18/06/2025
MỘT DẢI LAM VẮT QUA THỜI GIAN: Có những màu sắc không phai theo năm tháng, và có những lý tưởng không lùi bước trước đổi thay. Màu Lam của Gia Đình Phật Tử là như thế – nhẹ nhàng như sương mai, mà bền bỉ như đá tảng. Đó không chỉ là màu áo đồng phục, mà là biểu tượng của một niềm tin bất diệt, một tâm nguyện phụng sự không ngừng nghỉ suốt bảy mươi năm qua.
Hân hoan trong bầu không khí thiêng liêng của mùa Phật Đản Vesak PL. 2569, cũng là dịp đánh dấu chặng đường 70 năm hình thành và phát triển của Gia Đình Phật Tử tỉnh Quảng Ngãi (1955 - 2025), Trại Giải Hậu được tổ chức tại Tổ đình Thiên Ấn - ngôi già Lam linh thiêng in đậm dấu tích của Phật giáo tỉnh Quảng Ngãi, như một điểm hội tụ tâm linh, lý tưởng và truyền thống của người áo Lam. Đây không đơn thuần là một kỳ trại, mà là một cột mốc lịch sử, một biểu tượng sống động của hành trình bảy thập niên phụng sự Đạo pháp và Dân tộc bằng tất cả trái tim và chí nguyện của biết bao thế hệ Lam viên.
Lịch sử Gia đình Phật tử tỉnh Quảng Ngãi bắt đầu từ những ngày đầu kháng chiến, giữa khói lửa chiến tranh và lòng dân hướng về Đạo. Ánh sáng Phật pháp soi rọi, quy tụ thanh niên, thiếu nhi quanh các chùa. Từ những sinh hoạt ban đầu với chiếc áo Lam giản dị, từng bước hình thành tổ chức, xây dựng nền móng tư tưởng trên căn bản Từ Bi - Trí Tuệ - Dũng Lực.
Trải qua bao biến cố, từ thời chiến đến thời bình, từ lúc thịnh đến lúc suy, Gia đình Phật tử tỉnh Quảng Ngãi vẫn giữ trọn niềm tin với gốc cội Bồ-đề nương Chánh Pháp, làm nền cho mọi hành động, mọi con người. Từ đó, tổ chức đã lan rộng khắp các huyện, thị xã trong tỉnh. Những đơn vị như Sơn Tịnh, Bình Sơn, Đức Phổ, Mộ Đức... không chỉ tồn tại mà còn trở thành những điểm sáng sinh hoạt mẫu mực. Đó là một hành trình được viết nên bởi máu, mồ hôi, nước mắt và tình thương của hàng trăm Huynh trưởng tiền bối, và hàng ngàn Đoàn sinh nối tiếp.
Khi bước vào Trại Giải Hậu lần này, tôi nhận ra đây không đơn thuần là một kỳ trại huấn luyện, mà là một bức trường ca tập thể, nơi từng Huynh trưởng, từng đoàn sinh già lẫn trẻ cùng nhau viết tiếp câu chuyện của “bảy mươi năm ánh trăng rằm”.
Trại không chỉ là nơi rèn luyện mà còn là nơi tri ân. Tri ân các bậc tiền bối, các vị cố Huynh trưởng đã vì lý tưởng mà quên thân, vì màu Lam mà dấn thân không hối tiếc. Trại là nơi gom góp bao cảm hoài, nơi chiếc áo Lam của thời niên thiếu được giặt giũ bằng giọt mồ hôi của những ngày dựng trại, gắn bó bằng ánh mắt thương yêu giữa trại sinh, Huynh trưởng, và được chắp cánh bởi những thời thiền tọa, tụng kinh, học giáo lý giữa không gian linh thiêng nơi chùa tổ.
Tại Trại Giải Hậu, mọi nghi thức, sinh hoạt và cả sự im lặng đều nói lên một điều thiêng liêng: Chúng ta đang bước đi trong dòng lịch sử bảy mươi năm, và mỗi bước chân đều là một lời hứa với Tổ chức, với lý tưởng, và với chính mình.
Gia Đình Phật Tử không phải là tổ chức để vui chơi đơn thuần. Ở đó có sự tu tập, có lý tưởng hướng thượng, có đạo đức và tinh thần phụng sự làm kim chỉ nam. Dù xã hội thay đổi, dù có lúc tổ chức gặp khó khăn, nhưng ngọn lửa lý tưởng Lam vẫn được giữ vững.
Tại Trại Giải Hậu lần này, hình ảnh các Huynh trưởng già chia sẻ kinh nghiệm sống Đạo và hành Đạo, những Đoàn sinh trẻ nhiệt huyết cắm trại, dựng cột, chăm chỉ học tập và hành thiền... tất cả như tiếp lửa cho nhau. Đó chính là cách mà "Chiếc Thuyền Lam Biển Đời Định Hướng" vẫn còn vững vàng đi tiếp giữa muôn trùng sóng gió.
Mỗi trại sinh khi đến với trại đều mang theo hành trang cá nhân, nhưng khi rời trại, họ mang về một thứ quý hơn – đó là ý thức sống tri ân và báo ân. Tri ân người khai sáng lý tưởng Lam, người gìn giữ Gia đình Phật tử suốt chặng đường dài; tri ân quê hương đã chở che cho tổ chức vượt qua bao biến cố; tri ân Tam Bảo đã là điểm tựa tâm linh cho mọi nỗ lực.
Và trên tất cả, trại là nơi mỗi người nguyện sống trọn đời Lam Bi – Trí – Dũng. Đó không phải là khẩu hiệu, mà là một lời thề thầm lặng, một lý tưởng cao đẹp thấm trong từng hơi thở của người áo Lam.
Bảy mươi năm là một chặng dài, nhưng cũng chỉ là khởi đầu cho hành trình tiếp nối. Trại Giải Hậu lần này đã viết tiếp trang sử mới cho Gia Đình Phật Tử tỉnh Quảng Ngãi, một chương tràn đầy niềm tin và lý tưởng. Những ánh mắt rạng ngời, những chiếc áo Lam phất phới giữa đất trời Thiên Ấn, những buổi ngồi thiền tĩnh lặng giữa rừng cây xanh, tất cả đã và đang nuôi dưỡng một thế hệ Huynh trưởng mới – vững vàng, Từ Bi và Trí Tuệ.
Chúng tôi bước ra khỏi trại không chỉ với tấm giấy chứng nhận, mà với một trái tim Lam rộng mở, một niềm tin vững chắc rằng: Dù thời cuộc có đổi thay, Gia đình Phật tử vẫn sẽ trường tồn, vì đó là ngọn gió mát của Phật pháp giữa trần gian, là tình thương của Đạo giữa lòng Dân tộc, là ánh sáng giữa đêm rằm – lung linh và huyền diệu.
Vì tôi tin rằng: Một khi lý tưởng đã bén rễ trong tim, thì mọi chặng đường đều là đất lành để gieo trồng niềm tin và phụng sự. Một chặng đường – một niềm tin – một đời người gắn bó cùng màu áo Lam, đó chính là lời nguyện thầm lặng và bất diệt trong tôi.
Trong suốt hành trình gắn bó với Gia Đình Phật Tử, tôi từng nhiều lần tự hỏi: Điều gì đã giữ mình lại với màu áo Lam giữa bao biến động của cuộc sống?. Điều gì khiến một Huynh trưởng – giữa bao lo toan cơm áo gạo tiền – vẫn chọn ở lại, vẫn kiên trì dấn thân, vẫn tiếp tục cháy sáng một ngọn lửa trong tim để truyền trao cho đàn em?...
Và tôi nhận ra: Có những hành trình không đo bằng năm tháng, mà đo bằng những chuyển biến trong tâm hồn. Có những nơi ta không chỉ tìm thấy mái nhà, mà còn tìm thấy lý tưởng để sống và phụng sự. Với tôi, Gia Đình Phật Tử chính là nơi như thế – nơi ươm mầm niềm tin, vun bồi lý tưởng và hun đúc bản lĩnh để vượt qua mọi biến động của cuộc đời.
Từ chú Oanh vũ ngày nào đến người Huynh trưởng hôm nay, tôi đi qua bao mùa trại, bao lần thử thách, bao đêm trực trại mưa gió và những lúc tưởng chừng muốn buông xuôi. Nhưng rồi, giữa tất cả, chỉ cần nhớ đến ánh mắt của đàn em, nhớ đến tiếng gọi “Anh ơi!. Chị ơi!.” đầy tin tưởng, tôi lại đứng dậy – mạnh mẽ hơn, kiên định hơn – vì tôi biết: Mình đang giữ một phần của ngọn đuốc Lam, đang tiếp nối một mạch nguồn thiêng liêng mà Cha - Anh đã dày công gìn giữ suốt bảy mươi năm qua.
Liệu rằng, trong tương lai, ngọn đuốc Lam ấy có tiếp tục cháy mãi giữa những thử thách của thời đại không?.
Tôi không dám chắc – nhưng tôi tin. Bởi vẫn còn đó những người âm thầm cống hiến, vẫn còn đó những trái tim trẻ khao khát lý tưởng. Và nếu mỗi chúng ta – từ Huynh trưởng lớn đến em Oanh vũ nhỏ – đều thắp lên một đốm sáng trong tim, thì ngọn đuốc Lam ấy sẽ không bao giờ tắt. Bởi đó không chỉ là ngọn lửa truyền thống, mà là ngọn lửa của niềm tin – của lòng kiên định, của tình thương, và của một con đường phụng sự không lùi bước.
Trại Giải Hậu – 70 năm – là một dấu son, nhưng cũng là lời mời gọi tha thiết cho mỗi người Huynh trưởng hôm nay: Hãy sống, hãy tu học, và hãy phụng sự như thể mỗi ngày là một cơ hội cuối cùng để gieo một hạt giống thương yêu./.