17/10/2025
“Cậu không tới quán nướng à?” Thịnh Vọng lại hỏi.
“Không.” Giang Thiêm nói rất dứt khoát: “Vừa từ phòng máy ra.”
Thịnh Vọng “Ồ” một tiếng, lặng lẽ bấm mở một bức ảnh rồi phóng to. Cậu cúi người xuống chống tay lên đầu gối, đưa màn hình điện thoại ra trước mũi Giang Thiêm, hỏi: “Triệu Hi gửi ảnh này cho Cao Thiên Dương, Cao Thiên Dương chuyển tiếp cho tôi, tôi thấy đôi giày này ngầu ghê luôn ấy, cậu thấy sao?”
Giang Thiêm vừa ngước lên nhìn liền khựng lại, không cởi được dây giày ra nữa.
Hắn buông dây giày, quay đầu sang bên thở dài cực kỳ bất lực, sau đó đứng thẳng dậy rồi cụp mắt nhìn Thịnh Vọng, trông đúng kiểu “Chỉ cần tôi không muốn nói thì cả thế giới cũng đừng hòng bắt tôi mở miệng”.
Thịnh Vọng đột nhiên rất muốn cười.
Ấn tượng đầu tiên của cậu về Giang Thiêm là một tên thích làm màu, sau đó lại là một tên lạnh lùng ít nói, bây giờ cảm thấy hắn mặc dù ngầu nhưng thật sự cũng hơi buồn cười...
Thịnh Vọng nhịn cười đứng giằng co với hắn mấy giây, liếc về phía phòng ăn rồi đứng thẳng dậy, quàng tay qua cổ Giang Thiêm kéo hắn ra ngoài cửa.
“Cậu nói lại xem, là cậu tìm được bọn chúng phải không?” Sau khi ra khỏi cửa, Thịnh Vọng không nói nhỏ nữa.
Giang Thiêm cao hơn cậu một chút, bị quàng cổ như vậy chỉ có thể hơi khom người. Hắn đưa mắt nhìn sang, thấy Thịnh Vọng đang chỉ tay vào mình, trong đôi mắt cậu toàn là ý cười.
“Cậu bỏ tay ra đã.” Giang Thiêm làm mặt lạnh.
“Không được.” Thịnh Vọng rất lớn gan, như thể đã đoán chắc được đối phương sẽ không trở mặt, “Cậu có khai không? Không khai thì hai ta cứ đứng đây đến sáng.”
“...”
Một ngày hạ xanh gặp Giang Thiêm Thịnh Vọng ở đây nè: https://tinyurl.com/aidot1-shopee