30/06/2025
Cô gái trẻ lỡ qua đêm không về nhà bị cả làng b-/ê u rế;/ u không còn nguy-ên v/ ẹn, bố mẹ nhắm mắt gả cô cho người đàn ông s-ứ;t môi cuối xóm, nào ngờ đêm tân hôn cô "đổi đời" như vớ được vàng mười vì anh ta chính là...
Cả làng Đông Hòa xô-n xa-o từ sáng sớm khi thấy Thắm – cô gái 22 tu;/ổi, xinh nhất vùng – không về nhà suốt một đêm. Cô chỉ đi đám cưới bạn thân ở làng bên, chẳng may trời đổ mưa lớn, cầu gãy, phải ngủ nhờ nhà người bạn. Nhưng với một vùng quê mà “lời đồn còn nhanh hơn điện thoại”, mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát khi mẹ Thắm tái mặt thấy con gái sáng sớm mới l-ê lết về, đầu tóc ư-ớt sũng, áo quần lấm lem.
Chưa cần nghe giải thích, hàng xóm đã tràn miệng phán xử:
– “Đi đêm không về là h/ư rồi!”
– “Khéo có bầ-u rồi cũng nên...”
– “Cái loại ấy chỉ còn nước gả cho thằng Sứt thôi!”
Thằng Sứt – tên là Tuấn, sống một mình ở cuối xóm. Từ nhỏ môi bị sứt, nói ngọng, mặt mũi lầm lì, bị ghét, bị sợ, bị coi là "qu-ái g/ở". Nhưng không ai biết rõ anh làm gì, sống ra sao, chỉ biết lâu lâu thấy có xe ô tô biển tỉnh khác tới tìm.
Gia đình Thắm hoảng loạn vì sĩ diện. Mẹ cô không dám ngẩng đầu lên chợ, cha cô cay đắng đến mức chỉ thốt một câu gọn lỏn:
– “Gả nó cho thằng Tuấn, cho xong!”
Không ai hỏi ý Thắm. Cô bị ép cưới chỉ sau 3 ngày. Không váy cưới, không lễ rình rang, chỉ là một đám cưới lặng lẽ như đưa dâu thầm lặng giữa ánh mắt dèm pha của cả làng.
Đêm tân hôn.
Tuấn không đụ-ng vào Thắm. Chỉ rót cho cô cốc nước ấm rồi ngồi đọc sách, im lặng.
Thắm thì ngồi thẫn thờ, nước mắt lăn dài…
Một lúc sau, Thắm đứng chết trân.
Hóa ra: Tuấn không hề là gã nhà quê "sứt m-ôi t/ậ;t ngu;/yền" như làng đồn mà chính là 👇👇