16/09/2025
[SAU TẤT CẢ]
Có những chiếc ly vỡ tưởng chừng chỉ còn là mảnh thủy tinh vô nghĩa. Ấy vậy mà, bàn tay con người lại nâng niu, gắn kết từng đường nứt, biến nó thành một minh chứng rằng: cái đẹp không chỉ nằm ở sự nguyên vẹn, mà còn ở những vết rạn được giữ lại. Vết nứt không làm chiếc ly mất giá trị, trái lại, nó kể cho ta nghe một câu chuyện sâu sắc hơn về sự tồn tại, về cách con người nhìn vào mất mát mà vẫn tìm thấy ánh sáng.
Nhìn lại một năm trôi qua, đôi khi ta cũng giống chiếc ly ấy. Đã có những ngày chán nản, có những lúc lòng nặng trĩu vì niềm tin rạn vỡ, vì những mối quan hệ tưởng chừng không thể cứu vãn. Rồi ta học cách buông bỏ, học cách để những điều cũ kỹ, mỏi mệt rời đi. Có người dừng lại, có người tiếp tục song hành. Và chính những lần chia cách ấy lại cho ta một lăng kính mới để nhận ra đâu là những xúc cảm chân thành, đâu là những sợi dây kết nối xứng đáng được giữ gìn
Nhưng có chăng, đôi khi tất cả chỉ là lớp vỏ bọc ta khoác lên để biện minh cho những vết nứt trong lòng? Phải chăng sự rời xa đến từ chính những thiếu thấu hiểu nhỏ bé, từ những giọt nước im lìm tích tụ rồi bất chợt hóa thành “ giọt nước tràn ly” ? Khi một bàn tay buông xuống, ta có dám ngoảnh lại tự hỏi: vì sao mối quan hệ ấy lại dễ dàng trôi đi như thế?
Sau tất cả, không phải cuộc gặp gỡ nào cũng vô nghĩa. Có những người đến như thể vũ trụ đã âm thầm sắp đặt, như một phép màu được dúi vội vào tay ta. Họ ở lại, lấp đầy những khoảng trống, cho ta tin rằng giữa vô vàn mất mát, vẫn còn đâu đó là những điều dịu dàng đáng được nâng niu. Và biết đâu, chính họ sẽ là vết hàn lấp lánh, khiến chiếc ly từng một lần rạn vỡ hóa thành một phiên bản khác – đẹp rực rỡ bởi chính những vết nứt mà nó đã từng trải qua.
🖋: Thuỳ Dung
📸&🪄: katedabean. & tvanhn