GOTA LONG XUYÊN

GOTA LONG XUYÊN Contact information, map and directions, contact form, opening hours, services, ratings, photos, videos and announcements from GOTA LONG XUYÊN, Digital creator, Long Xuyên.

Tôi và người phụ nữ này ngồi cạnh nhau suốt một chuyến bay từ Bangkok về Sài Gòn. Cô ta có rất nhiều nét tính cách, kiểu...
23/10/2025

Tôi và người phụ nữ này ngồi cạnh nhau suốt một chuyến bay từ Bangkok về Sài Gòn. Cô ta có rất nhiều nét tính cách, kiểu hành xử làm tôi thấy chán ghét:

- Cô chen lấn, không biết lịch sự.

- Cô nói chuyện rất to và cười rất to, và thường cười những chuyện không đáng cười.

- Cô ngồi không đúng chỗ của mình trên máy bay. Ghế của cô cách đó ba hàng, cô vẫn lao xuống ngồi hàng của tôi để được ngồi gần bạn. Cô nói: “Ngồi ở đâu chả được”.

- Cô rất béo, nên người cô tràn sang chỗ của tôi, cô rất hay va chạm vào người tôi và... cười hờ hờ.

- Cô hỏi rất nhiều, không quan tâm tôi có nhu cầu giao tiếp hay không.

- Cô thường xuyên yêu cầu tôi rời khỏi ghế để cô ra ngoài đi toalet. Một chuyến bay cô đi toalet tới năm lần.

- Cô xức dầu gió liên tục.

Tôi đã chịu đựng cô suốt ba tiếng đồng hồ, bởi chuyến bay của chúng tôi bị delay tận một tiếng rưỡi trên máy bay.

Ban đầu tôi cực kỳ khó chịu, tôi chỉ mong thoát khỏi người đàn bà cục mịch quê mùa này càng sớm càng tốt. Nhưng khi máy bay thông báo sẽ khởi hành muộn, máy bay tắt luôn máy lạnh, tôi cười chua chát: đáng đời nhé, càng muốn thoát khỏi đây nhanh thì càng chậm mà thôi. Tôi quay sang cô, cố quan sát người phụ nữ làm mình chán ngán này, nhìn chăm chú. Có lẽ cô biết tôi đang nhìn, cô quay sang nhìn lại và cười:

- Xin lỗi nha, nãy giờ phiền quá chời.

Tôi thấy mình mỉm cười lại và một câu nói bật ra từ vô thức:

- Không có, đâu có gì phiền. Vui mà.

Cô lại nhe răng cười:

- Ờ. Vui mà. Hơ hơ hơ.

Bỗng dưng trong tôi trào ra một cảm giác rất lạ. Tôi không còn ghét người phụ nữ mà mới trước đó một phút tôi còn muốn thoát khỏi cô ấy nữa. Tôi nói thôi để tôi vào giữa cho, cô ra ngoài mà đi vệ sinh cho tiện. Cô đồng ý. Thế là tôi ngồi giữa hai người phụ nữ. Họ là bạn của nhau trong suốt mấy chục năm. Người bên phải tôi thì trái ngược hoàn toàn. Đó là một người thành công, nhã nhặn, đã đi nhiều nơi trên thế giới. Cô kể tôi nghe về show Thúy Nga ở Las Vegas, kể những chuyến đi của mình tới mọi nơi trên thế giới. Người phụ nữ thành công ấy là bạn của người phụ nữ cục mịch nhà quê bên trái tôi trong hơn nửa đời người.

Chuyến bay của tôi thế là nhẹ nhàng hơn. Tôi nghĩ chỉ cần tôi quay sang phải, chú tâm đối thoại thì mình sẽ có vô vàn những bài học hay. Nhưng tôi thấy mình cứ bị hướng sự quan tâm sang bên trái. Người phụ nữ ấy bị thấp khớp, mỗi lần đứng dậy đều rất khó khăn. Mỗi lần cô ngồi xuống tôi đều quàng tay qua thắt dây an toàn cho cô dù cô cứ bảo gắn vào lát tháo ra cũng vậy. Người xung quanh dần khó chịu vì cô nói to, họ quay xuống nhìn cô, tôi nhìn họ mỉm cười và có ý gửi sự xin lỗi đến họ. Người ta nghe mùi dầu và bắt đầu hỏi ai xức dầu mà khó chịu vậy. Tôi lập tức nói vào: “Mùi dầu thơm quá, dễ chịu quá”. Tôi nói thế để người phụ nữ quê mùa kia đỡ tủi thân. Nào ngờ cô móc chai dầu ra xịt vào tay rồi trét thẳng lên mũi tôi.

- Thơm thì hửi. Hơ hơ hơ.

Tôi bật cười. Rồi cô mời tôi ăn chewing gum, cô ép tôi ăn cái bánh mì của Bamboo, cô bảo tôi phải uống nước táo đi, miễn phí mà. Và ngạc nhiên là cô bảo gì tôi cũng làm. Lúc này, tôi chưa ý thức được vì sao nỗi ác cảm ban đầu của tôi lại biến mất tăm không hình tích như vậy. Chỉ biết tất cả những thứ khó chịu cô mang lại bỗng dưng được chuyển hóa.

Trái với người bạn thành công bặt thiệp bên tay phải tôi, cô là một người nội trợ. Cô từ quê lên, lấy chồng và không biết nhiều về thế giới bên ngoài. Cuộc đời của cô chỉ gói gọn trong nhà, trong bếp. Kiến thức của cô hạn chế, làm sao mình có thể đòi hỏi người ta phải hành xử văn minh được. Cô làm gì cũng vội vã, chen hàng, lấn làn nhìn rất khó chịu, nhưng khi cô buộc miệng than: “Bỏ chồng con ở nhà mấy bữa lo quá. Không biết ăn uống sao”, tôi bỏ qua hết. Rõ ràng là cô đi chơi chuyến này là vì bạn thân rủ. Nếu không phải vì người bạn thân hơn 30 năm kia ép đi, có lẽ cô sẽ không bao giờ rời xa cái nhà và cái bếp của mình.

Và khi tôi thấy cô, dù chân thấp khớp nặng vẫn tay xách nách mang cố chạy thật nhanh đến chỗ xuất nhập cảnh, tôi thấy tim mình chùng xuống và tôi biết cảm giác thân cận này ở đâu ra rồi.

Người phụ nữ ấy rất giống mẹ tôi.

Mẹ tôi sẽ không bao giờ rời xa ngôi nhà mình. Đám cưới tôi, đám ma người thân, thôi nôi cháu nội, mẹ tôi đi đúng một ngày là về. Mẹ tôi chưa đi một chuyến du lịch đúng nghĩa nào trong đời. Mẹ tôi ôm lấy gánh bún, ôm lấy nhà bếp, luôn bất an khi rời khỏi nhà, luôn lo không biết ai nấu ăn cho ba tôi và em trai tôi. Cái nghèo ám ảnh mẹ tôi đến mức mẹ tôi luôn trong trạng thái phải đi làm. Sinh tôi được vài ngày mẹ đã bỏ tôi ở nhà cho bà nội, lao ra đường mưu sinh. Mẹ tôi đã làm đủ thứ nghề trên đời, thợ may, thợ bạc… cho đến khi ổn định với gánh bún. Mẹ tôi luôn ăn đồ nguội hâm lại vì đồ nóng để cho chồng con ăn. Mẹ tôi có một định nghĩa hạnh phúc lạ kỳ nhưng không cá biệt: mẹ hạnh phúc khi chồng và các con mình hạnh phúc.

Rồi bỗng dưng trên chuyến bay về Sài Gòn, người mẹ cục mịch quê mùa ra đường vẫn mặc nguyên bộ đồ bộ của tôi bỗng dưng hiện ra trước mắt tôi trong hình hài người đàn bà kia. Mẹ tôi chục năm nay vẫn chiến đấu với bênh tiểu đường và thấp khớp. Nhưng cũng như người đàn bà kia, mẹ lúc nào cũng cười. Sự lạc quan biến mẹ thành một chiến binh bất khuất. Và hỡi ôi, tôi biết vì sao tôi phải bảo vệ người đàn bà kia rồi. Bởi vì thâm tâm tôi dậy lên một mong ước:

- Sau này, nếu mẹ tôi có phải đi đâu đó ra chốn văn minh một mình, mong người ta sẽ không kỳ thị mẹ tôi, mong người ta không đánh giá và mong sẽ có ai đó bảo vệ và giúp đỡ bà.

Và mẹ tôi lẫn người đàn bà nhà quê ngồi cạnh tôi ba tiếng trên máy bay kia có phải cá biệt không? Không đâu. Họ nhiều lắm. Trên mảnh đất hình chữ S này, những người như họ mới chiếm đa số. Họ là những con người không mưu cầu danh phận, tiền tài, khám phá thế giới… Trong đầu họ chỉ có chồng và con. Nhìn đôi chân thấp khớp sải từng bước thật nhanh để về nấu cơm tối cho chồng con kia, tôi tràn ngập một tình thương. Họ có thời gian để khám phá thế giới, có thời gian giao tiếp xã hội, học hỏi những điều hay đâu mà bắt họ phải sống văn minh theo định nghĩa của đám đông. Toàn bộ thời gian trên đời, họ đã dành hết cho người thương rồi.

Nên sau này khi thấy một người nhà quê cục mịch trên máy bay hay ở nơi công cộng, tôi biết mình sẽ phải kiên nhẫn và bao dung với họ. Vì tôi mong sẽ có người bao dung và kiên nhẫn với mẹ tôi nếu một ngày mẹ tôi quyết định khám phá thế giới.

Tuệ Lâm

NẾU BẠN NGHĨ HỌC KINH DOANH LÀ HỌC CHI.ÊU TR.Ò, THÌ BẠN CHƯA TỪNG GẶP MỘT CAO NHÂN THỰC SỰNăm tôi thất nghiệp, cầm 5.000...
23/10/2025

NẾU BẠN NGHĨ HỌC KINH DOANH LÀ HỌC CHI.ÊU TR.Ò, THÌ BẠN CHƯA TỪNG GẶP MỘT CAO NHÂN THỰC SỰ

Năm tôi thất nghiệp, cầm 5.000.000 trong tay định mở xe bánh mì.

Bạn bè chỉ công thức, YouTube dạy cách làm, nhưng tôi muốn học từ người bán thật. Tôi tìm đến ông Tư, một ông già gốc Triều Châu bán bánh mì ở chợ Gò Vấp. Ngày chỉ bán đúng 100 ổ, không bảng hiệu, không khuyến mãi. Vậy mà 9 giờ sáng là hết sạch.

Tôi xin học, ông gật nhưng không cho động vào bếp, chỉ nói: "Mỗi sáng mày đứng đây nhìn người ta ăn trong ba tiếng, không cần làm gì cả."

Ngày đầu tôi thấy kỳ cục. Ngày thứ hai tôi thấy bực. Ngày thứ ba định bỏ về thì ông quay ra hỏi tôi: "Mày nhìn thấy gì chưa?"

Tôi ngỡ ra. Những người ăn vội thì toàn là mấy bà đi chợ. Những người ăn chậm thì thường là người lớn tuổi ngồi chờ xe. Ông cười: "Thế là mày bắt đầu biết bán rồi đấy."

Bán hàng không phải là nghĩ ra món mà là biết người ta đang cần gì trong cái món ăn đó.

Có người cần ăn nhanh, có người cần ăn cho ấm lòng. Có người thì chỉ muốn có ai đó gọi họ là khách quen. Tôi đứng đó mà như ai vừa bóc lớp sương mù trong đầu mình ra.

Tưởng học công thức, ai ngờ học cách đọc tâm lý con người. Người Triều Châu sáng có một câu: "Thực khách không chỉ ăn món ăn, họ ăn luôn cả cảm giác được hiểu."

Từ đó tôi thay đổi hoàn toàn cách kinh doanh với những nguyên tắc vàng học được: Bánh mì nóng sẵn cho người vội. Gọi tên người quen, nhớ thói quen người cũ. Có ghế nhựa cho người lớn tuổi ngồi ăn.

Tôi không bán rẻ hơn ai, nhưng khách quay lại vì họ cảm thấy được phục vụ chứ không phải được bán hàng.

Đó là khoảnh khắc bạn nhận ra vấn đề không nằm ở sản phẩm, giá cả hay khuyến mãi, mà nằm ở chính cách bạn nhìn nhận khách hàng. Đó là lúc kinh doanh không còn là cuộc chiến, mà là một hành trình kết nối.

Ở Hà Nội, vua Gia Long cho xây cột cờ là biểu tượng kiên cường của người Việt Nam. Di sản này được vua cho khởi công năm...
22/10/2025

Ở Hà Nội, vua Gia Long cho xây cột cờ là biểu tượng kiên cường của người Việt Nam. Di sản này được vua cho khởi công năm 1805, hoàn thành năm 1812, vẫn nguyên vẹn tới hôm nay. Từ năm 1956 - 2024 Cột Cờ thuộc khuôn viên của Bảo tàng Quân đội, nay là thuộc Hoàng thành Thăng Long.

Trong bài "Mấy vấn đền về vua Gia Long" GS. Trần Quốc Vượng viết: "Sự thật lịch sử cho tôi – và cho chúng ta – biết rõ rằng những điều khoản của Hiệp ước Versailles ấy đã không thực hiện, và sau này, khi đại diện của chính phủ Pháp đòi vua Gia Long thực hiện hiệp ước Versailles thì vua Gia Long đã kiên quyết từ chối với lý do rất chính đáng là nước Pháp có thực hiện điều khoản nào của hiệp ước Versailles đâu. Cho nên, theo tôi, một số người đã viết quá đà rằng viện trợ của Pháp là một trong những nhân tố quan trọng nhất để Nguyễn Ánh đánh bại phong trào Tây Sơn. Tôi đã có một hàm ngôn rằng, sự thắng lợi của Nguyễn Ánh đối với triều đại Tây Sơn chủ yếu là do những nguyên nhân nội sinh.”

Tây Sơn hiếu sát, không được lòng dân, 4 vụ đại thảm sát của Tây Sơn đối với dân trong xứ cho thấy sự tàn ác vô độ. Trời có mắt, dù nhà Thanh đã phong cho Nguyễn Huệ làm An Nam quốc vương theo chiếu chỉ của Càn Long tháng 7/1789 nhưng Tây Sơn chỉ vỏn 25 năm 3 đời.

Tôi trích nhà nghiên cứu Đổng Thành Danh đăng trên tạp chí Xưa & Nay số tháng 7/2016 về sự tàn ác khủng khiếp của Tây Sơn.
1/ Phá tan tành Cù lao Phố:
Sách “Đại Nam nhất thống chí” mô tả rằng Nông Nại đại phố do Trần Thượng Xuyên khai phá, xây dựng đường phố nhà lầu rực rỡ trên bờ sông liền lạc năm dặm, phân hoạch ra ba nhai lộ: nhai lớn giữa phố lót đá trắng, nhai ngang lót đá ong, nhai nhỏ lót đá xanh, đường rộng bằng phẳng, người buôn tụ tập đông đúc, tàu biển, ghe sông đến đậu chen lấn nhau, còn những nhà buôn to ở đây thì nhiều hơn hết, lập thành một đại đô hội…

Sách “Gia Định thành thông chí” của Trịnh Hoài Đức khen về thương mại phát triển: các thuyền ngoại quốc bỏ neo, mướn nhà, kê khai hàng cho các hiệu buôn trên đất liền. Các hiệu buôn này định giá hàng rồi bao mua tất cả, không để một món hàng nào ứ đọng. Đến ngày trở buồm về, chủ thuyền cần mua món hàng gì, làm sẵn hóa đơn đặt hàng trước nhờ mua dùm. Khách chủ đều được tiện lợi và sổ sách phân minh… từ khi bị Tây Sơn tàn phá, nơi đây biến thành gò hoang, sau khi trung hưng người ta tuy có trở về nhưng dân số không được một phần trăm lúc trước.

2/ Thảm sát Mỹ Tho:
Năm 1679, ba ngàn người Minh Hương được Chúa Nguyễn cho định cư vùng đất mới Mỹ Tho, nơi đây từ hoang dã đã trở thành một trong hai trung tâm thương mại lớn nhất Nam Bộ [cùng với cù lao Phố kể trên]. Nhà nghiên cứu Sơn Nam mô tả trong sách “Lịch sử khẩn hoang miền Nam” rằng: Tây Sơn đốt phá gần hết, từ năm 1788 trở lại đây, người ta lần trở về, chưa được phân nửa. Thậm chí người dân đã coi Tây Sơn như cường đạo. Tại Vĩnh Thanh, lúc Tây Sơn chiếm cứ thì dân chúng đều chôn cất của cải không dám phơi bày ra, cho nên bọn cường đạo không cướp được vật gì.

3/ Đại thảm sát Chợ Lớn năm 1782:
Sách “Lịch sử khẩn hoang miền Nam” ghi: phàm người Tàu không kể mới cũ đều giết hơn 10.000 người. Từ Bến Nghé đến sông Sài Gòn, tử thi quăng bỏ xuống sông làm nước không chảy được nữa… nhân dân cực kỳ khổ sở.

Tây Sơn đã tàn sát bao nhiêu dân thường? Linh mục Andre Tôn trong bức thư ngày 01/7/1784 mô tả số người chết trong cuộc thảm sát Chợ Lớn là 10.000 đến 11.000 người, phần lớn là người Hoa. Linh mục Castuera có mặt ở Chợ Quán ngày 07/7/1782 ghi nhận có 4.000 người Hoa bị giết.

4/ Giết phá Hội An:
Trong một bức thư năm 1775, Đức cha Halbout viết: Quân nổi loạn đã cướp phá chẳng nương tay cứ 20 người thì có 19 người chết. Các giáo khu ở Hàn và Cầu Né đều không còn. Năm ngoái, ở Bầu Nghé, từ tháng 4 đến tháng 9 âm lịch 600 người bị giết… Ở một nơi khác cũng thời gian ấy, ít nhất có 1.500 giáo dân bị giết. Suốt 2 năm ròng gần như quanh tôi lúc nào cũng có người chết và hấp hối…

Cảng thị Hội An nơi trước đây là một thương cảng sấm uất với hàng trăm thuyền bè từ Trung Hoa, Nhật Bản giao thương nay điêu tàn, 10 năm sau chưa phục hồi lại được. Linh mục Labartette miêu tả, ở Cửa Hàn không còn một con heo, gà, vịt, đường cát trước kia sản xuất rất nhiều nay biến mất, tiền mất giá một quan còn giá trị độ một đồng, tình trạng đói khổ ăn xin xuất hiện phổ biến trong xứ, tình trạng này còn ảnh hưởng đến dòng Tôn Thất.

Trước đó khi chiếm Quy Nhơn năm 1773 và Quảng Ngãi quân Tây Sơn cũng đốt phá giết người cướp của. Không chỉ các tài liệu phương Tây, hệ quả mà quân Tây Sơn gây ra nhà bác học Lê Quý Đôn ghi: “Quá đỗi đói khổ cùng khốn, họ chỉ ngóng trong quân nhà vua đến giải cứu cho họ…”

Nhà sử học Tạ Chí Đại Trường có thể là người đầu tiên công bố những góc khuất của phong trào Tây Sơn, 20 năm sau là giáo sư Trần Quốc Vượng, sau nữa là sử gia George Dutton.
[HẾT TRÍCH]
_____
Cả hai miền Nam – Bắc đều vì những lợi ích trước mắt mà không đánh giá trung thực về nhà Nguyễn, về Tây Sơn.

Khi cần lôi kéo nông dân thì người ta tuyên truyền nhồi sọ rằng nhà Tây Sơn là nông dân áo vải, sự thật thì là buôn bán tiểu thương, cụ thể là buôn trầu cau, tầng lớp thấp nhất trong sỹ-nông-công-thương, tự đổi từ họ Hồ thành họ Nguyễn, quê gốc ở Nghệ An.

Đệ nhất VNCH “dìm” công lao của vua Gia Long, của nhà Nguyễn vì ông Ngô Đình Diệm lật cựu hoàng Bảo Đại. Đệ nhị VNCH thì tiếp nối văn hoá đó, bởi vậy họ dựng tượng đài đề cao Quang Trung chứ không dựng tượng Gia Long.

Nhà Nguyễn bắt đầu từ chúa Nguyễn Hoàng trấn thủ Thuận Hóa năm 1558 tính tới thoái vị của vua Bảo Đại năm 1945 là 387 năm, dài nhất trong lịch sử các triều đại ở VN. Chưa có triều đại nào mà DT quốc thổ rộng lớn như thời Nguyễn. Quốc hiệu Việt Nam do vua Gia Long đặt năm 1804 và tên Hà Nội là do vua Minh Mạng [con vua Gia Long] đặt vào năm 1831.
_____
Đọc bài viết về Quang Trung Nguyễn Huệ của giáo sư Trần Quốc Vượng.
https://www.facebook.com/photo?fbid=1162539618929725&set=a.373944944455867

VỀ VẤN ĐỀ PHÂN BIỆT VÙNG MIỀN TRONG THUẬT CHÉP SỬ VIỆT: VÀI LỜI VỀ TẢ QUÂN DUYỆTHiện có một bài viết được quan tâm rất n...
17/10/2025

VỀ VẤN ĐỀ PHÂN BIỆT VÙNG MIỀN TRONG THUẬT CHÉP SỬ VIỆT: VÀI LỜI VỀ TẢ QUÂN DUYỆT
Hiện có một bài viết được quan tâm rất nhiều từ bạn đọc Việt Nam, chỉ trích khá nặng bốn nhân vật của nhà Nguyễn, bao gồm cả Tả quân Lê Văn Duyệt.

Ngày xưa thì thật ra mình cũng team Quang Trung hơn là team Gia Long, nhưng càng lớn tuổi thì càng thấy xu thế của thuật chép sử (historiography) bên trong Việt Nam có định hướng phân biệt vùng miền rất nặng.

Các nhân vật dấy nghiệp và thành công từ Nam Kỳ thì thuờng bị chỉ trích, lên án, loại trừ, hoặc xem nhẹ. Trong khi các nhân vật gốc Bắc thì thường được tụng xưng.

Ví dụ, Tả quân Lê Văn Duyệt là người quyền cao đức trọng của nhà Nguyễn, nhưng vì sinh ra ở Tiền Giang và dựng nghiệp ở Gia Định nên cho đến nay vẫn còn bị xem là kẻ tội đồ (dù không biết là tội gì). Nguyễn Công Trứ, mặt khác, dù chức vụ và quyền hạn không thể so với Tả quân, cũng làm những việc phục vụ cho nhà Nguyễn và thậm chí không đáng kể (dẹp vài khởi nghĩa nông dân nhỏ chẳng hạn), nhưng đặt tên đường, đặt tên trường theo tên ông thì lại không sao cả.

Hay tương tự, như Quang Trung - Nguyễn Huệ, vốn sinh ra và lớn lên ở Bình Định. Hán phong của ông chắc chắn không có bao nhiêu, vì đã là đời thứ ba, tư rời khỏi đất Nghệ An. Nhiều học giả còn cho là phong tục tập quán, tổ chức chính quyền của Quang Trung có nhiều điểm tương đồng với người Chăm và các “thổ dân” vùng Bình Định (dùng từ của Đại Nam thực lục) hơn là Nho giáo phía Bắc. Nhưng gần đây lại thấy Quang Trung thành người “Nghệ An” trong sử chính thống.

Bài viết này không hẳn nhìn từ khía cạnh một sử gia Việt Nam thuần túy, mà từ một người đang nghiên cứu pháp sử và quan hệ quốc tế thời Nguyễn cho chương trình nghiên cứu đa ngành mình đang tham gia.

Chỉ hy vọng dân Nam kỳ có muốn ghé ngang lăng Ông thắp nén nhang thì tự tin, đường đường chính chính đi mà thắp, mình nhận mọi gạch đá trên mạng xã hội thay cho. 🙂

[PHẢN BIỆN 1]

[Gia Long đã xóa bỏ các chính sách tiến bộ của Quang Trung, đặt ra luật lệ mới, đẩy dân vào đói khổ, dưới thời Gia Long đã có 80 cuộc nổi dậy chống lại triều đình]

ĐÁP:

Một trong những điều mà nhiều tác giả nước ngoài nhắc nhưng ít thấy sử gia Việt Nam (ít nhất trên không gian thảo luận mạng) nói đến, là triều đại Gia Long là triều đại đầu tiên chính thức sáp nhập, quản trị, và kiểm soát nhiều vùng lãnh thổ thuộc đa dạng sắc tộc nhất trong lịch sử Việt Nam ở giai đoạn tiền thực dân.



Cần lưu ý rằng khái niệm lãnh thổ (territory) và lãnh thổ tính trong quản trị nhà nước (territoriality) vẫn chưa tồn tại 100% ở Việt Nam trước thế kỷ 19.

Tương tự như các quốc gia Đông Nam Á giai đoạn đó, các hoàng triều Việt Nam quản trị quốc gia không phải thông qua biên cương lãnh thổ cụ thể, mà thông qua mạng lưới chư hầu - bảo trợ (patronage network), với khả năng kiểm soát hiệu quả cao nhất là các vùng lãnh thổ bao quanh kinh thành, đô thị theo kiểu chính thể thiên hà (galactic polity). Nói cách khác, càng xa các trung tâm chính trị thì quyền năng nhà nước càng giảm dần, đôi khi đến bằng không.

Có thể nói nhà Nguyễn là triều đại đầu tiên của Việt Nam có bước tiến tự thân đến quản trị nhà nước có lãnh thổ tính, tức có tham vọng kiểm soát thống nhất mọi vùng lãnh thổ bên trong cấu trúc hành chính trung ương (chứ không thông qua mạng lưới bảo trợ cá nhân xưa cũ nữa). Điều này dẫn đến sự phản ứng của các nhóm quyền lực địa phương, các sắc dân khác, và từ đó là các cuộc nổi dậy chống lại triều đình.

Ngoài ra, nếu thật sự đọc kỹ Đại Nam thực lục hay các tài liệu khả tín khác trong giai đoạn này, thì đại đa số gọi là “cuộc nổi dậy chống lại triều đình” không có cuộc nổi dậy nào thật sự là “cách mạng” với nền tảng quần chúng đông đảo.

Bạn đọc sẽ thấy hằng hà sa số những câu chuyện như 200 thổ phỉ hay 300 phiến quân làm loạn, đánh chiếm một trấn. Ngày hôm sau, Kinh gửi đi 400 biền binh, 2 - 3 thớt voi đi dẹp. Tính như vậy cũng gọi là cuộc nổi dậy chống lại triều đình nghiêm túc thì e là hơi thiếu bối cảnh lịch sử.

Hiển nhiên, Gia Long không phải là một đối tượng không thể phê phán. Nhưng nói chung chung rằng Gia Long “đẩy dân vào đói khổ” hay đếm số lượng các cuộc nổi loạn để cho rằng Gia Long là ông vua tệ hoàn toàn thì không phải cách nghiên cứu lịch sử nghiêm túc.

[PHẢN BIỆN 2]

[Duyệt ủng hộ truyền giáo, ủng hộ phát triển đạo Thiên Chúa thì Minh Mạng lại ngăn không cho mở rộng truyền giáo, tiến hành khôi phục Nho giáo, lấy đạo Nho làm nền tảng, Duyệt chủ trương thân thiện với người Pháp thì ngược lại Minh Mạng hạn chế quan hệ với nước ngoài.]

ĐÁP:

Thật ra mình không biết đoạn này đang khen đang chê Tả quân. Nhưng nếu là chê thì thật hạn hẹp quá.

Cá nhân mình, (cùng một vài nhà nghiên cứu Á Đông về Việt Nam như Li Tana hay Choi Byung Wook) thì cho rằng sự cố chấp và cổ hủ của Minh Mạng trong việc “giáo hóa” lại dân Gia Đình bằng Nho giáo là đi ngược lại với thời đại và lấy đi năng lực phát triển đáng lẽ ra phải có của vùng đất này, thứ vốn có thể đã chuẩn bị tốt cho Việt Nam cả về nguồn lực lẫn know-how khi thực dân Pháp thật sự tới.

Tả quân Duyệt không chỉ ủng hộ Thiên Chúa giáo, ông có một chính sách hòa hợp đối với mọi sắc tộc, tôn giáo.

Người được ông bảo hộ ở đất Gia Định không chỉ có dân theo Thiên Chúa, mà còn là minh hương (người nhà Minh chạy nạn), thanh nhân (người Trung thời nhà Thanh qua làm ăn), người Chăm, người Khmer, người Tây Dương… và quan trọng nhất là người Việt từ khắp nơi trên đất nước.

Chính nhờ sự mở mang và khai phóng này mà Gia Định dưới thời Lê Văn Duyệt là một các “đô thành quốc tế” (cosmopolitan cities) mạnh mẽ nhất của Đông Nam Á tiền thực dân, cùng với Bangkok, vốn cũng là một ngôi sao thương mại mới nổi nhưng có sự bảo trợ và tham gia giao thương trực tiếp của chính quyền hoàng gia Thái.

Ngược lại, Minh Mạng thì lại cho rằng thương mại là “mạt nghiệp”, yêu cầu dân phải trồng lúa thay vì mua bán. Khái niệm thờ phụng Thần Nông, hay thờ Xã Tắc… đều là những khái niệm “Nho” du nhập vào Gia Định sau khi Lê Văn Duyệt mất, nằm trong nỗ lực thống nhất tinh thần nông nghiệp của Minh Mạng với người dân miền Nam.

Việc này đúng sai, hay dở ra sao, thì tiến trình lịch sử đã cho ta thấy rõ.

[PHẢN BIỆN 3]

[và Pháp đã xây mộ cho ông ta (Tả quân Duyệt), và từ đó tên gọi Lăng Ông ra đời…]

Đoạn này, nghiêm túc và thành thật mà bình luận, là nói DÓC.

Pháp xâm lược và thực dân hóa Việt Nam vào năm 1858.

Mộ của Tả quân Lê Văn Duyệt đã được xây dựng từ năm 1832, với sự hỗ trợ của triều đình Huế lẫn người dân Gia Định.

Theo Thoái Thực Ký văn (Trương Quốc Dụng), sự kính trọng của người dân Gia Định dành cho Tả quân cao đến mức, ngay cả khi mộ đã bị voi san phẳng theo lệnh Minh Mạng từ năm 1833 rồi, họ vẫn tạo sức ép để quan chức triều đình Huế khi vào nhậm chức hay làm việc ở Gia Định cũng phải thể hiện phép tắc khi đi ngang lăng Ông.

Ví dụ, khi đi ngang lăng mộ đã bị dày của Tả quân, quan chức triều đình Huế được khuyên là nên ngừng trống, hạ nón, hạ cờ. Nhiều giai thoại kể rằng quan chức không làm theo thì đều mắc bệnh lạ mà mất (như Tổng đốc Nguyễn Đức Hoạt hay Bố chính Nguyễn Văn Cử).

Vua Tự Đức năm 1849 cho khôi phục lại mộ và mở rộng khuôn viên.

Tất cả các mốc thời gian đều không liên quan gì đến Pháp cả. Nên gọi Pháp xây mộ cho ông ta rồi lăng Ông mới ra đời, như thể sự kính trọng của dân Nam kỳ dành cho Tả quân Duyệt là do người Pháp mà thành, mới thật sự là xuyên tạc lịch sử.

***

Bài viết trên còn nhiều điểm mà mình bất bình, nhưng ba điểm này là ghi ra trước tiên để mọi người tham khảo trước. Hy vọng trong tương lai có thể tham gia vào nhánh nghiên cứu này nhiều

Nguồn: Nguyen Quoc Tan Trung

[ QUY LUẬT: “ 4 giây - 2 phút - 72 giờ và 21 ngày: “]Công thức kì diệu giúp bạn đạt mọi mục tiêu và không bao giờ bị trì...
16/10/2025

[ QUY LUẬT: “ 4 giây - 2 phút - 72 giờ và 21 ngày: “]

Công thức kì diệu giúp bạn đạt mọi mục tiêu và không bao giờ bị trì hoãn.

Trước khi bắt đầu đọc bài viết này, bạn hãy dành một chút thời gian để suy nghĩ xem: Đã bao nhiêu lần bạn lập ra danh sách các mục tiêu mà mình muốn thực hiện? Chắc chắn, số lần đó luôn nhiều hơn những hành động thực tế bạn làm để đạt được mục tiêu.

Luật 4 giây

Lời khuyên: Hãy hít thở thật sâu và chậm 4 giây trước khi bạn hành động hoặc đưa ra bất cứ quyết định quan trọng nào.

Trong cuộc sống , chúng ta thường có xu hướng trì hoãn việc đưa ra những quyết định quan trọng. Điều này có vẻ như một gánh nặng quá lớn, do vậy chúng ta muốn chờ thêm thời gian. Cho đến khi bắt buộc phải đưa ra quyết định, chúng ta sẽ quyết định nhất thời và thông thường sau đó sẽ là sự hối tiếc.

Nguyên tắc 4 giây sẽ giúp bạn đưa ra những quyết định tốt hơn. Peter Bregman, tác giả của cuốn sách “Luật 4 giây” cho rằng bạn nên hít thở thật đều và sâu trong vòng 4 giây; sau đó bạn có thể hành động.

Tại sao việc này quan trọng? Đó chính là nghệ thuật tự kiểm soát. Hít thở sâu sẽ tránh cho bạn khỏi việc đưa ra các quyết định vội vã và mang lại cho bạn thời gian để đánh giá kết quả của mỗi hành động.

Luật 2 phút :
Lời khuyên: Nếu việc nào đó chỉ tốn chưa đến 2 phút để hoàn thành, bạn hãy thực hiện nó ngay lập tức.

Rất nhiều nhiệm vụ chúng ta trì hoãn thường không khó để hoàn thành. Chúng ta thường tránh làm chúng cho đến hạn chót, mặc dù nó không đòi hỏi kỹ năng hay kiến thức đặc biệt. Chẳng hạn, bạn cần phải gọi điện cho đối tắc hoặc gửi một email. Việc này chỉ mất 1 đến 2 phút nhưng bạn lại trì hoãn cho đến phút cuối cùng. Nhiệm vụ đơn giản này làm bạn bị chùn bước và mất tập trung.

Nguyên tắc 2 phút này sẽ giúp bạn đạt được những mục tiêu lớn. Mỗi mục tiêu đi kèm với một danh sách các hành động nhỏ. Chẳng hạn, bạn phải đọc 1 cuốn sách khoảng 2.000 trang, việc này sẽ khiến bạn mất vài tháng. Nếu như bạn tiếp tục nhìn cuốn sách như một tổng thể, bạn sẽ thấy nó khó mà hoàn thành, do đó bạn dễ bỏ cuộc. Nhưng nếu như bạn chia nhỏ cuốn sách thành từng trang và đặt mục tiêu đọc từng trang một, bạn sẽ mất chưa đến 2 phút cho một trang sách.

Luật 72 giờ :
Lời khuyên: Khi bạn đã có 1 ý tưởng, hãy thực hiện nó trong vòng 3 ngày (72 giờ).

Bodo Schaefer – tác giả sách, doanh nhân kiêm diễn giả nổi tiếng người Đức cho rằng nguyên tắc đơn giản này sẽ giúp bạn đẩy lùi trì hoãn: Đừng bao giờ đặt ra các nhiệm vụ kéo dài quá 72 giờ. Nếu bạn trì hoãn hành động này, ý tưởng của bạn sẽ mãi nằm trên giấy mà thôi.

Luật 21 ngày:
Lời khuyên: Hãy cho bản thân 21 ngày để phát triển một thói quen
Khi bạn muốn đạt được một mục tiêu nào đó, bạn phải biến các hành động thành thói quen hàng ngày. Hãy lập lại danh sách mục tiêu một lần nữa, tập trung vào các mục tiêu đơn lẻ và biến nó thành hành động, sau đó thực hiện đều đặn mỗi ngày. Đó có thể là viết blog, ngồi thiền, chạy bộ hay học tiếng Anh… bất cứ việc gì.

Trong những ngày đầu tiên, bạn sẽ cần rất nhiều nỗ lực. Nhưng một khi đã quen dần với nó, bạn sẽ cảm thấy điều này như một phần cuộc sống.

Nguyên tắc 10.000 giờ:

Lời khuyên: Khi bạn cố gắng để thành thạo trong lĩnh vực nào đó, bạn cần dành khoảng 10.000 giờ thực hành việc đó.

Trong cuốn sách “Outliers: The Story of Succes” (Tạm dịch: Những kẻ xuất chúng), tác giả người Canada Malcolm Gladwell đã đề cập đến nguyên tắc 10.000 giờ thực hành đóng góp vào thành công của hầu hết các doanh nhân, triệu phú trên thế giới.

Để thực hiện quy tắc này, bạn hãy lựa chọn lĩnh vực mà mình yêu thích và lập kế hoạch để thực hành mỗi ngày. Hãy theo dõi thời gian mà bạn thực hành việc đó để đảm bảo bạn thực hiện đủ 10.000 giờ. Nếu bạn cần những hướng dẫn chi tiết nhất, hãy đọc "Những Kẻ Xuất Chúng": https://tinyurl.com/nhung-ke-xchung

(Theo HY - WhyPsychology)

Suốt 18 năm liền, miền Bắc liên tục vỡ đê. Khi ấy, vua Gia Long mới bàn với các quan Tổng trấn Bắc Thành rằng có nên phá...
16/10/2025

Suốt 18 năm liền, miền Bắc liên tục vỡ đê. Khi ấy, vua Gia Long mới bàn với các quan Tổng trấn Bắc Thành rằng có nên phá đê để “sống chung với lũ”. Nhiều sĩ phu nghe vậy liền cười nhạt, cho rằng nhà vua chẳng hiểu gì, bởi “ngàn năm nay trị thủy là phải đắp đê, ngăn lũ”. Họ đâu biết vua Gia Long từng trải hàng chục năm ở vùng đồng bằng sông Cửu Long, nơi con người không sợ nước mà biết sống cùng nước. Ở đó, mỗi mùa lũ về, người dân lại hân hoan đón phù sa bồi đắp và những mẻ cá đầy ghe, ân huệ của dòng nước chứ không phải tai họa.

Với trình độ kỹ thuật còn hạn chế thời bấy giờ, phù sa tích tụ dưới lòng sông hàng trăm năm không được nạo vét, đê điều lại chỉ đắp bằng đất, không có bê tông cốt thép kiên cố như ngày nay. Bởi vậy, việc đê vỡ mỗi khi lũ lớn là điều tất yếu. Trong bối cảnh đó, ý tưởng “phá đê để sống chung với lũ” của vua Gia Long không phải là sai lầm, mà là một lựa chọn thực tế và hợp lý, xuất phát từ sự hiểu biết sâu sắc về quy luật tự nhiên.

Chính sự am hiểu ấy đã được thể hiện rõ khi nhà vua cho xây dựng Kinh thành Huế năm 1805. Phú Xuân khi đó là vùng trũng, nằm sát bờ sông Hương, tưởng chừng bất lợi. Nhưng vua Gia Long cùng các thầy địa lý triều đình đã khảo sát tỉ mỉ từng nhánh sông, từng luồng gió, từng dãy núi trước khi định đô. Kinh thành được đặt trong thế “tọa sơn hướng thủy”, lấy núi Ngự Bình làm bình phong chắn gió, mặt hướng sông Hương, hai bên bao bọc bởi hệ thống sông đào nhân tạo như sông Lợi Nông (An Cựu, đào năm 1814), sông Như Ý (Thiên Lộc Giang, đầu thế kỷ XIX), sông Phổ Lợi (đào năm 1835) cùng sông Bạch Yến, tạo nên thế long mạch bền vững.

Hệ thống hào, kênh dẫn và hồ điều hòa được kết nối liền mạch với sông Hương, hình thành một mạng lưới thoát, lưu và trữ nước tự nhiên. Khi mưa lớn, nước tràn vào hồ Học Hải, Ngự Hà, rồi theo các kênh bao quanh kinh thành mà đổ ra phá Tam Giang, sông Như Ý, sông Phổ Lợi để ra biển. Các khu dân cư ngoài thành được bố trí xen kẽ giữa ruộng trũng và kênh rạch, giúp điều hòa mực nước. Nhờ thế, người Huế sống hài hòa với nước, biết cách “thuận” chứ không “chống”.

Huế cũng từng trải qua những trận lũ rất lớn, nước dâng nhanh và mạnh, nhưng rồi cũng rút rất nhanh. Phá Tam Giang đóng vai trò như một bể chứa nước khổng lồ, giúp giảm áp lực cho hệ thống sông ngòi trong thành phố. Người dân Huế đã quá quen với sự lên xuống của dòng nước Hương Giang, xem đó như một phần tất yếu của đời sống. Ngày nay, Huế chỉ ngập cục bộ ở những khu đô thị mới xây, nơi người ta lấp ruộng làm nhà mà chưa thiết kế hệ thống kênh hào thoát nước như cha ông xưa.

Những ngày gần đây, khi miền Bắc lại chìm trong lũ lớn mà trời chẳng hề mưa to, người ta mới bắt đầu đặt câu hỏi có nên tiếp tục “chống lũ” hay học cách “sống chung với lũ”.

Thử nhìn về Hà Nội, nơi Lý Thái Tổ từng chọn làm kinh đô vì “thế rồng cuộn, hổ ngồi”. Thăng Long xưa dựa vào rừng Sóc Sơn – Ba Vì làm tấm khiên chắn gió, giữ mạch nước. Nay rừng bị tàn phá để xây biệt thự, homestay. Mỗi cơn mưa, nước từ Sóc Sơn tràn xuống như thác lũ, trong khi mặt đất Thủ đô đã bị bịt kín bởi nhựa đường và bê tông, những hồ ao tự nhiên bị san lấp nhường chỗ cho khu đô thị. Nước không còn nơi thấm, chỉ biết tràn lan, đụng phải tường chắn, cống rãnh và con người.

Còn Thành phố Sài Gòn là nơi triều cường có thể khiến đường phố ngập trong nước ngay cả khi không mưa. Bởi nó đi ngược lại quy hoạch của người Pháp trước đây. Thay vì phát triển đô thị lên hướng Tây Bắc về phía Bình Dương thì họ lại cho hướng về phía Nam. Nơi mà những Phú Mỹ Hưng, Thủ Thiêm, Nhà Bè, Cần Giờ xưa kia là vùng trũng chứa nước, nay đã thành đô thị hiện đại, đèn neon sáng rực giữa những con đường ngập sâu. Mỗi mét đất lấp sông hôm nay là một mét nước dâng ngày mai. Khi triều cường tràn đến tận cửa nhà, ta mới thấm thía vì sao người xưa không chọn đất bằng phẳng để lập đô, mà chọn nơi biết “thở cùng sông, ngủ cùng gió”.

Đó là sự khác biệt căn bản giữa quy hoạch thuận theo tự nhiên và quy hoạch áp đặt lên tự nhiên. Huế chọn “thuận” nên bền vững, Hà Nội và Sài Gòn chọn “chống” nên phải trả giá.

Nhìn lại những biến cố hôm nay, ta mới càng cảm phục tầm nhìn của tiền nhân, những người biết rằng muốn trường tồn, con người không thể chiến thắng thiên nhiên mà chỉ có thể sống hòa cùng nó.

Tác giả :Trần Công Nhật.

Có hai trường hợp sinh con+  Thứ nhất: Sinh con vì lợi ích của mìnhSinh con để vui cửa, vui nhà; để ràng buộc quan hệ vợ...
07/10/2025

Có hai trường hợp sinh con
+ Thứ nhất: Sinh con vì lợi ích của mình

Sinh con để vui cửa, vui nhà; để ràng buộc quan hệ vợ - chồng; để có người giữ gìn, kế thừa cơ ngơi khi ta chết; để nuôi dưỡng, khi ta già; để cúng kiến, khi ta thành ma; để thành công cho ta hãnh diện; để làm 1 đứa con tuyệt đối vâng lời... vv.
Đó là yêu mình, không phải yêu con.

Những ai sinh con vì mục đích này. Họ có tầm hồn trống rỗng, họ hành xử theo sự xui khiến của bản năng.

Đứa trẻ sinh ra trong gia đình này... đôi khi được hạnh phúc, đôi khi rơi vào bất hạnh.
Nếu chúng đáp ứng được yêu cầu của bố mẹ, chúng sẽ được yêu thương rất nhiều.

Ngược lại, tình yêu thương đó sẽ gượng gạo, miễn cưỡng. Cha mẹ thường hay thất vọng và trách mắng con cái. Gia đình thường xảy ra bất hoà.

Bởi vì... đó là tình yêu thương có điều kiện; không đáp ứng được điều kiện, ắt xảy ra bất mãn, thất vọng.

+ Thứ hai: Sinh con vì sự ra đời của một sinh linh

Sinh con vì mục đích: Giúp đứa trẻ đó đến với thế giới này, để chúng được sống, được hạnh phúc, được yêu thương một cách vô điều kiện.
Đó là điều thiêng liêng, cao cả.

Bậc cha mẹ nào sinh con vì mục đích này, họ là người cực kỳ sâu sắc, có trí tuệ và giàu lòng nhân đức.

Họ chắc chắn sẽ giúp đứa trẻ đó hạnh phúc. Đó là một gia đình ấm áp. Dù đi đâu? Đứa trẻ đó cũng muốn quay về.

(Nhiều người than vãn với tui về những tổn thương do chính cha mẹ họ gây ra. Rất đau lòng! Không có đứa trẻ nào van xin ta đẻ nó ra. Xin các bác hãy sinh con....vì tình yêu thương vô điều kiện🙏🏻🙏🏻🙏🏻🙏🏻)

Address

Long Xuyên

Opening Hours

Monday 09:00 - 17:00
Tuesday 09:00 - 17:00
Wednesday 09:00 - 17:00
Thursday 09:00 - 17:00
Friday 09:00 - 17:00
Sunday 09:00 - 17:00

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when GOTA LONG XUYÊN posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share