04/12/2025
Ngày nào cũng vậy, c/ô b/é Việt nhỏ nhắn bước lên xe buýt với đôi mắt đỏ hoe, lặng lẽ ngồi đúng một chỗ rồi bật khóc nức nở. Tài xế và hành khách quen dần với tiếng thút thít ấy, nhưng không ai hiểu vì sao cô bé luôn run rẩy như đang mang theo một nỗi sợ khủng khiếp. Cho đến một buổi chiều mưa tầm tã, khi tài xế quyết định cúi xuống kiểm tra dưới ghế cô bé ngồi… và phát hiện ra một bí mật khiến ông lạnh sống lưng....Ngày nào cũng vậy, đúng 6 giờ 35 phút sáng, chiếc xe buýt số 27 lại dừng ở trạm gần con hẻm nhỏ cạnh chợ. Cánh cửa “xì” một tiếng, và cô bé Việt nhỏ nhắn khoảng mười bốn, mười lăm tuổi bước lên. Chiếc áo sơ mi học sinh lúc nào cũng rộng thùng thình như mượn tạm của ai đó, đôi giày thì sờn gót, và đặc biệt, đôi mắt đỏ hoe như vừa khóc suốt đêm.
Cô bé không bao giờ nhìn ai. Vừa lên xe, em lập tức bước nhanh về ghế cuối bên phải – luôn đúng một chỗ – rồi ngồi thu mình lại. Chưa đầy một phút sau, em bắt đầu khóc. Không phải kiểu khóc ồn ào, mà từng tiếng nấc nghẹn cố nén, run rẩy như thể cố giấu nhưng không thể kìm.
Tài xế – chú Tấn – ban đầu nghĩ chỉ là chuyện tuổi mới lớn. Nhưng tiếng nức nở lặp đi lặp lại suốt nhiều tuần, và càng ngày cô bé càng run bần bật, hai tay bấu chặt vào mép ghế đến mức trắng bệch. Nhiều hành khách thấy… rồi quen, như thể đó là “âm thanh đặc trưng” của buổi sáng. Không ai hỏi, không ai lại gần.
Nhưng chú Tấn thì không chịu được cảm giác bất thường ấy. Cô bé có vẻ sợ hãi một thứ gì đó vô hình với mọi người, nhưng rất thật với em. Mỗi khi xe thắng gấp, em giật mình mạnh hơn bình thường, ôm chặt balo như sợ bị giật khỏi người. Khi có hành khách nam đứng cạnh, em co rúm, cúi mặt xuống đầu gối.
Một lần, khi xe đông, một người đàn ông đi làm đứng ngay cạnh ghế cô bé. Chỉ là đứng thôi, không đụng chạm, nhưng cô bé hoảng loạn đến mức bật dậy, chạy lên phía trước và xin xuống xe giữa đoạn đường còn xa trạm. Hôm đó trời nắng gắt, nhưng em cứ thế chạy bộ dọc đường, mặc kệ xe cộ.
Chú Tấn biết: có điều gì đó cực kỳ sai.
Rồi buổi chiều hôm đó – một ngày mưa tầm tã như trút – cô bé lại xuống xe vội vàng, chạy đi mà quên chiếc khăn choàng cũ kỹ. Em đi rồi, nhưng tiếng nấc của em dường như vẫn quẩn quanh trong khoang xe trống.
Chú Tấn nhìn về phía ghế cuối – chiếc ghế mà suốt nhiều tuần qua ông đã quen với hình bóng nhỏ bé ấy. Một linh cảm thôi thúc ông bước tới. Mưa đập vào cửa kính, tiếng lốp xe nghiến lên mặt đường ướt khiến xe rung nhẹ như đồng tình với sự hồi hộp của ông.
Ông cúi xuống, lần tay vào khoảng trống tối dưới ghế. Lạnh. Ẩm. Và rồi… ông chạm phải một vật cứng. Một vật được buộc cố định bằng dây thun, ép chặt vào đáy ghế như để giấu đi.
Khi ông kéo vật ấy ra và mở chiếc hộp nhựa mỏng đã cũ…
Một bí mật khiến sống lưng ông lạnh toát... Quý độc giả xem thêm tại bình luận