Phụ Nữ +

Phụ Nữ + Chúng tôi ở đây, lắng nghe những câu chuyện của chị em phụ nữ và bằng một cách nào đó, chúng tôi nói - Stt, Quotes hay, Tâm Trạng
- Nhận làm Quotes...

Ngày mẹ tôi còn trẻ khỏe, bà đi chăm sóc cháu nội suốt 10 năm. Khi đó, con tôi còn nhỏ, tôi từng mời mẹ đến trông nom cá...
21/11/2025

Ngày mẹ tôi còn trẻ khỏe, bà đi chăm sóc cháu nội suốt 10 năm. Khi đó, con tôi còn nhỏ, tôi từng mời mẹ đến trông nom các cháu nhưng bà từ chối. Mẹ bảo tôi nên nhờ nhà nội giúp đỡ, còn bà phải chăm lo cho cháu nội để về già, anh chị tôi có trách nhiệm. Bố tôi mất sớm, mẹ về già không thể sống một mình được nên bà nghĩ đối xử tốt với cháu nội, chắc chắn cuối đời sẽ được an vui bên con cháu. Nhưng sự thật không như mơ, lúc mẹ tôi 65 tuổi, sức khỏe không còn tốt, vợ chồng anh trai đẩy bà về quê. Sau khi mẹ mất, anh trai yêu cầu tôi giao nộp 500 triệu tiền tiết kiệm của mẹ. Những gì anh nói sau đó khiến tôi ngã ngửa, hóa ra anh đã tính toán m;;ưu kế thâm hiểm đến vậy, chỉ chờ ngày mẹ qua đời thôi…và rồi …*** Đọc tiếp dưới bình luận đầu tiên👇

Chồng đặt vé đi cả nghìn cây số vào tận Sài Gòn nguyên tháng để h/ú h/í với bồ, vợ vẫn giả vờ như không. Chị rút tiền tú...
21/11/2025

Chồng đặt vé đi cả nghìn cây số vào tận Sài Gòn nguyên tháng để h/ú h/í với bồ, vợ vẫn giả vờ như không. Chị rút tiền tút tát lại bản thân rồi đưa cả nhà đi du lịch. Để rồi ngày cuối cùng của chồng bên bồ cũng là ngày đôi m//èo m//ả gà đồng phải rợ//n tóc g/áy vì 1 kế hoạch quá hoàn hảo của chị...
Khi Huy thông báo phải vào Sài Gòn “công tác dài hạn một tháng”, Lan chỉ cười nhạt.
Bởi cô đã nhìn thấy tin nhắn anh gửi cho người đàn bà tên Thảo — “Anh đặt vé rồi, một tháng này chỉ có đôi mình thôi, không ai làm phiền.”
Lan đọc từng chữ, mắt không còn ướt. Bởi cô đã khóc cạn nước mắt từ những lần trước.
Cô biết, lần này Huy không còn muốn giấu nữa. Nhưng cô không hỏi. Không gào, không níu.
Đêm trước ngày chồng bay, Lan vẫn dọn quần áo cho anh, vẫn nấu bữa tối, vẫn cười:
– Anh nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, tháng này chắc vất vả lắm.
Huy hơi khựng, nhìn vợ cười nhạt, giọng cố tự nhiên:
– Ừ, anh biết rồi.
Lan cúi xuống, không để anh thấy nụ cười thoáng qua nơi khóe môi: “Ừ, vất vả mà… nhưng là cho ai, anh biết rõ nhất.”
Ba hôm sau, khi Huy đang cùng nhân tình dạo phố, uống cà phê sang trọng giữa Sài Gòn, thì ở miền Bắc, Lan rút gần hết số tiền trong sổ tiết kiệm. Cô đến spa, cắt tóc, thay toàn bộ tủ quần áo, rồi đưa bố mẹ cùng hai con nhỏ đi du lịch khắp miền Trung.
Mỗi bức ảnh chụp cô đăng lên mạng đều tươi tắn, rạng rỡ: “Cuộc sống đẹp nhất khi ta biết mỉm cười với chính mình.” Còn Huy — mỗi tối lướt qua trang cá nhân ấy — thấy lòng hơi gờn gợn....
xem tiếp dưới bình luận...👇👇

Bố mẹ ngoài 80 tu;;ổi mà vẫn phải ra tòa vì con trai kiện đòi đất, ông bà đều đau ốm quanh năm, đi đứng còn không vững v...
21/11/2025

Bố mẹ ngoài 80 tu;;ổi mà vẫn phải ra tòa vì con trai kiện đòi đất, ông bà đều đau ốm quanh năm, đi đứng còn không vững vậy mà "vô phúc" bị 5 đứa con cho ra tòa rồi nói "già rồi mà còn tham lam của con cháu" cứ tưởng 2 ông bà sẽ chịu thua trong ngày ra tòa, nào ngờ ngày đối diện với lũ bất hiếu, cha mẹ già vùng lên đưa ra quyết định đứng tim...
Bố tôi 83 tu;/ổi, mẹ tôi 81 tu-ổi. Hai cụ tóc bạc, mắt mờ, nhưng suốt mấy năm nay vẫn phải tự dò dẫm sống trong nỗi lo bị chính con ruột đẩy ra khỏi nhà.
Nghe tưởng đùa, nhưng đó là sự thật.
Bố mẹ tôi sinh năm người con: bốn trai, một gái. Ngày xưa nhà nghèo, hai cụ nai lưng cày cuốc nuôi từng đứa ăn học, dựng vợ gả chồng, hỗ trợ vốn mua đất làm ăn… tưởng về già sẽ được sum vầy yên ổn, ai ngờ…
Mấy năm gần đây, bố mẹ yếu hẳn, bệnh viện như nhà trọ, thuốc men phải uống cả nắm. Ấy vậy mà con cái chẳng mấy khi hỏi han, chỉ thỉnh thoảng về vài tiếng rồi đi, viện phí cũng viện cớ bận nọ bận kia.
Rồi tự nhiên một ngày…
Năm người con kéo nhau ra họp gia đình đòi chia nhà, nói nào là:
“Già rồi giữ nhiều cũng vô ích!”
“Của bố mẹ cũng là của con cháu!”
“Không sang tên là tham!”
Nói như thể bố mẹ đi mượn nhà của họ vậy.
Không được đồng ý, cả năm… kiện bố mẹ ra tòa, yêu cầu sang tên đất.
Vợ chồng tôi – con út – đứng nhìn mà chua chát không nói được câu nào.
Hôm đó, bố phải chống gậy, mẹ vịn vai tôi, đi từng bước run rẩy vào phòng xử. Nhìn hai thân già lọm khọm mà con cái đứng đối diện, mặt mũi hằm hằm như đi đòi nợ, ai chứng kiến cũng rưng rưng.
Một người anh trai đứng lên nói, giọng lạnh tanh:
“Bố mẹ giờ già rồi, nhà đất để lại cho con cái lo. Giữ chi nữa?”
Mẹ tôi nghe mà nước mắt chảy, nhưng vẫn im.
Tôi tưởng hai cụ sẽ mềm lòng, xin tòa thương tình, cho giữ lại phần sống…
Nhưng đúng lúc Hội đồng xét xử hỏi:
“Hai cụ có ý kiến gì không?”
Bố tôi bỗng đứng thẳng lưng, nhìn từng đứa con, ánh mắt không còn run nữa mà… lạnh lẽo và đau đớn:
“Tôi tám mươi năm cuộc đời làm cha… chưa bao giờ thấy n-hụ/c như hôm nay.”
Cả phòng im phăng phắc.
Ông nói tiếp, từng chữ như đanh vào tường:
“Nhà này là của tôi và mẹ các anh. Bán đi, dồn hết lo thuốc thang, viện phí. Không sang tên. Không chia. Không để chúng nó vừa hại cha mẹ, vừa hưởng.”
Mấy người anh chị hoả-ng lên:
“Ba không thể làm vậy! Dù sao cũng là con!”
Bố nhìn thẳng rồi lấy từ cặp ra, tất cả mấy đứa con đều ngỡ ngàng... *** Đọc tiếp dưới bình luận đầu tiên👇

Đưa con đến trường dự lễ 20/11, tôi ch//ết sững khi thấy một đứa b:é giống hệt con mình đang túm áo cô giáo gọi 'Mẹ'. Sự...
21/11/2025

Đưa con đến trường dự lễ 20/11, tôi ch//ết sững khi thấy một đứa b:é giống hệt con mình đang túm áo cô giáo gọi 'Mẹ'. Sự thật về cái ch//ết sau khi si//nh con 6 năm về trước của vợ tôi dần dần hé l//ộ... Bin năm nay vào lớp 1. Đây là ngày 20/11 đầu tiên con được dự ở trường tiểu học. Sáu năm qua, kể từ ngày vợ tôi qua đời trên bà:n m::ổ vì bă::ng hu::yết, tôi vừa làm cha, vừa làm mẹ. Bin là tất cả những gì Lan để lại cho tôi, là bản sao hoàn hảo của cô ấy với đôi mắt to tròn và nụ cười hiền hậu.
“Ba ơi, cô giáo con kia rồi!” Bin reo lên, chỉ tay về phía sân khấu. Tôi nhìn theo hướng tay con. Cô giáo chủ nhiệm của Bin tên là Thảo, một người phụ nữ trẻ, dịu dàng, nghe nói mới chuyển về trường công tác được vài tháng. Tôi dắt Bin len qua đám đông phụ huynh để lên tặng hoa cho cô.
Nhưng khi vừa đến gần, bước chân tôi khựng lại. Đứng nép bên cạnh cô giáo Thảo là một cậu bé. Thằng bé đang túm lấy tà áo dài của cô, rụt rè nhìn xung quanh. Khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt cậu bé đó, ti:;m tôi như ngừng đập. M:áu trong người tôi đông cứng lại.
Đứa bé đó… giống hệt Bin. Không phải nét giống nhau của anh em họ hay người dưng tình cờ. Mà là giống như hai giọt nước. Từ mái tóc xoăn nhẹ, cái mũi cao, cho đến nốt ruồi son nhỏ xíu ngay dưới đuôi mắt trái. Nếu Bin không đang nắm tay tôi đây, tôi sẽ nghĩ đứa bé kia chính là con trai mình.
Tôi đứng chôn chân tại chỗ, mắt trân trân nhìn đứa trẻ l:ạ. Đúng lúc đó, đứa bé ngước lên nhìn cô Thảo... xem tiếp dưới bình luận...👇👇

Trong 3 Ngày Sau Đám Giỗ, 2 Người Nhà Ông Trác bất ngờ qu;/a đ;/ời Sau Bữa Cơm Tối: Đến Khi Khám Nghiệm Cái Bàn Ăn thì m...
21/11/2025

Trong 3 Ngày Sau Đám Giỗ, 2 Người Nhà Ông Trác bất ngờ qu;/a đ;/ời Sau Bữa Cơm Tối: Đến Khi Khám Nghiệm Cái Bàn Ăn thì mới Phát Hiện Một Chi Tiết đặt bên dưới nồi cơm khiến cả họ tái xanh cả mặt...
Làng Đông Thụ từ trước đến nay vẫn đồn nhà ông Trác có “oá;/n kh--í”. Vì 15 năm trước, vợ cả của ông – bà Hường – mất đúng ngày giỗ cha chồng. Lúc hấp hối, bà chỉ kịp nhìn lên trần nhà mà thều thào:
Tôi… bị hại… cái bàn ăn…
Không ai hiểu câu nói đó là gì, mọi chuyện rồi cũng chìm đi.
Năm đó: Đúng dịp giỗ năm thứ 15
Con cháu tụ họp đông đủ. Mâm cỗ bày trên chiếc bàn gỗ lim cũ đã dùng nhiều năm, ai cũng quen mắt. Cơm nước xong xuôi, cả nhà ăn uống vui vẻ.
Thế nhưng ngay trong đêm, gia đình rơi vào hỗn loạn.
Người con thứ hai – anh Tài – vật vã nôn mửa, lên cơn co giật rồi tắt thở.
Hôm sau, em dâu của ông Trác – chị Liên – cũng tử vong cùng triệu chứng.
Cả nhà sợ hãi:
Hay là ng;/ộ đ--ộc?
Hay bà Hường “về bắt”?
Người trong họ xì xào:
Tr;/ùng t--ang rồi!
Bất thường ở chỗ: Cả hai người đều… khỏe mạnh
Không bệnh nền, không dị ứng. Chỉ có một điểm trùng: cả hai đều ngồi ở cùng một vị trí… cạnh nồi cơm.
Ông Trác lập tức gọi người vào cuộc.
Cuộc khám nghiệm bữa ăn – và chi tiết khiến cả họ tái xanh
Công an đem mẫu thức ăn đi xét nghiệm.
Thịt gà: bình thường.
Canh măng: không có độc.
Rau củ: sạch sẽ.
Đến khi điều tra cái bàn ăn, một chiến sĩ gõ nhẹ xuống phần gỗ ngay dưới vị trí đặt nồi cơm, nghe tiếng… rỗng.
Cả nhà đứng lặng.
Họ lật mặt bàn lên, nạy một miếng gỗ cũ kỹ, thì phát hiện bên dưới có một hốc nhỏ bí mật... *** Đọc tiếp dưới bình luận đầu tiên👇

Ngay trong Đêm Trùng T-ang, Con Rể nhà cụ Nguyễn nằm rồi trút đi hơi thở cuối cùng ở Trong Buồng, khi người nhà ăn uống ...
21/11/2025

Ngay trong Đêm Trùng T-ang, Con Rể nhà cụ Nguyễn nằm rồi trút đi hơi thở cuối cùng ở Trong Buồng, khi người nhà ăn uống xong vào xem thì người đã cứng đờ, lật bàn tay lên mới t;/á hỏ--a nhận ra...
Làng Phú Lũng chưa bao giờ trải qua đêm nào ki;/nh hoà--ng như đêm ấy.
Hôm đó là đêm tang thứ hai của cụ Nguyễn – 86 tuổi, m-ấ/t vì tuổi già. Cả nhà tổ chức đúng phong tục: họ hàng, láng giềng đến ăn uống, đốt hương, tụng kinh.
Riêng anh Hoạch – con rể cụ, từ lúc nhập quan đã đổ mồ hôi lạnh, mặt tái nhợt. Vợ anh lo lắng hỏi:
Anh bị lạnh à?
Hoạch chỉ lắc đầu:
Không… chỉ thấy khó chịu trong người… như ai đè vào ngực…
Nói xong anh xin vào buồng trong nằm nghỉ.
Đến nửa đêm – cả nhà hú h-ồn
Mọi người ngồi uống nước, nói chuyện, đốt vàng mã ngoài sân.
Tầm gần 1 giờ sáng, vợ anh Hoạch vào buồng gọi chồng ra dùng thuốc.
Mở cửa…
Hoạch nằm im không nhúc nhích.
Gọi không trả lời.
Đặt tay lên người thì… thân thể đã lạnh ngắt.
Chị hét lên thất thanh. Cả nhà ùa vào. Người thì lay, người ép tim, người gọi cấp cứu nhưng vô vọng.
Anh Hoạch đã tắt thở từ lâu.
Không khí trong nhà lập tức đông cứng, vì:
Mới đêm thứ hai của tang mẹ vợ
Con rể lại ch;/ết ngay trong nhà ta--ng
Người già lập tức run rẩy thì thào:
Trù;/ng t-ang rồi…
Nghi vấn bắt đầu từ… bàn tay của người c;/hết
Theo tập tục, người trong nhà lật tay anh Hoạch để xem “thiện ác ra sao”.
Vừa lật lên…
Cả nhà tái mét... *** Đọc tiếp dưới bình luận đầu tiên👇

Một chàng trai ng//hèo vớt được “con trai khổng lồ 100 cân” sau cơn mưa lớn. Người giàu nhất vùng lập tức mang 100 triệu...
21/11/2025

Một chàng trai ng//hèo vớt được “con trai khổng lồ 100 cân” sau cơn mưa lớn. Người giàu nhất vùng lập tức mang 100 triệu đến mua bằng mọi giá. Cả làng tưởng bên trong là báu vật, nhưng khi cạy vỏ ra, thứ nằm bên trong khiến mọi người ch//ết lặ;;ng
Mưa suốt ba ngày liền, nước sông trước làng dâng cao, đỏ quạch như đất bazan bị quấy lên. Tôi – Tín, hai mươi ba tuổi, nghèo đến mức chiếc áo mưa rách cũng vá chằng vá đụp – vẫn phải mò ra bờ sông kiếm con cá, con hến đem bán. Mẹ tôi bệnh khớp nằm một chỗ, em gái còn đang học lớp bảy. Nhiều khi nhìn con bé nép bên bộ quần áo nhà trường bạc màu, tôi chỉ mong kiếm được thêm vài chục nghìn để đổi cho nó cái cặp mới.
Hôm đó, nước sông to quá, tôi không dám lội. Tôi chỉ đứng ven bờ, dùng cái vợt cũ quăng xuống những vùng nước xoáy còn lại sau cơn mưa. Tới lần quăng thứ năm, cái gì đó nặng khủng khiếp kéo tay tôi chùn xuống. Tôi phải gồng cả người mới lôi được nó lên. Lần đầu tiên trong đời tôi nhìn thấy một con trai sông to đến vậy – phải nặng gần 100 cân.
Tôi đứng ch//ết lặng.
Trai sông thường chỉ cỡ nắm tay, cùng lắm bằng cái tô. Còn thứ này… tròn vo như một hòn đá lớn, vỏ xám đen, sờ vào gồ ghề và lạnh buốt như kim loại. Nó không giống một sinh vật. Nó giống một thứ gì bị chôn vùi, bị thời gian ngậm lại.
Dân làng bắt đầu kéo đến.
“Tín vớt được trai khổng lồ!” – mấy đứa trẻ hét lên chạy về làng.
Trong thoáng chốc, người ta vây quanh tôi đông nghịt. Ai cũng xì xào:
– Bên trong biết đâu có ngọc trai trời, bán phải được mấy trăm triệu!
– Quý lắm đó! Nhà giàu mà biết được là tìm tới liền!
Tôi chưa kịp phản ứng thì một chiếc xe bán tải màu đen phóng tới, thắng gấp ngay sát bờ sông. Người bước xuống là ông Hội, người giàu nhất vùng, chủ cả nhà máy xay lúa và trại nuôi heo. Áo sơ mi trắng, quần tây đen, giày bóng lộn – giữa bùn đất, trông ông ta như một kẻ đến từ thế giới khác.
Ông nhìn con trai, ánh mắt lóe lên một tia gì đó rất khó diễn tả: vừa háo hức, vừa sợ hãi.
Ông Hội nói:
– Tín, chú trả cậu 100 triệu, đưa thứ này cho chú ngay.
Cả làng ồ lên. Một trăm triệu! Tôi chưa cầm nổi số đó bao giờ.
Mẹ tôi đang cần tiền thuốc, nhà thì mục nát, nợ nần khắp nơi. Tôi chỉ cần gật đầu là có thể đổi đời.
Nhưng cái cách ông Hội nhìn con trai… không giống người muốn mua báu vật. Giống như người muốn phi tang một bí mật.
Tôi hỏi:
– Sao chú mua gấp vậy?
Ông khựng một giây, rồi cười nhẹ:
– Đồ quý mà, phải nhanh chứ.
Nhưng đôi mắt ông ta tránh né.
Người ta xúi tôi:
– Bán đi Tín! Đời cậu không bao giờ gặp cơ hội thứ hai đâu!
Tôi nhìn con trai, nhìn bàn tay chai sạn của mình, rồi nhìn ông Hội.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi bỗng nổi g*i sống lưng.
Cảm giác… không bình thường.
Tôi nói chậm rãi:
– Chú cho con 1 đêm để nghĩ.
Ông Hội lập tức đổi sắc mặt.
– Đừng! Bán ngay đi. Chú trả 120 triệu!
Tại sao càng chậm, hắn càng gấp?
Tại sao một con trai lại đáng giá hơn tính mạng tôi?
Tôi lắc đầu.
– Mai con trả lời.
Ông Hội ngừng thở trong một giây.
Rồi bước lại gần, nắm vai tôi, giọng nhỏ đến mức chỉ tôi nghe thấy... *** Đọc tiếp dưới bình luận đầu tiên👇

Bị é::p rửa 10 mâm bát khi đang b:;ầu, dâu trẻ 'đậ::p t::an tành' cùng câu chốt 20 tỷ và Màn lật mặt nhanh hơn bánh trán...
21/11/2025

Bị é::p rửa 10 mâm bát khi đang b:;ầu, dâu trẻ 'đậ::p t::an tành' cùng câu chốt 20 tỷ và Màn lật mặt nhanh hơn bánh tráng của mẹ chồng... Em vừa đ::ập v::ỡ ta:n tà:nh hết chỗ bát đĩa này để không phải rửa các chị ạ... Người ta bảo hôn nhân là n::ấm m::ồ của tình yêu, còn tôi thì thấy hôn nhân giống như một c::anh b::ạc. Mà đen đủi thay, ngay ván đầu tiên, tôi đã bốc phải lá bài mang tên "Mẹ Chồng".
Tôi – một cô gái hiện đại, cũng từng nghe "truyền thuyết" về những bà mẹ chồng ghê gớm, nhưng vì tình yêu (và vì trót "dính" b::ầu), tôi vẫn nhắm mắt đưa chân. Chồng tôi, Tuấn, là người hiền lành, nhưng kẹt ở giữa nên nhiều khi cũng chỉ biết gãi đầu gãi tai cười trừ.
Ngày đầu tiên về ra mắt, tôi đã được nếm mùi "sát khí". Nghe Tuấn bảo ông nội mới mất được vài tháng, tôi chu đáo đặt một lẵng hoa quả nhập khẩu to đùng, toàn nho Mỹ, táo Envy để mang đến thắp hương. Cứ nghĩ sẽ được khen là hiểu chuyện, ai dè vừa đặt lẵng quả lên bàn, mẹ chồng tương lai – bà Tuyết – đã liếc xéo một cái sắc lẹm:
"Gớm, cô mua cái lẵng này định để tế ai? Ông nội thằng Tuấn mất rồi, giờ trong nhà còn mỗi tôi là già nhất. Cô mua đồ cúng to thế này, chắc mong tôi lên bàn thờ ngồi sớm để cô rảnh nợ hả?"
Tôi đứng hình, nụ cười cứng đờ trên môi. Cả buổi hôm ấy, không khí trong nhà nặng như chì. Tôi làm gì bà cũng soi. Rửa rau thì bảo tốn nước, gọt quả thì bảo gọt dày mất hết thịt. Tôi biết ngay, kiếp làm dâu của mình sẽ chẳng khác nào phim cung đấu.
Đám cưới diễn ra trong sự bằng mặt mà không bằng lòng. Nhà chồng vin vào cớ tôi có bầu trước, ép uổng đủ đường, thậm chí ra điều kiện phải sống chung mới cho cưới. Vì thương con trong bụng, tôi cắn răng chịu đựng.
Ngày cưới, tôi ốm nghén xanh mét mặt mày. Khách khứa vừa về hết, tôi mệt lả định lên phòng nghỉ một chút thì tiếng bà Tuyết vang lên lanh lảnh dưới bếp: "Cái Lan đâu? Xuống đây ngay! Đừng tưởng cưới xong rồi thì trốn lên phòng nằm ườn ra đấy làm bà hoàng nhé. Nhà này không nuôi kẻ lười biếng."
Tôi lê bước xuống bếp. Trước mắt tôi là một cảnh tượng kinh hoàng: Mâm bát của hơn 20 mâm cỗ ngổn ngang, chồng chất lên nhau như núi Thái Sơn. Mấy cô, mấy dì bên chồng ăn xong đã phủi mông đi về sạch, để lại bãi chiến trường cho nàng dâu mới... xem tiếp dưới bình luận...👇👇

Bị Dì Gh;/ẻ đa;/y ng--hiến, đối xử không ra gì, không cho ăn đủ bữa nhưng Cậu Bé 7 tu;/ổi vẫn yêu thương Em Bé cùng cha ...
20/11/2025

Bị Dì Gh;/ẻ đa;/y ng--hiến, đối xử không ra gì, không cho ăn đủ bữa nhưng Cậu Bé 7 tu;/ổi vẫn yêu thương Em Bé cùng cha khác mẹ hết mực, cho đến 1 hôm chú chó đen trong nhà liên tục lao về cậu bé sủa lớn, cả nhà lục quần áo cậu thì bà-ng ho;/àng phát hiện ra...
Bị dì ghẻ đối xử tệ bạc, cậu bé 7 tu;/ổi vẫn yêu em cùng cha khác mẹ hết mực…
Làng Thượng ai cũng biết bé Vinh – mới 7 tu-ổi – s:ố:ng cùng cha, dì ghẻ và một em bé mới s:i:nh.
Mẹ Vinh m:ấ:t khi cậu lên 5. Cha đi làm thuê suốt ngày, thường xuyên không có nhà. Từ khi có người vợ mới, Vinh trở thành “đứa thừa trong nhà”.
Bữa thì cơm chan nước lã, bữa phải ăn cơm nguội thừa từ sáng, trong khi dì ghẻ luôn miệng mắ-ng:
Mày là đồ sao chổi, ăn t:ốn, nói nhiều, tao thương con tao đã đủ m;/ệt rồi!
Hàng xóm thương đứt r:u:ột, nhưng hễ ai góp ý là dì ghẻ lại xẵng giọng:
Con tôi, nhà tôi, ai xen vào?
Cha Vinh nghe vợ kêu ca nhiều, dần cũng lạnh nhạt với Vinh.
Vậy mà… Vinh vẫn thương em
Ngày dì ghẻ bận làm, Vinh bế em, ru em ngủ, chia phần cơm ít ỏi của mình cho em:
Em ăn đi… Vinh nhịn tí cũng được.
Nói rồi cậu bé cười, gương mặt gầy nhom nhưng á:nh mắt lại trong veo đến xót lòng.
Cho đến một hôm – chú chó đen trong nhà sủa ầm lên
Nhà có con chó đen già tên Cà Rốt, nuôi từ hồi mẹ Vinh còn s:ố:ng. Nó rất hiền, chưa từng sủa dữ bao giờ.
Thế mà trưa hôm đó, lúc Vinh vừa bế em đi ngang sân, Cà Rốt bỗng lao thẳng về phía cậu, sủa lên đ:i:ên dại, giật phắt ống quần Vinh k:é:o lại...
*** Đọc tiếp dưới bình luận đầu tiên👇

Người mẹ 90 tuổi bị con trai b/ỏ lạ/i trên núi — 8 năm sau, hai vợ chồng quay lại, một giọng nói quen thuộc vang lên khi...
20/11/2025

Người mẹ 90 tuổi bị con trai b/ỏ lạ/i trên núi — 8 năm sau, hai vợ chồng quay lại, một giọng nói quen thuộc vang lên khiến cả hai s//ợ r/un ng/ười...
Trên triền núi hoang vắng, vốn là nơi người dân trong vùng chỉ dám lên đốt củi rồi vội vã quay về trước khi trời tối, có một túp lều cũ kỹ nằm lặng lẽ dưới những tán cây già. Ít ai biết rằng, tám năm trước, nơi đó từng là nơi bắt đầu của một b//i kịc///h mà mỗi khi nhắc lại, cả làng vẫn rù///ng mì///nh.
Bà Lệ, năm nay đã 90 tuổi, từng là người phụ nữ tháo vát và mạnh mẽ nhất vùng. Một tay bà nuôi ba người con trai trưởng thành. Nhưng trớ trêu thay, khi tuổi già sức yếu, bà lại trở thành gá/nh nặ/ng đối với chính những người bà từng h/i si//nh cả tuổi xuân để nuôi lớn.
Trong ba người con, người con trai thứ – tên Hòa – là người bà kỳ vọng nhất. Anh từng hiền lành, chăm chỉ, luôn khẳng định sẽ không bao giờ “b//ỏ m//ặc mẹ như người ta ngoài xã hội”. Nhưng kể từ khi cưới vợ, mọi thứ thay đổi.
Ly, vợ Hòa, không phải người xấ////u, nhưng lại là người kh/ôn tính. Cô liên tục th/an v/ãn về việc chăm sóc mẹ chồng gi//à yế//u, phải tốn tiền thuốc thang và không có thời gian cho công việc buôn bán. Những lời vo ve ngày một dày lên như mối mọt gặm vào lòng người chồng vốn không kiên định.
Một ngày mưa gió, Hòa lái xe lên núi với lý do “đi tìm thuốc Nam cho mẹ”. Bà Lệ ngồi ghế sau, tay ôm chiếc khăn len cũ do con dâu đan nhiều năm trước. Khi xe dừng lại giữa bãi đất trống, Hòa bảo:
— Mẹ xuống đây nghỉ một lát, con chạy lên trên xem có ai bán cây thuốc không.
Bà gật đầu, mắt hiền hậu như mọi khi, không chút ng/hi ng//ờ. Hòa lên xe, quay đầu nhìn bà một lần rồi đạp ga chạy thẳng, bi/ến m/ất sau màn sương.
Đến khi màn đêm nu//ốt trọn cánh rừng, bà mới hiểu con mình... sẽ không quay lại nữa.
Tin bà Lệ m/ất tíc//h khiến cả làng bàn tán nhiều tháng trời, nhưng rồi ai cũng cho rằng bà đã không thể qua khỏi trên núi hoang lạnh lẽo. Chỉ riêng một điều kỳ lạ: thithe bà không bao giờ được tìm thấy.
Hòa và vợ dọn về sống ở thành phố, như muốn xóa đi mọi dấu vết của chuyện cũ. Nhưng mỗi đêm, mỗi khi gió thổi qua khe cửa, tiếng thì thầm của mẹ lại vang lên trong tâm trí anh:
“Hòa ơi… trời tối rồi…”
Ly nhiều lần thấy chồng g//iật m//ình giữa đêm, mồ hôi túa ra khắp người. Cô gắt:
— Bao nhiêu năm rồi, anh còn á//m ản//h à?
Hòa không bao giờ trả lời.
Tám năm sau.
Vợ chồng Hòa một lần nữa trở lại ngôi làng cũ vì chuyện đất đai tr/anh ch/ấp. Khi đi ngang con đường dẫn lên núi, Ly bất giác lạ/nh sốn/g lư/ng:
— Hay mình lên đó xem? Em… em chỉ muốn biết thật sự chuyện năm đó…
Hòa tái mặt:
— Để làm gì? Giờ chỉ còn bộ xư///ơng thôi.
Nhưng Ly, không hiểu vì lý do gì, lại nằng nặc muốn đi. Có lẽ cô muốn nhìn tận mắt để kết thúc những á//m ả//nh đã đe/o b/ám họ tám năm qua.
Chiếc xe dừng lại trước con dốc quen thuộc. Gió núi thổi mạnh khiến hai vợ chồng rùng mình. Cả hai bước đi chậm rãi, mỗi bước chân như giẫ/m lên ký ức cũ đầy t//ội lỗ//i.
Khi đến gần căn lều nhỏ nhoi ẩn giữa đám cây, Ly bỗng kéo tay chồng khẽ thốt lên:
— Hòa… anh nghe không?
Gió thổi xào xạc. Nhưng rõ ràng… có tiếng gì đó.
Một tiếng ho nhẹ. Rồi…
— Ai… Ai ở đó?... đọc tiếp dưới bình luận 👇👇👇

Ông Lão Nhặt Chiếc Giường Cũ Bị Vứt Ngoài Bãi Rác, Tưởng Kiếm Được Vài Chục Nghìn, Ai Ngờ Khi Chẻ Đôi Ra Lại Phát Hiện M...
20/11/2025

Ông Lão Nhặt Chiếc Giường Cũ Bị Vứt Ngoài Bãi Rác, Tưởng Kiếm Được Vài Chục Nghìn, Ai Ngờ Khi Chẻ Đôi Ra Lại Phát Hiện Một Bí Mật Khiến Ông Quỵ Xuống Đất Khóc Như Mưa
Buổi chiều ấy, gió từ dòng kênh phả mùi bùn non ng*i ngái vào mặt ông Lưu khi ông lục đống ve chai cạnh bãi rác cuối xóm. Mặt trời đã nghiêng xuống mái nhà lá, hắt lên những vệt cam lạc, thứ ánh sáng mà ông luôn gọi đùa là “ánh nắng biết buồn”. Mỗi lần như vậy, ông lại nhớ đến bà Hòa – người vợ đã mất hơn tám năm – nhớ cái cách bà hay đứng trước hiên nhà hứng nắng để sưởi đôi tay nứt nẻ.
Hôm nay, trời cũng yên ả như những ngày khác, cho đến khi ông nhìn thấy nó: một chiếc giường gỗ cũ bị vứt xấp xỉa dưới gốc cây bàng, nửa chìm trong rác, nửa trồi ra như một thân thể bị thời gian nuốt dang dở.
“Đem về chắc được ba chục,” ông nghĩ. Gỗ tuy mục nhưng khung còn cứng, bán phế liệu cũng ra tiền.
Ông chống lưng, cố gắng kéo chiếc giường ra khỏi đống rác. Nó nặng một cách kỳ lạ, như bên trong chứa đá. Ông nhíu mày, nhưng vẫn cố gồng, đưa nó lên chiếc xe đẩy cũ.
Chưa bao giờ ông biết rằng cú kéo ấy sẽ kéo cả một đời người xa lạ về phía mình.
Khuya, ông Lưu đưa chiếc giường vào sân. Ánh đèn vàng hiu hắt từ bóng điện trần hắt xuống, soi rõ những đường rãnh trên mặt gỗ. Ông lật qua lật lại, rồi quyết định chẻ đôi để dễ bán.
Cây búa bổ xuống, gỗ vỡ ra.
Lần thứ hai, thứ ba…
Đến nhát búa thứ tư thì một tiếng “bụp” lạ vang lên, như tiếng không khí bị nén suốt nhiều năm vừa thoát ra.
Một khe hở xuất hiện. Từ bên trong rơi xuống… một hộp gỗ nhỏ, được quấn bằng lớp vải len đã mục.
Ông sững người, cảm giác lạnh chạy dọc sống lưng. Không phải vì sợ, mà vì cảm giác quen thuộc mơ hồ: cái gì đó trông như… ký ức của ai đó bị nhốt trong bóng tối quá lâu.
Ông run run nhặt chiếc hộp lên. Khóa đã rỉ, gãy một bên. Ông dò thử—và nắp hộp bật mở.
Bên trong, một xấp thư buộc bằng dây ruy băng bạc, một cuốn sổ mỏng, một chiếc vòng tay gãy, tấm ảnh cũ của một cô gái đang cười giữa vườn hoa. Và dưới tất cả, một phong thư niêm kín, trên ghi mấy dòng chữ nắn nót:
“Nếu một ngày nào đó anh quay lại… hãy mở phong thư này.”
Ông Lưu ngã quỵ xuống đất mà không hiểu vì sao tim mình co thắt đến vậy....*** Đọc tiếp dưới bình luận đầu tiên👇

Vợ chẳng mặn mà với nhà nội là mấy, có việc lớn nhỏ gì cũng chỉ có mình tôi về quê. Nào ngờ đợt này về bố đẻ gọi tất cả ...
20/11/2025

Vợ chẳng mặn mà với nhà nội là mấy, có việc lớn nhỏ gì cũng chỉ có mình tôi về quê. Nào ngờ đợt này về bố đẻ gọi tất cả ra ngân hàng, rút tiền cho mỗi anh em 2 tỷ đồng, vợ thơn thớt đòi lái xe về quê đón bố lên nhưng cô ta đâu có ngờ bố tôi đã tính toán cẩn thận tất cả...
Tôi là Trung, quê ở làng An Phúc. Lấy vợ là Mai, người thành phố. Từ ngày cưới nhau, Mai chỉ ở trên ấy, với lý do “nhà nội xa, việc bận”, có giỗ lễ, họ hàng, Tết nhất… cũng chỉ mình tôi về. Lúc đầu còn áy náy, sau thì thành quen.
Nhiều lần mẹ tôi ốm, Mai vẫn thản nhiên:
“Anh về thì về, em còn công chuyện. Chẳng lẽ lúc nào cũng chạy theo nhà chồng?”
Tôi buồn nhưng không nói. Người làng sau lưng xì xào, tôi cũng nuốt vào trong.
Ba tháng trước, bố gọi điện:
“Thứ Sáu về quê họp gia đình. Việc lớn.”
Tôi về, vẫn chỉ mình tôi, vì Mai kêu bận ký hợp đồng. Về đến nhà, thấy cả ba anh em đều có mặt, bố chỉ nói gọn:
“Mai mốt bố yếu rồi, mấy đứa cũng lớn cả rồi, nên tính cho đầy đủ.”
Hôm sau, ông dẫn cả nhà ra ngân hàng, làm thủ tục rút sổ tiết kiệm tên ông, chia cho mỗi người 2 tỷ, vẫn còn để lại 1 tỷ dưỡng già.
Tôi bần thần. Không phải vì tiền, mà vì những năm bố mẹ tằn tiện, sáng uống chè xanh, tối ăn cá khô mà tích được từng ấy.
Cuối buổi, bố nhìn thẳng chúng tôi:
“Tiền này là của bố mẹ chắt bóp cả đời. Không muốn để anh em chành chọe. Mỗi thằng một phần, đừng tính hơn thua.”
Tôi ôm bố, mắt cay.
Về đến nhà, Mai nghe tin thì đổi giọng ngay
Tôi chỉ kể lại bâng quơ:
“Bố chia mỗi anh em ít tiền dưỡng thân.”
Chưa nói con số, Mai đã ngồi bật dậy:
“Bố tính được thế là đúng! Mình phải có trách nhiệm. Thứ Bảy tuần này anh dẫn em về quê, đón bố lên đây dưỡng. Nhà đông vui, em chăm bố cho.”
Tôi lặng người. Trước giờ dù cúng ông bà hay giỗ tổ, Mai còn chẳng buồn gọi điện hỏi thăm, giờ nghe mùi tiền thì thay đổi nhanh đến thế.
Chưa hết, tối đó Mai còn cười dịu dàng:
“Chồng yêu, mai anh chuyển tên sổ đỏ nhà mình sang hai vợ chồng đứng cùng nhé. Có bố lên ở dài, tụi mình phải tính nhà đất trước.”
Tôi nhìn cô ấy mà lạnh sống lưng.
Mai lái xe về quê như đi đón khách VIP
Về đến cổng, Mai tay xách nách mang nào bánh kẹo, bánh trung thu, giỏ trái cây… miệng cười tươi như mùa xuân:
“Bố ơi! Lần này con về đón bố lên ở với vợ chồng con!”
Họ hàng đứng trong sân nhìn nhau, còn bố tôi thì… cười hiền.
Ông bảo:
“Thôi, bố già rồi, dưới quê hợp không khí hơn. Với lại… mấy đứa lên họp với bố chút.”
Mai được mời ra nhà trên ngồi chơi.
Trong buổi họp riêng, bố tôi thở dài
Ông đặt một xấp giấy lên bàn:
Giấy chuyển giao toàn bộ 2 tỷ và rồi... *** Đọc tiếp dưới bình luận đầu tiên👇

Address

Ho Chi Minh City
100000

Telephone

+841234567890

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Phụ Nữ + posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Phụ Nữ +:

Share