
02/02/2024
❤️
|BÀI DỰ THI SỐ 21 - Nhìn Lại 2023 - ĐIỀU CÒN TIẾC NUỐI|
Nguyễn Đức Quang - Thời Gian Chưa Dừng Lại
“Dồi ôi Quang ra đây coi cái này hay lắm”
“Á à nghỉ ốm trốn học hả? Cái thằng này nhá”
“Chúc mừng sinh nhật Quang nhá”
“Lớp mình đoàn kết, yêu thương nhau, quá xá vui luôn Quang ạ”
Năm 2023 của tớ đơn giản như vậy đấy. Những trò đùa ngây ngô, những kỉ niệm đáng nhớ và cả những xúc cảm trong sáng nhất của tuổi học trò. Có lẽ, điều tớ tiếc nuối nhất hiện tại đó là thời gian chúng ta bên nhau lại ngắn đi thêm một chút nữa rồi…
Thanh xuân ấy mà, hồi đó có một cậu bé chân ướt chân ráo bước chân vào ngôi trường cấp 3 mà lòng chẳng nghĩ ngợi, vô tư và hết mình với niềm đam mê mình khao khát. Cậu bé ấy mong từng phiến lá, từng ngọn gió, từng hàng cây, và cả bầu trời sẽ “yêu” lấy mình như cách bản thân đã “yêu” lấy nó. Thế rồi ở đó, tớ đã gặp được những người bạn một cách rất “duyên” :
“Quang Bắc Lũng ra đây bảo, nhanh lên”
“Ui chào bạn nhớ”
“Sao rồi, dạo này sao sao rồi”
“Trước lạ sau quen bạn ơi”
Chưa biết từ bao giờ, tớ lại gắn bó với các cậu đến như thế. Thời gian ấy, chúng ta có một tổ ấm đặc biệt hơn bất kì lớp nào khác. Căn phòng học nhỏ với những bàn ghế được đặt gần nhau khiến cho cả bọn không bao giờ là “ngớt lời” trong giờ học, những lúc ăn vụng tập thể, và cả những lần trêu nhau trên bục giảng mà cười nghiêng cười ngả.
Nhắc mới nhớ, năm lớp 10 có những lần đến lớp nhìn mặt bạn bè mà đến thuộc cả từng nét mặt của chúng nó, hễ đến lớp là y như rằng nhóm này nói chuyện rôm rả, nhóm kia trầm tĩnh học bài, còn nhóm còn lại quẩy tưng bừng trên bục giảng với nền nhạc Vinahouse, Nonstop hay kể cả những bài dân ca quê hương chúng nó cũng hát khàn cả cổ họng mới chịu ngừng. Ngồi ngẫm lại cũng vui thật! Đến tận bây giờ chắc cũng không có gì là thay đổi, chúng ta vẫn như thế, vui tươi và luôn yêu thương nhau hơn bao giờ hết… Chỉ là thời gian vẫn trôi, tuổi học trò lại ngắn đi thêm một nấc. Bản thân hay trêu “Lớp sắp chụp kỉ yếu được rồi nhỉ?” mà lúc nào tớ cũng luyến tiếc quãng thời gian vừa trôi qua. Thì nó đẹp nên mới tiếc vậy, ai bảo lớn lên cưới chồng cưới vợ lại có cái để khoe xem “Anh/ em đã từng có những người bạn xinh gái/đẹp trai như thế này cơ đấy!”
Chưa kể hết, chắc chắn là trong lớp cấp 3 của mọi người sẽ có một đứa con trai học bình thường nhưng mà pha trò cười thì không ai bằng được nó. Mà đằng này lớp mình không những có một đứa như thế, mà có cả hội cơ. Thành ra lớp chẳng bao giời thiếu được những trò hề, những tràng cười ra nước mắt của chúng nó luôn ấy. Thời gian thì cũng thật tàn nhẫn, cứ trôi qua mà chẳng thèm đợi một ai, mà cũng chẳng thèm đếm xỉa đến những lời cầu nguyện: “Chỉ mong thời gian chậm lại một chút xíu thôi, để được đắm chìm trong khoảnh khắc này lâu hơn nữa.”
Có một câu nói tớ từng đọc: “Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào. Dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa bạn vẫn muốn đắm mình trong cơn mưa ấy lần nữa”. Thời gian thì chẳng bao giờ chờ đợi một ai, năm lớp 10 qua đi nhưng mà từng kỉ niệm của lớp tớ đều nhớ rất rõ, tham gia văn nghệ, bước nhảy thanh niên, và cả lần gói bánh chưng Tết chưa bao giờ là quên đi một chút.
Năm 2024 đã đến, mong sao chúng ta vẫn luôn mãi như vậy, đoàn kết, yêu thương và kể cả cho nhau nghe những câu chuyện vui “trên trời dưới đất”. Dù sao thời thế vẫn qua, mà thời gian đâu chịu êm ả, năm 2023 kết thúc với nỗi luyến tiếc về thời gian chúng ta bên nhau lại ngắn thêm một chút. Nhưng mà nhé, “chuyện cũ mình bỏ qua”, nếu sống mà cứ tiếc nuối thì đâu phải là sống nữa. Tớ sẽ luôn là tớ, một sự tích cực to bự và một nguồn pin năng lượng không bao giờ cần nạp. Tớ sẽ đồng hành cùng các cậu và luôn luôn là như vậy!
Gửi tới chúng ta,
Thân ái và chào tạm biệt!