Ngẫm Đời Để Sống

Ngẫm Đời Để Sống Yêu mến và cảm phục bậc chân tu Thích Minh Tuệ

Cô gái trẻ xuất hiện trong ngày giỗ của 1 thanh niên trong làng, vừa khóc lóc vừa tự xưng là “vợ sắp cưới”, đến lúc cú//...
02/10/2025

Cô gái trẻ xuất hiện trong ngày giỗ của 1 thanh niên trong làng, vừa khóc lóc vừa tự xưng là “vợ sắp cưới”, đến lúc cú//ng cơm cô bỗng vào di ảnh rồi nói “Anh ấy bảo canh mặn”…
Gia đình ông Tuấn tổ chức lễ giỗ 49 ngày đơn sơ nhưng trang trọng trong căn nhà cũ ba gian ở vùng ven thành phố.
Không khí nặng nề, mùi nhang trầm lan tỏa.
Khi cúng cơm vừa xong, bất ngờ từ ngoài cổng, một cô gái trẻ mặc váy đen giản dị, gương mặt lấm lem nước mắt, bước vào.
Cô khụy xuống trước bàn thờ, khóc nức nở.
“Con xin lỗi ba má… Con xin lỗi anh…” — cô nghẹn ngào.
Cả họ quay sang nhìn nhau, xì xầm:
“Ai vậy?”
“Nhà mình đâu có ai quen cô ta?”
“Con bé này trông quen quen mà…”
Người cô út nhỏ nhẹ hỏi:
“Con là ai?”
Cô gái sụt sịt:
“Con… là vợ sắp cưới của anh Long… Chúng con dự định cưới cuối năm nay, chỉ chưa kịp báo với gia đình.”
Một cơn sóng ngầm lan qua từng ánh mắt trong phòng khách.
Anh Long — người con trai vàng của dòng họ — vừa mất trong tai nạn cách đây chưa đầy hai tháng.
Không ai trong nhà từng nghe anh nhắc tới một cô gái nào.
Sự im lặng bối rối phủ xuống. Một số người trong họ lắc đầu, bán tín bán nghi.
Lễ cúng cơm bắt đầu. Mọi người quây quần chắp tay vái lạy, khấn thầm.
Hương khói bảng lảng.
Đến khi chuẩn bị dọn mâm, cô gái bỗng bật dậy, mắt nhìn thẳng vào di ảnh người quá cố, giọng ngập ngừng:
“Anh ấy… anh ấy bảo… canh… canh mặn rồi…”
Cả nhà ch'';'ết sững...
Đọc tiếp dưới bình luận!!!

Không thể tin nổi Trấn Thành lại ủng hộ số tiền cực lớn này dành cho đồng bào Miền Trung, thật đáng trân trọng...👇👇👇
02/10/2025

Không thể tin nổi Trấn Thành lại ủng hộ số tiền cực lớn này dành cho đồng bào Miền Trung, thật đáng trân trọng...👇👇👇

Bố chồng nhắc khéo tôi chuyện chia tài sản cho con riêng của chồng, tôi chẳng đáp lời nhưng âm thầm làm một việc khiến h...
02/10/2025

Bố chồng nhắc khéo tôi chuyện chia tài sản cho con riêng của chồng, tôi chẳng đáp lời nhưng âm thầm làm một việc khiến họ k:ê:u tr:ời

Tôi càng hiền lành, nhẫn nhịn thì bố mẹ chồng càng được nước lấn tới.
Chồng tôi có con riêng, năm nay cháu học lớp 9. Cháu sống với mẹ, chung xã với gia đình chồng tôi. Hồi mới cưới nhau, bố mẹ chồng ngày nào cũng nhắc về con riêng của chồng như một cách để nhắc nhở tôi rằng: Chồng tôi còn có một đứa con và tôi không được phép quên điều đó. Dù bực mình lắm nhưng tôi vẫn nín nh;;;ịn cho yên nhà yên cửa.

Lương của chồng tôi thấp; chỉ bằng 1/4 mức lương của tôi. Bù lại, anh ấy có thời gian rảnh để đưa đón, chăm sóc con nhỏ. Tôi là trụ cột kinh tế trong nhà, phải làm một lúc 3 công việc để kiếm thêm thu nhập chi tiêu và tiết kiệm. 10 năm trước, khi tôi mới về làm dâu, nhà chồng chẳng có gì cả ngoài một căn nhà cấp 4 nhỏ, đồ đạc không có giá trị. Sau đó, tôi đã dùng tiền của mình để xây nhà mới, mua sắm nội thất đầy đủ. Nhà xây xong thì bố mẹ chồng cũng làm giấy tờ sang tên sổ đỏ cho vợ chồng tôi đứng theo đúng lời hứa của ông bà.

Hiện tại, tôi vừa lo trả nợ (tôi vẫn còn nợ ngân hàng 200 triệu tiền vay để xây nhà), vừa lo chuyện chi tiêu và thuốc men cho bố mẹ chồng. Trong đầu tôi lúc nào cũng chỉ xoay quanh tiền và tiền. Đầu tháng nhận lương, tôi phải phân bổ đều tiền bạc vào các khoản cần chi để xem còn tiết kiệm được đồng nào hay không? Vậy mà bố mẹ chồng không hiểu, còn trách tôi sống t::::ệ với con riêng của chồng.

Ông bà bắt tôi mỗi tháng gửi cho cháu trai 2-3 triệu. Nhưng tôi làm gì còn đủ tiền để gửi. Chưa kể mức tiền đó đã gần bằng mức lương 5 triệu của chồng tôi rồi. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi chỉ gửi 1 triệu thôi. Ông bà càng có cớ để nói tôi với họ hàng. Vì thương chồng con, tôi vẫn cố nhẫn nhịn.

Tuần trước, con riêng của chồng về chơi. Cháu đi một vòng quanh nhà, trầm trồ vì nhà rộng, đẹp, nội thất quá hiện đại. Rồi cháu than khổ, không có tiền để mua xe máy, chuẩn bị học cấp 3.

Đến bữa cơm, bố mẹ chồng bảo tôi cho cháu 20 triệu để mua xe. Tiếp theo đó, ông bà còn nhắc khéo tôi phải làm giấy tờ để chia đất đai cho con riêng của chồng khi cháu tròn 18 tuổi. Tôi bất mãn cùng cực nhưng vẫn im lặng, không đáp lời...

Đọc tiếp dưới bình luận!!!

Xây nhà 2 tỷ đồng, nhà chồng cho 30 triệu, con dâu ngày tân gia có hành động khiến mẹ chồng bật khóc trước bao nhiêu họ ...
02/10/2025

Xây nhà 2 tỷ đồng, nhà chồng cho 30 triệu, con dâu ngày tân gia có hành động khiến mẹ chồng bật khóc trước bao nhiêu họ hàng
Ngày nhập trạch, hàng xóm, họ hàng đến chúc mừng, ai cũng khen nhà vợ chồng Thủy rộng rãi. Nhưng cùng những lời khen, vẫn có người hỏi: “Bố mẹ cho được bao nhiêu?”, “Không có ông bà hỗ trợ chắc gì đã làm nổi?”. Vợ chồng Thủy vốn sống khiêm tốn, chưa bao giờ khoe khoang tiền bạc nên mọi người nghĩ vậy, cô cũng không trách.
Thực tế, bố mẹ cho vợ chồng Thủy 30 triệu đồng, đủ mua 1 cái ti vi đặt trong phòng khách. Có người nói vào tai mẹ chồng Thủy: "Con cái xây nhà to thế này, anh chị phải cho chúng nó đôi ba trăm triệu mới phải".
Xem tiếp tại bình luận 👇👇

Chồng ơi, con ơi! Tôi chỉ biết gào thét trong vô vọng khi trở về nhà nhìn thấy 2 bố con đã nằm cứng người trong phòng ng...
01/10/2025

Chồng ơi, con ơi! Tôi chỉ biết gào thét trong vô vọng khi trở về nhà nhìn thấy 2 bố con đã nằm cứng người trong phòng ngủ

Rầm rộ tin đồn công nhân r:ơi vào máy làm bánh trung thu nhiều ngày mới phát hiện, bánh đã được bán ra thị trường 🥶🥶
01/10/2025

Rầm rộ tin đồn công nhân r:ơi vào máy làm bánh trung thu nhiều ngày mới phát hiện, bánh đã được bán ra thị trường 🥶🥶

Bỗng 1 ngày mẹ dắt về nhà 1 đứa trẻ rá/ch rư/ới và bảo ‘con cho em chơi chung với nhé’, 20 năm sau, cả gia đình tôi sh//...
01/10/2025

Bỗng 1 ngày mẹ dắt về nhà 1 đứa trẻ rá/ch rư/ới và bảo ‘con cho em chơi chung với nhé’, 20 năm sau, cả gia đình tôi sh//ock ng/ất khi danh tính được h/é l/ộ…

Mùa hè năm tôi 10 tuổi, cuộc sống gia đình tôi trôi qua bình dị ở khu phố nhỏ ngoại ô. Cha làm thợ sửa xe, mẹ bán hàng ở chợ, còn tôi và anh trai lớn lên với những buổi chiều thả diều và những bữa cơm đạm bạc. Một ngày nọ, khi tôi đang chơi ngoài sân, mẹ trở về, tay dắt một cậu bé gầy nhom, quần áo rách rưới, tóc rối bù che kín đôi mắt. Cậu bé trông khoảng 6 tuổi, lặng lẽ cúi đầu, đôi tay bẩn thỉu nắm chặt vạt áo mẹ.

“Con ơi, đây là Tí. Từ nay em sẽ ở với nhà mình. Con cho em chơi chung với nhé,” mẹ nói, giọng dịu dàng nhưng kiên định. Tôi nhìn cậu bé lạ lẫm, ánh mắt Tí trống rỗng, như chẳng nhớ mình là ai hay từ đâu đến. Tò mò, tôi muốn hỏi, nhưng thấy mẹ nghiêm túc, tôi chỉ gật đầu.

Tối đó, mẹ kể với cả nhà rằng mẹ thấy Tí lang thang ngoài chợ, đói khát và sợ hãi. Mẹ hỏi, nhưng Tí không nhớ gì – không tên, không gia đình, không cả nơi ở. Cha đề nghị đưa Tí đến đồn công an để tìm người thân. Tại đồn, công an ghi nhận thông tin, nhưng vì không có manh mối nào, họ khuyên gia đình tạm thời chăm sóc Tí trong khi tiếp tục tìm kiếm. Cha mẹ đồng ý, và Tí chính thức ở lại nhà tôi.

Những ngày sau, Tí dần hòa nhập. Mẹ mua quần áo mới, cắt tóc gọn gàng, và cho Tí đi học cùng tôi. Tí ít nói, dường như ký ức của em đã bị xóa sạch sau một vụ tai nạn nào đó mà không ai biết rõ. Mỗi lần tôi hỏi, mẹ chỉ cười: “Tí là em con, thế là đủ.” Cha dặn tôi chăm sóc Tí, và dần dà, tôi quen với cậu bé lầm lì nhưng hiền lành ấy. Anh trai tôi, vốn nghịch ngợm, hay trêu Tí, nhưng rồi cũng quý em, thường dẫn Tí đi bắt cào cào ngoài đồng. Tí thích ngồi xem tôi vẽ, đôi khi lén nguệch ngoạc những hình thù vụng về tặng tôi.

Thời gian trôi qua, cha mẹ tôi làm thủ tục nhận Tí làm con nuôi khi không có tin tức gì từ gia đình thật của em. Tí trở thành một phần không thể thiếu của gia đình. Em thông minh, học giỏi, luôn đứng đầu lớp, khác hẳn tôi – một học sinh trung bình, chỉ đam mê vẽ vời. Tí mơ trở thành kỹ sư, và em dồn sức để đạt mục tiêu. Năm 18 tuổi, Tí nhận học bổng toàn phần của một trường đại học danh giá. Cả nhà vỡ òa niềm vui. Mẹ ôm Tí, mắt ngân ngấn, còn cha vỗ vai em, tự hào như với con ruột.

Hai mươi năm trôi qua kể từ ngày Tí đến. Tôi giờ 30 tuổi, là họa sĩ tự do, sống ở thành phố. Anh trai lập gia đình, có con nhỏ. Cha mẹ già đi, nhưng vẫn ở ngôi nhà cũ. Tí, giờ là kỹ sư tài năng, vừa trở về sau một dự án lớn ở nước ngoài. Để mừng Tí, gia đình tổ chức một bữa tiệc ấm cúng. Đêm đó, khi mọi người đang cười nói, một chiếc xe sang trọng dừng trước cổng. Một cặp vợ chồng trung niên, ăn mặc lịch sự, bước vào cùng một người đàn ông lớn tuổi, trông như luật sư...

Đọc tiếp dưới bình luận!!

Bà Phương Hằng thắng kiện ở Mỹ, vô tình l:::òi ra sự thật bấy lâu giấu kín của Trang Khàn
01/10/2025

Bà Phương Hằng thắng kiện ở Mỹ, vô tình l:::òi ra sự thật bấy lâu giấu kín của Trang Khàn

Chàng sinh viên bỏ lỡ kì thi vì cíu chủ tịch ngất bên lề đường, bất ngờ cuộc đời cậu bước sang trang mới…Hùng, một chàng...
01/10/2025

Chàng sinh viên bỏ lỡ kì thi vì cíu chủ tịch ngất bên lề đường, bất ngờ cuộc đời cậu bước sang trang mới…
Hùng, một chàng sinh viên năm cuối, đang vội vã trên chiếc xe đạp để đến trường thi. Hôm nay là kỳ thi quan trọng quyết định tấm bằng tốt nghiệp của cậu. Đường phố Sài Gòn tấp nập, xe cộ qua lại không ngừng, và Hùng chỉ còn 15 phút trước khi cổng trường đóng lại.
Bất chợt, khi đạp xe qua một con đường lớn, Hùng nhìn thấy một người đàn ông lớn tuổi mặc vest nằm bất tỉnh bên lề đường. Xung quanh, người đi đường chỉ lướt qua, không ai dừng lại. Hùng thoáng do dự, nhưng lương tâm không cho phép cậu bỏ mặc người gặp nạn. Cậu dừng xe, chạy đến bên người đàn ông. Ông ấy thở yếu, mặt tái nhợt, dường như vừa bị ngất.
Hùng nhanh chóng kiểm tra nhịp thở, gọi người đi đường hỗ trợ và gọi xe cấp cứu. Trong lúc chờ đợi, cậu sơ cứu theo những gì từng học, giúp người đàn ông dần tỉnh lại. Khi xe cấp cứu đến, Hùng thở phào, nhưng nhìn đồng hồ, cậu biết mình đã trễ kỳ thi. Cổng trường chắc chắn đã đóng, và giấc mơ tốt nghiệp của cậu có nguy cơ tan biến.
Người đàn ông được đưa lên xe cấp cứu, nhưng trước khi đi, ông nắm tay Hùng, giọng yếu ớt: “Cảm ơn cậu…Cậu đã cứu tôi… Tôi sẽ không quên.”
Hùng chỉ cười nhẹ, không nghĩ nhiều. Cậu quay về ký túc xá, lòng nặng trĩu vì bỏ lỡ kỳ thi. Nhưng vài ngày sau, một lá thư được gửi đến tận tay Hùng...
Đọc tiếp dưới bình luận!!!

Về làm dâu một nhà vào cùng năm, nhưng sính lễ của em dâu nhiều hơn tôi 40 triệu đồngTrong một làng quê yên bình, tôi và...
01/10/2025

Về làm dâu một nhà vào cùng năm, nhưng sính lễ của em dâu nhiều hơn tôi 40 triệu đồng

Trong một làng quê yên bình, tôi và em dâu cùng về làm dâu một nhà vào cùng năm. Hôn lễ của tôi diễn ra vào mùa thu, với sính lễ nhà chồng mang đến là mười triệu đồng cùng vài lễ vật truyền thống. Tôi bước vào cuộc sống mới với niềm hy vọng về một gia đình hạnh phúc. Một tháng sau, em dâu tôi – người lấy anh trai chồng – cũng về nhà chồng. Tôi ngỡ ngàng khi biết sính lễ của em ấy lên đến năm mươi triệu đồng, nhiều hơn tôi tới bốn mươi triệu.

Lòng tự trọng trong tôi trỗi dậy, cảm giác bất công ngày một lớn. Một buổi chiều, khi mẹ chồng đang ngồi pha trà, tôi khẽ hỏi:

"Mẹ ơi, con với em dâu cùng năm về làm dâu, sao sính lễ của con lại ít hơn em ấy bốn mươi triệu vậy?"

Mẹ chồng đặt chén trà xuống, nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng. Thay vì giải thích, bà đứng dậy, quát lớn:

"Một đứa đ::::ẻ không nổi contrai thì đáng giá bao nhiêu? Em dâu m đã sinh cho nhà này một thằng cu, còn m chỉ đẻ toàn con gái! Bốn mươi triệu đó là để bù cho sự v0dung của m!"

ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN!!!

Xuân Hòa - Chàng ca sĩ m::ù hát Bolero hay nhất Việt Nam b:::ỏ vợ khiếm thị và 4 con để đi theo "tiểu ba": Thương cô vợ ...
30/09/2025

Xuân Hòa - Chàng ca sĩ m::ù hát Bolero hay nhất Việt Nam b:::ỏ vợ khiếm thị và 4 con để đi theo "tiểu ba": Thương cô vợ mắt tối, một mình nuôi đàn con thơ

Tối hôm đó, tôi đưa vợ đi ăn tại một nhà hàng nhỏ mới mở trong thành phố. Quán không sang trọng, nhưng không gian ấm cún...
30/09/2025

Tối hôm đó, tôi đưa vợ đi ăn tại một nhà hàng nhỏ mới mở trong thành phố. Quán không sang trọng, nhưng không gian ấm cúng, ánh đèn vàng dịu nhẹ cùng tiếng nhạc jazz khiến bữa tối trở nên đặc biệt. Tôi và vợ trò chuyện rôm rả, cho đến khi nhân viên phục vụ bước ra với khay đồ ăn trên tay.
Ánh mắt tôi vô thức dừng lại nơi gương mặt ấy. Bóng dáng quen thuộc, nụ cười gượng gạo, từng bước đi thận trọng. Trái tim tôi khẽ thắt lại: là cô ấy – vợ cũ của tôi.
Chúng tôi đã ly hôn 3 năm. Năm đó, những bất đồng quan điểm, những cuộc cãi vã triền miên đã bào mòn cả tình yêu lẫn sự kiên nhẫn. Quyền nuôi con thuộc về cô ấy, rồi hai mẹ con dọn sang thành phố khác. Mọi liên lạc bị chặn, tôi chỉ còn biết gửi tiền chu cấp qua tài khoản ngân hàng. Đã từ lâu, hình ảnh vợ cũ trong ký ức tôi chỉ là một khoảng lặng mơ hồ.
Ấy vậy mà hôm nay, trước mắt tôi, cô ấy hiện ra trong chiếc đồng phục phục vụ bàn giản dị, khuôn mặt gầy đi trông thấy. Tôi bồi hồi xen lẫn xót xa. Cô ấy cũng nhận ra tôi, thoáng khựng lại, nhưng ngay sau đó nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản và đặt món ăn xuống.
Tôi cố gắng bắt chuyện nhưng cô ấy lảng tránh. Sau vài phút do dự, tôi quyết định rút ví, lấy ra 10 triệu đồng đưa cho cô ấy, lòng nghĩ đó là cách để giúp đỡ trong lúc khó khăn. Thế nhưng, cô ấy bất ngờ từ chối, mắt ánh lên vẻ kiêu hãnh xen lẫn cay đắng:
“Không cần đâu, số tiền này không đủ.”
Nói dứt câu, cô quay lưng bỏ đi, để lại tôi ngồi sững sờ, vừa ngạc nhiên vừa hụt hẫng. Vợ tôi bên cạnh cũng không khỏi khó xử, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt khó đoán.
Tưởng rằng câu chuyện kết thúc ở đó, nhưng khi thanh toán ra về, những lời nhân viên thu ngân thốt ra đã khiến tim tôi chao đảo:
“Chị ấy làm ở đây chỉ tạm thời thôi, thật ra đang xoay xở để chữa bệnh cho con trai. Chi phí lớn lắm, nên chị ấy mới kiên quyết không nhận tiền nhỏ lẻ…”
Toàn thân tôi bủn rủn. Con trai… Nghĩa là con tôi. Máu mủ của tôi. Tôi bỗng thấy nghẹn ngào, hối hận, và một cảm giác xót xa trào dâng. Hóa ra, suốt thời gian qua, có quá nhiều điều tôi không biết....Quý độc giả xem thêm tại đây

Address

Quận 1
Ho Chi Minh City

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Ngẫm Đời Để Sống posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share