Ecoblader

Ecoblader Nơi bắt nguồn của những ý tưởng đỡ nổi chết liền

Nhiều bậc cha mẹ ngày nay đang rơi vào một cảm giác quen thuộc: con ngày càng bướng bỉnh, mê game, học hành chểnh mảng, ...
23/08/2025

Nhiều bậc cha mẹ ngày nay đang rơi vào một cảm giác quen thuộc: con ngày càng bướng bỉnh, mê game, học hành chểnh mảng, nói mãi không nghe, dặn tới dặn lui vẫn quên. Càng kỳ vọng, càng thất vọng. Càng dạy, càng nản. Và rồi, không ít người kết luận: “Con hư rồi. Không hiểu sao càng lớn càng khó dạy.”

Nhưng thật ra, vấn đề không nằm ở đứa trẻ – mà nằm ở cách người lớn đang nhìn nhận sự phát triển của con.

Trẻ con, nhất là trong độ tuổi 9–15, đang bước vào giai đoạn chuyển mình mạnh mẽ. Chúng bắt đầu có suy nghĩ riêng, có thế giới riêng, có thứ khiến chúng say mê hơn lời nhắc nhở của cha mẹ – như game, bạn bè, video, hoặc đơn giản là cảm giác được “thoát khỏi kiểm soát”. Điều này không có nghĩa là chúng hư. Nó chỉ có nghĩa là chúng đang lớn lên.

Người lớn thường quen với lối suy nghĩ: “Biết đúng thì phải làm. Có trách nhiệm thì phải tự giác. Được nhắc nhở rồi thì không được lặp lại.” Nhưng não bộ của trẻ, đặc biệt là vùng kiểm soát hành vi và lý trí, còn lâu mới phát triển hoàn thiện. Chúng chưa thể suy nghĩ hệ quả xa, chưa thể lên kế hoạch dài hạn, chưa thể điều chỉnh cảm xúc ổn định. Nếu không hiểu điều này, cha mẹ sẽ rất dễ rơi vào trạng thái nổi giận, trách móc, rồi tìm cách cấm đoán – mà kết quả thì… chẳng đi tới đâu.

Đặc biệt, trong thời đại kỹ thuật số, các trò chơi điện tử, ứng dụng mạng xã hội, video ngắn... được thiết kế để giữ người dùng càng lâu càng tốt. Chúng liên tục cung cấp phần thưởng nhỏ, cảm giác “lên cấp”, những kích thích khiến trẻ bị cuốn vào. Trong khi đó, học hành lại khô khan, ít động lực, và đi kèm nhiều áp lực. Trẻ chọn game thay vì bài vở, không phải vì lười, mà vì hệ thống phần thưởng và trải nghiệm đang nghiêng hẳn về một phía.

Paul Graham từng nói: thay vì đổ lỗi cho từng hành vi nhỏ, hãy nhìn vào hệ thống mà chúng đang hoạt động bên trong. Và trong chuyện dạy con, “hệ thống” chính là cách người lớn thiết lập kỳ vọng. Nếu ta cứ mong con sẽ tự giác, chín chắn, biết điều, biết thương ba mẹ... như một người trưởng thành, thì ta đang áp một mô hình tư duy chưa phù hợp lên một bộ não chưa kịp hoàn thiện.

Thói quen so sánh – giữa con mình và “con người ta”, giữa hiện tại và “ngày xưa nó ngoan lắm” – chỉ làm tăng thêm áp lực. Một đứa trẻ hôm nay không nghe lời, không có nghĩa là nó thất bại mai sau. Nó chỉ đang trong quá trình học cách sống, cách tự chủ, cách trưởng thành – một quá trình mà chính người lớn cũng phải mất nhiều năm mới vượt qua được.

Giải pháp không nằm ở việc quát mắng hay bỏ mặc. Mà nằm ở việc thiết kế lại môi trường sống, thói quen sinh hoạt, cách giao tiếp và sự đồng hành. Thay vì ra lệnh, hãy hướng dẫn. Thay vì trách móc, hãy quan sát. Thay vì đòi hỏi sự “biết điều”, hãy dạy con cách làm từng điều nhỏ một cách kiên nhẫn.

Dạy con không phải là một cuộc đua. Cũng không phải là một dự án cần hoàn thành đúng hạn. Nó là một hành trình dài – mà trong đó, cả cha mẹ lẫn con cái đều đang học cách trưởng thành cùng nhau.

Vì đôi khi, điều cần sửa đầu tiên không phải là hành vi của trẻ – mà là mô hình kỳ vọng bên trong đầu người lớn.

Có những công việc không thuộc điều ta thích, không phải thứ ta giỏi, và cũng chẳng tạo ra thu nhập đáng kể – nhưng vẫn ...
22/08/2025

Có những công việc không thuộc điều ta thích, không phải thứ ta giỏi, và cũng chẳng tạo ra thu nhập đáng kể – nhưng vẫn tồn tại như một thực tế phổ biến. Điều này không nhất thiết phản ánh sự lười biếng hay kém năng lực, mà phần lớn bắt nguồn từ cách con người ra quyết định nghề nghiệp: không dựa trên chiến lược dài hạn, mà dựa trên nhu cầu ngắn hạn. Khi cần tiền, họ chọn công việc đang có. Khi cần ổn định, họ giữ lại lựa chọn đó. Qua thời gian, quyết định tạm thời trở thành định mệnh lâu dài.

Trong lý thuyết Ikigai, người ta nói về điểm giao giữa ba yếu tố: đam mê, năng lực và thu nhập. Nhưng thực tế cho thấy, đa số bắt đầu từ bên ngoài cả ba vòng. Không có gì sai với việc bắt đầu sai. Vấn đề là không có hệ thống nào giúp họ đánh giá lại và điều chỉnh. Thay vì xem sự nghiệp là chuỗi thử nghiệm – nơi sai lầm là một phần tự nhiên – nhiều người xem công việc đầu tiên như một cam kết trọn đời. Họ mặc định rằng “mình không thể đổi ngành”, “đã lớn tuổi rồi”, hoặc “ai cũng vậy thôi”, rồi tiếp tục duy trì trạng thái bất cân xứng ấy trong nhiều năm.

Tư duy này mâu thuẫn trực tiếp với logic phát triển. Trong bất kỳ hệ thống tối ưu hóa nào, phản hồi từ thực tế phải dẫn đến điều chỉnh. Nếu công việc không mang lại giá trị về cảm xúc, năng lực, lẫn tài chính – thì việc tiếp tục không có cơ sở hợp lý. Sự trì hoãn thay đổi thường không dựa trên dữ liệu, mà dựa trên nỗi sợ không được định nghĩa rõ ràng. Hệ quả là người ta duy trì một trạng thái phi lý nhưng quen thuộc – chỉ vì nó không đủ tệ để buộc họ phải dừng lại.

Paul Graham từng lập luận rằng định hướng nghề nghiệp nên được xem như một chuỗi thử nghiệm có mục tiêu. Mỗi bước đi sai cung cấp dữ liệu để bạn điều chỉnh chiến lược. Theo tư duy này, thay vì chờ “tìm thấy đam mê”, bạn cần chủ động kiểm chứng các khả năng – xem mình có thể giỏi điều gì, có thể thích điều gì, và có thể kiếm tiền từ đâu. Điều này không đòi hỏi một cú nhảy lớn, mà là chuỗi điều chỉnh nhỏ nhưng nhất quán.

Ví dụ, nếu đang làm việc trong một ngành không phù hợp, bước đầu tiên có thể là thử nghiệm kỹ năng mới ngoài giờ. Hoặc tìm cơ hội trong chính công việc hiện tại để rèn lại một năng lực bị bỏ quên. Mục tiêu không phải là “thoát” ngay lập tức, mà là dịch chuyển từng bước để các vòng tròn trong mô hình Ikigai bắt đầu giao nhau. Đó là cách tiếp cận theo nguyên tắc hệ thống – không cảm tính, không phiêu lưu, nhưng có lộ trình và dữ kiện để đánh giá.

Về bản chất, không có gì sai khi bắt đầu từ một công việc không hoàn hảo. Nhưng nếu bạn không đánh giá lại định kỳ, không đo lường giá trị tạo ra và không điều chỉnh, thì chính bạn đang vận hành ngược lại với nguyên tắc học hỏi. Và trong một thế giới thay đổi nhanh chóng, giữ nguyên lựa chọn cũ không phải là sự ổn định – mà là rủi ro bị tụt lại.

Vì cuối cùng, ở lại lâu trong cái sai chính là cách tốt nhất để từ bỏ quyền chọn của chính mình.

Trong tiếng Việt, ta chỉ có một từ “người kinh doanh”. Nhưng trong tiếng Anh, có hai từ tách biệt: businessman và entrep...
21/08/2025

Trong tiếng Việt, ta chỉ có một từ “người kinh doanh”. Nhưng trong tiếng Anh, có hai từ tách biệt: businessman và entrepreneur. Sự khác biệt không chỉ nằm ở cách dùng từ, mà còn phản ánh hai lối tư duy gần như trái ngược.

Từ businessman là một ghép từ đơn giản: business – xuất phát từ tiếng Anh cổ bisignis, nghĩa là “sự bận rộn”, “công việc thường nhật”, sau này mở rộng thành “buôn bán”; và man – người. Gộp lại, businessman là “người bận rộn với việc làm ăn”, tức người tham gia và vận hành các hoạt động thương mại để kiếm lời. Từ này phổ biến từ thế kỷ 19, gắn liền với thời kỳ công nghiệp hóa ở Anh – Mỹ, khi thương mại được chuẩn hóa thành hệ thống.

Họ không tạo ra thị trường mới, mà bước vào hệ thống đã có và tìm cách tối ưu nó. Họ mua rẻ – bán đắt, mở nhà máy – thuê nhân công, cắt chi phí – tăng hiệu quả. Họ giỏi chơi trong luật chơi đã được thiết lập.

Còn entrepreneur là từ mượn từ tiếng Pháp. Gốc của nó là entreprendre – nghĩa là “dấn thân vào một việc gì đó”. Trong bối cảnh kinh doanh, nó miêu tả người chủ động mở lối, người nhìn thấy một cơ hội chưa thành hình và biến nó thành hiện thực. Từ này du nhập vào tiếng Anh từ thế kỷ 18, ban đầu dùng để chỉ những người thực hiện các dự án táo bạo, sau đó trở thành biểu tượng cho sự đổi mới.

Nếu businessman là người lái xe trên con đường đã có, thì entrepreneur là kẻ nhìn vào khoảng đất hoang và hỏi: “Liệu mình có thể bay qua không?” Họ không vận hành cái cũ. Họ phá bỏ nó, hoặc xây một con đường khác hoàn toàn.

Một người mở tiệm ăn, thuê đầu bếp, quản lý nguyên liệu, tối ưu lợi nhuận – đó là businessman. Người nghĩ ra mô hình nhà hàng không bếp, chỉ giao online qua app, dùng AI để chọn món theo tâm trạng khách – đó là entrepreneur.

Sự nhầm lẫn thường đến từ vẻ bề ngoài. Cả hai đều có công ty. Cả hai đều kiếm được tiền. Nhưng một người làm tốt cái đã có, người kia thì tạo ra điều chưa ai nghĩ tới. Giữa họ là một khoảng cách của tư duy, không phải chức danh.

Paul Graham từng viết: những người khởi nghiệp thực sự không bắt đầu bằng câu hỏi “Làm sao để giàu?”, mà là “Sao cái này vẫn tệ đến thế?”. Entrepreneur thường bắt đầu từ một cảm giác bất mãn – với một sản phẩm, một quy trình, một thực tại mà họ cho là phi lý. Họ không thể chịu đựng sự dở hơi đó, và họ hành động.

Ngược lại, businessman không cần cảm xúc đó. Họ cần thị trường đủ lớn, mô hình có sẵn, con số rõ ràng. Họ biết cách vận hành một cỗ máy có sẵn, làm nó chạy nhanh hơn, trơn tru hơn, có lời hơn.

Điều đó không sai. Thế giới cần cả hai kiểu người. Nhưng nếu bạn chọn nhầm vai trò, bạn sẽ rơi vào mâu thuẫn. Nếu bạn làm việc như một businessman mà kỳ vọng kết quả như entrepreneur, bạn sẽ thất vọng. Và nếu bạn là một entrepreneur trong tâm hồn, nhưng suốt ngày tối ưu hóa thứ đã lỗi thời, bạn sẽ kiệt quệ.

Câu hỏi đơn giản nhất là: bạn đang làm theo mô hình cũ, hay đang thiết kế một mô hình hoàn toàn mới? Một người muốn làm tốt hơn điều đã quen thuộc, hay một người không chịu nổi điều quen thuộc đó nữa?

Cả hai con đường đều có giá trị. Nhưng bạn cần biết mình đang đi con đường nào, vì phần thưởng và cái giá của mỗi bên là rất khác nhau.

Trong quá khứ, hầu hết các giao dịch mua bán bắt đầu từ một nhu cầu rõ ràng. Người mua cần thứ gì đó – họ chủ động đi tì...
21/08/2025

Trong quá khứ, hầu hết các giao dịch mua bán bắt đầu từ một nhu cầu rõ ràng. Người mua cần thứ gì đó – họ chủ động đi tìm – và gặp người bán. Vai trò của người bán lúc này khá đơn giản: cung cấp thông tin, tư vấn phù hợp, và nếu mọi thứ ổn, khách sẽ mua. Tức là toàn bộ quá trình đều bắt nguồn từ một điểm xuất phát hợp lý: có nhu cầu trước, rồi mới hành động.

Cho đến khi hành vi tiêu dùng chuyển dịch mạnh mẽ sang môi trường online – mọi thứ bắt đầu thay đổi.

Trên các nền tảng hiện nay, đặc biệt là mạng xã hội tích hợp thương mại (như TikTok), một tỷ lệ lớn đơn hàng không còn bắt nguồn từ nhu cầu chủ động. Khách hàng không lên mạng để mua. Họ chỉ đang lướt, xem cho vui, và trong dòng thông tin ấy – một món đồ bất ngờ xuất hiện và lọt vào vùng chú ý. Một phần trong họ phản ứng: “Ồ, cái này nhìn hay đấy” – thế là họ mua.

Tức là có một sự đảo chiều âm thầm nhưng quan trọng: hành vi xảy ra trước, nhu cầu hình thành sau.

Không phải là khách hàng biết rõ họ cần gì. Mà là họ tiếp xúc với một thứ họ chưa từng nghĩ đến, rồi nảy sinh nhu cầu bất chợt. Điều này không còn là cá biệt, mà là xu hướng phổ biến.

Tất nhiên – vẫn còn một nhóm khách hàng hành xử như cũ. Họ có nhu cầu cụ thể, họ tìm kiếm sản phẩm rõ ràng, họ đọc kỹ, so sánh giá, cân nhắc tính năng. Đây là nhóm có quyết định mua dựa trên lý trí và có mục tiêu.

Nhưng song song đó là nhóm thứ hai – đông hơn, hành động nhanh hơn – mua sắm trong trạng thái không thật sự có nhu cầu rõ ràng. Họ bị ảnh hưởng bởi cảm xúc tức thời, bởi môi trường xung quanh, bởi dòng nội dung đang xem. Họ không “cần”, nhưng vẫn có thể “muốn”. Và “muốn” trong vài giây đó là đủ để xảy ra một giao dịch.

Điều này đặt ra một vấn đề quan trọng cho người bán: nếu bạn chỉ tối ưu để phục vụ nhóm khách có nhu cầu rõ ràng, thì bạn đang bỏ qua phần lớn tiềm năng của thị trường hiện tại.

Vì giờ đây, thị trường không chỉ là nơi người ta tìm kiếm những gì mình cần. Nó là một dòng chảy liên tục của các hành vi ngẫu nhiên, nơi những người tưởng như không phải khách hàng vẫn có thể trở thành người mua – nếu sản phẩm xuất hiện đúng thời điểm.

Điều này có hai hệ quả quan trọng:

1. Nội dung và cách trình bày trở nên quan trọng hơn bản thân sản phẩm. Vì nếu khách chưa nghĩ tới việc mua, thì thứ kéo họ lại đầu tiên không phải là tính năng, mà là hình ảnh, cảm giác, hoặc một lời nói khiến họ dừng lại.

2. Chiến lược không còn là thuyết phục bằng lý do, mà là tạo ra hoàn cảnh khiến việc mua trở nên hợp lý trong khoảnh khắc đó. Không cần quá nhiều lý do để mua. Chỉ cần không có lý do nào rõ ràng để từ chối.

Vì thế, thay vì chỉ chăm chăm hỏi: “Khách hàng cần gì?”, người bán thông minh sẽ hỏi thêm: “Trong hoàn cảnh nào thì món đồ của tôi có khả năng khiến ai đó dừng lại và nghĩ đến việc mua?”

Nếu trả lời được câu hỏi này, bạn không chỉ bán được cho người cần – mà còn bán được cho người chưa từng nghĩ rằng mình sẽ mua.

**
Một combo sách hay về hành vi mua và bán hàng - Sách Combo 3 Cuốn: Hiệu Ứng Chim Mồi Tập 1 + 2 + 3
Sách đang có giá tốt tại Shopee: https://s.shopee.vn/5VLJJVSGec

Bạn không nhìn thấy cái giá mình vừa trả – nhưng vẫn đang trả nóMột người bạn tôi từng nghỉ việc văn phòng để mở quán cà...
20/08/2025

Bạn không nhìn thấy cái giá mình vừa trả – nhưng vẫn đang trả nó

Một người bạn tôi từng nghỉ việc văn phòng để mở quán cà phê. Không phải vì ghét công việc cũ, mà vì thấy “cơ hội đang có”. Quán hoạt động ổn 3 tháng đầu. Sau đó, lượt khách giảm dần. Doanh thu không đủ chi phí. Sáu tháng sau, anh quay lại tìm việc, nói rằng “thử rồi, không hợp.”

Câu hỏi không nằm ở việc đúng sai. Mà là: anh đã đánh đổi điều gì để chọn việc đó?

Cùng 6 tháng đó, anh có thể: làm freelance để duy trì thu nhập và linh hoạt thời gian; học thêm kỹ năng giúp tăng khả năng chuyển ngành; tìm cơ hội làm việc trong môi trường startup – nơi anh từng nói muốn thử sức...

Nhưng vì không thấy rõ những lựa chọn bị bỏ qua, anh nghĩ mình chỉ “tốn 6 tháng” và “ít tiền”. Thực ra, anh đã trả bằng những khả năng không quay lại được.

Chi phí cơ hội không nằm trong thứ bạn làm. Nó nằm trong thứ bạn không làm – và không ai tính nó vào sổ.

Đó là lý do con người thường đánh giá thấp nó.

Khi bạn làm A thay vì B, bạn không thấy kết quả của B. Và vì thế, bạn mặc định A là “tốt đủ”. Nhưng chi phí cơ hội không hỏi “có tốt không”, mà hỏi: “có tốt nhất trong khả năng hiện tại không?” Nếu không, bạn vừa trả giá.

Lỗi phổ biến nhất là cho rằng mình không mất gì khi làm một việc "cũng ổn". Nhưng “ổn” không có nghĩa là không đắt – nếu bạn đã bỏ qua một thứ tốt hơn.

Những câu chuyện sau đây cũng là ví dụ mà nhiều người có thể thấy mình trong đó:

– Bạn giữ một khoản đầu tư đang “hòa vốn” thay vì chuyển sang tài sản khác có tỷ suất sinh lời cao hơn. Bạn không mất tiền, nhưng mất thời gian trượt giá.

– Bạn chọn học một kỹ năng phổ biến vì “an toàn”, trong khi năng lực hiện tại đủ để theo đuổi kỹ năng chuyên sâu có biên lợi nhuận cao hơn. Bạn không lùi, nhưng bỏ lỡ đà tăng trưởng dài hạn.

– Bạn chốt một đơn hàng nhỏ lẻ dễ làm, thay vì dành thời gian thương lượng một hợp đồng lớn hơn dù khó hơn. Bạn không sai, nhưng lãng phí năng lực hiếm có ở tầm cao hơn.

Chi phí cơ hội không phải là khái niệm dành cho sách vở. Nó xảy ra mỗi ngày. Và phần lớn tổn thất tài chính, năng suất hay định hướng sự nghiệp đều bắt nguồn từ việc không đánh giá đúng nó.

Không ai bắt bạn lúc nào cũng chọn “tốt nhất”. Nhưng nếu bạn không bao giờ nghĩ đến điều đó, thì rất có thể bạn đang sống bằng chuỗi quyết định dễ chọn nhất, chứ không phải đáng chọn nhất.

Và chi phí cơ hội – chính là phần chênh lệch giữa hai điều đó, nhân lên theo thời gian.

Reid Hoffman là người sáng lập LinkedIn, nhà đầu tư vào Facebook, Airbnb, OpenAI và một trong những thành viên cốt lõi c...
19/08/2025

Reid Hoffman là người sáng lập LinkedIn, nhà đầu tư vào Facebook, Airbnb, OpenAI và một trong những thành viên cốt lõi của nhóm “PayPal Mafia.” Nhưng nếu xét về xuất phát điểm, ông không phải thiên tài kỹ thuật, không xuất thân từ trường danh giá nhất, cũng không sở hữu kỹ năng hiếm có. Điều khiến ông đi xa hơn phần lớn những người giỏi hơn mình không nằm ở chỗ ông giỏi gì, mà nằm ở cách ông tư duy về vị trí của mình trong hệ thống cơ hội.

Phần lớn người giỏi đều ngầm tin vào một giả định: nếu tôi làm tốt, sớm muộn cũng sẽ được nhận ra. Họ nghĩ hệ thống đang đánh giá năng lực một cách trung thực, và nhiệm vụ của họ chỉ là “cày đủ điểm.” Nhưng thực tế, hệ thống không có cơ chế đánh giá tự động. Nó là một mạng lưới phân phối cơ hội, và cơ hội không đi theo luồng công nhận. Nó đi theo đường ngắn nhất giữa các nút trung chuyển có tín hiệu.

Reid là người hiểu điều đó từ rất sớm. Khi còn là một kỹ sư bình thường, ông không cố gắng trở thành người giỏi nhất trong nhóm kỹ thuật. Thay vào đó, ông bước ra khỏi vai trò mặc định, chủ động tiếp xúc với các bộ phận khác: marketing, sản phẩm, kinh doanh, khách hàng. Không phải để làm thay việc họ, mà để đọc được cách hệ thống vận hành như một thể thống nhất – từ tín hiệu thị trường đến dòng tiền, từ cấu trúc tổ chức đến logic sản phẩm.

Ông không đi tìm câu hỏi "Làm sao để làm giỏi hơn?", mà hỏi "Làm sao để mình nằm ở chỗ mà khi có cơ hội, nó buộc phải đi qua?"

Và câu trả lời là: đứng ở nơi các điểm mù giao nhau. Kết nối người A đang tắc với người B đang rảnh. Gửi thông tin hữu ích cho người cần nó mà không cần ai nhờ. Tình cờ xuất hiện ở đúng chỗ – không nhờ may mắn, mà nhờ tăng xác suất va chạm.

Theo thời gian, Reid trở thành điểm trung chuyển trong mạng lưới tín nhiệm – không nhờ tự quảng bá, mà vì luôn hiện diện đúng lúc người khác cần một ai đó đủ sâu, đủ rộng, đủ hiểu toàn cảnh. Đây là lý do ông được chọn vào đội ngũ sáng lập PayPal, dù không phải kỹ sư giỏi nhất. Và cũng là lý do LinkedIn ra đời: không phải như một sản phẩm ngẫu nhiên, mà như hệ thống hóa toàn bộ chiến lược đó ở cấp độ toàn cầu.

LinkedIn không sinh ra để “thêm bạn, bớt cô đơn.” Nó là một công cụ để mở rộng bề mặt cơ hội qua những kết nối lỏng – những người ta không thân nhưng có thể mở ra một lối đi hoàn toàn mới nếu va chạm đúng thời điểm. Reid từng làm điều này bằng tay. LinkedIn giúp hàng trăm triệu người làm điều đó bằng hệ thống.

Vậy tại sao nhiều người vẫn bị bỏ lại, dù làm tốt công việc? Vì họ tối ưu kỹ năng – nhưng không tối ưu vị trí. Họ trở nên giỏi hơn ở chỗ ngồi của mình, trong khi cơ hội đang đi qua một vòng mạng lưới hoàn toàn khác – nơi họ không được nhận diện.

Paul Graham từng nói: người giỏi thường mắc kẹt vì dùng sai mô hình. Họ nghĩ đây là kỳ thi. Nhưng thực tế, đây là bản đồ. Và nếu bạn không nằm trên bản đồ, không ai tìm được bạn – bất kể bạn xuất sắc đến đâu.

Reid không đợi ai tìm mình. Ông tạo ra vị trí mà cơ hội buộc phải đi ngang qua, bằng việc thiết kế hệ thống tín nhiệm – nơi ông không cần chen vào, mà được mời bước ra.

Nếu bạn là người giỏi, câu hỏi không còn là: "Làm sao để tốt hơn?" Mà là: "Mình có đang ở đúng nơi để được thấy hay không?"

Con người muốn rất nhiều thứ – điều đó tự nhiên. Nhưng thứ khiến ta khổ không nằm ở chỗ “muốn nhiều”, mà nằm ở chỗ muốn ...
18/08/2025

Con người muốn rất nhiều thứ – điều đó tự nhiên. Nhưng thứ khiến ta khổ không nằm ở chỗ “muốn nhiều”, mà nằm ở chỗ muốn những điều mâu thuẫn, rồi lại cố giữ cả hai mà không muốn buông gì.

Muốn thành công, nhưng lại không muốn bị ghét. Muốn sống thật, nhưng vẫn muốn được lòng tất cả. Muốn trưởng thành, nhưng không muốn trải qua những va đập bắt buộc của quá trình ấy. Mâu thuẫn nằm ở chỗ: ta muốn kết quả, nhưng không chấp nhận điều kiện đi kèm.

Và chính sự chối bỏ điều kiện này mới là gốc rễ khiến ta giậm chân tại chỗ. Khi ta muốn thành công mà sợ bị phán xét, ta sẽ liên tục tự kiểm duyệt bản thân. Khi ta muốn thay đổi nhưng không muốn chịu bất tiện, ta sẽ trì hoãn. Khi ta muốn giữ mọi mối quan hệ nhưng cũng muốn sống đúng với mình, ta sẽ sống trong giả tạo. Không phải vì ta yếu – mà vì ta không dứt khoát. Mỗi lần bước lên phía trước, ta lại quay đầu tiếc nuối những thứ cũ. Mỗi lần định lựa chọn, ta lại muốn một “giải pháp thứ ba” – một con đường không phải hy sinh gì cả.

Ray Dalio nói: “Mọi thứ đều có cái giá của nó.” Nhưng con người hiện đại lại sống với một ảo tưởng ngọt ngào – rằng nếu khéo léo đủ, thông minh đủ, ngoại giao đủ… thì sẽ có cách “giữ hết”. Nhưng không. Trong thế giới thực, sự trưởng thành là hệ quả của những gì ta chọn bỏ, chứ không phải những gì ta cố gắng giữ lại. Những ai cứ mãi loay hoay giữa hai thái cực – thường rơi vào trạng thái mắc kẹt: vừa không có cái cũ, vừa chưa chạm tới cái mới.

Cơ chế tâm lý ở đây là gì? Ta không sợ chọn – ta sợ mất. Cảm giác mất luôn gây đau đớn nhiều hơn cảm giác được. Ta thà đứng yên, còn hơn bước đi và thấy “điều gì đó” ở sau lưng mình biến mất mãi mãi. Não bộ vận hành như một người thủ kho – nó luôn hỏi: “Liệu mày có chắc không? Mất cái này rồi không hối tiếc chứ?” Và phần lớn thời gian, ta không chắc. Ta đắn đo. Ta nấn ná. Ta sống như thể còn dư thời gian để thử cả hai.

Nhưng đời thực không có lựa chọn không đánh đổi. Không thể có chiều sâu nếu luôn chọn dễ dàng. Không thể có tự do nếu luôn cần người khác đồng ý. Không thể có chính mình nếu luôn sống trong mắt nhìn của người khác. Ta không thiếu ước mơ – ta chỉ thiếu sự cam kết với một ước mơ cụ thể. Bởi vì cam kết đồng nghĩa với việc phải từ chối phần còn lại. Và đó là điều khiến ta đau.

Vậy nên, điều phân biệt người bước được xa không phải là sự sáng suốt tuyệt đối – mà là khả năng chấp nhận đánh đổi một cách rõ ràng, tỉnh táo và không day dứt. Khi ta biết mình sẽ mất gì, và vẫn chọn bước đi – đó là lúc ta bắt đầu trưởng thành thật sự.

Không phải vì không thể làm, chỉ là ta chưa bao giờ dám trả giá.

Reese Witherspoon từng là minh tinh hạng A của Hollywood – nổi tiếng với Legally Blonde và giành giải Oscar với Walk the...
17/08/2025

Reese Witherspoon từng là minh tinh hạng A của Hollywood – nổi tiếng với Legally Blonde và giành giải Oscar với Walk the Line. Nhưng không giống nhiều diễn viên cùng thời, cô không dừng lại ở vai diễn.

Cô nhận ra một vấn đề mà nhiều nhà sản xuất phim gặp phải: tìm được một kịch bản hay giống như trúng số. Các hãng phim đua nhau giành giật bản quyền, rồi đổ hàng triệu đô vào những dự án chưa biết có thành công hay không. Vấn đề không nằm ở tiền – mà nằm ở thời điểm. Khi cả thị trường đều thấy một kịch bản “có tiềm năng,” thì giá của nó đã bị đẩy lên, và cơ hội đã thuộc về kẻ nhanh chân hơn.

Thay vì gia nhập cuộc đua đó, Reese tạo ra một đường vòng – tinh tế nhưng cực kỳ hiệu quả: một câu lạc bộ sách.

Với Reese’s Book Club, cô không chỉ chia sẻ sở thích đọc sách. Cô xây dựng một hệ thống cộng đồng, nơi hàng triệu độc giả cùng đọc, cùng phản hồi, và qua đó – cung cấp dữ liệu thật về những cuốn sách chưa ai chuyển thể. Và cô làm một điều cực kỳ thông minh: yêu cầu quyền chuyển thể từ tác giả trước khi tác phẩm được đưa vào danh sách chọn đọc.

Nói cách khác, Reese không chờ Hollywood gửi kịch bản tới. Cô sở hữu bản quyền phim trước cả khi Hollywood nhận ra đó là một kịch bản hay.

Khi Where the Crawdads Sing gây bão trong câu lạc bộ sách, cô đã nắm quyền sản xuất. Bộ phim sau đó thu về 144 triệu USD toàn cầu dù chỉ tốn 24 triệu để thực hiện. Và đó không phải là một lần may mắn – mà là kết quả của một hệ thống sàng lọc tinh vi, nơi cô không phải đoán cảm tính, mà kiểm chứng thị hiếu thị trường theo thời gian thực.

Chính mô hình đó giúp công ty Hello Sunshine của cô được định giá tới 900 triệu USD khi bán phần lớn cổ phần vào năm 2021. Reese vẫn giữ 18% và ngồi trong hội đồng quản trị. Forbes ước tính tài sản của cô vượt 440 triệu USD – không nhờ diễn xuất, mà nhờ tư duy kinh doanh gắn với dữ liệu và thời điểm.

Và đó là lúc câu chuyện cá nhân chuyển thành nguyên lý chiến lược: Cô đã không xây dựng một hãng phim, mà xây dựng một chiếc radar.

Thị trường luôn mơ hồ ở giai đoạn đầu. Ý tưởng hay thường đến trong hình dạng lộn xộn, chưa có gì đảm bảo. Nhưng nếu bạn có một hệ thống đủ tốt để nghe thấy những tín hiệu nhỏ – bạn không cần giỏi tiên tri. Bạn chỉ cần có mặt sớm hơn.

Đây là sự khác biệt giữa người làm phim và người sở hữu nguồn ý tưởng. Giữa startup và người nắm thị trường ngách. Giữa kẻ đoán và kẻ kiểm nghiệm.

Reese Witherspoon thành công bằng cách không cố gắng thắng trong cuộc chơi của Hollywood. Cô tạo ra một sân chơi riêng, nơi mình là người quyết định luật – chỉ bằng cách nghe thị trường thì thầm, trước khi nó hét lên với số đông.

**
Một combo sách hay về tư duy sáng tạo đường vòng - Combo Khoảnh khắc sáng tạo Ơ-rê-ka! (Hiệu ứng Medici - Lối tắt khôn ngoan)
Sách đang có giá tốt tại Shopee: https://s.shopee.vn/3LGjvAOswa

Trong chưa đầy một thập kỷ, Jimmy Donaldson, hay còn gọi là MrBeast, đã xây dựng một đế chế YouTube có quy mô vượt xa bấ...
16/08/2025

Trong chưa đầy một thập kỷ, Jimmy Donaldson, hay còn gọi là MrBeast, đã xây dựng một đế chế YouTube có quy mô vượt xa bất kỳ cá nhân sáng tạo nào khác. Với hơn 400 triệu người theo dõi trên nhiều kênh, doanh thu hơn 473 triệu USD trong năm 2024, và một đội ngũ hơn 350 nhân sự, anh không chỉ là một YouTuber – mà là một “hãng phim” thời kỹ thuật số, nơi mỗi video là một siêu dự án, có thể tiêu tốn hàng triệu đô và kéo về hàng trăm triệu lượt xem. Nhưng điều đáng nói hơn cả không phải là những con số – mà là hệ thống đằng sau những con số đó.

MrBeast không nổi tiếng nhờ may mắn. Thứ giúp anh thống trị YouTube không phải vì anh biết “cái gì sẽ viral,” mà vì anh biết cách xây dựng một cỗ máy sản xuất nội dung có thể thử – sai – tối ưu – và lặp lại, nhanh và linh hoạt hơn bất kỳ hãng truyền thông truyền thống nào.

Cỗ máy ấy hoạt động như thế này: hàng trăm ý tưởng được đưa vào mỗi tuần. Một nhóm riêng sàng lọc, kiểm định, dự toán chi phí, và loại bỏ phần lớn. Chỉ vài cái được duyệt. Khi đi vào sản xuất, quá trình quay diễn ra ở quê nhà Greenville, với hàng trăm thiết bị ghi hình. Mỗi giây được dựng ra đều dựa vào dữ liệu – thời điểm người xem rời đi, cú click từ thumbnail, biểu đồ giữ chân khán giả – tất cả đều được phân tích và phản ánh vào lần sản xuất kế tiếp.

Điều đáng nói không phải là sự đầu tư khổng lồ. Điều đáng nói là cách tư duy. MrBeast không xây dựng thương hiệu cá nhân, anh xây dựng một hệ điều hành cho sự chú ý. Mỗi video là một sản phẩm của quy trình kiểm thử liên tục – như một startup: có ý tưởng, kiểm nghiệm, pivot, tối ưu, học từ feedback, và lặp lại.

Và điều này mở ra một chân lý quan trọng: ý tưởng không còn là lợi thế cạnh tranh. Bất kỳ ai cũng có thể copy một video. Nhưng gần như không ai có thể copy được cả cỗ máy sinh ra video đó – bởi vì hệ thống ấy không chỉ đòi hỏi tiền và người, mà đòi hỏi tư duy kỹ thuật, logic thử nghiệm, và khả năng ra quyết định trong điều kiện không chắc chắn.

Bạn không thể đoán chắc điều gì sẽ thành công. Nhưng bạn có thể thiết kế một quy trình đủ nhanh để sai, đủ tỉnh táo để sửa, và đủ thông minh để học từ mỗi lần thử. Và chính quy trình đó – chứ không phải linh cảm hay tài năng thiên bẩm – mới là thứ tạo nên thành công lặp lại.

MrBeast đã làm điều đó với video: không dựa vào cảm hứng ngẫu nhiên, mà dựa vào một hệ thống có thể kiểm nghiệm từng ý tưởng và nâng cấp sau mỗi lần thất bại. Người làm sản phẩm cũng có thể làm vậy. Người làm marketing cũng có thể làm vậy. Người viết sách, làm phim, hay khởi nghiệp – nếu có một hệ thống học liên tục đủ tốt – cũng không cần chờ vận may gõ cửa.

Thành công, rốt cuộc, không đến từ việc nghĩ ra một ý tưởng hay. Mà đến từ việc có một cách nghĩ đúng – để mỗi ý tưởng dù sai vẫn giúp bạn đi xa hơn.

Mỗi lần ăn trúng một quả lê nhạt nhẽo, không dở đến mức bỏ đi, cũng chẳng ngọt tới độ nhớ đời, tôi lại nghĩ: “Ừm, bình t...
15/08/2025

Mỗi lần ăn trúng một quả lê nhạt nhẽo, không dở đến mức bỏ đi, cũng chẳng ngọt tới độ nhớ đời, tôi lại nghĩ: “Ừm, bình thường thôi.” Nhưng rồi một câu hỏi bỗng bật ra trong đầu: nếu đây là trái bình thường, vậy những trái ngon đang ở đâu? Và ai đang ăn những trái ngon đó?

Ta sống trong một thế giới nơi sự phân loại âm thầm diễn ra mỗi ngày. Không phải chỉ có hai loại trái cây – ngon và dở – mà tồn tại một đại dương những quả ở giữa: không xuất sắc, không thảm họa, chỉ đơn giản là... không để lại ấn tượng. Và cũng giống như con người, hầu hết trái cây sinh ra đều rơi vào vùng trung bình ấy.

Điều thú vị là: trái cực ngon không nhiều, trái quá tệ cũng ít. Nhưng trái bình thường thì tràn lan. Chúng chiếm đến 80% sản lượng thu hoạch. Và dù không mấy ai ca ngợi chúng, những trái cây bình thường mới là thứ nuôi sống chuỗi cung ứng.

Bạn có để ý không? Nước ép trái cây đóng hộp, mứt, sinh tố, nước sốt, thậm chí cả món tráng miệng đông lạnh – đều dùng loại trái bình thường. Những trái cây không đạt chuẩn để bày lên kệ bán lẻ – vì không đủ bóng, đủ đều, đủ “story” – sẽ được xay nhuyễn, trộn lẫn, gọt vỏ, thêm đường, biến hóa thành hàng ngàn sản phẩm ta tiêu thụ mỗi ngày. Và bằng cách nào đó, chúng vẫn sống một cuộc đời hữu ích. Im lặng, bền bỉ, âm thầm được tiêu thụ đại trà, không cần nổi bật, không cần tỏa sáng.

Và đó là một hình ảnh phản chiếu chính xác về cách thế giới đối xử với phần lớn con người.

Không phải ai cũng được sinh ra với tài năng rực rỡ, nhan sắc nổi bật hay một “giá trị thị trường” cao. Phần lớn chúng ta đều thuộc về nhóm “trái cây bình thường”: không tệ, không quá xuất sắc, nhưng đầy tiềm năng nếu được đặt đúng nơi, đúng cách. Chúng ta không xuất hiện trên bìa tạp chí, không thành tên thương hiệu, nhưng lại là lớp người giữ cho xã hội này vận hành – như cách những trái bình thường giữ cho nhà máy ép nước trái cây tiếp tục chạy.

Điều khác biệt nằm ở cách người ta “xử lý” trái bình thường. Một quả cam nhạt không làm ai mê mẩn, nhưng khi kết hợp cùng xoài, chanh, gừng và chút đường, nó lại thành một phần của thứ khiến người ta thích thú. Tương tự vậy, một người không nổi bật khi đứng một mình, nhưng nếu biết cách phối hợp kỹ năng, học cách bổ trợ người khác, trở thành một phần ăn khớp trong hệ thống – họ vẫn có thể trở nên không thể thay thế.

Thế nên, thay vì mặc cảm vì không phải “trái ngon nhất”, điều đáng làm hơn là tự hỏi: “Với vị của mình, ta có thể làm gì để tạo ra một tổng thể ngon hơn?”

Sự phi thường không nằm ở bản thân từng trái, mà nằm ở cách chúng được kết hợp, xử lý, và đưa đến đúng người cần. Không phải ai sinh ra cũng ngọt ngào rực rỡ, nhưng nếu được đặt đúng chỗ, ngay cả trái bình thường cũng làm nên điều đặc biệt.

Mỗi lần ăn trúng một quả lê nhạt nhẽo, không dở đến mức bỏ đi, cũng chẳng ngọt tới độ nhớ đời, tôi lại nghĩ: “Ừm, bình thường thôi.” Nhưng rồi một câu hỏi bỗng bật ra trong đầu: nếu đây là trái bình thường, vậy những trái ngon đang ở đâu? Và ai đang ăn những trái ngon đó?

Ta sống trong một thế giới nơi sự phân loại âm thầm diễn ra mỗi ngày. Không phải chỉ có hai loại trái cây – ngon và dở – mà tồn tại một đại dương những quả ở giữa: không xuất sắc, không thảm họa, chỉ đơn giản là... không để lại ấn tượng. Và cũng giống như con người, hầu hết trái cây sinh ra đều rơi vào vùng trung bình ấy.

Điều thú vị là: trái cực ngon không nhiều, trái quá tệ cũng ít. Nhưng trái bình thường thì tràn lan. Chúng chiếm đến 80% sản lượng thu hoạch. Và dù không mấy ai ca ngợi chúng, những trái cây bình thường mới là thứ nuôi sống chuỗi cung ứng.

Bạn có để ý không? Nước ép trái cây đóng hộp, mứt, sinh tố, nước sốt, thậm chí cả món tráng miệng đông lạnh – đều dùng loại trái bình thường. Những trái cây không đạt chuẩn để bày lên kệ bán lẻ – vì không đủ bóng, đủ đều, đủ “story” – sẽ được xay nhuyễn, trộn lẫn, gọt vỏ, thêm đường, biến hóa thành hàng ngàn sản phẩm ta tiêu thụ mỗi ngày. Và bằng cách nào đó, chúng vẫn sống một cuộc đời hữu ích. Im lặng, bền bỉ, âm thầm được tiêu thụ đại trà, không cần nổi bật, không cần tỏa sáng.

Và đó là một hình ảnh phản chiếu chính xác về cách thế giới đối xử với phần lớn con người.

Không phải ai cũng được sinh ra với tài năng rực rỡ, nhan sắc nổi bật hay một “giá trị thị trường” cao. Phần lớn chúng ta đều thuộc về nhóm “trái cây bình thường”: không tệ, không quá xuất sắc, nhưng đầy tiềm năng nếu được đặt đúng nơi, đúng cách. Chúng ta không xuất hiện trên bìa tạp chí, không thành tên thương hiệu, nhưng lại là lớp người giữ cho xã hội này vận hành – như cách những trái bình thường giữ cho nhà máy ép nước trái cây tiếp tục chạy.

Điều khác biệt nằm ở cách người ta “xử lý” trái bình thường. Một quả cam nhạt không làm ai mê mẩn, nhưng khi kết hợp cùng xoài, chanh, gừng và chút đường, nó lại thành một phần của thứ khiến người ta thích thú. Tương tự vậy, một người không nổi bật khi đứng một mình, nhưng nếu biết cách phối hợp kỹ năng, học cách bổ trợ người khác, trở thành một phần ăn khớp trong hệ thống – họ vẫn có thể trở nên không thể thay thế.

Thế nên, thay vì mặc cảm vì không phải “trái ngon nhất”, điều đáng làm hơn là tự hỏi: “Với vị của mình, ta có thể làm gì để tạo ra một tổng thể ngon hơn?”

Sự phi thường không nằm ở bản thân từng trái, mà nằm ở cách chúng được kết hợp, xử lý, và đưa đến đúng người cần. Không phải ai sinh ra cũng ngọt ngào rực rỡ, nhưng nếu được đặt đúng chỗ, ngay cả trái bình thường cũng làm nên điều đặc biệt.

**
Một combo sách hay về tư duy sáng tạo tận dụng - Combo Khoảnh khắc sáng tạo Ơ-rê-ka! (Hiệu ứng Medici - Lối tắt khôn ngoan)
Sách đang có giá tốt tại Shopee: https://s.shopee.vn/40WTfHLgFk

Address

Quận Gò Vấp

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Ecoblader posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share

Category

Our Mission

Make business cool again.