02/12/2025
Năm 1984, người hàng xóm thân thiết bị b;ạo bệ;nh, tôi thương hoàn cảnh nên lé:n bán con bò lấy tiền cho anh chữa bện;h. Nửa đêm vợ hàng xóm gõ cửa, nói đúng một câu khiến tôi ch//ết đứng: “Anh ấy sống lại rồi… nhưng anh chỉ nhớ một mình cậu"
Năm đó, làng Đông Thượng vẫn là một vệt nhỏ nằm nép sát triền đê, nơi người ta quen sống như một thói quen cũ. Mọi thứ dở dang, nghèo khổ nhưng yên bình. Người ta chỉ cần một con bò, một mảnh ruộng, một bữa cơm no là đủ.
Nhà tôi chỉ có độc một con bò, tên là Vàng, là tài sản quý nhất cha tôi để lại. Với tôi, nó không chỉ để cày bừa. Nó là số vốn sau này cưới vợ. Là thứ để phòng khi đau ốm còn có cái bán.
Tháng tám năm đó, làng có tin dữ: anh Tài – người hàng xóm cạnh nhà – bạo bệnh, sắp chết.
Tôi còn nhớ lúc ấy cả xóm xao xác bàn tán. Người thì nói do làm nặng, người bảo tai ương, kẻ bảo số vận trời định. Chỉ có chị Lan – vợ anh – chạy ngược chạy xuôi cầu cứu từng nhà.
“Cứu anh ấy với… bác sĩ bảo nếu không chuyển lên huyện ngay thì… không qua khỏi.”
Nhưng nhà ai lo nhà ấy. Ai cũng sợ phiền lụy.
Bởi bệnh viện lúc đó đâu dễ, thuốc men thì ít, tiền đâu ra.
Chỉ có tôi đứng nhìn cảnh ấy mà lòng quặn lên. Tôi biết rõ hơn ai hết, anh Tài là người duy nhất năm xưa đã cứu tôi khỏi một trận đò;;n của bọn d;;u đã;;ng ở chợ huyện.
Nên giờ đây, nhìn anh nằm thở dốc, da vàng vọt, mắt lờ đờ hướng ra cửa, tôi như nhìn thấy món nợ ân nghĩa trước mặt.
Hôm ấy, khi tôi dắt con Vàng ra chợ, cả làng nhìn theo như nhìn một thằng điên.
“Thằ/ng này h//âm hả? Bán bò lúc này rồi sống bằng gì?”
“Thân nó còn lo không xong, bày đặt cứu người.”
Có người còn nói:
“Nó thích c;on Lan nên mới cứu chồng người ta!”
Câu nói đó như da;;;o đâ;m vào tim. Tôi không thích Lan. Tôi chỉ n;ợ người đã từng cứu tôi.
Tôi tự hỏi: Nếu giờ tôi quay lưng đi, liệu mình có còn xứng đáng nhìn vào mặt ch;;a trên bàn thờ?
Và tôi quyết định.
Chỉ là một quyết định bình thường… nhưng lại thay đổi cả cuộc đời tôi:
Tôi đem bán con bò Vàng 👇👇👇 Đọc tiếp câu chuyện dưới bình luận