
19/07/2025
Vừa s:i:nh đôi chưa được vài ngày tôi đã bị bố mẹ chồng đ/uổi ra khỏi nhà vì con không giống bố. Tôi lập tức ôm con bỏ về nhà ngoại rồi âm thầm đi xét n;ghiệm A:D:N. Ngay khi có kết quả tôi mừng thầm trong lòng, đợi đến 6 năm sau...“Vừa s:i:nh đôi chưa được vài ngày, tôi đã bị bố mẹ chồng đ:u:ổi ra khỏi nhà vì cho rằng con không giống bố. Tôi ôm con về nhà ngoại, âm thầm đi xét nghiệm A:D:N. Ngày nhận kết quả, tôi mừng thầm trong lòng... và đợi đúng 6 năm sau để trở lại.”
Trời mưa dầm suốt ba ngày liền, và tôi s:i:nh đôi vào một buổi sáng mưa tầm tã như thế. Hai đứa con gái chào đời yếu ớt, một bé còn phải nằm lồng kính. Chồng tôi, Dũng, đang đi công tác xa không kịp về, nên mẹ chồng là người đầu tiên bước vào phòng hồi sức. Bà không nói một lời chúc mừng. Á:nh mắt bà nhìn tôi đầy nghi ngờ rồi quay sang y tá hỏi đi hỏi lại:
“Cô chắc đây là con dâu tôi s:i:nh à? Hai đứa con này… sao không giống bố chúng tí nào?”
Tôi nằm im, cố nuốt nước mắt vào trong. Người mới s:i:nh còn yếu, hơi đau một chút là rên, vậy mà lúc đó, tôi không rên n:ổi. Tôi hiểu tính mẹ chồng – nghi ngờ, khắt khe và cay nghiệt. Tôi biết bà chưa bao giờ thật lòng chấp nhận tôi, người con dâu xuất thân nhà quê, chỉ học hết cao đẳng. Nhưng tôi không ngờ, bà lại nỡ nói ra những lời đ:ộ:c địa như vậy khi tôi vừa vượt cạn.
Hai ngày sau, Dũng về. Anh chỉ lặng thinh nhìn hai con rồi quay sang hỏi tôi một câu khiến tôi ch:ế:t lặng:
“Em nói thật đi, đây có phải là con anh không?”
Tôi sửng sốt, đau lòng, nhưng vẫn cố nén giận, hỏi lại:
“Anh nói vậy là có ý gì? Em đã làm gì để anh nghi ngờ?”
Dũng không trả lời. Anh chỉ đưa cho tôi cái túi nhỏ đựng quần áo của mẹ con tôi rồi nói:
“Bố mẹ anh nói, nếu em không thể chứng minh thì em không còn là dâu con trong nhà này nữa. Em có thể về nhà ngoại tạm thời.”
Đêm đó, tôi ôm hai đứa con trong lòng, bước ra khỏi ngôi nhà mà tôi từng nghĩ là chốn nương thân. Mưa vẫn r:ơ:i, nhưng tôi không còn thấy lạnh. Trong tôi là ngọn lửa của đau đớn, của uất ức – và một điều gì đó mạnh mẽ hơn cả: lòng tin tuyệt đối rằng con mình là con của Dũng.
Về nhà mẹ đ:ẻ, tôi chỉ nói qua loa, không dám kể rõ vì s:ợ mẹ tôi lo lắng. Hôm sau, tôi lặng lẽ bế một bé đi xét nghiệm A:D:N. Tôi vẫn còn giữ cuống rốn của Dũng từ lúc cưới nhau – cái móc khóa nhỏ mà tôi từng coi như kỷ vật tình yêu.
Ba tuần sau, kết quả xét nghiệm về. Tôi run tay mở phong bì: “Xá:c nhận mối quan hệ huyết thống cha – con: 99,9999%.”
Tôi ngồi thẫn thờ hàng giờ. Không phải vì bất ngờ, mà vì tôi biết, cuộc đời mình sắp rẽ sang một hướng khác. Tôi không định quay lại nhà chồng ngay, không cần họ “thừa nhận”. Tôi sẽ nuôi con một mình, và rồi... sẽ cho họ biết thế nào là cái giá của sự nghi ngờ.
Tôi s:ố:ng cùng mẹ và hai con ở một vùng quê thuộc ngoại thành Hà Nội. Trong 6 năm qua, tôi vừa dạy học ở trung tâm gần nhà, vừa bán hàng online để nuôi con.... Xem thêm tại bình luận 👇