Tin Tức Tổng Hợp - News

Tin Tức Tổng Hợp - News Tổng hợp tin tức thế giới và Việt Nam trên 50 báo

Năm 2015, tôi mua một chiếc Peugeot đời 2002, xe xăng - hợp túi tiền, chạy vẫn còn rất tốt, tuy tốn nhiên liệu hơn các x...
18/07/2025

Năm 2015, tôi mua một chiếc Peugeot đời 2002, xe xăng - hợp túi tiền, chạy vẫn còn rất tốt, tuy tốn nhiên liệu hơn các xe đời mới khác.

Khi Paris bắt đầu áp dụng hệ thống Crit’Air, tôi nhận nhãn dán số 3, thuộc nhóm xe có mức phát thải trung bình.

Crit’Air là hệ thống nhãn màu dán trên kính xe, phân loại phương tiện thành sáu cấp độ, từ 0 đến 5, tùy theo mức độ phát thải. Nhãn 0 là xe điện, không khí thải. Từ 1 đến 5 là xe động cơ đốt trong, phân theo năm sản xuất và loại nhiên liệu.

Cảm giác sở hữu một chiếc xe "bị phân loại" lúc đầu khá khó chịu. Đó cũng là tâm lý chung của người dân sinh sống và làm việc tại Paris.

Hồi Crit’Air mới được đưa vào áp dụng, tôi nhớ rõ sự lúng túng và cả hoài nghi của nhiều người dân Paris. Không ít người đặt câu hỏi: "Tôi đi làm bằng xe của mình bao nhiêu năm nay, giờ lại bị hạn chế?", hay "Chính sách này chỉ ưu tiên người giàu đủ tiền mua xe điện hay xe mới?". Một bộ phận tài xế taxi, thợ sửa xe, công ty xây dựng, công nhân ngoại ô - những người phụ thuộc hoàn toàn vào phương tiện cá nhân để kiếm sống - tỏ ra bất an và lo lắng thực sự.

Nhưng trên thực tế, chính quyền Paris không phản ứng bằng áp lực cưỡng chế ngay lập tức. Họ tổ chức các chiến dịch truyền thông rõ ràng, lập các trung tâm tư vấn về Crit’Air, công bố bản đồ khu vực bị hạn chế, và cung cấp thông tin cụ thể về thời gian chuyển tiếp. Các chính sách hỗ trợ như đổi xe, miễn phí vé tàu vào những ngày ô nhiễm, hay mở rộng xe buýt ngoại ô đã góp phần xoa dịu tâm lý bức xúc ban đầu.

Người dân biết xe của mình thuộc loại nào, có thể lưu thông ở đâu, thành phố sẽ công bố những khu vực cấm xe Crit’Air 4 và 5 vào giờ cao điểm hoặc ngày ô nhiễm. Những ai chưa đủ điều kiện đổi xe thì vẫn đi được trong phần lớn thời gian, trừ khi có cảnh báo đặc biệt.

Không ai đường đột bị "đuổi khỏi đường".

Sau một thời gian, nhiều người - kể cả tôi - dần hiểu rằng đây không phải là sự áp đặt, mà là lời nhắc: đã đến lúc chúng ta cùng chịu trách nhiệm cho bầu không khí mình hít thở mỗi ngày.

Theo kế hoạch ban đầu, từ tháng 7/2022, các xe Crit’Air 3 sẽ bị cấm lưu thông tại Paris trong khung giờ hành chính. Điều đó nghĩa là xe của tôi sẽ không còn được sử dụng như bình thường.

Thế nhưng, đến sát mốc thời gian, thành phố Paris và vùng Île-de-France quyết định lùi thời hạn cấm xe Crit’Air 3 đến năm 2024, rồi sau đó tiếp tục điều chỉnh việc sử dụng hạn chế sang 2025. Lý do rất thực tế: ảnh hưởng kinh tế sau dịch Covid-19, chi phí chuyển đổi xe phát thải thấp còn cao, hạ tầng sạc cho xe điện chưa đủ phủ rộng.

Dù vẫn giữ mục tiêu dài hạn là thành phố không khí thải, chính quyền đã không "cứng nhắc", mà lắng nghe phản hồi và điều chỉnh theo năng lực thích nghi của xã hội.

Bây giờ, khi hay tin Hà Nội cấm xe máy chạy bằng nhiên liệu hóa thạch vào vành đai 1 từ ngày 1/7/2026, và tiến tới áp dụng với toàn bộ phương tiện cá nhân sử dụng nhiên liệu hóa thạch trong phạm vi Vành đai 3 vào năm 2030, tôi vừa mừng vừa lo.

Tôi mừng vì Việt Nam đã dám đặt ra một mục tiêu lớn về môi trường. Nhưng lo vì nếu không có hệ thống chuẩn khí thải rõ ràng, minh bạch, và không có các bước chuyển tiếp, người dân sẽ bị bất ngờ, hoang mang, đặc biệt là người lao động nghèo, người mà xe máy, xe tải cũ là phương tiện sinh kế chính.

Do vậy, trước khi đi đến việc "cấm" xe xăng, Hà Nội sẽ còn rất nhiều việc phải làm, mà trình tự các bước, tôi thấy nhiều chuyên gia đã chỉ ra rất rõ ràng và chi tiết, bao gồm việc: cải thiện hạ tầng giao thông công cộng, hỗ trợ thu đổi xe xăng - dầu, tăng cường số lượng trạm sạc điện...

Còn tôi, từ trải nghiệm thực tế của một người chịu tác động từ chính sách tương tự, tôi cho rằng, Việt Nam nên nhanh chóng triển khai đồng thời lộ trình phân loại phương tiện và phạm vi lưu thông dựa trên mức phát thải trung bình.

Điều này là hoàn toàn khả thi và có thể áp dụng ngay được. Việt Nam đã chính thức triển khai hệ thống tem kiểm định phân biệt môi trường cho xe ôtô, bắt đầu từ 1/1/2025. Hệ thống này sử dụng ba màu tem khác nhau để phân loại xe dựa trên loại năng lượng sử dụng. Tem màu xanh lá cây dành cho các loại xe cơ giới sử dụng năng lượng sạch, năng lượng xanh, thân thiện với môi trường, như xe điện và xe hybrid. Tem màu vàng cam dành cho các loại xe cơ giới khác, bao gồm cả xe sử dụng động cơ đốt trong (xăng, dầu). Tem màu tím hồng dành cho xe máy chuyên dùng.

Hệ thống này phục vụ nhiều mục đích: Phân loại phương tiện theo mức độ thân thiện môi trường, kiểm soát và quản lý khí thải giao thông, chuẩn bị cơ sở dữ liệu phục vụ chuyển đổi giao thông xanh...

Ngoài việc phân loại xe ôtô theo năng lượng sử dụng, Thông tư 47/2024 của Bộ Giao thông Vận tải cũng yêu cầu xe môtô, xe gắn máy sản xuất từ 5 năm trở lên bắt buộc phải kiểm định khí thải.

Như vậy, Việt Nam cơ bản đã có hệ thống phân loại xe theo tiêu chuẩn môi trường. Đây là cơ sở để Hà Nội triển khai các bước tiếp theo, bao gồm: Thống nhất tiêu chuẩn dán nhãn và hoàn tất việc cấp nhãn phân loại xe theo mức độ phát thải (tuổi đời, loại nhiên liệu...), hình thành các khu vực hoặc khung giờ bị hạn chế lưu thông đối với từng loại xe từ hẹp tới mở rộng dần theo lộ trình phù hợp; phân loại giá gửi xe cho từng loại xe phát thải khác nhau, kết hợp chính sách hỗ trợ: đổi xe cũ, mua xe điện, miễn giảm thuế, phát triển hạ tầng sạc...

Việc triển khai tốt lộ trình này sẽ giúp tạo bước đệm để người dân tập làm quen, thích nghi dần, và có giá trị thuyết phục hơn về khía cạnh kinh tế: các xe cũ nát bị loại thải trước, thay vì nhất loạt thay thế cùng lúc các đời xe xăng.

Mô hình Crit’Air không phải là giải pháp duy nhất nhưng cũng là một ví dụ cho cách tiếp cận khả thi về mặt kĩ thuật, một công cụ quản lý mềm nhưng mang lại hiệu quả điều chỉnh hành vi, tạo hiệu ứng thuyết phục về tâm lý.

Điều thuận lợi là Việt Nam đã có sự chuẩn bị cho hệ thống phân loại xe dựa trên các tiêu chí môi trường. Vấn đề còn lại triển khai áp dụng mượt mà và truyền thông đúng hướng để nhận được sự hợp tác và đồng lòng của người dân.

Muốn chuyển đổi xanh thực chất, không nên chỉ ra lệnh cấm, mà hãy bắt đầu bằng lộ trình minh bạch và tinh thần đồng hành.

Người già và mật khẩu VNeIDTôi sống ở TP HCM - nơi đô thị hiện đại - nhưng xung quanh vẫn rất nhiều người dùng điện thoạ...
10/07/2025

Người già và mật khẩu VNeID

Tôi sống ở TP HCM - nơi đô thị hiện đại - nhưng xung quanh vẫn rất nhiều người dùng điện thoại bàn phím. Những chiếc điện thoại đen trắng, không kết nối mạng, chỉ để nghe và gọi.

Các bác hàng xóm bảo: "Tụi tui lớn tuổi rồi, đâu có xài mấy cái app gì đó được. Xài điện thoại này bấm cho dễ". Có người có smartphone đấy, nhưng chỉ để coi hình con cháu qua Zalo, còn mấy cái VNeID, VssID gì đó thì "khó quá, bỏ qua".

Đi tới nhiều địa phương khác, tôi gặp những người lớn tuổi hoặc không biết chữ loay hoay khi tiếp cận các ứng dụng số hóa. Có người tải được VNeID nhưng không biết dùng, có người cài xong rồi xóa vì máy "đơ", có người nhờ con cháu cài giúp rồi vẫn dắt lưng giấy tờ khi đi làm thủ tục. Một số cán bộ chia sẻ thẳng thắn: ở đây họ vừa phải hướng dẫn người dân, vừa "nhớ giùm" mật khẩu cho hàng trăm người cao tuổi ở xã - một công việc quá sức lực cũng như khả năng chịu trách nhiệm.

Những người như thế, không phải họ không muốn theo kịp công nghệ, mà vì công nghệ hiện tại không được thiết kế phù hợp với họ.

Định danh điện tử VNeID là một ứng dụng số quan trọng, đang được kỳ vọng thay thế hàng loạt giấy tờ truyền thống. Định danh điện tử chắc chắn sẽ là phương thức giao tiếp chính giữa công dân và các cơ quan hành chính nhà nước trong tương lai. Muốn đi đến ngày đó, ở giai đoạn ban đầu này, VNeID nếu không có các phương án dành cho người yếu thế về công nghệ - như người già, người mù chữ, hoặc người không có smartphone - thì liệu những tiện ích ấy có trở thành một thứ... rào cản ngược?

Khái niệm "bao trùm số" là yếu tố sống còn trong chuyển đổi số ở mọi quốc gia. Estonia - quốc gia tiên phong về chính phủ số - đã làm rất bài bản từ hạ tầng, pháp lý cho tới giáo dục kỹ năng số. Singapore chú trọng giao diện thân thiện, bảo mật nhiều lớp. Ấn Độ có chương trình Aadhaar cấp mã định danh cho hơn một tỷ người dân, nhưng cũng gặp tranh cãi lớn vì chưa đảm bảo quyền riêng tư. Những nỗ lực và các khó khăn mà các quốc gia đó đã trải qua cho thấy: định danh điện tử không chỉ là một cái app, mà là một cam kết quốc gia về bình đẳng công nghệ.

Vậy nên, theo tôi, nếu muốn VNeID thực sự đến được với toàn dân, cần có những bước đi mạnh dạn hơn - không chỉ trong phần mềm, mà trong cách nghĩ. Có thể bắt đầu từ những giải pháp sau:

VNeID Lite bằng giọng nói. Phiên bản này thiết kế riêng cho người mù chữ, người thị lực yếu hoặc không đọc được giao diện điện thoại. Người dùng có thể thao tác bằng giọng nói đơn giản, ví dụ: "Tôi muốn khai báo tạm trú". Ứng dụng sẽ phản hồi bằng cả hình ảnh và âm thanh.

Tính năng đọc nội dung (text-to-speech). Trên mỗi màn hình ứng dụng, chỉ cần có nút "Đọc nội dung" để người dùng nhấn vào là ứng dụng tự động đọc lên từng dòng. Tưởng nhỏ thôi, nhưng với người già, người có thị lực kém, tính năng này có thể thay đổi hoàn toàn trải nghiệm.

Xác thực bằng giọng nói thay vì chữ ký số. Người cao tuổi thường hay quên mật khẩu, lúng túng khi nhận mã OTP. Trong khi đó, công nghệ xác thực bằng giọng nói đã được các ngân hàng dùng từ lâu. Tại sao định danh quốc gia lại không dùng được? Người dân chỉ cần đọc một câu khẩu lệnh xác nhận - vừa đơn giản, vừa bảo mật.

Cấp thẻ QR giấy cho người không có smartphone. Chỉ cần một tấm thẻ giấy nhỏ, có in mã QR định danh cá nhân (có ảnh và mã bảo mật), người dân không cần dùng điện thoại thông minh vẫn có thể đến bệnh viện, UBND xã... và quét mã như bình thường. Việc này rất dễ triển khai, đặc biệt phù hợp ở vùng sâu vùng xa, nơi mạng yếu, máy cũ.

Chi phí để "bao trùm số" chắc chắn không rẻ, và mọi quyết tâm đưa số hóa đến tới từng người dân đều đòi hỏi nỗ lực không nhỏ. Những giải pháp trên đều làm nảy sinh thêm các thách thức và chi phí nhất định trong quá trình triển khai. Nhưng một ứng dụng quan trọng với mỗi người dân như VneID xứng đáng được đầu tư bằng cả sức người lẫn sức của để hoàn thiện và mở rộng các lựa chọn sử dụng.

Là người đang giảng dạy môn Thiết kế giao diện và trải nghiệm người dùng (UI/UX) cho sinh viên công nghệ, tôi luôn nhấn mạnh: một giao diện chỉ được xem là tốt và tối ưu khi nó phục vụ được đa số người dùng, đặc biệt là những người có hạn chế về thể chất hoặc kỹ năng số. Ví dụ như phải thiết kế sao cho người mù màu vẫn đọc được thông tin, người khuyết tật vẫn thao tác dễ dàng.

Nếu một ứng dụng đẹp mắt với người trẻ nhưng lại khó dùng với người lớn tuổi, thì đó không phải là giao diện tốt, mà là một thiết kế thiếu công bằng. Tư duy thiết kế bao trùm (inclusive design) là điều các sinh viên công nghệ ngày nay cần học và cả xã hội nên hướng tới.

Công nghệ không bao giờ nên là một đặc quyền - càng không nên là rào cản. Định danh điện tử VNeID không thể chỉ dành cho người có điều kiện, biết chữ, biết dùng smartphone.

Nếu không tính đến những đối tượng yếu thế, VNeID chưa đạt được mục tiêu trở thành bước tiến của toàn dân. Và đã đến lúc cần nhìn thẳng vào những "vùng trắng" - nơi công nghệ chưa vươn tới - để lấp đầy khoảng trống công bằng số.

Mai Thanh Tâm

Tôi có những người bạn ở xứ Đoài. Khi Hà Tây sáp nhập vào Hà Nội, họ vẫn giữ thói quen giới thiệu quê mình là “Hà Tây cũ...
26/03/2025

Tôi có những người bạn ở xứ Đoài. Khi Hà Tây sáp nhập vào Hà Nội, họ vẫn giữ thói quen giới thiệu quê mình là “Hà Tây cũ” như một cách nhấn mạnh gốc gác.

Nhưng sau gần hai thập kỷ, người dân thuộc Hà Tây trước đây đã quen với danh xưng Hà Nội. Quan trọng hơn cả là văn hóa xứ Đoài gắn liền với địa danh Sơn Tây - Hà Tây trước đây không mất đi mà vẫn tồn tại trong từng làng xã.

Tôi là người Hà Nam, sinh ra trong giai đoạn tỉnh được đổi tên thành Hà Nam Ninh. Khi tỉnh mới được lập vào năm 1976, nhiều người cũng thấy xa lạ, nhưng sau 16 năm tồn tại, cái tên này đã trở thành ký ức của thế hệ bố mẹ tôi, thỉnh thoảng được các cụ nhắc lại như một phần hoài niệm. Còn nếp nhà tôi, nếp làng và những sinh hoạt văn hóa của cộng đồng chúng tôi, hàng thập kỷ nay vẫn vậy, dù dưới "danh tính" nào.

Việt Nam đã trải qua nhiều lần sáp nhập và chia tách tỉnh thành. Sau khi đất nước thống nhất năm 1975, cả nước có 72 đơn vị hành chính cấp tỉnh. Đến năm 1976, số lượng này giảm xuống còn 38. Sau đó, nhiều địa phương lần lượt chia tách và đạt con số 64 tỉnh, thành trước khi Hà Nội và Hà Tây sáp nhập vào năm 2008.

Năm nay, đất nước tiếp tục trải qua những xáo trộn nhất định với chủ trương sáp nhập đơn vị hành chính cấp tỉnh, không tổ chức cấp huyện; sắp xếp lại cấp xã. Việc tinh gọn bộ máy không đơn thuần là điều chỉnh địa giới hành chính mà còn điều chỉnh không gian kinh tế; điều chỉnh về phân công, phân cấp, về phân bổ và kết hợp các nguồn lực... Theo dự thảo tờ trình Luật Tổ chức chính quyền địa phương (sửa đổi), số đơn vị hành chính cấp tỉnh sẽ giảm từ 63 xuống còn hơn 50%.

Phương án sáp nhập cụ thể cũng như việc thay đổi tên gọi đơn vị hành chính mới chưa được công bố, nhưng sự bàn tán đi kèm với cảm giác thấp thỏm đã bắt đầu xuất hiện. Đó là phản ứng tâm lý dễ hiểu... Đặt tên cho các đơn vị hành chính sau sáp nhập là câu chuyện liên quan đến tâm lý, văn hóa, lịch sử, địa lý của cộng đồng và giá trị thương hiệu của địa danh.

Một số chuyên gia đã đề xuất phương án đặt tên tỉnh, xã mới sau sáp nhập. Phương án thực dụng là giữ nguyên tên của một trong các tỉnh thành cũ. Cách này giúp giảm bớt thủ tục hành chính như đổi con dấu, biển hiệu, giấy tờ, và phát huy tối đa lợi thế về giá trị thương hiệu của tên tỉnh được chọn, từ đó giúp thúc đẩy phát triển du lịch, thu hút đầu tư, xuất khẩu hàng hóa...

Phương án khác là sử dụng tên mới hoàn toàn, hoặc phục hồi tên từng tồn tại trong lịch sử. Chẳng hạn, nếu ba tỉnh Hà Nam, Nam Định và Ninh Bình được tái lập như giai đoạn 1976-1991, một số người đề xuất dùng lại tên "Hà Nam Ninh" - vừa gợi nhớ lịch sử, vừa tạo cảm giác tỉnh nào cũng "có phần".

Tuy vậy, tôi khá băn khoăn về cách đặt tên bằng việc ghép một phần tên các tỉnh cũ lại. Nhiều tên ghép từng tồn tại trong lịch sử thực chất không mang ý nghĩa cụ thể. Trong khi đó, tên của từng tỉnh trước đây đều có ý nghĩa riêng. Ví dụ Hà Nam mang ý nghĩa là vùng sông nước phía nam Hồng Hà (sông Hồng), phía nam Hà Nội; Nam Định là vùng đất được bình định phía nam; Ninh Bình mang ý nghĩa là vùng đất vững chãi, bình yên. Những cái tên này thể hiện sự phong phú của tiếng Việt trong việc phản ánh lịch sử hình thành, đặc trưng địa lý - văn hóa của mỗi vùng đất.

Vì vậy, điều cần tránh của việc đặt tên mới là sự "lắp ghép" vô hồn, không ý nghĩa và thiếu bản sắc.

Mỗi phương án đặt tên đều có ưu điểm riêng. Tùy đặc điểm từng địa phương, từng sự kết hợp cụ thể mà việc đặt tên mới có thể áp dụng linh hoạt phương án này hoặc phương án khác, miễn là kế thừa yếu tố lịch sử, văn hóa, hoặc có ý nghĩa thực tiễn để giúp thúc đẩy kinh tế - xã hội của khu vực mới phát triển. Một số địa danh đã có thương hiệu quốc tế về công nghiệp, du lịch hay nông sản nên được tiếp tục sử dụng.

Không ít thành phố trên thế giới thậm chí từng đánh đổi cái tên quen thuộc để đặt tên mới, phục vụ các mục đích rất thực dụng như: thu hút du lịch, quảng bá ngành công nghiệp địa phương, hoặc đơn giản là nhằm đảm bảo tính quốc tế hóa, tạo cái tên mới dễ nhớ, dễ gọi.

Vùng đất Valencia (California, Mỹ) vốn có tên gọi là Newhall Ranch, đã được đổi tên theo một giống cam nổi tiếng của vùng này - cam Valencia - nhằm thúc đẩy và quảng bá đặc sản nông nghiệp của vùng Nam California. Một thành phố khác của Mỹ - Six Mile Prairie ở Illinois - cũng được đổi thành Granite City để nhấn mạnh vai trò của ngành công nghiệp đá granite địa phương này.

Tại Trung Quốc, năm 1987, quyết định đổi tên địa khu Huy Châu (hoặc Huệ Châu), tỉnh An Huy, Trung Quốc thành thành phố Hoàng Sơn, gây nên một làn sóng tranh luận từ phía dân chúng. Người địa phương cũng như các chuyên gia văn hóa lo ngại tên gọi mới sẽ làm mất mát di sản hàng nghìn năm của Huy Châu. Nhưng giới chức muốn đổi nhằm tận dụng danh tiếng của ngọn núi Hoàng Sơn, thúc đẩy ngành du lịch địa phương, biến nơi đây thành điểm đến toàn cầu.

Ngày nay, khu danh lam thắng cảnh Hoàng Sơn đã trở nên nổi tiếng, thành tấm danh thiếp không chỉ của tỉnh An Huy, mà của cả Trung Quốc. Còn Huy Châu vẫn bảo tồn được những giá trị văn hóa lâu đời nhờ việc duy trì và phát triển khu Thành cổ Huy Châu.

Cuối cùng, phương án đặt tên nào cũng không thể làm hài lòng tất cả, dung hòa được mọi cảm xúc cá nhân. Nhưng dù danh tính mới là gì, người dân rồi cũng sẽ dần quen thuộc. Điều quan trọng hơn là những chính sách và chiến lược phát triển đi kèm. Nếu một địa phương sau sáp nhập có sự cải thiện rõ rệt về hạ tầng, kinh tế, chất lượng cuộc sống nhờ mở rộng không gian phát triển, phát huy được lợi thế của từng địa phương cũ, thì tên mới dù có lạ lẫm ban đầu cũng sẽ dần thân quen và trở thành niềm tự hào.

Cuộc cách mạng này không đơn thuần là để thay đổi tên gọi, hay đáp ứng lợi ích ngắn hạn của từng địa phương, mà là bước đặt nền móng, hướng tới sự phát triển bền vững, lấy lợi ích quốc gia làm trọng.

Nguyễn Minh Hoàng

'Thợ săn tiền thưởng'Vào đầu thế kỷ 20 ở Hà Nội từng diễn ra một phong trào “săn tiền thưởng” quy mô lớn.Đối mặt với áp ...
08/01/2025

'Thợ săn tiền thưởng'

Vào đầu thế kỷ 20 ở Hà Nội từng diễn ra một phong trào “săn tiền thưởng” quy mô lớn.

Đối mặt với áp lực phải chỉnh trang Hà Nội chuẩn bị cho Expo diễn ra một năm sau và bệnh dịch tả đang lây lan khắp châu Á, nhà đương cục Pháp đã phát động chiến dịch diệt chuột cống trên khắp Hà Nội. Để khuyến khích người dân tham gia, giới cầm quyền treo thưởng một xu mỗi con được giao nộp. Kết quả thời gian đầu là hết sức ấn tượng, khi số lượng chuột thu được mỗi ngày đều ở mức cao, khiến giới chức gặp khó khăn trong việc xử lý xác chuột. Người Pháp sau đó giải quyết vấn đề "lưu kho, tiêu hủy" này bằng việc chỉ yêu cầu giao đuôi chuột là được tiền thưởng.

Trớ trêu thay, tuy số đuôi chuột được giao vẫn cao nhưng số lượng chuột không giảm. Đến lúc này, nhà cầm quyền Pháp mới bắt đầu điều tra và phát hiện một hình ảnh khiến họ ngỡ ngàng: những con chuột không đuôi chạy trên phố phường Hà Nội. Hóa ra, người dân lo sợ nếu tích cực diệt chuột, số chuột sẽ hết, nên thay vì giết, họ chỉ cắt đuôi đem nộp, và thả chuột sống lại vào môi trường. Một phát hiện khác gây sốc hơn là khi chính quyền bắt được một trang trại... nuôi chuột ở ngoại thành Hà Nội, chuyên cung cấp chuột cho người Hà Nội cắt đuôi nhận thưởng.

Như vậy, một chính sách vốn được thiết kế để diệt chuột lại tạo ra hiệu ứng ngược là làm tăng dân số chuột. Nó cũng đồng thời tạo ra những nhóm "săn tiền thưởng" chuyên nghiệp. Nhà cầm quyền sau đó giảm giá thu mua đuôi chuột đến mức người ta không còn muốn "đầu tư" vào ngành nghề này nữa.

Những sự việc như ở Hà Nội đầu thế kỷ 20 không hiếm trên thế giới. Trong khoa học làm chính sách, hiện tượng này được gọi là "hiệu ứng rắn hổ mang" (Cobra Effect), để chỉ một chính sách thất bại tương tự của người Anh tại Ấn Độ, liên quan đến việc bắt rắn hổ mang. "Hiệu ứng rắn hổ mang" tạo ra một khuyến khích sai ngược (perverse incentive), khi mục tiêu chính sách không đạt được vì các động lực về tiền bạc khiến cho nhiều đối tượng muốn duy trì vấn đề nhằm hưởng lợi. Đối tượng đó có thể là người dân xem việc "săn tiền thưởng" là một nghề có thu nhập ổn định, cũng có thể là nhân viên công vụ xem việc duy trì tình trạng tạo nên công việc cho họ.

Để hạn chế "hiệu ứng rắn hổ mang", người làm chính sách nhất thiết phải hiểu được lợi ích đan xen của những người thực thi, từ đó có những chương trình phù hợp để không chỉ giám sát, mà còn ngăn ngừa các hành động trục lợi, gây méo mó mục tiêu.

Việt Nam nhiều ngày qua cũng đang xôn xao về việc người dân có thể được hỗ trợ tài chính lên đến 5 triệu đồng nếu cung cấp thông tin về vi phạm giao thông của người khác, theo Nghị định 176/2024 của Chính phủ.

Cơ chế thực hiện ra sao, trả thưởng như thế nào... cho đến nay vẫn còn đang được nghiên cứu. Do đó, thông tin về các cá nhân đã được nhận tiền thưởng từ việc cung cấp thông tin, hình ảnh vi phạm thời gian gần đây là không chính xác. Nhưng không phải ngẫu nhiên mà có sự xôn xao.

Mục tiêu của chính sách này là nhằm khiến người tham gia giao thông "sợ" và có ý thức hơn trong hành vi của mình. Nhiều quốc gia trên thế giới từng áp dụng chính sách thưởng tiền cho người cung cấp thông tin, hình ảnh về vi phạm giao thông, hỗ trợ lực lượng cảnh sát. Mức thưởng tại Trung Quốc chẳng hạn nằm trong khoảng 20 đến 200 nhân dân tệ (khoảng 70.000 - 700.000 VNĐ) tùy vào mức độ nghiêm trọng của hành vi. Giải pháp này, nhờ tận dụng sức mạnh của đông đảo quần chúng, có thể phát huy tác dụng trong ngắn hạn.

Tuy nhiên, nếu thiết kế không khéo, quá trình áp dụng rất dễ tạo ra "hiệu ứng rắn hổ mang". Những ngày qua, đã xuất hiện thông tin rao bán hình ảnh vi phạm giao thông, gây lo ngại về khả năng tạo ra một "nghề nghiệp" mới là nghề săn tiền thưởng. Nếu không có cơ chế nhận tin báo và trả thưởng khoa học, hợp lý và không có giải pháp chế ngự "hiệu ứng rắn hổ mang" thì mục tiêu chính sách không những có nguy cơ thất bại và còn có thể gia tăng sự nghi kỵ lẫn nhau, gây mất niềm tin và sự đoàn kết trong xã hội - là thứ quan trọng không kém trật tự hành chính trên đường.

Chính sách thưởng tiền người báo cáo vi phạm luật giao thông, theo Nghị định 176, khi áp dụng vào thực tế không thể coi nhẹ các khía cạnh như: khả năng đẩy người dân vào nguy cơ vi phạm pháp luật, xâm phạm quyền tự do, danh dự, nhân phẩm, đời sống riêng tư, bí mật cá nhân của người khác; khả năng đảm bảo tính chính xác của tin báo (trong bối cảnh công nghệ AI, deepfake rất phát triển); khả năng tạo ra kẻ hở lợi dụng chính sách cho mục đích tư thù, trục lợi từ sai lầm của người khác.

Tôi cho rằng mục tiêu của pháp luật giao thông không chỉ là để phạt người vi phạm, cũng như trách nhiệm của cảnh sát giao thông không phải chỉ là xử lý vi phạm. Mục tiêu và trách nhiệm của pháp luật giao thông còn là để người dân lưu thông an toàn, trật tự. Tất nhiên sẽ có những vi phạm lớn cần đến lực lượng thực thi pháp luật, nhưng đa số vi phạm nhỏ hoàn toàn có thể giải quyết bằng sự nhắc nhở lẫn nhau, thay vì một video clip để nhận thưởng.

Phạt là biện pháp để đảm bảo thi hành và không phải là biện pháp duy nhất. Nếu phạt và những hành vi hỗ trợ việc phạt, như khuyến khích giám sát, tạo ra bất cập lớn, trong khi mục tiêu an toàn của người dân hay các vấn đề khác không đạt được, thì đó sẽ là thất bại của chính sách.

Vì vậy, khi thiết kế pháp luật, cần luôn đảm bảo mục tiêu nguyên bản của chính sách, và không được để những việc vốn chỉ bổ trợ cho biện pháp thi hành như "săn tiền thưởng" trở thành một công việc mới hoặc là động lực chính của người tham gia.

Lê Nguyễn Duy Hậu

Nước sông Hồng lên toTừ nhỏ tôi đã say sưa ngắm sông Hồng qua bức tranh nổi tiếng “Bến thuyền sông Hồng” của họa sĩ An S...
11/09/2024

Nước sông Hồng lên to

Từ nhỏ tôi đã say sưa ngắm sông Hồng qua bức tranh nổi tiếng “Bến thuyền sông Hồng” của họa sĩ An Sơn Đỗ Đức Thuận, họa sĩ thuộc những khóa đầu tiên của trường Mỹ thuật Đông Dương.

Cụ An Sơn và ông nội tôi là hai bên thông gia. Bố tôi có việc gì bận lại mang gửi tôi lên nhà cụ An Sơn để nhờ trông giúp. Ở nhà cụ, tôi chỉ trông ngóng ra phố Hàng Bột đợi bố đón về, hoặc là ngắm bức tranh bến sông Hồng nhộn nhịp cảnh mua bán trên bến dưới thuyền đó.

Nhìn bức tranh thấy ngay ngày đó sông Hồng ăn sát vào bờ đê phía nội thành, thuyền buôn lớn cặp mạn mép đê, rồi bốc dỡ sản vật qua đê lên các phố liền đấy, là các phố Hàng Tre, Hàng Gạo, Hàng Chĩnh, Hàng Mắm, chợ Đồng Xuân... Các bãi ven sông lúc này nhỏ và ít người ở. Nhà cửa ở bãi lúc ấy cũng đơn giản, chỉ tranh tre nứa lá.

Người Hà Nội xưa còn gọi sông Hồng là sông Cái. "Cái" là một từ cổ chỉ người mẹ, đồng thời cũng chỉ sự to lớn mênh mang. Người Mẹ ấy nhiều khi nổi giận, thì những người con hai bên bờ chỉ biết chịu trận, chờ cơn thịnh nộ qua đi.

Ai một đời người sống ở Hà Nội cũng vài lần chứng kiến nước sông Hồng lên to như thế nào. Bà ngoại tôi kể khi bà còn con gái, có năm nước sông lên to, bà lên đê xem, lấy chân té được cả nước sông.

Một trong những trận lụt đi vào lịch sử là trận lụt tháng 8 năm 1945. Khi đó mưa liên tiếp, vỡ đê gần như tất cả sông ở miền Bắc. Tổng cộng có 52 chỗ vỡ đê, gây ngập lụt 11 tỉnh, không kể các tỉnh trung du và miền núi. Ở Hà Nội nước sông Hồng lên tới độ cao 12,68 m.

Qua nhiều trận lụt lớn, nước sông Hồng mấp mé mặt đê, nhưng chưa bao giờ vỡ đê vào Hà Nội, mà toàn vỡ đê trên phía thượng nguồn như Sơn Tây, Phú Thọ... hoặc phía hạ nguồn như Thanh Trì, Hưng Yên... Có thể do đoạn đê nội thành Hà Nội là đê trọng yếu bậc nhất của quốc gia nên được bao đời nay tu bổ.

Nhưng có lần đê Hà Nội suýt vỡ. Đấy là trận lụt năm 1971. Sau này các nhà khí tượng thế giới đánh giá đó là một trong những thiên tai lớn nhất của thế kỷ 20 và là trận lụt lớn nhất trong 250 năm qua ở miền Bắc.

Lúc đó mưa liên miên, nước sông Hồng liên tục dâng lên. Người trong phố chốc chốc lại chạy ra đê xem nước lên tới đâu, rồi về kể nước ngập lút toàn bộ bãi Phúc Xá, mặt sông mênh mông cuồn cuộn xa tít tận bên Gia Lâm. Nước sông mấp mé mặt cầu Long Biên, nhà nước phải cho đoàn tầu chở toàn đá hộc lên đỗ trên cầu để giữ cho cầu không bị trôi mất.

Tôi lúc này đã lớn cũng muốn lên đê xem nhưng mẹ tôi cấm tiệt, lên đấy nhỡ rơi xuống sông thì làm sao. Người lớn rầu rĩ lo lắng, bảo, nếu vỡ đê thì trong phố nhà ba tầng cũng ngập lút. Có lúc trong phố nhớn nhác vì có tin "Vỡ đê rồi, vỡ đê chỗ phố Chợ Gạo rồi". Cơn hoảng loạn truyền dọc các phố như một con sóng. Một lúc sau mới rõ là không phải vỡ đê, mà là nước tràn qua mặt đê, đã được hộ đê đắp bao cát chặn lại rồi.

Mấy ngày sau có "phân lũ" phía trên Hà Nội nên nước rút dần. Hà Nội an toàn, nhưng cả một vùng Hà Tây cũ tan hoang vì lụt.

Sau này lớn lên, tôi có một số năm đi dạy học ở bãi Phúc Xá, thấy hàng năm nước cũng lên, nhưng chỉ xâm xấp đường đi ngoài bãi. Năm nào cao nhất thì ngập lưng tường, thầy trò tôi lại mất mấy ngày dọn dẹp phù sa đỏ bám trên bàn ghế. Không bao giờ thấy nước lên to như hồi năm 1971.

Từ những năm 1990 nước sông không lên nữa, có thể do các hồ thủy điện phía thượng nguồn bắt đầu phát huy tác dụng tích nước ngăn lũ. Từ ngày nước sông không lên nữa tự nhiên đất bãi Phúc Xá, bãi An Dương trở nên đắt giá. Từ chỉ là mảnh đất ở tạm bợ, năm nào cũng chạy lũ lụt, giờ thành đất của quận trung tâm. Nhà kiên cố xây cao tầng ken dày đặc. Nhìn từ ảnh chụp trên cao, các khối nhà cao tầng chen chúc từ bờ đê ra đến tận mép sông. Lòng sông Hồng về đến đoạn nội thành này thì bị thít chặt bởi khối nhà cao tầng. Không còn chỗ cho thoát lũ nữa.

Giờ đã thành một lỡ làng của quy hoạch. Theo pháp lệnh đê điều, ai cũng biết là bên ngoài đê không được xây dựng công trình kiên cố. Để mọc lên cả mấy phường cùng hàng nghìn ngôi nhà cao tầng thời gian không phải một sớm một chiều mà xong được. Biết quy trách nhiệm cho ai bây giờ. Chỉ biết là sức hấp dẫn của khu vực trung tâm đã góp phần quyết định. Còn dịch lên phía trên một chút, như Tứ Liên, Phú Thượng, bãi sông Hồng vẫn là đất thoát lũ, là vườn đào vườn quất của Thủ đô.

Các công trình trị thủy sông Hồng, các hồ chứa thủy điện phía thượng nguồn mấy chục năm nay đã cắt lũ sông Hồng. Những trận lũ lớn như chỉ còn trong ký ức. Thậm chí gần đây người ta còn lo lòng sông Hồng tụt sâu quá, sông Hồng không còn dòng chảy.

Nhưng trận siêu bão Yagi mới đây đã làm mưa lớn trên thượng nguồn, gây nên lũ lụt từ các tỉnh phía trên. Lũ đang lan dần về xuôi. Mấy chục năm qua, bây giờ Hà Nội mới chứng kiến sông Hồng cuồn cuộn đỏ nặng phù sa. Và chúng ta mới chợt thấy con người thật nhỏ bé trước thiên nhiên. Mẹ sông Hồng còn nhiều bí ẩn mà đàn con chưa hiểu hết.

Hà Nội, theo đúng tên, là thành phố ở trong sông. Ông cha ta đã xây dựng một thành phố mở lòng ra với con sông. Hà Nội dựa vào con sông mà phát triển thành trung tâm giao lưu của cả vùng châu thổ. Con cháu nay lại quay lưng với dòng sông, lấn chiếm tranh chấp với sông từng mét đất.

Tôi mong ngày nào đó có được quy hoạch sông Hồng phù hợp với tự nhiên, để cho Hà Nội xứng danh là thành phố ở trong sông, lại trên bến dưới thuyền nhộn nhịp như bức tranh nổi tiếng xưa đã mô tả.
Quan Thế Dân
Bác sĩ, Tiến sĩ Y học

Đề tài thời sự buổi sáng của các bà nội trợ trong công viên, các ông hưu trí ở quán cà phê vỉa hè quanh khu phố nhà tôi ...
09/06/2023

Đề tài thời sự buổi sáng của các bà nội trợ trong công viên, các ông hưu trí ở quán cà phê vỉa hè quanh khu phố nhà tôi mấy ngày nay chỉ xoay quanh chuyện điện.

Các "thượng đế" ngành điện lực có chung nỗi khổ: nắng nóng, giá điện đã tăng, nhưng điện vẫn không đủ dùng, cắt luân phiên.

Điện, nước, xăng dầu là những mặt hàng thiết yếu phục vụ sản xuất kinh doanh và đời sống người dân, là đầu vào quan trọng tạo ra giá thành sản phẩm và dịch vụ. Mỗi biến động nhỏ của các mặt hàng này đều có thể làm xáo trộn cuộc sống hàng chục triệu con người.

Khách hàng chưa bao giờ là "thượng đế" trong ngành điện. Với cơ chế độc quyền bán hiện nay, người tiêu dùng là bên yếu thế. Khách hàng mua nhiều không được khuyến khích bằng cơ chế giá mà còn phải gánh giá điện cao để "bù chéo" cho sản xuất công nghiệp thâm dụng năng lượng.

Với cơ chế hiện tại, Việt Nam khó có thể thoát ra khỏi tình trạng tăng giá để bù lỗ và cắt điện luân phiên vào mùa nóng. Nhưng Quy hoạch điện VIII có thể là chương mới của ngành điện với hai định hướng nổi bật: Chuyển dịch năng lượng và khuyến khích sự tham gia của tư nhân.

EVN cho biết đang rất khó khăn về tài chính với khoản lỗ năm 2022 đã vượt 26,2 nghìn tỷ đồng. Giá nhiên liệu đầu vào sản xuất điện như than, dầu, khí tăng cao là một trong những nguyên nhân được đưa ra để lý giải. Trong đó, giá than tăng gấp 3 lần, thậm chí có thời điểm tăng gấp 4-5 lần và giá dầu tăng gấp đôi. Nhưng điều này cũng phản ánh cơ cấu nguồn phát điện của Việt Nam vẫn nghiêng về phía các nguồn điện hóa thạch với chi phí biến động và nguy cơ ảnh hưởng đến sức khỏe con người cũng như môi trường.

Trong khi đó, đang tồn tại một nghịch lý là hàng loạt dự án điện gió, điện mặt trời đã được đầu tư lại gặp nhiều vướng mắc liên quan cơ chế mua - bán, phải cắt giảm công suất. Ban hành cơ chế thuận lợi là trách nhiệm của Chính phủ nhưng cơ quan tham mưu cơ chế là EVN - lại là người mua độc quyền. Nếu không sớm tháo gỡ nút thắt này thì dòng vốn đầu tư cho năng lượng tái tạo - vốn được đánh giá là có nhiều tiềm năng và ngày càng rẻ - sẽ tắc nghẽn.

Thực tiễn không phải không có những mô hình hay, nhưng đang vướng phải rào cản độc quyền ngành. Mô hình "điện sau côngtơ - behind the meter" đã được nhiều nước áp dụng, cho phép cơ chế "tự sản tự tiêu" năng lượng và đóng góp vào nguồn điện quốc gia. Mô hình này nếu được hỗ trợ phát triển sẽ góp phần đáng kể khắc phục tình trạng thiếu điện. Loại bỏ các yếu tố tiêu cực do con người lợi dụng chính sách, thì sự phát triển bùng nổ của điện mặt trời và điện mặt trời áp mái vừa qua, hay các mô hình sản xuất điện phân tán chính là bước đi mới trong chuyển dịch năng lượng ở Việt Nam.

Với ngành điện, việc "mở cửa" hay phá bỏ thế độc quyền để người mua trở thành khách hàng đúng nghĩa, tức là được chọn lựa sản phẩm tiêu dùng, là không dễ, nếu không muốn nói là không thể thực hiện trên bình diện tổng thể. Những đặc thù rất riêng của ngành năng lượng cực kỳ quan trọng với an ninh quốc gia là rào cản không nhỏ cho việc tư nhân hóa lĩnh vực này. Dù vậy vẫn có thể đưa tư nhân vào một số khâu, một số khu vực không được xem là trọng yếu của ngành điện và không bắt buộc phải duy trì độc quyền nhà nước.

Việt Nam vẫn chưa có một thị trường điện cạnh tranh khi nhà nước vẫn phải gồng mình bù lỗ cho các đơn vị sản xuất để bù đắp khoảng trống giữa giá thành với giá bán. Nhưng sự can thiệp vào thị trường bằng mệnh lệnh hành chính cần được đặt trong tổng thể lợi ích của người dân, xã hội, tránh tạo ra cú sốc lớn. Trong đó, tăng giá điện là bài toán khó, dù đây là việc gần như không thể trì hoãn bởi giá thành đã cách khá xa so với giá bán lẻ. Bài toán khó giải này cũng giúp nhìn thấy ngày càng rõ hơn một thực tế: là lĩnh vực yêu cầu vốn đầu tư khổng lồ, nếu chỉ dựa vào ngân sách nhà nước, ngành điện lực sẽ không thể đáp ứng kịp nhu cầu tiêu thụ của một quốc gia đã 100 triệu dân, có nền kinh tế đang tăng trưởng mạnh; và về lâu dài sẽ ảnh hưởng đến an ninh năng lượng và mục tiêu phát triển bền vững.

Quy hoạch điện VIII vừa được phê duyệt đang được kỳ vọng thực thi nghiêm túc để nuôi dưỡng "giấc mơ thượng đế" thành hiện thực. Quy hoạch này đã cụ thể hóa Nghị quyết số 55 của Bộ Chính trị, trong đó có các định hướng quan trọng về việc xây dựng thị trường năng lượng cạnh tranh, minh bạch, đa dạng hóa hình thức sở hữu và phương thức kinh doanh; khuyến khích và tạo điều kiện thuận lợi để kinh tế tư nhân tham gia phát triển năng lượng...

Các mục tiêu đặt ra cũng rất tham vọng: Đến năm 2030, độ tin cậy cung cấp điện năng của Việt Nam thuộc nhóm 4 nước dẫn đầu ASEAN, chỉ số tiếp cận điện năng thuộc nhóm 3 nước dẫn đầu ASEAN; 50% các tòa nhà công sở và 50% nhà dân sử dụng điện mặt trời mái nhà tự sản, tự tiêu. Định hướng đến năm 2050, tỷ lệ năng lượng tái tạo lên đến 67,5-71,5%.

Chuyển dịch năng lượng công bằng và hiệu quả theo hướng khuyến khích năng lượng sạch; tạo cơ chế để tư nhân tham gia vào quy trình cung ứng điện sẽ là những bước đột phá để ngành năng lượng quan trọng này đáp ứng không chỉ nhu cầu hiện tại mà còn cả mai sau.

Đây cũng chính là cơ sở để hy vọng một ngày người tiêu dùng trở thành "thượng đế" thực sự.

Address

Nguyên Khê

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Tin Tức Tổng Hợp - News posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share

Category