04/05/2025
Có những lúc mình suy nghĩ: “Mọi người đều đang giả vờ ổn.” Nhìn quanh, ai cũng cười, cũng nói, cũng tỏ ra mạnh mẽ. Nhưng mình biết mà, chẳng ai trong số đó ổn hoàn toàn cả.
Mỗi người đều đang âm thầm vật lộn với một cuộc chiến nào đó, mà họ không kể. Và mình cũng vậy. Chúng ta đều giấu nhau vài thứ. Một chút yếu đuối, một vài vết xước, vài chuyện không dám nhắc tên. Ai cũng có. Chỉ là không ai nói ra thôi.
Mình từng nhìn một thằng bạn cười tươi như chưa từng biết buồn, vậy mà tối đó nó nhắn mình bảo: “Mày biết không, tao chán lắm rồi.”
Có đứa suốt ngày đăng story yêu đời, sáng đi cà phê, tối dắt chó đi dạo, vậy mà nhậu vô là gục xuống bàn, khóc như một đứa trẻ.
Có thằng em làm ra tiền, sống sang chảnh, nhưng một tháng mất ngủ mười bữa, nó bảo nó tự kỷ lúc nào không biết.
Đời này, ai cũng đang giả vờ ổn theo cách của họ. Có người giả vờ bằng cách bận rộn. Có người bằng những câu chuyện vui. Có người bằng sự vô tâm với chính bản thân mình.
Mình cũng vậy. Có những ngày mình chẳng thiết tha gì, nhưng vẫn phải cười, vẫn phải gật đầu bảo: “Ờ, tao ổn mà.” Có những chuyện mình muốn kể, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, rồi thôi. Vì kể ra cũng chẳng ai giúp được. Vì kể nhiều quá, người ta ngán.
Cái hay của con người là ai cũng biết giấu.
Giấu mệt, giấu đau, giấu cô đơn.
Mình giống như một căn phòng, mà ai vô cũng chỉ được ngồi ở phòng khách. Còn cái góc tối, những thứ bừa bộn, thì khóa cửa lại.
Ai cũng có một cái góc như vậy.
Sống trên đời, ai rồi cũng có lúc chùng xuống, có lúc muốn biến mất, có lúc mệt đến mức không thở nổi.
Ví như mỗi người là một cái lon rỗng, mà ai cũng cố gõ cho kêu thật to. Nhưng đến cuối ngày, khi đóng cửa phòng, tắt đèn, thì lon nào cũng rỗng, và người nào cũng trống.
Thế thôi. Mình sống, giữ lại cho mình một chút thật thà. Không cần ổn mãi, cũng không cần giả vờ. Ai thích thì ở lại, ai không chịu được thì đi.
| Chia sẻ từ The Jasmine Guy.