Việt Nam Defence

Việt Nam Defence Chuyên trang tổng hợp tin tức an ninh, quốc phòng trong nước và quốc tế...

98ha là một con số cực lớn, giờ kỷ luật như nào mới hợp lý? Cách chức, đuổi việc hay đền tiền liệu có lấy lại được số rừ...
08/12/2025

98ha là một con số cực lớn, giờ kỷ luật như nào mới hợp lý? Cách chức, đuổi việc hay đền tiền liệu có lấy lại được số rừng bị phá? Trách nhiệm này thuộc về ai?

QUY TẮC THÌ KHÔNG BIẾT RUN RẨY.Tôi Đã Sa Thải Một Bà Mẹ Đơn Thân Chỉ Vì Đến Trễ 12 Phút... Và Đó Là Sai Lầm Lớn Nhất Đời...
08/12/2025

QUY TẮC THÌ KHÔNG BIẾT RUN RẨY.

Tôi Đã Sa Thải Một Bà Mẹ Đơn Thân Chỉ Vì Đến Trễ 12 Phút... Và Đó Là Sai Lầm Lớn Nhất Đời Tôi.
Tôi đã sa thải một bà mẹ đơn thân chỉ vì cô ấy đến trễ mười hai phút.

Đó là quyết định "đúng". Đó là luật lệ. Nó công bằng với tất cả những người đến đúng giờ.

Thế nhưng... đó lại là sai lầm lớn nhất đời tôi.

Tôi đã làm trưởng nhóm tại một trung tâm phân phối ở Ohio được mười năm rồi. Ở đây, mọi thứ phải chính xác như mổ xẻ. Thời gian là tiền bạc. Nếu dây chuyền dừng lại, chúng tôi mất hàng ngàn đô la. Để mọi thứ chạy trơn tru, chúng tôi có luật "ba lần cảnh cáo". Nó được viết to, bằng mực đỏ, trong sổ tay. Ai cũng ký. Ai cũng biết.

Cảnh cáo miệng. Cảnh cáo bằng văn bản. Rồi sa thải.

Maya, một trong những nhân viên giỏi nhất của tôi, đã chạm đến bước thứ ba vào thứ Ba tuần trước.

Cô ấy là một phụ nữ trầm lặng, chắc tầm ngoài ba mươi, nhưng trong ánh mắt cô ấy có một sự mệt mỏi mà tôi thường thấy ở những người già gấp đôi tuổi cô ấy. Cô ấy không bao giờ than vãn. Không bao giờ nán lại ở khu cà phê. Cô ấy đến, cúi đầu và làm việc chăm chỉ hơn bất cứ ai.

Nhưng rồi, tháng trước, mọi thứ thay đổi.

Đầu tiên là mười phút trễ. "Xe có vấn đề," cô ấy thì thầm. Tôi cảnh cáo miệng. Hai tuần sau, hai mươi phút. Cô ấy trông kiệt sức, tóc tai rối bù. Cảnh cáo bằng văn bản. Tôi còn nhớ mình đã nói:

"Maya, tôi quý cô, nhưng tôi không thể phá lệ. Cô phải có mặt đúng giờ."

Và rồi Thứ Ba đến. Công việc bắt đầu lúc 6 giờ sáng. Đến 6 giờ 12 phút, Maya chạy vội qua cửa. Cô ấy không đi đôi ủng thường lệ — mà đi giày thể thao. Mắt đỏ hoe. Trông như vừa khóc.

Tôi không hỏi tại sao. Tôi không muốn biết. Tôi chỉ muốn thực thi luật lệ. Tôi gọi cô ấy vào văn phòng. Tờ đơn sa thải đã được chuẩn bị sẵn.

"Cô biết tại sao cô ở đây rồi chứ," tôi nói bằng giọng chuyên nghiệp. Lạnh lùng.

Maya không cầu xin. Cô ấy không bịa ra câu chuyện nào. Cô ấy chỉ nhìn vào đôi tay run rẩy của mình.

"Tôi biết... tôi xin lỗi, ông Henderson. Chuyện này sẽ không xảy ra nữa."

"Tôi biết," tôi trả lời và đưa tờ giấy cho cô ấy. "Bởi vì tôi buộc phải cho cô nghỉ việc."

Cô ấy nhìn tờ giấy, rồi nhìn tôi. Trong một giây, tôi thấy trong mắt cô ấy một nỗi sợ hãi tột độ, gần như bản năng. Sau đó, một cái gì đó vụt tắt. Cô ấy ký với đôi tay run lẩy bẩy.

"Cảm ơn vì cơ hội," cô ấy thì thầm.

Cô ấy bước ra ngoài trời lạnh. Còn tôi, tôi quay lại với cốc cà phê, tự hào vì đã "tuân thủ các quy tắc".

Tôi là một thằng ngốc.

Hai ngày sau, tôi đang ở phòng nghỉ. Hai nhân viên cũ đang nói chuyện gần máy bán hàng tự động.

"Không thấy Maya nữa."

"Jack đã sa thải cô ấy hôm thứ Ba."

"Thật tệ... nhất là với thằng bé."

"Thằng bé nào?"

"Ông không biết à? Cô ấy bị đuổi khỏi nhà ba tuần trước. Tòa nhà được bán. Họ cho 30 ngày để dọn đi. Cô ấy không thể tìm được chỗ thuê mới vì không có tiền đặt cọc. Cô ấy đang sống trong chiếc Ford Ta**us cùng cậu con trai sáu tuổi."

Miếng ăn trong miệng tôi bỗng trở nên vô vị.

"Ông đùa tôi à."

"Không. Tại sao ông nghĩ cô ấy đến trễ? Cô ấy tắm cho con trai ở mấy phòng tập gym mở 24/24, nhưng đôi khi bảo vệ đuổi đi trước khi cô ấy kịp mặc quần áo xong cho thằng bé."

Tôi đứng sững lại, chết lặng.

Những lần trễ hẹn "không thể chấp nhận được" đó ư?

Đó không phải là sự lười biếng.

Đó là một người mẹ đang cố gắng rửa ráy cho con mình trong một cái bồn rửa công cộng để thằng bé không bị bạn bè ở trường chê cười.

Và tôi... vừa lấy đi nguồn thu nhập duy nhất của cô ấy.

Tôi rời khỏi vị trí làm việc với cái cớ khẩn cấp gia đình. Tôi đi tìm cô ấy... nhưng tìm một bóng ma thì tìm ở đâu?

Tôi đến căn hộ cũ. Bị niêm phong.

Phòng tập gym. Không thấy.

Các trung tâm trú ẩn. "Hết chỗ."

"Danh sách chờ cho một bà mẹ và một đứa trẻ à? Sáu tháng," một nhân viên mệt mỏi nói với tôi.

Lúc 8 giờ tối, nhiệt độ là −2°C. Tôi định bỏ cuộc. Tôi đỗ xe trong bãi đậu xe của một siêu thị Walmart.

Và tôi thấy cô ấy.

Tít phía sau, trong bóng tối. Một chiếc Ford Ta**us xanh cũ kỹ. Máy đã tắt. Kính xe mờ hơi.

Tôi bước về phía xe. Tôi gõ nhẹ vào cửa kính.

Maya giật mình, giơ cái lược chải tóc lên như một vũ khí. Rồi cô ấy nhận ra tôi. Cô ấy hé mở cửa kính. Một luồng khí lạnh buốt lọt vào.

"Ông Henderson? Tôi... tôi có thể nộp lại đồng phục vào ngày mai. Tôi chỉ cần—"

"Maya, mở cửa ra."

Cô ấy do dự, rồi mở khóa.

Ở ghế sau, dưới một đống chăn mền, một cậu bé đang ngủ, ôm chặt một mô hình siêu anh hùng. Má thằng bé xanh lét vì lạnh.

"Thằng bé ổn không?"

"Nó lạnh," cô ấy vừa thì thầm vừa khóc. "Hết xăng rồi. Tôi không thể bật máy sưởi nữa... tôi không biết phải đi đâu."

Tôi nhìn cô ấy. Tôi đã đánh giá giá trị của cô ấy bằng phút. Bằng mười hai phút ngắn ngủi.

"Cô không cần nộp lại đồng phục đâu," tôi nói.

Cô ấy sợ hãi.

"Cô quay lại làm việc. Ngày mai. Hoặc bất cứ khi nào cô muốn. Tôi đã hủy hồ sơ đó rồi. Đó là một sai sót hành chính. Cô không bị sa thải."

Cô ấy chớp mắt, bối rối.

"Nhưng... luật lệ... ba lần cảnh cáo..."

"Mặc kệ luật lệ," tôi thì thầm. "Và mặc kệ cảnh cáo."

Tôi đưa cô ấy 300 đô la.

"Có một nhà nghỉ Motel 6 cách đây hai dãy phố. Nó không phải thiên đường, nhưng nó ấm. Đi nghỉ đi. Tắm nước nóng cho thằng bé. Gọi một cái pizza."

"Tôi không thể trả lại ông..."

"Đây không phải là một khoản vay. Đây là lời xin lỗi."

Tôi theo họ đến khách sạn. Khi ánh đèn phòng 104 bật sáng, tôi mới chịu lái xe về nhà.

Ngày hôm sau, tôi triệu tập phòng Nhân sự. Chấm dứt việc áp dụng luật mù quáng. Chúng tôi đã lập một quỹ hỗ trợ khẩn cấp cho nhân viên.

Maya trở lại sau ba ngày. Đúng giờ.

Và nếu cô ấy có đến trễ mười phút?

Tôi sẽ pha cà phê và hỏi: "Tôi có thể giúp gì cho cô không?"

Chúng ta sống trong một thế giới bị ám ảnh bởi các quy tắc, các con số, hiệu suất.

Mải nhìn vào đồng hồ, chúng ta quên nhìn vào con người.

Hãy cứng rắn. Hãy công bằng.

Nhưng quan trọng nhất... hãy nhân văn.

Một quy tắc không biết run rẩy.

Một bảng Excel chưa bao giờ cảm thấy lạnh.

Con người thì có.

Hãy chia sẻ thông điệp này. Hãy nhắc nhở thế giới rằng quy tắc duy nhất thực sự quan trọng, đó là lòng tốt.
———-
Nếu câu chuyện này chạm đến bạn, hãy chia sẻ nó để nhắc nhở chúng ta sống chậm lại và thấu cảm nhiều hơn.

Rồi, cuối cùng thì Hà nội của chúng ta cũng có cái “nhất thế giới”… 😪
07/12/2025

Rồi, cuối cùng thì Hà nội của chúng ta cũng có cái “nhất thế giới”… 😪

07/12/2025

Đại diện Cục Cảnh sát Giao thông: Ghế trẻ em trên ô tô không đạt chuẩn sẽ xử phạt như không sử dụng, giống như xử phạt về mũ bảo hiểm.
Dân sao biết như nào là chuẩn?

NẾU TẤT CẢ HÀNG HOÁ ĐỀU BỊ BUỘC PHẢI CÓ HOÁ ĐƠN ĐẦU VÀO THÌ ĐIỀU GÌ SẼ XẢY RA? Đây không phải câu hỏi về thuế. Đây là tử...
06/12/2025

NẾU TẤT CẢ HÀNG HOÁ ĐỀU BỊ BUỘC PHẢI CÓ HOÁ ĐƠN ĐẦU VÀO THÌ ĐIỀU GÌ SẼ XẢY RA?

Đây không phải câu hỏi về thuế. Đây là tử huyệt của cấu trúc thị trường Việt Nam. Không một quốc gia nào có thị trường phi chính thức chiếm hơn 55%, nông dân chiếm 32% lực lượng lao động, thực phẩm qua chợ truyền thống 70%, mà lại áp mô hình hóa đơn, sổ sách, thuế doanh nghiệp lên… người buôn thúng bán mẹt.

Nếu làm điều đó, hệ quả sẽ không chỉ là tăng giá, mà là đứt gãy cấu trúc kinh tế từ gốc.

1/ Giá thực phẩm tăng NGAY LẬP TỨC và tăng MẠNH.

Khi mọi hàng hóa đều phải có hóa đơn đầu vào:

- Thương lái phải mua từ doanh nghiệp chính quy.

- Nhà phân phối buộc phải xuất VAT.

- Tất cả khâu trung gian phải kê khai, khấu trừ, nộp thuế.

- Chi phí tuân thủ (kế toán, hóa đơn điện tử, phần mềm, lưu trữ) cộng vào giá.

Một ký rau 10.000 đồng tại chợ đầu mối → thành 13.000–15.000 đồng.

Không có “phép màu” nào cứu được giá khi thuế và chi phí tuân thủ tăng. Người chịu cuối cùng chính là người nghèo.

2/ Có 70% hàng hóa nhỏ lẻ biến mất, chợ truyền thống teo lại.

Phần lớn thực phẩm Việt Nam đến từ:

- Nông dân không đăng ký kinh doanh.
- Hộ giết mổ mini.
- Tiểu thương chợ.
- Hàng rong.
- Người bán nhỏ lẻ.

Họ không có hóa đơn vì:
- Không có mã số thuế.
- Không có phần mềm hóa đơn.
- Không biết kế toán.
- Không có điều kiện tuân thủ.

Nếu bắt buộc hóa đơn đầu vào thì họ sẽ không bán được nữa.

Kết quả:

- Chợ truyền thống teo tóp.
- Hàng rong biến mất.
- Tiểu thương bị đào thải.
- Hàng loạt hộ gia đình mất sinh kế.

Đây không phải là “chống thất thu thuế”. Đây là xóa sổ tầng đáy kinh tế.

3/ Nông dân và hộ gia đình bị ép trở thành… doanh nghiệp.

Để xuất hóa đơn, một người trồng 3 sào rau cũng phải:

- Đăng ký hộ kinh doanh.
- Có mã số thuế.
- Có hóa đơn điện tử.
- Nộp thuế.
- Thuê kế toán.
- Làm sổ sách.
- Chịu thanh tra.

Nói cách khác: Nông dân phải sống như doanh nghiệp, trong khi doanh thu thậm chí không đủ nuôi con.

Đây là gánh nặng không quốc gia nào áp lên người nghèo.

4/ Tập đoàn lớn, siêu thị sẽ độc quyền thị trường thực phẩm.

Khi chợ truyền thống bị bóp nghẹt, thị trường chỉ còn:

- Siêu thị.
- Cửa hàng tiện lợi.
- Doanh nghiệp lớn có hệ thống thuế, sổ sách
- Không còn cạnh tranh từ hộ nhỏ.
- Không còn giá rẻ từ chợ truyền thống.

Khi nguồn cung tập trung hóa, điều xảy ra là:
- Doanh nghiệp lớn định giá thị trường.
- Giá thực phẩm tăng “không phanh”.
- Người dân mất quyền lựa chọn.

Kinh tế học gọi đây là: Tập trung quyền lực thị trường (Market Concentration). Hệ quả cuối cùng là: Người nghèo trả giá đắt nhất.

5/ Nhà nước THU ĐƯỢC MỘT CHÚT, nhưng xã hội MẤT RẤT NHIỀU:

Thuế tăng, nhưng chi phí xã hội lớn gấp hàng chục lần:

- Người nghèo mất việc.
- Giá tăng → lạm phát lan rộng.
- Doanh nghiệp nhỏ chết.
- Buôn bán chui bùng nổ → tốn chi phí quản lý.
- Mâu thuẫn xã hội tăng.
- Nông thôn kiệt quệ.

Một chính sách thuế đúng phải nâng đỡ nền kinh tế, không bóp nghẹt nền kinh tế.

6) Việt Nam KHÔNG đủ điều kiện để áp mô hình hóa đơn toàn thị trường.

Các nước Nhật, Đức, Hàn có hóa đơn toàn dân vì:
- Chuỗi cung ứng chính quy.
- Người dân thu nhập cao.
- Thị trường minh bạch.
- Cơ quan thuế không nhũng nhiễu.
- Bảo vệ mạnh mẽ doanh nghiệp nhỏ.
- Chi phí tuân thủ gần bằng 0.

Việt Nam hiện nay:

- Khoảng 60% lao động phi chính thức.
- Khoảng 70% hàng hóa đi qua chợ.
- Nông dân sản xuất manh mún.
- Doanh nghiệp nhỏ cực yếu.
- Thuế phí chồng chất.
- Nhiều khoản thu không hóa đơn.
- Niềm tin thị trường thấp.

Không thể lấy chuẩn mực của Đức áp lên một thị trường như Việt Nam.

Đánh thuế vào người yếu nhất không làm đất nước mạnh lên mà làm cả quốc gia nghèo đi. Nếu siết hóa đơn đầu vào theo cách máy móc, Việt Nam sẽ đối mặt với:

- Giá cả tăng.
- Chợ truyền thống biến mất.
- Doanh nghiệp nhỏ phá sản.
- Nông dân kiệt sức.
- Kinh tế tập trung hóa vào tay các tập đoàn lớn.
- Người nghèo mất sinh kế.
- Lạm phát thực phẩm kéo dài.

Và cuối cùng:

Nhà nước thu được vài đồng, nhưng mất cả nền tảng kinh tế của 100 triệu dân.”

Ở CHIỀU NGƯỢC LẠI THÌ AN SINH XÃ HỘI TẠI VN GẦN NHƯ = 0 , HẦU NHƯ NGƯỜI DÂN PHẢI TỰ BƯƠN CHẢI MỌI THỨ TRONG CUỘC SỐNG, VẬY TIỀN THUẾ THU ĐƯỢC DÙNG VÀO VIỆC GÌ, CÓ MINH BẠCH KHÔNG?

Hồng Thái Hoàng

Cán bộ cơ sở thuộc Chi hội đoàn thể Tổ dân phố 3, phường Cửa Nam, Hà Nội “chê tiền ủng hộ” khi người dân ủng hộ 30.000👇
06/12/2025

Cán bộ cơ sở thuộc Chi hội đoàn thể Tổ dân phố 3, phường Cửa Nam, Hà Nội “chê tiền ủng hộ” khi người dân ủng hộ 30.000👇

Cơ quan chức năng đã thi hành lệnh bắt khẩn cấp đối với Ức Kim Khoan, cán bộ Mặt trận Tổ quốc (MTTQ) xã Phan Sơn, tỉnh L...
06/12/2025

Cơ quan chức năng đã thi hành lệnh bắt khẩn cấp đối với Ức Kim Khoan, cán bộ Mặt trận Tổ quốc (MTTQ) xã Phan Sơn, tỉnh Lâm Đồng về hành vi chiếm đoạt 500 triệu đồng từ nguồn quỹ của đơn vị, gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến uy tín của hệ thống chính trị ở cơ sở.

Theo kết quả điều tra ban đầu, lợi dụng nhiệm vụ được giao trong việc chỉ đạo, điều phối các khoản hỗ trợ, đối tượng Khoan đã tự ý chuyển 500 triệu đồng trong quỹ của MTTQ xã vào tài khoản cá nhân, gây nguy cơ thất thoát lớn cho ngân sách của cơ quan.

Đây là hành vi có chủ đích, được thực hiện tinh vi nhằm che giấu mục đích tư lợi.

Ngay sau khi phát hiện sự việc, lãnh đạo MTTQ xã đã kịp thời đình chỉ chức trách của cá nhân liên quan, yêu cầu khẩn trương khắc phục số tiền bị chiếm đoạt và báo cáo lên cấp trên để xử lý theo quy định.

Đặc biệt, lãnh đạo đơn vị khẳng định rõ: Số tiền bị chiếm đoạt không phải là tiền cứu trợ lũ lụt dành cho nhân dân, mà là quỹ hoạt động của Mặt trận Tổ quốc, nhằm tránh gây hiểu lầm, hoang mang trong cộng đồng.

Việc làm rõ thông tin này không chỉ nhằm trấn an dư luận, mà còn bảo vệ giá trị và uy tín của các phong trào thiện nguyện, tránh gây hoang mang trong bối cảnh nhiều địa phương đang căng mình khắc phục hậu quả thiên tai.

Nguồn: Thông tin Chính Phủ

05/12/2025

🇨🇳🇻🇳Trung Quốc ủng hộ Việt nam $500.000 (~14 tỷ) để khắc phục hậu quả lũ lụt.
Chả thiên tai gì, Việt Nam vẫn ủng hộ Cuba 612 tỷ 😂😂

05/12/2025

🇺🇸🇻🇳 Hoa Kỳ công bố bổ sung 750.000USD, nâng tổng viện trợ khẩn cấp lên 1,75 triệu USD nhằm hỗ trợ các hộ gia đình và cá nhân bị ảnh hưởng bởi đợt lũ lụt vừa qua tại Việt Nam.

Hãy đánh thuế những người có hàng chục cuốn sổ đỏ, hàng chục căn nhà, biệt thự >300m2, biệt thự bỏ hoang… thật cao vào, ...
05/12/2025

Hãy đánh thuế những người có hàng chục cuốn sổ đỏ, hàng chục căn nhà, biệt thự >300m2, biệt thự bỏ hoang… thật cao vào, chỗ đấy mới thu được nhiều chứ dân đen kiếm được mấy đồng đâu mà cứ chăm chăm dòm ngó vậy

Anh em Indo phá rừng khiếp quá nên lũ lụt mới nghiêm trọng vậy
05/12/2025

Anh em Indo phá rừng khiếp quá nên lũ lụt mới nghiêm trọng vậy

Một số đối tượng đang cố tình xuyên tạc hoạt động ngày 4/12 của Tổng Bí thư Tô Lâm tại Hội nghị Trung ương Quân ủy, cho ...
05/12/2025

Một số đối tượng đang cố tình xuyên tạc hoạt động ngày 4/12 của Tổng Bí thư Tô Lâm tại Hội nghị Trung ương Quân ủy, cho rằng đây là "bước đánh dấu cuối cùng cho cuộc đua vị trí TBT" vào ngày 7-8/12.

❗ Xin khẳng định rõ:

- Hội nghị Quân ủy Trung ương lần thứ 15 là hoạt động ĐỊNH KỲ, đúng quy trình, đúng trách nhiệm của Tổng Bí thư – Bí thư Quân ủy Trung ương.
- Việc chỉ đạo công tác chuẩn bị cho Đại hội XIV là NHIỆM VỤ TRỌNG TÂM, không phải “chiêu trò tranh vị trí” như vài kẻ đang cố tình gán ghép.

📌 Cần nhấn mạnh:

Không có "cuộc đua" nào ở đây cả. Đây là sự kế thừa, lựa chọn nhân sự theo đúng quy trình, quy định và tầm nhìn chiến lược của Đảng.
Tổng Bí thư Tô Lâm đang làm đúng vai trò – không hơn, không kém.

Những lời xuyên tạc, suy đoán vô căn cứ, cố tình “diễn biến” tư tưởng cán bộ cấp cao là âm mưu phá hoại tinh vi, cần tỉnh táo nhận diện và phản bác!

Đừng để lòng tin của dân bị lung lay chỉ vì vài cái status giật tít!
Chính trị không phải sân chơi đồn đoán – đó là sự ổn định và lựa chọn vì quốc gia.

Tin quân sự

Address

Nguyên Khê

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Việt Nam Defence posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Việt Nam Defence:

Share

Category

Việt Nam Defence

Mang đến cho độc giả những tin tức tổng hợp về an ninh, quốc phòng, kinh tế, chính trị, xã hội... với góc nhìn đa dạng, khách quan nhất.