Lê Thánh Tông Radio

Lê Thánh Tông Radio Nơi lưu giữ thanh xuân tại Lê Thánh Tông. Theo dõi kênh tiktok của chúng mình:
Lê Thánh Tông Radio

20/05/2025

[PODCAST: LẦN CUỐI]
_____________________________________________________________________
Có quá nhiều “lần cuối” trong một đời người nhưng dường như những cái “lần cuối” ấy đều diễn ra trong âm thầm. Chúng mình thường chẳng biết đó là lần cuối, và từ đó trở đi, dù có làm mọi cách cũng không thể gặp lại nhau nữa.
Lần cuối, viết cho một ngày dài hơn, viết cho một sự kết thúc đã ló dạng
_______________________________________________________________________
✒️: Yến Giang
📸&🪄: katedabean. & Ngọc Hân

[THÔNG BÁO TẠM HOÃN PHÁT THANH]Chúng mình xin gửi lời xin lỗi đến các bạn vì đã không thể phát thanh Radio đúng như kế h...
18/05/2025

[THÔNG BÁO TẠM HOÃN PHÁT THANH]
Chúng mình xin gửi lời xin lỗi đến các bạn vì đã không thể phát thanh Radio đúng như kế hoạch. Trong quá trình chuẩn bị cho buổi phát thanh hôm nay, chúng mình gặp một số trục trặc về kỹ thuật liên quan đến phần âm thanh. Dù đã cố gắng khắc phục nhưng vẫn không khả quan nên chúng mình buộc phải đưa ra quyết định tạm hoãn, để đảm bảo chất lượng nội dung khi gửi đến các bạn. Chúng mình hiểu rõ rằng có nhiều bạn rất mong chờ, nhưng chúng mình thật sự rất tiếc khi xảy ra sự cố ngoài ý muốn này.
📌Buổi phát thanh sẽ được dời sang thứ Bảy tuần sau (24/05/2025).
Cảm ơn các bạn đã luôn quan tâm và ủng hộ Lê Thánh Tông Radio. Chúng mình rất trân trọng điều đó và mong tiếp tục nhận được sự đồng hành của các bạn trong những số phát thanh sắp tới.
✒️: nly
🪄: katedabean. & Ngọc Hân

[𝐆𝐔̛̉𝐈 𝐂𝐇𝐎 𝐆𝐈𝐎́ - 𝐂𝐇𝐔𝐘𝐄̂𝐍 𝐌𝐔̣𝐂 𝐏𝐇𝐀́𝐓 𝐓𝐇𝐀𝐍𝐇 𝐂𝐔̉𝐀 𝐋𝐄 𝐓𝐇𝐀𝐍𝐇 𝐓𝐎𝐍𝐆 𝐑𝐀𝐃𝐈𝐎]Đã bao lâu rồi chúng mình không được nghe tiếng loa ...
13/05/2025

[𝐆𝐔̛̉𝐈 𝐂𝐇𝐎 𝐆𝐈𝐎́ - 𝐂𝐇𝐔𝐘𝐄̂𝐍 𝐌𝐔̣𝐂 𝐏𝐇𝐀́𝐓 𝐓𝐇𝐀𝐍𝐇 𝐂𝐔̉𝐀 𝐋𝐄 𝐓𝐇𝐀𝐍𝐇 𝐓𝐎𝐍𝐆 𝐑𝐀𝐃𝐈𝐎]
Đã bao lâu rồi chúng mình không được nghe tiếng loa phát thanh len lỏi qua từng dãy lớp học giữa những trưa hè lặng gió với cái nắng oi ả trải dài khắp sân trường, giữa những tán cây phượng rợp bóng tiếng ve? Cơn gió mùa hạ lại khẽ ghé qua, mang theo hơi nóng rát da và còn cuốn theo cả những bâng khuâng, chông chênh, cả những câu chuyện chưa kịp cất lời. Phải chăng là một nỗi buồn vu vơ, một tình bạn đã nhạt dần, một lời chưa kịp nói ra,một điều gì đó bạn muốn giữ lại trước khi thanh xuân kết thúc, hay đơn giản chỉ là câu "Tớ không ổn lắm" mà chẳng biết gửi về đâu.
Và lần này…
Chúng mình đã trở lại, để gửi cho gió những xúc cảm của bạn - một nỗi niềm dành cho mùa hạ cuối, một lời tâm tình của các bạn, các em gửi đến K11,...Nếu bạn có một câu chuyện đang chờ được kể, một cảm xúc chưa kịp gọi tên, hay chỉ là vài dòng muốn gửi vào cơn gió mùa hạ, hòm thư Le Thanh Tong Radio luôn ở đây, chờ đợi trái tim của bạn mở lòng.
___________________________________________________

💌Hãy viết điều bạn muốn chúng tớ phát thanh tại: https://byvn.net/aRb2
Thời gian đóng form: Thứ 5 ngày 15/5/2025
Thời gian phát thanh: Thứ 7 ngày 17/5/2025
___________________________________________________
✒: Ánh Như
📸&🪄: katedabean. & Ngọc Hân

25/04/2025

[PODCAST: Chúng ta còn lại gì? ]
Được và mất, thắng và bại, có và không… tất cả chẳng phải chỉ là những trạng thái, hiện tượng khác nhau, luôn luân chuyển trong dòng chảy đời sống vốn không bao giờ tĩnh tại này hay sao? Cuộc sống bao giờ cũng tương tranh tối sáng như thế. Vậy thì, ta được hay mất?
✒️: Thuỳ Trâm
📸&🪄: katedabean. & Ngọc Hân

[KIM PHÚT - KIM GIỜ]“Ê nè, sau này rời Chuyên rồi bà sẽ nhớ gì nhất ở đây?”“Nhớ nhất chắc là phút giây được đồng hành cù...
08/04/2025

[KIM PHÚT - KIM GIỜ]

“Ê nè, sau này rời Chuyên rồi bà sẽ nhớ gì nhất ở đây?”
“Nhớ nhất chắc là phút giây được đồng hành cùng tụi mày á.”

Chỉ một câu nói đơn giản, ấy vậy mà đã làm từng từ như len lỏi, thấm dần vào đoạn ký ức ngổn ngang trong tâm hồn, làm nhịp thở vốn vội vã bỗng chốc trở nên chậm lại. Để rồi, tôi chợt nhận ra mình đã mặc cho dòng thời gian cứ thế trôi, nhẹ nhàng đến vô tình mà không đoái hoài gì tới, những tháng ngày chẳng mấy chốc đã phai nhòa trong ký ức. Dù chỉ là thoáng qua, nhưng mỗi khoảnh khắc ấy lại như một ngọn sóng âm ỉ và day dứt. Phải chăng đó là lúc tôi nhận ra rằng, những giây phút ấy đã vô tình trôi qua, để rồi chỉ còn lại một vệt màu nhạt nhòa, một dấu ấn mơ hồ của thời gian? Tôi tự hỏi, liệu điều gì đã kịp giữ lại những khoảnh khắc ấy? Lật tìm trong vô vàn bức ảnh trong điện thoại, tôi dừng lại ở những đoạn phim timelapse vô tình ghi lại sự thay đổi ấy, giúp tôi nhặt lại những mảnh ký ức tưởng chừng đã bị quên lãng. Hoá ra, chỉ một lần chạm, chỉ đặt máy đấy chứ chẳng cần canh góc, những thước phim lại vô tình chứng kiến từng bước chân của tôi trên con đường trưởng thành, ghi lại sự đổi thay của Chuyên, là nơi những giấc mơ, những hy vọng, những thất bại và thành công đan xen vào nhau, tựa một bức tranh đầy màu sắc, lúc nhẹ nhàng da diết, lúc lại trầm lắng, day dứt đến lạ.

Bẫng đến khi thời gian vội trôi mới ngoảnh đầu nhìn lại, thật may mắn khi vẫn có những đoạn phim dù đôi chút lộn xộn, nhưng chính chúng đã giúp tôi lưu giữ những ký ức tươi đẹp mà có lẽ bản thân đã từng để mặc, dần phai nhoà theo thời gian. Nó bảo dù có lúc chúng tôi mệt mỏi, hoang mang, có những giây phút chẳng biết phải bước tiếp thế nào, nhưng chính khoảnh khắc may mắn khi tìm lại được những ký ức đẹp đẽ ấy đã tiếp thêm cho tôi một sức mạnh vô hình. Đó là niềm tin vào những gì chưa tới, là lời hứa hẹn từ những thất bại từng làm tôi gục ngã, là sức mạnh kiên cường được rèn giũa từ những thành công dù chỉ là những viên đá nhỏ, nhưng đã và đang giúp tôi tiến xa hơn trên “hành trình dũng cảm” của riêng mình.

Dù rằng mọi thứ đã dần lùi lại phía sau, khi tà áo dài, bục giảng, nhà trường chỉ còn là một phần ký ức, tôi biết rằng những khoảnh khắc ấy sẽ luôn là một phần không thể thiếu trong hành trình trưởng thành của mình. Những bước đi chậm rãi, những ngày tháng đầy thử thách và cả những thành công dù nhỏ bé, đều là những dấu mốc quý giá mà đoạn phim ấy đã giúp tôi lưu giữ. Có lẽ, mỗi thước phim quý giá đó sẽ mãi là một lời nhắc nhở rằng, dù thời gian có trôi nhanh đến đâu, thì những ký ức ấy, những mảnh ghép của một thời thanh xuân tươi đẹp sẽ luôn tồn tại trong tâm hồn.
✒️: Ánh Như
📸&🪄: Ngọc Hân & Ngân Hà

[LỬA CHÁY]      Trong muôn vàn hình dung về Chuyên, tôi vẫn luôn mơ về ánh lửa trại rực rỡ, nơi những ký ức thanh xuân c...
23/03/2025

[LỬA CHÁY]
Trong muôn vàn hình dung về Chuyên, tôi vẫn luôn mơ về ánh lửa trại rực rỡ, nơi những ký ức thanh xuân cháy sáng trong lòng. Khi còn là “khách” của Lê, ánh lửa trại đà đẩy tôi phải trở thành “người nhà” - để rồi giờ đây “lửa trại” vội vàng ẩn mình vào khung hình ký ức của tôi.
“Bập…bùng…”- hình như là tiếng gọi của “lửa trại”. Khoảnh khắc ngọn lửa cháy rực giữa thinh không, giữa tiếng hò reo của tuổi trẻ, tôi nhìn thấy cái gì đó xa xăm và mơ hồ lắm, rồi giật mình nhận ra: Là ánh mắt của cậu. Chẳng rõ rung động mà ta dành cho nhau rồi cũng để mặc những ký ức giây phút ấy tan vào dòng chảy thời gian hay sẽ là ánh mắt mà ta dành cho nhau trên đoạn đường sau này, nhưng có một điều mà tôi chắc chắn rằng: Đôi mắt có thể nhìn rõ vạn người nhưng trái tim chỉ chọn một mà thôi, cậu nhỉ?
- Ê, nhìn cái chi mà nhìn hoài rứa mi, lửa cháy đỏ rực luôn, xem kìa
- Ờ, lửa cháy!
Lửa trại sáng rực cả một góc sân trường, sáng đến độ soi rọi cả một vùng trời kỷ niệm trong tôi. Lúc ấy, trong đầu tôi chợt vang lên những lời hối hả, giục giã trong ngần ấy ngày chuẩn bị cho trại lần này, là những lần cãi nhau thật to vì cổng trại chưa đủ đẹp, mệt mỏi đến rã rời với những động tác văn nghệ. Sao quên được cái cảm giác nằm gục xuống giường sau một ngày vừa chạy đua với sách vở, chữ nghĩa ,vừa lo học giải mật thư, luyện kéo co,....Nhưng nói như thế thôi, thật lòng tôi vẫn muốn đắm chìm mãi trong những ngày tháng ấy, trong dấu ấn của những ngày tháng thanh xuân rực rỡ mà ta đã đau cùng nhau, mệt cùng nhau, thanh xuân không đau đớn thì sao gọi là thanh xuân?
Tôi nhìn vào chiếc đồng hồ đã qua 3 mùa thay lá, đúng 1 giờ sáng - lửa trại tàn rồi. Thế là, chúng tôi cùng ngồi xuống để nhìn lại một mùa trại, có đứa thì cười đầy mãn nguyện, cũng có nhiều đứa khóc nức nở. Buồn lắm, buồn không phải vì tiếc nuối mà bởi không biết đến bao giờ lửa trại lại “cháy”. Có những khoảnh khắc rồi cũng sẽ khép lại nhưng không phải để đặt dấu chấm hết, mà là để ta nhớ rằng ta phải sống hết mình, sống toàn tâm, toàn ý với tuổi xuân xanh dưới màu áo Chuyên.
Gửi lại đây
Mùa lửa trại năm ấy.
✒️: Thuỳ Dung
📸&🪄: Ngọc Hân & Ngân Hà

[TRẠM KẾ TIẾP]Có những khoảnh khắc trong đời khiến ta giật mình nhận ra thời gian đã trôi nhanh đến thế nào. Như khi tôi...
03/03/2025

[TRẠM KẾ TIẾP]
Có những khoảnh khắc trong đời khiến ta giật mình nhận ra thời gian đã trôi nhanh đến thế nào. Như khi tôi lật lại cuốn sổ cũ, những dòng chữ nguệch ngoạc ngày nào vẫn còn đó, nhưng người viết ra chúng đã thay đổi. Như khi tôi bất chợt nghe thấy câu hỏi từ họ hàng: “Con chọn ngành nào?” mà thoáng sững sờ, bởi chẳng phải mới đây thôi họ còn hỏi tôi: “Con định thi trường chuyên à?” Thế mà qua một cái chớp mắt, ba năm cấp ba sắp sửa trôi qua, ngỡ thì dài nhưng hóa ra cũng chỉ là một đoạn đường rất ngắn, đủ để tôi trưởng thành, đủ để những bỡ ngỡ ngày nào nhường chỗ cho những quyết định mang tính bước ngoặt.

Cuộc sống dần thay đổi theo những cách tôi không ngờ tới. Nếu trước đây, mọi chuyện chỉ gói gọn trong việc học và những kỳ thi, thì giờ đây, tôi phải tự mình cân nhắc, lựa chọn, và chịu trách nhiệm cho tương lai phía trước. Sự trưởng thành đến một cách rất tự nhiên, len lỏi vào từng thói quen, từng suy nghĩ, từng bước chân rẽ lối vào tương lai. Và rồi, khi đứng giữa ngưỡng cửa cuộc đời, tôi nhận ra một điều: mình không còn chỉ thuộc về con đường quen thuộc, mà còn thuộc về một nơi nào đó xa hơn, rộng lớn hơn, đang đợi tôi khám phá – mạnh mẽ hơn, tự lập hơn.

Tôi bắt đầu nghĩ nhiều hơn về những vùng đất xa lạ. Có những thành phố mà dù cho chưa từng đặt chân đến, tôi vẫn luôn cảm thấy một sự kết nối kỳ lạ. Như thể nơi đó đã chờ tôi từ rất lâu, như thể một câu chuyện đã được viết sẵn, chỉ chờ tôi đến để mở ra những trang sách đầu tiên. Tôi tin rằng, mỗi người đều có một nơi nào đó đang đợi mình – một thành phố xa xôi nhưng lại gần gũi như một mảnh ghép hoàn hảo trong bức tranh cuộc đời. Tôi tự hỏi, liệu giữa những con phố xa lạ ấy, tôi có tìm thấy chính mình? Liệu ở đó, tôi có trở thành một người mạnh mẽ hơn, dám theo đuổi những hoài bão mà trước đây mình từng e ngại?

Hành trình trưởng thành chưa bao giờ thẳng tắp mà gập ghềnh, thô ráp. Nơi ấy có những cung đường rực màu nắng, nhưng cũng chẳng thiếu những khúc quanh co mịt mờ. Nhưng tôi biết, mình không thể cứ mãi đứng yên, cứ mãi chần chừ trước ngã rẽ cuộc đời. Phải bước đi, phải thử, phải trải nghiệm, phải vấp ngã để đứng lên. Những ngày tháng còn dài phía trước không phải là chuỗi ngày vô vị mà là những trang giấy để tôi viết lên đó những đam mê, nhiệt huyết và cả những sai lầm đầy giá trị.

Và tôi sẽ đi – đi để gặp gỡ, để khám phá, để viết tiếp câu chuyện của chính mình. Một câu chuyện chưa biết hồi kết, nhưng chắc chắn sẽ đầy màu sắc và ý nghĩa.
____________________________________
✒️: Quỳnh Trâm
📸&🪄: katedabean. & voanh

[TÌM LẠI ĐỊA ĐÀNG]Thuở xa xưa, từ rất xưa rồi, con người là một sinh vật tồn tại hai phần “người” gắn liền với nhau, có ...
21/02/2025

[TÌM LẠI ĐỊA ĐÀNG]
Thuở xa xưa, từ rất xưa rồi, con người là một sinh vật tồn tại hai phần “người” gắn liền với nhau, có nhau mà sống. Nhưng từ khi Zeus nổi giận, hai phần của một nhất thể người bị chia cắt bởi tia sét quyền năng của vị thần. Mỗi cá thể người lưu vong trong hành trình sống của mình, tìm lại bản thể toàn vẹn của mình trong cô độc. Đến khi người gặp được người cần gặp, đó là tình yêu.

Câu chuyện được người Hy Lạp hư cấu nên từ mấy mươi ngàn năm trước không phải là hoàn toàn vô lý. Tình yêu là một cơ may gặp lại, là sự hàn gắn những hao khuyết, là mối liên kết giúp con người nhìn thấy mình và vượt lên bản ngã của chính mình. Nhưng câu chuyện không chỉ là một sự lý giải về tình yêu một cách thú vị và sâu sắc mà còn gợi ta suy nghĩ về sự phân li và tái hợp, về nỗi bất hạnh chia đôi và niềm hạnh phúc hoà hợp, về những bất toàn của hiện thực với trật tự tốt đẹp, hoàn mỹ của một Thiên đường đã mất. Một ngày tháng Hai, tôi dừng lại và băn khoăn: “Sự chia hai ấy, phải chăng là nỗi ám ảnh của con người và cũng là động lực ngầm ẩn trong tâm thức của mỗi người để hướng đến những điều tốt đẹp hơn?”

Tình yêu mãnh liệt nhưng đầy bất hạnh của Romeo và Juliet đã hoá giải sự hận thù dai dẳng giữa hai dòng họ Montague và Capulet. Tình yêu, rộng hơn là tình thương với con người, là sức mạnh duy nhất cứu rỗi con người khỏi những bất hạnh của một thế giới hỗn loạn, đầy tranh đấu và mâu thuẫn.

Chiến tranh là vụ nổ của xung đột, xung đột là cao trào của mâu thuẫn, mâu thuẫn được hoài thai từ những điều đối nghịch mà gốc gác của những đối nghịch là việc ta đặt mình và người khác trong sự đối lập gay gắt về quyền lợi, giá trị, lý tưởng, đúng hay sai… Nhưng khi những luật lệ nhà binh không còn trói buộc, khi những tham vọng thôi văng vẳng, khao khát được chung sống hoà hợp của con người được thể hiện một cách tha thiết và cảm động biết bao nhiêu. Bài ca “Silent night” đã vang lên trong đêm Giáng sinh năm 1914, mang theo ước nguyện hạnh phúc và hoà bình của những người lính ở hai bên chiến hào của hai quân đội Anh và Đức, mở đầu cho những phút giây ngừng bắn kì diệu của cuộc Chiến tranh Thế giới ác liệt. Nhiều khi lý trí đẩy con người ra xa nhau, nhưng trái tim con người luôn cần có nhau.

Một đứa trẻ đứng trước yêu cầu lựa chọn giữa ba hoặc mẹ trong phiên tòa ly hôn phải chịu đựng nỗi bất hạnh khôn cùng: không thể lựa chọn. Mỗi người sinh ra để sống trong mối giao hoà, thân tình mênh mông với người khác, để “có nhau mà sống”. Sự phân định rạch ròi đúng- sai, thiện- ác, bạn- thù,... chỉ nên có trong thế giới của các cỗ máy. Con người không thể mưu cầu hạnh phúc trong một thế giới chia cắt.

Tình yêu là một hành động kháng cự tình trạng chia đôi thế giới do ý thức nhị nguyên chi phối, kháng cự lại nỗi cô đơn trong bản thể mỗi con người và đó cũng là nền tảng, là con đường để người ta xây đắp và kiếm tìm sự hoàn hảo, trọn vẹn trong cuộc đời hữu hạn và bất toàn. Vì một lẽ rằng, tình yêu thực sự bao giờ cũng ôm ấp đối tượng của sự yêu và mọi vật, mọi điều xung quanh tình yêu ấy vào một tình bao dung, vị tha rộng mở. Yêu là khẳng định một cái tôi và đồng thời vượt lên sự hữu hạn của cái tôi ấy để giao cảm với người khác. Khi tình yêu ngự trị, ta trân quý và nâng niu tất cả. Chẳng ai mang trong mình ý niệm gây chiến khi trong lòng rung cảm một niềm yêu.

Khoảnh khắc ta dừng lại để nhìn ngắm ánh hoàng hôn dần chìm xuống dãy núi xa, ấy là yêu. Khoảnh khắc ta hoài niệm một hình ảnh hạnh phúc đã qua và thoáng buồn, ấy là yêu. Ta kết nối mình với cuộc đời bằng những sợi chỉ mong manh lấp lánh của tình yêu. Ta khâu vá lại những tổn thương, chia cắt bằng những đường kim của tình yêu…

Trí tuệ mà thuỷ tổ loài người có được sau khi ăn trái cấm đã chấm dứt những năm tháng sống trong vườn Địa đàng, đẩy họ vào hành trình lưu vong khổ ải. Nhưng tình yêu, lòng ham sống và niềm hy vọng vào tương lai đã đưa con người bước đến ngày hôm nay.

Trong tâm thức mỗi người luôn có khao khát được yêu, được chung sống hoà hợp và hoá giải những mâu thuẫn. Chỉ khi biết thương yêu thật sự, một tình yêu vị tha và bao dung, một tình yêu không chiếm hữu và phân biệt, con người mới có thể tìm lại Địa đàng.
------------------------------------
✒️: Thuỳ Trâm
📸&🪄: katedabean. & voanh

28/01/2025

[PODCAST NĂM MỚI]
—---------------
Cùng chào 2025 và đón chờ hành trình mới đầy hy vọng nhé! 2025 đã đến rồi, bao giờ phiên bản tốt hơn của bạn sẽ đến?
—------------
🖋️: Quỳnh Như
📸 &🪄: Ngọc Hân & katedabean. & voanh

[LẠI MỚI]________________Thời gian cứ trôi đi, khẽ nhìn những cơn mưa phùn nhẹ bay theo gió, những cơn buốt thoáng qua g...
01/01/2025

[LẠI MỚI]
________________
Thời gian cứ trôi đi, khẽ nhìn những cơn mưa phùn nhẹ bay theo gió, những cơn buốt thoáng qua gò má, thêm cả dáng vẻ hiu quạnh mùa đông bấy giờ bỗng chợt khiến tôi nhận ra: đã một năm trôi qua rồi ư? Sao lại nhanh đến thế? Phút giây ấy, cái buốt giá tê cóng nơi đầu môi như hóa thành hư vô, chỉ để lại trong tôi một khoảng ngỡ ngàng: cớ sao thời gian lại trôi nhanh như thế? Rốt cuộc ai đã cướp đi thời gian của tôi? Là ai, là ai vậy?....

Nhớ thuở nào, tôi còn là đứa non tơ ngày đêm hằng mong về một Chuyên Lê, đã từng học đến tận sáng, đã từng từ bỏ cả một mùa hè trân quý chỉ để bản thân ngày mai sẽ được ở chốn “hào quang” ấy. Vậy mà thời gian thoi đưa vô tình, lạnh lùng, dần cuốn trôi muôn ngàn khoảnh khắc đẹp đẽ, những xúc tình trong xanh của chính tôi dần chìm vào quá khứ. Nó cứ đi, cuốn đi cả những niềm vui hân hoan đến nức nở khi hay tin đã đậu, cả những phút giây ngơ ngác, bồi hồi khi lần đầu tiên đặt chân đến mái trường thân yêu ấy, được gặp gỡ với những gương mặt mới lạ tưởng chừng thân quen đã lâu... Tất cả đã từng khiến tôi xốn xang đến mức nào.

Nhưng Thời Gian à, ông cứ trôi đi, dẫu cho ông có dữ dội, có tàn khốc đến mức nào đi chăng nữa, cũng mãi mãi chẳng bao giờ có thể cướp đi những hồi ức tươi đẹp trong tôi. Tôi sẽ mãi nhớ một tôi đã từng non nớt, rụt rè trước môi trường mới, sẽ mãi nhớ một tôi ngày trước đã từng vui mừng như thế nào khi được kết thân với bạn bè, với những gương mặt sẽ cùng tôi góp nhặt lên tương lai. Sẽ mãi nhớ những khoảnh khắc, niềm vui bất tận khi được trải qua những hành trình mới lạ bên mọi người, anh chị, thầy cô, sẽ mãi khắc ghi những phút giây vò đầu bứt tóc khi ôn thi… bởi một lẽ trời đất dẫu có quyền năng đến mức nào, làm sao có thể xóa bỏ những mảnh hồn quý báu của con người?

Đến cuối cùng, chuyến tàu ấy đã qua đi, bấy giờ là lúc một cánh diều mới tung bay, sẽ rất tiếc nuối, sẽ rất xót xa trước dòng thời gian đã qua nhưng “cây táo sẽ nở hoa”, hoa tàn rồi lại nở. Dẫu có qua đi thì làm sao? Những ấn tượng, những hồi ức bỡ ngỡ khi lần đầu đến trường, được quen bạn mới, được trải nghiệm những điều mới lạ sẽ chẳng bao giờ phai đi, hay nhạt bớt trong lòng tôi, nó sẽ mãi mãi “sống”, mãi mãi dành bớt một góc trong tim tôi. Tôi sẽ nén thật chặt thứ “hồi ức” ấy lại, xây nên một thành trì cho riêng mình, một vùng đất chỉ có riêng tôi mà ở đó những thứ tưởng chừng đã “cũ” sẽ lại một lần nữa bén rễ, sinh sôi ở tương lai.

Hi vọng rằng khi cánh diều 2025 cất cánh sẽ là khởi đầu cho thêm nhiều sắc màu rực rỡ, sẽ là sự tung cánh cho những hồi ức tươi mới hơn, cháy bỏng hơn, và hơn tất thảy hi vọng một năm mới cả tôi, cả mọi người sẽ được đón lấy những phút giây bình yên, hạnh phúc, đầy nhiệt huyết, cháy bỏng của tuổi thời thanh xuân.

Hành trình mới bắt đầu, tôi đã sẵn sàng đón nhận vạn điều “mới”, nhưng với mọi người, ta mong mở đầu trang giấy 2025 kia sẽ là điều gì?
----------------------------------
✒️: Thùy Lâm
📸&🪄: voanh & katedabean.


Chào cậu  -  người vẫn đang chờ đợi một tia nắng ấm nào đó giữa những ngày đông. ------------------   Khi cái lạnh vẫn c...
26/12/2024

Chào cậu - người vẫn đang chờ đợi một tia nắng ấm nào đó giữa những ngày đông.
------------------
Khi cái lạnh vẫn còn vương vấn từng con đường, từng ô cửa, len lỏi vào từng góc ngách trong trái tim con người, thật may, tôi đã tìm được cho mình một chỗ dựa- chiếc khăn len của bà tôi.
Vào một buổi chiều mùa đông, giữa cái nhịp sống hối hả, bộn bề của những ngày cuối năm, tôi lục lọi trong ngăn tủ đã nằm ở đó 10 năm trời để tìm lại mấy món đồ đã ám màu thời gian. Bỗng, tôi nhìn thấy chiếc khăn len mà mẹ tôi vẫn thường choàng. Tôi nghĩ mãi, tại sao mẹ vẫn giữ chiếc khăn này trong tủ lâu đến thế? Cùng bao thắc mắc đến hỏi…, mẹ cười, đôi mắt lấp lánh những kỷ niệm :
-“ Đó là chiếc khăn len mà bà đã đan cho mẹ lúc mẹ học lớp 5. Mùa đông năm đó rất lạnh , nhìn các bạn được mẹ khăn mà mẹ không khỏi chạnh lòng. Nhưng bà của con hiểu mẹ lắm, bà đã dành hẳn 2 ngày để đan chiếc khăn len này tặng mẹ đấy con ạ”
Rồi mẹ nhìn tôi, bằng ánh mắt hệt ánh mắt bà dành cho mẹ, nhẹ giọng:
-“ Mẹ để chiếc khăn này vào tủ, như gửi lại cả bầu trời tuổi thơ và tình yêu thương từ bà, qua mẹ, đến con, mẹ mong con hãy nhớ về nó khi cảm thấy lạnh, con nhé!”
Cũng đã 4 năm tôi choàng chiếc khăn len của bà, thời gian trôi qua nhanh thật đấy, nhưng chính sự chảy trôi không ngừng lại khiến tôi nhận ra: “Mẹ ơi, chỉ khi con biết ngoảnh đầu nhìn lại, con mới nhận, rằng chiếc khăn len này không chỉ giữ ấm cho lớp da thịt của con giữa cái lạnh mùa đông mà con giữ cho trái tim con không “lạnh lẽo” giữa cuộc đời này !”
Thật mong mỗi chúng ta, giữa hơi thở ồn ào của thời đại, hãy dành một chút thời gian trong những ngày cuối năm để nhìn lại những thước phim quý giá của mình trong một năm đầy biến động qua, để trân trọng những người đã luôn là những “chiếc khăn len” sưởi ấm cho trái tim, cho tâm hồn. Bởi lẽ, nếu ví quãng đời ở nhân gian là một bản nhạc, thì kỷ niệm của ta với người thân là chương nhạc đẹp đẽ nhất.
--------------------------------
✒️: Thùy Dung
📸&🪄: katedabean. & voanh


/VÔ TÌNH…/----------------------------------------------------Không biết cậu có còn nhớ chiều mưa ấy?Lần đầu gặp nhau, c...
22/12/2024

/VÔ TÌNH…/
----------------------------------------------------
Không biết cậu có còn nhớ chiều mưa ấy?
Lần đầu gặp nhau, chúng tôi hợp tác trong một hoạt động của nhà trường. Khi ấy, cậu chỉ là một gương mặt lướt qua trong đám đông, chẳng để lại dấu ấn đặc biệt nào, dù đã học chung khối suốt mấy năm. Một người thuộc khối tự nhiên, một người sống giữa những con chữ của ban xã hội. Hai thế giới tưởng chừng chẳng thể giao nhau, nhưng định mệnh lại có cách sắp đặt riêng của nó.
Tôi luôn nghĩ rằng chúng tôi sẽ không còn cơ hội nào nói chuyện với nhau sau hoạt động ấy. Cho đến một ngày…

Đó là một buổi chiều mưa tầm tã. Những tia nắng vội trốn đi đâu mất, để lại tôi ngẩn ngơ nhìn cơn mưa cứ thế trút xuống, như thể muốn san sẻ cả nỗi lòng chênh vênh của một cô học trò cuối cấp với đống bài vở ngổn ngang. Cổng trường ngay trước mắt, vậy mà tôi chẳng thể bước nổi nửa bước. Không ô, không áo mưa, đôi mắt tôi dán vào cơn mưa này đã mười lăm, ba mươi phút rồi, kéo theo là cả sự mệt mỏi và bất lực càng lúc chiếm lấy tâm hồn.

Và rồi, đâu đó ở cuối hành lang, có một bóng người bước về phía tôi, rõ dần…. Dáng người ấy, bờ vai ấy, chẳng thể nhầm lẫn được, là cậu. Nở nụ cười, cậu đưa ô về phía tôi, giọng nói lẫn trong tiếng mưa:
Đi thôi, để tớ đưa cậu ra cổng trường.
Tôi khẽ giật mình, nhưng rồi cũng gật đầu. Lạ nhỉ. Giữa cơn mưa phiền muộn, lòng tôi lại dịu đi bởi lời nói giản đơn ấy. Dưới chiếc ô nhỏ, cậu thao thao bất tuyệt đủ thứ chuyện vụn vặt không đầu không cuối. Thú thật, tôi không còn nhớ rõ cậu đã nói những gì, chỉ biết rằng điều còn sót lại trong tôi là giọng nói của cậu, thứ đã xoá nhoà đi sự hiện diện của tiếng mưa ngoài kia. Lúc đó, tôi đã mong rằng khoảnh khắc ấy chậm lại một chút, để tôi được bên cạnh cậu lâu hơn.

Rồi cũng sẽ đến lúc những câu chuyện dừng lại. Cậu tạm biệt tôi, vẫn bằng giọng nói ấy, vẫn nụ cười ấy rồi quay đi mà chẳng cần một lời cảm ơn, để lại tôi thẫn thờ nhìn một bên vai cậu đã ướt sũng từ bao giờ.

Ngày cậu nghiêng chiếc ô về phía tôi, trái tim này đã chứa đựng một “thế giới”.
-------------------
✒️: tphuong
📸&🪄: katedabean. & voanh


Address

Hoi An

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Lê Thánh Tông Radio posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Lê Thánh Tông Radio:

Share

Category