
23/08/2025
Nhiều bậc cha mẹ ngày nay đang rơi vào một cảm giác quen thuộc: con ngày càng bướng bỉnh, mê game, học hành chểnh mảng, nói mãi không nghe, dặn tới dặn lui vẫn quên. Càng kỳ vọng, càng thất vọng. Càng dạy, càng nản. Và rồi, không ít người kết luận: “Con hư rồi. Không hiểu sao càng lớn càng khó dạy.”
Nhưng thật ra, vấn đề không nằm ở đứa trẻ – mà nằm ở cách người lớn đang nhìn nhận sự phát triển của con.
Trẻ con, nhất là trong độ tuổi 9–15, đang bước vào giai đoạn chuyển mình mạnh mẽ. Chúng bắt đầu có suy nghĩ riêng, có thế giới riêng, có thứ khiến chúng say mê hơn lời nhắc nhở của cha mẹ – như game, bạn bè, video, hoặc đơn giản là cảm giác được “thoát khỏi kiểm soát”. Điều này không có nghĩa là chúng hư. Nó chỉ có nghĩa là chúng đang lớn lên.
Người lớn thường quen với lối suy nghĩ: “Biết đúng thì phải làm. Có trách nhiệm thì phải tự giác. Được nhắc nhở rồi thì không được lặp lại.” Nhưng não bộ của trẻ, đặc biệt là vùng kiểm soát hành vi và lý trí, còn lâu mới phát triển hoàn thiện. Chúng chưa thể suy nghĩ hệ quả xa, chưa thể lên kế hoạch dài hạn, chưa thể điều chỉnh cảm xúc ổn định. Nếu không hiểu điều này, cha mẹ sẽ rất dễ rơi vào trạng thái nổi giận, trách móc, rồi tìm cách cấm đoán – mà kết quả thì… chẳng đi tới đâu.
Đặc biệt, trong thời đại kỹ thuật số, các trò chơi điện tử, ứng dụng mạng xã hội, video ngắn... được thiết kế để giữ người dùng càng lâu càng tốt. Chúng liên tục cung cấp phần thưởng nhỏ, cảm giác “lên cấp”, những kích thích khiến trẻ bị cuốn vào. Trong khi đó, học hành lại khô khan, ít động lực, và đi kèm nhiều áp lực. Trẻ chọn game thay vì bài vở, không phải vì lười, mà vì hệ thống phần thưởng và trải nghiệm đang nghiêng hẳn về một phía.
Paul Graham từng nói: thay vì đổ lỗi cho từng hành vi nhỏ, hãy nhìn vào hệ thống mà chúng đang hoạt động bên trong. Và trong chuyện dạy con, “hệ thống” chính là cách người lớn thiết lập kỳ vọng. Nếu ta cứ mong con sẽ tự giác, chín chắn, biết điều, biết thương ba mẹ... như một người trưởng thành, thì ta đang áp một mô hình tư duy chưa phù hợp lên một bộ não chưa kịp hoàn thiện.
Thói quen so sánh – giữa con mình và “con người ta”, giữa hiện tại và “ngày xưa nó ngoan lắm” – chỉ làm tăng thêm áp lực. Một đứa trẻ hôm nay không nghe lời, không có nghĩa là nó thất bại mai sau. Nó chỉ đang trong quá trình học cách sống, cách tự chủ, cách trưởng thành – một quá trình mà chính người lớn cũng phải mất nhiều năm mới vượt qua được.
Giải pháp không nằm ở việc quát mắng hay bỏ mặc. Mà nằm ở việc thiết kế lại môi trường sống, thói quen sinh hoạt, cách giao tiếp và sự đồng hành. Thay vì ra lệnh, hãy hướng dẫn. Thay vì trách móc, hãy quan sát. Thay vì đòi hỏi sự “biết điều”, hãy dạy con cách làm từng điều nhỏ một cách kiên nhẫn.
Dạy con không phải là một cuộc đua. Cũng không phải là một dự án cần hoàn thành đúng hạn. Nó là một hành trình dài – mà trong đó, cả cha mẹ lẫn con cái đều đang học cách trưởng thành cùng nhau.
Vì đôi khi, điều cần sửa đầu tiên không phải là hành vi của trẻ – mà là mô hình kỳ vọng bên trong đầu người lớn.