Hưng Yên

Hưng Yên Ấn [Ƭһᴇᴏ Dõɪ] ᴆể ᴄậρ пhậт тɪп тức 👉

  [FULL] Tôi và Chu Yến Th ần chỉ là một cuộc hô n nh ân hợp đồng, an h ấy không hề yêu tôi.Sau này, khi ánh tră ng trắn...
15/08/2025

[FULL] Tôi và Chu Yến Th ần chỉ là một cuộc hô n nh ân hợp đồng, an h ấy không hề yêu tôi.
Sau này, khi ánh tră ng trắng của an h ấy trở về nư ớc, cô ta còn đến khiêu kh ích tôi: “Cô chẳng qua chỉ là người thay thế của tôi mà thôi.”
Mọi người đều nói, Chu Yến Th ần chắc chắn sẽ bỏ tôi.
Ngày tôi chủ độ ng đề nghị ly hô n.
Chu Yến Th ần nhốt tôi trong văn ph òng của an h ấy.
An h qu ỳ một ch ân trước mặ t tôi.
Mặ t tôi đỏ bừng: “Đừng, đừng hôn nữa…”
An h nhướng mà y nói: “Còn muốn ly hô n không?”
---
Tôi và Chu Yến Th ần chỉ là một cuộc hô n nh ân hợp đồng, an h ấy không hề yêu tôi.
Sau này, khi ánh tră ng trắng của an h ấy trở về nư ớc, cô ta còn đến khiêu kh ích tôi: “Cô chẳng qua chỉ là người thay thế của tôi mà thôi.”
Mọi người đều nói, Chu Yến Th ần chắc chắn sẽ bỏ tôi.
Ngày tôi chủ độ ng đề nghị ly hô n.
Chu Yến Th ần nhốt tôi trong văn ph òng của an h ấy.
An h qu ỳ một ch ân trước mặ t tôi.
Mặ t tôi đỏ bừng: “Đừng, đừng hôn nữa…”
An h nhướng mà y nói: “Còn muốn ly hô n không?”
1
Vì muốn giúp bạn thân giành lấy ph iên bả n giới hạn của một con búp bê.
Tôi chen ch úc trong biển người, đến mức trẹo ch ân.
Lâm Da o muốn đưa tôi đến bệ nh vi ện, nhưng không bắ t được xe.
Cuối cùng, cô ấy cầm đi ện thoại của tôi gọi cho Chu Yến Th ần.
Tôi định ngăn cản, nhưng không kịp nữa.
Tôi và Chu Yến Th ần đã kết hôn một năm, cả mặ t an h ấy cũng hi ếm khi gặp.
An h ấy sao có thể vì tôi trẹo ch ân mà đến chứ?
Mười phút sau, một chiếc Bentley màu đen dừng trước mặ t ch úng tôi.
Tôi có ch út không dám tin vào mắ t mình.
“An h đến làm gì?” Tôi yếu ớt hỏi.
Chu Yến Th ần không nói gì, chỉ bế nga ng tôi lên.
“Tôi đi được mà…” Người đông quá, tôi có ch út xấ u hổ.
“Đừng độ ng đậy.”
Giọng an h ấy mãi mãi lạnh lù ng, không mang ch út cả m xúc.
Cũng giống như ngày ch úng tôi đi đăng ký kết hôn.
An h chỉ nói một câu: “Hô n nh ân hợp đồng, mỗi người có nhu cầu riêng.”
Tôi cần một số ti ền để ph ẫu th uật cho bà ngoại.
An h cần một người vợ để đối phó với việc liên hôn gia đình.
Đợi đến khi an h dần ki ểm so át được công ty, ch úng tôi sẽ ly hô n trong hòa bình.
Qu an hệ của ch úng tôi, đơn giản như vậy.
Bình thường ch úng tôi nư ớc sông không phạm nư ớc giếng, thậm chí còn không ở chun g.
Tôi gần như chẳng bao giờ chủ độ ng tìm an h.
Nhưng hôm nay cuộc gọi đó là một ngoại lệ.
“Đa u.”
Khi Chu Yến Th ần chườm đá cho tôi, không ch ú ý lực ta y.
Tôi bị đa u đến nhăn mặ t.
An h ngừng lại, độ ng tác dần trở nên nhẹ nhàng hơn.
“Còn đa u không?”
Tôi gật đầ u, rồi lập tứ c lắc đầ u.
“Tôi, tôi không sao rồi, an h về trước đi.”
An h ngẩng đầ u nhìn tôi: “Tôi về đâu?”
Đột nhiên tôi nhớ ra, căn nhà này cũng là tài sản đứng tên Chu Yến Th ần.
Nếu có phải đi, cũng là tôi rời đi.
An h nắm lấy cổ ch ân tôi, ánh mắ t kh iến tôi có ch út bối rối.
“Cả m ơn an h đã giúp tôi bôi th uốc, ch ân tôi chắc không sao đâu…”
Tôi vừa nói vừa định đứng lên để ch ứng minh cho an h thấy.
Kết quả, không cẩn th ận suýt ngã lên bàn trà.
Chu Yến Th ần đưa ta y ôm lấy tôi.
Ta y an h vừa khéo đặt lên eo tôi.
“Sao mà không chịu yên thế?”
Lò ng bà n ta y ấm áp của an h lướt qua da tôi, kh iến cơ th ể tôi cứng đờ trong chốc lát.
Tôi đã đá nh giá quá cao khả năng tự phục hồi của cơ th ể mình.
Chu Yến Th ần bế tôi lên, đi thẳng vào ph òng ngủ.
Tôi nhìn an h tháo đồng hồ, thử hỏi: “An h không về sao?”
“Trời đang mưa.”
Những hạt mưa rơi tí tách lên bệ cửa sổ, tạo ra âm than h không ngớt.
Nhưng an h ấy lái xe.
Trời mưa chắc cũng chẳng ản h hư ởng gì…
Khoan đã, sao an h ấy lại cởi áo khoác?
“Nhìn gì vậy?”
Tôi nhìn chằm chằm vào cơ ng ực lấp ló sau chiếc áo sơ mi trắng của an h, thoáng ngẩn người.
Bị ph át hi ện, tôi vội vàng dời ánh mắ t.
“An h, an h định ngủ ở đây à?”
“Không được sao?”
Là vợ chồ ng, hình như chẳng có gì không đúng.
Dù gì cũng từng ngủ chun g.
Lần trước ở nhà cũ, vì sợ người lớn ph át hi ện điều gì bấ t th ường.
Ch úng tôi buộc phải ngủ chun g ph òng.
Chun g một gi ường, nhưng giữa hai người dường như có cả dải ngâ n hà.
Xa cách, khách sáo.
Đó chính là ch úng tôi.
Chỉ là khi an h vừa nằm xuống, ti m tôi bỗng đậ p nhan h không ki ểm so át.
“Gi ường này nhỏ quá, tôi sợ lỡ làm an h rơi xuống.”
Tôi bịa ra một lý do, mong an h chuyển sang ph òng phụ.
Không ngờ an h lại đặt ta y lên eo tôi, còn nhích lại gần hơn.
“Không nhỏ, vừa đủ.”
Chu Yến Th ần tắt đèn, trong bóng tối tiếng thở của ch úng tôi hòa vào nhau.
“Lần trước về nhà cũ, ông nói muốn ch úng ta có con.”
Mặ t tôi nóng lên, bặm môi: “An h đối phó thế nào?”
“Tôi không đối phó.”
Trong bóng tối, tôi không thấy được biểu cả m của an h.
Giọng an h trầm thấp: “Tôi nói, cứ thuận theo tự nhiên.”
Tôi nghĩ, lý do trì hoãn này cũng không tệ.
Kéo dài đến khi an h hoàn toàn ki ểm so át được công ty gia tộc.
Rồi ch úng tôi có thể thuận theo tự nhiên mà ly hô n.
Ngoài trời bất ngờ vang lên một tiếng sấm lớn.
Tôi gi ật mình, cơ th ể run lên, lao vào lò ng an h.
2
Tôi rất sợ sấm chớp, theo bản năng ôm chặt lấy Chu Yến Th ần không chịu buông.
An h dùng ta y che tai tôi lại.
Sấm qua rồi, nhưng ch úng tôi vẫn giữ nguyên tư thế đó.
Tôi muốn thoát ra khỏi lò ng an h, nhưng ph át hi ện an h không có ý định buông tôi.
“Chu Yến Th ần.”
“Sao vậy?”
“Dây thắt lưng của an h cấn vào tôi rồi.”
An h ngừng lại một ch út, khàn giọng nói: “Tĩnh Vi, quần tôi không có dây thắt lưng.”
Tôi hiểu ý an h qua câu nói đó.
Mặ t tôi đỏ bừng.
Đêm đó tôi ngủ không yên.
Chu Yến Th ần không làm gì quá đá ng, chỉ ôm tôi như vậy.
Nhưng tôi lại nghĩ đến nhiều hình ảnh không thể miêu tả.
Trong mơ, an h nắm lấy ta y tôi, để tôi chạm vào cơ bụ ng của an h: “Không phải muốn xem sao?”
Tôi gi ật mình tỉnh giấc.
“Sao vậy, ngủ không ngon à?”
Trời sáng rồi, ánh nắng có ch út chói mắ t.
Tôi dụi mắ t, đáp: “Tôi gặp ác mộng.”
“Ác mộng?” An h bỗng bật cười. “Nhưng em lại gọi tên an h.”
Tôi ngượng đến mức muốn chui xuống đất.
Cả m giác như trước mặ t an h, tôi không còn nơi nào để tr ốn nữa.
Khi ch ân tôi cuối cùng cũng gần như là nh hẳn.
Tôi tìm một cái cớ để tr ánh mặ t an h.
Nếu một ngày nào đó tôi lại mơ mà nói ra những điều khó nói.
Tôi nghĩ chắc mình không còn mặ t mũ i gặp an h nữa.
Lâm Da o tr êu tôi: “Tĩnh Vi, bi ểu hi ện này của cậu, chẳng lẽ là thích an h ấy rồi?”
“Hô n nh ân hợp đồng của hai người, xem ra muốn giả thành th ật rồi?”
Tôi bị sặc nư ớc: “Sao có thể chứ!”
Ánh mắ t Lâm Da o như nhìn thấu tất cả: “Sao lại không thể? Lần trước nghe nói cậu bị th ương, an h ấy vội vã chạy đến, còn nhan h hơn cả xe cứ u th ương!”
“Nhưng… nhưng an h ấy có một người không thể quên.”
Lâm Da o ngạc nhiên: “Hả?”
Về người ấy của Chu Yến Th ần, ai trong vòng tròn bạn bè của an h cũng biết.
Nga y lần đầ u họ gặp tôi, đã bảo rằng tôi trông rất giống Cố Tần.
Chu Yến Th ần chỉ coi tôi là thế thân của Cố Tần mà thôi.
An h ấy sẽ không cưới ai khác.
Nếu có cưới, cũng sẽ là một người giống như Cố Tần.
Tôi đã nhận ti ền của Chu Yến Th ần, cũng chấp nhận làm thế thân này.
Con người không thể vừa có thứ này, lại đòi thứ khác.
Nên an h ấy thích ai, không li ên qu an đến tôi.
“Nhưng hai người đã kết hôn rồi, chẳng lẽ Cố Tần còn có thể chen vào được sao?”
“Chu Yến Th ần cưới tôi, là vì tôi giống Cố Tần mà.”
Lâm Da o im lặng.
Cô ấy nghĩ cho tôi rất nhiều cách để chinh phục Chu Yến Th ần.
Nhưng bỗng chẳng còn dùng được nữa.
Hai ch úng tôi trừng mắ t nhìn nhau.
Chỉ chờ đến ngày Chu Yến Th ần ki ểm so át được công ty gia tộc, tôi sẽ rút lui.
Đến lúc đó, tôi cũng không cản an h ấy theo đu ổi tình yêu đích thực.
Tôi, Hứa Tĩnh Vi, không bao giờ cố chấp về chuyện này.
Rất nhan h, tôi đã gạt bỏ mấ y ngày nằm chun g gi ường với Chu Yến Th ần.
Vào si nh nh ật Lâm Da o, tôi còn phá lệ uống rư ợu.
“Cậu không phải không biết uống sao? Nhớ lần trước uống rư ợu, cậu ôm cây kh óc lóc đấy!”
Đó là lần đầ u tôi uống rư ợu.
Không có kinh nghiệm.
Lần này tôi đã chuẩn bị kỹ, làm sao có thể mới ba ly đã sa y?
Ấy, sao Lâm Da o lại thành hai người rồi?
Tôi lắc lắc đầ u, Lâm Da o lại biến thành bốn người.
“Tĩnh Vi, đây là mấ y?” Lâm Da o giơ một ng ón ta y trước mặ t tôi.
Cô ấy xem thường tôi quá, cứ nghĩ tôi sa y rồi.
“Đây là 1!”
“Ngốc! Đây là than h cay!”
Tôi: ???
Hình như tôi sa y th ật rồi.
Thậm chí còn thấy Chu Yến Th ần.
An h bước tới với vẻ mặ t lạnh lù ng: “Cô ấy uống bao nhiêu?”
“Tôi chỉ uống ba ly!”
Tôi giơ ra bốn ng ón ta y.
Sắc mặ t an h càng đen lại.
35234
Bấᴍ ᴠô ảпһ гồɪ Ьấᴍ ᴠô Ьɪ̀пһ ʟᴜậп ở Ьàɪ ɡốᴄ ʟà тһấʏ ʟɪпᴋ ᴆọᴄ fᴜʟʟ тгᴜʏệп пһɑ

  [FULL] Tôi đã tốt nghiệp đại học nhưng không tìm được việc. Đúng lúc chị họ tôi vừa mới si nh con, nhờ tôi đến chăm só...
15/08/2025

[FULL] Tôi đã tốt nghiệp đại học nhưng không tìm được việc. Đúng lúc chị họ tôi vừa mới si nh con, nhờ tôi đến chăm sóc chị trong th ời gian ở cữ.
Chỗ ăn ở miễn phí, mỗi tháng trả tôi 500 tệ.
Từ việc chăm sóc sả n ph ụ, tắm rửa thay tã cho em bé, đến dọn dẹp nhà cửa và nấu ăn cho cả gia đình, tất cả đều là công việc của một mình tôi.
Một bà chị giàu có trong cùng khu phố thấy tôi làm việc cẩn th ận và chu đáo nên muốn mời tôi sang chăm sóc cho em gá i chị ấy cũng vừa si nh con xong.
Chị ấy đề nghị trả cho tôi 10.000 tệ một tháng, tôi chỉ cần chăm sóc sả n ph ụ thôi, còn em bé đã có bảo mẫu riêng lo liệu.
Chị họ tôi lập tứ c từ ch ối thay tôi:
“Tôi và em họ thân thiết như chị em ru ột, nó sẽ không bao giờ làm việc vì ti ền bạ c phù phi ếm như vậy đâu.”
Tôi ở nhà chị họ, ngủ trong ph òng cá ch ly ngoài ban công suốt nửa năm. Do hít phải khí formaldehyde vượt quá mức cho phép, tôi bị mắc bệ nh bạ ch cầu.
Cuối cùng, vì không có ti ền chữa bệ nh nên tôi ch ết trong bệ nh vi ện.
Khi mở mắ t ra lần nữa, tôi quay trở về ngày bà chị giàu có kia đến ngỏ ý trả lương cao để mời tôi.
---
Tôi đã tốt nghiệp đại học nhưng không tìm được việc. Đúng lúc chị họ tôi vừa mới si nh con, nhờ tôi đến chăm sóc chị trong th ời gian ở cữ.
Chỗ ăn ở miễn phí, mỗi tháng trả tôi 500 tệ.
Từ việc chăm sóc sả n ph ụ, tắm rửa thay tã cho em bé, đến dọn dẹp nhà cửa và nấu ăn cho cả gia đình, tất cả đều là công việc của một mình tôi.
Một bà chị giàu có trong cùng khu phố thấy tôi làm việc cẩn th ận và chu đáo nên muốn mời tôi sang chăm sóc cho em gá i chị ấy cũng vừa si nh con xong.
Chị ấy đề nghị trả cho tôi 10.000 tệ một tháng, tôi chỉ cần chăm sóc sả n ph ụ thôi, còn em bé đã có bảo mẫu riêng lo liệu.
Chị họ tôi lập tứ c từ ch ối thay tôi:
“Tôi và em họ thân thiết như chị em ru ột, nó sẽ không bao giờ làm việc vì ti ền bạ c phù phi ếm như vậy đâu.”
Tôi ở nhà chị họ, ngủ trong ph òng cá ch ly ngoài ban công suốt nửa năm. Do hít phải khí formaldehyde vượt quá mức cho phép, tôi bị mắc bệ nh bạ ch cầu.
Cuối cùng, vì không có ti ền chữa bệ nh nên tôi ch ết trong bệ nh vi ện.
Khi mở mắ t ra lần nữa, tôi quay trở về ngày bà chị giàu có kia đến ngỏ ý trả lương cao để mời tôi.
1
“Em họ tôi còn thân thiết với tôi hơn cả chị ru ột, nó không phải là loại người nông cạn, tham vậ t ch ất như vậy đâu, cô đừng hòng nghĩ tới nữa.”
Những lời quen thuộc vang lên bên tai, tôi dần dần nhìn rõ người đứng trước mặ t, và nhận ra rằng mình đã được tái si nh.
Giống như kiếp trước, chị gá i giàu có kia đang cố mời tôi về làm việc bằng mức lương cao ng ất ngưởng, lại tiếp tục tăng thêm điều ki ện.
“Em là Lương Tiểu phải không? Em đến chăm sóc cho em gá i chị, 10.000 tệ một tháng, chỉ cần lo cho sả n ph ụ thôi.”
“Chị sẽ mua cho em gói bảo hiểm đầy đủ, sáu kh oản bảo hiểm, hai kh oản ti ết kiệm, ngày lễ còn có thêm phúc lợi và ti ền thưởng. Chị thực sự cần một người tỉ mỉ, chu đáo như em. Em suy nghĩ lại đi.”
Ng ón ta y thon dài của chị ấy đưa ra một tấm dan h thi ếp.
Chị họ tôi nhíu mà y, gi ật mạnh tấm dan h thi ếp khỏi ta y chị ấy:
“Sao cái chị này không hiểu lời người ta nói nhỉ? Tôi đã nói rồi, dù có trả bao nhiêu ti ền, em họ tôi cũng không bao giờ sang nhà chị đâu.”
“Chị chỉ có ch út ti ền mọn đấy thôi, nghĩ mình là cái thứ gì chứ!”
Chị họ tôi chắc chắn rằng tôi sẽ không chấp nhận đề nghị của chị gá i giàu có đó nên cười hả hê chế giễu chị ấy.
“Ôi trời, giàu thế sao còn đến nhà tôi mời người? Hay là giả vờ làm đại gia vậy?”
Nga y giây tiếp theo, tôi cúi xuống nhặt tấm dan h thi ếp lên.
“Được thôi ạ. Em đồng ý. Chị cần em bắ t đầ u sang làm việc lúc nào?”
Chị họ tôi trố mắ t, không thể tin nổi nhìn tôi.
“Thứ Hai tuần sau được không? Em sắp xếp công việc hiện tại rồi thứ Hai tuần sau chị sẽ cho tài xế đến đón em.”
Bà chị giàu có tên là Lâm Sương. Sau khi ch úng tôi trao đổi số liên lạc, chị ấy vừa quay đi thì chị họ tôi gi ận dữ vun g ta y đá nh về phía tôi. May mắn là tôi tr ánh kịp, kh iến chị ta càng tứ c gi ận hơn.
“Liễu Tiểu, em đi ên rồi à?”
“Em là em họ ru ột của chị, sao có thể vì mấ y đồng mà ph ản bộ i chị như thế được?”
Mặ t chị ta đỏ bừng lên, cộng thêm thân hình quá kh ổ sau si nh, trông chị ta như sắp nổ tun g vậy.
Tôi liếc chị ta một cái:
“Chị à, chị cũng nói rồi đấy thôi. Ch úng ta như chị em ru ột, em tìm được công việc tốt hơn, lẽ ra chị phải mừng cho em chứ?”
“Với lại, lương nhà chị trả cho em còn không đủ ti ền ăn một tháng của em. Chị keo kiệt như vậy thì cũng không thể cản em tìm một con đường tốt hơn được.”
2
Chị họ tôi là người không chịu nổi khi ai đó bảo chị keo kiệt. Chị ta tứ c gi ận chỉ ta y vào mặ t tôi mà ch ửi lớn:
“Liễu Tiểu, chị đối với em chưa đủ tốt sao?”
“Em chỉ có bằng cao đẳng, nếu không nhờ chị nể tình người thân mà nhận em về làm việc, thì giờ em còn ngồi ở nhà mà gãi ch ân đấy!”
“Em xem lại mình đi, em có xứng đá ng với mức lương 10.000 tệ mỗi tháng không? Đừng để người ta lừ a rồi còn đếm ti ền cho họ.”
Thấy tôi không hề độ ng lò ng, cuối cùng chị ta cũng buông lời cay độ c.
“Nể tình chị em họ hàng, chị cả nh cáo em lần cuối, đừng vì ti ền mà đá nh mấ t cả lò ng tự trọng.”
“Người ph ụ nữ đó tr ẻ tu ổi như thế mà có nhiều ti ền như vậy, chắc chắn không phải từ con đường chính đá ng mà có. Đừng để đến lúc rơi vào bẫy rồi mới trách chị không nhắc nhở.”
Cuộc nói chuyện kết th úc trong không vui, chị họ ra lệnh đu ổi tôi ra khỏi nhà nga y lập tứ c. Tôi đúng là càng mong điều đó xảy ra nên vội vàng thu dọn đồ đạc và rời đi.
Nhà chị họ không lớn, hai ph òng ngủ, một ph òng khách và một ban công nhỏ. Từ khi tôi đến, họ đã biến ph òng ngủ thứ hai thành ph òng tr ẻ em, còn tôi thì ngủ trong cái ph òng cá ch ly nhỏ xíu ngoài ban công làm từ vật liệu ké m chất lượng.
Căn ph òng nhỏ vừa chật chội, vừa ngột ngạt, bên trong luôn có mù i hô i khó chịu.
Kiếp trước, tôi đã ở đây hơn nửa năm và mắc bệ nh bạ ch cầu vì tiếp xúc với formaldehyde vượt mức an to àn.
Tôi nhận lương 500 tệ mỗi tháng, làm đủ mọi việc từ chăm sóc cả gia đình chị họ, lo chuyện ăn uống, si nh hoạt, chăm tr ẻ, dắt chó đi dạo, dọn phân, cho đến quét dọn nhà cửa.
Chị họ luôn mi ệng bảo bao ăn bao ở, nhưng thực tế ti ền đi chợ thường do tôi ứng trước, sau đó chị lại vi ện đủ lý do để không trả lại.
Tôi đã chịu không nổi mà hỏi vài lần, nhưng chị ấy lại chạy đi nói mỉa với bố mẹ tôi rằng tôi không biết ơn. Vì tình thân họ hàng nên bố mẹ tôi khuyên tôi cố nhịn, bởi vì tìm việc lúc đó th ật sự rất kh ó kh ăn.
Và rồi, tôi cứ nhẫn nhịn mãi cho đến khi mắc bệ nh hiểm ng hèo.
Sau khi ph át hi ện tôi mắc bệ nh, chị họ lập tứ c đu ổi tôi ra khỏi nhà vì sợ tôi sẽ lâ y bệ nh cho đứa tr ẻ.
Bố mẹ tôi đến nhà chị ta đòi công bằng, nhưng gõ cửa mãi chẳng ai ra.
Chị họ biết rõ việc sử dụng vật liệu ké m chất lượng với hàm lượng formaldehyde vượt mức trong ph òng cá ch ly, sợ bị đi ều tr a, nên cả gia đình họ đã kéo nhau đi du lịch.
Bố mẹ tôi dốc hết ti ền ti ết kiệm để chữa tr ị cho tôi, nhưng vẫn không cứ u vãn được tình hình. Cuối cùng, tôi đã ch ết trên gi ường bệ nh.
Cả m giác tu yệt vọ ng khi nằm trên gi ường bệ nh, mở mắ t nhìn từng ch út sức số ng rời khỏi cơ th ể, tôi không bao giờ muốn trải qua lần nữa.
3
Đến ngày hẹn với chị Lâm, chị ấy cho tài xế đến đón tôi nga y trước cửa nhà.
Chỉ là đưa đón một bảo mẫu mà cũng dùng xe hơi hạng sang có giá tr ị lên đến bảy con số. Tôi như người nhà quê lần đầ u ti ên thấy xe sang, không giấu được sự ngạc nhiên.
Hai ngày vừa qua, tôi đã tìm hiểu thông tin về Lâm Sương trên mạ ng. Lâm Sương hóa ra là đại tiểu thư của Tập đoàn Lâm thị ở Vân Thành, và chị ấy còn có một cô em gá i tên là Lâm Duệ.
Nghe nói Lâm Duệ gặp phải gã đà n ôn g tồ i tệ, bị hắn lừ a kết hôn rồi mang th ai. Sau khi cưới, hắn lộ rõ bản chất thối tha của mình, không chỉ ng oại tì nh mà còn bạ o hà nh gia đình, kh iến cô ấy kh ổ sở vô cùng.
Lâm Duệ bị chồ ng tr a tấ n đến mức mình mẩy đầy th ương tí ch. Khi được chị Lâm Sương đưa về nhà, cô ấy đã mang th ai khá lớn nên không thể bỏ được đứa bé, đành phải si nh con ra và sau đó mắc ch ứng trầm cả m sau si nh rất ng hiêm tr ọng.
Kiếp trước, khi tôi nằm vi ện, tôi từng đọc tin tứ c về việc nhị tiểu thư nhà Lâm thị bị trầm cả m, ôm con nhảy lầu tự sá t.
Nhưng giờ không sao, chị họ và cái gia đình qu ái đản đó tôi còn chịu được, thì bây giờ với mức lương cao mà chị Lâm trả, tôi chắc chắn sẽ làm tốt công việc này.
Lâm Duệ hiện đang số ng ở một căn hộ sang trọng cùng khu với chị họ tôi, nhưng là một căn hộ cao cấp ở một tò a nhà khác.
Ph òng mà chị Lâm sắp xếp cho tôi ở còn lớn hơn cả ph òng ngủ chính của chị họ. Ánh sáng tự nhiên, thông gió tốt, có cả cửa sổ lớn sát đất, đúng kiểu ph òng mơ ước của tôi.
Công việc của tôi rất đơn giản, chỉ cần chăm sóc si nh hoạt hằng ngày của Lâm Duệ, quan tâm đến tâ m tr ạng của cô ấy và nói chuyện với cô ấy khi cần. Em bé thì đã có bảo mẫu chuyên nghiệp chăm sóc rồi.
Lâm Duệ bình thường rất ít nói, hay ngồi một mình yên lặng bên cửa sổ, ngẩn ngơ nhìn về phía xa. Nhìn cô ấy tựa như một con búp bê sứ dễ vỡ.
May mắn là tính tôi vốn lạc quan vui vẻ, và cô ấy cũng chưa đến mức từ ch ối hoàn toàn giao tiếp với thế giới bên ngoài.
Tôi gần như ở cạnh cô ấy 24 giờ mỗi ngày.
Bước đầ u là kh iến cô ấy không từ ch ối sự hiện diện của tôi. Trong bình hoa lúc nào cũng cắm hoa hướng dư ơng tươi mà cô ấy yêu thích. Tôi dần tìm hiểu sở thích ăn uống của cô ấy qua ba bữa mỗi ngày.
Càng tiếp xúc, tôi biết cô ấy thích màu xan h dư ơng, thích nghe nhạc piano, và thích ôm gấu bông ngủ mỗi tối.
Tôi dần dần biến căn nhà thành nơi cô ấy cả m thấy an to àn, đúng theo sở thích của cô ấy.
Lâm Duệ bắ t đầ u mở lò ng với tôi, thỉnh tho ảng cô ấy tâm sự những nỗi đa u của mình. Những lúc đó, tôi chỉ lặng lẽ làm người lắng nghe, ôm cô ấy vào lò ng và kiên nhẫn nói đi nói lại rằng bây giờ mọi thứ đã an to àn rồi.
Nhờ sự kiên trì của tôi, cô ấy dần dần hồi phục, hạ thấp rào cản của bản thân xuống, và sau đó càng lúc càng giống một người bình thường hơn. Khi tâ m tr ạng tốt, cô ấy thậm chí còn có thể đùa giỡn với ch úng tôi.
Hôm nay th ời ti ết rất đẹp, dưới sân chun g cư, hoa tử đằng đang nở rộ, trông như một biển hoa đầy màu sắc, rất lộng lẫy.
Tôi thấy ánh mắ t Lâm Duệ lộ vẻ khao khát, liền chủ độ ng gợi ý:
“Hay là em đưa chị xuống đi dạo nhé?”
Tính ra, đã khá lâu rồi cô ấy chưa ra ngoài.
Hôm nay tâ m tr ạng của cô ấy có vẻ rất ổn. Lúc này cô ấy đang ngồi dưới giàn hoa tử đằng, gió nhẹ thổi bay những lọn tó c trước tr án.
Tôi ngồi cạnh cô ấy, nói chuyện vu vơ, bỗng nhiên cả m giác có ai đó đẩy mạnh từ phía sau.
“Ai cho phép mà y trơ trẽn như vậy, đồ vong ơn bội nghĩa!”
Bấᴍ ᴠô ảпһ гồɪ Ьấᴍ ᴠô Ьɪ̀пһ ʟᴜậп ở Ьàɪ ɡốᴄ ʟà тһấʏ ʟɪпᴋ ᴆọᴄ fᴜʟʟ тгᴜʏệп пһɑ
2351

  Hôm ph át hi ện mình có th ai, tôi đề nghị ly hô n với Cố Tiêu.“Chỉ vì an h đi ăn si nh nh ật với trợ lý thôi à?” An h...
14/08/2025

Hôm ph át hi ện mình có th ai, tôi đề nghị ly hô n với Cố Tiêu.
“Chỉ vì an h đi ăn si nh nh ật với trợ lý thôi à?” An h ta nhướng mà y.
“Đúng vậy.”
“Được.” An h cầm tờ giấy lên, tiện ta y ký tên.
“Ba tháng tới an h sẽ không đồng ý tái hôn. Đến lúc đó đừng có kh óc lóc cầu xin an h.”
Bảy năm bên nhau, an h ta quá hiểu tôi – biết ba tháng là giới hạn dài nhất tôi chịu được khi chiến tran h lạnh.
Và càng tin chắc rằng không có an h ta, tôi sẽ số ng không nổi.
Nhưng an h ta không hề biết, tôi đã đặt lịch ph ẫu th uật, còn mua một căn hộ nhỏ ở thành phố phía Bắc cách đây hơn ngàn cây số.
Mẹ tôi từng nói: đà n ôn g ph ản bộ i còn không bằng chó.
Lần này, tôi sẽ không quay đầ u nữa.
---
Hôm ph át hi ện mình có th ai, tôi đề nghị ly hô n với Cố Tiêu.
“Chỉ vì an h đi ăn si nh nh ật với trợ lý thôi à?” An h ta nhướng mà y.
“Đúng vậy.”
“Được.” An h cầm tờ giấy lên, tiện ta y ký tên.
“Ba tháng tới an h sẽ không đồng ý tái hôn. Đến lúc đó đừng có kh óc lóc cầu xin an h.”
Bảy năm bên nhau, an h ta quá hiểu tôi – biết ba tháng là giới hạn dài nhất tôi chịu được khi chiến tran h lạnh.
Và càng tin chắc rằng không có an h ta, tôi sẽ số ng không nổi.
Nhưng an h ta không hề biết, tôi đã đặt lịch ph ẫu th uật, còn mua một căn hộ nhỏ ở thành phố phía Bắc cách đây hơn ngàn cây số.
Mẹ tôi từng nói: đà n ôn g ph ản bộ i còn không bằng chó.
Lần này, tôi sẽ không quay đầ u nữa.
1.
Tôi cất tờ đơn ly hô n đã ký vào túi hồ sơ, chuẩn bị xoay người rời đi.
Cố Tiêu lạnh nhạt mở mi ệng:
“An h cho em thêm một cơ hội, Giản Ninh. Hô n nh ân không phải trò đùa.”
Tôi quay lại nhìn an h:
“Em rất nghiêm túc.”
“Em lần nào cũng nói vậy.” An h cười nhẹ, lắc đầ u.
“Cả trò ký đơn ly hô n này cũng bày ra được, lần sau định làm gì nữa?”
Ánh đèn pha lê dịu dàng phủ lên người Cố Tiêu.
An h gõ nhẹ ng ón ta y lên bàn, trông bình thản và chắc chắn.
“Không có lần sau đâu.” Tôi đáp điềm tĩnh.
Ng ón ta y an h hơi khựng lại.
Dường như an h còn định nói gì đó, thì bên ngoài bất chợt vang lên tiếng sấm rền, đi ện thoại đặt trên bàn cũng sáng màn hình.
Trên đó hiện lên ba chữ: Lục Tran h Tran h.
Tôi thoáng nở nụ cười mỉa ma i.
Cố Tiêu thì chẳng hề bận tâm, chỉ nhún vai, bật loa ngoài.
Cuộc gọi vừa kết nối, giọng một cô gá i tr ẻ pha tiếng kh óc nức nở vang lên:
“Giám đốc Cố, ngoài trời mưa to quá, em kẹt ở công ty không bắ t được xe.”
“Bên ngoài cứ sấm chớp mãi… em sợ lắm…”
Cố Tiêu không trả lời nga y mà ngước mắ t nhìn tôi.
Nếu là trước kia, tôi đã gi ật lấy đi ện thoại mắ ng cho cô ta một trận, còn cấ m Cố Tiêu không được đi đón.
Nhưng bây giờ, khi đang cầm đơn ly hô n, tôi lại thấy… nhẹ nhõm.
Giữa bầ u không khí im lặng kỳ lạ, Lục Tran h Tran h dường như cũng nhận ra điều gì đó, dè dặt hỏi:
“Chị… chị dâu cũng ở đó à?”
Không đợi ai trả lời, cô ta đã vội vã giải thích:
“Em không có ý gì khác đâu ạ. Trời mưa thế này, giám đốc Cố đi đón em cũng bất tiện, em chỉ muốn mư ợn tạm ph òng làm việc tổng giám đốc để ngủ một đêm thôi.”
“Nếu chị dâu thấy không vui, em có thể giải thích, em hứa sẽ giữ sạch sẽ, không làm bẩn ph òng hai người…”
“… Chị dâu, chị có nghe không ạ?”
Tôi nhịn không nổi nữa, bước lên cầm đi ện thoại:
“Lục Tran h Tran h?”
“Nếu tôi nhớ không lầm, chức dan h của cô là trợ lý tổng giám đốc.”
Đầ u dây bên kia như bị dọ a sợ, ấp úng “dạ” một tiếng.
“Vậy với tư cách trợ lý, khi tăng ca gặp th ời ti ết xấ u, phản ứng đầ u ti ên của cô là gọi cho sếp, vừa kh óc vừa nói mình sợ quá?”
Tôi nhẹ giọng hỏi:
“Không bắ t được xe về nhà, trong khi công ty rõ ràng có ph òng nghỉ cho nhân viên, mà cô chọn giải ph áp là xin ngủ nhờ ph òng làm việc riêng của tổng giám đốc, đúng không?”
Lục Tran h Tran h im bặt.
“Năng lực làm việc thì tệ, còn không biết giữ kh oảng cách.”
“Gọi cho sếp đã có gia đình vào gần nửa đêm để nũng nịu, ba mẹ cô chưa từng dạy cô cái gì gọi là lễ nghĩa liêm sỉ à?”
Tôi liếc đồng hồ – đã 11 giờ đêm.
Cô ta mới đi làm tròn ba tháng.
Cố Tiêu xưa nay rộng rãi với nhân viên, nào cần ai phải tăng ca đến giờ này.
Cho dù th ật sự có việc không về được, ph òng nghỉ của công ty cũng có sẵn gi ường gấp và đồ dùng cá nhân.
Nhưng mà Lục Tran h Tran h vừa mở mi ệng đã đòi ngủ nhờ ph òng làm việc của tổng giám đốc.
Cái ph òng đó có gi ường nhỏ dành cho lúc Cố Tiêu phải tăng ca làm dự án, thỉnh tho ảng tôi cũng đến ngủ cùng an h ấy.
Trong đó còn có đồ vệ si nh cá nhân và đồ ngủ của tôi.
Cô ta lấy đâu ra mặ t mũ i mà nói muốn ngủ ở đó?
Chưa kể những chuyện trước đây – mấ y “chuyện nhỏ” khó nuốt như mắc xư ơng.
Dù đã chuẩn bị tâ m lý, tôi vẫn bị chọc tứ c đến ng ực phập phồ ng.
“Xin lỗi chị dâu, là em không hiểu chuyện. Chị đừng vì chuyện này mà cã i nhau với an h Cố nhé.
Dạo này an h ấy bận công việc lắm, sức khỏe cũng hơi không tốt…”
Lục Tran h Tran h bỗng òa lên kh óc.
Cô ta kh óc như con nít nhưng nhất quyết không chịu cúp máy, tiếng nức nở nghe mà bự c mình.
“Đủ rồi!”
Bấᴍ ᴠô ảпһ гồɪ Ьấᴍ ᴠô Ьɪ̀пһ ʟᴜậп ở Ьàɪ ɡốᴄ ʟà тһấʏ ʟɪпᴋ ᴆọᴄ fᴜʟʟ тгᴜʏệп пһɑ

  (fuIl) Chỉ vì tôi bấm “thích” một bài “Ly trà sữa đầu tiên của mùa thu” trên vòng bạn bè,bạn trai liền tức giận gọi đi...
14/08/2025

(fuIl) Chỉ vì tôi bấm “thích” một bài “Ly trà sữa đầu tiên của mùa thu” trên vòng bạn bè,
bạn trai liền tức giận gọi điện mắng tôi.
“Ha Miểu Miểu, em có thể bớt xem mấy trò marketing rác rưởi không?”
“Cố ý like bài của bạn chung chẳng phải là đang ám chỉ anh à?”
“Anh là bạn trai em, không phải cái máy rút tiền M* đâu nhé!”
Chưa kịp để tôi đáp lại, điện thoại đã bị anh ta cúp ngang.
Sau ba ngày chiến tranh lạnh, Lý Minh Huyền cầm một ly nước chanh của M/ixue Bin/
gc/heng đến xin lỗi tôi.
Tôi từ chối, anh ta liền hung hăng ném mạnh ly trà xuống đất.
“Ha Miểu Miểu, đúng là anh mù mới đi thích loại đàn bà ham tiền như em!”
“Mẹ anh còn chưa từng uống Mi/x/ue Bi/ngch/en/g, em còn đòi gì nữa?”
Tôi đề nghị chia tay, Lý Minh Huyền liền thẹn quá hóa giận, cầm ngay đơn kiện đòi lôi tôi ra tòa.
“Vắt hết dầu xong là muốn đá tôi à? Tôi nói cho em biết, dù chỉ một xu em cũng phải trả lại sạch sẽ cho tôi!”
--
Nước chanh văng tung tóe, làm bẩn chiếc váy cou/tu/re tôi vừa mua.
Chiếc váy này giá sáu vạn năm, bằng cả năm lương của Lý Minh Huyền.
Anh ta nhìn tôi có phần lấm lem, không nói gì, chỉ tự châm một điếu thu0/ốc.
Loại thu0/ốc này tôi biết – một bao trăm tệ.
Khói thu0/ốc mờ mịt che mất gương mặt anh ta, cũng khiến tôi ho sặc sụa.
“Không phải em muốn uống trà sữa sao? Mua rồi lại không uống. Ha Miểu Miểu, cái kiểu làm bộ làm tịch này em học ở đâu ra vậy?”
“Không mua thì bảo đàn ông chúng tôi không có thành ý, mua rồi thì lại chê rẻ tiền.
Đàn ông chúng tôi làm gì cũng sai à? Sinh ra là để cho phụ nữ các em giày vò sao?!”
Nhìn dáng vẻ nghĩa khí lẫm liệt của anh ta, tôi bật cười lạnh.
“Nếu tôi đoán không nhầm thì ly nước chanh này… đã có người uống qua rồi, đúng không?”
Ánh mắt Lý Minh Huyền vô thức né tránh:
“Em đừng nói bậy, anh chỉ giúp em cắm ống hút thôi cũng sai chắc?”
“Nếu em không thích thì lần sau anh không giúp nữa là được.”
Đến khi tôi chỉ ra vết son môi trên ống hút, anh ta mới chịu im.
Rồi lại thở dài như thất vọng:
“Anh nhớ em chỉ uống trà sữa 50% đường, vừa hay Nguyệt Nguyệt gọi một ly nước chanh full đường.”
“Uống nửa rồi thêm nước chẳng phải thành 50% đường sao?”
“Dù sao Nguyệt Nguyệt cũng bỏ đi, anh mang về cho em không phải vừa tốt à?”
“Em còn thế này nữa thì thôi hoãn chuyện cưới lại nhé!”
Lý Minh Huyền lúc nào cãi nhau cũng lấy chuyện kết hôn ra dọa.
Nhưng lần này, tôi sẽ không để anh ta dắt mũi nữa.
“Lý Minh Huyền, chúng ta chia tay đi.”
Anh ta trừng mắt, thái dương giật giật:
“Chỉ vì một ly trà sữa mà em đòi chia tay?”
Tôi không muốn dây dưa, gật đầu:
“Đúng, chỉ vì một ly trà sữa.”
Anh ta rít mạnh một hơi thuốc, rồi đi đi lại lại trong phòng khách:
“Ha Miểu Miểu, anh khuyên em biết điều! Em biết có bao nhiêu người xếp hàng đợi anh chia tay không?”
“Anh đã lên chức trưởng phòng, sau này còn thăng tiến không đếm xuể! Còn em chỉ là một đứa m/ồ c/ô/i không cha không mẹ, ở bên anh đã là trèo cao rồi!”
Tôi bình tĩnh nhìn anh ta, không chút đau lòng – chỉ hối hận vì mình nhìn lầm người.
Anh ta nói không sai, tôi đúng là trẻ mồ côi.
Nhưng hai năm trước, cha mẹ ruột đã tìm được tôi, hóa ra tôi là con gái của nhà giàu nhất Dương Thành.
Năm xưa, vì bị kẻ thù của gia đình nhắm vào, họ đem tôi b/ỏ ở ngôi làng hoang vắng mặc cho tự sinh tự diệt.
May mà viện trưởng trại tr/ẻ m/ồ c/ô/i phát hiện mới cứu được mạng.
Mẹ tôi từng nói Lý Minh Huyền không xứng, bảo tôi tạm giấu thân phận.
Giờ nghe anh ta lại bới móc vết sẹo quá khứ, tôi mới thấy mẹ tôi đúng.
Thấy tôi vẫn im lặng, Lý Minh Huyền hung hăng dí tắt thuốc dưới chân.
“Rầm!” – đóng sầm cửa bỏ đi.
Hôm sau đi làm, tôi nhận được tin nhắn từ anh ta:
“Em không phải muốn chia tay sao? Vậy toàn bộ đồ đạc trong nhà, chúng ta phải chia đôi tính tiền.”
“Tôi còn kiện em, bắt em trả lại toàn bộ tiền moi được từ tôi. Chuẩn bị nhận trát hầu tòa đi!”
“Đến lúc đó đừng có q/u/ỳ xuống xin tôi quay lại!”
Tối tan làm về nhà, tôi mới biết “chia đôi” của anh ta là thế nào.
Trong bếp chỉ còn… nắp nồi, nồi thì bị anh ta vác đi.
Mở tủ lạnh toàn trái cây th/ố/i và đồ uống uống dở.
Điều hòa mua chung, anh ta tháo luôn cục trong, chỉ để lại cho tôi cái remote.
Những thứ này tôi vốn chẳng bận tâm – vì từ khi nhận lại cha mẹ ruột, tiền tiêu vặt hàng tháng của tôi cũng đủ anh ta làm cả chục năm.
Giờ sớm nhận rõ bộ mặt thật của anh ta, đối với tôi chỉ có lợi.
Đang định dọn về biệt thự bố mẹ mua sẵn, tôi nhận được điện thoại từ tòa án.
Hóa ra Lý Minh Huyền kiện thật chứ không phải nói đùa.
Tôi bắt đầu tò mò – nếu biết sự thật, liệu anh ta có đập ngực hối hận vì những trò hề mình đã làm không.
Ngày hôm sau, tôi đến tòa, Lý Minh Huyền đã ngồi sẵn.
Anh ta đưa cho thẩm phán bản sao kê chuyển khoản dài tận 15 trang.
Lúc này tôi mới hiểu – chẳng trách anh ta chưa bao giờ chuyển khoản cho tôi mấy con số có ý nghĩa như 1314 hay 520.
Thì ra… để dành cho ngày hôm nay.
“Thẩm phán, tôi yêu cầu Ha Miểu Miểu trả lại toàn bộ số tiền không chính đáng nhận trong thời gian yêu đương. Những khoản này là cô ta ép tôi chuyển, hoàn toàn không tự nguyện!”
Thẩm phán xem xong, cau mày đẩy gọng kính.
Năm năm yêu nhau, 15 trang sao kê, tổng cộng… chỉ 15.324 tệ.
Ngay cả khoản 2 tệ mua nước cũng ghi lại.
Lý Minh Huyền vênh váo nhìn tôi:
“Ha Miểu Miểu, số tiền này em muốn trả bằng tiền mặt, We/Ch/at hay Ali/pa/y?”
Tôi nhếch môi:
“Anh chắc chắn muốn tính chi li thế này chứ?”
Anh ta cao giọng:
“Tất nhiên! Với loại con gái đào mỏ như em thì không thể nương tay! Không thì yêu nhau năm năm, tôi vừa mất tiền vừa mất người, lỗ to quá còn gì.”
Nghe vậy, mấy người dự khán bắt đầu xì xào:
“Ở bên nhau năm năm mà chỉ tiêu hơn một vạn tệ, còn bảo người ta đào mỏ, đúng là lạ đời.”
“Loại đàn ông này quay lại thị trường, phải cảnh báo bạn bè ngay.”
“Xui xẻo, đời lại có kiểu đàn ông này.”
Lý Minh Huyền nghe xong, mặt lúc đỏ lúc trắng:
“Ha Miểu Miểu, mau chuyển tiền! Đừng phí thời gian của tôi!”
“Tôi chỉ xin nghỉ nửa ngày, nếu sáng không xong, lỡ mất việc buổi chiều, phí tổn thất thu nhập cô cũng phải trả đủ!”
Lời vừa dứt, tiếng bàn tán càng ồn ào, ngay cả thẩm phán cũng cau mày.
Thật ra, ngay khi bước vào, tôi đã đoán được hôm nay anh ta sẽ bắt tôi trả lại toàn bộ số tiền ấy…
Bấᴍ ᴠô ảпһ гồɪ Ьấᴍ ᴠô Ьɪ̀пһ ʟᴜậп ở Ьàɪ ɡốᴄ ʟà тһấʏ ʟɪпᴋ ᴆọᴄ fᴜʟʟ тгᴜʏệп пһɑ

  (full) Năm tôi xuống nông thôn đi lao động, trong cơn say, tôi bị một gã đàn ông thô lỗ trong làng c/ư/ớ/p đi sự trong...
13/08/2025

(full) Năm tôi xuống nông thôn đi lao động, trong cơn say, tôi bị một gã đàn ông thô lỗ trong làng c/ư/ớ/p đi sự trong trắng.
Mọi người đều mắng tôi là không biết liêm sỉ, tôi chỉ có thể vội vã gả đi.
Chỉ có chị họ ở thành phố gửi cho tôi hai tháng tiền lương, rơi nước mắt nói:
“Sau này có khó khăn gì thì cứ đến tìm chị.”
Năm đó, tôi và chị họ cùng lúc lấy chồng.
Chị ấy gả vào gia đình quân nhân, phong quang vô hạn.
Còn tôi thì nhục nhã gả cho gã đàn ông thô lỗ kia, ngay cả đám cưới cũng không làm nổi.
Năm năm sau, tôi bị gã ta h/à/n/h //hạ đến mức s/ả/y t/h/ai// ba lần, cuối cùng phải kéo cái bụng mang thai trở về thành phố cầu xin chị họ giúp đỡ.
Khi ấy, chị họ đã ở địa vị cao, sống trong giàu sang, có cả đôi con ngoan quấn quýt dưới chân.
Thấy tôi thê thảm như vậy, chị ấy lại mỉa mai:
“Em gái, em quả nhiên đúng là đồ ngu! Mối hôn sự tốt chị tìm cho em thế nào rồi?”
“Đêm đó nếu em không uống chén rượu kia, sao chị có thể c//ư/ớ/p được suất quay về thành phố của em, lại còn gả cho vị hôn phu của em nữa?”
“Nhưng chuyện này cũng chẳng thể trách chị, người không vì mình, trời tru đất diệt. Tất cả là do em đáng đời!”
Tôi bị đả kích nặng nề, mang theo đứa trẻ chưa kịp ra đời, uất ức mà chết.
Mở mắt ra lần nữa, tôi quay về đêm hôm đó.
Chị họ đang tươi cười rót rượu cho tôi.
Nhưng chị chưa biết, tôi cũng đã chuẩn bị cho chị một món “quà” y như vậy.
1
Ly rượu được đưa đến bên môi, hương vị quen thuộc kia lại tràn ngập.
“Em gái, nếm thử loại rượu hoa quả này đi, ngọt lắm, con gái uống là hợp nhất.”
Giọng của chị họ dịu dàng như nước, nhưng đối với tôi kiếp trước, nó lại là tiếng chuông báo tử.
Trước mắt tôi hiện lên cơn đau đớn xé tim xé phổi, nỗi tuyệt vọng vì bị phản bội,
và cả sự lạnh lẽo khi đứa con chưa chào đời lìa xa.
Tất cả hóa thành một luồng hận ý mạnh mẽ dâng lên ngực.
Chính là ly rượu này!
Tôi hít sâu một hơi, đè nén căm hận như muốn bùng nổ, đưa tay nhẹ nhàng đẩy ly rượu ra.
“Chị, em… em không uống rượu được.”
Tôi cúi mắt, giọng nhỏ nhẹ, mang theo chút rụt rè.
Nụ cười trên gương mặt Giang Tuyết khựng lại một thoáng, rồi nhanh chóng tươi rói trở lại:
“Ôi dào, rượu gì mà rượu? Chỉ là nước ngọt thôi.”
“Hôm nay mọi người đều có mặt, vui vẻ mà, uống một chút không sao đâu!”
Những thanh niên trí thức xung quanh cũng đồng loạt phụ họa:
“Đúng đó Giang Hà, đừng làm mất hứng mà!”
“Chị Giang Tuyết có lòng tốt, em cứ uống đi!”
Những gương mặt trẻ trung kia, lúc này trong mắt tôi lại chồng lấp lên những gương mặt từng chỉ trích, cười nhạo mình ở kiếp trước.
“Giang Hà, em không nể mặt chị sao?”
Giọng chị họ lộ chút uất ức, như thể bị tôi làm tổn thương.
Tôi biết, càng từ chối, chị ta sẽ càng nghi ngờ.
Được thôi, uống thì uống!
Tôi ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười ngượng ngùng xen chút bối rối.
Đón lấy ly rượu, trong ánh mắt chờ đợi của mọi người, ngửa cổ uống cạn.
“Hay quá! Giang Hà sảng khoái lắm!”
Tiếng khen vang lên khắp nơi.
Tôi giả bộ như không chịu nổi rượu, trên mặt ửng đỏ, bước chân cũng lảo đảo.
“Chị, em… em thấy hơi chóng mặt, muốn về phòng nằm nghỉ một chút.”
Giang Tuyết vội vàng tỏ ra quan tâm:
“Vậy em mau đi đi, lát nữa chị sang xem em.”
Tôi gật đầu, loạng choạng rời khỏi đó.
Vừa vào phòng, tôi lập tức khóa cửa, nôn hết chỗ rượu vừa uống.
Nhưng dược tính quá mạnh, chỉ một chút chạm vào môi, trôi xuống cổ họng, cơ thể tôi đã bắt đầu nóng rực, hơi thở gấp gáp.
Không được, phải nhanh!
Tôi cắn răng chịu đựng sự khó chịu, vội vàng lao đến cạnh giường.
Chỗ Giang Tuyết giấu thu0c, tôi quá rõ rồi.
Kiếp trước, chính chị ta đã dẫn mọi người lục dưới giường tôi, lôi ra “bằng chứng” này, đóng đinh tôi lên cột n/h/ục /n/hã!
Quả nhiên, ở góc giường không mấy bắt mắt, tôi sờ thấy một gói giấy dầu nhỏ.
Tôi không chút do dự, chộp lấy nó, lợi dụng màn đêm và tiếng ồn náo nhiệt, lặng lẽ chuồn vào bếp.
Chiếc chum rượu khổng lồ vẫn đặt ở đó, tỏa ra hương thơm nồng nàn quyến rũ.
Tôi đổ hết thuốc bột vào, còn khuấy thật mạnh mấy lần.
Nhìn đám người kia từng ly, từng ly uống cạn thứ rượu đã bị “nêm nếm” ấy, trong lòng tôi trào lên một cảm giác khoái trá của sự trả thù.
Chỉ có Giang Tuyết, chị ta nâng ly nhưng mãi không uống, miệng cười nói rằng hôm nay bị cảm, sợ lây bệnh khí cho người khác.
Làm xong tất cả, tôi cảm thấy ngọn lửa trong cơ thể càng lúc càng dữ dội, đôi chân như nhũn ra, tầm nhìn cũng bắt đầu nhòe đi.
Thu0c sắp phát tác rồi!
Không thể ở đây thêm nữa!
Tôi nghiến răng, gắng gượng chút tỉnh táo cuối cùng, loạng choạng lao ra khỏi trạm thanh niên trí thức.
Kiếp này, tôi sẽ không để người ta muốn làm gì thì làm nữa.
Tôi phải đi tìm người đó.
Người ấy dù kiếp trước lạnh nhạt, xa cách tôi.
Nhưng đời này, chỉ có anh ấy mới có thể cứu tôi!
2
Đêm tối đặc quánh, tôi loạng choạng chạy về phía đầu làng.
Ngọn lửa trong cơ thể cháy ngày càng mạnh, gần như muốn nuốt chửng lý trí của tôi.
Phải nhanh hơn nữa!
Bên trạm thanh niên, thuốc chắc cũng sắp phát tác rồi!
Tôi dồn hết sức lực, hét lên một tiếng, âm thanh sắc nhọn nhưng lại mang theo run rẩy:
“Cứu mạng! Có chuyện rồi!”
Giọng tôi, vì tác dụng thu0c, trở nên mềm mại, /g/ợi c//ả/m đến tận xương, nghe không giống kêu cứu mà giống như… đang quyến rũ.
“Giữa đêm giữa hôm la hét cái gì! Ra thể thống gì thế hả!”
Tiếng quát đầy bất mãn của trưởng thôn vang lên.
Vài người dân đi ngang cũng dừng chân, có người cau mày, có kẻ ánh mắt đầy tà ý.
“Cô Giang, sao không ngoan ngoãn ở trong nhà, chạy ra đây làm loạn gì vậy?”
Tôi chẳng còn tâm trí để ý ánh nhìn của họ, vội la lên:
“Trưởng thôn! Trạm thanh niên! Trạm thanh niên xảy ra chuyện rồi! Mọi người mau đi xem đi!”
Thấy gương mặt tôi đỏ ửng, đôi mắt mơ màng, trưởng thôn mới nhận ra điều bất thường.
Sắc mặt ông ta chợt nghiêm lại: “Xảy ra chuyện gì?”
“Mọi người… hình như… có chuyện lạ… Mau cứu người đi!”
Tôi thở dốc, nói không thành câu.
“Đi! Nhanh lên xem nào!”
Trưởng thôn hô một tiếng, lập tức dẫn vài trai làng khỏe mạnh chạy về trạm thanh niên.
Những người dân khác cũng tò mò, ùa theo, đám người xem náo nhiệt càng lúc càng đông.
Tôi nhân lúc hỗn loạn, len khỏi đám đông, dốc sức chạy về đầu làng.
Quả nhiên, một chiếc xe jeep quân dụng màu xanh đang đỗ dưới cây cổ thụ đầu làng, đèn xe vẫn sáng.
Một người đàn ông dáng cao thẳng vừa từ trên xe bước xuống — chính là Cố Trường Phong!
Tim tôi đập dồn dập – là anh ấy!
Vị hôn phu của kiếp trước, người mà Giang Tuyết đã c//ư/ớ/p mất, trở thành chồng của cô ta – Cố Trường Phong!
“Cứu mạng!”
Tôi kêu lên, chân bỗng mềm nhũn như đứng không vững, lao thẳng về phía anh.
Cố Trường Phong rõ ràng không ngờ sẽ có người đột nhiên xông ra, theo phản xạ đưa tay đỡ lấy tôi.
Chính là lúc này!
Tôi ngả vào lồng ngực anh, nhân lúc anh còn đang sững sờ, nhanh chóng rũ gói thu0c bột giấu trong tay áo ra.
Những hạt bột mịn như sương, lặng lẽ lan ra xung quanh.
Cố Trường Phong chỉ cảm thấy một luồng hương lạ xộc vào mũi.
Ngay giây tiếp theo, hơi thở của anh lập tức trở nên nặng nề.
“Đồng chí, cô…”
Anh định đẩy tôi ra, nhưng giọng nói đã mang theo chút khàn khàn không dễ nhận thấy.
“Tôi… tôi khó chịu quá… cứu tôi…”
Tôi ngước khuôn mặt đẫm lệ lên nhìn anh, cơ thể khẽ vặn vẹo trong vòng tay anh như vô thức.
Đôi mày kiếm của anh nhíu chặt, ánh mắt bắt đầu trở nên mông lung.
Nhưng anh vẫn là một quân nhân, ý chí vô cùng kiên định.
Dù cơ thể đã phản ứng kịch liệt, má đỏ bừng, mồ hôi túa ra trên trán, anh vẫn cố gắng giữ lấy lý trí.
“Cô… rốt cuộc bị sao vậy?” Giọng anh càng lúc càng trầm đục.
Không thể chờ thêm được nữa!
Tôi cắn răng, hất mạnh người ra khỏi vòng tay anh, quay đầu lao thẳng vào bức tường đất bên cạnh!
“Bốp!”
Sắc mặt Cố Trường Phong biến đổi, không kịp suy nghĩ liền xông tới, ôm chặt lấy tôi, kéo tôi khỏi bức tường, ghì chặt trong vòng tay.
Cơ thể anh nóng rực, hơi thở phả vào mặt tôi như đốt cháy da thịt.
“Cô điên rồi!” Anh gầm khẽ.
“Tôi k/hó c/h/ịu quá… tôi sắp c/h/ết mất… xin anh… cứu tôi…”
Tôi vừa khóc vừa van vỉ, hai tay níu chặt lấy quân phục của anh, móng tay gần như bấm sâu vào thịt.
Cơ thể người đàn ông căng cứng như một cây cung đang kéo hết cỡ, thu0c và bản năng đang dữ dội giằng xé bên trong.
Anh nhìn gương mặt tôi đầy nước mắt, đôi mắt đẫm lệ nhưng vẫn chứa sự quyết tuyệt, trong mắt anh lóe lên một tia do dự.
Cuối cùng, anh khẽ nguyền rủa, bế ngang tôi lên, sải những bước dài lao thẳng vào khu rừng tối tăm gần đó.
Bấᴍ ᴠô ảпһ гồɪ Ьấᴍ ᴠô Ьɪ̀пһ ʟᴜậп ở Ьàɪ ɡốᴄ ʟà тһấʏ ʟɪпᴋ ᴆọᴄ fᴜʟʟ тгᴜʏệп пһɑ

Address

442 Triệu Quang Phục, Lê Lợi, Hưng Yên
Hung Yen

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Hưng Yên posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share