Đồng Nai 24/7

Đồng Nai 24/7 Trang cập nhập tin tức, sự kiện 24h về con người và du lịch tại Tỉnh Đồng Nai

  (full) Năm tôi xuống nông thôn đi lao động, trong cơn say, tôi bị một gã đàn ông thô lỗ trong làng c/ư/ớ/p đi sự trong...
13/08/2025

(full) Năm tôi xuống nông thôn đi lao động, trong cơn say, tôi bị một gã đàn ông thô lỗ trong làng c/ư/ớ/p đi sự trong trắng.
Mọi người đều mắng tôi là không biết liêm sỉ, tôi chỉ có thể vội vã gả đi.
Chỉ có chị họ ở thành phố gửi cho tôi hai tháng tiền lương, rơi nước mắt nói:
“Sau này có khó khăn gì thì cứ đến tìm chị.”
Năm đó, tôi và chị họ cùng lúc lấy chồng.
Chị ấy gả vào gia đình quân nhân, phong quang vô hạn.
Còn tôi thì nhục nhã gả cho gã đàn ông thô lỗ kia, ngay cả đám cưới cũng không làm nổi.
Năm năm sau, tôi bị gã ta h/à/n/h //hạ đến mức s/ả/y t/h/ai// ba lần, cuối cùng phải kéo cái bụng mang thai trở về thành phố cầu xin chị họ giúp đỡ.
Khi ấy, chị họ đã ở địa vị cao, sống trong giàu sang, có cả đôi con ngoan quấn quýt dưới chân.
Thấy tôi thê thảm như vậy, chị ấy lại mỉa mai:
“Em gái, em quả nhiên đúng là đồ ngu! Mối hôn sự tốt chị tìm cho em thế nào rồi?”
“Đêm đó nếu em không uống chén rượu kia, sao chị có thể c//ư/ớ/p được suất quay về thành phố của em, lại còn gả cho vị hôn phu của em nữa?”
“Nhưng chuyện này cũng chẳng thể trách chị, người không vì mình, trời tru đất diệt. Tất cả là do em đáng đời!”
Tôi bị đả kích nặng nề, mang theo đứa trẻ chưa kịp ra đời, uất ức mà chết.
Mở mắt ra lần nữa, tôi quay về đêm hôm đó.
Chị họ đang tươi cười rót rượu cho tôi.
Nhưng chị chưa biết, tôi cũng đã chuẩn bị cho chị một món “quà” y như vậy.
1
Ly rượu được đưa đến bên môi, hương vị quen thuộc kia lại tràn ngập.
“Em gái, nếm thử loại rượu hoa quả này đi, ngọt lắm, con gái uống là hợp nhất.”
Giọng của chị họ dịu dàng như nước, nhưng đối với tôi kiếp trước, nó lại là tiếng chuông báo tử.
Trước mắt tôi hiện lên cơn đau đớn xé tim xé phổi, nỗi tuyệt vọng vì bị phản bội,
và cả sự lạnh lẽo khi đứa con chưa chào đời lìa xa.
Tất cả hóa thành một luồng hận ý mạnh mẽ dâng lên ngực.
Chính là ly rượu này!
Tôi hít sâu một hơi, đè nén căm hận như muốn bùng nổ, đưa tay nhẹ nhàng đẩy ly rượu ra.
“Chị, em… em không uống rượu được.”
Tôi cúi mắt, giọng nhỏ nhẹ, mang theo chút rụt rè.
Nụ cười trên gương mặt Giang Tuyết khựng lại một thoáng, rồi nhanh chóng tươi rói trở lại:
“Ôi dào, rượu gì mà rượu? Chỉ là nước ngọt thôi.”
“Hôm nay mọi người đều có mặt, vui vẻ mà, uống một chút không sao đâu!”
Những thanh niên trí thức xung quanh cũng đồng loạt phụ họa:
“Đúng đó Giang Hà, đừng làm mất hứng mà!”
“Chị Giang Tuyết có lòng tốt, em cứ uống đi!”
Những gương mặt trẻ trung kia, lúc này trong mắt tôi lại chồng lấp lên những gương mặt từng chỉ trích, cười nhạo mình ở kiếp trước.
“Giang Hà, em không nể mặt chị sao?”
Giọng chị họ lộ chút uất ức, như thể bị tôi làm tổn thương.
Tôi biết, càng từ chối, chị ta sẽ càng nghi ngờ.
Được thôi, uống thì uống!
Tôi ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười ngượng ngùng xen chút bối rối.
Đón lấy ly rượu, trong ánh mắt chờ đợi của mọi người, ngửa cổ uống cạn.
“Hay quá! Giang Hà sảng khoái lắm!”
Tiếng khen vang lên khắp nơi.
Tôi giả bộ như không chịu nổi rượu, trên mặt ửng đỏ, bước chân cũng lảo đảo.
“Chị, em… em thấy hơi chóng mặt, muốn về phòng nằm nghỉ một chút.”
Giang Tuyết vội vàng tỏ ra quan tâm:
“Vậy em mau đi đi, lát nữa chị sang xem em.”
Tôi gật đầu, loạng choạng rời khỏi đó.
Vừa vào phòng, tôi lập tức khóa cửa, nôn hết chỗ rượu vừa uống.
Nhưng dược tính quá mạnh, chỉ một chút chạm vào môi, trôi xuống cổ họng, cơ thể tôi đã bắt đầu nóng rực, hơi thở gấp gáp.
Không được, phải nhanh!
Tôi cắn răng chịu đựng sự khó chịu, vội vàng lao đến cạnh giường.
Chỗ Giang Tuyết giấu thu0c, tôi quá rõ rồi.
Kiếp trước, chính chị ta đã dẫn mọi người lục dưới giường tôi, lôi ra “bằng chứng” này, đóng đinh tôi lên cột n/h/ục /n/hã!
Quả nhiên, ở góc giường không mấy bắt mắt, tôi sờ thấy một gói giấy dầu nhỏ.
Tôi không chút do dự, chộp lấy nó, lợi dụng màn đêm và tiếng ồn náo nhiệt, lặng lẽ chuồn vào bếp.
Chiếc chum rượu khổng lồ vẫn đặt ở đó, tỏa ra hương thơm nồng nàn quyến rũ.
Tôi đổ hết thuốc bột vào, còn khuấy thật mạnh mấy lần.
Nhìn đám người kia từng ly, từng ly uống cạn thứ rượu đã bị “nêm nếm” ấy, trong lòng tôi trào lên một cảm giác khoái trá của sự trả thù.
Chỉ có Giang Tuyết, chị ta nâng ly nhưng mãi không uống, miệng cười nói rằng hôm nay bị cảm, sợ lây bệnh khí cho người khác.
Làm xong tất cả, tôi cảm thấy ngọn lửa trong cơ thể càng lúc càng dữ dội, đôi chân như nhũn ra, tầm nhìn cũng bắt đầu nhòe đi.
Thu0c sắp phát tác rồi!
Không thể ở đây thêm nữa!
Tôi nghiến răng, gắng gượng chút tỉnh táo cuối cùng, loạng choạng lao ra khỏi trạm thanh niên trí thức.
Kiếp này, tôi sẽ không để người ta muốn làm gì thì làm nữa.
Tôi phải đi tìm người đó.
Người ấy dù kiếp trước lạnh nhạt, xa cách tôi.
Nhưng đời này, chỉ có anh ấy mới có thể cứu tôi!
2
Đêm tối đặc quánh, tôi loạng choạng chạy về phía đầu làng.
Ngọn lửa trong cơ thể cháy ngày càng mạnh, gần như muốn nuốt chửng lý trí của tôi.
Phải nhanh hơn nữa!
Bên trạm thanh niên, thuốc chắc cũng sắp phát tác rồi!
Tôi dồn hết sức lực, hét lên một tiếng, âm thanh sắc nhọn nhưng lại mang theo run rẩy:
“Cứu mạng! Có chuyện rồi!”
Giọng tôi, vì tác dụng thu0c, trở nên mềm mại, /g/ợi c//ả/m đến tận xương, nghe không giống kêu cứu mà giống như… đang quyến rũ.
“Giữa đêm giữa hôm la hét cái gì! Ra thể thống gì thế hả!”
Tiếng quát đầy bất mãn của trưởng thôn vang lên.
Vài người dân đi ngang cũng dừng chân, có người cau mày, có kẻ ánh mắt đầy tà ý.
“Cô Giang, sao không ngoan ngoãn ở trong nhà, chạy ra đây làm loạn gì vậy?”
Tôi chẳng còn tâm trí để ý ánh nhìn của họ, vội la lên:
“Trưởng thôn! Trạm thanh niên! Trạm thanh niên xảy ra chuyện rồi! Mọi người mau đi xem đi!”
Thấy gương mặt tôi đỏ ửng, đôi mắt mơ màng, trưởng thôn mới nhận ra điều bất thường.
Sắc mặt ông ta chợt nghiêm lại: “Xảy ra chuyện gì?”
“Mọi người… hình như… có chuyện lạ… Mau cứu người đi!”
Tôi thở dốc, nói không thành câu.
“Đi! Nhanh lên xem nào!”
Trưởng thôn hô một tiếng, lập tức dẫn vài trai làng khỏe mạnh chạy về trạm thanh niên.
Những người dân khác cũng tò mò, ùa theo, đám người xem náo nhiệt càng lúc càng đông.
Tôi nhân lúc hỗn loạn, len khỏi đám đông, dốc sức chạy về đầu làng.
Quả nhiên, một chiếc xe jeep quân dụng màu xanh đang đỗ dưới cây cổ thụ đầu làng, đèn xe vẫn sáng.
Một người đàn ông dáng cao thẳng vừa từ trên xe bước xuống — chính là Cố Trường Phong!
Tim tôi đập dồn dập – là anh ấy!
Vị hôn phu của kiếp trước, người mà Giang Tuyết đã c//ư/ớ/p mất, trở thành chồng của cô ta – Cố Trường Phong!
“Cứu mạng!”
Tôi kêu lên, chân bỗng mềm nhũn như đứng không vững, lao thẳng về phía anh.
Cố Trường Phong rõ ràng không ngờ sẽ có người đột nhiên xông ra, theo phản xạ đưa tay đỡ lấy tôi.
Chính là lúc này!
Tôi ngả vào lồng ngực anh, nhân lúc anh còn đang sững sờ, nhanh chóng rũ gói thu0c bột giấu trong tay áo ra.
Những hạt bột mịn như sương, lặng lẽ lan ra xung quanh.
Cố Trường Phong chỉ cảm thấy một luồng hương lạ xộc vào mũi.
Ngay giây tiếp theo, hơi thở của anh lập tức trở nên nặng nề.
“Đồng chí, cô…”
Anh định đẩy tôi ra, nhưng giọng nói đã mang theo chút khàn khàn không dễ nhận thấy.
“Tôi… tôi khó chịu quá… cứu tôi…”
Tôi ngước khuôn mặt đẫm lệ lên nhìn anh, cơ thể khẽ vặn vẹo trong vòng tay anh như vô thức.
Đôi mày kiếm của anh nhíu chặt, ánh mắt bắt đầu trở nên mông lung.
Nhưng anh vẫn là một quân nhân, ý chí vô cùng kiên định.
Dù cơ thể đã phản ứng kịch liệt, má đỏ bừng, mồ hôi túa ra trên trán, anh vẫn cố gắng giữ lấy lý trí.
“Cô… rốt cuộc bị sao vậy?” Giọng anh càng lúc càng trầm đục.
Không thể chờ thêm được nữa!
Tôi cắn răng, hất mạnh người ra khỏi vòng tay anh, quay đầu lao thẳng vào bức tường đất bên cạnh!
“Bốp!”
Sắc mặt Cố Trường Phong biến đổi, không kịp suy nghĩ liền xông tới, ôm chặt lấy tôi, kéo tôi khỏi bức tường, ghì chặt trong vòng tay.
Cơ thể anh nóng rực, hơi thở phả vào mặt tôi như đốt cháy da thịt.
“Cô điên rồi!” Anh gầm khẽ.
“Tôi k/hó c/h/ịu quá… tôi sắp c/h/ết mất… xin anh… cứu tôi…”
Tôi vừa khóc vừa van vỉ, hai tay níu chặt lấy quân phục của anh, móng tay gần như bấm sâu vào thịt.
Cơ thể người đàn ông căng cứng như một cây cung đang kéo hết cỡ, thu0c và bản năng đang dữ dội giằng xé bên trong.
Anh nhìn gương mặt tôi đầy nước mắt, đôi mắt đẫm lệ nhưng vẫn chứa sự quyết tuyệt, trong mắt anh lóe lên một tia do dự.
Cuối cùng, anh khẽ nguyền rủa, bế ngang tôi lên, sải những bước dài lao thẳng vào khu rừng tối tăm gần đó.
Bấᴍ ᴠô ảпһ гồɪ Ьấᴍ ᴠô Ьɪ̀пһ ʟᴜậп ở Ьàɪ ɡốᴄ ʟà тһấʏ ʟɪпᴋ ᴆọᴄ fᴜʟʟ тгᴜʏệп пһɑ

  (fuIl) Trọng sinh trở về, tôi không vội xé toạc mặt đôi cẩu nam nữ kia, mà tắm rửa thơm tho, rồi gõ cửa căn phòng của ...
13/08/2025

(fuIl) Trọng sinh trở về, tôi không vội xé toạc mặt đôi cẩu nam nữ kia, mà tắm rửa thơm tho, rồi gõ cửa căn phòng của người quân nhân thô kệch mà kiếp trước tôi từng khinh thường.
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, hơi nóng hòa lẫn mùi ẩm ướt xộc vào mặt tôi, trên lồng ngực đồng hun của anh còn đọng giọt nước, ánh mắt dữ dằn như muốn l//ộ/t d/a tôi ngay tại chỗ.
Anh nghiến răng, giọng khàn khàn cảnh cáo:
“Lâm Vãn, em nghĩ kỹ chưa? Đi với tôi, là phải chịu khổ cả đời.”
Tôi kiễng chân, vòng tay qua cổ anh, khẽ thổi khí bên tai:
“Khổ hay không tôi không biết, nhưng tôi biết, đi với anh, cả đời này tôi sẽ vui sướng.”
01
“Lâm Vãn, rốt cuộc em đang làm loạn cái gì vậy?”
Tôi vừa trọng sinh trở về, đầu óc vẫn còn choáng váng với cảm giác băng giá khi kiếp trước bị chồng mình – Cố Ngôn – và “bạch nguyệt quang” của hắn đ/ẩ/y xu/ố/ng sông.
Bên tai, tiếng chất vấn đầy mất kiên nhẫn của Cố Ngôn vang lên, giống hệt những lần kiếp trước hắn từng quát tháo tôi.
Mở mắt ra, tôi đối diện với hai gương mặt hoàn toàn khác biệt.
Một là Cố Ngôn, mặc sơ mi trắng tinh tươm, đeo kính gọng vàng, là chàng thanh niên tài tuấn được mọi người trong đại viện ca ngợi.
Người còn lại là Lục Tranh, mặc bộ quân trang cũ bạc màu, trên xương mày có một vết sẹo nhạt, lặng lẽ đứng ở góc phòng, trông như một con sói hoang luôn sẵn sàng lao đến cắn người.
Đây chính là thời khắc khi tôi 20 tuổi, hai gia đình bắt tôi phải lựa chọn.
Kiếp trước, tôi không chút do dự, chọn người đàn ông có vẻ tương lai rộng mở là Cố Ngôn.
Kết quả thì sao?
Hắn dùng tài nguyên nhà tôi để từng bước thăng tiến, rồi quay đầu cùng “em gái tốt” của hắn đẩy t/ôi xu/ố/ng dòng sông lạnh buốt, còn mắng:
“Lâm Vãn, loại đàn bà ng/ự/c t0 não nhỏ như cô, làm sao xứng với tôi?”
Còn Lục Tranh, người đàn ông bị tôi từ chối ngay trước mặt mọi người, làm hắn mất hết mặt mũi,
lại chính là người sau khi tôi c/h/ế/t, đã một mình đưa cặp cẩu nam nữ kia vào tù, báo mối thù m/á/u cho tôi.
Sống lại một lần nữa, nhìn gương mặt giả dối của Cố Ngôn, tôi chỉ thấy dạ dày cuộn lên từng trận sóng.
“Cố Ngôn,” tôi hất tay hắn ra, giọng lạnh lùng chưa từng có,
“Lựa chọn của tôi, liên quan gì đến anh?”
Cố Ngôn ngẩn người, dường như không ngờ tôi – người luôn nghe lời hắn – lại có thái độ này.
Hắn vô thức đẩy gọng kính, đôi mắt sau tròng kính lóe lên ánh tính toán:
“Tiểu Vãn, đừng trẻ con nữa. Anh biết em giận vì mấy hôm trước anh không đi xem phim với em,
nhưng điều kiện của Lục doanh trưởng kém như thế, em…”
“Tôi thích.” Tôi cắt ngang lời hắn, không thèm liếc nhìn, bước thẳng về phía góc phòng, nơi Lục Tranh đang đứng.
Cả căn phòng sững sờ.
Mẹ tôi tức đến suýt ngất:
“Lâm Vãn! Con điên rồi sao! Bỏ cán bộ thành phố tốt như vậy, con lại chọn đi theo một người lính ở trong doanh trại tồi tàn?”
Tôi không để ý tiếng ồn ào sau lưng, từng bước đi đến trước mặt Lục Tranh.
Anh rất cao, tôi phải ngẩng đầu mới nhìn rõ gương mặt anh.
Đôi mắt anh sâu thẳm như chứa cả đại dương, trong đó có những cơn sóng dữ mà tôi nhìn không thấu.
Kiếp trước tôi mù mắt sao? Lại nghĩ rằng anh hung dữ, nghèo khổ?
Rõ ràng đó là sự kiên nghị và sức mạnh khắc vào tận xương cốt!
Ngay trước mặt mọi người, tôi nắm lấy bàn tay lớn, gân guốc của anh.
Bàn tay anh thô ráp, đầy vết chai, nhưng rất ấm áp.
“Lục doanh trưởng,” tôi mỉm cười ngọt ngào, giọng không lớn nhưng đủ để từng người trong phòng nghe rõ,
“tôi chọn anh. Từ nay về sau, tôi sẽ cùng anh sống.”
Khoảnh khắc ấy, tôi thấy rất rõ trong đôi mắt vốn như giếng cổ không gợn sóng của Lục Tranh, bỗng nổi lên những cơn sóng dữ dội.
Anh vô thức muốn rút tay về, như sợ làm bẩn tôi.
Nhưng tôi càng nắm chặt hơn.
“Sao? Không muốn à?”
Tôi nghiêng đầu nhìn anh, cố ý để lộ chiếc cổ trắng ngần.
Tôi nhớ, kiếp trước có người nói, lần đầu Lục Tranh gặp tôi là dưới gốc cây dung mùa hè, khi tôi mặc chiếc váy đỏ, anh lúc ấy đã nhìn đến ngẩn ngơ.
Anh nuốt khan một cái, phần vành tai đỏ lên thấy rõ bằng mắt thường, nhưng miệng vẫn cứng rắn:
“Trợ cấp của tôi… chỉ đủ cho em mua kem tuyết hoa thôi.”
“Không sao,” tôi cười khúc khích, tiện miệng nhặt một câu đùa từ đời sau, “em phụ trách xinh đẹp như hoa, anh phụ trách kiếm tiền mua kem tuyết hoa cho em.”
Anh rõ ràng không hiểu hết ý câu đùa, nhưng đại khái cũng đoán được, nên lông mày càng nhíu chặt:
“Đi với tôi… có thể sẽ phải sống cảnh vợ chồng xa cách, một năm chẳng gặp được mấy lần.”
“Vậy thì tuyệt quá còn gì,” tôi cười càng rạng rỡ,
“xa cách lại như đêm tân hôn, mỗi lần gặp không phải đều giống đêm tân hôn à?”
Xung quanh vang lên hàng loạt tiếng hít khí lạnh.
Sắc mặt mẹ tôi đã trắng bệch vì giận.
Cố Ngôn thì đen như đáy nồi, hắn xông tới định kéo tôi đi, nhưng bị Lục Tranh lạnh nhạt chắn trước mặt.
Đó là một tư thế bảo vệ tuyệt đối, hoàn toàn che chở tôi dưới đôi cánh vững chãi của anh.
“Lâm Vãn! Em đừng hối hận!” Cố Ngôn tức đến mức gào lên.
Tôi ló đầu ra khỏi bờ vai rộng lớn của Lục Tranh, làm mặt quỷ với hắn:
“Yên tâm, chuyện hối hận nhất đời này của tôi, chính là quen biết anh.”
Nói xong, tôi kéo tay Lục Tranh, đan chặt mười ngón, như đang tuyên bố chủ quyền.
Tôi cảm nhận rõ mồ hôi trong lòng bàn tay anh, và những thớ cơ căng cứng tức thì.
Người đàn ông này, thật sự ngây ngô đáng yêu đến mức khiến người ta muốn trêu chọc.
Tôi kiễng chân, ghé sát tai anh, thì thầm chỉ cho hai chúng tôi nghe:
“Lục doanh trưởng, tối nay… em dọn tới chỗ anh nhé?”
Cơ thể anh cứng đờ, từ cổ đến má đỏ bừng như lửa đốt.
02
Cuối cùng thì mẹ tôi vẫn thương tôi. Tuy tức giận đến run người, bà vẫn thức cả đêm thu dọn hành lý cho tôi.
Hai túi đồ nặng trĩu, gần như toàn bộ là “trang bị xinh đẹp như hoa” của tôi — váy áo, dây buộc tóc, kem tuyết hoa, dầu sò huyết.
“Lâm Vãn, con nghĩ kỹ chưa? Giờ hối hận vẫn kịp đấy! Thằng Lục Tranh kia nhìn đã thấy nghèo, lại còn kiệm lời, theo nó… có ngày con khóc không ra nước mắt!”
Mẹ vừa giúp tôi gấp chăn, vừa bực tức mắng.
Tôi ôm cánh tay mẹ nũng nịu:
“Mẹ, mẹ cứ yên tâm. Con gái mẹ nhìn người bao giờ sai chứ?”
Mẹ bị tôi chặn họng, một lúc lâu mới hừ một tiếng:
“Nhìn người như con nhìn vừa rồi ấy, mẹ thấy chẳng ra sao!”
Tôi biết mẹ nhắc đến Cố Ngôn, cho rằng anh ta là lựa chọn tốt hơn.
Kiếp trước, tôi cũng đã nghĩ vậy, giờ mới thấy thật sự đã quá mù quáng.
Bấᴍ ᴠô ảпһ гồɪ Ьấᴍ ᴠô Ьɪ̀пһ ʟᴜậп ở Ьàɪ ɡốᴄ ʟà тһấʏ ʟɪпᴋ ᴆọᴄ fᴜʟʟ тгᴜʏệп пһɑ

  Ngày tôi rời khỏi nhà họ Lục, Lục Duẫn đứng tựa vào khung cửa.Nhìn tôi đang thu dọn hành lý, anh ta nở một nụ cười như...
13/08/2025

Ngày tôi rời khỏi nhà họ Lục, Lục Duẫn đứng tựa vào khung cửa.
Nhìn tôi đang thu dọn hành lý, anh ta nở một nụ cười như có như không:
“Thế nào?”
“Phát hiện ra dù sinh con cũng không ép được tôi cưới cô?”
“Vậy nên thấy nó vô dụng rồi, đi cũng chẳng định mang theo sao?”
Tôi còn chưa kịp mở miệng.
Lục Tinh Ngôn đã lén nghe nãy giờ ở cửa, lúc này chậm rãi bước vào.
Nó cẩn thận đổ từng đồng xu trong ống heo tiết kiệm vào tay tôi.
“Mẹ, mẹ phải chăm sóc bản thân cho tốt nhé.”
“Còn nữa, mẹ có thể hứa với con một chuyện không? Nhất định đừng quay về nữa.”
“Dì Thiến Thiến nói, chỉ khi nào mẹ rời đi hoàn toàn, dì ấy mới chịu làm mẹ của Tinh Ngôn.”
1
Lục Tinh Ngôn nói xong những lời này, đôi mắt đen láy chớp chớp nhìn tôi, ánh mắt đầy mong chờ như sắp tràn ra ngoài.
Lục Duẫn hạ thấp giọng, mang theo cảnh cáo:
“Lục Tinh Ngôn.”
“Trường dạy con nói chuyện với mẹ như thế à?”
Lục Tinh Ngôn cúi đầu, môi chu lên.
“Nhưng lần trước dì Thiến Thiến hỏi ba có phải thích mẹ không, ba cũng nói là không thích mà.”
“Vậy nên Tinh Ngôn cũng không thích lắm…”
“Nếu mẹ muốn đi thì cứ để mẹ đi đi…”
Tôi sớm đã không còn đau lòng vì những lời này nữa.
Một tuần trước là sinh nhật sáu tuổi của nó.
Nằng nặc đòi tổ chức cùng ba và Tống Thiến.
Tôi chợt nhận ra mình không còn sợ được mất như trước nữa, cũng chẳng còn chút ý định ngăn cản.
Dù buổi chiều hôm đó, đi ngang qua nhà hàng nơi họ tổ chức sinh nhật.
Nghe thấy nó giới thiệu với nghệ sĩ violin rằng Tống Thiến là mẹ nó, lòng tôi cũng không gợn sóng.
2
Vì đang thu dọn hành lý, tôi ngồi xổm xuống.
Tầm mắt vô tình ngang bằng với Lục Tinh Ngôn nhỏ bé.
Tôi nhận lấy tiền từ tay nó, khẽ gật đầu.
“Được, mẹ hứa với con.”
Tôi không xưng “mẹ” nữa, chỉ nhẹ giọng nói: “Tôi sẽ không quay lại căn nhà này. Cũng không còn là mẹ của con nữa. Tinh Ngôn, con được tự do rồi.”
Nó có vẻ không ngờ tôi lại đồng ý dễ dàng đến vậy.
Nhìn tôi sững người hai giây.
Sau đó bật cười: “Yeah!”
“Sau này dì Thiến Thiến sẽ là mẹ con nha!!”
Vừa chạy ra ngoài, nó vừa nói muốn gọi điện báo tin vui cho Tống Thiến.
Tôi xếp gọn món đồ cuối cùng.
Đóng vali lại, đứng dậy.
Lục Duẫn từ nãy vẫn im lặng,
Nhưng lúc tôi lướt ngang qua thì bất ngờ nắm lấy tay tôi.
Anh ta hơi khép mắt, cảm xúc khó đoán.
“Đường Đường, không thích… không có nghĩa là ghét.”
“Mấy năm nay, tôi đã quen có em rồi.”
“Em cứ nhất định phải đi đến cùng, là đang giận dỗi điều gì vậy?”
Nói đến cuối, giọng anh ta pha chút bực dọc.
Muốn nói gì đó, nhưng thấy thừa thãi và sướt mướt.
Vậy nên tôi chỉ rút tay lại, dặn một câu:
“Chăm sóc tốt cho Tinh Ngôn.”
Tôi kéo vali bước ra khỏi nhà họ Lục.
Rời khu biệt thự phải đi một đoạn khá dài.
Trời không đẹp, gió lạnh cuốn theo lá rụng ven đường quật vào người tôi.
Dễ dàng khiến tôi trở nên lôi thôi nhếch nhác.
Nhưng tôi vẫn thế, từ đầu đến cuối, chưa từng ngoảnh đầu lại.
Bấᴍ ᴠô ảпһ гồɪ Ьấᴍ ᴠô Ьɪ̀пһ ʟᴜậп ở Ьàɪ ɡốᴄ ʟà тһấʏ ʟɪпᴋ ᴆọᴄ fᴜʟʟ тгᴜʏệп пһɑ

  Đã full -L!nk dưới cmt nha mn 👇🫶🏻Trần Mặc, 342 điểm, đứng áp chót toàn khối.Giọng đọc lạnh lùng của cô chủ nhiệm Vương...
13/08/2025

Đã full -L!nk dưới cmt nha mn 👇🫶🏻Trần Mặc, 342 điểm, đứng áp chót toàn khối.
Giọng đọc lạnh lùng của cô chủ nhiệm Vương vang lên, cả lớp lập tức chìm vào tĩnh lặng ch//ết chóc.
Ngay sau đó, một tràng cười ồ vang lên.
“Trời ơi, Trần Mặc lại phá kỷ lục thấp nhất rồi kìa!”
“Ba năm rồi, sao cậu ta vẫn y như thế?”
“342 điểm? Tôi nhắm mắt làm bài cũng hơn cậu ta!”
Tôi ngồi ở bàn cuối, nét mặt không đổi, lặng lẽ nghe những lời chế giễu ấy. Trên bàn là tập đề thi mô phỏng vừa được phát, từng môn điểm số đều được tôi khéo léo khống chế ngay dưới mức đậu:
• Toán 68 điểm
• Văn 72 điểm
• Anh 59 điểm
• Tổ hợp Khoa học tự nhiên 143 điểm
Nhìn qua thì đúng là một học sinh dốt đặc, nhưng chỉ mình tôi biết — những con số này đều được tính toán tỉ mỉ. Từng câu đúng sai, từng phương án lựa chọn, đều nằm trong sự kiểm soát của tôi.
“Trần Mặc, em qua đây.” Giọng cô Vương đầy thất vọng lẫn giận dữ.
Tôi chậm rãi đứng lên, bước ra bục giảng. Hơn bốn mươi ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía tôi: có kẻ hả hê, có kẻ khinh thường, cũng có ánh mắt lộ chút thương hại.
“Còn hai tháng nữa là thi đại học, em chỉ thế này thôi sao?” Cô Vương hạ giọng, nhưng mấy bạn bàn đầu vẫn nghe được, “Ba mẹ em đã bỏ ra bao nhiêu tiền? Thuê bao nhiêu gia sư? Em trả ơn họ kiểu này à?”
Tôi cúi đầu, im lặng.
“Thôi, về chỗ đi.” Cô phẩy tay, giọng bất cần, “Muốn sao thì sao, cứu cũng không nổi.”
Vừa về chỗ, bạn cùng bàn Lâm Tiểu Vũ khẽ nói:
“Trần Mặc, rốt cuộc cậu bị sao vậy? Tớ nhớ hồi cấp hai cậu học tốt lắm mà, sao lên cấp ba lại…”
Cô ấy không nói hết, nhưng tôi biết cô muốn hỏi:
“Sao lại thành đồ bỏ đi thế này?”
Nếu tôi nói cho cô ấy biết chuyện đã xảy ra đêm ba năm trước, liệu cô còn hỏi như thế không?
Cậu bạn học giỏi ở bàn trước, Trương Vũ Hiên, quay xuống, trên môi là nụ cười đắc ý:
“Trần Mặc, có cần tớ kèm cậu học không? Dù sao hiệu quả chắc cũng chẳng cao… vì IQ là thứ…”
Hắn cố tình bỏ lửng câu nói, nhưng ai cũng hiểu ý.
Lớp học lại vang lên tiếng cười.
Tôi vẫn im lặng, chỉ lặng lẽ sắp xếp lại bài thi. Mấy lời mỉa mai này, ba năm nay tôi nghe đến chai lì rồi.
“Lớp mình mà không có Trần Mặc chống lưng ở dưới đáy, chắc xếp hạng khối còn cao hơn vài bậc.”
“Đúng thế, phí mất một suất học.”
“Nghe nói ba mẹ cậu ta sắp phát điên, chạy khắp nơi nhờ vả để kiếm trường nào chịu nhận.”
Những lời đó như kim châm vào tim, nhưng tôi cố nén, không để lộ ra.
Tiếng chuông tan tiết vang lên, cô Vương ôm giáo án bước ra, trước khi đi còn liếc tôi một cái đầy bất mãn.
Các bạn bắt đầu tụm năm tụm ba bàn tán về điểm số. Phía Trương Vũ Hiên đông nghịt người khen ngợi hắn lại đứng nhất khối.
“Vũ Hiên ca, lần này toán lại trọn điểm chứ gì?”
“Còn hỏi? Vũ Hiên ca là quán quân toán toàn thành phố mà!”
“Vào Thanh Hoa hay Bắc Đại dễ như trở bàn tay!”
Trong tiếng tâng bốc ấy, nụ cười hắn càng lúc càng tự mãn, thỉnh thoảng lại liếc về phía tôi với ánh mắt chế nhạo.
Tôi thu dọn đồ chuẩn bị về nhà. Đến cửa lớp, hắn bỗng gọi giật lại:
“Trần Mặc, khoan đã.”
Tôi dừng chân, quay lại.
“Nghe nói nhà cậu lại thuê gia sư mới? Thôi khỏi tốn, có người sinh ra vốn không hợp học hành. Chi bằng sớm đi học nghề, sửa xe, khuân vác… ít ra còn tự nuôi sống được.”
Mấy bạn xung quanh ghé mắt nhìn, có người thì thầm cười cợt.
Tôi nhìn thẳng vào gương mặt hả hê ấy, trong lòng dâng lên cơn thôi thúc muốn nói ra sự thật. Nhưng cuối cùng, tôi vẫn kiềm lại.
“Biết rồi.” Tôi bình thản đáp.
Hắn có vẻ hơi hụt hẫng vì phản ứng của tôi, chắc hắn muốn thấy tôi nổi nóng hoặc sụp đổ.
“Chán thật.” Hắn bĩu môi, quay đi.
Tôi rời tòa nhà dạy học, hoàng hôn đang buông, lá ngô đồng trong sân trường đã ngả vàng.
Điện thoại trong túi rung lên, là tin nhắn của mẹ:
“Mặc Mặc, hôm nay thi được bao nhiêu điểm?”
Tôi nhìn chằm chằm tin nhắn đó thật lâu, rồi không trả lời.
Ngoài cổng trường, cha tôi – một người đàn ông trung niên – đang chờ trên chiếc xe máy điện. Thấy tôi, ông gượng cười:
“Mặc Mặc, hôm nay thi thế nào?”
Tôi ngồi lên yên sau, vẫn im lặng.
Ông không hỏi nữa, chở tôi về nhà.
Trên đường đi, ngang qua tấm bảng quảng cáo: Còn 62 ngày nữa tới kỳ thi đại học. Dòng chữ đỏ tươi chói mắt.
Tôi biết, hai tháng nữa thôi, mọi thứ sẽ kết thúc.
Vở kịch tôi chuẩn bị suốt ba năm… sắp đến hồi hạ màn.
Về đến nhà, mẹ đã dọn sẵn bàn cơm đầy ắp. Thấy tôi, ánh mắt bà lóe lên chút hy vọng, rồi nhanh chóng vụt tắt.
“Mặc Mặc, rửa tay ăn cơm đi.” Giọng mẹ có phần mệt mỏi.
Tôi gật đầu, vào rửa tay. Trong gương là gương mặt bình thường đến mức nhạt nhòa, thậm chí hơi đờ đẫn. Ai có thể nghĩ sau gương mặt ấy lại ẩn giấu bí mật gì?
Bữa cơm trôi qua trong không khí nặng nề. Ba mẹ không nói gì, chỉ lặng lẽ ăn.
“Có điểm chưa?” Mẹ cuối cùng cũng cất tiếng.
“Có rồi.” Tôi vừa gắp thức ăn vừa đáp.
“Bao nhiêu?” Cha đặt đũa, căng thẳng nhìn tôi.
“342.”
Tiếng đũa rơi xuống bàn vang giòn tan.
Mắt mẹ đỏ hoe, bà lấy tay che miệng, cố ngăn nước mắt.
Cha hít sâu, rồi thở dài nặng nề:
“Mặc Mặc, rốt cuộc con làm sao vậy?”
Tôi tiếp tục ăn, không đáp.
“Mấy hôm trước anh họ con thi thử được 686 điểm, nhận cả đống giấy mời tuyển thẳng rồi. Hai đứa cùng lớn lên, thông minh cũng ngang nhau, sao con…” Giọng mẹ nghẹn lại, “Sao con lại không biết phấn đấu?”
Cha nói:
“Ngày mai ba lại tìm gia sư cho con, lần này tìm người giỏi nhất, dù tốn bao nhiêu cũng…”
“Không cần đâu.” Tôi ngắt lời.
“Sao cơ?” Cha sững lại.
“Tôi nói không cần. Còn hai tháng, không kịp đâu.”
Câu nói như giọt nước tràn ly. Mẹ bật khóc, úp mặt xuống bàn:
“Chúng ta đã làm sai gì? Sao ông trời đối xử với con thế này? Con vốn thông minh từ nhỏ, mẫu giáo đã thuộc thơ Đường, tiểu học chưa bao giờ dưới 95 điểm, cấp hai luôn top 10… Sao lên cấp ba lại…”
Phải, tôi cũng muốn biết “tại sao”.
Hoặc đúng hơn… tôi biết rất rõ, nhưng không thể nói.
“Thôi, đừng khóc nữa.” Cha an ủi mẹ, rồi quay sang tôi: “Mặc Mặc, con về phòng đi.”
Tôi đứng lên, bước vào phòng, khép cửa lại. Tiếng mẹ nức nở vẫn vọng từ phòng khách.
Phòng tôi y như của một học sinh học dốt nhưng cố gắng: đầy sách tham khảo và đề thi. Nhưng để ý kỹ, dấu lật giở rất nông, nhiều cuốn gần như chưa từng mở.
Tôi kéo ngăn bàn, lấy ra cuốn sổ giấu tận đáy. Đây là bí mật suốt ba năm, chưa ai từng thấy.
Trong sổ chi chít dữ liệu: loại đề thi, độ khó, phương án khống chế điểm, phản ứng của bạn bè, thái độ của giáo viên… Đây chính là kịch bản cho vở diễn tôi dựng lên.
Trang cuối ghi: Đếm ngược: 62 ngày.
Tôi cầm bút, viết thêm: Đã đến lúc.
Điện thoại reo — anh họ Trần Hạo gọi tới.
“Mặc Mặc, nghe nói hôm nay lại thi tệ? Có cần anh kèm không? Dù thời gian gấp nhưng biết đâu…”
“Không cần đâu, anh.” Tôi bình tĩnh đáp.
“Không thể bỏ cuộc chứ! Dù không đỗ trường top thì cũng phải đỗ một trường chứ! Như anh đây, sắp vào Thanh Hoa rồi, sau còn giúp em tìm việc.”
Thanh Hoa?
Tôi cười nhạt trong lòng.
“Em hiểu ý tốt của anh, nhưng thật sự không cần.”
“…Vậy em tự lo nhé. Khi anh vào Thanh Hoa sẽ học thật giỏi, mang vinh dự về cho nhà mình.”
Cúp máy, tôi nằm ngửa nhìn trần nhà.
Ba năm qua, trong mắt mọi người tôi là kẻ bỏ đi: cha mẹ thất vọng, thầy cô bỏ mặc, bạn bè chế giễu, họ hàng bàn tán.
Nhưng chẳng ai biết — tôi chỉ đang chờ một thời khắc.
Khoảnh khắc có thể khiến tất cả câm lặng.
Tôi mở thư mục bí mật trong điện thoại: bên trong là toàn bộ đề thi, đáp án, phân tích của các kỳ thi thật và thi thử ba năm qua.
Mỗi câu hỏi, tôi chỉ cần mười giây để giải.
Mỗi kiến thức, tôi đã thuộc nằm lòng.
Tôi không phải học sinh dốt — tôi là thiên tài.
Nhưng tôi đã chọn làm “học sinh dốt” suốt ba năm, chỉ để đợi ngày này.
Còn 62 ngày nữa, tôi sẽ cho mọi người thấy thực lực thật sự.
Sáng hôm sau, tôi vẫn đến lớp như thường.
Trong lớp đã có nhiều bạn, đa số đang bàn luận về điểm thi hôm qua. Trương Vũ Hiên ngồi giữa đám đông, bày ra vẻ khiêm tốn chia sẻ bí quyết học tập:
“Thật ra cũng không có gì đặc biệt, chỉ cần chịu khó suy nghĩ, tổng kết. Dĩ nhiên, thiên phú rất quan trọng. Có người dù cố thế nào cũng…”
Ánh mắt hắn lại cố tình liếc sang tôi.
Tôi ngồi xuống bàn, lấy sách ra học, vẫn giữ nguyên hình tượng suốt ba năm: cố gắng nhưng ngu dốt.
“Trần Mặc, hôm qua về nhà bị mắng chứ gì?” Thằng bạn mập Lý Kiến Hoa hả hê, “Tớ nghe mẹ nói, mẹ cậu hôm qua đi chợ mà mắt sưng húp cả lên vì khóc.”
Tôi không để ý, tiếp tục đọc sách.

Bấᴍ ᴠô ảпһ гồɪ Ьấᴍ ᴠô Ьɪ̀пһ ʟᴜậп ở Ьàɪ ɡốᴄ ʟà тһấʏ ʟɪпᴋ ᴆọᴄ fᴜʟʟ тгᴜʏệп пһɑ

  (FuIl) Lúc 3 giờ sáng, tôi nhắn tin cho sếp:“Anh có muốn một đứa con không?”Mười phút sau, màn hình điện thoại sáng lê...
13/08/2025

(FuIl) Lúc 3 giờ sáng, tôi nhắn tin cho sếp:
“Anh có muốn một đứa con không?”
Mười phút sau, màn hình điện thoại sáng lên:
“8 giờ 30 sáng mai họp, chuẩn bị tài liệu.”
Nhìn dòng tin nhắn lạnh lùng, vô cảm của nhà tư bản ấy, rồi lại nhìn sang cục bông nhỏ đang ngủ trên giường, tôi thật khó mà tưởng tượng nổi mình và sếp lại có chung một đứa con.

28 tuổi bỗng dưng làm mẹ, mà đứa trẻ này không phải bác sĩ cho, mà là cô lao công dưới nhà “tặng” cho tôi.
Khi cô Lưu dắt theo một cậu bé gõ cửa nhà tôi, tôi thật sự ngơ ngác.
Đứa bé trông chỉ tầm năm, sáu tuổi, đôi mắt đen láy sáng rực, hai bên má mỗi bên một lúm đồng tiền, cực kỳ đáng yêu.
Cậu mặc áo thun ngắn tay, quần yếm, đeo một chiếc ba lô vịt vàng, sạch sẽ từ đầu tới chân.
Nhìn là biết được cha mẹ chăm sóc rất chu đáo.
Cũng là kiểu trẻ con dễ khiến người ta có thiện cảm — với điều kiện là nó đừng gọi tôi là “mẹ”.
Vừa thấy tôi, đôi mắt cậu bé sáng rực lên,
cậu vùng khỏi tay cô Lưu, lao thẳng vào lòng tôi, ôm chặt lấy eo:
“Mẹ!” — cậu hét lớn.
Tôi trợn tròn mắt, còn chưa kịp mở miệng thì đã thấy bóng lưng cô Lưu vội vã bỏ đi với lý do phải về nấu cơm.
Cậu bé dụi dụi vào eo tôi, ngước đôi mắt long lanh nhìn lên:
“Mẹ, bố đâu?”
Cái gì mà mẹ với bố chứ!
Tôi là một cô gái độc thân, còn chưa từng yêu đương, lấy đâu ra một đứa con to tướng thế này?
Tôi ngồi xổm xuống, đưa ngón tay chạm vào trán nó, nhẹ đẩy ra:
“Cô không phải mẹ cháu, ở đây cũng không có bố cháu.”
“Cô chính là mẹ! Cô chính là mẹ!” — cậu bé đỏ hoe mắt, má phồng lên, nói to.
“Mẹ tên là Vương Duyệt, bố tên là Thịnh Dịch, cháu sẽ không nhận nhầm đâu!”
Tim tôi chợt hẫng một nhịp, lông mày khẽ giật.
Đúng là tôi tên Vương Duyệt thật.
Mà Thịnh Dịch… chính là sếp của tôi.
Để chứng minh mình không nhận nhầm người, cậu bé liền đọc vanh vách số điện thoại và số CMND của tôi và Thịnh Dịch.
Rồi cậu ưỡn bụng nhỏ ra, vẻ mặt đầy tự hào đứng trước mặt tôi, mắt chớp chớp nhìn như muốn nói:
【Khen con đi!】, 【Con giỏi chưa!】
Bất lực xoa trán, tôi đành dẫn cậu bé vào nhà.
Tôi cúi xuống lấy một đôi dép đi trong nhà dùng một lần từ tủ giày đưa cho cậu.
Ngoài dự đoán của tôi, cậu bé còn tự giác xếp gọn đôi giày vừa cởi ra, đúng là được dạy dỗ rất tốt.
Nhưng rõ ràng cậu vẫn không hài lòng với thái độ của tôi lúc nãy, bước vào nhà là ngồi phịch xuống sofa, bĩu môi im thin thít.
Nhìn là biết đang giận dỗi.
Tôi thấy buồn cười, liền lấy cây kem còn lại trong tủ lạnh đưa cho.
Cậu bé lập tức vui mừng nhận lấy, vừa ăn vừa nói:
“Vì mẹ chịu chia cho con nên con sẽ không mách bố đâu.”
Tôi nhướng mày:
“Mách gì cơ?”
Cậu cười hì hì, giơ cây kem đã bị cắn một miếng to:
“Cái này nè, mỗi lần ăn là mẹ bị đau bụng, bố không cho mẹ ăn đâu.”
Tôi cảm thấy hơi lạ.
Đúng là tôi không thể ăn quá nhiều đồ lạnh, nhưng lại chẳng kiềm chế nổi cái miệng, vẫn hay mua sẵn để trong nhà.
Nhưng tôi vẫn giữ chút nghi ngờ với lời cậu nói, vì chuyện này quá khó tin.
Trong lúc trò chuyện, tôi biết được cậu bé có tên ở nhà là Đậu Đậu, năm nay 5 tuổi, sống ở số 28, khu Giang Thừa Uyển, đường Phượng Hải.
Cậu nói lúc tan học đã đi lạc, sau đó gặp cô Lưu và được dẫn đến đây.
Tôi liền lấy điện thoại mở bản đồ.
Ở thành phố A đúng là có đường Phượng Hải, nhưng nơi đó vẫn thuộc khu vực mới phát triển một nửa, chưa có khu dân cư.
Nhìn vào quy hoạch thành phố thì có lẽ vài năm nữa mới có.
Một cảm giác khác thường lướt qua tim tôi.
Tôi mím môi, rồi cẩn thận hỏi:
“Đậu Đậu, con có biết năm nay là năm gì không?”
Đậu Đậu lắc lắc cái đầu nhỏ:
“Cái này con biết, cô giáo dạy rồi, là năm con heo.”
Heo?
Tôi nhìn sang cuốn lịch đặt trên bàn, trên đó vẽ một con thỏ nhỏ dễ thương.
Chết thật, Đậu Đậu là từ tám năm sau quay về!
Nhìn cậu bé trước mặt đang ăn kem ngon lành, đôi mắt và hàng mày quả thật có chút quen quen.
Khoan đã!
Vừa nãy cậu nói bố mình là ai ấy nhỉ?
Bấᴍ ᴠô ảпһ гồɪ Ьấᴍ ᴠô Ьɪ̀пһ ʟᴜậп ở Ьàɪ ɡốᴄ ʟà тһấʏ ʟɪпᴋ ᴆọᴄ fᴜʟʟ тгᴜʏệп пһɑ

  Bảy năm trước, Lục Phỉ cứu tôi thoát khỏi tay cha dượng.Tôi đã cho anh ta 7 cơ hội.Vì vậy, khi anh ta ngoại tình xong ...
13/08/2025

Bảy năm trước, Lục Phỉ cứu tôi thoát khỏi tay cha dượng.
Tôi đã cho anh ta 7 cơ hội.
Vì vậy, khi anh ta ngoại tình xong lại đề nghị quay lại.
Tôi… vẫn đồng ý.
Cho đến khi tôi tình cờ nghe được lý do anh ta muốn nối lại với tôi.
Anh ta phả ra một hơi khói thuốc, cười cợt nhả:
“Bỏ ra từng ấy công sức với cô ta, ít nhất cũng phải chơi cho đáng chứ!”
Lúc đó tôi thầm nghĩ —
Đây là lần thứ 6.
1.
“Chu Vụ nhìn thì bình thường từ đầu đến chân, chỉ có mỗi cái khoản đó là còn thú vị chút.”
“Tôi chỉ cần ra hiệu một cái, là biết phải đổi tư thế nào.”
Lục Phỉ khẽ bật tàn thuốc.
Giọng hắn lười nhác, chậm rãi nhưng không thiếu phần khoe khoang.
Cả căn phòng bỗng vang lên những tiếng huýt sáo mờ ám từ đám đàn ông đang tụ họp.
“Không ngờ trông Chu Vụ ngoan hiền là thế, mà trên giường lại phóng đãng vậy nha!”
“Bảo sao Lục ca còn tìm cô ta quay lại.”
Lục Phỉ khẽ bật cười, nhả ra một làn khói.
“Bỏ từng ấy công sức lên người cô ta.
Không chơi cho tới bến thì chẳng phải lỗ à?”
Chỉ cách một cánh cửa.
Tôi đứng ngoài, ngực đau nhói như có kim đâm.
Tôi ghé mắt nhìn qua khe cửa —
Lục Phỉ đang lười biếng tựa lưng vào ghế.
Đôi chân dài tùy ý vắt chéo, tay kẹp điếu thuốc, mặt mày thong d**g.
Anh ta rất đẹp.
Ngũ quan sắc nét, đường nét gọn gàng, nét non nớt thuở thiếu niên đã sớm bị năm tháng mài sạch.
Giờ đây, ở tuổi 27, anh ta chín chắn, phong độ, trên người mang thứ khí chất nhàn nhã của người đứng trên đỉnh cao.
Lạnh lùng.
Và ngạo mạn.
Tiếng cười nói trong phòng lập tức ngưng bặt khi tôi đẩy cửa bước vào.
Tôi bưng khay trái cây vừa cắt xong,
Nét mặt tươi cười, như thể chẳng biết gì cả.
“Đang nói chuyện gì thế? Vui vậy sao?”
Tôi không bỏ sót vẻ kinh ngạc và chột dạ thoáng qua trên mặt bọn họ.
Chỉ có Lục Phỉ vẫn giữ nguyên thái độ thường ngày.
Bình thản và chẳng thèm che giấu.
Anh ta không sợ tôi nghe thấy, cũng chẳng sợ tôi đau lòng.
Một gã bạn thân của anh ta phản ứng nhanh, lập tức chống chế:
“Nghe nói Lục ca chuẩn bị quà kỷ niệm cho chị dâu kỹ lắm, bay ra nước ngoài trước một tháng đặt may váy dạ hội với nhà thiết kế nổi tiếng, tụi em nghe xong ai chẳng khen anh ấy yêu vợ như mạng!”
Những người khác cũng lập tức hùa theo.
Còn tôi?
Tôi chỉ lặng lẽ nhìn thẳng vào mắt Lục Phỉ.
Biểu cảm của anh ta dần dần lạnh lại.
Bởi vì… cả hai chúng tôi đều biết rõ, chiếc váy đó không dành cho tôi.
Tôi xưa nay không mặc váy.
Ba ngày trước, tôi đã nhìn thấy nó rồi —
Một chiếc váy đỏ rực rỡ, điểm xuyết vô số viên kim cương.
Rực rỡ, kiêu hãnh, mê hoặc.
Y hệt chủ nhân của nó vậy.
2.
Buổi tối, tiễn khách xong.
Tôi tắm rửa rồi nằm lên giường.
Trong bóng tối, hơi thở nóng rực phả vào cổ tôi.
Tôi đẩy anh ta ra.
Vô ích.
Cánh tay quàng ngang eo tôi lại siết chặt hơn.
Tôi quay đầu, lặng lẽ nhìn anh ta.
Ánh mắt Lục Phỉ ánh lên khao khát, giọng trầm khàn.
“Sao vậy?”
Tôi kéo người ra xa anh ta một chút:
“Hơi mệt, hôm nay để sau đi.”
Thấy tôi nằm yên như khúc gỗ, Lục Phỉ cũng mất hứng.
Anh ta xuống giường châm một điếu thuốc.
Tàn lửa lập lòe, chẳng nhìn rõ sắc mặt anh ta.
“Vì cái váy đó à?”
Tôi không trả lời.
Anh ta mệt mỏi day trán:
“Chỉ là cái váy thôi, Chu Vụ, em nhạy cảm quá rồi đấy.”
Tôi chỉ nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Không muốn tiếp tục kéo dài cuộc nói chuyện.
Lục Phỉ bực bội dụi tắt điếu thuốc.
“Buổi tiệc thương mại tuần sau cần mặc lễ phục. Em không mặc váy, thì anh chỉ có thể để Giang Du Nhiên đi cùng.”
Tôi từ trước đến nay chưa từng mặc váy, cũng không ăn diện.
Thậm chí chẳng có lấy một màu sắc nổi bật nào xuất hiện trên người tôi.
Tủ quần áo chỉ toàn áo dài tay và quần dài xám xịt.
Giang Du Nhiên là trợ lý của anh ta.
Một cô gái lúc nào cũng ăn mặc xinh đẹp chỉn chu.
Và cũng là người mà Lục Phỉ đã ngoại tình.
Sự im lặng của tôi, trong mắt anh ta, chỉ là vô cớ gây chuyện.
Giọng Lục Phỉ lạnh đi:
“Anh nói hết rồi. Anh và Giang Du Nhiên không dơ bẩn như em nghĩ.”
Nói rồi anh ta quay người đóng sầm cửa lại.
Tôi vẫn giữ nguyên tư thế, nằm im trên giường.
Nhưng nước mắt lại từ từ chảy xuống.
Lục Phỉ từng nói, dù tôi không trang điểm, trong mắt anh ta tôi vẫn là người đẹp nhất.
Giờ thì, trong lời nói của anh ta, ngầm trách tôi.
Trách tôi không biết ăn diện, khiến anh ta không thể mang ra khoe.
Tôi đưa tay lau nước mắt.
Lặng lẽ tính trong đầu.
Đây là lần thứ sáu rồi.
3.
Cả đêm không ngủ, lúc tỉnh lại đã là chạng vạng.
Trên điện thoại có hàng chục cuộc gọi nhỡ từ số lạ.
Tôi gọi lại.
Người bắt máy là y tá.
Cô ta nói mẹ tôi bệnh nặng, tình trạng rất nguy kịch, bảo tôi mau về thăm bà.
Tôi cắt ngang những lời trách móc dài dòng của y tá.
Lạnh nhạt đáp một câu:
“Gọi nhầm số rồi.”
Rồi dập máy.
Điện thoại không hề gọi nhầm.
Chỉ là tôi không muốn quay về.
Tôi hận bà.
Tôi mất ba từ rất sớm.
Mẹ đi làm xa kiếm tiền.
Tôi bị gửi nhờ ở nhà họ hàng.
Đến năm mười bảy tuổi, bà quay về.
Và dẫn theo một người đàn ông.
Bà nói, bà đã kết hôn, tìm được hạnh phúc của mình.
Giờ muốn đón tôi về sống cùng.
Tôi mang theo đầy hy vọng rời khỏi nhà họ hàng theo bà.
Nào ngờ, khởi đầu của hạnh phúc bà nói đến, lại là bắt đầu chuỗi đau khổ của tôi.
Người đàn ông đó nhìn bề ngoài nho nhã tử tế.
Nhưng mỗi khi bà không có ở nhà, ông ta lại “vô tình” chạm vào người tôi.
Nhiều năm sống nhờ vả khiến tôi trở nên tự ti, nhút nhát.
Ông ta phát hiện tôi không dám phản kháng.
Càng lúc càng lấn tới.
Thậm chí dưới bàn ăn, còn dùng chân quấy rối tôi.
Tôi dè dặt nói với mẹ.
Rằng có thể cha dượng đang quấy rối tôi.
Bà im lặng trong chốc lát.
Sau đó nghiêm giọng mắng tôi:
“Mày còn nhỏ đã nghĩ chuyện dơ bẩn thế à? Toàn nói linh tinh.”
Tôi vừa khóc vừa lắp bắp giải thích rằng mình không nói dối.
Bà nhíu mày, ánh mắt nhìn tôi đầy dò xét.
Rồi dần dần trở nên mất kiên nhẫn.
Cuối cùng, mọi lời nói của tôi kết thúc bằng một cái tát giáng xuống mặt.
4.
Lục Phỉ không có nhà.
Tối qua cãi nhau không vui, anh ta chắc sẽ không về ăn tối.
Tôi dặn dì giúp việc không cần chuẩn bị cơm.
Một mình tôi ra ngoài.
Đèn đường vàng ấm dần lên trên phố.
Tôi lái xe lang thang, chẳng biết mình muốn đi đâu.
Đi ngang qua con phố đồ ăn vặt ở khu phố cũ.
Lúc ấy tôi mới nhận ra, hình như mình chưa ăn gì.
Thời đại học, tôi và Lục Phỉ thường đến đây.
Chả viên thịt nạc và nước mơ.
Là phần thưởng xa xỉ nhất mà hai đứa sinh viên nghèo dành cho bản thân.
Bao nhiêu năm rồi, quán nước mơ ngày xưa đã không còn bán nữa.
May là chả viên vẫn còn nguyên hương vị. Tôi vừa bước đến trước cửa tiệm thì đã thấy Lục Phỉ.
Và Giang Du Nhiên đang ngồi bên cạnh anh ta.
Giang Du Nhiên cười rạng rỡ, còn Lục Phỉ nhìn cô ta bằng ánh mắt dịu dàng.
Tôi đứng bên cạnh nhìn hai người họ vài giây.
Trong lòng lại không thấy đau như mình từng tưởng.
Tôi định quay lưng đi thì Lục Phỉ bắt gặp.
Anh ta cau mày, đi về phía tôi.
“Sao em lại ở đây?”
Tôi trả lời thật lòng:
“Ăn cơm.”
Anh ta cau mày chặt hơn nữa:
“Dì không nấu cơm à?”
Tôi lắc đầu:
“Muốn đổi khẩu vị.”
Giang Du Nhiên đứng bên cạnh Lục Phỉ, vẫy tay với tôi.
“Chị Chu Vụ, chị cũng đến à? Có muốn ăn cùng bọn em không?”
Ánh mắt Lục Phỉ dịu đi một chút:
“Em còn chưa ăn mà, ăn chút gì đi, về nhà anh nấu thêm cho.”
Tôi giữ khoảng cách với hai người họ, bình thản từ chối:
“Không cần đâu, hai người ăn đi, em tự lái xe đến.”
Bấᴍ ᴠô ảпһ гồɪ Ьấᴍ ᴠô Ьɪ̀пһ ʟᴜậп ở Ьàɪ ɡốᴄ ʟà тһấʏ ʟɪпᴋ ᴆọᴄ fᴜʟʟ тгᴜʏệп пһɑ

Address

Long Khanh

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Đồng Nai 24/7 posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share