29/11/2025
Dù đã 70 tuổi, sống nhờ lương hưu 4 triệu đồng mỗi tháng, tôi vẫn bị con trai h:ét vào mặt: “Không kiếm tiền thì đừng ăn nhiều!” chỉ vì gắp một miếng thịt gà trong bữa ăn. Nhưng nó đâu biết, câu nói ấy đã kéo cả gia đình nó xuống vực sâu không lối thoát.
Bữa cơm tối chìm trong thứ ánh sáng vàng vọt, t;ù đọng của chiếc đèn chùm đã cũ. Bà Lan, với mái tóc muối tiêu đã bạc trắng và dáng người hơi còng, khẽ khàng đặt đôi đũa xuống. Lương hưu bốn triệu đồng mỗi tháng của bà, dù ít ỏi, vẫn cố gắng đắp đổi cho một phần chi phí sinh hoạt chung trong căn nhà này, căn nhà mà bà đã cùng chồng gầy dựng nên. Bà nhìn miếng thịt gà luộc vàng ươm trên đĩa, thèm thuồng. Cả tuần nay, mâm cơm chỉ toàn rau luộc và đậu phụ kho.
“Mẹ, mẹ gắp chi cái đùi gà đó làm gì?” Giọng Hùng, con trai bà, khô khốc và sắc lạnh như lư:ỡi d:a:o, bất ngờ vang lên, c:ắt ngang bầu không khí nặng nề. Hùng, ở tuổi bốn mươi, khoác lên mình vẻ ngoài của một người đàn ông thành đạt nhưng luôn mang theo sự cau có, khó chịu. Vợ anh ta, chị Thảo, chỉ im lặng, cúi gằm mặt xuống bát cơm, tay vẫn đều đặn nhặt miếng thịt vào bát của đứa con trai nhỏ đang bĩu môi.
Bà Lan giật mình. Tay bà r:un lên, miếng thịt gà vừa gắp trượt khỏi đũa, rơi thẳng vào bát nước chấm. Cả nhà im lặng, chỉ còn tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ cũ trên tường như đang đếm ngược một điều gì đó khủ:ng khi:ếp sắp xảy ra. Bà Lan cảm thấy lồng ngực mình bị b:óp ngh:ẹt. Bà chưa kịp nói lời nào, Hùng đã vung tay đập mạnh xuống bàn.
“Mẹ không nghe rõ sao? Tôi hỏi mẹ gắp chi miếng đùi gà đó!” Hùng nhìn chằm chằm vào mẹ mình, ánh mắt tràn ngập vẻ khi:nh m:iệt và tức giận vô cớ. “Cả tuần nay toàn rau với đậu, cơm đã không đủ no, mẹ còn định ăn hết phần của thằng Tí à? Nó đang tuổi lớn, cần chất.”
Bà Lan mím môi. Sự mỉ:a m:ai, châ:m bi:ếm á:p b:ức của Hùng không còn là chuyện mới mẻ, nhưng hôm nay, nó s:ắc nh:ọn hơn mọi khi. Bà chỉ thèm một miếng thịt gà, một miếng thôi, nhưng cách nói của Hùng khiến bà cảm thấy mình như một kẻ ăn xin, một gánh nặng không hơn không kém.
“Tao… tao chỉ gắp một miếng nhỏ thôi mà.” Giọng bà lạc đi, ngh:ẹn lại. Nước mắt chực trào ra nhưng bà cố nén lại. Bà không muốn khóc trước mặt con trai và cháu nội, bởi Hùng sẽ coi đó là một sự yếu đuối để tiếp tục công kích.
Hùng cười khẩy, một nụ cười đầy châ:m bi:ế:m. “Một miếng nhỏ? Mẹ ạ, mẹ đừng có mà làm màu! Mẹ nhìn lại đi, một tháng mẹ mang về được bao nhiêu? Bốn triệu! Bốn triệu đồng cho cả cuộc sống này! Mẹ nghĩ cái mớ tiền đó đủ mua được cái đùi gà mà mẹ đang định nuốt trọn không?”
“Mẹ không kiếm ra tiền, mẹ không có thu nhập cao như người ta thì mẹ nên biết thân biết phận đi chứ. Không kiếm tiền thì đừng ăn nhiều!”
Câu nói đó, như một m:ũi tê:n t:ẩm đ:ộc, xuyên thẳng vào tim bà Lan. Bốn chữ "Không kiếm tiền thì đừng ăn nhiều!" vang vọng trong tai bà, méo mó và c:ay đđộc. Bà nhìn gương mặt lạnh lùng, vô cảm của con trai, nhìn sự im lặng đáng sợ của con dâu, và sự thờ ơ của đứa cháu.
Đó không chỉ là sự x:úc ph:ạm về miếng ăn, đó là sự phủ nhận toàn bộ giá trị và sự hy sinh của bà trong suốt cuộc đời. Bà đã từng nghĩ, dù lương hưu thấp, ít ra bà vẫn là mẹ của nó, vẫn là người trong gia đình. Nhưng không, trong mắt Hùng, bà chỉ là một vật thể vô dụng, một kẻ ăn bám.
Tay bà Lan nắm chặt lấy nhau dưới gầm bàn. Một cảm giác lạnh lẽo, tuyệt vọng dâng trào, nhưng ngay sau đó, một ngọn l:ử:a gi:ận d:ữ và sự tổn thương sâu sắc b:ùng lên, thi:êu r:ụi mọi thứ.
Nó đâu biết, câu nói ấy đã kéo cả gia đình nó xuống vực…
Bà Lan không nói thêm một lời nào. Bà đứng dậy, không nhìn ai, không chạm vào bát cơm còn dang dở. Sự im lặng của bà lúc này còn đáng sợ hơn mọi lời cãi vã. Bà bước vào phòng ngủ của mình, đóng cửa lại một cách nhẹ nhàng, nhưng trong tâm hồn bà, một cơn bão tố đã thực sự bắt đầu.
ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇