24/06/2025
MỘT ĐỜI NGƯỜI
MỘT KIẾP NHÂN SINH
Con người sinh ra, lớn lên, già đi và rồi trở về với cát bụi – đó là vòng tuần hoàn bất biến của kiếp nhân sinh. Dẫu có khác nhau về hoàn cảnh, số phận, danh phận hay hành trình sống, thì mỗi người cũng đều không thể thoát khỏi bốn giai đoạn cơ bản của đời sống: SINH - LÃO - BỆNH TỬ. Đó là quy luật tự nhiên, là chân lý mà mỗi chúng ta phải học cách đối diện và thấu hiểu.
🎡 SINH: Là khởi đầu của một hành trình. Từ tiếng khóc chào đời, con người bắt đầu bước vào thế giới với đôi tay trắng, mang theo hy vọng và tình yêu của Cha - Mẹ. Mỗi đứa trẻ ra đời là một mầm sống mới, là một phần của dòng chảy tiếp nối của nhân loại. Tuy nhiên, ngay từ khi sinh ra, kiếp người đã được gieo vào đó cả niềm vui lẫn khổ đau, vì sự sống cũng chính là khởi điểm của VÔ THƯỜNG.
🎡 LÃO - GIÀ ĐI: Là điều không ai tránh khỏi. Thời gian trôi qua như dòng sông cuốn theo tuổi trẻ. Những giấc mơ thuở thiếu thời, những đam mê tuổi trẻ dần nhường chỗ cho những nếp nhăn, mái tóc bạc và những ký ức xưa cũ. Người ta thường tiếc nuối tuổi thanh xuân, nhưng chính sự già nua lại là biểu hiện của một đời sống đã được sống, dù là trong hạnh phúc hay khổ đau.
🎡 BỆNH: Là thử thách lớn của kiếp người. Dù giàu hay nghèo, trí thức hay bình dân, thì không ai có thể nói mình sẽ sống mãi mạnh khỏe. Có những người chống chọi với bệnh tật bằng nghị lực phi thường, có những người gục ngã giữa cơn đau. Nhưng chính bệnh tật lại khiến con người biết trân quý sức khỏe, nhận ra giới hạn của bản thân, và học cách cảm thông với nỗi khổ của người khác.
🎡 TỬ - CÁI CHẾT: Không phải là dấu chấm hết lạnh lùng, mà là cánh cửa mở sang một hành trình khác, tùy theo niềm tin và cách sống của mỗi người. Cái chết làm cho cuộc sống trở nên quý giá. Người biết mình sẽ chết là người có cơ hội để sống một cách ý nghĩa hơn, biết yêu thương hơn, và sống có trách nhiệm với bản thân cũng như với người khác.
Một đời người ngắn ngủi như cánh hoa giữa mùa xuân – sớm nở tối tàn. Nhưng điều làm nên giá trị của một kiếp sống không phải là tuổi thọ bao nhiêu, mà là cách người đó đã sống ra sao. Có những người chỉ sống vài chục năm nhưng để lại dấu ấn lớn lao. Có những người sống lâu nhưng chưa từng biết yêu thương hay hiến dâng. Vì vậy, sự hiểu biết về SINH - LÃO - BỆNH - TỬ không khiến con người sợ hãi, mà giúp họ sống tỉnh thức, sống chân thành, và biết buông bỏ những điều phù phiếm.
Con người không thể chống lại vô thường, nhưng có thể học cách sống trọn vẹn trong từng khoảnh khắc hiện tại. Một kiếp người không dài, nhưng có thể đẹp – nếu ta biết sống với tâm lành, lòng biết ơn và tình thương. Hành trình Sinh – Lão – Bệnh – Tử rồi cũng sẽ khép lại, như hoàng hôn tắt nắng. Nhưng điều quan trọng là, ánh sáng của một đời người có đủ làm ấm lòng những ai từng đi ngang không...?.?.?.
🎡🎡🎡🥰😍⛩️😍🥰🎡🎡🎡
[P/S]:... Mấy chục năm cuộc đời, một kiếp người tưởng dài, nhưng thật ra chỉ vỏn vẹn trong vài phút – nếu so với sự vận hành của vũ trụ hay trái đất đã tồn tại hàng triệu năm. Đời người chỉ như một cái chớp mắt. Vậy mà ta cứ mải miết bon chen, tranh giành, hơn thua, để rồi khi ngoảnh lại, chẳng hiểu mình sống để làm gì, đã bỏ lỡ điều gì, và có còn kịp để sống thật với chính mình không?.
SINH - LÃO - BỆNH TỬ – Đó là quy luật tự nhiên, không ai tránh khỏi. Sống không phải là đi đến cái đích, mà là một hành trình để trải nghiệm, để học yêu thương, để biết đau khổ là một phần của trưởng thành, và biết trân trọng những gì mình đang có. Cuộc đời là một cõi tạm. Ai cũng chỉ được sống một lần, ai cũng sẽ trải qua SINH ra, LỚN lên, BỆNH tật và rồi trở về với cát bụi. Nhưng điều quan trọng là: Ta đã sống ra sao giữa những giai đoạn đó?.
Có người đã sống ba mươi năm, năm mươi năm... nhìn lại hóa ra đã ba lần mười năm trôi qua mà như mới hôm qua thôi. Thời gian như cơn gió lướt nhẹ qua mái tóc, để lại chút trắng bạc nơi chân tóc, và chút cay nơi khóe mắt. Haizz... sao mà nhanh quá trời!.
Nhìn lại, chúng ta vẫn còn may mắn: Còn Cha - Mẹ, còn gia đình, còn những bữa cơm ấm cúng, còn sức khỏe để thở, để bước đi. Nhiều người ngoài kia đâu có được điều giản dị ấy. Thế nên, nếu biết TRÂN TRỌNG những gì đang có, nếu biết BIẾT ƠN vì hôm nay ta vẫn còn hiện diện, ta sẽ thấy cuộc sống thật sự hạnh phúc. Không phải vì nó hoàn hảo, mà vì ta không đòi hỏi quá nhiều.
Đó là điểm khác biệt giữa SỐNG và TỒN TẠI. Rất nhiều người trong chúng ta không thực sự sống. Chúng ta chỉ tồn tại – sáng dậy, đi làm, về nhà, lướt điện thoại, ăn cho xong bữa, ngủ cho qua ngày... Cuộc sống hiện đại buộc chúng ta sống vội, ăn vội, yêu vội, ngủ vội. Và rồi đôi lúc, bàng hoàng nhìn lại, chẳng rõ mình vừa bỏ lỡ điều gì quý giá. Chỉ cần sống chậm lại một chút thôi, ta sẽ thấy cuộc đời dịu dàng hơn rất nhiều.
Có những gia đình – cùng một Mẹ một Cha – sau khi Cha Mẹ khuất núi, thay vì giữ gìn hương khói, giữ tình ruột thịt, lại vì một chút đất đai mà tranh giành, chia bè, nói xấu, thậm chí hại nhau. Họ quên mất rằng, tất cả rồi cũng sẽ về với cát bụi, mang đi được gì ngoài nghiệp?. Đất đai Cha Mẹ để lại, đáng lẽ là nơi sum họp, là mảnh ký ức thiêng liêng, sao lại biến thành chiến trường huynh đệ tương tàn?.
“VẠN VẬT ĐỀU CÓ NHÂN DUYÊN” Sinh ra làm người đã là một phước lớn. Được sống trong một gia đình biết yêu thương, được thân thể lành lặn, được biết Phật pháp – lại càng là phước lớn hơn nữa. Chúng ta hãy sống tử tế, yêu thương, bao dung với nhau khi còn có thể. Đừng để đến khi nhắm mắt xuôi tay rồi mới hối hận vì những điều chưa kịp nói, những cái ôm chưa kịp trao, những lời xin lỗi chưa từng thốt ra.
Cầu mong cho thế giới luôn hòa bình, người người khỏe mạnh, ai ai cũng sớm có duyên lành gặp được Chánh Pháp. Bởi vì, MỘT KIẾP NGƯỜI NGẮN NGỦI LẮM, hãy sống sao cho trọn vẹn – để dù chỉ là một làn gió nhẹ thoảng qua cũng đủ làm mát tâm hồn...!.
Call now to connect with business.