Ổ truyện của Sen

Ổ truyện của Sen Đọc xong nhớ phô lô theo dõi tui nha💕. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè 🥰

[FULL] “Lễ hội rút thăm cuối năm của công ty.Tôi rút được giải: “Đưa sếp về nhà ăn Tết.”Người đà n ôn g mặ t lạnh lù ng:...
07/08/2025

[FULL] “Lễ hội rút thăm cuối năm của công ty.

Tôi rút được giải: “Đưa sếp về nhà ăn Tết.”

Người đà n ôn g mặ t lạnh lù ng: “Nếu không hài lò ng, có thể đổi thành ti ền mặ t.”

Tôi vừa định nói đồng ý, thì nghe được suy nghĩ của an h ấy.

“Th ật là ph ấn kh ích! Th ật vui mừng! Vợ sẽ đưa tôi về gặp gia đình rồi!

Hôm đó nên mặc gì đây? Thôi, vợ mặc màu gì tôi sẽ mặc màu đó.

Lần đầ u gặp mặ t mà gọi là bố mẹ có phải là quá bất lịch sự không?”



---

“Lễ hội rút thăm cuối năm của công ty.

Tôi rút được giải: “Đưa sếp về nhà ăn Tết.”

Người đà n ôn g mặ t lạnh lù ng: “Nếu không hài lò ng, có thể đổi thành ti ền mặ t.”

Tôi vừa định nói đồng ý, thì nghe được suy nghĩ của an h ấy.

“Th ật là ph ấn kh ích! Th ật vui mừng! Vợ sẽ đưa tôi về gặp gia đình rồi!

Hôm đó nên mặc gì đây? Thôi, vợ mặc màu gì tôi sẽ mặc màu đó.

Lần đầ u gặp mặ t mà gọi là bố mẹ có phải là quá bất lịch sự không?”

1

Lễ hội cuối năm năm nay khác với mọi năm.

Không có văn hóa rư ợu bi a, cũng không có những bài phát biểu dài dòng.

Lý do là vì có ông chủ mới.

Giang Thành là người bắ t đầ u tiếp nhận công việc kinh doan h gia đình từ năm nay.

Ngày đầ u ti ên an h ấy đến, nhóm chat công ty rộn ràng lắm.

“An h Giang ấy, mặ t mũ i có thể đặt trước cửa công ty làm linh vật không?”

“Trước đây, giờ phải gọi là Giang tổng rồi, Giang tổng không phải dạng vừa đâu.”

“Lễ hội cuối năm năm nay, liệu có thể rút được giải thưởng là ăn tối nến với sếp không?”

“Th ật ra tôi cũng không ngại nếu rút được tấm vé ký của sếp đâu.”

“Đồng ý.”

Tôi không dám lên tiếng, vì tôi còn táo bạo hơn họ tưởng.

Nhìn khuôn mặ t ngày càng gần, hừm, muốn…

Ái chà! Đã nói lan man rồi.

2

Giang Thành ngồi vào bàn của ch úng tôi.

Khí thế ấy, vẻ mặ t nghiêm nghị ấy.

Vốn dĩ an h qu ản lý Vương định khuyên tôi uống một ly cho có lệ, nhưng giờ an h ấy không dám lên tiếng nữa.

Đồng nghiệp bên cạnh là Hạ Hương, mặ t không đổi sắc, dưới bàn thì ra sức véo tôi.

Cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắ t hỏi: Sếp làm sao vậy, sao lại ngồi bàn này?

Hỏi tôi, tôi cũng không biết.

Nhưng nhìn cái mặ t đẹp như vậy, ngồi cũng được.

Cuối cùng thì tôi cũng chờ đợi được lễ rút thăm mà mình mong chờ lâu nay.

Khi cầm tờ giấy, Hạ Hương suýt nữa đậ p bàn vỡ.

Cô ấy rút được một chiếc đi ện thoại mới.

“Vậy còn của cậu?” Giang Thành bỗng nhiên nhìn sang, ánh mắ t nhạt nhẽo, như thể chỉ hỏi cho có.

Tôi mở tờ giấy trong ta y ra.

Dừng lại.

Lại nhìn th ật lâu, không thể tin được.

“Đưa sếp về nhà ăn Tết.” Hạ Hương đọc giúp tôi.

Mọi người trong bàn đều im lặng.

Tôi có ch út bối rối.

Người đà n ôn g mặ t lạnh lù ng: “Nếu không hài lò ng, có thể đổi thành ti ền mặ t.”

Có thể đổi thành ti ền mặ t à?

Ông chủ của Tập đoàn Giang mỗi ngày giá tr ị bao nhiêu nhỉ?

Trú ng số rồi!

Tôi vừa định nói đồng ý, thì nghe thấy tiếng ồn ào.

“Th ật là ph ấn kh ích! Th ật vui mừng! Vợ sẽ đưa tôi về gặp gia đình rồi!

Hôm đó nên mặc gì đây? Thôi, vợ mặc màu gì tôi mặc màu đó.

Lần đầ u gặp mặ t mà gọi là bố mẹ có phải là quá bất lịch sự không?”

3

Tôi?

Chắc chắn và khẳng định, đó là tiếng của Giang Thành.

Tôi cứ tưởng mình uống sa y rồi.

Thử hỏi: “Sếp ơi, nếu đổi ra ti ền thì được bao nhiêu?”

Người đà n ôn g nhếch môi, không nhìn tôi nữa.

Lạnh lù ng.

Nga y lập tứ c.

Tôi lại nghe được suy nghĩ của an h ấy.

“Sao lại không chọn tôi!

“Th ật bu ồn, th ật đa u lò ng, muốn cho công ty của Vương gia phá sản.

“Cuối cùng cũng gần vợ thế này, ôi ôi.

“À, tôi đã chuẩn bị một món quà Tết từ lâu cho cô ấy, nhưng có vẻ như không có cơ hội rồi.”

Tôi chớp mắ t.

Cố gắng tiêu hóa sự việc gâ y số c này.

Để xá c nhận xem mình có đang mơ không, tôi tự véo vào đùi.

Đa u.

Rồi, tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặ t của an h ấy.

“Cô ấy nhìn qua rồi, sao mà că ng th ẳng vậy.

“Chắc là muốn ngồi gần hơn?

“Có muốn hôn tôi không? Được thôi, dù có hơi đột ngột nhưng tôi cũng có thể chấp nhận.”

Không phải đâu an h, an h th ật sự…

Tôi muốn làm rõ chuyện kỳ lạ này, vì vậy.

“Đùa thôi, mấ y ngày nữa tôi sẽ đưa em về nhà tôi ăn Tết.”

Tôi thề, chắc chắn không phải vì món quà Tết th ần bí kia.

Câu nói chưa kịp dứt, Giang Thành lại quay mặ t lại, bình thản nói: “Ừ, tôi biết.”

Nghe th ật nghiêm túc.

Ai mà ngờ được rằng bên trong lại nghĩ:

“He he, vợ tôi tuyệt vời nhất.

“Cô ấy cười th ật dễ th ương, muốn hôn cô ấy.”

Tôi ngại ngùng quay đi.

Hạ Hương không hiểu gì: “Cậu đỏ mặ t làm gì vậy?

“Sa y đến mức này sao?”

4

Lễ hội cuối năm kết th úc sớm, nhưng vẫn còn khá nhiều người chơi chưa đủ, họ hẹn nhau đi đến quán bar.

Tôi hơi ngần ngại.

“Thôi, các bạn đi đi.”

Qu ản lý Vương, người luôn thích lấy lò ng, là người đầ u ti ên chạy lại mời Giang Thành.

“Giang tổng đi cùng ch úng tôi nhé.”

Người đà n ôn g liếc nhìn an h ta một cái.

Mặc dù không nói gì, nhưng lại như nói hết tất cả.

Qu ản lý Vương nga y lập tứ c hiểu ý, cúi người tiễn: “Quên mấ t, Giang tổng luôn giữ gìn thân thể, công việc bận rộn, chưa bao giờ lãng phí th ời gian đến những nơi như thế này.”

Giang Thành thu lại ánh nhìn trên người tôi, đi ra ngoài, bước đi rất chậm.

“Đương nhiên rồi, tôi luôn đi làm đúng giờ, nỗ lực ki ếm ti ền, chăm chỉ tập thể dục và dưỡng da, chỉ chờ ngày được yêu chiều thôi.

“Vợ không nói lời tạm bi ệt với tôi à?

“Chắc chắn là vì hôm nay tôi mặc đồ không phù hợp, lúc vừa tháo áo khoác cô ấy không có phản ứng gì, ngày ma i phải mặc đồ màu đen!”



Tôi cũng muốn lẩn đi, nhưng Hạ Hương kéo tôi chặt quá.

Cô ấy thì thầm vào tai tôi: “Tôi chuẩn bị tỏ tình với an h ch àng th ần tư ợng rồi, không có cậu, tôi không dám.”

Vì hạnh phúc của bạn bè, tôi th ật sự không thể đi.

“Vậy thì thôi, cùng đi.”

Khi đã đến cửa, Giang Thành đột nhiên dừng lại.

“Không được, quán bar nhiều kẻ xấ u, tôi phải bả o vệ vợ!”

Qu ản lý Vương hỏi an h ta sao vậy.

Người đà n ôn g lạnh lù ng: “An h không chỉ đường, tôi làm sao biết đi quán bar nào?”

Qu ản lý Vương ngớ người.

Không trách được an h ta mãi không có cơ hội thăng chức, nga y cả suy nghĩ của ông chủ cũng không đo án được.

5

Hạ Hương để được ngồi cùng an h ch àng th ần tư ợng, đã kéo tôi tham gia trò chơi “Th ật lò ng hay Dám làm”.

Cô ấy bị quay vòng.

Chọn “Dám làm”, phải cùng một người khác giới uống rư ợu giao bôi.

Điều này đúng ý cô ấy, cô ấy liền đề nghị với một ch àng tr ai tr ẻ.

Cả hai đều gần như viết hết suy nghĩ lên mặ t, mọi thứ diễn ra thuận lợi.

Tôi đang nhìn với vẻ gh en tỵ thì lại nghe được suy nghĩ của Giang Thành.

“Chậc, th ật phiền, sao họ lại có thể hôn nhau được.

“Nếu vợ không nói là không thích những người con tr ai tỏ tình nga y từ đầ u, tôi đã thổ lộ từ lâu rồi.

“Nhà mới của ch úng ta đã trang trí xong rồi, tìm lý do nào đó dẫn cô ấy đi xem thôi.”

Người đà n ôn g ngồi ở góc kh uất không ai để ý.

Bên cạnh là một ly nư ớc lọc.

Trên mặ t an h ta hiện rõ vẻ “đừng làm phiền”.

Tôi đi tới: “Giang tổng.”

An h ta hơi ngồi thẳng người lên.

“Có chuyện gì vậy?”

Tạo cả m giác như không muốn nghe những lời dư thừa, nhưng tôi rõ ràng nghe thấy an h ta nói trong lò ng:

“Đến rồi đến rồi, cô ấy lại tới rồi.

“Chắc là muốn tỏ tình với tôi?

“Tôi có nên đồng ý không nhỉ?

“Nếu đồng ý có phải tôi sẽ trông rất dễ dãi không?

“Nếu từ ch ối, cô ấy sẽ bu ồn.”

Ai mà ngờ được vẻ mặ t lạnh lù ng này lại có một cái mi ệng ồn ào như vậy.

“Th ật ra lần này tôi về là để đi xem mắ t.” Tôi vừa dứt lời, thì cả m thấy sau lưng mình bỗng lạnh toát.

Là do điều hòa hay là sát khí đây?

Cái này tôi không nói dố i.

Việc xem mắ t mà ba mẹ đã nói từ đầ u năm đến cuối năm.

Mới đây, họ còn thông báo bảo tôi chuẩn bị vài đối tư ợng xem mắ t.

Dự tính là sẽ báo cho Giang Thành biết trước để tr ánh khi gặp phải tình huống khó xử.

Ánh sáng trong mắ t Giang Thành biến mấ t.

Giọng an h ta cực kỳ dịu dàng, nhưng nếu nghe kỹ sẽ cả m thấy có ch út lạnh lẽo: “Th ật trùng hợp, tôi cũng có thể giúp em xem thử, nếu em bị lừ a thì sẽ rất không tốt, dù sao em cũng là một phần của công ty mà.

“Không được thích bọn họ nha, ôi ôi! Tôi không cho phép đâu!

“Tới lúc đó, tôi phải mang theo da o, thằng đà n ôn g nào dám nhìn lâu một cái, tôi sẽ ch ém nó!”

“Ch ết tiệt, phải nhan h lên, nếu vợ th ật sự thích họ thì sao?”

Th ật là mi ệng nói một đằng, lò ng nghĩ một nẻo.

6

Giang Thành tâ m tr ạng rõ ràng là rất tệ.

Qu ản lý Vương lại đến, nói một đố ng lời rồi kính một ly rư ợu.

Người đà n ôn g không từ ch ối.

Khi tôi từ nhà vệ si nh trở lại, không kịp ph òng bị đã bị người ta ôm chặt.

Là Giang Thành sa y rư ợu.

Mọi người trong ph òng riêng đã ra về gần hết.

Qu ản lý Vương cũng đã sa y không đứng vững, nói: “Tiểu Thu này, chỉ mỗi cậu không uống rư ợu, hay là cậu đưa Giang tổng về nhé?”

Khi tôi còn định nói gì đó, an h ta đã quay lưng bỏ đi.

Người đà n ôn g tựa vào vai tôi, nhẹ nhàng gọi: “Kiều Kiến Hi…”

Có vẻ an h ấy th ật sự sa y rồi, không nghe được suy nghĩ của an h ấy nữa.

Tôi đã đến nhà Giang Thành vài lần.

An h ấy số ng một mình.

Cửa là loại nhận diện vân ta y.
177078

[FULL] Có một lần đêm khuya, tôi nổi hứng gửi cho cô bạn thân một đoạn video tập gym của mấ y an h ch àng sáu múi, nhưng...
07/08/2025

[FULL] Có một lần đêm khuya, tôi nổi hứng gửi cho cô bạn thân một đoạn video tập gym của mấ y an h ch àng sáu múi, nhưng nào ngờ ta y trượt, lại gửi nhầm cho an h sư huynh đang học tiến sĩ. Tôi còn thêm lời bình phẩm:

“Cơ bắp đẹp quá, thích ghê á, cứ muốn nhấm nháp mãi thôi.

Nếu đây là chồ ng mình, chắc bị mình ăn hi ếp kh óc thét luôn.”

Sau đó, với tâ m tr ạng hớn hở, tôi yên tâm ngủ ngon, hoàn toàn không biết rằng hình tư ợng cô gá i trong sáng dễ th ương của mình đã tan tà nh mây khói.

An h sư huynh ấy thì lại thức cả đêm, suy đi tính lại, rồi 5 giờ sáng gửi cho tôi một đoạn video khác. Trong video, an h ấy không mặc áo, khoe rõ cơ bắp cuồn cuộn, nghiêm túc nói: “Cứ ăn hi ếp tôi đi, đừng sợ, tôi không kh óc đâu.”

Khi tỉnh lại nhìn thấy đoạn video ấy, tôi chỉ muốn lái xe lao thẳng xuống vực cho xong đời.

À, mà còn một chuyện nữa, chỉ mới hôm qua thôi, tôi vừa từ ch ối lời tỏ tình của an h ấy.

Cả m giác bây giờ à? Rất muốn bắ t cóc an h ta để bịt đầ u mối luôn.

---

Có một lần đêm khuya, tôi nổi hứng gửi cho cô bạn thân một đoạn video tập gym của mấ y an h ch àng sáu múi, nhưng nào ngờ ta y trượt, lại gửi nhầm cho an h sư huynh đang học tiến sĩ. Tôi còn thêm lời bình phẩm:

“Cơ bắp đẹp quá, thích ghê á, cứ muốn nhấm nháp mãi thôi.

Nếu đây là chồ ng mình, chắc bị mình ăn hi ếp kh óc thét luôn.”

Sau đó, với tâ m tr ạng hớn hở, tôi yên tâm ngủ ngon, hoàn toàn không biết rằng hình tư ợng cô gá i trong sáng dễ th ương của mình đã tan tà nh mây khói.

An h sư huynh ấy thì lại thức cả đêm, suy đi tính lại, rồi 5 giờ sáng gửi cho tôi một đoạn video khác. Trong video, an h ấy không mặc áo, khoe rõ cơ bắp cuồn cuộn, nghiêm túc nói: “Cứ ăn hi ếp tôi đi, đừng sợ, tôi không kh óc đâu.”

Khi tỉnh lại nhìn thấy đoạn video ấy, tôi chỉ muốn lái xe lao thẳng xuống vực cho xong đời.

À, mà còn một chuyện nữa, chỉ mới hôm qua thôi, tôi vừa từ ch ối lời tỏ tình của an h ấy.

Cả m giác bây giờ à? Rất muốn bắ t cóc an h ta để bịt đầ u mối luôn.

1

Các chị em à, đời này tôi chưa từng xấ u hổ đến thế.

Sáng nay vừa ph át hi ện mình gâ y chuyện, đến chiều đã bị sư huynh gọi đi điền mẫu đơn, trong lò ng tôi chỉ muốn sụp đổ.

Hoàn thành xong thủ tục, tôi lén lút nhón ch ân định chuồn ra ngoài.

“Miêu Miêu”

Giọng nói trầm ổn, lạnh lù ng của Tống Ngộ vang lên sau lưng, làm tôi đứng khựng lại.

Tôi nặn ra nụ cười gượng, xoay người lại, không thể nào bu ồn hơn được nữa:

“An h… an h tin không nếu em nói đêm qua ta y em trượt?”

“Chuyện này để sau hẵng nói.”

Tống Ngộ nhìn đồng hồ, tắt máy tính:

“Đi nào, ch úng ta ki ếm chỗ nói chuyện.”

Thế này là tính sổ sau vụ vi ệc rồi.

Nghĩ đến mấ y tin nhắn không thể thu hồi kia, tôi tu yệt vọ ng muốn ch ết, lò ng như tro tà n mà ngồi vào xe của Tống Ngộ.

Suốt đường đi tôi im thin thít như gà, Tống Ngộ cũng chẳng nói gì.

An h vốn ít lời, khi mặ t không biểu cả m thì trông càng nghiêm nghị, nên lúc này tôi có cả m giác như trời sắp sập đến nơi.

Mười phút sau, xe dừng lại.

Tôi run rẩy xuống xe, theo an h bước vào một quán đồ ngọt, chọn một góc yên tĩnh mà ngồi xuống.

Lo lắ ng, bồn chồ n.

Tống Ngộ đừng có mà đi nói với cậu tôi đấy, hu hu.

Hai người họ thân thiết như vậy, mà cậu tôi thì mồm mi ệng như cái loa phóng than h, một khi biết chuyện, chắc chắn cả nhà tôi đều sẽ biết. Khi đó, dan h tiếng một đời của tôi sẽ bị hủy hoại không còn gì.

Không được, không thể như thế được!

Đừng mà, không được đâu!

Mắ t tôi tràn đầy sợ hã i, đi ên cuồng lắc đầ u, không nhịn được mà kh óc nức nở trước mặ t Tống Ngộ: “Sư huynh à, hu hu, em sa i rồi, em th ật sự sa i rồi, an h tuyệt đối đừng nói với cậu em, hu hu.”

“Chuyện này để nói sau.”

Tống Ngộ vẫn lặp lại câu đó, bì nh tĩ nh đẩy món bánh mille crepe nho mọng nư ớc đến trước mặ t tôi: “Lần trước xem story của em, thấy em bảo muốn ăn món này, thử xem?”

???

Giờ là lúc ăn bánh mille crepe sao?

“Đừng nói sau nữa, sư huynh.” Tôi mếu máo, “Th ật đấy, an h tin em đi, tối qua em th ật sự chỉ là ta y trượt, em không cố tình gửi cho an h mà, hu hu.”

Thò đầ u cũng ch ết, rụt đầ u cũng ch ết, chi bằng tôi tự th ú trước.

Nhưng rõ ràng, trọng tâm của Tống Ngộ không phải ở đó.

So với việc tôi gửi nhầm tin nhắn, an h muốn nói nhiều hơn về chuyện xảy ra chiều hôm qua, chẳng hạn, tại sao tôi lại nghĩ rằng tôi và an h không hợp.

“…Là vì an h lớn hơn em năm tu ổi? Hay vì an h ít nói? Miêu Miêu, an h muốn biết một lý do rõ ràng, không phải một câu trả lời chun g chun g rằng không hợp.”

Tống Ngộ nhìn tôi chăm ch ú, khuôn mặ t điển tr ai của an h đầy nghiêm túc: “Như em thấy, an h là người rất kiên định, an h không muốn mối tình đầ u của mình kết th úc mà chẳng đi đến đâu.”

Tống Ngộ là người nói được làm được, gặ p vấ n đề, an h sẽ tìm cách gi ải qu yết nga y lập tứ c.

An h là một người cực kỳ nghiêm túc và tài giỏi.

Tôi chưa từng nghĩ đến việc sẽ hẹ n hò với một người như an h, mà vì mối qu an hệ với cậu tôi, tôi luôn xem an h là một bậc trưởng bối…

Tôi xoắn chặt hai ta y, lí nhí mãi chẳng thành lời.

Tống Ngộ chẳng vội, chỉ kiên nhẫn đợi câu trả lời của tôi.

Ánh mắ t an h ấy quá trực diện, đối với một thiếu nữ ngâ y thơ như tôi mà nói, đây đúng là một gánh nặng không nhỏ.

Cuối cùng, không chịu nổi bầ u không khí ngượng ngập, tôi lí nhí đáp, mặ t nóng bừng vì xấ u hổ: “Sư huynh, em nghĩ ch úng ta mà đến với nhau thì… không hợp với đạo đứ c xã hội cho lắm…”

Những lời còn lại, tôi nuốt ngược vào bụ ng.

Tống Ngộ không dừng ta y khi đang cởi áo khoác, an h xắn ta y áo lên, để lộ cá nh ta y rắn chắc, ánh mắ t bình thản nhìn tôi: “Ừm? Em nói tiếp đi.”

Tôi nuốt nư ớc bọt, nghĩ đến đoạn video mà an h ấy từng gửi.

Phải nói thế nào nhỉ, các bạn, cơ bắp an h ấy th ật sự rất lớn, còn to hơn những an h ch àng cơ bắp trên Douyin mà tôi từng xem.

Nhất là khi an h ấy khoan h ta y.

Tôi đá ng xấ u hổ mà im lặng.

Đá ng ghét, đá ng ghét!

Sao trước đây tôi không nhận ra Tống Ngộ có dáng người đẹp như vậy?

Tất cả là tại an h ấy ăn mặc quá kín đáo, nếu không làm sao tôi có thể mấ t ki ểm so át đến thế này!

Tôi nhìn một lần rồi lại nhìn lần nữa, chẳng tài nào rời mắ t được.

Trong kh oảng lặng dài đằng đẵng, Tống Ngộ bỗng bật cười khẽ. Tôi sực tỉnh, rồi nghe thấy an h ấy gọi tôi: “Miêu Miêu.”

Ánh mắ t an h ấy nghiêm túc, cực kỳ chắc chắn:

“Xem ra, em rất thích cơ th ể của tôi.”

Tôi: “???”

Tôi không có, tôi không hề! An h đừng nói bừa như thế chứ!

Nhưng sự th ật không thể ch ối cã i. Trước mặ t Tống Ngộ, tôi chẳng dám cã i cùn, bởi ánh mắ t tôi vừa nhìn an h ấy thực sự không được trong sáng cho lắm.

“Sư huynh, em chỉ nhìn ch út thôi.”

Hối hận, xấ u hổ.

Tôi từ từ cúi đầ u xuống, lấy ta y che mặ t: “Hu hu, sau này em sẽ không nhìn nữa.”

“Không sao đâu.”

Tống Ngộ rất độ lượng, vẻ mặ t vẫn un g dun g bình thản: “Không thích con người an h thích thân thể an h cũng tốt mà.”

Tôi: chấn độ ng.

Đây có còn là Tống sư huynh ít nói, si mê học thuật, nghiêm túc ngày nào của tôi nữa không?

Tôi trưng ra khuôn mặ t đơ cứng.

Tống Ngộ, an h có muốn nghe lại xem mình vừa nói gì không?

2

Tống Ngộ đúng là người rất kiên định.

Không chỉ vậy, an h ấy còn giỏi gi ải qu yết vấn đề.

Sau khi biết lý do tôi từ ch ối một cách khéo léo là do tôi xem an h ấy như bậc trưởng bối giống cậu mình, an h liền rút đi ện thoại ra gọi cho cậu tôi, thẳng thắn tu yên bố tuyệt giao.

Cậu tôi bên kia đầ u dây bị câu nói này làm cho sững sờ, còn tôi bên này thì há hốc mi ệng không nói nên lời.

Phải nói sao đây?

Tống Ngộ quả thực đã gi ải qu yết vấn đề tận gốc.

Nhưng kể cả như vậy, tôi vẫn không thể vì thế mà đi ngược lại lò ng mình để đồng ý với an h.

“Th ật sự không được sao, Miêu Miêu?”

Tống Ngộ không từ bỏ, tiếp tục nghiêm túc thu yết phục:

“…An h không nhất thiết ép em hiểu thấu tâm hồ n an h, nhưng ít nhất, hãy cho thân thể an h một cơ hội.”

Những lời này nghe như một câu đùa cợ t đầy ám muội, kh iến mặ t tôi nóng bừng, chỉ muốn chui nga y xuống gầm bàn.

Nói th ật, nếu người ngồi đối diện là ai khác, có lẽ tôi đã gọi cả nh sá t rồi.

Chỉ vì đó là Tống Ngộ, tôi mới tin rằng an h chỉ đang thành th ật nói về ưu điểm của mình, chứ không phải quấy rối.

Ánh mắ t tôi lảng tr ánh, ấp úng nói:

“Sư huynh, an h đừng như thế, ch úng ta th ật sự không hợp…”

Lời vừa dứt, cúc áo trước ng ực Tống Ngộ bỗng bun g ra, một đường khe hở mờ ảo đậ p nga y vào mắ t tôi, kh iến khun g cả nh bỗng chốc trở nên vô cùng nhạy cả m.

Tống Ngộ vội vàng kéo lại chiếc áo sơ mi, định mở lời xin lỗi, nhưng ngẩng đầ u lên đã thấy tôi trố mắ t nhìn chằm chằm vào nốt ruồi nhỏ gợ i cả m trên ng ực an h. Đã vậy, tôi còn vô thức nuốt khan một cái.

An h bật cười, ta y vừa nhấc lên chưa được mấ y giây đã lặng lẽ buông xuống.

Tôi chợt bừng tỉnh.

Hỏng th ật rồi, lần này có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được nữa.

“Sư huynh…”

Tôi gọi an h một tiếng đầy yếu ớt, lí nhí: “Em bảo em không cố ý nhìn vào đó, an h tin không?”

“Không sao đâu, Miêu Miêu.”

Tống Ngộ th ật sự hiểu chuyện, dịu dàng an ủi tôi: “Người ta khi thấy thứ mình thích, rất khó mà không để ý. Không chỉ em đâu, an h cũng vậy.”

Lời này nói ra tuy nhẹ nhàng khéo léo, nhưng vào tai tôi, sao nghe lại cứ sa i sa i.

Cái gì mà “thứ mình thích” chứ?

Chẳng lẽ tôi, một cô gá i đá ng yêu tên Ụa Miêu Miêu, lại là người dễ dàng bị mê hoặc bởi thân hình người khác sao?

Có. Tôi đúng là như vậy.

Không chỉ thích đà n ôn g, tôi còn mê ph ụ nữ, và chủ trương cơn mưa nào cũng được tưới đều.

Nhưng hiện thực ng hiệt ng ã đã đậ p mạnh vào mặ t tôi.

Đừng nói là mê thân hình người khác, đến nắm ta y tr ai xinh gá i đẹp tôi còn chưa từng.

Vậy nên khi Tống Ngộ rất nghiêm túc mời tôi sờ thử cơ ng ực săn chắc của an h, tôi đã đá ng xấ u hổ mà độ ng lò ng. An h ấy bảo, đây chỉ là kiểm tra “hàng mẫu” thôi, không hề ép mua ép bán.

Lạ y trời, người ph ụ nữ nào ch ống đỡ nổi chứ? Còn tôi thì chịu thua hoàn toàn!

Tôi lấy ta y che mặ t, lén lút dị ch đến bên cạnh Tống Ngộ, rồi cách lớp áo sơ mi, nhẹ nhàng chạm thử.

Nhưng nga y sau đó, Tống Ngộ đột nhiên trở nên keo kiệt.

Vừa chạm xong, an h đã nghiêng người, nhan h như chớp che ng ực lại.

Tốc độ nhan h đến mức tôi chưa kịp phản ứng, ta y vẫn giữ nguyên tư thế giữa không trun g, ngơ ngác.

Gì đây? Là ý gì vậy?
177211

[FULL] Cậu học si nh tôi đang dạy kèm là một người hướng ngoại, rất nhiệt tình trong việc giới thiệu đối tư ợng cho tôi....
07/08/2025

[FULL] Cậu học si nh tôi đang dạy kèm là một người hướng ngoại, rất nhiệt tình trong việc giới thiệu đối tư ợng cho tôi.

Cậu ấy lướt qua tất cả các bức ảnh trên máy tính bảng và giới thiệu từng người thân độ c thân trong gia đình.

Nhưng lại bỏ qua một người.

“Người này thì không được đâu, cậu út của em dữ lắm.

“Toàn thân cậu ấy đầy cơ bắp, nhìn là thấy đá ng sợ.

“Giọng cậu cũng trầm, nghe thôi cũng thấy ớn rồi.”

Tôi lặng lẽ trượt ảnh trở lại, nhìn vào gương mặ t ấy, gương mặ t đẹp rạng ngời. Cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng:

“Người này thì lại rất được.”

---

Cậu học si nh tôi đang dạy kèm là một người hướng ngoại, rất nhiệt tình trong việc giới thiệu đối tư ợng cho tôi.

Cậu ấy lướt qua tất cả các bức ảnh trên máy tính bảng và giới thiệu từng người thân độ c thân trong gia đình.

Nhưng lại bỏ qua một người.

“Người này thì không được đâu, cậu út của em dữ lắm.

“Toàn thân cậu ấy đầy cơ bắp, nhìn là thấy đá ng sợ.

“Giọng cậu cũng trầm, nghe thôi cũng thấy ớn rồi.”

Tôi lặng lẽ trượt ảnh trở lại, nhìn vào gương mặ t ấy, gương mặ t đẹp rạng ngời. Cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng:

“Người này thì lại rất được.”

1

Lâm Tự Nam, một cậu bé học lớp ba, trên mặ t hiện rõ vẻ khó xử không nói nên lời.

Cậu liếc nhìn người trong máy tính bảng, không cam lò ng mà lướt thêm vài tấm.

“Cô Dư, cô không thích an h họ bá c sĩ dịu dàng của em sao?”

Tôi lắc đầ u.

“Thế an h họ vui vẻ hòa đồng của em thì sao?”

Tôi lại lắc đầ u.

Lâm Tự Nam hoàn toàn hết hy vọng.

“Nhất định phải là cậu út đá ng sợ mặ t lạnh như ti ền của em à?”

Nghe cậu nói, rõ ràng cậu út trong lời cậu không được cậu quý mến cậut nào.

Tôi liếc mắ t nhìn tấm ảnh trên máy tính bảng.

Lông mà y sắc nét, ánh mắ t sáng ngời, số ng mũ i cao, ngũ quan hài hòa, đúng chuẩn khuôn mặ t điển hình để làm mẫu.

Huống chi, ông cậu ấy còn là một người đà n ôn g cơ bắp với giọng trầm đầy sức hút.

Thấy tôi ngẩn ngơ ngắm nhìn, Lâm Tự Nam thở dài đá nh thượt một tiếng.

“Cô Dư, nhìn cô như muốn chui vào trong cái máy tính bảng ấy vậy.”

Mặ t tôi lập tứ c đỏ bừng.

Vội vàng tắt máy tính bảng, tôi ngượng ngùng chỉ ta y vào tr án cậu:

“Cái đầ u nhỏ này cả ngày chỉ nghĩ linh tinh!

“Cô Dư của em chẳng thích ai hết, lúc nãy chỉ đùa với em thôi mà.”

Đến giờ dạy kèm, tôi lập tứ c thu dọn đồ đạc chuẩn bị về.

Lâm Tự Nam khăng khăng đòi tiễn tôi.

Mẹ cậu không làm gì được đành để cậu đưa tôi xuống lầu.

Vừa vào thang máy, Lâm Tự Nam đã bắ t đầ u nói xấ u cậu út.

“Cô Dư ơi, cô đừng bị vẻ ngoài của cậu út lừ a, th ật ra cậu ấy hun g dữ lắm!

“Mỗi lần cậu ấy chỉ cần nhìn em một cái thôi, em sợ đến mức ti m ngừng đậ p luôn.

“Cô hiền là nh như thế, đừng dại dột mà nghĩ ngợi lun g tun g nhé.”

Cho đến khi ra khỏi cửa đơn nguyên, cậu vẫn chưa ngừng nói.

Tôi vừa định mở mi ệng ngắt lời cậu ấy thì một giọng trầm vang lên từ phía sau.

“Lâm Tự Nam! Con đang nói gì vậy!”

Người bị gọi tên lộ rõ vẻ sợ hã i nga y trước mắ t.

Cậu vội nắm lấy ta y áo tôi, tr ốn ra sau lưng tôi.

Tôi quay đầ u lại, cách không xa đứng đó là một người đà n ôn g mặc áo gió dã ngoại.

An h ta trông không khác trong ảnh là mấ y.

Tôi lập tứ c nhận ra đây chính là ông cậu nổi tiếng đá ng sợ của Lâm Tự Nam.

Không để lộ cả m xúc, tôi âm thầm quan sát an h ta từ trên xuống dưới.

Lâm Tự Nam không nói sa i.

Giọng th ật sự trầm, cơ bắp th ật sự nổi bật.

An h ta bước tới, đứng trước mặ t tôi, liếc nhìn tôi một cái rồi đưa ánh mắ t về phía bóng dáng đang tr ốn sau lưng tôi.

“Không dám nhận lời mình nói sao? Cậu đã dạy con thế này à?”

Đúng là trông rất dữ, tôi nghĩ.

Lâm Tự Nam nắm ta y áo tôi chặt hơn, cuối cùng đành ca m ch ịu buông ta y ra, bước ra từ phía sau tôi.

Cậu cúi đầ u, trông như quả cà bị héo.

“Xin lỗi, cậu út, con không nên nói xấ u cậu, nói cậu không xứng với cô Dư.”

Đứa tr ẻ này…

Xin lỗi thì xin lỗi, sao lại kéo cả tôi vào chuyện này.

Một câu nói đã thành công thu hút sự cậu ý của an h ta.

Ánh mắ t an h ta quá áp lự c.

Tôi bị nhìn đến mức rợn người, chỉ còn cách lên tiếng tự giới thiệu.

“Tôi là cô gi áo dạy kèm của Lâm Tự Nam, Dư Thi Niên.”

“Văn Dã.”

An h ta hờ hững thốt ra hai từ, trông không có ý muốn nói thêm câu nào với tôi.

Tôi đẩy nhẹ Lâm Tự Nam sang bên cạnh an h ta, nóng lò ng muốn rời khỏi chỗ này.

“Lâm Tự Nam, cô về rồi, em đừng tiễn nữa, cùng cậu út về nhà đi.”

Lâm Tự Nam đứng cạnh Văn Dã, trông đá ng th ương nhìn tôi.

Cậu vốn dĩ đã rất dễ th ương, giờ thế này càng kh iến người ta mủi lò ng.

Nhưng đá ng tiếc, cô gi áo của cậu chẳng giúp được gì.

Tôi giả vờ không nhìn ánh mắ t của cậu, quay đầ u bỏ ch ạy mà không dám ngoảnh lại.

2

Tôi thuê một căn nhà gần trường học.

Khi về đến nhà thì trời vừa tối.

Sau khi tắm rửa, tôi nằm lên gi ường và bất giác ngủ quên.

Sáng hôm sau, tôi bị tiếng gõ cửa đá nh thức.

Mơ mơ màng màng mở mắ t, tiếng gõ ngoài cửa nghe như muốn đậ p vỡ cửa.

Tôi có ch út bự c mình đi ra mở cửa, nhưng không thấy ai.

Cứ tưởng là trò đùa ác ý, tôi định đóng cửa lại, thì bên dưới vọng lên một giọng quen thuộc.

“Cô Dư?”

Tôi cúi xuống, thấy Lâm Tự Nam đang nhìn tôi, ánh mắ t đầy mong chờ.

Trông cậu ấy như trời sắp sập đến nơi.

“Cô th ật sự đã ở bên cậu út của em rồi sao? Cô thành mợ út của em rồi sao?”

Cái gì mà lạ vậy.

Nhìn thấy cậu ấy, tôi tỉnh hẳn, ngồi xổm xuống cầm ta y cậu để nga ng tầ m mắ t, giọng có ch út lo lắ ng.

“Em làm gì ở đây? Mẹ em đâu?”

Lâm Tự Nam dù số c vẫn trả lời câu hỏi của tôi một cách ngoan ngoãn.

“Mẹ em vừa đi rồi, hôm nay bà bận nên đưa em sang nhà cậu út.”

Càng nghe tôi càng không hiểu.

“Vậy sao em lại ở trước cửa nhà cô?”

Lâm Tự Nam chớp đôi mắ t to, nói rất nghiêm túc:

“Đây chính là nhà cậu út của em mà.

“Cô Dư, cô đã ở cùng cậu út của em rồi sao? An h họ và an h em của em th ật sự hết cơ hội rồi sao?”

Toàn chuyện gì không đâu.

Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì nư ớc mắ t Lâm Tự Nam đã ngấn lệ.

Trông cậu ấy bu ồn bã hết sức.

“Hu hu hu, cậu út sao có thể làm vậy chứ.

“Không để cho người khác ch út cơ hội nào.”

Cậu kh óc đến nỗi như hoa lê dưới mưa, kh iến tôi không biết phải làm sao.

Chỉ còn cách dùng ta y áo giúp cậu lau nư ớc mắ t.

Đang lau dở thì trước mặ t đột nhiên xu ất hiện một bóng đen.

Lâm Tự Nam bị ai đó nhấc bổng lên và kéo ra phía sau.

“Cậu út của con còn chưa ch ết đâu, kh óc cái gì mà kh óc.”

Văn Dã mặc bộ đồ ở nhà, cơ bắp ở ta y hiện rõ từng đường nét, còn cơ bụ ng thì thoắt ẩn thoắt hiện.

An h nhíu mà y, xoa đầ u Lâm Tự Nam.

Thấy an h, Lâm Tự Nam vừa muốn kh óc lại vừa không dám kh óc, chỉ đứng một bên nấc không thành tiếng.

Tôi từ từ đứng dậy, bỗng thấy hơi chóng mặ t, lo ạng choạng suýt ngã về phía trước.

Cái ch ứng hạ đường hu yết đá ng ch ết.

Khi tôi nghĩ mình sắp ng ã xu ống đất thì một đôi ta y kéo tôi lại, ôm vào lò ng.

Lấy lại ti nh th ần, tôi ngẩng đầ u lên và thấy đôi tai của Văn Dã hơi ửng đỏ.

Thấy tôi không sao, an h lập tứ c buông ta y ra.

Tôi lúng túng cả m ơn an h.

Đứng bên cạnh, Lâm Tự Nam không kiềm được mà sụt sùi.

Trông như cậu đang xem hai nhân vật đối thủ bất ngờ phát “kẹo đường” cho nhau.

Văn Dã vỗ nhẹ đầ u Lâm Tự Nam, giọng trầm nói: “Sáng sớm đã quấy rầy người khác ngủ, xin lỗi đi.”

Lâm Tự Nam miễn cư ỡng bước tới, chu môi nhỏ giọng: “Xin lỗi, mợ út.”

Câu nói này đúng là làm người ta không kịp trở ta y.

Tôi vội bước lùi hai bước, phủ nhận nga y: “Cô không phải mợ út của em đâu.”

Lâm Tự Nam bối rối nhìn hai ch úng tôi.

“Cô Dư, chẳng phải cô đang số ng chun g với cậu út của em sao?”

“Ai nói vậy!”

Tôi lập tứ c phủ nhận.

Văn Dã đứng một bên có vẻ không hài lò ng, nói như trách mắ ng:

“Ngốc.”

An h gõ nhẹ vào tr án Lâm Tự Nam.

“Con gõ nhầm cửa rồi.”

Lúc này Lâm Tự Nam mới ngộ ra, nở nụ cười th ật tươi.

“Vậy thì an h họ và an h em của em vẫn còn cơ hội?”

Cậu bé còn nhỏ tu ổi mà đã ng hiện làm bà mối.

“Xì.”

“Xin lỗi chưa? Còn nói lun g tun g làm gì.”

Văn Dã có vẻ mấ t kiên nhẫn, giục cậu ấy.

Dưới sức ép của cậu út, Lâm Tự Nam ngoan ngoãn xin lỗi tôi.

Xong xuôi, Văn Dã gật đầ u với tôi rồi dẫn cậu vào căn nhà đối diện.

3

Văn Dã không dễ chọc vào.

Mới gặp mặ t hai lần nhưng tôi đã nhận ra điều này.

Chả trách Lâm Tự Nam lại sợ an h ta như vậy.

Đổi lại là tôi, tôi cũng sợ.

Tôi vừa rửa mặ t xong, định nấu ăn thì đi ện thoại đặt bên cạnh reo lên hai tiếng.

Mở ra xem, thấy Lâm Tự Nam gửi mấ y tin nhắn thoại.

“Cô Dư ơi, cậu út của em không được đâu, hình như cậu ấy có người thích rồi.

“Không biết ai đá ng th ương vậy, trở thành mợ út của em.

“Nhưng mà làm chị dâu của em cũng hạnh phúc lắm đó, cô có muốn xem xé t không?”

Cậu nhóc này th ật không bỏ cuộc.

Tôi nén cười, trả lời: “Nếu em lại nhắc đến an h họ với an h em của em, lần tới ch úng ta sẽ giảm nửa th ời gian nghỉ nhé.”

Lâm Tự Nam không nói gì nữa.

Tôi nghĩ cậu cuối cùng cũng chịu yên.

Kết quả là chưa đầy mười phút sau, cậu ấy lại gửi tới một tấm ảnh.

Trong ảnh, Văn Dã đứng bên cửa sổ, khóe mi ệng khẽ mỉm cười.

“Cô Dư, cậu út của em đứng trước cửa sổ cười nửa ngày rồi, cô nói xem, cậu ấy có phải đi ên rồi không?”

An h ấy có đi ên hay không thì tôi không biết.

Nhưng có vẻ rất có khả năng là “bệ nh” yêu đương đang phát tác.

Tôi vừa định gửi tin nhắn để lấp liếm với Lâm Tự Nam thì đột nhiên ph át hi ện ra có gì đó không đúng.

Tôi phóng to tấm ảnh.

Ở góc dưới bên trái có một khun g ảnh.

Người trong khun g hình… hình như là tôi.

Tôi không thể tin nổi, xem đi xem lại tấm ảnh nhiều lần, thậm chí còn lậ t cả album ảnh của mình ra.

Dù chỉ là một bức ảnh chụp từ phía sau.

Nhưng sau khi so sánh, tôi gần như chắc chắn đó là bức ảnh hai năm trước tôi làm mẫu chụp ảnh cho người ta.

Tôi vừa là gia sư của cháu tr ai Văn Dã, lại tình cờ trở thành hàng xóm của an h ấy.

Hơn nữa, trong nhà an h ấy còn có ảnh của tôi.

Dựa trên những năm tháng đọc tiểu thu yết của mình, tôi bắ t đầ u có một linh cả m mơ hồ.

Nhưng lại không dám chắc.
177338

[FULL] “Cô Hứa, theo kết quả kiểm tra, cô không hề bị vô si nh.”Lời bá c sĩ vang lên như một cú đấm giáng thẳng vào đầ u...
07/08/2025

[FULL] “Cô Hứa, theo kết quả kiểm tra, cô không hề bị vô si nh.”

Lời bá c sĩ vang lên như một cú đấm giáng thẳng vào đầ u, kh iến Hứa Tri Hạ ch oáng váng.

Cô vội vàng lấy ra tất cả các phiếu khám sức khỏe trong những năm trước, đưa cho bá c sĩ.

“Không thể nào, tôi vẫn luôn khám định kỳ tại bệ nh vi ện tư của Tập đoàn Thẩm thị mà…”

Bá c sĩ nói dứt khoát: “Vậy chỉ có thể là chẩn đo án sa i, hoặc cô cầm nhầm kết quả.”

Cô cuống quýt lấy ra một lọ th uốc không có nhãn mác: “Vậy bá c sĩ làm ơn xem giúp tôi, đây là th uốc gì?”

Bá c sĩ ng hiền ná t viên th uốc rồi ngửi thử: “Là viên uống tr ánh th ai tổng hợp.”

Dựa vào ch út kiến thức y họ c ít ỏi, Hứa Tri Hạ lập tứ c hiểu ra.

Thì ra bao năm nay cô uống không phải th uốc bổ, mà là th uốc tr ánh th ai liên tục.

Nhưng suốt th ời gian đó, người kê th uốc cho cô luôn là bá c sĩ riêng của Thẩm Kỷ Xuyên. Sao có thể xảy ra nhầm lẫn như vậy được?

Một suy đo án đá ng sợ bất ngờ hiện lên trong đầ u cô, kh iến cô sững người.

Không thể nào.

Mấ y năm sau khi kết hôn, Thẩm Kỷ Xuyên luôn đối xử với cô rất tốt. Năm năm trước, khi cô bị chẩn đo án là vô si nh, an h không chỉ an ủi cô…

Mà còn đưa cô đến trại tr ẻ mồ côi để nhận nuôi một bé tr ai, đặt tên là Thẩm Diệu Tổ.

An h đối xử với Diệu Tổ như con ru ột.

---

“Cô Hứa, theo kết quả kiểm tra, cô không hề bị vô si nh.”

Lời bá c sĩ vang lên như một cú đấm giáng thẳng vào đầ u, kh iến Hứa Tri Hạ ch oáng váng.

Cô vội vàng lấy ra tất cả các phiếu khám sức khỏe trong những năm trước, đưa cho bá c sĩ.

“Không thể nào, tôi vẫn luôn khám định kỳ tại bệ nh vi ện tư của Tập đoàn Thẩm thị mà…”

Bá c sĩ nói dứt khoát: “Vậy chỉ có thể là chẩn đo án sa i, hoặc cô cầm nhầm kết quả.”

Cô cuống quýt lấy ra một lọ th uốc không có nhãn mác: “Vậy bá c sĩ làm ơn xem giúp tôi, đây là th uốc gì?”

Bá c sĩ ng hiền ná t viên th uốc rồi ngửi thử: “Là viên uống tr ánh th ai tổng hợp.”

Dựa vào ch út kiến thức y họ c ít ỏi, Hứa Tri Hạ lập tứ c hiểu ra.

Thì ra bao năm nay cô uống không phải th uốc bổ, mà là th uốc tr ánh th ai liên tục.

Nhưng suốt th ời gian đó, người kê th uốc cho cô luôn là bá c sĩ riêng của Thẩm Kỷ Xuyên. Sao có thể xảy ra nhầm lẫn như vậy được?

Một suy đo án đá ng sợ bất ngờ hiện lên trong đầ u cô, kh iến cô sững người.

Không thể nào.

Mấ y năm sau khi kết hôn, Thẩm Kỷ Xuyên luôn đối xử với cô rất tốt. Năm năm trước, khi cô bị chẩn đo án là vô si nh, an h không chỉ an ủi cô…

Mà còn đưa cô đến trại tr ẻ mồ côi để nhận nuôi một bé tr ai, đặt tên là Thẩm Diệu Tổ.

An h đối xử với Diệu Tổ như con ru ột.

Một người yêu tr ẻ như an h, sao có thể cố ý cho cô uống th uốc tr ánh th ai?

Mang theo đầy rẫy nghi vấn, Hứa Tri Hạ ôm kết quả xé t ng hiệm quay về nhà. Vừa định đẩy cửa thì cô chợt nghe thấy tiếng người bên trong.

Là bá c sĩ riêng của nhà họ Thẩm: “Tổng giám đốc Thẩm, th uốc của phu nhân có tiếp tục cho cô ấy dùng không?”

Ta y Hứa Tri Hạ khựng lại giữa không trun g.

Một lúc sau, giọng nói trầm thấp của Thẩm Kỷ Xuyên vang lên.

“Tôi đã từng nói là dừng th uốc chưa? Cứ tiếp tục, cẩn th ận đừng để cô ấy ph át hi ện.”

Bá c sĩ nhắc nhở: “Th uốc nào cũng có độ c, uống lâu dài có thể kh iến phu nhân thực sự không còn khả năng si nh con. Ngài chắc chứ…?”

Thẩm Kỷ Xuyên cúi đầ u, trầm mặc rồi lên tiếng: “Chỉ khi để Tri Hạ tin rằng mình không thể có con, thì Diệu Tổ mới có thể ở lại nhà họ Thẩm một cách dan h chính ngôn thuận.”

“Dù sao nó cũng là con ru ột của tôi, sao tôi có thể để con mình mang tiếng là con ngoài giá th ú?”

Trái ti m Hứa Tri Hạ như rơi thẳng xuống đáy vực.

Cô cả m thấy má u trong người đông lại, ch ân mềm nhũn, cả người ngã lăn từ bậc thềm xuống đất.

Đúng lúc đó, người giúp việc dắt Thẩm Diệu Tổ từ vườn đi vào, nhìn thấy cô nằm sõng soài dưới đất.

Diệu Tổ cười ha hả, chỉ ta y vào cô: “Đồ đàn bà ngốc! Con heo ngu ngốc!”

Nhìn đứa tr ẻ mà mình từng hết lò ng yêu th ương, ti m Hứa Tri Hạ đa u đến mức gần như nghẹt thở.

Một vài khúc mắc trong lò ng cô, đến lúc này đã có lời giải.

Năm năm qua, cho dù cô có dốc lò ng yêu th ương đến đâu, Diệu Tổ vẫn luôn lạnh nhạt với cô.

Trái lại, giữa nó và Thẩm Kỷ Xuyên lại gần gũi như cha con ru ột.

Nay nghĩ lại…

Gần gũi gì chứ?

Ch úng vốn chính là cha con ru ột!

Còn cô, mới chính là kẻ ngoài cuộc.

Nghe thấy tiếng độ ng, Thẩm Kỷ Xuyên chạy ra, mặ t biến sắc, vội vàng bế cô lên đưa vào nhà.

“Tri Hạ, sao em lại ngã thế này? Bá c sĩ Trương, ma u kiểm tra xem cô ấy có bị th ương không.”

Bá c sĩ Trương kiểm tra cẩn th ận: “Phu nhân chỉ bị tr ầy xước ở đầ u gối, bôi th uốc ngoài da là được.”

Lúc này Thẩm Kỷ Xuyên mới thở phào nhẹ nhõm.

An h dịu dàng xoa đầ u cô, “Em đấy, không có an h bên cạnh thì nga y cả đi trên mặ t đất bằng phẳng cũng có thể vấp ngã.”

Trong mắ t Thẩm Kỷ Xuyên, Hứa Tri Hạ chẳng nhìn thấy ch út tính toán nào, chỉ toàn là yêu th ương và lo lắ ng.

Cô thậm chí còn nghi ngờ những gì mình vừa nghe thấy chỉ là ảo giác.

Người đà n ôn g hoàn hảo trong mắ t tất cả mọi người xun g quan h cô, người chồ ng mẫu mực như thế, sao có thể hãm hạ i cô?

Hứa Tri Hạ nắm lấy ta y Thẩm Kỷ Xuyên, định mở lời hỏi điều gì đó.

“An h Kỷ Xuyên, em…”

Nhưng an h lại cắ t nga ng, “Th uốc bổ chắc sắp hết rồi phải không? Bá c sĩ Trương vừa kê thêm, nhớ uống đúng giờ đấy.”

Bá c sĩ Trương đưa cho cô lọ th uốc quen thuộc, từ vỏ ngoài đến mùi th uốc đều chẳng khác gì những lần trước.

Tất cả… đều là th ật.

Cú số c quá lớn kh iến Hứa Tri Hạ ng ất lịm trong vòng ta y của Thẩm Kỷ Xuyên.

Trong cơn mê man, cô mơ thấy kh oảng th ời gian mình vừa biết tin bản thân không thể mang th ai.

Từ nhỏ lớn lên trong trại tr ẻ mồ côi, ước mơ lớn nhất của cô là có một gia đình, làm vợ, làm mẹ.

Khi ấy, cô đã tự nhốt mình trong ph òng, không ăn không uống, thậm chí còn cắ t cổ ta y, muốn tự tử.

Chính Thẩm Kỷ Xuyên đã đạ p tun g cánh cửa bị kh óa trái, đưa cô – khi đó đang hấp hối – đến bệ nh vi ện.

Từ hôm đó, Thẩm Kỷ Xuyên luôn ở bên cạnh cô, không rời nửa bước.

An h ôm cô, an ủi hết lần này đến lần khác, “An h yêu em, không phải vì em có thể si nh con hay không.”

Sau khi bố mẹ Thẩm biết chuyện, họ lén soạn sẵn đơn ly hô n.

Mẹ Thẩm cứng rắn nói: “Nhà họ Thẩm ch úng tôi không nuôi người vô dụng. Một trăm tr iệu đủ để cô số ng sun g sướng cả đời. Rời khỏi nhà họ Thẩm đi.”

Nhưng chính Thẩm Kỷ Xuyên đã che chắn cho cô, lạnh lù ng đáp: “Nếu cô ấy phải đi, vậy thì con cũng đi. Mẹ xem thử có muốn mấ t luôn đứa con tr ai này không?”

Bây giờ nghĩ lại, sau tất cả những dịu dàng yêu th ương kia… là lớp mặ t nạ giả dố i.

Khi tỉnh dậy, căn ph òng tr ống rỗng. Thẩm Kỷ Xuyên và Thẩm Diệu Tổ đều không có ở đó.

Hứa Tri Hạ bước xuống nhà, định hỏi cho ra lẽ tại sao an h lại lừ a cô.
62170

Address

Võ Nguyên Giáp, Phường Bắc Lệnh, Thị Xã Lào Cai
Lào Cai
31000

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Ổ truyện của Sen posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Ổ truyện của Sen:

Share

Category