BẢN TIN 15’

BẢN TIN 15’ Cập Nhật thông tin

16/07/2025

𝐓𝐨̂𝐢 𝐯𝐚̀ 𝐜𝐡𝐨̂̀𝐧𝐠 𝐥𝐲 𝐡𝐨̂𝐧 đ𝐮̛𝐨̛̣𝐜 𝟐 𝐧𝐚̆𝐦 𝐧𝐡𝐮̛𝐧𝐠 𝐯𝐚̂̃𝐧 𝐡𝐚𝐲 đ𝐮̛𝐚 𝐜𝐡𝐚́𝐮 𝐯𝐞̂̀ 𝐜𝐡𝐨̛𝐢 𝐯𝐨̛́𝐢 𝐨̂𝐧𝐠 𝐛𝐚̀ 𝐧𝐨̣̂𝐢. 𝐓𝐡𝐚́𝐧𝐠 𝐭𝐫𝐮̛𝐨̛́𝐜, 𝐦𝐞̣ 𝐜𝐡𝐨̂̀𝐧𝐠 𝐭𝐨̂𝐢 𝐜𝐨́ 𝐭𝐚̣̆𝐧𝐠 𝐜𝐡𝐚́𝐮 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐜𝐡𝐢𝐞̂́𝐜 𝐛𝐚𝐥𝐨 𝐦𝐨̛́𝐢. 𝐂𝐨𝐧 𝐭𝐨̂𝐢 𝐭𝐡𝐢́𝐜𝐡 𝐥𝐚̆́𝐦 𝐧𝐞̂𝐧 đ𝐞𝐨 𝐥𝐮𝐨̂𝐧 𝐭𝐫𝐞̂𝐧 𝐯𝐚𝐢, đ𝐞̂́𝐧 𝐤𝐡𝐢 𝐯𝐞̂̀ 𝐧𝐡𝐚̀ 𝐭𝐨̂𝐢 𝐥𝐚̂́𝐲 đ𝐨̂̀ đ𝐢 𝐠𝐢𝐚̣̆𝐭 𝐭𝐡𝐢̀ 𝐩𝐡𝐚́𝐭 𝐡𝐢𝐞̣̂𝐧 𝐜𝐡𝐢𝐞̂́𝐜 𝐛𝐚𝐥𝐨 𝐧𝐚̣̆𝐧𝐠 𝐡𝐨̛𝐧 𝐛𝐢̀𝐧𝐡 𝐭𝐡𝐮̛𝐨̛̀𝐧𝐠. 𝐌𝐨̛̉ 𝐫𝐚 𝐭𝐡𝐚̂́𝐲 𝐭𝐡𝐮̛́ 𝐛𝐞̂𝐧 𝐭𝐫𝐨𝐧𝐠 𝐭𝐨̂𝐢 𝐨̂𝐦 𝐦𝐚̣̆𝐭 𝐤𝐡𝐨́𝐜… 𝐌𝐞̣ 𝐨̛𝐢....
Tôi từng nghĩ sau ly hôn, những mối dây liên kết với nhà chồng cũ sẽ dần phai nhạt như một giấc mơ cũ. Vậy mà hôm ấy, khi mở chiếc balo con mang về từ nhà nội, tôi đã lặng người… bên trong là một bí mật mà tôi không bao giờ ngờ tới. Tôi ôm mặt khóc nức nở. Mẹ ơi… tại sao mẹ lại làm như thế?
Trời tháng Năm đổ lửa, cái nóng như thiêu như đốt trùm lên từng ngõ hẻm của Sài Gòn. Trong căn chung cư nhỏ ở quận 7, Linh – 32 tuổi – đang xếp lại đống quần áo mới giặt thì thằng bé Bin, con trai 6 tuổi, lon ton chạy vào với chiếc balo hoạt hình mới cáu trên vai.
“Con khoe mẹ nè! Bà nội mua cho con đó!” – thằng bé hí hửng.
Chiếc balo có hình siêu nhân màu đỏ rực, dây quai còn nguyên mùi nhựa mới. Linh nhìn con, mỉm cười. “Đẹp quá! Con cảm ơn bà nội chưa?”
“Rồi ạ! Con còn ăn cơm với ông bà xong mới về với mẹ.”
Linh gật đầu, lòng chộn rộn. Dù đã ly hôn với Tuấn – chồng cũ – hơn hai năm, nhưng cô vẫn cố gắng giữ mối quan hệ giữa Bin và ông bà nội. Một phần vì con, phần còn lại… vì cô thương ba mẹ Tuấn – những người luôn tử tế và chưa từng quay lưng lại với cô dù chuyện hôn nhân tan vỡ.
Chiều hôm đó, khi Bin đã ngủ say sau một ngày chơi mệt nhoài, Linh cầm chiếc balo lên để giặt sạch bụi. Vừa nhấc lên, cô khựng lại.
“Sao cái balo này nặng vậy trời?”
Cô mở khóa kéo ra và… tim cô như thắt lại...
Xem thêm nội dung câu chuyện dưới bình luận 👇 👇 👇

16/07/2025

Bà cụ m-ất ngay trong giấc ngủ giữa đêm, nhưng khi khâ-/m liệ;/m, ai chạ-m vào cũng thấy lạnh b-uốt tận xương, ông thầy cú;/ng vừa nhìn đã lắc đầu dặn con cháu 1 câu như sé-t đá;/nh...
Bà cụ m/ấ;t trong giấc ngủ yên lành giữa đêm, nhẹ nhàng như một chiếc lá rơi xuống đất sau mùa gió chướng. Cả nhà đều nghĩ đó là một sự ra đi thanh thản – sau gần trăm tuổi, bà đã sống một đời tròn đầy, con cháu đông đủ, chẳng còn điều gì vướng bận.
Sáng hôm sau, khi người thân chuẩn bị làm lễ k;/hâm li;/ệm, điều kỳ lạ bắt đầu xảy ra. Mỗi người khi tiến lại gần để thay áo t;/ang hay chạm tay tiễn biệt, đều bất giác rụt tay lại. Dù giữa ngày hè oi ả, làn da bà cụ vẫn lạnh buốt như băng. Có người vừa chạm vào đã run lên, nói như gió lùa qua xương sống. Không ai dám nói gì lớn tiếng, chỉ đưa mắt nhìn nhau lo lắng.
Gia đình đành mời thầy cúng trong làng – một người có uy tín, đã giúp bao nhà lo chuyện hậu sự. Ông thầy vừa bước chân vào gian thờ, chưa kịp đốt nén nhang, đã khựng lại. Nhìn vào gương mặt bà cụ, ông tái mặt. Không làm lễ, không đọc chú, ông chỉ nhìn con cháu rồi nói đúng một câu:
“Đừng ch-ôn bà ấy... nếu không, ba ngày nữa sẽ xảy ra 1 chuyện...
ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN👇👇👇

61 tuổi, tôi tái giá với mối tình đầu: Đêm t//ân h///ôn, vừa c///ởi á///o vợ, tôi bỗng g//iật mì//nh, đ//au x//ót khi nh...
16/07/2025

61 tuổi, tôi tái giá với mối tình đầu: Đêm t//ân h///ôn, vừa c///ởi á///o vợ, tôi bỗng g//iật mì//nh, đ//au x//ót khi nhìn thấy…
Tôi tên Minh, năm nay 61 tuổi. Vợ đầu của tôi m//ất cách đây 8 năm vì bệ//nh nặng. Suốt ngần ấy năm, tôi sống lủi thủi một mình. Con cái đều lập gia đình, mỗi tháng ghé qua đưa tiền, mua thuốc, rồi lại vội vã rời đi.
Tôi không tr//ách các con. Chúng nó bận, tôi hiểu. Nhưng có những tối mưa gió, nằm nghe tiếng mưa rơi trên mái tôn, tôi thấy mình nhỏ bé và cô độc kh//ủng kh//iếp.
Năm ngoái, tôi lên Facebook, vô tình tìm được Liên – mối tình đầu thời cấp ba. Hồi đó tôi thích Liên lắm. Tóc cô dài ngang lưng, mắt đen láy, cười rạng rỡ. Nhưng khi tôi còn đang lo thi đại học thì gia đình cô gả về miền Nam cho một người đàn ông hơn cô 10 tuổi.
Chúng tôi m/ất liên lạc từ đó. Bốn mươi năm sau gặp lại, cô đã là g/óa ph/ụ, chồng qua đời được 5 năm, sống cùng con trai út nhưng nó làm ăn xa, ít về.
Ban đầu, chúng tôi chỉ nhắn tin hỏi thăm. Rồi gọi điện. Rồi hẹn cà phê. Rồi chẳng hiểu sao, cứ cách vài ngày, tôi lại chạy xe qua thăm cô, mang theo ít trái cây, hộp bánh, và vài món thuốc bổ xương khớp.
Một lần, tôi nói đùa:
– Hay là… hai đứa già này cưới nhau cho đỡ cô đơn?
Không ngờ, mắt cô đỏ hoe. Tôi luống cuống giải thích thì cô bật cười, gật đầu nhẹ.
Thế là, 61 tuổi, tôi tái giá với mối tình đầu.
Ngày cưới, tôi mặc áo dài gấm màu nâu sẫm, cô mặc áo dài lụa trắng, tóc vấn đơn giản, cài một chiếc kẹp ngọc trai nhỏ xíu. Bạn bè, hàng xóm đến chúc mừng đông đủ. Ai cũng bảo: “Trông cô chú như hồi trẻ lại.”
Tôi cũng thấy mình trẻ thật. Tối đó, chúng tôi dọn dẹp xong mâm cỗ thì đã gần 10 giờ. Tôi pha sẵn cho cô ly sữa nóng, rồi khệ nệ đóng cửa, tắt đèn ngoài hiên.
Đêm t/ân hô//n – cái đêm mà suốt tuổi già tôi cứ nghĩ sẽ không bao giờ có nữa – cuối cùng cũng tới.
Khi tôi vừa c//ởi á///o cô, tôi gi/ật mình th/ảng th/ốt...ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN👇👇👇

Đúng 8 giờ sáng ngày 16/7, hơn 1 triệu người Việt Nam có thể thay đổi số phận, định đoạt chỉ bằng 2 con số👇👇😨
16/07/2025

Đúng 8 giờ sáng ngày 16/7, hơn 1 triệu người Việt Nam có thể thay đổi số phận, định đoạt chỉ bằng 2 con số👇👇😨

15/07/2025

Vợ gặp tainan nên h:;ôn m;:ê sâu, ngày nào cũng tốn 10triệu tiền viện phí thuốc men, chồng â:m m:;ưu lén r;út ống thở, nào ngờ sáng hôm sau nhận tin s/é/t đá:;nh...
Mười tháng trước, cuộc sống của vợ chồng Hùng và Trang vẫn trôi qua như bao người lao động bình thường khác. Họ cưới nhau được năm năm, chưa có con, sống trong căn nhà thuê ở quận Gò Vấp, TP.HCM. Hùng là tài xế giao hàng, Trang làm kế toán cho một công ty nhỏ. Hai người từng mơ có con trong năm tới, vay tiền mua một căn hộ trả góp và làm lại cuộc đời sau quãng thời gian nghèo khó. Nhưng đời không bao giờ đi đúng hướng mà người ta vẽ ra.
Vào một buổi chiều muộn, Trang đang trên đường đi làm về thì bị một chiếc xe tải lấn làn t;;ông tr;;úng khi cô đi xe máy qua ngã tư. Va chạm mạnh khiến cô bị ch;;ấn thương sọnão, hôn mê ngay lập tức. Hùng nhận được cuộc gọi từ bệnhviện trong lúc đang giao đơn hàng cuối cùng trong ngày. Khi tới nơi, vợ anh đã n;ằm bấtđộng, toàn thân băng bó. Bác sĩ nói ngắn gọn: “Cô ấy đang hôn mê sâu. Cơ hội tỉnh lại chưa thể nói trước được, nhưng tiên lượng không khả quan.”
Ngày đầu tiên, việnphí tạm ứng đã là 20triệu. Hùng không kịp suy nghĩ, q;uẹt sạch tiền tiếtkiệm của hai vợ chồng trong tài khoản. Ngày thứ hai, bác sĩ yêu cầu mua thêm thuốc đặc trị, thiết bị hỗ trợ, tổng cộng gần 15 triệu nữa. Sau một tuần, Hùng b;;ắt đầu vay nóng từ bạn bè, đồng nghiệp. Sau một tháng, anh cắ;;m xe máy, cắm nhẫn cưới, bán sạch mọi thứ có thể bán.
Dù Trang n;;ằm bất động, Hùng vẫn đến bệnh viện mỗi ngày, nắm tay cô, nói những lời động viên như thể cô vẫn nghe thấy. Anh đọc sách cho cô nghe, mở nhạc Trang thích, mang hoa vào phòng bệnh. Đó là những ngày dài đầy hy vọng mỏng manh như sương.
Nhưng thời gian là thứ g;;iết ch;;ết hy vọng nhanh nhất.
Ba tháng trôi qua, Trang vẫn nằm đó như một hình nhân thở máy. Mỗi tháng, viện phí trung bình 300 triệu. Hùng nghỉ làm hẳn để chăm sóc cô, vừa xoay sở tiền nong, vừa đợi “phép màu” x;ảy ra.
Đến tháng thứ sáu, Hùng kiệt sức.......... Xem thêm tại bình luận

Số phận của gần 1 triệu người Việt sẽ được định đoạn đúng  sáng nay 16/7👇
15/07/2025

Số phận của gần 1 triệu người Việt sẽ được định đoạn đúng sáng nay 16/7👇

15/07/2025

Lúc xe ta-ng mới lăn bánh được 300 mét, cô dâu ở đám cưới nhà bên cạnh bỗng hớt hải đuổi theo khóc lóc xin dừng lại, ai cũng tưởng điê-n… cho tới khi thấy chiếc qua-n t-ài đã...
Đó là một ngày kỳ l-ạ ở thôn Tân Mỹ: Một bên là đám cưới tưng bừng, kèn trống náo nhiệt. Một bên là đám tang lặng lẽ, trống buồn, khăn trắng phủ đầu.
Gia đình ông Bảy – 84 tuổi – vừa m-ất đột ngột lúc nửa đêm.
Tang lễ được tổ chức đơn sơ, chiếc quan tài được đưa đi trong buổi sáng.
Khi xe tang chầm chậm rời khỏi cổng làng, chưa được 300 mét, bất ngờ từ phía đám cưới cách đó vài nhà, cô dâu trong bộ váy trắng tinh khôi bỗng dưng hét lên, quăng cả hoa cưới, tháo guốc, cắm đầu chạy theo xe tang, vừa chạy vừa khóc:
“Dừng lại đi! Dừng lại! ”
Cả hai họ nhà trai nhà gái sững sờ.
Người thì kéo cô dâu lại, người thì rì rầm: “Nó bị m-a nhập hả?”
Nhưng cô dâu giãy giụa, nước mắt đầm đìa:
Đúng lúc đó – tài xế xe t-ang đạp thắng khựng lại.
Nào ngờ lúc này cả đoàn người mới tá hỏa ra... đọc tiếp tại bình luận 👇

15/07/2025

"Mẹ ch;ồng d;ặn con dâu không được m;ở ngăn tủ cuối giường s;uốt 20 năm trời cho đến ngày bà tr;úng gió r;/a đi đ/ột ng;/ột, cả nhà mang đi đ/ốt chiếc giường thì ng;ăn tủ s/ộc lên mùi hô/;i tan-h, thật không ngờ trong đó là...
Ngay trong đ;êm t;ân h;ôn, khi tôi còn chưa kịp cởi lớp trang điểm, mẹ ch;ồng đã chỉ tay vào chiếc giường gỗ c;ũ kỹ giữa phòng:
“Giường này là gia truyền. C;ấm tuyệt đối mở ngăn tủ cuối giường. Nhớ cho k;ỹ.”
Giọng bà không lớn, nhưng lạnh như nước đ;á. Ánh mắt không có vẻ r-ăn dạy, mà là… đe d;ọa.
Tôi gật đầu, không dám hỏi gì thêm. Ngăn tủ cuối – khắc s;âu trong đầu tôi như một vùng cấm thiêng liêng.
Hai mươi năm làm dâu, tôi luôn nghe lời. Mỗi lần lau giường, tôi né hẳn cái ngăn ấy. Ch;ồng tôi cũng chưa bao giờ động tới. Có lần tôi tò mò hỏi, anh chỉ nhíu mày:
“Đừng đụng vào. Mẹ đã dặn thì cứ làm theo. Có những thứ... biết rồi không q;uay lại được đ;âu.”
Tôi cười gượng. Rồi tôi thôi hỏi.
Mãi cho đến cái ngày đông năm ấy. Mẹ ch;ồng tôi đột ngột ngã quỵ trong bếp. Bà đi nhanh, chỉ trong một chiều. Không kịp nói lời nào.
Tang lễ xong, cả nhà như trút được gánh nặng. Anh ch;ồng tôi chỉ vào chiếc giường:
“Vứt cái này đi. Gỗ mối mọt, nặng nề, trông phát ngán.”
Tôi im lặng.
Họ khiêng giường ra sân, định ch;ẻ nhỏ để đốt. Nhưng khi l-ửa bén tới ng-ăn tủ cuối cùng… có chuyện lạ xảy ra.
Một tiếng b-ụp vang lên, như thứ gì đó bị mở b-ung. Rồi một luồng kh;ói đen phả ra – đ;ặc quánh, h-ôi t;anh, mùi như x-ác chuột chết tr;ộn với tro ẩm. Cả nhà b;ật l;ùi.
Một người lấy xà b/eng, nạy hẳn ngăn tủ ra.
Và rồi – chúng tôi đứng ch//ết t;rân....
THEO DÕI DIỄN BIẾN PHẦN TIẾP THEO DƯỚI BÌNH LUẬN👉👇👇

B;ắ;t được con cá to như người sau cơn b;ão, cả làng túm tụm m/ổ th/ịt ăn mừng 40 mâm, nào ngờ đến khi làm sạch bụng cá ...
15/07/2025

B;ắ;t được con cá to như người sau cơn b;ão, cả làng túm tụm m/ổ th/ịt ăn mừng 40 mâm, nào ngờ đến khi làm sạch bụng cá thì tất cả tái mặt n/ôn th/áo khi thấy...
Sau cơn bão số 9 qué/t qua làng chài An Duyên, nước rút để lại xác cá lớn dạt đầy bờ.
Nhưng giữa bãi đá ngổn ngang, dân làng phát hiện một con cá khổng lồ – thân dài gần 2 mét, mình bạc, mắt vẫn trợn trừng, nặng gần trăm ký.
“Lộc trời rồi!”
“Cá thiêng trôi về! Phải đãi cả làng ăn mừng!”
Người góp gạo, người góp lá, trẻ con reo hò xếp ghế.
40 mâm cỗ được bày ngay giữa đình làng.
Ai cũng háo hức chờ nồi cá nấu dưa, chiên giòn, nướng muối ớt…
Nhưng đúng lúc một nhóm người phụ trách làm cá mang con cá ra cắt bụng… thì họ đứng khựng lại.
Có người lập tức n/ôn thốc. Có người ng/ã bật ngửa. Cụ già hét toáng lên, bên trong chính là.....................................ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇 👇

Xin chúc mừng những ai đã mua vàng tích trữ trong 6 tháng trở lại đây! Sắp đón tin vui chưa từng có 👇👇
15/07/2025

Xin chúc mừng những ai đã mua vàng tích trữ trong 6 tháng trở lại đây! Sắp đón tin vui chưa từng có 👇👇

Bất ngờ số điểm 10 môn Toán tốt nghiệp THPT 2025: Cả nước ngỡ ngàng không nghĩ có ngày này 👇👇
15/07/2025

Bất ngờ số điểm 10 môn Toán tốt nghiệp THPT 2025: Cả nước ngỡ ngàng không nghĩ có ngày này 👇👇

15/07/2025

Gã gi///ang h///ồ tr///êu ch///ọc nữ tiếp viên hàng không trên máy bay, không ngờ hành động này khiến gã tàn đời ngay sau đó...
Trên chuyến bay từ Hà Nội đi Sài Gòn, không khí trong khoang hạng phổ thông khá nhộn nhịp. Hành khách trò chuyện rôm rả, nhưng ánh mắt của nhiều người bất giác hướng về một gã đàn ông ngồi ở hàng ghế 12C. Hắn là Dũng “Cá Sấ//u”, một tay gi//ang h//ồ kh/é/t tiế///ng ở khu chợ trời Sài Gòn, với hình x///ăm con cá sấu ng/oạm da//o chạy dọc cánh tay. Dáng vẻ bất cần, giọng nói oang oang, Dũng khiến những người xung quanh không khỏi e dè.
Đối diện hắn là Minh Anh, một nữ tiếp viên hàng không trẻ tuổi, xinh đẹp, với nụ cười chuyên nghiệp và phong thái thanh lịch. Cô đang kiểm tra dây an toàn cho hành khách, giọng nói nhẹ nhàng nhưng cương quyết. Khi đến chỗ Dũng, cô nhắc hắn cài dây an toàn. Dũng nhế/ch m/ép, nhìn Minh Anh từ đầu đến chân, rồi buông lời tr//êu ch//ọc: “Em ơi, dây an toàn chắc gì giữ được anh, nhưng nụ cười của em thì giữ được cả trái tim anh rồi!” Hành khách xung quanh cười khúc khích, nhưng Minh Anh chỉ mỉm cười nhạt, tiếp tục công việc.
Dũng không dừng lại. Suốt chuyến bay, hắn liên tục gọi Minh Anh, lúc thì xin thêm nước, lúc thì cố tình làm rơi khăn để cô phải cúi xuống nhặt. Mỗi lần, hắn đều kèm theo những câu đùa cợt, giọng điệu tr//ịch th///ượng. “Cô em làm tiếpviên chắc kiếm bộn, sao không nghỉ đi theo anh, anh b//ao cả đời!” Hắn cười lớn, nghĩ rằng mình đang làm chủ tình thế. Minh Anh vẫn giữ thái độ chuyên nghiệp, nhưng ánh mắt cô dần trở nên sắ/c l/ạnh... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Address

Tỉnh Bình Định

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when BẢN TIN 15’ posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to BẢN TIN 15’:

Share