𝙍𝙮𝙣 𝙛𝙢

𝙍𝙮𝙣 𝙛𝙢 Contact information, map and directions, contact form, opening hours, services, ratings, photos, videos and announcements from 𝙍𝙮𝙣 𝙛𝙢, 122, Phu Ly.

Ở đây, tình yêu được viết thành từng trang,
Có ngọt ngào, có day dứt, có cả những phút giây bình yên.

🌸 Đừng quên follow fanpage để cập nhật truyện hay mỗi ngày nhé!

"[Full] 30 tuổi, thu nhập mỗi tháng hơn 10 nghìn, sống cùng bạn trai trong căn ph òng trọ chung.Ngay cả lúc gần gũi cũn...
01/12/2025

"[Full] 30 tuổi, thu nhập mỗi tháng hơn 10 nghìn, sống cùng bạn trai trong căn ph òng trọ chung.

Ngay cả lúc gần gũi cũng phải lén lút, không dám phát ra tiếng, thường phải chờ khi các bạn cùng ph òng không có nhà mới dám chút phóng túng.

Khi đến giai đoạn bàn chuyện kết hôn, chúng tôi quyết định mua nhà, nhưng lại vì chuyện tiền bạc mà cãi nhau không ngừng.

Đúng lúc này, một người đàn ông gốc Bắc Kinh xuất hiện trong đời tôi.

Anh ấy tên Lý Thành.

30 tuổi, thu nhập mỗi tháng hơn 10 nghìn, sống cùng bạn trai trong căn ph òng trọ chung.

Ngay cả lúc gần gũi cũng phải lén lút, không dám phát ra tiếng, thường phải chờ khi các bạn cùng ph òng không có nhà mới dám chút phóng túng.

Khi đến giai đoạn bàn chuyện kết hôn, chúng tôi quyết định mua nhà, nhưng lại vì chuyện tiền bạc mà cãi nhau không ngừng.

Đúng lúc này, một người đàn ông gốc Bắc Kinh xuất hiện trong đời tôi.

Anh ấy tên Lý Thành.

Khi Lý Thành thể hiện thiện ý với tôi, tôi không tránh né cũng không lạc lòng, chỉ là đang tính toán xem liệu mình có chịu đựng được cái giá phải trả nếu ""vượt qua giới hạn"" với Lý Thành hay không.

Nói thật, ngoại hình của anh ấy chỉ ở mức trung bình, chiều cao cũng chỉ 1m72. So với bạn trai tôi – Phùng Quốc Siêu – anh ấy kém xa về ngoại hình.

Nhưng, nếu thêm vào ""gốc gác Bắc Kinh"" của anh ấy, căn nhà mới 100 mét vuông ở khu Ngũ Hoàn phía bắc với nội thất 400 nghìn tệ...

Thêm vào công việc tại cơ quan nhà nước...

Và sự tự tin, thoải mái mà tất cả những điều này mang lại, thì rõ ràng anh ấy vượt xa Phùng Quốc Siêu, người lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng.

Giữa chúng tôi như có một tia lửa, khó mà không xao lòng. Nói thật, ở bên Phùng Quốc Siêu, chuyện tình cảm của chúng tôi giống như một thủ tục. Đã lâu rồi tôi không cảm nhận được sự đam mê.

Tôi rất rõ rằng, nếu không kiềm chế, chắc chắn tối nay sẽ có chuyện xảy ra.

Lúc này, hình ảnh của Phùng Quốc Siêu bỗng hiện lên trong đầu tôi, như thể bị dội một thùng nước lạnh. Mọi cảm xúc nhanh chóng tan biến, ngọn lửa giữa chúng tôi cũng tắt ngấm.

Tôi ngăn Lý Thành lại và nói: ""Em phải về nhà."" Anh ấy tỏ ra khá bất ngờ.

Tôi không tránh né ánh mắt anh ấy, cố gắng tỏ ra chân thành.

""Em đã nói với anh, em có bạn trai rồi. Em không thể phản bội anh ấy.""

Lý Thành có lẽ thấy cụt hứng, nhưng giáo dục không cho phép anh ấy ép buộc người khác. Anh ấy buông tôi ra.

Tôi nhanh chóng chỉnh lại trang phục rồi rời khỏi nhà anh ấy.

Lý Thành tiễn tôi ra taxi. Trước khi lên xe, anh ấy nói: ""Lệ Lệ, khi em chỉ nghĩ đến chuyện có phản bội anh ta hay không, thì thực ra em đã không còn yêu anh ta rồi.""

Có lẽ anh ấy nói đúng. Tôi đã không còn yêu Phùng Quốc Siêu từ lâu.

Dù sao đi nữa, với những người Bắc Kinh tha hương như chúng tôi, tình yêu là thứ quá xa xỉ.

Sớm muộn gì, tình yêu của chúng tôi cũng sẽ bị bào mòn bởi những lần vật lộn với cuộc sống.

Nhưng khi nghĩ đến khuôn mặt Phùng Quốc Siêu, tôi lại chìm trong cảm giác tội lỗi.

Chúng tôi đã ở bên nhau mười năm rồi.

Không còn tình yêu, thì ít nhất vẫn còn ""nghĩa tình"".

Hãy coi như là vì nghĩa tình vậy.

Tôi nghĩ, có lẽ nên cho Phùng Quốc Siêu một cơ hội nữa.

---

Trên xe, tôi bất giác nghĩ lại những kỷ niệm với Phùng Quốc Siêu.

Chúng tôi là đồng hương, cùng đến từ thị trấn Thái An. Anh ấy ở Phì Thành, còn tôi ở Đông Bình.

Nói theo cách bây giờ thì, cả hai chúng tôi đều thuộc dạng ""mọt sách"".

Từ một tỉnh có tỷ lệ cạnh tranh thi đại học cao, chúng tôi đã phải cố gắng hết sức mới vào được một trường đại học hàng đầu ở Bắc Kinh. Thật sự là rất khó khăn.

Nhưng so với Phùng Quốc Siêu, tôi còn khó khăn hơn.

Bởi vì anh ấy là con trai duy nhất, còn tôi là con gái cả trong nhà.

Gia đình Phùng Quốc Siêu không phải giàu có, nhưng anh ấy là con trai duy nhất nên toàn bộ nguồn lực đều tập trung cho anh ấy. Ít nhất là anh ấy chưa bao giờ có nguy cơ phải bỏ học.

143956"

"[HOÀN] Khi tôi mang thai, chồng tôi mỗi tối đều đi chạy bộ.Hôm nay anh ấy vội đi mà chỉ mang theo vòng tay, quên điện t...
01/12/2025

"[HOÀN] Khi tôi mang thai, chồng tôi mỗi tối đều đi chạy bộ.

Hôm nay anh ấy vội đi mà chỉ mang theo vòng tay, quên điện thoại ở nhà.

Vô tình, tôi nhìn thấy một số tin nhắn giữa anh ấy và một đồng nghiệp nữ:

“Đến ăn ké nhé? Tiện thể sà vào người em luôn đi.”

“Tối nay không có hứng ăn gì, chỉ muốn ăn đậu hũ của em thôi.”

Tối đó, anh múc từng muỗng canh gà đút cho tôi, dạ dày tôi quặn lên.

Nếu nhớ không nhầm, chính anh vừa giới thiệu cô đồng nghiệp này cho em trai tôi.

Khi tôi mang thai, chồng tôi mỗi tối đều đi chạy bộ.

Hôm nay anh ấy vội đi mà chỉ mang theo vòng tay, quên điện thoại ở nhà.

Vô tình, tôi nhìn thấy một số tin nhắn giữa anh ấy và một đồng nghiệp nữ:

“Đến ăn ké nhé? Tiện thể sà vào người em luôn đi.”

“Tối nay không có hứng ăn gì, chỉ muốn ăn đậu hũ của em thôi.”

Tối đó, anh múc từng muỗng canh gà đút cho tôi, dạ dày tôi quặn lên.

Nếu nhớ không nhầm, chính anh vừa giới thiệu cô đồng nghiệp này cho em trai tôi.

---

Tôi cầm điện thoại của anh lên, mật mã vẫn là ngày sinh của tôi.

Ngón tay kéo tin nhắn xuống đọc tiếp, càng xem mắt càng mờ đi.

Cả hai làm cùng văn ph òng, nhắn tin từ sáng đến tối.

Tôi đọc thấy anh ấy phàn nàn với cô ta: “Cô ấy để mặt mộc anh còn chẳng hôn nổi.”

“Phụ nữ mang thai người có mùi, khó ngửi.”

Lòng tôi nhói lên, cảm giác đau đớn lan tỏa khắp người.

Lúc biết tin tôi mang thai, chính anh ấy là người giục tôi cất hết mỹ phẩm đi.

Anh thường ôm tôi hít hà và nói tôi có mùi sữa em bé.

Càng kéo lên, các tin nhắn càng trở nên khó nghe.

Đến mức tay tôi cũng run rẩy.

Quay lại tin nhắn của một tháng trước, đó là lần đầu tiên của họ.

Ngày hôm đó, chúng tôi vừa kỷ niệm ngày cưới.

---

Tôi nhớ hôm đó, bánh kem và hoa đã được anh ấy đặt nhưng người thì không thấy.

“Vợ ơi, công ty đột xuất có buổi gặp mặt, anh về muộn nhé.”

Thậm chí để bù đắp, anh còn chuyển khoản tôi 1314 nghìn tệ (ý chỉ “một đời một kiếp”).

Mãi đến ba giờ sáng anh mới về, người nồng nặc mùi th uốc lá, đến gần định hôn tôi.

Tôi hơi khó chịu đẩy ra, anh cười cười rồi kéo tôi vào lòng.

Giờ nghĩ lại, anh vốn không hút thuốc, mùi thuốc đó chắc là để che đi mùi nước hoa của người khác.

Lúc anh mải miết quấn lấy tôi, điện thoại anh có tin nhắn, tôi còn nhắc anh xem.

Anh liếc qua rồi để điện thoại bên gối: “Mọi người trêu đùa trong nhóm ấy mà.”

Bây giờ khi thấy nội dung tin nhắn, tôi chỉ thấy mình thật ngớ ngẩn.

Đó là tin nhắn của Thẩm Nguyệt Dung: “Anh còn sức để ‘nộp thuế’ không đấy?”

Sáng hôm sau, Tôn Thế Đồng trả lời: “Thể lực của anh, em còn nghi ngờ được sao?”

Tôi không ngờ mình lại trở thành một phần trong trò chơi ghê tởm của họ.

Sáng hôm đó, anh ấy còn hâm nóng sữa mang đến tận giường cho tôi.

Không cho tôi ngồi dậy, chiều chuộng đến mức đút tận tay cho tôi uống xong.

Trước khi đi làm, anh còn kéo chăn đắp lại, áp vào trán tôi một nụ hôn.

Tỉ mỉ đến từng chi tiết:

“Ngủ thêm chút đi, anh để sẵn bữa sáng trong bếp rồi.”

Chúng tôi yêu nhau từ thời đại học, đã bên nhau bảy năm.

Dù việc tôi mang thai có phá vỡ kế hoạch của hai đứa,

nhưng Tôn Thế Đồng không hề do dự, nói rằng đứa con này là món quà trời ban.

Sau khi tôi mang thai, anh càng yêu thương tôi nhiều hơn.

Làm tôi tin rằng, anh thật sự mong đợi đứa con này.

Nhưng tôi đã quá ngây thơ.

Có một câu trong lịch sử trò chuyện khiến tim tôi đau thắt.

Tôn Thế Đồng nói: “Lỡ rồi, chẳng thể nào không nhận, đành chịu thôi.”

Anh thản nhiên ngoại tình, sau khi đã ‘ăn vụng’ thì lau sạch sẽ rồi về đóng vai người chồng tốt.

Anh càng tốt với tôi, cảm giác tội lỗi của anh càng ít đi.

Tôi nén buồn nôn đọc hết các tin nhắn, chụp màn hình lại làm bằng chứng.

Đúng lúc này, một tin nhắn mới hiện lên, là từ em trai tôi, Hà Lỗi:

“Anh rể, anh thông cảm cho Nguyệt Dung chút, đừng giao cho cô ấy nhiều việc quá.”

“Cô ấy sau này là em dâu của anh đấy, bận đến mức về nhà là lăn ra ngủ, chẳng có thời gian hẹn hò gì cả.”

Tôi vô thức cắn chặt môi.

Không lâu trước đây, chính Tôn Thế Đồng đã hăng hái giới thiệu cô gái này với em trai tôi trong bữa cơm gia đình.

Cô gái ấy chẳng ai khác ngoài Thẩm Nguyệt Dung.

143970"

"[Hoàn] Trong ph òng tân hôn, Phó Vân Niên dùng lực siết chặt cổ tôi.""Tại sao cô lại đẩy cô ấy?""""Đi truyền má u với t...
01/12/2025

"[Hoàn] Trong ph òng tân hôn, Phó Vân Niên dùng lực siết chặt cổ tôi.

""Tại sao cô lại đẩy cô ấy?""

""Đi truyền má u với tôi, đây là cô nợ cô ấy.""

Tôi dễ dàng tát mạnh vào mặt anh ta rồi thêm một cú đấm phải và một cùi chỏ.

“Bà đây nợ con mẹ nhà anh ấy—""

“Anh bị ngu à? Não yêu đương mù quáng không chữa được rồi, đề nghị hỏa táng nó luôn đi!""

""Rõ ràng là cô ta tự diễn trò ngã xuống, đừng có vu oan cho bà đây, cô ta cút, anh cũng cút đi, đừng có dính líu gì nữa!!!""

[Nam chính bị tôi vả mạnh vào mặt]

1

Các bạn thân mến, tôi đã xuyên không.

Xuyên vào một cuốn tiểu thuyết ngược văn nội dung về thiên kim thật và giả mà tôi vừa mới đọc.

Tôi là thiên kim thật được tìm về nhưng bố mẹ và ba anh trai của tôi đều thiên vị cô thiên kim giả kia.

Họ nói rằng sự xuất hiện của tôi đã cướp đi cuộc sống vốn thuộc về cô ta.

Nói tôi hãy làm tròn bổn phận của mình, họ sẽ không bạc đãi tôi nhưng cũng đừng mong cầu quá nhiều.

Nữ chính còn có một anh bạn thanh mai trúc mã, cũng chính là nam chính, một con ch.ó l.i.ế.m yêu đương mù quáng.

Trong nguyên tác, tôi có bộ lọc thời thơ ấu với anh ta, chỉ một cái nhìn đã nhận ra anh ta chính là anh trai đã từng cứu tôi khi còn bé.

Tôi yêu anh ta đến mức không thể tự kìm chế được.

Lấy việc hiến thận cho thiên kim giả để yêu cầu anh ta cưới tôi.

Nhưng anh ta cầm kịch bản truyện tổng tài bá đạo, vượt qua nửa bộ luật hì nh sự, ngược đãi tôi cả thể xác lẫn tinh thần.

Móc mắt tôi, mổ tim, gan, lá lách, dạ dày, thận của tôi để cấy ghép cho thiên kim giả, bắt tôi phá thai, sảy thai, rơi xuống vách đá, rơi xuống biển, gặp hỏa hoạn...

Thế mà tôi vẫn chưa chết.

Không chỉ không chết, tôi còn biến mất vì căn bệnh un g th ư trong năm năm, rồi trở về tuyên bố sẽ giành lại tất cả những gì thuộc về tôi.

Thật ra là diễn màn tái ngộ sau nhiều năm xa cách, rồi đến tình tiết em bé thiên tài dễ thương.

Tôi không ổn rồi, cả người tôi đều không ổn rồi.

May mà bây giờ tôi mới vừa xuyên qua lúc nam chính bị ép phải thực hiện hôn ước với tôi, nếu không thì tôi nhất định phải đưa đứa con đáng yêu bất hiếu đó về lò tái chế.

2

Trước khi xuyên không, tôi là con gái của một võ sư.

Khi tôi 18 tuổi, bố tôi đã dạy tôi mười tám bộ quyền pháp, dao, súng, gậy gộc tôi đều thành thạo.

Bố tôi luôn nghĩ tôi là một cô gái đầy mạnh mẽ và nam tính.

Thật ra nội tâm tôi lại là một em gái dễ thương ưa khóc nhè.

Trốn trong chăn dùng điện thoại đọc tiểu thuyết ngôn tình là bí mật không thể nói ra của tôi.

Bởi vì nếu bị bố tôi phát hiện, ông sẽ bắt tôi đứng tấn tám tiếng đồng hồ.

Quả nhiên làm người không nên quá nổi loạn.

Tôi đang bị báo ứng rồi, xuyên không thành nữ chính trong một quyển truyện ngược.

3

Tại sao nữ chính trong truyện ngược lại bị ngược?

Bởi vì cô ấy thích một nam chính không thích cô ấy mà nam chính lại thích nữ phụ độc ác.

Dưới sự vu khống, hãm hại của nữ phụ độc ác, nữ chính có miệng cũng không nói rõ được.

Chuyện này còn không phải là trong đám cưới của tôi và nam chính Phó Vân Niên, nữ phụ độc ác Tần Thiên Thiên giả vờ đến chúc mừng tôi.

Rồi tự mình ngã xuống cầu thang và hét lớn: ""Chị, sao chị lại đẩy em?""

Thật đúng là con mẹ nó, trà xanh tự biên tự diễn.

Diễn xuất giỏi như vậy, sao không vào giới giải trí đi?

Tôi càng nghĩ càng tức.

Sau khi khống chế được Phó Vân Niên, tôi liên tiếp tát anh ta mấy cái thật mạnh.

Phó Vân Niên vừa nãy còn có bộ dạng kiêu ngạo, giờ đã bị tôi đánh đến mơ hồ rồi.

Vừa kêu thảm thiết vừa hét lớn: ""Tần Nguyệt Nguyệt, cô điên rồi à?""

Tôi: ""Bốp!""

""Cô dám đánh tôi?""

Tôi: ""Bốp!""

""Cô...""

Tôi: ""Bốp!""

Tôi túm lấy cà vạt của anh ta, đập đầu anh ta xuống gối.

Vừa đập vừa hỏi anh ta: ""Anh phục hay không phục hả?""

""Nhóc con, bà đây còn trị không được anh nữa hả?""

""Ai cho phép anh xưng hô tôi cô với tôi hả, nhìn cho kỹ đây, tôi là bố anh!""

Phó Vân Niên bị tôi đè xuống đánh, chẳng mấy chốc mặt mũi đã sưng húp, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt.

Đùa à, đánh người, tôi là con nhà nòi được tổ truyền ba đời, chuyên nghiệp đấy!

Phó Vân Niên: ""Cô... cô quá bạo lực! Dáng vẻ trước đây của cô đều là giả vờ phải không?""

Tôi cười bò, khoanh tay nhìn anh ta: ""Vậy anh báo cảnh sát đi!""

4

Hừm~

Đừng tưởng tôi không biết, trong tiểu thuyết tổng tài bá đạo, căn bản không có cảnh sát.

Nam chính có thể vượt qua nửa bộ luật hì nh sự, tôi cũng có thể.

Dù sao chúng ta đều là nhân vật chính, nữ chính dựa vào cái gì mà phải nhường nam chính?

Không ngờ Phó Vân Niên tên khốn này, thật sự dám gọi cảnh sát.

Cảnh sát còn thật sự sắp đến.

Tôi lập tức nhận ra.

Trong tiểu thuyết tổng tài bá đạo, cảnh sát không thể trừng phạt nam chính nhưng có thể trừng phạt nữ chính!

Tôi cũng chỉ tát anh ta vài cái, chứ đâu có hại bạch nguyệt quang của anh ta gặp tai nạn xe, bị người khác làm nh ục đến chết, vậy mà anh ta đã gọi cảnh sát bắt tôi?

Nhìn thấy vẻ mặt hoảng loạn của tôi, Phó Vân Niên rất đắc ý.

144070"

"[HOÀN THÀNH] Tôi nhắn tin cho anh ruột, liền bị chị dâu cảnh cáo:[Đừng có rảnh rỗi sinh nông nỗi nhắn tin cho anh cô nữ...
01/12/2025

"[HOÀN THÀNH] Tôi nhắn tin cho anh ruột, liền bị chị dâu cảnh cáo:

[Đừng có rảnh rỗi sinh nông nỗi nhắn tin cho anh cô nữa. Anh ấy bận lắm, đừng làm phiền anh ấy làm việc. Rảnh rỗi thì tự đi kiếm bạn trai đi.]

Tôi lập tức chụp màn hình và gửi vào nhóm chat gia đình, mỉa mai:

[Ai chọc giận chị dâu con thế này? Nóng tính ghê. (khóc hu hu)]

Tôi nhắn tin cho anh ruột, liền bị chị dâu cảnh cáo:

[Đừng có rảnh rỗi sinh nông nỗi nhắn tin cho anh cô nữa. Anh ấy bận lắm, đừng làm phiền anh ấy làm việc. Rảnh rỗi thì tự đi kiếm bạn trai đi.]

Tôi lập tức chụp màn hình và gửi vào nhóm chat gia đình, mỉa mai:

[Ai chọc giận chị dâu con thế này? Nóng tính ghê. (khóc hu hu)]

1.

Tin nhắn vừa gửi đi, cả nhóm chat lập tức náo loạn.

Mẹ tôi sao có thể để con dâu bắt nạt con gái ruột của mình, bà là người đầu tiên trả lời:

[Vũ Mông, con nói chuyện với em thế à? Trần Vũ Mông.]

Mợ tôi cũng nhảy vào hóng chuyện:

[Có chuyện gì thế, Hựu Hựu? Cháu nhắn gì với anh cháu vậy?]

Tôi lập tức mở đoạn chat với Lương Tri Nhượng ra, chụp lại rồi gửi vào nhóm chat.

Lịch sử trò chuyện rất đơn giản.

Lần cuối tôi nhắn tin với Lương Tri Nhượng là vào ngày sinh nhật của tôi, tôi đã bảo anh ấy đưa Trần Vũ Mông về nhà ăn cơm.

Hôm đó, Trần Vũ Mông mặc một chiếc sườn xám màu đỏ, vừa gặp đã xị mặt nói tôi hai mươi ba tuổi rồi mà còn mặc đồ màu hồng như trẻ con.

Sinh nhật vui vẻ cái nỗi gì, cả buổi tôi phải cố nhịn cho qua chuyện.

Cuối cùng, Trần Vũ Mông còn đăng một bức ảnh chụp chung lên vòng bạn bè, trong ảnh tôi đang chu môi nói chuyện và mắt nhắm nghiền. Còn cô ta thì đứng bên cạnh tôi, nở nụ cười tươi rói, mắt cong cong.

Nhìn ảnh của tôi cứ như ảnh đã qua chỉnh sửa vậy.

Ngay cả mẹ tôi cũng thấy bức ảnh đó chụp bà trông rất béo, nên bảo Trần Vũ Mông xóa đi đăng lại.

Trần Vũ Mông nghe xong tỏ vẻ ngạc nhiên lắm.

""Sao phải xóa ạ? Đây chẳng phải là trạng thái tự nhiên nhất sao? Con thích kiểu ghi lại chân thực, không giả tạo thế này, không thích ảnh chỉnh sửa.""

Buồn cười thật, dám lên mặt dạy đời cả mẹ tôi.

Hôm qua tôi nhắn tin cho Lương Tri Nhượng là để truyền lời của mẹ tôi, nhà mua nhiều tôm quá, bảo Lương Tri Nhượng đến lấy một ít.

Lương Tri Nhượng trả lời tôi bằng một tin nhắn thoại, đồng ý rồi.

Mợ tôi xem xong ảnh chụp màn hình trò chuyện cũng đứng về phía tôi.

""Đây mà gọi là làm phiền lúc làm việc à? Mợ cứ tưởng Hựu Hựu thật sự không hiểu chuyện chứ.

Còn cô cháu dâu này, gần đây Hựu Hựu bị thương, cũng chẳng thấy cô quan tâm gì đến nó cả.""

Nhìn thấy tin nhắn này, tôi không khỏi bĩu môi.

Gần đây tôi bị ngã xe đạp gãy xương, phải nằm ở nhà, Lương Tri Nhượng thỉnh thoảng có gọi điện hỏi thăm tình hình hồi phục của tôi.

Có một lần sắp cúp máy, tôi nghe rõ mồn một giọng điệu giả tạo của Trần Vũ Mông vọng ra từ điện thoại:

""Lớn rồi mà nói chuyện với đàn ông còn nũng nịu, đúng là không biết xấ u hổ.

Cô ta không khỏe thì biết đi bệ nh vi ện, anh có phải bác sĩ đâu, lo lắng nhiều như vậy có ích gì...""

Tôi cảm thấy tủi thân, chỉ vì Trần Vũ Mông mà ngay cả việc tôi bị ốm muốn xin sự quan tâm từ anh trai mình cũng trở thành không đứng đắn.

Trần Vũ Mông đã nhiều lần bóng gió ""nhắc nhở"" tôi đừng nhắn tin cho Lương Tri Nhượng.

Trong mắt Trần Vũ Mông, Lương Tri Nhượng đã kết hôn rồi thì phải vạch rõ

ranh giới với tất cả những người phụ nữ khác.

Em họ tôi bỗng nhiên lên tiếng:

""Xem ra sau này khi anh trai của em lấy vợ, em phải đi tìm một nấm mồ mà chui vào thôi. (cười)""

Nhìn thấy biểu tượng cười mỉa mai kia, tôi cũng khẽ mỉm cười.

Vẫn phải là cái miệng của em họ tôi, ý ngoài lời chính là nói Trần Vũ Mông nhỏ nhen, ích kỷ, đến mức ghen tuông với cả em gái ruột của chồng của mình.

Lời nói của em họ tôi chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.

144082"

"[HOÀN THÀNH] Văn án:Cố Thiếu Hằng vừa chuyển trường đến đã hẹn hò với hết thảy những cô gái xinh đẹp trong trường.Hoa k...
01/12/2025

"[HOÀN THÀNH] Văn án:

Cố Thiếu Hằng vừa chuyển trường đến đã hẹn hò với hết thảy những cô gái xinh đẹp trong trường.

Hoa khôi kiêu ngạo, lớp trưởng thanh lãnh, cô em gái nhà bên đáng yêu...

Cuối cùng, có lẽ vì không còn thử thách, cậu ta bắt đầu theo đuổi tôi.

Tôi hoàn toàn khác biệt so với những cô bạn gái trước đây của cậu ta.

Mọt sách, ngoan hiền, học giỏi, ngốc nghếch, quái thai...

Đó là những lời nhận xét mà cậu ta dành cho tôi.

Sau đó, cậu ta dồn tôi vào góc tường và nói: ""Phương Tuế Nhiên, tôi thật sự yêu cậu.""

Tôi lãnh đạm ngước mắt lên, hỏi cậu ta: ""Vậy thì sao?""

Cố Thiếu Hằng vừa chuyển trường đến đã hẹn hò với hết thảy những cô gái xinh đẹp trong trường.

Hoa khôi kiêu ngạo, lớp trưởng thanh lãnh, cô em gái nhà bên đáng yêu...

Cuối cùng, có lẽ vì không còn thử thách, cậu ta bắt đầu theo đuổi tôi.

Tôi hoàn toàn khác biệt so với những cô bạn gái trước đây của cậu ta.

Mọt sách, ngoan hiền, học giỏi, ngốc nghếch, quái thai...

Đó là những lời nhận xét mà cậu ta dành cho tôi.

Sau đó, cậu ta dồn tôi vào góc tường và nói: ""Phương Tuế Nhiên, tôi thật sự yêu cậu.""

Tôi lãnh đạm ngước mắt lên, hỏi cậu ta: ""Vậy thì sao?""

1.

Cố Thiếu Hằng vừa chuyển trường đến đã rất nổi tiếng, bởi vì cậu ta đẹp trai, gia thế cũng không hề tầm thường.

Hiệu trưởng trường trung học trọng điểm của chúng tôi khi gặp cậu ta cũng phải cười tủm tỉm hỏi han khách sáo: ""A Hằng, gần đây ba cháu khỏe không?""

Tất cả mọi người đều nịnh bợ cậu ta, chỉ có tôi là không hề tỏ ra thân thiện.

Khi Cố Thiếu Hằng mới bắt đầu theo đuổi tôi, còn có người nói với tôi: ""Trời ơi, Tuế Nhiên, đó là Cố Thiếu Hằng đấy, cậu đừng có lạt mềm buộc chặt quá đấy nhé.""

Tôi không hiểu.

Trong mắt mọi người, đó là Cố Thiếu Hằng, mọi việc cậu ta muốn làm đều dễ như trở bàn tay, không ai là không muốn được cậu ta để mắt tới, giống như hoàng đế thời xưa vậy, cậu ta chịu hạ mình xuống thì đó chính là ân huệ lớn lao.

Vì vậy, tôi nên lập tức e thẹn, tỏ ra thụ sủng nhược kinh trước sự lấy lòng của cậu ta, cuối cùng lao vào vòng tay cậu ta, trở thành bạn gái của cậu ta.

Rồi sau đó trở thành một trong số rất nhiều bạn gái cũ của cậu ta.

Đúng vậy, bạn gái cũ, Cố Thiếu Hằng là một chàng trai đào hoa nổi tiếng trong trường, cậu ta trăng hoa một cách quang minh chính đại, chỉ trong vòng hai tháng sau khi chuyển đến trường đã hẹn hò với hết thảy những cô gái xinh đẹp trong trường.

Hoa khôi kiêu ngạo, lớp trưởng thanh lãnh, cô em gái nhà bên đáng yêu... Mức độ trăng hoa và đa tình của cậu ta tỉ lệ thuận với sức hút của bản thân.

Cuối cùng, có lẽ vì không còn thử thách, cảm thấy nhàm chán, có người nói đùa với cậu ta: ""Nếu cậu có thể chinh phục được Phương Tuế Nhiên, vậy thì cậu mới thật sự lợi hại.""

Cậu ta khinh thường lười biếng liếc mắt, nói: ""Chuyện này có gì khó?""

Sau đó, cậu ta bắt đầu theo đuổi tôi.

Tại sao tôi biết những điều này? Bởi vì lúc đó tôi đang ngồi ngay trước mặt bọn họ làm bài tập.

Tôi là một huyền thoại trong trường, huyền thoại về học tập.

Từ khi vào trường cấp ba năm lớp 10, cho dù bài kiểm tra có khó đến đâu, tổng điểm của tôi cũng chưa bao giờ dưới 680 điểm, mỗi lần kiểm tra lớn nhỏ đều vững vàng ở vị trí số 1, hơn nữa còn bỏ xa người đứng thứ hai.

Ngoài việc học, tôi không hứng thú với bất cứ điều gì khác, vì vậy bọn họ mới nói đùa với Cố Thiếu Hằng như vậy.

Tôi không hiểu được mạch não của bọn họ, chỉ cảm thấy thật nhàm chán.

Nhưng Cố Thiếu Hằng thực sự coi đó là một mục tiêu để chinh phục, bắt đầu theo đuổi tôi.

Ban đầu là đồ ăn vặt ngoại nhập trong ngăn bàn, sau đó là những bó hoa nhỏ nhắn không phô trương, ví dụ như hoa cúc tẩm nước, hoa mẫu đơn sắp nở, hoa s.ú.n.g nhỏ xinh, tinh tế, đặt trên bệ cửa sổ bên cạnh bàn học của tôi, đó là sự lãng mạn trong mắt người khác.

Rồi thì bữa sáng thịnh soạn, thi thoảng là những món quà không phô trương nhưng có thể thấy giá trị không hề rẻ...

Đây có lẽ là cách thức quen thuộc mà cậu ta dùng để theo đuổi con gái, tôi coi như không thấy, cậu ta cứ hờ hững theo đuổi như vậy suốt một tháng, tôi thậm chí còn chưa nói với cậu ta một câu nào.

Cuộc trò chuyện đầu tiên của tôi với cậu ta diễn ra vào một buổi chiều, cậu ta cầm sách chỉ vào một bài tập phụ hỏi tôi cách giải.

Bất cứ ai hỏi tôi về vấn đề học tập, tôi đều sẵn lòng giúp đỡ, khi tôi đang giải thích cách giải trên giấy nháp cho cậu ta, cậu ta ngồi bên cạnh tôi, đột nhiên hỏi một câu: ""Cậu thích gì?""

Tôi rời mắt khỏi tờ giấy nháp, nhìn vào mặt cậu ta, cậu ta chống cằm bằng một tay, mày kiếm mắt sáng, mái tóc lòa xòa trước trán càng làm nổi bật lên những đường nét thanh tú.

Đẹp trai hơn bất kỳ ngôi sao nổi tiếng nào mà các bạn nữ trong lớp đang theo đuổi.

Nhưng tôi đặt cây bút bi xuống, lạnh lùng nghiêm túc nhìn cậu ta: ""Nếu cậu không tập trung vào việc học thì đừng lãng phí thời gian của tôi.""

Cậu ta đột nhiên bật cười, sau đó liếc mắt qua tờ giấy nháp, cuối cùng nói với tôi: ""Đáp án là căn bậc hai của 3, tôi hiểu rồi, vậy cậu thích gì?""

Tôi không để ý đến cậu ta.

Sau đó, tôi bắt đầu bị bắt nạt một cách khó hiểu, những nét vẽ nguệch ngoạc màu đen trên bàn học, ghế và sách vở biến mất, bị nhốt trong nhà vệ sinh, những trò bạo lực học đường trẻ con và vụng về.

144148"

"[HOÀN] Tôi quen biết một người bạn trai giàu có đẹp trai qua mạng, tất cả mọi người cảnh cáo tôi rằng đây có thể là kẻ ...
30/11/2025

"[HOÀN] Tôi quen biết một người bạn trai giàu có đẹp trai qua mạng, tất cả mọi người cảnh cáo tôi rằng đây có thể là kẻ lừa đảo.

Tôi không nghe, khăng khăng cùng hắn chạy trốn tới Đông Nam Á.

Quả nhiên được như ý nguyện bị bán đến miền Bắc Myanmar.

Bề ngoài tôi ra vẻ hoảng sợ, sau lưng lại vui vẻ đến phát điên.

He he he.

Bắt đầu từ cái nào đây?

Tôi quen biết một người bạn trai giàu có đẹp trai qua mạng, tất cả mọi người cảnh cáo tôi rằng đây có thể là kẻ lừa đảo.

Tôi không nghe, khăng khăng cùng hắn chạy trốn tới Đông Nam Á.

Quả nhiên được như ý nguyện bị bán đến miền Bắc Myanmar.

Bề ngoài tôi ra vẻ hoảng sợ, sau lưng lại vui vẻ đến phát điên.

He he he.

Bắt đầu từ cái nào đây?

1

Sau mười mấy giờ hôn mê, tôi tỉnh dậy trong tầng hầm.

Bao tải che ở trên mặt bị nhấc lên, trước mắt là khuôn mặt của một người phụ nữ trang điểm đậm.

Cô ta dùng móng tay đỏ véo da thịt của tôi, cười nói: “Con ranh này cũng khá xinh đẹp đấy, A Đức mày còn có thể tìm được loại mặt hàng này sao.”

Ở bên cạnh cô ta, một người đàn ông cao lớn đút túi đứng đó.

Hắn rất anh tuấn, dáng dấp có vài phần giống với dáng vẻ của thần tượng nổi tiếng, là loại đàn ông được con trai yêu thích nhất.

Đây chính là đối tượng yêu đương qua mạng mà tôi điên cuồng yêu trong ba tháng qua.

Sở dĩ đến Đông Nam Á cũng là vì hắn.

Kết quả vừa xuống máy bay đã bị hắn đưa lên xe, sau khi ti êm một mũi, tôi liền mất đi ý thức, mở mắt ra đã là ở địa lao âm u này.

Tôi bị dây thừng trói lại, gian nan nhìn về phía A Đức: “Anh à, chuyện gì xảy ra…”

A Đức lãnh đạm giới thiệu: “Đây là chị Amy, sau này cô phải nghe chị ấy sắp xếp.”

Người phụ nữ được gọi là chị Amy ở bên cạnh cười híp mắt nói: “Nghe nói lần đầu tiên của em vẫn còn, phải không tiểu bảo bối? Yên tâm, chị nhất định sẽ bán em được giá tốt.”

Tôi mở to hai mắt, lập tức liều mạng lắc đầu, thần sắc đáng thương nhìn về phía A Đức: “Sao anh có thể đối xử với tôi như vậy? Có phải anh cũng bị người xấ u uy h.i.ế.p hay không?”

Lời còn chưa dứt, thần sắc A Đức đã không còn kiên nhẫn đi tới, một cước đá vào đầu vai tôi.

Tôi ngã xuống đất, đau đến nỗi không nói nên lời.

Vài phút sau, tôi bị đám đàn em ném vào ký túc xá bị song sắt vây quanh.

Bên trong là mấy cô gái tóc tai rối tung, tất cả đều trang điểm đậm, quần áo rách nát, bọn họ gặp chuyện không liên quan đến mình thì ngẩn người, có người còn dùng ánh mắt vui sướng khi thấy người gặp họa.

“Ơ, người mới tới.”

“Mau nói đi, vì sao lại bị lừa vào đây vậy?”

“Ái chà, tám chín phần mười là não yêu đương rồi.”

Trong những lời nói cay nghiệt của bọn họ, tôi buộc phải nhớ lại toàn bộ chân tướng.

Trong ba tháng qua, bạn trai tôi là một tên lừa đảo giả trang, hắn lừa hết tiền tiết kiệm của tôi còn chưa đủ mà còn bán tôi đến Myanmar.

Ý thức được sự thật này, tôi sụp đổ ngã xuống đất, đối diện với bức tường, che mặt khóc rống lên.

Đại khái là đã quen nhìn cảnh sụp đổ, bọn họ nhìn thấy nhưng không thể trách, căn bản mặc kệ tôi.

Phải cảm ơn bọn họ.

Nếu không, một khi có người tiến lên, sẽ phát hiện mặc dù tôi đang phát ra tiếng gào khóc thật lớn…

Khóe miệng lại mang theo nụ cười quỷ dị.

2

Tôi ở lại Myanmar vài ngày, đại khái hiểu rõ tình huống cơ bản ở đây.

Đây là một khu công viên rất lớn, lão đại được gọi là Kim tiên sinh, chị Amy là một trong rất nhiều tình nhân của hắn ta, phụ trách phân công quản lý đám phụ nữ bị bán đến đây.

Không ai biết tên thật và tuổi của chị Amy nhưng mọi người đều biết sự tàn nhẫn của cô ta.

Đối với cô gái không muốn bán mình, cô ta có thể làm ra tất cả những chuyện tàn bạo nhất.

Nghe nói lúc trước có một cô gái phản kháng cô ta, vì thế cô ta liền ra lệnh cho đám tay chân mạnh mẽ tách hai chân cô gái ra, sau đó lấy bàn ủi ủi lên.

144211"

"[HOÀN] Năm năm oán hận, ba năm phản kích thành côngVào ngày chồng tôi đi du học nước ngoài về, anh ta dẫn theo một ngườ...
30/11/2025

"[HOÀN] Năm năm oán hận, ba năm phản kích thành công

Vào ngày chồng tôi đi du học nước ngoài về, anh ta dẫn theo một người phụ nữ và đòi ly hôn với tôi.

Anh ta mắng tôi là đồ nhà quê nhưng anh ta đã quên rằng tôi xuất thân từ gia đình danh giá còn anh ta xuất thân từ tầng lớp bình dân, vì vậy đồ nhà quê là anh ta mới đúng.

Hơn nữa nếu không có tôi thì anh ta thậm chí còn không có tư cách để đi du học nước ngoài.

Đáng buồn cười chính là sau khi tôi và anh ta ly hôn xong thì anh ta như một con chó quỳ trước mặt tôi, cầu xin tôi quay lại.

1.

Tôi chính là được sống lại lần nữa. Kiếp trước khi tôi mang thai sáu tháng, anh ta ép tôi uống thuốc phá thai.

Tôi nói với anh ta: “Bụng em đã mang thai tháng thứ sáu, uống cái này có thể sẽ chết.”

Anh ta khinh thường nói: “Vậy cũng có người c.h.ế.t khi ngồi máy bay đó thôi! Chẳng lẽ mọi người không đi máy bay nữa à?”

Sau đó, anh ta cưỡng ép tôi uống.

Khi thuốc phát huy tác dụng, tôi đau thắt tim gan, chỉ có thể giương mắt nhìn m.á.u thịt đỏ tươi chảy ra từ phía dưới cơ thể và cảm nhận sự sống của mình dần trôi đi.

Tôi muốn sống, tôi cầu xin Từ Triết mời bác sĩ cho tôi, tôi không muốn chết.

Từ Triết cũng rất sợ hãi nhưng anh ta đã bỏ chạy, trong miệng liên tục lẩm bẩm: “Không liên quan đến tôi, không liên quan đến tôi!”

Sau đó anh ta tháo chạy, không quay đầu nhìn lại.

Ngày hôm sau t.h.i t.h.ể của tôi mới được người ta phát hiện ra.

Bố mẹ tôi trở thành người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh, đã khóc rất nhiều.

Họ chỉ có tôi là đứa con gái duy nhất.

Mẹ tôi khóc đến mù cả mắt, tinh thần trở nên điên loạn, một ngày nọ, bà lén ra ngoài tìm tôi và bị ngã xuống giếng.

Bố tôi liên tiếp mất đi con gái lẫn vợ mình, trong cơn đau khổ không thể kìm nén được, ông đã đột ngột qua đời vì bị nhồi m.á.u cơ tim.

Chưa đầy một tháng sau khi tôi qua đời, Từ Triết được thừa kế toàn bộ tài sản của gia đình chúng tôi và tổ chức một đám cưới hoành tráng theo phong cách phương Tây với tình yêu mới của anh ta là Tống Lăng.

Ngay lập tức họ đã trở thành một câu chuyện đẹp ở Hải Thành.

Dù sao thì một người là nhà thơ, một người là nữ nhà văn, trai tài gái sắc, ai mà không ghen tị kia chứ?

Tôi tưởng họ sẽ gặp quả báo, họ đã hại c.h.ế.t cả nhà chúng tôi, chắc chắn sẽ bị mọi người coi thường và chửi mắng.

Nhưng sau này tôi mới nhận ra rằng, gì mà thiện ác có báo ứng, đúng sai gì đó đều là vọng tưởng của người bị hại mà thôi.

Bọn họ vẫn sống tốt.

Không đúng, phải nói là họ sống quá tốt.

Trong suốt quãng đời còn lại của bọn họ, tiền bạc, địa vị và danh vọng, họ đều có đủ.

Thậm chí Từ Triết còn được ca ngợi là “cha đẻ của thơ hiện đại”, một vài cuốn sách của Tống Lăng cũng đã giành được một số giải thưởng lớn.

Khi về già, mọi người đều rất kính trọng họ, gọi họ là lão tiên sinh và nói họ là trụ cột, là người tiên phong.

Còn tôi, chẳng có ai nhớ tới, cho dù cùng tìm kiếm tên của tôi và Tống Lăng cũng không tìm được, bởi vì tôi đại diện cho vết nhơ của Tống Lăng.

Thì ra chỉ có người sống đến cuối cùng mới có quyền lên tiếng sao?

Sau này tôi mới biết, có địa vị thì không chỉ có quyền lên tiếng mà còn có quyền quyết định số phận của người khác.

Cháu gái của Từ Triết bởi vì ghen tị với vẻ đẹp và tài năng của một cô gái cùng ph òng trong ký túc xá nên đã tìm người cưỡng hiếp, khiến cô gái từ đó tinh thần điên loạn.

Tuy có đầy đủ nhân chứng và vật chứng nhưng vẫn không thể bắt được.

Từ Triết vừa lên tiếng, cháu gái của anh ta lập tức đã thay đổi dáng vẻ rồi ra nước ngoài, vụ án này trở thành án tr eo.

Sau khi nhìn hết cuộc đời của Từ Triết, tôi đã sống lại.

Tôi sống lại vào lúc mình mười chín tuổi.

Sau khi kết hôn với anh ta vào năm tôi mười sáu tuổi, dưới sự giúp đỡ của bố tôi, anh ta đã ra nước ngoài du học, trong suốt ba năm qua chưa từng quay về.

Trong ba năm ở nhà họ Từ, tôi đã hết lòng chăm sóc cho bố mẹ anh ta.

Cơ thể của bố mẹ anh ta đều có chút bệnh tật không thể làm công việc nặng nhọc nên tôi phải làm tất cả mọi việc nấu nướng, giặt giũ này kia.

Có thể nói rằng tôi đã hết lòng hết dạ với anh ta nhưng anh ta luôn nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng.

Đêm tân hôn, anh ta nói với tôi: “Cô đúng là cái đồ nhà quê chưa trải sự đời, nếu không phải do bố mẹ tôi ép buộc thì tôi cũng sẽ không bao giờ lấy cô, cô chẳng hiểu gì cả, chúng ta hoàn toàn không có điểm chung gì.”

Trên thực tế, tuy tôi chỉ luôn ở trong nhà nhưng bố tôi đã mời thầy về dạy cho tôi, Tứ Thư Ngũ Kinh, thơ từ ca phú tôi đều đã học qua và còn có thể viết chữ khá đẹp.

Nhưng trong mắt Từ Triết, đây đều là những thứ phong kiến ​​lỗi thời, lạc hậu.

Anh ta nói rằng bây giờ mọi người đều tôn sùng văn nói hiện đại, văn cổ mà tôi viết thì khó hiểu tối nghĩa.

Anh ta cho rằng quan điểm của Khổng Tử đã lạc hậu, lễ giáo phong kiến ​ ăn thịt người, cần phải tôn vinh văn hóa phương Tây.

Mặc dù trong miệng anh ta chê bai tôi không ra gì nhưng cơ thể anh ta lại rất thành thật, đêm hôm đó đã làm tôi mệt gần chết.

Khi dục vọng tiêu tan, anh ta lại trở nên lạnh lùng cay nghiệt với tôi.

Sau đó anh ta ra nước ngoài để tiếp thu tư tưởng mới.

Tôi nghĩ rằng ở nhà chăm sóc bố mẹ chồng tận tâm chu đáo thì tôi nhất định sẽ đổi lại được sự chân thành của anh ta và anh ta sẽ có thể thấy được những điều tốt đẹp của tôi.

Nhưng một người không có trái tim thì làm sao có thể chân thành được?

Sống lại lần nữa, tôi muốn sống vì bản thân và bố mẹ, tôi cũng không kém gì Từ Triết và Tống Lăng, tôi phải lấy lại mọi thứ thuộc về mình.

Hết chương

Nhóm dịch: Team Qi Qi

Edit: Tiểu Miu

Beta: Ngọc Kỳ

144228"

Address

122
Phu Ly
1222

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when 𝙍𝙮𝙣 𝙛𝙢 posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share