06/09/2025
[FULL] Lần thứ mười tôi cả m nhận được ánh nhìn u ám của nam th ần trường học, tôi nhìn thấy dòng bình luận trên màn hình:
【Nam chính xuyên về mười năm trước, ph át hi ện vợ mình hiện tại vẫn còn là bạn gá i của người khác, trời như sụp đổ.】
【Thầm yêu nhiều năm, vất vả lắm mới theo đu ổi được vợ, giờ lại phải bắ t đầ u lại từ đầ u.】
【Hiện tại bé Linh Mơ có bạn tr ai rồi, nam chính chỉ có thể nhẫn nhịn.】
【Tôi cả m giác ông ch ú này sẽ không dễ dàng nhẫn nhịn như khi mười chín tu ổi đâu.】
Quả nhiên, giây tiếp theo, tôi nhận được tin nhắn nặc dan h trên đi ện thoại:
【Xin chào, bạn có thể chia ta y được không?】
【Hoặc là… bạn có ngại có thêm một người bạn tr ai không?】
【Tôi đảm bảo, trước khi bạn chia ta y, tôi sẽ ngoan ngoãn giấu mình th ật kỹ.】
---
Lần thứ mười tôi cả m nhận được ánh nhìn u ám của nam th ần trường học, tôi nhìn thấy dòng bình luận trên màn hình:
【Nam chính xuyên về mười năm trước, ph át hi ện vợ mình hiện tại vẫn còn là bạn gá i của người khác, trời như sụp đổ.】
【Thầm yêu nhiều năm, vất vả lắm mới theo đu ổi được vợ, giờ lại phải bắ t đầ u lại từ đầ u.】
【Hiện tại bé Linh Mơ có bạn tr ai rồi, nam chính chỉ có thể nhẫn nhịn.】
【Tôi cả m giác ông ch ú này sẽ không dễ dàng nhẫn nhịn như khi mười chín tu ổi đâu.】
Quả nhiên, giây tiếp theo, tôi nhận được tin nhắn nặc dan h trên đi ện thoại:
【Xin chào, bạn có thể chia ta y được không?】
【Hoặc là… bạn có ngại có thêm một người bạn tr ai không?】
【Tôi đảm bảo, trước khi bạn chia ta y, tôi sẽ ngoan ngoãn giấu mình th ật kỹ.】
1
Chuông tan ti ết môn tự chọn vừa reo, tôi đang thu dọn sách vở thì có một nam si nh cùng lớp ngồi hàng ghế sau bất ngờ dùng bút khẽ chọc vào lưng tôi.
Tôi quay lại thì thấy cậu ấy có ch út că ng th ẳng, mắ t cụp xuống:
Lâm Mơ, cậu… cậu có thể giúp tớ xem bài này được không?”
Tôi gật đầ u, cầm lấy cuốn bài tập toán cao cấp của cậu ấy rồi viết lời giải.
“Hiểu chưa?”
Giảng xong, tôi ngẩng đầ u nhìn cậu nam si nh.
Cậu ấy như mới hoàn hồ n, vành tai đỏ bừng, lắp bắp gật đầ u:
“Hiểu rồi, Lâm Mơ, cậu giỏi th ật đấy.”
Tôi mỉm cười lễ phép:
“Khách sáo rồi, sau này có bài nào không hiểu, cứ hỏi mình nhé.”
Vừa dứt lời, tôi lập tứ c cả m nhận được một ánh nhìn u ám.
Lại nữa rồi.
Tôi nghiêng đầ u nhìn về phía trước chéo bên trái — Trần Tự Bạ ch.
Ngũ quan sắc nét lạnh lù ng, số ng mũ i cao thẳng, làn da tr ắng tr ẻo, càng tôn thêm đôi mắ t đen sâu như hồ nư ớc.
Lúc này, an h ta đang nhìn chằm chằm cậu nam si nh vừa cười với tôi bằng ánh mắ t u oán.
Thấy tôi nhìn qua ánh mắ t an h ta khẽ da o độ ng, nơi đáy mắ t như mang theo cô đơn và bu ồn bã.
Trông chẳng khác nào một ch ú cún nhỏ bị chủ bỏ rơ i, tộ i nghiệp vô cùng.
Mà đây đã là lần thứ mười trong ngày rồi.
Từ sáng đến giờ, chỉ cần có nam si nh nào nói chuyện với tôi, dù là bạn cùng khoá đến xin số liên lạc trên đường hay đàn an h trong câu lạc bộ trao đổi công việc…
An h ta đều xu ất hiện chính xá c, lặng lẽ đứng ở một góc nhìn họ.
Rồi đến khi tôi ph át hi ện, hàng mi lại khẽ run lên, ánh mắ t đầy tộ i nghiệp và cô đơn.
Chuyện này rõ ràng là không bình thường ch út nào.
Rõ ràng tôi và an h ta chưa từng có ch út qu an hệ gì.
Chỉ biết an h ta là nam th ần của đại học A, tính cách lạnh lù ng, đứng đầ u khoa Công nghệ Thông tin.
Ngoài giờ học, tôi rất ít khi ở trường, cũng không ở ký túc xá, nghĩ tới nghĩ lui cũng không hiểu mình đã đắc tộ i an h ta ở chỗ nào.
Đúng lúc tôi không nhịn được, định qua hỏi cho rõ thì trước mắ t bỗng hiện ra hà ng lo ạt dòng bình luận chạy nga ng liên tục:
【Ông ch ú 29 tu ổi sẽ can h chặt vợ, chứ Trần Tự Bạ ch 19 tu ổi chỉ dám tự nhủ mình không có tư cách để gh en.】
【Haha, trong lò ng người chồ ng tu yệt vọ ng nghĩ thầm: mỗi thằng con tr ai đến gần vợ tôi đều không có ý tốt!】
【Nam chính từ 29 tu ổi xuyên về 19 tu ổi, hiện tại vợ vẫn còn là bạn gá i của người khác, trời vốn đã sập, vậy mà bọn con tr ai còn cứ nói chuyện với vợ, càng bự c hơn!】
【Thầm yêu bao năm, vất vả lắm mới có được vợ, giờ phải bắ t đầ u lại từ đầ u, ai mà không phát đi ên cơ chứ!】
……
2
Tôi chớp chớp mắ t, xá c nhận mình không bị hoa mắ t.
Trần Tự Bạ ch thầm thích tôi?
Còn là chồ ng tương lai của tôi?
Hiện tại không phải là Trần Tự Bạ ch 19 tu ổi, mà là Trần Tự Bạ ch – chồ ng tôi từ tương lai xuyên về?
Trong lò ng tôi vẫn còn chấn độ ng, đang cố sắp xếp lại những thông tin này, thì dòng bình luận lại xu ất hiện:
【Hết cách rồi, bây giờ bé Lâm Mơ đang hẹ n hò với than h ma i trúc mã, nam chính chỉ có thể nhịn thôi.】
【Tôi cả m giác ông ch ú này sẽ không dễ nhịn như hồi 19 tu ổi đâu.】
……
Hẹ n hò?
Tôi chợt nhớ ra. Trước đây Giang Khấp — cái thằng nhóc đó từng hẹ n hò với hoa khôi của khoa họ, sau đó bị đá.
Sau lại bị cô hoa khôi mời đến tiệc si nh nh ật.
Cậu ta đã dùng cả một tháng ti ền si nh hoạt, năn nỉ tôi giả làm bạn gá i để lấy lại mặ t mũ i.
Tôi thì không thiếu ti ền, nhưng Giang Khấp quá phiền.
Ngày nào cũng lải nhải bên tai tôi, năn nỉ mãi.
Tôi không chịu nổi nữa nên mới đồng ý giúp cậu ta.
Chẳng lẽ hôm đó bị Trần Tự Bạ ch nhìn thấy?
Đang lúc tôi còn đang thầm mắ ng cái tên trúc mã phiền phức này, thì cậu ta nhắn tới một tin:
【Lâm Mơ, cứ u mạ ng kh ẩn cấp!!!】
Tôi đang định gõ chữ thì cửa sau lớp học bất ngờ bị đẩy mạnh ra.
Giang Khấp, gương mặ t điển tr ai sắc nét, ho ảng hốt chạy vào, một ta y chộp lấy cặp sách của tôi, một ta y kéo tôi chạy ra ngoài.
“Giang Khấp! Cậu…”
— Rầm!
Chiếc ghế đột ngột bật ngược lại, phát ra tiếng độ ng lớn.
Cắ t nga ng lời tôi, cũng làm tôi và Giang Khấp khựng lại.
Quay đầ u nhìn —
Trần Tự Bạ ch đứng ngược sáng, quai hàm siết chặt, ánh mắ t nhìn chằm chằm vào chỗ ta y Giang Khấp đang nắm lấy tôi, trong mắ t ánh lên sự sụp đổ, đa u đớ n và khát khao.
Nga y sau đó, yết hầ u an h ta khẽ chuyển độ ng, giọng khàn khàn:
“Xin lỗi, tôi đứng dậy hơi gấp, không làm hai người sợ chứ?”
Giang Khấp kéo tôi — lúc này tôi còn chưa kịp phản ứng — chạy ra ngoài, vội vàng đáp lại:
“Không sao đâu an h bạn, tan ti ết vội vàng, hiểu mà!”
Bình luận lập tứ c sôi sục vì cả nh này:
【Lần này thì thực sự không nhịn nổi nữa rồi, nào là học si nh ưu tú, nào là đạo đứ c lễ nghi, nào là từ từ tiến tới — vứt hết đi! Tôi phải giành lại vợ tôi!】
【Ma u cho thêm th uốc bổ đi! Kích thích thêm cho ông chồ ng tu yệt vọ ng này, cả m giác sắp phát đi ên th ật rồi!】
【Mơ à, đừng đi mà! Mơ à!】
Tôi hồi tưởng lại cả nh lúc nãy.
Sao cứ có cả m giác lần này Trần Tự Bạ ch th ật sự biến thành một ông chồ ng tu yệt vọ ng bị vợ bỏ rơ i rồi…
3
“Lâm Mơ, này Lâm Mơ ơi, nữ th ần xinh đẹp lại tốt bụ ng, lát nữa cậu không có ti ết đúng không?”
“Lát nữa có buổi tụ tậ p, Mạnh Da o cũng đến, còn dắt theo bạn tr ai cô ấy, cậu đi cùng tớ nha.”
Ngoài cổng trường, Giang Khấp dựa vào chiếc siêu xe mới toan h lòe loẹt của mình, chắp ta y khấn lạ y tôi.
“Giang Khấp, cậu bị bệ nh th ật rồi, hết diễn nổi nữa đâu! Bị cậu kéo đi diễn cái màn này hạ i tớ lỡ mấ t bao nhiêu cơ hội tình du yên rồi!”
Nghĩ đến Trần Tự Bạ ch, tôi liếc cậu ta bằng ánh mắ t nhạt nhẽo, lạnh lù ng từ ch ối.
Giang Khấp sững người một ch út, nhìn tôi hơi kích độ ng:
“Tình du yên? Không phải trước giờ cậu chẳng quan tâm mấ y chuyện đó sao? Thế nào? Nhắm trú ng ai rồi à?”
“Li ên qu an gì đến cậu? Chỉ cho cậu yêu đương, cấ m tớ yêu chắc?”
Tôi liếc cậu ta khinh khỉnh.
“Xì, không giúp thì thôi, ma i tớ ki ếm người mới nga y. Gia này đẹp tr ai thế này cơ mà.”
“Còn cậu, cẩn th ận kẻo bị lừ a đấy. Có cần tớ rộng lượng kiểm tra giúp không?”
“Với cả, sau này tốt nghiệp mà sang nư ớc ngoài, nơi đất khách quê người, đừng có mà năn nỉ tớ chăm sóc đấy nhé.”
Giang Khấp lườm tôi, giọng điệu đầy ch âm ch ọc.
Tôi đá một cái vào bánh xe cưng của cậu ta, cười mà không cười:
“Lo chữa cái tậ t mù đường của cậu trước đi, ai chăm sóc ai chứ.”
Đang lúc nói chuyện, bình luận lại hiện lên:
【Trời đất, hoá ra chị đẹp là giả vờ yêu à? Diễn thôi à?】
【Hahaha, Trần Tự Bạ ch giờ chắc sụp hẳn rồi, kiếp trước từ cấp ba đã thầm yêu, lên đại học vẫn thầm yêu, mãi đến khi nữ chính đi du học về, gặp lại trong buổi tiệc mới dám mư ợn cớ hợp tác công ty để tiếp cận.】
【Đây chính là hậ u qu ả của việc không dám mở mi ệng hỏi, chỉ cần hồi đó lấy can đảm hỏi một câu là xong rồi.】
【Haiz, dù sao thì Trần Tự Bạ ch 19 tu ổi lúc này chẳng có gì cả, còn Lâm Mơ và Giang Khấp là than h ma i trúc mã, môn đăng hộ đối.】
【Xem ra sau này làm ông chủ lớn rồi mà cũng không dám hỏi.】
【Dĩ nhiên là không dám rồi, dù sao hồi đó lúc nữ chính ngỏ ý kết hôn liên minh, cũng toàn nói kiểu mạnh mạnh liên thủ, an h ấy vẫn luôn nghĩ đó là cuộc hô n nh ân vì lợi ích, sau còn âm thầm chuyển phần lớn tài sản sang cho nữ chính.】
……
Đang lúc tôi chăm ch ú đọc mấ y dòng chữ chạy nga ng đó, thì đi ện thoại bỗng run g lên.
Trên màn hình xu ất hiện một tin nhắn nặc dan h:
【Xin chào, bạn có thể chia ta y được không?】
Tôi sững người, còn chưa kịp phản ứng thì tin nhắn mới lại tới:
【Hoặc là… bạn có ngại có thêm một người bạn tr ai không?】
【Tôi đảm bảo, trước khi bạn chia ta y, tôi sẽ ngoan ngoãn giấu mình th ật kỹ.】
Đầ u ng ón ta y tôi dừng trên màn hình, gõ ra ba chữ:
【Trần Tự Bạ ch?】
Còn đang do dự có nên gửi đi không thì Giang Khấp bỗng thò đầ u vào:
“Ai vậy? Chính là người cậu đang thầm thích à?”
Ta y tôi run một cái, lỡ ta y gửi đi mấ t.
Th ái dư ơng gi ật gi ật, tôi tắt luôn màn hình đi ện thoại, lạnh lù ng nhìn Giang Khấp:
“Gì mà làm như của quý thế.”
Giang Khấp khịt mũ i một tiếng, mặ t lạnh mở cửa xe:
“Chở cậu về nhé?”
“Không cần, Tần Nh iễm hẹn tôi đi dạo phố rồi, cậu tự đi đi.”
Vừa nghe đến cái tên Tần Nh iễm, Giang Khấp lập tứ c lên xe, phóng đi luôn, tiếng độ ng cơ rền vang.
4
“Thằng nhóc Giang Khấp đâu rồi? Bản tiểu thư về nư ớc bao nhiêu ngày, mà nó còn chưa thèm đến ra mắ t?”
Tần Nh iễm vén lọn tó c xoăn màu hạt dẻ dày óng, trên gương mặ t xinh đẹp lộ ra ch út bự c bội.
Tôi ngồi trên sofa, th ờ ơ ngắm người mẫu đang trình diễn bộ sưu tập mới nhất.
Giải thích cho cô bạn than h ma i trúc mã lớn lên cùng tôi và Giang Khấp:
“Nó bảo lần trước cậu về, lôi nó ra làm mẫu thực hành, vừa chụp vừa mắ ng, làm nó sợ đến ám ảnh rồi.”
Khóe môi Tần Nh iễm nhếch lên lạnh lù ng:
“Yên tâm, giờ tớ chướng mắ t hắn rồi.”
“Mấ y hôm trước đi nga ng tiệm sửa xe, tớ nhìn thấy một cực phẩm.”
“Lát nữa tớ chở cậu đến xem, tớ nhất định phải lôi người ta ra làm mẫu cho tớ.”
Cực phẩm?
Trong đầ u tôi vụt qua gương mặ t Trần Tự Bạ ch.
Mở đi ện thoại, chạm nhẹ vào màn hình.
Không có tin nhắn.
Tôi khẽ nhướng mà y.
Tối đó, Đại tiểu thư Tần Nh iễm vừa th ỏa mã n sau khi đi dạo phố, cưỡi chiếc xe mới, chở tôi đến tiệm sửa xe kia.
Ông chủ mắ t sáng rỡ chạy ra đón.
Chưa kịp mở mi ệng, Tần Nh iễm đã chỉ về phía một người đà n ôn g không xa:
“Gọi an h ấy qua đây.”
Người đà n ôn g ngẩng đầ u, ánh mắ t lạnh nhạt như ch án đời.
Nhưng khi nhìn thấy tôi, hơi khựng lại một ch út.
Tôi nhìn Trần Tự Bạ ch mặc áo ba lỗ đen, vai rộng eo thon, cơ bắp cá nh ta y rõ ràng rắn chắc, khóe môi khẽ cong lên.
“Sao nào, cực phẩm chưa?”
“Tỷ lệ khuôn mặ t hoàn hảo, tỉ lệ vàng, lên ảnh thì khỏi phải nói.”
Trong mắ t Tần Nh iễm toàn là hừng hực nhiệt hu yết của một người nghệ sĩ.
“Chuẩn đấy, cực phẩm th ật.”
Tôi khẽ đáp, nhìn Trần Tự Bạ ch từ từ bước đến gần.
232804