30/10/2025
"Đôi khi, Mạch Tuệ nhìn bà với ánh mắt đầy khao khát, mong bà chú ý đến mái tóc giờ đây đã rối bời của mình, và rồi ngồi xuống như ngày xưa, giúp cô tết hai bím tóc mà chỉ bà mới có thể làm. Nhưng ánh mắt của Mạch Tuệ hoàn toàn không thể đánh thức bà nội, bà đã quên cô, quên ở nơi hoang dã không thể nào tìm lại được. Mạch Tuệ rất thất vọng, rất đau lòng, nhưng cô không biết phải làm gì, vì bà nội thậm chí còn quên cả chính mình. Bà không còn là bà nữa, người bà luôn tết cho cô những bím tóc đẹp không ai sánh bằng đã không còn, đã bay đi như cơn gió, hòa vào những đám mây trên bầu trời."
Đoạn trích này chỉ thể hiện một lát cắt rất nhỏ trong câu chuyện của 'Thôn Anh Đào', nhưng độc giả vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sự bất lực của cô bé trước người bà bị lẫn của mình. Hơn nữa, những dấu hiệu như vậy xuất hiện ngày càng dày đặc. Mạch Điền và Mạch Tuệ chỉ có thể dõi theo bà, chăm sóc bà trong khả năng của chúng. Nhưng hai đứa trẻ thì có thể làm được gì chứ? Chúng nó biết, chúng nó sắp mất bà rồi. Không phải bà đi đâu, mà là bà ở đó, ngay trước mặt chúng nó, nhưng dường như chúng nó đã không còn tồn tại trong thế giới của bà. Cảm giác ấy giống như một nắm tay nắm đầy cát biển, càng nắm, cát càng vụt khỏi tay, không cách gì giữ lại được.
Tào Văn Hiên đã vô cùng thành công trong việc gieo vào lòng độc giả hạt giống của sự bất lực và tuyệt vọng, nỗi xót xa và nhung nhớ, để rồi "lê lết" cái phần hồn tàn tạ ấy đến hết tác phẩm. 'Thôn Anh Đào' không mang màu sắc tươi sáng, trái lại, độc giả sẽ được thấy hai nhân vật càng kiệt quệ về thể xác, càng vững vàng về ý chí và tinh thần. Mạch Điền và Mạch Tuệ như hai cây tre trước gió, có thể ngả nghiêng nhưng không bao giờ bật gốc. Câu chuyện của 'Thôn Anh Đào' đề cao tình cảm gia đình, khả năng kiên cường vượt qua nghịch cảnh, tinh thần bất chấp hiểm nguy vì người mình yêu thương.
Một quyển sách thiếu nhi, mà tôi tin, người lớn đọc có thể sẽ rơi nước mắt nhiều hơn cả các bạn nhỏ.