn, cổ họng nghẹn lại trong nỗi sợ hãi, và Thanh tra Sing hiểu rằng mỗi giây đều có thể là sự sống hay cái chết. Anh phải quyết định, dù biết rằng quyết định nào cũng có thể là một cái giá quá đắt.

"Lavender và những tư liệu khác"

Chắc hẳn, những tín đồ cuồng kinh dị đều biết đến jigsaw ? Thế, để tôi tóm tắt 1 trong số những bẫy của ông ta nhé ?Do y...
25/11/2024

Chắc hẳn, những tín đồ cuồng kinh dị đều biết đến jigsaw ?
Thế, để tôi tóm tắt 1 trong số những bẫy của ông ta nhé ?
Do you wanna play a game ?

Bẫy số 1: Bẫy dây kẽm G*i
Mô tả: Nạn nhân tỉnh dậy thấy mình trần truồng trong tầng hầm tối tăm, xung quanh là 1 mớ dây thép g*i kết lại với nhau.
Nạn nhân phải đi qua hàng rào khắc nghiệt này để tìm được lối ra, trước khi thời gian kết thúc. (Cửa tầng hầm mở ra sẽ đồng thời khởi động đồng hồ bấm giờ.)

Jigsaw nói gì?
"Xin chào Paul. Ông là 1 con người khỏe mạnh, hăng hái, và khá giả. Vậy mà tháng trước, ông lại tự cứa 1 sợi dây kẽm g*i vào cổ tay mình. Lúc đó ông thực sự muốn chết, hay chỉ hòng gây chú ý? Đêm nay, ông sẽ trả lời tôi.
Nếu không còn muốn sống, hãy đứng yên. Còn nếu muốn sống, ông sẽ lại phải cứa chính mình thêm lần nữa. Đống dây kẽm có tạo 1 đường dẫn đến cửa ra.
Nhưng hãy nhanh lên, đồng hồ chạy hết 3 phút,' cánh cửa sẽ sập xuống, và căn phòng này sẽ biến thành mồ chôn. Bao nhiêu máu ông dám đổ ra để nắm lấy cơ hội sống sót, Paul?".

"Lavender"

OKAMURO - Phần 2      Đọc xong câu chuyện, tôi bỗng dưng thấy sợ và nảy ra ý tưởng là sẽ ghi tên “nó” vào giấy note, dán...
18/11/2024

OKAMURO - Phần 2

Đọc xong câu chuyện, tôi bỗng dưng thấy sợ và nảy ra ý tưởng là sẽ ghi tên “nó” vào giấy note, dán lên đầu giường của mình. Tuy thế, cả đêm tôi chẳng thể ngủ được, tôi cứ sợ “nó” sẽ đến tìm tôi, lỡ đâu “nó” sẽ gõ cửa tủ quần áo thì sao?

Khoảng một giờ sáng, tôi nghe thấy ba tiếng gõ đều đều: “Cốc… cốc… cốc…” xuất phát từ phía cửa sổ.

Tôi ngay lập tức niệm trong đầu: “Okamuro, Okamuro.”

Sau đó, chẳng còn tiếng gõ nào nữa, nhưng tôi vẫn không dám ngủ vì tâm niệm: “Chẳng lẽ chỉ có vậy thôi? Có khi nào nó quay lại không?”

Sự việc này đã ám ảnh tôi hơn bốn tháng sau đó. Tôi không dám ngủ một mình, tờ note đề tên "nó" thì được để nguyên trên đầu giường. Nhiều lần, tôi cứ nghe thấy tiếng "lạch cạch" nào trong đêm cũng rất sợ, thậm chí là sợ cả tiếng kim đồng hồ chạy "tí tách".

Đã nhiều năm sau sự kiện đó, tôi mới dám kể cho bạn đọc nghe. Sau đây, tôi xin phép lý giải “lời nguyền” trên với góc nhìn của Tâm lý học, bởi tôi là một người theo chủ nghĩa duy vật.

Đầu tiên, về bản chất của Okamuro. Đây là một Truyền thuyết Đô thị được truyền miệng trong giới trẻ Nhật đầu những năm 2000. Cái tên “Okamuro” được đặt dựa trên “Okamura” – một tên khá hiếm của người Nhật – mang ý nghĩa là “Ngôi làng trên đồi” hoặc “Làng ở sườn núi”. Lý do chữ “ra” bị biến tấu thành “ro” là để người đọc khó nhớ được tên hơn.

Thứ hai, giữa truyền thuyết gốc và câu chuyện mà người dùng Reddit chia sẻ có rất nhiều lỗ hổng về logic. Nguyên văn của câu chuyện còn có chi tiết: “Bạn phải nhắm mắt khi đọc tên”, vậy có thể suy ra rằng nếu không làm theo, bạn đã thất bại và lời nguyền vẫn còn đó. Tuy nhiên, X không hề nhắm mắt, cô ta chỉ trùm chăn lên và còn mở ti hí để nhìn. Kể cả anh chàng trong câu chuyện X đọc cũng thế, không đề cập đến việc nhắm mắt. Suy ra, khả năng những câu chuyện trên là bịa đặt rất cao.

Vậy tại sao tôi nghe được tiếng gõ cửa?

Để lý giải câu hỏi này, tôi sẽ đưa ra một triệu chứng tâm thần tên “paranoid disorder” hoặc “delusional disorder” nghĩa là “rối loạn hoang tưởng”. Nguyên nhân mắc phải triệu chứng này có thể đến từ chủ quan lẫn khách quan. Về chủ quan, paranoid có thể di truyền từ bố mẹ sang con. Về khách quan, môi trường sống có thể ảnh hưởng đến con người, khiến họ mắc phải paranoid mà không hề hay biết do nó không nghiêm trọng trong giai đoạn đầu. Ở đây, việc nghe thấy tiếng gõ cửa kể trên là do nguyên nhân khách quan – câu chuyện gây ám ảnh tinh thần người đọc. Khi đọc xong câu chuyện, tâm lý tôi tự mình thừa nhận rằng “lời nguyền” đã được kích hoạt, dẫn đến việc não bộ tự bịa đặt ra các chi tiết liên quan như tiếng gõ cửa (mức độ nhẹ), hay thậm chí là hình ảnh của “Okamuro” (mức độ nặng). Não bộ sẽ tự giải phóng khi mức độ căng thẳng lên đến đỉnh điểm bằng cách tự phát ra âm thanh là tiếng gõ cửa, và câu lệnh để an ủi chính mình là tên của “nó” – Okamuro.

Vậy nên, không chỉ môi trường sống, mà chính “khủng hoảng/ ám ảnh tâm lý” cũng có thể gây nên chứng hoang tưởng tạm thời. Như khi bạn xem xong một bộ phim kinh dị, bạn thường không dám đi vệ sinh, sợ bóng tối vì nghĩ rằng có “ma” trong đó đều là do paranoid tạm thời.

Qua bài viết này, tôi hy vọng mình có thể an ủi được bạn đọc nếu bạn đã trải qua những câu chuyện tâm linh mang yếu tố “mập mờ” — không rõ ràng, không thực sự nhìn thấy được. Còn nếu đó là thật vì bạn thực sự nhìn thấy, nghe thấy và chạm vào được “họ”, tôi rất hoan hỉ nếu được nghe chia sẻ của bạn. Sắp tới, K. sẽ chia sẻ với bạn đọc cách vượt qua paranoid, và có thể là các triệu chứng tâm thần khác như trầm cảm, rối loạn lo âu. Mong bạn đọc sẽ ủng hộ K. và Hội.

K.

_________________________________________________
Xin chào, tôi là K. – người sẽ đồng hành cùng bạn đọc của Hội Creepypasta Việt Nam.

Về cái tên K., nó là Kristine trong một bài hát của band nhạc Cigarette After S (tôi không viết nguyên tên vì sợ bị report), cũng là tên đệm của tôi – Kiều. Xin bạn đọc hãy thông cảm vì K. không muốn công khai quá nhiều thông tin cá nhân. Tất cả những gì K. có thể chia sẻ về bản thân là tôi rất yêu thích tìm hiểu về thế giới tâm linh, văn hóa, tôn giáo và tín ngưỡng của mỗi dân tộc, quốc gia trên khắp thế giới. Vậy nên, nếu bạn đọc có cùng sở thích với K., hãy liên hệ với trang Hội Creepypasta Việt Nam, nhập mã “K. 505” để tôi biết rằng bạn đang tìm tôi.

Sắp tới, K. sẽ cố gắng viết thêm thật nhiều bài chia sẻ về những trải nghiệm của bản thân, có thể là phân tích phim ảnh thuộc thể loại kinh dị,... (nếu đủ thời gian). Hãy đón chờ những bài đăng tiếp theo của K. và Hội nhé.

Chúc bạn đọc có một buổi tối vui vẻ,
Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn.
K.

“Nghe tên nó rồi thì đừng hối hận.” Đó là lời cảnh cáo mà tôi nhận được khi đọc một bài viết của tài khoản tên X trên Re...
17/11/2024

“Nghe tên nó rồi thì đừng hối hận.” Đó là lời cảnh cáo mà tôi nhận được khi đọc một bài viết của tài khoản tên X trên Reddit. Bài viết kể về một truyền thuyết đô thị Nhật không có tên, vì bất cứ ai biết được “bí danh” của nó, lời nguyền sẽ được kích hoạt.

“Chắc là hù dọa con nít,” tôi chẹp miệng, vẫn cứng đầu lướt xuống để đọc thêm.

Bên dưới vẫn là nhiều câu cảnh báo của người đăng tải: “Xin đừng tò mò, bạn sẽ hối hận”, “Nó sẽ đến tìm bạn”,... nhưng than ôi, còn chuyện gì có thể khiến một cô gái mười sáu hối hận hơn là bị điểm kém môn Toán do không học bài? Tôi cười khẩy, bỏ qua đoạn cảnh báo kia và tiếp tục đọc.

Tôi không còn nhớ chính xác từng câu từ của bài viết vì chuyện đã xảy ra cách đây nhiều năm, nhưng tôi sẽ cố diễn giải chi tiết và dễ hiểu nhất cho các bạn đọc thân mến.

“Lúc ấy là buổi tối, khoảng hai giờ sáng, X không ngủ được nên đã lấy sách đọc. Quyển X đọc tên “Tuyển tập những Truyền thuyết Đô thị Nhật Bản”, lật ngẫu nhiên một trang, cô nhìn thấy một chương khá thú vị – “Lời nguyền trong cái tên”. Mở đầu là những dòng cảnh báo như: “Đừng đọc nếu yếu tim.” được viết một cách sơ sài và nửa chừng. “Thật cẩu thả,” X phê bình người viết. Rồi cô tiếp tục đọc mà đinh ninh trong lòng rằng: “Đây chỉ là trò hù dọa trẻ con.”

Thật vậy, câu chuyện chẳng có gì ngoài viết ra cách kích hoạt lời nguyền và để một “câu thần chú” ở cuối trang. Nó viết rằng lời nguyền sẽ được kích hoạt khi bạn biết được tên nó. Nghĩa là không cần đọc, chẳng phải nghe, bằng một phương thức nào đó bạn vô tình biết được cái tên này, “nó” sẽ đến tìm bạn vào một đêm bất kỳ. Đầu tiên, bạn sẽ nghe được tiếng gõ cửa, có khi dồn dập, có khi từ tốn. Có nhiều trường hợp bị gõ cửa liên tục trong một tiếng đồng hồ, số khác lại chỉ nghe hai ba tiếng ngắt quãng đến gần sáng. Tuy nhiên, tất cả đều sẽ ch.ết sau khi “nó” đã chán chường với trò chơi “khách ghé thăm nhà” này. Cách duy nhất để hóa giải lời nguyền là bạn phải đọc đúng tên “nó”, nhưng phải theo cách “nó” thích và phải nhắm mắt. Có nhiều người không nhớ được tên “nó” và được tìm thấy là đã ch.ết hoặc hóa đi.ên vào hôm sau. Còn những người nhớ được thì bị ám ảnh đến mức không thể ngủ một mình. Lý do là “nó” rất thích chơi đùa với nạn nhân, nói đúng là “tra tấn tâm lý” họ. Một người chia sẻ rằng anh ta nghe được tiếng gõ cửa sau hai tuần biết tên “nó”, vào khoảng nửa đêm. “Nó” gõ cửa liên tục và dồn dập, đến nỗi chốt cửa của anh ta gần như b**g ra. Anh ta cố gắng đọc tên “nó” lớn nhất có thể và liên tục như đang niệm kinh, nhưng tiếng gõ cửa vẫn không dừng lại mà càng ngày càng to hơn. Trong hơn một tiếng đồng hồ, anh ta cứ hoảng loạn đọc tên “nó” đến khi ngất xỉu vì sợ hãi. Thật may là anh ta không ch.ết. Điều này có nghĩa là chỉ cần bạn đọc được tên “nó”, lời nguyền đã được hóa giải, chỉ là “nó” thích hà.nh hạ nạn nhân thôi. Vậy nên, mấu chốt là bạn phải nhớ được tên “nó”. Nhưng “nó” không ngốc nghếch như bạn nghĩ đâu. “Nó” sẽ đợi đến khi bạn đã quên rồi mới đến thăm bạn.

Đây là tên của “nó”, hãy cố nhớ đến khi bạn nghe được tiếng gõ cửa.

“OKAMURO”

Chúc may mắn.

Đọc đến đây, X cảm thấy câu chuyện thật vớ vẩn. Cô tắt đèn định đi ngủ. Trong đêm, X đang lim dim thì nghe được bốn tiếng gõ cửa. Đợi đã, nó không đến từ cửa phòng cô, cũng chẳng đến từ cửa sổ, nó rất gần, rất gần…

X cố trấn an rằng cô đã nghe nhầm do quá buồn ngủ, cô lại lần nữa nhắm mắt, đắp chăn lên người.

“Cốc… cốc… cốc… cốc,” bốn tiếng gõ lại vang lên lần nữa, cách nhau khoảng một giây.

Trong cơn buồn ngủ, X lén liếc mắt quanh phòng để rồi nhận ra rằng: có một bóng đen to lớn đang đứng sau cửa kính mờ của phòng tắm. Nó trông như một chiếc đầu khổng lồ với râu tóc lởm chởm, không có tay chân, đang gõ lên cửa bằng cách đập trán của mình lên đó.

Lần nữa, bốn tiếng gõ lại vang lên: “Cốc… cốc… cốc… cốc.”

Bây giờ, X bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Cô trốn vào trong chăn, cố nhớ ra cái tên mà mình đã đọc. Gì nhỉ? Tên gì nhỉ? Hình như có bốn chữ, đúng thế, ở cuối trang.

“Cốc… cốc… cốc,” tiếng gõ lặp lại lần thứ ba.

“Okamuro!” X hét lên. “Okamuro… Okamuro…”

“Cốc…” tiếng gõ cuối cùng phát ra, rồi không gian lại im bặt trong nhiều giờ.

X lén mở hé tấm chăn ra, nhìn về phía phòng tắm, “nó” đã đi rồi. Vậy là “nó” không muốn chơi đùa với cô, và có lẽ nó sẽ không quay lại nữa, X hy vọng là thế.”

K.

Còn tiếp…

____________________________________
Xin chào, tôi là K. – người sẽ đồng hành cùng bạn đọc của Hội Creepypasta Việt Nam.

Về cái tên K., nó là Kristine trong một bài hát của band nhạc Cigarette After S (tôi không viết nguyên tên vì sợ bị report), cũng là tên đệm của tôi – Kiều. Xin bạn đọc hãy thông cảm vì K. không muốn công khai quá nhiều thông tin cá nhân. Tất cả những gì K. có thể chia sẻ về bản thân là tôi rất yêu thích tìm hiểu về thế giới tâm linh, văn hóa, tôn giáo và tín ngưỡng của mỗi dân tộc, quốc gia trên khắp thế giới. Vậy nên, nếu bạn đọc có cùng sở thích với K., hãy liên hệ với trang Hội Creepypasta Việt Nam, nhập mã “K. 505” để tôi biết rằng bạn đang tìm tôi.

Sắp tới, K. sẽ cố gắng viết thêm thật nhiều bài chia sẻ về những trải nghiệm của bản thân, có thể là phân tích phim ảnh thuộc thể loại kinh dị,... (nếu đủ thời gian). Hãy đón chờ những bài đăng tiếp theo của K. và Hội nhé.

Chúc bạn đọc có một buổi tối vui vẻ,
Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn.
K.

Address

Ho Chi Minh City
760000

Telephone

+84782904919

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Hội Creepypasta Việt Nam posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share