Phim Miền Tây

Phim Miền Tây Phim Miền Tây
(1)

Năm 1984, người hàng xóm thân thiết bị b;ạo bệ;nh, tôi thương hoàn cảnh nên lé:n bán con bò lấy tiền cho anh chữa bện;h....
02/12/2025

Năm 1984, người hàng xóm thân thiết bị b;ạo bệ;nh, tôi thương hoàn cảnh nên lé:n bán con bò lấy tiền cho anh chữa bện;h. Nửa đêm vợ hàng xóm gõ cửa, nói đúng một câu khiến tôi ch//ết đứng: “Anh ấy sống lại rồi… nhưng anh chỉ nhớ một mình cậu"

Năm đó, làng Đông Thượng vẫn là một vệt nhỏ nằm nép sát triền đê, nơi người ta quen sống như một thói quen cũ. Mọi thứ dở dang, nghèo khổ nhưng yên bình. Người ta chỉ cần một con bò, một mảnh ruộng, một bữa cơm no là đủ.

Nhà tôi chỉ có độc một con bò, tên là Vàng, là tài sản quý nhất cha tôi để lại. Với tôi, nó không chỉ để cày bừa. Nó là số vốn sau này cưới vợ. Là thứ để phòng khi đau ốm còn có cái bán.

Tháng tám năm đó, làng có tin dữ: anh Tài – người hàng xóm cạnh nhà – bạo bệnh, sắp chết.

Tôi còn nhớ lúc ấy cả xóm xao xác bàn tán. Người thì nói do làm nặng, người bảo tai ương, kẻ bảo số vận trời định. Chỉ có chị Lan – vợ anh – chạy ngược chạy xuôi cầu cứu từng nhà.

“Cứu anh ấy với… bác sĩ bảo nếu không chuyển lên huyện ngay thì… không qua khỏi.”

Nhưng nhà ai lo nhà ấy. Ai cũng sợ phiền lụy.

Bởi bệnh viện lúc đó đâu dễ, thuốc men thì ít, tiền đâu ra.

Chỉ có tôi đứng nhìn cảnh ấy mà lòng quặn lên. Tôi biết rõ hơn ai hết, anh Tài là người duy nhất năm xưa đã cứu tôi khỏi một trận đò;;n của bọn d;;u đã;;ng ở chợ huyện.

Nên giờ đây, nhìn anh nằm thở dốc, da vàng vọt, mắt lờ đờ hướng ra cửa, tôi như nhìn thấy món nợ ân nghĩa trước mặt.

Hôm ấy, khi tôi dắt con Vàng ra chợ, cả làng nhìn theo như nhìn một thằng điên.

“Thằ/ng này h//âm hả? Bán bò lúc này rồi sống bằng gì?”

“Thân nó còn lo không xong, bày đặt cứu người.”

Có người còn nói:

“Nó thích c;on Lan nên mới cứu chồng người ta!”

Câu nói đó như da;;;o đâ;m vào tim. Tôi không thích Lan. Tôi chỉ n;ợ người đã từng cứu tôi.

Tôi tự hỏi: Nếu giờ tôi quay lưng đi, liệu mình có còn xứng đáng nhìn vào mặt ch;;a trên bàn thờ?

Và tôi quyết định.

Chỉ là một quyết định bình thường… nhưng lại thay đổi cả cuộc đời tôi:

Tôi đem bán con bò Vàng 👇👇👇 Đọc tiếp câu chuyện dưới bình luận

Năm ấy hoàn cảnh khó khăn, cha phải đi ă;n xi;n nuôi tôi lớn. Đến ngày tôi cưới vợ, mẹ vợ vừa nhìn thấy ông liền run rẩy...
01/12/2025

Năm ấy hoàn cảnh khó khăn, cha phải đi ă;n xi;n nuôi tôi lớn. Đến ngày tôi cưới vợ, mẹ vợ vừa nhìn thấy ông liền run rẩy tái mét – hóa ra, ông chính là bí mật đau đớn bà cố c::hôn giấu suốt 30 năm

Tôi tên là Hà, ba mươi tuổi. Trong mắt nhiều người, tôi có sự nghiệp đáng mơ ước: giám đốc chi nhánh ngân hàng, nhà riêng, xe riêng, cưới được vợ đẹp, gia đình bên vợ giàu có, đầy quyền thế.

Ai cũng bảo tôi:

“Mày đổi đời rồi, từ thằng con nhà ă;;n xi;;n mà thành ra thế này, đúng là trời giúp.”

Nhưng không ai biết — tôi chưa từng coi cuộc đời mình là sự may mắn.

Vì tôi lớn lên bằng những giọt mồ hôi, m;;áu và nước mắt của một người không phải ai cũng dám nhận là cha.

Người ta gọi ông là Hạnh — gã ă;;n xi;;n già ở cuối ngõ.
Tôi không có mẹ.

Ngày tôi được ông nhặt về, tôi mới chừng hai, ba tuổi. Ông kể rằng:

“Tao đi ngang b;ãi r;ác Vĩnh Lộc, thấy người ta quấn m;;ày trong cái khăn màu đỏ rồi vứt cạnh thùng rác. Tao không đành để m;;ày ch;;;ết.”

Đó là cách tôi bắt đầu cuộc đời này.

Tôi lớn lên cùng ông. Người ta bố thí bao nhiêu, ông dành hết cho tôi, còn mình thì ăn cơm nguội, đồ thừa. Những ngày mưa gió, ông ôm tôi trong cái bao tải, vừa che vừa run:

“Con ngủ đi, ba canh cho.”

Ông chưa từng than đói. Chưa từng đánh tôi một cái. Nhưng ông đá;;nh nhau với đời để bảo vệ tôi.

Một lần tôi hỏi:

— Sao ba phải đi xin ă;n? Sao ba không làm việc như người ta?

Ông xoa đầu tôi, cười buồn:

— Hồi xưa ba cũng đi làm, nhưng rồi có chuyện… 👇👇👇 Đọc tiếp câu chuyện dưới bình luận

Mẹ chồng đ;;ột q;;uỵ phải nằm 1 chỗ, cả nhà né tránh, chồng tôi tuyên bố: “Không ai lo thì tôi nghỉ việc lo!”. Tôi ngước...
01/12/2025

Mẹ chồng đ;;ột q;;uỵ phải nằm 1 chỗ, cả nhà né tránh, chồng tôi tuyên bố: “Không ai lo thì tôi nghỉ việc lo!”. Tôi ngước lên nhìn anh, nói một câu: “Vậy anh ở nhà chăm mẹ, em đi làm trước nhé!”...

Tôi về làm dâu trong một gia đình mà chữ “h;y s;inh” luôn được dùng như vũ khí. Từ ngày cưới, mẹ chồng tôi đã đặt ra bộ quy tắc bất thành văn:

– Con dâu phải biết quán xuyến mọi thứ.
– Đàn bà là để lo nhà cửa.
– Con trai là để xây sự nghiệp.

Bà ít khi nói lời ngọt. Nhưng mỗi lần bà nói là dao rạch vào lòng người ta.

Hồi mới cưới tôi còn cố gắng làm dâu ngoan. Nhưng thời gian sống khiến tôi hiểu: có những người không phải vì họ không biết thương, mà vì cả đời họ chưa từng được ai thương nên không biết cách trao đi.

Nhưng hiểu thì vẫn đau.

Năm đầu ở cùng nhà chồng, tôi như người giúp việc không lương. Mọi thứ trong nhà từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn đều đổ lên vai tôi. Bố mẹ chồng chưa từng cảm ơn. Các anh chị em chồng chỉ biết sai bảo. Tôi đi làm lương tháng bảy triệu, nhưng khi về nhà vẫn phải rửa bát, giặt đồ, nấu ăn, dọn dẹp.

Chồng tôi thì hiền. Quá hiền thành ra yếu. Nhiều lúc tôi ấm ức bảo:

– Sao anh không nói với mẹ một lời?

Anh ôm tôi:

– Thôi em ơi, bà già rồi. Nhịn nhau mà sống.

Nhịn. Từ đó theo tôi nhiều năm.

Cho đến một ngày…

Mẹ chồng tôi bị độ;t qu;;ỵ nhẹ. Bà ngã xuống giữa sân khi đang tưới mấy chậu hoa lan. Người đưa bà đi cấp cứu chính là hàng xóm chứ không phải ai trong nhà.

Tôi đang ở cơ quan nhận được điện thoại thì chạy vội vào viện. Ba anh chị trong nhà chồng cũng có mặt. Nhưng điều đầu tiên họ nói là:

– Bệnh viện đòi tạm ứng năm chục triệu.

Chị cả liếc tôi:
– Nhà tôi lo tiền học cho hai đứa rồi, giờ hết sạch.

Anh hai nói:
– Vợ chồng tôi vừa vay mua xe. Không kham nổi.

Chị ba khóc:
– Tụi tôi còn hai đứa nhỏ.

Cả nhà quay sang chồng tôi:
– Giờ chỉ còn vợ chồng mày.

Tôi đứng đó. Nhìn gương mặt già nua của mẹ chồng trong phòng cấp cứu mà không biết nên thương hay nên sợ.

Rồi chồng tôi nói:
– Được. Để em lo.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm như vừa trút được đá tảng.

Cứ như việc đó đương nhiên thuộc về chồng tôi 👇👇👇 Đọc tiếp câu chuyện dưới bình luận

Bố chồng giật chìa khóa xe đòi “đồ nhà này là của chung, em chồng cô có bằng lái rồi, cho nó mượn xe”, và chính ngày hôm...
01/12/2025

Bố chồng giật chìa khóa xe đòi “đồ nhà này là của chung, em chồng cô có bằng lái rồi, cho nó mượn xe”, và chính ngày hôm đó tôi biết: Làm dâu không phải cúi đầu, mà là...

Gia đình chồng tôi thuộc dạng buôn bán có của ăn của để, bố chồng từng là dân thương trường, mẹ chồng buôn nhà đất, kinh tế không thiếu.

Còn gia đình tôi thì ngược lại. Bố mẹ là công nhân hưu trí, sống giản dị, tiền bạc không nhiều nhưng bù lại luôn yêu thương nhau. Một gia đình kiểu truyền thống, đạo đức rõ ràng.

Tôi gặp chồng ở một hội thảo, sau hai năm yêu nhau thì cưới. Thú thật, tôi yêu anh và nghĩ mình sẽ được đối xử như những gì anh từng nói:

“Chỉ cần em về nhà anh, anh bảo vệ em cả đời.”

Thế nhưng sau khi cưới, tôi phát hiện ra một điều còn khủng khiếp hơn bất kì cuộc chiến tranh lạnh vợ chồng nào: tôi không chỉ cưới chồng, tôi cưới luôn cả gia đình chồng.

Chồng tôi không xấ;;u, không t;;ệ, nhưng anh là mẫu người chỉ cần bố mẹ mở miệng là ngoan ngoãn nghe theo. Nói văn hoa thì là hiếu thảo. Nói thẳng ra thì là… không có chính kiến. Mọi chuyện sẽ chẳng có gì để kể nếu buổi sáng hôm đó, không xảy ra chuyện khiến cuộc đời tôi xoay ngoắt.

Tôi đang chuẩn bị ra khỏi nhà để đi làm thì tiếng chuông cửa vang lên dồn dập. Tôi nghĩ là nhân viên chung cư hoặc ai đó phát tờ rơi. Nhưng khi mở cửa, tôi thấy bố chồng đang đứng sừng sững trước nhà.

Tôi giật mình:

— Bố lên lúc nào vậy ạ?

Không trả lời. Không chào hỏi. Không lý do. Ông lao thẳng vào nhà như thể đây là phòng khách nhà ông. Tôi vẫn còn chưa kịp định thần thì ông đã quát:

— Chìa khóa xe đâu?

Tôi sững người.

— Dạ… chìa khóa xe con để trên bàn, nhưng bố lấy làm gì ạ?

Ông giật phắt lấy, quay phắt ra cửa như một cơn bão.

— Con để em chồng con đi mượn. 👇👇👇Xem tiếp câu chuyện dưới bình luận

Nghỉ hưu sớm, tôi xin đi làm bảo vệ kiêm bốc vác cho cửa hàng đổ cổ, ai ngờ làm vỡ chiếc bình giá trị và bị ông chủ x;ỉa...
01/12/2025

Nghỉ hưu sớm, tôi xin đi làm bảo vệ kiêm bốc vác cho cửa hàng đổ cổ, ai ngờ làm vỡ chiếc bình giá trị và bị ông chủ x;ỉa x;ói là đồ v;;ô dụ;ng. Tôi chỉ bình tĩnh nói đúng một câu “Mai cửa hàng này sẽ đổi chủ”...

Tôi chính thức về hưu ở tuổi 60. Con trai tôi nói:

– Cha nghỉ đi, dưỡng già đi. Bây giờ cha vẫn mạnh khỏe, chăm cây, trông cháu, bố trí cuộc sống…

Tôi gạt tay:

– Thế thì chán chết. Tao quen lao động rồi.

Vậy là tôi ra xin việc ở một cửa hàng đồ cổ. Công việc rất đơn giản: lau chùi, bưng bê hàng hóa, đôi lúc làm bảo vệ trông coi. Lương tháng chỉ hơn bốn triệu. Ông chủ cửa hàng tên Hữu, trạc bốn mươi, người nhỏ con, môi lúc nào cũng như mỉm cười nhưng trong mắt thì không hề có ý cười.

Cửa hàng của ông ta không lớn nhưng khá tiếng tăm ở khu phố. Trân bày đủ thứ: đỉnh đồng, tượng đá, tranh sơn mài, ấm chén sứ đời Thanh, men lam, men trắng… Mọi thứ bày biện vừa trang trọng vừa khoe mẽ.

Ngày đầu vào làm, tôi chỉ cười khi thấy bày biện thế thôi. Nhiều thứ giả lắm. Giả đến lộ liễu luôn ấy. Nhưng tôi không nói. Tôi đến đây để làm thuê chứ không phải để dạy người ta buôn bán.

Ông Hữu chẳng bao giờ tỏ ra kính trọng tôi. Thỉnh thoảng còn bảo:

– Chú cứ làm đi, đừng đụng vào đồ. Thứ này tiền tỷ đó.

Tôi gật đầu. Không phải vì sợ, mà vì tôi biết ông ta chẳng cần nghe lời khuyên từ một ông già hói đầu ăn mặc xuề xòa.

Tôi nhìn chiếc bình. Dáng cao, men trắng xanh, hoa văn rồng phượng. Vỏ ngoài loang màu ngọc. Ai nhìn cũng nghĩ là đồ đời Thanh, loại quý. Nhưng chỉ cần liếc qua, tôi biết ngay: cái men này chỉ là dạng men giả tuổi, dùng phương pháp đốt lùi tạo vết rạn. Tác nhân thời gian không thể đều tăm tắp như vậy được.

Tôi cầm cái bình lên. Không ngờ nó nhẹ hơn tưởng tượng. Người biết nghề chỉ cần nhấc lên là đoán được sơ sơ. Nhưng tôi đâu có quyền nói.

Ông Hữu đứng nhìn, tay khoanh trước ngực:

– Cẩn thận nhé. Hơn một tỷ đấy.

Tôi không đáp. Tôi đặt chiếc bình lên kệ, xoay nhẹ cho cân hướng. Đang lúc đứng dậy thì cô nhân viên phía sau gọi:

– Bác Toàn ơi, giúp em mang thùng hàng này ra sau!

Tôi quay người đi. Có lẽ vì bước vội, hoặc cái chân trái của tôi sau mấy năm bị thoái hóa gối đã không còn linh hoạt, tôi vấp phải chiếc hộp dụng cụ đặt dưới sàn.

Tôi nghe “xoảng!” một tiếng vang lên như xé toạc căn phòng 👇👇👇 Xem tiếp câu chuyện dới bình luận

Ngày tôi lên xe hoa, người yêu cũ gửi cho tôi đoạn vid/eo dài 2 phút, sau khi xem xong tôi bỏ chạy khỏi đám cướiNgày tôi...
01/12/2025

Ngày tôi lên xe hoa, người yêu cũ gửi cho tôi đoạn vid/eo dài 2 phút, sau khi xem xong tôi bỏ chạy khỏi đám cưới

Ngày tôi lên xe hoa, trời Sài Gòn không nóng, không lạnh, chỉ hơi mờ hơi sương. Những tấm rèm voan trắng đung đưa bên sảnh cưới, phía xa xa khói bụi đường phố như tan vào không khí. Tôi kéo khăn voan xuống, nhìn mình trong gương lần cuối. Cả đời tôi, chưa bao giờ tưởng tượng giây phút làm cô dâu sẽ kỳ lạ đến vậy.

Không phải hồi hộp. Không phải vui mừng. Mà là bình thản đến đáng sợ.

Tôi sắp cưới Minh — người đàn ông tử tế, điềm tĩnh, tôn trọng tôi. Không phải vì tôi yêu anh nhất, mà vì anh an toàn nhất. Đám cưới này diễn ra quá nhanh, chỉ sau một năm quen biết. Ai cũng bảo tôi may mắn. Tôi cũng tự thuyết phục mình như thế.

Mọi thứ đều đâu vào đấy. Hoa cưới đã cài lên tóc. Váy trắng đã mặc lên người. Tiệc cưới đầy đủ họ hàng. Chúng tôi chỉ còn thiếu lời tuyên bố trở thành vợ chồng.

Tôi đi qua hai hàng ghế, từng bước. Tiếng nhạc vang lên dịu dàng.

Rồi điện thoại trong túi xách của tôi rung lên.

Chỉ một thông báo. Tên người gửi đập vào mắt tôi như vết xé ngang lồng ngực:

“Hoàng gửi 1 v;ide;o.”

Hoàng. Người tình đầu, người từng quỳ gối xin tôi kết hôn, người tôi bỏ lại không một lời giải thích. Chúng tôi chia tay hai năm trước, không gặp lại, không liên lạc, không nhắc đến nhau. Đoạn tình đó tôi đã chôn tử tế, hóa tro trong một ngăn ký ức.

Vậy mà hôm nay, vào đúng ngày lễ cưới.

Tay tôi run lên. Tôi mở.

Video dài đúng hai phút.

Tôi không do dự, không cân nhắc. Chỉ đơn giản nhấn bật... 👇👇👇Xem tiếp câu chuyện dưới bình luận

Sau hai tiếng "m;ây m;ưa" ở kh/ách sạ/n với sếp, tôi về nhà thấy tài khoản nhảy số cả trăm triệu và tin nhắn từ người ch...
01/12/2025

Sau hai tiếng "m;ây m;ưa" ở kh/ách sạ/n với sếp, tôi về nhà thấy tài khoản nhảy số cả trăm triệu và tin nhắn từ người chồ;ng liệ;t khiến tôi rụng rời chân tay

Tôi đứng trước cửa phòng khách sạn nhìn những vệt ánh sáng màu cam của buổi chiều hắt lên sàn đá lạnh. Đồng hồ trên tay chỉ gần sáu giờ. Hai tiếng vừa qua trôi đi như một đoạn băng bị tua chậm trong đầu. Tôi chẳng biết mình vừa làm điều đúng hay sai, chỉ biết rằng mình đang vác theo cảm giác tội lỗi trĩu nặng đến mức khó thở.

Sếp tôi – ông Hoàng, một người đàn ông đã gần tuổi năm mươi, lịch lãm và giàu có – ngồi bên cạnh giường, dáng vẻ thư thả như một kẻ vừa hoàn thành một giao dịch chắc thắng.

“Em đã suy nghĩ quá nhiều,” ông ta nói, giọng điềm nhiên. “Trên đời này ai cũng có quyền lựa chọn hạnh phúc cho riêng mình.”

Tôi không biết hạnh phúc hay không. Tôi chỉ biết mình đang cần tiền.

Chồng tôi – Nam – bị tai nạn giao thông một năm trước. Một vụ va chạm liên hoàn trên cao tốc khiến anh bị liệt nửa thân dưới. Người đàn ông từng khỏe mạnh, tự lập, hay cười và thích tự tay sửa những thứ hỏng hóc trong nhà… giờ nằm trên giường như một khúc gỗ. Mọi chuyện từ khi ấy dồn lên vai tôi. Tiền viện phí, thuốc men, vật lý trị liệu, tiền trang trải cuộc sống. Một mình tôi.

Tôi từng nghĩ hôn nhân là nơi hai người cùng gánh. Nhưng khi một người gục ngã, người còn lại đôi khi phải mạnh lên gấp đôi.

Sếp tôi biết điều đó.

Ông đưa tôi đến khách sạn. Không ép buộc. Không dùng vũ lực. Chỉ đưa ra một con số khiến tôi tê liệt.

“Đây là cơ hội để em cứu chính mình,” ông ta nói.

Tôi không phản kháng.

Chỉ là tôi không ngờ mọi thứ diễn ra nhanh như vậy.

Tôi vuốt lại mái tóc, khoác lấy áo khoác và bước ra khỏi phòng như kẻ vừa đánh đổi một phần linh hồn mình để lấy một sự tồn tại bình yên hơn.

Gió bên ngoài khách sạn lạnh đến buốt tay. Tôi đón taxi về nhà... 👇👇👇 Đọc tiếp câu chuyện duới bình luận

Em cô chồng đến dự tiệc mừng đầy tháng không cho cháu được đồng nào lại còn ch;/ê ỏng eo không biết đẻ con trai, tôi nói...
01/12/2025

Em cô chồng đến dự tiệc mừng đầy tháng không cho cháu được đồng nào lại còn ch;/ê ỏng eo không biết đẻ con trai, tôi nói thẳng "còn hơn người cái buồng cau đi;/ếc" rồi cầm luôn bát canh măng n;/óng hất lên người cô ta, ném tờ giấy xét nghiệm xuống bàn, cả nhà chồng ch-ết lặng khi biết được...

Tiệc đầy tháng bé Minh Khuê đông nghịt người. Nhà chồng tôi dựng rạp tận ngoài ngõ, ai cũng đến chúc mừng, riêng Hân — em gái chồng — thì đến muộn, gương mặt hất hàm đặc trưng như thể cả bữa tiệc này chỉ để phục vụ mình nó.
Nó đặt túi xuống ghế, mắt liếc cái nôi hồng của con tôi, rồi buông một câu chát chúa:
“Trời đất ơi, đẻ con gái hả chị? Đúng là số không ai thương. Nhà này bao đời đẻ toàn con trai, đến chị thì… hên xui quá ha!”
Mấy bác trong họ nhìn nhau, cười trừ.
Tôi còn chưa kịp đáp thì Hân lại dí sát mặt, giọng the thé:
“Mà chị mời em đến đầy tháng cháu thì cũng phải có phong bì chứ? Chứ đẻ con gái, tốn kém chi? Để dành tiền đẻ đứa sau đi chị.”
Tôi đặt nhẹ muỗng xuống bàn.
Cả tháng nay tôi nhịn hết — nhịn mẹ chồng soi mói, nhịn hàng xóm xì xào, nhịn việc chồng tôi bênh em gái vô lý. Nhưng hôm nay… tôi không muốn nhịn nữa.
Tôi nhìn thẳng Hân, nói chậm rãi:
“Còn hơn người… không biết đẻ.”
Hân đứng phắt dậy, mặt đỏ bừng:
“Chị nói ai? Chị dám á?”
Mọi người bắt đầu xôn xao. Mẹ chồng tôi — bà Dư — cau mày:
“Con ăn nói cho cẩn thận, Hân nó chưa có chồng thì chưa đẻ, mắc gì nói vậy?”
Tôi bật cười, nhưng là kiểu cười lạnh khiến cả bàn im bặt.
“Con nói đúng người, mẹ ạ.”
Tôi với tay cầm bát canh măng nóng bốc hơi nghi ngút, tiến đến trước mặt Hân.
Nó còn chưa kịp phản ứng, tôi nghiêng nhẹ tay — xoạt! — bát canh đổ thẳng lên chiếc váy trắng nó vừa khoe mua gần triệu bạc.
Hân hét toáng:
“Chị đi-ên rồi hả?”
Tôi ném luôn cái bát xuống bàn cạch một cái, rồi lấy từ túi áo ra một tờ giấy gấp làm ba.
Tôi hất nó trước mặt cả nhà chồng:
“Muốn biết vì sao nó không biết đ-ẻ không? Đọc đi.”
Mọi người c;h/ết lặng.
Hân run rẩy mở tờ giấy ra.
Đó là giấy xét nghiệm 👇👇

Chỉ vì ăn mất miếng gà của cháu nội, con trai tôi và vợ nó nhốt 2 ông bà già tôi dưới kho trong hầm để xe. Lúc này chồng...
01/12/2025

Chỉ vì ăn mất miếng gà của cháu nội, con trai tôi và vợ nó nhốt 2 ông bà già tôi dưới kho trong hầm để xe. Lúc này chồng tôi mới thì thầm "sau bức tường gạch này có 1 thứ cứ cả tôi và bà", ngay sau khi chúng đi khỏi, chồng tôi đã di chuyển một viên gạch và cho tôi xem một b;/í m--ật ki;/nh khủ--ng ông đã giấu kín 39 năm qua...
Tiếng khóa sắt “cạch” một cái, rồi mọi âm thanh trên mặt đất biến mất. Chỉ còn lại mùi ẩm mốc và ánh đèn vàng yếu ớt trong căn kho dưới hầm để xe.
Bà Hạnh dựa vào bức tường lạnh ngắt, chân vẫn run vì cú đẩy mạnh của con dâu—Thảo—khi nó hét lên:
“Ăn có một miếng gà của con mà cũng không biết điều! Ở dưới này suy nghĩ lại đi!”
Bên cạnh bà, ông Lâm, chồng bà, lặng im như cục đá. Có lẽ việc bị chính con trai mình nhốt dưới hầm chỉ vì chuyện vặt đã khiến ông không còn lời nào để nói.
Ở phía trên, tiếng chân Tuấn—đứa con trai mà bà Hạnh dứt ruột đẻ ra—cùng tiếng vợ nó xa dần. Khi không gian yên tĩnh hoàn toàn, ông Lâm mới khàn giọng:
“Hạnh… lại đây. Tôi cần nói chuyện với bà.”
Ông hiếm khi gọi tên bà bằng giọng nghiêm trọng như vậy. Bà Hạnh quay sang, ánh mắt hoang mang:
“Có chuyện gì? Giờ này ông còn…?”
Ông Lâm nhìn quanh, ghé sát tai bà, thì thầm:
“Sau bức tường gạch kia… có một thứ đã dằn vặt tôi suốt ba chín năm.”
Cả người bà Hạnh tê rần. Bức tường mà ông chỉ là cái tường cũ, sơn b**g tróc, vốn dùng để chắn ẩm. Bà từng lau dọn kho biết bao lần nhưng chưa bao giờ thấy nó đặc biệt.
“Ông nói gì vậy? Ở đây có cái gì?”
Ông nghẹn ngào, ánh mắt lộ ra sự sợ hãi mà bà chưa từng thấy ở người đàn ông trầm lặng ấy.
“Đợi chúng nó đi hẳn đã.”
Mấy phút sau, khi âm thanh phía trên hoàn toàn im bặt, ông Lâm gắng sức kéo một thùng gỗ lớn sang một bên, rồi quỳ xuống cạnh bức tường. Ông đưa tay cạy đúng một viên gạch cũ kỹ, như thể ông đã thuộc từng khe hở của nó từ lâu.
Bà Hạnh nhìn không chớp mắt.
Khi viên gạch rơi xuống, phía sau lộ ra một hốc nhỏ, tối đen. Từ trong đó, ông Lâm lấy ra một túi vải màu nâu đã ngả rêu, cột bằng dây thừng mục.
Ông đặt nó lên nền xi măng, tay run bắn.
Bà Hạnh thì thào:
“Ông giấu cái gì ở đây suốt 39 năm?”
Ông hít sâu, như thể phải gom hết can đảm của cả phần đời còn lại để mở túi.
Lúc này Bà Hạnh sững người.
“Của ai…?”... 👇👇

"Chú ơi… cho con ăn phần cơm thừa được không?" - Tôi quay lại và c//hết sững. Cô bé ă;n x;in đứng trước mặt… giống hệt v...
01/12/2025

"Chú ơi… cho con ăn phần cơm thừa được không?" - Tôi quay lại và c//hết sững. Cô bé ă;n x;in đứng trước mặt… giống hệt vợ cũ đã m/ất của tôi, từ đôi mắt đến nụ cười. Và khi tôi đưa bé về nhà tránh mưa, bé vô tình nói một câu… khiến cuộc đời tôi đảo lộn

Tôi tên Hưng, bốn mươi ba tuổi, sống một mình trong căn nhà nhỏ cuối con hẻm. Bảy năm trước, vợ tôi – Mai – qua đời vì b//ạo bệ/nh khi mới ba mươi. Chúng tôi không có con. Tôi luôn tự trách mình vì những năm cuối đời, Mai mong có một đứa bé nhưng sức khỏe cô ấy quá yếu.

Sau khi Mai mất, tôi gần như sống khép kín. Đi làm, về nhà, ăn qua loa, ngủ. Cuộc sống trôi qua vô vị như chiếc đồng hồ đã hết pin nhưng vẫn kêu tích tắc.

Chiều hôm đó trời đổ mưa, tôi ghé quán cơm tấm quen góc hẻm. Vừa gọi món xong thì nghe giọng trẻ con run run phía sau:

– Chú ơi… Chú cho con ăn phần cơm thừa được không ạ?

Tôi quay lại. Một bé gái chừng bảy, tám tuổi. Người ướt sũng, tóc bết lại vì mưa, mắt to tròn đen láy nhưng quầng thâm. Quần áo mỏng dính, bàn chân trần đen bụi.

Chủ quán xua tay:

– Đi đi con, không có đâu.

Bé không bỏ đi. Bé nhìn tôi. Và khoảnh khắc đó, tôi chết lặng.

Cô bé… giống Mai đến kỳ lạ.

Đôi mắt. Cái sống mũi. Ngay cả cách bé khép hai tay vào nhau khi ngại ngùng – y như Mai ngày trước.

Tôi hỏi:

– Con tên gì?

– Dạ… con tên An.

– Ba mẹ con đâu?

Bé cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi:

– Con không có ba mẹ. Con sống với… dì. Dì dặn con đi xin tiền, nhưng mấy hôm nay con xin không được, dì không cho con ăn…

Tôi cảm giác tim mình thắt lại.

Tôi gọi thêm một dĩa cơm, đưa cho bé. Bé nhìn chằm chằm, như không tin:

– Chú… chú cho con ăn hết luôn hả?

– Ừ. Không phải cơm thừa. Là cơm chú mua cho con.

Bé cúi xuống ăn ngấu nghiến. Tôi nhìn mà cổ họng nghẹn lại 👇👇👇Xem tiếp câu chuyện dưới bình luận

Chú chó cảnh sát đã nghỉ hưu được cụ ông 97 tuổi nhận nuôi ngày nào cũng cào xuống sàn 37 lần. Cụ ông thắc mắc liền tháo...
01/12/2025

Chú chó cảnh sát đã nghỉ hưu được cụ ông 97 tuổi nhận nuôi ngày nào cũng cào xuống sàn 37 lần. Cụ ông thắc mắc liền tháo sàn gỗ ra kiểm tra và phát hiện điều g;iật m;ình

Tôi là Hòa, đã… 90 tuổi. Người ta bảo tuổi này là phải sống an yên, không nghĩ ngợi. Nhưng sống một mình trong căn nhà gỗ cũ cạnh rừng thông, đôi khi tôi chỉ nghe được tiếng gió và tiếng thở dài của chính mình.

Ba tháng trước, con gái tôi thương cha cô độc quá nên xin cho tôi một con chó. Nhưng không phải chó thường. Đó là Kha, một chú chó cảnh sát vừa nghỉ hưu sau 8 năm phục vụ.

Ngày Kha được đưa đến, nó đứng nghiêm, dáng oai phong, đôi mắt sáng, nhưng trong mắt có chút mệt mỏi mà chỉ người già như tôi mới nhìn thấy rõ.

Tôi cười, xoa đầu:

– Từ nay, chúng ta sống với nhau nhé, Kha.

Kha liếm tay tôi, hiền như một đứa trẻ.

Nhưng ngay ngày đầu tiên, tôi phát hiện một điều kỳ lạ.

Kha cứ đứng trước góc phòng khách, nhìn chằm chằm xuống sàn gỗ. Rồi bắt đầu cào.

Cào đúng 37 lần.
Không hơn, không kém.

Ngày thứ hai: vẫn 37 lần.
Ngày thứ ba: lại 37 lần.
Đến mức tôi phải lấy giấy bút đếm để chắc chắn mình không lẫn trí.

Tôi hỏi người cũ của đội cảnh khuyển, anh cười:

– Chắc thói quen thôi bác. Nó từng được huấn luyện đánh hơi nhiều vụ lắm.

Nhưng tôi thấy không đơn giản vậy.
Bởi mỗi lần cào xong, Kha lại nằm xuống, thở dài như buồn bã.

Tôi sống đến 90 tuổi rồi, nhạy lắm với những thứ bất thường.

Và tôi bắt đầu tò mò về góc sàn đó. 👇Đọc tiếp câu chyện dưới bình luận

Người giúp việc nhà tôi làm việc siêu chu đáo, sạch sẽ, lễ phép, ai nhìn cũng quý. Nhưng cứ hễ trời mưa là cô ấy xin ngh...
30/11/2025

Người giúp việc nhà tôi làm việc siêu chu đáo, sạch sẽ, lễ phép, ai nhìn cũng quý. Nhưng cứ hễ trời mưa là cô ấy xin nghỉ gấp. Một hôm, cô vội về và để quên chiếc ô cũ, tò mò mở ra xem, thứ rơi xuống khiến tôi đ/ứng t/im.

Gia đình tôi thuê giúp việc sau khi vợ sinh con thứ hai. Người được giới thiệu tên là Thảo, khoảng hai mươi sáu, cao gầy, da trắng, giọng nhẹ như gió.

Ngay ngày đầu, Thảo đã gây ấn tượng:

– Quét nhà sạch đến mức không còn hạt bụi.
– Chăm con khéo hơn cả chúng tôi.
– Lễ phép, nói năng nhỏ nhẹ, không bao giờ than vãn.
– Làm việc từ sáng đến tối nhưng không bao giờ đòi hỏi gì.

Cả nhà đều quý Thảo, đặc biệt là vợ tôi.

Nhưng có một điều kỳ lạ:

Hễ trời sắp mưa hoặc có dấu hiệu mưa gió, Thảo lập tức xin về sớm, gương mặt lộ vẻ lo lắng đến kỳ quái.

Có hôm đang dọn bếp, mưa rơi vài giọt là cô run run:

– “Chị ơi… em xin phép về trước ạ.”

Vợ tôi hiểu chuyện, không ép.

Nhưng trong lòng tôi lại thấy lạ.

Một người siêng năng như Thảo, tại sao cứ mưa là biến sắc như vậy?

Một chiều cuối tuần, trời đổ mưa như trút nước. Thảo đang phơi đồ ngoài ban công, thấy mưa ập xuống liền hốt hoảng chạy vào nhà.

Mặt cô trắng bệch.

– “Anh chị cho em về gấp với… Em xin lỗi…”

Trời đang giông sấm, tôi lo cô gặp nguy hiểm, nên bảo:

– “Thảo ơi trời mưa quá, chờ bớt đã rồi về. Không sao đâu.”

Thảo lắc đầu, giọng run:

– “Không được… em phải về ngay.”

Cô vội vàng chào rồi chạy đi, bước chân như bị ai đuổi.

Vài phút sau, vợ tôi phát hiện:

– “Anh ơi, Thảo để quên chiếc ô cũ ngoài phòng khách.”

Chiếc ô màu xám bạc, bạc màu, cán gãy nhẹ, như đã theo chủ nó nhiều năm.

Tôi bảo:

– “Để mai trả cho cô ấy.”

Chẳng hiểu sao, chiếc ô ấy nằm lăn lóc giữa phòng khiến tôi… g*i người.

Cảm giác là lạ.

Tôi cầm lên.

Ô ẩm, lạnh. Và… hơi nặng bất thường.

Tôi tò mò, mở ô ra 👇👇👇Xem tiếp câu chuyện dưới bình luận

Address

Quan 7
Ho Chi Minh City

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Phim Miền Tây posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Phim Miền Tây:

Share