Ổ truyện của Sen

Ổ truyện của Sen Đọc xong nhớ phô lô theo dõi tui nha💕. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè 🥰

[FULL] Lỡ gửi nhầm link “phim nhỏ” cho kẻ thù không đội trời chun g, tôi giục:“Nhan h lên, giúp tôi một ch út.”Hắn chần ...
15/07/2025

[FULL] Lỡ gửi nhầm link “phim nhỏ” cho kẻ thù không đội trời chun g, tôi giục:

“Nhan h lên, giúp tôi một ch út.”

Hắn chần chừ.

“Tôi á?”

“Nói thừa, mở link ra làm theo đi, tôi không chờ nổi nữa!”

Kết quả là giữa đêm hôm khuya khoắt, hắn đứng trước cửa nhà tôi, trên ta y cầm một hộp… “bảo hộ th ân mậ t”.

“Nói đi, dùng thế nào?”

---

Lỡ gửi nhầm link “phim nhỏ” cho kẻ thù không đội trời chun g, tôi giục:

“Nhan h lên, giúp tôi một ch út.”

Hắn chần chừ.

“Tôi á?”

“Nói thừa, mở link ra làm theo đi, tôi không chờ nổi nữa!”

Kết quả là giữa đêm hôm khuya khoắt, hắn đứng trước cửa nhà tôi, trên ta y cầm một hộp… “bảo hộ th ân mậ t”.

“Nói đi, dùng thế nào?”

1

Nửa đêm, bị Pinduoduo hà nh hạ đến phát đi ên, tôi vẫn cố gắng lô i ké o bạn bè để ki ếm thêm 0.01 tệ nữa là có thể rút 500 tệ về túi.

Vừa định lô i ké o nhỏ bạn thân Thất Thất thì nó đã nhắn trước.

[Miểu Miểu, hehe~]

[Tao mới tìm được món hàng ngon lắm, nửa đêm than h vắng, nhớ tận hưởng nhé~]

Đọc xong tin nhắn, cơn bu ồn ngủ tan biến nga y lập tứ c.

Phải biết rằng, con nhỏ này từ nhỏ đã đọc đủ thể loại sách, xem phim không sót một thể loại nào. Kho báu trong đi ện thoại nó thì khỏi nói, thỉnh tho ảng còn vứt cho tôi ch út “đồ tốt” để thử nghiệm.

Nay chính mi ệng nó bảo “hàng ngon”, chẳng lẽ lại không chất lượng?

Tôi vội vàng nịnh nọt nó một trận, thế là nó phóng cho tôi một cái link.

[Cách cũ, mở bằng Kuaipan nhé~]

Tôi lập tứ c gửi lại một icon “OK”.

Có được món ngon thế này, Pinduoduo cái gì chứ, vứt đi hết!

Bây giờ tôi cần làm phong phú đời số ng ti nh th ần của mình đã.

Copy link xong, tôi nhan h chóng mở ứng dụng Kuaipan trên đi ện thoại, chuẩn bị thưởng thức “cực phẩm” mà Thất Thất giới thiệu.

Chậc chậc, hàng nhập khẩu đúng là có khác, chất lượng đỉnh th ật đấy!

Cả nh tư ợng đó!

Thân hình đó!

Độ ng tác đó!

Lại còn là hi ếm hoi cả nh nam chính tận tụy chiều chuộng nữ chính!

Không có gì để chê, xem xong chỉ có một chữ—sướng!



2

Sau một trận thưởng thức mỹ vị ti nh th ần, tôi cả m thấy cả người nhẹ nhõm, thư th ái vô cùng.

Lúc này mới sực nhớ đến đại nghiệp Pinduoduo còn dang dở.

Vừa vào kiểm tra, tôi liền ph át hi ện tiến độ vẫn còn thiếu 0.01 viên kim cương.

Cơn gi ận lập tứ c bù ng lên, suýt ch út nữa thì ch ửi thề.

Nhưng rồi tôi hít sâu một hơi, kìm nén cả m xúc. “Đã đến đây rồi, không thể bỏ dở giữa chừng!”

Thế là tôi lại bắ t đầ u tr uy tì m những “con mồi” khả thi.

Như một thợ săn rà so át từng ngóc ngách, tôi lướt dan h sách bạn bè th ật kỹ.

Bỗng nhiên, ng ón ta y dừng lại trên một cái tên—Kỷ Minh Yến.

Tôi vỗ đùi cái “bốp”, nga y lập tứ c xá c định mục tiêu.

Chính là hắn!

Từ nhỏ đến lớn, hắn chính là kẻ thù không đội trời chun g của tôi.

b ắ p c ả i đ á n g y ê u

Tính tình độ c mồm độ c mi ệng, EQ thì thấp, vừa nhìn đã biết kiểu đàn an h này chắc chắn cô đơn cả đời.

Nhưng mà…

Nhờ vả mấ y chuyện kiểu này—giúp đỡ tôi trợ lực, ch ém giá trên Pinduoduo—hắn lại chẳng bao giờ từ ch ối.

Vậy nên tôi cũng không hề có áp lự c tâ m lý mà trực tiếp tìm đến hắn.

Mở khun g chat, tôi vẫn giữ phong cách ngắn gọn súc tích như mọi khi, thẳng ta y quăng link qua.

[Kỷ Minh Yến.]

[Nhan h lên, giúp tôi một ch út.]

Gửi xong, tôi liền thoát ra, tiếp tục trở lại Pinduoduo, chờ hắn giúp tôi xong để nhận thêm một lượt quay số may mắn.

Kết quả, đợi trái đợi phải, vẫn chẳng thấy hồi âm.

Gì đây?

Thằng cha này trước giờ không phải phản hồi rất nhan h sao?



Tôi lẩm bẩm rồi quay lại WeChat, định xem rốt cuộc hắn đang làm cái gì.

Không ngờ vừa mở khun g chat ra, thay vì thấy tên hắn, tôi lại thấy một dòng chữ—

【Đối phương đang nhập tin nhắn…】

???

Hắn lại muốn giở trò gì đây?

Tôi ngớ người ra, nhưng vẫn kiên nhẫn chờ xem hắn định gửi gì.

Kết quả…

Chờ đúng năm phút!

Hắn đang gõ cái qu ái gì mà lâu dữ vậy?!

Chẳng lẽ đang viết hẳn một bài văn nghị luận 800 chữ?

Vừa định bật mode diss hắn một trận thì cuối cùng, tin nhắn cũng được gửi đi—

【Tôi?】

Một chữ kèm theo dấu chấm hỏi, tràn ngập do dự…

Gì mà “tôi?”?!

Ơ, đệt!

Do dự cái đầ u an h á!

Cả buổi trời mà gõ ra mỗi chữ này á?

Tôi nhịn hết nổi, lập tứ c gõ liền mấ y câu trút gi ận—

【Nói thừa, gửi cho an h chẳng lẽ lại nhờ ma làm hộ chắc?】

【Còn chần chừ cái gì!】

【Nhập cả nửa ngày trời!】

Vậy mà, chỉ một giây sau, hắn lại trả lời thêm một tin nhắn còn khó hiểu hơn—

【…Cô chắc chứ? Cái này làm sao?】



Ha! Tứ c cười th ật.

Giúp tôi trợ lực bao nhiêu lần rồi, mà giờ còn giả vờ hỏi “cái này làm sao?”

Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn hắn đang cố tình tr êu tứ c tôi đây mà!

Không ngạc nhiên khi hôm nay hắn không cà khịa tôi như thường lệ—hóa ra đổi sang chiến thuật khác rồi à?

Không thèm gi ận!

Hắn càng muốn chọc tôi cáu, tôi càng phải giữ bì nh tĩ nh!

b-ắ-p c_ả-i đ’á”n’g yê_u

Nén lại cơn gi ận, tôi trả lời:

【Mở link ra rồi làm theo hướng dẫn đi!】

Không quên giục thêm một câu:

【Nhan h lên, tôi không chờ nổi nữa!】

Sau đó, tôi quay lại Pinduoduo, tiếp tục kiểm tra tiến độ.

Lăn lộn gần một tiếng đồng hồ, năn nỉ đủ kiểu, cuối cùng tôi cũng chính thức bỏ cuộc.

Th ật sự quá khó rồi.

Cái Pinduoduo ch ết tiệt này, lúc nào cũng bảo tôi là “người may mắn nhất”, nhưng chưa một lần cho tôi rút 500 tệ thành công!

Đúng là kh ốn nạn mà!

Làm tôi tứ c đến mức muốn bù ng nổ lần nữa!

Đang cáu bẳn thì đột nhiên—

“Ting—dong!”

Tiếng chuông cửa vang lên.

Giữa đêm khuya.

Lúc này ba mẹ tôi đều đi công tác, trong nhà chỉ có một mình tôi.

Ai lại đến vào giờ này?!

Nga y lập tứ c, tất cả những bộ phim ki nh dị tôi từng xem đều hiện ra trong đầ u.

Sau khi lấy can đảm tận mấ y phút, tôi mới run rẩy bước đến cửa.

“Ai đó?”

Lời vừa dứt, một giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên—

“Là tôi.”

Kỷ Minh Yến?!

Nghe thấy tên này, tôi lập tứ c thở phào nhẹ nhõm.

Vừa mở cửa, tôi vừa lẩm bẩm:

“Nửa đêm nửa hôm an h mò đến làm gì?”

“Vừa rồi gõ cửa suýt làm tôi bay mấ t hồ n đấy!”

Nhà Kỷ Minh Yến nga y trên tầng tôi, kh oảng cách không xa, nhưng với tư cách là kẻ thù không đội trời chun g, thì chuyện hắn đột nhiên nửa đêm gõ cửa quả thực rất đá ng ngờ.

Chắc chắn có mưu đồ!

Ánh mắ t tôi dừng lại trên khuôn mặ t đẹp tr ai lạnh lù ng của hắn, lặng lẽ quan sát.

Làn da tr ắng nhợt thường ngày của hắn lúc này phủ lên một lớp đỏ ửng nhàn nhạt, hơi thở có ch út gấp gáp.

Nhìn cứ như vừa vận độ ng mạnh… chẳng lẽ mới chạy tới đây?

Còn đang mải suy nghĩ, thì Kỷ Minh Yến bỗng dưng sải ch ân bước vào nhà.

Kh oảng cách giữa hai ch úng tôi bất ngờ bị kéo gần.

Đôi mắ t đen thẳm của hắn nhìn thẳng vào tôi, sâu trong đó còn ẩn chứa cả m xúc gì đó mà tôi không thể hiểu nổi.

Tôi nhíu mà y, vừa định mở mi ệng—

“An h còn chưa nói đến tìm tôi để làm g…”

Câu chưa dứt, cổ ta y tôi bỗng bị nắm chặt!

Hơi ấm nóng rực từ lò ng bà n ta y hắn truyền đến.

Nga y sau đó, tôi cả m giác có thứ gì đó bị nhét vào ta y mình.

???

Cái gì đây?

Mang theo thắc mắc, tôi cúi đầ u nhìn…

Và nga y lập tứ c, mấ y dòng chữ đậ p thẳng vào mắ t tôi.

Tôi vô thức đọc ra thành tiếng—

“An to àn, yên tâm, sử dụng thoải mái…”

“Trải nghiệm tuyệt vời, tận hưởng kh oảnh khắc thăng hoa…?”

Đây là… “khiên bảo hộ th ân mậ t”?!

Ầm!!!

Cứ như có sấm sét giáng thẳng xuống đầ u, làm tôi đơ toàn tập, cả người ch oáng váng, đầ u óc tr ống rỗng.

Và nga y lúc đó, giọng nói trầm thấp của Kỷ Minh Yến lại vang lên—

“Không phải bảo tôi giúp cô làm sao?”

“Dụng cụ cần thiết tôi mang tới rồi.”

“Nói đi, làm thế nào?”

Trong một giây, đầ u tôi lập tứ c hoạt độ ng hết công suất, nhan h chóng phân tích từng câu chữ của hắn…

Rồi đột ngột nhớ ra một chuyện!

Cả người cứng đờ tại chỗ.
119493

[FULL] Năm hai đại học, tôi đã cứ u một nam người mẫu đẹp tr ai với chất giọng trầm ấm.An h ấy bị khách hất rư ợu vào ng...
15/07/2025

[FULL] Năm hai đại học, tôi đã cứ u một nam người mẫu đẹp tr ai với chất giọng trầm ấm.

An h ấy bị khách hất rư ợu vào người.

Môi đỏ, ră ng trắng, tó c ướt, gương mặ t sắc nét, vẻ đẹp mong man h đạt đến cực hạn.

Sau này, gia đình tôi phá sản, cậu người mẫu nhỏ đó đã thề thốt sẽ nuôi tôi.

Để không kh iến cuộc đời an h ấy thêm tan vỡ, tôi cắn ră ng chia ta y.

Mãi đến khi gặp lại nhau trong hộp đêm.

Tôi là nhân viên phục vụ.

Mọi người xun g quan h kính cẩn gọi an h ấy: “An h Sở.”

Lúc đó tôi mới biết, cậu người mẫu nhỏ tôi từng nuôi suốt nửa năm.

Thực ra lại là cậu chủ nhà họ Sở – kẻ má u lạnh, tà n nh ẫn nhất trong giới hắc bạ ch lưỡng đạo của Giang Thành –

Sở Lệ.

---

Năm hai đại học, tôi đã cứ u một nam người mẫu đẹp tr ai với chất giọng trầm ấm.

An h ấy bị khách hất rư ợu vào người.

Môi đỏ, ră ng trắng, tó c ướt, gương mặ t sắc nét, vẻ đẹp mong man h đạt đến cực hạn.

Sau này, gia đình tôi phá sản, cậu người mẫu nhỏ đó đã thề thốt sẽ nuôi tôi.

Để không kh iến cuộc đời an h ấy thêm tan vỡ, tôi cắn ră ng chia ta y.

Mãi đến khi gặp lại nhau trong hộp đêm.

Tôi là nhân viên phục vụ.

Mọi người xun g quan h kính cẩn gọi an h ấy: “An h Sở.”

Lúc đó tôi mới biết, cậu người mẫu nhỏ tôi từng nuôi suốt nửa năm.

Thực ra lại là cậu chủ nhà họ Sở – kẻ má u lạnh, tà n nh ẫn nhất trong giới hắc bạ ch lưỡng đạo của Giang Thành –

Sở Lệ.

1Tối nay, tôi đã bị kẻ thù không đội trời chun g – Tr iệu Na – cùng gã bạn tr ai nhà giàu mới nổi của cô ta ép uống hai thùng rư ợu.

Mơ hồ giữa cơn sa y.

Dường như có ai đó đẩy cửa ph òng bao ra.

Tôi… hình như lại nhìn thấy Sở Dự?

Người yêu cũ mà tôi đã tà n nh ẫn vứt bỏ, Sở Dự.

Tôi nhớ lần đầ u ti ên gặp Sở Dự cũng là ở một nơi như thế này.

Hôm đó là si nh nh ật tôi.

Khi đó tôi vẫn là tiểu thư nhà giàu kiêu ngạo của thành phố này.

Uống rư ợu được nửa chừng, tôi ra ngoài hít thở không khí, tình cờ thấy Tr iệu Na trong ph òng bao bên cạnh.

Cô ta đang cầm ly rư ợu ép một ch àng tr ai uống.

Ch àng tr ai mặc chiếc áo khoác bóng chày đen đơn giản, trên người còn mang theo ch út ngâ y ngô của si nh viên đại học.

“An h đẹp tr ai, đã đến đây rồi mà còn không uống rư ợu? Đừng có giả vờ nữa.”

Tr iệu Na đẩy ly rư ợu về phía cậu ta.

Ch àng tr ai có đôi mắ t đào hoa vô cùng đẹp, ánh mắ t trong tr ẻo, không một ch út dun g tục hay vẻ phong trần của những kẻ hay lăn lộn chốn hộp đêm.

An h ấy không nhận ly rư ợu, chỉ thản nhiên nói một câu:

“Tôi dị ứng cồn.”

Giây tiếp theo.

Tr iệu Na tạt thẳng ly rư ợu vào mặ t an h ấy.

Chỉ trong chớp mắ t.

Môi đỏ, ră ng trắng, tó c ướt, gương mặ t sắc nét, vẻ mong man h chạm đỉnh.

Thực ra tôi không hứng th ú với mấ y cậu người mẫu.

Nhưng không hiểu vì sao.

Hôm đó tôi lại bị ma xui qu ỷ kh iến mà bước vào.

Làm ầm lên một trận rồi kéo an h ấy rời đi.

2Sau khi ở bên Sở Dự.

Tôi không cho phép an h ấy tiếp tục làm việc ở những nơi đó.

Mỗi tháng đều cho an h ấy đủ ti ền tiêu vặt.

Chỉ cần an h ấy dỗ tôi vui là được.

Dù sao khi đó, thứ tôi có nhiều nhất chính là ti ền.

Sau khi phá sản.

Suy nghĩ th ật kỹ, tôi đề nghị chia ta y với an h ấy.

Ngày chia ta y.

Sở Dự đứng dưới nhà tôi, dầm mưa suốt một ngày một đêm, mắ t đỏ hoe hỏi tôi vì sao lại chia ta y:

“Chỉ vì phá sản mà em chia ta y tôi sao?”

An h ấy siết chặt cổ ta y tôi, mắ t đầy tơ má u: “Chẳng phải là ti ền thôi sao? Tôi giúp em trả…”

Tôi gỡ từng ng ón ta y của an h ấy ra.

“Cô bị bệ nh à?”

“Tôi nói thẳng cho an h biết, chuyện này không li ên qu an đến ti ền.”

“Ch úng ta vốn dĩ không thể đi đến cuối cùng, đừng quá nghiêm túc, với an h tôi chỉ đang chơi đùa thôi.”

“An h còn nhớ Hạ Tư Dư ơng chứ? Tôi với cậu ấy đã bên nhau nhiều năm rồi. Trong giới này, ai mà chẳng thích chơi bời trước khi kết hôn?”

Nói ra những lời này, ti m tôi như bị da o cứa.

Gần một trăm tr iệu nợ nần.

Tôi làm sao có thể kéo Sở Dự xuống nư ớc cùng mình?

Tôi lạnh lù ng nhìn an h ấy, bỏ mặc giữa cơn mưa xối xả.

“Sáng ma i tôi có chuyến bay sang Ph áp.”

“Nếu không có gì bất ngờ, chắc an h sẽ không bao giờ gặp lại tôi nữa.”

Cánh cửa đóng lại.

Tôi như mấ t hết sức lực, chậm rãi trượt xuống sàn nhà.

Rồi gụ c đầ u vào cá nh ta y.

Kh óc không thành tiếng.

3Rư ợu bắ t đầ u phát tác.

Tôi cầm ly cũng không vững nữa.

Cửa ph òng bao bị đẩy ra, vài người đà n ôn g mặc vest bước vào.

Những người đang ngồi trên sofa lập tứ c đứng dậy, cúi đầ u chào hỏi đầy kính cẩn.

Đặ c bi ệt là bạn tr ai của Tr iệu Na – gã mặc áo lông.

Hắn ta chạy đến, vừa rút th uốc, vừa cười nịnh nọt.

“An h Sở, hôm nay an h lại rảnh đến đây sao?”

“Nana, lại đây, để an h giới thiệu. Đây chính là nhân vật số một của Giang Thành mà an h vẫn hay nhắc đến – thiếu gia Sở Lệ.”

Sở Lệ?

Cái tên này… sao giống với Sở Dự quá vậy?

b’ắp c~ải đ:áng y^êu

Tôi vô thức ngẩng đầ u lên.

Ánh sáng trong ph òng rất mờ.

Trong kh oảnh khắc đó, tôi không thể nhìn rõ gương mặ t người đàn ôn g ki a.

Rồi khi ánh đèn đủ màu sắc nhấp nháy, một tia sáng trắng xan h lạnh lẽo chiếu lên khuôn mặ t ấy.

Tó c đen, mắ t đen, số ng mũ i cao thẳng.

Bộ vest phẳng phiu kh iến an h ấy trông càng thêm cấ m dục và cao quý.

Cơn sa y trong tôi lập tứ c vơi đi một nửa.

Cả người lạnh toát.

Sở… Dự?

Tôi nhìn sang Tr iệu Na.

Rõ ràng cô ta cũng sững sờ.

Dù gì thì cô ta cũng từng tự ta y hất rư ợu vào mặ t an h ấy.

Sở Lệ lướt qua tôi.

Như thể chưa từng quen biết.

Chỉ hơi mỉm cười với Tr iệu Na: “Hình như ch úng ta đã gặp nhau rồi, Tr iệu tiểu thư?”

4Trên mặ t Tr iệu Na thoáng qua vẻ bối rối, cô ta liếc tôi một cái rồi nhan h chóng quay đi, cười gượng:

“Hình như… đúng là từng gặp một lần.”

Sở Lệ ngồi xuống.

Gã áo lông vội vàng ghé sát, châm th uốc cho an h ấy. Trong ánh lử a chập chờn.

Tôi chợt nhớ đến một cả nh trong quá khứ.

Khi tôi và Sở Dự quấn quýt bên nhau trong ph òng.

Sau đó, tôi ra ban công châm th uốc.

Sở Dự ôm lấy eo tôi từ phía sau, giọng khàn khàn:

“Ng hiện th uốc đến thế sao?”

Tôi phả một làn khói vào mặ t an h ấy.

“Ừm.”

“Nhưng an h đừng học theo.”

An h ấy nhướn mà y, tỏ vẻ khó hiểu.

Tôi nga ng ngược nói: “Dù tôi hút th uốc, uống rư ợu, nhưng tôi lại khá ghét con tr ai làm vậy.”

An h ấy bật cười: “Chuẩn kiểu tiêu chuẩn kép nhỉ?”

Tôi gật đầ u: “Đúng, tiêu chuẩn kép đấy.”

An h ấy nghiêng người, khẽ hôn lên môi tôi, giọng nói có ch út mơ hồ, cuối cùng tan vào những lời đường mật.

“Ừ.”

“Tiêu chuẩn kép cũng thích.”

Bây giờ, Sở Lệ kẹp điếu th uốc giữa ng ón ta y.

Làn khói xan h trắng lượn lờ từ cánh mũ i an h ấy phả ra.

Thuần thục và điêu luyện.

Cũng th ật khó cho an h ấy.

Ở trước mặ t tôi, che giấu lâu đến vậy.

5“Này, phục vụ, lại đây rót rư ợu đi.”

Gã áo lông ra lệnh cho tôi.

“Đứng đực ra đó làm gì? Như cột đi ện vậy?”

Tr iệu Na gi ật mình, vội kéo ta y áo hắn, ra hiệu bảo hắn đừng nói nữa.

Chắc là cô ta lo rằng, dù gì tôi và Sở Lệ cũng từng là người yêu, lỡ như an h ấy vẫn còn tình cả m với tôi, thì bạn tr ai cô ta sẽ gặp rắc rối.

Nhưng Sở Lệ chẳng có ch út phản ứng nào.

Khi ánh mắ t rơi trên người tôi, cũng chẳng gợn sóng.

An h ấy đang gi ận tôi.

Cũng chẳng có gì lạ.

Dù sao lúc chia ta y, tôi đã dùng những lời cay nghiệt nhất để làm tổ n th ương an h ấy.

Nhưng tôi thực sự đứng không vững nữa.

“Tôi gọi đồng nghiệp tới thay…”

Sở Lệ lại cắ t nga ng lời tôi, khóe môi nhếch lên, nhưng ánh mắ t lại lạnh băng.

“Cô không phải nhân viên phục vụ sao?”

Tôi nuốt xuống cả m giác khó chịu, nhẹ giọng đáp.

“Phải.”

Sở Lệ bật cười khẽ.

“Vậy lại đây, rót rư ợu.”

Tr iệu Na rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.

Tình hình trước mắ t đã quá rõ ràng.

Dù tôi có từng yêu đương với Sở Dự – thiếu gia nhà họ Sở, người thống tr ị cả giới hắc bạ ch của Giang Thành, kẻ nhẫn tâm tà n độ c nhất.

An h ấy cũng chẳng hề có ý định quan tâm đến tôi nữa.

Tr iệu Na nhân cơ hội đổ thêm dầu vào lử a.

b-ắp c_ải đ.án:g y*êu

“An h Sở, an h không biết đâu, phục vụ ở đây mà chưa thấy ti ền thì sẽ không phục vụ đâu. Chỉ cần có ti ền, cô ta chuyện gì cũng làm.”

Sở Lệ chậm rãi chỉnh lại cổ ta y áo.

Ánh mắ t an h ấy lại rơi trên người tôi.

“Thế nào? Không hiểu quy tắc ở quán tôi à?”

6Trái ti m tôi nhói lên từng cơn.

An h ấy đã hận tôi đến mức này sao?

Nhưng điều kh iến tôi không thể chấp nhận được nhất chính là…

An h ấy lại cùng loại người như Tr iệu Na, hợp sức bắ t nạ t tôi.

Sau khi gia đình phá sản.

Ba tôi ngồi tù, đến ngày tu yên án, ông ấy lê n cơ n đa u ti m nga y tại tò a án.

Và không bao giờ tỉnh lại nữa.

Mẹ tôi phát bệ nh, ti nh th ần suy sụp, phải vào vi ện tâ m th ần.

Tôi gánh trên lưng món nợ kh ổng lồ, chạy vạy khắp nơi, tìm họ hàng, nhờ bạn bè giúp đỡ, đổi lại chỉ là những ánh mắ t kh inh bỉ và lời mắ ng nhiếc.

Chỉ trong hai năm ngắn ngủi, từ đỉnh cao rơi xuống vực sâu.

Một ngày tôi làm ba công việc.

Dù cực kh ổ, dù mệ t mỏ i đến đâu, tôi cũng chưa từng lùi bước, cũng chưa từng thấy sợ hã i.

Cho đến kh oảnh khắc đó, ánh mắ t của Sở Lệ.

Kh iến tôi đột nhiên co rú m lại.

Như thể, chỉ trong chớp mắ t, ch úng tôi đã đổi chỗ cho nhau.

An h ấy là thiếu gia nhà giàu, cao cao tại thượng.

Còn tôi, chỉ là một nhân viên phục vụ nhỏ bé trong quán bar.

Cô gá i từng tự tin, rạng rỡ ấy, đã ch ết từ hai năm trước rồi.

Tr iệu Na nhìn thấy th ái độ của Sở Lệ, lập tứ c được đà lấn tới.

Cô ta đẩy gã áo lông sang một bên, dán sát vào an h ấy.

“An h Sở, an h rộng lượng không chấp nhặt chuyện cũ, em kính an h một ly.”

Sở Lệ không nhận ly rư ợu.

An h hơi nghiêng đầ u nhìn cô ta, cười như không cười, giọng nói dường như vừa dành cho cô ta, vừa nhắm vào tôi.

“Ai nói với cô… rằng tôi không tính toán chuyện cũ?”
119499

[FULL] Thầy bói nói tôi số mệ nh phải tìm một người bạn tr ai nhỏ tu ổi hơn mình.Cháu gá i tôi học lớp sáu lập tứ c giới...
15/07/2025

[FULL] Thầy bói nói tôi số mệ nh phải tìm một người bạn tr ai nhỏ tu ổi hơn mình.

Cháu gá i tôi học lớp sáu lập tứ c giới thiệu cho tôi ho t boy lớp nó.

Nó lừ a tôi đến gặp ho t boy, ai ngờ người đến lại là an h đại ca trường cấp ba của tôi.

An h ta đạ p cửa bước vào, xắn ta y áo, ch ửi lớn:

“Đ* mẹ, để tao xem thử ai dám không tha cho cả em tr ai vị thành niên của tao!”

---

Thầy bói nói tôi số mệ nh phải tìm một người bạn tr ai nhỏ tu ổi hơn mình.

Cháu gá i tôi học lớp sáu lập tứ c giới thiệu cho tôi ho t boy lớp nó.

Nó lừ a tôi đến gặp ho t boy, ai ngờ người đến lại là an h đại ca trường cấp ba của tôi.

An h ta đạ p cửa bước vào, xắn ta y áo, ch ửi lớn:

“Đ* mẹ, để tao xem thử ai dám không tha cho cả em tr ai vị thành niên của tao!”

1Vào một chuyến du lịch cùng gia đình, tôi bị một ông thầy bói kéo lại xem vận số nga y trước cổng khu du lịch.

Ông ta bấm đố t ng ón ta y, suy tí nh một hồi rồi ph án: “Cô số mệ nh nhất định phải yêu một người nhỏ tu ổi hơn mình.”

Hừ, tôi cực kỳ phản đối mấ y chuyện tình chị em nhé!

Toàn trò bịp bợm thôi, tôi không thèm để tâm.

Nhưng cháu gá i tôi – con bé mới học lớp sáu – thì lại để bụ ng.

Hôm sau, tôi bỗng dưng thấy trong dan h sách bạn bè WeChat xu ất hiện một tài kh oản có ảnh đại diện là Ultraman.

Nhấn vào xem thì toàn là ảnh selfie của một cậu bé tầ m mười mấ y tu ổi, ngũ quan khá than h tú, trông còn có ch út quen mắ t.

Tôi vừa định xóa kết bạn, cháu gá i đã nhan h ta y giữ chặt đi ện thoại của tôi.

“Gì ạ? Đây là ho t boy lớp cháu, đủ nhỏ chưa?”

Tôi mấ t tận ba mươi giây mới tiêu hóa nổi thông tin—nó đang giới thiệu đối tư ợng cho tôi à?!

Trời ơi, con bé này, cô th ật sự cạn lời với cháu luôn đó!

Nó lậ t qua lậ t lại ảnh chụp của cậu bé, hớn hở nói:

“Cô à, cậu ấy đẹp tr ai nhất lớp cháu, cháu cũng thích lắm, nhưng mà cô đã 22 tu ổi rồi, chắc cô sốt ru ột hơn cháu, nên cháu nhường cho cô đấy!”

Cục cưng à, cháu nghĩa khí ghê ha, đúng là không uổng công cô cưng cháu!

Nhưng mà cháu lo lắ ng quá rồi, cô đây th ật sự không vội đâu!

Tôi dở kh óc dở cười giải thích với nó:

“Đường Đường, tụi cháu vẫn còn là tr ẻ con, nên lo học hành đi. Cô với cậu bé này không hợp đâu.”

Đường Đường gật gù kiểu nửa hiểu nửa không:

“Vậy thì làm bạn tốt cũng được mà.”

Nói xong nó còn tiện ta y gửi một sticker dễ th ương, đối phương lập tứ c phản hồi lại bằng một sticker khác.

Tôi tưởng tư ợng cả nh một cậu bé con dùng đồng hồ đi ện thoại tr ẻ em nhắn tin với tôi mà ho ảng hồ n, cuống quýt thoát WeChat nga y lập tứ c.

2Hôm sau, Đường Đường rủ tôi dẫn nó đi ăn KFC.

Tôi không nghĩ nhiều, ai ngờ đến nơi mới biết nó còn hẹn cả ho t boy lớp nó.

Tôi th ật sự muốn biết bằng cách nào mà con bé này có thể thu yết phục một học si nh lớp 5 đi gặp mặ t một nữ si nh đại học 22 tu ổi.

“Cô ơi, cháu phải th ương lượng mãi nó mới chịu đấy!”

Nhìn đôi mắ t long lan h của nó, tôi lập tứ c hiểu ra—nó muốn lừ a tôi bao một suất đồ ăn tr ẻ em!

Đã đến rồi thì tôi cũng hào phóng, gọi thêm một phần cho ho t boy nhí luôn.

Tôi vừa uống một ngụm Coca thì cửa quán bị ai đó đạ p bun g ra.

Tôi mém ch út phun hết nư ớc ra ngoài—người bước vào không phải ai khác mà chính là an h đại cấp ba của tôi, Phó Lâm Xuyên?!

An h ta xắn ta y áo lên, giọng quát sang sảng:

“Ai? Ai hẹ n hò với tr ẻ vị thành niên đấy?!”

“Bước ra đây nga y!”

“Đ* mẹ, để tao xem thử ai dám không tha cho cả em tr ai vị thành niên của tao!”

Tôi lập tứ c ho ảng hồ n.

Khoan đã, cái người an h ta đang nói tới… chẳng lẽ là tôi?!

Tôi cúi đầ u thấp hết mức có thể, cố gắng giảm sự tồn tại của mình xuống mức tối thiểu.

Nga y lúc đó, cậu nhóc ho t boy lại giơ ta y chỉ về phía tôi.

“An h, chính là hai người họ.”

Cậu bé dõng dạc bước về phía tôi, phía sau là Phó Lâm Xuyên sải bước hùng hổ đi theo.

Cái tình huống này… sao giống kiểu đàn em dắt đại ca đi tìm kẻ thù thế?!

Tôi vô thức đứng dậy, chắn Đường Đường ra sau lưng.

Cậu ho t boy mặc vest nhỏ, quần âu, trông như một quý ông nhí lịch lãm.

Cậu nhóc ngẩng cao đầ u đứng trước mặ t ch úng tôi, nói năng rõ ràng rành mạch:

“Liễu Ngữ Đường, tôi thấy an h tôi với cô của cậu hợp hơn, nên tôi đưa an h ấy tới đây.”

Ho t boy nhí, sao nga y cả cậu cũng thích làm bà mối vậy?

Hợp cái gì mà hợp, hoàn toàn không hợp ch út nào!

Hồi cấp ba, người tôi sợ nhất chính là an h ta.

3“Liễu Hân.”

An h ta gọi chính xá c tên tôi, trí nhớ cũng tốt th ật đấy.

Tôi khẽ ngẩng đầ u, vừa vặn chạm phải đôi mắ t đào hoa mang theo ý cười nửa vời của an h ta, nơi khóe mắ t có một vết sẹ o mờ khẽ độ ng.

“Hóa ra là cô à.”

An h ta không khách sáo, kéo ghế ngồi xuống, vắt chéo ch ân một cách thản nhiên.

Tôi cười gượng:

“Haha, Phó Lâm Xuyên, trùng hợp ghê ha.”

An h ta im lặng, ng ón ta y gõ nhịp lên mặ t bàn, từng tiếng vang lên kh iến tôi chột dạ.

Đ/ọ,c fu::l/l tạ p@age b’ắp c/ải đá ng yê^u nhé~

Trước khi ph òng tuyến tâ m lý của tôi sụp đổ, an h ta cuối cùng cũng mở mi ệng:

“Được lắm đại học bá, trước đây chê tôi, bây giờ lại để mắ t đến em tr ai tôi à?”

Được rồi, an h ta vẫn còn nhớ lần tôi chính nghĩa lẫm liệt từ ch ối an h ta hồi đó.

Vì an h ta là an h đại khét tiếng của trường, lần đó đá nh Tiểu Béo thê thảm đến mức cậu ta phải nghỉ học ba ngày, tôi th ật sự rất sợ.

Lẽ nào bây giờ an h ta muốn báo thù vì bị từ ch ối năm xưa, định đá nh tôi sao?

Thể trạng của tôi còn không bằng Tiểu Béo nữa là…

“Thích kiểu nhóc con dễ th ương như em tr ai tôi?”

Không phải, nghe tôi giải thích đã!

“Phó Lâm Xuyên, chỉ là tr ẻ con nghịch ngợm thôi, an h đừng tưởng th ật.”

Tôi vội vàng phân bua, sợ an h ta không kiềm chế được mà đấm tôi một cái.

Phó Lâm Xuyên cười đầy tà khí, trông chẳng khác gì ác qu ỷ bò lên từ đị a ng ục.

“Oh?”

An h ta nhướng mà y, tôi run bắ n cả người.

Không đợi an h ta tr a hỏ i, tôi đã cuống cuồng kh ai sạch:

“Thầy bói cứ nhất quyết nói tôi phải tìm một người nhỏ tu ổi hơn làm bạn tr ai, cháu gá i tôi mới linh tinh ghép đôi bừa bãi. Tr ẻ con không hiểu chuyện, an h đừng để bụ ng.”

“Nhỏ tu ổi hơn cô?”

Phó Lâm Xuyên nhíu mà y, bỗng dưng nói một câu khó hiểu:

“Nhỏ hơn một tháng có tính không?”

“Hả?”

An h ta hắng giọng một cái:

“Nghe nói cô còn kết bạn WeChat với em tr ai tôi?”

“Cái này tôi giải thích được…”

Tôi cuống đến mức muốn dùng cả ta y ch ân để diễn đạt.

Phó Lâm Xuyên lại nhếch môi:

“Nga y cả tôi còn chưa được add đấy.”

Giây tiếp theo, an h ta móc đi ện thoại ra bấm vài cái, sau đó đưa sát vào mặ t tôi, nói ngắn gọn:

“Quét.”

Tôi dí sát vào nhìn kỹ mới ph át hi ện đó là mã QR kết bạn, run rẩy lấy đi ện thoại ra quét thêm an h ta vào dan h sách bạn bè.

Phó Lâm Xuyên lập tứ c chấp nhận lời mời, khóe môi khẽ nhếch lên, nhét đi ện thoại lại vào túi rồi khoan h ta y nhìn tôi:

“Nói đi, chuyện này tính sao đây.”

“Tôi xin lỗi, sau này tôi sẽ không liên lạc với em tr ai an h nữa.”

“Chỉ vậy thôi?”

“Thế còn chưa đủ sao? Dù gì tôi cũng đâu có làm gì với em ấy đâu.” Tôi lầm bầm.

“Không làm gì?”

Phó Lâm Xuyên nghiêm túc ngồi thẳng dậy:

“Cô có biết hà nh vi của mình cấu thành quấy rối tr ẻ vị thành niên, gâ y tổ n th ương tâ m lý ng hiêm tr ọng không?”

Tôi liếc qua ho t boy nhí đang tr ốn ở góc lén lút ăn hamburger:

“Tổ n th ương tâ m lý? Tôi thấy không giống lắm đâu.”

Phó Lâm Xuyên trừng mắ t nhìn em tr ai, đầy vẻ hận rèn sắt không thành thép, sau đó quay lại, vẫn hùng hồ n như cũ:

“Ai nói là nó? Tôi đang nói là tôi đây này, tôi bị tổ n th ương tâ m lý ng hiêm tr ọng đấy!”

“???”

“Năm đó tôi mười bảy tu ổi, khí thế hừng hực, phong độ ngời ngời, cô không để mắ t tới tôi, giờ lại để mắ t tới một thằng nhóc con thế này? Tôi còn cần thể diện không hả?”

Quả nhiên, an h ta vẫn can h cánh chuyện năm xưa bị tôi từ ch ối trước mặ t cả trường, mấ t mặ t đến mức không nuốt trôi nổi.

Đoạn này đúng là tôi có lỗi th ật.

Hồi lớp 12, tôi làm MC cho kênh phát than h của trường.

Ngày Phó Lâm Xuyên tỏ tình với tôi, tôi quên… tắt micro.

Thế là toàn trường đều biết dan h an h đại khét tiếng Phó Lâm Xuyên bị học bá Liễu Hân từ ch ối phũ phàng.

Mấ y ngày sau đó, tôi thấp thỏm không yên, lo an h ta sẽ thẹn quá hóa gi ận mà tìm tôi tính sổ.

Nhưng cuối cùng, an h ta chỉ nhờ bạn cùng bàn gửi cho tôi một chiếc túi may mắn, nói là đã kh ai quang, ch úc tôi thi đại học thuận lợi.

Sau đó có lẽ an h ta cố tình tr ánh mặ t tôi, nên tôi không còn gặp lại an h ta nữa.

“Thế an h nói xem phải làm sao?”

Phó Lâm Xuyên chậm rãi đứng dậy, khẽ cười:

“Tôi chưa nghĩ ra, khi nào nghĩ xong sẽ nhắn WeChat cho cô.”

Nói xong, an h ta quay đầ u đá nhẹ vào ch ân ghế của ho t boy nhí, quát lên:

“Đừng ăn nữa!”

Cậu bé tiếc nuối nhìn đố ng khoai tây chiên, rồi mới lẽo đẽo đi theo an h ta.

Tôi lại bắ t đầ u thấp thỏm lo lắ ng, không biết Phó Lâm Xuyên định gi ải qu yết chuyện này như thế nào.

Nhưng mà, chỉ cần an h ta không đá nh tôi là được rồi.

4Tôi nơm nớp lo sợ suốt hai tháng, mãi đến khi nghỉ đông, Phó Lâm Xuyên mới liên lạc lại.

Tôi không thể ngờ được, cái gọi là “bồ i th ường” mà an h ta đề ra lại là… dạy kèm cho em tr ai an h ta.

Lúc này, Phó Lâm Xuyên vừa mới ngủ dậy, chiếc áo choàng tắm khoác hờ trên người.

Đ;ọ^c f<u;l>l, tạ!i p*age~bắp c_ải đán’g yê’u nh #é

Không ngờ an h ta lại là một người an h có trách nhiệm như vậy, dù mí mắ t còn chưa mở nổi vẫn cố gắng ngồi lại học cùng em tr ai.

An h ta đặt trước mặ t ch úng tôi hai ly sữa nóng, xoa đầ u em tr ai:

“Nhóc con, học cho đàng hoàng.”

Rồi tựa vào cửa bếp, thả hồ n đi đâu mấ t.

Dáng vẻ an h ta ngáp ngủ trông y như con chó cưng ngoan ngoãn mà tôi từng nuôi hồi bé, bỗng dưng tôi không còn sợ an h ta nữa.

“An h đến bài lớp 6 còn không biết làm sao?”

Tôi nghiêm túc hỏi.

“Giờ cô mới biết tôi là học dốt à?”

Phó Lâm Xuyên cầm cốc cà ph ê, lười nhác nhìn tôi.

“Với lại, em tôi đâu phải học kiến thức lớp 6. Nó học vượt cấp, đã học tới chương trình lớp 9 rồi.”

Hay th ật, học dốt mà si nh ra một ông em siêu học bá.

“Hai người th ật sự là an h em ru ột hả?”

Tôi không nhịn được mà thắc mắc.

Phó Lâm Xuyên nhặt lấy một cái gối ôm, ngả người lên sofa.

“Nó là bảo bối của cả nhà đấy, ba tôi si nh nó khi đã lớn tu ổi. Tôi coi như là bản thử nghiệm th ất bạ i, nên ph iên bả n nhỏ này cần được bồi dưỡng kỹ lưỡng hơn.”

Không hiểu sao, tôi nghe ra ch út cả m giác ca m ch ịu và bất lực trong giọng nói của an h ta.

Tôi bất giác lên tiếng an ủi:

“Đừng nói vậy, an h cũng rất giỏi mà. Tháng trước đội bóng rổ trường an h đấ u với trường tôi, bón hành cho đội tôi sấp mặ t luôn đấy.”

“Đội trưởng trường tôi, một người đà n ôn g Sơn Đông cao một mét chín, cứng cỏi kiên cường, lại bị an h đá nh cho phát kh óc.”

Phó Lâm Xuyên nghe xong rõ ràng rất hài lò ng, khóe môi nhếch lên, khó mà che giấu.

“Không phải cô không thích bóng rổ à, sao lại đi xem?”

“Không lẽ đi vì tôi?”

Tôi gi ật mình.

Đừng nói nữa, th ật sự là vậy đó.

Bạn cùng ph òng của tôi có bạn tr ai trong đội bóng, kéo tôi đi cùng.

Ban đầ u tôi định từ ch ối, vì tôi không hứng th ú với bóng rổ, nhưng khi thấy thư mời ghi tên đội trưởng đội bạn là Phó Lâm Xuyên, tôi lại đồng ý mà không hiểu vì sao.

Cũng giống như hồi cấp ba, tôi từng lén xem an h ta chơi bóng vậy.

5Tôi và Phó Lâm Xuyên đều có tiếng trong trường, một là học bá, một là an h đại.

Cả hai đều biết về nhau, nhưng chưa từng nói chuyện.

Lần đầ u có giao tiếp là vào một buổi trưa năm lớp 10.

Trên sân bóng vắng vẻ, Phó Lâm Xuyên đang chơi bóng một mình, còn tôi ngồi trên khán đài học từ vựng.

Có lẽ là do chơi một mình quá nhàm ch án, an h ta tiến lại gần tôi.

“Có biết chơi bóng không?”

Tôi đẩy gọng kính đen trên số ng mũ i:
119507

[FULL] Tôi bị đẩy vào một show hẹ n hò.Tiểu hoa nhỏ do chính bạn tr ai tôi nâng đỡ muốn chơi khăm tôi, nên cô ta xúi giụ...
15/07/2025

[FULL] Tôi bị đẩy vào một show hẹ n hò.

Tiểu hoa nhỏ do chính bạn tr ai tôi nâng đỡ muốn chơi khăm tôi, nên cô ta xúi giục đạo diễn bắ t tôi theo đu ổi vị th ái tử lạnh lù ng của giới quyền quý Bắc Kinh.

Tôi nhìn sang đối diện, nơi Thẩm Yến Sâm đang nở nụ cười đầy ẩn ý, rồi chìm vào suy tư.

Họ không biết rằng, đêm qua, trong bữa tiệc mừng đóng máy bộ phim mới, Thẩm Yến Sâm – người nồng nặc mùi rư ợu – đã chặn tôi nga y trước cửa nhà vệ si nh nữ.

Không chỉ cư/ỡ/n/g hôn tôi, an h ta còn liếm vành tai tôi, lời nói như van xin:

“Nghe nói em chia ta y Cố Minh Châu rồi?”

“Vậy… thử với tôi xem? Được không?”

---

Tôi bị đẩy vào một show hẹ n hò.

Tiểu hoa nhỏ do chính bạn tr ai tôi nâng đỡ muốn chơi khăm tôi, nên cô ta xúi giục đạo diễn bắ t tôi theo đu ổi vị th ái tử lạnh lù ng của giới quyền quý Bắc Kinh.

Tôi nhìn sang đối diện, nơi Thẩm Yến Sâm đang nở nụ cười đầy ẩn ý, rồi chìm vào suy tư.

Họ không biết rằng, đêm qua, trong bữa tiệc mừng đóng máy bộ phim mới, Thẩm Yến Sâm – người nồng nặc mùi rư ợu – đã chặn tôi nga y trước cửa nhà vệ si nh nữ.

Không chỉ cư/ỡ/n/g hôn tôi, an h ta còn liếm vành tai tôi, lời nói như van xin:

“Nghe nói em chia ta y Cố Minh Châu rồi?”

“Vậy… thử với tôi xem? Được không?”

1Khi thông báo tham gia show hẹ n hò được gửi đến, qu ản lý của tôi còn bà ng ho àng hơn cả tôi.

“Tô Tinh Ninh, em đắc tộ i với ai à? Cố Minh Châu rõ ràng là bạn tr ai em, sao công ty lại sắp xếp cho em tham gia show hẹ n hò chứ? Cứ cái đà này, chẳng phải chẳng mấ y mà hai người chia ta y à?”

Tôi im lặng.

Bởi vì cô ấy nói đúng.

Tôi thực sự đã đề nghị chia ta y với Cố Minh Châu.

2Cố Minh Châu là ảnh đế nổi tiếng, cũng là ông chủ của tôi.

Ba năm trước, khi tôi vừa chập chững bước vào giới giải trí với dan h xưng “tiểu hoa lư u lượng” (nữ diễn viên nổi tiếng nhờ lư u lượng, không nhờ thực lực), an h ta đã là nam chính của hà ng lo ạt bộ phim đình đám.

Là một tiểu hoa, tôi luôn bị cư dân mạ ng soi từng li từng tí. Chỉ cần sơ suất một ch út thôi, tôi có thể lên ho t search vì một sca ndal nào đó.

Nhưng tin đồn cũng chỉ là tin đồn, không thực sự ản h hư ởng đến tôi.

Mãi cho đến khi có kẻ đào lại bức ảnh th ời niên thiếu của tôi.

Trong ảnh, tôi trang điểm đậm, ngồi trong quán bar với vài cậu tr ai trông khá hổ báo. Kết quả, tôi bị né m đá thậm tệ.

Dân mạ ng gọi tôi là “tiểu lư u man h”, thậm chí còn có kẻ dựng chuyện nói tôi từng bắ t nạ t bạn học.

Giữa lúc sóng gió bủa vây, Cố Minh Châu đứng ra, tự mình tìm ra kẻ tun g tin đồn.

Dưới sức ép của an h ta, người kia nhan h chóng lên tiếng đính chính rằng bức ảnh chỉ là góc chụp sa i lệch. Những kẻ dựng chuyện khác cũng lần lượt xin lỗi, thừa nhận bịa đặt.

Tôi vô cùng biết ơn Cố Minh Châu. Vì thế, tôi đã ký hợp đồng với công ty của an h ta. Sau đó, an h ta theo đu ổi tôi, và ch úng tôi đến với nhau một cách tự nhiên.

Nhưng… là yêu đương bí mật.

Là tôi đề nghị như vậy.

Vì tôi vẫn là một gương mặ t mới trong ng ành, tôi không muốn chuyện tình cả m ản h hư ởng đến sự nghiệp.

An h ấy rất bám tôi, nga y cả lúc ngủ cũng phải gọi đi ện thoại để nghe giọng tôi, lúc nào cũng chủ độ ng báo cáo lịch trình. Nhưng nửa năm trở lại đây, số lần ch úng tôi gặp nhau có thể đếm trên đầ u ng ón ta y, phần lớn là trong các sự ki ện.

Đã yêu trong bóng tối, lại còn chẳng có cơ hội nói chuyện, nên mối qu an hệ của ch úng tôi cứ thế phai nhạt dần.

Mà bên cạnh an h ấy, lúc nào cũng có một cô gá i khác – Hạ Uyển, người mới vừa ký hợp đồng với công ty.

Giống như bây giờ, tin đồn hẹ n hò giữa an h ta và Hạ Uyển đã trụ vững trên ho t search suốt một tuần.

Tôi hỏi Cố Minh Châu tại sao không xử lý, an h ta chỉ lạnh lù ng đáp:

“Đừng làm lo ạn, chỉ là cách giúp tân binh thu hút sự ch ú ý thôi.”

Nhưng tôi vẫn thấy bất an.

Có một lần, tôi bất ngờ lên ho t search chỉ vì một bức ảnh đẹp. Hi ếm hoi lắm anti-fan mới chịu công nhận nhan sắc của tôi. Nhưng nga y lúc đó, Cố Minh Châu lại gửi tin nhắn:

“Em đổi màu tó c đi.”

An h ta nói tó c đen dài quá nhạt nhẽo, bảo tôi nên thử phong cách khác. Nhưng trước đây, an h ta luôn khen kiểu tó c này hợp với tôi nhất.

Trên mạ ng có một bình luận rất ho t:

[Khi một người đà n ôn g bắ t đầ u so sánh bạn với người khác, có nghĩa là bên ngoài an h ta đã tìm được một kiểu ph ụ nữ mới.]

Mà Hạ Uyển chính là kiểu người luôn đổi màu tó c xoành xoạch – khi thì vàng, lúc thì hồ ng, khi thì tó c đen dài, lúc lại uốn xoăn sóng.

Tôi trằn trọc đến tận một giờ sáng mà vẫn không ngủ được, nghĩ mãi cũng chẳng hiểu nổi. Thế nên, tôi quyết định không nghĩ nữa.

——– Tôi nhắn cho Cố Minh Châu một tin nhắn chia ta y.

3“Tôi sẽ gọi cho Minh Châu hỏi rõ xem có phải công ty nhầm lẫn không. Sao có thể để em tham gia show hẹ n hò được chứ?”

Qu ản lý vừa nói vừa lấy đi ện thoại ra, nhưng tôi giữ ta y cô ấy lại.

“Không cần đâu. Show này tôi sẽ tham gia.”

Dù có phải do Cố Minh Châu chỉ thị hay không, tôi cũng quyết định tham gia rồi.

Tôi liếc nhìn dan h sách khách mời của chương trình. Quả nhiên, Hạ Uyển – người mới được chính ta y Cố Minh Châu nâng đỡ – cũng có mặ t.

Cô ta dám tham gia, thì tại sao tôi không dám?

Hơn nữa, mức cát-xê lần này cao hơn tất cả những chương trình tôi từng tham gia trước đây. Đà n ôn g có thể không đá ng tin, nhưng ti ền thì không ph ản bộ i ai bao giờ.

Từ hôm nay trở đi, tôi số ng vì ti ền!

4Ngày ghi hình đầ u ti ên, tôi ngồi trên xe bảo mẫu đến địa điểm quay.

Chương trình lần này diễn ra trên một hòn đảo.

Tôi cùng ba nữ, bốn nam sẽ trải qua ba ngày hai đêm trên đảo. Mỗi ngày, tổ chương trình sẽ giao nhiệm vụ để ch úng tôi tích lũy điểm ăn ý.

Cuối chương trình, cặp đôi có điểm cao nhất sẽ nhận được một món quà bí mật. Ngoài ra, điểm ăn ý cũng là điều ki ện để các cặp đôi có cơ hội hẹ n hò riêng.

Vừa thấy tôi, Hạ Uyển lập tứ c nhướn mà y, còn tôi thì chẳng thèm nhìn cô ta lấy một cái. Nhưng cô ta lại không biết điều, cố tình bước đến gần.

“Tô Tinh Ninh, tôi có một món quà bất ngờ dành cho cô.”

Vừa nói, cô ta vừa nhét vào ta y tôi một quyển sổ.

Tôi liếc nhìn.

——- Là kịch bản của chương trình.

Việc show giải trí có kịch bản vốn chẳng phải chuyện lạ. Nhưng thường thì chỉ những nghệ sĩ ké m nổi, không có chỗ dựa hoặc cần tạo hiệu ứng hài hước mới bị giao vai trò theo kịch bản.

Tôi tuy nổi tiếng nhờ th ị ph i, nhưng chưa từng có chương trình nào dám biến tôi thành trò đùa.

Dù sao, đen hay đỏ thì cũng vẫn là nổi tiếng.

“Dạo này cô chẳng có tài nguyên nào tìm đến đúng không? Chương trình này là tôi phải nhờ đạo diễn mới xin được cho cô đó.”

Cô ta cười khinh khỉnh, trông đến phát bự c.

Cô ta nói không sa i.

Tôi thực sự rất lâu rồi không có tài nguyên mới.

Tôi vốn là người nổi tiếng nhờ th ị ph i, nhưng từ sau khi vài bộ phim tôi đóng bị cấ m chiếu, gần như không còn đạo diễn nào dám mời tôi. Quảng cáo thì lại càng không, vì khán giả sợ mua nhầm sản phẩm tôi quảng bá sẽ gặp xui xẻo.

Tôi giống như một bình hoa đẹp nhưng vô dụng – bỏ thì tiếc, giữ lại cũng chẳng được gì.

Tôi mở kịch bản ra xem nội dun g.

Trong chương trình này, tôi phải đóng vai một kẻ thiếu văn hóa, không biết xấ u hổ, còn tham vọng trèo cao, chạy theo nịnh bợ th ái tử gia nhà họ Thẩm – Thẩm Yến Sâm.

Tôi: “…”

Tôi định đi tìm đạo diễn, nhưng Hạ Uyển đã bước lên chặn đường tôi.

“Tôi hỏi rồi. Nếu không muốn quay thì có thể đi. Nhưng…” Cô ta cười lạnh — “Phí bồ i th ường là gấp mười lần thù lao của cô đấy. Tài nguyên khó ki ếm, biết điều mà trân trọng đi.”

Thảo nào mức cát-xê lần này lại cao hơn hẳn, ra là cái bẫy nằm ở đây.

Hạ Uyển giơ đi ện thoại lên, vẫy vẫy trước mặ t tôi, trên màn hình là ảnh cô ta và Cố Minh Châu chụp chun g. Trong ảnh, Cố Minh Châu gối đầ u lên ng ực cô ta, ngủ sa y, còn Hạ Uyển không mặc gì cả.

Cô ta nhìn tôi bằng ánh mắ t mỉa ma i:

“Yên tâm mà theo đu ổi giấc mộng hào môn của cô đi. Minh Châu đã có tôi lo rồi.”

Thế nào là tiến thoái lưỡng nan? Chính là tình cả nh của tôi lúc này.

Nếu bỏ quay mà đi, tôi sẽ phải bồ i th ường hàng chục tr iệu. Mà số ti ền tôi ki ếm được sau bao năm còn chưa bằng một nửa con số đó.

Nhưng nếu tôi thực sự đi nịnh bợ vị th ái tử lạnh lù ng của nhà họ Thẩm, tôi sẽ bị ghét bỏ, bị dân mạ ng ch ửi rủ a. Quay xong chương trình này, chắc chắn tôi sẽ bị đào thải khỏi giới giải trí.

Chà, là tôi đã đá nh giá thấp th ủ đo ạn của Hạ Uyển rồi.

5Tôi vẫn chọn ở lại tiếp tục ghi hình, vì tôi không có đủ ti ền để bồ i th ường cho chương trình. Hơn nữa, tôi đã bị ch ửi rủ a bao nhiêu lần rồi, thêm một lần nữa có là gì đâu?

Lấy cái ch ết để tìm đường số ng cũng là một cách số ng.

Khi đạo diễn tu yên bố chương trình chính thức bắ t đầ u, tôi liền cầm theo một chai nư ớc suối, tiến về phía Thẩm Yến Sâm.

Trước mặ t tôi, người đà n ôn g khoác trên mình bộ vest đen cắ t may hoàn hảo, càng tôn lên bờ vai rộng và vòng eo săn chắc.

Ngũ quan của an h ta vô cùng sắc nét – đôi mắ t sâu thẳm, số ng mũ i cao, đôi môi mỏng khẽ mím, cả người tỏa ra cả m giác xa cách lạnh lù ng.

Nhưng thứ thu hút ánh nhìn nhất lại chính là khí chất của an h ta – sự kiêu hãnh cao quý dường như ăn sâu vào từng cử chỉ, kh iến người ta không dám nhìn thẳng.

Ánh mắ t an h ta dừng lại trên mặ t tôi một giây, rồi nhan h chóng dời đi như thể ch úng tôi chẳng hề quen biết.

Tôi đã quá quen với th ái độ này của an h ta rồi.

Là bạn của Cố Minh Châu, an h ta thường xuyên xu ất hiện trong những buổi tiệc mà Cố Minh Châu tổ chức, và lần nào gặp tôi cũng đều giữ kh oảng cách như vậy.

Tôi cười nhẹ, giả vờ xoay xoay nắp chai nư ớc trong ta y:

“Thẩm ti ên si nh, tôi mở nắp không được, an h giúp tôi với?”

Tôi cố tình vặn nhẹ một ch út, tạo ra tiếng “cạch” nhỏ, chỉ cần tôi dùng thêm ch út sức, nắp chai sẽ bật ra nga y.

Thẩm Yến Sâm khẽ nhếch khóe môi.

Show hẹ n hò này có thể nổi bật giữa hà ng lo ạt chương trình tương tự, một phần lớn là nhờ vào việc phát sóng trực tiếp.

Lúc này, cư dân mạ ng theo dõi livestream lập tứ c dậy sóng:

【Vừa thấy Tô Tinh Ninh xu ất hiện, tôi đã biết đạo diễn chương trình này là một kẻ táo bạo. Không ngờ Tô Tinh Ninh còn táo bạo hơn, dám ra ta y với Thẩm Yến Sâm!】

【Tôi theo dõi chương trình đến tận tập thứ năm rồi, không muốn nó kết th úc sớm đâu! Đạo diễn trả Tô Tinh Ninh bao nhiêu ti ền? Bọn tôi đồng ý góp ti ền để cô ta rời khỏi đây!】

【Trong bốn nam khách mời, người giàu nhất chính là Thẩm Yến Sâm. Cô ta quả th ật có tham vọng lớn! Nhưng mà… diễn xu ất của cô ta có thể bớt tệ hơn ch út không? Cái nắp chai đã sắp mở ra rồi còn gì!】

【Cả nh tư ợng này th ật quá trừu tư ợng, bu ồn cười ch ết mấ t! Vừa xu ất hiện đã lậ t xe rồi. Đúng là nữ hoàng xui xẻo, ngồi hóng cô ta bị Thẩm Yến Sâm từ ch ối thẳng thừng đây!】

Cả ekip và các khách mời đều dồn sự ch ú ý về phía tôi. Không ít người lặng lẽ giơ ngón cái với tôi, ý bảo cô đúng là ga n to bằng trời.

Ai cũng hiểu rõ – với một người đà n ôn g như Thẩm Yến Sâm, chỉ cần an h ta mở lời, kiểu ph ụ nữ nào mà an h ta chẳng có được?

An h ta tham gia chương trình này chỉ để giải trí thôi, mà tôi lại chạy đến tìm ngược.

Rõ ràng, tôi là người duy nhất bị chương trình gài kịch bản.

Dưới ánh mắ t chờ đợi của tất cả mọi người, Thẩm Yến Sâm đưa ta y nhận lấy chai nư ớc từ ta y tôi. An h ta thản nhiên mở nắp, độ ng tác vô cùng tao nhã.

Sau đó, an h ta bước lên một bước, đưa lại chai nư ớc cho tôi. Đồng th ời, an h ta cúi thấp người, ghé sát tai tôi nói nhỏ – chỉ đủ để hai ch úng tôi nghe thấy:

“Em đồng ý đề nghị của tôi tối qua rồi sao?”

Tôi: “…”
119513

Address

Lào Cai

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Ổ truyện của Sen posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Ổ truyện của Sen:

Share

Category