Vân Thủy Dao Dao - 云水遥遥

Vân Thủy Dao Dao - 云水遥遥 Vân Thủy Dao Dao - 云水遥遥

[Full] Tôi đã tỏ tình với Tưởng Hoài Xuyên mười bảy lần.Lần nào anh cũng lạnh lùng từ chối không chút nể nang.Khi tôi sắ...
13/10/2025

[Full] Tôi đã tỏ tình với Tưởng Hoài Xuyên mười bảy lần.

Lần nào anh cũng lạnh lùng từ chối không chút nể nang.

Khi tôi sắp bỏ cuộc, lại vô tình bước nhầm vào phòng anh.

Trên bức tường lạnh lẽo dán kín ảnh của tôi, trên giường còn có gối ôm hình người mang khuôn mặt tôi.

Bảng trắng thì ghi chép chi tiết mọi lần tôi tiếp xúc với người khác giới, kèm cả mức độ thân mật.

Tôi chết lặng ngay tại chỗ.

Không phải… đã đến mức này rồi, sao anh còn cứng miệng nói không yêu tôi?

Thế là tôi giả vờ không biết, gửi cho anh hai tin nhắn.

“Ngài Tưởng, tôi nghĩ kỹ rồi, sau này sẽ không làm phiền anh nữa.”

“À đúng rồi, mai tôi có một cảnh hôn, anh có muốn đến chỉ đạo thử không?”

1

Tôi bị ba bán cho Tưởng Hoài Xuyên.

Khi đó, công ty của ba sắp phá sản, đường cùng không lối thoát, ông nghĩ ra chiêu tệ hại là… bán con gái.

Nhà họ Tưởng là hào môn nổi tiếng trong giới, ông lập tức tìm tới tận cửa.

Ban đầu, ông định bán tôi cho đại thiếu gia nhà họ Tưởng.

Vị đó đã có gia đình, nhưng ba tôi chẳng thấy có gì sai.

Ông còn nói, mấy cậu con nhà giàu này, ở nhà thì “cờ đỏ” vẫn dựng, bên ngoài “cờ màu” bay phấp phới.

Đây chẳng phải là muốn tôi đi làm “kẻ thứ ba” sao?

Tất nhiên tôi không đồng ý, ngay trước cửa nhà họ Tưởng liền khóc lóc thảm thiết, nước mắt nước mũi giàn giụa.

Có lẽ vì khóc quá xấu, đại thiếu gia không thèm để mắt.

Ngược lại, người ta đồn là không gần nữ sắc – nhị thiếu gia Tưởng Hoài Xuyên – lại cúi mắt nhìn tôi.

Khuôn mặt anh lạnh lùng, đường nét sắc bén, đôi mắt đen sâu thẳm mang theo sự xa cách.

Tôi từng nghe danh anh – kẻ khác biệt trong nhà họ Tưởng.

Tính cách lập dị, suy nghĩ quái lạ, bên cạnh chẳng có ai thân thiết, ngay cả cha ruột cũng không mấy ưa anh.

Ba tôi chẳng đặt hy vọng gì, kéo tôi định rời đi, nhưng Tưởng Hoài Xuyên đã gọi tôi lại.

Anh hơi cúi người, hỏi cô gái mười tám tuổi là tôi:

“Muốn đi với tôi không?”

Tôi cũng chẳng rõ lúc đó mình nghĩ gì.

Có lẽ chỉ vì chán cảnh bị ba đem rao bán khắp nơi, hoặc vì Tưởng Hoài Xuyên quá hợp gu thẩm mỹ của tôi.

Thế là tôi gật đầu, hỏi lại anh:

“Tôi có thể đi với anh không?”

2

Tưởng Hoài Xuyên đưa cho ba tôi một khoản tiền lớn, rồi đưa tôi về biệt thự của anh.

Tôi nghĩ mình sẽ là “chim hoàng yến” của anh, nhưng đầu óc anh dường như có vấn đề.

Bỏ ra từng ấy tiền để giữ tôi lại, cho tôi ăn ngon mặc đẹp, nhưng chưa từng chạm vào tôi.

Thậm chí… phòng của chúng tôi còn chẳng ở cùng một tầng.

Tôi ở phòng lớn hướng nắng trên tầng hai, anh lại ở tầng hầm ẩm lạnh.

Ban đầu, tôi tưởng anh ngại tôi còn nhỏ, định nuôi lớn rồi mới “nếm thử”.

Kết quả là tôi đợi suốt hai năm, tới khi tròn hai mươi tuổi, anh vẫn chẳng có ý định chạm vào.

Tôi nghĩ, chắc là anh quá kiềm chế, đến lượt tôi phải chủ động.

Thế là tôi cố ý mặc váy trắng kiểu mối tình đầu, để lộ xương quai xanh tinh tế và cánh tay trắng nõn, bước ra đón khi anh vào phòng.

Ai ngờ, Tưởng Hoài Xuyên chỉ cau mày nhìn tôi, cởi áo vest khoác lên người tôi, che kín mít.

“Mặc ít vậy, coi chừng bị cảm.”

Nói xong, anh quay lưng đi thẳng xuống tầng hầm.

Tôi không nản, hôm sau cố ý nằm trên sofa tạo dáng, mắt đưa tình nhìn anh.

Ngón tay khẽ kéo vạt áo lên, để lộ đường cơ bụng đã tập luyện kỹ.

Tưởng Hoài Xuyên mím môi, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: “Nóng vậy sao không bật điều hòa?”

Lần thứ ba, tôi xịt nước hoa, lao thẳng vào lòng anh.

Anh hơi cúi đầu, hơi thở phả bên tai khiến tôi thấy ngưa ngứa.

Không khí mơ hồ đang dâng lên, thì anh bất ngờ hỏi:

“Em chưa tắm à? Trên người sao có mùi lạ vậy?”



Đúng là ném ánh mắt đưa tình cho người mù xem, anh với mèo chắc hợp ngồi cùng bàn hơn.

Thế là, tôi quyết định tấn công thẳng mặt.

3

Ngày tôi tỏ tình với Tưởng Hoài Xuyên là một cuối tuần rất bình thường.

Lúc ăn cơm, tôi nói rằng mình thích anh.

Tôi nghĩ tám chín phần là anh sẽ đồng ý.

Dù sao thì anh đối xử với tôi rất, rất tốt, chưa bao giờ keo kiệt chuyện tiền bạc.

Tôi nói muốn ra mắt làm diễn viên, anh lập tức sắp xếp để công ty giải trí ký hợp đồng với tôi, tài nguyên chưa bao giờ thiếu.

Khi tôi đang tràn đầy tự tin, bàn tay cầm muỗng canh của Tưởng Hoài Xuyên khẽ khựng lại.

“Coi như tôi chưa nghe thấy. Đừng để có lần sau.”

Tôi vốn tưởng anh chỉ là không biết lãng mạn, ai ngờ anh thực sự từ chối tôi.

Hôm đó, tôi chui vào chăn khóc, khóc đến xé lòng, khóc đến trời đất quay cuồng.

Tôi không hiểu, nếu anh không thích tôi, tại sao lại muốn tôi ở bên, tại sao lại tốt với tôi như vậy.

Anh có biết như vậy rất dễ khiến một cô gái ngây thơ rung động không?

Nhưng tôi là người rất kiên trì.

Khóc xong, tôi không nản, tiếp tục dồn sức tỏ tình với anh mười bảy lần nữa.

Mỗi lần đều thay đổi cách nói, chân tình tha thiết, tôi không tin anh có thể không động lòng.

Kết quả, anh thật sự không động lòng.

Tưởng Hoài Xuyên thẳng thừng từ chối, nói giữa chúng tôi không thể nào.

Dù tôi có thích anh đến mấy, sau mười bảy lần bị từ chối liên tiếp, tôi cũng mất hết hy vọng ở bên anh.

Tôi nhận ra sâu sắc rằng, anh là một người trái tim vĩnh viễn không thể sưởi ấm.

Tối hôm đó, Tưởng Hoài Xuyên đi công tác.

Tôi ngồi một mình trên cầu thang, ôm gối khóc.

Bỗng một con rắn lao ra, trườn ngang qua người tôi, làm tôi giật mình.

Tôi nhớ khi mới chuyển vào biệt thự, từng thấy một con rắn.

Khi đó tôi sợ đến tái mặt, Tưởng Hoài Xuyên nhìn thấy đã lập tức cho khử trùng toàn bộ biệt thự.

Mấy năm nay tôi chưa từng thấy rắn nữa, không biết lần này nó từ đâu ra.

Mồ hôi lạnh túa ra, ánh mắt tôi bám chặt theo con rắn.

Nó trườn xuống dưới, bò tới tầng hầm, dừng trước một cánh cửa, rồi luồn qua khe cửa chui vào.

Cánh cửa đó, chính là phòng ngủ của Tưởng Hoài Xuyên.

Nếu rắn bò lên giường anh…

Mới nghĩ thôi tôi đã thấy rùng mình.

Theo phản xạ, tôi muốn mở cửa vào, nhưng nhớ tới lời dặn của anh nên lại do dự.

Tưởng Hoài Xuyên chưa bao giờ cho ai bước vào phòng mình, kể cả giúp việc cũng không được.

Mỗi lần ra ngoài, anh đều khóa cửa trái, hôm nay không biết có phải vội quá hay không mà lại quên khóa.

Do dự một lát, nghĩ đến con trăn nhỏ đang bò chậm chạp kia, tôi cầm gậy tiến lên, đẩy cửa ra.

Nhưng vừa bước vào, tôi lập tức chết đứng.

__6832________________________________
Xem full ở commnet nhé mn 😍14:09:42

[Full] Kiếp trước, chồng tôi đột ngột lên cơn nhồi máu cơ tim.Tôi dù bụng bầu vượt mặt vẫn cố chạy đến bệnh viện, nhưng ...
13/10/2025

[Full] Kiếp trước, chồng tôi đột ngột lên cơn nhồi máu cơ tim.

Tôi dù bụng bầu vượt mặt vẫn cố chạy đến bệnh viện, nhưng hắn đã không qua khỏi.

Vì không chịu nổi cú sốc ấy, tôi sinh non rồi băng huyết.

Sau vài ngày hôn mê, bạn thân tôi đến báo tin:

Đứa bé không giữ được nên đã được hỏa táng cùng chồng tôi.

Chưa kịp đau buồn thì một nhóm chủ nợ mặt mũi dữ tợn đã kéo đến giường bệnh quậy phá.

Lúc đó tôi mới biết, chồng mình đang nợ hơn 10 triệu tệ, mà người cùng gánh khoản nợ là tôi.

Mười năm sau, tôi nén cơn đau bệnh tật, lang thang nhặt rác ngoài khu biệt thự cao cấp.

Không ngờ lại nhìn thấy người chồng đáng lẽ đã chết từ lâu đang ôm bạn thân tôi và một bé trai bước xuống từ chiếc xe sang.

Đứa bé ấy trông giống tôi đến lạ, nhưng lại gọi cô ta là mẹ.

Tôi lao tới nhận người nhưng chồng cũ chỉ ném cho tôi tờ 100 tệ và cười nhạo:

“Lâm Diệu, cảm ơn cô đã sinh con cho tôi, còn giúp tôi trả nợ nữa.”

Tôi tức đến chết ngay tại chỗ.

Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay về đúng cái ngày hắn lên cơn nhồi máu cơ tim.

“Diệu Diệu, bọn chị đã cố gắng hết sức rồi, nhưng Hạo… cũng không qua khỏi… Em đừng quá đau lòng, lúc này phải giữ sức khỏe cho bản thân là quan trọng nhất.”

Bạch Phương Phương nhìn tôi đầy lo lắng.

Cô ta là bạn thân của tôi, cũng là bạn học đại học của chồng tôi – Hứa Hạo, đồng thời còn là bác sĩ chính phụ trách lần này.

“Ngồi xuống uống ngụm nước đã, em còn đang mang thai, chị sợ em chịu không nổi.”

Tôi nhìn vào cửa kính, thấy gương mặt mình vẫn hồng hào, không còn chút dấu vết của tàn nhang hay nếp nhăn như mười năm sau.

Bây giờ tôi đã chắc chắn - mình trọng sinh thật rồi.

Nghĩ đến kiếp trước, tôi đã ngay lập tức bắt taxi lao tới bệnh viện trong hoảng loạn.

Khi thấy giấy báo tử, tôi lập tức sụp đổ, bụng đau quặn dẫn đến sinh non và băng huyết.

Khi tỉnh lại, họ nói tôi đã hôn mê ba ngày.

Đứa trẻ do sinh non, lại không được cấp cứu kịp thời nên đã qua đời.

Con được hỏa táng cùng chồng tôi.

Tôi ôm hai chiếc hộp tro cốt - một lớn một nhỏ, gào khóc như thể trời sụp.

Vừa lúc tôi đàn gắng gượng đứng dậy, định hỏi bác sĩ chi tiết vụ việc thì vài gã đàn ông xăm trổ đầy mình đột nhiên xông vào phòng bệnh, trông chẳng khác gì đầu gấu.

Lúc ấy tôi mới biết, công ty của Hứa Hạo đã sớm kinh doanh thua lỗ.

Để duy trì công ty, hắn liều lĩnh vay nặng lại hơn 10 triệu.

Và tôi là người thừa kế duy nhất được ghi trong di chúc của hắn.

Đám chủ nợ đến bệnh viện làm loạn, tôi đành ôm hai hũ tro cốt vội vã trốn về nhà.

Tôi muốn tìm bố mẹ chồng cầu cứu, lại phát hiện họ đã bán công ty, sang tên nhà cửa rồi bốc hơi không dấu vết.

Bạch Phương Phương từng nói, Hứa Hạo qua đời vì làm việc quá sức để kiếm tiền lo cho tôi và đứa nhỏ.

Khi đó, tôi đau lòng khôn xiết, cắn răng gánh khoản nợ khổng lồ do hắn để lại.

Vào Lễ Thất Tịch, tôi nghe nói người giàu thường tiện tay vứt quà đắt tiền nên cố tình đi đường vòng đến khu biệt thự cao cấp để lục thùng rác.

Không ngờ lại thấy Hứa Hạo - người vốn đã chết bước xuống xe sang, ôm eo Bạch Phương Phương.

Sau lưng còn có một cậu bé tầm 10 tuổi.

Gương mặt cậu bé giống tôi đến bảy tám phần!

Tôi bỏ đống rác, run rẩy lao tới.

Nhưng Hứa Hạo lại vứt cho tôi tờ 100 tệ, nói coi như bố thí cho ăn mày.

Tôi vừa khóc vừa hỏi cậu bé có phải là con mình không.

Đáp lại chỉ là lời giễu cợt độc ác của Hứa Hạo:

“Phương Phương mới là mối tình đầu của tôi, chỉ tiếc là cô ấy không thể sinh con. Cảm ơn cô đã thay chúng tôi sinh con, còn thay chúng tôi trả nợ!”

Tôi uất nghẹn đến nỗi không thở nổi, chết ngay tại chỗ vì tức giận.



Ý thức quay về, nhìn Bạch Phương Phương trước mặt vẫn đang diễn kịch, tôi đã hạ quyết tâm.

Kiếp trước gã cặn bã kia giả chết, lừa tôi sinh con để hắn và tiện nhân này sống sung sướng.

Kiếp này, tôi sẽ khiến hắn chết thật sự.

Để Bạch Phương Phương và bố mẹ chồng cắn xé nhau như chó!

2

Tôi nhìn ly nước mà Bạch Phương Phương đưa tới, giục tôi uống ngay.

Đột nhiên tôi bừng tỉnh - chắc chắn trong ly nước này có vấn đề!

Kiếp trước tuy tôi rất đau lòng, nhưng cơn đau quặn bụng dẫn đến sinh non chính là xuất hiện sau khi uống ly nước này!

Tôi lập tức hất tay cô ta ra khiến ly nước rơi xuống đất vỡ tan.

“Lúc này ai còn tâm trạng uống nước chứ!”

Tôi giả vờ khóc rồi lao về phía giường bệnh.

Hứa Hạo nằm đó, sắc mặt hắn vẫn hồng hào, hoàn toàn không giống người vừa trải qua cơn nhồi máu cơ tim và cấp cứu.

Chỉ là kiếp trước tôi quá rối loạn mới không nhận ra sơ hở rõ ràng như thế.

Nghĩ đến những đau khổ mình từng trải qua, lòng tôi trào dâng nỗi căm hận to lớn, không kìm được vung tay tát mạnh vào mặt Hứa Hạo.

Hắn ta vẫn nằm im bất động.

Hừ, xem ra để lừa tôi, hắn đã tự tiêm thuốc mê cho bản thân.

Vậy thì tốt lắm.

Để trút giận, tôi đấm đá liên tiếp vào mặt và người hắn.

Lúc này Bạch Phương Phương mới hoàn hồn, vội nhào tới ôm lấy tôi.

“Diệu Diệu, em làm gì vậy?!”

Tôi hất mạnh cô ta ra, hét lớn:

“Hứa Hạo, anh bỏ đi như thế, em với con sau này biết sống sao đây?!”

“Tôi phải gọi bác sĩ khác đến cấp cứu, tôi không tin một người đang khỏe mạnh lại nói chết là chết!”

Nói xong tôi lập tức chạy ra ngoài gọi bác sĩ, sắc mặt Bạch Phương Phương bỗng tái nhợt, vội vàng ngăn tôi lại.

“Diệu Diệu, em làm ầm lên như vậy chẳng phải đẩy chị vào chỗ chết sao?!”

Tôi lau nước mắt, nói mình chỉ quá đau lòng nên nhất thời không thể chấp nhận sự thật này.

Phương Phương thở dài một hơi, nói giấy báo tử đã được ký, chuyện này không thể sai.

Giờ điều quan trọng nhất là nhanh chóng đưa Hứa Hạo đi hỏa táng.

Tôi thấy cũng đã trút giận kha khá, liền lấy điện thoại ra giả vờ gọi cho bố mẹ.

“Gì ạ? Bà tiên nói thật vậy sao? Được được, con nhất định sẽ làm theo!”

Tôi dập máy, quay sang nói với Phương Phương rằng phải đưa Hứa Hạo đến nhà tang lễ ngay.

Phương Phương vội gật đầu đồng ý, nhưng bảo tôi nên ở lại bệnh viện nghỉ ngơi.

“Diệu Diệu, em đang mang thai mà, đừng tự làm khổ bản thân nữa, coi chừng lại ảnh hưởng đến đứa bé. Chuyện hỏa táng cứ để chị lo là được.”

Tôi đảo mắt một vòng - ai nói là định đem đi hỏa táng ngay đâu.

“Bà tiên quê em nói rồi, Hứa Hạo chết có gì đó không rõ ràng, âm khí vẫn còn vương lại, sẽ ảnh hưởng tới em và con trong bụng. Phải uống thuốc trừ tà mới được.”

Phương Phương thét lên:

“Uống thuốc? Thuốc gì cơ?!”

Tôi thản nhiên đáp, là thuốc chế từ nọc rắn độc, bò cạp và nấm độc, có công hiệu trừ tà cực mạnh.

“Không được đâu! Mấy thứ đó uống vào là chết người đấy!”

Tôi nhìn cô ta với ánh mắt như đang nhìn một kẻ ngốc đang quýnh quáng.

“Hứa Hạo chết rồi, người chết uống thuốc trừ tà thì có gì đâu mà sợ?”

Trán Phương Phương đổ mồ hôi lạnh bảo tôi phải tôn trọng người đã khuất, đừng mê tín quá.

Tôi cố tình ưỡn bụng ra tỏ vẻ tức giận:

“Người chết sao có thể so với người sống! Nhỡ con trong bụng em có chuyện thì chị đền nổi không?”

“Chị hôm nay kỳ lạ thật đấy, cứ ngăn cản em chạm vào Hứa Hạo, còn sốt sắng muốn đưa đi hỏa táng sớm như vậy. Chẳng lẽ cái chết của anh ấy là do sai sót của bệnh viện? Hay là… chị đang cố tình giấu giếm điều gì, muốn hủy thi diệt tích?!”

“Nếu chị còn cố tình ngăn cản, em sẽ báo cảnh sát yêu cầu giám định pháp y!”

Phương Phương giật mình vội buông tay ra khỏi cánh tay tôi, lắp bắp nói chỉ là cảm thấy làm vậy không ổn.

“Người ta đã mất rồi sao còn phải chịu khổ thêm. Em thử nghĩ mà xem, nếu Hứa Hạo còn sống, chắc chắn anh ấy cũng không đồng ý đâu…”

Tôi nhìn cô ta đầy ẩn ý.

“Nói cho cùng, em mới là vợ của Hứa Hạo. Em có quyền quyết định mọi việc cho anh ấy. Phương Phương, nếu chị thật sự là bạn thân của em thì nên ủng hộ em mới đúng.”

Mặt Phương Phương lúc trắng lúc đỏ, cô ta nghẹn lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn tôi gọi xe của bệnh viện đưa Hứa Hạo đi.

Bạch Phương Phương đảo mắt một vòng rồi chợt cầm lấy điện thoại, chạy ra góc khác gọi cho ai đó.

3

Ngồi trên xe, tôi hơi ngẩn ngơ nhìn gương mặt Hứa Hạo nằm trên cáng.

Kiếp trước, vào lần cuối cùng tôi gặp lại hắn trước khi chết, thời gian 10 năm gần như không để lại chút dấu vết nào trên người hắn.

Còn Bạch Phương Phương thì càng rực rỡ xinh đẹp, trông chỉ như cô gái 27, 28 tuổi.

Họ cầm trong tay hàng chục triệu, sống trong biệt thự, lái xe sang - nếu là tôi, có lẽ tôi cũng sống vui vẻ sung sướng thôi.

Hồi đó sau khi tôi gặp chuyện cũng từng nghĩ đến việc nhờ vả người bạn thân như cô ta.

Nhưng tôi làm cách nào cũng không liên lạc được, khi tìm đến bệnh viện mới biết cô ta đã sớm từ chức.

__1553________________________________
Xem full ở commnet nhé mn 😍11:27:35

[Full] Ngày nhận được tin được ban hôn, ta liền xách đao vào từ đường, chủ động xin chịu gia pháp.Đuổi cho phụ thân ta c...
13/10/2025

[Full] Ngày nhận được tin được ban hôn, ta liền xách đao vào từ đường, chủ động xin chịu gia pháp.
Đuổi cho phụ thân ta chạy trối chết, vừa chạy vừa hét:
“Giang Chiêu! Ngươi ra ngoài hỏi thử coi, có đứa con nào lại đánh cha ruột không hả!”

Ta đuổi theo sau, cũng không vừa:
“Thì sao? Cũng chưa từng thấy ai tháng nào cũng viết thư hỏi hoàng đế chết chưa đâu!”

Chuyện hôn sự lần này, tất cả đều là do phụ thân ta mà ra.
Ông là Võ Uy hầu, quyền khuynh thiên hạ, công cao lấn chủ, mà sở thích lớn nhất đời ông… lại chính là tự rước họa vào thân.
Ví như việc ông cố chấp gửi tấu chương mỗi tháng, rất thành tâm hỏi hoàng thượng một câu:
“Bệ hạ chết chưa?”

Ông kiêu căng ngang ngược, khách khứa có lòng khuyên ông thu liễm đôi chút, chỉ đổi lại tiếng cười lạnh:
“Nếu hoàng đế có bản lĩnh, thì giết ta đi.”

Vậy mà hoàng đế cũng thật giỏi nhịn, nhịn suốt bảy tám năm trời.
Đến khi ta cập kê, ông bèn đem ta – đích nữ hầu phủ – gả cho kẻ ăn chơi trác táng bậc nhất kinh thành: Tạ Lâm.

Giấc mộng bao dưỡng mấy tiểu quan sau lễ cập kê của ta… thế là tan thành mây khói.

May thay, vị Tạ công tử kia cũng chẳng có hứng thú với chuyện thành thân.
Thánh chỉ hạ xuống, một bản đưa đến nhà ta, một bản vào phủ họ Tạ.

Tạ Lâm vừa nhận được, liền đứng giữa phố lớn vỗ ngực tuyên bố:
“Bắt ta cưới con gái lớn lên trong quân doanh? Đúng là nằm mơ!”

Sau đó để lại một phong thư, thẳng thừng bỏ trốn.
Chỉ tám chữ viết vội:
“Ngô nãi lương nhân, ninh tử bất tòng.”
(Ta là người tốt, thà chết chứ không theo.)

Ta nhận lệnh truy bắt, hôm đó liền chặn được hắn ở tửu lâu đắt đỏ bậc nhất kinh thành.

Chỉ cách một bức tường, người nhà họ Tạ đã tới trước ta, đang khuyên hắn quay về.
Ngay sau đó liền vang lên tiếng chén đĩa vỡ tan.

“Cút hết đi! Bảo ta thành thân là phải ngoan ngoãn cưới ngay à? Ta là chó nhà các người nuôi chắc?”

“Ta tuyệt đối không cưới một nữ nhân mà đến mặt mũi còn chưa từng thấy qua!”

“Lão tử nói rõ ở đây, nếu ta mà có ý định cưới Giang Chiêu… ta tự ngã chó gặm bùn cho coi!”

Xem ra hôn sự này, đúng là chẳng có hi vọng gì.

Ta vốn định đẩy cửa vào, nói rằng ta cũng chẳng muốn cưới.
Dù sao nhà họ Tạ cũng là thế gia vọng tộc, chẳng đáng để đắc tội.

Ai ngờ tay ta vừa chạm vào cánh cửa, trong phòng liền vọng ra tiếng kinh hoảng:

“Không xong rồi! Công tử nhảy cửa sổ chạy mất rồi!”

Vì trốn hôn, Tạ Lâm bất chấp tất cả, leo thẳng qua cửa sổ.
Ta tận mắt nhìn thấy hắn vừa khập khiễng vừa tháo chạy khỏi tửu lâu, ném một thỏi vàng, đoạt ngựa của người qua đường rồi phóng đi như gió.

Ta đành bất đắc dĩ đuổi theo, gọi với theo sau lưng hắn:

“Ngươi đừng chạy nữa, chúng ta cùng đến gặp bệ hạ thỉnh tấu xin từ hôn!”

Hắn chẳng thèm quay đầu lại, quát rõ to:

“Cút!”

Ta thở dài, chỉ nói một câu:

“Ngươi cứ theo ta về trước đã.”

Khi hắn xông ra khỏi cửa thành, cuối cùng cũng chịu ngoái đầu:

“Có là chó mới theo nàng về… về…”

Ánh mắt hắn dừng lại nơi ta đang đứng, thoáng ngây ra trong chớp mắt.
Ta tranh thủ thời cơ, vung trường thương trong tay, một chiêu quét ngang — đánh hắn ngã lăn khỏi lưng ngựa.

Nhưng ta quên mất, kẻ này từ nhỏ sống trong nhung lụa, đến nắng còn ít phơi, huống chi là cưỡi ngựa.

Một thương này quá mạnh, không chỉ đánh hắn rơi xuống, mà còn khiến hắn bay xa cả trượng, tiếp đất một cách không thể nào nhếch nhác hơn — đúng như lời hắn từng nói, chó gặm bùn.

Xong rồi. Phen này biết ăn nói sao với nhà họ Tạ đây?

Phụ thân ta thích tìm đường chết, nhưng ta thì không có sở thích đó.

Ta nhíu mày tiến lại gần, thử thăm dò:
“Ngươi… còn sống không?”

Ta vội bước lên xem tình hình, chỉ thấy nam nhân kia mặt mũi lấm lem, đang nằm rạp dưới đất rên hừ hừ.
Nhưng chẳng bao lâu sau, như thể chợt nhớ ra điều gì, hắn liền bật dậy, luống cuống phủi bụi, chỉnh lại y phục cùng mũ quan trên đầu.

Ta cất giọng, cũng không định làm khó:
“Tạ công tử, nếu ngươi thực sự không muốn thành thân thì—”

Hắn lập tức cắt lời ta, giọng vội vàng:
“Ai nói ta không muốn nữa!”

Tạ Lâm vừa cài lại vạt áo, vừa dè dặt liếc sang ta một cái.
“Ngươi… ngươi là Giang Chiêu?”

Ta khẽ gật đầu.
Chỉ thấy tai hắn dần dần đỏ ửng, như đang gắng gượng ổn định lại tâm thần.

Lúc mở mắt ra lần nữa, cả người hắn như thể đã đổi sang một trạng thái khác — ánh mắt lấp lánh như chó con trông thấy xương, phấn khích đến mức không giấu được.

“Phải, thật ra… ta chính là Tạ Cẩu đây.”

2.

Ta chưa từng thấy người nào trở mặt nhanh như hắn.

Vừa mới một khắc trước còn tuyên bố sống chết cũng không cưới, vậy mà ngay sau đó đã quay sang hỏi ta:
“Ba ngày nữa là ngày lành tháng tốt, không biết nàng có chịu thành thân không? Ta tranh thủ chuẩn bị sính lễ thật chu đáo.”

“Nghe nói mẫu thân ta có một bộ trang sức kết từ hồng ngọc và vàng ròng, vẫn luôn để dành cho con dâu tương lai, chiều nay ta sẽ đem sang phủ tặng nàng.”

“Sau khi thành thân thì ở phủ nàng hay phủ ta? Hay là ta đưa nàng dọn ra ngoài, chúng ta có thể sống riêng, hưởng thế giới hai người không ai quấy rầy. Ở kinh thành, Giang Nam... ta đều có biệt viện rồi, còn nữa—”

“Đủ rồi!”

Ta thực sự không chịu nổi nữa, cắt ngang lời hắn.
“Tạ công tử, ngài vừa mới còn nói: trừ khi ngã chó gặm bùn thì mới cưới ta cơ mà.”

“Phải, thì ta ngã rồi đấy còn gì!”

Tạ Lâm liếc mắt nhìn dấu vết hắn lăn lộn để lại trên mặt đất, vẻ mặt đầy kiêu hãnh:
“Chỉ cần được cưới nàng, có bắt ta thật sự ăn phân ta cũng cam lòng!”

Trời ơi, gặp phải kẻ điên rồi.

Ta bị dọa đến lùi hẳn mấy bước, mà hắn thì cứ khập khiễng kéo lê thân mình tới gần, đôi mắt long lanh phát sáng:
“Đừng đi mà, nương tử. Đừng bỏ lại ta một mình.”

Ai là nương tử của hắn chứ!

Ta vội vàng rút bức thư hắn viết khi trốn hôn, giơ ra trước mặt:
“Tạ công tử, chính tay ngài viết cái này đó!”

Ai ngờ hắn lại giật phắt lấy, không nói một lời liền vo tròn lại rồi… nhét thẳng vào miệng.

Người nhà họ Tạ đuổi theo tới nơi, vừa thấy cảnh đó liền đứng chết trân như tượng.

Tạ Lâm vừa nhai vừa nghẹn, mặt mũi tím ngắt, vỗ ngực cố gắng nuốt xuống, chỉ thiếu điều bật khóc:
“Vì nàng… ta ăn cũng được!”

Ta giơ tay day trán, lạnh giọng quát:

“Làm ơn tỉnh táo lại giùm đi!”

Ta sốt ruột đến mức chỉ muốn móc họng hắn ra, mà hắn thì vẫn một tay bịt miệng, cố nhịn để nuốt xuống cho bằng được.
Trong lúc cấp bách, ta vung tay tát cho hắn một cái.

Lần đầu tiên ta được chứng kiến dáng vẻ yếu ớt của một tiểu công tử được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa:
rõ ràng ta chưa dùng nhiều sức, vậy mà má hắn đã hiện rõ mấy dấu ngón tay.

May thay, miếng giấy kia cuối cùng cũng bị hắn nhả ra.
Tạ Lâm lập tức đỏ mặt đến tận mang tai, nhanh đến mức có thể nhìn thấy từng chút một bằng mắt thường.

Ta còn chưa kịp nói lời xin lỗi, hắn đã túm lấy tay ta, mặt dày đưa lên mặt mình cọ cọ như mèo con tìm hơi.

“Hu hu hu, thơm quá đi mất… Bàn tay nàng vung tới, ta còn chưa đau đã ngửi thấy hương thơm… Hôm nay nàng dám đánh ta, ngày mai nhất định có thể đánh cả thiên hạ. Đi theo nàng, ta không sợ chịu thiệt!”

Má ơi, cái đồ biến thái!

Ta rùng mình, lùi vội lại —
Không lẽ hắn còn muốn… liếm tay ta nữa chắc?!

3.

Chiều hôm đó, Tạ Lâm thay một bộ y phục mới, long trọng đến phủ ta đưa sính lễ.

Vừa thấy mặt phụ thân ta, hắn đã khom lưng hành đại lễ vô cùng cung kính.
Tiếp theo, hắn đưa ra một quyển sổ ghi sính lễ dày như gạch lát đường, đặt vào tay phụ thân.

Người hô sính lễ đọc đến nửa canh giờ vẫn chưa xong.
Từng rương sính lễ được khiêng vào, xếp đầy cả sân phủ tướng quân.

Tạ Lâm thì đứng bên phụ thân ta, mở máy nịnh không ngừng nghỉ:

“Nhìn cây vạn niên thanh này mà xem, thân cây thẳng tắp, khí thế hiên ngang, quả thật giống hệt nhạc phụ đại nhân!”

Phụ thân ta hừ khẽ một tiếng, giả bộ khiêm tốn:
“Cũng tạm, nhưng sao sánh được với cây đại thụ trăm năm bên phủ các ngươi. Ta nghe nói cây đó đã sống gần thế kỷ rồi.”

Tạ Lâm vỗ tay cái đét:
“Nhạc phụ thích thì con lập tức cho người đào đem sang phủ tặng!”

Một tiểu đồng định kéo tay áo hắn nhắc nhở, nhưng bị hắn hất tay ra không thương tiếc.

Phụ thân ta đảo mắt một vòng, ta lập tức cảm thấy nguy rồi.

Quả nhiên, ông kéo dài giọng:
“Nghe đồn phụ thân ngươi có một gốc nhân sâm ngàn năm…”

Tạ Lâm không chút do dự:
“Con lập tức sai người về phủ mang đến! Phụ thân con cũng già rồi, không cần dùng nữa!”

Phụ thân ta tiếp tục nhếch môi:
“Lại nghe nói phủ các ngươi có viên dạ minh châu to bằng nắm tay…”

Tạ Lâm hăng hái đáp lời:
“Tối nay con đích thân mang tới, đặt cạnh giường người, chiếu sáng suốt đêm!”

“Nghe nói—”

“Thôi đủ rồi, phụ thân, người đừng cứ nghe lời đồn linh tinh nữa!”

Ta vội bịt miệng phụ thân lại, sợ ông mà nói thêm mấy câu nữa là… mất mạng như chơi.
Ngay bên cạnh, tiểu đồng đi theo Tạ Lâm gần như sắp khóc đến nơi:

“Công tử, nếu còn tiếp tục thế này nữa, chi bằng… đưa luôn cả nhà họ Tạ dâng cho Võ Uy hầu đi cho rồi.”

Tạ Lâm nghe xong, mắt sáng như sao, lập tức quỳ phịch xuống trước mặt phụ thân ta:
“Cha, con nguyện làm rể vào ở rể!”

Cái miệng đó đổi xưng hô nhanh như lật bánh tráng.

Lần này ngay cả phụ thân ta cũng cứng họng, không kịp phản ứng, lập tức quay đầu chạy về phía thư phòng.
Ta linh cảm có biến, vội vàng đuổi theo.

Chỉ thấy ông vừa xông vào thư phòng đã bắt đầu mài mực, nghiến răng nghiến lợi viết thư.

“Lão hoàng đế đúng là mất nết, ban hôn cho con gái ta lại ban cho một tên ngốc!”

Vừa lẩm bẩm chửi rủa, vừa viết xuống mấy chữ to như rồng bay phượng múa:
“Hoàng đế, ngươi có phải muốn chết không—”

Ngoài sân lúc này lại náo loạn cả lên.
Tạ Lâm cũng đuổi tới, quỳ ngay giữa sân, giọng vang dội:

“Cha! Xin người thành toàn! Con nguyện làm… chó cho A Chiêu!”

Ta nhắm chặt mắt, trước mắt một màu tối đen.
À, thì ra… là ta vừa thấy thoáng qua tương lai tăm tối mịt mù của chính mình.

Một nhà mà đã có sẵn một con Ngọa Long ngày ngày viết thư chửi hoàng đế đã là đủ đau đầu,
Nay lại có thêm một Phụng Sồ mỗi tối trèo tường lẻn vào sân viện gọi “nương tử”.

Nửa đêm canh ba, gió lạnh xào xạc, Tạ Lâm đang thở hổn hển trèo qua tường phủ ta,
trên đầu đội trăng, dưới chân giẫm hoa,
đôi mắt long lanh sáng rực như… chó nhỏ tìm đường về ổ.

Nghe thấy động tĩnh, ta bừng tỉnh, mở cửa sổ nhìn xuống.

Tạ Lâm lập tức đổi tư thế, một tay chống cằm nhìn trăng, làm bộ làm tịch bắt đầu ngâm thơ:
“Vấn thế gian tình vi hà vật…”

“Công tử Tạ.”

Hắn lập tức quay đầu, ánh mắt chan chứa thâm tình, đôi mắt đào hoa đối diện với ánh nhìn nhàn nhạt lành lạnh của ta.

“Phiền ngươi… bỏ cái tay kia ra khỏi viên gạch đang cố cạy trên tường nhà ta được không?”

Nhìn là biết từng ngón tay hắn đều đang dùng sức.

“Vâng…”

Tạ Lâm giả vờ bình tĩnh buông tay.
Ngay giây tiếp theo, cả người hắn rơi thẳng xuống — đầu dưới đất, chân chổng lên trời.

Cách một bức tường, ta vẫn nghe rõ tiếng chó sủa điên cuồng, và âm thanh Tạ Lâm vắt chân lên cổ bỏ chạy.

Nhờ ơn hắn, hôm sau đi dự yến tiệc, ta phải trét ba lớp phấn mà vẫn không che nổi quầng thâm dưới mắt, trở thành tâm điểm thu hút ánh nhìn của cả hội trường.

Duy chỉ có tiểu thư nhà Thái phó – Uyển Ninh, người bạn duy nhất của ta – nhìn thấy tình hình vẫn không quên an ủi:
“Đừng lo, cho dù không có quầng thâm, ngươi vẫn là người chói lọi nhất ở đây.”

Nghĩ cũng đúng.
Dù sao ta cũng là nữ nhi của một kẻ ngày ngày viết thư hỏi hoàng thượng còn sống không,
trên triều đình thì chọc trời chửi đất, ngay cả không khí cũng không tha, sống kiểu “móc đầu treo lưng quần”, ngày nào cũng như đang bước lên đoạn đầu đài.

Không ai muốn dây dưa đến nhà ta.
Uyển Ninh khẽ thở dài:
“Huống chi lần này thánh chỉ ban hôn vừa hạ xuống, ngươi đã trở thành cái g*i trong mắt rất nhiều người.”

Tạ Lâm tuy là kẻ ăn chơi, nhưng tướng mạo xuất chúng, gia thế lại càng không thể bắt bẻ — tài sản phủ Tạ đủ cho mấy đời tiêu xài chẳng hết.

Vì vậy, ta hơi lo khi tham dự yến tiệc lần này, lòng ngổn ngang:

“Liệu có ai lén lút bàn tán sau lưng ta không?”

“Yên tâm.”
Uyển Ninh vỗ nhẹ lên tay ta, mỉm cười dịu dàng:
“Không ai hèn nhát thế đâu, họ sẽ nói thẳng trước mặt luôn ấy chứ.”

Nàng ra hiệu ta nhìn lên lầu hai.
Ta ngẩng đầu, liền thấy mấy vị tiểu thư đang tụ lại một chỗ, xúm quanh một thiếu nữ ăn vận lộng lẫy nhất.

Người đó đứng ở trung tâm, diện mạo có vài phần giống Tạ Lâm — chắc là thân thích nhà họ Tạ.

Chỉ nghe nàng ta lạnh lùng mở miệng:
“Dù thế nào ta cũng không chấp nhận để nàng ta làm tẩu tẩu ta.”

“Trừ phi ta nhảy xuống từ đây — chứ tuyệt đối không nhận Giang Chiêu làm người nhà!”

__2901________________________________
Xem full ở commnet nhé mn 😍08:50:34

[Full] Ta vừa hay xuyên không đúng lúc cốt truyện bước vào khúc rẽ.Lúc này, gió núi gào thét dữ dội.Hai tay ta bị trói, ...
12/10/2025

[Full] Ta vừa hay xuyên không đúng lúc cốt truyện bước vào khúc rẽ.

Lúc này, gió núi gào thét dữ dội.

Hai tay ta bị trói, đứng bên cạnh ta là nữ chính – Lâm Uyên.

Cách đó vài trượng, nam chính và nam phụ – tức hai chú cháu nhà họ Lục – đang đứng đối diện.

Đúng lúc đó, phản diện nở nụ cười giễu cợt:

“Trong hai người này, chỉ được chọn một để mang đi. Người còn lại, ta sẽ tự tay ném xuống vực.”

Ta từ từ nghiêng mặt sang, nhìn rõ dung mạo phản diện.

Hắn vóc dáng cao gầy rắn rỏi, trạc đầu hai mươi, mày kiếm mắt sáng, ngũ quan góc cạnh, khí chất lạnh lùng.

Đúng chuẩn kiểu đàn ông cứng rắn.

Chỉ có điều, hắn lâu rồi chưa cạo râu, trông có chút thô ráp.

Theo nguyên tác, chỉ cần nam chính chần chừ một chút, nữ chính sẽ tự mình nhảy xuống vực.

Tất nhiên, cô ta có hào quang nữ chính, căn bản là không chết được.

Còn nam chính và nam phụ kể từ đó căm hận ta, vừa hành hạ thể xác, vừa giày vò tinh thần.

Ép ta hắc hóa trở thành nữ phụ độc ác.

Nhưng sau khi hắc hóa, ta vẫn không địch lại hào quang nam nữ chính, kết cục cuối cùng là bị bọn họ đẩy ra chiến trường, bị ngựa chiến giẫm đến nát bét.

Cái chết kiểu này…

Quá mức tàn nhẫn!

Ta hoàn toàn không thể chấp nhận!

Xét thấy nam chính và nam phụ chỉ điên cuồng vì nữ chính, dù ta được cứu cũng chẳng có kết cục tốt đẹp.

Mà ta lại càng không thể để phản diện ném mình xuống vực.

Đúng lúc căng thẳng cực độ, ngay khi nữ chính sắp tự mình nhảy xuống, ta như bị ma xui quỷ khiến, lao về phía phản diện, chặn môi hắn lại.

Phản diện không hề đề phòng, ta tặng hắn một nụ hôn kiểu Pháp cháy bỏng.

Phản diện có lẽ bị ta dọa sững, hoàn toàn bất động, mặc ta làm càn.

Nữ chính cũng ngẩn người, thậm chí quên cả việc nhảy vực.

Nam chính và nam phụ dường như cũng hóa đá tại chỗ.

Một đám sơn tặc đứng cạnh phản diện đồng loạt phát ra tiếng huýt sáo xôn xao.

2

Một nụ hôn kết thúc.

Ta đối diện với ánh mắt thăm thẳm của phản diện, đôi môi hắn hơi sưng đỏ.

Ta vội vàng tỏ ý hối lỗi:

“Vừa rồi ta lỡ mạnh tay, quả thực là thất lễ. Ta không muốn rời đi cùng người nhà họ Lục, ta nguyện ở lại sơn trại. Xin trại chủ hãy thả Lâm Uyên đi.”

Mau chóng trả nữ chính lại cho nam chính và nam phụ giùm ta!

Phản diện – Tiêu Thâm – vốn xuất thân thế gia, nhưng nhà họ Tiêu vướng vào án mưu phản, cả tộc bị liên lụy. Hắn đành phải quy ẩn núi rừng, trở thành sơn tặc.

Thế nhưng, Tiêu Thâm có một gương mặt trời sinh anh tuấn, thoạt nhìn vẫn mang khí chất thư sinh phong nhã.

Tiêu Thâm hoàn hồn trở lại, gương mặt tuấn tú căng chặt, yết hầu khẽ động mấy lần.

Hắn hắng giọng, hoàn toàn phớt lờ ta, mà chỉ lạnh nhạt nhìn về phía hai chú cháu nhà họ Lục:

“Nay tiểu thư Tô đã không muốn rời đi, vậy hai vị hãy hồi phủ cho.”

Ta tên là Tô Hoan, con gái tể tướng đương triều. Cậy thân phận tôn quý, từng tìm cách ép buộc nam chính cưới mình.

Thế nhưng, trong lòng nam chính từ lâu đã có bạch nguyệt quang – người ấy chính là Lâm Uyên.

Lâm Uyên là thứ nữ nhà họ Lâm, thuở nhỏ từng cứu hai chú cháu nhà họ Lục khi họ bị thương.

Dù thân phận nàng thấp kém, nhưng trong mắt bọn họ, nàng như vầng minh nguyệt thanh khiết nơi song cửa.

Lâm Uyên bật khóc:

“Vậy còn ta thì sao? Ta không muốn ở lại nơi này!”

Song Tiêu Thâm không có ý định thả nàng.

Chỉ vì Lục Tạ An từng vì nàng mà dám đối đầu cả phủ tể tướng, kiên quyết hủy hôn với ta.

Chuyện này gây chấn động khắp kinh thành, ai ai cũng nghĩ Lục Tạ An yêu nàng đến si mê không lối thoát.

Mà Tiêu Thâm và Lục Tạ An là kẻ thù không đội trời chung, lẽ nào hắn có thể bỏ qua người trong lòng của tử địch?

Theo nguyên tác, hôm nay Lâm Uyên sẽ ngã xuống vực.

Nam phụ sẽ âm thầm cứu nàng, rồi đem nàng giấu trong một nơi khuất nẻo.

Nam chính Lục Tạ An tưởng rằng nàng đã chết, liền trút hết hận thù lên đầu ta.

Sau khi cưới ta, hắn hành hạ dày vò ta đủ điều, còn kéo cả phủ tể tướng cùng ta chịu vạ, hòng chôn sống tất cả vì người hắn yêu.

Thế nhưng khi phát hiện ra Lâm Uyên không chết, thậm chí còn mang thai con của cháu mình – hắn vẫn có thể giả vờ như chưa từng có gì xảy ra, tiếp tục cùng nữ chính dây dưa tình cảm.

Kịch bản tàn khốc ấy… thực sự làm ta muốn vỡ đầu vì sốc.

Nhưng lạ thay, giờ phút này, sau khi Tiêu Thâm từ chối thả người, hai chú cháu nhà họ Lục lại chỉ đứng yên bất động.

Lâm Uyên lớn tiếng gọi:

“Lục hầu gia! Cứu ta!”

Mãi đến khi họ bừng tỉnh, Tiêu Thâm đã kịp đưa cả ta và Lâm Uyên nhét vào xe ngựa, phóng như bay khỏi nơi đó.

3

Sơn trại canh phòng nghiêm ngặt.

Hai chú cháu Lục không thể trực tiếp tấn công lên núi.

Nhà họ Lục phụng chỉ đến đây để dẹp thổ phỉ.

Thế nhưng Tiêu Thâm đã ra tay trước, bắt cóc hai người phụ nữ quan trọng nhất của Lục Tạ An: một là vị hôn thê, một là người trong lòng.

Vốn dĩ, hôm nay Tiêu Thâm định giáng cho Lục Tạ An một đòn nặng.

Nhưng không biết vì lý do gì, hắn bỗng thay đổi chủ ý.

Ta và Lâm Uyên đều sống sót trở về trại.

Vừa đến nơi, Lâm Uyên vẫn còn khóc sướt mướt, trông y như một đóa bạch liên hoa đáng thương vô ta.

Tiêu Thâm nhìn về phía ta, ánh mắt sâu thẳm, giọng điệu không rõ cảm xúc:

“Sao ngươi không khóc?”

Ta nhún vai:

“Tuy ta là vị hôn thê của Lục hầu gia, nhưng chàng ta vốn chán ghét ta, không hề muốn cưới.

Người chàng thật lòng để tâm, là Lâm Uyên.

Mà trại chủ với chàng ta lại là kẻ tử thù, muốn trả thù tốt nhất, chẳng phải là giết người trong lòng hắn sao?”

Ánh mắt Tiêu Thâm lóe lên tia thú vị.

Còn Lâm Uyên thì khóc càng to hơn.

Đúng lúc đó, có thám tử chạy ta bẩm báo:

“Trại chủ, hai chú cháu nhà họ Lục đã tụ họp trước cổng sơn trại, đang chuẩn bị công kích.”

Ta lập tức giơ tay thanh minh:

“Lục hầu gia không phải đến vì ta đâu! Là vì Lâm Uyên! Tất cả là tại cô ta!”

Lâm Uyên lộ ra vẻ kinh hãi, đến lúc then chốt lại vứt bỏ vẻ đoan trang, quay sang chửi rủa ta thậm tệ:

“Tô Hoan! Ngươi hại ta! Ngươi sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu! Dù ta có chết, hầu gia cũng không bao giờ yêu ngươi!”

Chính là câu này, ta chờ nãy giờ đấy!

Ta vội vã quay sang nói với phản diện:

“Trại chủ, ngài nghe rồi đó! Ta là nữ nhân bị Lục hầu gia vứt bỏ, giết ta chẳng có ích gì.

Chi bằng giữ ta lại, ta biết bí mật của Lục hầu gia đấy.”

Bất kể tiếp theo cốt truyện sẽ ra sao, hiện tại, giữ được mạng mới là điều quan trọng.

Tiêu Thâm nheo đôi mắt thâm trầm, trầm ngâm một thoáng rồi ra lệnh:

“Giam cả hai người lại. Nhớ kỹ, nhốt riêng. Tránh để đánh nhau.”

Lúc bị áp giải đi, ta cố tình liếc về phía môi của Tiêu Thâm – trên đó vẫn còn dấu răng rất rõ.

Tiêu Thâm cũng nhận ra ánh nhìn của ta, vẻ mặt hắn chợt trở nên không tự nhiên, quay mặt đi chỗ khác.

Ta mấp máy môi, vì giữ mạng, đành cất giọng đầy áy náy:

“Trại chủ, ta chưa có kinh nghiệm… lần đầu hôn người khác, có làm ngài đau không?”

Tiêu Thâm cuối cùng cũng quay lại nhìn ta, ánh mắt… cực kỳ khó tả.

__743________________________________
Xem full ở commnet nhé mn 😍06:14:28

Address

Quang Nam

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Vân Thủy Dao Dao - 云水遥遥 posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Vân Thủy Dao Dao - 云水遥遥:

Share