Tin Tức 24H

Tin Tức 24H Cập Nhật Tin Tức Chính Xác nhất

✪ Tuyên bố miễn trừ các trách nhiệm pháp lý:
- Kênh TIN TỨC 24H TV tổng hợp thông tin từ những nguồn báo chí chính thống có chọn lọc của Việt Nam.
- Kênh TIN TỨC 24H TV xây dựng các nội dung không nhằm đả kích, bôi nhọ bất cứ cá nhân, tổ chức nào.
- Kênh TIN TỨC 24H TV không bàn về các vấn đề chính trị, đặc biệt là chính trị Việt Nam - Hải Ngoại.
- Kênh TIN TỨC 24H TV không chịu bất cứ trách nhiệm nào liên quan đến các bình luận của khán giả.

29/07/2025

Xin ăn giữa tiệc cưới sang trọng, cậu bé bất ngờ nhận ra cô dâu chính là người thân thất lạc bao năm… Quyết định của chú rể sau đó khiến cả hôn trường vỡ òa trong cảm xúc!
Minh – cậu bé 10 tuổi – từ nhỏ đã sống nhờ lòng tốt của một cụ ông nghèo, người đã nhặt được cậu khi còn đỏ hỏn trong chiếc thau nhựa nhỏ, bên cạnh một mảnh giấy cũ ghi vội dòng chữ: "Xin ai tốt bụng cưu mang giúp bé. Tên cháu là Minh."
Bên cổ cậu khi ấy là một chiếc vòng len đỏ đã sờn cũ – vật duy nhất còn sót lại, được cho là của mẹ để lại.
Dù cuộc sống thiếu thốn, cụ ông luôn dạy Minh sống tử tế và giữ lòng bao dung. Mỗi lần nghe Minh hỏi về mẹ, ông chỉ lặng lẽ kể rằng có lẽ bà khi ấy còn quá trẻ, không đủ điều kiện để nuôi con, nhưng chắc chắn rất đau lòng khi rời xa cậu.
Năm ấy, ông đổ bệnh nặng. Minh – dù còn nhỏ – đã gắng gượng tự lo cho bản thân. Hôm đó, bụng đói cồn cào, tình cờ nghe nói ở khu biệt thự gần đó có đám cưới rất lớn, cậu đánh liều đi xin chút đồ ăn.
Khi đang lặng lẽ đứng nép ở góc xa, MC bất ngờ vang lên:
– Xin mời cô dâu bước ra sân khấu!
Cả hội trường rộn ràng vỗ tay. Cầu thang được trải thảm đỏ. Cô dâu xuất hiện – xinh đẹp, rạng ngời, trong bộ váy trắng tinh khôi. Nhưng điều khiến Minh đứng lặng đi không phải là sự lộng lẫy ấy... mà là chiếc vòng len đỏ trên cổ tay cô – y hệt món đồ năm xưa cậu vẫn giữ như báu vật.
Cậu bé ngơ ngác, mắt rưng rưng. Không ai để ý, cho đến khi chú rể – người đàn ông điển trai đang chờ sẵn trên sân khấu – nhìn thấy ánh mắt ấy…
Và rồi, một điều không ai ngờ đã xảy ra…
👉 Đọc tiếp dưới bình luận nhé!
Bạn có muốn mình viết tiếp phần bình luận đầu tiên thật hấp dẫn để dẫn dắt câu chuyện không?

29/07/2025

Một cô gái xinh đẹp, gia cảnh kh;ó kh;ăn, lên thành phố làm o;sin trong một biệt thự cao cấp. Đến ngày nhận lương, ông chủ bất ngờ kéo cô vào phòng ngủ rồi thì thầm...Lan sinh ra trong một gia đình nghèo ở miền Trung. Cha mất sớm vì tai nạn lao động, mẹ cô bệnh tật triền miên. Là chị cả trong nhà, Lan buộc phải nghỉ học từ năm lớp 10 để đi làm thuê nuôi các em ăn học. Mỗi lần nhìn lũ em lấm lem áo trắng đến trường, trong lòng cô lại nhói lên những tiếc nuối.
Cơ duyên đến khi một người quen trong xóm giới thiệu cho cô một công việc làm giúp việc tại Sài Gòn, nơi ở của gia đình ông Phan – một doanh nhân giàu có, sống trong căn biệt thự cao cấp trên đồi Thảo Điền. Lương tháng mười triệu, có phòng riêng, ăn ở tại chỗ – với Lan, đó là cả một cơ hội đổi đời.
Ngày đầu bước vào cánh cổng lớn sơn đen bóng loáng, Lan choáng ngợp bởi vẻ tráng lệ của nơi này: sân vườn rợp hoa cẩm tú cầu tím nhạt, hồ cá Koi uốn lượn quanh khuôn viên, và căn biệt thự rộng ba tầng với nội thất sang trọng hơn cả trong phim. Cô được giao nhiệm vụ lau dọn, nấu ăn, chăm sóc cây cối, và thỉnh thoảng phụ giúp bà chủ – một người phụ nữ quý phái nhưng lạnh lùng, gần như không nói quá ba câu một ngày.
Ông Phan – chồng bà – là người đàn ông ngoài 50, cao lớn, phong thái đĩnh đạc. Ông ít khi có mặt ở nhà, thường xuyên đi công tác, nhưng mỗi lần về đều dành thời gian trò chuyện với Lan, hỏi han về gia đình cô. Cách ông nói chuyện nhẹ nhàng, tinh tế, khiến cô thấy an tâm và kính trọng.
Ba tháng trôi qua, Lan dần quen với nhịp sống mới. Mỗi tối, sau khi xong việc, cô lại ngồi viết nhật ký trong căn phòng nhỏ phía sau vườn, nơi có cửa sổ nhìn ra đồi hoa. Những dòng chữ đơn giản, đôi khi chỉ là: “Hôm nay làm món cá kho, ông chủ khen ngon” cũng đủ khiến cô thấy ấm lòng.
Một buổi chiều cuối tháng, ông Phan trở về sau chuyến công tác dài ngày ở Đà Lạt. Lan đang lau nhà thì nghe tiếng ông gọi từ tầng hai:..(Còn tiếp 👇)

29/07/2025

Vợ qu/a đ/ời vì bệnh ti/m đã được 7 năm, ngày anh chồng lấy người mới, chị vợ bất ngờ trở về vạ;;ch trần t;;ội á;;c
Huy ngồi trước gương, chỉnh lại cà vạt, ánh mắt thoáng chút căng thẳng. Hôm nay là ngày anh tái hô;n, bảy năm sau cái chết của Ngân - người vợ đầu tiên mà anh từng yêu sâu đậm. B;ảy năm trôi qua, nỗi đau dần nguôi ngoai, và giờ đây anh chuẩn bị bước vào một chương mới với Linh, cô gái dịu dàng đã giúp anh tìm lại niềm vui.
Khi buổi lễ sắp bắt đầu, cánh cửa chính bỗng bật mở. Một bóng dáng quen thuộc bước vào, khiến cả căn phòng chìm trong im lặng. Đó là Ngân.
Huy sữ;;ng s;;ờ, mặt tái nhợt như nhìn thấy ma quỷ. Ngân, với gương mặt nhợt nhạt nhưng ánh mắt sắc lạnh, tiến thẳng về phía anh. Đám đông xì xào, không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra. Linh nắm chặt tay Huy, hoang mang.
"Ngân... em... em còn sống?" Huy lắp bắp, giọng run rẩy.
Ngân mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lạnh lẽo đến r;;ợn người. "Anh ngạc nhiên lắm, phải không, Huy? Anh nghĩ tôi đã ch;;ết, đúng không? Nhưng anh quên rằng tôi biết rõ hơn ai hết về trái tim của mình."
Cả phòng lặng đi, mọi ánh mắt đổ dồn về phía Ngân. Cô từ tốn kể lại câu chuyện mà không ai ngờ tới. Bảy năm trước, Ngân phát hiện ra bí mật kinh hoàng về Huy... 👇 ĐỌC TIẾP p2 CÂU CHUYỆN DƯỚI BÌNH LUẬN

29/07/2025

Tôi về hưu sớm vài năm nay nhưng chồng làm giám đốc mấy công ty nên bận bịu chẳng thèm quan tâm, tôi cô đơn lại gặp được tr-a/i “xoan” trẻ… tưởng định mệnh nào ngờ tuổi xế chiều gặp ngay cái kết đắ:;ng ngắt, chừa luôn đến già...
Tôi 58 t-uổi, về hưu sớm từ mấy năm trước.
Ngày nào cũng quanh quẩn trong căn biệt thự rộng thênh thang ở Hà Nội, sáng chăm cây, chiều xem phim, tối ăn cơm một mình.
Chồng tôi là giám đốc chuỗi công ty bất động sản, tài giỏi, bảnh bao nhưng 10 ngày về nhà được đúng 1 bữa. Cũng chẳng có thời gian hỏi tôi một câu: “Em có ổn không?”
Ông ấy có vợ, nhưng chỉ còn trên danh nghĩa.
Một ngày nọ, tôi đăng bài khoe mấy giò lan trên hội nhóm Facebook.
Một cậu trai trẻ tên Huy comment:
“Cô có gu trồng lan đỉnh quá. Con cũng mê lan, nhưng vẫn chưa dám sưu tầm nhiều vì còn thiếu tiền…”
Nhắn qua lại vài câu, tôi biết Huy 28 tu-ổi, đang phụ trách kỹ thuật cho một công ty công nghệ, độc thân, sống xa nhà.
Cách nói chuyện của cậu ấy nhẹ nhàng, biết lắng nghe, gọi tôi là “cô” nhưng giọng đầy quan tâm.
Tôi thấy mình trẻ lại. Cứ mỗi sáng mở mắt ra là cậu gửi lời chúc.
Tối nào cũng có tin nhắn: “Cô ăn cơm chưa, đừng để đói.”
Có hôm tôi bệnh cảm, cậu chạy xe hơn 30km mang cháo lên tận nhà.
3 tuần sau, tôi bỏ luôn xưng hô “cô – con”.
Cậu gọi tôi là “chị”, tôi gọi cậu là “em”.
Tôi bắt đầu lé;/n gi-ấu chồng đi gặp Huy ở những quán cà phê yên tĩnh.
Lần đầu tiên sau hơn 30 năm làm vợ, tôi cảm thấy được y;/êu, được dỗ dành như gái đôi mươi.
Huy kể:
“Em khổ từ bé, bố mẹ m-ất sớm. Em có mơ gì đâu, chỉ mong có người thương thật lòng…”
Câu nói ấy khiến tôi khóc ngay giữa khách sạn.
Tôi tin, đây là “định mệnh muộn màng” của đời mình.
Nhưng rồi, tất cả sụp đổ đúng vào tháng thứ ba.
Tối đó, tôi vừa quẹt thẻ chuyển 300 triệu cho Huy để cậu “làm ăn” thì bất ngờ điện thoại tôi đổ chuông.
Một số máy lạ gọi đến.
Tôi chưa kịp nói, thì giọng nữ bên kia nói câu khiến tôi đứng không vững... 👇👇

29/07/2025

Bác cả ra tò sau 20 năm liền trở về nhà, nhưng chú út khóa cửa, chú ba gi//ả bệ//nh, chỉ có bố tôi mở cửa chào đón, và rồi tôi ch//ết lặ//ng khi biết sự thật...
Năm ấy tôi mười tám tuổi, lần đầu tiên thấy bố bật khóc như một đứa trẻ. Giữa sân, bố tôi đứng lặng người trước một người đàn ông tóc đã ngả bạc, tay run run ôm bố thật chặt – như thể chỉ cần buông ra là sẽ tan biến mãi mãi.
Đó là bác cả – anh trai ru//ột của bố tôi – người vừa trở về sau 20 năm vắng bóng.
Từ nhỏ, tôi chỉ nghe người lớn nhắc đến bác bằng những lời ngập ngừng, dè dặt. Có người bảo bác đi xa lập nghiệp, có người lại nói bác gâ/y chu/yện khiến gia đình l/ao đ/ao. Mẹ tôi chỉ bảo tôi đừng t/ò m/ò, người lớn có lý do của họ.
Ngày bác trở lại, cả xóm như nín thở. Không ai ra đón, nhà chú út đóng kín cổng, chú ba thì nằm co ro trong chăn, bảo đang m//ệt không dậy nổi. Chỉ có bố tôi – người chưa từng nói xấ///u hay tr//ách c/ứ bác – đứng giữa sân, tay r/un ru/n mở cổng. Tôi vẫn nhớ rõ ánh mắt bố lúc đó: vui mừng, xúc động, và đ/au đ/áu một điều gì đó không thể gọi thành tên.
Bác bước vào sân, dáng người gầ/y gu/ộc, bước chân chậm rãi như đang bước vào một giấc mơ. Bố la/o đến ôm bác, chẳng ai nói gì. Chỉ có tiếng gió thổi qua rặng tre và tiếng tim tôi đập thình thịch.
Tối hôm đó, tôi ng/he l/én được câu chuyện của hai người. Bác hỏi:
– Mọi người… vẫn ổn chứ?
Bố tôi gật đầu:
– Ừ, chỉ là… không phải ai cũng quên được chuyện xưa.
Bác im lặng một lúc rồi nói:
– Anh không mong được t/ha th/ứ, chỉ muốn biết… em có còn tin anh không?
Bố tôi siết tay bác:
– Nếu anh không tin, em đã không mở cửa.
Tôi không hiểu rõ “chuyện xưa” là gì. Chỉ thấy hai người đàn ông, một người mang theo v/ết thư/ơng lòng, một người giữ lại chút tình thân.
Cho đến khi tôi tình cờ nhìn thấy chiếc túi bác mang theo. Trong đó có một cuốn sổ nhỏ cũ kỹ và vài tấm ảnh đã úa màu. Và rồi nội dung bên trong khiến tôi ch/ết s/ững... đọc tiếp dưới bình luận 👇

29/07/2025

Mẹ chồng tuyên bố con dâu có b;ầu sẽ thưởng 10 tỷ nhưng tôi vừa thông báo có th:ai thì bà liền trở mặt, nhưng tôi đã đi trước bà 1 bước, bà còn non và xanh lắm mẹ già ạ...
Ngay từ ngày đầu bước chân về làm dâu, mẹ chồng tôi tuyên bố rõ ràng:
“Nhà này cần cháu nối dõi, có bầu được thưởng 10 tỷ đứng tên con luôn, khỏi bàn cãi.”
Lúc đó, tôi còn nghĩ:
“Bà già này nói đùa cho vui chứ làm gì có ai vung tiền kiểu đó…”
Nhưng rồi chính mắt tôi thấy: Cô em chồng vừa sinh con đã được chia một căn nhà và một chiếc xe.
Lúc ấy, tôi âm thầm uống thuốc bổ đều như cơm bữa.
2 năm sau, tôi có th-ai.
Tôi không vội báo ngay. Tôi đợi tim th-ai rõ, giấy xét nghiệm m;/áu đủ chỉ số, rồi mới mang đến trước mặt mẹ chồng.
“Mẹ, con có tin vui rồi ạ.”
Mẹ chồng tôi đang uống trà liền đứng hình.
Còn chưa kịp chúc mừng, bà đã hỏi dồn:
“Mà... là con trai hay con gái?”
“Con siêu âm chưa phân biệt được ạ.”
“Phải chắc chắn là con trai thì mới thưởng, chưa gì mà đòi tiền?”
Tôi cười nhạt:
“Mẹ ơi, Giới tính đâu có liên quan gì…”
Ngay tối hôm đó, bà tổ chức cuộc họp gia đình gấp.
Mời cả chồng tôi, cả chú bác trong họ về, rồi lật mặt như chưa từng tuyên bố gì:
“Nó mới có tí tin vui đã tính chia của. Đứa con chưa chắc đã là m;/áu m;/ủ nhà này!”
Nhưng bà đâu biết: Tôi đã đi trước bà một bước. Lúc này tôi mới bước ra, đưa cho bà 1 thứ, bà mở ra suýt ngất trước họ hàng, mẹ còn non lắm mẹ ơi... 👇👇

29/07/2025

Thử lòng vợ sắp cưới, tôi dẫn em về ngôi nhà lụp xụp ở quê, ai ngờ vừa đến nơi, nhìn thấy mẹ già, em đã cười rồi đưa mảnh giấy khiến tôi xấ:;u h:;ổ vô cùng...
Tôi là trưởng phòng kỹ thuật, thu nhập không tệ. Người yêu tôi là giáo viên mầm non, hiền lành, nhẫn nại, yêu tôi suốt 3 năm. Nhưng càng gần ngày cưới, tôi càng thấy bất an... vì những câu chuyện ngoài kia về "cưới xong mới l-ộ mặt thật".
Vậy là một tuần trước hôn lễ, tôi đánh liều thử lòng em. Tôi rủ em về quê thăm mẹ — nhưng không đi xe hơi như mọi khi, mà bắt xe khách, về căn nhà cũ kỹ giữa đồng ruộng, nơi mẹ tôi vẫn sống một mình, mái nhà nghiêng ngả, tường b**g tróc.
Tôi còn dặn mẹ diễn "cho sâu": mặc đồ cũ, than đau lưng, rên khớp gối.
Vừa bước xuống xe, em cười rạng rỡ, chạy đến đỡ mẹ tôi rồi nói:
— Mẹ ơi, con về rồi! Mẹ ăn cơm chưa?
Tôi ngẩn người. Không một chút ngại ngùng, không một cái chau mày. Đến lúc vào nhà, tôi chưa kịp mở miệng "chờ xem phản ứng" thì em móc từ túi ra một mảnh giấy gấp tư, đưa cho tôi.
Tôi ch-ết lặng. Em ngồi xuống bên mẹ, vừa bóp chân vừa thủng thẳng tuyên bố... 👇👇

29/07/2025

𝐕𝐮̛̀𝐚 đ:𝐮𝐨̂̉𝐢 𝐯𝐨̛̣ 𝐜𝐨𝐧 𝐫𝐚 𝐤𝐡𝐨̉𝐢 𝐧𝐡𝐚̀ 𝐭𝐡𝐢̀ 𝐭:𝐚́𝐢 𝐦:𝐚̣̆𝐭 𝐧𝐠𝐡𝐞 𝐜𝐨̂ 𝐚̂́𝐲 𝐧𝐨́𝐢: "Đ 𝐚̀𝐧 𝐛𝐚̀ 𝐜𝐨́ 𝐭:𝐢𝐞̂̀𝐧, 𝐜𝐨́ 𝐜𝐨𝐧 𝐭𝐡𝐢̀ 𝐜𝐚̂̀𝐧 𝐠𝐢̀ 𝐜𝐡𝐨̂̀𝐧𝐠 𝐭𝐨̂̀𝐢"...
Tôi từng nghĩ mình là người đ àn ông trụ cột, có quyền quyết định mọi thứ trong gia đình. Tôi từng nghĩ vợ tôi, Hiền – người phụ nữ hiền lành, ít nói và luôn nhún nhường – sẽ mãi ở đó, cam chịu và chấp nhận mọi điều tôi áp đặt.
Chúng tôi cưới nhau khi tôi mới bắt đầu kinh doanh còn cô ấy là giáo viên mầm non. Những ngày đầu, vợ chồng tay trắng gây dựng, Hiền vừa đi dạy, vừa chăm con, vừa hỗ trợ tôi sổ sách, hóa đơn. Nhưng khi công việc của tôi khấm khá hơn, tôi bắt đầu thay đổi. Tự mãn, cao ngạo, và quan trọng nhất – tôi dần quên mất người đã cùng mình vượt qua những năm tháng khó khăn nhất.
Tôi bắt đầu đi sớm về khuya, dần có những mối qu:an h::ệ ngoài luồng. Tôi không còn nhìn vợ với ánh mắt biết ơn như xưa, thay vào đó là sự ch:án ch:ường, khó chịu mỗi khi cô ấy nói điều gì khiến tôi không hài lòng.
Hiền vẫn im lặng chịu đựng. Cho đến một buổi tối mưa gió, cô ấy mang cơm lên phòng làm việc cho tôi. Tôi gạt đi, c:áu kỉnh:
– Em đừng làm phiền nữa được không? Chăm con cho tử tế đi, anh bận!
Cô ấy nhìn tôi, không nói gì, chỉ lặng lẽ quay đi. Tôi không biết, đó là lần cuối cùng cô ấy chủ động quan tâm tôi như thế.
Một tuần sau, trong lúc mẹ tôi đến chơi và ph:àn n:àn đủ điều về vợ, tôi không kiềm được b:ực t:ức, lớn tiếng:
– Nếu cô cảm thấy sống ở đây là kh:ổ s:ở vậy thì dọn đi đi. Nhà này tôi đứng tên, cô không thích thì cứ ra khỏi đây, tôi không giữ!
Hiền đứng lặng giữa phòng khách, con trai ba tuổi ôm chân mẹ ngơ ngác. Không một giọt nước mắt, cô ấy gật đầu, dắt con vào thu dọn đồ.
Tôi tưởng cô ấy sẽ kh:óc ló:c, níu kéo. Nhưng không. Trước khi đi, cô ấy chỉ nhìn tôi, nói bằng giọng bình thản đến lạ:nh người:
– Đ:àn ông như anh, m:ất vợ con mà không biết tiế:c, cũng chẳng đáng để tôi quay lại. Phụ nữ có tiền, có con rồi thì cần gì giữ một người chồng không xứng?
Tôi sững sờ. Câu nói ấy như gáo nước lạnh tạt vào mặt tôi.
Những ngày sau đó, căn nhà rộng thênh thang trở nên vắng lặng đến đá:ng s:ợ. Không còn tiếng con gọi ba, không còn tiếng bước chân quen thuộc của vợ nơi bếp. Tôi bắt đầu thấy nhớ, nhưng lại không đủ dũng khí để gọi.
Tôi vẫn nghĩ cô ấy sẽ sớm quay về. Nhưng rồi, tin tức về Hiền khiến tôi ch::ết lặ::ng...
BẠN ĐỌC TIẾP NỘI DUNG PHẦN 2 CÂU CHUYỆN DƯỚI BÌNH LUẬN👇

29/07/2025

Gặp lại vợ cũ khi đi mua quần áo, cô ấy bỗng ghé sát tai thì thầm 1 câu, tôi tá hỏa đưa vợ mới đến bệnh viện kiểm tra ngay lập tức thì bẽ bàng phát hiện ra...
Chúng tôi tình cờ gặp lại nhau trong trung tâm thương mại. Tôi đang dắt tay vợ mới đi chọn đồ thì bắt gặp ánh mắt của vợ cũ – người từng chung sống với tôi 6 năm nhưng ly h-ôn chóng vánh sau một trận cãi vã lớn về chuyện con cái. Cô ấy vẫn như xưa, điềm tĩnh và sắc sảo. Nhưng điều khiến tôi giật mình là lúc đi ngang, cô ấy khẽ mỉm cười, rồi tiến sát lại tai tôi thì thầm:
“Anh có chắc là cô ấy đang mang th-ai không?”
Tôi sững người. Phản ứng đầu tiên của tôi là khó chịu, nghĩ cô ấy đang mỉ;/a m;/ai. Nhưng rồi đầu óc tôi quay cuồng nhớ lại vài điều kỳ lạ gần đây: vợ mới hay mệt, hay xin nghỉ việc, thậm chí còn giấu tôi đi khám cách đây một tháng nhưng bảo chỉ là khám tổng quát. Tôi quay sang nhìn vợ mới – cô ấy có vẻ hơi bối rối khi thấy ánh mắt tôi chuyển từ bàng hoàng sang nghi ngờ.
Không kịp chờ thêm, tôi đưa cô ấy đến bệnh viện sản kiểm tra ngay trong ngày. Vợ mới cố cản nhưng tôi cương quyết. Khi kết quả siêu âm và xét nghiệm đưa ra, bác sĩ chỉ nhìn chúng tôi một lúc lâu rồi nói nhẹ tênh:
Tôi nghe xong mà như ch-ết lặng. Hóa ra suốt 3 tháng qua cô ta chỉ... 👇👇

29/07/2025

Lấy chồng 3 năm, đêm nào chồng cũng sang phòng mẹ ruột ngủ, một đêm vợ thức trắng và phát hiện điều không ngờ…
Khi mới cưới, Hương từng nghĩ mình là người phụ nữ may mắn nhất. Chồng cô – anh Tuấn – hiền lành, chăm chỉ, cư xử đúng mực, tuy hơi ít nói. Nhưng chỉ vài tuần sau đám cưới, Hương đã nhận ra có điều gì đó rất lạ.
Mỗi đêm, khi cô đã ngủ say, anh đều rón rén rời khỏi phòng, bước sang phòng mẹ ruột – người sống chung với hai vợ chồng từ trước. Lúc đầu, Hương tự nhủ: “Có lẽ anh lo mẹ lớn tuổi, khó ngủ.” Nhưng tình trạng đó kéo dài suốt nhiều năm, bất kể trời mưa hay gió lạnh, anh vẫn rời phòng vợ để sang với mẹ. Trong khi cô nằm một mình, lạnh và trống trải.
Khi hỏi, anh chỉ trả lời ngắn gọn: “Mẹ không quen ở một mình ban đêm.”
Suốt ba năm, Hương dần chấp nhận, nhưng cảm giác như bản thân chỉ là người lạ trong chính gia đình mình khiến cô không khỏi buồn lòng. Có lần mẹ chồng còn nhẹ nhàng nói: “Người đàn ông biết lo cho mẹ là phúc cho vợ con.” Hương chỉ cười, không dám phản bác. Nhiều người bên ngoài còn khen Tuấn là người con có hiếu.
Nhưng có điều gì đó khiến cô luôn trăn trở. Tình cảm vợ chồng ngày một nhạt, và sự thờ ơ kéo dài khiến Hương ngày càng cô đơn.
Cho đến một đêm…
Hôm đó, vì khó ngủ, Hương thức trắng đến gần 2h sáng. Khi thấy Tuấn lại trở dậy như mọi khi, một cảm giác thôi thúc khiến cô quyết định lặng lẽ đi theo. Tắt đèn phòng, hé cửa thật nhẹ, cô nhón chân bước theo dọc hành lang…
Cánh cửa phòng bên kia vừa khép lại, trái tim cô đập loạn nhịp. Cô áp sát tai vào, lặng lẽ nghe ngóng. Rồi từ bên trong, giọng mẹ chồng cất lên…
👉 ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇

29/07/2025

Mẹ tôi x;;é giấy đăng ký kết h;ôn khi biết nhà anh ở Thanh Hóa, bà chê k;ẹ/t s;;ỉ quyết không cho lấy, cho đến hôm nhà trai lên xin phép mang theo 10 chiếc xe ô tô t;;iền tỉ, mẹ thay đổi thái độ 180 độ nhưng thật không ngờ...
Tôi và anh yêu nhau gần 2 năm, tình cảm sâu đậm, anh hiền lành, chí thú làm ăn. Nhưng ngày tôi dẫn anh về ra mắt, mẹ tôi vừa nghe ba chữ “q;uê Thanh Hóa” thì mặt s;;ầm lại.
“Thanh Hóa à? K;;ẹ;t sỉ, gia trưởng, mẹ c-ấ;;m! Mẹ không đồng ý cuộc hôn nhân này!”
Mặc kệ tôi giải thích anh là người sống ở Hà Nội từ nhỏ, công vi;;ệc ổn định, đối xử với tôi rất tốt, mẹ vẫn cứng rắn đến mức x;;é t;;;o;;ạc tờ giấy đăng ký kết hôn trước mặt hai đứa. Anh im lặng, cúi đầu, rồi lặng lẽ ra về.
Tôi dọn ra ở riêng, c;;ắt đứ;;t liên lạc với mẹ một thời gian. Tưởng mọi chuyện sẽ kết thúc như vậy…
Nhưng một tháng sau...........................ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇

29/07/2025

Thương 3 cô gái ướt mưa trên đèo Bảo Lộc anh tài xế cho đi nhờ, ai ngờ cái kết đúng như l;ời đ;ồn ......
Đèo Bảo Lộc lúc mưa xuống không chỉ trơn trượt, mù mịt, mà còn chở theo những lời đồn thổi r;;ợn người về ba cô gái bí ẩn từng khiến một tài xế xe tải m;;ất tích không dấu vết. Người ta bảo: “Thấy ai đứng bên đường khi trời mưa, nhất là ba người con gái, thì đừng bao giờ dừng xe.”
Tối hôm đó, mưa đổ như trút nước trên đèo Bảo Lộc. Trần Vũ – một tài xế xe tải đường dài 35 tuổi – đang lái chuyến hàng cuối cùng trước khi về quê đón Tết. Đè;o quanh co, đèn xe mờ ảo, radio phát lạo x;;ạo tiếng nhạc bolero buồn. Anh dừng lại bên một quán nhỏ nhưng đã đóng cửa. Trời mỗi lúc một lạnh hơn.
Gần đến khúc cua “cây thông cô đơn” – đoạn đèo nổi tiếng vì nhiều vụ tai nạn – anh bất chợt thấy ba cô gái đứng nép sá;;t vào vách đá, áo mưa mỏng manh, mặt mũi lấm lem. Một cô vẫy tay cuống cuồng.
Vũ đạp thắng, chần chừ. Tim anh đập mạnh.
Lời đồn từng nghe ở bến xe lại vang lên trong đầu: “Ba cô gái xin đi nhờ lúc mưa. Ai cho đi là không thấy mặt trời hôm sau.”
Nhưng rồi một làn sé;;t ló;;e ngang trời, soi rõ đôi mắt thất thần của cô gái đứng giữa. Không phải ma. Là người thật, và đang hoảng loạn.
Anh thở dài, mở cửa:
– Mưa thế này, lên xe đi! Nhưng tôi chỉ chở đến hết đèo thôi đó.
Ba cô gái leo lên, ư;;ớt sũng và lạnh run. Mùi đất, mùi mưa, và một chút hương nước hoa nhẹ nhàng theo vào khoang lái....
Xem thêm tại bình luận 👇👇👇

Address

Quy Nhon

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Tin Tức 24H posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Tin Tức 24H:

Share