Đỗ Thành Công

Đỗ Thành Công Contact information, map and directions, contact form, opening hours, services, ratings, photos, videos and announcements from Đỗ Thành Công, Digital creator, 37 Nguyễn Chí Thanh, Kim Mã.

Kể chuyện Di sản - Khai vấn tạo lập tư duy tích cực bằng Di sản || Kiến tạo Trải nghiệm Văn hóa || VietDisa Space
🌟Tiktok: https://www.tiktok.com/
🌟 Youtube: https://youtube.com/
🌟 Website: https://dothanhcong.com

HƯƠNG TRÀ KÝCHƯƠNG 2VỠ MỘNG "THÚ NHÀN" VÀ BÀI HỌC "TIẾP ĐẤT"Người ta vẫn hay gán cho những kẻ như tôi – suốt ngày hì hụi...
14/12/2025

HƯƠNG TRÀ KÝ

CHƯƠNG 2
VỠ MỘNG "THÚ NHÀN" VÀ BÀI HỌC "TIẾP ĐẤT"

Người ta vẫn hay gán cho những kẻ như tôi – suốt ngày hì hụi với ấm tách, lọ mọ với hoa lá, bút nghiên – là đang "đú" theo cái gọi là "thú nhàn" của giới văn nhân nhã sĩ ngày xưa. Trong mắt họ, cuộc sống của một ông chủ trà quán chắc hẳn thi vị lắm: Sáng dậy nghe chim hót, trưa đàn sáo ngâm thơ, chiều thưởng trà, tối đếm tiền.

Nghe sao mà oan uổng! Tôi cam đoan với bạn, nếu bạn bước chân vào con đường này với tâm thế tìm kiếm sự nhàn hạ, thì bạn đã "chọn nhầm sân chơi" rồi. Công việc này, nói một cách trần trụi nhất, "chả nhàn chút nào đâu".

1. Cú "va đập" đầu tiên: Khi lãng mạn gặp hóa đơn

Tôi nhớ có lần đang tỉ mẩn ướp trà với mớ hoa hoàng lan vừa lượm lặt được sau sự kiện ở Hoàng Thành Thăng Long. Trời Hà Nội vào hè, cái nóng ba mươi bốn độ hầm hập, mồ hôi vã ra như tắm. Nhưng quạt thì phải tắt, điều hòa không dám bật vì sợ gió làm bay mất hương hoa, làm khô cánh hoa. Trong cái không gian tĩnh mịch đầy mùi hương và... mùi mồ hôi ấy, tôi vô tình nghe được một câu triết lý trên TikTok: "Có những người trong tài khoản thì âm nhiều; trong cuộc sống thì yêu nhầm".

Tôi giật mình, tay đang nhặt hoa mà khựng lại. Nghĩ thầm: "Thôi rồi, chí ít cũng trúng cái vế 'âm nhiều'!". Còn yêu nhầm hay không thì... hạ hồi phân giải, nhưng ngẫm cũng thấy có lý.

Nghĩ mà nhột! Cứ thử nhìn cái "gia tài hữu hình" của tôi mà xem. Bao nhiêu tiền của tích cóp được, cứ thế "đội nón ra đi", đổ hết vào trà, vào ấm chén trà cụ, vào tranh, tượng, giấy bút, gốm sứ.... Nàng thơ mang tên "chi phí" của tôi đỏng đảnh và kén chọn lắm. Nàng bắt tôi phải chi cho bằng được những phẩm trà Shan Tuyết cổ thụ hàng trăm năm tuổi trên đỉnh núi cao. Nàng bắt tôi phải lùng mua cho được gốm nung củi hỏa biến độc bản, gốm sơn mài tinh xảo. Nàng đòi hỏi giấy dó phải là giấy dó Bắc Ninh, dó Hòa Bình chuẩn xịn.

Nàng bảo: "Anh à, làm văn hóa là phải tới nơi tới chốn, đồ xịn dùng mới chất! Khách hàng họ tinh lắm, mình không xuề xòa được đâu". Nghe bùi tai và hợp lý ghê gớm. Thế là tôi lại tặc lưỡi, rút ví.

Kết quả là gì? Sau ba quý đầu năm tổng kết lại, tôi nhìn thấy một bức tranh bi hài: Thanh niên "doanh thu" thì tong teo, còi cọc, còng lưng đạp chiếc xe đạp cọc cạch, chở phía sau là chị đẹp "chi phí" ngày càng phát tướng, đẫy đà, ngồi rung đùi cười phớ lớ.
Cái sự "âm tài khoản" ấy nó hiện hữu rõ rệt. Đem những món đồ quý ấy ra ngắm thì khoái thật, sướng con mắt, đã cái tay thật. Nhưng đem bán thì... khoai vô cùng. Khách hiểu thì ít, người chê đắt thì nhiều. Đôi khi nhìn kho hàng chất đống, tôi chỉ biết tự an ủi theo kiểu AQ: "Thôi thì may quá, toàn đồ không dễ hư hoại. Để đó càng lâu càng có giá. Coi như mình đang tích sản".

2. Sự thật về "lọ mọ" & những cuộc phiêu lưu "lục tốn"

Cái "vỡ mộng" thứ hai không nằm ở tiền bạc, mà nằm ở công sức. Nhiều người nghĩ làm trà là việc nhẹ lương cao, chỉ việc mặc đẹp ngồi rót nước. Nhầm to! Đó là những cuộc phiêu lưu rất "lục tốn" và "hành xác".
Tôi thường hay bày đặt "tinh chế hậu chế biến", "nghịch ngợm" thử nghiệm các hương vị mới. Mùa sen mỗi năm là một "trận chiến" thực sự. Không phải trận chiến bằng súng đạn, mà bằng sự kiên nhẫn và mồ hôi. Để ướp được một mẻ trà sen kỹ, tôi phải thức khuya dậy sớm, canh từng giờ hoa nở, tách từng hạt gạo sen bé xíu. Cả ngàn bông sen mới được một cân trà. May sau này khi đã quen, nhờ chủ đầm hoặc bạn hữu lấy sen chở về nhà cho, bớt chút công đoạn; nhưng độ "lọ mọ" và "hành xác" thì cũng chẳng thuyên giảm được bao phần.

Mà đâu phải mẻ nào cũng thành công mỹ mãn. Có những mẻ, sau bao công sức ướp đi sấy lại, canh lửa canh nhiệt, cuối cùng trà ra lò không đạt chuẩn. Hương không đượm, vị không sâu, hoặc bị ám khói, quá nhiệt. Những lúc ấy, trà chỉ còn cách đem tặng bạn bè uống chơi cho đỡ phí, thậm chí có mẻ phải lặng lẽ mà đổ đi trong tiếc nuối ngẩn ngơ.

Công việc này không chỉ đòi hỏi sự kiên nhẫn của một nhà sư Thiếu Lâm (ngồi thiền cả ngày tách gạo sen), mà còn cần sự chính xác, tỉ mẩn, tập trung cao độ của một nhà khoa học trong phòng thí nghiệm, và cả chút liều lĩnh của một "tay chơi" lì lợm.

Đừng ai hỏi vì sao năm trước tôi bị "thoát vị đĩa đệm" nữa nhé! Đó là huy chương, là dấu tích của những ngày tháng bê vác, đóng gói, vận chuyển những "kiện hàng văn hóa" nặng trịch. Làm chủ mà còn cực hơn làm thuê. Lúc lên hình thì đạo mạo, thảnh thơi nhưng những khi đi làm dịch vụ tiệc trà, hay chuẩn bị tiếp khách, ông chủ hay bà chủ cũng phải xắn tay vào mà làm từ A đến Z. Bê vác to tay như một phu trà chính hiệu.

3. Bài học "tiếp đất": Tìm lại sự cân bằng

Vậy thì, sau tất cả những vất vả, những khoản "âm" trong tài khoản, những cơn đau lưng hành hạ, cái "nhàn" ở đâu? Và tại sao tôi vẫn đâm đầu vào con đường này? Tôi nhận ra, cái "nhàn" không nằm ở thân thể. Thân thể này sinh ra là để lao động, để vận động. Cái "nhàn" thực sự nằm ở trong tâm thức.

Khi tôi toàn tâm toàn ý vào việc nhặt một bông hoa, lảy từng hạt gạo sen, pha một ấm trà, hay gói một kiện hàng, tâm trí tôi không còn lang thang, lo âu nữa. Nó định lại ở giây phút hiện tại. Đó là lúc tôi tìm thấy sự bình an giữa bộn bề công việc.

Và cái "lãi" cũng không nằm ở những con số trong tài khoản ngân hàng (dù tôi vẫn mong nó dương!). Cái lãi lớn nhất là "lãi lời tình cảm". Là nụ cười, câu khen của một vị khách khi uống được chén trà ngon đúng điệu. Là ánh mắt lấp lánh của một người bạn khi nhận được món quà văn hóa tinh tế. Là cảm giác tự hào khi mình đang góp một phần nhỏ bé để gìn giữ những giá trị đẹp đẽ của cha ông. Là những người bạn tri âm, tri kỷ tìm đến Thư Trà Quán, không phải vì sự hào nhoáng, mà vì sự đồng điệu của tâm hồn.

"Khói trà bảng lảng bóng tri âm
Tới lui thăng giáng giữa phù trầm
Những tưởng thăng hoa miền tích cũ
Nào ngờ quanh quẩn cõi sơ tâm…"

Bốn câu thơ tôi viết hồi đầu 2025, nhân kỷ niệm 10 năm đi với trà ấy, chính là đúc kết chân thực nhất cho hành trình này. Chúng ta cứ ngỡ mình đang làm điều gì to tát, "thăng hoa miền tích cũ", nhưng cuối cùng, tất cả lại quay về "cõi sơ tâm" – cái tâm ban đầu, trong trẻo và nhiệt huyết.

4. Lời khuyên cho người đi sau

Đây là bài học thực tế đầu tiên, là "gáo nước lạnh" nhưng cần thiết cho bất kỳ ai muốn khởi nghiệp với trà hay văn hóa: Hãy "Tiếp Đất". Đừng bay bổng với những giấc mơ "thú nhàn" viển vông. Hãy chuẩn bị tinh thần để đối diện với sự thật trần trụi. Bạn có sẵn sàng trả giá bằng mồ hôi, bằng những đêm thức trắng, bằng cái lưng đau và cái ví rỗng trong những ngày đầu không? Bạn có sẵn sàng chấp nhận cảnh "doanh thu" tong teo, còi cọc cõng "chi phí" béo mập trong một thời gian dài không?

Nếu bạn chỉ tìm kiếm sự nhàn hạ, hay mong làm giàu nhanh chóng, bạn sẽ thất vọng ê chề. Nhưng nếu bạn tìm kiếm một niềm vui đến từ sự "tạo tác", từ việc "kể lại câu chuyện về nắng, về gió, về mồ hôi" qua chén trà; nếu bạn tìm thấy hạnh phúc trong việc phụng sự và lan tỏa cái đẹp, thì xin chúc mừng, bạn đã đi đúng đường rồi đấy.

Hãy cứ đi, cứ vấp ngã, cứ "lọ mọ". Vì chính những vết xước, những giọt mồ hôi ấy sẽ làm nên hương vị đậm đà nhất cho chén trà cuộc đời bạn. Và biết đâu, một ngày nào đó, thanh niên "doanh thu" sẽ đuổi kịp nàng thơ "chi phí", để cả hai cùng song hành trên con đường thênh thang của Di sản Việt.

Còn bây giờ, anh chị em bạn bè gần xa đi qua, nhớ ghé vào Thư Trà Quán của VietDisa Space để tiếp sức, mua giúp gói trà, thỉnh bức thư pháp... để thanh niên "doanh thu" nhà tôi có thêm chút "doping" mà tiếp tục hành trình phụng sự văn hóa đầy cam go này nhé! Xin đa tạ!

HƯƠNG TRÀ KÝCHƯƠNG 1TỪ CHÈ TƯƠI XỨ ĐOÀI ĐẾN KHAI MỞ TÂM NHÃNTôi vẫn luôn tin rằng, mình đến với trà như một mối nhân duy...
12/12/2025

HƯƠNG TRÀ KÝ

CHƯƠNG 1
TỪ CHÈ TƯƠI XỨ ĐOÀI ĐẾN KHAI MỞ TÂM NHÃN

Tôi vẫn luôn tin rằng, mình đến với trà như một mối nhân duyên đã được sắp đặt. Nó không phải là một cơn chấn động, “đốn ngộ” hay ồn ào, mà giống như một chén trà vừa nước một, nhẹ nhàng tỏa hương, nhẹ nhàng nhả vị. Để rồi, cái dư vị của nó cứ ngấm dần, đượm dần, đượm dần, ngọt và thanh đến lạ.

Cái duyên ấy, có lẽ bắt nguồn từ chính hành trình trưởng thành của tôi. Tôi là một người con sinh ra và lớn lên ở xứ Đoài (Hà Tây cũ), ngoại thành Hà Nội, nơi tuổi thơ tôi gắn liền với vườn chè của gia đình. Ký ức đầu đời về trà không phải là những nghi lễ cầu kỳ, mà là mùi hương ngai ngái của lá chè tươi, là vị chát ngọt tự nhiên trong từng bát nước xanh. Lớn lên một chút, vào giai đoạn sinh viên, tôi lại hòa mình vào một dòng chảy khác của trà Hà Nội: trà đá vỉa hè. Những quán trà đá vỉa hè trước cổng các khu tập thể hay các ký túc xá cũ, đã trở thành "một phần không thể thiếu" của đời sống đô thị, nơi những câu chuyện tình yêu đầu đời nảy nở, nơi những ý tưởng và tranh luận sôi nổi của tuổi trẻ được chắp cánh bên ly trà nghi ngút khói ngày đông hay ly trà đá mát lạnh ngày hè.

Chính vì lớn lên với những ký ức đó, nên trước cái duyên "khai mở" thực sự, thế giới trà của tôi vô cùng đơn giản. Tôi vốn chỉ quen với "chè tươi" ở quê, sang hơn chút thì được bố chở xuống phố huyện mua "trà bồm" về tiếp khách vào những dịp đặc biệt; hay sau này là "trà mạn" Thái Nguyên. Cách thức pha rót cũng là kiểu đơn giản của dân văn phòng, công sở. Tôi lớn lên với những vị chát đắng, đậm đặc và màu nước xanh thẫm của lối pha chế ấy; sau này mới biết các cụ gọi là "trà cắm tăm" (ý chỉ nó đậm đặc như một khối thạch, đến nỗi cắm tăm vào được). Tất nhiên, tôi cũng đủ cảm nhận để biết trà ngon thì vừa có hương vừa có dư vị, uống xong còn ngọt mãi (tiền chát hậu ngọt), còn trà thường thì chỉ cho màu nước và một chút hương vội vã thoảng qua.

Sự tò mò ban đầu của tôi đến từ hương thơm. Tôi đã từng tự mày mò học cách ướp hoa cho trà. Tôi nhớ mình đã lặn lội tìm đến tận hồ sen, nhờ chính tay anh chủ hồ hái cho những bông sen buổi sớm. Rồi hì hụi mang về tách cánh hoa, bốc từng nhúm trà nhỏ, cho vào sen rồi gói lại. Tôi đã nghĩ đó là tinh hoa trà sen mà người ta hay nói. Mãi sau này, tôi mới được một nghệ nhân chuyên ướp trà sen cho biết, đó gọi là 'ướp xổi'.

Cũng chính nghệ nhân đó đã mở mang cho tôi, rằng trà ướp sen danh tiếng của nước ta, nhất là sen Hồ Tây, là một thú chơi cầu kỳ, tao nhã. Đó không phải là một hành động cơ học, mà là cả một nghệ thuật "dệt hương cho trà". Nó là một quy trình đòi hỏi sự tinh tế và nhẫn nại gần như thiền định. Sen phải được "hái từ sáng sớm", phải là "sen hàm tiếu", tức là những búp hoa "chuẩn bị đón nắng sớm để b**g nở".

Người nghệ nhân phải lẩy "gạo sen" (phần nhụy màu trắng giống hạt gạo) từ cả ngàn bông hoa mới đủ cho một mẻ ướp.

Họ trộn gạo sen với trà theo một tỷ lệ nhất định. Cứ một lớp trà, rải một lớp gạo sen; ủ trong quả đựng bằng gỗ hoặc bằng chum gốm. Sau vài tiếng ủ để hương sen lồng vào trà, họ lại đem ra sấy để trà khô trở lại; lặp lại nhiều lần như thế. Đây chính là công đoạn cần tới kinh nghiệm, sự tỉ mỉ và chuyên chú. Phải làm sao để hương sen với vị trà quện lấy nhau, một sự nâng niu, tương hỗ chứ không triệt tiêu nhau. Một mẻ trà làm đúng cách, khi uống như được thưởng thức cả thanh vị và hương thơm ở trước một đầm sen vậy. Tôi cũng bắt chước và đã thử tự làm ở nhà. Tuy không cầu kỳ và chuẩn xác được như các nghệ nhân, nhưng cái thú được tự tay làm ra một mẻ trà riêng cũng lấy làm vui thú lắm.

Ấy vậy mà, sự “khai mở” thực sự của tôi lại không đến từ hương sen thanh tao đó. Nó đến từ một bánh trà xù xì, cổ quái. Đó là một buổi trời đầu thu, tôi được một bằng hữu tặng cho bánh trà Phổ Nhĩ. Chỉ tới khi cầm trong tay trà Phổ Nhĩ và nghe những câu chuyện xung quanh, tôi mới sững sờ.
Tôi được biết nó được làm từ giống trà cổ thụ, sống trên núi cao, có tuổi đời lên tới hàng trăm, thậm chí hàng ngàn năm tuổi.
Tôi biết đến trà shan tuyết, trà rừng và những kỹ thuật được lưu truyền cả vài ngàn năm.

Chỉ cái khẽ 'chạm' và câu chuyện quanh một bánh trà nhỏ đó, tôi mới cảm thấy dường như có điều gì thôi thúc mình tìm hiểu, giống như vừa 'khai mở' một 'tâm nhãn' nào đó. Cũng từ giây phút đó, tôi như một kẻ độc hành trên con đường tìm đến với một thế giới xa lạ, nhiều điều kỳ thú (như Alice lạc vào xứ sở thần tiên ở phương Tây, hay chuyện Từ Thức gặp tiên ở xứ ta vậy). Tôi đặt bước chân đến nhiều địa chỉ quanh Hà Nội, dành nhiều thời giờ miên man quanh những bài viết trên mạng. Tôi tích lũy nhiều hơn những kiến thức cơ bản về văn hóa trà, về trà đạo, về câu chuyện xoay quanh các loại trà, lai lịch về ấm, chất ấm, chất chén và trà cụ… Và có lẽ, bởi sự chân thành, cầu thị và hướng thiện, vũ trụ đã đáp lời. Tôi đã nhận được rất nhiều điều bổ ích trên quãng hành trình dù không dài nhưng nhiều duyên may đó.

May mắn đầu tiên, có lẽ là về ấm. Tôi hiểu ấm là dụng cụ để trà gieo hương, nhả vị. Tôi đem cái tâm muốn tìm một chiếc ấm cho sự khởi đầu của mình đi khắp nơi. Và rồi duyên may đã đưa bước chân tôi đến với Bát Tràng, đến với lò gốm cổ và một nghệ nhân làng gốm lành nghề. Biết tôi đau đáu tìm một chiếc ấm tốt để bước đầu đến với trà, anh tặng tôi một chiếc ấm đặc biệt của lò gốm anh. Đó là chiếc ấm dáng quả bí, cả lò có mỗi 3 chiếc. Một chiếc các anh dùng pha trà mời khách, anh lấy một trong hai chiếc còn lại tặng tôi. Anh còn chỉ tôi cách phân biệt ấm tốt với ấm 'hàng chợ'.

Tôi trân quý, cảm động và thầm cảm ơn tấm thịnh tình của anh. Tôi biết, nếu là người chơi trà cầu kỳ, người ta hay dùng ấm Tử Sa của Trung Hoa. Nhưng với tôi, được pha trà bằng những dụng cụ đặc biệt, những chiếc ấm đặc biệt được tặng từ mối thịnh tình đặc biệt như thế, tại một làng nghề gốm truyền thống của Việt Nam như thế, cũng là một điều đáng tự hào và hãnh diện.

May mắn thứ hai, cũng là từ sự giao lưu hồ hải, tôi gặp được những con người đặc biệt. Tôi gặp một người chị là người con của vùng đất danh trà Tân Cương (Thái Nguyên). Ông của chị là một nghệ nhân trà có tiếng. Nhưng vì những thật giả bất phân của thị trường trà, ông quyết tâm không bán, chỉ nuôi dưỡng các gốc trà cổ thụ của vườn nhà, tự sao sấy và chế biến để người nhà và con cháu dùng. Ông vẫn hàng ngày sống với vườn trà và truyền dạy những gì tinh túy cho con cháu. Chị đã không quên mang tặng tôi thứ trà của nhà làm. Tôi đã cảm thấy một sự duyên may kỳ lạ, khi đem trà sạch trà thơm, pha với chiếc ấm thắm tình bằng hữu kia. Cuộc trà cũng vì đó mà ngoài cái thú vị của thưởng hương, cảm vị, còn là sự tận hưởng tuyệt vời của tình bạn, tình người.

Cũng từ đó, tôi được bằng hữu giới thiệu trà, tặng trà và phổ cập các kiến thức. Họ đều là những người có danh, có tiếng, có kinh nghiệm trong nghề. Bàn chân của họ đã từng rong ruổi đó đây, đến từng các vùng trà khác nhau của đất nước, để tìm tòi và khai mở. Họ chỉ cho tôi tận tình, trao cho tôi cơ hội để tận hưởng, để cảm nhận và để phân biệt các loại trà.

Thế giới quan của tôi rộng mở hơn. Tôi biết đến lịch sử trà Việt Nam, biết đến vị thế của trà Shan Tuyết cổ thụ... không thua kém gì Nhật Bản hay Trung Hoa. Tôi biết đến những vùng danh trà cổ thụ như Suối Giàng, Tà Xùa, Tây Côn Lĩnh, Tủa Chùa, Phìn Hồ... Và quan trọng nhất, tôi biết đến những nghệ nhân cả đời đau đáu, say mê và gắn bó với trà. Tôi nhận ra họ bỏ công, bỏ sức, hi sinh cả tuổi thanh xuân để lăn lộn với trà. Với họ, trà không đơn giản là cái nghiệp để kiếm sống. Họ còn muốn gửi tâm mình vào đó để tìm cách nâng tầm trà Việt lên một vị thế mới, và nâng cao cuộc sống cho những người nông dân tại các vùng trà. Từ những duyên may đó, tôi nhận thức rằng, đến với trà, uống trà và thưởng trà, là sự hàm chứa của nhiều triết lý, nhiều bài học, nhiều chân giá trị. Nó là một phương tiện để học tập, tu thân và chuyển hoá. "Trà là nhân sinh", câu châm ngôn của người Đài Loan tôi nghe được từ lâu, đến bây giờ tôi mới hiểu thêm được phần nào chiều sâu ý nghĩa của nó.

Một điều trân quý nữa, tôi nhận ra trà là 'phương tiện' để tu tâm dưỡng tính. Cùng với thư pháp, chơi trà cũng khiến con người có thể tìm được phương tiện để hành thiền, lắng mình lại, kết nối sâu, sống chân thật và hướng thiện hơn. Đây là một phương tiện phù hợp với nhiều giới, đặc biệt là giới trẻ như tôi. Khi bạn đến với trà, thực hành thưởng trà, cũng đồng nghĩa bạn đang tự rèn mình. Bởi nếu không biết lắng lòng mình lại, bạn sẽ không cảm nhận được hết cái tinh thần và tinh túy của trà. Mỗi chén trà vì thế không còn là một thức uống bình thường nữa. Mỗi khi bạn nâng lên một chén trà và thưởng thức, bạn đang đóng góp vào những nỗ lực chung để tri ân những con người làm ra nó. Ẩn trong chén trà đó là cả mênh mông những điều chân giá trị, của tình người, là sự nâng tầm cho một nét văn hóa truyền thống.

Ngoài giúp ích cho việc tu tâm dưỡng tính, trà còn mang giá trị kết nối. Tôi là người hiểu hơn ai hết điều này, cũng bởi một duyên may khác. Tôi quen một người chị lấy chồng xa xứ, sang đất Đài Loan, nơi vốn "danh tiếng" với trà Oolong. Chị trở thành vợ của một nghệ nhân trà đất Đài, học tiếng, học trà để cùng chồng phát huy và phát triển truyền thống gia đình. Điều tôi trân trọng nhất ở họ là phương châm sống của người làm trà: "nói không với sự giả dối để đảm bảo danh tiếng". Anh chồng từ năm hơn 20 tuổi đã giành nhiều giải thưởng, danh tiếng... đã lừng lẫy với nhiều phẩm trà đạt giải cao. Thương lái từ Đại Lục qua trả giá ngút trời chỉ để bao thầu tất cả các mẻ trà của anh. Thậm chí, họ còn nghĩ ra chiêu trò "câu nhử", mời vợ chồng sang Đại Lục, bao ăn ở cả nhà trong 5 năm, trả thêm khoảng 40-50 tỷ (VNĐ), anh chị cũng từ chối.

Tại sao? Bởi anh chị biết, dù bao nhiêu tiền cũng không bằng tâm huyết anh chị bỏ ra. Họ biết nếu bán đi theo cách đó, người ta sẽ trộn vào đó những thứ trà tầm thường khác để bán với giá cao. Và như thế là làm ác với người dùng, làm ác với nhân công trồng chè và làm tổn hại danh tiếng của mình. Thay vì chạy theo lợi nhuận, anh chị chọn cộng tác với viện nghiên cứu trà quốc gia và hợp tác với các trường học tại Đài Loan tổ chức các buổi ngoại khóa cho học sinh. Họ giáo dục những thế hệ trẻ em sớm nhận thức được giá trị để con trẻ ngay từ sớm đã biết trân quý hơn các sản phẩm trà.

Tôi trân trọng những con người đó. Nói chuyện với chị, tôi thấy như mình là một đứa trẻ lạc vào xứ sở thần tiên. Chị em chia sẻ với nhau quên cả thời gian, đến khuya cũng không thấy mệt. Tôi thấy mình lớn lên nhiều, từ những ngõ ngách trong kiến thức về trà; đến cả những phẩm trà chất lượng chị gửi tặng từ Đài Loan về. Tôi không những chỉ được tìm hiểu về lý thuyết, tên gọi, góc khuất trong thực tế thương mại trà; mà còn được thẩm, được mục sở thị những phẩm trà chất lượng từ chị.

Cũng từ những duyên may khi đến với trà ấy, từ những câu chuyện ân tình đó, tôi thấy mình thay đổi từ chiều sâu. Tôi thấy mình tăng trưởng không chỉ về kiến thức, mà về cả tâm thức. Tôi đã phát tâm muốn bằng cảm hứng và những kiến thức của mình, hòa chung cùng nỗ lực của các nghệ nhân tâm huyết người Việt, để phổ biến, để truyền cảm hứng về trà và văn hoá trà cho cộng đồng. Tôi đồng cảm với một câu hỏi luôn đau đáu trong một nghệ nhân trà nổi tiếng, đồng hương của tôi – nghệ nhân trà Hoàng Anh Sướng: "Trà Việt sẽ đi về đâu???". Câu hỏi này không chỉ là niềm trăn trở của các nghệ nhân trà Việt. Nó cũng là vấn đề mà nếu giải quyết được, nó sẽ là 'cứu cánh' đắc lực cho nông nghiệp Việt Nam... và nông dân trồng chè.

Nếu bạn còn nghi ngờ về những giá trị nội tại của trà, về những đúc kết và trăn trở của tôi ở trên, hãy thử một lần về với vùng chè để chia sẻ nó với chính người nông dân. Và nếu cảm thấy chung niềm cảm hứng, hãy thay đổi nhận thức và tư duy, để chung tay vì công cuộc nâng tầm trà và văn hóa trà Việt. Chúng ta đã có đủ những chất liệu cần: văn hóa uống trà lâu đời, vùng nguyên liệu nguyên sản, trà cổ thụ lâu năm; hành trình phát triển về kỹ thuật, tay nghề và những nghệ nhân tâm huyết... Bây giờ chỉ còn thiếu một vài "điều kiện đủ" để trà Việt có thể chuyển mình. Câu trả lời phụ thuộc vào tư duy, sự hưởng ứng và sự đồng hành của bạn.

Với tôi, tôi đã có quyết định cho riêng mình! Hành trình trà của tôi đã cho tôi một nhận thức rõ rệt: trà là duyên gặp gỡ, là chất dẫn, cũng là phương tiện để thực tập sống chậm, tĩnh lặng và kết nối sâu. Tôi biết ơn trà, biết ơn những con người đã "dẫn lối" cho tôi để sau những trưởng thành về tâm thức, tôi trở về với bản thể chính mình, an tĩnh hơn, chân thật hơn, minh triết và sống cuộc đời ý nghĩa hơn. Xin tri ân và lan toả tình yêu này tới các bạn hữu yêu trà trên khắp mọi miền...

HƯƠNG TRÀ KÝLỜI TỰAMỗi sớm mai, khi thành phố còn đang cựa mình trong những lớp sương mỏng giăng ngang ô cửa, khi những ...
11/12/2025

HƯƠNG TRÀ KÝ

LỜI TỰA

Mỗi sớm mai, khi thành phố còn đang cựa mình trong những lớp sương mỏng giăng ngang ô cửa, khi những âm thanh đầu tiên của ngày mới còn e dè, khẽ khọt; tôi có một thói quen. Chẳng phải là ngồi tĩnh tọa trên bồ đoàn, cũng không phải là lật giở một trang kinh cổ. Tôi đi bắc một ấm nước, để ngọn lửa reo vui trên bếp, và chờ đợi.

Tôi lắng nghe…

Tôi lắng nghe tiếng nước chuyển mình, từ lăm tăm như tiếng thì thầm, đến réo rắt như một khúc nhạc, rồi sùng sục bên trong.

Tiếng sôi ấy, có lúc tôi ngỡ như chính là tiếng lòng mình đang thổn thức, tiếng của cái tôi sau những ngày dài bị cuộc đời nhào nặn, va đập, xô xát. Và khi dòng nước nóng già được rót vào ấm, đánh thức những lá trà đang say ngủ, một làn hương mộc mạc, thanh khiết lan tỏa, ôm lấy toàn bộ không gian. Khoảnh khắc ấy, tôi biết mình đã thực sự "trở về".

Uống trà một mình, người xưa gọi là "độc ẩm", và xem đó là cảnh giới khó nhất. Ấy là khi không còn những câu chuyện rôm rả để lấp đầy khoảng trống, không còn những người bạn để chia sẻ sự chú ý. Chỉ còn ta ngồi đối diện với chính mình, không một vai diễn, không một lớp mặt nạ. Ta đối diện với cái lao xao, lăng xăng, vọng động của tâm trí, với những niềm vui và nỗi buồn, với cái ta trưởng thành và cả đứa trẻ vẫn còn tổn thương bên trong. Chén trà trên tay khi ấy không còn là một thức uống. Nó trở thành một tấm gương, trong veo và tĩnh lặng, soi chiếu lại toàn bộ thế giới nội tâm của ta.

Hành trình của tôi với trà đã bắt đầu tự nhiên như thế. Nó không phải là một quyết định cao siêu, mà là một sự dẫn dắt, một lối rẽ vào bên trong để "tự chữa lành". Trà đã đưa tôi đi qua "muôn nẻo đường" của cuộc sống, dạy tôi "học hạnh" của sự tôi luyện, giúp tôi nhận ra món quà, "ơn bề trên" của một tâm hồn "đa cảm". Trà cho tôi thấy cả đất trời trong một búp lá, thấy nhân sinh trong một chén nhỏ, và quan trọng hơn cả, trà giúp tôi thấy chính mình.

Xuyên suốt những trang sách này, tôi không có tham vọng dạy bạn cách để trở thành một chuyên gia về trà. Tôi chỉ muốn chia sẻ một hành trình, một con đường mà ở đó, trà là người bạn đồng hành, là người thầy im lặng, là một pháp môn thực hành để tìm về bản thể.

Vậy nên, xin mời bạn, hãy cùng tôi pha một ấm trà. Và trong tĩnh lặng, chúng ta hãy cùng tự hỏi: Mình thực sự đang tìm kiếm điều gì trong chén trà này? Một chút hương thơm, một chút vị ngọt, một nét văn hóa, hay là… một con đường để trở về với sự bình an vốn có nơi sâu thẳm tâm hồn?

Hành trình bắt đầu từ đây...

KHI "NỖI BUỒN" ĐƯỢC GỌI TÊN ĐÚNG VỊ THẾBên ấm trà sớm, đọc tin "Nỗi buồn chiến tranh" của Bảo Ninh chính thức được vinh ...
05/12/2025

KHI "NỖI BUỒN" ĐƯỢC GỌI TÊN ĐÚNG VỊ THẾ

Bên ấm trà sớm, đọc tin "Nỗi buồn chiến tranh" của Bảo Ninh chính thức được vinh danh trong Top 50 tác phẩm văn học nghệ thuật xuất sắc nhất sau ngày thống nhất, nhưng dư luận lại một lần nữa dậy sóng và không gian mạng tràn ngập những công kích. Tôi cũng chợt lặng người trầm ngâm một lúc. Không hẳn vì bất ngờ, mà vì thấy một vòng tròn của lịch sử vừa khép lại trọn vẹn.

Năm 2026 sắp tới sẽ đánh dấu tròn 40 năm Đổi mới (1986). Cuốn sách ấy sinh ra ở thuở bình minh của tư duy mới, đi qua bao thăng trầm, khen chê, vùi dập, để rồi giờ đây được Nhà nước công nhận ở vị thế cao nhất.

Ngẫm lại, đây không đơn thuần là chuyện một cuốn sách. Đây là tín hiệu rõ ràng của một sự chuyển dịch “tư duy cầm quyền”.
Đã đến lúc chúng ta cần sòng phẳng với nhau rằng:

Người trí thức, kẻ sĩ, người thực tài nếu thực tâm yêu nước, thì hãy chọn con đường trở thành đồng minh, đồng sự của Nhà nước. "Phản biện" là để kiến tạo tiến bộ xã hội, chứ không phải để công kích cực đoan hay chăm chăm truy cứu hệ thống hòng "đòi bằng được" sự thỏa mãn cho cái tôi hay quan điểm bất mãn cá nhân. Đối thoại bao giờ cũng khó hơn đối đầu, nhưng đó mới là con đường của người quân tử.

Ngược lại, cũng cần cảnh tỉnh những cái đầu nóng đang nhân danh "yêu nước" trên mạng xã hội. Lạm dụng tự do ngôn luận, mượn danh bảo vệ chế độ để kích động tâm lý dân tộc cực đoan, quy chụp và tấn công những giá trị nhân bản, hòa hợp... thực ra lại là chưa “thức thời”. Trong bối cảnh mới, những hành động ấy vô tình trở thành vật cản, làm chậm lại nhịp điệu hội nhập và nỗ lực hàn gắn mà cả dân tộc đang hướng tới.

Vinh danh Bảo Ninh là thông điệp của sự hòa hợp dân tộc và khép lại quá khứ.
Một thể chế mạnh là thể chế dám nhìn thẳng vào vết thương, dám công nhận nỗi đau của từng cá nhân trong dòng chảy lịch sử. Đó mới là tâm thế của người thắng cuộc, là ngọn cờ mới để bước ra biển lớn.

Trà đắng rồi sẽ ngọt hậu. Lịch sử cũng vậy, cần thời gian để lắng lại và nhìn thấu những giá trị đích thực. Nỗi buồn chiến tranh là ở quá khứ; xin đừng gieo thêm “nỗi buồn” nào nữa trong thời bình!

Đỗ Công, 5/12/2025

Thi thoảng, anh chị em Sống lành thử “nhập thế” và suy nghĩ vì sao “Nỗi buồn chiến tranh” của Bảo Ninh lại được vinh dan...
05/12/2025

Thi thoảng, anh chị em Sống lành thử “nhập thế” và suy nghĩ vì sao “Nỗi buồn chiến tranh” của Bảo Ninh lại được vinh danh; và vì sao vinh danh mà lại tạo ta tranh cãi gay gắt thế?

Nếu chưa có cơ hội đọc, thì hãy lệnh cho A.I nó phân tích sâu và tóm tắt sách cho; rồi quay về trả lời câu hỏi.

Hoặc ai quan tâm chủ đề khác thì mời ghé vô nghe chơi mấy điều này rồi cùng thảo luận với Đỗ Công nha:
https://vt.tiktok.com/ZSf3xtw8t/

Chúc cả nhà buổi trưa an lành!

38 lượt thích, 6 bình luận. “Trả lời Ngọc “Dọn tổ đón phượng hoàng” - nỗi đau của “đại phẫu” kinh tế Việt Nam Tại sao các cửa hàng đóng cửa hàng loạt? Tại sao việc kinh doanh ngày càng khó khăn? Chúng ta không đang suy tho...

Hà thời kết ốc vân phong hạCấp giản phanh trà chẩm thạch miên(Nguyễn Trãi)Hoàn thiện sách trà, đúng lúc đến chương liên ...
28/11/2025

Hà thời kết ốc vân phong hạ
Cấp giản phanh trà chẩm thạch miên
(Nguyễn Trãi)

Hoàn thiện sách trà, đúng lúc đến chương liên hệ tâm lý học thì dân tình xôn xao sự vụ Lạng Sơn. Nghe đâu thế giới cũng phải bàng hoàng, xếp vụ này đứng thứ 2 thế giới trong lịch sử về độ man rợ và bệnh hoạn (sau vụ ở Đức). Quả thật là tâm lý, tâm thần, bệnh lý, xu hướng tính dục ở loài người có quá nhiều thứ để chiêm nghiệm; quá nhiều tình huống không thể tưởng tượng nổi vẫn có thể xảy ra. Nó cũng chẳng có sự phân cấp nào về chức vụ, công việc hay địa vị xã hội…

Về mức độ “man rợ” thì đúng là thuộc hàng “hiếm của hiếm”, đến nỗi có ý kiến cho rằng kể cả điều tra xong cũng không nên công bố kết quả điều tra. Tôi cũng đồng tình quan điểm này. Thế nhưng, chúng ta cũng đừng quá chủ quan rằng chúng ta “vô can”.

Xu hướng tâm lý, tâm thần của con người luôn biến ảo khó lường; có nhiều cấp độ tư duy và hành xử ở đời của chúng ta cũng đang bị “nhiễm độc” mà đôi khi sự điềm nhiên khiến chúng ta nghĩ rằng đó là hiển nhiên. Nên hãy biết quay về bảo bọc và chăm sóc lấy sức khoẻ tinh thần của mình. Áp lực xã hội, định kiến về danh vị và nhiều áp lực khác rất có thể đang từng ngày bóp nghẹt sức khoẻ tinh thần và thể chất của chúng ta; khiến ta “biến chất” hoặc “thoái hoá” từ từ mà ta không nhận ra…

Đã nhận “chỉ dấu” về việc xây dựng một không gian chữa lành cảm xúc, chuyển hoá nhận thức, cân bằng nội tâm dưới hình thái không gian trà. Hi vọng mọi sự thông thuận và sớm được như nguyện! 🙏🍃🙏

Tham gia cộng đồng Sống lành còn hơn là đổ xô theo những “hot hit” đầy ám ảnh:
https://zalo.me/g/biydyy862

15/11/2025

Hoàng Hường đến Pablo Escobar: Cái bẫy của thiên kiến xác nhận!

28/10/2025

Nguyễn Ánh - Công tội và bài học của chúng ta

28/10/2025

Bài em chia sẻ góc nhìn về Nguyễn Ánh đang hot quá. Các bác thấy sao ạ? Em giật mình luôn!

27/10/2025

Bài học từ những sự dọn dẹp xã hội. Bạn nghĩ sao?

15/10/2025

Đặc sắc Văn hoá Việt Nam - SANG HƠN BẠN NGHĨ

Shark Bình và bài học từ Thuỷ HửXin phép được tuyên bố trước một cách trang trọng: Đời người ai cũng có lúc phạm sai lầm...
14/10/2025

Shark Bình và bài học từ Thuỷ Hử

Xin phép được tuyên bố trước một cách trang trọng: Đời người ai cũng có lúc phạm sai lầm, từ thánh nhân cho đến... thánh nhọ, nên chuyện gia đình hay chuyện tình trường của các "shark" lắm tiền nhiều ý tưởng, hay những cú “ngã ngựa” của họ, tôi xin phép không đào sâu nữa. Cuộc sống của họ đã đủ "hot" để làm nóng cả mùa đông, chúng ta không nên làm khó nhau bằng những chiếc bình luận "tổng tấn công" vô bổ. (Và cũng vì mấy bạn bè tôi quý đã khuyên tôi đừng đào bới sâu vào vận hạn của người khác).

Thay vào đó, tôi chợt thấy một sự liên tưởng hết sức... bi tráng và lãng mạn theo kiểu cổ điển, đó là bài học từ hai vị anh hùng Lương Sơn Bạc: Lâm Xung và Tống Giang.

Nếu có một cuốn cẩm nang "Hướng dẫn xử lý hậu vận hạn" của các hảo hán, Giáo đầu Báo Tử Đầu Lâm Xung chính là người đạt điểm A+ về sự trượng phu, dù cuộc đời ông quá nhọ như mực tàu.

Lâm Xung, khi bị gian thần hãm hại, bị đày ải, biết rõ mình thân bại danh liệt, tương lai mịt mờ như sương mù Lương Sơn. Ông làm một việc vô cùng dứt khoát: Viết thư ly hôn, chấp nhận cho người vợ xinh đẹp, hiền lành của mình là Trương Thị đi lấy chồng khác. Dù kết cục là người vợ thà chết để thủ tiết, nhưng hành động của Lâm Xung mang ý nghĩa: "Tình tôi là gông cùm, thà giải thoát nàng còn hơn để nàng sống mòn mỏi vì tôi." Đó là cái khí phách của nam nhi: Vì quá yêu nên phải buông tay, chấp nhận gánh nhọ một mình.

Còn Tống Giang? Tống Công Minh có phần kém lãng mạn và thực dụng hơn. Ông cấp nhà, cho tiền Diêm Bà Tích (Diêm Tích Kiều) như một cách để chuộc lỗi vì mình quá hờ hững với vợ. Dù vụ án của ông kết thúc bằng việc ra tay tàn nhẫn vì bị lấy mật thư ông cấu kết với Lương Sơn để đe dọa, nhưng ý định ban đầu của ông là "đền bù thiệt hại" và "tạo điều kiện" cho người phụ nữ đã không còn chung đường.

Vậy, nam nhi thời nay nên học được gì từ những bài học cổ điển nghìn năm tuổi này, đặc biệt trong thời đại mà drama tình cảm còn rắc rối hơn cả mã code cổ phiếu?

Chúng ta không cần phải lên núi làm cướp, cũng không cần phải viết thư ly hôn trên đường đi đày, nhưng cái tinh thần "Giải thoát cho giai nhân" thì nên được đưa vào “giáo trình”.

1. Giải thoát về pháp lý và vật chất: Nếu đã hết duyên, hãy dứt khoát như Tống Giang (bỏ tiền và nhà cửa), hoặc dứt khoát hơn (như Lâm Xung, không cần quan tâm đến danh tiếng mình). Đừng để người phụ nữ của mình phải lăn lộn trong một mối quan hệ lưng chừng, vừa cay đắng vừa thiếu thốn. Sự sòng phẳng, dứt khoát về tài chính chính là khí phách thời đại mới.

2. Giải thoát về tinh thần và danh dự: Đây là điều khó nhất. Khán giả, công chúng và cả người trong cuộc, làm ơn đừng đóng vai "thần xét xử" để công kích vợ cũ hay "giai nhân mới". Người vợ cũ, như Trương Thị, xứng đáng được tôn trọng vì những gì đã hy sinh. Người mới, như Phương Oanh nhà shark Bình (tôi chỉ liên tưởng), cũng cần không gian để sống cuộc đời của họ. Cuộc chiến văn hóa lớn nhất không phải là giữa "trà đạo" và "trà sữa" hay “trà xanh”, mà là giữa lòng bao dung và thói soi mói của đám đông.

3 Bài học cho "Nam tử thời nay"

Bài học 1 (từ Lâm Giáo Đầu): "Hy sinh sự sở hữu để giữ sự trọn vẹn". Tình yêu không phải là chiếm hữu. Khi bản thân trở thành gánh nặng, người đàn ông chân chính hãy biết buông bỏ, chấp nhận thiệt thòi về mình để bảo vệ danh dự, tương lai cho người phụ nữ đã từng là một phần đời của mình.

Bài học 2 (từ Tống Công Minh): "Sòng phẳng trong tan vỡ". Dù Tống Giang có ý đồ xấu xa hay không, việc ông muốn cấp nhà, cấp tiền cho Diêm Bà Tích là một hành động đền bù cần thiết. Trong xã hội hiện đại, sự minh bạch và sòng phẳng về kinh tế là nền tảng để kết thúc một mối quan hệ một cách văn minh, tránh kéo dài drama trên mạng xã hội.

Bài học 3 (Từ công chúng): "Không làm thẩm phán online". Nếu Shark Bình cần học Lâm Xung, thì công chúng cần học cách... uống trà tĩnh tại, tức là: Thanh tĩnh, tự nhiên, và biết tôn trọng giới hạn riêng tư của người khác. Đừng biến sự hiếu kỳ của mình thành “lưỡi dao vô hình” đâm vào những người đã và đang tổn thương.

Chốt lại: Hãy cứ để các cặp đôi tự giải quyết nốt "ân oán giang hồ" của họ. Chúng ta chỉ nên thưởng thức ly trà (hay tách cà phê cũng được) của mình, và chiêm nghiệm về khí phách của các hảo hán ngày xưa: Tự giải quyết vấn đề của mình, và không làm khổ người khác một cách vô cớ.

Xét cho cùng, như lão đệ “Tuấn Tiền Tỉ” có chốt hạ trong clip mới đây: “Nam nhi chúng ta chỉ được cái to xác thôi, chứ xét về lòng tham và sự say tiền thì còn cách xa chị em cả nửa vòng trái đất” (hắn còn lấy dẫn chứng về tổng tài sản “úp bô” đồng bào của shark B so với Ngân tái chín và Hoằng Hường không bằng số lẻ nữa chứ. Nẫu thật)…

P/s: tôi rất thích chiếc áo của shark B; hình như cũng là từ một brand thời trang Văn hoá Việt mà tôi rất ngưỡng mộ. Tôi đã hỏi thử và chưa dám sắm bởi còn gom lúa trả nợ (sương sương gần 500$). Nhưng cũng là tín hiệu tốt cho những sp đậm chất văn hoá, di sản Việt!
Nguồn ảnh: lượm lặt internet

Address

37 Nguyễn Chí Thanh
Kim Mã
100000

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Đỗ Thành Công posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Đỗ Thành Công:

Share