TIN TỨC SƠN La

TIN TỨC SƠN La Cổng Thông Tin Sơn La

Cặp đôi vừa cưới 30 phút đã gặp bi kịch k;inh h;oàng…Hà Nội, một chiều thu đầy nắng. Tiếng chuông nhà thờ vang vọng, báo...
21/10/2025

Cặp đôi vừa cưới 30 phút đã gặp bi kịch k;inh h;oàng…Hà Nội, một chiều thu đầy nắng. Tiếng chuông nhà thờ vang vọng, báo hiệu một đám cưới hạnh phúc sắp diễn ra. Ngọc và Minh – một cặp đôi yêu nhau từ thời đại học – cuối cùng cũng bước vào lễ đường sau nhiều năm gắn bó. Ngọc khoác lên mình bộ váy cưới trắng tinh khôi, gương mặt rạng rỡ không giấu nổi niềm hạnh phúc. Minh trong bộ vest lịch lãm, nắm chặt tay cô, ánh mắt tràn đầy yêu thương. Bạn bè, người thân ai nấy đều vui mừng, chúc phúc cho đôi trẻ. Sau khi hoàn tất nghi lễ, cặp đôi bước ra khỏi nhà thờ giữa cơn mưa hoa hồng rực rỡ. Họ cười rạng rỡ khi bước lên chiếc xe hơi sang trọng, chuẩn bị cho chuyến du lịch trăng mật đến Đà Lạt – nơi cả hai luôn mơ ước. Không ai ngờ rằng, chỉ 30 phút sau, một thảm kịch kinh hoàng sẽ ập đến…..
Đọc tiếp dưới bình luận 👇👇

𝐂𝐚̉ 𝐧𝐡𝐚̀ 𝐜𝐡𝐨̂̀𝐧𝐠 𝐛𝐚̣̂𝐧 𝐭𝐨̂̉ 𝐜𝐡𝐮̛́𝐜 𝐬𝐢𝐧𝐡 𝐧𝐡𝐚̣̂𝐭 𝐜𝐡𝐨 𝐞𝐦 𝐠𝐚́𝐢 𝐜𝐡𝐨̂̀𝐧𝐠, 𝐭𝐨̂𝐢 𝐭𝐫𝐨̛̉ 𝐝 𝐚̣ 𝐧𝐡𝐮̛𝐧𝐠 𝐚𝐢 𝐧𝐚̂́𝐲 𝐦𝐚̣̆𝐜 𝐤𝐞̣̂ 𝐭𝐨̂𝐢 𝐯𝐚̀𝐨...
21/10/2025

𝐂𝐚̉ 𝐧𝐡𝐚̀ 𝐜𝐡𝐨̂̀𝐧𝐠 𝐛𝐚̣̂𝐧 𝐭𝐨̂̉ 𝐜𝐡𝐮̛́𝐜 𝐬𝐢𝐧𝐡 𝐧𝐡𝐚̣̂𝐭 𝐜𝐡𝐨 𝐞𝐦 𝐠𝐚́𝐢 𝐜𝐡𝐨̂̀𝐧𝐠, 𝐭𝐨̂𝐢 𝐭𝐫𝐨̛̉ 𝐝 𝐚̣ 𝐧𝐡𝐮̛𝐧𝐠 𝐚𝐢 𝐧𝐚̂́𝐲 𝐦𝐚̣̆𝐜 𝐤𝐞̣̂ 𝐭𝐨̂𝐢 𝐯𝐚̀𝐨 𝐯𝐢𝐞̣̂𝐧 𝟏 𝐦𝐢̀𝐧𝐡, 𝐠𝐢𝐮̛̃𝐚 đ𝐮̛𝐨̛̀𝐧𝐠 𝐭𝐡𝐢̀ 𝐠𝐚̣̆𝐩 𝐭𝐚𝐢𝐧𝐚𝐧.....👇👇
Trời hôm ấy mưa tầm tã. Trong nhà, tiếng nhạc vang ầm ĩ, cả nhà chồng quây quần thổi nến, c ắt bánh, chúc mừng sinh nhật cô em gái chồng. Tôi ngồi ở góc, mồ hôi v/ã ra, b/ụ/n/g qu/ặ/n th/ắ/t d/ữ d/ộ/i. Tôi ru/n r/ẩy lên tiếng:
– Em đ au b ụng lắm rồi… chắc sắp si/n/h…
Nhưng không một ai ngẩng lên. Mẹ chồng còn g/ạt đi:
– Đ àn bà có ch/ử/a thì phải chịu, làm gì mà làm quá thế, để yên cho vui vẻ nào.
Chồng tôi thì đang nâng ly chúc mừng em gái, chỉ ngoái lại cười nhạt:
– Tý anh đưa đi, giờ chưa kịp đâu, đang bận.
Tôi cắ/n m/ôi đến b/ậ/t m@'u, ôm b/ụ/ng l/ảo đ/ảo bước ra cửa. Không ai tiễn, không ai để ý. Tôi b/ắt xe ôm để vào vi/ệ/n, b/ụ/ng thì c/o b/ó/p d/ữ d/ộ/i.
Đang đi giữa đường, bất ngờ chiếc xe máy ph/a/nh g/ấ/p tránh một ô tô vượt ẩ/u. Tôi bị h/ấ/t m//ạ/nh, ng//ã q/u/ỵ xuống, nước ối v/ỡ t/u/ng trên nền đường lo/a/n/g l/ổ nước mưa. Người qua lại xôn xao, có người h//é/t lên:
– Cô ấy s/ắp s/in/h rồi! Mau gọi c/ấ/p c/ứ/u!
Tôi nằm đó, tay ôm b//ụng, tai ù đi, trong đầu chỉ kịp thoáng qua một ý nghĩ: “Giữa lúc tôi gi/ành gi/ật sự sống cho mẹ con mình, thì cả nhà họ vẫn còn đang cười vui bên chiếc bánh sinh nhật…”
Tiếng còi xe cấp cứu x//é to/ạc màn mưa, người ta đưa tôi lên cáng. Tôi mơ hồ nghe tiếng y tá hô:
– T im th ai yếu rồi, phải m ổ gấp!
Trong ánh đèn lạnh lẽo của phòng c/ấ/p c/ứ/u, tôi một mình nằm trên bàn m ổ, đôi mắt nhòe nước. Không có một bàn tay quen thuộc nào nắm lấy, không một lời động viên nào vang lên từ chồng hay gia đình chồng.
Bên ngoài, bác sĩ chạy điền vào giấy tờ:
– Gọi người nhà ký gấp, tình hình ng/u/y/ hi/ể/m lắm rồi!
Nhưng điện thoại tôi gọi mãi không ai bắt........
BẠN ĐỌC TIẾP NỘI DUNG P2 CÂU CHUYỆN DƯỚI BÌNH LUẬN👇

21/10/2025

Con dâu bận đi công tác, để cháu cho bà nội trông, trở về thấy nhà cửa vẫn ngăn nắp, cháu ngủ ngon, nhưng mở tủ lạnh ra thì mẹ trẻ bỗng gào khóc ngất lịm...
Chị Hạnh lấy chồng muộn, 6 năm chạy chữa khắp nơi mới sinh được cậu con trai đầu lòng. Bởi vậy, đứa bé là “báu vật” của cả gia đình, đặc biệt là với vợ chồng chị.
Một lần, công ty cử chị đi công tác đột xuất 3 ngày. Ban đầu chị định đưa con đi cùng, nhưng chồng khuyên:
“Có bà nội ở nhà, để bà trông cho, em yên tâm đi làm.”
Thấy mẹ chồng tỏ vẻ vui vẻ, nhiệt tình nhận trông cháu, chị cũng xuôi lòng.
Ba ngày công tác trôi qua, chị trở về. Căn nhà quen thuộc vẫn ngăn nắp, gọn gàng. Trong phòng, con trai đang ngủ ngoan trong nôi, hơi thở đều đều, khuôn mặt hồng hào. Mẹ chồng ngồi cạnh, vừa quạt vừa khe khẽ hát ru. Nhìn cảnh tượng ấy, tim chị như tan chảy vì hạnh phúc, nghĩ bụng “may mắn có bà”.
Chị Hạnh bước xuống bếp dọn đồ, mở tủ lạnh để cất thực phẩm mang về. Và rồi…
Cánh cửa tủ vừa bật ra, chị sững sờ, cả người run lên bần bật. Bên trong, ngăn trên cùng chính là...
Chị hoảng hốt, mở nắp một hộp ra, mùi ta-nh nồng xộc thẳng vào mũi. Tim chị nghẹt thở, mọi thứ trước mắt tối sầm lại. Chị gào khóc, ôm ngực rồi ngã quỵ ngay dưới nền gạch lạnh ngắt. Hóa ra...
- ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN👇👇👇

20/10/2025

Trong đám t-ang vợ cũ, tôi ch-ết lặng khi thấy người đàn ông bên cạnh con trai đang khóc. Lúc đó, một sự thật đ-au l-òng đã được hé lộ, khiến tôi không thể tin vào mắt mình...
Một năm sau ly hôn, Mạnh cảm thấy cuộc sống của mình nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Không còn sự g-ượng é-p, không còn những bữa cơm im lặng. Anh dành toàn bộ thời gian cho Minh, cùng con học bài, chơi game, đi công viên. Tình cảm cha con giữa Mạnh và Minh ngày càng sâu sắc. Minh là tất cả đối với anh. Thằng bé lanh lợi, thông minh, và luôn biết cách khiến Mạnh mỉm cười. Mạnh yêu thương Minh bằng tất cả trái tim mình, một tình yêu không cần giải thích, không cần chứng minh. Anh cảm thấy, dù cuộc hôn nhân có đổ vỡ, anh vẫn có Minh, và đó là đủ.
Rồi một ngày, Mạnh nhận được điện thoại từ em gái của Lan. Giọng cô r-un r-ẩy, nghẹn ngào. "Anh Mạnh ơi, chị Lan m-ất rồi…"
Điện thoại từ trên tay Mạnh rơi xuống, tiếng va đập khô khốc trên sàn nhà. Anh đứng sững sờ, cảm giác như có một bàn tay vô hình đang b-óp ngh-ẹt tr-ái t-im mình. Lan m-ất rồi? Người phụ nữ đã từng là vợ anh, mẹ của con trai anh, đã ra đi mãi mãi.
Dù không còn tình cảm vợ chồng, nhưng tin tức này vẫn khiến Mạnh b-àng h-oàng. Một cảm giác t-iếc n-uối, x-ót x-a len lỏi trong lòng anh. Tiếc nuối cho một cuộc hôn nhân chưa trọn vẹn, xót xa cho một kiếp người ngắn ngủi.
Mạnh gọi Minh lại. "Minh, mẹ con… mẹ con m-ất rồi."
Minh ngước đôi mắt tròn xoe nhìn anh, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. "M-ất là sao hả bố?"
"Là mẹ sẽ không về nữa, con trai ạ," Mạnh nói, giọng anh lạc đi. Anh ôm Minh vào lòng, cố gắng kìm nén nước mắt. Anh biết, Minh còn quá nhỏ để hiểu được sự m-ất m-át này.
Đám tang của Lan diễn ra tại một ngôi chùa cổ kính, tĩnh mịch. Mạnh và Minh đến sớm. Không khí u buồn bao trùm khắp nơi. Mạnh mặc một bộ vest đen, ôm Minh trong vòng tay. Thằng bé mặc bộ đồ trắng tinh khôi, đôi mắt ngây thơ nhìn di ảnh của mẹ. Minh có vẻ chưa thực sự hiểu cái ch-ết là gì, nhưng nó cảm nhận được sự đ-au b-uồn của những người xung quanh.
Mạnh đứng trước linh cữu của Lan, nhìn gương mặt cô trên di ảnh. Cô vẫn xinh đẹp, nhưng nụ cười có vẻ gượng gạo. Anh nhớ lại ngày cưới của họ, cũng nụ cười ấy, cũng ánh mắt ấy. Một nỗi buồn khó tả dâng lên trong lòng Mạnh. Dù sao thì, họ cũng đã từng là vợ chồng.Khi Mạnh đang chìm đắm trong suy nghĩ, một hình bóng bỗng lọt vào tầm mắt anh. Một người đàn ông, mặc bộ vest đen, đứng nép mình ở một góc, hai vai ru-n r-ẩy. Anh ta đang khóc. Tiếng n-ức n-ở của anh ta càng lúc càng lớn, đến mức suýt ng-ất đi...👇ĐỌC TIẾP TRUYỆN NGẮN DƯỚI BÌNH LUẬN

5 con vật Đệ Tử Thần Tài: Bước chân vào nhà nào nhà đó cực kỳ giàu có 👇👇👇
20/10/2025

5 con vật Đệ Tử Thần Tài: Bước chân vào nhà nào nhà đó cực kỳ giàu có 👇👇👇

Người phụ nữ đi vào nhìn mặt chồng lần cuối trước khi đóng qua-n t/ài, cô quỳ trước li-nh cữ/u khóc lặng nhưng tay lé-n ...
20/10/2025

Người phụ nữ đi vào nhìn mặt chồng lần cuối trước khi đóng qua-n t/ài, cô quỳ trước li-nh cữ/u khóc lặng nhưng tay lé-n móc 1 thứ trong quan tài cho vào túi áo, mẹ chồng nhìn thấy thì quá;/t lớn...
Đám t;ang lạnh lẽo. Mưa lất phất như khóc thay cho người vợ trẻ.
Anh – chồng cô – vừa mất vì tai nạn giao thông trên đường đi công tác. Người chồng mẫu mực, thương vợ yêu con, đột ngột ra đi khi tuổi đời còn quá trẻ.
Ngày hạ huyệt, cô xin được là người cuối cùng nhìn mặt chồng lần cuối.
Người phụ nữ mặc áo tang trắng, mái tóc rối bời, gương mặt nhợt nhạt. Cô bước đến bên linh cữu, quỳ gục xuống, gục đầu vào mép quan tài, khóc lặng. Những giọt nước mắt lăn dài, tiếng nấc bị ghìm lại như thể trái tim cô đang bị ai đó bóp chặt.
Nhưng không ai ngờ...
Dưới lớp tay áo tang kia, bàn tay cô khẽ thò vào trong quan tài, lén lút móc ra một vật nhỏ giấu vào túi áo.
Đúng lúc đó, mẹ chồng đứng sau lưng quát lớn:
“Cô vừa lấy cái gì trong quan tài con tôi?!”
Cả nhà quay lại nhìn thì thấy... 👇👇

Suốt 30 ngày liền, vợ cứ đón con về là l/ao thẳng vào phòng tắm. Đến ngày thứ 31, tôi tr//ốn trong tủ quần áo, qua kh/e ...
20/10/2025

Suốt 30 ngày liền, vợ cứ đón con về là l/ao thẳng vào phòng tắm. Đến ngày thứ 31, tôi tr//ốn trong tủ quần áo, qua kh/e h/ở nhìn thấy cảnh tượng khiến tôi đ/ứng hì/nh...
Tôi và vợ kết hôn được gần 7 năm, có một cậu con trai lên 5 tuổi. Cuộc sống gia đình bình thường, không giàu có, nhưng cũng chẳng thi/ếu th/ốn. Tôi luôn nghĩ rằng, hạnh phúc giản đơn chỉ cần cơm ngon, nhà ấm, vợ con sum vầy.
Thế nhưng, gần một tháng nay, tôi bắt đầu thấy vợ có những hành động k/ỳ l/ạ. Ngày nào cũng vậy, cứ tan làm, đón con về nhà là cô ấy vội vã chạy thẳng vào phòng tắm, thậm chí chẳng buồn trò chuyện hay ăn uống gì. Ban đầu, tôi nghĩ chắc vợ m/ệt, hoặc do thời tiết nóng nực nên cần tắm rửa ngay. Nhưng khi sự việc lặp đi lặp lại suốt 30 ngày liên tiếp, tôi bắt đầu thấy ng/hi ng/ờ.
Trong lòng tôi nảy sinh đủ loại suy nghĩ: Liệu vợ có gì g/iấu mình? Có phải cô ấy đang cố ch/e đậ/y chuyện gì? Hay là… tôi không muốn nghĩ đến, nhưng một người đàn ông như tôi cũng không tr/ánh khỏi hoa/ng m/ang khi thấy vợ thay đổi bất thường.
Đêm nằm bên nhau, tôi khẽ dò hỏi:
– Em này, dạo này sao ngày nào về em cũng vào phòng tắm ngay vậy?
Vợ tôi mỉm cười, ánh mắt lảng đi:
– Chỉ là em muốn sạ/ch s/ẽ, thoải mái chút thôi. Anh nghĩ gì đâu...
Câu trả lời nghe đơn giản, nhưng sự n/é trá/nh trong mắt vợ khiến tôi không thể yên lòng. Thế là đến ngày thứ 31, tôi quyết định làm một việc mà đến tận sau này, tôi vẫn nhớ mãi: Tôi nấp trong tủ quần áo, ghé mắt nhìn qua k/he h/ở để xem rốt cuộc vợ tôi đang c/he g/iấu điều gì.
Chiều hôm đó, như thường lệ, vợ đón con về, dặn con trai ngồi chơi ngoan rồi lại tất tả chạy vào phòng tắm. Tôi n/ín th/ở, ghim mắt vào từng cử động của cô ấy.
Và rồi… cảnh tượng trước mắt khiến tôi đứ/ng hì/nh... đọc tiếp dưới bình luận 👇👇

3 giờ sáng bắt gặp bố chồng lẻn vào phòng ngủ của mình, lật chăn lên, con dâu ngỡ ngàng sờ thấy 1 thứHà My, một bà mẹ tr...
20/10/2025

3 giờ sáng bắt gặp bố chồng lẻn vào phòng ngủ của mình, lật chăn lên, con dâu ngỡ ngàng sờ thấy 1 thứ
Hà My, một bà mẹ trẻ ở Bắc Ninh, kết hôn với Quang đã được 5 năm và có cậu con trai 4 tuổi tên Bin. Dạo gần đây, Quang phải đi công trình xa, cả tuần mới về một lần, nên phần lớn việc chăm sóc con cái và nhà cửa đều đặt lên vai Hà My.
Bố chồng cô – ông Tuấn, 63 tuổi, từng làm thợ sửa xe máy, tính tình ít nói, chỉ thỉnh thoảng phụ trách đưa đón cháu đi học. Trong mắt Hà My, ông hơi khô khan, chẳng mấy khi chia sẻ chuyện nuôi dạy trẻ với cô.
Bin lại đang trong giai đoạn bướng bỉnh, hay mè nheo, khóc lóc mỗi tối không chịu đi ngủ, bữa cơm thì kén ăn. Ban ngày đi làm, tối về Hà My lại phải xoay sở, nhiều hôm kiệt sức đến phát khóc.
Đêm hôm đó, khoảng 3 giờ sáng, cô khát nước, định dậy thì nghe tiếng cửa phòng khẽ mở. Trong nhà lúc này chỉ còn bố chồng và con trai, tim cô bỗng đập dồn dập. Cô vội nhắm mắt giả vờ ngủ. Qua ánh sáng lờ mờ ngoài cửa sổ, cô nhận ra bóng dáng ông Tuấn.
Ông tiến lại gần, nhẹ nhàng vén tấm chăn trên người con dâu... Xem tiếp tại bình luận 👇👇

Cô dâu đang phát biểu bỗng ng;/ất xỉu ngay giữa lễ cưới khi nhìn thấy vết bớt son trên tay mẹ chú rể, thật không ngờ đây...
20/10/2025

Cô dâu đang phát biểu bỗng ng;/ất xỉu ngay giữa lễ cưới khi nhìn thấy vết bớt son trên tay mẹ chú rể, thật không ngờ đây chính là người phụ nữ năm xưa đã...
Cô dâu đang phát biểu bỗng ng-ã qu;/ỵ giữa lễ cưới khi nhìn thấy vết bớt son trên tay mẹ chú rể — không ai ngờ, đó chính là người phụ nữ năm xưa đã khiến cuộc đời cô rẽ sang bi kịch…
Đám cưới được tổ chức tại một khách sạn 5 sao sang trọng. Cô dâu là chủ một tiệm váy cưới nổi tiếng, chú rể là giám đốc điều hành công ty gia đình, đôi trai tài gái sắc khiến ai cũng ngưỡng mộ.
Trong giờ phút cao trào, khi cô dâu cầm micro phát biểu, tay run run xúc động:
“Con cảm ơn ba mẹ hai bên đã nuôi dạy chúng con nên người... đặc biệt là mẹ chồng tương lai – người phụ nữ phúc hậu, bao dung...”
Cô vừa cúi đầu nhìn xuống thì một cảnh tượng khiến tim cô như ngừng đập. Bàn tay mẹ chú rể đang đặt nhẹ trên bó hoa cưới, trồi lên một vết bớt son hình trăng khuyết, nằm ngay sát cổ tay trái.
Vết bớt đó… không thể lẫn vào đâu được. Người phụ nữu này chính là.... Bạn xem tiếp tại đây 👉

20/10 chồng đưa nh/ân tì//nh và con ri//êng của cô ta đi ăn nhà hàng, tặng nhẫn vàng 5 chỉ còn vợ mới si//nh ở nhà ăn cơ...
20/10/2025

20/10 chồng đưa nh/ân tì//nh và con ri//êng của cô ta đi ăn nhà hàng, tặng nhẫn vàng 5 chỉ còn vợ mới si//nh ở nhà ăn cơm nguội với cá khô. Mẹ chồng sang chứng kiến cảnh đó đã làm chuyện khiến tất cả sở//n g//ai ốc...
Lan tin chồng, như vẫn tin suốt những năm qua. Cho đến khi… một người bạn gửi cho cô 1 bức ả/nh. Trong tấm hình là Tuấn — ăn vận lịch lãm — đang ngồi trong nhà hàng sang trọng, đối diện anh là một cô gái trẻ trung, ăn mặc thời thượng. Bên cạnh còn có một đ/ứa b/é khoảng 2 tuổi cười tươi...
Trên bàn là hộp nhẫn vàng lấp lánh. Dòng caption đính kèm khiến Lan nghẹn thở: “Anh bảo đây là món quà 20/10 cho mẹ con em ❤️.” Mọi thứ trong mắt Lan như s/ụp đ/ổ. Cô nhìn quanh căn nhà nhỏ — nơi m/ùi tã, m/ùi sữa, m/ùi cá khô quyện lại. Trên bàn, chiếc phong bì cô để dành định mua cho mình một bó hoa rẻ tiền cũng bị gió thổi bay xuống đất.
Lan im lặng, không khóc, chỉ lặng người ô/m con vào lòng. Cô sợ mình bật tiếng nấc sẽ làm con thức giấc. Đúng lúc ấy, mẹ chồng cô — bà Thu — đẩy cửa bước vào. Thấy con dâu ngồi trong căn bếp lạnh, cơm nguội tanh, mặt trắ/ng b/ệch, bà sững lại. “Sao con ăn uống thế này? Thằng Tuấn đâu rồi?”
Lan cúi mặt, giọng run run: “Chắc anh ấy bận… đi ăn với kh/ách.” Bà Thu không nói gì, mở điện thoại ra lướt… Và chính bà cũng thấy bức ảnh đang lan tràn trên Facebook. Bà lạnh người. Không tin nổi đứa con trai mình lại làm chuyện h/èn h/ạ đến vậy.
Không nói thêm lời nào, bà vội mặc áo khoác, gọi xe...
Xem tiếp dưới bình luận...👇👇

Xin ăn giữa tiệc cưới xa hoa, cậu bé s/ững s/ờ nhận ra cô dâu là mẹ th/ất lạc, quyết định sau đó của chú rể khiến cả đám...
20/10/2025

Xin ăn giữa tiệc cưới xa hoa, cậu bé s/ững s/ờ nhận ra cô dâu là mẹ th/ất lạc, quyết định sau đó của chú rể khiến cả đám cưới ngập trong nước mắt...
Cậu bé ấy tên là Minh, 10 tuổi. Minh không có cha mẹ. Cậu chỉ nhớ rằng năm 2 tuổi, ông Bảy – một lão ă/n xi/n già sống dưới chân cầu – đã nhặt được cậu trong một chiếc thau nhựa trôi dạt bên rãnh nước. Khi ấy, cậu bé không biết nói, không biết đi, chỉ khóc đến khản tiếng. Trên cổ cậu, chỉ có một chiếc vòng tay len màu đỏ đã sờn, cùng một mảnh giấy cũ nát ghi: “Xin ai tốt bụng nuôi giùm thằng bé này. Nó tên Minh.”
Ông Bảy không có gì ngoài đôi chân đã mỏi và chiếc bị rá/ch, nhưng ông vẫn bế cậu bé về nuôi, chia nhau từng mẩu bánh mì nhặt được. Dù khổ cực, ông luôn dặn Minh:
– Mai sau con lớn, nếu có gặp lại mẹ, nhớ tha thứ cho bà ấy. Không ai bỏ con mà không đ/au lò/ng cả.
Minh lớn lên giữa những tiếng rao ve chai, giữa các trạm chờ xe buýt và gầm cầu ẩm thấp. Cậu chưa bao giờ biết mẹ trông như thế nào. Chỉ nghe ông Bảy kể rằng, trên tờ giấy gói cậu ngày xưa có dính một vết son và sợi tóc dài quấn quanh. Ông đoán mẹ cậu từng là người rất trẻ, có thể còn chưa trưởng thành khi sinh ra cậu.
Một ngày nọ, ông Bảy lên cơn ho nặng và phải nhập viện. Không có tiền, Minh phải tự đi xin ăn nhiều hơn thường lệ. Hôm ấy, nghe người ta nói ở khu biệt thự kế bên đang có đám cưới to nhất khu, Minh đ/ánh liều bước đến, bụng đ/ói meo và khát khô cổ.
Cậu bé lom khom nép ngoài cổng, mắt tròn xoe nhìn bàn tiệc đầy ắp thức ăn. Một cô phụ bếp thấy thương, dúi cho cậu một hộp xôi còn nóng và bảo:
– Ngồi đằng kia ăn đi, đừng để ai thấy.
Minh cúi đầu cảm ơn, rồi vừa ăn vừa ngước nhìn vào trong. Khách khứa sang trọng, váy áo lộng lẫy, tiếng cười rộn rã. Cậu bé thầm nghĩ: Không biết mẹ mình có đang sống ở một nơi như thế này không… Hay cũng ngh/èo như mình?
Bỗng tiếng MC vang lên:
– Xin mời cô dâu bước ra sân khấu!
Âm nhạc nổi lên. Tất cả ánh mắt đều hướng về phía cầu thang trải thảm đỏ. Và rồi… cô dâu xuất hiện. Trong chiếc váy trắng tinh khôi, gương mặt trang điểm rạng rỡ, mái tóc đen dài uốn lọn mềm mại, nụ cười dịu dàng như ánh nắng ban mai.
Nhưng điều khiến Minh đứng sững lại, không phải vì vẻ đẹp ấy… mà là chiếc vòng len đỏ đeo trên cổ tay cô dâu – giống hệt chiếc vòng từng quấn quanh cổ tay cậu năm xưa.
Minh dụi mắt. Cậu không tin vào điều mình đang thấy. Cậu đứng bật dậy, bước nhanh về phía sân khấu, giọng ru/n lên:
– Cô ơi… chiếc vòng tay đó… cô có phải là mẹ cháu không...?... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Giữa cơn bão, người chồng nh/ẫn t/âm b;ỏ mặc vợ b;ầu 5 tháng trên cao tốc, h/é/t lớn: “Tôi m-ù mới cưới cô!” Hai giờ sau...
20/10/2025

Giữa cơn bão, người chồng nh/ẫn t/âm b;ỏ mặc vợ b;ầu 5 tháng trên cao tốc, h/é/t lớn: “Tôi m-ù mới cưới cô!” Hai giờ sau quay lại, anh ch;ết l;ặng trước cảnh tượng trước mắt...Tiếng gió rít gào như muốn xé toạc cả bầu trời, mưa trút xuống mặt đường cao tốc như những mũi roi quất vào mặt kính xe. Giữa trưa, bầu trời tối sầm lại, đèn pha xe cộ hắt lên những vệt sáng loang loáng. Các tài xế chạy chậm chạp, căng mắt bám lấy làn đường đang ngập nước. Giữa khung cảnh ấy, một chiếc xe bốn chỗ màu bạc lạc lõng, trong xe là một đôi vợ chồng trẻ. Người vợ đang mang thai 5 tháng, tay ôm chặt lấy bụng, ánh mắt hoảng sợ. Người chồng thì gương mặt lạnh lùng, đôi mắt đỏ ngầu vì giận dữ.
“Anh làm ơn lái chậm lại! Con đang đạp… em sợ…” – giọng người vợ run run, cố níu lấy tay chồng. Nhưng đáp lại, người đàn ông hét lớn, tiếng gầm át cả tiếng mưa:
“Cô im đi! Tôi đã nói rồi, tôi mù mới cưới cô! Giờ cô làm khổ tôi đủ rồi!”
Người vợ chết lặng. Câu nói ấy như nhát dao đâm vào tim. Nước mắt hòa lẫn với mưa trên kính xe. Cô chưa kịp phản ứng thì xe tấp gấp vào lề đường, bánh xe rít lên kèn kẹt. Anh ta mở cửa, rồi bất ngờ kéo tay vợ.
“Xuống đi! Ở lại đây mà khóc than với cái bụng đó!” – anh ta gằn giọng, mặc kệ tiếng van xin yếu ớt:
“Anh ơi, đừng bỏ em… trời đang bão… em không đi nổi đâu…”
Nhưng đáp lại chỉ là cú xô mạnh. Người vợ ngã dúi dụi xuống mặt đường trơn trượt, đầu gối sượt vào nhựa đau rát. Cửa xe sập lại, chiếc ô tô lao đi trong cơn mưa trắng xóa, để lại một người phụ nữ bụng bầu chơ vơ bên mép cao tốc.
Gió lạnh quất vào mặt, quần áo ướt sũng, bụng nặng trĩu khiến từng bước đi của cô khó nhọc. Tiếng còi xe tải, tiếng nước bắn tung tóe càng làm nỗi sợ hãi chồng chất. Cô cố gắng vẫy tay cầu cứu, nhưng giữa cơn bão, chẳng có ai dừng lại. Mắt mờ đi, tai ù đặc, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ: phải sống cho con.
Hai giờ đồng hồ trôi qua. Người chồng quay lại. Có lẽ lương tâm dằn vặt, hoặc chỉ đơn giản vì sợ tai tiếng, anh ta lái xe chậm dần và dừng ở đúng chỗ đã bỏ vợ lại. Nhưng khi mở cửa bước xuống, cảnh tượng trước mắt khiến anh ta chết lặng.Người vợ nằm co quắp bên vệ đường, áo váy ướt sũng, khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt nhắm nghiền. Cánh tay vẫn ôm chặt bụng, như một bản năng cuối cùng để bảo vệ sinh linh trong đó. Xung quanh, vài người đi đường đã dừng xe, đứng nép vào nhau trong cơn mưa, ánh mắt đầy xót xa.
Anh ta lao đến, lay gọi điên dại:
“Em ơi! Tỉnh lại đi! Đừng… đừng bỏ tôi mà!”
Nhưng tất cả chỉ còn là tiếng mưa đập xuống mặt đường, lạnh lẽo và nhói buốt....chính khoảnh khắc ấy mới là khởi đầu cho cơn bão lớn hơn đang chờ phía sau…
Quý độc giả xem thêm tại đây 👇

Address

Quyết Thắng
Son La
360000

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when TIN TỨC SƠN La posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to TIN TỨC SƠN La:

Share