Hoàng Kiều Thu Hằng

Hoàng Kiều Thu Hằng NỘI DUNG TRUYỆN NGẮN MANG TÍNH CHẤT GIẢI TRÍ KHÔNG CÓ THẬT

04/08/2025

Cô Gái Việt Đến Làm Giúp Việc Cho Tỷ Phú Ở Mỹ, Chú Chó Sủa Dữ Dội Hé Lộ Bí Mật Thất Lạc Suốt 10 Năm...Chú chó ngẩng đầu, đôi mắt già nua ánh lên sự hoài nghi, rồi đột nhiên gầm gừ dữ dội, rít lên tiếng sủa xé toạc không gian tĩnh mịch. Từ chiếc vali cô gái Việt vừa đặt xuống, một ký ức chôn vùi suốt 10 năm bất ngờ trỗi dậy. Ngọc – cô gái trẻ đến từ miền Tây Việt Nam – chưa từng nghĩ cuộc đời mình sẽ có ngày đặt chân đến một biệt thự sang trọng giữa lòng California, nơi những chiếc xe Bentley lướt qua như những cơn gió và bữa sáng là sự kết hợp kỳ lạ giữa trứng cá muối và bánh mì nướng bơ truffle. Cô chỉ là một người giúp việc. Nhưng không phải cho gia đình bình thường. Chủ nhân của ngôi biệt thự này là ông Lâm – một tỷ phú gốc Việt nổi tiếng trong ngành công nghệ sinh học tại Mỹ. Ông thành đạt, kín tiếng và vô cùng nguyên tắc. Người ta đồn rằng ông Lâm từng mất một người thân cách đây hơn 10 năm trong một vụ việc kỳ lạ, kể từ đó sống cô độc, lạnh lùng và chỉ tin tưởng duy nhất một người bạn – chú chó Husky tên Max. Ngọc đến Mỹ theo diện lao động hợp pháp, trải qua nhiều vòng xét tuyển gắt gao để được chọn làm người chăm sóc nhà cửa cho ông Lâm. Cô được thông báo: “Không được đến gần phòng số 3 trên tầng hai. Không được tự ý chạm vào đồ đạc của Max. Và tuyệt đối không được hỏi về quá khứ của ông chủ.” Ngọc vốn là người khéo léo, chăm chỉ và ít lời. Ngày đầu tiên làm việc, cô cẩn trọng lau dọn từng ngóc ngách, sắp xếp tủ bếp ngăn nắp và học cách phân loại thức ăn riêng cho Max theo từng ngày trong tuần. Nhưng điều kỳ lạ bắt đầu xảy ra ngay tối hôm đó.... Xem thêm dưới bình luận

Cô Gái Việt Đến Làm Giúp Việc Cho Tỷ Phú Ở Mỹ, Chú Chó Sủa Dữ Dội Hé Lộ Bí Mật Thất Lạc Suốt 10 Năm...Chú chó ngẩng đầu,...
04/08/2025

Cô Gái Việt Đến Làm Giúp Việc Cho Tỷ Phú Ở Mỹ, Chú Chó Sủa Dữ Dội Hé Lộ Bí Mật Thất Lạc Suốt 10 Năm...Chú chó ngẩng đầu, đôi mắt già nua ánh lên sự hoài nghi, rồi đột nhiên gầm gừ dữ dội, rít lên tiếng sủa xé toạc không gian tĩnh mịch. Từ chiếc vali cô gái Việt vừa đặt xuống, một ký ức chôn vùi suốt 10 năm bất ngờ trỗi dậy.
Ngọc – cô gái trẻ đến từ miền Tây Việt Nam – chưa từng nghĩ cuộc đời mình sẽ có ngày đặt chân đến một biệt thự sang trọng giữa lòng California, nơi những chiếc xe Bentley lướt qua như những cơn gió và bữa sáng là sự kết hợp kỳ lạ giữa trứng cá muối và bánh mì nướng bơ truffle.
Cô chỉ là một người giúp việc. Nhưng không phải cho gia đình bình thường.
Chủ nhân của ngôi biệt thự này là ông Lâm – một tỷ phú gốc Việt nổi tiếng trong ngành công nghệ sinh học tại Mỹ. Ông thành đạt, kín tiếng và vô cùng nguyên tắc. Người ta đồn rằng ông Lâm từng mất một người thân cách đây hơn 10 năm trong một vụ việc kỳ lạ, kể từ đó sống cô độc, lạnh lùng và chỉ tin tưởng duy nhất một người bạn – chú chó Husky tên Max.
Ngọc đến Mỹ theo diện lao động hợp pháp, trải qua nhiều vòng xét tuyển gắt gao để được chọn làm người chăm sóc nhà cửa cho ông Lâm. Cô được thông báo: “Không được đến gần phòng số 3 trên tầng hai. Không được tự ý chạm vào đồ đạc của Max. Và tuyệt đối không được hỏi về quá khứ của ông chủ.”
Ngọc vốn là người khéo léo, chăm chỉ và ít lời. Ngày đầu tiên làm việc, cô cẩn trọng lau dọn từng ngóc ngách, sắp xếp tủ bếp ngăn nắp và học cách phân loại thức ăn riêng cho Max theo từng ngày trong tuần.
Nhưng điều kỳ lạ bắt đầu xảy ra ngay tối hôm đó.
Khi Ngọc vừa kéo chiếc vali vào phòng dành cho nhân viên, Max – vốn luôn hiền lành với người làm – đột nhiên rít lên, rướn người như muốn lao vào cô. Tiếng sủa vang vọng cả biệt thự, đến mức ông Lâm từ tầng trên vội vã chạy xuống. Đôi mắt ông thoáng chút hoảng loạn, rồi chuyển sang kinh ngạc khi nhìn thấy… chiếc móc khóa treo trên vali của Ngọc.
Đó là một chiếc móc gỗ cũ kỹ, khắc hình bông hoa sen.
"Chiếc móc này… cô lấy ở đâu?" – ông Lâm hỏi, giọng khản đặc... Xem thêm dưới bình luận

04/08/2025

Đ𝐚̃ 𝟑𝟎 𝐭𝐮𝐨̂̉𝐢 𝐧𝐡𝐮̛𝐧𝐠 𝐜𝐡𝐮̛𝐚 𝐚𝐢 𝐡𝐨̉𝐢 𝐜𝐮̛𝐨̛́𝐢, 𝐭𝐨̂𝐢 đ: 𝐚́𝐧𝐡 𝐥𝐢𝐞̂̀𝐮 𝐥𝐚̂́𝐲 𝐚𝐧𝐡 𝐭𝐡𝐨̛̣ 𝐱𝐚̂𝐲 đ:𝐞𝐧 𝐭𝐫:𝐮̃𝐢 𝐜𝐡𝐨 đ𝐨̛̃ 𝐛𝐢̣ 𝐦𝐞̣ 𝐠𝐢𝐮̣𝐜 𝐫:𝐚́𝐭 𝐭𝐚𝐢, đ𝐞̂𝐦 𝐭𝐚̂𝐧 𝐡:𝐨̂𝐧 đ𝐢̣𝐧𝐡 𝐛𝐮𝐨̂𝐧𝐠 𝐛:𝐨̉ 𝐧𝐚̀𝐨 𝐧𝐠𝐨̛̀ 𝐭𝐚𝐲 𝐥𝐚̣𝐢 𝐜𝐡𝐚̣𝐦 𝐧𝐠𝐚𝐲 𝐯𝐚̀𝐨... 𝐓𝐨̂𝐢 𝐛𝐚̣̂𝐭 𝐥𝐮𝐨̂𝐧 đ𝐢𝐞̣̂𝐧 𝐥𝐞̂𝐧 𝐱𝐞𝐦 𝐭𝐡𝐢̀ 𝐦𝐮̛̀𝐧𝐠 𝐭𝐡𝐚̂̀𝐦 𝐧𝐡𝐚̆́𝐧 𝐭𝐢𝐧 𝐜𝐡𝐨 𝐛𝐨̂́ 𝐦𝐞̣ 𝐠𝐚̂́𝐩...
Tôi là nhân viên văn phòng, ngoại hình bình thường, tính tình cũng chẳng đến nỗi, nhưng… “ế bền vững”. Năm nay tôi 30 tuổi.
Đi đâu cũng bị hỏi:
— Bao giờ lấy chồng?
Nghe riết thành quen, nhưng quen không có nghĩa là không mệt. Mẹ tôi thì khỏi phải nói, gọi điện than thở như cơm bữa, gửi link mai mối như gửi đồ ship nhanh.
Tôi mệt mỏi, gần như buông xuôi, cho đến khi anh xuất hiện.
Anh là thợ xây ở công trình đối diện công ty tôi. Da ngăm rám nắng, người vạm vỡ, hay cười – nhưng cười hơi quê. Lần đầu tôi chú ý đến anh là khi trời mưa, tôi loay hoay che túi xách dưới mái hiên, anh đưa tôi một chiếc áo mưa cũ, nói:
— Che tạm, không thôi ướt hết giấy tờ.
Sau đó vài lần chạm mặt, anh hay hỏi thăm tôi ăn gì chưa, có mệt không. Tôi từng nghĩ anh đang “tán”, nhưng rồi thấy anh chẳng bao giờ nói lời ong bướm, chỉ âm thầm quan tâm. Có lần tôi bệnh, phải xin nghỉ, anh lặng lẽ gửi cho tôi vài gói cháo và mảnh giấy:
“Không biết cháo có hợp khẩu vị không. Nhưng mong em chóng khoẻ.”
Tôi không biết tình cảm đến từ lúc nào. Chỉ biết, khi anh ngập ngừng hỏi:
— Em có nghĩ đến chuyện nghiêm túc… với một người như anh không?
Tôi đã gật đầu.BẠN XEM TIẾP PHẦN 2 CÂU CHUYỆN DƯỚI BÌNH LUẬN👇👇

04/08/2025

Chồng m:;ất, tôi không đi bước nữa mà ở vậy chăm bố chồng. Ông bảo tôi nghỉ việc ở nhà bố nu:;ôi được tất, mỗi đêm chỉ cần làm đúng 1 việc, vài tháng sau tôi có b:;ầu, hàng xóm ai cũng lời ra tiếng vào nhưng đến khi sinh con ra tất cả phải câm nín vì...
Chồng tôi m-ất trong một vụ t/ai nạ-n giao thông, khi đó tôi mới 28 tu;/ổi. Cả hai không có con. Người ngoài ai cũng khuyên tôi nên tái giá, nhưng tôi không nỡ bỏ mặc bố chồng sống một mình. Ông cụ ngày càng yếu, lại không chịu sống với ai ngoài tôi. Một hôm ông nói:
— Con nghỉ làm đi, về đây chăm bố. Bố lo được mọi thứ, chỉ cần mỗi đêm con... ở lại phòng bố.
Lúc đó tôi ch-oáng vá-ng. Nhưng nghĩ ông già rồi, chắc cũng chỉ cần hơi người, tôi nhắm mắt chấp nhận. Không ngờ vài tháng sau tôi phát hiện có tha-i.
Cả xóm nhao nhao đồn thổi. Người m-ỉa ma-i tôi "cướp của bố chồng", kẻ thì bảo tôi mang tiếng tiết hạnh mà chẳng khác gì g;/ á-i. Tôi không biện minh, chỉ lặng lẽ mang t-hai, đẻ con, nuôi con một mình.
Đến ngày sinh, tôi cố tình không g-iấu nữa. Bố chồng đưa tôi vào viện, một tay thanh toán mọi chi phí. Đỉnh điểm nhất là tôi sinh con ra... Cả phòng đẻ lẫn y tá hộ sinh đều tròn mắt nhìn. Một bác sĩ già sau đó ngập ngừng công bố, cả làng đi theo tôi đến bệnh viện phải ní-n lặ-ng... 👇👇

04/08/2025

Hàng xóm đêm nào cũng hát karaoke đến 11h đêm mới nghỉ, tôi b;ự;c b;ội chạy sang b;ắ;t tắt, mấy hôm sau thì thấy nhà họ có đám tang, tôi vỡ lẽ...
Tôi mới chuyển về khu này được gần năm. Mọi thứ yên bình cho đến khi nhà hàng xóm bên cạnh – một gia đình từ tỉnh khác dọn về – bắt đầu… hát karaoke mỗi tối.
Tiếng nhạc inh ỏi bắt đầu từ tầm 8 giờ tối, kéo dài đến tận 11 giờ đêm. Không phải chỉ hát một bài cho vui đâu – là cả đại nhạc hội, đủ giọng già, trẻ, lớn, bé.
Ba hôm đầu tôi cố nhịn. Nhưng đến ngày thứ tư, thứ năm, tôi bắt đầu cáu.
Tối hôm đó, gần 11h, sau khi con tôi thức dậy khóc lần thứ ba vì tiếng nhạc, tôi sang gõ cửa.
Cạch… cửa mở ra. Một thanh niên ngoài ba mươi, mặc áo phông, tay cầm micro. Bên trong vẫn vang lên giọng ai đó đang hát “Tình cha ấm áp như vầng thái dương…”
- “Anh ơi, nhà có người già với trẻ nhỏ. Anh chị hát như vầy mỗi tối, tụi nhỏ không ngủ nổi, người lớn cũng mất ăn mất ngủ.”
Người thanh niên khựng lại một chút, không nói gì. Anh ta chỉ quay vào trong, nói nhỏ:
“Thôi tắt đi.”
Sau đó, tiếng nhạc im bặt.
Tôi về, lòng còn cồm cộm khó chịu. “Mấy người vô ý thức thật. Mới chuyển đến đã vậy…”
Hôm sau, tôi đang chuẩn bị cơm tối thì nghe tiếng xe cứu thương và tiếng khóc thút thít từ nhà đó. Tò mò, tôi hé cửa nhìn thì thấy… Xem tiếp tại bình luận 👇👇

04/08/2025

𝐕𝐨̛̣ 𝐛𝐢̣ 𝐭𝐚𝐢𝐧𝐚𝐧 𝐩𝐡𝐚̉𝐢 𝐧𝐚̆̀𝐦 𝐥: 𝐢𝐞̣̂𝐭 𝐠𝐢: 𝐮̛𝐨̛̀𝐧𝐠, 𝐜𝐡𝐨̂̀𝐧𝐠 𝐥𝐚̣̂𝐩 𝐭𝐮̛́𝐜 đ𝐮̛𝐚 𝐯𝐞̂̀ 𝐪𝐮𝐞̂ 𝐧𝐡𝐨̛̀ 𝐨̂𝐧𝐠 𝐛𝐚̀ 𝐧𝐠𝐨𝐚̣𝐢 𝐜𝐡𝐚̆𝐦 𝐡𝐨̣̂, 𝟒 𝐭𝐡𝐚́𝐧𝐠 𝐬𝐚𝐮 𝐭𝐨̛́𝐢 đ𝐨́𝐧 𝐭𝐡𝐢̀ 𝐭:𝐚́𝐢 𝐦𝐚̣̆𝐭...
Chị gặp t: ai n: ạn vào một buổi chiều mưa. Xe tải quẹt mạnh, h: ất chị văng xuống đường. May mắn giữ được m: ạng, nhưng chân trái g: ãy n: ặng, x: ương ch: ậu tổ:n th:ương. Chị nằm viện, đ: au đ: ớn không nhúc nhích được.
Anh ta chăm chị được đúng ba ngày. Sáng ngày thứ tư, anh ta gọi cho bố mẹ chị.
“Con không kham nổi. Bố mẹ cho con gửi cô ấy về quê nhờ chăm hộ. Khỏi rồi con đón.”
Bố mẹ chị s: ững s: ờ. Nhưng thương con gái, ông bà đồng ý.
Anh ta thuê xe, bế chị lên xe, rồi bế xuống giường ở quê. Trước khi đi, anh ta dúi cho mẹ chị xấp t: iền.
“Con gửi bố mẹ t: iền th: uốc men. Con bận lắm. Khi nào khỏe, con đón.”
Chị nhìn theo qua cửa sổ. Anh ta cười, nghe điện thoại, giọng hồ hởi. Ánh mắt cuối cùng anh ta ngoái lại nhìn, lạ:nh l:ẽo như nhìn một món đồ vỡ không cần dùng nữa.
Về quê, chị tự nhủ phải đứng lên. Khi vết thương đã lành, ngày nào chị cũng tập vật lý trị liệu. Đau đến bật khóc. Đêm, chị tự xo:a b:óp chân, nhìn ra vườn tối, nghe côn trùng rả rích.
“Mình phải tự đi lại được. Phải rời khỏi cuộc đời này theo cách của riêng mình.”
Con gái năm tuổi, tối nào cũng ghé tai chị, thì thầm:
“Mẹ cố lên. Khi mẹ khỏi, con sẽ dắt mẹ đi chơi.”
Anh ta không về thăm. Một tháng đầu còn gọi hỏi thăm qua loa. Tháng thứ hai, giọng đã lạnh nhạt, hối thúc:
Bạn đọc tiếp nội dung PHẦN 2 câu chuyện dưới bình luận 👇

𝐕𝐨̛̣ 𝐛𝐢̣ 𝐭𝐚𝐢𝐧𝐚𝐧 𝐩𝐡𝐚̉𝐢 𝐧𝐚̆̀𝐦 𝐥: 𝐢𝐞̣̂𝐭 𝐠𝐢: 𝐮̛𝐨̛̀𝐧𝐠, 𝐜𝐡𝐨̂̀𝐧𝐠 𝐥𝐚̣̂𝐩 𝐭𝐮̛́𝐜 đ𝐮̛𝐚 𝐯𝐞̂̀ 𝐪𝐮𝐞̂ 𝐧𝐡𝐨̛̀ 𝐨̂𝐧𝐠 𝐛𝐚̀ 𝐧𝐠𝐨𝐚̣𝐢 𝐜𝐡𝐚̆𝐦 𝐡𝐨̣̂, 𝟒...
04/08/2025

𝐕𝐨̛̣ 𝐛𝐢̣ 𝐭𝐚𝐢𝐧𝐚𝐧 𝐩𝐡𝐚̉𝐢 𝐧𝐚̆̀𝐦 𝐥: 𝐢𝐞̣̂𝐭 𝐠𝐢: 𝐮̛𝐨̛̀𝐧𝐠, 𝐜𝐡𝐨̂̀𝐧𝐠 𝐥𝐚̣̂𝐩 𝐭𝐮̛́𝐜 đ𝐮̛𝐚 𝐯𝐞̂̀ 𝐪𝐮𝐞̂ 𝐧𝐡𝐨̛̀ 𝐨̂𝐧𝐠 𝐛𝐚̀ 𝐧𝐠𝐨𝐚̣𝐢 𝐜𝐡𝐚̆𝐦 𝐡𝐨̣̂, 𝟒 𝐭𝐡𝐚́𝐧𝐠 𝐬𝐚𝐮 𝐭𝐨̛́𝐢 đ𝐨́𝐧 𝐭𝐡𝐢̀ 𝐭:𝐚́𝐢 𝐦𝐚̣̆𝐭...
Chị gặp t: ai n: ạn vào một buổi chiều mưa. Xe tải quẹt mạnh, h: ất chị văng xuống đường. May mắn giữ được m: ạng, nhưng chân trái g: ãy n: ặng, x: ương ch: ậu tổ:n th:ương. Chị nằm viện, đ: au đ: ớn không nhúc nhích được.
Anh ta chăm chị được đúng ba ngày. Sáng ngày thứ tư, anh ta gọi cho bố mẹ chị.
“Con không kham nổi. Bố mẹ cho con gửi cô ấy về quê nhờ chăm hộ. Khỏi rồi con đón.”
Bố mẹ chị s: ững s: ờ. Nhưng thương con gái, ông bà đồng ý.
Anh ta thuê xe, bế chị lên xe, rồi bế xuống giường ở quê. Trước khi đi, anh ta dúi cho mẹ chị xấp t: iền.
“Con gửi bố mẹ t: iền th: uốc men. Con bận lắm. Khi nào khỏe, con đón.”
Chị nhìn theo qua cửa sổ. Anh ta cười, nghe điện thoại, giọng hồ hởi. Ánh mắt cuối cùng anh ta ngoái lại nhìn, lạ:nh l:ẽo như nhìn một món đồ vỡ không cần dùng nữa.
Về quê, chị tự nhủ phải đứng lên. Khi vết thương đã lành, ngày nào chị cũng tập vật lý trị liệu. Đau đến bật khóc. Đêm, chị tự xo:a b:óp chân, nhìn ra vườn tối, nghe côn trùng rả rích.
“Mình phải tự đi lại được. Phải rời khỏi cuộc đời này theo cách của riêng mình.”
Con gái năm tuổi, tối nào cũng ghé tai chị, thì thầm:
“Mẹ cố lên. Khi mẹ khỏi, con sẽ dắt mẹ đi chơi.”
Anh ta không về thăm. Một tháng đầu còn gọi hỏi thăm qua loa. Tháng thứ hai, giọng đã lạnh nhạt, hối thúc:
“Khi nào đi lại được thì báo, anh bận.”
Tháng thứ ba, chị không còn thấy anh ta gọi nữa. Nhưng có người bạn nhắn về: “Thấy chồng mày dạo này hay chở con bé nhân viên mới đi ăn tối.”
Chị không bất ngờ. Chị chỉ cười, cười rất nhẹ.
Bốn tháng sau...
Bạn đọc tiếp nội dung PHẦN 2 câu chuyện dưới bình luận 👇

04/08/2025

𝐓𝐲̉ 𝐩𝐡𝐮́ 𝐩𝐡𝐚́𝐭 𝐡𝐢𝐞̣̂𝐧 𝐯𝐨̛̣ 𝐜𝐮̃ 𝐜𝐨́ 𝐜𝐚̣̆𝐩 𝐬𝐨𝐧𝐠 𝐬𝐢𝐧𝐡 𝐠𝐢𝐨̂́𝐧𝐠 𝐡𝐞̣̂𝐭 𝐦𝐢̀𝐧𝐡, đ:𝐢𝐞̂̀𝐮 𝐭𝐫:𝐚 𝐱𝐨𝐧𝐠 𝐚𝐧𝐡 𝐬:𝐨̂́𝐜 𝐧𝐠:𝐚̂́𝐭...
Trần Hạo là một t:ỷ phú kín tiếng trong giới tài chính. Ở tuổi 38, anh nắm giữ khối tài sản khổng lồ và được mệnh danh là “bàn tay vàng” trong đầu tư. Ít ai biết, sau vẻ ngoài lạnh lùng thành đạt đó, anh từng có một cuộc hôn nhân đổ vỡ với Lệ Quyên – mối tình đầu và cũng là người phụ nữ duy nhất anh yêu sâu đậm.
Ba năm trước, họ l:y h:ôn sau một trận c:ãi v:ã d:ữ d:ội. Lệ Quyên âm thầm dọn đi ngay trong đêm, không để lại lời nhắn. Ngày ra tòa, cô chỉ cúi đầu ký giấy, không đòi một đồng trợ cấp. Trần Hạo từng nghĩ, cô rời đi vì chán ghét tính cách độc đoán của anh. Anh không ngờ, trong trái tim mình, hình bóng ấy vẫn hằn sâu đến mức không ai thay thế được.
Một buổi chiều, khi đang dùng cà phê ở tầng cao văn phòng, Trần Hạo nhìn xuống đường qua lớp kính trong suốt. Anh bất chợt thấy một bóng dáng quen thuộc. Là Lệ Quyên. Cô mặc váy trắng đơn giản, tóc xõa ngang vai, nhưng không đi một mình. Bên cạnh cô là hai bé trai chừng ba tuổi, mặc áo sơ mi xanh giống hệt nhau, tay nắm tay lon ton chạy.
Tim anh khựng lại khi thấy gương mặt chúng. Đôi mắt đen sâu, sống mũi thẳng, khuôn miệng cương nghị – tất cả… đều giống anh như đúc. Cả hai đứa, giống anh đến mức khó tin.
Ngay đêm đó, Trần Hạo cho người đ: iều tr: a. Kết quả gửi về chỉ vài dòng ngắn ngủi...
Bạn đọc tiếp nội dung phần 2 câu chuyện dưới bình luận 👇

Address

Lang Son
4552

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Hoàng Kiều Thu Hằng posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share