Hoàng Kiều Thu Hằng

Hoàng Kiều Thu Hằng hóng biến

Giám đốc vô tình gặp vợ cũ trên máy bay, bên cạnh là cặp song sinh trông giống hệt anh và cái kết không tưởng...Máy bay ...
09/05/2025

Giám đốc vô tình gặp vợ cũ trên máy bay, bên cạnh là cặp song sinh trông giống hệt anh và cái kết không tưởng...Máy bay cất cánh từ sân bay Nội Bài, lao mình xuyên qua tầng mây trắng xóa. Bên trong khoang thương gia yên tĩnh, Nguyễn Minh Hoàng – tổng giám đốc tập đoàn Hoàng Minh Group – đang chăm chú đọc một bản hợp đồng trên máy tính bảng. Ánh mắt lạnh lùng, khuôn mặt không biểu cảm, khí chất toát ra khiến người đối diện vô thức phải dè chừng.
Anh vốn là kiểu người mà ai cũng nghĩ rằng trái tim đã hóa đá từ lâu. Nhưng chẳng ai biết, cách đây ba năm, Minh Hoàng từng yêu đến điên dại một người phụ nữ.
Tên cô là An Nhiên.
Ba năm trước, họ ly hôn trong một buổi chiều mùa đông ảm đạm. Cô là người ký đơn trước, nhưng anh là người đặt bút ký cuối cùng. Không ai muốn buông tay, nhưng giữa họ là một khoảng cách không thể lấp đầy: cô bị v/ô s/i/n/h.
Bác sĩ bảo rằng An Nhiên không thể sinh con. Trong một gia đình danh giá như nhà Minh Hoàng, đó là một điều không thể chấp nhận. Áp lực từ mẹ chồng, từ họ hàng, từ truyền thống gia tộc… cuối cùng đã khiến tình yêu của họ tan vỡ. Dù yêu đến nhường nào, Hoàng vẫn phải buông tay, để rồi sau đó, anh sống như một cái xác không hồn suốt ba năm dài đằng đẵng.
Tiếng tiếp viên hàng không vang lên, kéo Minh Hoàng khỏi dòng ký ức:
– Xin mời quý khách thắt dây an toàn. Máy bay sắp đi vào vùng nhiễu động nhẹ.
Anh ngẩng đầu lên, định rướn người cất máy tính bảng vào túi đựng thì... ánh mắt anh chợt khựng lại.
Chỉ cách anh một hàng ghế, bên kia lối đi, là cô ấy.
An Nhiên.... Xem thêm tại bình luận

Trên đường về quê chồng mới, cô dâu bắt tài xế dừng lại ở nghĩa trang để th;ắp nh;ang cho chồng cũ. Nhưng sau khi rời đi...
09/05/2025

Trên đường về quê chồng mới, cô dâu bắt tài xế dừng lại ở nghĩa trang để th;ắp nh;ang cho chồng cũ. Nhưng sau khi rời đi, tài xế thì thầm với cô... Cô... cô biết không? Khi cô đứng th;ắp nh;ang... tôi thấy có một người đàn ông mặc vest đen đứng sau lưng cô...

Chiếc xe hoa lặng lẽ lướt trên con đường quê heo hút, bánh xe cày xới lên từng vệt bụi mờ trong buổi chiều chạng vạng. Hương – cô dâu mới – ngồi trong xe, tay nắm chặt lấy váy cưới trắng muốt, lòng trĩu nặng. Bên cạnh cô, chú rể – Tuấn – đã ngủ gục từ lúc nào vì mệt. Tiếng máy lạnh trong xe rì rào, như tiếng ai thầm thì, kéo Hương vào một cõi tâm tư rối ren.

Đến gần khúc cua nơi nghĩa trang cũ kỹ, Hương bất chợt lên tiếng:

"Anh ơi, cho em xin dừng xe một chút được không?"

Tài xế – một người đàn ông trung niên hiền lành tên Bình – hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cũng giảm ga, tấp xe vào lề. Hương mở cửa, bước xuống, váy cưới quét qua bụi đất lạo xạo.

Cô cầm theo nén nhang và hộp quẹt đã chuẩn bị sẵn trong túi xách nhỏ. Trước sự ngạc nhiên của tài xế, cô tiến thẳng vào khu nghĩa trang, nơi từng hàng bia đá rêu phong nằm lạnh lẽo dưới ánh tà dương.

Ngôi mộ mà cô tìm đến nằm khuất sau một bụi sim già. Trên bia đá khắc cái tên mà cô không bao giờ quên: Nguyễn Minh Khôi (1992 – 2022).

Người chồng cũ, người đã ra đi trong một tai nạn bất ngờ chỉ cách đây hơn một năm.

Hương run rẩy châm nhang, mắt nhòe đi vì nước. Cô thì thầm:

"Anh Khôi... hôm nay em lấy chồng. Em xin lỗi... Em đã hứa sẽ chờ anh mãi, nhưng..."

Tiếng gió rít qua, như ai nức nở. Những cành cây khô cọ vào nhau, tạo nên âm thanh răng rắc kỳ dị.

Hương khấn xong, cắm nhang xuống đất rồi lặng lẽ quay người trở về xe.

Khi cô vừa mở cửa ngồi vào, tài xế Bình ghé sát tai cô, giọng thấp hẳn đi:

"Cô... cô biết không? Khi cô đứng thắp nhang... tôi thấy có một người đàn ông mặc vest đen đứng sau lưng cô."

Hương ch: ết lặng..........................

ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇 👇

𝑪𝒉𝒖̉ 𝒕𝒊̣𝒄𝒉 đ𝒆̂́𝒏 𝒕𝒉𝒂̆𝒎 𝒏𝒉𝒂̀ 𝒏𝒉𝒂̂𝒏 𝒗𝒊𝒆̂𝒏 𝒃𝒊̣ 𝒐̂́:𝒎. 𝑵𝒂̀𝒐 𝒏𝒈𝒐̛̀ 𝒗𝒖̛̀𝒂 đ𝒆̂́𝒏 𝒏𝒉𝒂̀, 𝒏𝒉𝒊̀𝒏 𝒕𝒉𝒂̂́𝒚 𝒕𝒂̂́𝒎 𝒂̉𝒏𝒉 𝒕𝒉𝒐̛̀ 𝒐̂𝒏𝒈 đ𝒂̃ 𝒄...
09/05/2025

𝑪𝒉𝒖̉ 𝒕𝒊̣𝒄𝒉 đ𝒆̂́𝒏 𝒕𝒉𝒂̆𝒎 𝒏𝒉𝒂̀ 𝒏𝒉𝒂̂𝒏 𝒗𝒊𝒆̂𝒏 𝒃𝒊̣ 𝒐̂́:𝒎. 𝑵𝒂̀𝒐 𝒏𝒈𝒐̛̀ 𝒗𝒖̛̀𝒂 đ𝒆̂́𝒏 𝒏𝒉𝒂̀, 𝒏𝒉𝒊̀𝒏 𝒕𝒉𝒂̂́𝒚 𝒕𝒂̂́𝒎 𝒂̉𝒏𝒉 𝒕𝒉𝒐̛̀ 𝒐̂𝒏𝒈 đ𝒂̃ 𝒄𝒉: 𝒆̂́:𝒕 𝒍: 𝒂̣̆:𝒏𝒈...

Khi đến nơi, ông Hùng bước lên ngôi nhà nhỏ nhưng ấm cúng ở ngoại ô thành phố. Không khí trong nhà có phần tĩnh lặng, chỉ nghe tiếng chim hót líu lo bên ngoài. Tuấn ra đón ông với vẻ mặt nhợt nhạt, đôi mắt đỏ hoe. Nhìn thấy ông Hùng, Tuấn vô cùng bất ngờ, anh lập tức chào:

“Dạ chú... cháu không nghĩ là chú tại tìm đến nhà để thăm cháu… Cháu xin lỗi vì đã nghỉ lâu như vậy.”

Ông Hùng hiền cười hiền từ, đập vai Tuấn:

"Không sao đâu, sức khỏe là quan trọng nhất. Cháu yên nghỉ cho khỏe, công ty chờ đợi cháu quay lại."

Tuấn mời ông Hùng vào nhà. Khi bước vào phòng khách, ông Hùng chợt khựng lại. Trên bàn làm việc nhỏ đặt ở góc phòng, một bức ảnh đen trắng được hiển thị rõ ràng.

Trong ảnh là một người phụ nữ lớn tuổi, có vẻ mặt hiền hậu nhưng ánh mắt đầy u buồn. Bên cạnh tấm ảnh là bát hương còn nghi ngút khói, vài cây nhang đang cháy và một bình hoa tươi. Ông Hùng cảm thấy tim mình như thắt lại. Ông quay sang Tuấn, giọng lạc đi:

"Đây… đây là ai vậy Tuấn?"...

Đọc tiếp dưới bình luận 👇

𝟏 𝐜𝐡𝐮́ 𝐜𝐡𝐨́ 𝐜𝐡𝐨̛̀ đ𝐨̛̣𝐢 𝐠𝐢𝐚 đ𝐢̀𝐧𝐡 𝐦𝐢̀𝐧𝐡 𝐭𝐚̣𝐢 𝐜𝐚̂𝐲 𝐱𝐚̆𝐧𝐠 𝐜𝐮̃ 𝐬𝐮𝐨̂́𝐭 𝟒 𝐧𝐚̆𝐦 - 𝐯𝐚̀ 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐛𝐮𝐨̂̉𝐢 𝐬𝐚́𝐧𝐠 𝐧𝐨̣ - 𝐩𝐡𝐞́𝐩 𝐦𝐚̀𝐮 𝐱𝐚̉𝐲...
09/05/2025

𝟏 𝐜𝐡𝐮́ 𝐜𝐡𝐨́ 𝐜𝐡𝐨̛̀ đ𝐨̛̣𝐢 𝐠𝐢𝐚 đ𝐢̀𝐧𝐡 𝐦𝐢̀𝐧𝐡 𝐭𝐚̣𝐢 𝐜𝐚̂𝐲 𝐱𝐚̆𝐧𝐠 𝐜𝐮̃ 𝐬𝐮𝐨̂́𝐭 𝟒 𝐧𝐚̆𝐦 - 𝐯𝐚̀ 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐛𝐮𝐨̂̉𝐢 𝐬𝐚́𝐧𝐠 𝐧𝐨̣ - 𝐩𝐡𝐞́𝐩 𝐦𝐚̀𝐮 𝐱𝐚̉𝐲 𝐫𝐚 ....

Giữa một cây xăng cũ kỹ, phủ đầy bụi thời gian trên tuyến quốc lộ vắng bóng người, có một chú chó đã nằm chờ suốt bốn năm trời. Ngày nắng cháy da, nó nằm co mình dưới bóng cây bơm xăng số ba. Ngày mưa tầm tã, nó vẫn lặng lẽ chờ… Một người. Một gia đình. Một ký ức mà không ai xung quanh còn nhớ rõ – ngoại trừ nó.

Không ai biết tên nó là gì. Dân trong vùng gọi nó là Mực, vì bộ lông có mảng đen loang lổ như mực tàu. Mực không hung dữ, nhưng cũng chẳng thân thiện. Nó không sủa, không đuổi theo xe, không chạy tới khi ai gọi. Nó chỉ lặng lẽ... chờ đợi.

Người dân quanh đó đồn rằng bốn năm trước, có một gia đình dừng lại cây xăng này. Họ đi xe hơi – loại xe gia đình màu bạc.

Trong xe có đôi vợ chồng trẻ và một đứa bé trai tầm 5 tuổi. Mực khi ấy là chú chó vui vẻ, nhanh nhẹn, thường chạy quanh xe trong lúc người cha đổ xăng. Nhưng rồi, vì một lý do nào đó – có thể là t;ai n;ạn, hoặc một sự hiểu nhầm – họ rời đi... và để quên Mực lại.

Từ hôm ấy, Mực không đi đâu nữa...

Không ai biết vì sao nó ở đó. Không ai hiểu vì sao nó chẳng chịu rời đi. Nhưng rồi, vào một buổi sáng rất bình thường… điều KỲ DIỆU đã xảy ra....

ĐỌC TIẾP NỘI DUNG DƯỚI BÌNH LUẬN 👇

𝐂𝐨̂ 𝐠𝐚́𝐢 𝐦𝐚𝐧𝐠 𝐭𝐡:𝐚𝐢 𝐛𝐢̣ 𝐜𝐡𝐨́ 𝐧𝐠𝐡𝐢𝐞̣̂𝐩 𝐯𝐮̣ 𝐬:𝐮̉𝐚 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐧𝐠𝐮̛̀𝐧𝐠, 𝐬𝐚𝐮 𝟑𝟎 𝐩𝐡𝐮́𝐭 𝐬𝐮̛̣ 𝐭𝐡𝐚̣̂𝐭 𝐤𝐡𝐢𝐞̂́𝐧 𝐦𝐨̣𝐢 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐜𝐡: 𝐞̂́:𝐭...
09/05/2025

𝐂𝐨̂ 𝐠𝐚́𝐢 𝐦𝐚𝐧𝐠 𝐭𝐡:𝐚𝐢 𝐛𝐢̣ 𝐜𝐡𝐨́ 𝐧𝐠𝐡𝐢𝐞̣̂𝐩 𝐯𝐮̣ 𝐬:𝐮̉𝐚 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐧𝐠𝐮̛̀𝐧𝐠, 𝐬𝐚𝐮 𝟑𝟎 𝐩𝐡𝐮́𝐭 𝐬𝐮̛̣ 𝐭𝐡𝐚̣̂𝐭 𝐤𝐡𝐢𝐞̂́𝐧 𝐦𝐨̣𝐢 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐜𝐡: 𝐞̂́:𝐭 𝐥𝐚̣̆𝐧𝐠...

Buổi sáng ở sân bay nhộn nhịp như mọi ngày. Hành kh.ách kéo vali, chen chúc làm thủ tục, tiếng loa thông báo chuyến bay hòa lẫn vào tiếng nói cười.

Gần khu vực kiểm tra an ninh, một CS thuộc đội tuần tra sân bay, đang làm nhiệm vụ cùng chú chó nghiệp vụ Max – một con Becgie Đức với cái mũi thính như radar.

Max được huấn luyện để phát hiện những thứ không sạch sẽ, từng giúp đội ph.á nhiều v.ụ á.n lớn.

Hôm ấy, Max bỗng trở nên bất thường. Trong khi Long dẫn nó đi tuần tra, Max đột nhiên dừng lại, tai dựng đứng, mắt dán chặt vào một cô gái đang đứng xếp hàng ở quầy check-in.

Cô gái trông khoảng hai mươi lăm tuổi, mặc váy bầu rộng rãi, tay xoa nhẹ bụng bầu nổi rõ. Cô kéo một chiếc vali nhỏ màu xanh, gương mặt bình thản, thỉnh thoảng mỉm cười với nhân viên sân bay. Không ai nghĩ cô có gì đáng nghi – chỉ là một bà b:ầu chuẩn bị lên chuyến bay.

Nhưng Max không đồng ý. Nó bắt đầu sủa – những tiếng sủa gấp gáp, liên tục, vang vọng cả khu vực check-in. Long kéo dây xích, cố trấn an, nhưng Max không ngừng. Nó giật mạnh, hướng về phía cô gái, lông cổ dựng lên như sẵn sàng lao tới. Hành kh.ách xung quanh ngoái nhìn, vài người tò mò, số khá:;c thì khó chịu vì tiếng sủa làm gián đoạn không khí.

“Max, bình tĩnh!” Long ra lệnh, nhưng ánh mắt anh chuyển sang cô gái.

Sau ba năm làm việc cùng Max, anh biết chú chó này không bao giờ sủa vô cớ. “Có gì đó không ổn,” Long lẩm bẩm, rồi tiến lại gần cô gái...

ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇 👇

Tôi mới 25 t;;uổi nhưng đi chăm sóc một ông cụ gần 70 tuổ:;i nên nảy sinh tình cảm. Ông yếu, sức khỏe đã cạn kiệt theo n...
09/05/2025

Tôi mới 25 t;;uổi nhưng đi chăm sóc một ông cụ gần 70 tuổ:;i nên nảy sinh tình cảm. Ông yếu, sức khỏe đã cạn kiệt theo năm tháng, ăn uống, đi vệ sinh đều phải có người đỡ đần. Chúng tôi quyết định đến với nhau, bất chấp mọi điều. Tôi biết chuyện này sẽ khó chấp nhận, và quả nhiên, khi các con gái của ông biết tin, họ phản đối kịch liệt. Rồi một ngày, tôi phát hiện mình mang tha;;i. Và đến ngày tôi sinh, đám con gái ông kéo đến, vừa nhìn họ đã quay mặt đi rồi chạy về, hàng xóm…

Bị nhà chồng đ;uổi ra đường vì không chia tài sản, 5 năm sau nhận cái k;ết đ;ắng ...Ngọc và Tuấn quen nhau vào một ngày ...
09/05/2025

Bị nhà chồng đ;uổi ra đường vì không chia tài sản, 5 năm sau nhận cái k;ết đ;ắng ...Ngọc và Tuấn quen nhau vào một ngày mưa đầu hạ. Khi đó, Ngọc là một cô gái hiền lành, giản dị, còn Tuấn lại là một chàng trai có vẻ ngoài lịch lãm, ăn nói khéo léo.
Ngọc từng nghĩ mình là người phụ nữ may mắn khi lấy được Tuấn – một người chồng yêu thương cô hết mực. Gia đình chồng cô cũng khá giả, sống trong một căn biệt thự sang trọng. Những tưởng cuộc sống sẽ êm đềm hạnh phúc, nhưng sóng gió bắt đầu ập đến sau khi bố mẹ Ngọc qua đời, để lại cho cô một khối tài sản lớn.
Ngay lập tức, thái độ của gia đình chồng thay đổi. Nếu trước kia mẹ chồng luôn tỏ ra yêu thương, quý mến, thì giờ bà liên tục bóng gió về chuyện tài sản của Ngọc. Bà ngọt nhạt khuyên cô nên chuyển hết tài sản về chung với nhà chồng để “vợ chồng cùng hưởng”.
– Con là con dâu trong nhà, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu. Tiền của con cũng là của gia đình này!... Câu trả lời của Ngọc cũng dẫn tới b;i k;ịch sau này... Xem tiếp tại bình luận

B/ỏ vợ cũ vì nghĩ cô v//ô si//nh, 6 năm sau tỷ phú ng/ã ng/ửa khi gặp lại cô đi xem pháo hoa cùng 2 đứa trẻ giống hệt mì...
09/05/2025

B/ỏ vợ cũ vì nghĩ cô v//ô si//nh, 6 năm sau tỷ phú ng/ã ng/ửa khi gặp lại cô đi xem pháo hoa cùng 2 đứa trẻ giống hệt mình...

Đêm giao thừa năm 2025, thành phố rực rỡ ánh đèn và pháo hoa. Tỷ phú Trần Hoàng Minh đứng trên ban công căn penthouse sang trọng, ánh mắt xa xăm hướng về bầu trời nổ tung những sắc màu. Nhưng tâm trí anh không ở đây. Nó đang trôi về sáu năm trước, khi anh quyết định r/ời b/ỏ người vợ đầu tiên, Ngọc Lan, vì nghĩ cô v/ô si/nh.

Hoàng Minh từng yêu Ngọc Lan sâu đậm. Họ cưới nhau khi anh chỉ là một kỹ sư trẻ đầy tham vọng. Ngọc Lan dịu dàng, thông minh, luôn ủng hộ anh trong những ngày kh/ó khăn. Nhưng sau ba năm h/ôn nhân, họ không có con. Các bác sĩ nói Ngọc Lan khó th/ụ th/ai, và áp lực từ gia đình Minh ngày càng lớn. Mẹ anh liên tục thúc ép: “Con trai ta phải có người nối dõi!” Tham vọng và lòng tự ái của một người đàn ông khiến Minh dần xa cách vợ. Anh bắt đầu tin rằng Ngọc Lan là “gá/nh nặ/ng” cho tương lai rực rỡ của mình.

Cuối cùng, Minh đưa ra quyết định tàn nhẫn. Anh l/y h/ôn Ngọc Lan, để lại cô với căn hộ nhỏ và một khoản tiền bù đắp. Lúc đó, anh nghĩ mình đã “giải phóng” cả hai. Minh nhanh chóng cưới Hương Giang, một cô gái trẻ đẹp, con nhà quyền thế, và chẳng bao lâu, anh có một cậu con trai. Sự nghiệp của Minh cũng cất cánh. Từ một startup nhỏ, anh xây dựng nên đế chế công nghệ trị giá hàng tỷ đô. Minh trở thành biểu tượng của sự thành công, xuất hiện trên các tạp chí danh giá, được tung hô là “người đàn ông có tất cả”.

Nhưng đêm nay, khi pháo hoa n/ổ vang, Minh lại cảm thấy trống rỗng. Hương Giang và con trai đang ở một bữa tiệc xa hoa dưới phố, nhưng anh không muốn tham gia. Một nỗi bất an mơ hồ khiến anh quyết định ra ngoài, hòa vào dòng người xem pháo hoa ở công viên trung tâm.

Tại công viên, không khí náo nhiệt với tiếng cười và ánh sáng. Minh bước đi vô định, cho đến khi ánh mắt anh vô tình dừng lại ở một người phụ nữ. Cô mặc áo khoác đỏ, mái tóc dài buông xõa, đang nắm tay hai đứa trẻ khoảng năm tuổi. Một cậu bé và một cô bé, cả hai đều có đôi mắt to, sống mũi cao, và nụ cười giống hệt… anh. Minh sững sờ. Người phụ nữ quay lại, và trái tim anh như ngừng đập. Là Ngọc Lan.

Cô không còn là người vợ tiều tụy ngày nào. Ngọc Lan giờ đây rạng rỡ, tự tin, với ánh mắt kiên định. Hai đứa trẻ gọi cô là “mẹ” và ríu rít chỉ lên bầu trời, nơi pháo hoa đang b**g nở. Minh tiến đến, giọng run rẩy: “Lan… là em sao?”... đọc tiếp dưới bình luận

Cô lao công ngh/èo c/ứu ông lão ở sân bay, không ngờ ông là chủ tịch, cuộc đời cô thay đổi mãi mãi từ đây...Tại sân bay ...
09/05/2025

Cô lao công ngh/èo c/ứu ông lão ở sân bay, không ngờ ông là chủ tịch, cuộc đời cô thay đổi mãi mãi từ đây...

Tại sân bay quốc tế Tân Sơn Nhất, giữa dòng người tấp nập, cô lao công Nguyễn Thị Lan, 25 tuổi, đang mi/ệt m/ài lau dọn sàn nhà. Với chiếc áo đồng phục màu xanh sẫm và đôi găng tay cao su vàng, Lan làm việc không ngừng nghỉ để kiếm từng đồng nuôi mẹ già và em trai đang học cấp hai ở quê. Cuộc sống của cô giản đơn, chỉ xoay quanh những ca làm việc kéo dài và những giấc mơ nhỏ bé về một ngày được đổi đời.

Hôm đó, sân bay đông đúc hơn thường lệ. Lan vừa đẩy xe r/ác đi qua khu vực chờ thì bất ngờ nghe tiếng k/êu th/ất th/anh: “Bác ơi! Tỉnh lại đi!”. Cô dừng lại, nhìn thấy một ông lão nằm sõng soài trên sàn, khuôn mặt t/ái nhợt, tay ôm ngực. Một vài người xung quanh ho/ảng lo/ạn, nhưng không ai dám tiến tới. Lan không suy nghĩ nhiều, cô vội quỳ xuống bên ông lão, kiểm tra nhịp thở. “Không thở được rồi!”, cô thầm nghĩ, nhớ lại những kiến thức s/ơ cứ/u cơ bản mà cô từng được học trong một buổi tập huấn tại sân bay.

Lan nhanh chóng đặt tay lên ngực ông lão, bắt đầu é/p tim theo nhịp. “Một, hai, ba…”, cô đếm thầm, mồ hôi lấm tấm trên trán. Đám đông dần tụ lại, một số người lấy điện thoại quay video, số khác thì bàn tán. Sau vài phút, ông lão bắt đầu ho khan, hơi thở trở lại. Lan thở phào, nhẹ nhõm nhìn ông tỉnh lại. Đội y tế sân bay cũng vừa tới, nhanh chóng đưa ông lão đi cấ/p c/ứu. Trước khi rời đi, ông lão nắm tay Lan, giọng yế/u ớ/t: “Cảm ơn cô… Tôi sẽ không quên cô đâu.”

Lan không nghĩ nhiều về chuyện đó. Với cô, giúp người là điều hiển nhiên. Cô tiếp tục công việc của mình, đẩy xe rác đi, không biết rằng hành động của cô vừa thay đổi cả cuộc đời.

Một tuần sau, Lan đang làm việc thì quản lý gọi cô lên văn phòng. Cô lo lắng, nghĩ rằng mình đã làm sai điều gì. Nhưng khi bước vào, cô bất ngờ thấy... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Mẹ chồng ngh;èo bị con dâu ép ra khỏi nhà, sau 9 năm bặt vô âm tín, con dâu s;ững s;ờ khi biết khối tài sản bà đang có.....
09/05/2025

Mẹ chồng ngh;èo bị con dâu ép ra khỏi nhà, sau 9 năm bặt vô âm tín, con dâu s;ững s;ờ khi biết khối tài sản bà đang có..Một buổi chiều tháng Sáu, mưa như trút nước. Bà Năm đứng run rẩy dưới mái hiên trước cổng nhà mình – hay đúng hơn là ngôi nhà từng do chính bà bán đất, vay mượn, dốc cạn tiền để dựng lên cho con trai. Nhưng hôm nay, nó không còn là mái ấm, mà là nơi bà bị x/ua đ/uổi, không thương tiếc.

“Mẹ đi đâu thì đi, đừng làm khổ tụi con nữa. Con đã chịu đựng đủ rồi!” – Thảo, con dâu bà, đứng trong khung cửa, tay chống nạnh, giọng đanh thép.

Hải – con trai bà – im lặng. Anh cúi đầu, không dám nhìn mẹ, cũng không mở lời can ngăn vợ.

Bà Năm nuốt nghẹn, nước mắt chan hòa. “Mẹ có gì ngoài các con? Mẹ đi thì biết đi đâu?”

Thảo nh/ếch m/ôi: “Có nhà ai ngh/èo mà cứ ở lì không chịu đi làm? Mẹ ở đây, con không sống nổi!”

Bà Năm quay lưng, mỗi bước chân đều như dẫm lên nỗi đau tận t;im g;an. Bà không trách Thảo – chỉ trách mình đã quá m/ù q/uáng khi dốc hết cho con cái, để rồi tuổi già chẳng còn gì ngoài đôi bàn tay trắng.

Không ai biết bà đi đâu. Bà không có người thân ruột thịt nào khác. Họ hàng xa khi hỏi đến, Thảo trả lời lạnh nhạt: “Bà bỏ đi rồi, chắc về quê. Ai mà giữ được người không muốn ở?”...Cho đến 9 năm sau ...

Tiếng chuông chùa vọng lại từ xa trong một đêm cuối tháng Bảy, oi nồng mùi nhang khói quyện với hương trầm, tạo nên một ...
08/05/2025

Tiếng chuông chùa vọng lại từ xa trong một đêm cuối tháng Bảy, oi nồng mùi nhang khói quyện với hương trầm, tạo nên một không khí nặng nề, u buồn trong căn nhà nhỏ nằm sâu trong con hẻm đường Lê Văn Sĩ, Sài Gòn. Trong góc phòng khách chật hẹp, dưới ánh đèn vàng vọt, một chiếc quan tài màu trắng nhỏ xíu đặt giữa những vòng hoa tang trắng muốt, chứa đựng thân hình bé bỏng của bé Minh An – một thiên thần chỉ mới tròn 10 tháng tuổi. Thu Hằng, người mẹ trẻ 28 tuổi với đôi mắt sưng húp vì khóc suốt ba ngày qua, ngồi bất động bên cạnh quan tài, tay vẫn nắm chặt bàn tay nhỏ xíu của con. Mới tuần trước, những ngón tay bé bỏng ấy còn nắm chặt ngón tay cô, đòi mẹ bế. Vậy mà giờ đây, chúng lạnh cóng và im lìm.
Bên cạnh cô, Minh Khang, người chồng 33 tuổi, đang cố kìm nén những giọt nước mắt, vai run lên từng hồi. Là một kỹ sư công nghệ thông tin với công việc ổn định tại một công ty phần mềm lớn, anh luôn tự hào là trụ cột vững chắc của gia đình. Nhưng giờ đây, trước nỗi đau mất con, anh chỉ còn là một cái bóng của chính mình.
"Sao con lại bỏ ba mẹ mà đi sớm vậy, con?" Hằng thì thầm, giọng khàn đặc vì khóc quá nhiều. "Mới hôm qua con còn cười với mẹ, còn đòi ăn cháo… Sao hôm nay con lại nằm đây?"
Những người thân trong gia đình và hàng xóm xung quanh không ai cầm được nước mắt trước cảnh tượng đau lòng. Bà Tám ở căn nhà đối diện – người đã theo dõi từng bước lớn lên của Minh An từ ngày còn đỏ hỏn – lặng lẽ lấy khăn chấm những giọt nước mắt không ngừng rơi. Bà đã sống trong xóm này gần 40 năm, chứng kiến không biết bao nhiêu sinh ly từ biệt, nhưng chưa bao giờ bà thấy một cảnh tượng nào đau lòng như thế này. Đọc tiếp câu chuyện dưới phần bình luận 👇👇👇

Address

Lang Son
4552

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Hoàng Kiều Thu Hằng posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share