
11/09/2025
Vừa nhận tin mình đỗ thủ khoa Đại học Y Hà Nội, tôi chưa kịp vui mừng thì phát hiện ra bản thân mang th;ai. Lúc ấy, chồng tôi vẫn đang là sinh viên bác sĩ nội trú, áp lực học tập dồn dập khiến anh chẳng thể dừng lại để chăm lo cho mẹ con tôi. Anh có cả một tương lai rộng mở phía trước, và tôi – sau bao đêm trăn trở – đã chọn cách hy sinh con đường học vấn của chính mình. Tôi tạm gác giấc mơ khoác áo blouse trắng, ra chợ Long Biên bán cá, chỉ mong có thể nuôi con và lo cho chồng tiếp tục học hành.
Năm tháng qua đi, anh tốt nghiệp, rồi mở phòng khám tư. Công việc thuận lợi, thu nhập khấm khá. Nhưng từ khi cuộc sống khấm khá hơn, ánh mắt anh nhìn tôi cũng dần đổi khác. Không một lời trách móc rõ ràng, nhưng đêm nào nằm cạnh, anh cũng kín đáo quay đi, đưa tay che mũi, ngầm chê mùi tanh từ người tôi. Những lúc ấy, tim tôi như thắt lại. Bởi mùi tanh đó đâu phải từ đâu khác – mà chính là dấu vết của những tháng ngày tôi thức dậy lúc 3 giờ sáng, ngâm tay vào nước lạnh để kiếm từng đồng lo cho gia đình.
Hôm trước, nhà có đám cưới dưới quê. Cả gia đình hẹn cùng về một chuyến xe – chiếc ô tô mới tinh anh vừa mua. Tôi đã tắm rửa sạch sẽ, mặc váy mới để không làm anh khó xử. Thế nhưng, vừa bước lên xe, anh đã nhăn mặt, đưa tay bịt mũi, giọng nửa chê bai nửa xua đuổi:
– Trời ơi, m/ùi cá t;anh quá! Xe tiền tỷ không phải ai cũng ngồi được đâu em ạ…
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì mẹ chồng đã mở cửa xe, bước xuống. Bà đứng thẳng lưng, quay lại nhìn anh, dõng dạc nói một câu khiến tôi suýt bật khóc…*** Đọc tiếp dưới bình luận👇