Đồng Nai 24/7

Đồng Nai 24/7 Trang cập nhập tin tức, sự kiện 24h về con người và du lịch tại Tỉnh Đồng Nai

Quỳnh Kool hot nhất lúc này, không rời mắt được nổi 😘
17/06/2025

Quỳnh Kool hot nhất lúc này, không rời mắt được nổi 😘

Cứ đòi vào đây chơi cầu trượt cơ ☺️
17/06/2025

Cứ đòi vào đây chơi cầu trượt cơ ☺️

Chỉ là đi tránh nắng cùng chị đồng nghiệp thôi mà ☺️
17/06/2025

Chỉ là đi tránh nắng cùng chị đồng nghiệp thôi mà ☺️

Em bảo chỉ đi họp lớp thôi mà anh 😅
17/06/2025

Em bảo chỉ đi họp lớp thôi mà anh 😅

Chủ nhật mà chị dẫn đi kí hợp đồng ☺️
17/06/2025

Chủ nhật mà chị dẫn đi kí hợp đồng ☺️

  - Hôm mẹ tái giá, tôi kéo tay áo người, từ đầu thôn khóc đến cuối làng.Vậy mà người lại gỡ mạnh tay tôi ra, chỉ lạnh l...
28/05/2025

- Hôm mẹ tái giá, tôi kéo tay áo người, từ đầu thôn khóc đến cuối làng.
Vậy mà người lại gỡ mạnh tay tôi ra, chỉ lạnh lùng liếc mắt một cái:
“Ân đoạn nghĩa tuyệt từ nay, sau này gặp lại, hãy gọi tôi là thím.”
Phụ thân đã mất, điều kiện để mẹ được phép tái giá là đem mảnh ruộng tốt cuối cùng cùng ngôi nhà gạch đổi lấy sính lễ xuất giá.
Tôi không áo mặc, không cơm ăn. Người mẹ kế năm xưa từng bị mẹ tôi ép đi, tìm thấy tôi trong ngôi miếu hoang, bà bảo:
“bé con, theo bà về đi.”
Hôm ấy, cổ họng tôi khóc đến khàn, mẹ vẫn ngồi xe lừa đỏ thắm rời đi, không ngoái đầu nhìn lại.
Tiểu đệ nghe tiếng khóc, quay đầu nhìn tôi đầy tò mò, nhưng liền bị mẹ ép quay đi.
Dân làng đều bảo mẹ tôi lòng dạ sắt đá, nhưng trong lúc mồm miệng trách móc, trưởng thôn cũng không chậm trễ phái người đến tiếp quản nhà cửa.
Dù sao tôi là nữ nhi, không có quyền thừa kế trong tộc.
Có vị thím tốt bụng đề nghị để đường thúc phụ – người được phân nhà tôi – nuôi dưỡng tôi.
Nhưng đường thẩm chỉ hầm hừ, dội một thùng nước lạnh, nghiến răng nói:
“Không có cửa!”
Tôi đành dọn vào ngôi miếu hoang cuối làng, đổi lấy ba mươi cân ngô hạt to.
Ngày mẹ kế tìm thấy tôi, tuyết đầu mùa rơi trắng núi. Khi ấy, ngô đã ăn hết, tôi chỉ còn biết lên núi hái rau dại sống qua ngày.
Kỳ thực, bà là vợ sau của ông nội tôi – quả phu lấy góa phụ, mỗi người đều có con riêng, tôi với bà chẳng có máu mủ chi.
Khi tôi còn nhỏ, mới bốn, năm tuổi, từng sống cùng bà một thời gian. Còn nhớ sợi dây đỏ đầu tiên của tôi chính là bà mua.
Nhưng ông nội đã mất từ lâu, mẹ tôi vì muốn chiếm hết tài sản, tìm đủ mọi cách đuổi bà đi.
Ngay cả tôi khi ấy cũng từng buông lời cay nghiệt với bà.
Cuối cùng, bà chỉ có thể theo con gái đã xuất giá mà rời làng.
Gặp lại bà, bà không khác nhiều so với ký ức của tôi năm xưa, chỉ là già hơn một chút, nhưng tinh thần vẫn vô cùng minh mẫn.
Bà nhìn tôi chăm chú, hồi lâu mới khẽ đỏ mắt mà nói:
"Đôi mắt này… giống hệt ông nội con."
Nghe xong, tôi chỉ thu người nép vào góc tường, lo lắng bất an, không đáp lời.
Bà cũng chẳng để tâm, bước đến nắm lấy tay tôi – đôi tay đã nứt nẻ vì rét buốt:
"Đi thôi, theo bà về nhà."
Nhà ư? Tôi còn nhà sao?
Nhưng khi ấy, tôi xem câu nói ấy như cọng rơm cứu mạng, vội vàng gật đầu trong nước mắt.
Tôi nghĩ, cuối cùng mình cũng không phải ch/ ế/t cóng trong đêm tối nào đó nữa rồi.
Nhà của bà nằm ở thôn Trình Gia bên kia núi, phải vượt qua một đỉnh núi cao mới tới nơi.
Tuyết vừa rơi vừa tan, khi chúng tôi tới nơi, trên người đã lấm lem bùn đất.
Tôi xách gói hành lý rách nát, nép sau lưng bà.
Trong sân nhà sạch sẽ, khi thấy dấu chân bẩn mình để lại, tôi chẳng dám bước thêm bước nào.
Từ trong nhà bước ra một phụ nhân gọn gàng tháo vát – chính là con gái của bà, tức dì ruột của tôi theo vai vế.
Khi tôi sinh ra thì bà ấy đã xuất giá từ lâu.
Nàng nghe tiếng động, nhíu mày nhìn tôi. Tôi sợ đến mức chỉ biết cúi đầu, siết chặt góc áo, lo nàng sẽ mở miệng đuổi tôi đi.
Nhưng cuối cùng nàng chỉ thở dài, lắc đầu nói:
"Vào nhà đi, đứng chặn cửa như tượng gỗ làm gì."
Bà cười tươi, giơ ngón tay cái:
"Con gái ngoan tốt bụng, mẹ tự hào vì con."
Dì bĩu môi một cái, giọng thì vẫn thẳng thắn nhưng không hề khó chịu:
"Mẹ đừng xem thường con, dù sao ông ấy cũng từng nuôi con một thời. Tiếng 'dì' này, con nhận."
Lúc ấy, tâm tôi mới nhẹ nhõm phần nào.
Nước nóng đã đun sẵn, dì cũng lấy cho tôi bộ quần áo sạch sẽ.
Tôi ngâm mình trong chậu nước, tắm lần đầu tiên trong mùa đông năm ấy.
Nước mắt hòa với nước nóng, tôi khẽ nấc lên.
Tôi nghĩ, từ nay về sau, tôi nhất định sẽ chăm chỉ làm việc, hiếu thuận với bà và dì.
2
Khi tôi tắm rửa xong trở lại chính đường, dì đang bày bát đũa.
Vừa thấy tôi, nàng nhìn kỹ một lượt rồi tấm tắc khen:
"Con bé này mặt mũi khôi ngô ghê."
Bà nội đang múc cơm, vừa nghe thấy liền tiếp lời:
"Chứ sao! Không nhìn cha nó ngày xưa đẹp trai cỡ nào."
Cha và ông nội tôi thuở trước nổi tiếng là tuấn tú trong làng, chẳng trách mẹ tôi – một người vốn kiêu ngạo như vậy – lại chịu gả vào nhà này.
Đang nói chuyện vui vẻ thì dượng trở về.
Trên lưng đeo giỏ tre, thấy tôi liền cười hiền.
Tuy xuất thân mồ côi, nhưng ông dựa vào tay nghề săn bắn mà tích góp được mười mấy mẫu ruộng tốt, gia cảnh trong làng cũng thuộc loại khá.
Có điều hai người con trai đều đang học ở trấn trên, chi tiêu trong nhà vẫn cần dè sẻn.
Trong bữa cơm, tôi chỉ chăm chú ăn món củ cải trước mặt.
Dì dùng đũa gắp từng miếng tóp mỡ trong đĩa rau xào đặt vào bát ta:
"Gầy quá rồi, mai mổ gà cho con bồi bổ."
Bà gật đầu tán thành:
"Phải đó, năm nay chắc mười hai rồi mà còn thấp hơn con bé Mai hàng xóm."
Dượng cũng phụ họa:
"Ăn cá cho mau lớn, mai tôi đi đục băng thử xem có câu được con nào không."
Vừa dứt lời, dì đã lườm một cái:
"Ông đó hả? Mười lần câu cá thì chín lần về tay không!"
Nghe những lời ấy, tôi vừa ăn cơm trộn với tóp mỡ, vừa thấy sống mũi cay cay.
Từ sau khi cha mất, mẹ tôi chỉ chăm chăm lo cho đệ đệ, mọi thứ tốt nhất đều dành cho nó, còn tôi thì không bao giờ được ai quan tâm như vậy.
Thấy tôi ăn xong nhanh chóng, dì lại xới thêm cho một bát.
👉 CÁCH THẤY LINH FULL TRONG BÌNH LUẬN: hãy LIKE bài này, linh full sẽ hiển thị ở phần bình luận.
(Nếu vẫn không thấy hãy bật "tất cả bình luận", "phù hợp nhất", "mới nhất". Thử hết cho đến khi tìm thấy linh)

  - [FULL] Ba tôi gọi điện bảo nắng nóng sắp tới, bảo tôi nhanh chóng đưa chồng và nhà chồng về quê tránh nóng.Nhưng vừa...
28/05/2025

- [FULL] Ba tôi gọi điện bảo nắng nóng sắp tới, bảo tôi nhanh chóng đưa chồng và nhà chồng về quê tránh nóng.
Nhưng vừa lúc đó, tôi lại phát hiện chồng ngoại tình qua camera giám sát trong nhà.
Tình nhân của anh ta còn được nuôi ngay căn hộ bên cạnh, và đang mang thai, xác định là con trai.
Cả nhà chồng còn ngồi lại bàn bạc cách "cắt đứt hậu họa" nhà tôi, mẹ chồng còn thân thiết ôm ấp tiểu tam, miệng không ngớt khen "công thần của nhà họ Vương", còn bảo thân thiết hơn cả con gái ruột.
Tôi chỉ biết cười nhạt.
Ở trong căn nhà tôi bỏ tiền ra mua, mà họ lại đâm sau lưng tôi như thế, thật ki n h t ở m.
Ba tôi còn bảo dẫn họ về tránh nóng? Tránh cái con khỉ.
Tôi lập tức xách hành lý bỏ đi. Đợi đến lúc nắng nóng ập tới, cả đám họ khát khô sắp c h ế t, tôi sẽ gửi cho họ báo cáo khám vô sinh của tên tra nam — tặng kèm một cú bồi trí mạng.
1
Tôi tên là Điền Vũ.
Gần đây phát hiện chồng có gì đó không ổn. Anh ta hay lén lút gọi điện, bố mẹ chồng cũng kỳ quặc, ánh mắt nhìn tôi như muốn g i ế// t ng ư ời.
Để đề phòng, tôi lén lắp camera trong phòng khách.
Không xem thì thôi, xem xong thì tôi sốc muốn ngất.
Người chồng thường ngày tỏ ra ngoan ngoãn dịu dàng với tôi, vậy mà lại cắm cho tôi một cái sừng to đùng, còn nuôi tiểu tam ngay phòng bên cạnh.
Tôi vừa ra khỏi cửa, bọn họ đã kéo tình nhân qua nhà ăn cơm, vui vẻ như một gia đình.
Camera còn ghi lại rõ ràng: cô tiểu tam đang mang thai, thai kỳ đã được 36 tuần, sắp đến ngày sinh.
Tôi tính toán lại, vụ ngoại tình này kéo dài ít nhất cũng hơn một năm, còn tôi thì như con ngốc bị bịt mắt.
Bọn họ còn bàn nhau: sắp đến ngày sinh rồi, phải nhanh chóng "giải quyết" tôi, không thể để đứa trẻ sinh ra thành con riêng không danh phận.
Bố chồng còn nói: “Con cháu nhà họ Vương, phải được đường đường chính chính bước vào từ đường.”
2
Tôi nghĩ thôi thì vạch mặt ly hôn, để họ cút khỏi nhà tôi là xong.
Ai ngờ, bọn họ tiếp tục bàn cách… g i ế t tôi.
Ban đầu là bỏ thuốc độc, sau lại chuyển qua đốt nhà.
Có người còn nhắc tới vụ nào đó, một gã thuê bảo mẫu đ ố t nhà g i ế t vợ con để được hưởng tiền bồi thường, rồi cưới vợ bé sống cuộc đời sung sướng.
Nhưng muốn làm thế phải có người ch ế t theo, mà thuê bảo mẫu thì tiếc tiền, còn tự mình làm thì không đứa nào dám mạo hiểm mạng sống.
Bàn tới bàn lui, bọn họ vẫn chưa quyết xong thì ba tôi gọi đến:
“Con gái, nhanh đưa chồng con với bố mẹ chồng về đây đi, sắp có chuyện lớn rồi.”
“Chuyện gì vậy ba?”
“Sắp có đợt nắng nóng cực hạn. Theo dự báo, lần này nhiệt độ có thể lên tới 80-90 độ C, đủ để nướng chín người! Ba đang gom hàng tích trữ, đủ cho cả nhà sống sót.”
Giọng ba tôi đầy nghiêm trọng và gấp gáp. Tôi lập tức đáp: “Con đặt vé máy bay ngay.”
Trong khi camera vẫn còn ghi cảnh cả nhà chồng bàn chuyện g i ế// t tôi, tôi chẳng buồn thu dọn hành lý, xách ví ra thẳng sân bay.
3
Nhà tôi ở Vân Nam, núi non xanh tươi, nước suối trong lành, khí hậu quanh năm mát mẻ.
Nhiệt độ cao nhất trong lịch sử chỉ tầm 40 độ C, biệt thự nhà tôi lại nằm lưng chừng núi, càng mát hơn.
Vừa xuống xe, ba đã gửi định vị, bảo tôi tới thẳng chợ đầu mối để gặp.
Tới nơi thì thấy ba đang chỉ đạo người ta chất hàng lên xe tải loại 20 tấn, đã chất gần đầy, còn đang tiếp tục chất thêm gạo, bột mì, dầu ăn...
“Chỉ có mình con thôi à?”
Ba nhìn tôi ngạc nhiên. Tôi nói: “Về nhà rồi con kể, giờ cứ chất hàng trước đã.”
Ba không hỏi thêm, đưa tôi danh sách hàng hóa — một xấp dày đặc các loại thực phẩm, từ gạo mì cho tới lương khô quân đội.
Đặc biệt là đồ hộp cực kỳ phong phú, ngay cả cháo bát bảo cũng có.
“Những thứ này bảo quản được mười mấy hai mươi năm, mua càng nhiều càng tốt. Ăn không hết cũng để được lâu.”
Ba tôi ghé sát vào tai tôi, chỉ chỉ vào đống đồ: “Biết con mê đồ nướng, ba mua cả đống than với xiên thịt rồi. Đừng mách với mẹ con đấy nhé.”
“Tuyệt vời luôn ạ!”
Mẹ tôi không cho tôi ăn nhiều đồ nướng, nói là dễ nóng người lại còn có nguy cơ ung thư, không tốt cho sức khỏe.
Nhưng ba thì cứ lén lút mua cho tôi ăn, giống như hồi nhỏ mẹ không cho ăn kem, ba lại giấu cây kem trong tay áo, đợi mẹ quay đi thì dúi cho tôi liếm một miếng.
Đến cuối cùng kem chảy hết, áo ba cũng dính đầy, mẹ giặt đồ thấy là lại mắng cho một trận.
Thế mới nói, vẫn là về nhà là tốt nhất.
Ở nhà có ba mẹ yêu thương tôi nhất, không phải lũ lang sói lúc nào cũng muốn moi móc, tính toán để nuốt chửng tôi.
Nghĩ tới mà mũi cay cay, mắt cũng đỏ lên, suýt nữa thì khóc.
4
Nhưng bây giờ chưa phải lúc khóc. Tôi còn phải bổ sung đồ đạc, đi mua hạt giống rau, mua bạc hà – thứ này dễ trồng, có thể trồng dưới tầng hầm.
Tôi chạy đi tìm mẹ. Mẹ tôi – Vương Hồng – đang mua đồ dùng sinh hoạt. Tới nơi thì thấy mẹ đang bảo người ta khuân mấy thùng băng vệ sinh.
Tôi tiện tay lấy thêm năm hộp cốc nguyệt san – dùng tiện hơn nhiều. Rồi tôi tìm người mua thêm đèn trồng cây, vác theo mấy bao đất dinh dưỡng và phân bón. Ai mà biết đợt nắng nóng đó kéo dài bao lâu, chuẩn bị dư thừa vẫn hơn là thiếu.
“Ba, hình như đường này đâu phải đường về nhà?”
Ba tôi – Điền Kiến Quốc – đang lái chiếc xe tải cỡ lớn, mẹ tôi ngồi ghế phụ, tôi – Điền Vũ – ngồi phía sau có thể duỗi người nằm thoải mái.
“Dĩ nhiên không phải.”
“Nhà mình ở khu biệt thự, xung quanh vẫn còn nhiều người. Để người ta biết mình tích trữ nhiều đồ thế này, đến lúc đó không biết sẽ bị ai nhòm ngó, c ư ớp bóc.”
Ba tôi cười lạnh một tiếng: “Tận thế đáng sợ nhất là con người.”
5
Tôi hiểu mà. Đọc truyện tận thế nhiều rồi, ai mà chẳng biết.
Nhìn con đường quen thuộc trước mắt, tôi chợt sáng mắt: “Ba ơi, mình về nhà cũ đúng không?”
“Ừ.”
Ba tôi nửa bí hiểm nửa hào hứng: “Tới nơi con sẽ biết ba chuẩn bị cho mẹ con hai người một bất ngờ lớn cỡ nào.”
Mẹ tôi dù lườm lườm cũng cười ngọt ngào: “Ba con cứ thích mấy trò thần thần bí bí như vậy, chẳng bao giờ chán.”
Tôi nhìn mà cũng thấy ấm lòng.
Thật sự, về nhà rồi.
Còn tên tra nam kia đúng là không biết điều, đúng lúc tôi đang tận hưởng không khí gia đình, lại gọi điện đến: “Vợ ơi, em sao vẫn chưa về thế?” Giọng thì ngọt lịm như mật ong hỏng, nghe muốn buồn nôn.
Tôi bình tĩnh đáp: “Em về nhà mẹ, mẹ em hơi mệt, em ở lại vài hôm rồi về.”
Dứt lời thì cúp máy cái rụp.
Bên trong xe bỗng im lặng lạ thường.
Tôi thấy mẹ đang nhìn tôi, còn ba thì qua gương chiếu hậu cứ liếc tôi hoài.
Cả hai như muốn nói lại thôi.
Tôi thở dài: “Xui thật, vớ phải tra nam. Đã biết ngoại tình, tiểu tam còn mang thai sắp sinh rồi.”
👉 CÁCH THẤY LINH FULL TRONG BÌNH LUẬN: hãy LIKE bài này, linh full sẽ hiển thị ở phần bình luận.
(Nếu vẫn không thấy hãy bật "tất cả bình luận", "phù hợp nhất", "mới nhất". Thử hết cho đến khi tìm thấy linh)

  - Văn án:Nhân viên nhà tang lễ làm mất bình tro cốt của ông tôi rồi bảo sẽ bồi thường cho tôi cái mới.Cái quỷ gì mà mớ...
28/05/2025

- Văn án:
Nhân viên nhà tang lễ làm mất bình tro cốt của ông tôi rồi bảo sẽ bồi thường cho tôi cái mới.
Cái quỷ gì mà mới với cũ chứ?
Ông nội nhà anh bảo đổi là đổi được chắc?
Đêm đó trong mơ, ông tôi chống gậy hiện ra, khuôn mặt hiền hậu.
“Nhớ thằng đẹp trai ở nhà tang lễ không? Đúng rồi, cái thằng lần đầu gặp đã bị cháu đấm cho vào đồn ấy.”
“Cua anh ta đi!”
“Nếu không được, ông sẽ về mang cháu theo đấy!”
1

Người nhà tang lễ gọi cho tôi, nói bình tro cốt của ông tôi bị mất, sau một câu xin lỗi, họ đề nghị bồi thường cái mới.

Tôi lập tức bốc hỏa!

Đây là chuyện có thể thay thế bằng mấy câu nói à?

Nói hai câu mà bắt tôi làm cháu người khác, anh chịu không?

Tôi bắt taxi phi thẳng đến nhà tang lễ.

Tôi vừa gặp mặt, đã tung một cú vật qua vai, đè tên tiếp tân đẹp trai xuống đất!

Tôi nghiến răng nghiến lợi: “Không chấp nhận bồi thường! Trả ông tôi đây!!”

Anh chàng nằm úp mặt dưới đất, khó khăn quay đầu lại, để lộ gương mặt anh tuấn sáng sủa.

Anh nói: “Cô Lâm, xin cô bình tĩnh, nghe tôi giải thích đã.”

Mẹ nó, có lỗi không nhận còn định kéo dài thời gian? Dùng mỹ nam kế cũng vô dụng!

Đó là ông ruột của tôi đấy!

“Cho dù phải lật tung cái chốn này lên, anh cũng phải tìm lại tro cốt cho tôi!! Nếu không thì... Chết hết đi!”

Tôi vừa nói xong lời tàn ác thì anh đẹp trai sững người ngay tại chỗ.

Anh khéo léo gỡ tay tôi ra, nói: “Cô Lâm, hình như cô hiểu nhầm rồi, bị mất không phải là tro cốt mà là...”

Anh chưa kịp nói hết, tôi đã tung cú đá xoay vòng, trúng ngay bụng anh.

Anh đau quá cong người như con tôm.
Tôi lúc đó mới ngẩn ra nghĩ: Nãy anh nói mất cái gì cơ?

2

Tại đồn cảnh sát, anh đẹp trai ngồi lạnh lùng, còn tôi đứng đó đầy áy náy.

Chú cảnh sát vừa gõ bàn vừa dạy dỗ tôi: “Cô là con gái, sao lại nóng nảy thế?”

“Người ta đã nói rõ là mất bình tro cốt thôi! Có thể bồi thường cái khác! Tro cốt của ông cô vẫn được giữ cẩn thận mà!”

“Nếu không hài lòng thì có thể yêu cầu bồi thường! Là cô không nghe rõ, còn tự ý đánh người? Vậy có được không?”

Tôi cúi đầu liên tục xin lỗi: “Dạ dạ dạ, là lỗi của tôi, mong anh Phó rộng lượng, tha cho sự nông nổi của tôi...”

Anh hừ lạnh, vén áo lên, lộ ra cơ bụng sáu múi cùng vết bầm ngay giữa.

“Không chấp nhận xin lỗi, trừ khi cô làm vết thương này biến mất.”

Lời nói lạnh lùng không chút tình cảm.

Mắt tôi đỏ hoe.

“Xin lỗi, từ nhỏ tôi mồ côi cha mẹ, ông là người nuôi tôi khôn lớn. Khi tôi nghe tin mất bình tro cốt, đã không kìm được cảm xúc...”

Chú cảnh sát thấy tôi khóc cũng động lòng: “Cô gái này cũng tội nghiệp, người thân như thế, xúc động là điều dễ hiểu. Phó Hàn Minh, cậu xem thế nào?”

Anh Phó quay đầu sang chỗ khác, lại hừ một tiếng nhưng không nói gì thêm.

“Vậy được, cô Lâm Gia Manh phải chịu trách nhiệm chi phí y tế cho đến khi anh ấy khỏi hẳn! Nhìn xem, cô đá mạnh đến mức nào!”

Tôi vội vàng gật đầu.

“Phó Hàn Minh, nếu trong thời gian này cô ấy còn làm gì tổn hại cậu, cứ báo tôi, chắc chắn tống giam!”

Anh chàng lạnh lùng kia khẽ gật đầu.

Sai khi tôi ký xong thủ tục, vừa ra cửa, đã nhận được điện thoại.

“Bố à, ông nội không sao, con đã làm rõ rồi, bảo ba bác và hai chú cứ yên tâm nhé!”

Tôi vừa dứt cuộc gọi, Phó Hàn Minh đã lên tiếng: “Bố cô không phải chết rồi sao?”

Chết tiệt! Mình vừa bịa chuyện đã quên ngay!

Tôi ngượng ngùng giải thích: “Chẳng lẽ... Lại chết hết được sao...”

Phó Hàn Minh “ồ” một tiếng đầy ẩn ý.

“Ông nội chỉ có một, còn bố thì có thể sản xuất hàng loạt à?”

Tôi im lặng, trong lòng chột dạ.

Anh sải bước vượt qua tôi, để lại lời nói vọng lại phía sau: “Đồ lừa đảo nhỏ, đừng để tôi gặp lại cô!”

3

Tối hôm đó, tôi mơ thấy ông nội.

Ông nội hưởng thọ 85 tuổi, là tang vui, không nên khóc.

Thế nhưng giây phút nhìn thấy ông, tôi vẫn không kìm được mũi cay xè, nỗi nhớ vô bờ bến hóa thành nước mắt chảy ra.

"Ông nội, con nhớ ông quá..."
👉 CÁCH THẤY LINH FULL TRONG BÌNH LUẬN: hãy LIKE bài này, linh full sẽ hiển thị ở phần bình luận.
(Nếu vẫn không thấy hãy bật "tất cả bình luận", "phù hợp nhất", "mới nhất". Thử hết cho đến khi tìm thấy linh)

  - FuII -- Bà hàng xóm ngày nào cũng bật nhạc nhảy aerobic từ trước 5 giờ sáng, khiến cả chung cư không ai ngủ nổi.Ai d...
28/05/2025

- FuII -- Bà hàng xóm ngày nào cũng bật nhạc nhảy aerobic từ trước 5 giờ sáng, khiến cả chung cư không ai ngủ nổi.
Ai dám lên mắng bà ta, bà ta liền nằm vật ra đất giả chết, đòi người ta bồi thường, đến cảnh sát cũng bó tay.
Cả nửa dãy trọ phải dọn đi, còn tôi – vừa mới ra khỏi bệnh viện tâm thần – vì ham rẻ mà chuyển vào đây. Lúc ký hợp đồng, chủ nhà nói:
“Lỡ mà cô gặp bà hàng xóm trên lầu làm ồn thì ráng nhịn nha! Bả là th ứ đi ê n thiệt đó!”
Tôi cười toe toét với chủ nhà:
“Tôi chắc chắn sẽ không chọc bả đâu.
Nhưng nếu bả dám chọc tôi trước, thì tôi… sẽ chơi ch e c bả luôn!”
1
Tôi bị bệnh t â m th ầ n từ nhỏ, cứ cách một thời gian là phải nhập viện điều trị.
Mới ra khỏi viện không lâu, tôi gần như trắng tay, đành lên mạng tìm thuê một căn hộ giá rẻ.
Ban đầu tôi chỉ tính thuê một phòng trọ nông thôn nhỏ nhỏ thôi,
nhưng không ngờ lại thấy một căn hộ chung cư trung tâm thành phố, có thang máy, giá còn rẻ hơn phòng trọ.
Không cần suy nghĩ, tôi đeo ba lô đến gặp chủ nhà ký hợp đồng liền.
Ngay ngày tôi dọn vào, chủ nhà đã nói thật:
“Căn hộ này rẻ như vậy là vì bà hàng xóm trên lầu quá quái đản.
Mỗi sáng trước 5 giờ là mở nhạc ầm ĩ nhảy thể dục. Cô ráng nhịn nha.”
Ban đầu tôi còn không tin.
Nhưng đến sáng hôm sau, khi tôi đang mơ thấy mình bay lượn giữa giấc mộng, thì ngoài cửa sổ vang lên tiếng nhạc đùng đùng.
Tiếp theo là trần nhà rung bần bật.
Tôi lập tức bật dậy khỏi giường!
Theo bản năng, tay tôi đã sờ đến con dz a o g ọ t trái cây đặt ở đầu giường,
dù sao tôi cũng có giấy chứng nhận, kể cả có gi e c ng ư ờ i thì cùng lắm cũng chỉ bị nhốt vào bệnh viện tâm thần.
Nhưng rồi, tôi vẫn bình tĩnh lại, vì tôi vừa mới ra khỏi bệnh viện tâm thần, tôi không muốn quay lại đó nhanh thế.
Sau khi bình tĩnh, tôi lấy một nắm th u ố c từ ngăn kéo nh é t vào miệng, rồi mới khoác áo lên lầu xem rốt cuộc là chuyện gì.
Khi tôi đẩy cửa ra ngoài, tôi phát hiện cửa của vài nhà hàng xóm đều hé mở một khe, như thể họ đang nhìn xem có ai định lên lầu.
Khi tôi thực sự bấm thang máy để lên lầu, đột nhiên một bà cụ hàng xóm bước ra khuyên tôi:
“Cô gái, tôi khuyên cậu đừng lên, người phụ nữ trên lầu hung dữ lắm,
hễ ai nói gì là cô ta lập tức nằm l ă n ra đất giả ch e c, rồi còn đòi bồi thường!”
Nghe bà cụ nói thế, tôi bật cười.
Dù sao cô ta chỉ giả vờ, còn tôi thì thật sự bị tâ m th ần,
tôi tin rằng đối phó với người hàng xóm ác độc này chắc chắn sẽ dễ dàng.
Lên đến nơi, tôi gõ cửa nhà người hàng xóm nữ trên lầu,
nhưng có vẻ tiếng ồn trong nhà quá lớn, người bên trong hoàn toàn không nghe thấy.
Khi tôi dần mất kiên nhẫn và sắp sửa bù n g n ổ, đột nhiên cửa phòng bật mở.
Một người phụ nữ trung niên xuất hiện, cô ta nhìn tôi từ đầu đến chân với vẻ mặt khó chịu, nói:
“Làm gì? Tôi tập thể dục trong nhà mình, cản trở gì cô?”
Ban đầu, tôi n u ố t một đố ng th u ố c để đến đây nói chuyện bình tĩnh với cô ta.
Nhưng vừa nhìn thấy gương mặt chua ngoa của người phụ nữ này, vừa nghe giọng điệu của cô ta, tôi lập tức nhớ đến mấy cô y tá đáng ghét trong bệnh viện tâ m th ầ n.
Ngay lập tức, tôi không kìm được, chỉ thẳng vào mặt cô ta mà c h ử i:
“Sáng sớm tinh mơ mà mà y nhảy cái gì!
Con m ụ g i à này không ngủ, nhưng tao cần ngủ!
Nếu m ày còn dám nhảy nhót trên đầu tao một lần nữa, tin không tao c h é /m mày!”
Giọng tôi rất hung dữ, nhưng không ngờ người phụ nữ này còn hung dữ hơn.
Khi tôi còn chưa dứt lời, cô ta kéo toang cửa, chống nạnh, chỉ vào mặt tôi mà quát tháo lại.
Không chỉ mắng chửi, cô ta còn động tay động chân, ngay khi ngón tay cô ta chạm nhẹ vào tôi,
tôi thấy cửa của mấy căn phòng bên cạnh cũng mở ra, có người đang nhìn chúng tôi.
Đúng lúc này, tôi thuận thế n g ã m ạ nh ra sau, nằm lăn ra đất bắt đầu kêu cứu!
Mấy người ở các phòng bên cạnh thấy tôi gặp chuyện, liền phối hợp rất ăn ý, lập tức xông ra,
hỏi han tôi, hỏi có cần báo cảnh sát hay đi bệnh viện không.
Tất nhiên, tôi gật đầu hét lên rằng phải báo cảnh sát, phải đi bệnh viện, và còn nhờ những người hàng xóm nhiệt tình làm chứng cho tôi.
Trong khi đó, người phụ nữ kia vẫn nói:
“Không phải tôi làm, cô ta tự ngã, tôi không thấy gì!”
Nhưng những người hàng xóm nhiệt tình này thực sự quá ghét cô ta, giờ có cơ hội chỉnh cô ta, từng người một đều nói:
“Chúng tôi đều thấy cả, cô gái này bị cô đ ẩ y ngã, cô chờ mà đền tiền đi!”
Chẳng mấy chốc, cảnh sát đến.
Dưới sự làm chứng của hàng loạt hàng xóm, tôi được đưa đến bệnh viện, còn người phụ nữ kia thì bị cảnh sát đưa đi.
Dù tôi chỉ bị trầy xước chút da vì chuyện nhỏ, nhưng dưới sự phân xử công bằng của cảnh sát,
người phụ nữ đó vẫn phải đền cho tôi hai nghìn tệ!
Khi đưa tiền cho tôi, cô ta nhìn chằm chằm vào mắt tôi, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Con nhóc, mày chờ đấy, tao có cả đống cách để xử mày!”
Nghe câu này, tôi cười. Dù sao, ai xử ai, chưa biết được đâu!
Tối đó, tôi ngủ rất sớm.
Nhưng đến năm giờ sáng hôm sau, từ trên lầu lại vang lên tiếng nhạc ầm ĩ, và tiếng rung động cứ như thể đang nhảy nhót ngay trên đầu tôi.
Tôi đoán ngay là người phụ nữ trên lầu cố tình chỉnh tôi, nên nhảy mạnh hơn bình thường.
Khi tôi đẩy cửa ra ngoài, tôi thấy cửa mấy nhà hàng xóm cũng mở ra.
Đặc biệt, bà cụ kia nhìn tôi với ánh mắt đầy kỳ vọng.
Dù sao, chuyện hôm qua tôi không chỉ xử lý được người phụ nữ đó mà còn khiến cô ta phải đền hai nghìn tệ đã lan truyền khắp khu.
Nhưng hôm nay, tôi thực sự không định lên lầu đối đầu trực tiếp với cô ta,
vì một cách chỉ dùng được một lần, lần thứ hai mà dùng lại thì chẳng còn thú vị nữa
👉 CÁCH THẤY LINH FULL TRONG BÌNH LUẬN: hãy LIKE bài này, linh full sẽ hiển thị ở phần bình luận.
(Nếu vẫn không thấy hãy bật "tất cả bình luận", "phù hợp nhất", "mới nhất". Thử hết cho đến khi tìm thấy linh)

  - [FULL] Nhiệm vụ công lược thất bại, ta tr e o c ổ chếc ngay đầu giường Đình Quan Trì.Sáu năm sau, có người dùng đại ...
27/05/2025

- [FULL] Nhiệm vụ công lược thất bại, ta tr e o c ổ chếc ngay đầu giường Đình Quan Trì.
Sáu năm sau, có người dùng đại pháp hoàn hồn, lôi ta từ cõi chếc sống lại.
Đình Quan Trì ấn ta nằm bẹp dưới đất:
“Đâu, t r e o cổ nữa đi, treo thêm lần nữa cho ta xem!”
“Giờ ông đây học được đại pháp hoàn hồn rồi, nàng có chếc một trăm lần, ta cũng kéo nàng về đủ một trăm lần!”
Trong đầu ta lúc ấy vang lên âm thanh rè rè của hệ thống:
“Chị ký chủ thân ái ơi... sáu năm trước bọn em nhầm dữ liệu. Thật ra chị công lược thành công rồi ạ.”
Ta ngoáy ngoáy lỗ tai:
“Chuyện quái quỷ gì vậy? Mày có ngon thì lặp lại câu đó lần nữa cho bà nghe xem?!”
1.
Năm xưa, ta và Đình Quan Trì phu thê hòa thuận, ân ái mặn nồng. Sinh được một đứa con trai, tuy tính tình hơi… hơi bướng, nhưng chọc tí là cười.
Ta tự thấy mình hoàn thành nhiệm vụ rất xuất sắc, tiến độ công lược chắc phải được gấp đôi: phu quân mê ta như điếu đổ, con thì dính như sam.
Thế nhưng cái hệ thống c h ế t tiệt kia lại nói, thực ra Quan Trì chưa từng yêu ta.
Lý do? Hắn luyện một loại ảo thuật khiến chính hắn chìm trong ảo cảnh.
Nói cách khác, Đình Quan Trì sở dĩ si mê ta như vậy, là vì trong mắt hắn, ta chính là nữ chính. Ngay cả con ta sinh ra, hắn cũng tưởng là kết tinh của hắn với nàng ta.
Ta lúc ấy tin hệ thống như tin giáo án. Nghe xong “sự thật”, còn rớt hai giọt nước mắt cho có phong thái nữ phụ bị phản bội.
Và giờ tụi bây bảo… “nhầm rồi”?!
Ta khi ấy t r e o c ổ là thật đó!
Khi cơn nghẹt thở kéo tới, có một khắc ta thực sự muốn buông bỏ.
Ta muốn tung chân đạp Đình Quan Trì một cái, bảo hắn mau cứu ta. Nhưng nghĩ tới việc bản thân chỉ là một kẻ thay thế, ta đành cắn răng chịu c h ế t.
Thân thể rơi xuống, đốt sống cổ bị kéo dài, khớp xương tách rời, cơ thịt rách n á t… ta c h ế t rất đau đớn.
Ngu thật!
Và giờ, tụi nó gọi ta về… nếu không có đền bù, nói gì cũng vô nghĩa.
Hệ thống bảo: “Chúng em tặng chị một lần kim thân bất tử, chị thấy sao?”
Ừ, được. Ta vốn đã c h ế t từ hiện đại, xuyên qua đây được sống thêm mấy năm yên ấm là lời rồi.
Tuy trong lòng vẫn khó chịu, nhưng ta vốn là kẻ biết đủ. Những năm tháng đó với ta đã là may mắn cướp được từ số mệnh. Nay có cơ hội làm lại từ đầu, cớ gì không nhận?
“Đa tạ chị ký chủ đại nhân! Chị thật tốt bụng!”
Ta khẽ “hứ” một tiếng. Giây tiếp theo, hồn phách nhập thể, ta bừng tỉnh.
Đập vào mắt ta là gương mặt phóng to 300% của Đình Quan Trì.
Ta còn chưa kịp nhào tới diễn màn “tình thâm tái ngộ” thì…
Rắc! Tay bị bẻ quặt ra sau, mặt đập xuống sàn.
“Đâu? T r e o c ổ tiếp đi, th ắ t c ổ lần nữa cho ta xem!”
“Giờ lão tử đã học được đại pháp hoàn hồn! Nàng có c h ế t trăm lần, ta cũng kéo nàng về được!”
Ta mấp máy môi, muốn mở miệng nói vài lời, lại bị hắn đè tới mức không thốt nổi. Giọng con trai vang lên từ bên cạnh:
“Phụ thân… nương đau muốn c h ế t rồi kìa…”
Ơ? Con trai ta?
Lúc ta c h ế t nó mới bảy tuổi, giờ đã mười ba, giọng trầm như “gà trống gãy giọng”.
Nghe con nói, Đình Quan Trì mới chịu buông tay.
Ta nằm vật ra đất, thở như trâu, run rẩy cử động tay chân.
Thằng bé Đình Triều quỳ bên cạnh, bắt mạch cho ta.
“Phụ thân, lần này thật sự thành công rồi.”
Ta chớp mắt nhìn cả hai: “Ủa? Vậy mấy lần trước làm hụt à?”
Không ai trả lời. Không khí… im thin thít như trong nhà có người bị đè mồm.
Ta cười khặc khặc hai tiếng, tự tìm đề tài:
“Con trai, con học y à? Học y cũng được! Sau này làm đại phu cứu người, thiên sứ áo trắng…”
Khoan! Đợi đã...
Ta nhớ nó là hỏa linh căn thượng phẩm, thừa hưởng từ phụ thân nó, lẽ ra phải luyện chiến pháp cơ mà?
Ta bật dậy: “Con trai! Con tu song hệ hả?”
Ta là phàm nhân, đâu cảm được khí tức tu luyện.
Nó không trả lời, chỉ nhìn ta, mắt bắt đầu đỏ hoe:
“Có phải vì con không chịu nghe lời, nên nương mới bỏ đi không?”
Tôi c h ế t lặng.
Cái dáng lêu lêu lả lướt vừa rồi biến mất, ta nghiêm túc:
“Không…hoàn toàn không phải.”
Nó cúi đầu, nước mắt cứ thế chảy xuống. Cảm giác tội lỗi, đau lòng hiện rõ trên mặt.
Ta hoảng loạn, vội đưa tay lau nước mắt cho con, lại bị Đình Quan Trì hất ra.
Ta sững người.
“Bọn ta sẽ không dễ dàng tha thứ cho nàng. Đừng chạm vào nó.” -Hắn lạnh lùng nói.
Ta hoảng thật sự. Vội túm lấy tay áo hắn lại bị hắn né đi.
Ta trực tiếp nhào tới, ôm lấy hắn bắt đầu gào khóc:
“Tướng công! Nghe thiếp nói đãaaa…”
Nước mắt nước mũi bôi đầy áo hắn, mà hắn cũng không đẩy ta ra.
Hắn có thể dùng pháp thuật thoát khỏi ta, nhưng làm vậy sẽ khiến ta bị thương… nên hắn đành để yên.
Ta còn chưa kịp mừng thầm thì… cạch!
Ta cúi xuống: chân ta bị còng lại rồi!
Là một cái xiềng chân đen bóng, nhỏ mà chắc, gắn chặt nơi cổ chân ta.
Đây không phải đồ chơi. Là pháp khí thật. Thậm chí cường giả Hóa Thần còn không cởi được, huống chi phàm nhân như ta.
“Tướng công, cần gì phải dùng đến thứ này, g i ế t gà lại dùng d.a.o mổ trâu…”
“Ưm!”
Chưa kịp nói hết câu, miệng ta đã bị dán chú cấm ngôn. Đình Quan Trì gằn giọng:
“Từ nay trở đi, cấm nhắc đến chữ ‘c h ế t’ trước mặt ta.”
Ta trợn tròn mắt, gật đầu như gà mổ thóc.
Hắn giải cấm. Ta cúi đầu nhìn sợi xích, thử thương lượng:
“Tướng công à… cho thiếp thêm ít độ dài đi, dây này ngắn quá, có muốn tr e o c ổ cũng không với tới… à không phải, ý thiếp là… đi vệ sinh vướng chân quá…”
Hắn không nói gì, chỉ dắt tay Đình Triều đi ra ngoài.
Ta hét với theo:
“Ê! Thế thiếp đi vệ sinh kiểu gì?!”
Không quay đầu lại, hắn truyền âm lạnh băng:
“Gọi ta”
👉 CÁCH THẤY LINH FULL TRONG BÌNH LUẬN: hãy LIKE bài này, linh full sẽ hiển thị ở phần bình luận.
(Nếu vẫn không thấy hãy bật "tất cả bình luận", "phù hợp nhất", "mới nhất". Thử hết cho đến khi tìm thấy linh)

  - [FULL] Kỳ nghỉ lễ Quốc tế Lao động, tôi trở về từ du học thì phát hiện trong nhà xuất hiện một "chị dâu tương lai".C...
27/05/2025

- [FULL] Kỳ nghỉ lễ Quốc tế Lao động, tôi trở về từ du học thì phát hiện trong nhà xuất hiện một "chị dâu tương lai".
Cô ta hùng hồn tuyên bố sẽ dạy cho tôi – đứa em chồng chưa từng gặp mặt – một bài học ra trò.
Trước mặt người lớn, cô ta dịu dàng nho nhã.
Sau lưng thì châm chọc đá xoáy tôi đủ điều.
Trước sự nhẫn nhịn của tôi, cô ta mặt mày đắc ý:
“Em nên nhớ, chị là nữ chủ nhân tương lai của nhà này, là thiếu phu nhân của nhà họ Lục.”
“Em tốt nhất nên biết điều một chút, nếu không chị sẽ bảo anh em đuổi em ra khỏi nhà đấy!”
Tôi chỉ cười.
Chắc chưa ai nói cho cô ta biết, anh tôi là con nuôi.
Tôi mới là người thừa kế duy nhất của nhà họ Lục, đến cả anh tôi còn phải nhìn sắc mặt tôi mà sống.
1
Dịp nghỉ lễ 1/5, sân bay đông nghẹt người.
Vậy mà tôi vẫn dễ dàng nhận ra anh trai mình giữa đám đông.
Anh đón tôi từ sân bay về nhà, bố mẹ đã đứng đợi sẵn với vẻ háo hức mong chờ.
Vì đi du học nhiều năm nên tôi đã rất lâu không về nhà, ai nấy đều vô cùng phấn khởi.
Tôi vừa bước vào nhà đã bị cả nhà vây lấy hỏi han đủ điều.
Trong lúc tôi đang nói chuyện vui vẻ với bố mẹ, anh trai kéo một người phụ nữ lạ đến trước mặt tôi.
Anh hơi ngại ngùng giới thiệu:
“Đây là bạn gái anh, chị dâu tương lai của em – Chu Vi Vi.”
Rồi quay sang cô ta, nhẹ nhàng nói:
“Đây là em gái mà anh hay kể với em – Lục Mục Tang, gọi em ấy là Tiểu Mục là được rồi.”
“Chào em.” Cô ta cười lịch sự, đưa tay ra với tôi.
Tôi vẫn còn đang lâng lâng vì được trở về nhà, bắt tay xã giao xong thì lại tiếp tục quay ra tán chuyện với bố mẹ.
Buổi tối, tôi quấn lấy mẹ suốt.
Mẹ kể, Chu Vi Vi là thực tập sinh ở công ty chi nhánh nơi anh tôi làm quản lý.
Nghe bảo tính tình cũng hiền lành dễ thương, anh tôi thích cô ta lắm, mới yêu chưa bao lâu đã đưa về nhà, còn nói muốn cưới.
Tôi như nghe được một tin giật gân, phấn khích hỏi ngay:
“Rồi sao? Anh thật sự định cưới cô ấy à?”
“Bố mẹ cũng mong nó tìm được người môn đăng hộ đối, nhưng nó khăng khăng như vậy thì cũng đành chịu, chỉ cần thật lòng là được.”
Mẹ tôi luôn là người thoáng nên tôi không lo lắng nhiều về chuyện của anh.
Ai ngờ, ngày hôm sau gặp lại Chu Vi Vi, tôi mới nhận ra mình đã đánh giá cô ta quá thấp.
Vì lệch múi giờ nên tôi ngủ một mạch đến tận chiều.
Dậy đi xuống nhà tìm gì đó lót dạ, đang ngồi ăn sáng thì phía sau vang lên một giọng đầy mỉa mai:
“Em gái mà giờ này mới dậy à? Anh em đi làm từ sáng rồi đấy.”
Ủa? Cô ổn không vậy?
Tôi quay đầu lại – là Chu Vi Vi.
“Chị đang nói chuyện với em à?” Tôi không tin vào tai mình.
Cô ta trợn mắt một cái, tròng trắng suýt thì lật lên trời.
Khoanh tay, cô ta chậm rãi bước xuống cầu thang như nữ chủ nhân thực thụ.
Hôm qua trước mặt bố mẹ tôi thì bình thường, hôm nay sau lưng họ đã không nhịn được mà ra mặt luôn rồi.
“Không nói với em thì nói với ai? Nhà này còn người thứ ba à?”
Giọng điệu không thể nào thân thiện nổi, rõ ràng là đang khiêu khích.
Tôi sững người rồi bật cười:
“Tôi tưởng chị nói chuyện với ai chứ? Dù sao tôi với chị cũng chẳng quen thân gì, gọi tôi là em gái thì hơi gượng ép đấy. Nhà tôi không có chị gái nào đâu.”
Tôi nói xong quay lại tiếp tục ăn, trong lòng chỉ muốn hỏi: mắt anh tôi bị mỡ che rồi à mà nhìn trúng loại này?
Cô ta sấn tới trước mặt, chuẩn bị mở miệng tiếp tục công kích thì cổng chính vang lên tiếng mở.
Chu Vi Vi lập tức đổi sắc mặt, từ khí thế hung hăng chuyển thành yếu đuối dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng hẳn:
“Em gái đừng giận, nếu em thấy chị không xứng để gọi, sau này chị sẽ không gọi nữa.”
Trời đất ơi, thời đại nào rồi mà vẫn còn kiểu trà xanh chuẩn bài thế này?
Chẳng lẽ bản thân không thấy mình giả tạo đến phát ngấy à?
Đúng lúc đó, mẹ tôi và anh trai cùng bước vào nhà.
Thấy vẻ mặt tội nghiệp của Chu Vi Vi, mẹ lập tức nhíu mày lo lắng, vội vàng bước tới hỏi:
“Sao vậy? Có chuyện gì à?”
Chu Vi Vi thấy anh tôi về thì càng diễn sâu, thậm chí còn ráng nặn ra hai giọt nước mắt lưng tròng.
Nhìn mà chỉ muốn thốt lên: trời ơi, thật là thương thay!
"Không sao đâu, em gái—à không, Tiểu Mục không thích chị gọi như vậy, sau này chị không gọi nữa. Chị chỉ nghĩ gọi vậy sẽ tạo cảm giác thân thiết hơn, không ngờ lại khiến em không vui. Chị không cố ý đâu, sau này sẽ không gọi nữa."
Tôi nghe mà muốn sững người luôn.
Sống hơn hai mươi năm, lần đầu tiên được tận mắt chứng kiến một "diễn viên chính kịch" đích thực.
Đúng là mở mang tầm mắt.
Mẹ tôi lúc này cũng xen vào giảng hòa:
"Trời ơi, chuyện có chút xíu như vậy mà cũng giận thì không đáng đâu."
Anh tôi cũng nói:
"Tiểu Mục chắc là vẫn đang quạu ngủ thôi, mới về nước nên chưa quen giờ giấc. Em cũng đừng để bụng."
Vừa nói anh vừa nháy mắt ra hiệu với tôi, rồi ôm lấy Chu Vi Vi tội nghiệp trở vào phòng an ủi.
Tôi cũng chẳng còn bụng dạ nào để ăn tiếp, tức đến no luôn rồi.
Mẹ quay sang hỏi tôi có chuyện gì.
Tôi chỉ nhún vai bảo không có gì.
Thật lòng mà nói, tôi cũng tò mò muốn biết con người này còn trò gì trong tay chưa tung ra.
👉 CÁCH THẤY LINH FULL TRONG BÌNH LUẬN: hãy LIKE bài này, linh full sẽ hiển thị ở phần bình luận.
(Nếu vẫn không thấy hãy bật "tất cả bình luận", "phù hợp nhất", "mới nhất". Thử hết cho đến khi tìm thấy linh)

Address

Long Khanh

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Đồng Nai 24/7 posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share