Ổ truyện của Sen

Ổ truyện của Sen Đọc xong nhớ phô lô theo dõi tui nha💕. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè 🥰

(Hoàn) Hồi nhỏ, bọn tôi từng đùa ác, lừa cháu trai trưởng thôn vào giếng cạn sâu trong núi.Dùng đá phong kín miệng giếng...
27/10/2025

(Hoàn) Hồi nhỏ, bọn tôi từng đùa ác, lừa cháu trai trưởng thôn vào giếng cạn sâu trong núi.

Dùng đá phong kín miệng giếng, còn rải thêm lá rụng lên trên.

Cảnh sát tìm kiếm suốt một tháng không kết quả, chúng tôi vui mừng đến phát điên.

Lớn lên, cả năm đứa bọn tôi đều phát tài.

Thế mà lại nghe tin có người định xây biệt thự ngay trên miệng giếng năm xưa.

Sợ chuyện bại lộ, bọn tôi hẹn nhau quay lại xử lý hài cốt.

Nhưng chỉ có bốn người quay về, người cầm đầu năm xưa, Triệu Đồng mãi không thấy bóng dáng.

Bị bọn họ thúc ép, tôi đành bất đắc dĩ tự mình trèo xuống miệng giếng tối đen.

Dưới ánh đèn rọi xuống, trong giếng lại hiện ra hai bộ hài cốt nằm chồng lên nhau!

Tôi vừa định hét lên thì trên đầu chợt vang lên tiếng đá bị kéo lê kèn kẹt…

Hồi nhỏ, bọn tôi từng đùa ác, lừa cháu trai trưởng thôn vào giếng cạn sâu trong núi.

Dùng đá phong kín miệng giếng, còn rải thêm lá rụng lên trên.

Cảnh sát tìm kiếm suốt một tháng không kết quả, chúng tôi vui mừng đến phát điên.

Lớn lên, cả năm đứa bọn tôi đều phát tài.

Thế mà lại nghe tin có người định xây biệt thự ngay trên miệng giếng năm xưa.

Sợ chuyện bại lộ, bọn tôi hẹn nhau quay lại xử lý hài cốt.

Nhưng chỉ có bốn người quay về, người cầm đầu năm xưa, Triệu Đồng mãi không thấy bóng dáng.

Bị bọn họ thúc ép, tôi đành bất đắc dĩ tự mình trèo xuống miệng giếng tối đen.

Dưới ánh đèn rọi xuống, trong giếng lại hiện ra hai bộ hài cốt nằm chồng lên nhau!

Tôi vừa định hét lên thì trên đầu chợt vang lên tiếng đá bị kéo lê kèn kẹt…

1

Vốn dĩ tôi đã rời khỏi vùng núi nhiều năm.

Hiện tại tôi là một đối tác cấp cao của một văn ph òng luật danh tiếng ở tỉnh thành.

Có lẽ cả đời này cũng chẳng quay lại ngôi làng nhỏ thuở bé nữa.

Thế nhưng, dù sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, tôi và vợ vẫn mãi chẳng thể có con.

Chúng tôi đã thử hết mọi cách, nhưng vẫn vô ích.

Vợ tôi dường như đã hóa điên, thấy miếu là quỳ lạy.

Hôm đó, khi chúng tôi đi dã ngoại, cô ấy lại chạy vào một ngôi miếu nhỏ đổ nát để cầu khấn.

Bất đắc dĩ, tôi cũng đành theo sau.

Vừa xoay người, cả hai liền bị một người trông chẳng khác gì ăn mày đứng sau lưng dọa cho giật mình.

Người đó mở miệng: “Hai người kết hôn đã lâu mà vẫn chưa có con đúng không?”

Tôi chẳng thèm để tâm đến mấy trò bịp bợm như vậy.

Nhưng vợ tôi lại cứ tưởng gặp được cao nhân, gật đầu lia lịa.

Người kia nhìn tôi đầy ẩn ý: “Chồng cô khi còn nhỏ từng làm việc thất đức, chỉ khi nào được người kia tha thứ, hai người mới có con được.”

Nói xong, ông ta xoay người bước nhanh rời đi.

Vợ tôi lập tức tin là thật, vội vàng truy hỏi tôi rốt cuộc đã làm chuyện thất đức gì.

Tôi đành bịa ra chuyện từng trộm gà nhà hàng xóm hồi nhỏ để lấp liếm.

“Thế thì dễ rồi, anh mua ít lễ vật quý giá, đến xin lỗi người ta, mong được tha thứ.”

Tôi chỉ biết cay đắng lắc đầu.

Chuyện thất đức tôi làm, vĩnh viễn không thể có sự tha thứ.

Sự thật là, năm đó chúng tôi đã chôn sống Tiểu Bảo trong một cái giếng cạn.

Trong đám bạn thuở nhỏ của chúng tôi, Tiểu Bảo là đứa nhỏ tuổi nhất, nhưng lại bị ghét nhất.

Nó tuy nhỏ, nhưng luôn ỷ lại vào việc ông là trưởng thôn, suốt ngày bắt nạt bọn tôi.

Vì thế, chúng tôi quyết định cho nó một bài học.

Khi đang chơi trong núi, chúng tôi lừa nó chui vào một cái giếng cạn mới phát hiện gần đó.

“Chỉ cần mày không lên tiếng, từ nay mỗi ngày tụi tao sẽ cúng cho mày một quả trứng gà.”

Hồi ấy ở làng chúng tôi, trứng gà là thứ rất quý, thế nên nó chẳng nghĩ gì liền nhảy xuống.

Từ dưới giếng, vọng lên tiếng kêu đau đớn của Tiểu Bảo: “Chân tao gãy rồi, mau cứu tao với…”

Chúng tôi lập tức hoảng loạn.

Nếu để trưởng thôn biết cháu ông ta bị gãy chân là do bọn tôi, cả đám chắc chắn không yên thân.

Lúc ấy chính Ph òng Ngọc Cương đã nảy ra một ý.

Cậu ta hét vào giếng: “Mày vi phạm luật rồi đó! Còn lên tiếng thì coi như mày thua, phải tặng trứng cho tụi tao!”

Sau đó chúng tôi dùng đá to bịt kín miệng giếng, rồi phủ lá khô lên trên.

Đêm đó, trưởng thôn báo cảnh sát, cả làng cùng nhau đi tìm.

Nhưng cái giếng kia rất kín đáo, trước đó không ai biết đến, chúng tôi lại ngụy trang rất kỹ, nên chẳng ai phát hiện ra.

Tôi và bọn trẻ con còn cười bọn lớn thật ngu ngốc.

Đến khi cảm thấy đã phạt đủ rồi, chúng tôi định quay lại thả Tiểu Bảo ra.

Chúng tôi đứng bên miệng giếng gọi: “Tiểu Bảo!”

Nhưng bên dưới không có tiếng đáp lại.

“Hắn… hắn không chết rồi chứ?” Cả đám lập tức hoảng loạn.

Chúng tôi lại dùng lá khô che miệng giếng, rồi cùng thề rằng từ nay không ai được nhắc đến chuyện này nữa.

Thời gian cứ thế trôi qua, lâu đến mức tôi gần như đã quên mất chuyện năm đó.

Ngay lúc ấy, điện thoại của tôi reo lên.

Một cuộc gọi lạ.

Vừa bắt máy, trong ống nghe vang lên giọng đàn ông gấp gáp:

“Là Hoàng Gia Hào phải không? Tôi là Ph òng Ngọc Cương. Cậu còn nhớ cái giếng cạn trong núi năm xưa chứ?”

“Giờ sắp xảy ra chuyện lớn rồi!”

2

Tôi giật mình thót tim, gần đây sao mọi chuyện đều liên quan đến cái giếng cạn đó?

Chưa kịp nghĩ kỹ, Ph òng Ngọc Cương lại nói tiếp:

“Cái thung lũng nơi có giếng cạn đã bị nhà đầu tư để ý, họ muốn xây biệt thự nghỉ dưỡng ở đó, cậu mau về đi, chúng ta phải bàn cách xử lý chuyện của Tiểu Bảo.”

Tôi lập tức hoảng loạn.

Nếu thật sự xây biệt thự, đào móng chắc chắn sẽ phát hiện ra hài cốt của Tiểu Bảo.

Khi đó, bí mật chúng tôi phong kín nó trong giếng năm xưa sẽ bị phơi bày.

Tôi vội vàng cúp máy, nói dối với vợ rằng có vụ án mới, phải đi công tác nửa tháng.

30654

(Truyện Full) Chị gái tôi có bạn trai là học bá.Để có thể thi đỗ vào trường 985 , tôi đã giúp chị gái yêu đương với anh ...
26/10/2025

(Truyện Full) Chị gái tôi có bạn trai là học bá.

Để có thể thi đỗ vào trường 985 , tôi đã giúp chị gái yêu đương với anh ấy một năm.

Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, tôi và chị đã đổi lại danh tính.

Ngày nhập học, tôi gặp lại anh ấy ở Bắc Đại.

Tôi giả vờ không quen biết nhỏ giọng chào: “Anh rể!”

Anh chàng trước mặt nheo mắt:

“Gọi chồng là anh rể, đây cũng là sở thích của em sao?”

Chị gái tôi có bạn trai là học bá.

Để có thể thi đỗ vào trường 985 , tôi đã giúp chị gái yêu đương với anh ấy một năm.

Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, tôi và chị đã đổi lại danh tính.

Ngày nhập học, tôi gặp lại anh ấy ở Bắc Đại.

Tôi giả vờ không quen biết nhỏ giọng chào: “Anh rể!”

Anh chàng trước mặt nheo mắt:

“Gọi chồng là anh rể, đây cũng là sở thích của em sao?”

1.

Tần Vọng là một người rất thích “tác động vật lý”.

Anh ấy thích bóp eo tôi khi hôn.

Khi làm bài tập, anh ấy thích nắm tay tôi.

Thậm chí khi dạy tôi học, anh ấy còn yêu cầu tôi ngồi trên đùi anh ấy.

Dù cho anh ấy có nhiều danh hiệu như “Thủ khoa toàn tỉnh”, “Siêu trí tuệ” v.v.

Cũng không thể che đậy được sự thật rằng anh ấy rất b i en t há i.

Sau này, tôi sợ cái sự b i en t há i của anh ấy đến phát khiếp.

Ngay sau khi kỳ thi đại học kết thúc, tôi liền chặn anh ấy ngay lập tức.

Tôi tưởng rằng đời này sẽ không bao giờ gặp lại anh ấy nữa.

Không ngờ vào ngày khai giảng, chúng tôi lại gặp nhau.

Thậm chí tình huống còn có chút rắc rối.

“Tên.”

Lúc này, trong tay Tần Vọng đang cầm một cuốn sổ điểm danh, mặt không cảm xúc đứng ở cửa.

Tận tâm ghi chép những người đến muộn.

Phong thái của anh ấy chẳng khác gì giám thị cấp ba.

Tôi không ngờ buổi học đầu tiên đã bị anh ấy bắt gặp đến muộn.

Người này không phải ai khác, chính là bạn trai cũ một năm của tôi!

Tôi không muốn vừa khai giảng đã bị ghi là đến muộn, nên liền nở nụ cười nịnh bợ.

“Chào anh rể!”

Sau đó, Tần Vọng dường như bừng tỉnh.

Khóe miệng kéo ra một nụ cười nhàn nhạt.

“Thảo nào vừa rồi nhìn có chút quen thuộc, hóa ra là cô em gái ngốc nghếch của Thư Nguyệt.”

Tôi: ?

Anh có lịch sự không đấy!

Ngốc mà cũng đỗ vào cùng một trường đại học với anh!

Ngốc mà cũng khiến anh mê mẩn đến nỗi không thể dứt ra!

Tuy nhiên lúc này lựa chọn khôn ngoan nhất chính là im lặng.

“Vì chúng ta đều là người quen, em xem …

Trong ánh mắt chăm chú của tôi.

Anh ấy tao nhã cầm bút đánh một dấu chéo sau tên tôi.

“Bỏ học một lần.”

“Và đừng gọi tôi là anh rể.”

“Tôi không thân quen với chị của em.”

Tôi:

…..

2.

Về nhà tôi vô cùng bức xúc.

Tôi không hiểu, cùng là tân sinh viên.

Sao anh ấy lại có thể gia nhập đội của các anh chị khóa trên để trở thành “lớp trưởng”.

Còn nắm giữ “quyền lực lớn” trong việc điểm danh và chấm điểm hàng ngày của chúng tôi, đã sớm bước vào “tầng lớp lãnh đạo”.

“Nghe nói đó là điều kiện mà Tần Vọng đã đề ra với trường học.”

Trước đó tôi cũng biết rằng khi tuyển sinh, trường học có thể nhượng bộ một số yêu cầu của “học sinh ưu tú”.

Nhưng ai mà ngờ được học sinh ưu tú lại đưa ra yêu cầu kỳ quặc như vậy!

Tôi thầm trách trong lòng.

Đúng là không hổ danh b i en t há i.

Lên đại học rồi, anh ấy vẫn lấy việc hành hạ người khác làm niềm vui!

3.

Tần Vọng là bạn trai của chị tôi.

Để đỗ đại học, tôi giả làm chị để “yêu” anh ấy suốt một năm.

Nói là yêu nhau.

Thực ra chỉ là để tận dụng cái đầu học bá của anh ấy mà học tập.

Tần Vọng không chỉ độc miệng, mà còn rất nóng tính.

“Dạy bao nhiêu lần rồi, cái đầu của em là đổ đầy xi măng nên không lắc được sao?”

“Em sinh ra là não bị cắt cùng với dây rốn, giờ phát triển đến mức không hiểu tiếng người rồi phải không!”

“Cánh tay của em còn có vẻ “có văn hóa” hơn cái đầu cứng nhắc của em?”

Nhưng anh ấy thực sự là học thần, suy nghĩ rõ ràng, logic chặt chẽ.

Mặc dù miệng độc, nhưng anh ấy cũng khá kiên nhẫn.

Dưới sự hướng dẫn của anh ấy, thành tích học tập của tôi được cải thiện rõ rệt.

Vì vậy, lúc đầu mối quan hệ của chúng tôi cũng khá hòa hợp.

Tuy nhiên, sau khi tôi bước qua sinh nhật tuổi 18.

Mọi chuyện dần trở nên không ổn.

Anh ấy lấy lý do tăng cường tình cảm, đề xuất một cơ chế thưởng phạt khi học tập.

Sai một câu, tôi phải hôn anh ấy một lần

Xếp hạng giảm, tôi phải ôm anh ấy năm phút.

Cơ chế càng ngày càng vô lý, yêu cầu càng ngày càng nghiêm ngặt.

Nhưng công sức bỏ ra cũng không phụ lòng người.

Sau một năm chịu đựng bên cạnh Tần Vọng, cuối cùng tôi cũng nhận được thông báo trúng tuyển của Đại học Bắc Kinh.

Sau khi có kết quả thi đại học, tôi liền nhanh chóng bỏ trốn.

Trước khi bỏ trốn, chị tôi nói.

“Yên tâm đi, chị đã dò la rồi, anh ấy đăng ký vào Thanh Hoa.”

Sau đó tôi yên tâm chơi bời suốt hai tháng.

Cho đến lúc này.

Niềm vui của tôi chấm dứt.

Sau giờ học, tôi tức giận nhắn tin cho chị tôi.

“Chị, không phải anh ấy thi vào Thanh Hoa sao, sao lại xuất hiện ở Bắc Đại!”

Chị tôi trả lời rất nhanh.

“Àaa, chị không biết, sau đó bọn chị không còn liên lạc.”

“Nhưng gần đây chị lại có bạn trai mới, người Anh, tiếng Anh siêu giỏi.”

“Đợi hai tháng nữa em thi CET-4 và CET-6, chị sẽ kêu anh ấy giúp em.”

Tôi: ?

Không chịu nổi.

Cảm ơn.

4.

Thứ hai sau giờ học, tôi vừa ra khỏi lớp.

Chợt nghe ai đó gọi: “Thư Nguyệt?”

Thư Nguyệt là tên chị tôi.

Tôi không trả lời, người đó chạy thẳng đến trước mặt tôi.

“Thư Nguyệt … Thư Nhan?”

Anh ta lộ vẻ ngạc nhiên, sau đó dường như đã hiểu ra.

“Em đến tìm chị em à? Cô ấy thi đỗ vào Bắc Đại, sao không nói với anh?”

Người nói là Mạc Khiêm Mân.

Mối tình đầu của chị tôi.

Cũng là “thanh mai trúc mã” lớn lên cùng chúng tôi.

Mạc Khiêm Mân và chị tôi đều là “thiên tài” trong mắt người lớn từ nhỏ.

So với họ, tôi với tư chất tầm thường bị gắn mác “đần độn”.

Thực ra, tôi cũng từng thầm thích Mạc Khiêm Mân.

Anh ta đẹp trai, học giỏi, đầu óc thông minh, ai mà không thích chứ.

Cho đến khi tôi vô tình nghe lén anh ta nói chuyện với chị tôi.

“Em không muốn dạy kèm em gái mình, sao lại đẩy cho anh?”

“Với cái IQ đó, anh sợ chỉ nói chuyện thôi, cô ấy còn không hiểu.”

“Nói thật, nếu không nể mặt em, anh đã chẳng thèm để ý đến cô ấy.”

Vì vậy, sau đó tôi dần dần xa cách họ.

“Chị em không học ở đây.”

Tôi không muốn giải thích nhiều, chỉ muốn ứng phó qua loa rồi rời đi.

Không ngờ anh ta càng tò mò:

“Vậy em đến đây làm gì, em có bạn nào đỗ vào Bắc Đại sao?”

“Nói thật, giờ em cũng tốt nghiệp cấp ba rồi nhỉ, học tiếp hay đã đi làm rồi?”

“Không phải anh nói, nhưng với cái IQ của em thì học kỹ thuật cũng tốt…”

Tôi chưa kịp trả lời thì một giọng nam đột ngột cắt ngang lời Mạc Khiêm Mân.

“Cậu thi đại học được bao nhiêu điểm?”

Tần Vọng bất ngờ xuất hiện, Mạc Khiêm Mân liền im lặng.

“684.”

“Ồ, tôi được 732.”

Mạc Khiêm Mân chớp mắt, chưa hiểu tình huống bây giờ.

Sau đó, tôi nghe Tần Vọng với gương mặt không đổi sắc nói:

“Xin lỗi, tôi nghe giọng điệu của cậu tưởng là một thiên tài đè bẹp Newton, vượt mặt Gauss, đánh bại Archimedes vào học chứ, hóa ra chỉ có vậy.”

Nói xong anh ấy còn thở dài:

“Dùng điểm của tôi so với cậu, thật sự là dùng đại bác để bắn muỗi, hoàn toàn lãng phí.”

Cách mắng người trơn tru này khiến tôi không kịp phản ứng.

Mạc Khiêm Mân vội viện cớ có việc rồi rời đi.

Kết quả anh ta vừa đi, Tần Vọng liền chĩa “súng” vào tôi.

“Em là khúc gỗ hay gặp phải con ếch biết nói nên sợ đến ngớ ngẩn, có miệng mà không dùng thì đem tặng cho người cần đi.”

“Em chỉ là đã quen rồi, IQ của em vốn…”

Lần này đến lượt anh ấy không hài lòng.

“IQ của em làm sao? Gặp anh còn biết gọi anh rể, tỏ vẻ thân thiết không phải khá lanh lợi sao.”

Tôi mấp máy miệng.

Nhất thời, không thể phản bác!

5.

Thực ra, đã mấy ngày tôi không gặp Tần Vọng.

Dù anh ấy là lớp trưởng của chúng tôi.

Nhưng nghe nói vì là “người được săn đón”.

Vừa khai giảng, anh ấy đã tham gia một dự án nghiên cứu.

Gần đây bận đến mức không thể phân thân.

Ban đầu tôi còn mừng thầm vì có những ngày tháng vui vẻ.

Không ngờ anh ấy lại xuất hiện.

Lần này lại mang đến phiền phức mới.

Anh ấy đến tìm tôi đòi tiền.

Tôi ngơ ngác: “Tiền gì?”

“Chị em nợ tôi 750.”

Tôi không hiểu lắm:

“Chị tôi nợ anh tiền, anh đi tìm chị ấy, tìm tôi làm gì?”

Anh ấy nhướng mày.

“Nợ của chị thì em trả cũng có sao, hai chị em các người định giăng bẫy tôi sao?”

Hai chữ “giăng bẫy” khiến thái dương tôi nhảy dựng lên.

Cảm thấy có chút chột dạ.

“Chị ấy mượn anh 750 làm gì chứ.”

Gia đình tôi cũng không đến nỗi nào, chưa kể Thư Nguyệt mỗi năm còn nhận được không ít tiền thưởng từ các cuộc thi.

Tôi rút điện thoại định chuyển tiền.

Chợt nghe Tần Vọng nghiến răng nói ba chữ.

“Tiền, thuê, ph òng.”

“Tiền gì cơ?”

Anh ấy cười nhạt, lấy từ túi ra một tờ hóa đơn.

Ngày 22 tháng 6.

Khách sạn Giang Hải, ph òng giường đôi.

Tổng: 1500 tệ.

Sao mà quen thế này….

Nghĩ đến điều gì đó, tay cầm hóa đơn của tôi run lên.

Đợi đã.

Đây chẳng phải là khách sạn tôi đặt sao!

Đúng rồi.

Là tôi đặt cùng anh ấy.

Trước khi “chia tay”, tôi nghĩ rằng đã bị lợi dụng suốt một năm.

Sao có thể không đòi lại chứ.

Vậy nên tôi đã chơi một vố lớn.

Tôi lừa Tần Vọng đến khách sạn, khi anh ấy đang tắm.

Tôi đã bỏ trốn!

Tiện thể cuỗm hết quần áo của anh ấy.

Sau này, mỗi khi nghĩ đến cảnh tượng thủ khoa, học sinh gương mẫu của toàn tỉnh.

Bị kẹt trong khách sạn mà không mảnh vải che thân, tôi thấy hả hê vô cùng!

Nhưng tôi không ngờ quả báo lại đến nhanh thế này.

Lúc này tôi chỉ có một suy nghĩ, nhất định không thể để anh ấy biết người đó là tôi.

Tôi làm bộ trả lại hóa đơn cho anh ấy.

“Chuyện riêng tư thế này, anh nói với tôi không tiện lắm. Hay là, anh với chị tôi tự giải quyết đi …”

“Cũng được.”

Tần Vọng dễ nói chuyện vậy sao.

Anh lấy lại hóa đơn.

“Vậy tôi chỉ còn cách vạch trần việc chị em trộm đồ lót đàn ông, có sở thích đặc biệt và là một kẻ b i en t há i thôi.”

“Không phải vì tiền, mà là để cảnh báo các anh em, gặp cô ấy nhất định phải giữ kỹ đồ cá nhân, ai biết cô ấy lấy đồ làm gì.”

Tên đại b i en t há i này còn dám nói người khác như vậy!

Tôi nghiến răng:

“Được rồi, tôi thay chị ấy trả!”

Tần Vọng vui vẻ lấy điện thoại ra:

“AA đi, tôi mất một bộ quần áo, chị em cũng không thiệt.”

Rồi anh ấy giơ mã QR danh thiếp trước mặt tôi:

“Thêm bạn, tiện chuyển khoản.”

Tôi định quét mã.

Chợt nghĩ lại, không đúng.

Anh ấy vẫn nằm trong danh sách chặn của tôi.

Tôi mà thêm bạn chẳng phải lộ hết sao?

Tôi nghiêm mặt.

“Xin lỗi, tôi không thêm bạn với bạn trai cũ của chị gái mình.

Lần này đến lượt Tần Vọng cạn lời.

Anh ấy cắn lưỡi, thu điện thoại lại:

“Tốt, đạo đức tốt đấy.”

“Nếu thế, tiền cứ tạm thời thiếu vậy cũng được. Đợi khi nào tôi vui rồi đòi lại, em gái…Thư Nhan.”

122966

(Truyện Full) Văn ánSau khi đoạn video quay lén cảnh em gái tôi ăn cơm trở nên nổi tiếng trên mạng, bố mẹ tôi bắt đầu mơ...
26/10/2025

(Truyện Full) Văn án

Sau khi đoạn video quay lén cảnh em gái tôi ăn cơm trở nên nổi tiếng trên mạng, bố mẹ tôi bắt đầu mơ tưởng đến việc trở thành ngôi sao mạng với thu nhập hàng triệu mỗi ngày.

Trong một góc không ai chú ý, tôi nhận thấy em gái mười mấy tuổi của mình vẫn còn mỗi ngày làm bẩn quần, và ánh mắt ngây dại không nhận ra được nhiều chữ.

Tôi tốn nhiều lời lẽ, cuối cùng thuyết phục được mẹ không mấy bằng lòng đưa em gái đi kiểm tra trí tuệ tại bệ nh vi ện.

Bác sĩ tiếc nuối thông báo với chúng tôi, chỉ số IQ của em gái chỉ là 50, thậm chí không cao hơn một chú chó biên giới trưởng thành.

Giấc mơ trở thành ngôi sao mạng của gia đình tôi từ đó chấm dứt, tôi bắt đầu làm việc chăm chỉ, dốc hết tài sản gia đình để chữa trị cho em gái, tìm kiếm các bác sĩ nổi tiếng khắp nơi, cuối cùng cũng khôi phục trí tuệ cho em.

Không chỉ đậu vào một trường đại học tốt, em còn tìm được một công việc văn ph òng tốt sau khi tốt nghiệp.

Nhưng khi nghe mẹ than phiền, biết được mình đã bỏ lỡ cơ hội trở thành ngôi sao mạng kiếm hàng triệu mỗi ngày, em đã dùng gối đè tôi chết trên giường.

"Nếu không vì chị , bây giờ tôi đã là ngôi sao mạng có hàng triệu người hâm mộ, không phải ở đây làm việc cho người khác với lương ba nghìn mỗi tháng?"

Tôi cố gắng cầu cứu mẹ, nhưng mẹ chỉ nói đó là quả báo của tôi.

"Mày đã cắt đứt vận may của cả gia đình chúng ta, dù em gái có trừng phạt mày thế nào cũng không quá đáng."

Mở mắt ra lần nữa, trong tay tôi đang cầm bảng điểm tệ hại của em gái.

Đang định khuyên mẹ đưa em gái đi bệ nh vi ện.

Mẹ ngồi gác chân lên xem số dư tài khoản, giọng điệu hờ hững như ở kiếp trước.

"Cái gì mà kiểm tra IQ, muốn làm thì tự mà làm!"

Văn án

Sau khi đoạn video quay lén cảnh em gái tôi ăn cơm trở nên nổi tiếng trên mạng, bố mẹ tôi bắt đầu mơ tưởng đến việc trở thành ngôi sao mạng với thu nhập hàng triệu mỗi ngày.

Trong một góc không ai chú ý, tôi nhận thấy em gái mười mấy tuổi của mình vẫn còn mỗi ngày làm bẩn quần, và ánh mắt ngây dại không nhận ra được nhiều chữ.

Tôi tốn nhiều lời lẽ, cuối cùng thuyết phục được mẹ không mấy bằng lòng đưa em gái đi kiểm tra trí tuệ tại bệ nh vi ện.

Bác sĩ tiếc nuối thông báo với chúng tôi, chỉ số IQ của em gái chỉ là 50, thậm chí không cao hơn một chú chó biên giới trưởng thành.

Giấc mơ trở thành ngôi sao mạng của gia đình tôi từ đó chấm dứt, tôi bắt đầu làm việc chăm chỉ, dốc hết tài sản gia đình để chữa trị cho em gái, tìm kiếm các bác sĩ nổi tiếng khắp nơi, cuối cùng cũng khôi phục trí tuệ cho em.

Không chỉ đậu vào một trường đại học tốt, em còn tìm được một công việc văn ph òng tốt sau khi tốt nghiệp.

Nhưng khi nghe mẹ than phiền, biết được mình đã bỏ lỡ cơ hội trở thành ngôi sao mạng kiếm hàng triệu mỗi ngày, em đã dùng gối đè tôi c.h.ế.t trên giường.

"Nếu không vì chị , bây giờ tôi đã là ngôi sao mạng có hàng triệu người hâm mộ, không phải ở đây làm việc cho người khác với lương ba nghìn mỗi tháng?"

Tôi cố gắng cầu cứu mẹ, nhưng mẹ chỉ nói đó là quả báo của tôi.

"Mày đã cắt đứt vận may của cả gia đình chúng ta, dù em gái có trừng phạt mày thế nào cũng không quá đáng."

Mở mắt ra lần nữa, trong tay tôi đang cầm bảng điểm tệ hại của em gái.

Đang định khuyên mẹ đưa em gái đi bệ nh vi ện.

Mẹ ngồi gác chân lên xem số dư tài khoản, giọng điệu hờ hững như ở kiếp trước.

"Cái gì mà kiểm tra IQ, muốn làm thì tự mà làm!"

---

**[1]**

Ở kiếp trước, nhờ đoạn video quay cảnh ăn uống hàng ngày mẹ tình cờ đăng tải, em gái tôi Mộng Lộ bất ngờ nổi tiếng trên mạng chỉ sau một đêm.

Người khác nổi tiếng nhờ xinh đẹp, thông minh, còn em tôi lại nổi nhờ tham ăn lười làm, trở thành "chú chó điện tử" của cư dân mạng.

Trong video, em tôi ngây thơ, đôi tay mũm mĩm cầm chiếc bánh trứng dầu bỏ vào miệng.

Vì tham ăn, dù bị bỏng cũng không nhả ra, chỉ dùng tay quạt để làm mát chiếc bánh trong miệng.

Về đến nhà, việc đầu tiên không phải bỏ cặp sách mà là chạy ngay đến bàn ăn, kiễng chân lấy đồ ăn trên bàn, ăn đến nỗi miệng bóng nhẫy dầu.

Bị mẹ mắng, em chỉ khóc lóc với đôi mắt long lanh.

Cư dân mạng khen em "dễ thương", "thú vị", "gợi thèm ăn".

Nhưng dần dần, tôi phát hiện ra điều bất thường.

Trong mắt em Mộng Lộ dường như chỉ có đồ ăn, không giống người bình thường có bảy cảm xúc sáu giác quan, mà như bản năng nguyên thủy của loài động vật chưa tiến hóa.

Khi tôi mười tuổi, tôi đã giành nhiều giải thưởng trong các cuộc thi toán học cấp thành phố.

Năm nay Mộng Lộ cũng mười tuổi, mỗi ngày chỉ nghĩ đến ăn, ăn và ăn, không có chút nào giống trạng thái của một đứa trẻ bình thường?

Để chứng minh suy đoán của mình, tôi đến lớp học của Mộng Lộ, tìm gặp giáo viên chủ nhiệm và lấy bảng điểm cuối kỳ mới nhất của em.

Là học sinh giỏi từ nhỏ, nhìn bảng điểm môn Ngữ văn chỉ có 38 điểm của em, tôi cau mày.

"Đứa trẻ này đã mười tuổi rồi, đi vệ sinh cũng không biết tự đi, thường xuyên làm bẩn quần, làm cho lớp học bốc mùi..."

"Tôi đã dạy học 20 năm, chưa từng gặp đứa trẻ nào như vậy?"

"Nếu có thời gian thì nên đưa em đi khám, cảm giác trí tuệ của em ấy không bình thường."

Nghe giáo viên chủ nhiệm nói về những biểu hiện bất thường của em, nỗi lo trong lòng tôi càng tăng lên, lập tức về nhà khuyên mẹ đưa em đi kiểm tra trí tuệ.

Mẹ lại coi thường, nói tôi ghen tị với em vì em đã trở thành ngôi sao mạng nổi tiếng.

"Mộng Lộ của chúng ta rất dễ thương, làm sao có thể là đứa trẻ thiểu năng như con nói?"

Trước mắt tôi liên tục lóe lên ánh sáng trắng, tôi lắc đầu, từ ký ức trở lại thực tại.

Lúc này, vừa tái sinh, trong tay tôi đang cầm bảng điểm thảm hại của em gái.

Mẹ nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ, khăng khăng nói tôi đang viện cớ để lười biếng khi khuyên bà đưa em đi kiểm tra trí tuệ.

"Đừng có nói nhảm, rảnh thì đi giặt quần lót cho Mộng Lộ đi, hôm nay em lại tè dầm nữa rồi."

Cảm giác ngạt thở khi c.h.ế.t như vẫn còn nổ tung trong đầu tôi, tôi hoa mắt, rõ ràng chưa quen với cơ thể sau khi tái sinh.

Nhìn bảng điểm của từng môn, tôi xác nhận thêm một lần nữa việc mình đã tái sinh.

Ngữ văn 38 điểm, Toán 25, Anh văn còn thảm hơn, chỉ có 17 điểm.

Em ấy mới học lớp bốn, bài kiểm tra ngữ văn chỉ là phiên âm và viết chữ, độ khó gần như bằng không, 38 điểm là điểm người có thể đạt được sao?

Rải một ít gạo lên tờ giấy, để gà mổ vài lần cũng có điểm cao hơn em...

"Mẹ ơi, con vừa nói gì sai sao?

"Ôi chao, đầu con hơi đau, con đi nghỉ một lát."

Tôi lén giấu bảng điểm trong ống tay áo, không để mẹ thấy, lấy cớ đau đầu trở về ph òng ngủ của mình.

Cửa chưa kịp khép lại, tiếng mẹ gào lên đã vang đến tai.

"Trần Mộng Dao, rảnh thì giúp việc nhà một chút! Đừng có nằm đó chơi điện thoại mãi!"

"Đồ ăn hại, học em của con đi, xem Mộng Lộ có hiểu chuyện không!"

Con thứ được cưng hơn con đầu, trong nhiều gia đình là như vậy.

Bố mẹ tôi vốn đã thiên vị em gái, không quan tâm đến tôi.

Từ khi Mộng Lộ nổi tiếng, mẹ lại càng thường xuyên đem chuyện đó ra chế nhạo tôi, lời lẽ chua cay.

Khi không vui mẹ lại mắng tôi là đồ ăn hại, sâu gạo.

Em gái nhận tiền quảng cáo, một ngày có thể kiếm hơn ba ngàn tệ.

Còn tôi hơn em năm tuổi, vẫn đang dùng tiền của gia đình để học hành.

Tôi nhếch mép cười lạnh.

Haha, tôi không làm việc nhà, đúng vậy, lòng tốt của tôi ở kiếp trước coi như cho chó ăn!

Lúc đó vì nhà nghèo, không có tiền chữa bệnh cho em gái, bố mẹ định từ bỏ việc điều trị, đưa em vào trường đặc biệt sống qua ngày.

Bác sĩ nói bệnh này càng lớn càng khó chữa, vì tương lai của em, tôi từ bỏ tiền đồ sáng lạn của một học sinh gương mẫu.

Không ngần ngại nghỉ học, làm việc vất vả kiếm tiền chữa bệnh cho em, để em sống cuộc sống hạnh phúc như người bình thường.

Không ngờ lại trở thành kẻ ác cắt đứt vận may của cả gia đình trong mắt họ!

Kiếp trước tôi tốn bao công sức giúp em khôi phục trí tuệ, lại bị nó g.i.ế.c chết.

Kiếp này, tôi quyết định khoanh tay đứng nhìn, không quan tâm đến sống c.h.ế.t của gia đình này nữa.

123564

(Truyện Full) VĂN ÁNMọi người đều nói tôi là bạch nguyệt quang của Phó Vân Cảnh.Bảy năm du học, tình cảm giữa tôi và anh...
26/10/2025

(Truyện Full) VĂN ÁN

Mọi người đều nói tôi là bạch nguyệt quang của Phó Vân Cảnh.

Bảy năm du học, tình cảm giữa tôi và anh ấy vẫn không hề thay đổi. Vì tôi, anh từ chối mọi cô gái xung quanh, không để ai có cơ hội bước vào lòng mình.

Thế nhưng, vào ngày cưới, trợ lý của anh ấy lái xe đâm thẳng vào xe hoa của tôi.

Cô ta nắm chặt một chiếc nhẫn trong tay, nước mắt giàn giụa.

“Xin lỗi, Phó tổng, em chỉ muốn đến chúc anh hạnh phúc.”

Không một chút do dự, Phó Vân Cảnh hủy hôn, ôm chặt cô ta, vội vã lao đến bệ nh vi ện.

Trước khi chìm vào hôn mê, nhìn bóng lưng lạnh lùng của anh rời đi, tôi mới nhận ra—tình yêu bấy lâu nay tôi trân trọng hóa ra chỉ là một trò cười.

1.Dưới ánh đèn ph ẫu th uật chói lóa, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng nói bên tai.“Phó tiên sinh, cả phu nhân và cô Lâm đều cần truyền má u, nhưng nguồn má u trong bệ nh vi ện không đủ. Ngài muốn ưu tiên truyền cho ai trước?”Giọng nói của Phó Vân Cảnh vang lên, không hề do dự:“Cho Lạc Dao trước. Cô ấy đang mang thai con tôi, nhất định không thể có chuyện gì.”Bác sĩ vẫn cố gắng thuyết phục: “Phó tiên sinh, xét về tình trạng hiện tại, phu nhân nguy kịch hơn. Nếu không truyền má u ngay, e là sẽ không qua khỏi.”“Chúng tôi đã liên hệ các ngân hàng má u khác, rất nhanh sẽ có má u cho cô Lâm.”Giọng anh lạnh lùng, mang theo sự tức giận: “Tôi nói không hiểu sao? Truyền cho Lạc Dao trước! Tôi tuyệt đối không để cô ấy gặp chuyện!”“Còn Ôn Tuyết…”Anh thở dài một hơi, giọng nói trầm thấp.“Nếu cô ấy thật sự xảy ra chuyện, tôi sẽ chăm sóc cô ấy cả đời.”Một bàn tay nhẹ nhàng chạm vào mặt tôi, giọng anh mang theo chút bất lực.Đ/ọ.c fu,ll tạ*i p@age Đ,ôn.g Q(ua X,uân Đ.ến!“Không thể cưới Lạc Dao đã là lỗi của tôi. Tôi không thể để cô ấy chịu thêm tổn thương nào nữa. Ôn Tuyết, em sẽ hiểu cho tôi, đúng không?”Nghe xong cuộc đối thoại ấy, tôi chỉ cảm thấy trái tim mình bị ai đó bóp chặt, kéo xuống tận đáy vực sâu. Đau đớn đến nghẹt thở.Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Ý thức tôi dần chìm vào bóng tối.Lúc tỉnh lại, Phó Vân Cảnh đang gục đầu bên giường tôi.Anh vẫn nắm chặt tay tôi, như thể đã ở đây rất lâu rồi.Tôi không biết mình đã hôn mê bao lâu, chỉ thấy anh tiều tụy đến mức không thể nhận ra. Quần áo nhăn nhúm, cằm lởm chởm râu xanh, cả người trông vô cùng mệt mỏi.Tôi khẽ động ngón tay, Phó Vân Cảnh lập tức bừng tỉnh. Nhìn thấy tôi, đôi mắt anh đỏ hoe nhưng ánh lên niềm vui.“Ôn Tuyết, em tỉnh rồi!”Anh run rẩy vươn tay vuốt nhẹ tóc tôi, giọng nói khàn đi: “Anh cứ tưởng… sẽ không bao giờ được gặp lại em nữa.”Giờ phút này, anh trông như thể yêu tôi đến chết đi sống lại.Nếu tôi chưa từng nghe cuộc trò chuyện giữa anh và bác sĩ, có lẽ tôi đã thực sự cảm động.Nhưng bây giờ, tôi chẳng thốt nổi một lời.Phó Vân Cảnh vẫn đối xử với tôi dịu dàng như trước. Dù tôi chưa từng đáp lại anh lấy một câu, anh vẫn gọi bác sĩ kiểm tra cho tôi, cẩn thận ghi nhớ từng lời dặn dò, kiên nhẫn đút tôi ăn, lau người cho tôi, chăm sóc chu đáo từng chút một mà chưa từng than phiền.Cô hộ lý đứng bên cạnh thở dài: “Cô thật có phúc, lúc cô hôn mê, cậu ấy không rời đi dù chỉ một bước, suốt bao ngày không chịu ngủ.”Tôi nghe vậy chỉ nhếch môi cười nhạt.Phó Vân Cảnh thật sự yêu tôi sao?Nhưng một trái tim… làm sao có thể chia đều cho hai người?Nhìn vào email, tôi mở thư mời vừa nhận được, không còn do dự nữa, lập tức gửi thư hồi đáp, sau đó đặt vé máy bay đến H quốc.Năm đó, vì Phó Vân Cảnh, tôi từ chối lời mời ở lại của giáo sư, kiên quyết trở về nước.Bây giờ, anh đã có người mới. Đã đến lúc tôi nên rời đi.2.Tôi chưa từng gặp Lâm Lạc Dao, nhưng đây không phải lần đầu tiên tôi nghe thấy cái tên đó.Lần đầu tôi biết đến cô ta, là vào một buổi tối, khi tôi gọi điện cho Phó Vân Cảnh. Anh đang ở văn ph òng, sắc mặt u ám.Tôi cười trêu chọc: “Sao trông anh khó chịu thế?”Anh thở dài, có chút bực dọc: “Công ty mới tuyển một trợ lý, hậu đậu quá, làm đổ hết bản kế hoạch quan trọng, khiến anh mất đi một hợp đồng lớn.”Tôi xót xa khi thấy anh phải làm việc muộn, định gọi đồ ăn khuya cho anh, nhưng anh từ chối.“Cái cô ngốc đó vẫn đang tăng ca cùng anh. Cô ấy tuy hơi vụng về, nhưng nấu ăn cũng khá ngon.”Lúc đó, tôi chẳng mảy may để tâm.Tôi và Phó Vân Cảnh đã bên nhau từ nhỏ, cùng nhau vượt qua biết bao khó khăn, tôi luôn tin rằng anh không phải loại người thay lòng đổi dạ.Nhưng bây giờ, nhìn qua cửa sổ bệ nh vi ện, thấy anh và cô ta ôm nhau thật chặt, những mảnh ký ức tôi từng cố lờ đi bỗng trỗi dậy. Những chi tiết nhỏ nhặt ngày trước, giờ đây, từng mảnh ghép lại thành một sự thật rõ ràng.Phó Vân Cảnh ngoại tình rồi.Nhận ra điều đó, tim tôi quặn thắt như bị ai đó dùng dao cứa vào.Tôi lấy điện thoại, gọi cho anh.Dưới ánh đèn đường, hai người họ lập tức tách ra. Giọng Phó Vân Cảnh vang lên từ đầu dây bên kia.“Anh muốn ăn bánh đậu đỏ ở cổng trường cấp ba, anh đi mua cho em đi.”Một yêu cầu vô lý. Trường cấp ba đã bị dỡ bỏ từ lâu, quán bánh gắn liền với ký ức tuổi thơ của tôi cũng không còn nữa.Anh im lặng vài giây, rồi bật cười dịu dàng: “Được, anh đi mua ngay đây. Em chịu ăn rồi, anh vui lắm.”Dưới ánh đèn vàng nhạt, bóng dáng hai người họ sóng bước rời đi.Lát sau, Phó Vân Cảnh quay về, mang theo cái lạnh của gió đêm.Ngoài mùi bánh đậu đỏ thơm nức, trên người anh còn vương vấn một mùi hương khác.Khoảnh khắc nhận ra nó, tôi lập tức bịt miệng, suýt nữa nôn ra.Anh hoảng hốt lao đến đỡ tôi, giọng đầy lo lắng: “Sao thế, Ôn Tuyết? Em thấy không khỏe ở đâu à?”Tôi không trả lời, chỉ im lặng… nước mắt không ngừng rơi.Anh vội vàng muốn gọi bác sĩ, nhưng tôi giữ chặt lấy tay anh.Giọng tôi nghẹn ngào, thì thầm: “Vân Cảnh… em đau lắm, đau đến chết đi sống lại…”Anh ôm tôi vào lòng, vỗ về như bao lần trước: “Ngoan nào, đừng sợ, có anh đây…”Tôi khẽ nhắm mắt lại, lặng lẽ dựa vào anh.Có lẽ nghĩ rằng tôi đã ngủ, anh nhẹ nhàng buông tôi ra, cẩn thận đặt tôi xuống giường, rồi quay người rời khỏi ph òng.Cánh cửa khẽ khàng đóng lại.Ngay khoảnh khắc đó, tôi mở bừng mắt, nhẹ nhàng đứng dậy, bước về phía cửa.Chỉ cách một cánh cửa… tôi nghe thấy những âm thanh khó tả vọng ra từ bên ngoài.Phó Vân Cảnh thở gấp, giọng nói trầm thấp, mang theo ý cười trêu chọc hơn là trách móc.“Lá gan em cũng lớn đấy, dám quyến rũ anh ngay bên ngoài thế này.”Giọng nữ mềm mại, yếu ớt vang lên:“Vân Cảnh, em nhớ anh lắm…”“Bé con cũng nhớ anh nữa.”Nghe những lời âu yếm ngọt ngào của họ, nước mắt tôi không kìm được mà lặng lẽ rơi xuống. Tôi che miệng lại, cố nén tiếng nức nở sắp bật ra.Cảm giác buồn nôn trào dâng trong lồng ngực, tôi ôm đầu, bịt chặt hai tai, tự lừa mình dối người mà vùi người vào chăn.3.Tôi và Phó Vân Cảnh đã có một trận cãi vã dữ dội.Tôi kiên quyết muốn báo cảnh sát, để họ điều tra và truy cứu trách nhiệm của Lâm Lạc Dao.Nhưng Phó Vân Cảnh ngăn cản tôi.Anh ngồi trước mặt tôi, ánh mắt đầy vẻ không đành lòng.“Đó chỉ là một tai nạn. Lạc Dao không biết lái xe, cô ấy cũng không cố ý tông vào em.”“Cha mẹ Lạc Dao mất sớm, cô ấy chỉ còn một người bà già yếu, cuộc sống đã rất khó khăn rồi.”“Ôn Tuyết, dù sao em cũng không bị thương nghiêm trọng, hà tất phải làm lớn chuyện?”Tôi sững sờ.Lúc tôi mới tỉnh lại, anh còn đỏ hoe mắt, sợ hãi đến mức tưởng như sẽ mất tôi mãi mãi.Nhưng bây giờ, anh lại nói… tôi không bị thương nghiêm trọng?Tôi nhìn anh chằm chằm, giọng lạnh lùng:“Phó Vân Cảnh, tôi muốn hỏi anh một điều từ lâu rồi.”“Anh luôn nói Lâm Lạc Dao làm việc kém, ngay cả lái xe cũng không biết. Vậy tại sao anh vẫn giữ cô ta bên cạnh?”Sắc mặt anh thay đổi một chút, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích.“Hoàn cảnh của cô ấy không tốt. Nhìn cô ấy, anh lại nhớ đến chúng ta ngày trước, nên mới muốn giúp đỡ nhiều hơn.”Tôi bật cười, giọng nói đầy giễu cợt:“Thế giới này có vô số người nghèo, sao anh không cưu mang hết đi?”Khuôn mặt anh tối sầm lại. Anh đột nhiên đứng bật dậy, như thể bị tôi chọc giận.“Ý em là gì? Em đang nghi ngờ anh sao?”“Anh không ngờ em lại trở nên cay nghiệt như vậy. Chỉ vì một chuyện nhỏ mà em muốn ép cô ấy vào chỗ chết sao?”“Thời Ôn Tuyết, em khiến anh quá thất vọng.”Nói xong, anh lạnh lùng buông một câu:“Anh có việc ở công ty, đi trước.”Rồi vội vã rời đi.Tôi nhìn theo bóng lưng anh, không biết là tức giận hay hoảng loạn mà chạy trốn nữa.Hộ lý bê ấm nước nóng bước vào, thấy tôi lặng lẽ rơi nước mắt, vội vàng đến an ủi.“Ôi trời, sao khóc thương tâm thế này?”Bà vỗ nhẹ vào vai tôi, luống cuống dỗ dành.“Đừng lo lắng, con vẫn còn trẻ mà.”“Con và Phó tiên sinh tình cảm tốt như vậy, sau này nhất định sẽ có thêm những đứa trẻ khác thôi.”Tôi sững người, như thể bị sét đánh ngang tai.Đ/ọ.c fu,ll tạ*i p@age Đ,ôn.g Q(ua X,uân Đ.ến!Chậm rãi ngước mắt lên, tôi nhìn bà chăm chú:“Bà nói gì cơ…? Con cái gì?”Sắc mặt bà hơi cứng lại, rồi ngay lập tức lắc đầu, bối rối đến mức suýt khóc.“Con… con không biết sao? Thôi, coi như bà chưa nói gì nhé, đừng để tâm… là bà già này nói nhầm!”Nhưng trong khoảnh khắc đó, toàn bộ má u trong cơ thể tôi dường như xộc thẳng lên não, trước mắt tôi tối sầm.Không kịp nghĩ ngợi, tôi lao thẳng vào ph òng bác sĩ.Bác sĩ nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ, xen lẫn sự thương hại.“Chồng cô chưa nói với cô sao?”Bà ấy dừng lại một chút, rồi nhẹ giọng nói tiếp:“Cô bị sảy thai rồi. Thai đã được ba tháng.”4.Tôi bước ra khỏi ph òng bác sĩ, toàn thân như mất đi linh hồn.Lang thang đến hành lang bệ nh vi ện, tôi cuộn người trong góc, lặng lẽ khóc.Tôi vốn là trẻ mồ côi. Từ nhỏ cha mẹ đã mất, bà ngoại nuôi tôi khôn lớn. Năm năm trước, bà cũng qua đời, để lại tôi một mình trên cõi đời này.Tôi từng ước mơ có một gia đình, có một mái ấm thật sự.Tôi đã hy vọng biết bao vào đứa con này.Tôi cúi đầu, run rẩy đặt tay lên bụng mình. Ở đây, đã từng có một sinh linh nhỏ bé. Nó đến bên tôi trong thầm lặng, rồi rời đi mà tôi chẳng hề hay biết.Còn người cha của nó thì sao?

11470

Address

Võ Nguyên Giáp, Phường Bắc Lệnh, Thị Xã Lào Cai
Lào Cai
31000

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Ổ truyện của Sen posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Ổ truyện của Sen:

Share

Category