Nhân Mã Hoa Cát

Nhân Mã Hoa Cát Contact information, map and directions, contact form, opening hours, services, ratings, photos, videos and announcements from Nhân Mã Hoa Cát, News & Media Website, Ho Chi Minh City.
(6)

Có kiểu người kỳ cục thật. Dài thì bảo lê thê, ngắn thì kêu hời hợt, viết phân tích thì than mệt, viết vui vui thì chê n...
21/09/2025

Có kiểu người kỳ cục thật. Dài thì bảo lê thê, ngắn thì kêu hời hợt, viết phân tích thì than mệt, viết vui vui thì chê nhảm nhí. Rốt cuộc m muốn gì? Mạng xã hội mà, ai thích gì thì đăng, ai hợp thì đọc. Người ta dịch bài, chia sẻ cho ai cần, đâu có gửi hóa đơn bắt m trả tiền đâu mà làm như phải gồng gánh cả thiên hạ vậy. Đọc không nổi thì next, đừng cố làm thầy đời đứng phán “không giải quyết được gì”. Bài viết chia sẻ kiến thức, không phải đơn thuốc đặc trị cho cuộc đời m.

Nếu tôi thua kiện rồi đi nhảy lầu, thẩm phán có thấy hối hận không?🌷Ngô Thanh UyChuyên gia tri thức mới923 người đã thíc...
20/09/2025

Nếu tôi thua kiện rồi đi nhảy lầu, thẩm phán có thấy hối hận không?

🌷Ngô Thanh Uy
Chuyên gia tri thức mới
923 người đã thích câu trả lời này

Trước đây có một vụ án mà đồng nghiệp của tôi phụ trách, liên quan đến tội danh "giúp đỡ tin tặc".

Khách hàng là một cô gái trẻ, chưa từng gặp phải chuyện lớn gì. Cô ấy chỉ cho bạn mượn thẻ ngân hàng để giao dịch, bản thân cô cũng không hiểu có rủi ro gì và không có phòng bị.

Nhưng rồi cô ấy bị công an bắt. Sau khi bị bắt vào trại tạm giam, cô còn bị những người trong cùng phòng giam bắt nạt, khiến cô vô cùng sợ hãi nơi đó.

Đồng nghiệp của tôi đã giúp cô được bảo lãnh ra ngoài. Sau đó, có thể thấy rõ sự hoảng sợ và lo lắng của cô, đến mức bị trầm cảm.

Đến giai đoạn viện kiểm sát, các đồng chí kiểm sát viên đã nhiều lần yêu cầu cô đến Thượng Hải, hết làm biên bản hỏi cung lại đến nhận tội, nhận hình phạt, còn liên quan đến việc bồi thường.

Cô gái này rất sợ hãi. Sau đó, cô lấy hết can đảm đến, đồng nghiệp của tôi đi cùng cô để làm thủ tục nhận tội và nhận hình phạt, nhưng hôm đó không thành công, nguyên nhân là vì viện kiểm sát muốn thay đổi tội danh thành "che giấu, che đậy".

Sau khi về, cô sống trong sự sợ hãi suốt ngày. Đồng nghiệp của tôi đã nghĩ ra nhiều cách, thông báo cho người nhà, an ủi, trấn an và cho cô ấy niềm tin.

Nhưng mỗi lần bị một cuộc điện thoại của kiểm sát viên gọi đến là cô lại sợ hãi. Thái độ của kiểm sát viên cũng rất cứng rắn, liên tục yêu cầu cô gái mau chóng bồi thường. Còn bồi thường bao nhiêu thì tùy thuộc vào nguyện vọng và khả năng của bản thân, sau khi bồi thường xong thì mới xem xét.

Một thời gian sau, viện kiểm sát lại thông báo cho cô gái này, nói rằng nhất định phải đến.

Đồng nghiệp của tôi đã trao đổi vài lần với viện kiểm sát, nói rằng tình trạng của đương sự rất tệ, đang mắc bệnh trầm cảm, hy vọng viện kiểm sát có thể có thái độ ôn hòa hơn một chút.
...

Viện kiểm sát đã không đồng ý.

Buổi tối, đồng nghiệp của tôi lại an ủi cô gái một lúc, về việc khả năng cao là tội danh vẫn là "giúp đỡ tin tặc", việc nhận tội nhận hình phạt, và bồi thường một phần tiền, chắc sẽ không có chuyện gì lớn.

Vốn đã hẹn là ngày hôm sau sẽ đến Thượng Hải, nhưng sáng hôm sau, rồi cả buổi trưa đều không liên lạc được.

Sau đó đành phải hỏi bạn của cô ấy. Bạn cô ấy cũng không liên lạc được với cô ấy, bèn đến thẳng nơi cô ấy thuê trọ để tìm, gõ cửa hồi lâu cũng không ai trả lời.

Báo cảnh sát, cảnh sát đến mở cửa thì mới phát hiện,

Cô ấy đã tự tử bằng than.

Khi tôi biết chuyện này thì đã là một khoảng thời gian sau đó. Đồng nghiệp của tôi đã kể cho tôi, vì vậy tôi đã cùng đồng nghiệp đến viện kiểm sát một chuyến nữa, nói tình trạng của đương sự cho công tố viên biết, đồng thời cũng bày tỏ sự bất mãn đối với cách xử lý vụ án của đồng chí công tố viên.

Có thể cảm nhận được, vị công tố viên có chút ngạc nhiên, cũng có chút tự trách.

Nhưng có thật sự tự trách hay không thì không rõ, dù sao thì họ cũng đã thấy nhiều rồi. Là bộ máy quốc gia chuyên trấn áp tội phạm, là một nhóm người làm nghề trấn áp tội phạm, họ đã rèn luyện cho mình một cơ thể lạnh lùng, công bằng và vô tư.

Nhưng nói thật, khi tôi biết chuyện này, tôi vẫn rất đau lòng. Dù sao thì một người trẻ tuổi như vậy, cô ấy cũng chỉ giúp cái gọi là bạn của mình thực hiện một giao dịch, số tiền rất nhỏ.

Làm sao cô ấy có thể ngờ rằng đó là tội phạm.

Thực ra, loại vụ án này ở quê tôi rất nhiều, đặc biệt là ở một số làng quê lạc hậu, hàng trăm hàng ngàn người già cho những kẻ lừa đảo viễn thông mượn danh tính hoặc thẻ ngân hàng. Bạn nói xem, liệu công an có huy động mười mấy chiếc xe bán tải đến làng để bắt hết những người già này vào tù để “dưỡng già” không?

So với những nơi như các thành phố loại một, loại hai, việc bắt một người trẻ tuổi phạm tội "giúp đỡ tin tặc" rồi xử lý nghiêm ngặt như vậy, tôi thấy hơi quá.

Đứa trẻ này, hoàn toàn bị công an và viện kiểm sát dọa cho chết.

Dù có hối hận thì cũng không thể cứu vãn được một sinh mạng, hơn nữa sự hối hận này cũng không kéo dài được bao lâu.

Tặng quà
Chưa có ai tặng quà, hãy khích lệ tác giả nhé
Đăng vào ngày 30-08-2025 lúc 19:09・Thượng Hải

🌷Nguyệt Cơ Ma Dạ
Chuyên gia xuất sắc trong 3 chủ đề: Luật hình sự, v.v.

Nếu vụ án ở Trường Sa, lại là thẩm phán nam, và bạn là nữ, thì thẩm phán có lẽ không chỉ hối hận. Bởi vì anh ta sẽ cấu thành tội ngộ sát, bị giam vào trại tạm giam, được chỉ định hai luật sư bào chữa, không cho phép luật sư do mình thuê đến gặp, cho đến khi bị ép buộc phải nhận tội, cuối cùng bị kết án treo.

Nếu vụ án ở Vĩnh Châu hoặc các nơi khác, thì thẩm phán, đồng nghiệp và cả gia đình anh ta sẽ cảm ơn bạn vì đã không giết họ. Bởi vì ở đó, đương sự thua kiện không tự sát, mà là đi giết thẩm phán, và là giết cả nhà.

Nếu vụ án ở Bắc Kinh, thì chỉ có nữ thẩm phán sẽ cảm ơn bạn vì đã không giết họ, nam thẩm phán có thể sẽ thấy không sao cả. Bởi vì ở đó chỉ giết nữ thẩm phán.

Nếu vụ án ở Quảng Đông, thẩm phán cũng không có thời gian để hối hận. Anh ta sẽ bị giam hơn hai năm vì tội lơ là trách nhiệm, sau khi trải qua xét xử sơ thẩm, phúc thẩm, mới được phán vô tội.

Còn các nơi khác, có thể sẽ phải “mở hộp mù” (ý nói hên xui). Nhưng nói chung, chỉ cần kết quả xử lý vụ án công bằng, sự thật rõ ràng, bằng chứng đầy đủ và áp dụng pháp luật chính xác, thì thẩm phán sẽ không hối hận.

Bạn chết một cách vô ích.

Tặng quà
Chưa có ai tặng quà, hãy khích lệ tác giả nhé
Chỉnh sửa vào ngày 01-09-2025 lúc 10:01

Những kinh nghiệm nào từ bố bạn đã mang lại lợi ích suốt đời cho bạn?Béo Khả ĐinhChuyên gia tri thức mớiHàng hải gia Trầ...
20/09/2025

Những kinh nghiệm nào từ bố bạn đã mang lại lợi ích suốt đời cho bạn?

Béo Khả Đinh
Chuyên gia tri thức mới
Hàng hải gia Trần Đại Khả và 603 người khác đã thích

Giáo dục phi giới tính.

Khi lớn lên tôi hỏi bố: “Bố thấy con so với một cậu con trai thì thế nào?”
Bố tôi đáp: “Con là niềm tự hào của bố.”

Thực ra mẹ tôi kể, lúc tôi mới chào đời, bác sĩ nói là con gái, bố tôi ngồi sụp xuống đất.

Tuy nhiên, ông ấy vẫn ghi băng cho tôi, bản audio truyện Tây Du Ký do bố đọc, ông ấy đưa tôi đi chơi, làm xe trượt tuyết cho tôi, mùa đông thì kéo tôi đi, ông ấy cùng tôi đắp người tuyết, nấu ăn cho tôi, và thậm chí van xin tôi để ông ấy được vào phòng dọn dẹp cái “chuồng heo” của tôi (cười).

Trong 18 năm đầu đời, dù ban đầu bố có tư tưởng “trọng nam khinh nữ” và muốn có con trai, nhưng trên thực tế, hành động của ông ấy đã hoàn thành việc giáo dục phi giới tính cho tôi.

Tôi là con một.

Về vật chất, tôi nhận được sự hỗ trợ tuyệt đối từ gia đình. Về tinh thần, tôi được hưởng lợi từ nền giáo dục phi giới tính.

Điểm cốt lõi của giáo dục phi giới tính là:
Không giới hạn.

Thực ra tôi chỉ có IQ bình thường, thể chất chỉ có thể nói là “gen tốt” nhưng lại hay ốm vặt, hồi nhỏ còn thường xuyên bị bệnh.

Gia đình tôi thuộc tầng lớp lao động bình thường.

Thậm chí, khi tôi học cấp hai, cuộc sống từng rất khó khăn.

Nhưng tôi có kỹ năng xã hội tốt, năng lực giao tiếp mạnh mẽ,
tích cực tham gia vào các cuộc cạnh tranh trong xã hội,
và đạt được những thành tích khá tốt.

Ít nhất là bây giờ tôi cảm thấy cuộc sống khá hạnh phúc.

Hoặc có thể nói, trên con đường tôi đã đi, tôi không hề cảm thấy uất ức.

Về điểm này, công lao của bố tôi thực sự rất lớn.

Ông ấy sau khi xuất ngũ, đi học nghề hàn điện và có bằng thợ điện cấp 2.

Bản thân ông là một người lãng mạn, thích nhiếp ảnh, thể thao, thư pháp và làm đồ thủ công.

Trong khoảng thời gian ông thất nghiệp, vì mẹ tôi phải đi làm cả ngày, nên ông đã ở nhà chăm sóc tôi.

Thế là ông đưa tôi đi chụp ảnh, chơi bóng rổ, luyện thư pháp và làm đồ thủ công.

Bộ đồ chơi tôi yêu thích nhất là bộ xếp hình bằng sắt mà đồng đội của bố tặng.

Khi còn học mẫu giáo, tôi đã thành thạo việc vặn ốc vít, dùng tua vít và đọc bản vẽ.

Không ai nói với tôi rằng con gái chỉ được chơi búp bê.

Tôi có cả búp bê và xe ô tô.

Tôi có váy công chúa, và cũng có quần đùi rộng thùng thình.

Tôi kéo violon, và cũng chơi bóng rổ.

Nếu có cô chú nào nói rằng “con gái phải dịu dàng, thùy mị…”, bố tôi sẽ rất tức giận.

Từng có cô tôi thuộc tầng lớp trung lưu, ám chỉ với bố mẹ tôi rằng: “Con bé lớn lên xinh xắn thế này, sao không cho nó thi tiếp viên hàng không.”

Tôi không có ý hạ thấp nghề nghiệp này, chỉ là lúc cô ấy nói câu đó, tôi đang học cấp hai, và thành tích của tôi rất tốt, tốt đến mức mẹ tôi được mời lên sân khấu nhỏ của trường để phát biểu.

Người lớn đều hiểu ý cô ấy là gì, không gì khác ngoài việc cô ấy có “quan hệ” trong ngành này, sau này tôi có thể lấy một người chồng tốt, sống sung sướng cả đời.

Cô ấy còn thần thần bí bí nói tên tôi không tốt, bảo tôi đi đổi tên theo lời thầy bói.

Sau này cũng có nhiều người nói: “Con gái thì sau này lấy được một người chồng tốt là quan trọng nhất,” và gần như lần nào bố tôi cũng mặt mày đen sầm lại. Ông cằn nhằn với tôi rằng: “Họ nghĩ cái gì vậy, con gái hay con trai thì có khác gì nhau.”

Trong sự phát triển của cá nhân tôi, cả bố và ông nội đều nói với tôi:
“Con phải trở nên mạnh mẽ.”

Chứ không phải “con phải trở thành một thục nữ để gặp được người đàn ông tốt.”

Trong các mối quan hệ với người khác giới, bố tôi luôn nhấn mạnh:
“Đừng bao giờ tiêu tiền của người khác, con cần tiền thì bố sẽ cho.”

Về tiêu chuẩn chọn bạn đời của tôi, bố tôi nói:
“Là người tốt, đối xử tốt với con, hết rồi. Những cái khác chúng ta có thể tự lo được.”

Tôi cảm thấy bố tôi chưa bao giờ có suy nghĩ “nuôi vợ cho con trai nhà người ta.”

Ông chỉ có một suy nghĩ duy nhất: “Mình nhất định phải nuôi dạy con gái thật tốt, để nó trở nên mạnh mẽ.”

Tôi là người đứng đầu khi vào trường cấp ba ở địa phương.

(Tất nhiên là vì những học sinh giỏi hơn tôi đều đã vào các trường cấp ba danh tiếng ở thành phố rồi, điểm này tôi tự biết rõ).

Hồi tiểu học, tôi đã được nhiều bạn bè ngưỡng mộ và hòa nhập thành công với lớp mới nhờ việc sửa bút máy cho các bạn.

Cấp hai, cả lớp 46 người, có 38 phiếu bầu tôi làm lớp trưởng.

Giờ thể dục cấp ba, cả lớp chỉ có một quả bóng rổ, các bạn nam muốn chơi, mấy đứa con gái chúng tôi cũng muốn chơi. Thế là có một bạn nam nói: “Con gái chơi bóng rổ làm gì, cái này là con trai chơi.”

Tôi lập tức bật chế độ “cà khịa”: “Biết ném không mà nói?”

Sau đó tôi cướp bóng, giơ tay ném vào rổ. Các bạn nữ vỗ tay, cả các bạn nam cũng vỗ tay. (Tôi khá tự hào, thực ra là may mắn thôi. Giờ thể dục tôi thích nhất là thể hiện các động tác chuyền bóng qua háng và xoay bóng quanh eo cho các bạn nữ xem, vì tôi quá hâm mộ Hanamichi Sakuragi!)

Về trình độ, tôi chắc chắn không thể bằng những bạn nam ngày nào cũng chơi bóng rổ.

Nhưng về mặt tâm lý, tôi muốn tranh thì tôi sẽ đi tranh, tôi không có bất cứ sự e ngại nào.

Tôi không có e ngại.

Tôi sẽ không nghĩ đến việc lỡ ném trượt thì sao? Liệu các bạn nam có cười tôi không, các bạn nữ có thấy tôi mất mặt không.

Trong hệ giá trị của tôi, không tồn tại chuyện gì mà con trai có thể làm còn tôi thì không.

Tôi có thể tận hưởng cuộc cạnh tranh trong xã hội.

Tôi cho rằng điều này rất “đã”.

Tôi không sợ thất bại, thậm chí sau khi thất bại còn cảm thấy phấn khích, rồi lẩm bẩm những câu thoại “trung nhị” (hội chứng tuổi teen) của nhân vật chính phản công hay phản diện lật ngược tình thế:
“Những gì không thể hạ gục được tao, thì hãy lau sạch cổ đợi tao tới!”

Bố tôi là một người có khao khát thể hiện bản thân rất mạnh mẽ, nên từ nhỏ tôi đã tự nhiên học được cách kể những câu chuyện lớn lao.

Tôi chính là “tài xế taxi ở Bắc Kinh” của gia đình.

Hồi đó tôi thích nhất là “đọc ké” sách ở hiệu sách.

Ông ấy xem tạp chí quân sự, thấy cái gì hay ho thì nhất định phải lôi tôi ra xem, rồi thao thao bất tuyệt kể về các loại vũ khí mới, rồi lại lan man sang chuyện ông nội tôi đánh trận này trận kia.

Trẻ con sẽ bắt chước, nên sau này ở Bắc Kinh, tôi thường chủ động bắt chuyện với các bác tài xế taxi, từ chuyện nước Mỹ đến Khăn Vàng, từ thuế nhiên liệu đến “hổ lớn” ở tỉnh nào đó.

Hai người “nửa vời” nói chuyện với nhau, tuy nhiều chuyện chỉ là chém gió, nhưng cuộc trò chuyện rất vui vẻ.

Đôi khi đi trên đường, tôi cũng đột nhiên ném bóng lên trời như một kẻ thần kinh.

Tôi cũng xem truyện tranh thiếu nữ, cũng mơ tưởng trở thành vợ của tổng giám đốc, phu nhân của tướng quân.

Tôi tất nhiên là một người phụ nữ, cũng xem phim thần tượng, nhưng những giải trí đó không ảnh hưởng đến sự đánh giá giá trị của tôi.

Khi còn thiếu niên, điều tôi muốn nhất vẫn là “vấn đỉnh trung nguyên, trục lộc cửu châu” (câu nói chỉ sự tranh giành quyền lực, bá chủ).

Cho đến khi tôi 24 tuổi, tràn đầy nhiệt huyết, thi đỗ thủ khoa cao học. Đêm trước khi rời Tân Cương đến Bắc Kinh, tôi đã viết vào sổ tay rằng một ngày nào đó, vùng đất hoang vu của tôi sẽ đạp đổ Yên Kinh.

Tôi có một giấc mơ anh hùng.

Tôi nghĩ rất nhiều cô gái cũng có một giấc mơ anh hùng.

Và tôi đã thực sự tự do, hoang dã mà lớn lên, không bị ai dội gáo nước lạnh.

Không ai giới hạn tôi và nói rằng: “Vì con là con gái nên không thể làm được.”

Bố tôi sau khi uống rượu, nói nhiều nhất chính là:
“Chỉ cần con muốn học, bố sẽ đập nồi bán sắt cũng phải cho con đi học.”

Nghe câu này tôi không hề thấy áp lực, ngược lại còn cảm thấy một tinh thần chiến đấu.

“Chỉ cần bố muốn chu cấp cho con, con sẽ có thể vượt qua mọi giới hạn, làm được điều tốt nhất mà con có thể.”

Dù sau này có nhiều chuyện khiến tôi buồn, nhưng trong một khoảng thời gian dài, bố chính là anh hùng trong mắt tôi. Ông là người đàn ông vĩ đại, là người lính Trung Quốc xuất sắc nhất, và là người mà tôi tin có thể làm được mọi thứ.

Tôi cũng muốn trở thành một người như vậy. Vì thế, tính cách tổng thể của tôi dần mang màu sắc phi giới tính, và điều này đã mang lại lợi ích rất lớn. Người ta thường nói, trong đời gặp được quý nhân là một may mắn lớn, và tôi thực sự đã gặp được rất nhiều người như thế. Mỗi lần vượt qua khó khăn, tôi đều nhận được sự giúp đỡ của bạn bè, đồng đội. Tôi có những người bạn nữ rất tốt, cũng có những người bạn nam rất thân. Chính sự giao tiếp không đặt nặng giới tính lại giúp tôi nhận được nhiều sự tin tưởng và hỗ trợ hơn.

Không ai nói: “Cô gái này rất tốt.”
Mọi người chỉ nói: “Người này rất tốt.”

Trên thực tế, sẽ không ai nhường lợi ích chỉ vì lý do giới tính, và cũng không ai đơn thuần vì giới tính mà tìm cách hãm hại bạn.

Trong quá trình trưởng thành, việc quá nhấn mạnh giới tính, nhấn mạnh con gái nên thế nào, con trai nên thế nào, bản thân nó đã là một sự áp bức.

Con gái thì bị dạy phải dịu dàng, không được mạnh mẽ; con trai thì phải kiên cường, tuyệt đối không được khóc. Đây rõ ràng là một sự hại lớn trong giáo dục.

Mục tiêu duy nhất của con người khi phát triển bản thân là trở thành một người độc lập, khỏe mạnh, hoàn thiện và phát triển toàn diện.

Tôi là con người, những gì tôi được hưởng gọi là “nhân quyền,” không phải “nam quyền” hay “nữ quyền.”

Tôi chỉ nên cố gắng hết sức để khám phá tiềm năng của mình, thử những điều khác nhau và tìm ra sở trường bản thân. Dù là thành công theo nghĩa thế tục hay là sự tự hiện thực hóa về mặt tinh thần, tất cả đều xoay quanh việc tôi muốn gì và tôi có khả năng làm được gì.

Bố mẹ tôi thực sự đã làm được, “đập nồi bán sắt” cũng phải cho tôi học thành tài.

Tân Cương âm 30 độ C, bố tôi và các đồng nghiệp phải thay phiên nhau lên xe sưởi ấm, rồi lại thay phiên xuống giếng để sửa chữa.

Một chiếc quần dài giữ ấm mặc đến rách nát, không thể vá được nữa mới chịu thay.

Rất nhiều đêm, tôi đã ngủ say, trời Tân Cương đã tối đen, thì ông mới làm xong việc về nhà.

Mẹ tôi để tiết kiệm một tệ tiền xe buýt, sau một ngày làm việc và bốc dỡ hàng, bà đã đi bộ 3 km để về nhà.

Một bao phân bón hai mươi mấy ký, mẹ và dì tôi hai người có thể bốc dỡ hai xe.

Tôi không thích cách Dương Lạp nói về “phổ tín” với hàm ý tiêu cực, bởi lẽ tôi chính là một người rất bình thường nhưng vẫn tự tin. Nhưng lẽ nào người bình thường thì không nên tự tin sao?

Cả gia đình chúng tôi đều dùng đôi tay lao động để tạo dựng một cuộc sống tốt đẹp, vậy thì tại sao tôi lại không thể tự tin?

Tôi chỉ cảm thấy tôi rất tốt.

Giới tính không thể giới hạn tôi trở thành người mà tôi muốn trở thành.

Bởi vì tôi thực sự rất may mắn.

Tôi chưa bao giờ bị giới tính giới hạn hay làm hại. Đương nhiên, tôi chỉ có thể đại diện cho chính mình, chứ không thể thay mặt cho những người phụ nữ khác đã từng bị tổn thương và ràng buộc bởi giới tính.

Tôi rất tôn trọng giới tính của mình, tôi không nghĩ rằng việc tôi là con gái có bất kỳ ảnh hưởng xấu nào, hay tự nhiên sẽ thua kém người khác một bậc.

Tôi cũng đã chiến thắng rất nhiều cả con trai và con gái.

Mặc kệ là nam hay nữ, già hay trẻ, tôi đều muốn thắng.

Nhưng thua cũng không sao, tôi thua được.

Cuộc đời cứ tiến bước, chạy nhảy, vấp ngã, vẫn ngẩng đầu nhìn trời nắng rực rỡ.

Và cuối cùng tôi vẫn phải lớn tiếng nói: Người bình thường, thì nên bình thường và tự tin!

Tôi mãi mãi là một thiếu niên.

(Viết đến đây, tôi phải gọi điện cho bố ngay thôi)

Đăng vào 23:10 ngày 25-08-2025 tại Thượng Hải

Chủ pếch đã bị bệnh sau những chuỗi ngày ngủ 3-4 tiếng để học bài 🥲
20/09/2025

Chủ pếch đã bị bệnh sau những chuỗi ngày ngủ 3-4 tiếng để học bài 🥲

Sếp có thành kiến với nhân viên tan làm đúng giờ không?Ví dụ ở một cơ quan, quy định là 5 giờ có thể tan làm, có một nhâ...
20/09/2025

Sếp có thành kiến với nhân viên tan làm đúng giờ không?

Ví dụ ở một cơ quan, quy định là 5 giờ có thể tan làm, có một nhân viên mỗi ngày đều đúng 5 giờ tan làm, nhiều hơn một phút cũng không ở lại, sếp có cho rằng nhân viên này lười biếng, có ý kiến với anh ấy không?

Bố bỉm sữa ở Hoàng Thành
Du học sinh Anh, Quản lý dự án của Microsoft, nghỉ việc, đưa hai con, giỏi tám chuyện.
4651 người đã đồng ý với câu trả lời này

Tháng trước tôi đưa con đến trung tâm mua sắm Tân Quang Thiên Địa, ăn tối ở nơi tôi thường ăn cơm trưa, ở tầng hầm thứ nhất của Tân Quang Thiên Địa, tôi tình cờ gặp lại sếp cũ, chào hỏi, hàn huyên, tôi thấy ông ấy rất thân thiết.

Ông ấy là người sếp giỏi nhất, xứng đáng nhất mà tôi từng gặp trong hơn mười năm đi làm. Top 10 kỳ thi đại học ở một tỉnh nào đó, tốt nghiệp trường danh tiếng.

Ông ấy mỗi ngày đều tăng ca, 8 giờ là bắt đầu, 10 giờ là chuyện bình thường, ông ấy thực sự bận. Chúng tôi 6 giờ tan làm, ông ấy thường 6 giờ 30 sẽ ra khỏi văn phòng, xem chúng tôi còn mấy người, ông ấy nắm rõ mọi chuyện trong phòng ban, tại sao chúng tôi phải tăng ca, đang làm gì ông ấy đều biết. Ông ấy sẽ nói: “Gác công việc lại, đi ăn cơm trước đã, hôm nay bắt mọi người tăng ca rồi, xin lỗi nhé. Này cậu, cậu đưa mọi người đi ăn thịt nướng đi, rồi về đưa tôi hóa đơn.”

Đôi khi, ông ấy sẽ bảo thư ký nhỏ của phòng đặt cà phê, bánh ngọt. Nếu không phải những lúc toàn bộ nhân viên tăng ca như cuối quý, ông ấy sẽ đi đến bên cạnh tôi, vỗ vai tôi nói: “Chuyện này tôi biết, tổng giám đốc X cần cho cuộc họp ngày mai, cậu vất vả rồi, về nhà sớm đi, nhớ gọi taxi, ngày mai ngủ nhiều một chút nhé.”

Sau này tôi phụ trách họp với bên Pháp, cần mỗi tháng lấy số liệu, làm một bản báo cáo khá phức tạp. Phải tăng ca 3 ngày, đôi khi cuối tuần cũng phải đến công ty. Ông ấy bảo tôi xin tiền tăng ca, một tháng có thể có thêm 1-2 nghìn tệ thu nhập.

🌷Ông ấy có vài câu nói rất hay:

Đừng đấu đá nội bộ, tôi lười phân biệt ai đúng ai sai, đều sẽ bị phạt, hoặc là cả hai cùng nghỉ.

Tất cả công việc mà các cậu làm, tôi đều có thể làm, chất lượng hoàn thành như thế nào tôi đều nắm rõ.

Các cậu đừng sợ phạm sai lầm, có chuyện tôi gánh, có quá nhiều chuyện thì là do tôi dùng người không đúng.

Ai cũng vất vả, có yêu cầu gì thì nói thẳng, tôi sẽ không bạc đãi các cậu.

Bao nhiêu năm rồi, vị sếp này thực sự có cả IQ và EQ cao. Ông ấy sẽ gọi điện cho tôi lúc nửa đêm, bảo tôi gấp rút hoàn thành số liệu mà tổng giám đốc cần. Tôi 1 giờ sáng nhận điện thoại, 5 giờ sáng làm xong gửi đi. Sếp tôi 5 giờ 30 xem xong báo cáo nói với tôi không có vấn đề gì, rồi bảo tôi: “Ngày mai buổi sáng đi ngủ bù đi, buổi chiều nói tiếp.”

Rồi ông ấy thực sự buổi sáng đã thay tôi trả lời tất cả các email công việc...

Tuyệt vời nhất là lần tôi đi du lịch Thái Lan, tôi mang theo máy tính. Nhận được điện thoại của ông ấy yêu cầu làm việc, tôi đã tăng ca khoảng 6 tiếng đồng hồ. Ông ấy đã bù cho tôi hai ngày nghỉ phép năm, còn nhắc tôi nhớ nộp hóa đơn mạng. Lúc đó mạng khách sạn không tốt, tôi đã dùng chuyển vùng quốc tế.

Lại có lần, tôi đi tập gym trong giờ làm, ông ấy tìm tôi. Tôi thở hổn hển, ông ấy nói xong công việc, suy nghĩ một chút rồi nói: “Tắm xong rồi hãy làm một cách đàng hoàng, dục tốc bất đạt.”

Đăng vào 10:59 ngày 30-08-2024 · Bắc Kinh

Trong lịch sử, có những ví dụ nào về việc “quân tử báo thù mười năm chưa muộn”?berylin Joo1797 người đã đồng ý với câu t...
20/09/2025

Trong lịch sử, có những ví dụ nào về việc “quân tử báo thù mười năm chưa muộn”?

berylin Joo
1797 người đã đồng ý với câu trả lời này

Năm 2009, mẹ tôi bị xe điện tông ngã, xuất huyết não phải nhập viện. Đối phương ứng trước 500 tệ rồi bỏ chạy. Sau đó kiện ra tòa, phán quyết đối phương phải bồi thường chi phí y tế và tiền công bị mất là 12.000 tệ.

Khi nộp đơn xin thi hành án, đối phương đã tẩu tán tài sản, không còn gì. Thẩm phán của phòng thi hành án cũng thiếu trách nhiệm, bảo tôi cứ đợi, có tiền sẽ chuyển cho tôi. Đợi mấy năm không có tin tức. Mẹ tôi cũng nghĩ số tiền này không còn hy vọng nữa, tôi nói đi tìm tòa án lần nữa thì bà cũng nói chắc không có hy vọng.

Đương nhiên không mấy quan tâm cũng vì tiền không nhiều. Năm nay tình cờ mới biết vẫn có thể xin khôi phục thi hành án, và sau khi tìm bản án mới biết thi hành án cưỡng chế ban đầu chỉ có hiệu lực nửa năm. Thế là tôi nhanh chóng nộp hồ sơ, ngày hôm sau tài sản của người đó đã bị phong tỏa. Hắn ta còn muốn thương lượng với tôi để bồi thường ít hơn, vừa mở miệng đã nói cho 8000 tệ, trong khi lúc này cả gốc lẫn lãi số tiền tôi xin thi hành án là 24.000 tệ.

Không hề có một chút thái độ hối cải nào, còn nói với tôi rằng năm đó không cam tâm vì không phải trách nhiệm của hắn, nói nhà tôi không thiếu số tiền này, nói nhà tôi nhập viện đã tiêu tốn những khoản không cần thiết, nói mẹ tôi cũng không có chuyện gì lớn, tại sao lại tốn nhiều tiền như vậy. Thật sự tức chết người, tôi nói không phục thì tại sao không kháng cáo, cảnh sát giao thông và thẩm phán đã phán định là trách nhiệm của ông, không cần nói nhảm với tôi nữa.

Sau đó hắn ta nói sẽ cho 2 vạn, sau đó tăng lên 2 vạn 2, nói tôi bớt một chút, buổi chiều hắn sẽ gom đủ tiền cho tôi, nếu không thì không biết khi nào mới gom đủ, lại còn phải đi công tác không biết khi nào mới về. Tôi nói dù sao thì thẻ ngân hàng, WeChat, Alipay của ông cũng đã bị phong tỏa rồi, tôi không vội, ông cứ đi gom đi, tôi và ông không phải đang làm ăn mà còn mặc cả.

Thế là chiều hôm đó lúc 5 giờ hắn ta đã nộp đủ tiền, tòa án gọi tôi đến kết thúc vụ án, nghe nói tòa án còn phạt hắn ta thêm mấy nghìn nữa. Đây sao không phải là báo được thù lớn, mười lăm năm chưa muộn. Trong thời gian đó, thẩm phán với thái độ hòa giải cũng bảo tôi bớt một chút. Bớt một chút thì bên kia cũng có thể nộp tiền sớm, nhưng tôi đã kiên quyết từ chối.

🌹Bổ sung chi tiết

Thẩm phán nói với tôi, khấu trừ tiền WeChat phải làm thủ tục với công ty Tencent ở Thâm Quyến, khấu trừ Alipay phải tìm Alibaba ở Hàng Châu, rồi nếu không đủ thì mới khấu trừ thẻ ngân hàng, thủ tục rất phiền phức, thời gian cũng sẽ rất dài, bảo tôi bớt một chút cho cả hai bên đỡ phiền.

Thái độ này khiến tôi rất khó chịu, tôi nói rõ ràng là đã đợi 15 năm rồi, không thiếu chút thời gian này, dù sao bây giờ các tài khoản đều đã bị phong tỏa, hắn ta không chạy được. Thẩm phán nói: “Thế tại sao 15 năm rồi không đến tìm, bây giờ lại nhớ ra.” Tôi nói đó là vì trước đây tôi không hiểu luật, bây giờ tôi mới biết tôi vẫn còn quyền đòi lại tiền của tôi.

Tôi vẫn còn quá khách sáo, đáng lẽ tôi phải nổi cáu nói tất cả là vì thẩm phán trước đã làm chậm trễ. Khiến thẩm phán rất thiếu kiên nhẫn nói một câu: “Thế thì cứ đợi đi.” Tôi nghĩ “thế là không vội giải quyết cho tôi nữa à.” Thế là tôi lại nói thêm vài câu bù đắp: “Tôi hiểu không phải là do phía tòa án, mà là do bị cáo quá vô lại.” Dù sao thì tôi cũng đã nói rõ không hòa giải, nhưng tòa án vẫn đưa số điện thoại của tôi cho bị cáo, hắn ta đã gọi cho tôi hai ba cuộc, nhưng thật bất lực là người này vừa hèn nhát vừa ngốc, EQ âm, thái độ thì không tệ, nhưng không hề có một chút hối cải. Nói rằng hắn ta cho rằng trách nhiệm tông người không hoàn toàn thuộc về hắn, rất không phục. Tẩu tán tài sản không phải là cố ý. Thật buồn cười, mẹ tôi đang đi trên vỉa hè bị hắn ta chạy ngược chiều tông ngã. Tôi đã rất lịch sự mà mắng hắn một trận, thật hả dạ.

Tôi nghĩ thẩm phán thi hành án lúc đó đã làm việc không tốt, hoàn toàn không có trách nhiệm. Không nói với tôi rằng thi hành án cưỡng chế chỉ có thời hạn nửa năm, không nói với tôi rằng lần này không thi hành được thì sau này có thể xin lại. Thậm chí không nói với tôi là có bản án cuối cùng. Chỉ nói một câu về đợi đi, có tiền sẽ trả cho bạn. Khiến chúng tôi lầm tưởng nhiều năm không đòi được bồi thường, đòi tiền quá khó không có hy vọng. Mặc dù lãi suất tăng gấp đôi, nhưng tính theo lạm phát thì sức mua chắc chắn không bằng ban đầu. Tuy nhiên hiệu quả giáng đòn vào đối phương thì tuyệt đối là vượt kỳ hạn.

🌹Bổ sung ngày 18-08

Tôi rất vui vì có nhiều bạn đã thích và ủng hộ tôi. Có lẽ điều này đã khơi dậy sự đồng cảm của mọi người. Nhưng tôi muốn nói, thẩm phán xử lý vụ án lần này rất có trách nhiệm và hiệu quả, chỉ có một chút thiếu sót là có vấn đề trong cách nói chuyện khi hòa giải. Nhưng anh ấy chắc chắn đã gây áp lực nhiều hơn cho đối phương khi nói chuyện.

Tóm lại, việc kết thúc vụ án trong một ngày khiến tôi rất hài lòng với hiệu quả làm việc của tòa án hiện tại. Thậm chí tôi đã nghĩ đến việc tặng một lá cờ. Mọi người đừng chỉ trích công việc của tòa án quá nhiều. Vị thẩm phán mười mấy năm trước thì đúng là không tốt, ngày xưa có thể rất nhiều người từ quân đội chuyển qua, bản thân họ cũng không có nhiều kiến thức pháp luật và tố chất cơ bản. Nhưng từ kinh nghiệm làm việc của chính tôi, và kinh nghiệm làm việc với bệnh viện, tòa án năm nay, tôi thấy cùng với sự nghỉ hưu của những người thuộc thế hệ trước, thái độ làm việc của những người trẻ hiện nay nhìn chung đã thay đổi, đều rất tốt, thực sự là phục vụ nhân dân.

Được chỉnh sửa vào 09:27 ngày 18-08-2025 · Sơn Đông

Cách xử lý khi mẹ luôn thù địch với tôi?Tôi không biết từ lúc nào mà tôi và mẹ lại trở nên xa lạ đến thế.Tôi lớn lên tro...
19/09/2025

Cách xử lý khi mẹ luôn thù địch với tôi?

Tôi không biết từ lúc nào mà tôi và mẹ lại trở nên xa lạ đến thế.

Tôi lớn lên trong một gia đình đơn thân, lúc đó tòa phán tôi và em gái cho bố, còn căn nhà thì cho mẹ. Lúc ấy tôi nói không giận là giả dối, vì tôi cảm thấy mẹ thật nhẫn tâm, đã bỏ rơi tôi và em gái. Nhưng bố tôi cũng chẳng phải người tốt gì, phần lớn nguyên nhân ly hôn là do ông.

Sau đó, khi tôi học cấp hai, mẹ tôi vì thương xót nên vẫn chu cấp học phí và sinh hoạt phí cho tôi. Lúc đó tôi rất biết ơn bà. Bà cũng thường xuyên than thở với tôi rằng thu nhập hàng tháng của bà ít ỏi, cuộc sống vất vả và áp lực rất lớn. Mỗi lần nghe bà tâm sự, tôi đều cố gắng thấu hiểu và nghĩ rằng bà khổ cực như vậy là do tôi gây ra. Nhưng khi tôi lớn hơn, tôi nhận ra mọi chuyện không đơn giản như tôi nghĩ.

Trước khi tôi học cấp hai, mẹ tôi đã quen một người đàn ông khác. Người này nói với mẹ tôi rằng ông ta từng rất giàu có và muốn làm lại từ đầu. Ông ta đã dụ dỗ mẹ tôi bán nhà để đầu tư cùng ông ta. Năm nào ông ta cũng nói sự nghiệp sắp thành công rồi, nhưng đến nay đã bảy, tám năm trôi qua mà chẳng có gì khởi sắc. Họ hàng trong nhà đều khuyên mẹ tôi nên dừng lại kịp thời, ngay cả ông bà ngoại tôi cũng khuyên. Bởi vì số tiền mua nhà ban đầu của bà phần lớn là do nhà ngoại tôi chi ra, nhưng bà lại quay lưng bán nhà và đưa hết tiền cho người đàn ông đó mà không bàn bạc một lời nào (nói thêm là tôi gần như sống với ông bà ngoại). Ban đầu, bà có nhà và thu nhập cũng khá, nhưng giờ đây chỉ có thể thuê một căn phòng vài chục mét vuông, phải nuôi thêm một người đàn ông và còn nợ nần chồng chất. Tôi bắt đầu không thể hiểu nổi cách làm của bà. Tôi không hiểu tại sao bà lại mơ mộng hão huyền về việc thay đổi tầng lớp suốt bao nhiêu năm qua.

Sau khi lên đại học, mối liên hệ vốn đã ít ỏi giữa tôi và bà lại càng ít hơn. Tôi phát hiện ra bà dường như rất căm ghét tôi, chỉ cần có chuyện gì cãi vã, bà sẽ chọc vào nỗi đau của tôi để chửi mắng. Thậm chí khi bà cãi nhau với em gái tôi, bà cũng nói rằng em tôi trở nên như vậy là do tôi gây ra, mặc dù tôi và em gái cả năm không gặp nhau được mấy lần. Tính tôi vốn không tốt, nhưng sau khi lên đại học, tôi cũng cố gắng không gây chuyện với bà, học phí và sinh hoạt phí cũng không xin bà nữa. Thế nhưng bà lại càng ngày càng ghét tôi, thậm chí em gái tôi thường kể với tôi rằng mẹ nói với nó rằng tôi và bố là cùng một loại người, ích kỷ và đầy rẫy khuyết điểm. Bình thường, khi tôi về nhà nghỉ lễ, chỉ cần nói hai câu là bà lại mắng xối xả tôi, đến cuối cùng bà lại cảm thấy mình rất tủi thân. Tôi cũng thường nghĩ nếu bà không sinh ra tôi thì có lẽ tôi đã không phải là một gánh nặng như vậy.

Tôi không hiểu. Tôi biết bà sống rất khổ, nhưng tôi cũng chẳng sung sướng gì. Nếu không có ông bà ngoại, tôi thậm chí không biết có nơi nào để nương náu. Tôi không hiểu tại sao bà lại càng ngày càng ghét tôi và lại đánh giá tôi như vậy sau lưng.

Giờ đây tôi rất bối rối. Hai ngày trước, tôi cãi nhau với bà qua điện thoại. Tôi đã nói rằng bà vẫn đang mơ mộng hão huyền và tại sao bao nhiêu năm rồi mà bà vẫn chưa tỉnh ngộ. Bà nghe xong mắng tôi rồi khóc, sau đó không nói gì nữa. Tôi không biết phải đối mặt với bà thế nào nữa. Suốt bao năm qua, thực ra tôi đã nhiều lần muốn nói những lời đó, nhưng không hiểu sao khi nói ra tôi cũng chẳng thấy dễ chịu hơn. Tôi nhận ra mối quan hệ giữa chúng tôi đã đến mức đóng băng. Cả tôi và bà đều là những người mạnh mẽ. Tôi cũng biết tôi đã nợ bà rất nhiều, giờ tôi thật sự không biết phải làm sao.

Dao Chi Phi Tuyết
Dao Chi Phi Tuyết (tên đang dùng), câu trả lời đều được phép chia sẻ lại
255 người đã thích câu trả lời này

Nếu phụ nữ muốn kết bạn với phụ nữ, tôi có một lời khuyên: hãy kết bạn với những cô gái từ nhỏ đã luôn cứu rỗi mẹ mình.

Tại sao ư?

Bởi vì mẹ, là người phụ nữ đầu tiên mà con gái tiếp xúc.

Những cô gái như vậy, từ khi còn nhỏ, trong tiềm thức của họ đã có ý niệm: tôi phải cứu rỗi phụ nữ, tôi phải cứu rỗi phụ nữ, tôi phải cứu rỗi phụ nữ. (Tất nhiên ý thức biểu hiện là: tôi phải cứu rỗi mẹ, tôi phải cứu rỗi mẹ, tôi phải cứu rỗi mẹ).

Người ta nói luyện cái gì thì phải luyện từ lúc còn bé, cả đời sẽ không quên.

Thật trùng hợp.

Loại con gái này cả đời đều luyện “cứu rỗi mẹ” (cứu rỗi phụ nữ), cả đời sẽ không quên. Hơn nữa, vì mối quan hệ thân thiết, gần gũi với mẹ, họ sẽ giống như một thợ săn nhỏ, từ nhỏ đã cảnh giác phân tích, suy nghĩ, phản kháng, bảo vệ, cảm thấy mẹ nên được mình che chở (cảm thấy phụ nữ nên được mình che chở).

Cho nên nếu phụ nữ muốn kết bạn.

Hãy tìm những cô gái từ nhỏ đã cứu rỗi mẹ mình, về cơ bản sẽ không gặp phải rủi ro. Ngay cả khi sau này họ phát hiện ra mẹ là một “quỷ dữ”, vẫn là câu nói đó: luyện từ bé, theo cả đời.

Cô ấy chỉ căm ghét mẹ, về mặt tinh thần đã “giết” mẹ, nhưng thái độ của cô ấy với những người phụ nữ khác vẫn như cũ.

Tất nhiên đây là bí quyết kết bạn của riêng tôi. (Không chỉ với phụ nữ, thực tế cũng có một phần áp dụng được với đàn ông).

Nhưng tôi thấy nó rất hữu ích, những cô gái này có “tính nữ vì nữ” khá mạnh.

Tại sao tôi lại nói điều này?

Bởi vì tôi nghĩ bạn chính là loại cô gái đó.

“Lúc đó tôi rất biết ơn bà. Bà cũng thường xuyên than thở với tôi rằng thu nhập hàng tháng của bà ít ỏi, cuộc sống vất vả và áp lực rất lớn. Mỗi lần nghe bà tâm sự, tôi đều cố gắng thấu hiểu và nghĩ rằng bà khổ cực như vậy là do tôi gây ra.”

Từ nhỏ đã cảm thấy có lỗi với mẹ.

Trong tiểu thuyết ngược luyến, điều khiến độc giả nữ phấn khích nhất chính là khi nam chính cảm thấy hối hận sau khi hành hạ nữ chính.

Bởi vì sức mạnh của sự hối hận thực sự rất lớn.

Nó sẽ khiến bạn cống hiến một cách vô vị kỷ.

Nó sẽ khiến bạn cảm thấy “cả thế giới đều đang hãm hại bà ấy, tôi phải bảo vệ bà ấy”.

Ngay cả khi lúc đó bạn chỉ là một đứa trẻ.

“Tôi cũng biết tôi đã nợ bà rất nhiều, giờ tôi thật sự không biết phải làm sao.”

Bạn vẫn muốn cứu rỗi, bảo vệ, giúp bà thoát khỏi bể khổ.

Trước đây tôi có một câu trả lời về loại mẹ này và một cậu con trai. Sau khi cậu con trai phát hiện không đòi được 18 vạn tiền sính lễ từ mẹ, cậu ta quay lưng bỏ đi. Và người mẹ của cậu ta, thực tế còn khổ hơn mẹ bạn.

Bạn là người phù hợp để phụ nữ tìm kiếm để kết bạn.

Nhưng mối quan hệ của bạn với mẹ.

Nên áp dụng bốn chữ “chia tách vấn đề”.

Việc bạn gánh vác nhiệm vụ cứu rỗi bà, thực ra tôi nói cũng vô ích, bởi vì đây là nguyện vọng tiềm thức của chính bạn. Tôi bảo bạn làm được như cậu con trai kia, bạn cũng không làm được.

Cho nên bạn chỉ cần nhận ra điều đó là đủ.

Một số hành vi của con người, ngay cả khi nó khiến bản thân rơi vào tình cảnh khó khăn, thực ra là vì người đó đang tuân theo nguyện vọng nội tâm của mình, muốn đạt được một kết quả nào đó.

Điều bạn muốn chính là: cứu rỗi mẹ.

Vì vậy bạn sẽ đồng cảm với hoàn cảnh khó khăn của bà, những lời chửi mắng, những lời chỉ trích của bà, về bản chất là: bạn cảm thấy bà cũng không dễ dàng gì.

Bạn có lỗi với bà.

Có tấm lòng muốn cứu rỗi.

Và điều này đã bắt đầu từ khi bạn còn nhỏ.

Bạn có thể là một cô gái có trách nhiệm.

Vậy thì hãy chấp nhận. Có thể nhìn thẳng vào nguyện vọng của chính mình, nhìn thẳng vào tiềm thức đã ảnh hưởng đến hành vi của mình, giống như soi gương vậy, “Ồ, hóa ra mình là như vậy, hóa ra mình nghĩ như thế này, hóa ra mình bị ảnh hưởng như thế này”.

Được rồi, tôi chấp nhận.

Có thể nhìn thấy bản thân là bước đầu tiên để chấp nhận chính mình.

Thực ra điều này không có nhiều tác dụng trong thực tế, cũng không phải trúng số, nhưng nó giống như liệu pháp tâm lý vậy, nói là có tác dụng thì cũng có một chút tác dụng, có còn hơn không.

Tặng quà
Chưa có ai tặng quà, hãy khích lệ tác giả nhé
Đăng vào ngày 01-09-2025 lúc 21:42・Liêu Ninh

Address

Ho Chi Minh City

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Nhân Mã Hoa Cát posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share