Cá Mặn Rất Mặn

Cá Mặn Rất Mặn Hello, Cá nè, Cá chuyển nhà rồi nhe mọi ngườiiii 🌚
Cho xin cái đề xuất được khum? :3
(1)

MẶN NHA, MẶN ĐÓ !!! :)))Trên đường rời trường vào kỳ nghỉ đông, tôi bị một người đàn ông lạ mặt chặn đường bắt chuyện.Tô...
20/07/2025

MẶN NHA, MẶN ĐÓ !!! :)))

Trên đường rời trường vào kỳ nghỉ đông, tôi bị một người đàn ông lạ mặt chặn đường bắt chuyện.

Tôi vừa định từ chối, thì trước mắt chợt hiện lên một màn đạn chữ dày đặc:

[Đây có phải là n@n nh@n của v//ụ á//n mạng ở thư viện Đại học S không, cô ấy còn trẻ quá, tiếc thật.]

[Đáng đời! Người ta chỉ xin cái WeChat thôi mà, cho thì có phải xong chuyện rồi không.]

[Ngu không tả nổi. Cho WeChat rồi chuồn đi là được, cứ nhất quyết từ chối người ta, giờ thì chec rồi đấy.]

Tôi làm theo lời tin nhắn, ngoan ngoãn đưa WeChat tại chỗ, định bụng sau khi đi khỏi sẽ lén lút xóa bạn bè.

Thế nhưng, tôi vừa xoay người rời đi thì bị hắn rút da0 rượt theo, ch//ém hai mươi mấy nhát.

Khi tôi mở mắt ra lần nữa, màn đạn chữ vẫn ở đó, thi nhau hiện lên:

[Đáng đời, ai bảo cô ta đã thêm bạn rồi lại từ chối, không phải là đùa giỡn người ta sao?]

[Lúc đầu không muốn thêm bạn thì cứ dứt khoát từ chối là được rồi, có phải không có chuyện gì không.]

1

Kỳ nghỉ đông, thư viện trường học.

Tôi đang kéo vali hành lý vội vã đi, đột nhiên một người đàn ông chặn trước mặt tôi:

"Chào bạn, thêm WeChat nhé."

Tôi đang vội bắt tàu cao tốc, định mở miệng từ chối.

Trước mắt đột nhiên xuất hiện một loạt chữ trắng giữa không trung:

[Đây có phải là n@n nh@n của v//ụ á//n mạng ở thư viện Đại học S không, cô ấy còn trẻ quá, tiếc thật.]

[Cô ấy thảm lắm, nghe nói cuối cùng bị ch//ém n//át x//ác, phân thành mấy chục mảnh, hung thủ còn một mực nói là họ tranh chấp tình cảm, là cô gái đã đùa giỡn tình cảm của hắn, mới ép hắn vào đường cùng, cuối cùng vẫn phải nhờ nội dung camera giám sát thư viện này mới phục dựng lại được sự thật.]

[Tiếc cái quái gì, người ta chỉ muốn cái WeChat thôi, ngoan ngoãn cho thì có phải không có chuyện sau này rồi không?]

[Đúng vậy, thằng cha này lúc thẩm vấn đã nói rồi, nếu không phải con nhỏ này từ chối quá phũ, hắn cũng sẽ không có ý giec người, con đàn bà ng//u ngốc này đúng là hại người, hại cả mình.]

Vành mũ lưỡi trai trên đầu người đàn ông che khuất gần hết khuôn mặt, giọng điệu nói chuyện âm u, bên trái áo khoác ngoài của hắn hơi phồng lên một cục nhỏ, lờ mờ trông giống hình một con da0 phay.

Tất cả những điều này, dường như đang cảnh báo tôi, những dòng chữ kỳ lạ đột nhiên xuất hiện trước mắt là sự thật.

Nếu tôi từ chối cho WeChat, thì ngay lập tức, người đàn ông này sẽ vì tức giận mà hóa điên rồi ch/:ém chec tôi.

Tôi lại nhìn về phía màn chữ.

[Sao ăn nói vô lý quá vậy? Tại sao lúc nào cũng chỉ trích là lỗi của n@n nh@n thế???]

[Vốn dĩ là do cô ta ng//u, hành động mà không suy nghĩ, cứ thêm WeChat trước, sau đó lén lút xóa đi là được rồi. Không có khả năng tự bảo vệ mình lại còn muốn đối đầu trực diện. Không đ//âm cô ta thì đ//âm ai?]

Tôi không dám đánh cược tính mạng của mình, đành phải cẩn thận học theo "cách xử lý đúng đắn" mà tin nhắn chat nói.

Ngoan ngoãn tuân theo mà đưa WeChat cho đối phương.

Sau khi người đàn ông có được WeChat, ban đầu quả thật như tin nhắn chat dự đoán, hắn đã bỏ qua cho tôi.

Hắn ta đang bận rộn báo cáo "thành tích mới" của mình cho bạn bè trong nhóm, hoàn toàn không có thời gian để ý đến tôi.

Nhưng ngay khi chân phải tôi vừa bước qua ngưỡng cửa thư viện, thì một bàn tay lạnh như thép đã túm lấy tôi.

Một tay hắn ta bóp eo tôi, một tay kéo dây đeo vai cặp trên lưng tôi bật mấy cái.

Tôi giật mình, muốn chửi, muốn la hét, muốn bỏ chạy, muốn phản kháng.

Nhưng nhớ lại lời tin nhắn chat, cuối cùng tôi vẫn chọn giữ bình tĩnh, ngoan ngoãn mở miệng:

"Em phải bắt tàu cao tốc, sắp trễ rồi, anh cho em đi trước nhé, có chuyện gì về trường rồi nói."

Người đàn ông nở nụ cười d//âm đ//ãng:

"Còn đi gì nữa! Em đã cho anh WeChat, tức là đã đồng ý làm bạn gái anh rồi, đúng không, được, anh đồng ý, sao nào, vui lắm phải không!"

"Còn về nhà gì chứ, đi khách sạn với anh đi, anh rất hào phóng, tiền phòng anh trả."

Hắn ta ghé sát vào tôi, tự nhiên khoác tay lên vai tôi, nhe hàm răng vàng khè lại gần mặt tôi.

Lần này, tôi nhìn rõ mặt hắn, trên mặt toàn là những vết sẹo lồi lõm, mụn mủ.

Tôi không nhịn được, "oẹ" một tiếng nôn thốc ra ngay tại chỗ.

Sắc mặt người đàn ông lập tức thay đổi:

"Ý gì đây? Không phải em đã chấp nhận anh rồi sao? Bây giờ lại muốn đổi ý à?"

"M* kiếp, con đ//ĩ thối, tao biết ngay thứ đàn bà giả nai như mày, ngoài mặt thì thanh cao, trong lòng thì khinh người mà."

Tôi há miệng định kêu cứu, vừa mở miệng ra thì phát hiện cổ họng đã bị c//ắt đ//ứt từ lúc nào.

Tôi như con cá sắp chec, miệng há ra ngậm vào, nhưng không phát ra được một tiếng nào.

Trước khi ý thức hoàn toàn biến mất, tôi nhìn thấy người đàn ông rút con da0 phay lớn từ thắt lưng ra, rồi cứ thế bổ xuống người tôi từng nhát, từng nhát, như đang b//ăm chặt khúc xương heo…

Nửa đêm tỉnh giấc, tôi muốn đi vệ sinh. Không ngờ lại thấy hai con quỷ đang ngồi nói chuyện trên bệ cửa sổ. Một cô bé nó...
20/07/2025

Nửa đêm tỉnh giấc, tôi muốn đi vệ sinh. Không ngờ lại thấy hai con quỷ đang ngồi nói chuyện trên bệ cửa sổ.

Một cô bé nói: "Mọi người ngủ hết rồi, chán thật."

Một người phụ nữ trung niên đáp: "Ai bảo thế, chẳng phải có một người vừa mới tỉnh dậy đó sao?"

1.

Tôi sợ đến mức vội vàng nhắm chặt mắt lại, toàn thân run rẩy.

Lúc này, cô bé lại nói: "Chị ấy ngủ lại rồi."

Người phụ nữ trung niên thở dài: "Haiz! Vốn định nói cho cô ta một cơ hội phát tài, xem ra cô ta không có duyên phận này rồi."

Tim tôi bỗng hẫng một nhịp. Trước đây tôi từng nghe qua câu chuyện tiểu quỷ mang tiền đến cho. Tức là quỷ sẽ đến tận nhà đưa tiền cho bạn. Chẳng lẽ tôi vừa bỏ lỡ cả mấy chục tỷ sao?

Ngay khi vừa nghĩ đến đây, tôi lại nghe thấy giọng cô bé vang lên.

"Cái túi tiền ở dưới gầm cầu hồ nhân tạo, nếu không ai lấy thì sắp mục nát hết rồi đấy."

"Suỵt! Đừng nói bậy, biết thế đã không dẫn con theo. Đi thôi, đi thôi, mau đi nào."

Sau đó, không còn động tĩnh gì nữa. Tôi từ từ mở mắt ra, hai con quỷ đã biến mất.

2.

Sáng sớm hôm sau thức dậy, như thường lệ thì cô bạn cùng phòng tên Uyển Đình sẽ bói cho chúng tôi một quẻ vào buổi sáng. Sau đó sẽ nói cho chúng tôi biết hôm nay nên mặc quần áo màu gì và những điều cần lưu ý.

Nhưng đến lượt tôi, Uyển Đình lại nói tôi sẽ gặp họa đổ má0.

Tôi không tin.

Uyển Đình lại nhìn quẻ tượng một lần nữa rồi nói tôi sẽ chec đuối.

Tôi lập tức hoảng sợ, vì tôi đang định đến hồ nhân tạo của trường xem thử. Ở đó có một cây cầu gỗ nhỏ. Điều quan trọng là nước hồ không sâu, làm sao có thể chec người được chứ.

Tôi suy nghĩ một lúc, rồi quyết định kể cho Uyển Đình nghe chuyện tối qua.

Sau khi Uyển Đình nghe xong lập tức hoảng hốt.

"Cậu ngốc à! Tiểu quỷ đưa tiền gì chứ, đó là hai con ma nước đang tìm người thế thân, chúng nó giăng mồi nhử cậu đấy."

Tôi nghe xong toát mồ hôi lạnh. May mà có cô bạn cùng phòng am hiểu chuyện này, nếu không chắc tôi chec thật rồi.

Nào ngờ một cô bạn cùng phòng khác tên Tiểu Vũ lại không tin vào mấy chuyện ma quỷ. Cô ta một mình lén lút chạy đến gầm cầu tìm kiếm, và không ngờ lại tìm thấy thật.

3.

Đó là một cái túi ni lông màu đen sắp mục rữa, bên trong có đúng mười cọc tiền một trăm tệ. Tiểu Vũ mừng rỡ la lên rằng mình phát tài rồi.

Tôi tức đến đau cả ngực, bèn quay sang chất vấn Uyển Đình: "Không phải cậu nói là thủy quỷ tìm người thế thân sao, rốt cuộc là thế nào?"

Uyển Đình mím môi: "Tiểu Vũ không sao không có nghĩa là cậu đi cũng sẽ không sao. Nhưng quẻ của Tiểu Vũ cho thấy hôm nay đúng là cậu ấy có của trời cho."

Tôi lập tức gắt lên: "Đây rõ ràng là của trời cho của tớ, mười vạn tệ đấy! Quan trọng là số tiền này thuộc về ai?"

Tiểu Vũ vừa nghe đến chuyện chia tiền thì lập tức xù lông.

"Dĩ nhiên là của tớ rồi, tớ ngâm mình dưới nước cả buổi sáng mới tìm thấy, sao có thể là của cậu được."

"Nếu tớ không nói cho cậu biết thông tin này, cậu có tìm được số tiền đó không?"

"Thế sao cậu không tự mình đi tìm, là do cậu sợ chec thôi."

Tôi nhất thời không nói nên lời. Tôi lại quay sang hỏi Uyển Đình: "Cậu nói xem chuyện này phải giải quyết thế nào."

Nào ngờ Uyển Đình lại nói: "Bát tự của cậu yếu nhất là về tài vận, không có số hưởng của trời cho, nếu cậu đi thì thật sự sẽ chec đấy."

Tôi càng tức giận hơn: "Nếu tớ không có số hưởng của trời cho, tại sao hai con quỷ đó lại mang tiền đến cho tớ?"

Uyển Đình đáp: "Chúng nó đang dụ dỗ cậu để lấy mạng cậu làm người thế thân, tớ đang cứu cậu đấy."

"Tớ không cần cậu cứu! Bình thường nghe cậu bói toán cũng chỉ để cho vui thôi, cậu thật sự nghĩ mình là thần tiên sống à?"

Nước mắt Uyển Đình lưng tròng, vẻ mặt đầy uất ức.

Lúc này, cô bạn cùng phòng tên San San lên tiếng: "Mọi người đừng cãi nhau nữa. Theo tớ thì Tiểu Vũ nên chia cho Hoàng Hựu một ít, làm người không nên quá ích kỷ như vậy."

Tiểu Vũ liền đếm ra một nghìn tệ ném vào người tôi: "Chẳng phải là muốn tiền sao, cho cậu này!"

Tôi tức giận đóng sầm cửa bỏ đi…

Cuối tuần khi đang đi chợ mua đồ, tôi bỗng bị một người lạ nhét vào tay một phong bì lì xì.[Vay ba năm tuổi thọ. Nếu chu...
20/07/2025

Cuối tuần khi đang đi chợ mua đồ, tôi bỗng bị một người lạ nhét vào tay một phong bì lì xì.

[Vay ba năm tuổi thọ. Nếu chuyển nhượng hoặc bỏ vào hòm công đức, cả nhà sẽ chec không toàn thây.]

Tôi nhìn chín trăm tệ trong tay, cười khẩy một cái rồi đuổi theo người đó.

"Cô có chắc là muốn vay mạng không?"

Ả ta lườm tôi một cái rồi chửi một tiếng "đồ thần kinh", sau đó liền quay đầu bỏ chạy.

Còn tôi chỉ mỉm cười.

Thật không ngờ lại có người dám tìm đến những kẻ đã chec mà vẫn sống như chúng tôi đây để vay tuổi thọ.

1

Tôi vừa mới chuyển đến khu chung cư này được vài hôm.

Cuối tuần đi chợ mua đồ, tôi bất ngờ bị một người phụ nữ hung hăng nhét vào tay một phong bì lì xì. Tay tôi lúc ấy còn đang lỉnh kỉnh một vỉ trứng và một túi rau nên nhất thời hoàn toàn không kịp phản ứng. Nhận ra có điều không ổn, tôi liền vội vàng mở phong bì ra xem.

Quả nhiên, kẹp giữa mấy tờ tiền trăm tệ là một mẩu giấy nhỏ.

[Vay ba năm tuổi thọ. Nếu chuyển nhượng hoặc bỏ vào hòm công đức, cả nhà sẽ chec không toàn thây!]

Hai mắt tôi lập tức tối sầm lại.

"Này, cô đứng lại cho tôi!"

Nghe tiếng tôi gọi, người phụ nữ kia lại càng chạy nhanh hơn. Tôi bèn vứt luôn túi rau trên tay, ba chân bốn cẳng đuổi theo.

"Chỉ dùng chín trăm tệ mà cô đã muốn vay của người khác ba năm mạng sống sao?"

Bị tôi tóm được, thấy không chạy thoát nổi, ả ta liền quay sang lườm tôi một cách đầy hung hãn: "Khạc! Phong bì đã mở ra là xem như vay mạng thành công, mày làm gì được tao chứ?"

Nói xong, ả còn đắc ý cười nhạo tôi.

Tôi cũng bật cười, tay siết chặt chín tờ tiền trăm tệ rồi lên tiếng hỏi lại một lần nữa: "Cô có chắc là muốn vay mạng của chúng tôi không?"

Ả ta lườm tôi, chửi một tiếng "đồ thần kinh" rồi co giò bỏ chạy.

Lúc này, mấy ông lão đang ngồi chơi cờ bên cạnh mới gọi tôi lại.

"Cô bé, cháu mới chuyển đến đây phải không?"

"Ôi chao, cái con mụ này cũng ở trong khu mình đấy, đúng là tạo nghiệp mà!"

Nghe vậy, tôi thầm nghĩ chẳng lẽ người này là một kẻ tái phạm, chuyên đi khắp nơi tìm người vay mạng? Thế mà vẫn còn sống nhăn răng, chưa bị ai đ//ánh chec sao?

Như đọc được suy nghĩ của tôi, một ông cụ khạc bãi nước bọt xuống đất rồi nói: "Con bé đó ở tầng 11, nhà nó có thằng cháu trai từ nhỏ đã ốm đau bệnh tật, không biết nghe thằng cha nào xúi bậy. Bây giờ người ta khôn cả rồi, loại phong bì này một là không ai dám nhặt, hai là họ cũng không chắc ai sẽ nhặt được. Thế là nhà nó cứ nhè mấy đứa con gái trẻ mới chuyển đến khu này mà ra tay! Bắt nạt người lạ từ nơi khác đến, không có chỗ dựa, hễ thấy ai ra khỏi nhà là nó liền chạy đến dí vào tay người ta để v//ay mạng!"

"Lần trước có một cô bé bị dọa cho phát khóc, tối đó còn báo cả cảnh sát. Kết quả là cảnh sát vừa đến nhà, cả nhà chúng nó liền giở trò cùn, nói đó chỉ là trò đùa mê tín, trêu con bé thôi. Mọi người cũng chẳng làm gì được nhà nó, lâu dần khu này cũng ít người dám dọn đến. Chắc là thấy cô bé một mình ăn mặc tươm tất, trông lạ mặt, nên nó mới lại giở trò đấy!"

Tôi tức điên lên vì sự vô lại của gia đình này. "Chẳng lẽ người thân của những cô gái bị hại không tìm họ tính sổ ạ?"

"Tính sổ làm sao được? Cảnh sát vừa đến là bọn họ lập tức nhận lỗi ngay, tiền cũng trả lại rồi. Nhưng nghe nói cái phong bì đó hễ mở ra là coi như vay mạng thành công, nên họ cứ lợi dụng điểm này mà làm tới!"

Đây là lần đầu tiên tôi được nghe về một gia đình trơ tráo đến mức này.

"Ôi, cháu mau tìm thầy nào cao tay giải cái hạn này đi! Nhà đó đúng là tạo nghiệp mà." Nói rồi, ông cụ lẩm bẩm ch//ửi r//ủa rồi bỏ đi.

Tôi lại bật cười.

Mở ra là vay mạng thành công à? Tốt quá rồi!

Đây là lần đầu tiên có người tìm đến những kẻ đã chec mà vẫn sống này để vay mạng đấy!

2

Khi về đến nhà, tôi kinh ngạc phát hiện ra gia đình đó lại ở cùng tầng với tôi, và chỉ cách có hai căn hộ mà thôi.

Tôi nhón chân nhìn vào trong. Quả nhiên, nhà đó đang nghĩ rằng lại vừa giúp được thằng cháu vàng cháu ngọc vay mạng thành công nên đang đốt nước sôi giec gà, chuẩn bị bày hai mâm tiệc ăn mừng.

"Mẹ, mẹ nói xem con bé kia có dám làm ầm lên không? Con thấy..." Một người phụ nữ trẻ đang ôm một đứa bé khoảng ba tuổi đứng ở cửa hỏi.

"Nó dám à? Chỉ là một đứa từ nơi khác đến, nó mà dám làm loạn, bà đây sẽ đến tận công ty nó mà quậy cho nó mất mặt! Mấy đứa con gái bây giờ đứa nào da mặt cũng mỏng cả thôi!"

Ngay sau đó là tiếng cười trộm đầy khoái trá của người phụ nữ trẻ.

"Mẹ! Mẹ đúng là lợi hại, con cho Tường Tử xuống lầu đốt pháo đây! Con trai cưng ơi! Con xem, bà nội lại giúp con vay được mấy năm phú quý nữa rồi, lớn lên phải hiếu thảo với bà nội nhé!"

Những lời này khiến bà lão kia cười ha hả, và miệng thì không ngừng gọi "cháu ngoan, cháu ngoan".

Tôi cùng bố mẹ về quê để bốc mộ ông tôi, và kinh ngạc phát hiện trong quan tài của ông mọc lên một cây huyết linh chi.Tô...
19/07/2025

Tôi cùng bố mẹ về quê để bốc mộ ông tôi, và kinh ngạc phát hiện trong quan tài của ông mọc lên một cây huyết linh chi.

Tôi không kìm được sự tò mò bèn đăng bài lên mạng hỏi xem có ăn được không.

Rất nhanh, một vị thầy đã trả lời:

[Chỉ khi một người chưa hoàn toàn tắt thở đã vội vàng hạ huyệt, khi tỉnh lại trong quan tài, oán khí tụ trong lồng ngực, phun một ngụm máu tươi lên quan tài, lúc đó mới mọc ra một đóa huyết linh chi.]

Dưới bình luận, các bình luận ào ạt xuất hiện: [Chủ thớt ơi, ông bạn chết oan quá!]

1

Quê tôi nằm sâu trong một bản làng heo hút giữa núi rừng mênh mông của vùng Vân Quý.

Năm ấy, vào dịp Thanh Minh, chú Ba gọi điện về, nói rằng ngôi mộ của ông nội bị sụp, cần cả nhà về gấp để cải táng.

Chiếc xe lao vun vút qua những khúc cua quanh co của con đường uốn lượn men theo sườn núi, tôi hạ cửa kính, gió mang theo mùi cây rừng lùa vào, thổi tung mái tóc, còn ánh mắt tôi thì lạc vào cõi xa xăm trước phong cảnh vừa lạ vừa quen.

Bố mẹ tôi lên thành phố làm công từ khi tôi còn nhỏ, kiếm tiền mua nhà, nên hầu như tôi chưa bao giờ về quê.

Năm ông tôi mất, tôi mới ba tuổi, mẹ không cho tôi về, sợ con nhỏ thấy xác người thân sẽ bị mất hồn.

Ông tôi có ba con trai, bốn con gái, cháu nội cháu ngoại nhiều đến mức hai bàn tay đếm không xuể.

Ông mất vì bệnh suy thận, những năm cuối đời, toàn thân lở loét, ông luôn ở nhà chú Ba, mọi sinh hoạt ăn uống đi lại đều trên giường, do thím Ba chăm sóc từng li từng tí.

Bố tôi thường nói, nếu không có thím Ba, ông đã sớm mất rồi, thím Ba đúng là một người phụ nữ hiền lành.

Nhưng mẹ tôi thì không nghĩ vậy, bà cười khẩy nói: “Anh tưởng bà ta cam tâm tình nguyện hầu hạ cái ông già lụ khụ đấy à, chẳng phải cũng vì gia bảo sao.”

Từ nhỏ tôi đã nghe nói nhà tôi có một món gia bảo, truyền cho con trai chứ không truyền cho con gái.

Mặc dù tôi là con trai, nhưng bố tôi không được ông yêu quý, sớm đã chuyển lên thành phố, nên cũng chẳng còn mong muốn gì nữa.

Ngược lại, mẹ tôi thường hỏi: “Cái món gia bảo nhà anh rốt cuộc là cái gì vậy? Có đáng tiền không?”

Bố tôi lắc đầu, nói ông cũng chưa từng thấy, phải đợi đến khi ông tôi còn một hơi thở cuối cùng mới lấy ra.

Nhưng khi ông tôi mất, chú Cả và chú Ba, cùng mấy ông dượng đều vây quanh giường.

Ông tôi loay hoay tìm trong gối mãi mà chẳng moi ra được thứ gì, tay vừa buông thõng, ông liền trút hơi thở cuối cùng.

Chú Cả tức giận chửi rủa, nói chắc chắn ông tôi đã lén lút đưa gia bảo cho thím Ba.

Thím Ba tủi thân khóc mấy lần, một mực nói mình chẳng nhận bất cứ thứ gì từ tay ông, từ đó, hai nhà trở mặt, mỗi lần chạm mặt là lời qua tiếng lại, như nước với lửa.

2

Chiếc xe dừng dưới chân núi, để vào được bản phải leo qua mấy ngọn núi nữa.

Bố tôi làm việc ở công trường nên có sức khỏe tốt, còn tôi và mẹ thì mệt đến thở hổn hển.

Toàn bộ nhà cửa trong bản đều là kết cấu gỗ đá, một màu xám đen đồng nhất, tường xây bằng đá xếp chồng, đường đi lát toàn đá phiến, tựa lưng vào núi mà dựng lên.

Chú Ba đón chúng tôi về nhà, phía bên trái căn nhà bốc lên những làn khói bếp lượn lờ, trong sân có mấy con trâu bò.

Bố tôi khẽ thở dài: “Nhiều năm rồi không về, bản làng vẫn y như xưa.”

Chú Ba nói: “Có tiền thì người ta dọn ra thị trấn ở cả rồi, còn lại toàn là đám không đi nổi, sống cầm chừng qua ngày. Em thì không nỡ rời đi, đến nơi khác chẳng có cảm giác thuộc về gì cả.”

Thím Ba từ trong bếp bưng ra mấy đĩa thức ăn, vừa thấy chúng tôi đã cất giọng lạnh tanh, chẳng thèm nhìn lấy một cái:

“Bò dê trong nhà đều không nỡ giết, chỉ còn ít thịt xông khói phơi gác bếp, các người chịu khó ăn tạm đi. Cái lão già ấy, chết rồi còn không yên, còn phải phiền mọi người về đây cải táng.”

Lời nói của thím tôi đầy vẻ khắc nghiệt, bố tôi nghe thấy liền nhíu mày.

“Nói cái gì vậy!” Chú Ba liếc nhìn thím:

“Anh chị là người nhà, dù không có chuyện gì cũng có thể về chơi vài hôm, sao lại nói năng kiểu đó.”

Không khí có chút ngượng nghịu.

Mẹ tôi đứng dậy muốn giúp thím Ba một tay, chú Ba vội vàng ngăn lại: “Chị dâu, chị cứ ngồi nghỉ đi, chuyện bếp núc để mình Quế Hoa lo là được rồi.”

Em họ Hổ Tử húp cơm lia lịa, ăn xong liền quăng đũa xuống bàn: “Con đi chơi đây.”

Chú Ba nhìn bóng lưng nó mà mắng một câu:

“Đúng là do mẹ nó chiều quá, lớn rồi mà chẳng biết làm gì ngoài ăn với ngủ, cứ cái đà này, sau này cũng chẳng ra khỏi bản nổi, lại giống tôi, cả đời không ngẩng đầu lên được.”

Bố tôi rít một hơi thuốc lào, an ủi chú: “Con nít còn nhỏ, lớn lên sẽ hiểu chuyện thôi.”

Tôi đến miếu Thần Tài xin được một quẻ xăm xấu nhất. Vừa ra cửa thì gặp phải một con quỷ. Nó nói trong hang động ở sau n...
18/07/2025

Tôi đến miếu Thần Tài xin được một quẻ xăm xấu nhất.

Vừa ra cửa thì gặp phải một con quỷ.

Nó nói trong hang động ở sau núi có một cỗ quan tài.

Bên trong có bảo vật.

Nó dặn tôi tuyệt đối đừng nói cho bất cứ ai biết.

1.

Hồi nhỏ tôi từng nghe người lớn tuổi kể chuyện “tiểu quỷ tặng bảo vật”.

Nghĩa là quỷ sẽ nói cho bạn biết chỗ chôn kho báu.

Lẽ nào truyền thuyết đó là thật?

Nhưng đến khi tôi kịp định thần lại, con quỷ ấy đã biến mất rồi.

Tôi nhìn lá xăm xấu trong tay, nghĩ có lẽ mình nghèo đến mức sinh ra ảo giác mất rồi.

Nhưng nghĩ kỹ lại, nếu ngay cả Thần Tài còn không để mắt đến tôi, mà cơ hội được tiểu quỷ đưa bảo vật này tôi cũng không nhận, thì chẳng phải tôi nghèo chec là đáng đời sao?

Thế là tôi quyết định đi ra sau núi xem thử.

2.

Ai ngờ, tôi vừa mới rẽ hướng, đột nhiên từ phía sau có người gọi tôi lại.

Tôi quay đầu lại nhìn, thì ra là Vương Bán Tiên – một thầy bói nổi tiếng, mở sạp ngay trước cửa miếu Thần Tài.

“Ấn đường của cậu tối đen, có phải vừa đụng phải thứ dơ bẩn gì không?”

Tôi liền rùng mình ớn lạnh.

Nhưng tiểu quỷ đã dặn đây là bí mật không thể tiết lộ cho bất kỳ ai.

Tôi cũng không dám tùy tiện phá hỏng vận may này.

Thế mà Vương Bán Tiên lại nói tiếp:

“Có phải cậu vừa gặp một con quỷ, nó bảo sau núi có kho báu?”

Trong đầu tôi như nổ tung.

Sao ông ta lại biết được?

Vương Bán Tiên thở dài:

“Đó là một con quỷ treo cổ, lảng vảng ở đây mấy ngày nay rồi. Nó muốn tìm một kẻ xui xẻo nhất để thế mạng. Nhìn tướng cậu, ít nhất cũng đen đủi ba bốn năm rồi, dễ bị nó nhắm trúng nhất.”

Tôi lạnh toát sống lưng, hít sâu một hơi.

May mà gặp được cao nhân, nếu không chắc tôi tiêu đời rồi.

Nhưng ngay lúc đó, có một tên du côn đứng bên cạnh cũng đang chờ xem bói, lại chẳng tin lời nói đó.

Hắn nói bản thân xui xẻo bảy tám năm nay rồi, có thêm một lần cũng chẳng sao.

Nói xong liền đi thẳng ra sau núi.

Không ngờ… hắn lại thật sự tìm thấy được.

3.

Bên trong quan tài, hắn tìm thấy một cây huyết linh chi dài tới sáu mươi cm.

Lập tức có người ra giá một triệu tệ mua ngay tại chỗ.

Tôi tức muốn nổ phổi, chỉ hận không thể xông tới bóp chec hắn.

Trong cơn nóng giận, tôi lật tung bàn xem bói của Vương Bán Tiên.

Ai ngờ ông ta lại chỉ thở dài, bình thản nói:

“Tiền tài bất ngờ dựa vào vận, của từ trên trời rơi xuống dựa vào mệnh. Cậu vận yếu, mệnh mỏng, có đi cũng chỉ có chec thôi. Huống hồ tôi vừa gieo quẻ cho hắn, đúng lúc hắn vận đỏ nên mới phát tài.”

Tôi gần như phát điên.

Rõ ràng lúc này người gặp may phải là tôi mới đúng!

Quan trọng hơn… một triệu đó rốt cuộc phải tính của ai?

Tên du côn kia nghe nhắc đến chia tiền, lập tức rút con da0 gí thẳng vào cổ tôi, trừng mắt:

“Mày nói thử xem, số tiền này tính của ai?”

Tôi lập tức câm nín, không dám hé răng.

Không ngờ ngay sau đó, hắn lại móc điện thoại ra, chuyển cho Vương Bán Tiên hẳn mười ngàn tệ, miệng cười hả hê:

“Ông bói chuẩn thật, canh mấy ngày ở đây, cuối cùng tôi cũng phát tài.”

Đến lúc ấy, tôi mới chợt hiểu ra.

Hóa ra từ đầu tất cả đã tính sẵn để cướp vận may của tôi.

Má0 lại dồn lên đầu, tôi chẳng kịp nghĩ gì, trực tiếp đ//ập n//át quầy xem bói của ông ta.

Kết quả… ngay sau đó đã bị cảnh sát lôi đi.

4.

Cảnh sát nghe tôi kể chuyện “tiểu quỷ tặng bảo vật”, liền chửi thẳng vào mặt tôi, bảo đầu óc tôi có vấn đề, còn khuyên đi khám tâm thần.

Tôi say khướt trở về nhà, chưa kịp thở đã bị đám cho vay nặng lãi chặn đường, chúng đánh gãy luôn hai cái răng của tôi.

Tôi tuyệt vọng đến mức chỉ muốn chec cho xong.

Người ta vẫn nói: “Xưa nay phú quý đều tìm trong hiểm nguy.”

Còn tôi nghèo đến vậy, cũng chỉ vì chữ “hèn” này mà thôi.

Cả đêm đó tôi không chợp mắt nổi.

Sáng sớm hôm sau, tôi lại lóc cóc chạy đến miếu Thần Tài dâng hương.

Quả nhiên… lại xin được một quẻ xăm xấu nhất.

Trong lòng tôi vui như mở hội, đứng chờ ngay trước cổng, hy vọng con quỷ kia lại xuất hiện.

Thế nhưng chờ mãi đến tận trưa, vẫn chẳng thấy bóng dáng đâu.

Niềm hy vọng trong lòng tôi dần nguội lạnh.

Vận may kiểu này làm sao có thể ngày nào cũng có chứ…

Đúng lúc tôi sắp bỏ cuộc, bất chợt bên tai vang lên một giọng nói khàn khàn:

“Dưới gốc cây hoè ở sau núi có chôn bảo vật, tuyệt đối đừng cho ai biết.”

Tôi rùng mình dựng tóc gáy.

Trời ơi, ông trời vẫn thương tôi!

Cái gì là của mình… cuối cùng vẫn là của mình!

Mọi người từng nghe nói về tục quan tài đôi li//ệm của vợ chồng không?Sau khi ông nội tôi mất, bà nội tôi đ//âm đ//ầu và...
17/07/2025

Mọi người từng nghe nói về tục quan tài đôi li//ệm của vợ chồng không?

Sau khi ông nội tôi mất, bà nội tôi đ//âm đ//ầu vào cột 44 vì tình, họ được chôn cất bằng quan tài đôi.

Nhưng vào ngày Lễ Vu Lan (Rằm tháng bảy), những chuyện kỳ lạ đã xảy ra.

1

Trước đêm rằm tháng bảy, bác cả tôi đang bận làm ăn ở tỉnh ngoài không về kịp, bác gái liền gọi điện cho bố tôi, bảo ông ấy về quê thắp hương tảo mộ.

Bố tôi vì ông nội thiên vị bác cả nên đã giận dỗi bỏ nhà đi, nhiều năm không về quê. Nhưng ông ấy không muốn bị mang tiếng bất hiếu nên bảo tôi về quê cùng anh họ tảo mộ.

Theo phong tục ở quê, người chec vì bệnh và người chec vì bị oan ức không được chôn cất trong đất nhà mình. Ông nội tôi chec vì suy thận, bà nội tôi 44 theo bằng cách đ:/âm đ//ầu vào cột, nên cả hai đều được chôn trên núi hoang.

Đến núi, tôi và Trương Đào đứng lơ mơ giữa nghĩa địa. Mảnh đất này rất rộng, cỏ dại mọc um tùm, nhìn khắp nơi chỉ thấy toàn những nấm mồ cũ, không có bia mộ, căn bản không thể nhận ra.

"Anh ơi, ở đây nhiều nấm mồ cũ thế, bác cả có nói cho anh biết mộ ông bà mình có dấu hiệu gì không?"

"Đi vội quá, quên hỏi mất rồi." Trương Đào một tay ôm giấy tiền vàng mã, một tay kẹp điếu thuốc, quét mắt một lượt rồi bước đến trước hai nấm mồ liền nhau nói:

"Chắc là cái này rồi."

Nói rồi anh ấy ngồi xổm xuống, chuẩn bị châm lửa giấy tiền vàng mã.

Tôi bước tới ngăn anh ấy lại: "Sao em nghe nói ông bà nội là quan tài đôi nhập liệm, phải là một nấm mồ chứ không phải hai cái đâu?"

Trước khi đến đây tôi còn hỏi bố tôi, quan tài đôi liệm là gì?

Bố tôi nói, quan tài đôi liệm là chỉ việc dùng hai quan tài cho vợ chồng, một cái lớn một cái nhỏ. Đặt người vợ vào quan tài nhỏ, rồi đặt quan tài nhỏ đó vào quan tài lớn của người chồng.

Tôi chần chừ một lát: "Hay là về hỏi bác gái đã? Lỡ thắp nhầm mộ..."

Trương Đào ngẩng đầu nhìn tôi một cái, nhíu mày nói: "Hỏi cái gì mà hỏi? Dù sao cũng là mê tín phong kiến, đi cho có lệ thôi. Lên núi xuống núi mất hai tiếng đồng hồ, anh không lãng phí thời gian với em đâu."

Tôi có chút khó xử, nhưng nghĩ lại anh ấy nói cũng đúng, nhanh nhanh làm xong tôi còn kịp về nhà, liền không nói gì nữa.

Mặc dù là ban ngày, tôi luôn cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, từ cành cây khô xa xa truyền đến vài tiếng quạ kêu.

Một trận gió thổi qua, tro đen bay đầy trời khiến Trương Đào ho khan vài tiếng.

"Còn đứng đực ra đó làm gì? Dập đầu đi chứ?" Anh họ không kiên nhẫn nhắc nhở tôi.

Tôi vội vàng quỳ xuống, đối mặt với hai nấm mồ rồi ba quỳ chín lạy, bày tỏ sự tôn kính và biết ơn đối với ông nội và bà nội.

Trương Đào dập đầu xong, kéo một dây pháo trên đất ra, dùng điếu thuốc trên tay châm dây dẫn, nói với tôi: "Em đi xa ra một chút, kẻo bị nổ trúng!"

Tiếng pháo pì pì pặc pặc, làm chim chóc trong bụi cây sợ hãi bay tán loạn.

Khi tôi lùi lại, cảm thấy chân mình đạp phải cái gì đó. Cúi xuống nhìn, là một chiếc vòng bạc đã đen xì.

Trương Đào cũng đi tới, thấy ánh mắt tôi dừng trên đất, anh ấy cúi người nhặt chiếc vòng bạc lên: "Ối chà, không ngờ đi một chuyến lại có thu hoạch."

Tôi nắm lấy tay anh ấy, muốn ngăn cản: "Anh ơi, đồ ở nghĩa địa không sạch sẽ, không được nhặt!"

Trương Đào nhả một ngụm khói, nhếch môi cười khẩy: "Không phải em là sinh viên đại học sao? Vẫn còn mê tín thế này à?"

Anh ấy không chút do dự nhét chiếc vòng vào túi.

Tôi cười khổ bất lực.

Trương Đào vỗ vai tôi, trêu chọc bên tai: "Đã mê tín đến thế, lát nữa lúc đi về nhớ đừng quay đầu lại đấy."

"Tại sao?" Tôi ngơ ngác hỏi.

"Người xưa nói, trên vai con người có hai ngọn lửa, đại diện cho dương khí trên cơ thể chúng ta. Nếu em quay đầu lại, lửa trên vai sẽ tắt. Ông bà nội thấy em lưu luyến họ, nói không chừng sẽ giữ em lại đó."

Anh ấy nói vậy khiến toàn thân tôi cứng đờ, cổ không dám tùy tiện cử động.

Trương Đào nhìn tôi phì cười thành tiếng: "Em xem em kìa, tin thật đấy à?”

Trong làng tôi có một bà già họ Lưu, chồng con bà ta đều đã qua đời, ngày nào cũng đi ăn xin từng nhà. Ai mà không cho, ...
17/07/2025

Trong làng tôi có một bà già họ Lưu, chồng con bà ta đều đã qua đời, ngày nào cũng đi ăn xin từng nhà. Ai mà không cho, bà ta sẽ đứng ngay cửa chửi bới ầm ĩ.

Dân làng sợ bị bà ta ám, hễ gặp là tránh đi thật xa.

Có lần bà ta đến nhà tôi xin ăn, ông nội không có ở nhà. Bà nội tôi thấy bà ta đáng thương nên đã cho bà ta một cái bánh bao trắng.

Bà ta nâng niu cái bánh, khuôn mặt già nua nở nụ cười tươi rói, nói với bà nội tôi: "Bà chị à, bánh bao nhà bà vừa to vừa trắng thế này, mùi vị chắc chắn thơm lắm đây."

Lúc bà ta nói chuyện, tôi cứ nhìn chằm chằm vào đôi mắt bà ta.

Đôi mắt đó cứ đảo đi đảo lại, không biết đang toan tính chuyện gì.

1

Bà nội tôi không nói nhiều, cứ để bà ta cầm bánh bao rời đi.

Thế nhưng không lâu sau, bà ta lại đến xin ăn.

Bà ta đứng ngoài cổng sân gọi bà nội tôi: "Bà chị à, nhà bà còn bánh bao trắng không, cho tôi thêm hai cái nữa đi."

Bà nội tôi nhíu mày nói: "Lần trước không phải đã cho bà rồi sao, đi nơi khác xin đi."

Bà Lưu không nhúc nhích, nhưng lại thò tay vào trong, nhe hàm răng đen nhẻm cười với bà nội tôi:

"Bà chị à, bánh bao nhà bà thơm lắm, ăn bánh nhà bà rồi, không thể ăn của nhà khác được nữa."

Bà nội tôi sợ hàng xóm chê cười, đành thở dài, lại cho bà ta hai cái bánh bao nữa.

Nhưng Bà Lưu này lại mặt dày, chưa đầy hai ngày, bà ta lại đến.

Bà nội tôi đang hầm gà trong bếp, thì nghe thấy Bà Lưu gọi ầm ĩ ngoài cổng sân:

"Thơm quá! Thật thơm quá đi! Bà chị à, tôi lâu rồi chưa được ăn đồ mặn, cho tôi một bát thịt đi!"

Bà nội tôi tức giận, đi ra cổng sân mắng bà ta: "Bà Lưu này, sao bà lại vô liêm sỉ thế! Con dâu tôi đang mang thai, con gà này là để tẩm bổ cho nó, nước gà thịt gà đều của nó, không có phần của bà đâu!"

Bà Lưu lập tức trợn mắt, hét toáng lên: "Gì cơ? Cả nồi gà hầm đều cho nó ăn ư? Nó không sợ bị bội thực chết sao?"

Bà nội tôi nghe vậy liền giận dữ, nhưng chưa kịp nói gì, Bà Lưu đã đẩy cánh cổng gỗ ra, đi thẳng vào sân.

Bà ta lẩm bẩm: "Con dâu nhà ai mà ăn được cả nồi gà, đây chẳng phải là nghiệt sao! Để tôi ăn giúp nó hai bát trước."

Bà nội tôi vội vàng chặn lại, la lớn: "Bà định làm gì! Ai cho bà vào?"

Bà Lưu không thèm để ý đến bà nội tôi, đi thẳng vào bếp.

Lúc này, ông nội từ trên núi hái rau về, thấy bà Lưu đi vào bếp, sắc mặt ông lập tức thay đổi.

"Đồ ăn mày hôi hám từ đâu đến vậy, dám đến tận nhà tao xin ăn!"

Nói xong, ông nội cầm cuốc đuổi bà Lưu ra ngoài.

Bà Lưu ngồi phịch xuống sân, tay vẫn cầm chiếc đùi gà vừa giật được.

Ông nội bảo bà ta đặt đùi gà xuống, bà ta sống chết không chịu, vừa khóc vừa làm ầm ĩ.

Bà nội tôi da mặt mỏng, bèn khuyên ông nội: "Cái đùi gà này cho bà ta đi, để hàng xóm nhìn thấy lại tưởng mình ức hiếp người!"

Ông nội trợn mắt: "Bà ta chỉ là đồ ăn mày hôi hám, dựa vào đâu mà cho bà ta?"

Nói xong, ông nội liền giật lại cái đùi gà.

Thím tôi nghe thấy động tĩnh, vuốt bụng đi ra khỏi nhà.

"Cha, mẹ, có chuyện gì thế ạ? Sao ầm ĩ thế này?"

Bà Lưu nhìn thấy mặt thím tôi trắng trẻo, liền tức đỏ mắt.

Bà ta gào lên với thím tôi: "Nhà mày hầm cả nồi gà lớn thế này, chia cho tao một chút thì sao hả? Cả nồi nước gà ngon lành đều chui vào bụng con khốn nhà mày, coi chừng đẻ ra đồ bỏ đi đấy!"

Full () Em gái tôi rất thông minh, là niềm tự hào cả đời của mẹ.Lúc nhỏ nhà nghèo, lương thực không đủ ăn, nửa đêm nó dù...
17/07/2025

Full () Em gái tôi rất thông minh, là niềm tự hào cả đời của mẹ.

Lúc nhỏ nhà nghèo, lương thực không đủ ăn, nửa đêm nó dùng gối bịt lên mặt bà nội, khiến bà chec vì ngạt thở.

Thế là lương thực đủ ăn rồi.

Khi đi học, nó đứng thứ hai, liền bày mưu hãm hại đứa đứng nhất bị đ//ứt sáu ngón tay.

Nó nhìn bảng vàng, nhẹ nhàng nói với tôi rằng con đường dẫn đến thành công không chỉ có một.

Sau khi thi tốt nghiệp, nó cướp suất tài trợ của tôi, rồi lại châm lửa đ//ốt rèm cửa trong nhà.

Đám cháy kéo dài ba tiếng đồng hồ, nó đúng như ý nguyện trở thành trẻ mồ côi, được người tài trợ tốt bụng nhận nuôi.

Chỉ là nó không biết, người tài trợ đó chỉ thích những đứa trẻ kh//uyết t//ật.

Dưới tầng hầm nhà ông ta chất đầy những đứa trẻ không có tay chân.

1

Mẹ tôi là một tiến sĩ sinh học, người cao ráo và trắng trẻo.

Thế mà lại gả về cái xó núi hẻo lánh này của chúng tôi.

Chưa đầy hai năm đã sinh ra tôi, nhưng mẹ không thích tôi chút nào.

Tôi cứ nghĩ là mẹ tôi ghét tôi ng//u d//ốt, vì tôi đã bảy tuổi rồi mà vẫn không biết tiếng Thụy Điển mẹ dạy.

Cũng không giải được những bài toán đạo hàm mẹ tôi đưa ra. Mỗi khi như vậy, mẹ tôi lại dùng ánh mắt nhìn rác rưởi mà nhìn tôi, xé nát vở bài tập của tôi, nh//eta giấy vụn vào miệng tôi, ép tôi ăn.

Mẹ tôi còn giật tóc tôi, vừa tát tôi vừa hét lên điên cuồng mắng tôi là đồ bỏ đi, là đồ ng//u ngốc.

Sau khi bị mẹ tôi trừng phạt, trên người tôi không có chỗ nào là không đau.

Thỉnh thoảng bà nội tôi sẽ nh//ét cho tôi một hai viên kẹo, nhéo má tôi, nói với tôi: "Ai bảo mày là con gái, con gái đều là đồ phá của, đánh chec rồi vứt vào chuồng heo là được. Mày ngoan ngoãn nghe lời mẹ mày, bớt bị đánh đi, cố gắng sống đến đầu xuân năm sau."

Tôi gật đầu.

Thì ra mẹ ghét tôi vì tôi không phải là con trai.

Tôi cố gắng sống đến đầu xuân.

Mẹ tôi có thai rồi.

Bà nội tôi sờ bụng mẹ tôi cười tít mắt, bà ta nghĩ lần này mẹ tôi nhất định sẽ sinh con trai.

Mẹ tôi không cười, vẫn vẻ mặt không vui.

Tôi lấy lòng đến gần mẹ tôi, ngây ngốc cười với mẹ: "Mẹ ơi, trong bụng mẹ nhất định là con trai đó, mẹ đừng không vui nữa."

Mặt mẹ tôi lập tức lộ ra vẻ ghê tởm, đẩy tôi ngã xuống đất: "Con heo ng//u ngốc, con biết gì mà nói."

Mẹ nói xong liền quay về phòng, đèn phòng mẹ vẫn sáng cho đến tận đêm khuya.

Tôi biết mẹ chắc chắn vẫn đang đọc những cuốn sách uyên thâm mà tôi không hiểu được.

Kể từ khi mẹ tôi mang thai, trên bàn ăn mỗi bữa đều có món mặn.

Bà nội còn cho tôi uống nước đường đỏ mà mẹ tôi không uống.

Những ngày như vậy kéo dài tám tháng, mẹ tôi sinh rồi – Vẫn là con gái.

Bà nội mắng mẹ tôi hai tiếng đồng hồ trong phòng, nói tiếc mấy món thịt cá.

Mẹ tôi nằm trên giường, toàn thân đầy má0, tôi sợ mẹ tôi chec nên chạy đến thị trấn mời bác sĩ.

Khi đi ngang qua nhà hàng xóm, tôi nghe thấy tiếng rên rỉ từ trong nhà họ.

"Mày là đồ tao bỏ ra hai vạn tệ mua về, còn dám chạy, tao đ//ánh g//ãy chân mày."

"Vợ mới đánh vài trận là ngoan thôi."

Đây là chú Sáu đang dạy dỗ người vợ mới mua về.

Tôi dần dần chậm bước lại, chợt nghĩ, liệu có phải mẹ tôi cũng được mua về không.

Dù sao thì mẹ tôi và cái xó núi nghèo túng này thật sự rất không hợp nhau.

Vì mẹ tôi là người được mua về, nên mẹ tôi mới không thích tôi.

Tôi nghĩ kỹ lại thấy rất hợp lý.

Trong lòng nhẹ nhõm, có một mục tiêu nhỏ.

Bác sĩ đến nhà tôi nên mẹ và em gái tôi đều sống sót.

Chưa đầy một tuổi, em gái tôi đã biết nói, mắt em ấy to tròn, da trắng trẻo, giống như thiên thần nhỏ trong phim hoạt hình.

Mỗi khi ăn cơm, bà nội lại mắng mẹ tôi: "Mày sinh ra nhiều đứa phá của thế mà còn dám lên bàn ăn cơm."

Tôi không biết có phải là ảo giác của tôi không, tôi luôn cảm thấy em gái tôi có thể hiểu được lời bà nội tôi nói, tôi đọc được sự h//ận th//ù trong mắt nó.

Nhưng thoắt cái, trên mặt em gái tôi chỉ còn lại sự ngây thơ và đáng yêu.

Có lẽ là tôi nghĩ nhiều quá.

Nó đưa tay đòi bà nội tôi bế.

Có lẽ vẻ ngoài của em gái quá đáng yêu, tuy bà nội mắng vài câu, nhưng vẫn đưa tay ra.

Đợi đến khi bà nội hoàn toàn gần em gái, em gái đột nhiên chộp lấy một chiếc đũa trên bàn, chọc vào mắt bà nội tôi.

Bà nội tôi đau đớn kêu to.

Em gái trong xe đẩy vỗ tay, cười khúc khích mãi.

Mẹ tôi đặt bát đũa xuống, ánh mắt khi bà ta nhìn em gái tôi thay đổi.

Address

Ho Chi Minh City

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Cá Mặn Rất Mặn posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share