GOTA LONG XUYÊN

GOTA LONG XUYÊN Contact information, map and directions, contact form, opening hours, services, ratings, photos, videos and announcements from GOTA LONG XUYÊN, Digital creator, Long Xuyên.

CHUYỆN ÍT NGƯỜI BIẾT: Vào tháng 6 năm 1977, một chiếc thuyền chở 66 người tị nạn Việt Nam trôi dạt nhiều ngày trên Biển ...
10/07/2025

CHUYỆN ÍT NGƯỜI BIẾT:

Vào tháng 6 năm 1977, một chiếc thuyền chở 66 người tị nạn Việt Nam trôi dạt nhiều ngày trên Biển Đông. Họ được một tàu chở hàng Yuvali của Israel cứu hộ, nhưng không quốc gia nào đồng ý tiếp nhận họ.

🇮🇱 Israel, khi đó chỉ 29 năm tuổi và vẫn đang tiếp nhận làn sóng nhập cư Do Thái, đã đưa ra quyết định. Thủ tướng Menachem Begin, người đã mất cha mẹ trong cuộc diệt chủng Holocaust, nói: “Hãy để họ đến. Chúng ta, dân tộc Do Thái, hiểu cảm giác làm người tị nạn là như thế nào.”

Israel đã cấp quy chế tị nạn và quốc tịch cho họ, các gia đình Việt Nam được định cư ở Jaffa, Bat Yam và các thành phố khác. Họ làm việc, nuôi dạy con cái, và xây dựng cuộc sống mới. Họ là những người tị nạn không phải Do Thái đầu tiên được Israel chính thức tiếp nhận, một hành động nhân ái thầm lặng của một quốc gia vẫn đang tìm vị trí của mình trên thế giới.

Từ fb Dung Dang

Giữ cho ngôi nhà của bạn ngăn nắp không phải là chuyện tiền bạc — mà là chuyện của tư duy.Dù bạn sống trong một ngôi biệ...
07/07/2025

Giữ cho ngôi nhà của bạn ngăn nắp không phải là chuyện tiền bạc — mà là chuyện của tư duy.
Dù bạn sống trong một ngôi biệt thự lộng lẫy hay một căn nhà đơn sơ với nền đất, điều đó không quan trọng.
Điều quan trọng là cách bạn đối xử với không gian mà bạn gọi là "tổ ấm".
Môi trường sống phản ánh cuộc đời của bạn.
Khi mọi thứ xung quanh bừa bộn, dơ bẩn, bị bỏ mặc… một phần trong bạn cũng tối lại.
Sự lộn xộn bên ngoài len lỏi vào bên trong tâm hồn.
Nhưng ngay khoảnh khắc bạn quét dọn, sắp xếp — dù chỉ là một góc nhỏ — thì trong tim bạn cũng có điều gì đó được xoa dịu.
Việc dọn dẹp như nói rằng:
“Đây là chốn của tôi, tôi quan tâm đến nó. Cuộc sống của tôi có giá trị.”
Không có chỗ cho những lời viện cớ — sạch sẽ không cần phải giàu có.
Bạn không cần sống sang trọng để sống xứng đáng.
Một chiếc giường được xếp gọn, một nền nhà được quét sạch, vài chiếc chén được rửa — những điều tưởng nhỏ bé ấy lại vang lên như tiếng khẳng định:
Bạn chưa từng buông xuôi.
Rằng, dù có ít ỏi đến đâu, bạn vẫn chọn sự tôn trọng, nghị lực và tình yêu bản thân.
Trật tự là một hình thức của chăm sóc chính mình.
Là mỗi sáng thức dậy, bạn âm thầm nói với cuộc đời:
“Tôi vẫn ở đây, vẫn kiên cường đứng vững.”
Bởi vì khi bạn sắp xếp lại ngôi nhà, bạn cũng đang sắp xếp lại tâm hồn mình.
Và điều đó… xứng đáng hơn tất cả.

St

Tôi phát hiện ra rằng những người TẬP TRUNG KÉM đều có ĐẶC ĐIỂM CHUNG:"Không biết cách đối phó với những suy nghĩ lan ma...
01/07/2025

Tôi phát hiện ra rằng những người TẬP TRUNG KÉM đều có ĐẶC ĐIỂM CHUNG:
"Không biết cách đối phó với những suy nghĩ lan man."
Ví dụ:
Đang đọc sách thì nghĩ đến việc mua áo khoác cho dịp 11/11, liền mở ứng dụng màu cam.
Vừa làm việc được vài phút thì chợt nhớ chưa xem tin tức, thế là cầm điện thoại lên ngay.
Mới đọc sách được vài trang đã thấy đói, chạy ngay ra tủ lạnh kiếm đồ ăn.
Kết quả là toàn bộ sự tập trung quý giá đã bị tiêu tốn vào những việc ngoài học tập!
📋 Kinh nghiệm cá nhân:
Thời đại học, tôi rất giỏi "đa nhiệm": tai trái nghe giảng, tai phải hóng chuyện phiếm. Nhưng khi học thạc sĩ, tôi nhận ra "chế độ đa nhiệm" này khiến tôi không thể tập trung lâu vào một việc. Tôi không viết nổi luận văn hay hoàn thành các dự án.
💡 Vì vậy, tôi đã đọc rất nhiều sách về làm việc sâu và tự phát triển một bộ bí kíp giúp tập trung cao độ!
✅ Gợi ý giúp chống lại suy nghĩ lan man để tập trung sâu:
1️⃣ Đối mặt trực tiếp với suy nghĩ lan man
Cách hiệu quả nhất là viết ra giấy.
Khi tập trung làm việc, hãy đặt một tờ giấy bên cạnh và ghi lại bất cứ suy nghĩ nào xuất hiện.
Hãy dùng giấy thay vì điện thoại để tránh bị cuốn vào các ứng dụng khác.
2️⃣ Học mọi lúc mọi nơi
Đừng nghĩ rằng chỉ khi môi trường hoàn toàn yên tĩnh, nhiệt độ phù hợp và không khát hay đói mới học được.
Hãy mở tài liệu và học ngay bất cứ khi nào có thời gian.
Cá nhân tôi từng "dị" đến mức ngồi trên bãi biển Barcelona dùng wifi của KFC để học Duolingo!
3️⃣ Luyện tập có chủ đích
Trước khi làm việc, hãy đặt mục tiêu: ít nhất tập trung 10 phút.
Trong 10 phút đó, nếu có suy nghĩ lan man, lập tức kéo bản thân trở lại.
Dần dần tăng thời gian lên 20 phút, 45 phút... Bạn sẽ thấy khả năng tập trung ngày càng mạnh mẽ và dễ dàng vào trạng thái “flow - dòng chảy”.
4️⃣ Dọn sạch nguồn gây xao nhãng
Ngăn suy nghĩ lan man từ gốc bằng cách loại bỏ nguồn thông tin.
Đừng vội lướt điện thoại ngay sau khi thức dậy.
Hạn chế xem video ngắn và tin tức linh tinh.
Dọn bàn làm việc, loại bỏ những thứ gây mất tập trung.
5️⃣ Xác định mục tiêu rõ ràng
Mấu chốt của sự tập trung là có mục tiêu cụ thể.
Với những mục tiêu lớn, hãy chia nhỏ thành nhiều nhiệm vụ nhỏ.
Tập trung hoàn thành từng nhiệm vụ nhỏ để tránh lo lắng về tiến độ của mục tiêu lớn.
6️⃣ Đặt giới hạn thời gian
Sự tập trung là tài nguyên quý giá và có giới hạn.
Theo nghiên cứu khoa học thần kinh, con người chỉ có thể tập trung sâu tối đa 4 giờ mỗi ngày.
Khi đã hết thời gian tập trung, hãy nghỉ ngơi, đi dạo hoặc ngủ để hồi phục năng lượng.
🎈 Tóm lại:
Không dùng điện thoại trong nửa giờ đầu sau khi thức dậy.
Học mọi lúc mọi nơi, tận dụng thời gian ngắn.
Chuẩn bị giấy nháp để ghi lại suy nghĩ lan man.
Luyện tập tập trung mỗi ngày, dần dần nâng cao khả năng.
Dọn sạch thông tin gây xao nhãng, giữ bàn làm việc ngăn nắp.
Chia nhỏ mục tiêu lớn thành các nhiệm vụ cụ thể.
Đặt giới hạn thời gian tập trung để tránh kiệt sức.
Cre: Hyystudies dịch
----------

Thà em cứ nhận em là người Hoa luôn đi thì tui đỡ thấy khó chịu khi em đòi mang văn hoá Việt vào bài hát được cho là thể...
28/06/2025

Thà em cứ nhận em là người Hoa luôn đi thì tui đỡ thấy khó chịu khi em đòi mang văn hoá Việt vào bài hát được cho là thể hiện hồn Việt, lại chêm một khúc tiếng Trung vào. Thảo nào người ta lại bảo: Em gốc Hoa mà! Ờ! Gốc Hoa đâu có sao. Nhưng cái gì ra rõ cái đó nha em. Hễ e đòi động vào văn hoá, em hông nên nhập Hoa và Việt vô chung chạ nha! Rất là mất dạy với tổ tiên đã hết lòng bao đời tìm cách tách khỏi số phận bị đô hộ đã từng.
Thà e nhận em không phải người Việt và không làm văn hoá Việt.
Thà e hát bài hát hoàn toàn bằng tiếng Trung và không mang vào cái gì của đất Việt vào đó.

Hàng chục con kiến bị rơi vào chai nước 5 lít được để mở suốt đêm. Chúng vùng vẫy trong làn nước trong suốt, như thể từn...
28/06/2025

Hàng chục con kiến bị rơi vào chai nước 5 lít được để mở suốt đêm. Chúng vùng vẫy trong làn nước trong suốt, như thể từng con đang chiến đấu giành giật sự sống.
Ban đầu, tôi tưởng rằng chúng đang dìm nhau để sống sót, con này giẫm đạp lên con kia để tự cứu mình.
Tôi quay đi, quyết định không can thiệp.
Nhưng hai tiếng sau, sự tò mò khiến tôi nhìn lại vào trong chai một lần nữa.
Và tôi sững sờ: những con kiến vẫn còn sống! Chúng đã tạo thành một “hòn đảo sống” - một kim tự tháp nhỏ - trong đó vài con làm điểm tựa để nâng những con khác nổi lên khỏi mặt nước, như thể cả một cộng đồng đang hợp sức tồn tại.
Tôi nín thở quan sát. Những con ở dưới bị ngập nước, nhưng không mãi mãi. Một lúc sau, chúng được thay phiên bởi những con từ tầng trên. Những con khỏe mạnh tự nguyện lặn xuống, còn những con mệt mỏi từ từ trèo lên - không chen lấn, không xô đẩy.
Không con nào tìm cách thoát thân trước. Chúng phối hợp nhịp nhàng và dìu nhau vượt qua cơn thảm họa.
Tôi không thể đứng ngoài nữa. Tôi tìm một chiếc thìa nhỏ, nhẹ nhàng luồn vào cổ chai. Khi thấy "cứu viện", từng con kiến lần lượt trèo lên - ngay ngắn, không hoảng loạn.
Mọi việc đang diễn ra suôn sẻ, cho đến khi một con kiến yếu sức trượt trở lại xuống nước, chỉ còn cách miệng chai vài phân.
Và rồi, điều khiến tôi nhớ cả đời đã xảy ra.
Con kiến áp chót, gần như đã ra ngoài, bỗng quay đầu. Nó tụt xuống, như muốn nói: “Cố lên anh bạn, tôi sẽ không bỏ cậu lại đâu!”
Nó lặn xuống, bám lấy con đang đuối sức kia. Nhưng nó không thể kéo bạn mình ra một mình. Tôi đưa thìa lại gần, và cả hai cùng được cứu.
Câu chuyện đó khiến tôi xúc động hơn bất kỳ cuốn sách hay bộ phim nào về tình bạn và sự hy sinh. Tôi đi qua cả một cơn bão cảm xúc: từ phán xét vì đã nghĩ kiến là loài vô cảm, đến ngỡ ngàng trước sức bền của chúng, rồi là ngưỡng mộ kỷ luật, tinh thần dũng cảm, sự hy sinh… và cuối cùng là xấu hổ.
Xấu hổ vì con người. Vì chính chúng ta. Vì sự thờ ơ, vì những lần ta bỏ rơi nhau chỉ để mưu cầu lợi ích cá nhân. Vì hiếm hoi lắm mới có ai chịu quay lại để cứu người yếu thế. Chúng ta xây tường ngăn cách thay vì dựng nên những cây cầu sống kết nối.
Nếu những sinh vật nhỏ bé như kiến còn có thể đoàn kết và vị tha đến thế, thì tại sao con người - loài bậc cao - lại thường xuyên quay lưng trước nỗi đau của đồng loại?
Và nếu ai đó chưa biết sống sao cho đúng, thì hãy học từ loài kiến.
-Food for thought-
Theo Humanity
TokyoLife chia sẻ

-st-

P/s: Một bài viết thực sự hay tôi đã sưu tầm được ... nhưng điều đáng nói ở đây là Chat GPT ngày càng lợi hại bởi tốc độ phát triển vượt bậc khi nó đã tạo ra bức ảnh này cho tôi chỉ sau vài giây 😆

Có những người không xấu, chỉ là… ở gần họ, mệt quá. Và mệt, là một loại chi phí.Chi phí đó không có trên giấy tờ, không...
26/06/2025

Có những người không xấu, chỉ là… ở gần họ, mệt quá. Và mệt, là một loại chi phí.

Chi phí đó không có trên giấy tờ, không hiện trên hóa đơn, nhưng luôn tồn tại. Mỗi lần phải lựa lời, mỗi lần phải thận trọng để không làm họ phật ý, mỗi lần phải gồng mình để giữ hoà khí — là một đơn vị năng lượng bị tiêu hao. Ta không tính toán rõ ràng, nhưng cơ thể thì biết. Càng nhiều lần như vậy, ta càng có xu hướng tránh né, bào mòn dần sự gần gũi.

Người ta thường nghĩ, để một mối quan hệ bền vững thì cần sự tốt bụng, thành ý, hỗ trợ. Nhưng trên thực tế, điều giữ người ta lại với nhau đôi khi chỉ đơn giản là: không khiến nhau quá mệt. Không nói vòng vèo, không ẩn ý, không rải áp lực vô hình lên người đối diện. Có thể bạn không giúp gì, nhưng nếu ở cạnh bạn thấy nhẹ lòng, thì người ta vẫn muốn ở cạnh.

Ngược lại, dù bạn có giỏi, tử tế hay tận tâm, nếu bạn khiến người khác tiêu hao quá nhiều năng lượng mỗi lần tương tác, thì bạn trở thành một khoản đầu tư không hiệu quả. Trong thâm tâm, ai cũng đang làm ngân sách cảm xúc: mối quan hệ này tiêu tốn bao nhiêu? Có xứng đáng để duy trì không? Người không khiến ai mệt, tự nhiên sẽ được giữ lại.

Năng lượng, thời gian và sự an yên là ba tài sản mà người trưởng thành luôn dè sẻn. Nếu ở gần bạn khiến họ phải chi cả ba, thì đừng hỏi vì sao họ dần ít trả lời tin nhắn, ít muốn gặp mặt, ít còn thân thiết. Không phải bạn làm gì sai, chỉ là bạn đang quá đắt — theo một cách không ai đủ sức chi trả nổi nữa.

Thế nên, đôi khi tử tế không nằm ở việc cho đi bao nhiêu, mà ở việc bớt gây tiêu hao. Biết im lặng đúng lúc. Biết đơn giản hoá vấn đề. Biết không nói thêm một câu khiến không khí nặng nề hơn. Có người khiến căn phòng sáng lên khi bước vào. Có người làm nó nhẹ đi khi bước ra. Sự hiện diện nào cũng để lại cảm giác — câu hỏi là, bạn đang để lại thứ gì?

Mark Twain từng nói một câu nghe vừa buồn cười vừa chua chát:“Đừng bao giờ tranh luận với kẻ ngốc – họ sẽ kéo bạn xuống ...
24/06/2025

Mark Twain từng nói một câu nghe vừa buồn cười vừa chua chát:
“Đừng bao giờ tranh luận với kẻ ngốc – họ sẽ kéo bạn xuống ngang tầm và đánh bại bạn bằng kinh nghiệm.”

Và đúng thật vậy.
Có những người, họ không nói để hiểu... họ nói để hơn.
Không phải để kết nối... mà để khẳng định rằng chỉ có họ mới đúng.
Và khi bạn cố gắng phân tích, thuyết phục hay trình bày với tất cả lý trí… thì họ lại dùng một thứ hoàn toàn khác: cảm tính, thành kiến và cái tôi cao hơn nóc.

Rồi bạn sẽ nhận ra:
Bạn không đang trò chuyện, bạn đang bơi trong một vũng lầy ngôn từ... nơi càng cố lý giải, bạn càng lún sâu vào mỏi mệt.
Họ không nghe để hiểu.
Họ chỉ nghe để… phản pháo.

Thế nên, đừng vội cho rằng im lặng là yếu thế.
Có khi, buông câu “ừ, bạn đúng rồi” rồi quay lưng đi - mới là đòn phản biện thông minh nhất.
Vì bạn đâu cần thắng trong mắt người không muốn mở lòng.
Bạn cần giữ năng lượng cho những nơi xứng đáng hơn: nơi người ta biết lắng nghe, biết học hỏi, và biết nói chuyện bằng cả lý trí lẫn trái tim.

Thành công của một người không chỉ nằm ở việc nói hay, mà ở việc biết khi nào nên im lặng.

Vậy nên, nếu có lần nào đó bạn bị lôi kéo vào một cuộc tranh luận vô nghĩa... hãy cười.
Rồi lặng lẽ bước đi.
Vì bạn không cần thắng ai cả.
Bạn chỉ cần không thua chính mình.

Một buổi sáng cuối thế kỷ XIX, một cặp vợ chồng ăn mặc giản dị bước xuống tàu tại Boston. Im lặng, gần như rụt rè, họ lặ...
22/06/2025

Một buổi sáng cuối thế kỷ XIX, một cặp vợ chồng ăn mặc giản dị bước xuống tàu tại Boston. Im lặng, gần như rụt rè, họ lặng lẽ đi bộ đến văn phòng của trường Đại học Harvard.
Người phụ nữ mặc chiếc váy vải thô đơn sơ.
Người đàn ông trong bộ vest bình thường, không cầu kỳ.
Họ không có lịch hẹn. Chỉ mang theo một điều ước giản dị.

— Chúng tôi muốn gặp hiệu trưởng, người đàn ông nói với vẻ lịch sự.

Người thư ký, khó chịu trước sự xuất hiện không báo trước này, lờ họ đi hàng giờ đồng hồ. Cuối cùng, vì mệt mỏi trước sự kiên nhẫn lặng lẽ ấy, anh ta miễn cưỡng thông báo cho vị hiệu trưởng, không giấu nổi vẻ khinh miệt:
— Có lẽ nếu ngài cho họ vài phút, họ sẽ rời đi.

Vị hiệu trưởng đồng ý, miễn cưỡng. Chỉ một cái liếc mắt cũng đủ khiến ông xác tín định kiến của mình: một cặp vợ chồng nhà quê, chẳng có chút liên quan gì đến Harvard.

Người phụ nữ cất lời, nhẹ nhàng:
— Chúng tôi có một người con trai. Cậu ấy từng học ở đây một năm. Cậu rất yêu ngôi trường này. Nhưng rồi cậu đã qua đời vì tai nạn. Chúng tôi muốn làm một khoản quyên góp để tưởng nhớ đến con… có lẽ là xây dựng một tòa nhà?

Vị hiệu trưởng suýt bật cười.
— Một tòa nhà? Thưa bà, bà có biết một tòa nhà ở đây tốn bao nhiêu tiền không? Cơ sở vật chất của chúng tôi trị giá hơn 7,5 triệu đô la cơ mà!

Một khoảng lặng rơi xuống.
Người phụ nữ cúi đầu. Rồi với giọng nói dịu dàng vô cùng, bà quay sang chồng và khẽ nói:
— Nếu để xây một trường đại học mà đơn giản đến vậy... sao chúng ta không tự mình xây lấy một ngôi trường?

Và họ đã làm như thế.

Họ là Leland và Jane Stanford.
Năm 1891, để tưởng nhớ người con trai đã mất, họ sáng lập một ngôi trường tại Palo Alto, California: Đại học Leland Stanford Junior – ngày nay được biết đến trên toàn thế giới với cái tên Stanford.

Điều mà Harvard từng khước từ vì vẻ ngoài nghèo hèn, thời gian đã biến nó thành một di sản bất diệt.

Hôm nay, Stanford là một trong những trường đại học danh giá nhất thế giới.

Một lời nhắc nhở mạnh mẽ:
Sự vĩ đại không phải lúc nào cũng khoác lên mình bộ vest hào nhoáng.

TG Văn Chương

📚 Công thức học thuộc “dữ dằn” nhất mà bạn từng biết!(Không dành cho người muốn học kiểu hên xui 😤)📚 Lượt 1: Đọc bằng nã...
22/06/2025

📚 Công thức học thuộc “dữ dằn” nhất mà bạn từng biết!
(Không dành cho người muốn học kiểu hên xui 😤)

📚 Lượt 1: Đọc bằng não, không bằng mắt
Ngồi thẳng lưng. Không vừa học vừa lướt điện thoại.
Tập trung 100%, tưởng tượng ý nghĩa của từng câu, từng dữ kiện. Đọc như thể đang “nạp dữ liệu vào não để sống sót” trong kỳ thi.
👉 Phân nội dung thành từng cụm nhỏ – dễ tiêu hóa, dễ nhớ hơn.

🖊 Lượt 2: Cầm bút chì lên, biến chữ thành bản đồ
Đánh dấu từ khóa quan trọng. Vừa đọc vừa gạch chân, khoanh tròn, tô nhẹ – như đang “gắn GPS” cho não.
Chép lại các từ khóa ra sổ tay, vừa chép vừa đọc lại phần cần thuộc. Não sẽ nhớ tốt hơn khi tay cùng hoạt động.

👀 Lượt 3: Đóng sách, nhìn từ khóa, kể lại như đang kể chuyện
Không cần nhớ từng chữ, chỉ cần kể lại đúng ý.
Nếu bị kẹt – mở sách, xem lại – rồi lặp lại lần nữa.
Lần này bạn chưa thuộc hết, nhưng khung nội dung đã bắt đầu in hằn trong đầu. Hyystudies

🔁 Lượt 4: Không nhìn gì cả, tái hiện từ đầu đến cuối
Đúng rồi, thử “trắng thông tin” và kiểm tra xem mình nhớ được bao nhiêu.
Sai chỗ nào, quên chi tiết nào – chính là điểm sẽ nhớ kỹ nhất sau lần này.

🚀 Lượt 5: Lướt qua lần cuối – như tổng duyệt trước giờ G
Đây là bước tăng cường. Sau 4 lượt trước, bạn gần như đã thuộc hết.
Lần này chỉ cần chốt lại những từ nối, liên kết câu – để bài viết của bạn trôi chảy hơn.

🎯 Lưu ý nhỏ xíu nhưng cực giá trị:
Trong bài thi, chỉ cần viết đúng ý chính và từ khóa là đã ghi điểm rồi!

Hyystudies

THUYẾT TIẾN HOÁ ĐÃ VÀO SỌT RÁC và HẬU QUẢ CỦA NÓ.Sự sai lầm của thuyết Tiến hoá và sự ngộ nhận về nó sẽ không xảy ra nếu...
16/06/2025

THUYẾT TIẾN HOÁ ĐÃ VÀO SỌT RÁC và HẬU QUẢ CỦA NÓ.

Sự sai lầm của thuyết Tiến hoá và sự ngộ nhận về nó sẽ không xảy ra nếu Darwin được biết đến công trình khoa học vĩ đại về Di truyền học của Gregor Mendel (1822-1884) ra đời chỉ sau cuốn “Nguồn gốc các loài” có bảy năm, 1866.

Giá ông biết thì chắc ông đã buộc phải xem xét lại các luận điểm của mình. Không những chỉ Darwin không được biết mà cả thế giới cũng hầu như không biết tới công trình khoa học của Mendel vì nó đã bị rơi vào quên lãng. Ba mươi năm sau, vào năm 1900, lý thuyết di truyền của ngài linh mục người Áo ấy mới được các nhà khoa học Đức và Hà Lan phát hiện. Từ đó di truyền học mới thực sự chào đời, và ngày càng được khẳng định vai trò quan trọng trong Sinh học như thuyết Lượng tử trong Vật lý học.
Di truyền học khẳng định những điều ngược lại hẳn với học thuyết Tiến hoá. Cụ thể là:

1. Phân tử ADN (vật liệu di truyền ở cấp độ phân tử quyết định các tính trạng của động vật) của mỗi loài là cố định, không biến đổi trong quá trình chọn lọc tự nhiên để thích nghi với môi trường sinh sống. Như vậy loài này không thể “tiến hoá” lên loài khác được.

2. Phân tử tế bào sống đơn giản nhất cũng không thể hình thành từ sự kết hợp ngẫu nhiên của các nguyên tử hoá học. Xác suất của quá trình ấy có thể coi là bằng không như đã được chứng minh bằng toán học cũng như mô phỏng trên các “siêu máy tính”.

3. Khỉ là khỉ, người là người. Bộ gene của khỉ dù có giống của người đến hơn 95% thì vẫn còn đó, một sự khác biệt về chất rất lớn nằm trong số vài phần trăm chứa trong ADN cấu tạo nên các gene. ADN của người có 46 nhiễm sắc thể, của tinh tinh là 48 nằm trong nhân mỗi tế bào, và hoàn toàn cố định.

Theo Ts Chu Hảo
(Tạp chí Tia Sáng)

“Làm ơn, đưa Wh**ey lại đây cho cha. Cha muốn chào tạm biệt… Đừng ép nó, chỉ cần giải thích thôi. Nó hiểu hết mà,” người...
15/06/2025

“Làm ơn, đưa Wh**ey lại đây cho cha. Cha muốn chào tạm biệt… Đừng ép nó, chỉ cần giải thích thôi. Nó hiểu hết mà,” người cha khẩn cầu trong giọng nói yếu ớt.

Người con gật đầu, lặng lẽ đi tìm chú chó già của gia đình. Wh**ey, gần như mù lòa và mệt mỏi, đã là người bạn trung thành duy nhất bên cạnh cha anh trong suốt thời gian ông lâm bệnh. Hai linh hồn kiệt sức tựa vào nhau mà sống qua từng ngày. Giờ đây, là lúc nói lời từ biệt cuối cùng.

Khi người con trở lại, người cha đã gần như không thể ngẩng đầu. Đôi tay run rẩy bấu chặt tấm drap giường, miệng thì thầm những lời không rõ. Đôi mắt đầy đau đớn và yêu thương vẫn đang kiếm tìm một điều gì đó.

Người con nhẹ nhàng đặt Wh**ey lên giường.

“Tạm biệt đi, Wh**ey…” anh khẽ nói, giọng nghẹn lại.

Wh**ey không cần lời nói. Nó bước tới, như thể vẫn còn nhìn thấy, rồi áp mình vào khuôn mặt người chủ yêu quý.

“Wh**ey… Wh**ey yêu dấu của cha…” người cha thì thào trong hơi thở cuối cùng.

Chú chó áp mũi vào hơi ấm đang tắt dần nơi má của ông. Những giọt nước mắt thật sự trào ra từ đôi mắt đục mờ vì tuổi già.

Dốc hết chút sức lực còn lại, người cha nâng bàn tay run rẩy lên, đặt lên lớp lông mềm mại của Wh**ey. Những ngón tay ông hầu như không còn cử động, nhưng Wh**ey cảm nhận được – tất cả tình yêu, sự ấm áp và nỗi đau lặng thầm ấy. Nó nằm yên, sát bên, như thể cố níu giữ thời gian.

Người con ngồi bên mép giường, nước mắt tuôn rơi. Anh chưa từng thấy điều gì vừa đau lòng vừa đẹp đẽ đến vậy. Tình yêu thuần khiết nhất tràn ngập căn phòng.

“Cảm ơn… vì tất cả…” người cha thì thào, rồi bàn tay ông lặng lẽ buông xuôi. Wh**ey vẫn không rời đi. Nó tiếp tục ôm lấy bạn mình, như thể nó biết, buông ra là mất mãi mãi.

Sự im lặng phủ trùm căn phòng. Chỉ còn tiếng thút thít khe khẽ của chú chó, như đang cố níu lấy sợi chỉ cuối cùng của sự sống.

Người con ngồi cạnh giường, khẽ đặt tay lên bàn tay đã lạnh của cha.

“Cha à… Con và Wh**ey vẫn ở đây. Cha không cô đơn đâu.”

Wh**ey vẫn áp sát vào người chủ. Trái tim nhỏ bé của nó như vỡ vụn. Rồi nó ngẩng đầu lên, tru lên khe khẽ, ai oán – như thể đang gọi ông quay về. Như đang cầu xin ông đừng bỏ đi. Rồi một lần nữa, nó áp mặt vào cha, liếm nhẹ lên mi mắt ông, và cuộn tròn lại, cố gắng hấp thụ tất cả nỗi đau, cái lạnh mà không gì có thể ngăn nổi.

“Ông đi rồi, Wh**ey…” người con thì thầm.

Phút trôi qua. Giờ trôi qua. Thời gian như ngừng lại. Đêm ấy, người con nhận ra rằng tình yêu có thể thuần khiết và chân thật đến mức không cần lời nói – không ngôn ngữ nào có thể diễn tả nổi.

Khi bình minh đến, Wh**ey vẫn nằm đó, bên người bạn của mình. Nó không rời bỏ ông. Nó vẫn đang canh giấc ngủ cuối cùng của người mình yêu thương nhất.

Người con nhẹ nhàng bế Wh**ey lên. Wh**ey thở dài và nằm im. Nhiệm vụ của nó đã hoàn thành. Đến tận cùng. Mãi mãi.

Tình yêu của một con vật cưng thực sự là một trong những tình yêu thuần khiết nhất trên đời.

Chúng không cần lời để nói, nhưng bạn có thể cảm nhận tất cả qua ánh mắt, qua cách chúng chờ bạn về, qua cách chúng nằm bên cạnh bạn – dù bạn đang vui hay tan vỡ.

Có người bảo, “Chỉ là một con chó thôi, sao lại yêu đến thế?” Nhưng không chỉ là vậy. Chúng là một phần cuộc đời bạn, là câu chuyện của bạn, là trái tim bạn.

Chúng ở đó khi tất cả mọi người khác đã rời đi.

Chúng ngồi bên bạn trong im lặng, trong tiếng cười, trong nước mắt. Chúng không phán xét, không quay lưng. Chúng chỉ yêu bạn.

Vì vậy, hãy ôm lấy chú chó của bạn nhiều hơn. Trân trọng chúng. Nhìn sâu vào mắt chúng và nói lời cảm ơn. Bởi vì tình yêu của chúng có thể không kéo dài mãi mãi…

…nhưng nó sẽ sống trong tim bạn suốt đời.

Nguồn: This Will Drive You Insane

HỌC SINH TRUNG BÌNH – TẠI SAO CHÚNG TÔI DỄ THÀNH CÔNG HƠN NGOÀI ĐỜI?Nếu bạn từng là học sinh trung bình, từng không nổi ...
05/06/2025

HỌC SINH TRUNG BÌNH – TẠI SAO CHÚNG TÔI DỄ THÀNH CÔNG HƠN NGOÀI ĐỜI?
Nếu bạn từng là học sinh trung bình, từng không nổi bật trong lớp, từng bị gọi là “đứa không có tương lai”... thì bài viết này dành cho bạn.

Nếu bạn đang đọc những dòng này, rất có thể bạn không phải học sinh xuất sắc năm xưa. Có thể bạn từng ngồi bàn cuối. Có thể bạn từng sợ lên bảng. Có thể bạn từng chán ghét những tiết kiểm tra vì bạn không bao giờ đứng đầu. Và có thể bạn đã từng nghĩ rằng mình thua kém những đứa được gọi là “giỏi”.

Nhưng hôm nay, tôi muốn nói với bạn một sự thật mà nhiều người từng giấu đi:

Thế giới này không thuộc về những đứa giỏi nhất trên giấy. Thế giới này thuộc về những người biết đứng lên từ chỗ mình tưởng là tệ nhất.

🎯 HỌC GIỎI CÓ THỂ GIÚP BẠN THẮNG MỘT CUỘC THI… NHƯNG KHÔNG GIÚP BẠN SỐNG MỘT CUỘC ĐỜI
Chúng ta từng được dạy rằng: "Học giỏi sẽ có tương lai", "Được điểm cao thì mới thành đạt", "Phải là học sinh giỏi thì mới đáng tự hào".

Nhưng sự thật thì sao?

Có biết bao học sinh từng xuất sắc bây giờ vẫn thất nghiệp, vẫn mất phương hướng, vẫn sợ phải bắt đầu lại.

Có biết bao người từng học trung bình giờ đây lại tự xây dựng công ty, làm chủ cuộc đời, và truyền cảm hứng cho cả trăm người.

Tại sao?

Vì điểm số không rèn cho bạn bản lĩnh. Mà đời thì đòi hỏi điều đó.

🔥 CHÚNG TÔI – NHỮNG ĐỨA TRUNG BÌNH – PHẢI TỰ HỌC CÁCH ĐỨNG LÊN TỪ NHỮNG ĐIỂM SỐ TỆ
Chúng tôi biết mình không có sẵn lợi thế.

Chúng tôi không được thầy cô ưu ái, không được lên bảng làm gương, không có học bạ toàn lời khen.

Nhưng chính vì thế, chúng tôi không sợ thất bại.

Vì thất bại đã là một phần của tuổi thơ rồi.

Chúng tôi học cách kiên nhẫn vượt qua ánh mắt coi thường.

Chúng tôi rèn cho mình sự lì lợm, không bỏ cuộc.

Chúng tôi không mộng mơ làm “thần đồng”, mà từng chút một xây dựng năng lực sống thực tế.

Trong khi những học sinh giỏi bị ám ảnh bởi điểm số – sợ mất thành tích, sợ bị tụt hạng, sợ một lần vấp ngã – thì chúng tôi đã ngã rất nhiều, và cũng đã đứng dậy rất nhiều lần.

💡 THÀNH CÔNG KHÔNG DÀNH CHO ĐỨA THÔNG MINH NHẤT. NÓ DÀNH CHO ĐỨA BỀN BỈ NHẤT.
Có những người từng là học sinh giỏi, nhưng cứ đứng mãi trước ngã ba cuộc đời, không dám chọn con đường khác lạ, vì sợ sai.

Còn chúng tôi – những đứa không quen được khen ngợi – chúng tôi không cần đúng ngay từ đầu. Chúng tôi chỉ cần tiến về phía trước.

Chúng tôi không chọn công việc theo lời người khác. Chúng tôi chọn điều khiến tim mình rung động.

Chúng tôi không cần tấm bằng xuất sắc để biết mình có giá trị. Giá trị của chúng tôi nằm ở chỗ: dám làm, dám học, dám sai, và dám làm lại.

🤝 HÃY GIƠ CAO TAY NẾU BẠN TỪNG LÀ HỌC SINH TRUNG BÌNH!
Đây là thời khắc bạn không cần phải xấu hổ nữa.
Bạn từng không được gọi tên trong lễ tuyên dương?
Bạn từng không dám nói mơ ước vì sợ bị cười?
Bạn từng nghĩ mình "không có gì đặc biệt"?

Hãy ngẩng cao đầu lên.

Vì bạn là người hiểu rõ nhất:
Nỗ lực thật sự là gì.
Học từ cuộc đời như thế nào.
Bản lĩnh được rèn không phải trong lớp học, mà trong từng lần bạn không từ bỏ.

✊ VÀ NẾU BẠN LÀ MỘT TRONG NHỮNG HỌC SINH GIỎI… ĐANG BỊ LẠC LỐI
Tôi cũng muốn nói với bạn điều này – thành tích cũ không giúp bạn chiến thắng một thế giới mới.

Nếu bạn đang hoang mang, đừng bám lấy quá khứ nữa. Hãy buông bảng điểm, và nắm lấy một cuộc sống thật sự.

Không ai cấm bạn bắt đầu lại.

Nhưng để bắt đầu lại, bạn phải chấp nhận rằng mình chưa biết gì – giống như chúng tôi ngày xưa vậy.

Address

Long Xuyên

Opening Hours

Monday 09:00 - 17:00
Tuesday 09:00 - 17:00
Wednesday 09:00 - 17:00
Thursday 09:00 - 17:00
Friday 09:00 - 17:00
Sunday 09:00 - 17:00

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when GOTA LONG XUYÊN posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share