13/08/2025
(full) Năm tôi xuống nông thôn đi lao động, trong cơn say, tôi bị một gã đàn ông thô lỗ trong làng c/ư/ớ/p đi sự trong trắng.
Mọi người đều mắng tôi là không biết liêm sỉ, tôi chỉ có thể vội vã gả đi.
Chỉ có chị họ ở thành phố gửi cho tôi hai tháng tiền lương, rơi nước mắt nói:
“Sau này có khó khăn gì thì cứ đến tìm chị.”
Năm đó, tôi và chị họ cùng lúc lấy chồng.
Chị ấy gả vào gia đình quân nhân, phong quang vô hạn.
Còn tôi thì nhục nhã gả cho gã đàn ông thô lỗ kia, ngay cả đám cưới cũng không làm nổi.
Năm năm sau, tôi bị gã ta h/à/n/h //hạ đến mức s/ả/y t/h/ai// ba lần, cuối cùng phải kéo cái bụng mang thai trở về thành phố cầu xin chị họ giúp đỡ.
Khi ấy, chị họ đã ở địa vị cao, sống trong giàu sang, có cả đôi con ngoan quấn quýt dưới chân.
Thấy tôi thê thảm như vậy, chị ấy lại mỉa mai:
“Em gái, em quả nhiên đúng là đồ ngu! Mối hôn sự tốt chị tìm cho em thế nào rồi?”
“Đêm đó nếu em không uống chén rượu kia, sao chị có thể c//ư/ớ/p được suất quay về thành phố của em, lại còn gả cho vị hôn phu của em nữa?”
“Nhưng chuyện này cũng chẳng thể trách chị, người không vì mình, trời tru đất diệt. Tất cả là do em đáng đời!”
Tôi bị đả kích nặng nề, mang theo đứa trẻ chưa kịp ra đời, uất ức mà chết.
Mở mắt ra lần nữa, tôi quay về đêm hôm đó.
Chị họ đang tươi cười rót rượu cho tôi.
Nhưng chị chưa biết, tôi cũng đã chuẩn bị cho chị một món “quà” y như vậy.
1
Ly rượu được đưa đến bên môi, hương vị quen thuộc kia lại tràn ngập.
“Em gái, nếm thử loại rượu hoa quả này đi, ngọt lắm, con gái uống là hợp nhất.”
Giọng của chị họ dịu dàng như nước, nhưng đối với tôi kiếp trước, nó lại là tiếng chuông báo tử.
Trước mắt tôi hiện lên cơn đau đớn xé tim xé phổi, nỗi tuyệt vọng vì bị phản bội,
và cả sự lạnh lẽo khi đứa con chưa chào đời lìa xa.
Tất cả hóa thành một luồng hận ý mạnh mẽ dâng lên ngực.
Chính là ly rượu này!
Tôi hít sâu một hơi, đè nén căm hận như muốn bùng nổ, đưa tay nhẹ nhàng đẩy ly rượu ra.
“Chị, em… em không uống rượu được.”
Tôi cúi mắt, giọng nhỏ nhẹ, mang theo chút rụt rè.
Nụ cười trên gương mặt Giang Tuyết khựng lại một thoáng, rồi nhanh chóng tươi rói trở lại:
“Ôi dào, rượu gì mà rượu? Chỉ là nước ngọt thôi.”
“Hôm nay mọi người đều có mặt, vui vẻ mà, uống một chút không sao đâu!”
Những thanh niên trí thức xung quanh cũng đồng loạt phụ họa:
“Đúng đó Giang Hà, đừng làm mất hứng mà!”
“Chị Giang Tuyết có lòng tốt, em cứ uống đi!”
Những gương mặt trẻ trung kia, lúc này trong mắt tôi lại chồng lấp lên những gương mặt từng chỉ trích, cười nhạo mình ở kiếp trước.
“Giang Hà, em không nể mặt chị sao?”
Giọng chị họ lộ chút uất ức, như thể bị tôi làm tổn thương.
Tôi biết, càng từ chối, chị ta sẽ càng nghi ngờ.
Được thôi, uống thì uống!
Tôi ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười ngượng ngùng xen chút bối rối.
Đón lấy ly rượu, trong ánh mắt chờ đợi của mọi người, ngửa cổ uống cạn.
“Hay quá! Giang Hà sảng khoái lắm!”
Tiếng khen vang lên khắp nơi.
Tôi giả bộ như không chịu nổi rượu, trên mặt ửng đỏ, bước chân cũng lảo đảo.
“Chị, em… em thấy hơi chóng mặt, muốn về phòng nằm nghỉ một chút.”
Giang Tuyết vội vàng tỏ ra quan tâm:
“Vậy em mau đi đi, lát nữa chị sang xem em.”
Tôi gật đầu, loạng choạng rời khỏi đó.
Vừa vào phòng, tôi lập tức khóa cửa, nôn hết chỗ rượu vừa uống.
Nhưng dược tính quá mạnh, chỉ một chút chạm vào môi, trôi xuống cổ họng, cơ thể tôi đã bắt đầu nóng rực, hơi thở gấp gáp.
Không được, phải nhanh!
Tôi cắn răng chịu đựng sự khó chịu, vội vàng lao đến cạnh giường.
Chỗ Giang Tuyết giấu thu0c, tôi quá rõ rồi.
Kiếp trước, chính chị ta đã dẫn mọi người lục dưới giường tôi, lôi ra “bằng chứng” này, đóng đinh tôi lên cột n/h/ục /n/hã!
Quả nhiên, ở góc giường không mấy bắt mắt, tôi sờ thấy một gói giấy dầu nhỏ.
Tôi không chút do dự, chộp lấy nó, lợi dụng màn đêm và tiếng ồn náo nhiệt, lặng lẽ chuồn vào bếp.
Chiếc chum rượu khổng lồ vẫn đặt ở đó, tỏa ra hương thơm nồng nàn quyến rũ.
Tôi đổ hết thuốc bột vào, còn khuấy thật mạnh mấy lần.
Nhìn đám người kia từng ly, từng ly uống cạn thứ rượu đã bị “nêm nếm” ấy, trong lòng tôi trào lên một cảm giác khoái trá của sự trả thù.
Chỉ có Giang Tuyết, chị ta nâng ly nhưng mãi không uống, miệng cười nói rằng hôm nay bị cảm, sợ lây bệnh khí cho người khác.
Làm xong tất cả, tôi cảm thấy ngọn lửa trong cơ thể càng lúc càng dữ dội, đôi chân như nhũn ra, tầm nhìn cũng bắt đầu nhòe đi.
Thu0c sắp phát tác rồi!
Không thể ở đây thêm nữa!
Tôi nghiến răng, gắng gượng chút tỉnh táo cuối cùng, loạng choạng lao ra khỏi trạm thanh niên trí thức.
Kiếp này, tôi sẽ không để người ta muốn làm gì thì làm nữa.
Tôi phải đi tìm người đó.
Người ấy dù kiếp trước lạnh nhạt, xa cách tôi.
Nhưng đời này, chỉ có anh ấy mới có thể cứu tôi!
2
Đêm tối đặc quánh, tôi loạng choạng chạy về phía đầu làng.
Ngọn lửa trong cơ thể cháy ngày càng mạnh, gần như muốn nuốt chửng lý trí của tôi.
Phải nhanh hơn nữa!
Bên trạm thanh niên, thuốc chắc cũng sắp phát tác rồi!
Tôi dồn hết sức lực, hét lên một tiếng, âm thanh sắc nhọn nhưng lại mang theo run rẩy:
“Cứu mạng! Có chuyện rồi!”
Giọng tôi, vì tác dụng thu0c, trở nên mềm mại, /g/ợi c//ả/m đến tận xương, nghe không giống kêu cứu mà giống như… đang quyến rũ.
“Giữa đêm giữa hôm la hét cái gì! Ra thể thống gì thế hả!”
Tiếng quát đầy bất mãn của trưởng thôn vang lên.
Vài người dân đi ngang cũng dừng chân, có người cau mày, có kẻ ánh mắt đầy tà ý.
“Cô Giang, sao không ngoan ngoãn ở trong nhà, chạy ra đây làm loạn gì vậy?”
Tôi chẳng còn tâm trí để ý ánh nhìn của họ, vội la lên:
“Trưởng thôn! Trạm thanh niên! Trạm thanh niên xảy ra chuyện rồi! Mọi người mau đi xem đi!”
Thấy gương mặt tôi đỏ ửng, đôi mắt mơ màng, trưởng thôn mới nhận ra điều bất thường.
Sắc mặt ông ta chợt nghiêm lại: “Xảy ra chuyện gì?”
“Mọi người… hình như… có chuyện lạ… Mau cứu người đi!”
Tôi thở dốc, nói không thành câu.
“Đi! Nhanh lên xem nào!”
Trưởng thôn hô một tiếng, lập tức dẫn vài trai làng khỏe mạnh chạy về trạm thanh niên.
Những người dân khác cũng tò mò, ùa theo, đám người xem náo nhiệt càng lúc càng đông.
Tôi nhân lúc hỗn loạn, len khỏi đám đông, dốc sức chạy về đầu làng.
Quả nhiên, một chiếc xe jeep quân dụng màu xanh đang đỗ dưới cây cổ thụ đầu làng, đèn xe vẫn sáng.
Một người đàn ông dáng cao thẳng vừa từ trên xe bước xuống — chính là Cố Trường Phong!
Tim tôi đập dồn dập – là anh ấy!
Vị hôn phu của kiếp trước, người mà Giang Tuyết đã c//ư/ớ/p mất, trở thành chồng của cô ta – Cố Trường Phong!
“Cứu mạng!”
Tôi kêu lên, chân bỗng mềm nhũn như đứng không vững, lao thẳng về phía anh.
Cố Trường Phong rõ ràng không ngờ sẽ có người đột nhiên xông ra, theo phản xạ đưa tay đỡ lấy tôi.
Chính là lúc này!
Tôi ngả vào lồng ngực anh, nhân lúc anh còn đang sững sờ, nhanh chóng rũ gói thu0c bột giấu trong tay áo ra.
Những hạt bột mịn như sương, lặng lẽ lan ra xung quanh.
Cố Trường Phong chỉ cảm thấy một luồng hương lạ xộc vào mũi.
Ngay giây tiếp theo, hơi thở của anh lập tức trở nên nặng nề.
“Đồng chí, cô…”
Anh định đẩy tôi ra, nhưng giọng nói đã mang theo chút khàn khàn không dễ nhận thấy.
“Tôi… tôi khó chịu quá… cứu tôi…”
Tôi ngước khuôn mặt đẫm lệ lên nhìn anh, cơ thể khẽ vặn vẹo trong vòng tay anh như vô thức.
Đôi mày kiếm của anh nhíu chặt, ánh mắt bắt đầu trở nên mông lung.
Nhưng anh vẫn là một quân nhân, ý chí vô cùng kiên định.
Dù cơ thể đã phản ứng kịch liệt, má đỏ bừng, mồ hôi túa ra trên trán, anh vẫn cố gắng giữ lấy lý trí.
“Cô… rốt cuộc bị sao vậy?” Giọng anh càng lúc càng trầm đục.
Không thể chờ thêm được nữa!
Tôi cắn răng, hất mạnh người ra khỏi vòng tay anh, quay đầu lao thẳng vào bức tường đất bên cạnh!
“Bốp!”
Sắc mặt Cố Trường Phong biến đổi, không kịp suy nghĩ liền xông tới, ôm chặt lấy tôi, kéo tôi khỏi bức tường, ghì chặt trong vòng tay.
Cơ thể anh nóng rực, hơi thở phả vào mặt tôi như đốt cháy da thịt.
“Cô điên rồi!” Anh gầm khẽ.
“Tôi k/hó c/h/ịu quá… tôi sắp c/h/ết mất… xin anh… cứu tôi…”
Tôi vừa khóc vừa van vỉ, hai tay níu chặt lấy quân phục của anh, móng tay gần như bấm sâu vào thịt.
Cơ thể người đàn ông căng cứng như một cây cung đang kéo hết cỡ, thu0c và bản năng đang dữ dội giằng xé bên trong.
Anh nhìn gương mặt tôi đầy nước mắt, đôi mắt đẫm lệ nhưng vẫn chứa sự quyết tuyệt, trong mắt anh lóe lên một tia do dự.
Cuối cùng, anh khẽ nguyền rủa, bế ngang tôi lên, sải những bước dài lao thẳng vào khu rừng tối tăm gần đó.
Bấᴍ ᴠô ảпһ гồɪ Ьấᴍ ᴠô Ьɪ̀пһ ʟᴜậп ở Ьàɪ ɡốᴄ ʟà тһấʏ ʟɪпᴋ ᴆọᴄ fᴜʟʟ тгᴜʏệп пһɑ