Hoàng Kiều Thu Hằng

Hoàng Kiều Thu Hằng NỘI DUNG TRUYỆN NGẮN MANG TÍNH CHẤT GIẢI TRÍ KHÔNG CÓ THẬT

Ngày nào cũng vậy, c/ô b/é Việt nhỏ nhắn bước lên xe buýt với đôi mắt đỏ hoe, lặng lẽ ngồi đúng một chỗ rồi bật khóc nức...
04/12/2025

Ngày nào cũng vậy, c/ô b/é Việt nhỏ nhắn bước lên xe buýt với đôi mắt đỏ hoe, lặng lẽ ngồi đúng một chỗ rồi bật khóc nức nở. Tài xế và hành khách quen dần với tiếng thút thít ấy, nhưng không ai hiểu vì sao cô bé luôn run rẩy như đang mang theo một nỗi sợ khủng khiếp. Cho đến một buổi chiều mưa tầm tã, khi tài xế quyết định cúi xuống kiểm tra dưới ghế cô bé ngồi… và phát hiện ra một bí mật khiến ông lạnh sống lưng....Ngày nào cũng vậy, đúng 6 giờ 35 phút sáng, chiếc xe buýt số 27 lại dừng ở trạm gần con hẻm nhỏ cạnh chợ. Cánh cửa “xì” một tiếng, và cô bé Việt nhỏ nhắn khoảng mười bốn, mười lăm tuổi bước lên. Chiếc áo sơ mi học sinh lúc nào cũng rộng thùng thình như mượn tạm của ai đó, đôi giày thì sờn gót, và đặc biệt, đôi mắt đỏ hoe như vừa khóc suốt đêm.

Cô bé không bao giờ nhìn ai. Vừa lên xe, em lập tức bước nhanh về ghế cuối bên phải – luôn đúng một chỗ – rồi ngồi thu mình lại. Chưa đầy một phút sau, em bắt đầu khóc. Không phải kiểu khóc ồn ào, mà từng tiếng nấc nghẹn cố nén, run rẩy như thể cố giấu nhưng không thể kìm.

Tài xế – chú Tấn – ban đầu nghĩ chỉ là chuyện tuổi mới lớn. Nhưng tiếng nức nở lặp đi lặp lại suốt nhiều tuần, và càng ngày cô bé càng run bần bật, hai tay bấu chặt vào mép ghế đến mức trắng bệch. Nhiều hành khách thấy… rồi quen, như thể đó là “âm thanh đặc trưng” của buổi sáng. Không ai hỏi, không ai lại gần.

Nhưng chú Tấn thì không chịu được cảm giác bất thường ấy. Cô bé có vẻ sợ hãi một thứ gì đó vô hình với mọi người, nhưng rất thật với em. Mỗi khi xe thắng gấp, em giật mình mạnh hơn bình thường, ôm chặt balo như sợ bị giật khỏi người. Khi có hành khách nam đứng cạnh, em co rúm, cúi mặt xuống đầu gối.

Một lần, khi xe đông, một người đàn ông đi làm đứng ngay cạnh ghế cô bé. Chỉ là đứng thôi, không đụng chạm, nhưng cô bé hoảng loạn đến mức bật dậy, chạy lên phía trước và xin xuống xe giữa đoạn đường còn xa trạm. Hôm đó trời nắng gắt, nhưng em cứ thế chạy bộ dọc đường, mặc kệ xe cộ.

Chú Tấn biết: có điều gì đó cực kỳ sai.

Rồi buổi chiều hôm đó – một ngày mưa tầm tã như trút – cô bé lại xuống xe vội vàng, chạy đi mà quên chiếc khăn choàng cũ kỹ. Em đi rồi, nhưng tiếng nấc của em dường như vẫn quẩn quanh trong khoang xe trống.

Chú Tấn nhìn về phía ghế cuối – chiếc ghế mà suốt nhiều tuần qua ông đã quen với hình bóng nhỏ bé ấy. Một linh cảm thôi thúc ông bước tới. Mưa đập vào cửa kính, tiếng lốp xe nghiến lên mặt đường ướt khiến xe rung nhẹ như đồng tình với sự hồi hộp của ông.

Ông cúi xuống, lần tay vào khoảng trống tối dưới ghế. Lạnh. Ẩm. Và rồi… ông chạm phải một vật cứng. Một vật được buộc cố định bằng dây thun, ép chặt vào đáy ghế như để giấu đi.

Khi ông kéo vật ấy ra và mở chiếc hộp nhựa mỏng đã cũ…

Một bí mật khiến sống lưng ông lạnh toát... Quý độc giả xem thêm tại bình luận

Dựng rạp cưới ngoài ngõ trước 1 tuần, đến hôm làm tiệc chính thì cả làng không ai đến, vợ chồng tôi sững sờ khi biết bí ...
04/12/2025

Dựng rạp cưới ngoài ngõ trước 1 tuần, đến hôm làm tiệc chính thì cả làng không ai đến, vợ chồng tôi sững sờ khi biết bí mật...
Cách đây 1 tháng, vợ chồng tôi tổ chức đám cưới cho con trai. Cũng như mọi nhà, chúng tôi dựng rạp ngoài ngõ cho tiện. Dĩ nhiên, vào ngày gửi thiệp mời hàng xóm, tôi đã xin phép đàng hoàng vì rạp cưới sẽ ảnh hưởng đến giao thông. Mọi người đều hoan hỉ.
Vì lần đầu cưới con, lại là dân kinh doanh có nhiều bạn bè khách khứa, vợ chồng tôi muốn dựng rạp lớn hơn thường lệ. Thay vì rạp thường, chúng tôi thuê hẳn rạp sự kiện.
Chồng tôi còn quyết định dựng rạp ngoài ngõ trước cả tuần để tiện tiếp đón anh em, bạn bè đến thăm hỏi. Thấy vậy, bố mẹ chồng khuyên: “Làm gì cũng phải nghĩ đến hàng xóm láng giềng. Dựng rạp cả tuần, người ta còn làm ăn gì được nữa”
Nhưng chồng tôi gạt đi: “Gớm, cả đời cưới con được mấy lần mà ông bà cứ lo xa. Hàng xóm phải thông cảm chứ. Bao năm nay con cũng cho họ nhờ mãi rồi”.
Tôi cũng đồng tình với quan điểm đó. Nào ngờ, rắc rối thực sự xảy đến. Xóm tôi có 1 nhà đang xây, 1 nhà thì có kho hàng kinh doanh phải vận chuyển ra vào cả ngày. 👇👇

Ngư dân trong làng tôi kéo được một pho tượng cổ nặng gần 200kg từ dưới biển sâu. Tưởng trúng vàng, cả làng kéo nhau tới...
04/12/2025

Ngư dân trong làng tôi kéo được một pho tượng cổ nặng gần 200kg từ dưới biển sâu. Tưởng trúng vàng, cả làng kéo nhau tới xem. Nhưng khi đoàn khảo cổ đến nơi, trưởng nhóm chỉ nhìn tượng đúng 3 giây rồi bật thốt một câu...

Làng chài Trường Sa Đông của tôi nằm sát mép biển, nhỏ bé nhưng yên bình. Cuộc sống quanh năm gắn với con nước, với những đêm ngủ lại dưới thuyền. Không ai trong làng từng nghĩ rằng có một ngày, cả nơi này sẽ trải qua một cơn ác mộng chỉ vì… một pho tượng.

Hôm đó biển động nhẹ, trời âm u. Ngư dân đi lưới sớm, trong đó có nhóm của chú Hào – người đàn ông khỏe nhất làng. Khoảng 8 giờ sáng, khi đang kéo mẻ lưới thứ hai, chú Hào la lớn:

— Cái gì nặng lắm! Không phải cá!

Mấy người đàn ông bu lại, cùng kéo. Lưới căng cứng như mắc vào đá, nhưng từng chút một, họ vẫn đưa được thứ gì đó lên khỏi mặt nước.

Khi vật thể ló ra, mọi người đứng hình.

Đó là một pho tượng bằng đá đen, cao khoảng 1 mét, nặng chừng 200kg. Tượng là hình một người đàn ông với gương mặt lạnh băng, đôi mắt mở hé như đang quan sát, hai tay đặt trên đùi trong tư thế ngồi xếp bằng. Toàn thân tượng có đầy những ký tự lạ trông giống cổ tự.

Chú Hào vừa chạm tay vào bề mặt tượng liền rùng mình.

— Đá gì mà lạnh ngắt… như cục nước đá vậy.

Không ai biết nó từ đâu ra. Nhưng cả làng nghe tin lập tức kéo đến bến thuyền xem. Người thì tò mò, người đoán đây là tượng cổ, có khi bán được cả tỷ.

Một bà cụ run giọng:

— Hình như năm xưa ông nội tao từng kể… dưới biển này có đền thờ bị nhận chìm…

Mấy đứa trẻ nghe xong bật khóc. Nhưng bọn đàn ông vẫn hý hửng đưa tượng vào sân nhà văn hóa, chụp hình rồi thông báo với xã.

Tới chiều, huyện cho người liên lạc với Đoàn khảo cổ biển quốc gia. Họ bảo sáng mai sẽ đến.

Cả làng háo hức tưởng mai đời mình đổi vận.

Không ai biết, chính thứ họ đang vây quanh kia… là khởi đầu của... 👇👇👇 Đọc tiếp tiếp dưới bình luận

Gần đến ngày cưới, chú rể của tôi bỗng bỏ trốn theo người con gái mà hắn yêu. Để giữ thể diện cho gia đình, tôi buộc lòn...
04/12/2025

Gần đến ngày cưới, chú rể của tôi bỗng bỏ trốn theo người con gái mà hắn yêu. Để giữ thể diện cho gia đình, tôi buộc lòng phải lên xe hoa với em trai hắn. Đêm tân hôn, anh ta kéo tôi vào lòng và cho xem 1 thứ...
Chỉ còn ba ngày nữa là đến đám cưới, vậy mà Huy – chú rể của tôi, người tôi đã yêu và tin tưởng suốt ba năm đ;:ột nh;:iên bi/ến mất. Một lá thư ngắn ngủi để lại trên bàn, với vài dòng ng/uệch ng/oạc: “Anh xin lỗi, anh không thể cưới em. Anh đã yêu người con gái khác. Tha thứ cho anh.”
Nhà trai r/ối lo//ạn, nhà gái bà//ng hoà//ng. Mẹ tôi khóc n;;gất, bố tôi thở dài, còn tôi thì ch;;ết lặng. Nhưng vì danh dự hai bên gia đình, chúng tôi không thể hủ;y h;;ôn lễ. Sau một đêm bàn bạc căng thẳng, gia đình Huy đưa ra một giải pháp bất ngờ: Em trai của Huy, Minh – người mà tôi chỉ gặp vài lần trong các buổi họp mặt gia đình sẽ thay anh trai làm chú rể. Tôi không có quyền từ chối. Tôi chỉ gật đầu, như một con rối bị gi;;ật dâ;:y, lòng đầy u/ất ứ//c và t//ủi n//hục.
Ngày cưới diễn ra trong không khí gượng gạo. Minh, với khuôn mặt lạnh lùng và ánh mắt khó đoán, nắm tay tôi bước vào lễ đường. Anh ta không nói nhiều, chỉ làm đúng những gì nghi thức yêu cầu. Tôi nhìn anh, cố tìm một chút cảm xúc, nhưng tất cả chỉ là sự xa cách. Tôi tự hỏi, liệu anh ta có đang th;ươ;;ng h;;ại tôi không?
Đêm tâ;n hô;:n, tôi ngồi co ro trên giường, chiếc váy cưới đã được thay bằng bộ đồ m//ỏng ma//nh. Minh bước vào, vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh. Tôi chuẩn bị tinh thần cho một đêm dài im lặng, nhưng bất ngờ, anh kéo tôi vào lòng. Tôi giật mình, định đẩy ra, nhưng sức mạnh của anh khiến tôi không thể kháng cự. “Đừng sợ,” ..... 👇 👇 👇

Khi//nh nhà gái ngh//èo mẹ chồng lên trao đúng 1 chỉ vàng, bố cô dâu lê chân đất ôm túi vải cũ đi lên, lúc mở ra mẹ chồn...
04/12/2025

Khi//nh nhà gái ngh//èo mẹ chồng lên trao đúng 1 chỉ vàng, bố cô dâu lê chân đất ôm túi vải cũ đi lên, lúc mở ra mẹ chồng ng//ất ngay tại chỗ...
Giữa sân khấu, MC mời hai bên gia đình trao của hồi môn.
Mẹ chồng – bà Thìn – bước lên đầu tiên, trao cho con dâu đúng 1 chỉ vàng và nói rõ rành rọt trước đám đông:

“Nhà tôi chỉ trao cho con dâu 1 chỉ thôi, trao nhiều nó mang về ngoại xây nhà cho bố mẹ nó khác gì nhà tôi nu//ôi o//ng tay áo. Nhà đâu ngh//èo x//ác ngh//èo x//ơ, đừng tưởng gả được con gái vào nhà tôi là đổi đời nhá”

Cả rạp ồ lên. Nhiều người nhìn nhau ng/ại ng/ùng. Hà cố cười gượng, m//ắt đ//ỏ hoe. Bố cô đứng phía dưới, hai bàn tay chai sần nắm chặt lại, rồi khẽ nói với con rể:

“Con cho bố lên sân khấu chút được không?”

Mọi người xì xào: “Ông ấy mà cũng muốn lên à?”
Không ai ng//ờ, chính khoảnh khắc ấy đã khiến đám cưới rẽ sang một hướng không ai ng//ờ tới...
xem tiếp dưới bình luận...👇👇

03/12/2025

bà mất chưa qua 50 ngày mà hai vợ chồng để con ở nhà một mình

03/12/2025

mẹ ck tẩn con dâu lên bờ xuống ruộng

03/12/2025

sao có thể như vậy

Nữ sinh đội kh:ăn ta:ng đi thi – câu chuyện phía sau khiến cả trường rơi lệ…Sáng hôm đó, cả sân trường THPT Ngô Gia Tự n...
03/12/2025

Nữ sinh đội kh:ăn ta:ng đi thi – câu chuyện phía sau khiến cả trường rơi lệ…

Sáng hôm đó, cả sân trường THPT Ngô Gia Tự như ngưng lại trong vài giây khi Ngọc Mai bước qua cổng. Cái khăn tang trắng buộc vội trên đầu như một lá cờ báo hiệu cho nỗi mất mát vừa xảy ra. Mùa hè oi ả khiến không khí thêm nặng nề, nhưng chẳng ai dám lên tiếng cười hay bàn tán. Tất cả đều nhìn cô gái nhỏ bé, học sinh lớp 12A3, với ánh mắt vừa tò mò vừa e dè.

Cô giám thị dạy Văn, cô Hương, đứng gần cửa lớp, lặng người khi nhìn thấy Mai. Nét mặt nhợt nhạt, đôi mắt sưng húp, tay em cầm chặt cặp sách như muốn níu giữ một thế giới đã sụp đổ. Thầy Dũng, giám thị kỳ cựu của trường, hớn hở bước tới nhưng khi thấy cảnh tượng này, ông chỉ biết thở dài:

– “Mai… em… thầy biết chuyện rồi. Nhưng hôm nay em vẫn đến thi, thầy thật sự… không biết nói gì nữa. Hãy gắng lên, thi xong thầy sẽ qua chia buồn cùng gia đình em nhé.”

Ngọc Mai cúi đầu, giọng run run nhưng dứt khoát:

– “Dạ… đáng lẽ hôm nay em phải ở nhà. Nhưng em muốn đi thi. Ba em từng nói: ‘Đừng bao giờ bỏ cuộc, dù có chuyện gì xảy ra’. Con phải làm đúng lời ba.”

Ánh mắt thầy Dũng lặng đi vài giây. Ông biết Mai mạnh mẽ, nhưng chưa bao giờ chứng kiến một cô học trò kiên cường đến thế. Ông chỉ biết gật đầu, đưa em vào phòng thi. Những tiếng xì xào, bước chân rộn ràng bên ngoài hành lang bỗng lặng hẳn.

Ngọc Mai là học sinh giỏi nhất khối. Từ lớp 10 đến lớp 12, em luôn là cái tên xuất hiện đầu tiên trong danh sách học sinh tiêu biểu. Nhưng đằng sau thành tích ấy là một tuổi thơ nhiều đau thương. Mẹ em bỏ đi khi em mới học lớp 3. Từ đó, hai cha con sống dựa vào nhau. Bác Tuấn – ba em – là một thợ sửa xe đơn giản, gầy gò nhưng luôn rạng rỡ mỗi khi nhắc về con gái:

– “Con bé học giỏi lắm, nó nói sau này muốn làm cô giáo Văn như cô chủ nhiệm… Tôi không học cao, nhưng nhìn nó chăm chỉ là mừng lắm rồi.”...👇XEM TIẾP TRUYỆN NGẮN DƯỚI BÌNH LUẬN

Vợ vừa lên bàn đ::ẻ thì nh:ân tì:nh của chồng nhắn tin: "Chồng chị với em nãy giờ 4 hi//ệp rồi đấy... Anh ấy bảo chị ra ...
03/12/2025

Vợ vừa lên bàn đ::ẻ thì nh:ân tì:nh của chồng nhắn tin: "Chồng chị với em nãy giờ 4 hi//ệp rồi đấy... Anh ấy bảo chị ra mà học hỏi, Ở phòng 302 nhé...". Nhưng người đọc tin nhắn lại là mẹ chồng, để rồi 30 phút sau thì chuyện ki::nh ho::àng đã xảy ra,,,

Phòng chờ si:;nh bệ:nh vi:ện phụ sản quốc tế ngập tràn mùi cồn và tiếng máy móc "tít tít" đều đặn. Lan n:ằm trên giư::ờng, mồ hôi vã ra như tắm, hai tay nắm chặt lấy thành giường trắng toát. Cơn đa::u chuyển dạ kéo đến từng đợt như muốn x::é to:;ạc cơ thể cô.

Bên cạnh Lan không phải là chồng, mà là bà Thanh – mẹ chồng cô. Bà Thanh năm nay ngoài 60, nhưng vẫn giữ được nét sang trọng, quyền quý của một nữ doanh nhân từng th::ét ra lử:;a trên thương trường. Bà vừa lau mồ hôi cho con dâu, vừa sốt ruột nhìn ra cửa.

"Thằng Tuấn đâu rồi? Vợ sắp đ::ẻ mà còn đi đâu không biết!" – Bà Thanh gắt lên, tay rút điện thoại gọi cho con trai lần thứ mười. Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.

Lan th:ều th:ào, cố gượng cười trấn an mẹ chồng: "Anh ấy bảo... đi gặp đối tác quan trọng ký hợp đồng... để kiếm tiền mua bỉm sữa cho con... Chắc anh ấy đang bận họp nên tắt máy thôi mẹ ạ..."

Bà Thanh thở dài, xót xa nhìn con dâu. Lan là đứa con dâu bà ưng ý nhất: ngoan hiền, hiểu chuyện, lại hết lòng vì gia đình. Bà biết Tuấn – con trai bà – có tính trăng hoa, nhưng bà không ngờ vào cái giờ phút s:inh t::ử này, nó lại dám vắng mặt.

"Ting!"

Điện thoại của Lan đặt trên tủ đầu giường bỗng sáng màn hình. Lan đang qu::ằn qu::ại trong cơn đa::u nên không để ý. Bà Thanh sợ có chuyện gấp hoặc Tuấn nhắn tin, liền cầm lên xem.

Màn hình khóa hiện lên một tin nhắn từ số lạ, không lưu tên, nhưng nội dung thì đ::ập vào mắt bà Thanh rõ mồn một, sắc lẹm như da::o cau ch::ém vào đá:

"Chồng chị với em nãy giờ 4 hiệp rồi đấy... Anh ấy bảo chị ra mà học hỏi, Ở phòng 302 nhé... Anh ấy ch::;ê chị như khúc gỗ, chẳng biết chi::ều chồng."

Bà Thanh run lên bần bật... xem tiếp dưới bình luận...👇👇

Kéo lại gần, chúng tôi thấy nó có hình cầu, khoảng hơn hai mét đường kính, phủ đầy g*i cứng màu nâu đen, mật độ dày đặc ...
03/12/2025

Kéo lại gần, chúng tôi thấy nó có hình cầu, khoảng hơn hai mét đường kính, phủ đầy g*i cứng màu nâu đen, mật độ dày đặc đến mức đụng nhẹ cũng nghe “lộp cộp”.

Biển tĩnh lạ thường. Chỉ có tiếng chim lượn xa xa.

Chú Sáu hít mạnh:

— Vớt lên! Biết đâu là hàng quý!

Nghe chú nói, tôi càng run hơn, nhưng cái máu ham lạ của dân biển không cho phép quay đầu.

Chúng tôi huy động ba người, móc dây, lắp tời… Mất gần một giờ, vật thể nặng trịch mới lăn được lên ghe. Gỗ kêu răng rắc như dưới chân có quái vật thật sự.

Tôi cúi kiểm tra. Nó không hề có mắt, không miệng, không chân. Chỉ có những “g*i” dài từ 20–40cm cắm chi chít.

Chú Sáu phấn khích:

— Coi bộ trúng mánh lớn rồi nghen!

Tôi nuốt nước bọt, không nói được tiếng nào.

Về đến bờ, cả bãi biển vỡ tung. Dân làng ùa tới bu xem “con nhím biển khổng lồ”, người quay live, người chụp hình, người hô:

— Chắc của nước ngoài trôi vô!

— Hay là sinh vật biển sâu?

— Coi bộ bán được tấn tiền!

Chú Sáu mặt sáng rỡ, còn tôi vẫn thấy bất an trong người 👇👇👇Đọc tiếp câu chuyện dưới bình luận

Khi anh Minh trở về nhà sau chuyến công tác sớm hơn dự kiến, anh không bao giờ ngờ được rằng con gái mình lại phải ngủ ở...
03/12/2025

Khi anh Minh trở về nhà sau chuyến công tác sớm hơn dự kiến, anh không bao giờ ngờ được rằng con gái mình lại phải ngủ ở cái giường cạnh chuồng lợn theo yêu cầu của mẹ kế. Và rồi chuyện xảy ra sau đó khiến tất cả đều phải sữ;/ng s-ờ...

Gia đình anh Minh, 41 tu;/ổi, sống ở một vùng ngoại ô Hà Nam. Anh là kỹ sư công trình, công tác liên tục, chỉ cuối tuần mới về. Sau khi vợ mấ;/t, anh đi bước nữa với chị Thu, người phụ nữ khéo miệng, đảm đang — ít nhất là trong mắt hàng xóm.

Con gái anh, bé Vy 9 tu;/ổi, hiền lành và hơi nhút nhát. Từ ngày có mẹ kế, Vy ít cười hơn nhưng lần nào Minh hỏi, con bé đều chỉ khẽ lắc đầu bảo:

“Con ổn mà bố.”

Hôm đó, Minh về sớm hơn dự kiến một ngày.

Điện thoại sập nguồn, Minh không báo trước được. Anh bước vào sân nhà lúc gần 9 giờ tối. Ánh đèn bếp vẫn sáng, nhưng không thấy bóng con gái.

Anh hỏi Thu:

“Vy đâu em?”

Thu lau tay trên tạp dề, vẻ hơi giật mình nhưng rồi cười gượng:

“Nó… ngủ rồi. Hôm nay mệt.”

Câu trả lời không làm anh hài lòng. Vy chưa bao giờ ngủ trước 9 giờ nếu biết bố sắp về.

Anh Minh đi thẳng lên phòng con — cửa khóa trong.

Anh gọi:
“Vy? Con ngủ chưa?”

Không tiếng trả lời.

Cảm giác bất an chạy dọc sống lưng. Anh lặng lẽ đi vòng ra sau nhà — nơi có căn chuồng lợn cũ đã lâu không dùng nữa, chỉ còn mùi ng*i ngái của đất ẩm.

Và rồi…

Anh nghe tiếng khẽ húng hắng ho ở bên trong.

Anh giật mạnh cánh cửa gỗ mục.

Ánh đèn pin từ điện thoại hắt lên cảnh tượng khiến anh đứng chế;/t lặng:
Trên một tấm giường xếp cũ, không màn, không chiếu — bé Vy đang co ro quấn tấm chăn mỏng như khăn giấy, ngay bên cạnh bức tường chuồng lợn còn lấm bùn.

Con bé ho sặc sụa.

“Vy!? Tại sao con lại ở đây!?”

Vy thấy bố thì bật khóc, lao vào ôm chặt lấy anh như thể sợ anh biến mất.

Giọng con bé run run:

“Mẹ kế b;/ắt con ngủ ngoài này vì con làm đổ bát canh… Con lạnh quá bố ơi…”

Minh ôm con, run lên vì giận.

Anh bế con vào nhà. Thu tái mặt:

“Anh… anh về sớm vậy? Chuyện này—”

“Sao em dám làm thế với con tôi?” – Minh gắt lên.

Thu run rẩy:

“Em… em chỉ muốn dạy nó lễ phép…

Nhưng hàng xóm bắt đầu ló đầu sang vì nghe tiếng cãi vã. Đúng lúc đó, bà Hòa – hàng xóm sống sát vách – bước vào với vẻ sốt ruột:

“Anh Minh… tôi phải nói thôi. Mấy hôm nay... đọc tiếp tại bình luận 👇👇

Address

Lang Son
4552

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Hoàng Kiều Thu Hằng posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share