Phụ Nữ +

Phụ Nữ + Chúng tôi ở đây, lắng nghe những câu chuyện của chị em phụ nữ và bằng một cách nào đó, chúng tôi nói - Stt, Quotes hay, Tâm Trạng
- Nhận làm Quotes...

Dù đã 70 tuổi, sống nhờ lương hưu 4 triệu đồng mỗi tháng, tôi vẫn bị con trai h:ét vào mặt: “Không kiếm tiền thì đừng ăn...
29/11/2025

Dù đã 70 tuổi, sống nhờ lương hưu 4 triệu đồng mỗi tháng, tôi vẫn bị con trai h:ét vào mặt: “Không kiếm tiền thì đừng ăn nhiều!” chỉ vì gắp một miếng thịt gà trong bữa ăn. Nhưng nó đâu biết, câu nói ấy đã kéo cả gia đình nó xuống vực sâu không lối thoát.
Bữa cơm tối chìm trong thứ ánh sáng vàng vọt, t;ù đọng của chiếc đèn chùm đã cũ. Bà Lan, với mái tóc muối tiêu đã bạc trắng và dáng người hơi còng, khẽ khàng đặt đôi đũa xuống. Lương hưu bốn triệu đồng mỗi tháng của bà, dù ít ỏi, vẫn cố gắng đắp đổi cho một phần chi phí sinh hoạt chung trong căn nhà này, căn nhà mà bà đã cùng chồng gầy dựng nên. Bà nhìn miếng thịt gà luộc vàng ươm trên đĩa, thèm thuồng. Cả tuần nay, mâm cơm chỉ toàn rau luộc và đậu phụ kho.
“Mẹ, mẹ gắp chi cái đùi gà đó làm gì?” Giọng Hùng, con trai bà, khô khốc và sắc lạnh như lư:ỡi d:a:o, bất ngờ vang lên, c:ắt ngang bầu không khí nặng nề. Hùng, ở tuổi bốn mươi, khoác lên mình vẻ ngoài của một người đàn ông thành đạt nhưng luôn mang theo sự cau có, khó chịu. Vợ anh ta, chị Thảo, chỉ im lặng, cúi gằm mặt xuống bát cơm, tay vẫn đều đặn nhặt miếng thịt vào bát của đứa con trai nhỏ đang bĩu môi.
Bà Lan giật mình. Tay bà r:un lên, miếng thịt gà vừa gắp trượt khỏi đũa, rơi thẳng vào bát nước chấm. Cả nhà im lặng, chỉ còn tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ cũ trên tường như đang đếm ngược một điều gì đó khủ:ng khi:ếp sắp xảy ra. Bà Lan cảm thấy lồng ngực mình bị b:óp ngh:ẹt. Bà chưa kịp nói lời nào, Hùng đã vung tay đập mạnh xuống bàn.
“Mẹ không nghe rõ sao? Tôi hỏi mẹ gắp chi miếng đùi gà đó!” Hùng nhìn chằm chằm vào mẹ mình, ánh mắt tràn ngập vẻ khi:nh m:iệt và tức giận vô cớ. “Cả tuần nay toàn rau với đậu, cơm đã không đủ no, mẹ còn định ăn hết phần của thằng Tí à? Nó đang tuổi lớn, cần chất.”
Bà Lan mím môi. Sự mỉ:a m:ai, châ:m bi:ếm á:p b:ức của Hùng không còn là chuyện mới mẻ, nhưng hôm nay, nó s:ắc nh:ọn hơn mọi khi. Bà chỉ thèm một miếng thịt gà, một miếng thôi, nhưng cách nói của Hùng khiến bà cảm thấy mình như một kẻ ăn xin, một gánh nặng không hơn không kém.
“Tao… tao chỉ gắp một miếng nhỏ thôi mà.” Giọng bà lạc đi, ngh:ẹn lại. Nước mắt chực trào ra nhưng bà cố nén lại. Bà không muốn khóc trước mặt con trai và cháu nội, bởi Hùng sẽ coi đó là một sự yếu đuối để tiếp tục công kích.
Hùng cười khẩy, một nụ cười đầy châ:m bi:ế:m. “Một miếng nhỏ? Mẹ ạ, mẹ đừng có mà làm màu! Mẹ nhìn lại đi, một tháng mẹ mang về được bao nhiêu? Bốn triệu! Bốn triệu đồng cho cả cuộc sống này! Mẹ nghĩ cái mớ tiền đó đủ mua được cái đùi gà mà mẹ đang định nuốt trọn không?”
“Mẹ không kiếm ra tiền, mẹ không có thu nhập cao như người ta thì mẹ nên biết thân biết phận đi chứ. Không kiếm tiền thì đừng ăn nhiều!”
Câu nói đó, như một m:ũi tê:n t:ẩm đ:ộc, xuyên thẳng vào tim bà Lan. Bốn chữ "Không kiếm tiền thì đừng ăn nhiều!" vang vọng trong tai bà, méo mó và c:ay đđộc. Bà nhìn gương mặt lạnh lùng, vô cảm của con trai, nhìn sự im lặng đáng sợ của con dâu, và sự thờ ơ của đứa cháu.
Đó không chỉ là sự x:úc ph:ạm về miếng ăn, đó là sự phủ nhận toàn bộ giá trị và sự hy sinh của bà trong suốt cuộc đời. Bà đã từng nghĩ, dù lương hưu thấp, ít ra bà vẫn là mẹ của nó, vẫn là người trong gia đình. Nhưng không, trong mắt Hùng, bà chỉ là một vật thể vô dụng, một kẻ ăn bám.
Tay bà Lan nắm chặt lấy nhau dưới gầm bàn. Một cảm giác lạnh lẽo, tuyệt vọng dâng trào, nhưng ngay sau đó, một ngọn l:ử:a gi:ận d:ữ và sự tổn thương sâu sắc b:ùng lên, thi:êu r:ụi mọi thứ.
Nó đâu biết, câu nói ấy đã kéo cả gia đình nó xuống vực…
Bà Lan không nói thêm một lời nào. Bà đứng dậy, không nhìn ai, không chạm vào bát cơm còn dang dở. Sự im lặng của bà lúc này còn đáng sợ hơn mọi lời cãi vã. Bà bước vào phòng ngủ của mình, đóng cửa lại một cách nhẹ nhàng, nhưng trong tâm hồn bà, một cơn bão tố đã thực sự bắt đầu.
ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Bố đơn thân đem cô gái quán hát về ra mắt con trai, nào ngờ vừa bế đứa bé được 5 phút thằng bé bỗng hét lên: “Bố ơi, đây...
29/11/2025

Bố đơn thân đem cô gái quán hát về ra mắt con trai, nào ngờ vừa bế đứa bé được 5 phút thằng bé bỗng hét lên: “Bố ơi, đây là cô đã từng…"
Ở thị trấn Phú Tâm, anh Hải – 36 tu;/ổi, làm thợ sửa điện nước, một mình nuôi con trai 7 tuổi tên Bin sau khi vợ mất vì t;/ai n--ạn.
Anh hiền lành, chăm chỉ, thương con hết mực. Buổi tối, khi cả khu trọ tắt đèn, chỉ còn tiếng Bin hỏi nhỏ:
“Bao giờ nhà mình có mẹ hả bố?”
Câu hỏi ấy khiến anh đa-u lòng.
Rồi một tối, khi đi sửa điện cho quán karaoke Ánh Sao Đêm, anh gặp Linh – cô gái hát phòng VIP.
Khác với những cô khác, Linh ít nói, đôi mắt lúc nào cũng buồn, giọng lại trong vắt.
Cô bảo với Hải:
“Em cũng chỉ mong có một chỗ để gọi là nhà.”
Họ gặp nhau vài lần rồi dần thân. Linh nghỉ làm, chuyển về phụ anh dọn dẹp, chăm Bin.
Thằng bé lúc đầu xa lạ, nhưng thấy cô dịu dàng, lại hay mua đồ chơi, nên cũng quý.
Một tháng sau, Hải quyết định đưa Linh về nhà ra mắt bố mẹ – xem như một bước nghiêm túc.
Hôm đó, Linh mặc váy hoa, tóc buộc gọn, trông hiền hẳn.
Cả nhà Hải đều ngạc nhiên: “Con bé này xinh mà ngoan quá, không giống dân kara;/oke gì cả.”
Hải hạnh phúc, bế Bin lại gần:
“Con, gọi cô Linh là mẹ đi, sau này cô sẽ ở cùng với hai bố con mình nhé.”
Thằng bé ngước nhìn Linh, ánh mắt thoáng sững lại, rồi bỗng hét lên thất thanh:
“Bố ơi! Đây là cô hôm đó đã... 👇👇

Mỗi tháng kiếm được 100 triệu nhưng tôi không dám gửi cho bố mẹ dù chỉ 1 đồng mà dành lo cho vợ con sống sung túc. Nhưng...
29/11/2025

Mỗi tháng kiếm được 100 triệu nhưng tôi không dám gửi cho bố mẹ dù chỉ 1 đồng mà dành lo cho vợ con sống sung túc. Nhưng tôi quyết định BỎ VỢ ngay và luôn khi cô ấy nói câu: "Nhà anh ở quê h::ôi h::ám như cái ổ ch:;u::ột, Tết này em không về đâu".... Tôi mang luôn 2 tỷ về xây nhà mới cho bố mẹ đón Tết...
Tôi ngồi trong phòng làm việc, nhìn bảng lương vừa được chuyển vào tài khoản: 125 triệu đồng. Một con số mơ ước của biết bao người. Ở tuổi 32, tôi là trưởng phòng kinh doanh của một tập đoàn lớn, xe hơi bóng loáng, nhà chung cư cao cấp 4 tỷ đồng ở trung tâm Hà Nội. Nhìn bề ngoài, ai cũng bảo tôi viên mãn. Nhưng 5 năm nay, tôi chưa từng gửi biếu bố mẹ ở quê lấy một đồng.
Không phải tôi bất hiếu, hay ít nhất tôi đã tự huyễn hoặc mình như thế. Tôi xuất thân ngh::èo kh:;ó, bố mẹ b:án m:ặt cho đất b:án lưng cho trời nuôi tôi ăn học. Ám ảnh cái nghèo khiến tôi l:ao vào kiếm tiền như con thi::êu th:;ân. Tôi mặc định rằng bố mẹ ở quê "nhu cầu ít", "rau cháo qua ngày là đủ". Toàn bộ số tiền kiếm được, tôi dồn hết vào việc vun vén cho tổ ấm nhỏ của mình và chiều chuộng vợ con.
Vợ tôi – Huyền – là tiểu thư con nhà khá giả ở phố. Lấy được cô ấy, tôi càng muốn chứng tỏ bản thân không phải là "chạn vương". Tôi mua nhà đẹp, sắm xe sang, hàng hiệu của Huyền chất đầy tủ. Cô ấy muốn đi du lịch châu Âu, tôi gật đầu. Cô ấy muốn đổi xe mới, tôi cũng chiều. Tôi muốn Huyền hãnh diện với bạn bè rằng chồng cô ấy giỏi giang, chiều vợ số một.
Bố mẹ tôi ở quê, căn nhà ngói 3 gian xây từ năm 90 đã bắt đầu d:ột n:át. Mùa mưa, nước nhỏ tong tỏng xuống nền gạch tàu cũ kỹ. Mẹ tôi gọi điện lên, giọng ngập ngừng: "Hùng à, cái mái nhà bếp nó dột quá, con xem...". Tôi gạt đi: "Mẹ cứ gọi thợ làng vào sửa tạm đi, con đang bận dự án, tiền nong dạo này con dồn mua xe cho vợ đi làm đỡ nắng nôi, chưa dư dả mấy". Mẹ tôi thở dài rồi cúp máy. Tôi đâu biết, cái tiếng thở dài ấy chứa đựng bao nhiêu nỗi tủi thân.
Năm nay tôi định bụng sẽ đưa vợ con về quê từ 27 Tết để cho bố mẹ được vui. Vừa nghe tôi nói: "Em ơi, năm nay cả nhà mình về quê từ 27 nhé. Anh tính về sớm dọn dẹp, sửa lại cái mái bếp cho thầy u. Lâu rồi mình không ăn Tết ở quê trọn vẹn", Huyền đang ngồi sơn móng tay bỗng dừng lại, ngước lên nhìn tôi như thể tôi vừa nói chuyện người ngoài hành tinh.
– "Anh đùa hay thật đấy? Về quê á? Lại còn từ 27 Tết?" – Giọng Huyền cao vút, đầy vẻ khó chịu.
– "Thì sao? Bố mẹ mong cháu cả năm nay rồi. Năm ngoái mình đã đi du lịch Phú Quốc, năm kia thì về ngoại. Năm nay phải về nội chứ." – Tôi ôn tồn giải thích.
Huyền bĩ:u m:ôi, ném lọ sơn móng tay xuống bàn cái "cạch": – "Em nói cho anh biết nhé, em không về cái ổ ch::uột đấy đâu. Nhà thì d:ột n:át, ẩ:m th:ấp, nh:à v:ệ sinh thì ở tít ngoài vườn h:ôi h:ám, tắ:m rửa bất tiện ki:nh kh:ủng. Đêm ngủ thì muỗi như trấu, đốt sưng vù cả chân tay. Em đã đặt vé đi Singapore cho cả nhà rồi. Tết nhất là để nghỉ ngơi hưởng thụ, ai lại chui về cái nơi khỉ ho cò gáy đấy để hành x::ác."... xem tiếp dưới bình luận...👇👇

Ăn hỏi dẫn lễ trăm triệu nhưng vừa thấy tấm ảnh ở nhà gái, mẹ tôi liền qu::át lớn: “Hủy hôn ngay… . Không ngờ câu chuyện...
29/11/2025

Ăn hỏi dẫn lễ trăm triệu nhưng vừa thấy tấm ảnh ở nhà gái, mẹ tôi liền qu::át lớn: “Hủy hôn ngay… . Không ngờ câu chuyện cách đây 20 năm lại khiến đám cưới của chúng tôi đứng bên b:ờ v:ực t:an v:ỡ. Bạn gái lại đang mang b::ầu 3 tháng, tôi không biết phải làm sao...
Ngày ăn hỏi của tôi và Thư được cả xóm khen là đám cưới to nhất vùng. Mẹ tôi, người phụ nữ góa bụa tảo tần hơn 20 năm nay, đã dốc hết vốn liếng cả đời để lo cho con trai. Bà bán đi mảnh đất hương hỏa dưới quê, cộng thêm tiền tiết kiệm, gom đủ 9 tráp lễ hoành tráng và một phong bì dẫn cưới lên tới 100 triệu đồng.
Mẹ bảo: "Đời mẹ khổ nhiều rồi, bố mất sớm, mẹ chỉ có mình con. Cưới xin là chuyện cả đời, phải làm cho đàng hoàng để người ta không khinh mình ngh::èo, để con dâu về nhà mình cũng được nở mày nở mặt."
Tôi thương mẹ đứt ru::ột. Tôi yêu Thư, và càng hạnh phúc hơn khi biết trong bụng cô ấy đang mang gi::ọt m::áu c::ủa tôi được hơn 3 tháng. Thư ố::m ngh::én nặng, người xanh xao nhưng ánh mắt luôn lấp lánh niềm vui. Chúng tôi đã mơ về một ngôi nhà và những đứa trẻ.
Đoàn nhà trai đến nhà gái trong tiếng pháo nổ giòn giã. Tôi chỉnh tề trong bộ vest chú rể, dìu mẹ bước vào cổng. Bố mẹ Thư đứng đợi sẵn ở cửa, niềm nở đón tiếp. Bố Thư là một người đàn ông trầm tính, ít nói, nghe đâu ông từng đi làm ăn xa xứ nhiều năm mới trở về quê an hưởng tuổi già.
Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ cho đến khi hai họ ngồi vào bàn uống nước. Sau màn trao lễ, mẹ tôi xin phép được lên thắp hương cho gia tiên nhà gái để báo cáo. Bố Thư vui vẻ dẫn mẹ tôi và tôi đi về phía gian thờ.
Gian thờ nhà Thư uy nghiêm, trên tường treo rất nhiều ảnh gia đình. Khi mẹ tôi vừa cắm nén hương xuống bát, bà ngẩng đầu lên và ánh mắt dừng lại ở bức ảnh đen trắng treo ở góc tường. Đó là bức ảnh chụp bố Thư thời trẻ cùng một nhóm người ở công trường khai thác đá.
Bỗng nhiên, tay mẹ tôi run bần bật. Cây hương trên tay bà rơi xuống đất, gãy đôi. Bà lùi lại phía sau, mặt c::ắt không còn giọt m::áu, đôi mắt mở to trân trối nhìn vào... xem tiếp dưới bình luận...👇👇

Chồng mất, vợ b:;ầu đứng trơ như đá không một giọt nước mắt. Đã vậy đêm đến lại lén lút mò ra ngoài. Cả xóm ch::ửi r:;ủa...
28/11/2025

Chồng mất, vợ b:;ầu đứng trơ như đá không một giọt nước mắt. Đã vậy đêm đến lại lén lút mò ra ngoài. Cả xóm ch::ửi r:;ủa "m:;áu lạ;;nh", có người còn nói m:;ộ chồng chưa xanh cỏ mà vợ đã ng;oại tì:nh. Đến khi biết lý do thì ai nấy đều cúi đ:;ầu â::n h:;ận...
Mưa bắt đầu nặng hạt, và anh tôi vẫn chưa về. Điện thoại đổ chuông từng hồi dài vô vọng. Đến khi có người bắt máy, đó không phải là giọng nói ấm áp quen thuộc của anh, mà là giọng nói gấp gáp, xa lạ của một nhân viên y tế: "Chủ nhân số máy này bị TNGT nghiêm trọng, đang cấ::p c:;ứu tại b:ệnh vi:ện..."
Chiếc muôi múc canh trên tay chị dâu rơi loảng xoảng xuống sàn nhà. Chị run lẩy bẩy, mặt c:;ắt không còn gi:;ọt m:;áu, nhưng tuyệt nhiên không h:;ét lên một tiếng nào. Chị lặng lẽ gọi bố mẹ tôi dậy. Nhưng ngh;iệt ng:ã thay, khi cả nhà chưa kịp bước chân ra khỏi cửa, tin bá:o t:;ử đã ập đến như s:;ét đ::ánh ngang tai. Anh trai tôi không qua khỏi.
Mẹ tôi ng:;ất lị:;m ngay tại chỗ. Bố tôi, người đàn ông cả đời sương gió, cũng phải bám chặt vào khung cửa để không kh::uỵu xuống. Chỉ có chị dâu – người phụ nữ đang mang trong mình gi:;ọt m:áu của anh – là phản ứng một cách kỳ lạ. Chị ng::ã ngồi xuống ghế, đôi mắt mở to trân trân nhìn vào khoảng không vô định. Không g:;ào kh::óc. Không một giọt nước mắt.
Suốt ba ngày ta:ng l:ễ, không khí trong nhà nặng nề như đeo chì. Mẹ tôi kh:óc đến cạn nước mắt, ng:ất lên ng:ất xuống phải nhờ bác sĩ chăm sóc. Tôi và bố nén đ:au thư:ơng để lo hậu sự. Còn chị dâu, chị đứng bên qu:an t:ài chồng như một bức tượng đá. Chị tiếp khách, thắp hương, đáp lễ, mọi cử chỉ đều chuẩn mực nhưng lạnh lẽo đến r:ợn ng:ười.
Tiếng xì xầm bắt đầu len lỏi từ đầu ngõ đến cuối xóm. "Sao chồng ch:;ết mà mặt nó ráo hoảnh thế kia?" "Chắc chẳng thương yêu gì đâu, nghe đâu vợ chồng cũng hay lục đục." "Hay là nó có người khác bên ngoài rồi? Chứ đàn bà ai lại s:ắt đ:á thế, đang b:ầu b:í mà không khóc nổi một tiếng cho chồng."... xem tiếp dưới bình luận...👇👇

Vợ b::ầu đang làm cơm cúng giỗ bố chồng thì bồ gửi tin nhắn tới: "Chồng chị và em đang v::ui v:ẻ trong nh:à ngh:ỉ đấy. A...
28/11/2025

Vợ b::ầu đang làm cơm cúng giỗ bố chồng thì bồ gửi tin nhắn tới: "Chồng chị và em đang v::ui v:ẻ trong nh:à ngh:ỉ đấy. Anh ấy còn khen em làm t:ì:::n:h giỏi hơn chị...", ai ng::ờ người đọc được tin nhắn lại là mẹ chồng tôi, để rồi sau đó ả người tình vĩnh viễn không còn khả năng...
Hôm ấy là ngày giỗ bố chồng. Hương tất bật trong bếp từ sáng sớm để chuẩn bị mâm cỗ. Bụng b::ầu lùm lùm khiến cô di chuyển có phần nặng nhọc. Bà Phương thấy vậy liền xắn tay vào giúp con dâu, miệng qu:ở trá:ch: "Thằng Thành đâu rồi? Giỗ bố nó mà nó đi biệt tăm từ sáng là sao?".
Hương cười gượng, lau mồ hôi trên trán: "Anh ấy bảo đi đón khách quan trọng cho công ty mẹ ạ. Chắc lát anh về".
Bà Phương hừ lạnh. Bà lạ gì tính con trai mình. Đúng lúc đó, chiếc điện thoại của Hương đặt trên bàn đảo bếp rung lên bần bật. Một tin nhắn za:lo đến, màn hình sáng rực.
Hương đang dở tay nhào bột, nhờ mẹ chồng: "Mẹ xem giúp con ai nhắn, lỡ anh Thành bảo mua thêm gì".
Bà Phương cầm máy lên. Mắt bà nheo lại, rồi mở to hết cỡ, gương mặt đang hồng hào bỗng chuyển sang tím tái vì gi:ận d:ữ. Dòng tin nhắn hiện lên đầy đủ, trơ trẽn đến mức khiến người đàn bà thép như bà cũng phải rùng mình:
"Chồng chị và em đang v:ui v:ẻ trong nhà ng:hỉ đ:;ấy. Anh ấy tuyệt vời lắm... còn khen em làm tì::n:;h giỏi hơn chị nữa đấy. Anh ấy bảo qu::ay lại về bắt chị xem mà làm theo".
Kèm theo đó là một b:ức ả:nh m:ờ ảo trong ánh đèn vàng vọt, một cô g:;ái tr:;ẻ đang áp m:;á vào ng:;ực tr:;ần của Thành – con trai bà, cả hai đều đang cười cợt nhả nhớt.
Hương thấy mẹ chồng im lặng quá lâu, lo lắng hỏi: "Sao thế mẹ? Có chuyện gì gấp ạ?".
Bà Phương hít một hơi thật sâu, nhanh tay xóa tin nhắn, rồi quay sang nhìn con dâu bằng ánh mắt bình thản đến lạ lùng: "Không có gì. Tin nhắn quảng cáo rác rưởi ấy mà. Con cứ làm đi, mẹ ra ngoài có chút việc"... xem chi tiết dưới bình luận...👇👇

Con dâu nghi;/ện mua sắm bỏ quên 2 đứa con sinh đôi ở trên phố, về nhà xách túi to túi bé tôi hỏi cháu đâu thì mới té ng...
28/11/2025

Con dâu nghi;/ện mua sắm bỏ quên 2 đứa con sinh đôi ở trên phố, về nhà xách túi to túi bé tôi hỏi cháu đâu thì mới té ngửa đi tìm, cả nhà náo loạn khóc cạn nước mắt, 10 phút sau hàng xóm chạy về lắp bắp khóc nghẹn báo tin...
Nhà tôi ở tổ 5, khu Phố Núi Lộc Thanh, ai cũng biết con dâu tôi – Thư – vốn nghiện mua sắm. Tháng nào cũng tay xách nách mang, mua cái váy giảm giá, đôi giày flash sale, hay thậm chí cả mớ đồ linh tinh chẳng ai dùng đến.
Hôm đó, Thư nói đưa hai đứa sinh đôi Tin – Tít, mới 4 tuổi, lên phố mua đồ siêu thị. Tôi đang rửa rau dưới bếp thì nghe tiếng chân lạch cạch cùng tiếng túi nilon sột soạt.
Thư bước vào với… bốn cái túi lớn, mắt sáng rỡ:
“Con mua được đồ đang sale mạnh lắm mẹ ơi!”
Tôi hỏi:
“Rồi hai đứa đâu?”
Thư đứng sững.
Cái nụ cười tắt hẳn.
Mặt nó chuyển sang trắng bệch như vừa bị rút sạch máu.
Nó lắp bắp:
“Con… con để tụi nhỏ đứng ngoài cửa hiệu giày… rồi… rồi con đi qua shop bên cạnh… Trời ơi!”
Tôi chụp lấy chìa khóa xe máy:
“Lên xe! Mau!”
Cả nhà chạy tán loạn.
Ông nội gọi điện liên tục cho bảo vệ chợ trung tâm.
Thư ngồi sau xe, khóc nấc thành tiếng:
“Mẹ ơi… con chỉ định vào xem tí thôi… con quên mất…”
Tôi quát lớn:
“Im đi mà nhớ xem tụi nhỏ đứng đâu!”
Tới phố chính, đúng là chỗ hiệu giày, chỉ còn mỗi đôi dép trẻ con bị đá lệch sang một bên. Không thấy bóng dáng Tin – Tít đâu.
Tôi như muốn quỵ xuống.
Thư ôm mặt gào lên:
“Con giết con rồi mẹ ơi!”
Khoảng 10 phút sau, khi cả nhà gần như ngã quỵ vì tuyệt vọng, thì thấy chị Ngân hàng xóm hớt hải chạy về, thở không ra hơi báo tin... 👇👇

Mỗi ngày,bé gái 7 ttuổ/i lại cất bữa trưa đi thay vì ăn. Cô giáo tò mò đi theo em trong giờ ra chơi buổi chiều và những ...
28/11/2025

Mỗi ngày,bé gái 7 ttuổ/i lại cất bữa trưa đi thay vì ăn. Cô giáo tò mò đi theo em trong giờ ra chơi buổi chiều và những gì cô nhìn thấy phía sau trường đã buộc cô phải gọi điện thoại khẩn cấp cho 1 người
Suốt hai tuần liền, cô Hạnh, giáo viên chủ nhiệm lớp 2/3, để ý thấy bé Linh, 7 tu;/ổi, lúc nào cũng không ăn trưa mà lén lút gói lại rồi nhét vào chiếc hộp nhựa màu hồng. Bữa cơm của trường vốn ít ỏi, vậy mà con bé lúc nào cũng nhịn đói, mặt xanh xao, đôi mắt thâm quầng.
Một lần gọi lên hỏi, Linh chỉ lí nhí:
— “Con để dành… cho bạn.”
Cô Hạnh hỏi bạn nào thì bé cúi gằm, không nói.
Linh vốn rất ngoan, ít khi nói dối. Sự im lặng ấy làm cô thấy bất an.
Chiều hôm đó, đến giờ ra chơi, thấy Linh ôm hộp cơm chạy vụt ra cửa sau trường, cô Hạnh quyết định đi theo từ xa.
Gió chiều thổi lạnh, sân sau trường vắng hoe. Linh rẽ vào lối mòn dẫn xuống khu nhà kho cũ, nơi đã bỏ hoang mấy năm vì tường nứt.
Cô Hạnh khựng lại khi thấy Linh quỳ xuống, nhẹ nhàng kéo một tấm bạt rách phủ trên chiếc thùng gỗ… và gọi nhỏ:
— “Anh dậy ăn đi, em đem cơm rồi nè…”
Một bàn tay gầy guộc, đen sạm từ bên trong thò ra. Rồi một cậu bé chừng 10 – 11 tuổi, áo quần rách tả tơi, người bầm tím, lom khom ngồi dậy. Cậu như con thú nhỏ bị dồn vào góc, hai mắt hoảng loạn.
Cô Hạnh đứng ch;/ết lặng.
Linh đẩy hộp cơm về phía cậu bé:
— “Anh ăn nhanh đi, để lát người ta không phát hiện…”
Cậu bé run rẩy bốc từng miếng cơm vụn, ăn như thể đã đói nhiều ngày.
Và rồi cô nghe Linh nói một câu khiến cô tê buốt sống lưng:
— “Nếu họ tìm được anh… họ sẽ đ;/ ánh anh nữa.”
Cô Hạnh thở hắt ra như bị ai bóp nghẹt. Tim cô đập loạn khi thấy trên cánh tay cậu bé có chuỗi vế;/ t r--oi
Cô bước tới ngay lập tức. Cả hai đứa trẻ giật thót.
Linh òa khóc:
— “Cô đừng… đừng báo ai… Anh ấy chính là... 👇👇

Đang “vui vẻ” với b:ồ trong khách sạn thì nhận được điện thoại vợ vào viện m::ổ c::ấp cứ::u... Chồng viện cớ công tác xa...
28/11/2025

Đang “vui vẻ” với b:ồ trong khách sạn thì nhận được điện thoại vợ vào viện m::ổ c::ấp cứ::u... Chồng viện cớ công tác xa để nhờ luôn cậu bạn thân chăm sóc vợ hộ. Sau 10 ngày 'ch:á::y hết mình' cùng tì::nh tr::ẻ, anh ta ch::ế:;t l:ặng khi thấy thứ này giữa nhà... Người vợ đã...
Tiếng chuông điện thoại réo vang inh ỏi ph::á tan bầu không khí mờ ảo, nồng nặc mùi nước hoa đắt tiền trong căn phòng khách sạn hạng sang. Tôi nhíu mày, quờ tay tìm chiếc điện thoại đang rung bần bật trên mặt bàn kính, trong lòng thầm r::ủa xả kẻ nào dám làm phiền giây phút "thăng hoa" của tôi và Vy – cô b:ồ tr:ẻ n:;óng bỏ:::ng kém tôi cả chục tuổi.
Màn hình hiện lên cái tên "Toàn" – thằng bạn thân nối khố.
– "A lô, gì đấy mày? Đêm hôm rồi..." – Tôi g:ắt g:ỏng.
– "Hùng! Mày đang ở đâu? Về ngay! Cái Lan... cái Lan nó bị ng:ất xỉ:u, tao vừa đưa vào v:iện. Bác sĩ bảo v::ỡ r:uột th::ừa, b:;iến ch::ứng nh::iễm tr::ùng m:;áu gì đó, m::ổ c;:ấp c::ứu gấp! Mày về nhanh lên!"
Giọng Toàn gấp gáp, thở không ra hơi. Trong một thoáng, tim tôi hẫng đi một nhịp. Lan – vợ tôi, người phụ nữ tần tảo ở nhà. Nhưng ngay lúc đó, bàn tay mềm mại của Vy lướt nhẹ trên ng::ực trần khiến tôi rùng mình. Ánh mắt l:ả l:ơi của cô ấy như sợi d:;ây xí:;ch kéo tôi lại.
Đầu tôi nảy số rất nhanh. Nếu bây giờ về, tôi sẽ mất đứt kỳ nghỉ 10 ngày "thiên đường" mà tôi đã dày công lừa vợ là đi công tác Đà Nẵng để h:ú h::í với nhân tì::nh. Vé máy bay đã đặt, phòng resort 5 sao ở Nha Trang đã thanh toán (tôi nói dối vợ là đi Đà Nẵng nhưng thực ra bay Nha Trang với bồ).
– "Ch:;ết tiệt! Tao... tao đang ở Đà Nẵng mày ơi. Giờ này làm gì còn chuyến bay nào. Mày... mày giúp tao với. Mày ký thay tao được không? Tao ủy quyền qua điện thoại. Mày là anh em chí cốt, tao tin mày. Cứ:;u vợ tao với, tao sẽ tìm cách về sớm nhất có thể!"
Tôi diễn cái giọng h:ốt hoả:ng, b:ất lự:c đến mức chính tôi cũng thấy mình có năng khiếu làm diễn viên.
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi tiếng Toàn vang lên, nghe nặng trịch: – "Được rồi. Mày thu xếp về ngay đi. Tình hình căng lắm."
Cúp máy, tôi thở phào nhẹ nhõm. Vy nũng nịu rú::c vào lòng tôi: "Sao thế anh? Vợ anh làm sao à? Thế mình có đi Nha Trang nữa không?"
Tôi ô::m lấy eo Vy, cười nhếch mép: "Đi chứ. Vợ anh ở nhà có thằng Toàn lo rồi. Nó là bác sĩ, lại là bạn thân, nó xoay sở tốt hơn anh. Anh về thì cũng chỉ đứng nhìn chứ làm được gì. Thôi, kệ đi, đời được mấy tí."... xem tiếp dưới bình luận...👇👇

Nửa đêm tỉnh dậy bỗng dưng chẳng thấy chồng đâu. Ng::hi ng::ờ vợ mò xuống phòng osin để rồi ch:::ết đứng khi thấy c::ảnh...
28/11/2025

Nửa đêm tỉnh dậy bỗng dưng chẳng thấy chồng đâu. Ng::hi ng::ờ vợ mò xuống phòng osin để rồi ch:::ết đứng khi thấy c::ảnh chồng đang h::ì h::ục ‘châ::m c::ứu’… cho cô osin tr::ẻ. Nhưng phản ứng ngay sau đó của người vợ đã đặt dấu chấm hết cho đôi m::èo m:::ả gà đồng...
Mận năm nay vừa tròn 20, người ở quê lên, trông hiền lành, thật thà, da trắng bóc và ph:ổng p:hao, mơn mởn sức xuân. Tôi thương Mận thật thà, chịu khó, lại ngoan ngoãn nên coi nó như em gái trong nhà. Quần áo, mỹ phẩm của tôi dùng không hết đều cho nó. Khánh thì luôn giữ khoảng cách, ít khi nói chuyện với Mận, lúc nào cũng ra vẻ ông chủ nghiêm nghị. Tôi cứ ngỡ thế là hay, là chồng mình đàng hoàng. Ai ngờ, đằng sau vẻ đạo mạo ấy là cả một bầu trời gi:ả dối.
Dạo gần đây, Khánh hay kêu đa:u l:ưng, mỏi gối do tính chất công việc phải đi công trình nhiều. Anh thường xuyên bảo tôi mua sách về tự học b:ấm hu:yệt, ch:âm c:ứu để "tự ch:ữa trị". Thấy chồng chịu khó tìm hiểu phương pháp dư:ỡng s:inh, tôi cũng ủng hộ. Có đêm, tôi thấy anh chong đèn đọc sách đến khuya, trong lòng thầm cảm phục ý chí của chồng.
Đêm hôm ấy, trời trở gió, con bé út nhà tôi bị s:;ốt nên qu::ấy khóc. Tôi dỗ con ngủ xong thì cũng thiếp đi lúc nào không hay. Khoảng 2 giờ sáng, tôi giật mình tỉnh giấc vì khát nước. Theo thói quen, tôi quờ tay sang bên cạnh để tìm hơi ấm của chồng thì thấy trống hoác.
"Chắc anh ấy đi vệ sinh hoặc ra ban công h::;út th:;uốc", tôi nghĩ bụng.
Tôi dậy đắp lại chăn cho con rồi rón rén đi xuống bếp lấy nước. Căn biệt thự im ắng đến r:;ợn người. Đi ngang qua phòng v:ệ si:nh tầng 1 không thấy ai, tôi định quay lên thì bỗng nghe thấy tiếng động lạ phát ra từ phòng của Mận – nằm ngay cạnh bếp.
"Ơ.. thầy ơi... đ::au... nh:;ẹ thôi..."
Tiếng r;:ên r::ỉ ngh:èn ngh:ẹt, cố kìm nén nhưng vẫn lọt qua khe cửa.
Tim tôi như ngừng đập. Giọng nói đó là của Mận. Nhưng "thầy" là ai? Và tại sao lại đ::au?... xem chi tiết dưới bình luận...👇👇

4 kiểu phụ nữ ph:á n:át phúc đức nhà chồng: Dù có đẹp như tiên cũng đừng lấy làm vợ👇
28/11/2025

4 kiểu phụ nữ ph:á n:át phúc đức nhà chồng: Dù có đẹp như tiên cũng đừng lấy làm vợ👇

Cô bé 6 tu;/ổi con nhà đại gia giàu nhất phố, mỗi ngày đều mang một tờ giấy trắng ra cuối hành lang để ngồi viết gì đó. ...
28/11/2025

Cô bé 6 tu;/ổi con nhà đại gia giàu nhất phố, mỗi ngày đều mang một tờ giấy trắng ra cuối hành lang để ngồi viết gì đó. Một hôm cô giáo nhặt được tờ giấy bị bỏ quên, cả trường lập tức phải niêm phong hết cả tầng chỉ vì trong đó là...
Cô bé tên An Nhi, con gái duy nhất của ông Trần Quốc Duy, đại gia giàu nhất khu phố Nam Hòa – người sở hữu chuỗi khu thương mại và khách sạn lớn.
Từ ngày vào lớp 1, ngày nào cô bé cũng mang một tờ giấy trắng đến trường. Đến giờ ra chơi, Nhi luôn lẳng lặng đi xuống cuối hành lang tầng 3, ngồi một góc dựa tường để viết gì đó.
Điều lạ là: lúc ra chơi về lớp, tờ giấy lại trống trơn. Bạn bè nhìn vào không có gì ngoài trang trắng. Mọi người nghĩ cô bé nghịch ngợm vẽ rồi xóa, trẻ con mà.
Cho đến sáng thứ Hai hôm đó.
Trời mưa nhẹ, Nhi vào lớp hơi vội. Hết giờ ra chơi, cô giáo Phương đi xuống cuối hành lang kiểm tra thì thấy một tờ giấy trắng rơi dưới chân tường, chính là chỗ Nhi vẫn ngồi viết.
Cô Phương cúi xuống nhặt lên, định bụng đưa lại cho bé. Nhưng khi đưa ra ánh sáng, cô phát hiện một chuỗi chữ mờ mờ… như được viết bằng bút chì rồi tẩy qua loa.
Cô Phương nheo mắt nhìn kỹ…
Và tim cô như thắt lại.
Ngay lập tức, cô chạy ngược lên phòng giám hiệu, đóng sập cửa. Chỉ 10 phút sau, ban giám hiệu niêm phong toàn bộ tầng 3, yêu cầu học sinh tạm thời xuống sân, giáo viên không được giải thích lý do.
Trong ánh đèn phòng giám thị, khi soi tờ giấy dưới đèn tia cực tím, dòng chữ hiện ra rõ ràng như bị ai cố tình tẩy xóa:
“Chú đứng sau lưng con nãy giờ.
Chú bảo hôm nào bố mẹ không để ý thì chú dắt con đi.”
— ký tên: Nhi
Cô Phương run không đứng vững:
Trường này không có ai được phép lên tầng 3 lúc ra chơi ngoại trừ học sinh.
Camera hành lang nhiều lần ghi lại cảnh bé Nhi ngồi một mình, không ai lại gần.
Tất cả cửa ra vào đều có bảo vệ.
Ai là “chú”?
Và tại sao Nhi lại viết rồi tẩy đi?
Khi được mời vào phòng, Nhi ngồi im trên ghế, chân lắc nhẹ.
Cô hiệu phó hỏi:
“Nhi, con viết cái này phải không?”
Nhi gật đầu.
“Chú nào đứng sau lưng con vậy con?”
Nhi trả lời rất tự nhiên khiến cả trường số-c không dám tin vào tai mình... 👇👇

Address

Ho Chi Minh City
100000

Telephone

+841234567890

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Phụ Nữ + posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Phụ Nữ +:

Share