Phụ nữ và gia đình

Phụ nữ và gia đình Tâm sự đời sống Hôn nhân Gia đình - Chuyện Vợ chồng - Chuyện mẹ chồng nàng dâu...

Hương, từng là niềm tự hào của gia đình với vẻ ngoài xinh xắn và tính cách hiền lành. Nhưng 5 năm trước, cô khiến cả nhà...
10/06/2025

Hương, từng là niềm tự hào của gia đình với vẻ ngoài xinh xắn và tính cách hiền lành. Nhưng 5 năm trước, cô khiến cả nhà dậy sóng khi quyết định kết hôn với Nam, một chàng trai không nghề nghiệp ổn định, bất chấp sự phản đối kịch liệt của cha mình – ông Tâm. “Tôi đã cảnh báo con bé, nhưng nó không nghe. Giờ thì tự chịu hậu quả!” – ông Tâm từng nói trong tức giận.

Cuộc h:;ôn nhân của Hương nhanh chóng tan vỡ chỉ sau hai năm, để lại cô với đứa con trai 4 tu:ổi, và một cuộc sống ngh;;èo khó. Hương chật vật làm đủ nghề, từ bán hàng rong đến giúp việc, nhưng vẫn không đủ trang trải. Trong khi đó, mâu thuẫn với cha càng thêm sâu sắc. Ông Tâm tuyên bố không muốn nhìn mặt con g::ái, còn Hương thì quá tổn thương để quay về xin lỗi.

Thương con gái và cháu ngoại, bà Lan nghĩ ra cách để giúp Hương mà không làm ông Tâm nổi giận. Biết chồng có thói quen đi bộ quanh làng mỗi chiều, bà khuyên Hương: “Con cứ dắt bé Bin về ăn cơm lúc bố đi vắng. Mẹ nấu sẵn, ăn xong thì về, bố không biết đâu.” Vậy là suốt mấy tháng qua, Hương lặng lẽ đưa con trai về nhà mẹ vào mỗi chiều, khi ông Tâm không có nhà.

Chiều hôm ấy, trời đổ mưa tầm tã. Hương và bé Bin vừa ăn xong, đang chuẩn bị rời đi thì bất ngờ ông Tâm xuất hiện ngay cổng sân. Hai cha con chạm mặt nhau, không lời chào hỏi, chỉ có ánh mắt đầy ngượng ngùng và că:;ng thẳ:;ng. Hương vội kéo con lại, định quay đi, nhưng ông Tâm bất ngờ lên tiếng: “Đứng lại!”...

Người phụ nữ chở r://á;c bị vương vãi khắp đường, ai đi qua cũng ch::;;///ê h;ô//i th::;::ố/;i, chỉ có duy nhất 1 chàng ...
10/06/2025

Người phụ nữ chở r://á;c bị vương vãi khắp đường, ai đi qua cũng ch::;;///ê h;ô//i th::;::ố/;i, chỉ có duy nhất 1 chàng trai đi xe Mercedes 10 tỷ xuống giúp

Trời vừa hửng sáng, con phố nhỏ vốn vắng vẻ nay trở nên ồn ào khác thường. Giữa lòng đường, một chiếc xe r:á:;:c l::ậ;t nghiêng. R:::á:c văng t;u;n;g tó;//;e, tràn ra như cơn lũ: túi ni-lông, hộp cơ;m th:i://u:, xương cá, mùi nước r/:;::ỉ đen kịt chảy thành vệt dài trên mặt đường.

Người phụ nữ quần áo lấm lem đang loay hoay gom lại từng túi rác, tay tl:r:ầy x:ư:ớc, mồ hôi t:ú;:a ra trên gò má sạm nắng. Tên bà là G;/á/i – dân trong xóm vẫn gọi là “bà G/á;////i; rác”.

Những câu nói như d:/a/:::::;/o, c/ứ::::://a vào lòng người đàn bà đang cắm cúi bên đ:ố:ng r:á:://c. Nhưng bà G:/ái không nói gì. Không ai thấy bàn tay bà r:::un lên từng chập. Không ai biết bà đã th:ứ;c tr:ắng đêm, vừa trông mẹ b;ệ;///nh vừa tranh thủ gom r;:á:c thêm tuyến kiếm tiền mua th:u::://:ốc:.

Tiếng còi xe chói tai vang lên. Một chiếc Mercedes đen bóng, biển số nổi bật, dừng lại cách đống r:/á/;:c vài mét. Cửa xe mở ra. Mọi người nín thở. Một chàng trai bước xuống – trẻ, cao ráo, mặc áo sơ mi trắng và quần âu như bước ra từ qu:ản;g c;á;;:o........ Đọc tiếp tại bình luận

Vợ xin về chăm mẹ đẻ ốm, chồng gửi vali lời nhắn "khỏi về", 30 phút sau anh ta phải qu//ỳ gối xin t/ha...Mai kết hôn đượ...
10/06/2025

Vợ xin về chăm mẹ đẻ ốm, chồng gửi vali lời nhắn "khỏi về", 30 phút sau anh ta phải qu//ỳ gối xin t/ha...

Mai kết hôn được hai năm, sống cùng chồng trong một căn hộ nhỏ ở thành phố. Cô hiền lành, ít nói, đi làm về lại tất bật lo cơm nước, giặt giũ, không để chồng phải bận tâm việc nhà.

Một chiều cuối tuần, vừa tan ca, Mai nhận được điện thoại từ em trai: “Chị ơi, mẹ sốt cao mấy ngày rồi mà không chịu nói với ai. Em vừa đưa mẹ đi viện, bác sĩ bảo phải theo dõi sát.”

Nghe xong, Mai chẳng kịp nghĩ nhiều, chỉ nhắn chồng một dòng:
“Mẹ em nhập viện rồi, em xin về quê vài hôm chăm bà nhé.”

Chồng cô – Tuấn – là người khô khan, ít khi quan tâm đến gia đình vợ. Đọc tin xong, anh chỉ nhắn gọn: “Ừ.”
Mai thu xếp đồ, đi vội ra bến xe.

Nhưng khi cô vừa đặt chân đến cổng bệnh viện ở quê, một người giao hàng gọi điện:
– “Chị Mai phải không? Em ship đồ anh Tuấn nhờ chuyển đến chị.”
Trên tay anh ta là… một chiếc vali lớn – chính là vali Mai hay dùng mỗi lần về ngoại.

Gắn trên quai vali là một tờ giấy viết tay:
“Khỏi về.”

Mai chết lặng.
Không một lời giải thích, không một cuộc gọi hỏi thăm mẹ vợ, chồng cô chọn cách đẩy cô ra khỏi nhà bằng một câu tà/n nh/ẫn đến lạnh người.

Thế nhưng… chưa đầy 30 phút sau, Tuấn liên tục gọi điện, nhắn tin liên hồi, thậm chí bắt xe về tận quê, vì biết được một sự thật mà anh chưa từng ngờ đến... đọc tiếp dưới bình luận

Phòng bố chồng ở sát vách con dâu, đêm nào cũng nghe tiếng hai vợ chồng “kiểm tra bài cũ”, đến 1 ngày ông không k;iề;m c...
10/06/2025

Phòng bố chồng ở sát vách con dâu, đêm nào cũng nghe tiếng hai vợ chồng “kiểm tra bài cũ”, đến 1 ngày ông không k;iề;m c:h;ế được đã…

Phòng ông Lâm ở ngay sát vách phòng vợ chồng con trai. Căn nhà nhỏ, vách mỏng, cách âm kém. Ban đầu, mọi thứ đều ổn, nếu không kể đến những đêm…

Tiếng giường gỗ c:ót ké:t, tiếng r::/ê;n r/:;;ỉ mơ hồ, rồi tiếng cười khúc khích của con dâu vọng qua lớp tường mỏng như tờ giấy. Ông Lâm trằn trọc quay mặt vào tường, mồ hôi r;ị;n ra dù trời mùa đông.

Con trai ông – Hưng – là người khô khan, ít nói. Còn con dâu – Thư – thì dịu dàng, lễ phép, da trắng, mắt ướt. Ông chưa từng nghĩ mình sẽ để tâm đến cô, cho đến khi những â;m th;an:h đ;ê;m đ::ê:m làm ông mất ngủ.

Càng ngày, ông càng trở nên cáu gắt vô cớ. Bữa cơm ch:ê mặn, ch//ê nhạt. Thư nhẫn nhịn, càng khiến ông bực bội. Ông bắt đầu để ý cách cô buộc tóc, dáng đi, giọng cười.

Đêm ấy, ông không chịu được nữa.

Khoảng ba giờ sáng. Ông bước ra khỏi phòng, ông đứng trước cửa phòng con trai, tay giơ lên định gõ… nhưng dừng lại. Một tiếng r:////ê/n /nh/ỏ vừa vang lên từ bên trong.

Không ch:::ịu nổi.

Ông xoay nắm cửa — không khóa. Bước chân ông nhẹ đến lạ. Ông mở cửa, sẵn sàng nói d;//ối rằng mình mệt quá cần th;u:ố;c, hay ng:;:///ã đ/:ậ/p:/ đ/ầ/u. Nhưng thứ ông nhìn thấy… khiến ông ch*t lặng.

Trên giường, chỉ có mình Thư. Cô nằm quay lưng, ngủ say. Không có Hưng. Không có ai.... Đọc tiếp tại bình luận 👇👇

Nửa đêm đi pha sữa, tôi nhìn thấy chiếc v:á:/y n/g:::ủ tím nhạt trước phòng bố chồng, nhà chẳng có ai ngoài tôi và chị d...
10/06/2025

Nửa đêm đi pha sữa, tôi nhìn thấy chiếc v:á:/y n/g:::ủ tím nhạt trước phòng bố chồng, nhà chẳng có ai ngoài tôi và chị dâu

Nửa đêm, c;o:n b/:é ọ ẹ trong c:ũ;//i. Tôi uể oải ngồi dậy, đầu óc m:ụ m;//ị vì thiếu ngủ, đi mò hộp sữa ngoài bếp. Nhà này vốn rộng, lại yên ắng, ban đêm càng khiến mọi tiếng động như bị khuếch đại lên gấp bội.

Khi đi ngang qua hành lang tầng hai, nơi phòng bố chồng nằm ở cuối dãy, tôi sững lại.

Ánh đèn ngủ mờ hắt ra từ khe cửa phòng ông. Trước cửa, một thứ v;ải mỏ:ng m:ả;nh r;ơ:i vắt trên tay nắm. Tôi cúi xuống, nhíu mày. Là một chiếc v;á:y n:g;//ủ – m/ỏ/;;:ng t///a;n:g, màu tím nhạt.

Tôi đứng ch*t trân. Nhà hiện tại chỉ có tôi và chị dâu – vợ anh cả – ở cùng bố chồng. Chị ấy đang ngủ say trên tầng ba với hai đứa con. Tôi vừa chào chị lúc mười giờ đêm, chị còn bảo hôm nay mệt, sẽ ngủ sớm.

Cảm giác l;ạ:n;h s;ố:ng lư:n:g bắt đầu len lỏi.

Tôi nhón chân lại gần, t:;/i;;m đ//ậ/p d/ồ/n d/;:;ậ/p. Đèn trong phòng không sáng hẳn, chỉ leo lét như ánh nến. Có tiếng cười khe khẽ, rồi tiếng ai đó ... nhẹ.

Tay tôi ru:n lên khi đặt lên tay nắm cửa. Tôi không định mở, chỉ muốn xác nhận – một phần nhỏ nào đó trong tôi vẫn hy vọng mình đang nghĩ sai, rằng có lẽ… là giấc mơ?

Nhưng đúng lúc ấy, cánh cửa hé ra một khe nhỏ.

Và tôi thấy.... Đọc tiếp ở bình luận

Từ chối ph/ục v/ụ một ông lão trên máy bay, cô tiếp viên không ngờ đã mắc s/ai l/ầm lớn nhất cuộc đời vì người đàn ông đ...
09/06/2025

Từ chối ph/ục v/ụ một ông lão trên máy bay, cô tiếp viên không ngờ đã mắc s/ai l/ầm lớn nhất cuộc đời vì người đàn ông đó chính là...

Chuyến bay hạng thương gia hôm đó gần như đã kín chỗ. Hành khách lên máy bay đều là những người ăn mặc sang trọng, vest chỉnh tề, nước hoa đắt tiền. Cô tiếp viên trưởng – Trang – bước đi với phong thái tự tin, ánh mắt đảo một vòng như đã quá quen với đẳng cấp phục vụ cho giới thượng lưu.

Bỗng nhiên, ở cửa khoang xuất hiện một ông lão trạc ngoài 70, tóc bạc, mặc bộ áo len giản dị, tay xách túi vải cũ. Ông cười hiền, bước chậm rãi tìm chỗ ngồi.

Trang cau mày. Cô bước nhanh tới, nói khá lạnh lùng:

– "Bác ơi, khoang này là hạng thương gia. Chắc bác đi nhầm rồi ạ. Vé hạng phổ thông ở phía sau."

Ông lão khẽ nhíu mày, móc từ túi áo ra tấm vé, chìa ra không nói gì. Trang cầm lấy xem, ánh mắt thoáng ngỡ ngàng – vé thương gia thật.

Nhưng thay vì xi/n l/ỗi, cô lại nén một nụ cười gượng rồi nói với giọng nhẹ hơn, nhưng vẫn thi/ếu tô/n tr/ọng:

– "Vâng… mời bác vào. Lần sau nếu bay, bác có thể chọn trang phục chỉn chu hơn một chút để tiện cho nhân viên nhận diện hạng vé, bác nhé."

Ông lão không đáp, chỉ khẽ gật đầu rồi lặng lẽ ngồi xuống.

Chuyến bay diễn ra suôn sẻ. Đến khi gần hạ cánh, Trang và tổ tiếp viên nhận được thông báo nội bộ từ cơ trưởng:

“Trên chuyến bay hôm nay có một hành khách đặc biệt. Lát nữa đích thân đại diện hãng sẽ đón ông ấy tại cửa VIP, các bộ phận chuẩn bị tiếp đón chu đáo.”

Cả tổ tiếp viên bắt đầu xôn xao. Ai cũng đoán là một doanh nhân lớn hay một nhân vật chính phủ nào đó.

Đến khi máy bay đáp và cánh cửa mở ra, một nhóm người mặc vest chỉnh tề xếp hàng cúi chào… chính ông lão mà Trang đã n/ạt n/ộ lúc nãy... đọc tiếp dưới bình luận

Cưới 17 năm, ng--oại t-ình 13 năm, có cả con riêng bên ngoài – vợ đề nghị ly hôn, nhưng câu trả lời của người chồng khiế...
09/06/2025

Cưới 17 năm, ng--oại t-ình 13 năm, có cả con riêng bên ngoài – vợ đề nghị ly hôn, nhưng câu trả lời của người chồng khiến ai cũng ph//ẫn n//ộ...

Loan và Hùng cưới nhau năm cô mới 24 tuổi. Ngày ấy, cả xóm bảo cô là người may mắn – lấy được chồng hơn mình tám tuổi, điềm đạm, có nghề nghiệp ổn định, lại hiền lành ít nói. 17 năm hôn nhân, Loan đã quen với việc đứng phía sau lo toan mọi thứ: từ cơm nước đến dạy dỗ con cái, chăm sóc cha mẹ chồng. Còn Hùng thì bận “kiếm tiền”, “giao lưu”, “công tác xa”.

Nhưng Loan không ngờ, suốt 13 năm trong 17 năm chung sống, chồng mình có một gia đình khác phía sau cánh cửa mà cô chưa từng biết đến. Một người phụ nữ khác. Và một đứa con riêng – trạc tuổi đứa con đầu của cô.

Ngày Loan phát hiện sự thật, cô không khóc. Không gào lên. Không đ/////ánh gh///en. Chỉ ngồi nhìn tấm ảnh chụp Hùng cùng một bé trai có gương mặt giống anh đến kỳ lạ – đang đi picnic ở ngoại thành. Cười rạng rỡ, tay khoác vai người phụ nữ kia. Trái tim cô như bị kho/ét một lỗ sâu hoắm, không có m//áu, chỉ có tê dại.

Cô gọi anh về.

Bữa cơm tối hôm đó, Loan ngồi bên mâm cơm nguội lạnh, nhìn chồng ăn như chưa từng có gì xảy ra. Rồi cô nói:

– Em muốn l/y h/ôn.

Hùng đặt chén xuống, hơi nhíu mày.

– Vì chuyện đó?

Loan nhìn thẳng:

– 13 năm phản bội, anh nghĩ lý do đó không đủ sao?

Hùng bật cười. Một nụ cười khiến sống lưng cô lạnh ngắt:

– Em nghĩ đơn giản vậy à? L/y h/ôn? Em định mang tiếng là người vợ bị ph/ản b/ội à? Con cái em định giải thích với chúng thế nào?

Loan siết chặt tay, giọng vẫn bình tĩnh:

– Em không sợ dư luận. Em chỉ sợ bản thân mình không còn tôn trọng nổi người đầu ấp tay gối nữa thôi.

Và rồi, Hùng nói một câu khiến cô như bị tá/t th/ẳng vào lòng tự trọng... đọc tiếp dưới bình luận

Nam sinh đội khăn t/ang đi thi tốt nghiệp, vừa ra khỏi cửa phòng thi, em nói một câu khiến cả trường bật kh/óc...Sáng hô...
09/06/2025

Nam sinh đội khăn t/ang đi thi tốt nghiệp, vừa ra khỏi cửa phòng thi, em nói một câu khiến cả trường bật kh/óc...
Sáng hôm đó, sân trường THPT Nguyễn Trãi ngập trong sắc nắng đầu hè – một thứ nắng chói chang nhưng lại quen thuộc với bao thế hệ học trò. Ngày thi tốt nghiệp, cổng trường đông nghịt thí sinh, phụ huynh, và cả những ánh mắt hồi hộp, căng thẳng. Mỗi gương mặt là một giấc mơ, một hành trình 12 năm đang chờ kết thúc bằng những con chữ trên giấy.

Giữa dòng người ấy, có một cậu học trò bước vào, không nói gì, cũng không mang vẻ căng thẳng như bao người khác. Điều khiến người ta phải ngoái nhìn, là chiếc khăn tang trắng quấn ngang trán em – nổi bật và đau xót giữa muôn tà áo trắng.

Cậu tên Khải – học sinh lớp 12A3. Chỉ ba ngày trước, ba của em vừa mất sau thời gian dài chống chọi với bệnh tật. Căn nhà nhỏ ở cuối làng vốn đã đơn sơ, nay lại càng lặng ngắt đến tê người. Hàng xóm ai cũng nghĩ, Khải sẽ hoãn thi – bởi có ai đủ sức bình tĩnh ngồi làm bài giữa nỗi đau quá lớn?

Nhưng Khải đến trường. Một mình, không ai đưa đón.

Khi cô chủ nhiệm hỏi nhẹ: “Em có chắc là muốn thi không?”, Khải chỉ mím môi, đáp rất khẽ:

“Ba em dặn… phải đi thi cho đàng hoàng. Không được bỏ giữa chừng.”

Không ai nói thêm điều gì nữa. Ai cũng lặng đi.

Trong phòng thi, Khải ngồi ở bàn cuối, sát cửa sổ. Gió từ ngoài lùa vào làm lay nhẹ tà áo trắng, và cả chiếc khăn tang trên đầu. Có lúc em ngồi yên nhìn trang giấy một lúc lâu, có lúc lại miệt mài viết như thể sợ từng phút trôi đi sẽ khiến lời hứa với ba không trọn vẹn.

Giám thị kể lại: “Cháu không ngẩng đầu, chỉ chăm chú viết. Nhìn gương mặt nhỏ mà kiên cường ấy, chúng tôi thực sự nghẹn lòng…”

Suốt 180 phút thi, không ai làm phiền Khải. Cả căn phòng như hiểu rằng, bên cạnh việc trả lời đề bài, em còn đang hoàn thành một điều thiêng liêng hơn – lời hứa cuối cùng của một người con dành cho cha.

Buổi thi kết thúc. Tiếng trống vang lên báo hiệu đã đến lúc nộp bài. Các thí sinh lần lượt đứng dậy, trao bài làm cho giám thị, rồi rời khỏi phòng với nét mặt nhẹ nhõm hoặc băn khoăn. Nhưng Khải vẫn ngồi lặng, tay đặt lên trang giấy, đôi mắt nhìn xa xăm ra bầu trời xanh thẳm ngoài ô cửa.

Giám thị nhẹ nhàng nhắc nhở. Em gật đầu, đứng dậy, ôm lấy bài thi, bước về phía cửa. Không ai cười đùa, không ai xì xào – tất cả đều dõi theo em trong một sự im lặng đầy tôn trọng.

Và rồi – khi vừa bước đến ngưỡng cửa phòng, em dừng lại.

Cả hành lang lúc ấy bỗng như ngưng đọng.

Khải xoay người lại, cúi đầu, giọng khàn đặc vì xúc động nhưng rõ ràng, từng từ một.. đọc tiếp dưới bình luận

Ông Tư nhà hàng xóm nuôi 19 con gà nhưng cứ mỗi ngày m:ất 1 con, cho đến con cuối cùng thấy lă:n đ:ù:ng ra sânỞ cái xóm ...
09/06/2025

Ông Tư nhà hàng xóm nuôi 19 con gà nhưng cứ mỗi ngày m:ất 1 con, cho đến con cuối cùng thấy lă:n đ:ù:ng ra sân

Ở cái xóm nhỏ ven sông, nhà ông Tư nổi tiếng là người cẩn thận, nghiêm khắc và kỹ tính. Chuyện bắt đầu từ một sáng đầu tháng Sáu, khi ông Tư ra chuồng gà và phát hiện m;ất một con.

Ban đầu, ai cũng nghĩ là gà xổng chuồng. Ông Tư lục tung cả vườn, gọi cả đám trẻ con hàng xóm đến giúp, nhưng chẳng thấy lông với cánh đâu.

Sáng hôm sau, thêm một con nữa mất tích. Rồi ngày thứ ba, ngày thứ tư… cho đến ngày thứ 18, mỗi ngày chỉ đúng một con biến m;ất, không dấu vết, không tiếng kêu

Ông Tư dựng lại chuồng bằng sắt, rào lưới B40, lắp ca;m;e;;r;a mini, thậm chí treo tỏi . Vậy mà sáng nào cũng thế, mở chuồng ra lại thấy thiếu đúng một con gà.

Cả xóm bắt đầu xì xào. Có người bảo bị tr;;;ộ;;m, có người đồn là m;;;a đ;;;;ó;;;i, lại có người lôi chuyện cũ ra kể: “Ông Tư hồi trẻ ham nuôi đá gà, có lần thách thức ông thầy c;;ú;;ng trong vùng, bị r;;ủ;;;a cho tuy;;ệ;;t n;;;;òi.”

Ngày thứ 19. Con gà cuối cùng – một con trống lông mượt, oai phong nhất đàn – vẫn còn trong chuồng lúc 5 giờ sáng.

Nhưng đến 5 giờ 15, ông Tư chạy ào ra sân, hét lớn làm cả xóm choàng tỉnh.

Con gà trống nằm lă;;;n đù;;ng giữa sân như muốn kêu mà không kịp. Không vết thương, không tiếng động, không lời giải thích.

Và kỳ l;;ạ nhất: ca;;m;;er;;;a lắp trong chuồng ghi lại hình ảnh con gà đang ngủ, bỗng nhiên biến mất. Không một ai hay biết nó đi ra bằng cách nào.

Sau cái đêm con gà trống cuối cùng lă;;;n đ;;ù;;ng ra sân ch;;;ế;;;t không lý do, ông Tư trở nên khác hẳn. Mặt ông lúc nào cũng thất thần, hay lẩm bẩm một mình.

Ông bắt đầu mơ thấy tiếng gà gáy lúc nửa đêm — không phải một tiếng, mà là 19 tiếng gáy lặp đi lặp lại, vang vọng từ phía sau vườn. Cứ đúng 3 giờ 13 phút sáng.......ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN DƯỚI BÌNH LUẬN

Sài Gòn, 11 giờ đêm. Góc phố nhỏ trên đường Lê Lợi vẫn sáng ánh đèn neon từ một xe nước mía cũ kỹ. Cô gái đứng sau quầy,...
09/06/2025

Sài Gòn, 11 giờ đêm. Góc phố nhỏ trên đường Lê Lợi vẫn sáng ánh đèn neon từ một xe nước mía cũ kỹ. Cô gái đứng sau quầy, khoảng hai mươi tuổi, tóc buộc cao, mặc áo thun trắng giản dị, đang thoăn thoắt ép mía. Tiếng máy ép rì rì hòa lẫn với tiếng côn trùng và tiếng xe cộ thưa thớt. Người ta gọi cô là Hân, nhưng không ai biết nhiều về cô ngoài việc cô luôn xuất hiện ở đây, mỗi đêm, như một phần của khung cảnh phố.

Hân có đôi mắt sắc, luôn quan sát mọi thứ. Khách đến mua nước mía thường là dân đêm: tài xế xe ôm, sinh viên thức khuya, hay những kẻ lang thang không ngủ. Nhưng đêm nay, có gì đó khác lạ. Một người đàn ông mặc áo khoác đen, mũ lưỡi trai kéo thấp, đứng dựa vào cột điện cách xe nước mía vài mét. Hắn không mua nước, chỉ nhìn Hân, ánh mắt lạnh lùng như đang chờ đợi điều gì.

Hân không lạ gì những vị khách kỳ lạ. Cô từng nghe những câu chuyện truyền miệng về góc phố này – nơi được đồn là “cửa ngõ của những bí mật”. Người ta kể rằng, hàng chục năm trước, một cô gái bán nước mía đã biến mất tại đây, để lại chiếc xe và một ly nước mía còn dang dở. Từ đó, những câu chuyện m//a m//ị bắt đầu lan truyền: ai uống nước mía ở góc phố này vào đúng nửa đêm, dưới ánh trăng tròn, sẽ thấy điều không nên thấy.

Hân không tin mấy chuyện đó. Nhưng đêm nay, ánh trăng tròn treo lơ lửng trên bầu trời, và người đàn ông kia vẫn đứng đó, bất động..

Người giao trứng ngh/èo bị ng/ã giữa đường nhưng không ai giúp đỡ, bất ngờ một cô gái đi xe sang vội vàng bước xuống rồi...
09/06/2025

Người giao trứng ngh/èo bị ng/ã giữa đường nhưng không ai giúp đỡ, bất ngờ một cô gái đi xe sang vội vàng bước xuống rồi qu/ỳ sụ/p xuống trước mặt ông...

Chiều muộn, phố trung tâm rực sáng ánh đèn trang trí như chuẩn bị cho một lễ hội lớn. Dòng xe nối dài, tiếng còi xe, tiếng nhạc từ quán cà phê ven đường hòa vào nhau tạo nên một bản giao hưởng đô thị đầy sống động.

Bỗng rầm! – tiếng xe máy đổ nhào, khiến cả đoạn đường nín lặng trong tích tắc.

Một người đàn ông trung niên, dáng lam lũ, ngã sõng soài bên chiếc xe máy chở trứng. Hàng trăm quả trứng văng khắp mặt đường, vỡ toang, vàng lòng đỏ loang ra, tanh nồng. Ông lập cập ngồi dậy, không màng vết trầy, chỉ lặng lẽ nhặt lại từng quả trứng còn lành. Không ai giúp, chỉ ánh mắt tò mò và lắc đầu ái ngại của người qua đường.

Một chiếc ô tô đen bóng sang trọng đỗ gấp sát vỉa hè. Cửa xe mở ra, từ trong bước xuống một cô gái trẻ mặc váy trắng thanh lịch, khuôn mặt xinh đẹp nhưng ánh mắt s/ững s/ờ. Cô không hét lên, không trá/ch m/óc – mà bà/ng hoà/ng nhìn người đàn ông đang cúi mặt nhặt trứng.

– “Chú… Chú Tư?!”

Người đàn ông ngẩng lên, ánh mắt ngơ ngác chạm vào ánh nhìn ấy, rồi sững lại như gặp m/a.
– “Cô... cô là...?”... đọc tiếp dưới bình luận

Trang cầm tờ giấy xét nghiệm trong tay, tim đập rộn ràng. Ba tháng ma;:ng t;:hai – một tin vui mà cô đã chờ đợi từ lâu. ...
08/06/2025

Trang cầm tờ giấy xét nghiệm trong tay, tim đập rộn ràng. Ba tháng ma;:ng t;:hai – một tin vui mà cô đã chờ đợi từ lâu. Cô tưởng tượng ra ánh mắt hạnh phúc của Tâm, người đàn ông cô yêu, khi nghe tin này. Không chần chừ, Trang vội vàng rời bệnh viện, bắt xe đến công ty của Tâm.

Đến tòa nhà công ty, Trang bước vào với nụ cười rạng rỡ. Nhưng khi vừa đến gần, cô nghe thấy tiếng cười nói rộn ràng từ phòng họp bên cạnh. Tò mò, cô ghé mắt qua khe cửa kính. Một nhóm đồng nghiệp đang vây quanh Tâm, trên bàn là một chiếc bánh kem lớn với dòng chữ: "Chúc mừng đám cưới Tâm & Linh!".

Trang ch;:ết lặng. Đám cưới? Tâm? Linh? Cô cảm thấy đầu óc quay cuồng, tờ giấy xét nghiệm trong tay bỗng trở nên nặng trĩu. Chỉ mới tháng trước, Tâm vẫn ôm cô, nói về tương lai của hai người. Vậy mà giờ đây, anh đã kết h;;ôn? Với một người phụ nữ khác?

Cô đẩy cửa bước vào, không màng đến những ánh mắt ngạc nhiên của mọi người. Tâm quay lại, nụ cười trên môi anh vụt tắt khi nhìn thấy Trang. “Trang… em… sao em ở đây?” – giọng Tâm lắp bắp.

“Sao em ở đây?” – Trang lặp lại, giọng run rẩy. Cô giơ tờ giấy xét nghiệm lên. “Em đến để báo tin vui, Tâm. Nhưng có vẻ anh đã có niềm vui khác rồi.” Cô chỉ tay vào chiếc bánh, nơi bức ảnh cưới của Tâm và một người phụ nữ lạ mặt được đặt ngay chính giữa.

Đám đông im lặng. Tâm cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Trang. “Anh… anh định sẽ nói với em. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh…”

“Quá nhanh?” – Trang cười cay đắng. “Một tháng trước anh còn nói yêu em, còn hứa sẽ cùng em xây dựng tương lai. Vậy mà giờ anh đã là chồng người khác? Anh giải thích đi, Tâm!”...

Address

Số 236 Tôn Đức Thắng, Quận 1
Ho Chi Minh City
700000

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Phụ nữ và gia đình posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share