31/05/2024
Vì sao các nhà sư, ai cũng có tóc? Và khi các nhà sư bị “túm tóc”, thì những kẻ phàm phu như tôi và chúng ta lại trở thành “trọc đầu”.
Ngày hôm qua, một bậc Tăng đáng kính có dẫn lại một tus FB của tôi, nhưng ngay sau đó Thầy được/bị chỉ đạo phải gỡ bỏ. Thầy điện thoại tâm tư với tôi. Tôi có nói rằng, Thầy cần phải gỡ, còn FB của con thì sẽ không gỡ. Người xưa có câu “Nắm người có tóc, chứ không ai nắm người trọc đầu”. Thầy thuộc quản lý của Giáo hội, tức là Thầy là người “có tóc” nên được Giáo hội nắm và chỉ đạo. Con thì không phải nhà sư, không thuộc quản lý của Giáo hội, nên con như người trọc đầu, Giáo hội không thể yêu cầu con gỡ bài được.
Khi nói Nhà sư là người có tóc, thì có vẻ ngược đời. Bởi ai cũng biết, xưa nay các bậc tu hành đạo Phật phải cạo sạch đầu, còn người phàm phu như tôi thì luôn để tóc. Tuy nhiên “có tóc”, hay “không tóc” chỉ là hình tướng.
Câu tục ngữ “Nắm người có tóc, chứ không ai nắm người trọc đầu”, thì chữ “có tóc” và “trọc đầu” không phải nói về hình tướng, mà mang nghĩa bóng, tức “vô hình tướng”. Bởi vậy, “có tóc” hay “trọc đầu” là chỉ những cảnh huống. Khi một người ở cảnh huống này có thể trở thành “trọc đầu”, nhưng ở cảnh huống khác, vẫn hình tướng ấy, nhưng lại trở thành “có tóc”.
Câu tục ngữ “Nắm người có tóc, chứ không ai nắm người trọc đầu”, bên cạnh nghĩa chính mà mọi người ai cũng đã biết, thì ở một nghĩa phụ nào đó, giúp khuyên răn ta rằng: Nếu anh ở cảnh huống “có tóc” thì đừng nói thật những điều mình thấy, mình nghĩ. Và nếu ở cảnh huống “trọc đầu”, thì mới nên nói thật mọi điều mình thấy, mình nghĩ.
Vừa rồi, sư Minh Đạo ở Bà Rịa – Vũng Tàu bị Giáo hội trách phạt vì sư Minh Đạo đã có những phát ngôn rất “thật lòng” về Ngài Minh Tuệ. Vì sao phát ngôn “thật lòng”, lại bị Giáo hội chê trách, là vì sư Minh Đạo thuộc quản lý của Giáo hội, tức là sư Minh Đạo là nhà sư “có tóc”.
Cách đây không lâu, Nhà chức trách Giáo hội tưởng Ngài Minh Tuệ cũng có vài sợi “tóc”, có thể kết tội là sư giả. Ban đầu, Giáo hội ra văn bản để “công bố” rằng: Ngài Minh Tuệ không phải là sư. Ngài Minh Tuệ đã phản ứng bằng tuyên bố: Con không phải là sư, không phải người xuất gia có tên trong danh sách chư tăng thuộc Giáo hội. Con chỉ là một công dân học theo lời Phật dạy. Lời nói của Ngài Minh Tuệ “Con không phải là sư”, đã cho thấy Ngài không có tí “tóc” nào. Giáo hội nhận ra, Ngài Minh Tuệ không “có tóc” để cho mình nắm, nên rút ngay lại văn bản. Dĩ nhiên, Giáo hội đã sáng suốt hơn, quay lại túm người “có tóc”, tức là những nhà sư chân chính, xuất gia đàng hoàng và được Giáo hội quản lý. Những nhà sư nào mà dám ca ngợi Ngài Minh Tuệ là sẽ bị Giáo hội “túm tóc” và xử lý ngay. Trường hợp sư Minh Đạo là một ví dụ điển hình.
Đạo Phật xưa nay, yêu cầu Chư Tăng phải cắt hết tóc, với hàm ý rằng rũ bỏ hết mọi sự trói buộc, buông xả hết thảy mọi thứ để đạt đến giải thoát. Tuy nhiên, không phải cứ cắt tóc, xuất gia là hết mọi trói buộc. Bởi trì, khi người ta không còn tóc ở nhân gian, thì sẽ “có tóc” khác để Giáo hội quản lý, chỉ đạo.
Người “có tóc” mà dám nói thật những điều mình nghĩ thì sẽ rất nguy hiểm. Do đó, ngày nay, nhiều Chư Tăng không được phép nói ra mọi điều mình thấy, mình nghĩ. Trong các giới của Giáo lý đạo Phật, có giới “không nói dối”. Tuy nhiên, đạo Phật dường như chưa cho biết rằng nếu nói không thật với suy nghĩ của mình, thì đó có phải là nói dối hay không. Vì vậy, chuyện sư bị “túm tóc” tưởng như vô lý, nhưng lại rất hợp lý.
CMK